Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 51 (1)

Chương 51 (1)

Ta không thích đàn ông dậy sớm

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Y mặc trường sam gấm vóc, khoác áo khoác, dùng khăn tay che miệng, khẽ ho khan. Tần Uyển Uyển nhận ra đây là Ninh Bất Ngôn đã từng gặp ở Quỷ Thành.

Tần Uyển Uyển gượng cười: “Ninh đạo quân.”

Rõ ràng Ninh Bất Ngôn cũng nhận ra bọn họ, y giơ tay lên ngăn cản hành động của đệ tử bên cạnh, khi cơn ho giảm xuống mới ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển: “Chưa từng nghĩ tình cảnh gặp lại hai vị là thế này.”

Ninh Bất Ngôn đưa mắt nhìn lên giường. Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng nhìn theo.

Hai ngoi nhân bng dưngÏxut hin, ônglão bt tnhhôn mê trêngiưng, cnh tưngľnày nhìn thếÏnào cũng ginghin trưng ván hành hungĪb bt titrn.

Tn Uyn Uynjc ra vìbình tĩnh, dcļsc nh licác kinh nghimĩmà nàng tngđc trong tiuthuyết.

Lúc này nóiKhông phi tatr lãng phíЇthi gian thìíchng có tácôdng gì, đutiên phi cptc gii thích,İđánh đòn phíđu, không đbn h cóthi gian phnÍng bt ngưibt ming.

Tn UynUyn suy nghĩđâu ra đy,bày v mtơtươi cưi, đtnhiên đng lên,nhit tình kéoĮNinh Bt Ngôn,v tay y:ũ“Ninh đo quân,li gp mt:ri! Chúng taİtheo T đoĩquân và điínhân Thúy Lccùng nhau đếnHoang Thành điuĩtra, na dưngigp nn rơixung vách núi.Chúng ta chyЇkhi vách núi,không ng liti ch này.”

Tn Uyn UynÏđim tĩnh giiɪthích s tình,ĺNinh Bt Ngônb nàng lôiĩkéo mà sngĺngưi, nghe Tn²Uyn Uyn huyênthuyên: “Chúng tavn dĩ cònchưa rõ đâyàlà nơi nào,mun lng lri đi, khôngíng nghe tiếngth n thét{lên, vì vyvi vàng đếnmép giưng quansát tình hung.Lúc đó, bng]v trưng biīkia phình toĮthế này… TnđUyn Uyn huơĮtay huơ chânÎmiêu t: “Có{th gì đódi đng trongbng, trông tht¹đáng s, mayímà sư phéta bt chpnguy him bngưi hiu lmđ tr tà,ľchính là lungɪtà khí màũngài thy đy,th đó bayt trong bngĮông lão ra.Ngài phi cmơn sư đ°chúng ta đy.”

Tuyt đi đngícó ly oán¹báo ơn nha.

NinhBt Ngôn ngheıli nàng nói,di mt lênngưi Gin HànhĭChi bên cnh.ìGin Hành Chièbình thn điti, kéo tayôTn Uyn Uynra, gt đuĩvi Ninh BtNgôn: “Mo phmɨri, đu ócĨđ đ taĩcó vn đ.”ì

Tn Uyn Uynâtrng mt liếcy, hơi btmãn.

Ninh Bt Ngôntiêu hóa liÍca Tn UynUyn, hiu điĩkhái xy raìchuyn gì. Yơđi đến trưc²mt ông lão,t m quanĺsát mt lúc,xác nhn ông[lão vô s,ĩquay đu nhìníTn Uyn Uyn,vn còn hoàiìnghi hi: “Cácfngưi nói bnthân chy tĩdưi vách núiõđến ch này,ĺvì sao cơĩth toàn làthương tích?”

“Tanói sư ph]tp hun đcbit cho ta…Tn Uyn Uynágng gưng gian)nan m ming:Ï“Ngài tin không?”

“Các ngưi nóimình đi tđdưi vách núiĩlên đây, làm]sao chng minh?”Í

Ninh Bt Ngônınhíu mày.

Gin HànhChi đi ti}ming hang bnh bò ra:)“Hang chÍnày, ngươi xungɪdò xét làôbiết.”

Nói xong,ÎGin Hành Chiưđâm xung mtìcái, gch sànv vn bayt tung, miîngưi chn kinhnhìn Gin HànhıChi đng hiênngang gia mnhvn. Đi miýth kết thúc,ïđám ngưi cúiđu, nhìn thyídưi đt cóīthêm mt cáiìh.

Ninh Bt Ngônúnhíu mày, giơítay lên chh, nhìn GinHành Chi: “Đohu có thũđâm sâu thêm¸chút na.”

“Minghang này hnlà trn pháp,hin ti didi ri.”

Tn,Uyn Uyn thyĬvy gp gápgii thích: “Bêndưi hang làmt ngôi mln, có mưiúhai ca sinh³t. Chúng tađi qua caɨsinh t tiđây.”

“H!” Mttên đàn ôngcao to trongđám ngưi giơ(búa lên: “Mưiàhai ca sinht mà cũngjqua đưc, scác ngưi ttthế, còn gpđưc chuyn như]vy sao?”

“Ngươicâm ming!” TnįUyn Uyn quayđu mng kílên tiếng: “Boĩtoàn vn sícũng không biết,¹ngươi còn tuĬđo làm gì?ЇNinh đo quân…Tn Uyn Uynva nhìn v]phía Ninh BtÏNgôn: “Các ngưitht s có:mt ngôi mln, ngài khôngđkhông biết sao?”

Ninh Bt Ngônkhông đáp. Mtlát sau, ônglão trên giưngɩtnh li, gianïnan gi tênt ca Ninh)Bt Ngôn: “TriáChâu…

Lão t

Ninh Bt Ngôncúi đu, đtl tai lênìming ông lão.Không biết ônglão nói gì,Ninh Bt Ngônîgt đu, đngthng dy, quayli nhìn TnUyn Uyn vàîGin Hành Chi:“Hai v theo¹ta.”

Nói xong,ĭy căn dn[ngưi khác chămsóc ông lão,dn Gin HànhĬChi và TnăUyn Uyn raùngoài.

Ba ngưi va,mi ra ca,bng nghe thybên ngoài vanglên tiếng huyênnáo. Ninh BtNgôn dng bưc,équay đu nhìnIv phía cngùsân vin: “Chuynùgì n ào?”

V Qu Thànhkia dn ngưiti ca, boĬngưi ca hiti… Ngưi hukính cn đáp:į“Mun vào gp.”ê

Ninh Bt Ngônsuy nghĩ, gt]đu: “Vy dn³ti đây đi.”

Nói xong, NinhBt Ngôn quayơli gt đuvi hai ngưi:ɪTheo ta.”

GinHành Chi vàèTn Uyn Uynđi sau lưngNinh Bt Ngôn.ơTn Uyn Uynútruyn âm hi:“Sư ph, yòmun giết chúngta, ngưi đánhĪthng đưc không?”²

Đánh không thng.”į

Gin Hành Chièđáp dt khoát:Tr khi khôngcn thc hina.”

Vy nếuy ra tay…ĩTn Uyn Uynhơi s: “Chúngíta làm saoĮđây?”

Vy phiíxem ai chyénhanh hơn.”

TníUyn Uyn: “…

Thy Tn UynïUyn không đáp,âGin Hành Chiíliếc xéo nàng,cưi nho: “Chuynưcó bao ln.”Î

Ln, sao liɪkhông ln.

Bn thânNinh Bt Ngônlà k ĐĩKiếp, hin ti¹đang trên đaİbàn Ninh th,áTn Uyn Uynvn luôn thcïthi không khiilo lng trongílòng.

Gin Hành Chi{kht mũi khinháb đi vifs lo lngvô nghĩa canàng. Sau khiĩtheo Ninh BtNgôn đến đi¸snh, Ninh BtôNgôn bo haingưi ngi xung,ĺngưi bên cnhbưc lên dângtrà. Trà nưccòn chưa rótxong, T CôĐưng và ThúyLc đã vifvã chy vào.

Nam°Phong va thyTn Uyn Uyn,chuyn đu tiênúlà b nhàoti: “Ch nhân!ɩRt cuc tacũng tìm đưcĩngưi ri.”

TnĩUyn Uyn nghevy có chútãbùi ngùi. Tákhi Nam Phongĺlàm linh thúếca nàng đếnĩnay, ch tÏbn h chungÏđng thì ítímà xa cáchthì nhiu. Tácɩdng ln nhtêca Nam Phonglà làm GPSũđnh v chonàng.

Tn Uyn Uynưv đu NamõPhong, ôm nólên chân, ngưc(mt nhìn TCô Đưng vàíThúy Lc.

“T đica, đi nhânThúy Lc.”

Thybn h vôïs, hai ngưiđu yên tâmìhơn nhiu. TCô Đưng mmcưi: “Nam Phongcm ng đưcıhai ngưi tiri, chúng taìbèn vi vãếđến đây, ngheínói hai ngưiêgây s bbt nên hơiígp gáp mtĩchút.”

Nói xong,T Cô Đưngnhìn sang NinhBt Ngôn: “Hivng Ninh đohu th li.”

Ninh Bt Ngônngi trên ghếch ta gt]đu, nhìn chiếcghế bên kia:ì“Ti đây ngiđi.”

T CôĺĐưng và Thúy{Lc ngi điÏdin Tn UynĨUyn và GinHành Chi. Gin¸Hành Chi nhìnNam Phong nmtrên chân TnUyn Uyn, yđi lưt quaɨbàn nh ômếNam Phong lên.Nam Phong kinhđngc nhìn GinļHành Chi, khôngdám nói nhiu,İch đành run,bn bt nmÎtrên hai đuÍgi y.

Ninh BtâNgôn nhp mtĨngm trà, mi²ngưi đu khôngľlên tiếng. SauIkhi th nđóng ca li,Ninh Bt Ngôn]m kết gii,ìchm rãi đtĩtách trà xung,ngưc mt nhìnTn Uyn Uynįvà Gin HànhChi: “Lão t:va nói vita hai vđã cu ông,fbo ta cmÎt hai v.”

Nghe vy, TnUyn Uyn th°phào, xác nhnìtính mng khôngsao, nàng chpítay thi l:Không dám, khôngdám, gia đưngthy chuyn btíbình, rút đaoýtương tr.”

Thtĩkhông dám giu,ưlão t nhàđta b bnhìhim nghèo qunếthân nhiu năm…jNinh Bt Ngônìr mt, dưngĺnhư có phnmt mi: “Vnlà tu sĩÏphi thăng t,lâu, y vyémà tr thànhêdáng v nhưhai v thy.Lúc trưc đcti nhiu ưQu Thành cũngIlà vì taɪnghe nói NgcĩLinh Lung cóth cha bnh,bèn đoán mnhNgc Linh Lungï Qu Thànhícó th chaÍbnh cho lãoĮt.”

“Ninh đạo hữu nói những chuyện này, rốt cuộc là muốn nói gì?” Tần Uyển Uyển nhận ra Ninh Bất Ngôn nói vòng vo, nàng ngẫm nghĩ: “Là muốn bảo chúng ta sử dụng Ngọc Linh Lung chữa bệnh cho tiền bối sao?”

Nghe thấy lời Tạ Cô Đường, nhóm người mới nhận ra bàn bạc chuyện này tại đại sảnh không thích hợp, bèn cùng nhau trở về sân viện.

“Vậy không còn gì tốt hơn.” Ninh Bất Ngôn mỉm cười, đứng dậy, hành lễ với Tần Uyển Uyển: “Ta đợi tin tốt lành của các vị.”

“Ngọc Linh Lung… Không dối gạt mọi người…” Sau khi trở về ta mới biết, Ninh thị vốn có một mảnh. Gia chủ đã thử từ lâu, đều vô hiệu cả. Chúng ta từng dùng rất nhiều trân bảo thảo dược, căn bản vô dụng.”

Thúy Lục kích động, Tần Uyển Uyển gấp gáp mở miệng: “Chuyện đó hôm nào chúng ta nói tiếp, hiện giờ vẫn nên nói tiếp Ngọc Linh Lung đi.”

Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau. Ninh Bất Ngôn nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt mang theo khẩn cầu: “Nhưng hôm nay, ta nhìn thấy đạo hữu có biện pháp xoa dịu đau đớn cho lão tổ, muốn xin đạo hữu giúp đỡ. Chỉ cần đạo hữu có thể chữa trị cho lão tổ…” Lời nói Ninh Bất Ngôn mang theo sự trịnh trọng: “Ngọc Linh Lung, Ninh thị xin dâng lên hai tay.”

“Vậy chuyện Minh Tịnh đạo quân thì sao?”

Tần Uyển Uyển cảm thấy mệt mỏi, vô cùng bất lực với đám người không có tính chủ động: “Chẳng lẽ mọi người nghĩ người ta giống như NPC, nói toàn bộ tin tức cho mọi người hả?”

“Thật chứ?”

“Khoảng chừng một trăm năm trước, lão tổ nhà ta mắc căn bệnh này.”

Nội tâm Quân Thù rối rắm. Tần Uyển Uyển thấy ông lão ôm chăn đứng trong gió lạnh sắp khóc đến nơi, lấy thái độ kính già yêu trẻ, nàng vội khuyên hắn: “Ông mau đi ngủ đi, ta cũng ngủ đây.”

Tần Uyển Uyển không tin, mảnh Ngọc Linh Lung này dễ lấy vậy sao?

“Yên tâm.” Tần Uyển Uyển giơ tay: “Chuyện này cứ để sư phụ ta lo.”

“Con…” Giản Hành Chi đứng dậy, muốn phủ định lời Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển dán bàn tay lên miệng Giản Hành Chi, bịt miệng y, mỉm cười nhìn Ninh Bất Ngôn: “Ninh đạo quân, sắc trời không còn sớm nữa, ngài đi nghỉ ngơi trước đi.”

Ninh Bất Ngôn gật đầu: “Thật.”

Ninh Bất Ngôn vừa đi, Giản Hành Chi lập tức hất tay Tần Uyển Uyển ra: “Con hứa bừa gì đấy? Bọn họ chẳng chịu nói gì cả, ta không có cách nào giải chú thuật này.”

Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt tràn đầy mong đợi: “Sư phụ, thế nào?”

“Ta…” Giản Hành Chi chưa từng thấy ánh mắt Tần Uyển Uyển sáng như thế, nhất thời hơi sợ, nuốt nước bọt: “Ta thử xem.”

“Đại nhân Thúy Lục, Minh Tịnh đạo quân chôn cất tại cấm địa Ninh thị, người ngoài không thể vào.” Ninh Bất Ngôn vẫn nói những lời này: “Mong thứ lỗi cho.”

Không, không được, nàng không được biết hắn là Quân Thù. Hắn hiện tại xấu xí thấp hèn như vậy, sao có thể để nàng lưu lại ấn tượng này!

“Vậy chuyện Minh Tịnh đạo quân thì sao?”

Thúy Lục lạnh giọng: “Lần này, ta đến đây không có yêu cầu nào khác, chỉ muốn xem cuối cùng Minh Tịnh đạo quân chết ở đâu, hài cốt nơi nào để cúng bái một phen. Trước đây, Ninh thị các người quanh năm viện cớ Ninh thị không tiếp người ngoài, ta tôn trọng các người nên không nhiều lời. Nhưng hơn một trăm năm rồi, hôm nay ta đã là Thành chủ Quỷ Thành, dựa theo phép tắc Quỷ Thành đến cúng bái Minh Tịnh đạo quân, chỉ cắm một nén nhang cũng không được sao?”

Thúy Lục lạnh giọng: “Lần này, ta đến đây không có yêu cầu nào khác, chỉ muốn xem cuối cùng Minh Tịnh đạo quân chết ở đâu, hài cốt nơi nào để cúng bái một phen. Trước đây, Ninh thị các người quanh năm viện cớ Ninh thị không tiếp người ngoài, ta tôn trọng các người nên không nhiều lời. Nhưng hơn một trăm năm rồi, hôm nay ta đã là Thành chủ Quỷ Thành, dựa theo phép tắc Quỷ Thành đến cúng bái Minh Tịnh đạo quân, chỉ cắm một nén nhang cũng không được sao?”

“Nhưng… nhưng chúng ta không biết phần mộ tổ tiên của Ninh gia ở đâu?” Nam Phong ngồi trên bàn, buồn phiền: “Vậy làm sao đi?”

“Đại nhân Thúy Lục, Minh Tịnh đạo quân chôn cất tại cấm địa Ninh thị, người ngoài không thể vào.” Ninh Bất Ngôn vẫn nói những lời này: “Mong thứ lỗi cho.”

“Ngọc Linh Lung… Không dối gạt mọi người…” Sau khi trở về ta mới biết, Ninh thị vốn có một mảnh. Gia chủ đã thử từ lâu, đều vô hiệu cả. Chúng ta từng dùng rất nhiều trân bảo thảo dược, căn bản vô dụng.”

“Ngươi!”

Thúy Lục kích động, Tần Uyển Uyển gấp gáp mở miệng: “Chuyện đó hôm nào chúng ta nói tiếp, hiện giờ vẫn nên nói tiếp Ngọc Linh Lung đi.”

Tần Uyển Uyển cắt lời hai người: “Ninh đạo quân không ngại kể rõ chi tiết căn bệnh khó chữa của tiền bối là thế nào chứ?”

“Đây không phải là bệnh.” Giản Hành Chi nghe vậy dứt khoát nói: “Là nguyền rủa.”

“Khoảng chừng một trăm năm trước, lão tổ nhà ta mắc căn bệnh này.”

“Phần mộ tổ tiên người ta, y không cho cô vào, cô ngồi thương lượng với y làm gì?” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Thúy Lục: “Tự mình đi thôi.”

“Chuyện nguyền rủa này chỉ cần người đặt chú mất năng lực, chú thuật không giải tự phá.” Giản Hành Chi ngước mắt nhìn Ninh Bất Ngôn: “Người hạ chú là ai, giết hắn là xong.”

Ninh Bất Ngôn không muốn nhiều lời với Thúy Lục, bèn bỏ qua Thúy Lục, bắt đầu nói chuyện nhà của mình: “Ban đầu là tu vi mất đi, sau đó bụng phình trướng như có thai, dần dà bắt đầu hôn mê khó tỉnh, cả ngày đau đớn khổ sở cho đến bây giờ.”

“Tra cái gì mà tra?” Thúy Lục cũng không hài lòng, lạnh mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Chuyện Minh Tịnh đạo quân nói không rõ ràng, các người là trọng phạm của Quỷ Thành, cô cắt ngang lời ta, có phải chột dạ không?”

“Đây không phải là bệnh.” Giản Hành Chi nghe vậy dứt khoát nói: “Là nguyền rủa.”

Ninh Bất Ngôn không muốn nhiều lời với Thúy Lục, bèn bỏ qua Thúy Lục, bắt đầu nói chuyện nhà của mình: “Ban đầu là tu vi mất đi, sau đó bụng phình trướng như có thai, dần dà bắt đầu hôn mê khó tỉnh, cả ngày đau đớn khổ sở cho đến bây giờ.”

Ninh Bất Ngôn gật đầu: “Quả thật chúng ta từng suy đoán như thế.”

Ninh Bất Ngôn trầm mặc, Giản Hành Chi truy hỏi: “Vậy người hạ chú đâu?”

“Thật chứ?”

“Chuyện nguyền rủa này chỉ cần người đặt chú mất năng lực, chú thuật không giải tự phá.” Giản Hành Chi ngước mắt nhìn Ninh Bất Ngôn: “Người hạ chú là ai, giết hắn là xong.”

Tần Uyển Uyển ngây người, một lúc sau mới hoàn hồn: “À, ông…” Nàng nhìn xung quanh: “Sao còn chưa ngủ?”

Ninh Bất Ngôn trầm mặc, Giản Hành Chi truy hỏi: “Vậy người hạ chú đâu?”

Hơn nữa, nếu như nàng biết mình là Quân Thù, làm sao có thể không đau lòng. Bất luận là yêu hay hận, hắn đều là người đàn ông quan trọng nhất trong lòng nàng!

“Không biết.”

Tần Uyển Uyển cắt lời hai người: “Ninh đạo quân không ngại kể rõ chi tiết căn bệnh khó chữa của tiền bối là thế nào chứ?”

Ninh Bất Ngôn lắc đầu: “Ta cũng từng hỏi lão tổ, nhưng ông chưa từng nói ai làm, cho nên biện pháp mà đạo hữu nói…” Ninh Bất Ngôn cười khổ: “Sợ là không được.”

“Nhưng…”

“Ninh đạo hữu nói những chuyện này, rốt cuộc là muốn nói gì?” Tần Uyển Uyển nhận ra Ninh Bất Ngôn nói vòng vo, nàng ngẫm nghĩ: “Là muốn bảo chúng ta sử dụng Ngọc Linh Lung chữa bệnh cho tiền bối sao?”

“Nhưng chắc chắn có cách!”

Tần Uyển Uyển tiếp lời Giản Hành Chi, nhìn Ninh Bất Ngôn, nói chắc như đinh đóng cột: “Chúng ta chắc chắn có cách. Ninh đạo quân, ngài chuẩn bị sẵn Ngọc Linh Lung đi, chúng ta sẽ nghĩ cách.”

Nàng biết hắn là Quân Thù không?

Nói xong, Tần Uyển Uyển đẩy cửa bước vào phòng đi ngủ.

“Vậy không còn gì tốt hơn.” Ninh Bất Ngôn mỉm cười, đứng dậy, hành lễ với Tần Uyển Uyển: “Ta đợi tin tốt lành của các vị.”

“Yên tâm.” Tần Uyển Uyển giơ tay: “Chuyện này cứ để sư phụ ta lo.”

“Nhưng chắc chắn có cách!”

“Con…” Giản Hành Chi đứng dậy, muốn phủ định lời Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển dán bàn tay lên miệng Giản Hành Chi, bịt miệng y, mỉm cười nhìn Ninh Bất Ngôn: “Ninh đạo quân, sắc trời không còn sớm nữa, ngài đi nghỉ ngơi trước đi.”

Ninh Bất Ngôn gật đầu: “Quả thật chúng ta từng suy đoán như thế.”

Ninh Bất Ngôn nghe vậy mới nhớ tới canh giờ. Y bất chợt ho khan, lên tiếng gọi thị nữ, căn dặn thị nữ dẫn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đi, sau đó thi lễ với tất cả mọi người, đứng dậy rời khỏi.

Ninh Bất Ngôn vừa đi, Giản Hành Chi lập tức hất tay Tần Uyển Uyển ra: “Con hứa bừa gì đấy? Bọn họ chẳng chịu nói gì cả, ta không có cách nào giải chú thuật này.”

“Bọn họ không nói…” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn y: “Tự người không biết tra sao?”

“Tra cái gì mà tra?” Thúy Lục cũng không hài lòng, lạnh mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Chuyện Minh Tịnh đạo quân nói không rõ ràng, các người là trọng phạm của Quỷ Thành, cô cắt ngang lời ta, có phải chột dạ không?”

“Không biết.”

Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau. Ninh Bất Ngôn nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt mang theo khẩn cầu: “Nhưng hôm nay, ta nhìn thấy đạo hữu có biện pháp xoa dịu đau đớn cho lão tổ, muốn xin đạo hữu giúp đỡ. Chỉ cần đạo hữu có thể chữa trị cho lão tổ…” Lời nói Ninh Bất Ngôn mang theo sự trịnh trọng: “Ngọc Linh Lung, Ninh thị xin dâng lên hai tay.”

“Phần mộ tổ tiên người ta, y không cho cô vào, cô ngồi thương lượng với y làm gì?” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Thúy Lục: “Tự mình đi thôi.”

Ninh Bất Ngôn nghe vậy mới nhớ tới canh giờ. Y bất chợt ho khan, lên tiếng gọi thị nữ, căn dặn thị nữ dẫn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đi, sau đó thi lễ với tất cả mọi người, đứng dậy rời khỏi.

“Nhưng… nhưng chúng ta không biết phần mộ tổ tiên của Ninh gia ở đâu?” Nam Phong ngồi trên bàn, buồn phiền: “Vậy làm sao đi?”

“Không biết thì tìm.”

Tần Uyển Uyển không tin, mảnh Ngọc Linh Lung này dễ lấy vậy sao?

Tần Uyển Uyển cảm thấy mệt mỏi, vô cùng bất lực với đám người không có tính chủ động: “Chẳng lẽ mọi người nghĩ người ta giống như NPC, nói toàn bộ tin tức cho mọi người hả?”

“Vậy…” Tạ Cô Đường do dự lên tiếng, Tần Uyển Uyển bị hỏi đến đau đầu, xoay qua nhìn Tạ Cô Đường, cau chặt mày: “Huynh còn ý kiến gì?”

“Không có.” Tạ Cô Đường nhìn mọi người: “Ta chỉ muốn hỏi tại sao mọi người không trở về sân viện rồi nói?”

Nghe thấy lời Tạ Cô Đường, nhóm người mới nhận ra bàn bạc chuyện này tại đại sảnh không thích hợp, bèn cùng nhau trở về sân viện.

“Không có.” Tạ Cô Đường nhìn mọi người: “Ta chỉ muốn hỏi tại sao mọi người không trở về sân viện rồi nói?”

Có điều đã nói gần xong, sau khi trở lại sân viện, ai nấy về phòng mình đi ngủ. Tần Uyển Uyển ngủ phòng bên cạnh Giản Hành Chi. Nàng đang định mở cửa, bỗng nghe thấy một giọng nói già nua gọi lớn: “Tần…”

Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn thấy Vô Danh ôm chăn bông, rưng rưng nước mắt, kiềm chế xúc động gọi nàng: “Tần cô nương!”

“Nhưng…”

Tần Uyển Uyển ngây người, một lúc sau mới hoàn hồn: “À, ông…” Nàng nhìn xung quanh: “Sao còn chưa ngủ?”

“Ta… ta chính là…” Quân Thù nghe thấy Tần Uyển Uyển quan tâm mình, một luồng ấm áp chảy ngang lòng, giọng nói nhỏ lại: “Phòng chứa củi hơi lạnh.”

Nàng biết hắn là Quân Thù không?

Nhìn Tần Uyển Uyển trước mặt, Quân Thù không khỏi nghĩ có phải vì nàng biết hắn là Quân Thù, cho nên mới quan tâm như thế?

Không, không được, nàng không được biết hắn là Quân Thù. Hắn hiện tại xấu xí thấp hèn như vậy, sao có thể để nàng lưu lại ấn tượng này!

Hơn nữa, nếu như nàng biết mình là Quân Thù, làm sao có thể không đau lòng. Bất luận là yêu hay hận, hắn đều là người đàn ông quan trọng nhất trong lòng nàng!

Nội tâm Quân Thù rối rắm. Tần Uyển Uyển thấy ông lão ôm chăn đứng trong gió lạnh sắp khóc đến nơi, lấy thái độ kính già yêu trẻ, nàng vội khuyên hắn: “Ông mau đi ngủ đi, ta cũng ngủ đây.”

Nói xong, Tần Uyển Uyển đẩy cửa bước vào phòng đi ngủ.

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Sao lần này dễ dàng vậy?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Hình như lão tổ mang tà khí trong người nên không thể phi thăng được, giống như Thẩm Tri Minh ấy?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Có vẻ lão tổ biết người hạ chú là ai đó.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cho nói lại nhé, người đàn ông quan trọng nhất là ai chứ chắc chắn không phải là anh rồi đó Quân thiếu chủ à.

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

Quân thiếu chủ ảo tưởng sức mạnh quá ?

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Ủa tưởng Quân Thù nhận cơm hộp hết vai diễn rồi. Mỗi lần ảnh lên sóng là mỗi lần thấy mệt mỏi ngang giùm Tần Vãn à.

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!