Chương 56
Lấy sắc hầu người, chung quy không thể lâu dài
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Thấy Tần Uyển Uyển hạ quyết tâm, Tạ Cô Đường bèn gật đầu, không hỏi thêm nguyên nhân.
“Vậy ngày mai ta tới tìm muội.” Tạ Cô Đường dặn dò: “Nếu không còn chuyện gì, ta trở về trước.”
“Huynh nghỉ sớm đi.”
Tần Uyển Uyển tiễn Tạ Cô Đường ra ngoài. Đi đến cửa, Tạ Cô Đường mím môi, do dự quay đầu. Tần Uyển Uyển ngây người, bỗng mùi hương thơm mát trên người Tạ Cô Đường bay vào mũi, nghe y ngượng ngùng nói: “Vậy sáng sớm mai, ta có thể tìm muội luyện kiếm không?”
“À.” Nhịp tim Tần UyểnĩUyển đập nhanhýnửa nhịp.
Đây làÏhẹn nàng sao?
Lầnúđầu tiên cóìcon trai hẹnởnàng ngay mặtỉnhư thế, nàngḽcó chút căngÎthẳng!
Tần Uyển Uyểnỉkhông dám chậmịtrễ, vội gậtịđầu: “Tất nhiênἲlà được.”
“Vậyḻtốt quá…” Tạ,Cô Đường mỉmícười: “Không biếtịtiền bối cóítới chỉ điểmăđôi chút không?”{
Tâm trạng xuyếnáxao bỗng nhiênẩnguội lạnh, nhìn²nụ cười mê²hoặc lòng ngườiêtrên gương mặtútrong trẻo tuấnĬtú của thanhồniên, Tần UyểnổUyển mỉm cười,ἲôn hòa nói:ì“Hên xui đi.”í
Nói xong, nàngắđóng “ầm” cửaĺlại. Vừa quay:đầu đã nhìnềthấy thanh niênĮáo lam ngồiïtựa nghiêng vàoỏbệ cửa sổ,ἳTần Uyển Uyển°hết hồn. Lúc¹nhận ra làờai, nàng vỗἱngực: “Sư phụ,ĩngười muốn đếnơcó thể điặcửa chính mà?”[
“Sợ quấy rầyĮcon.”
Giản HànhĮChi ngồi tựaἳlên cửa sổ,ĺnhìn vào phòng:ἶ“Tạ Cô Đườngíđi rồi à?úKhông nói thêmḻvài câu?”
“Nóiểchuyện xong rồi,ệcũng chẳng cóḽgì để giữữlại.” Tần UyểnẩUyển dứt lời,ánhìn Giản HànhĪChi vẫn cònḻngồi trên cửaásổ: “Sư phụúkhông nghỉ ngơi,Îqua đây làm°gì?”
“Ta…” GiảnạHành Chi nhấtòthời bị hỏiờkhó, lắp bắp:ừ“Ta chỉ ghéêxem thử thươngễtích con thếỷnào.”
Nói xong,ïGiản Hành Chiốcảm giác bảnļthân tìm đượcìlý do cực¹kỳ hợp lý,ỳnhảy xuống khỏiẩcửa sổ, kéoỷvết thương TầnũUyển Uyển đượcĩTạ Cô Đườngưbăng bó ra.
Nhữngávết thương nàyļđều do phápἷthuật tạo thành,ấXuân Sinh khôngởthể chữa lành,ấGiản Hành Chiốvừa nhìn đãἳghét bỏ. Không,đợi Tần UyểnἴUyển lên tiếng,ỉy đã dứtïkhoát tháo băngỉvải ra, vừaưtháo vừa chêọbai: “Một kiếmĮtu mà băngỉbó cũng khôngḷxong, hai trăm³năm nay yạlàm được gì?”ἷ
Nói xong, Giản}Hành Chi băngịvết thương củaõTần Uyển Uyểnơlại lần nữa.ἲY băng kỹòhơn Tạ CôửĐường, làm xongìcòn thắt mộtỡcái nơ bướm,[vẻ mặt thíchýthú: “Xem đi,õchẳng phải đẹpíhơn sao?”
“Vâng.”ẹ
Tần Uyển Uyểnícảm thấy cũng²chẳng khác mấy,ạnhưng nàng chưa,bao giờ đảἳkích người khác,ĩbèn mỉm cười:ἲ“Sư phụ băngÎđẹp quá.”
“Chứùsao.”
Giản Hành]Chi vui vẻἷnói. Y ngướcìmắt, buộc miệng:ớ“Sau này vẫnònên để taĩbăng cho con,òngười khác đềuíkhông được băng.”Ï
Tần Uyển Uyểníngây người. GiảnĩHành Chi cũng:chợt cảm thấyứlời này khôngéổn lắm, nhanhịchóng bổ sung:²“Cũng không phảiịkhông thể băngựtạm, ý taâlà…”
Giản HànhĭChi nghĩ tớiắnghĩ lui, khôngľbiết phải biểuĬđạt thế nào,ổrốt cuộc dứtậkhoát từ bỏ,ínghiêm túc nhìnỗnàng: “Sư phụẻchắc chắn đốiắvới con tốtĩnhất.”
“À.” TầnốUyển Uyển bịộphen rối rắmįnày của GiảnịHành Chi làmἰmù mờ, nhưngἴvẫn giả vờọđiềm tĩnh: “Taíbiết.”
“Con biếtīlà được.” GiảnảHành Chi thởİphào: “Tuyệt đốiịkhông được cóợđàn ông, bỏăquên sư phụ.”í
“Người yên tâm.”áTần Uyển Uyểnἳhiểu ý GiảnăHành Chi, thânỉthiết kéo yɨbằng bàn tayịbăng kín mít(như găng tayíquyền anh: “Taịnhất định sẽũhiếu thuận vớiIngười.”
Giản HànhùChi vô cùngựcảm động, ngheîthấy hiếu thuậnấthì an tâmĭđôi chút, nhưngļlại cảm thấyớhình như khôngỳđúng lắm. YIchắp một tayựsau lưng, mộtítay kéo TầnỉUyển Uyển, cốịbày vẻ caoổthâm: “Có tấmḻlòng này củaịcon, vi sươyên tâm rồi.”ị
“Vậy, sư phụ,ỏngười không cònâchuyện gì khác…”ἱTần Uyển Uyểnúvươn tay chỉếcửa: “Thì trở³về ngủ nhé?”ἱ
“Ừ.”
Giản HànhếChi gật đầu,àkhông hề lưỡngilự phóng vềãphía cửa sổíngược hướng TầnệUyển Uyển chỉ,ἷchống tay nhảyĪra.
Tần Uyển Uyểnộkhông hiểu thóiìquen nhảy cửaòsổ này củaìy từ đâuảmà có, đangЇđịnh đi đóngũcửa sổ, chợtỉthấy người kiaỷquay lại, độtổngột thò đầuílên, đứng trướcècửa sổ nghiêmἴtúc nhìn nàng:ẹ“Đừng giăng kếtàgiới nữa, lòngỉta rất khóáchịu.”
Nói xong,ïkhông đợi TầnũUyển Uyển trả(lời, người đã°nhảy về phòngỉmình giống như:một cơn gió,}đóng “rầm” cửaïlại, cứ nhưậsợ Tần UyểnàUyển đuổi theo.
TầnỵUyển Uyển ngâyĪngười chốc látἰmới nhận raửGiản Hành Chiỉnói cái gì.fNàng trợn mắt,ủđóng cửa sổ,ưmắng thầm: “Ấu[trĩ.”
Kể từờsau tiểu học,ờnàng đã khôngýcòn kiểu hamừmuốn chiếm hữuìgà tiểu học]này nữa rồi.
“Taïcảm thấy…”
ĐốiÏdiện với đánhïgiá này củaỉTần Uyển Uyển,ïrốt cuộc 38ẵngập ngừng mởímiệng: “Có lẽỗkhông phải ấuítrĩ, có lẽịlà trưởng thành.”ã
“Hửm?”
Tần UyểnĩUyển nghe khôngởhiểu: “Trưởng thànhịcái gì?”
“Thì…”é38 mập mờỉám chỉ: “Có[lẽ y trưởngỗthành rồi.”
“Nóiựtiếng người.”
TầnửUyển Uyển trực(tiếp ra lệnh,ĩ38 từ bỏ,ıchỉ nói vớiľnàng: “Thôi nghỉửngơi đi, sángímai cô cònľphải luyện kiếmìđấy.”
Tần UyểnìUyển biết hệỉthống có mộtằvài hạn chế,ļsẽ không nóiíthẳng một sốãlời, nàng cũng‹lười truy hỏiỷđến cùng. Dùẹsao Giản HànhéChi nghĩ gìḻcũng chẳng liênïquan đến nghiệp¹lớn phi thăngạcủa nàng.
Nàng nằmừlên giường. Sauỹmột hồi lưỡngộlự giữa tuíluyện hay điớngủ, rốt cuộcảnhẹ nhàng nhắmđhai mắt.
Ngủ ngon‹mới có sứcểtu luyện.
Nàng ngủ{một giấc sayЇsưa, trời cònểchưa sáng, nàngèđã nghe thấyầtiếng gõ cửaàbên ngoài: “UyểnɨUyển.”
Giọng TạìCô Đường ônữhòa truyền từἵngoài cửa tới.ềTần Uyển Uyểnἰcòn chưa mởómắt, Giản Hành[Chi ở trênịgiường đã lậpứtức tỉnh táo.
Yἶmở mắt nằmờtrên giường, hoảng)hốt kéo chăn.
Yàkhông biết mình}hoảng hốt chuyệnĩgì, cả đầuἳđều là lưỡngılự giữa nênÎhay không nênỉra ngoài.
Tạ CôõĐường chủ độngùmời Tần UyểnīUyển, đây làđtiến triển lớnừtrong tình cảmộgiữa bọn họ,àlà đại sựɪđáng mừng.
Theo lýĺmà nói, yịkhông nên quấyẳrầy, nhưng vìơsao y lại¸muốn đi xem?
GiảnểHành Chi nằmỏtrên giường mởễmắt do dựἱcó nên raĩngoài “vô tìnhÏgặp” Tạ CôḻĐường hay không.ễTần Uyển Uyểnịbị Tạ CôfĐường đánh thức,ïdụi mắt mở{cửa. Thấy tayổTạ Cô Đườngịcầm trường kiếm,ídịu dàng mỉmỵcười tựa nhưḻsương mai buổiêsớm: “Thương tíchỉkhá hơn chưa,ịcùng luyện kiếmïnhé?”
Gió lạnhĩthổi đầu ócèTần Uyển Uyểnịtỉnh táo ngayằtức khắc. Nàngịnghĩ mình cònụphải nhờ vảếTạ Cô Đường,ỗkhông lý nàoÏtừ chối yêuìcầu của y,Ĩbèn nhanh chóngígật đầu: “Huynhíđợi một lát.”ể
Nói xong, nàngớrửa mặt quaïloa rồi lậpátức ra cửa.
TạĨCô Đường khátịvọng nhìn cửaİphòng Giản HànhũChi: “Không biếtătiền bối…”
“Điậthôi, đi thôi.”,
Tần Uyển Uyểnịnhớ tới hômơqua Giản HànhữChi vận hànhịXuân Sinh chữaịtrị toàn thân,ầmặc dù XuânỉSinh là tâmũpháp tu phụcínhưng thật raìrất mệt người,ịy nên nghỉÏngơi nhiều hơn.ἰNàng không muốnỉlàm phiền, bènựkéo Tạ CôḷĐường đi xa:j“Đừng quấy rầy‹người ngủ.”
Giản Hành Chi nằm trên giường lắng nghe đối thoại của người bên ngoài, nghe thấy bọn họ đi xa, kế tiếp là tiếng “leng keng” của điểm vào tài khoản vang lên.
Y sốt ruột rồi.
Hôm nay hắn dùng tên giả Giản Hành Chi, còn giả mạo thầy Tần Vãn, canh giữ Tần Vãn ngày đêm, hại hắn ngay cả cơ hội tiếp cận cũng không có.
Lẽ nào… tên nam sủng này sắp thất sủng?
【Chúc mừng, điểm tích lũy +5 nha!】
Nhưng y biết không nên quấy rầy lúc này, y dằn cơn giận, để Tần Uyển Uyển bồi dưỡng tình cảm.
Giản Hành Chi: “…”
Quân Thù dậy sớm nhất, hắn phụ trách quét dọn đình viện. Trước đây, hắn chưa từng trải qua cuộc sống thế này, nhưng ở đây mấy ngày, rốt cuộc cũng quen dần…
Còn nói sư phụ là quan trọng nhất, nói sau này sẽ hiếu thuận với y!
Giản Hành Chi chấm hỏi đầy đầu: “Ông có ý gì?”
Cứ cảm thấy thời gian điểm tích lũy này tới hơi là lạ.
Hai người vừa so chiêu vừa nói về hành trình hôm nay.
Giản Hành Chi nằm trên giường, muốn để mình ngủ thêm một lúc, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nhịn được.
Quân Thù vội vã xách thùng nước, cầm chổi chạy tới. Đang định lén chui vào xem, chợt hắn nhìn thấy một người ngồi xổm sau bụi hoa rình mò Tần Vãn trước một bước.
Y phải đi xem tình hình.
Y nghĩ Tần Uyển Uyển không giải quyết được Tạ Cô Đường, y phải đi quan sát bọn họ, đề xuất ý kiến cho Tần Uyển Uyển.
Sau khi nghĩ ra lý do, Giản Hành Chi không hề lưỡng lự ngồi dậy, vội vã chạy tới. Y bày pháp quyết ẩn thân che giấu khí tức chính mình, ngồi xổm sau bụi hoa nhìn Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường luyện kiếm.
Y nghĩ Tần Uyển Uyển không giải quyết được Tạ Cô Đường, y phải đi quan sát bọn họ, đề xuất ý kiến cho Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường bàn bạc, hai người lướt qua nhau, Tạ Cô Đường giơ tay quét một kiếm ngang đầu nàng: “Sao không trực tiếp ra tay?”
“Chỉ cần ngài nghe theo lời ta…” Quân Thù tới gần, lén lén lút lút nói: “Ta sẽ dạy ngài làm sao đánh bại Tạ Cô Đường.”
Sau khi nghĩ ra lý do, Giản Hành Chi không hề lưỡng lự ngồi dậy, vội vã chạy tới. Y bày pháp quyết ẩn thân che giấu khí tức chính mình, ngồi xổm sau bụi hoa nhìn Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường luyện kiếm.
Giản Hành Chi cũng hiểu đạo lý này. Y âm thầm lặng lẽ ngồi xổm sau bụi hoa, lén lút quan sát bọn họ.
Tần Uyển Uyển đã thắng vòng loại, kế tiếp là phải đấu chung kết với những người thắng liền mười trận khác, cuối cùng trở thành Quân tử kiếm. Hiện giờ Tạ Cô Đường và nàng so chiêu cũng là một dạng rèn luyện.
Giản Hành Chi nằm trên giường, muốn để mình ngủ thêm một lúc, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nhịn được.
Học trò của y và Tạ Cô Đường có bí mật không cho y biết!
Dẫu sao Giản Hành Chi và nàng chênh lệch quá lớn, đánh nhau với những người có trình độ khác nhau mới nhanh chóng trưởng thành.
Giản Hành Chi cũng hiểu đạo lý này. Y âm thầm lặng lẽ ngồi xổm sau bụi hoa, lén lút quan sát bọn họ.
Quân Thù kiềm chế cảm xúc, quan sát bọn họ. Hắn nhanh chóng nhận ra bất thường, tình huống không đúng.
Thương thế trên người Tần Uyển Uyển còn chưa khỏi hẳn, Tạ Cô Đường chú trọng thảo luận kiếm chiêu Giản Hành Chi dạy nàng, sức lực và tốc độ đều nhường nàng.
Chỉ một Tạ Cô Đường nhỏ nhoi, nếu nguyên thân của y ở đây thì chỉ là chuyện một kiếm.
Hai người vừa so chiêu vừa nói về hành trình hôm nay.
Quân Thù nói xong, giơ tay chỉ hướng Tần Uyển Uyển: “Ta chỉ ngài một con đường sáng, không biết ngài có muốn nghe không?”
“Hôm nay, chúng ta ra ngoài trước, lặng lẽ đi theo y, tìm hiểu kỹ rồi quyết định làm sao bắt y.”
Quân Thù nghĩ, càng tin tưởng vào phán đoán của mình, tiếp tục quạt gió thổi lửa: “Lấy sắc hầu người, chung quy không thể lâu dài, không dùng chút thủ đoạn sao có thể giữ chặt người thương?”
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường bàn bạc, hai người lướt qua nhau, Tạ Cô Đường giơ tay quét một kiếm ngang đầu nàng: “Sao không trực tiếp ra tay?”
“Bắt lại là vì tin tức.” Tần Uyển Uyển trở tay, kiếm vòng qua tay Tạ Cô Đường: “Thăm dò nội tình rồi ra tay, khả năng hỏi ra sẽ nhanh hơn. Với lại nếu có thể trực tiếp do thám ra tin tức thì càng tốt.”
Quân Thù vừa nghĩ tới đây, lòng hết sức hưng phấn, một kế hoạch tuyệt diệu âm thầm hình thành. Hắn buông thùng nước, cầm cây chổi, tràn đầy lòng tin đi về phía Giản Hành Chi.
“Ừm.
Tạ Cô Đường đáp một tiếng. Lời hai người lọt vào tai Giản Hành Chi, Giản Hành Chi nghiêm túc lắng nghe, sau đó y phát hiện nghe không hiểu.
Dường như tên nam sủng này rất căng thẳng, mà Tần Vãn và Tạ Cô Đường đang cười cười nói nói…
Quân Thù tự tin mỉm cười, quả nhiên tên đần độn này mắc câu rồi.
Y không khỏi siết chặt cành cây phía trước.
Y phải đi xem tình hình.
Học trò của y và Tạ Cô Đường có bí mật không cho y biết!
“Hôm nay, chúng ta ra ngoài trước, lặng lẽ đi theo y, tìm hiểu kỹ rồi quyết định làm sao bắt y.”
Nhớ tới lúc đầu ở Đài thẩm mệnh, Tần Vãn vốn không định đâm mình, chính tên nam sủng này ép nàng ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn và Vấn Tâm Tông, sau này cũng chính tên nam sủng này dẫn nàng rời khỏi Vấn Tâm Tông. Nếu không có nam sủng này, Tần Vãn vẫn là Tần Vãn năm đó, vẫn là vị hôn thê của hắn, vẫn còn yêu hắn…
Còn nói sư phụ là quan trọng nhất, nói sau này sẽ hiếu thuận với y!
Nhưng y biết không nên quấy rầy lúc này, y dằn cơn giận, để Tần Uyển Uyển bồi dưỡng tình cảm.
Quân Thù nhìn y, vẻ mặt thương hại.
Hắn thành thạo cầm chổi và thùng nước, đang cảm thấy mệt mỏi, bỗng nghe được tiếng thanh kiếm giao nhau, loáng thoáng có giọng nữ quen thuộc, Quân Thù bừng tỉnh, lập tức nhận ra —— là Tần Vãn!
“Bắt lại là vì tin tức.” Tần Uyển Uyển trở tay, kiếm vòng qua tay Tạ Cô Đường: “Thăm dò nội tình rồi ra tay, khả năng hỏi ra sẽ nhanh hơn. Với lại nếu có thể trực tiếp do thám ra tin tức thì càng tốt.”
Trời dần sáng, sớm tinh mơ có người liên tục rời giường.
Tạ Cô Đường đáp một tiếng. Lời hai người lọt vào tai Giản Hành Chi, Giản Hành Chi nghiêm túc lắng nghe, sau đó y phát hiện nghe không hiểu.
Quân Thù dậy sớm nhất, hắn phụ trách quét dọn đình viện. Trước đây, hắn chưa từng trải qua cuộc sống thế này, nhưng ở đây mấy ngày, rốt cuộc cũng quen dần…
Tần Uyển Uyển đã thắng vòng loại, kế tiếp là phải đấu chung kết với những người thắng liền mười trận khác, cuối cùng trở thành Quân tử kiếm. Hiện giờ Tạ Cô Đường và nàng so chiêu cũng là một dạng rèn luyện.
Trước giờ, Tần Vãn vẫn luôn yêu hắn, cho đến khi Giản Chi Diễn này xuất hiện…
Hắn thành thạo cầm chổi và thùng nước, đang cảm thấy mệt mỏi, bỗng nghe được tiếng thanh kiếm giao nhau, loáng thoáng có giọng nữ quen thuộc, Quân Thù bừng tỉnh, lập tức nhận ra —— là Tần Vãn!
Giản Hành Chi không lên tiếng. Y nhìn lão già điên này, lại nhìn Tần Uyển Uyển, mặc dù không hiểu rốt cuộc lão già này đang nói cái gì, nhưng y loáng thoáng nhận ra lão già này đang định làm gì đó.
Giản Hành Chi lạnh mắt nhìn sang, thấy Vô Danh đang nở nụ cười quỷ dị ngồi kế mình.
“Đường sáng nào?”
Hôm qua, hắn nghe nói nàng bị thương, nhưng hôm nay hắn không thể tùy tiện gặp nàng, cũng không muốn để Tần Vãn thấy dáng vẻ nhếch nhác hiện tại của mình. Hắn hạ quyết tâm phải đợi khôi phục thân phận rồi mới nhận nhau, nhưng lòng hắn nhớ mong, một đêm không ngủ, không ngờ hôm nay lại có thể gặp nàng!
Quân Thù vội vã xách thùng nước, cầm chổi chạy tới. Đang định lén chui vào xem, chợt hắn nhìn thấy một người ngồi xổm sau bụi hoa rình mò Tần Vãn trước một bước.
“Tạ Cô Đường là Đại đệ tử Thiên Kiếm Tông, thân phận cao quý, kiếm thuật siêu phàm, hết sức xứng đôi với Tần cô nương. Một tán tu hương dã như ngài làm sao tranh lại?”
Quân Thù nhìn kỹ, phát hiện người lén lút ngồi chỗ này là nam sủng của Tần Vãn – Giản Chi Diễn!
Hắn vừa tới đã mang theo một vòng kết giới. Giản Hành Chi biết trên người tên Vô Danh này mang theo dị bảo, có thể che giấu hành tung của mình, cũng không lấy làm lạ, chỉ hỏi: “Làm gì đấy?”
Hôm nay hắn dùng tên giả Giản Hành Chi, còn giả mạo thầy Tần Vãn, canh giữ Tần Vãn ngày đêm, hại hắn ngay cả cơ hội tiếp cận cũng không có.
Trước giờ, Tần Vãn vẫn luôn yêu hắn, cho đến khi Giản Chi Diễn này xuất hiện…
Nhớ tới lúc đầu ở Đài thẩm mệnh, Tần Vãn vốn không định đâm mình, chính tên nam sủng này ép nàng ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn và Vấn Tâm Tông, sau này cũng chính tên nam sủng này dẫn nàng rời khỏi Vấn Tâm Tông. Nếu không có nam sủng này, Tần Vãn vẫn là Tần Vãn năm đó, vẫn là vị hôn thê của hắn, vẫn còn yêu hắn…
Giản Hành Chi nằm trên giường lắng nghe đối thoại của người bên ngoài, nghe thấy bọn họ đi xa, kế tiếp là tiếng “leng keng” của điểm vào tài khoản vang lên.
Quân Thù càng nghĩ càng hận, nhớ tới hôm nay người này vẫn còn ở bên cạnh Tần Vãn, hắn siết chặt cây chổi, chỉ tức không thể đập một chổi chết y.
Có điều lý trí bảo hắn kiềm chế kích động, lúc trước tại thời kỳ cường thịnh mà hắn còn bị tên nam sủng này chơi xỏ đến xoay mòng mòng, huống chi hôm nay?
Hắn không thể kích động.
Hắn không thể kích động.
Quân Thù kiềm chế cảm xúc, quan sát bọn họ. Hắn nhanh chóng nhận ra bất thường, tình huống không đúng.
Dường như tên nam sủng này rất căng thẳng, mà Tần Vãn và Tạ Cô Đường đang cười cười nói nói…
Hôm qua, hắn nghe nói nàng bị thương, nhưng hôm nay hắn không thể tùy tiện gặp nàng, cũng không muốn để Tần Vãn thấy dáng vẻ nhếch nhác hiện tại của mình. Hắn hạ quyết tâm phải đợi khôi phục thân phận rồi mới nhận nhau, nhưng lòng hắn nhớ mong, một đêm không ngủ, không ngờ hôm nay lại có thể gặp nàng!
Lẽ nào… tên nam sủng này sắp thất sủng?
Vừa nghĩ tới khả năng này, Quân Thù lập tức nhận ra cơ hội của hắn tới rồi.
“Ừm.
Tạ Cô Đường tu Vấn Tâm Kiếm, vốn dĩ không có sức cạnh tranh, nhưng người nam sủng này không biết. Hôm nay, y hiểu lầm Tần Vãn và Tạ Cô Đường, hiện giờ đang hoài nghi, vậy chỉ cần hắn tới đó nhẹ nhàng châm ngòi, khiến tên nam sủng này và Tạ Cô Đường chém giết lẫn nhau. Nếu y giết Tạ Cô Đường, chắc chắn Tần Vãn sẽ không tha thứ cho y, nếu Tạ Cô Đường giết chết y, thế thì thật hả lòng hả dạ, không còn gì tốt hơn!
Trời dần sáng, sớm tinh mơ có người liên tục rời giường.
Quân Thù vừa nghĩ tới đây, lòng hết sức hưng phấn, một kế hoạch tuyệt diệu âm thầm hình thành. Hắn buông thùng nước, cầm cây chổi, tràn đầy lòng tin đi về phía Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường so chiêu, ban đầu còn nghĩ ngợi lung tung, tuy nhiên y nhanh chóng bị kiếm chiêu hấp dẫn, sự chú ý đều tập trung vào chuyện tại sao học trò mình không thể đập một kiếm đánh chết Tạ Cô Đường.
Y quan sát vô cùng chuyên chú, vừa nhìn vừa nghĩ lát nữa phải làm sao lập ra kế hoạch huấn luyện tiến thêm một bước cho Tần Uyển Uyển. Y đang nghĩ đến nhập thần, đột nhiên cảm giác có người ngồi xổm bên cạnh mình.
Y quan sát vô cùng chuyên chú, vừa nhìn vừa nghĩ lát nữa phải làm sao lập ra kế hoạch huấn luyện tiến thêm một bước cho Tần Uyển Uyển. Y đang nghĩ đến nhập thần, đột nhiên cảm giác có người ngồi xổm bên cạnh mình.
Cứ cảm thấy thời gian điểm tích lũy này tới hơi là lạ.
Giản Hành Chi lạnh mắt nhìn sang, thấy Vô Danh đang nở nụ cười quỷ dị ngồi kế mình.
Vừa nghĩ tới khả năng này, Quân Thù lập tức nhận ra cơ hội của hắn tới rồi.
Quân Thù càng nghĩ càng hận, nhớ tới hôm nay người này vẫn còn ở bên cạnh Tần Vãn, hắn siết chặt cây chổi, chỉ tức không thể đập một chổi chết y.
Hắn vừa tới đã mang theo một vòng kết giới. Giản Hành Chi biết trên người tên Vô Danh này mang theo dị bảo, có thể che giấu hành tung của mình, cũng không lấy làm lạ, chỉ hỏi: “Làm gì đấy?”
“Rất khó chịu đúng không?”
Quân Thù mở miệng, hắn nghĩ khuyết điểm của Giản Hành Chi là xuất thân, tu vi cao thì đã sao? Chẳng phải là một nam sủng à, hắn nhất định phải đâm trúng chỗ hiểm, phá hủy triệt để lòng tự tôn của y.
Quân Thù nhìn y, vẻ mặt thương hại.
Giản Hành Chi cau mày: “Gì?”
“Tạ Cô Đường là Đại đệ tử Thiên Kiếm Tông, thân phận cao quý, kiếm thuật siêu phàm, hết sức xứng đôi với Tần cô nương. Một tán tu hương dã như ngài làm sao tranh lại?”
Có điều nghĩ lại, dường như lão già này nhắm về phía Tạ Cô Đường, y phải làm rõ rốt cuộc lão già này muốn làm gì. Vì thế, y điều chỉnh biểu cảm trên mặt, xoay đầu qua: “Ông nói đi, ta nghe thử làm sao mới đánh bại được y.”
Quân Thù mở miệng, hắn nghĩ khuyết điểm của Giản Hành Chi là xuất thân, tu vi cao thì đã sao? Chẳng phải là một nam sủng à, hắn nhất định phải đâm trúng chỗ hiểm, phá hủy triệt để lòng tự tôn của y.
Quân Thù nhìn kỹ, phát hiện người lén lút ngồi chỗ này là nam sủng của Tần Vãn – Giản Chi Diễn!
Giản Hành Chi chấm hỏi đầy đầu: “Ông có ý gì?”
Y sốt ruột rồi.
Nghe nói thế, Giản Hành Chi cảm thấy đây đúng là tên ngốc.
Quân Thù nghĩ, càng tin tưởng vào phán đoán của mình, tiếp tục quạt gió thổi lửa: “Lấy sắc hầu người, chung quy không thể lâu dài, không dùng chút thủ đoạn sao có thể giữ chặt người thương?”
Y muốn đánh bại Tạ Cô Đường còn cần nghe lời lão già này sao?
Quân Thù nói xong, giơ tay chỉ hướng Tần Uyển Uyển: “Ta chỉ ngài một con đường sáng, không biết ngài có muốn nghe không?”
Giản Hành Chi không lên tiếng. Y nhìn lão già điên này, lại nhìn Tần Uyển Uyển, mặc dù không hiểu rốt cuộc lão già này đang nói cái gì, nhưng y loáng thoáng nhận ra lão già này đang định làm gì đó.
“Đường sáng nào?”
Dẫu sao Giản Hành Chi và nàng chênh lệch quá lớn, đánh nhau với những người có trình độ khác nhau mới nhanh chóng trưởng thành.
Có điều lý trí bảo hắn kiềm chế kích động, lúc trước tại thời kỳ cường thịnh mà hắn còn bị tên nam sủng này chơi xỏ đến xoay mòng mòng, huống chi hôm nay?
Giản Hành Chi dự định làm rõ ý đồ của lão già, bèn thuận theo lời hắn nói.
Quân Thù tự tin mỉm cười, quả nhiên tên đần độn này mắc câu rồi.
“Chỉ cần ngài nghe theo lời ta…” Quân Thù tới gần, lén lén lút lút nói: “Ta sẽ dạy ngài làm sao đánh bại Tạ Cô Đường.”
Nghe nói thế, Giản Hành Chi cảm thấy đây đúng là tên ngốc.
Y muốn đánh bại Tạ Cô Đường còn cần nghe lời lão già này sao?
Chỉ một Tạ Cô Đường nhỏ nhoi, nếu nguyên thân của y ở đây thì chỉ là chuyện một kiếm.
Giản Hành Chi nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường so chiêu, ban đầu còn nghĩ ngợi lung tung, tuy nhiên y nhanh chóng bị kiếm chiêu hấp dẫn, sự chú ý đều tập trung vào chuyện tại sao học trò mình không thể đập một kiếm đánh chết Tạ Cô Đường.
Có điều nghĩ lại, dường như lão già này nhắm về phía Tạ Cô Đường, y phải làm rõ rốt cuộc lão già này muốn làm gì. Vì thế, y điều chỉnh biểu cảm trên mặt, xoay đầu qua: “Ông nói đi, ta nghe thử làm sao mới đánh bại được y.”
Trong lòng Tạ Cô Đường chỉ có kiếm thôi, yêu đương nỗi gì.
38 biết rồi còn hông chịu nói cho chị hiểu nữa.
Cứ vậy dài dài chắc Giản Hành Chi sẽ nhận ra tình cảm của mình sớm thôi.
Quân Thù là nhân vật tấu hài ha sao á chời? Anh này có bệnh chắc luôn ?
Thế hóa ra hai tên ngốc đang nói chuyện với nhau à ?