Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 51 (2)

Chương 51 (2)

Ta không thích đàn ông dậy sớm

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Đi đường mệt nhọc, Tần Uyển Uyển ngủ giấc này rất sâu. Đợi sau khi thức dậy, nàng phát hiện mặt trời đã lên ba sào.

Tần Uyển Uyển vừa mở mắt đã nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi ở mép giường, dịu dàng hỏi: “Dậy chưa? Còn muốn ngủ tiếp không?”

“Sư… sư phụ…”

Tần Uyển Uyển nhìn bộ dạng của Giản Hành Chi, hơi sợ hãi: “Đừng như vậy.”

Thế còn không ri giưngcho ta!”

GinHành Chi xcchăn, túm ngưira. Tn Uyn:Uyn mc yphc, Gin HànhChi thành tholau mt, valau va dndò nàng: “Sáng,hôm nay tađi xem thri, T CôĩĐưng dy gi,Mão(*), luyn kiếmõna canh gi.Mi ngày conădy sm mtíchút, luyn kiếmıcùng y. Hômànay thì thôi,įcho con ngĩnhiu, ngày maiìbt đu đi[tìm y!”

(*)f5-7 gi sáng

Điđã!”

Va nghethy li này,ĨTn Uyn Uynīngây ngc: “Vìsao ta phiİtìm huynh y.”ï

“Con phi biĩdưng đ thinícm ca ymà.” Gin HànhChi buc đailưng cho nàng,Îngng đu nhìn:Ĩ“Con đnh tb thế à?”Ï

Đúng vy.”

TnjUyn Uyn lptc gt đu:ĩ“Ta không thích³đàn ông dy,sm, ta tb.”

Vi sư:không cho phépcon b dìgia chng.”

GináHành Chi buccht tht lưng,Tn Uyn Uynĩgn như khôngth th ni.Nàng nhìn GinĩHành Chi, ngheòy nghiêm túcjnói: “Thích ging¹như tu đo,ļch có yIvt b con,ľcon không đưcIvt b y.”ì

Dt li, GinõHành Chi buông,tht lưng, xoayưngưi đi ra:fĐi thôi, miìngưi đu đangĭđi con.”

GinïHành Chi vaáđi, Tn UynUyn hít sâutng hơi mt,Ĩni lng thtɪlưng.

Nàng theo GinHành Chi đếnÎđi snh. ThúyĬLc đang bcếqu anh đàoìăn, T CôìĐưng đang xem]tin tc Tiên]gii bui sáng,âNam Phong lénÏlút gp tht.

Tn:Uyn Uyn vabưc vào, NamũPhong lp tcɩđng lên: “Chnhân.”

Tn UynôUyn mm cưi,ngi bên cnhíNam Phong, nhìnìxung quanh, đtnhiên nh ra:ɪVô Danh kiaéđâu?”

Ông tagi đang àphòng bếp giúpvic.”

Thúy Lcva đc thoibn va ănđào: “Ta khôngthích nhìn thyông ta, ông°ta cũng khôngth ăn khôngíngi ri.”

À.”

Tn Uyn Uyngt đu, ngmthy còn snglà còn tt,cũng không nhiuli, ch nói:“Hôm nay chúngÍta ăn sángtrưc, sau khiăăn xong thìra ngoài hi[thăm tin tc.íTrưc tiên chúngta làm rõıđi khái cucđi lão tNinh th, kíthù ca ôngĪta cùng vimt trăm nămtrưc đã xyÎra chuyn gì.Nếu như tajđoán không lm...”¹

Tn Uyn Uynĩngng đu nhìnThúy Lc: “MinhļTnh đo quânchết hơn mtıtrăm năm trưc,mà lão tînày bt đuàb nguyn rahơn mt trămnăm trưc, thijgian gia haiéngưi này cóúphi quá trùnghp ri không?”

Đng tác ThúyùLc khng li,ìgt gù: “Côļnói đúng. Vyõhôm nay, taĨđi hi thămtin tc, cácngưi đi làmmt chuyn.”

Chuynįgì?”

Kiếm tuHoang Thành yêuthích sc mnh,ĩnếu như côjcó th trõthành Quân tkiếm, nhng kiếm°tu kia nhìnthy các ngưi,ôchc chn s{biết gì nói(ny. Hơn na,àquan trng nhtlà chúng ta²có th gpcông t VôƯu, nghe nóiv công tínày cái gìícũng biết, cáigì cũng hiu.Nếu nói trênĩđi này, aicó th biếtıti sao lãot Ninh thĬtrúng chú thutõnht, thì đóãchc chn làcông t VôƯu.”

Vy… TnUyn Uyn ngheĩthế, tò mòhi: “Làm saotr thành Quânât kiếm?”

“Rtđơn gin.”

ThúyLc nhìn bangưi: “Dưi HóaThn, kiếm ýímnh nht. Hinôti bái nguytítế mã(*) spbt đu ri,ìch cn mtăngay thng liêntc mưi trnlà đưc thamgia trn chungkết, đến đóìđánh thng làjxong.”

(*) Lytrăng cúng nga

Vanghe thy liĩnày, Gin HànhChi cưi: “Đâychng phi làăđúng lúc nggt, tng cáiìgi à?”

Khôngùsai.” T CôĐưng cũng cưi:Ch mt HoangĩThành nh nhoi,kiếm ý dưiHóa Thn, saocó th sovi Thiên KiếmTông ta?”

“Dưi{Hóa Thn… Tn²Uyn Uyn đcmy ch này,nhíu mày: “Làch tu vihay là trìnhđ?”

Thúy Lcýho kh mtếtiếng, hơi ngưngìngùng: “Ta cmthy kiu nhưT đo quânЇđây, nói làNguyên Anh, nhưngìthc ra gnk Hóa Thn,³e là khôngđưc phép dthi.”

Nhưng taïtht s là:Nguyên Anh mà.”

T Cô Đưngnhíu mày: “Saoɪcó th phânbit đi xnhư thế? Nếunhư ta khôngíth d thi…

T Cô Đưngĩxoay đu nhìnsang Gin HànhũChi: “Tin bicàng không th.”

Gin Hành Chiíngây ngưi, lptc phn bác:“Nói by, taįva mi lênúNguyên Anh, ainói ta khôngÍđưc?!”

Thôi đi.”ĨTn Uyn Uyn²ct ngang miìngưi: “Đu báoídanh hết, cùngílm b đui,khi trưng thi.”

Mi ngưi cmthy cũng đúng,lin gt đu.Sau khi ănsáng xong, nhómngưi chia nhau²hành đng, bakiếm tu dnNam Phong cùngìđi báo danh,°Thúy Lc đitìm ngưi khácĪhi thăm tinìtc.

Nhóm ngưi TnUyn Uyn vara khi caÏđã gp QuânThù đang quétôrác.

Quân Thù vathy Tn UynìUyn, hn ngngđu lên, lpĬtc yêu cùngíthê lương đanjxen trong mt.ãTn Uyn Uynchng biết ônglão này bĩgì, cm giácta như mangtheo phông nnmây đen baoĭph, gió lnhïthê lương, cùngĩvi BGM Nhtuyn ánh nguyt(*),nhìn đến niănàng bt chtđơ ngưi.

(*) Làıbn nhc kinhíđin ca TrungQuc, đưc biuɪdin bng đànénh h, giaiļđiu khá bun

Quân°Thù thy TnòUyn Uyn nhìnЇmình ngây ngc,ábi thương lnln, cm chicúi đu: “Đngưnhìn ta, đngnhìn ta hinıti, đng ghinh ta nhếchľnhác như thếtrong lòng!”

TnUyn Uyn báda, kéo tayưGin Hành Chi:Đi thôi, điĩthôi.”

Mi ngưicùng nhanh chóngìrút lui, chyti ch Quânt kiếm báoădanh. Đim báoídanh tp npàbin ngưi, lúcЇbn ngưi chenvào thì btếđưc bn sìcui cùng hômnay.

Tn Uyn Uynúđánh cui cùng,Nam Phong đánhèđu tiên.

Bn ngưijnhìn bng s,(quyết đnh tm(thi vào thànhêăn đu hhoa, ung tràchiu, hi thăm[vài tin tc.ư

C đám vui°chơi hết mtĭngày, đến buiìchiu thì trli trưng đu,phe phy qutngi đi trên¹võ đài.

Kiu cáhương ca kiếmìtu như Hoang,Thành có nimĩyêu thích mãnh³lit vi đánhíđm, sân thiđu rt chuyênnghip, ging nhưvõ đài quynïanh hin đi,ïxung quanh bucdây thng, kiếmtu đng bêntrong chém giếtèln nhau, đánhqua đánh li.

Tuũsĩ đánh nhauvô cùng náonhit. Nam Phongđng trên vaiGin Hành Chi,nâng dưa huívi mung. TnUyn Uyn điĬmũ rơm cmÍmung, T CôĐưng cm tráida cm ngâhút bng giy.{Nhóm ngưi lnĨtrong đám đông,cùng ngng đu²xem sm chpđì đùng, laũbay vèo vèo,ging như mtơqu pháo hoac ln ntung, đng thi)phát ra mytiếng “Oa,)Ô, Lihi cùng đámđông.

Đánh đến xế chiều, rốt cuộc tới lượt Nam Phong.

Tạ Cô Đường đứng trên võ đài, giơ tay cầm kiếm, lạnh giọng nói: “Lúc nãy ngươi hỏi còn ai không?”

Ánh mắt y biến đổi rồi.

Giám khảo trên võ đại uể oải gọi: “Số ba trăm ba mươi ba, Nam Phong.”

Nói xong, giám khảo gọi tên Tạ Cô Đường: “Số ba trăm ba mươi bốn, Tạ Cô Đường.”

“Chủ… chủ nhân…” Nam Phong ôm ngực: “Ngực Nam Phong… đau quá.”

Nam Phong học theo bộ dạng tuyển thủ dự thi phía trước, bay từ trên trời xuống, hùng hổ lên sàn đấu!

“Tan làm rồi, tan làm rồi, mọi người mau về nhà ăn cơm, sáng mai lại đến!”

Người nọ ngây ra, sau đó vội vã nhìn về phía giám khảo: “Giám khảo, loại người này cũng có thể dự thi sao?!”

“Đá đo lường kiếm ý đã nổ rồi…” Giám khảo bên cạnh châm chọc Giản Hành Chi: “Ngươi còn không thừa nhận ngươi gian lận?”

Tiếng “Oa” kinh ngạc của Tần Uyển Uyển còn chưa phát ra, Nam Phong đã bị người ta đá một cước văng xuống.

Giản Hành Chi ngây người, chỉ kiếm gỗ về phía giám khảo, quát: “Các người dựa vào đâu nói ta gian lận?!”

Trời chiều ngả về Tây, tia sáng cuối cùng chiếu lên người Giản Hành Chi. Giản Hành Chi cố tình khiêm tốn, đi từng bước lên võ đài. Người trên võ đãi lạnh mắt nhìn y, Giản Hành Chi bước lên trước, thi lễ giống như một tu sĩ bình thường, sau đó kiếm gỗ tùy ý gương lên, lạnh nhạt nói: “Xin nhường.”

“Hóa Thần và kiếm ý Hóa Thần trở lên đều không thể dự thi.”

Cả quá trình chưa tới hai giây.

Tên đàn ông cường tráng nghe thấy lời Giản Hành Chi, cười khẩy, quét xung quanh võ đài: “Đồ đệ của hắn là ai? Lên đây cho ông! Xem ông đánh gãy xương hắn hay là hắn đánh gãy xương ông! Có can đảm thì lên đây, xem ta có đâm hắn thành cái rổ không!”

Giám khảo nhìn mặt trời, bắt đầu sắp xếp đồ đạc, giọng điệu vừa qua quít vừa nhanh gọn.

Tần Uyển Uyển chạy như bay tới trước mặt Nam Phong, đỡ nó dậy: “Nam Phong! Ngươi sao rồi? Ngươi vẫn ổn chứ?!”

Khoảnh khắc đó, Giản Hành Chi xoay đầu nhìn về phía Tần Uyển Uyển.

“Chủ… chủ nhân…” Nam Phong ôm ngực: “Ngực Nam Phong… đau quá.”

Tạ Cô Đường sững sờ, sau đó nhìn thấy giám khảo giơ bảng lần nữa: “Phạm quy.”

Tạ Cô Đường thấy Nam Phong bị thương, đột ngột đứng lên: “Xem ta dạy dỗ hắn.”

“Còn ai nữa!”

“Khinh người quá đáng!”

Cũng ngay lúc đó, một tiếng “ting” vang lên trong đầu Giản Hành Chi, 666 nói: 【Nhiệm vụ mười tới rồi! Giúp đỡ nữ chính trở thành Quân tử kiếm Hoang Thành, lấy được Ngọc Linh Lung. Tổng điểm tích lũy +2000. Có nhận hay không?】

Lúc Nam Phong nói chuyện, tên đàn ông cường tráng y phục rách rưới trên võ đài nhìn quanh bốn phía, cơ bắp phản chiếu loang loáng dưới ánh mặt trời, khí thế hung hăng: “Còn ai dám lên!”

Nghe thế, người đối diện cười ha hả.

“Khinh người quá đáng!”

Tên Tạ Cô Đường vừa vang lên, xung quanh xôn xao nghị luận.

Tạ Cô Đường thấy Nam Phong bị thương, đột ngột đứng lên: “Xem ta dạy dỗ hắn.”

Nói xong, giám khảo gọi tên Tạ Cô Đường: “Số ba trăm ba mươi bốn, Tạ Cô Đường.”

Vừa dứt lời, ba giám khảo cùng nhau giơ bảng: “Không thể.”

Nam Phong học theo bộ dạng tuyển thủ dự thi phía trước, bay từ trên trời xuống, hùng hổ lên sàn đấu!

Tên Tạ Cô Đường vừa vang lên, xung quanh xôn xao nghị luận.

Dứt lời, y cầm kiếm gỗ bước về phía võ đài.

Dẫu sao cũng là người đứng đầu Đại hội đấu kiếm Thiên Kiếm Tông, Kim Đan cấp chín trăm năm khó gặp, trăm năm cận kề Hóa Thần, Đại sư huynh Thiên Kiếm Tông…

Giám khảo trên võ đại uể oải gọi: “Số ba trăm ba mươi ba, Nam Phong.”

Lúc Nam Phong nói chuyện, tên đàn ông cường tráng y phục rách rưới trên võ đài nhìn quanh bốn phía, cơ bắp phản chiếu loang loáng dưới ánh mặt trời, khí thế hung hăng: “Còn ai dám lên!”

Bất cứ cái danh nào vang lên cũng đủ khiến kiếm tu bình thường quỳ phục.

Tần Uyển Uyển nghe nói thế liền lẳng lặng cúi đầu, bắt đầu suy nghĩ đổi bảng số.

Tạ Cô Đường đứng trên võ đài, giơ tay cầm kiếm, lạnh giọng nói: “Lúc nãy ngươi hỏi còn ai không?”

Vừa dứt lời, tất cả giám khảo cùng giơ bảng: “Gian lận.”

Người nọ ngây ra, sau đó vội vã nhìn về phía giám khảo: “Giám khảo, loại người này cũng có thể dự thi sao?!”

Tần Uyển Uyển chạy như bay tới trước mặt Nam Phong, đỡ nó dậy: “Nam Phong! Ngươi sao rồi? Ngươi vẫn ổn chứ?!”

Vừa dứt lời, ba giám khảo cùng nhau giơ bảng: “Không thể.”

Tạ Cô Đường sững sờ, sau đó nhìn thấy giám khảo giơ bảng lần nữa: “Phạm quy.”

“Ấy, không phải…” Hai tu sĩ Hóa Thần bên dưới xông lên, kéo Tạ Cô Đường xuống. Tạ Cô Đường gấp gáp lên tiếng: “Ta là Nguyên Anh! Ta không phải Hóa Thần!”

“Ấy, không phải…” Hai tu sĩ Hóa Thần bên dưới xông lên, kéo Tạ Cô Đường xuống. Tạ Cô Đường gấp gáp lên tiếng: “Ta là Nguyên Anh! Ta không phải Hóa Thần!”

“Ta còn tưởng là thứ gì. Lên đi, còn ai nữa, mau lên đi!”

Đám đông tại đó trầm mặc một giây, cả đám: “Ui~ không biết xấu hổ.”

“Còn ai nữa!”

Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi phát cáu. Y bước một bước lên trước, nhưng động tác tu sĩ tới càng nhanh hơn, vội túm lấy y. Giản Hành Chi chém kiếm gỗ lên người đối phương, quyền đấm cước đá trong tình trạng bị người ta kéo lê, la ó dọa dẫm: “Tên khốn nhà ngươi đừng tưởng mình yếu mà ta không dám đánh ngươi, đừng có ngang ngược. Đợi lát nữa đồ đệ bổn tọa đi lên, nó sẽ đánh bay ngươi trong vòng ba chiêu. Ngươi chờ đó cho bổn tọa!”

“Hóa Thần và kiếm ý Hóa Thần trở lên đều không thể dự thi.”

Một giám khảo đặc sệt giọng địa phương mở miệng nói, sau đó cúi đầu đọc: “Số ba trăm ba mươi lăm, Giản Hành Chi.”

Một giám khảo đặc sệt giọng địa phương mở miệng nói, sau đó cúi đầu đọc: “Số ba trăm ba mươi lăm, Giản Hành Chi.”

“Y quá nổi bật.”

Giản Hành Chi nhìn Tạ Cô Đường bị kéo đi, an ủi Tần Uyển Uyển: “Con yên tâm, sư phụ nhất định báo thù cho Nam Phong.”

Dứt lời, y cầm kiếm gỗ bước về phía võ đài.

Trời chiều ngả về Tây, tia sáng cuối cùng chiếu lên người Giản Hành Chi. Giản Hành Chi cố tình khiêm tốn, đi từng bước lên võ đài. Người trên võ đãi lạnh mắt nhìn y, Giản Hành Chi bước lên trước, thi lễ giống như một tu sĩ bình thường, sau đó kiếm gỗ tùy ý gương lên, lạnh nhạt nói: “Xin nhường.”

Giản Hành Chi nhìn Tạ Cô Đường bị kéo đi, an ủi Tần Uyển Uyển: “Con yên tâm, sư phụ nhất định báo thù cho Nam Phong.”

Vừa dứt lời, tất cả giám khảo cùng giơ bảng: “Gian lận.”

Cũng may trước khi giám khảo đọc tên nàng, mặt trời đã hoàn toàn khuất núi.

Giản Hành Chi ngây người, chỉ kiếm gỗ về phía giám khảo, quát: “Các người dựa vào đâu nói ta gian lận?!”

Giám khảo đồng loạt chỉ tấm bảng về phía thứ giống như nhiệt kế bên cạnh. Nhiệt kế cao bằng người, linh khí ở giữa phát sáng. Giờ phút này, Giản Hành Chi cầm kiếm gỗ chỉ vào giám khảo, linh khí phát sáng lập tức vọt thẳng lên tới đỉnh, nổ tung đồng hồ.

“Đá đo lường kiếm ý đã nổ rồi…” Giám khảo bên cạnh châm chọc Giản Hành Chi: “Ngươi còn không thừa nhận ngươi gian lận?”

Dứt lời, giảm khảo chỉ vào Giản Hành Chi: “Kéo xuống.”

Nghe thế, người đối diện cười ha hả.

Đám đông tại đó trầm mặc một giây, cả đám: “Ui~ không biết xấu hổ.”

Đánh đến xế chiều, rốt cuộc tới lượt Nam Phong.

“Ta còn tưởng là thứ gì. Lên đi, còn ai nữa, mau lên đi!”

Tiếng “Oa” kinh ngạc của Tần Uyển Uyển còn chưa phát ra, Nam Phong đã bị người ta đá một cước văng xuống.

Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi phát cáu. Y bước một bước lên trước, nhưng động tác tu sĩ tới càng nhanh hơn, vội túm lấy y. Giản Hành Chi chém kiếm gỗ lên người đối phương, quyền đấm cước đá trong tình trạng bị người ta kéo lê, la ó dọa dẫm: “Tên khốn nhà ngươi đừng tưởng mình yếu mà ta không dám đánh ngươi, đừng có ngang ngược. Đợi lát nữa đồ đệ bổn tọa đi lên, nó sẽ đánh bay ngươi trong vòng ba chiêu. Ngươi chờ đó cho bổn tọa!”

Tên đàn ông cường tráng nghe thấy lời Giản Hành Chi, cười khẩy, quét xung quanh võ đài: “Đồ đệ của hắn là ai? Lên đây cho ông! Xem ông đánh gãy xương hắn hay là hắn đánh gãy xương ông! Có can đảm thì lên đây, xem ta có đâm hắn thành cái rổ không!”

Tần Uyển Uyển nghe nói thế liền lẳng lặng cúi đầu, bắt đầu suy nghĩ đổi bảng số.

“Y quá nổi bật.”

Nàng không can đảm, thật sự không can đảm.

Cũng may trước khi giám khảo đọc tên nàng, mặt trời đã hoàn toàn khuất núi.

Giám khảo nhìn mặt trời, bắt đầu sắp xếp đồ đạc, giọng điệu vừa qua quít vừa nhanh gọn.

Cả quá trình chưa tới hai giây.

“Tan làm rồi, tan làm rồi, mọi người mau về nhà ăn cơm, sáng mai lại đến!”

Cũng ngay lúc đó, một tiếng “ting” vang lên trong đầu Giản Hành Chi, 666 nói: 【Nhiệm vụ mười tới rồi! Giúp đỡ nữ chính trở thành Quân tử kiếm Hoang Thành, lấy được Ngọc Linh Lung. Tổng điểm tích lũy +2000. Có nhận hay không?】

2000 điểm tích lũy!

Khoảnh khắc đó, Giản Hành Chi xoay đầu nhìn về phía Tần Uyển Uyển.

Ánh mắt y biến đổi rồi.

***

Bản nhạc Nhị tuyền ánh nguyệt:

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Kêu Giản Hành Chi đi là được rồi

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đã nói anh không được thi rồi mà haha

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ai biểu kiếm ý anh xịn quá chi, giờ còn mỗi Tần Uyển Uyển thôi

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Không gì quan trọng bằng điểm tích lũy haha, đã vậy còn tận 2000

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Thật ra trước cứ kêu Uyển Uyển suốt ngày chỉ biết bán sư phụ, nhưng giờ nhớ lại anh giản cũng hay bán đệ tử mà hehe

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Chương nào chương ấy đọc cười chết ???

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!