Chương 51 (1)
Ta không thích đàn ông dậy sớm
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Y mặc trường sam gấm vóc, khoác áo khoác, dùng khăn tay che miệng, khẽ ho khan. Tần Uyển Uyển nhận ra đây là Ninh Bất Ngôn đã từng gặp ở Quỷ Thành.
Tần Uyển Uyển gượng cười: “Ninh đạo quân.”
Rõ ràng Ninh Bất Ngôn cũng nhận ra bọn họ, y giơ tay lên ngăn cản hành động của đệ tử bên cạnh, khi cơn ho giảm xuống mới ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển: “Chưa từng nghĩ tình cảnh gặp lại hai vị là thế này.”
Ninh Bất Ngôn đưa mắt nhìn lên giường. Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng nhìn theo.
Hai ngoại nhân bỗng dưngÏxuất hiện, ôngẳlão bất tỉnhỏhôn mê trênỹgiường, cảnh tượngľnày nhìn thếÏnào cũng giốngỷhiện trường vụỗán hành hungĪbị bắt tạiẹtrận.
Tần Uyển Uyểnjcố ra vẻìbình tĩnh, dốcļsức nhớ lạiẩcác kinh nghiệmĩmà nàng từngẩđọc trong tiểuἶthuyết.
Lúc này nóiẳ“Không phải ta”ἶtrừ lãng phíЇthời gian thìíchẳng có tácôdụng gì, đầuểtiên phải cấpἳtốc giải thích,İđánh đòn phủíđầu, không đểịbọn họ cóịthời gian phảnÍứng bắt ngườiỳbịt miệng.
Tần UyểnởUyển suy nghĩἰđâu ra đấy,ẫbày vẻ mặtơtươi cười, độtựnhiên đứng lên,ợnhiệt tình kéoĮNinh Bất Ngôn,ấvỗ tay y:ũ“Ninh đạo quân,ἲlại gặp mặt:rồi! Chúng taİtheo Tạ đạoĩquân và đạiínhân Thúy Lụcổcùng nhau đếnểHoang Thành điềuĩtra, nửa dườngigặp nạn rơiḷxuống vách núi.ổChúng ta chạyЇkhỏi vách núi,ỹkhông ngờ lạiỗtới chỗ này.”ἷ
Tần Uyển UyểnÏđiềm tĩnh giảiɪthích sự tình,ĺNinh Bất Ngônḽbị nàng lôiĩkéo mà sữngĺngười, nghe Tần²Uyển Uyển huyênịthuyên: “Chúng taḽvốn dĩ cònồchưa rõ đâyàlà nơi nào,ỉmuốn lặng lẽịrời đi, khôngíngờ nghe tiếngửthị nữ thét{lên, vì vậyḽvội vàng đếnḹmép giường quanỉsát tình huống.ặLúc đó, bụng]vị trưởng bốiīkia phình toĮthế này…” TầnđUyển Uyển huơĮtay huơ chânÎmiêu tả: “Có{thứ gì đóἲdi động trongỗbụng, trông thật¹đáng sợ, mayímà sư phụéta bất chấpệnguy hiểm bịầngười hiểu lầmἴđể trừ tà,ľchính là luồngɪtà khí màũngài thấy đấy,ắthứ đó bayẻtừ trong bụngĮông lão ra.ủNgài phải cảmộơn sư đồ°chúng ta đấy.”ụ
Tuyệt đối đừngícó lấy oán¹báo ơn nha.
NinhỷBất Ngôn ngheılời nàng nói,ợdời mắt lênụngười Giản HànhĭChi bên cạnh.ìGiản Hành Chièbình thản điầtới, kéo tayôTần Uyển Uyểnỹra, gật đầuĩvới Ninh BấtịNgôn: “Mạo phạmɨrồi, đầu ócĨđồ đệ taĩcó vấn đề.”ì
Tần Uyển Uyểnâtrừng mắt liếcịy, hơi bấtởmãn.
Ninh Bất Ngônỵtiêu hóa lờiÍcủa Tần UyểnἶUyển, hiểu đạiĩkhái xảy raìchuyện gì. Yơđi đến trước²mặt ông lão,ἶtỉ mỉ quanĺsát một lúc,ỗxác nhận ông[lão vô sự,ĩquay đầu nhìníTần Uyển Uyển,ỹvẫn còn hoàiìnghi hỏi: “Cácfngười nói bảnọthân chạy từĩdưới vách núiõđến chỗ này,ĺvì sao cơĩthể toàn làἰthương tích?”
“Taịnói sư phụ]tập huấn đặcạbiệt cho ta…”ệTần Uyển Uyểnágắng gượng gian)nan mở miệng:Ï“Ngài tin không?”ỳ
“Các người nóiἲmình đi từđdưới vách núiĩlên đây, làm]sao chứng minh?”Í
Ninh Bất Ngônınhíu mày.
Giản HànhễChi đi tới}miệng hang bọnḷhọ bò ra:)“Hang ở chỗÍnày, ngươi xuốngɪdò xét làôbiết.”
Nói xong,ÎGiản Hành Chiưđâm xuống mộtìcái, gạch sànḹvỡ vụn bayồtứ tung, mọiîngười chấn kinhừnhìn Giản HànhıChi đứng hiênầngang giữa mảnhỉvụn. Đợi mọiýthứ kết thúc,ïđám người cúiḷđầu, nhìn thấyídưới đất cóīthêm một cáiìhố.
Ninh Bất Ngônúnhíu mày, giơítay lên chỉạhố, nhìn GiảnểHành Chi: “Đạoịhữu có thểũđâm sâu thêm¸chút nữa.”
“Miệngἳhang này hẳnỉlà trận pháp,ỷhiện tại diịdời rồi.”
Tần,Uyển Uyển thấyĬvậy gấp gápịgiải thích: “Bênỉdưới hang làἷmột ngôi mộừlớn, có mườiúhai cửa sinh³tử. Chúng taἵđi qua cửaɨsinh tử tớiẽđây.”
“Hứ!” Mộtἲtên đàn ôngểcao to trongổđám người giơ(búa lên: “Mườiàhai cửa sinhἵtử mà cũngjqua được, sốứcác người tốtằthế, còn gặpềđược chuyện như]vậy sao?”
“Ngươiἴcâm miệng!” TầnįUyển Uyển quayứđầu mắng kẻílên tiếng: “Bảoĩtoàn vận sốícũng không biết,¹ngươi còn tuĬđạo làm gì?ЇNinh đạo quân…”ἱTần Uyển Uyểnựvừa nhìn về]phía Ninh BấtÏNgôn: “Các ngườiỉthật sự có:một ngôi mộừlớn, ngài khôngđkhông biết sao?”ề
Ninh Bất Ngônỷkhông đáp. Mộtọlát sau, ôngḽlão trên giườngɩtỉnh lại, gianïnan gọi tênἶtự của Ninh)Bất Ngôn: “TriáChâu…”
“Lão tổ…”ề
Ninh Bất Ngônḻcúi đầu, đặtἰlỗ tai lênìmiệng ông lão.ốKhông biết ôngḻlão nói gì,ἵNinh Bất Ngônîgật đầu, đứngἷthẳng dậy, quayớlại nhìn TầnịUyển Uyển vàîGiản Hành Chi:ậ“Hai vị theo¹ta.”
Nói xong,ĭy căn dặn[người khác chămἳsóc ông lão,ỷdẫn Giản HànhĬChi và TầnăUyển Uyển raùngoài.
Ba người vừa,mới ra cửa,ỉbỗng nghe thấyịbên ngoài vangứlên tiếng huyênịnáo. Ninh BấtểNgôn dừng bước,équay đầu nhìnIvề phía cổngùsân viện: “Chuyệnùgì ồn ào?”ỗ
“Vị Quỷ Thànhḷkia dẫn ngườiịtới cửa, bảoĬngười của họitới…” Người hầuịkính cẩn đáp:į“Muốn vào gặp.”ê
Ninh Bất Ngônậsuy nghĩ, gật]đầu: “Vậy dẫn³tới đây đi.”ị
Nói xong, NinhỷBất Ngôn quayơlại gật đầuỉvới hai người:ɪ“Theo ta.”
GiảnỵHành Chi vàèTần Uyển Uyểnậđi sau lưngệNinh Bất Ngôn.ơTần Uyển Uyểnútruyền âm hỏi:ớ“Sư phụ, yòmuốn giết chúngỉta, người đánhĪthắng được không?”²
“Đánh không thắng.”į
Giản Hành Chièđáp dứt khoát:ậ“Trừ khi khôngộcần thức hảiảnữa.”
“Vậy nếuồy ra tay…”ĩTần Uyển Uyểnốhơi sợ: “Chúngíta làm saoĮđây?”
“Vậy phảiíxem ai chạyénhanh hơn.”
TầníUyển Uyển: “…”ự
Thấy Tần UyểnïUyển không đáp,âGiản Hành Chiíliếc xéo nàng,ἴcười nhạo: “Chuyệnưcó bao lớn.”Î
Lớn, sao lạiɪkhông lớn.
Bản thânễNinh Bất Ngônủlà kỳ ĐộĩKiếp, hiện tại¹đang trên địaİbàn Ninh thị,áTần Uyển Uyểnạvẫn luôn thứcïthời không khỏiilo lắng trongílòng.
Giản Hành Chi{khịt mũi khinhábỉ đối vớifsự lo lắngủvô nghĩa củaἲnàng. Sau khiĩtheo Ninh BấtỉNgôn đến đại¸sảnh, Ninh BấtôNgôn bảo haiừngười ngồi xuống,ĺngười bên cạnhỉbước lên dângỡtrà. Trà nướcỉcòn chưa rótẩxong, Tạ CôẩĐường và ThúyệLục đã vộifvã chạy vào.
Nam°Phong vừa thấyẩTần Uyển Uyển,ẵchuyện đầu tiênúlà bổ nhào‹tới: “Chủ nhân!ɩRốt cuộc taềcũng tìm đượcĩngười rồi.”
TầnĩUyển Uyển ngheỗvậy có chútãbùi ngùi. Từákhi Nam Phongĺlàm linh thúếcủa nàng đếnĩnay, chủ tớÏbọn họ chungÏđụng thì ítímà xa cáchửthì nhiều. Tácɩdụng lớn nhấtêcủa Nam Phongịlà làm GPSũđịnh vị choứnàng.
Tần Uyển Uyểnưvỗ đầu NamõPhong, ôm nóịlên chân, ngước(mắt nhìn TạḻCô Đường vàíThúy Lục.
“Tạ đạiậca, đại nhânợThúy Lục.”
Thấyỉbọn họ vôïsự, hai ngườiἶđều yên tâmìhơn nhiều. TạớCô Đường mỉmệcười: “Nam Phongἶcảm ứng đượcıhai người tớiớrồi, chúng taìbèn vội vãếđến đây, ngheínói hai ngườiêgây sự bịἱbắt nên hơiígấp gáp mộtĩchút.”
Nói xong,ịTạ Cô Đườngửnhìn sang NinhửBất Ngôn: “Hiỉvọng Ninh đạoửhữu thứ lỗi.”ặ
Ninh Bất Ngônợngồi trên ghếḻchủ tọa gật]đầu, nhìn chiếcỗghế bên kia:ì“Tới đây ngồiớđi.”
Tạ CôĺĐường và Thúy{Lục ngồi đốiÏdiện Tần UyểnĨUyển và GiảnồHành Chi. Giản¸Hành Chi nhìnằNam Phong nằmỉtrên chân TầnἲUyển Uyển, yỗđi lướt quaɨbàn nhỏ ômếNam Phong lên.ộNam Phong kinhđngạc nhìn GiảnļHành Chi, khôngửdám nói nhiều,İchỉ đành run,bần bật nằmÎtrên hai đầuÍgối y.
Ninh BấtâNgôn nhấp mộtĨngụm trà, mọi²người đều khôngľlên tiếng. SauIkhi thị nữổđóng cửa lại,ờNinh Bất Ngôn]mở kết giới,ìchậm rãi đặtĩtách trà xuống,ảngước mắt nhìnẳTần Uyển Uyểnįvà Giản HànhἵChi: “Lão tổ:vừa nói vớiọta hai vịằđã cứu ông,fbảo ta cảmÎtạ hai vị.”ằ
Nghe vậy, TầnἰUyển Uyển thở°phào, xác nhậnìtính mạng khôngủsao, nàng chắpítay thi lễ:ụ“Không dám, khôngἳdám, giữa đườngữthấy chuyện bấtíbình, rút đaoýtương trợ.”
“Thậtĩkhông dám giấu,ưlão tổ nhàđta bị bệnhìhiểm nghèo quấnếthân nhiều năm…”jNinh Bất Ngônìrủ mắt, dườngĺnhư có phầnỗmệt mỏi: “Vốnἴlà tu sĩÏphi thăng từ,lâu, ấy vậyémà trở thànhêdáng vẻ nhưỷhai vị thấy.ỉLúc trước đắcἳtội nhiều ởưQuỷ Thành cũngIlà vì taɪnghe nói NgọcĩLinh Lung cóἳthể chữa bệnh,ḹbèn đoán mảnhạNgọc Linh Lungïở Quỷ Thànhícó thể chữaÍbệnh cho lãoĮtổ.”
“Ninh đạo hữu nói những chuyện này, rốt cuộc là muốn nói gì?” Tần Uyển Uyển nhận ra Ninh Bất Ngôn nói vòng vo, nàng ngẫm nghĩ: “Là muốn bảo chúng ta sử dụng Ngọc Linh Lung chữa bệnh cho tiền bối sao?”
Nghe thấy lời Tạ Cô Đường, nhóm người mới nhận ra bàn bạc chuyện này tại đại sảnh không thích hợp, bèn cùng nhau trở về sân viện.
“Vậy không còn gì tốt hơn.” Ninh Bất Ngôn mỉm cười, đứng dậy, hành lễ với Tần Uyển Uyển: “Ta đợi tin tốt lành của các vị.”
“Ngọc Linh Lung… Không dối gạt mọi người…” Sau khi trở về ta mới biết, Ninh thị vốn có một mảnh. Gia chủ đã thử từ lâu, đều vô hiệu cả. Chúng ta từng dùng rất nhiều trân bảo thảo dược, căn bản vô dụng.”
Thúy Lục kích động, Tần Uyển Uyển gấp gáp mở miệng: “Chuyện đó hôm nào chúng ta nói tiếp, hiện giờ vẫn nên nói tiếp Ngọc Linh Lung đi.”
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau. Ninh Bất Ngôn nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt mang theo khẩn cầu: “Nhưng hôm nay, ta nhìn thấy đạo hữu có biện pháp xoa dịu đau đớn cho lão tổ, muốn xin đạo hữu giúp đỡ. Chỉ cần đạo hữu có thể chữa trị cho lão tổ…” Lời nói Ninh Bất Ngôn mang theo sự trịnh trọng: “Ngọc Linh Lung, Ninh thị xin dâng lên hai tay.”
“Vậy chuyện Minh Tịnh đạo quân thì sao?”
Tần Uyển Uyển cảm thấy mệt mỏi, vô cùng bất lực với đám người không có tính chủ động: “Chẳng lẽ mọi người nghĩ người ta giống như NPC, nói toàn bộ tin tức cho mọi người hả?”
“Thật chứ?”
“Khoảng chừng một trăm năm trước, lão tổ nhà ta mắc căn bệnh này.”
Nội tâm Quân Thù rối rắm. Tần Uyển Uyển thấy ông lão ôm chăn đứng trong gió lạnh sắp khóc đến nơi, lấy thái độ kính già yêu trẻ, nàng vội khuyên hắn: “Ông mau đi ngủ đi, ta cũng ngủ đây.”
Tần Uyển Uyển không tin, mảnh Ngọc Linh Lung này dễ lấy vậy sao?
“Yên tâm.” Tần Uyển Uyển giơ tay: “Chuyện này cứ để sư phụ ta lo.”
“Con…” Giản Hành Chi đứng dậy, muốn phủ định lời Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển dán bàn tay lên miệng Giản Hành Chi, bịt miệng y, mỉm cười nhìn Ninh Bất Ngôn: “Ninh đạo quân, sắc trời không còn sớm nữa, ngài đi nghỉ ngơi trước đi.”
Ninh Bất Ngôn gật đầu: “Thật.”
Ninh Bất Ngôn vừa đi, Giản Hành Chi lập tức hất tay Tần Uyển Uyển ra: “Con hứa bừa gì đấy? Bọn họ chẳng chịu nói gì cả, ta không có cách nào giải chú thuật này.”
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt tràn đầy mong đợi: “Sư phụ, thế nào?”
“Ta…” Giản Hành Chi chưa từng thấy ánh mắt Tần Uyển Uyển sáng như thế, nhất thời hơi sợ, nuốt nước bọt: “Ta thử xem.”
“Đại nhân Thúy Lục, Minh Tịnh đạo quân chôn cất tại cấm địa Ninh thị, người ngoài không thể vào.” Ninh Bất Ngôn vẫn nói những lời này: “Mong thứ lỗi cho.”
Không, không được, nàng không được biết hắn là Quân Thù. Hắn hiện tại xấu xí thấp hèn như vậy, sao có thể để nàng lưu lại ấn tượng này!
“Vậy chuyện Minh Tịnh đạo quân thì sao?”
Thúy Lục lạnh giọng: “Lần này, ta đến đây không có yêu cầu nào khác, chỉ muốn xem cuối cùng Minh Tịnh đạo quân chết ở đâu, hài cốt nơi nào để cúng bái một phen. Trước đây, Ninh thị các người quanh năm viện cớ Ninh thị không tiếp người ngoài, ta tôn trọng các người nên không nhiều lời. Nhưng hơn một trăm năm rồi, hôm nay ta đã là Thành chủ Quỷ Thành, dựa theo phép tắc Quỷ Thành đến cúng bái Minh Tịnh đạo quân, chỉ cắm một nén nhang cũng không được sao?”
Thúy Lục lạnh giọng: “Lần này, ta đến đây không có yêu cầu nào khác, chỉ muốn xem cuối cùng Minh Tịnh đạo quân chết ở đâu, hài cốt nơi nào để cúng bái một phen. Trước đây, Ninh thị các người quanh năm viện cớ Ninh thị không tiếp người ngoài, ta tôn trọng các người nên không nhiều lời. Nhưng hơn một trăm năm rồi, hôm nay ta đã là Thành chủ Quỷ Thành, dựa theo phép tắc Quỷ Thành đến cúng bái Minh Tịnh đạo quân, chỉ cắm một nén nhang cũng không được sao?”
“Nhưng… nhưng chúng ta không biết phần mộ tổ tiên của Ninh gia ở đâu?” Nam Phong ngồi trên bàn, buồn phiền: “Vậy làm sao đi?”
“Đại nhân Thúy Lục, Minh Tịnh đạo quân chôn cất tại cấm địa Ninh thị, người ngoài không thể vào.” Ninh Bất Ngôn vẫn nói những lời này: “Mong thứ lỗi cho.”
“Ngọc Linh Lung… Không dối gạt mọi người…” Sau khi trở về ta mới biết, Ninh thị vốn có một mảnh. Gia chủ đã thử từ lâu, đều vô hiệu cả. Chúng ta từng dùng rất nhiều trân bảo thảo dược, căn bản vô dụng.”
“Ngươi!”
Thúy Lục kích động, Tần Uyển Uyển gấp gáp mở miệng: “Chuyện đó hôm nào chúng ta nói tiếp, hiện giờ vẫn nên nói tiếp Ngọc Linh Lung đi.”
Tần Uyển Uyển cắt lời hai người: “Ninh đạo quân không ngại kể rõ chi tiết căn bệnh khó chữa của tiền bối là thế nào chứ?”
“Đây không phải là bệnh.” Giản Hành Chi nghe vậy dứt khoát nói: “Là nguyền rủa.”
“Khoảng chừng một trăm năm trước, lão tổ nhà ta mắc căn bệnh này.”
“Phần mộ tổ tiên người ta, y không cho cô vào, cô ngồi thương lượng với y làm gì?” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Thúy Lục: “Tự mình đi thôi.”
“Chuyện nguyền rủa này chỉ cần người đặt chú mất năng lực, chú thuật không giải tự phá.” Giản Hành Chi ngước mắt nhìn Ninh Bất Ngôn: “Người hạ chú là ai, giết hắn là xong.”
Ninh Bất Ngôn không muốn nhiều lời với Thúy Lục, bèn bỏ qua Thúy Lục, bắt đầu nói chuyện nhà của mình: “Ban đầu là tu vi mất đi, sau đó bụng phình trướng như có thai, dần dà bắt đầu hôn mê khó tỉnh, cả ngày đau đớn khổ sở cho đến bây giờ.”
“Tra cái gì mà tra?” Thúy Lục cũng không hài lòng, lạnh mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Chuyện Minh Tịnh đạo quân nói không rõ ràng, các người là trọng phạm của Quỷ Thành, cô cắt ngang lời ta, có phải chột dạ không?”
“Đây không phải là bệnh.” Giản Hành Chi nghe vậy dứt khoát nói: “Là nguyền rủa.”
Ninh Bất Ngôn không muốn nhiều lời với Thúy Lục, bèn bỏ qua Thúy Lục, bắt đầu nói chuyện nhà của mình: “Ban đầu là tu vi mất đi, sau đó bụng phình trướng như có thai, dần dà bắt đầu hôn mê khó tỉnh, cả ngày đau đớn khổ sở cho đến bây giờ.”
Ninh Bất Ngôn gật đầu: “Quả thật chúng ta từng suy đoán như thế.”
Ninh Bất Ngôn trầm mặc, Giản Hành Chi truy hỏi: “Vậy người hạ chú đâu?”
“Thật chứ?”
“Chuyện nguyền rủa này chỉ cần người đặt chú mất năng lực, chú thuật không giải tự phá.” Giản Hành Chi ngước mắt nhìn Ninh Bất Ngôn: “Người hạ chú là ai, giết hắn là xong.”
Tần Uyển Uyển ngây người, một lúc sau mới hoàn hồn: “À, ông…” Nàng nhìn xung quanh: “Sao còn chưa ngủ?”
Ninh Bất Ngôn trầm mặc, Giản Hành Chi truy hỏi: “Vậy người hạ chú đâu?”
Hơn nữa, nếu như nàng biết mình là Quân Thù, làm sao có thể không đau lòng. Bất luận là yêu hay hận, hắn đều là người đàn ông quan trọng nhất trong lòng nàng!
“Không biết.”
Tần Uyển Uyển cắt lời hai người: “Ninh đạo quân không ngại kể rõ chi tiết căn bệnh khó chữa của tiền bối là thế nào chứ?”
Ninh Bất Ngôn lắc đầu: “Ta cũng từng hỏi lão tổ, nhưng ông chưa từng nói ai làm, cho nên biện pháp mà đạo hữu nói…” Ninh Bất Ngôn cười khổ: “Sợ là không được.”
“Nhưng…”
“Ninh đạo hữu nói những chuyện này, rốt cuộc là muốn nói gì?” Tần Uyển Uyển nhận ra Ninh Bất Ngôn nói vòng vo, nàng ngẫm nghĩ: “Là muốn bảo chúng ta sử dụng Ngọc Linh Lung chữa bệnh cho tiền bối sao?”
“Nhưng chắc chắn có cách!”
Tần Uyển Uyển tiếp lời Giản Hành Chi, nhìn Ninh Bất Ngôn, nói chắc như đinh đóng cột: “Chúng ta chắc chắn có cách. Ninh đạo quân, ngài chuẩn bị sẵn Ngọc Linh Lung đi, chúng ta sẽ nghĩ cách.”
Nàng biết hắn là Quân Thù không?
Nói xong, Tần Uyển Uyển đẩy cửa bước vào phòng đi ngủ.
“Vậy không còn gì tốt hơn.” Ninh Bất Ngôn mỉm cười, đứng dậy, hành lễ với Tần Uyển Uyển: “Ta đợi tin tốt lành của các vị.”
“Yên tâm.” Tần Uyển Uyển giơ tay: “Chuyện này cứ để sư phụ ta lo.”
“Nhưng chắc chắn có cách!”
“Con…” Giản Hành Chi đứng dậy, muốn phủ định lời Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển dán bàn tay lên miệng Giản Hành Chi, bịt miệng y, mỉm cười nhìn Ninh Bất Ngôn: “Ninh đạo quân, sắc trời không còn sớm nữa, ngài đi nghỉ ngơi trước đi.”
Ninh Bất Ngôn gật đầu: “Quả thật chúng ta từng suy đoán như thế.”
Ninh Bất Ngôn nghe vậy mới nhớ tới canh giờ. Y bất chợt ho khan, lên tiếng gọi thị nữ, căn dặn thị nữ dẫn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đi, sau đó thi lễ với tất cả mọi người, đứng dậy rời khỏi.
Ninh Bất Ngôn vừa đi, Giản Hành Chi lập tức hất tay Tần Uyển Uyển ra: “Con hứa bừa gì đấy? Bọn họ chẳng chịu nói gì cả, ta không có cách nào giải chú thuật này.”
“Bọn họ không nói…” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn y: “Tự người không biết tra sao?”
“Tra cái gì mà tra?” Thúy Lục cũng không hài lòng, lạnh mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Chuyện Minh Tịnh đạo quân nói không rõ ràng, các người là trọng phạm của Quỷ Thành, cô cắt ngang lời ta, có phải chột dạ không?”
“Không biết.”
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau. Ninh Bất Ngôn nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt mang theo khẩn cầu: “Nhưng hôm nay, ta nhìn thấy đạo hữu có biện pháp xoa dịu đau đớn cho lão tổ, muốn xin đạo hữu giúp đỡ. Chỉ cần đạo hữu có thể chữa trị cho lão tổ…” Lời nói Ninh Bất Ngôn mang theo sự trịnh trọng: “Ngọc Linh Lung, Ninh thị xin dâng lên hai tay.”
“Phần mộ tổ tiên người ta, y không cho cô vào, cô ngồi thương lượng với y làm gì?” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Thúy Lục: “Tự mình đi thôi.”
Ninh Bất Ngôn nghe vậy mới nhớ tới canh giờ. Y bất chợt ho khan, lên tiếng gọi thị nữ, căn dặn thị nữ dẫn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đi, sau đó thi lễ với tất cả mọi người, đứng dậy rời khỏi.
“Nhưng… nhưng chúng ta không biết phần mộ tổ tiên của Ninh gia ở đâu?” Nam Phong ngồi trên bàn, buồn phiền: “Vậy làm sao đi?”
“Không biết thì tìm.”
Tần Uyển Uyển không tin, mảnh Ngọc Linh Lung này dễ lấy vậy sao?
Tần Uyển Uyển cảm thấy mệt mỏi, vô cùng bất lực với đám người không có tính chủ động: “Chẳng lẽ mọi người nghĩ người ta giống như NPC, nói toàn bộ tin tức cho mọi người hả?”
“Vậy…” Tạ Cô Đường do dự lên tiếng, Tần Uyển Uyển bị hỏi đến đau đầu, xoay qua nhìn Tạ Cô Đường, cau chặt mày: “Huynh còn ý kiến gì?”
“Không có.” Tạ Cô Đường nhìn mọi người: “Ta chỉ muốn hỏi tại sao mọi người không trở về sân viện rồi nói?”
Nghe thấy lời Tạ Cô Đường, nhóm người mới nhận ra bàn bạc chuyện này tại đại sảnh không thích hợp, bèn cùng nhau trở về sân viện.
“Không có.” Tạ Cô Đường nhìn mọi người: “Ta chỉ muốn hỏi tại sao mọi người không trở về sân viện rồi nói?”
Có điều đã nói gần xong, sau khi trở lại sân viện, ai nấy về phòng mình đi ngủ. Tần Uyển Uyển ngủ phòng bên cạnh Giản Hành Chi. Nàng đang định mở cửa, bỗng nghe thấy một giọng nói già nua gọi lớn: “Tần…”
Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn thấy Vô Danh ôm chăn bông, rưng rưng nước mắt, kiềm chế xúc động gọi nàng: “Tần cô nương!”
“Nhưng…”
Tần Uyển Uyển ngây người, một lúc sau mới hoàn hồn: “À, ông…” Nàng nhìn xung quanh: “Sao còn chưa ngủ?”
“Ta… ta chính là…” Quân Thù nghe thấy Tần Uyển Uyển quan tâm mình, một luồng ấm áp chảy ngang lòng, giọng nói nhỏ lại: “Phòng chứa củi hơi lạnh.”
Nàng biết hắn là Quân Thù không?
Nhìn Tần Uyển Uyển trước mặt, Quân Thù không khỏi nghĩ có phải vì nàng biết hắn là Quân Thù, cho nên mới quan tâm như thế?
Không, không được, nàng không được biết hắn là Quân Thù. Hắn hiện tại xấu xí thấp hèn như vậy, sao có thể để nàng lưu lại ấn tượng này!
Hơn nữa, nếu như nàng biết mình là Quân Thù, làm sao có thể không đau lòng. Bất luận là yêu hay hận, hắn đều là người đàn ông quan trọng nhất trong lòng nàng!
Nội tâm Quân Thù rối rắm. Tần Uyển Uyển thấy ông lão ôm chăn đứng trong gió lạnh sắp khóc đến nơi, lấy thái độ kính già yêu trẻ, nàng vội khuyên hắn: “Ông mau đi ngủ đi, ta cũng ngủ đây.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển đẩy cửa bước vào phòng đi ngủ.
Sao lần này dễ dàng vậy?
Hình như lão tổ mang tà khí trong người nên không thể phi thăng được, giống như Thẩm Tri Minh ấy?
Có vẻ lão tổ biết người hạ chú là ai đó.
Cho nói lại nhé, người đàn ông quan trọng nhất là ai chứ chắc chắn không phải là anh rồi đó Quân thiếu chủ à.
Quân thiếu chủ ảo tưởng sức mạnh quá ?
Ủa tưởng Quân Thù nhận cơm hộp hết vai diễn rồi. Mỗi lần ảnh lên sóng là mỗi lần thấy mệt mỏi ngang giùm Tần Vãn à.