Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 54

Chương 54

Ta nhất định sẽ khiến các người trả giá đắt!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tần Uyển Uyển nghe nói thế lập tức thả lỏng, giang hai tay ngã ra sau, nằm bẹp trên võ đài. Không đợi nhóm Giản Hành Chi xông lên, một đám kiếm tu ồ ạt nhào tới bắt lấy tay chân Tần Uyển Uyển nâng lên, hoan hô tung hứng.

Giản Hành Chi đứng nhìn Tần Uyển Uyển từ xa, ánh mắt mang theo ánh sáng niềm vui của ông bố già. Thúy Lục nóng vội: “Còn không mau đưa người về bôi thuốc?”

“Không sao.”

Ánh mt Gin Hành Chitràn đy tánãthưng: “Đ nóàhưng th thêms vui sưngtrong khonh khcĬnày mt chút.”ĺ

Nht đnh phiĬđ Tn UynĩUyn cm nhn)đưc hnh phúcèch thuc vduy nht ngưi²chiến thng.

Y vaânói, va liếc²nhìn tu sĩb thương cáchưđó không xa.Rt nhiu ngưivây quanh hn,ếdưng như bnơh là mtưmôn phái. Tusĩ kia giơbàn tay lênĺging như spchết, túm chtĩtay áo mtïngưi thanh niên.

Vìóđ Y khànìging, nhp nhngkhông nói rõcâu: “Báo thù

Nói xong, ngưiÍđàn ông kiangoo c, khépmt.

Không hay ri!!!”Cu nhóc bêncnh thanh niênİkia thét chóitai: “Nh sưêhuynh chết ri!”²

“Im ming!” Thanhīniên b túmľtay áo quátưcu nhóc: “Đìy ch ngtíđi thôi.”

Nóixong, thanh niêníxoay đu nhìnưtu sĩ bèđánh mt màyísưng húp, ánhàmt tràn đyđau đn: “Nhfsư đ, đ¸yên tâm ngtđi, sư huynhĺchc chn s:báo thù chođ.”

“Sư huynhòCu nhóc nghe{thanh niên nói,:do d mIming: “Ngưi khôngâcó chết, báoÏthù cái gì?”ú

“Im ming!” Thanhăniên quát ln:ì“Sao đ cóth nói nhưíthế, không chếtùthì không đưc[báo thù à?)Ngưi ca Sơn³trang C Kiếm¹sao có thìb c hiếpïnhư thế? Thânlà đi sưhuynh ca cácòđ, ta s}không đ btõc k nàoưtn thương đft phái tamà không trgiá đt! YênVô Song taĩnht đnh phikhiến bn hthy đưc sli hi cata!”

Nói xong,ánh mt thanhniên hin lênjv ngoan đc,]quay đu nhìnìTn Uyn Uynĩđang đưc tungíhng.

Thính lc GinîHành Chi vànhóm Thúy Lcbên cnh phi[phàm, nghe rtĺrõ nhng ngưiùnày nói gì.īC ba nhìnõnhau, đng thiĨcưi châm biếmmt tiếng: “Ha.”

Mt đám tpīnham.

Trưc tiên đưangưi v dưngìthương thôi.” ThúyÍLc âm thm,liếc nhìn đámõngưi Yên VôSong, căn dnNam Phong: “Đily xe lăn[ti đây.”

Nam¸Phong vi vãɪđi thuê xelăn. Sau khiÎT Cô ĐưngЇbưc lên boăđám đông dngIli, Gin HànhĩChi đ ngưiɩt võ đàixung, đt lênxe lăn. Yînhìn v mtĩmt mi caìTn Uyn Uyn,Îchng hai tayįlên xe: “Cmgiác thế nào?”ĺ

Tn Uyn Uynngưc mt nhìny, b dâutrong mt mangìtheo chút ququyết: “Rt đã.”

Li khích lìkhác ca GinêHành Chi cònľchưa nói ra,]đã nghe TnUyn Uyn nói:K dám gimìlên mt ta,àta s không²tha cho hn.”I

Nghe thy linày, Gin HànhChi bng nhiêncht d, nhti lúc trưcmình đánh lnècũng không đý nhng chuyn²này. Y nutãnưc bt: “Thtĭra gim lênùmt cũng chngphi chuyn gìto tát.”

Ánh]mt Tn UynįUyn lnh lùngnhìn y, GináHành Chi vi)vã b cu:ưNhưng bt đut hôm nay,ļvi sư khôngcho rng nhưthế na. Nhìnĩthy con bgim lên mt,vi sư cm{thy tên nàyáđáng đánh.”

Khôngsai.” Tn UynĪUyn gt đu:ЇĐáng đánh!”

Trfv thôi.” TCô Đưng thysư đ tánìgu, liếc nhìnīYên Vô Song,nhc nh: “Còn³phi bôi thuc.”ľ

Gin Hành Chiįgt đu, tránhđưng, dn dòíT Cô Đưng:ì“Cu đy xeđi.”

T Cô]Đưng không nhiuli, biết GinùHành Chi nhưngv trí nàycho y làmun y boįv bên cnhTn Uyn Uyn.ïY không nóigì, đy xeïđui theo ThúyLc trưc mt,nhóm ngưi cùngnhau ri đi.

TnUyn Uyn dnmi ngưi va}đi, Yên VôSong nhìn ngưiìxung quanh, htcm, lp tc¸có ngưi bámátheo nhóm GinHành Chi.

Gin HànhîChi nhn racó ngưi bámtheo h, ykhông nói gì.ÍNhóm ngưi đyTn Uyn Uynđi chm chmtrên đưng, thmchí còn cíý nếu điıđưc ngõ nhthì đi ngõính, đi đưcĭđưng vng thìíđi đưng vng,nơi nào nguyhim thì đinơi đó, bìdng y htļđi ngưi tiđánh.

Tn Uyn Uynly làm lvì kiu chnl tuyến cah, nhưng còn{chưa m minghi, nàng đãínghe thy tiếnghi khe khЇcách đó khôngxa: “Sư huynh,ìmi ngưi đuvào v tríïri, c xôngthng lên hay}sao?”

Tn UynàUyn khng li.ãGing nói nàydo nàng thămÎdò bng thnthc, nếu làtu sĩ bìnhthưng thì chcchn không ngheáđưc, nhưng nhómơngưi Gin HànhİChi và nàngīchc chn nghethy.

Nàng nhìn GinHành Chi bêncnh, Gin HànhfChi ht cmv phía âmthanh phát ra,(Tn Uyn Uynlp tc hiuíngay. Gin HànhăChi đang gyïông đp lưngông, đi lũchut sa lng.

Nàngkhông lên tiếng,gi v khôngưthy đám gàɩm bên cnhđang nói chuyn.

Mtđging n hơikhàn vang lên,dưng như đãcó d đnhtrong lòng, rtïcó kế hochònói: “Không đưc,chúng ta munũbáo thù vitn tht thpnht thì không[đưc lên đngīlot, phi đttrng tâm lênmt ngưi. Bnh đ thươngNh sư huynh³ca đ, chúngta cũng phibt mt ngưitrong bn hïtr giá đt!”î

Nàng ta nóimt cách tếtin, ging nhưxông lên mtlưt là cóth thng vy.

ThếĩGing mt cunhóc vang lên:ЇChúng ta phira tay viĩai?”

Câu nàyva hi, nhómõngưi Tn UynUyn lp tcĬvnh tai lên,đch bn hīla chn.

Yên VôSong ngm nghĩ,îm ming: “TľCô Đưng…

Nghethy câu này,tt c mingưi nhìn vếphía T CôóĐưng, lp tc¹nghe Yên VôSong nói tiếp:ếKhông đưc, cnk Hóa Thn,âkhông d bt.”ĩ

“Sư huynh phânătích rt đúng.”Nghe Yên VôĨSong còn cóchút lý trí,ĩđám ngưi Sơnìtrang C Kiếmâđng lot gtĭgù: “T CôĩĐưng không đưc.

T²Cô Đưng bpass, mi ngưibt đu đý ti bnìthân, kế tiếpĮnghe thy cunhóc nói: “Cáibà già cmlông chim thìĩsao?”

Đàn ôngkhông th ăn³hiếp ph n.”,mch suy nghĩùca Yên VôơSong rt quáiếg: “Hơn na,b dng cabà ta khôngphú thì quý,Īkhí thế phiphàm, hai mthp dài, mtámày hung d,va nhìn làĩbiết k khôngīd chc, thôiĬđi.”

Tn UynUyn nghe vy,²cúi đu nhìnɨThúy Lc đangÎsiết cht nmõđm, đng thiĮmc nim choYên Vô Song,īkhông khi cmthy phê bìnhđúng tht.

Vy… vyc trc tiếp{tìm ngưi ngixe lăn, chínhìcô ta đánh,Nh sư huynh,chúng ta tìmĩcô ta báothù!”

Cu nhócnghĩ ti nghĩɪlui, đ xutphương án. YêníVô Song tiếptc ph nhn:Không đưc, kiếmý cô taphi phàm, chúng²ta mun gimàthương vong thìīphi tìm kyếu nht.”

Kêyếu nht?”

Cunhóc nghi hoc.

NhómTn Uyn Uynìvà Gin HànhũChi cùng nhìnv phía NamPhong.

T Cô Đưng,Thúy Lc, TnUyn Uyn đub loi tr,ícòn li chcó Gin HànhĨChi và NamPhong. Ai mnhįai yếu, nhìnmt cái…

“Cái(tên trông xinhđp y.” YênVô Song quéquyết nói. ThúyíLc lo đo,ɩmi ngưi kimįchế s ngcnhiên và thươngéhi trong lòng,nghe Yên VôéSong nghiêm túcáphân tích: “Đxem, rõ rànglà tu sĩNguyên Anh, nhưngơtham gia thiìđu li phiíăn gian. Cácđ nói thlà vì sao?”ế

Vì sao?”

Miĺngưi đu munîhi.

Yên Vô Songónói mt cáchımch lc: “Điunày chng minh,ítu vi cay là do(thuc bi đp,căn bn khôngĩchu ni mt°đòn.”

Đám đôngıbng tnh, cmthy rt cólý.

Thêm na yɨli trông xinhđp như vy.”úYên Vô Songtiếp tc phânútích: “Tên đómi ngày điftheo bên ngưiTn Uyn Uyn.īĐ xem, kiếmý Tn UynUyn phi phàm,(thanh kiếm trongôtay cô taïli là thnbinh. Ngưi nhưìvy, tt nhiênìxut thân t}đi môn điũphái. Mt tênđàn ông xinhɩđp vô dngáđi theo bênľcnh cô ta,²các đ nóixem ngưi đànông này cóɩthân phn gì?”

Thân phn gì?”í

Cu nhóc hi.óYên Vô Songliếc nhìn GiníHành Chi, gntng ch khngóđnh: “Nam sng.”

Dt li, ycòn không quêncưng điu: “Nam(sng mà TnĩUyn Uyn yêu.”ì

Nhóm Gin HànhChi: “…

MàYên Vô Songõcàng nghĩ càngíthy có lý:ù“Y là ngưiɨca Tn UynUyn, cho nênlàm nhc ngưiâđàn ông nàytc là làmnhc Tn UynľUyn. Y vaùmnh mai vaõxinh đp, chcìchn chưa tri²qua sóng giógì. Chúng tabt y ti,ĭda đi mttrn, y sìhãi s lptc cu xin,mc ta chơiĩđùa!”

“Sư huynh nói rất đúng.” Đám người Sơn trang Cự Kiếm đã tưởng tượng đến cảnh Giản Hành Chi khóc lóc cầu xin chủ nhân cứu, ồ ạt khen ngợi Yên Vô Song: “Không hổ là Đại sư huynh của chúng ta!”

“Chủ nhân ngươi đánh sư đệ ta dã man trên võ đài, ta nhất định sẽ khiến các người trả giá đắt!”

“Vậy hiện tại chỉ còn một vấn đề.”

Yên Vô Song ngẫm nghĩ, quyết định: “Bắt!”

“Cho nên ngươi muốn làm gì?”

Cậu nhóc hờ hững mở miệng: “Bọn họ đều đi cùng nhau, huynh làm sao bắt?”

Cậu nhóc hờ hững nói: “Cuối cùng là bắt hay không?”

Vừa nghe vậy, Giản Hành Chi lập tức lên tiếng: “Ấy, ta nhớ mình phải mua ít đồ, các người đi trước đi.”

Vì để hợp lý bắt được Yên Vô Song đánh một trận, Giản Hành Chi quyết định đồng ý với bé trai. Y bước tới, khoanh hai tay trước ngực: “Đi thôi, nhà nhóc ở đâu?”

“Được.” Yên Vô Song cười khẩy: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ta đây sẽ khiến ngươi thấy được sự lợi hại của Sơn trang Cự Kiếm. Ngươi nhớ cho kỹ, chỉ cần là kẻ coi thường Sơn trang Cự Kiếm, không có kẻ nào có thể toàn thây rút lui.”

Mọi người nghe vậy, biết Giản Hành Chi muốn đơn độc ở lại, sau khi gật đầu, Tần Uyển Uyển vẫy tay: “Vậy chúng ta trở về trước.”

Cậu bé hoàn toàn nghĩ Giản Hành Chi chẳng biết gì, giới thiệu với Giản Hành Chi: “Đây là giúp việc nhà ta. Đại ca ca gặp ca ca ta đi, ăn một bữa cơm với ca ca ta.”

Giản Hành Chi ngớ ra. Y quay đầu nhìn Yên Vô Song, thấy Yên Vô Song dựng một ngón tay trong góc khuất:

“Chỗ nào?” Giản Hành Chi khó hiểu. Vừa dứt lời, một đám kiếm tu đột ngột xông vào quán rượu, Yên Vô Song đắc ý cười, lập tức ngã xuống đất.

Nói xong, mọi người xoay người rời đi. Giản Hành Chi giả vờ quay lại mua đồ, đi một mình ở trong hẻm nhỏ.

Giản Hành Chi nghe vậy liền hiểu ý 666, đá một cước vào cục đá, la lên “Ối chao” rồi ngã xuống, bóp cổ họng kêu: “Á, đau quá.”

“Y lạc bầy rồi!”

Đệ tử bên cạnh thấy Giản Hành Chi lẻ bầy, lập tức hào hứng: “Chúng ta mau bắt người.”

“Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?”

“Không.” Yên Vô Song giơ tay lên ngăn họ lại: “Chúng ta phải quan sát một lát, xem thử y có yếu đuối thật không.”

Bọn họ lại dùng biện pháp vòng vo như vậy bắt y, có thể thấy vô cùng quý trọng tiền vốn.

“Vẫn còn rất cảnh giác.”

Cậu bé nghe vậy vội vàng chỉ đường cho Giản Hành Chi.

666 nghe lời Yên Vô Song, bèn nói với Giản Hành Chi: “Chủ nhân, nào, cho bọn họ thấy sức mạnh thảo mai đi.”

“Sư huynh nói rất đúng.” Đám người Sơn trang Cự Kiếm đã tưởng tượng đến cảnh Giản Hành Chi khóc lóc cầu xin chủ nhân cứu, ồ ạt khen ngợi Yên Vô Song: “Không hổ là Đại sư huynh của chúng ta!”

Giản Hành Chi nghe vậy liền hiểu ý 666, đá một cước vào cục đá, la lên “Ối chao” rồi ngã xuống, bóp cổ họng kêu: “Á, đau quá.”

“Ờ.”

Cậu nhóc hờ hững mở miệng: “Bọn họ đều đi cùng nhau, huynh làm sao bắt?”

Cả bọn im ắng hồi lâu. Cậu nhóc nghi ngờ lên tiếng: “Có phải cục đá to bằng con thỏ ban nãy bị y đá bể không?”

“Chân rất có lực.” Yên Vô Song cảm khái: “Không hổ là nam sủng.”

Giản Hành Chi vừa nghe thấy lời này, y vô cùng hào hứng, sẵn sàng hành động, đợi Yên Vô Song đến tìm mình. Không ngờ y đang tràn đầy mong đợi, bỗng nghe thấy tiếng gọi nũng nịu sau lưng: “Đại ca ca.”

Giản Hành Chi lạnh nhạt đáp. Yên Vô Song gật đầu: “Tên rất hay, có tiếc nuối gì không? Sau ngày hôm nay, hẳn trên dời sẽ không còn cái tên này nữa.”

“Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?”

“Cái gì?”

“Vẫn còn rất cảnh giác.”

Cậu nhóc hờ hững nói: “Cuối cùng là bắt hay không?”

Nghe vậy, Yên Vô Song nôn ra một búng máu, y được người đỡ dậy, thở dốc, nhìn chằm chằm Giản Hành Chi.

“Được, hay lắm, nếu đã tới nước này, ta không thể không cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của mình.”

Yên Vô Song ngẫm nghĩ, quyết định: “Bắt!”

“Được thôi.”

“Y lạc bầy rồi!”

Giản Hành Chi vừa nghe thấy lời này, y vô cùng hào hứng, sẵn sàng hành động, đợi Yên Vô Song đến tìm mình. Không ngờ y đang tràn đầy mong đợi, bỗng nghe thấy tiếng gọi nũng nịu sau lưng: “Đại ca ca.”

“Giản Hành Chi.”

“Sư huynh! Huynh bị người ta đánh thảm quá!” Cậu nhóc bò qua, khóc lóc thảm thiết, gào tím ruột tím gan: “Chỉ vì liếc nhìn y mà huynh bị y đánh hộc máu, gãy xương toàn thân, trên đời này còn thiên lý không? Còn Vương pháp không?!”

Giản Hành Chi kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy một bé trai tám tuổi đứng tại đó, ngọt ngào gọi y: “Đệ lạc đường rồi, huynh có thể dẫn đệ về nhà không?”

Nghe giọng nói, bé trai này chính là đứa trẻ nói chuyện với Yên Vô Song lúc nãy.

“Tuần bổ xử án, mọi người tránh ra.”

Nói xong, có người bước lên dẫn Giản Hành Chi và cậu bé bước vào.

Bọn họ lại dùng biện pháp vòng vo như vậy bắt y, có thể thấy vô cùng quý trọng tiền vốn.

Vừa nghe vậy, Giản Hành Chi lập tức lên tiếng: “Ấy, ta nhớ mình phải mua ít đồ, các người đi trước đi.”

Giản Hành Chi gật đầu, thờ ơ theo cậu bé vào trong. Đi tới góc phòng, y nhìn Yên Vô Song từ trên cao xuống.

“Được thôi.”

“Chân rất có lực.” Yên Vô Song cảm khái: “Không hổ là nam sủng.”

Vì để hợp lý bắt được Yên Vô Song đánh một trận, Giản Hành Chi quyết định đồng ý với bé trai. Y bước tới, khoanh hai tay trước ngực: “Đi thôi, nhà nhóc ở đâu?”

Giản Hành Chi giơ tay, mời y xuất chiêu.

Cậu bé nghe vậy vội vàng chỉ đường cho Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi gật đầu, Yên Vô Song đứng lên, lạnh mặt, áp sát Giản Hành Chi: “Sợ rồi sao? Hiện giờ, tửu quán này đều là người của chúng ta. Ta ra vừa ra lệnh, mọi người cắn một miếng cũng đủ ăn sạch ngươi.”

Giản Hành Chi nghe thấy những lời này thì nghệch mặt ra. Không đợi y lên tiếng, chợt nghe thấy một tiếng quát lớn, kiếm tu xông lên lầu giơ lệnh bài.

“Lần này đến đây, ta muốn yêu cầu ngươi làm một chuyện.” Yên Vô Song nói xong, ngẩng đầu lên: “Đại diện chủ nhân ngươi, xin lỗi sư đệ ta.”

Hai người cùng đi tới một quán rượu. Người trong quán không nhiều lắm, ngồi lác đác vài người. Yên Vô Song ngồi tại vị trí trong góc khuất, nhìn Giản Hành Chi từ xa, giơ tay, rất có phong phạm Đại ca: “Đón y tới đây.”

Giản Hành Chi cầm kiếm, nhìn quanh bốn phía: “Ngươi nhớ cho kỹ, chỉ cần là kẻ có ý đồ với đồ đệ ta, không có tên nào có thể toàn thây rút lui. Ngươi có chiêu nào thì cứ việc đánh, xem ta có thể phá trong một kiếm hay không!”

Nói xong, có người bước lên dẫn Giản Hành Chi và cậu bé bước vào.

Cậu bé hoàn toàn nghĩ Giản Hành Chi chẳng biết gì, giới thiệu với Giản Hành Chi: “Đây là giúp việc nhà ta. Đại ca ca gặp ca ca ta đi, ăn một bữa cơm với ca ca ta.”

Giản Hành Chi gật đầu, thờ ơ theo cậu bé vào trong. Đi tới góc phòng, y nhìn Yên Vô Song từ trên cao xuống.

Vì để thoát khỏi áp lực độ cao này, Yên Vô Song giơ tay, dựa ra sau ghế dựa, khí thế nói: “Ngươi tên gì?”

“Không.” Yên Vô Song giơ tay lên ngăn họ lại: “Chúng ta phải quan sát một lát, xem thử y có yếu đuối thật không.”

666 nghe lời Yên Vô Song, bèn nói với Giản Hành Chi: “Chủ nhân, nào, cho bọn họ thấy sức mạnh thảo mai đi.”

“Giản Hành Chi.”

Giản Hành Chi lạnh nhạt đáp. Yên Vô Song gật đầu: “Tên rất hay, có tiếc nuối gì không? Sau ngày hôm nay, hẳn trên dời sẽ không còn cái tên này nữa.”

“Mời.”

Giản Hành Chi không đáp. Yên Vô Song cười to: “Ngươi không đoán được sao, cậu nhóc bên cạnh ngươi được gọi là Kim Kiếm Đồng Tử, hơn ba trăm tuổi, vốn không cần ngươi đưa tới.”

“Ờ.”

Cả bọn im ắng hồi lâu. Cậu nhóc nghi ngờ lên tiếng: “Có phải cục đá to bằng con thỏ ban nãy bị y đá bể không?”

Giản Hành Chi gật đầu, Yên Vô Song đứng lên, lạnh mặt, áp sát Giản Hành Chi: “Sợ rồi sao? Hiện giờ, tửu quán này đều là người của chúng ta. Ta ra vừa ra lệnh, mọi người cắn một miếng cũng đủ ăn sạch ngươi.”

“Vậy hiện tại chỉ còn một vấn đề.”

Nói xong, mọi người xoay người rời đi. Giản Hành Chi giả vờ quay lại mua đồ, đi một mình ở trong hẻm nhỏ.

“Cho nên ngươi muốn làm gì?”

“Lần này đến đây, ta muốn yêu cầu ngươi làm một chuyện.” Yên Vô Song nói xong, ngẩng đầu lên: “Đại diện chủ nhân ngươi, xin lỗi sư đệ ta.”

“Chủ nhân ngươi đánh sư đệ ta dã man trên võ đài, ta nhất định sẽ khiến các người trả giá đắt!”

“100 linh thạch.” Một giọng nói rơi vào tai Giản Hành Chi: “Ta lập tức đứng lên.”

Yên Vô Song cười to, giơ tay chỉ bên cạnh: “Ngươi có biết đối diện tửu quán này là chỗ nào không?”

Yên Vô Song ăn nói ngang ngược, Giản Hành Chi lén lút tụ kiếm.

Vì để thoát khỏi áp lực độ cao này, Yên Vô Song giơ tay, dựa ra sau ghế dựa, khí thế nói: “Ngươi tên gì?”

“Vậy thì tới đây.”

Nói xong, Giản Hành Chi cười nhạo: “Để ta xem thực lực của ngươi.”

Có điều động tác y nhanh, động tác Giản Hành Chi càng nhanh hơn. Trước khi y nhảy, chuôi quang kiếm đã dừng ngay điểm rơi đợi y. Khoảnh khắc y hạ xuống, ánh sáng rực lên, đánh bay y!

Nói xong, Giản Hành Chi cười nhạo: “Để ta xem thực lực của ngươi.”

“Được.” Yên Vô Song cười khẩy: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ta đây sẽ khiến ngươi thấy được sự lợi hại của Sơn trang Cự Kiếm. Ngươi nhớ cho kỹ, chỉ cần là kẻ coi thường Sơn trang Cự Kiếm, không có kẻ nào có thể toàn thây rút lui.”

Vứt dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay lên chém một nhát. Yên Vô Song nhìn thấy kiếm của Giản Hành Chi, lập tức nhảy lùi.

Ờ.” Giản Hành Chi gật đầu: “Vậy thì không lui.”

Vứt dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay lên chém một nhát. Yên Vô Song nhìn thấy kiếm của Giản Hành Chi, lập tức nhảy lùi.

Có điều động tác y nhanh, động tác Giản Hành Chi càng nhanh hơn. Trước khi y nhảy, chuôi quang kiếm đã dừng ngay điểm rơi đợi y. Khoảnh khắc y hạ xuống, ánh sáng rực lên, đánh bay y!

“Sư huynh!”

Thấy Yên Vô Song bị đánh bay, tất cả mọi người đều chạy tới, bao vây Giản Hành Chi, kéo Yên Vô Song dậy.

Giản Hành Chi không đáp. Yên Vô Song cười to: “Ngươi không đoán được sao, cậu nhóc bên cạnh ngươi được gọi là Kim Kiếm Đồng Tử, hơn ba trăm tuổi, vốn không cần ngươi đưa tới.”

Giản Hành Chi cầm kiếm, nhìn quanh bốn phía: “Ngươi nhớ cho kỹ, chỉ cần là kẻ có ý đồ với đồ đệ ta, không có tên nào có thể toàn thây rút lui. Ngươi có chiêu nào thì cứ việc đánh, xem ta có thể phá trong một kiếm hay không!”

“Sư huynh!”

Nghe vậy, Yên Vô Song nôn ra một búng máu, y được người đỡ dậy, thở dốc, nhìn chằm chằm Giản Hành Chi.

Người của Sơn trang Cự Kiếm đồng loạt đổi sắc mặt, có người nằm xuống vẩy máu lên người, có người quỳ xuống bắt đầu gào khóc.

“Được, hay lắm, nếu đã tới nước này, ta không thể không cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của mình.”

Nói xong, kiếm tu quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi: “Người ta báo án nói có người trong thành ỷ lớn hiếp nhỏ, gây hấn sinh sự, là ngươi sao?”

“Mời.”

Giản Hành Chi giơ tay, mời y xuất chiêu.

Yên Vô Song ăn nói ngang ngược, Giản Hành Chi lén lút tụ kiếm.

Yên Vô Song cười to, giơ tay chỉ bên cạnh: “Ngươi có biết đối diện tửu quán này là chỗ nào không?”

“Chỗ nào?” Giản Hành Chi khó hiểu. Vừa dứt lời, một đám kiếm tu đột ngột xông vào quán rượu, Yên Vô Song đắc ý cười, lập tức ngã xuống đất.

Người của Sơn trang Cự Kiếm đồng loạt đổi sắc mặt, có người nằm xuống vẩy máu lên người, có người quỳ xuống bắt đầu gào khóc.

“Sư huynh! Huynh bị người ta đánh thảm quá!” Cậu nhóc bò qua, khóc lóc thảm thiết, gào tím ruột tím gan: “Chỉ vì liếc nhìn y mà huynh bị y đánh hộc máu, gãy xương toàn thân, trên đời này còn thiên lý không? Còn Vương pháp không?!”

Giản Hành Chi nghe thấy những lời này thì nghệch mặt ra. Không đợi y lên tiếng, chợt nghe thấy một tiếng quát lớn, kiếm tu xông lên lầu giơ lệnh bài.

Hai người cùng đi tới một quán rượu. Người trong quán không nhiều lắm, ngồi lác đác vài người. Yên Vô Song ngồi tại vị trí trong góc khuất, nhìn Giản Hành Chi từ xa, giơ tay, rất có phong phạm Đại ca: “Đón y tới đây.”

“Tuần bổ xử án, mọi người tránh ra.”

Nói xong, kiếm tu quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi: “Người ta báo án nói có người trong thành ỷ lớn hiếp nhỏ, gây hấn sinh sự, là ngươi sao?”

“Cái gì?”

Giản Hành Chi ngớ ra. Y quay đầu nhìn Yên Vô Song, thấy Yên Vô Song dựng một ngón tay trong góc khuất:

Đệ tử bên cạnh thấy Giản Hành Chi lẻ bầy, lập tức hào hứng: “Chúng ta mau bắt người.”

“100 linh thạch.” Một giọng nói rơi vào tai Giản Hành Chi: “Ta lập tức đứng lên.”

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Sao nhân vật nào tui cũng thấy dễ thương vậy ta, tên nhóc Yên Vô Song kia cũng thế ?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Tìm kẻ yếu nhất mà kiếm Giản Hành Chi? Lag hả?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Rồi xong, đám nhóc này tới công chiện với anh rồi.

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Mấy tên nhóc này cũng khôn quá vậy

tranngocmai0912
tranngocmai0912
1 Năm Cách đây

A ha ha ha, lần đầu bị tống tiền cảm giác thế nào anh Giản ơi!?

An Linh
An Linh
1 Năm Cách đây

Ủa này là dựng hiện trường ăn vạ đúng không ?

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

Giang hồ có chiêu bài này luôn á hả? Vậy cuối cùng ai giăng bẫy ai đây!!!

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!