Chương 51 (2)
Ta không thích đàn ông dậy sớm
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Đi đường mệt nhọc, Tần Uyển Uyển ngủ giấc này rất sâu. Đợi sau khi thức dậy, nàng phát hiện mặt trời đã lên ba sào.
Tần Uyển Uyển vừa mở mắt đã nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi ở mép giường, dịu dàng hỏi: “Dậy chưa? Còn muốn ngủ tiếp không?”
“Sư… sư phụ…”
Tần Uyển Uyển nhìn bộ dạng của Giản Hành Chi, hơi sợ hãi: “Đừng như vậy.”
“Thế còn không rời giườngữcho ta!”
GiảnỳHành Chi xốcềchăn, túm ngườiửra. Tần Uyển:Uyển mặc yắphục, Giản HànhểChi thành thạoịlau mặt, vừaấlau vừa dặnịdò nàng: “Sáng,hôm nay taḹđi xem thửẫrồi, Tạ CôĩĐường dậy giờ,Mão(*), luyện kiếmõnửa canh giờ.ặMỗi ngày conădậy sớm mộtíchút, luyện kiếmıcùng y. Hômànay thì thôi,įcho con ngủĩnhiều, ngày maiìbắt đầu đi[tìm y!”
(*)f5-7 giờ sáng
“Đợiỏđã!”
Vừa ngheềthấy lời này,ĨTần Uyển Uyểnīngây ngốc: “Vìấsao ta phảiİtìm huynh ấy.”ï
“Con phải bồiĩdưỡng độ thiệnícảm của yọmà.” Giản HànhớChi buộc đaiẹlưng cho nàng,Îngẩng đầu nhìn:Ĩ“Con định từỡbỏ thế à?”Ï
“Đúng vậy.”
TầnjUyển Uyển lậpợtức gật đầu:ĩ“Ta không thích³đàn ông dậy,sớm, ta từỉbỏ.”
“Vi sư:không cho phépổcon bỏ dởìgiữa chừng.”
GiảnáHành Chi buộcạchặt thắt lưng,ắTần Uyển Uyểnĩgần như khôngỉthể thở nổi.ốNàng nhìn GiảnĩHành Chi, ngheòy nghiêm túcjnói: “Thích giống¹như tu đạo,ļchỉ có yIvứt bỏ con,ľcon không đượcIvứt bỏ y.”ì
Dứt lời, GiảnõHành Chi buông,thắt lưng, xoayưngười đi ra:f“Đi thôi, mọiìngười đều đangĭđợi con.”
GiảnïHành Chi vừaáđi, Tần UyểnảUyển hít sâuịtừng hơi một,Ĩnới lỏng thắtɪlưng.
Nàng theo GiảnừHành Chi đếnÎđại sảnh. ThúyĬLục đang bốcếquả anh đàoìăn, Tạ CôìĐường đang xem]tin tức Tiên]giới buổi sáng,âNam Phong lénÏlút gắp thịt.
Tần:Uyển Uyển vừaồbước vào, NamũPhong lập tứcɩđứng lên: “Chủốnhân.”
Tần UyểnôUyển mỉm cười,ửngồi bên cạnhíNam Phong, nhìnìxung quanh, độtộnhiên nhớ ra:ɪ“Vô Danh kiaéđâu?”
“Ông ta‹giờ đang ởàphòng bếp giúpồviệc.”
Thúy Lụcẽvừa đọc thoạiửbản vừa ănἳđào: “Ta khôngἵthích nhìn thấyốông ta, ông°ta cũng khôngẻthể ăn khôngíngồi rồi.”
“À.”ỉ
Tần Uyển Uyểnἱgật đầu, ngẫmỏthấy còn sốngựlà còn tốt,ớcũng không nhiềuỷlời, chỉ nói:ủ“Hôm nay chúngÍta ăn sángἱtrước, sau khiăăn xong thìảra ngoài hỏi[thăm tin tức.íTrước tiên chúngớta làm rõıđại khái cuộcἵđời lão tổấNinh thị, kẻíthù của ôngĪta cùng vớiἷmột trăm nămḷtrước đã xảyÎra chuyện gì.ἱNếu như tajđoán không lầm...”¹
Tần Uyển Uyểnĩngẩng đầu nhìnợThúy Lục: “MinhļTịnh đạo quânẫchết hơn mộtıtrăm năm trước,ḽmà lão tổînày bắt đầuàbị nguyền rủaỵhơn một trămợnăm trước, thờijgian giữa haiéngười này cóúphải quá trùngἲhợp rồi không?”ị
Động tác ThúyùLục khựng lại,ìgật gù: “Côļnói đúng. Vậyõhôm nay, taĨđi hỏi thămḷtin tức, các‹người đi làmộmột chuyện.”
“Chuyệnįgì?”
“Kiếm tuỉHoang Thành yêuừthích sức mạnh,ĩnếu như côjcó thể trởõthành Quân tửḽkiếm, những kiếm°tu kia nhìnệthấy các người,ôchắc chắn sẽ{biết gì nói(nấy. Hơn nữa,àquan trọng nhấtựlà chúng ta²có thể gặpựcông tử VôẽƯu, nghe nóiḽvị công tửínày cái gìícũng biết, cáiớgì cũng hiểu.ḷNếu nói trênĩđời này, aiẵcó thể biếtıtại sao lãoồtổ Ninh thịĬtrúng chú thuậtõnhất, thì đóãchắc chắn làἰcông tử VôồƯu.”
“Vậy…” TầnỉUyển Uyển ngheĩthế, tò mòậhỏi: “Làm saoẻtrở thành Quânâtử kiếm?”
“Rấtắđơn giản.”
ThúyọLục nhìn baỉngười: “Dưới HóaịThần, kiếm ýímạnh nhất. Hiệnôtại bái nguyệtítế mã(*) sắpỗbắt đầu rồi,ìchỉ cần mộtăngay thắng liênứtục mười trậnἷlà được thamặgia trận chungḽkết, đến đóìđánh thắng làjxong.”
(*) Lạyỉtrăng cúng ngựa
Vừaớnghe thấy lờiĩnày, Giản HànhỉChi cười: “Đâyἱchẳng phải làăđúng lúc ngủụgật, tặng cáiìgối à?”
“Khôngùsai.” Tạ CôảĐường cũng cười:ễ“Chỉ một HoangĩThành nhỏ nhoi,ốkiếm ý dướiặHóa Thần, saoễcó thể soỉvới Thiên KiếmềTông ta?”
“Dưới{Hóa Thần…” Tần²Uyển Uyển đọcỉmấy chữ này,ầnhíu mày: “Làờchỉ tu viḻhay là trình‹độ?”
Thúy Lụcýho khẽ mộtếtiếng, hơi ngượngìngùng: “Ta cảmịthấy kiểu nhưừTạ đạo quânЇđây, nói làằNguyên Anh, nhưngìthực ra gầnỹkề Hóa Thần,³e là khôngỏđược phép dựọthi.”
“Nhưng taïthật sự là:Nguyên Anh mà.”ể
Tạ Cô Đườngởnhíu mày: “Saoɪcó thể phânỡbiệt đối xửḹnhư thế? Nếuẻnhư ta khôngíthể dự thi…”ể
Tạ Cô Đườngĩxoay đầu nhìnốsang Giản HànhũChi: “Tiền bốiềcàng không thể.”ớ
Giản Hành Chiíngây người, lậpẫtức phản bác:ỏ“Nói bậy, taįvừa mới lênúNguyên Anh, aiữnói ta khôngÍđược?!”
“Thôi đi.”ĨTần Uyển Uyển²cắt ngang mọiìngười: “Đều báoídanh hết, cùngílắm bị đuổi,khỏi trường thi.”ử
Mọi người cảm‹thấy cũng đúng,ắliền gật đầu.ấSau khi ănἴsáng xong, nhómựngười chia nhau²hành động, baịkiếm tu dẫnềNam Phong cùngìđi báo danh,°Thúy Lục điốtìm người khácĪhỏi thăm tinìtức.
Nhóm người TầnỉUyển Uyển vừaặra khỏi cửaÏđã gặp QuânỉThù đang quétôrác.
Quân Thù vừaốthấy Tần UyểnìUyển, hắn ngẩngửđầu lên, lậpĬtức yêu cùngíthê lương đanjxen trong mắt.ãTần Uyển Uyểnἶchẳng biết ôngợlão này bịĩgì, cảm giácịtựa như mangọtheo phông nềnịmây đen baoĭphủ, gió lạnhïthê lương, cùngĩvới BGM Nhịỉtuyền ánh nguyệt(*),ịnhìn đến nỗiănàng bất chợtỉđơ người.
(*) Làıbản nhạc kinhíđiển của TrungἲQuốc, được biểuɪdiễn bằng đànénhị hồ, giaiļđiệu khá buồn
Quân°Thù thấy TầnòUyển Uyển nhìnЇmình ngây ngốc,ábi thương lẫnἵlộn, cầm chổiễcúi đầu: “Đừngưnhìn ta, đừngẹnhìn ta hiệnıtại, đừng ghiậnhớ ta nhếchľnhác như thếḷtrong lòng!”
TầnẻUyển Uyển bịádọa, kéo tayưGiản Hành Chi:ổ“Đi thôi, điĩthôi.”
Mọi ngườiửcùng nhanh chóngìrút lui, chạyἶtới chỗ Quânấtử kiếm báoădanh. Điểm báoídanh tấp nậpàbiển người, lúcЇbốn người chenịvào thì bắtếđược bốn sốìcuối cùng hômἶnay.
Tần Uyển Uyểnúđánh cuối cùng,ỷNam Phong đánhèđầu tiên.
Bốn ngườijnhìn bảng số,(quyết định tạm(thời vào thànhêăn đậu hủḷhoa, uống tràἶchiều, hỏi thăm[vài tin tức.ư
Cả đám vui°chơi hết mộtĭngày, đến buổiìchiều thì trởụlại trường đấu,ịphe phẩy quạtἶngồi đợi trên¹võ đài.
Kiểu cốáhương của kiếmìtu như Hoang,Thành có niềmĩyêu thích mãnh³liệt với đánhíđấm, sân thiẳđấu rất chuyênắnghiệp, giống nhưἶvõ đài quyềnïanh hiện đại,ïxung quanh buộcửdây thừng, kiếmỹtu đứng bênỷtrong chém giếtèlẫn nhau, đánhḷqua đánh lại.
Tuũsĩ đánh nhauỏvô cùng náoỗnhiệt. Nam Phongἴđứng trên vaiịGiản Hành Chi,‹nâng dưa hấuívới muỗng. TầnἳUyển Uyển độiĬmũ rơm cầmÍmuỗng, Tạ CôửĐường cầm tráiễdừa cắm ốngâhút bằng giấy.{Nhóm người lẫnĨtrong đám đông,ỏcùng ngẩng đầu²xem sấm chớpỏđì đùng, lửaũbay vèo vèo,ầgiống như mộtơquả pháo hoaạcỡ lớn nổớtung, đồng thời)phát ra mấyḽtiếng “Oa” ,)“Ô” , “Lợiẻhại” cùng đámộđông.
Đánh đến xế chiều, rốt cuộc tới lượt Nam Phong.
Tạ Cô Đường đứng trên võ đài, giơ tay cầm kiếm, lạnh giọng nói: “Lúc nãy ngươi hỏi còn ai không?”
Ánh mắt y biến đổi rồi.
Giám khảo trên võ đại uể oải gọi: “Số ba trăm ba mươi ba, Nam Phong.”
Nói xong, giám khảo gọi tên Tạ Cô Đường: “Số ba trăm ba mươi bốn, Tạ Cô Đường.”
“Chủ… chủ nhân…” Nam Phong ôm ngực: “Ngực Nam Phong… đau quá.”
Nam Phong học theo bộ dạng tuyển thủ dự thi phía trước, bay từ trên trời xuống, hùng hổ lên sàn đấu!
“Tan làm rồi, tan làm rồi, mọi người mau về nhà ăn cơm, sáng mai lại đến!”
Người nọ ngây ra, sau đó vội vã nhìn về phía giám khảo: “Giám khảo, loại người này cũng có thể dự thi sao?!”
“Đá đo lường kiếm ý đã nổ rồi…” Giám khảo bên cạnh châm chọc Giản Hành Chi: “Ngươi còn không thừa nhận ngươi gian lận?”
Tiếng “Oa” kinh ngạc của Tần Uyển Uyển còn chưa phát ra, Nam Phong đã bị người ta đá một cước văng xuống.
Giản Hành Chi ngây người, chỉ kiếm gỗ về phía giám khảo, quát: “Các người dựa vào đâu nói ta gian lận?!”
Trời chiều ngả về Tây, tia sáng cuối cùng chiếu lên người Giản Hành Chi. Giản Hành Chi cố tình khiêm tốn, đi từng bước lên võ đài. Người trên võ đãi lạnh mắt nhìn y, Giản Hành Chi bước lên trước, thi lễ giống như một tu sĩ bình thường, sau đó kiếm gỗ tùy ý gương lên, lạnh nhạt nói: “Xin nhường.”
“Hóa Thần và kiếm ý Hóa Thần trở lên đều không thể dự thi.”
Cả quá trình chưa tới hai giây.
Tên đàn ông cường tráng nghe thấy lời Giản Hành Chi, cười khẩy, quét xung quanh võ đài: “Đồ đệ của hắn là ai? Lên đây cho ông! Xem ông đánh gãy xương hắn hay là hắn đánh gãy xương ông! Có can đảm thì lên đây, xem ta có đâm hắn thành cái rổ không!”
Giám khảo nhìn mặt trời, bắt đầu sắp xếp đồ đạc, giọng điệu vừa qua quít vừa nhanh gọn.
Tần Uyển Uyển chạy như bay tới trước mặt Nam Phong, đỡ nó dậy: “Nam Phong! Ngươi sao rồi? Ngươi vẫn ổn chứ?!”
Khoảnh khắc đó, Giản Hành Chi xoay đầu nhìn về phía Tần Uyển Uyển.
“Chủ… chủ nhân…” Nam Phong ôm ngực: “Ngực Nam Phong… đau quá.”
Tạ Cô Đường sững sờ, sau đó nhìn thấy giám khảo giơ bảng lần nữa: “Phạm quy.”
Tạ Cô Đường thấy Nam Phong bị thương, đột ngột đứng lên: “Xem ta dạy dỗ hắn.”
“Còn ai nữa!”
“Khinh người quá đáng!”
Cũng ngay lúc đó, một tiếng “ting” vang lên trong đầu Giản Hành Chi, 666 nói: 【Nhiệm vụ mười tới rồi! Giúp đỡ nữ chính trở thành Quân tử kiếm Hoang Thành, lấy được Ngọc Linh Lung. Tổng điểm tích lũy +2000. Có nhận hay không?】
Lúc Nam Phong nói chuyện, tên đàn ông cường tráng y phục rách rưới trên võ đài nhìn quanh bốn phía, cơ bắp phản chiếu loang loáng dưới ánh mặt trời, khí thế hung hăng: “Còn ai dám lên!”
Nghe thế, người đối diện cười ha hả.
“Khinh người quá đáng!”
Tên Tạ Cô Đường vừa vang lên, xung quanh xôn xao nghị luận.
Tạ Cô Đường thấy Nam Phong bị thương, đột ngột đứng lên: “Xem ta dạy dỗ hắn.”
Nói xong, giám khảo gọi tên Tạ Cô Đường: “Số ba trăm ba mươi bốn, Tạ Cô Đường.”
Vừa dứt lời, ba giám khảo cùng nhau giơ bảng: “Không thể.”
Nam Phong học theo bộ dạng tuyển thủ dự thi phía trước, bay từ trên trời xuống, hùng hổ lên sàn đấu!
Tên Tạ Cô Đường vừa vang lên, xung quanh xôn xao nghị luận.
Dứt lời, y cầm kiếm gỗ bước về phía võ đài.
Dẫu sao cũng là người đứng đầu Đại hội đấu kiếm Thiên Kiếm Tông, Kim Đan cấp chín trăm năm khó gặp, trăm năm cận kề Hóa Thần, Đại sư huynh Thiên Kiếm Tông…
Giám khảo trên võ đại uể oải gọi: “Số ba trăm ba mươi ba, Nam Phong.”
Lúc Nam Phong nói chuyện, tên đàn ông cường tráng y phục rách rưới trên võ đài nhìn quanh bốn phía, cơ bắp phản chiếu loang loáng dưới ánh mặt trời, khí thế hung hăng: “Còn ai dám lên!”
Bất cứ cái danh nào vang lên cũng đủ khiến kiếm tu bình thường quỳ phục.
Tần Uyển Uyển nghe nói thế liền lẳng lặng cúi đầu, bắt đầu suy nghĩ đổi bảng số.
Tạ Cô Đường đứng trên võ đài, giơ tay cầm kiếm, lạnh giọng nói: “Lúc nãy ngươi hỏi còn ai không?”
Vừa dứt lời, tất cả giám khảo cùng giơ bảng: “Gian lận.”
Người nọ ngây ra, sau đó vội vã nhìn về phía giám khảo: “Giám khảo, loại người này cũng có thể dự thi sao?!”
Tần Uyển Uyển chạy như bay tới trước mặt Nam Phong, đỡ nó dậy: “Nam Phong! Ngươi sao rồi? Ngươi vẫn ổn chứ?!”
Vừa dứt lời, ba giám khảo cùng nhau giơ bảng: “Không thể.”
Tạ Cô Đường sững sờ, sau đó nhìn thấy giám khảo giơ bảng lần nữa: “Phạm quy.”
“Ấy, không phải…” Hai tu sĩ Hóa Thần bên dưới xông lên, kéo Tạ Cô Đường xuống. Tạ Cô Đường gấp gáp lên tiếng: “Ta là Nguyên Anh! Ta không phải Hóa Thần!”
“Ấy, không phải…” Hai tu sĩ Hóa Thần bên dưới xông lên, kéo Tạ Cô Đường xuống. Tạ Cô Đường gấp gáp lên tiếng: “Ta là Nguyên Anh! Ta không phải Hóa Thần!”
“Ta còn tưởng là thứ gì. Lên đi, còn ai nữa, mau lên đi!”
Đám đông tại đó trầm mặc một giây, cả đám: “Ui~ không biết xấu hổ.”
“Còn ai nữa!”
Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi phát cáu. Y bước một bước lên trước, nhưng động tác tu sĩ tới càng nhanh hơn, vội túm lấy y. Giản Hành Chi chém kiếm gỗ lên người đối phương, quyền đấm cước đá trong tình trạng bị người ta kéo lê, la ó dọa dẫm: “Tên khốn nhà ngươi đừng tưởng mình yếu mà ta không dám đánh ngươi, đừng có ngang ngược. Đợi lát nữa đồ đệ bổn tọa đi lên, nó sẽ đánh bay ngươi trong vòng ba chiêu. Ngươi chờ đó cho bổn tọa!”
“Hóa Thần và kiếm ý Hóa Thần trở lên đều không thể dự thi.”
Một giám khảo đặc sệt giọng địa phương mở miệng nói, sau đó cúi đầu đọc: “Số ba trăm ba mươi lăm, Giản Hành Chi.”
Một giám khảo đặc sệt giọng địa phương mở miệng nói, sau đó cúi đầu đọc: “Số ba trăm ba mươi lăm, Giản Hành Chi.”
“Y quá nổi bật.”
Giản Hành Chi nhìn Tạ Cô Đường bị kéo đi, an ủi Tần Uyển Uyển: “Con yên tâm, sư phụ nhất định báo thù cho Nam Phong.”
Dứt lời, y cầm kiếm gỗ bước về phía võ đài.
Trời chiều ngả về Tây, tia sáng cuối cùng chiếu lên người Giản Hành Chi. Giản Hành Chi cố tình khiêm tốn, đi từng bước lên võ đài. Người trên võ đãi lạnh mắt nhìn y, Giản Hành Chi bước lên trước, thi lễ giống như một tu sĩ bình thường, sau đó kiếm gỗ tùy ý gương lên, lạnh nhạt nói: “Xin nhường.”
Giản Hành Chi nhìn Tạ Cô Đường bị kéo đi, an ủi Tần Uyển Uyển: “Con yên tâm, sư phụ nhất định báo thù cho Nam Phong.”
Vừa dứt lời, tất cả giám khảo cùng giơ bảng: “Gian lận.”
Cũng may trước khi giám khảo đọc tên nàng, mặt trời đã hoàn toàn khuất núi.
Giản Hành Chi ngây người, chỉ kiếm gỗ về phía giám khảo, quát: “Các người dựa vào đâu nói ta gian lận?!”
Giám khảo đồng loạt chỉ tấm bảng về phía thứ giống như nhiệt kế bên cạnh. Nhiệt kế cao bằng người, linh khí ở giữa phát sáng. Giờ phút này, Giản Hành Chi cầm kiếm gỗ chỉ vào giám khảo, linh khí phát sáng lập tức vọt thẳng lên tới đỉnh, nổ tung đồng hồ.
“Đá đo lường kiếm ý đã nổ rồi…” Giám khảo bên cạnh châm chọc Giản Hành Chi: “Ngươi còn không thừa nhận ngươi gian lận?”
Dứt lời, giảm khảo chỉ vào Giản Hành Chi: “Kéo xuống.”
Nghe thế, người đối diện cười ha hả.
Đám đông tại đó trầm mặc một giây, cả đám: “Ui~ không biết xấu hổ.”
Đánh đến xế chiều, rốt cuộc tới lượt Nam Phong.
“Ta còn tưởng là thứ gì. Lên đi, còn ai nữa, mau lên đi!”
Tiếng “Oa” kinh ngạc của Tần Uyển Uyển còn chưa phát ra, Nam Phong đã bị người ta đá một cước văng xuống.
Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi phát cáu. Y bước một bước lên trước, nhưng động tác tu sĩ tới càng nhanh hơn, vội túm lấy y. Giản Hành Chi chém kiếm gỗ lên người đối phương, quyền đấm cước đá trong tình trạng bị người ta kéo lê, la ó dọa dẫm: “Tên khốn nhà ngươi đừng tưởng mình yếu mà ta không dám đánh ngươi, đừng có ngang ngược. Đợi lát nữa đồ đệ bổn tọa đi lên, nó sẽ đánh bay ngươi trong vòng ba chiêu. Ngươi chờ đó cho bổn tọa!”
Tên đàn ông cường tráng nghe thấy lời Giản Hành Chi, cười khẩy, quét xung quanh võ đài: “Đồ đệ của hắn là ai? Lên đây cho ông! Xem ông đánh gãy xương hắn hay là hắn đánh gãy xương ông! Có can đảm thì lên đây, xem ta có đâm hắn thành cái rổ không!”
Tần Uyển Uyển nghe nói thế liền lẳng lặng cúi đầu, bắt đầu suy nghĩ đổi bảng số.
“Y quá nổi bật.”
Nàng không can đảm, thật sự không can đảm.
Cũng may trước khi giám khảo đọc tên nàng, mặt trời đã hoàn toàn khuất núi.
Giám khảo nhìn mặt trời, bắt đầu sắp xếp đồ đạc, giọng điệu vừa qua quít vừa nhanh gọn.
Cả quá trình chưa tới hai giây.
“Tan làm rồi, tan làm rồi, mọi người mau về nhà ăn cơm, sáng mai lại đến!”
Cũng ngay lúc đó, một tiếng “ting” vang lên trong đầu Giản Hành Chi, 666 nói: 【Nhiệm vụ mười tới rồi! Giúp đỡ nữ chính trở thành Quân tử kiếm Hoang Thành, lấy được Ngọc Linh Lung. Tổng điểm tích lũy +2000. Có nhận hay không?】
2000 điểm tích lũy!
Khoảnh khắc đó, Giản Hành Chi xoay đầu nhìn về phía Tần Uyển Uyển.
Ánh mắt y biến đổi rồi.
***
Bản nhạc Nhị tuyền ánh nguyệt:
Kêu Giản Hành Chi đi là được rồi
Đã nói anh không được thi rồi mà haha
Ai biểu kiếm ý anh xịn quá chi, giờ còn mỗi Tần Uyển Uyển thôi
Không gì quan trọng bằng điểm tích lũy haha, đã vậy còn tận 2000
Thật ra trước cứ kêu Uyển Uyển suốt ngày chỉ biết bán sư phụ, nhưng giờ nhớ lại anh giản cũng hay bán đệ tử mà hehe
Chương nào chương ấy đọc cười chết ???