Chương 54
Ta nhất định sẽ khiến các người trả giá đắt!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển nghe nói thế lập tức thả lỏng, giang hai tay ngã ra sau, nằm bẹp trên võ đài. Không đợi nhóm Giản Hành Chi xông lên, một đám kiếm tu ồ ạt nhào tới bắt lấy tay chân Tần Uyển Uyển nâng lên, hoan hô tung hứng.
Giản Hành Chi đứng nhìn Tần Uyển Uyển từ xa, ánh mắt mang theo ánh sáng niềm vui của ông bố già. Thúy Lục nóng vội: “Còn không mau đưa người về bôi thuốc?”
“Không sao.”
Ánh mắt Giản Hành Chiẳtràn đầy tánãthưởng: “Để nóàhưởng thụ thêmỹsự vui sướngềtrong khoảnh khắcĬnày một chút.”ĺ
Nhất định phảiĬđể Tần UyểnĩUyển cảm nhận)được hạnh phúcèchỉ thuộc vềầduy nhất người²chiến thắng.
Y vừaânói, vừa liếc²nhìn tu sĩ‹bị thương cáchưđó không xa.ắRất nhiều ngườiệvây quanh hắn,ếdường như bọnơhọ là mộtưmôn phái. Tuẻsĩ kia giơịbàn tay lênĺgiống như sắpỳchết, túm chặtĩtay áo mộtïngười thanh niên.
“Vìóđệ…” Y khànìgiọng, nhập nhằngỏkhông nói rõἶcâu: “Báo thù…”ἰ
Nói xong, ngườiÍđàn ông kiaịngoẹo cổ, khépḷmắt.
“Không hay rồi!!!”ắCậu nhóc bênồcạnh thanh niênİkia thét chói‹tai: “Nhị sưêhuynh chết rồi!”²
“Im miệng!” Thanhīniên bị túmľtay áo quátưcậu nhóc: “Đệìấy chỉ ngấtíđi thôi.”
Nóiẳxong, thanh niêníxoay đầu nhìnưtu sĩ bịèđánh mặt màyísưng húp, ánhàmắt tràn đầyặđau đớn: “Nhịfsư đệ, đệ¸yên tâm ngấtớđi, sư huynhĺchắc chắn sẽ:báo thù choỉđệ.”
“Sư huynh…”òCậu nhóc nghe{thanh niên nói,:do dự mởImiệng: “Người khôngâcó chết, báoÏthù cái gì?”ú
“Im miệng!” Thanhăniên quát lớn:ì“Sao đệ cóẹthể nói nhưíthế, không chếtùthì không được[báo thù à?)Người của Sơn³trang Cự Kiếm¹sao có thểìbị ức hiếpïnhư thế? Thânọlà đại sưỹhuynh của cácòđệ, ta sẽ}không để bấtõcứ kẻ nàoưtổn thương đệftử phái taỡmà không trảổgiá đắt! YênἱVô Song taĩnhất định phảiẻkhiến bọn họẽthấy được sựἵlợi hại củaốta!”
Nói xong,ởánh mắt thanhḽniên hiện lênjvẻ ngoan độc,]quay đầu nhìnìTần Uyển Uyểnĩđang được tungíhứng.
Thính lực GiảnîHành Chi vàẫnhóm Thúy Lụcờbên cạnh phi[phàm, nghe rấtĺrõ những ngườiùnày nói gì.īCả ba nhìnõnhau, đồng thờiĨcười châm biếmốmột tiếng: “Ha.”ở
Một đám tạpīnham.
“Trước tiên đưaỷngười về dưỡngìthương thôi.” ThúyÍLục âm thầm,liếc nhìn đámõngười Yên VôỉSong, căn dặnỵNam Phong: “Điẻlấy xe lăn[tới đây.”
Nam¸Phong vội vãɪđi thuê xeἲlăn. Sau khiÎTạ Cô ĐườngЇbước lên bảoăđám đông dừngIlại, Giản HànhĩChi đỡ ngườiɩtừ võ đàiờxuống, đặt lênỉxe lăn. Yînhìn vẻ mặtĩmệt mỏi củaìTần Uyển Uyển,Îchống hai tayįlên xe: “Cảmềgiác thế nào?”ĺ
Tần Uyển Uyểnệngước mắt nhìnợy, bể dâuịtrong mắt mangìtheo chút quảẳquyết: “Rất đã.”ẳ
Lời khích lệìkhác của GiảnêHành Chi cònľchưa nói ra,]đã nghe TầnỉUyển Uyển nói:ộ“Kẻ dám giẫmìlên mặt ta,àta sẽ không²tha cho hắn.”I
Nghe thấy lờiễnày, Giản HànhẻChi bỗng nhiênỡchột dạ, nhớἱtới lúc trướcἳmình đánh lộnècũng không đểἴý những chuyện²này. Y nuốtãnước bọt: “Thậtĭra giẫm lênùmặt cũng chẳngẵphải chuyện gìịto tát.”
Ánh]mắt Tần UyểnįUyển lạnh lùngợnhìn y, GiảnáHành Chi vội)vã bổ cứu:ư“Nhưng bắt đầuḻtừ hôm nay,ļvi sư khôngịcho rằng nhưửthế nữa. Nhìnĩthấy con bịẵgiẫm lên mặt,ἳvi sư cảm{thấy tên nàyáđáng đánh.”
“Khôngịsai.” Tần UyểnĪUyển gật đầu:Ї“Đáng đánh!”
“Trởfvề thôi.” TạảCô Đường thấyỉsư đồ tánìgẫu, liếc nhìnīYên Vô Song,ḽnhắc nhở: “Còn³phải bôi thuốc.”ľ
Giản Hành Chiįgật đầu, tránhốđường, dặn dòíTạ Cô Đường:ì“Cậu đẩy xeờđi.”
Tạ Cô]Đường không nhiềuỏlời, biết GiảnùHành Chi nhườngặvị trí nàyἵcho y làḷmuốn y bảoįvệ bên cạnhửTần Uyển Uyển.ïY không nóiởgì, đẩy xeïđuổi theo ThúyẹLục trước mặt,ἰnhóm người cùngỉnhau rời đi.
TầnỉUyển Uyển dẫnἴmọi người vừa}đi, Yên VôữSong nhìn ngườiìxung quanh, hấtịcằm, lập tức¸có người bámátheo nhóm GiảnỏHành Chi.
Giản HànhîChi nhận raἳcó người bámặtheo họ, yốkhông nói gì.ÍNhóm người đẩyửTần Uyển Uyểnềđi chầm chậmἴtrên đường, thậmọchí còn cốíý nếu điıđược ngõ nhỏḹthì đi ngõínhỏ, đi đượcĭđường vắng thìíđi đường vắng,ẳnơi nào nguyổhiểm thì điἶnơi đó, bộìdạng y hệtļđợi người tớiḽđánh.
Tần Uyển Uyểnỉlấy làm lạἳvì kiểu chọnấlộ tuyến củaểhọ, nhưng còn{chưa mở miệngịhỏi, nàng đãínghe thấy tiếngồhỏi khe khẽЇcách đó khôngớxa: “Sư huynh,ìmọi người đềuữvào vị tríïrồi, cứ xôngἱthẳng lên hay}sao?”
Tần UyểnàUyển khựng lại.ãGiọng nói nàyặdo nàng thămÎdò bằng thầnḷthức, nếu làḷtu sĩ bìnhẻthường thì chắcỉchắn không ngheáđược, nhưng nhómơngười Giản HànhİChi và nàngīchắc chắn nghe‹thấy.
Nàng nhìn GiảnịHành Chi bênỉcạnh, Giản HànhfChi hất cằmụvề phía âmịthanh phát ra,(Tần Uyển Uyểnởlập tức hiểuíngay. Giản HànhăChi đang gậyïông đập lưngἰông, đợi lũỗchuột sa lồng.
Nàngạkhông lên tiếng,ỹgiả vờ khôngưthấy đám gàɩmờ bên cạnh‹đang nói chuyện.
Mộtđgiọng nữ hơiἵkhàn vang lên,ἱdường như đãồcó dự địnhềtrong lòng, rấtïcó kế hoạchònói: “Không được,ịchúng ta muốnũbáo thù vớiớtổn thất thấpềnhất thì không[được lên đồngīloạt, phải đặtằtrọng tâm lênốmột người. Bọnỵhọ đả thươngἲNhị sư huynh³của đệ, chúngổta cũng phảiỉbắt một ngườiỡtrong bọn họïtrả giá đắt!”î
Nàng ta nóiểmột cách tựếtin, giống nhưềxông lên mộtốlượt là cóịthể thắng vậy.
“Thế…”ĩGiọng một cậuọnhóc vang lên:Ї“Chúng ta phảiửra tay vớiĩai?”
Câu nàyịvừa hỏi, nhómõngười Tần UyểnἰUyển lập tứcĬvểnh tai lên,đchờ bọn họīlựa chọn.
Yên VôổSong ngẫm nghĩ,îmở miệng: “TạľCô Đường…”
Ngheἰthấy câu này,ịtất cả mọiỉngười nhìn vềếphía Tạ CôóĐường, lập tức¹nghe Yên VôẳSong nói tiếp:ế“Không được, cậnịkề Hóa Thần,âkhông dễ bắt.”ĩ
“Sư huynh phânătích rất đúng.”ἲNghe Yên VôĨSong còn cóẳchút lý trí,ĩđám người Sơnìtrang Cự Kiếmâđồng loạt gậtĭgù: “Tạ CôĩĐường không được.
Tạ²Cô Đường bịẩpass, mọi ngườiỵbắt đầu đểậý tới bảnìthân, kế tiếpĮnghe thấy cậuợnhóc nói: “Cáiẽbà già cắmỉlông chim thìĩsao?”
“Đàn ôngỉkhông thể ăn³hiếp phụ nữ.”,mạch suy nghĩùcủa Yên VôơSong rất quáiếgở: “Hơn nữa,ấbộ dạng củaḹbà ta khôngḻphú thì quý,Īkhí thế phiễphàm, hai mắtỉhẹp dài, mặtámày hung dữ,ụvừa nhìn làĩbiết kẻ khôngīdễ chọc, thôiĬđi.”
Tần UyểnỉUyển nghe vậy,²cúi đầu nhìnɨThúy Lục đangÎsiết chặt nắmõđấm, đồng thờiĮmặc niệm choữYên Vô Song,īkhông khỏi cảmỉthấy phê bìnhạđúng thật.
“Vậy… vậyủcứ trực tiếp{tìm người ngồiỉxe lăn, chínhìcô ta đánh,Nhị sư huynh,ỉchúng ta tìmĩcô ta báoịthù!”
Cậu nhócởnghĩ tới nghĩɪlui, đề xuấtềphương án. YêníVô Song tiếpỉtục phủ nhận:ố“Không được, kiếmừý cô taặphi phàm, chúng²ta muốn giảmàthương vong thìīphải tìm kẻễyếu nhất.”
“Kẻêyếu nhất?”
Cậuἰnhóc nghi hoặc.
NhómữTần Uyển Uyểnìvà Giản HànhũChi cùng nhìnầvề phía NamụPhong.
Tạ Cô Đường,ἶThúy Lục, TầnảUyển Uyển đềuắbị loại trừ,ícòn lại chỉịcó Giản HànhĨChi và NamḻPhong. Ai mạnhįai yếu, nhìnḹmột cái…”
“Cái(tên trông xinhầđẹp ấy.” YênờVô Song quảéquyết nói. ThúyíLục lảo đảo,ɩmọi người kiềmįchế sự ngạcểnhiên và thươngéhại trong lòng,ḷnghe Yên VôéSong nghiêm túcáphân tích: “Đệộxem, rõ ràngḹlà tu sĩịNguyên Anh, nhưngơtham gia thiìđấu lại phảiíăn gian. Cácẵđệ nói thửựlà vì sao?”ế
“Vì sao?”
Mọiĺngười đều muốnîhỏi.
Yên Vô Songónói một cáchımạch lạc: “Điềuễnày chứng minh,ítu vi củaẵy là do(thuốc bồi đắp,ỵcăn bản khôngĩchịu nổi một°đòn.”
Đám đôngıbừng tỉnh, cảmἱthấy rất cóẻlý.
“Thêm nữa yɨlại trông xinhểđẹp như vậy.”úYên Vô Songệtiếp tục phânútích: “Tên đóἵmỗi ngày điftheo bên ngườiỡTần Uyển Uyển.īĐệ xem, kiếmἰý Tần UyểnịUyển phi phàm,(thanh kiếm trongôtay cô taïlại là thầnớbinh. Người nhưìvậy, tất nhiênìxuất thân từ}đại môn đạiũphái. Một tênịđàn ông xinhɩđẹp vô dụngáđi theo bênľcạnh cô ta,²các đệ nóiịxem người đànịông này cóɩthân phận gì?”ớ
“Thân phận gì?”í
Cậu nhóc hỏi.óYên Vô Songấliếc nhìn GiảníHành Chi, gằnờtừng chữ khẳngóđịnh: “Nam sủng.”ἰ
Dứt lời, yủcòn không quênậcường điệu: “Nam(sủng mà TầnĩUyển Uyển yêu.”ì
Nhóm Giản HànhẳChi: “…”
MàịYên Vô Songõcàng nghĩ càngíthấy có lý:ù“Y là ngườiɨcủa Tần UyểnḽUyển, cho nênἳlàm nhục ngườiâđàn ông nàyẳtức là làmọnhục Tần UyểnľUyển. Y vừaùmảnh mai vừaõxinh đẹp, chắcìchắn chưa trải²qua sóng gióẽgì. Chúng taầbắt y tới,ĭdọa đại một‹trận, y sợìhãi sẽ lậpộtức cầu xin,ịmặc ta chơiĩđùa!”
“Sư huynh nói rất đúng.” Đám người Sơn trang Cự Kiếm đã tưởng tượng đến cảnh Giản Hành Chi khóc lóc cầu xin chủ nhân cứu, ồ ạt khen ngợi Yên Vô Song: “Không hổ là Đại sư huynh của chúng ta!”
“Chủ nhân ngươi đánh sư đệ ta dã man trên võ đài, ta nhất định sẽ khiến các người trả giá đắt!”
“Vậy hiện tại chỉ còn một vấn đề.”
Yên Vô Song ngẫm nghĩ, quyết định: “Bắt!”
“Cho nên ngươi muốn làm gì?”
Cậu nhóc hờ hững mở miệng: “Bọn họ đều đi cùng nhau, huynh làm sao bắt?”
Cậu nhóc hờ hững nói: “Cuối cùng là bắt hay không?”
Vừa nghe vậy, Giản Hành Chi lập tức lên tiếng: “Ấy, ta nhớ mình phải mua ít đồ, các người đi trước đi.”
Vì để hợp lý bắt được Yên Vô Song đánh một trận, Giản Hành Chi quyết định đồng ý với bé trai. Y bước tới, khoanh hai tay trước ngực: “Đi thôi, nhà nhóc ở đâu?”
“Được.” Yên Vô Song cười khẩy: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ta đây sẽ khiến ngươi thấy được sự lợi hại của Sơn trang Cự Kiếm. Ngươi nhớ cho kỹ, chỉ cần là kẻ coi thường Sơn trang Cự Kiếm, không có kẻ nào có thể toàn thây rút lui.”
Mọi người nghe vậy, biết Giản Hành Chi muốn đơn độc ở lại, sau khi gật đầu, Tần Uyển Uyển vẫy tay: “Vậy chúng ta trở về trước.”
Cậu bé hoàn toàn nghĩ Giản Hành Chi chẳng biết gì, giới thiệu với Giản Hành Chi: “Đây là giúp việc nhà ta. Đại ca ca gặp ca ca ta đi, ăn một bữa cơm với ca ca ta.”
Giản Hành Chi ngớ ra. Y quay đầu nhìn Yên Vô Song, thấy Yên Vô Song dựng một ngón tay trong góc khuất:
“Chỗ nào?” Giản Hành Chi khó hiểu. Vừa dứt lời, một đám kiếm tu đột ngột xông vào quán rượu, Yên Vô Song đắc ý cười, lập tức ngã xuống đất.
Nói xong, mọi người xoay người rời đi. Giản Hành Chi giả vờ quay lại mua đồ, đi một mình ở trong hẻm nhỏ.
Giản Hành Chi nghe vậy liền hiểu ý 666, đá một cước vào cục đá, la lên “Ối chao” rồi ngã xuống, bóp cổ họng kêu: “Á, đau quá.”
“Y lạc bầy rồi!”
Đệ tử bên cạnh thấy Giản Hành Chi lẻ bầy, lập tức hào hứng: “Chúng ta mau bắt người.”
“Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?”
“Không.” Yên Vô Song giơ tay lên ngăn họ lại: “Chúng ta phải quan sát một lát, xem thử y có yếu đuối thật không.”
Bọn họ lại dùng biện pháp vòng vo như vậy bắt y, có thể thấy vô cùng quý trọng tiền vốn.
“Vẫn còn rất cảnh giác.”
Cậu bé nghe vậy vội vàng chỉ đường cho Giản Hành Chi.
666 nghe lời Yên Vô Song, bèn nói với Giản Hành Chi: “Chủ nhân, nào, cho bọn họ thấy sức mạnh thảo mai đi.”
“Sư huynh nói rất đúng.” Đám người Sơn trang Cự Kiếm đã tưởng tượng đến cảnh Giản Hành Chi khóc lóc cầu xin chủ nhân cứu, ồ ạt khen ngợi Yên Vô Song: “Không hổ là Đại sư huynh của chúng ta!”
Giản Hành Chi nghe vậy liền hiểu ý 666, đá một cước vào cục đá, la lên “Ối chao” rồi ngã xuống, bóp cổ họng kêu: “Á, đau quá.”
“Ờ.”
Cậu nhóc hờ hững mở miệng: “Bọn họ đều đi cùng nhau, huynh làm sao bắt?”
Cả bọn im ắng hồi lâu. Cậu nhóc nghi ngờ lên tiếng: “Có phải cục đá to bằng con thỏ ban nãy bị y đá bể không?”
“Chân rất có lực.” Yên Vô Song cảm khái: “Không hổ là nam sủng.”
Giản Hành Chi vừa nghe thấy lời này, y vô cùng hào hứng, sẵn sàng hành động, đợi Yên Vô Song đến tìm mình. Không ngờ y đang tràn đầy mong đợi, bỗng nghe thấy tiếng gọi nũng nịu sau lưng: “Đại ca ca.”
Giản Hành Chi lạnh nhạt đáp. Yên Vô Song gật đầu: “Tên rất hay, có tiếc nuối gì không? Sau ngày hôm nay, hẳn trên dời sẽ không còn cái tên này nữa.”
“Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?”
“Cái gì?”
“Vẫn còn rất cảnh giác.”
Cậu nhóc hờ hững nói: “Cuối cùng là bắt hay không?”
Nghe vậy, Yên Vô Song nôn ra một búng máu, y được người đỡ dậy, thở dốc, nhìn chằm chằm Giản Hành Chi.
“Được, hay lắm, nếu đã tới nước này, ta không thể không cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của mình.”
Yên Vô Song ngẫm nghĩ, quyết định: “Bắt!”
“Được thôi.”
“Y lạc bầy rồi!”
Giản Hành Chi vừa nghe thấy lời này, y vô cùng hào hứng, sẵn sàng hành động, đợi Yên Vô Song đến tìm mình. Không ngờ y đang tràn đầy mong đợi, bỗng nghe thấy tiếng gọi nũng nịu sau lưng: “Đại ca ca.”
“Giản Hành Chi.”
“Sư huynh! Huynh bị người ta đánh thảm quá!” Cậu nhóc bò qua, khóc lóc thảm thiết, gào tím ruột tím gan: “Chỉ vì liếc nhìn y mà huynh bị y đánh hộc máu, gãy xương toàn thân, trên đời này còn thiên lý không? Còn Vương pháp không?!”
Giản Hành Chi kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy một bé trai tám tuổi đứng tại đó, ngọt ngào gọi y: “Đệ lạc đường rồi, huynh có thể dẫn đệ về nhà không?”
Nghe giọng nói, bé trai này chính là đứa trẻ nói chuyện với Yên Vô Song lúc nãy.
“Tuần bổ xử án, mọi người tránh ra.”
Nói xong, có người bước lên dẫn Giản Hành Chi và cậu bé bước vào.
Bọn họ lại dùng biện pháp vòng vo như vậy bắt y, có thể thấy vô cùng quý trọng tiền vốn.
Vừa nghe vậy, Giản Hành Chi lập tức lên tiếng: “Ấy, ta nhớ mình phải mua ít đồ, các người đi trước đi.”
Giản Hành Chi gật đầu, thờ ơ theo cậu bé vào trong. Đi tới góc phòng, y nhìn Yên Vô Song từ trên cao xuống.
“Được thôi.”
“Chân rất có lực.” Yên Vô Song cảm khái: “Không hổ là nam sủng.”
Vì để hợp lý bắt được Yên Vô Song đánh một trận, Giản Hành Chi quyết định đồng ý với bé trai. Y bước tới, khoanh hai tay trước ngực: “Đi thôi, nhà nhóc ở đâu?”
Giản Hành Chi giơ tay, mời y xuất chiêu.
Cậu bé nghe vậy vội vàng chỉ đường cho Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi gật đầu, Yên Vô Song đứng lên, lạnh mặt, áp sát Giản Hành Chi: “Sợ rồi sao? Hiện giờ, tửu quán này đều là người của chúng ta. Ta ra vừa ra lệnh, mọi người cắn một miếng cũng đủ ăn sạch ngươi.”
Giản Hành Chi nghe thấy những lời này thì nghệch mặt ra. Không đợi y lên tiếng, chợt nghe thấy một tiếng quát lớn, kiếm tu xông lên lầu giơ lệnh bài.
“Lần này đến đây, ta muốn yêu cầu ngươi làm một chuyện.” Yên Vô Song nói xong, ngẩng đầu lên: “Đại diện chủ nhân ngươi, xin lỗi sư đệ ta.”
Hai người cùng đi tới một quán rượu. Người trong quán không nhiều lắm, ngồi lác đác vài người. Yên Vô Song ngồi tại vị trí trong góc khuất, nhìn Giản Hành Chi từ xa, giơ tay, rất có phong phạm Đại ca: “Đón y tới đây.”
Giản Hành Chi cầm kiếm, nhìn quanh bốn phía: “Ngươi nhớ cho kỹ, chỉ cần là kẻ có ý đồ với đồ đệ ta, không có tên nào có thể toàn thây rút lui. Ngươi có chiêu nào thì cứ việc đánh, xem ta có thể phá trong một kiếm hay không!”
Nói xong, có người bước lên dẫn Giản Hành Chi và cậu bé bước vào.
Cậu bé hoàn toàn nghĩ Giản Hành Chi chẳng biết gì, giới thiệu với Giản Hành Chi: “Đây là giúp việc nhà ta. Đại ca ca gặp ca ca ta đi, ăn một bữa cơm với ca ca ta.”
Giản Hành Chi gật đầu, thờ ơ theo cậu bé vào trong. Đi tới góc phòng, y nhìn Yên Vô Song từ trên cao xuống.
Vì để thoát khỏi áp lực độ cao này, Yên Vô Song giơ tay, dựa ra sau ghế dựa, khí thế nói: “Ngươi tên gì?”
“Không.” Yên Vô Song giơ tay lên ngăn họ lại: “Chúng ta phải quan sát một lát, xem thử y có yếu đuối thật không.”
666 nghe lời Yên Vô Song, bèn nói với Giản Hành Chi: “Chủ nhân, nào, cho bọn họ thấy sức mạnh thảo mai đi.”
“Giản Hành Chi.”
Giản Hành Chi lạnh nhạt đáp. Yên Vô Song gật đầu: “Tên rất hay, có tiếc nuối gì không? Sau ngày hôm nay, hẳn trên dời sẽ không còn cái tên này nữa.”
“Mời.”
Giản Hành Chi không đáp. Yên Vô Song cười to: “Ngươi không đoán được sao, cậu nhóc bên cạnh ngươi được gọi là Kim Kiếm Đồng Tử, hơn ba trăm tuổi, vốn không cần ngươi đưa tới.”
“Ờ.”
Cả bọn im ắng hồi lâu. Cậu nhóc nghi ngờ lên tiếng: “Có phải cục đá to bằng con thỏ ban nãy bị y đá bể không?”
Giản Hành Chi gật đầu, Yên Vô Song đứng lên, lạnh mặt, áp sát Giản Hành Chi: “Sợ rồi sao? Hiện giờ, tửu quán này đều là người của chúng ta. Ta ra vừa ra lệnh, mọi người cắn một miếng cũng đủ ăn sạch ngươi.”
“Vậy hiện tại chỉ còn một vấn đề.”
Nói xong, mọi người xoay người rời đi. Giản Hành Chi giả vờ quay lại mua đồ, đi một mình ở trong hẻm nhỏ.
“Cho nên ngươi muốn làm gì?”
“Lần này đến đây, ta muốn yêu cầu ngươi làm một chuyện.” Yên Vô Song nói xong, ngẩng đầu lên: “Đại diện chủ nhân ngươi, xin lỗi sư đệ ta.”
“Chủ nhân ngươi đánh sư đệ ta dã man trên võ đài, ta nhất định sẽ khiến các người trả giá đắt!”
“100 linh thạch.” Một giọng nói rơi vào tai Giản Hành Chi: “Ta lập tức đứng lên.”
Yên Vô Song cười to, giơ tay chỉ bên cạnh: “Ngươi có biết đối diện tửu quán này là chỗ nào không?”
Yên Vô Song ăn nói ngang ngược, Giản Hành Chi lén lút tụ kiếm.
Vì để thoát khỏi áp lực độ cao này, Yên Vô Song giơ tay, dựa ra sau ghế dựa, khí thế nói: “Ngươi tên gì?”
“Vậy thì tới đây.”
Nói xong, Giản Hành Chi cười nhạo: “Để ta xem thực lực của ngươi.”
Có điều động tác y nhanh, động tác Giản Hành Chi càng nhanh hơn. Trước khi y nhảy, chuôi quang kiếm đã dừng ngay điểm rơi đợi y. Khoảnh khắc y hạ xuống, ánh sáng rực lên, đánh bay y!
Nói xong, Giản Hành Chi cười nhạo: “Để ta xem thực lực của ngươi.”
“Được.” Yên Vô Song cười khẩy: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ta đây sẽ khiến ngươi thấy được sự lợi hại của Sơn trang Cự Kiếm. Ngươi nhớ cho kỹ, chỉ cần là kẻ coi thường Sơn trang Cự Kiếm, không có kẻ nào có thể toàn thây rút lui.”
Vứt dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay lên chém một nhát. Yên Vô Song nhìn thấy kiếm của Giản Hành Chi, lập tức nhảy lùi.
Ờ.” Giản Hành Chi gật đầu: “Vậy thì không lui.”
Vứt dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay lên chém một nhát. Yên Vô Song nhìn thấy kiếm của Giản Hành Chi, lập tức nhảy lùi.
Có điều động tác y nhanh, động tác Giản Hành Chi càng nhanh hơn. Trước khi y nhảy, chuôi quang kiếm đã dừng ngay điểm rơi đợi y. Khoảnh khắc y hạ xuống, ánh sáng rực lên, đánh bay y!
“Sư huynh!”
Thấy Yên Vô Song bị đánh bay, tất cả mọi người đều chạy tới, bao vây Giản Hành Chi, kéo Yên Vô Song dậy.
Giản Hành Chi không đáp. Yên Vô Song cười to: “Ngươi không đoán được sao, cậu nhóc bên cạnh ngươi được gọi là Kim Kiếm Đồng Tử, hơn ba trăm tuổi, vốn không cần ngươi đưa tới.”
Giản Hành Chi cầm kiếm, nhìn quanh bốn phía: “Ngươi nhớ cho kỹ, chỉ cần là kẻ có ý đồ với đồ đệ ta, không có tên nào có thể toàn thây rút lui. Ngươi có chiêu nào thì cứ việc đánh, xem ta có thể phá trong một kiếm hay không!”
“Sư huynh!”
Nghe vậy, Yên Vô Song nôn ra một búng máu, y được người đỡ dậy, thở dốc, nhìn chằm chằm Giản Hành Chi.
Người của Sơn trang Cự Kiếm đồng loạt đổi sắc mặt, có người nằm xuống vẩy máu lên người, có người quỳ xuống bắt đầu gào khóc.
“Được, hay lắm, nếu đã tới nước này, ta không thể không cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của mình.”
Nói xong, kiếm tu quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi: “Người ta báo án nói có người trong thành ỷ lớn hiếp nhỏ, gây hấn sinh sự, là ngươi sao?”
“Mời.”
Giản Hành Chi giơ tay, mời y xuất chiêu.
Yên Vô Song ăn nói ngang ngược, Giản Hành Chi lén lút tụ kiếm.
Yên Vô Song cười to, giơ tay chỉ bên cạnh: “Ngươi có biết đối diện tửu quán này là chỗ nào không?”
“Chỗ nào?” Giản Hành Chi khó hiểu. Vừa dứt lời, một đám kiếm tu đột ngột xông vào quán rượu, Yên Vô Song đắc ý cười, lập tức ngã xuống đất.
Người của Sơn trang Cự Kiếm đồng loạt đổi sắc mặt, có người nằm xuống vẩy máu lên người, có người quỳ xuống bắt đầu gào khóc.
“Sư huynh! Huynh bị người ta đánh thảm quá!” Cậu nhóc bò qua, khóc lóc thảm thiết, gào tím ruột tím gan: “Chỉ vì liếc nhìn y mà huynh bị y đánh hộc máu, gãy xương toàn thân, trên đời này còn thiên lý không? Còn Vương pháp không?!”
Giản Hành Chi nghe thấy những lời này thì nghệch mặt ra. Không đợi y lên tiếng, chợt nghe thấy một tiếng quát lớn, kiếm tu xông lên lầu giơ lệnh bài.
Hai người cùng đi tới một quán rượu. Người trong quán không nhiều lắm, ngồi lác đác vài người. Yên Vô Song ngồi tại vị trí trong góc khuất, nhìn Giản Hành Chi từ xa, giơ tay, rất có phong phạm Đại ca: “Đón y tới đây.”
“Tuần bổ xử án, mọi người tránh ra.”
Nói xong, kiếm tu quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi: “Người ta báo án nói có người trong thành ỷ lớn hiếp nhỏ, gây hấn sinh sự, là ngươi sao?”
“Cái gì?”
Giản Hành Chi ngớ ra. Y quay đầu nhìn Yên Vô Song, thấy Yên Vô Song dựng một ngón tay trong góc khuất:
Đệ tử bên cạnh thấy Giản Hành Chi lẻ bầy, lập tức hào hứng: “Chúng ta mau bắt người.”
“100 linh thạch.” Một giọng nói rơi vào tai Giản Hành Chi: “Ta lập tức đứng lên.”
Sao nhân vật nào tui cũng thấy dễ thương vậy ta, tên nhóc Yên Vô Song kia cũng thế ?
Tìm kẻ yếu nhất mà kiếm Giản Hành Chi? Lag hả?
Rồi xong, đám nhóc này tới công chiện với anh rồi.
Mấy tên nhóc này cũng khôn quá vậy
A ha ha ha, lần đầu bị tống tiền cảm giác thế nào anh Giản ơi!?
Ủa này là dựng hiện trường ăn vạ đúng không ?
Giang hồ có chiêu bài này luôn á hả? Vậy cuối cùng ai giăng bẫy ai đây!!!