Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 56

Chương 56

Lấy sắc hầu người, chung quy không thể lâu dài

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Thấy Tần Uyển Uyển hạ quyết tâm, Tạ Cô Đường bèn gật đầu, không hỏi thêm nguyên nhân.

“Vậy ngày mai ta tới tìm muội.” Tạ Cô Đường dặn dò: “Nếu không còn chuyện gì, ta trở về trước.”

“Huynh nghỉ sớm đi.”

Tần Uyển Uyển tiễn Tạ Cô Đường ra ngoài. Đi đến cửa, Tạ Cô Đường mím môi, do dự quay đầu. Tần Uyển Uyển ngây người, bỗng mùi hương thơm mát trên người Tạ Cô Đường bay vào mũi, nghe y ngượng ngùng nói: “Vậy sáng sớm mai, ta có thể tìm muội luyện kiếm không?”

À.” Nhp tim Tn UynĩUyn đp nhanhýna nhp.

Đây làÏhn nàng sao?

Lnúđu tiên cóìcon trai hnnàng ngay mtnhư thế, nàngcó chút căngÎthng!

Tn Uyn Uynkhông dám chmtr, vi gtđu: “Tt nhiênlà đưc.”

Vytt quá T,Cô Đưng mmícưi: “Không biếttin bi cóíti ch đimăđôi chút không?”{

Tâm trng xuyếnáxao bng nhiênngui lnh, nhìn²n cưi mê²hoc lòng ngưiêtrên gương mtútrong tro tunĬtú ca thanhniên, Tn UynUyn mm cưi,ôn hòa nói:ì“Hên xui đi.”í

Nói xong, nàngđóng “m caĺli. Va quay:đu đã nhìnthy thanh niênĮáo lam ngiïta nghiêng vàob ca s,Tn Uyn Uyn°hết hn. Lúc¹nhn ra làai, nàng vngc: “Sư ph,ĩngưi mun đếnơcó th đica chính mà?”[

“S quy ryĮcon.”

Gin HànhĮChi ngi talên ca s,ĺnhìn vào phòng:“T Cô Đưngíđi ri à?úKhông nói thêmvài câu?”

“Nóichuyn xong ri,cũng chng cógì đ gili.” Tn UynUyn dt li,ánhìn Gin HànhĪChi vn cònngi trên caás: “Sư phúkhông ngh ngơi,Îqua đây làm°gì?”

“Ta… GinHành Chi nhtòthi b hikhó, lp bp:“Ta ch ghéêxem th thươngtích con thếnào.”

Nói xong,ïGin Hành Chicm giác bnļthân tìm đưcìlý do cc¹k hp lý,nhy xung khica s, kéovết thương TnũUyn Uyn đưcĩT Cô Đưngưbăng bó ra.

Nhngávết thương nàyļđu do phápthut to thành,Xuân Sinh khôngth cha lành,Gin Hành Chiva nhìn đãghét b. Không,đi Tn UynUyn lên tiếng,y đã dtïkhoát tháo băngvi ra, vaưtháo va chêbai: “Mt kiếmĮtu mà băngbó cũng khôngxong, hai trăm³năm nay ylàm đưc gì?”

Nói xong, Gin}Hành Chi băngvết thương caõTn Uyn Uynơli ln na.Y băng kòhơn T CôĐưng, làm xongìcòn tht mtcái nơ bưm,[v mt thíchýthú: “Xem đi,õchng phi đpíhơn sao?”

Vâng.”

Tn Uyn Uynícm thy cũng²chng khác my,nhưng nàng chưa,bao gi đkích ngưi khác,ĩbèn mm cưi:“Sư ph băngÎđp quá.”

Chùsao.”

Gin Hành]Chi vui vnói. Y ngưcìmt, buc ming:“Sau này vnònên đ taĩbăng cho con,òngưi khác đuíkhông đưc băng.”Ï

Tn Uyn Uyníngây ngưi. GinĩHành Chi cũng:cht cm thyli này khôngén lm, nhanhchóng b sung:²“Cũng không phikhông th băngtm, ý taâlà

Gin HànhĭChi nghĩ tinghĩ lui, khôngľbiết phi biuĬđt thế nào,rt cuc dtkhoát t b,ínghiêm túc nhìnnàng: “Sư phchc chn đivi con ttĩnht.”

À.” TnUyn Uyn bphen ri rmįnày ca GinHành Chi làmmù m, nhưngvn gi vđim tĩnh: “Taíbiết.”

“Con biếtīlà đưc.” GinHành Chi thİphào: “Tuyt đikhông đưc cóđàn ông, băquên sư ph.”í

“Ngưi yên tâm.”áTn Uyn Uynhiu ý GinăHành Chi, thânthiết kéo yɨbng bàn taybăng kín mít(như găng tayíquyn anh: “Tanht đnh sũhiếu thun viIngưi.”

Gin HànhùChi vô cùngcm đng, ngheîthy hiếu thunthì an tâmĭđôi chút, nhưngļli cm thyhình như khôngđúng lm. YIchp mt taysau lưng, mtítay kéo TnUyn Uyn, cbày v caothâm: “Có tmlòng này cacon, vi sươyên tâm ri.”

Vy, sư ph,ngưi không cònâchuyn gì khác…Tn Uyn Uynúvươn tay chếca: “Thì tr³v ng nhé?”

.”

Gin HànhếChi gt đu,àkhông h lưngil phóng vãphía ca síngưc hưng TnUyn Uyn ch,chng tay nhyĪra.

Tn Uyn Uynkhông hiu thóiìquen nhy caòs này caìy t đâumà có, đangЇđnh đi đóngũca s, chtthy ngưi kiaquay li, đtngt thò đuílên, đng trưcèca s nghiêmtúc nhìn nàng:Đng giăng kếtàgii na, lòngta rt khóáchu.”

Nói xong,ïkhông đi TnũUyn Uyn tr(li, ngưi đã°nhy v phòngmình ging như:mt cơn gió,}đóng “rm caïli, c nhưs Tn UynàUyn đui theo.

TnUyn Uyn ngâyĪngưi chc látmi nhn raGin Hành Chinói cái gì.fNàng trn mt,đóng ca s,ưmng thm: “u[trĩ.”

K tsau tiu hc,nàng đã khôngýcòn kiu hammun chiếm huìgà tiu hc]này na ri.

“Taïcm thy…

ĐiÏdin vi đánhïgiá này caTn Uyn Uyn,ïrt cuc 38ngp ngng míming: “Có lkhông phi uítrĩ, có llà trưng thành.”ã

“Hm?”

Tn UynĩUyn nghe khônghiu: “Trưng thànhcái gì?”

Thìé38 mp mám ch: “Có[l y trưngthành ri.”

“Nóitiếng ngưi.”

TnUyn Uyn trc(tiếp ra lnh,ĩ38 t b,ıch nói viľnàng: “Thôi nghngơi đi, sángímai cô cònľphi luyn kiếmìđy.”

Tn UynìUyn biết hthng có mtvài hn chế,ļs không nóiíthng mt sãli, nàng cũnglưi truy hiđến cùng. Dùsao Gin HànhéChi nghĩ gìcũng chng liênïquan đến nghip¹ln phi thăngca nàng.

Nàng nmlên giưng. Saumt hi lưngl gia tuíluyn hay đing, rt cucnh nhàng nhmđhai mt.

Ng ngonmi có sctu luyn.

Nàng ng{mt gic sayЇsưa, tri cònchưa sáng, nàngèđã nghe thytiếng gõ caàbên ngoài: “UynɨUyn.”

Ging TìCô Đưng ônhòa truyn tngoài ca ti.Tn Uyn Uyncòn chưa mómt, Gin Hành[Chi trêngiưng đã lptc tnh táo.

Ym mt nmtrên giưng, hong)ht kéo chăn.

Yàkhông biết mình}hong ht chuynĩgì, c đuđu là lưngıl gia nênÎhay không nênra ngoài.

T CôõĐưng ch đngùmi Tn UynīUyn, đây làđtiến trin lntrong tình cmgia bn h,àlà đi sɪđáng mng.

Theo lýĺmà nói, ykhông nên quyry, nhưng vìơsao y li¸mun đi xem?

GinHành Chi nmtrên giưng mmt do dcó nên raĩngoài “vô tìnhÏgp T CôĐưng hay không.Tn Uyn Uynb T CôfĐưng đánh thc,ïdi mt m{ca. Thy tayT Cô Đưngcm trưng kiếm,ídu dàng mmcưi ta nhưsương mai buiêsm: “Thương tíchkhá hơn chưa,cùng luyn kiếmïnhé?”

Gió lnhĩthi đu ócèTn Uyn Uyntnh táo ngaytc khc. Nàngnghĩ mình cònphi nh vếT Cô Đưng,không lý nàoÏt chi yêuìcu ca y,Ĩbèn nhanh chóngígt đu: “Huynhíđi mt lát.”

Nói xong, nàngra mt quaïloa ri lpátc ra ca.

TĨCô Đưng khátvng nhìn caİphòng Gin HànhũChi: “Không biếtătin bi…

Đithôi, đi thôi.”,

Tn Uyn Uynnh ti hômơqua Gin HànhChi vn hànhXuân Sinh chatr toàn thân,mc dù XuânSinh là tâmũpháp tu phcínhưng tht raìrt mt ngưi,y nên nghÏngơi nhiu hơn.Nàng không munlàm phin, bènkéo T CôĐưng đi xa:jĐng quy ryngưi ng.”

Giản Hành Chi nằm trên giường lắng nghe đối thoại của người bên ngoài, nghe thấy bọn họ đi xa, kế tiếp là tiếng “leng keng” của điểm vào tài khoản vang lên.

Y sốt ruột rồi.

Hôm nay hắn dùng tên giả Giản Hành Chi, còn giả mạo thầy Tần Vãn, canh giữ Tần Vãn ngày đêm, hại hắn ngay cả cơ hội tiếp cận cũng không có.

Lẽ nào… tên nam sủng này sắp thất sủng?

【Chúc mừng, điểm tích lũy +5 nha!】

Nhưng y biết không nên quấy rầy lúc này, y dằn cơn giận, để Tần Uyển Uyển bồi dưỡng tình cảm.

Giản Hành Chi: “…”

Quân Thù dậy sớm nhất, hắn phụ trách quét dọn đình viện. Trước đây, hắn chưa từng trải qua cuộc sống thế này, nhưng ở đây mấy ngày, rốt cuộc cũng quen dần…

Còn nói sư phụ là quan trọng nhất, nói sau này sẽ hiếu thuận với y!

Giản Hành Chi chấm hỏi đầy đầu: “Ông có ý gì?”

Cứ cảm thấy thời gian điểm tích lũy này tới hơi là lạ.

Hai người vừa so chiêu vừa nói về hành trình hôm nay.

Giản Hành Chi nằm trên giường, muốn để mình ngủ thêm một lúc, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nhịn được.

Quân Thù vội vã xách thùng nước, cầm chổi chạy tới. Đang định lén chui vào xem, chợt hắn nhìn thấy một người ngồi xổm sau bụi hoa rình mò Tần Vãn trước một bước.

Y phải đi xem tình hình.

Y nghĩ Tần Uyển Uyển không giải quyết được Tạ Cô Đường, y phải đi quan sát bọn họ, đề xuất ý kiến cho Tần Uyển Uyển.

Sau khi nghĩ ra lý do, Giản Hành Chi không hề lưỡng lự ngồi dậy, vội vã chạy tới. Y bày pháp quyết ẩn thân che giấu khí tức chính mình, ngồi xổm sau bụi hoa nhìn Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường luyện kiếm.

Y nghĩ Tần Uyển Uyển không giải quyết được Tạ Cô Đường, y phải đi quan sát bọn họ, đề xuất ý kiến cho Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường bàn bạc, hai người lướt qua nhau, Tạ Cô Đường giơ tay quét một kiếm ngang đầu nàng: “Sao không trực tiếp ra tay?”

“Chỉ cần ngài nghe theo lời ta…” Quân Thù tới gần, lén lén lút lút nói: “Ta sẽ dạy ngài làm sao đánh bại Tạ Cô Đường.”

Sau khi nghĩ ra lý do, Giản Hành Chi không hề lưỡng lự ngồi dậy, vội vã chạy tới. Y bày pháp quyết ẩn thân che giấu khí tức chính mình, ngồi xổm sau bụi hoa nhìn Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường luyện kiếm.

Giản Hành Chi cũng hiểu đạo lý này. Y âm thầm lặng lẽ ngồi xổm sau bụi hoa, lén lút quan sát bọn họ.

Tần Uyển Uyển đã thắng vòng loại, kế tiếp là phải đấu chung kết với những người thắng liền mười trận khác, cuối cùng trở thành Quân tử kiếm. Hiện giờ Tạ Cô Đường và nàng so chiêu cũng là một dạng rèn luyện.

Giản Hành Chi nằm trên giường, muốn để mình ngủ thêm một lúc, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nhịn được.

Học trò của y và Tạ Cô Đường có bí mật không cho y biết!

Dẫu sao Giản Hành Chi và nàng chênh lệch quá lớn, đánh nhau với những người có trình độ khác nhau mới nhanh chóng trưởng thành.

Giản Hành Chi cũng hiểu đạo lý này. Y âm thầm lặng lẽ ngồi xổm sau bụi hoa, lén lút quan sát bọn họ.

Quân Thù kiềm chế cảm xúc, quan sát bọn họ. Hắn nhanh chóng nhận ra bất thường, tình huống không đúng.

Thương thế trên người Tần Uyển Uyển còn chưa khỏi hẳn, Tạ Cô Đường chú trọng thảo luận kiếm chiêu Giản Hành Chi dạy nàng, sức lực và tốc độ đều nhường nàng.

Chỉ một Tạ Cô Đường nhỏ nhoi, nếu nguyên thân của y ở đây thì chỉ là chuyện một kiếm.

Hai người vừa so chiêu vừa nói về hành trình hôm nay.

Quân Thù nói xong, giơ tay chỉ hướng Tần Uyển Uyển: “Ta chỉ ngài một con đường sáng, không biết ngài có muốn nghe không?”

“Hôm nay, chúng ta ra ngoài trước, lặng lẽ đi theo y, tìm hiểu kỹ rồi quyết định làm sao bắt y.”

Quân Thù nghĩ, càng tin tưởng vào phán đoán của mình, tiếp tục quạt gió thổi lửa: “Lấy sắc hầu người, chung quy không thể lâu dài, không dùng chút thủ đoạn sao có thể giữ chặt người thương?”

Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường bàn bạc, hai người lướt qua nhau, Tạ Cô Đường giơ tay quét một kiếm ngang đầu nàng: “Sao không trực tiếp ra tay?”

“Bắt lại là vì tin tức.” Tần Uyển Uyển trở tay, kiếm vòng qua tay Tạ Cô Đường: “Thăm dò nội tình rồi ra tay, khả năng hỏi ra sẽ nhanh hơn. Với lại nếu có thể trực tiếp do thám ra tin tức thì càng tốt.”

Quân Thù vừa nghĩ tới đây, lòng hết sức hưng phấn, một kế hoạch tuyệt diệu âm thầm hình thành. Hắn buông thùng nước, cầm cây chổi, tràn đầy lòng tin đi về phía Giản Hành Chi.

“Ừm.

Tạ Cô Đường đáp một tiếng. Lời hai người lọt vào tai Giản Hành Chi, Giản Hành Chi nghiêm túc lắng nghe, sau đó y phát hiện nghe không hiểu.

Dường như tên nam sủng này rất căng thẳng, mà Tần Vãn và Tạ Cô Đường đang cười cười nói nói…

Quân Thù tự tin mỉm cười, quả nhiên tên đần độn này mắc câu rồi.

Y không khỏi siết chặt cành cây phía trước.

Y phải đi xem tình hình.

Học trò của y và Tạ Cô Đường có bí mật không cho y biết!

“Hôm nay, chúng ta ra ngoài trước, lặng lẽ đi theo y, tìm hiểu kỹ rồi quyết định làm sao bắt y.”

Nhớ tới lúc đầu ở Đài thẩm mệnh, Tần Vãn vốn không định đâm mình, chính tên nam sủng này ép nàng ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn và Vấn Tâm Tông, sau này cũng chính tên nam sủng này dẫn nàng rời khỏi Vấn Tâm Tông. Nếu không có nam sủng này, Tần Vãn vẫn là Tần Vãn năm đó, vẫn là vị hôn thê của hắn, vẫn còn yêu hắn…

Còn nói sư phụ là quan trọng nhất, nói sau này sẽ hiếu thuận với y!

Nhưng y biết không nên quấy rầy lúc này, y dằn cơn giận, để Tần Uyển Uyển bồi dưỡng tình cảm.

Quân Thù nhìn y, vẻ mặt thương hại.

Hắn thành thạo cầm chổi và thùng nước, đang cảm thấy mệt mỏi, bỗng nghe được tiếng thanh kiếm giao nhau, loáng thoáng có giọng nữ quen thuộc, Quân Thù bừng tỉnh, lập tức nhận ra —— là Tần Vãn!

“Bắt lại là vì tin tức.” Tần Uyển Uyển trở tay, kiếm vòng qua tay Tạ Cô Đường: “Thăm dò nội tình rồi ra tay, khả năng hỏi ra sẽ nhanh hơn. Với lại nếu có thể trực tiếp do thám ra tin tức thì càng tốt.”

Trời dần sáng, sớm tinh mơ có người liên tục rời giường.

Tạ Cô Đường đáp một tiếng. Lời hai người lọt vào tai Giản Hành Chi, Giản Hành Chi nghiêm túc lắng nghe, sau đó y phát hiện nghe không hiểu.

Quân Thù dậy sớm nhất, hắn phụ trách quét dọn đình viện. Trước đây, hắn chưa từng trải qua cuộc sống thế này, nhưng ở đây mấy ngày, rốt cuộc cũng quen dần…

Tần Uyển Uyển đã thắng vòng loại, kế tiếp là phải đấu chung kết với những người thắng liền mười trận khác, cuối cùng trở thành Quân tử kiếm. Hiện giờ Tạ Cô Đường và nàng so chiêu cũng là một dạng rèn luyện.

Trước giờ, Tần Vãn vẫn luôn yêu hắn, cho đến khi Giản Chi Diễn này xuất hiện…

Hắn thành thạo cầm chổi và thùng nước, đang cảm thấy mệt mỏi, bỗng nghe được tiếng thanh kiếm giao nhau, loáng thoáng có giọng nữ quen thuộc, Quân Thù bừng tỉnh, lập tức nhận ra —— là Tần Vãn!

Giản Hành Chi không lên tiếng. Y nhìn lão già điên này, lại nhìn Tần Uyển Uyển, mặc dù không hiểu rốt cuộc lão già này đang nói cái gì, nhưng y loáng thoáng nhận ra lão già này đang định làm gì đó.

Giản Hành Chi lạnh mắt nhìn sang, thấy Vô Danh đang nở nụ cười quỷ dị ngồi kế mình.

“Đường sáng nào?”

Hôm qua, hắn nghe nói nàng bị thương, nhưng hôm nay hắn không thể tùy tiện gặp nàng, cũng không muốn để Tần Vãn thấy dáng vẻ nhếch nhác hiện tại của mình. Hắn hạ quyết tâm phải đợi khôi phục thân phận rồi mới nhận nhau, nhưng lòng hắn nhớ mong, một đêm không ngủ, không ngờ hôm nay lại có thể gặp nàng!

Quân Thù vội vã xách thùng nước, cầm chổi chạy tới. Đang định lén chui vào xem, chợt hắn nhìn thấy một người ngồi xổm sau bụi hoa rình mò Tần Vãn trước một bước.

“Tạ Cô Đường là Đại đệ tử Thiên Kiếm Tông, thân phận cao quý, kiếm thuật siêu phàm, hết sức xứng đôi với Tần cô nương. Một tán tu hương dã như ngài làm sao tranh lại?”

Quân Thù nhìn kỹ, phát hiện người lén lút ngồi chỗ này là nam sủng của Tần Vãn – Giản Chi Diễn!

Hắn vừa tới đã mang theo một vòng kết giới. Giản Hành Chi biết trên người tên Vô Danh này mang theo dị bảo, có thể che giấu hành tung của mình, cũng không lấy làm lạ, chỉ hỏi: “Làm gì đấy?”

Hôm nay hắn dùng tên giả Giản Hành Chi, còn giả mạo thầy Tần Vãn, canh giữ Tần Vãn ngày đêm, hại hắn ngay cả cơ hội tiếp cận cũng không có.

Trước giờ, Tần Vãn vẫn luôn yêu hắn, cho đến khi Giản Chi Diễn này xuất hiện…

Nhớ tới lúc đầu ở Đài thẩm mệnh, Tần Vãn vốn không định đâm mình, chính tên nam sủng này ép nàng ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn và Vấn Tâm Tông, sau này cũng chính tên nam sủng này dẫn nàng rời khỏi Vấn Tâm Tông. Nếu không có nam sủng này, Tần Vãn vẫn là Tần Vãn năm đó, vẫn là vị hôn thê của hắn, vẫn còn yêu hắn…

Giản Hành Chi nằm trên giường lắng nghe đối thoại của người bên ngoài, nghe thấy bọn họ đi xa, kế tiếp là tiếng “leng keng” của điểm vào tài khoản vang lên.

Quân Thù càng nghĩ càng hận, nhớ tới hôm nay người này vẫn còn ở bên cạnh Tần Vãn, hắn siết chặt cây chổi, chỉ tức không thể đập một chổi chết y.

Có điều lý trí bảo hắn kiềm chế kích động, lúc trước tại thời kỳ cường thịnh mà hắn còn bị tên nam sủng này chơi xỏ đến xoay mòng mòng, huống chi hôm nay?

Hắn không thể kích động.

Hắn không thể kích động.

Quân Thù kiềm chế cảm xúc, quan sát bọn họ. Hắn nhanh chóng nhận ra bất thường, tình huống không đúng.

Dường như tên nam sủng này rất căng thẳng, mà Tần Vãn và Tạ Cô Đường đang cười cười nói nói…

Hôm qua, hắn nghe nói nàng bị thương, nhưng hôm nay hắn không thể tùy tiện gặp nàng, cũng không muốn để Tần Vãn thấy dáng vẻ nhếch nhác hiện tại của mình. Hắn hạ quyết tâm phải đợi khôi phục thân phận rồi mới nhận nhau, nhưng lòng hắn nhớ mong, một đêm không ngủ, không ngờ hôm nay lại có thể gặp nàng!

Lẽ nào… tên nam sủng này sắp thất sủng?

Vừa nghĩ tới khả năng này, Quân Thù lập tức nhận ra cơ hội của hắn tới rồi.

“Ừm.

Tạ Cô Đường tu Vấn Tâm Kiếm, vốn dĩ không có sức cạnh tranh, nhưng người nam sủng này không biết. Hôm nay, y hiểu lầm Tần Vãn và Tạ Cô Đường, hiện giờ đang hoài nghi, vậy chỉ cần hắn tới đó nhẹ nhàng châm ngòi, khiến tên nam sủng này và Tạ Cô Đường chém giết lẫn nhau. Nếu y giết Tạ Cô Đường, chắc chắn Tần Vãn sẽ không tha thứ cho y, nếu Tạ Cô Đường giết chết y, thế thì thật hả lòng hả dạ, không còn gì tốt hơn!

Trời dần sáng, sớm tinh mơ có người liên tục rời giường.

Quân Thù vừa nghĩ tới đây, lòng hết sức hưng phấn, một kế hoạch tuyệt diệu âm thầm hình thành. Hắn buông thùng nước, cầm cây chổi, tràn đầy lòng tin đi về phía Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường so chiêu, ban đầu còn nghĩ ngợi lung tung, tuy nhiên y nhanh chóng bị kiếm chiêu hấp dẫn, sự chú ý đều tập trung vào chuyện tại sao học trò mình không thể đập một kiếm đánh chết Tạ Cô Đường.

Y quan sát vô cùng chuyên chú, vừa nhìn vừa nghĩ lát nữa phải làm sao lập ra kế hoạch huấn luyện tiến thêm một bước cho Tần Uyển Uyển. Y đang nghĩ đến nhập thần, đột nhiên cảm giác có người ngồi xổm bên cạnh mình.

Y quan sát vô cùng chuyên chú, vừa nhìn vừa nghĩ lát nữa phải làm sao lập ra kế hoạch huấn luyện tiến thêm một bước cho Tần Uyển Uyển. Y đang nghĩ đến nhập thần, đột nhiên cảm giác có người ngồi xổm bên cạnh mình.

Cứ cảm thấy thời gian điểm tích lũy này tới hơi là lạ.

Giản Hành Chi lạnh mắt nhìn sang, thấy Vô Danh đang nở nụ cười quỷ dị ngồi kế mình.

Vừa nghĩ tới khả năng này, Quân Thù lập tức nhận ra cơ hội của hắn tới rồi.

Quân Thù càng nghĩ càng hận, nhớ tới hôm nay người này vẫn còn ở bên cạnh Tần Vãn, hắn siết chặt cây chổi, chỉ tức không thể đập một chổi chết y.

Hắn vừa tới đã mang theo một vòng kết giới. Giản Hành Chi biết trên người tên Vô Danh này mang theo dị bảo, có thể che giấu hành tung của mình, cũng không lấy làm lạ, chỉ hỏi: “Làm gì đấy?”

“Rất khó chịu đúng không?”

Quân Thù mở miệng, hắn nghĩ khuyết điểm của Giản Hành Chi là xuất thân, tu vi cao thì đã sao? Chẳng phải là một nam sủng à, hắn nhất định phải đâm trúng chỗ hiểm, phá hủy triệt để lòng tự tôn của y.

Quân Thù nhìn y, vẻ mặt thương hại.

Giản Hành Chi cau mày: “Gì?”

“Tạ Cô Đường là Đại đệ tử Thiên Kiếm Tông, thân phận cao quý, kiếm thuật siêu phàm, hết sức xứng đôi với Tần cô nương. Một tán tu hương dã như ngài làm sao tranh lại?”

Có điều nghĩ lại, dường như lão già này nhắm về phía Tạ Cô Đường, y phải làm rõ rốt cuộc lão già này muốn làm gì. Vì thế, y điều chỉnh biểu cảm trên mặt, xoay đầu qua: “Ông nói đi, ta nghe thử làm sao mới đánh bại được y.”

Quân Thù mở miệng, hắn nghĩ khuyết điểm của Giản Hành Chi là xuất thân, tu vi cao thì đã sao? Chẳng phải là một nam sủng à, hắn nhất định phải đâm trúng chỗ hiểm, phá hủy triệt để lòng tự tôn của y.

Quân Thù nhìn kỹ, phát hiện người lén lút ngồi chỗ này là nam sủng của Tần Vãn – Giản Chi Diễn!

Giản Hành Chi chấm hỏi đầy đầu: “Ông có ý gì?”

Y sốt ruột rồi.

Nghe nói thế, Giản Hành Chi cảm thấy đây đúng là tên ngốc.

Quân Thù nghĩ, càng tin tưởng vào phán đoán của mình, tiếp tục quạt gió thổi lửa: “Lấy sắc hầu người, chung quy không thể lâu dài, không dùng chút thủ đoạn sao có thể giữ chặt người thương?”

Y muốn đánh bại Tạ Cô Đường còn cần nghe lời lão già này sao?

Quân Thù nói xong, giơ tay chỉ hướng Tần Uyển Uyển: “Ta chỉ ngài một con đường sáng, không biết ngài có muốn nghe không?”

Giản Hành Chi không lên tiếng. Y nhìn lão già điên này, lại nhìn Tần Uyển Uyển, mặc dù không hiểu rốt cuộc lão già này đang nói cái gì, nhưng y loáng thoáng nhận ra lão già này đang định làm gì đó.

“Đường sáng nào?”

Dẫu sao Giản Hành Chi và nàng chênh lệch quá lớn, đánh nhau với những người có trình độ khác nhau mới nhanh chóng trưởng thành.

Có điều lý trí bảo hắn kiềm chế kích động, lúc trước tại thời kỳ cường thịnh mà hắn còn bị tên nam sủng này chơi xỏ đến xoay mòng mòng, huống chi hôm nay?

Giản Hành Chi dự định làm rõ ý đồ của lão già, bèn thuận theo lời hắn nói.

Quân Thù tự tin mỉm cười, quả nhiên tên đần độn này mắc câu rồi.

“Chỉ cần ngài nghe theo lời ta…” Quân Thù tới gần, lén lén lút lút nói: “Ta sẽ dạy ngài làm sao đánh bại Tạ Cô Đường.”

Nghe nói thế, Giản Hành Chi cảm thấy đây đúng là tên ngốc.

Y muốn đánh bại Tạ Cô Đường còn cần nghe lời lão già này sao?

Chỉ một Tạ Cô Đường nhỏ nhoi, nếu nguyên thân của y ở đây thì chỉ là chuyện một kiếm.

Giản Hành Chi nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường so chiêu, ban đầu còn nghĩ ngợi lung tung, tuy nhiên y nhanh chóng bị kiếm chiêu hấp dẫn, sự chú ý đều tập trung vào chuyện tại sao học trò mình không thể đập một kiếm đánh chết Tạ Cô Đường.

Có điều nghĩ lại, dường như lão già này nhắm về phía Tạ Cô Đường, y phải làm rõ rốt cuộc lão già này muốn làm gì. Vì thế, y điều chỉnh biểu cảm trên mặt, xoay đầu qua: “Ông nói đi, ta nghe thử làm sao mới đánh bại được y.”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Trong lòng Tạ Cô Đường chỉ có kiếm thôi, yêu đương nỗi gì.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

38 biết rồi còn hông chịu nói cho chị hiểu nữa.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cứ vậy dài dài chắc Giản Hành Chi sẽ nhận ra tình cảm của mình sớm thôi.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Quân Thù là nhân vật tấu hài ha sao á chời? Anh này có bệnh chắc luôn ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Thế hóa ra hai tên ngốc đang nói chuyện với nhau à ?

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!