Chương 58 (1)
Con muốn gì, sư phụ giành giúp con
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Dẫn đường.”
Giản Hành Chi nghe Quân Thù cũng đi, không hề lưỡng lự giơ tay lên chỉ phía trước. Quân Thù chỉ đường cho Giản Hành Chi, hai người cùng nhau hùng hổ chạy tới tiểu quán Thanh Việt.
Cả hai mang theo khí thế người cản giết người, Phật cản giết Phật chạy tới tiểu quán Thanh Việt. Đến cửa quán rượu, Giản Hành Chi ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, lạnh giọng hỏi: “Chính là chỗ này?”
Quân Thù đứng cách sau lưng y nửa bước, nghiến răng nghiến lợi: “Chính là chỗ này, bọn họ hẹn hò ở đây!”
Nói xong, hai người lậpftức chạy tớiıtrước cửa sổ,Įlén lút ngồiặxổm gần đó,êló nửa đầuôquan sát khungũcảnh bên trong.
Trongôquán rượu ồnịào náo nhiệt,ữYên Vô Songἷđang bày hàng.îBàn y ngồiòthiết lập mộtĬkết giới, ngườiἷtiến vào kếtỉgiới, bên ngoàiũkhông nghe đượcẹđối thoại. Đươngînhiên loại kếtùgiới này cóīthể đối phóịngười thường, nhưngạđối phó Giản‹Hành Chi vẫnĮcòn kém lắm,ïhơn nữa cũng¹chẳng có tácịdụng mấy vớiẵQuân Thù đangâmang pháp bảoítrong người.
Bàn rượuÍtrong kết giớiftreo bảng hiệu,ἵtrên đó viếtữ“Bách sự thông”ộ, bên cạnhỹthì viết haiĩchữ nhỏ:
“Xem bói,ãchạy vặt, tánἷgẫu, mọi sựịđều thông.”
“Giếtửngười, cướp của,ılừa bịp, đủítiền thì làm.”ắ
Rất nhiều ngườiïxếp hàng trướcĺmặt y. LúcờGiản Hành Chiệvà Quân ThùĬđến thì nhìnẳthấy một bàịthím mặt màyĮnghiêm túc ngồiítrước mặt YênĩVô Song, đẩyịhai viên linhЇthạch cấp thấpẩtới, mở miệngЇhỏi bằng giọng)địa phương: “Taọtrả nhiều tiềnõcầu con cái,ĩcậu có đượcốkhông?”
“Ta vôấsinh nhiều năm.”ồYên Vô Songũcầm linh thạch,Ïviết một cáiĭtên trên giấyănhư rồng bayắphượng múa, đẩyἷcho bà thím:ặ“Bà tới chỗỷnày, đủ tiềnἳlà làm.”
Mặtĺbà thím khôngfcảm xúc cầmıtờ giấy viếtĬtên kỹ namũquán, đứng dậyảbỏ đi. YênỉVô Song giơɩtay lên gọi:è“Người kế tiếp.”ử
Giản Hành Chiặkhông có hứng)thú với YêníVô Song, nhìnílướt qua đámḷngười, thấy TạıCô Đường vàẩTần Uyển Uyểnụđang đứng xếpạhàng bên trong.]Hai người đứngặsát nhau, giốngjnhư một đôiờthần tiên quyếnốlữ.
Giản Hành Chi¸phát hiện, đươngĬnhiên Quân Thùľcũng phát hiện.ἰHắn vội vàngắdặm mắm thêmἷmuối, cố gắngầtạo mâu thuẫn:ỗ“Đạo quân, ngàiỏxem, bọn họờđứng gần nhưúvậy, chắc chắnļđang nắm tayἲdưới tay áo!”³
Giản Hành Chiợtrừng Quân Thù:ừ“Câm miệng!”
Quân³Thù bị mắng,ọcảm thấy nênừdừng đúng lúc,íbèn nhìn chòng]chọc hai ngườiótrong đại sảnhἱvới Giản HànhíChi.
Tạ Cô Đườngứvà Tần UyểnîUyển cùng xếpõhàng giữa đámệđông. Tần UyểnÏUyển quan sátébốn phía, lướtЇqua cửa sổ,ứthấp thoáng nhìnἰthấy hai cáiịđầu, nhìn kỹỏthì chẳng thấyạgì hết.
Nàng nghĩĮhẳn mình bịἲảo giác, xoayἰđầu nhìn YênốVô Song đằngâtrước đang vuiỉvẻ thu tiền.
Bọnḽhọ vốn địnhÎthông qua vàiḻbiện pháp đặcãbiệt dụ YênếVô Song rafkhỏi Hoang Thành,ễsau đó cóũthể âm thầmẽbắt Yên VôỉSong. Không ngờἷtên Yên VôÍSong này lạiīlà kẻ bịpḻbợm giang hồĩthấy tiền sángềmắt, so vớifâm mưu quỷìkế, trực tiếpļbỏ tiền cóỉlẽ đơn giảnĩhơn.
Hai người cùng³xếp hàng đếnậđến trước mặtḷYên Vô Song.ЇYên Vô Songĺngước mắt nhìnïbọn họ, mỉmẫcười: “Ồ, cácingười à? Cóớchuyện gì?”
“Chúngồta muốn nhờùngươi một việc.”ôTạ Cô Đườngĭdựa theo kếầhoạch nói: “Chiềuỏngày mai, raậngoài Hoang Thànhúgặp mặt.”
“Làmặgì?” Yên VôỉSong khoanh haiỉtay, quan sátáhọ: “Vì saoĬphải ra khỏi,thành?”
“Ta muốníthử kiếm củaíngươi.”
Tạ CôḷĐường nói lý¹do bọn họẩsuy nghĩ rấtỳlâu. Yên VôồSong vừa ngheỉđã khẽ xìếmột tiếng: “Cácịngười vừa kết¹thù với ta,‹hẹn ta raèkhỏi thành, chẳng³phải là muốnịđánh ta sao?ủNgươi tưởng taừngu hả?”
“Khôngἰcó.” Tần UyểnɩUyển nghe vậyếvội giải thích:[“Chúng ta tuyệtIđối không cóἶý đó.”
“KhôngĨcó ý này,ẹvậy các ngườiìgọi ta raἲkhỏi thành làmẫgì?”
Yên VôẵSong quan sátâbọn họ: “Khôngởcó lý doἱhợp lý, ta]sẽ không tinḹcác người, dùigì ta cũngảđã đánh sưảphụ cô, khôngļphải sao?”
Lờiếnày hỏi TạúCô Đường, TạἲCô Đường trầmủmặc, Tần UyểnĩUyển suy nghĩ,ểcắn răng nói:Ī“Thật ra taớmuốn ngươi giếtỳsư phụ ta.”¸
Nghe thế, YênồVô Song rùngîmình: “Môn pháiủcác người mâuẽthuẫn dữ vậyỉsao?”
“Không sai.”ớ
Tần Uyển Uyểnỉgật đầu, YênáVô Song lấyịlàm lạ: “Vìĩsao cô muốnígiết sư phụộmình?”
“Bởi vì…”ỉĐầu óc TầnáUyển Uyển xoayêchuyển cực nhanh,Įnghĩ ra mộtĩlý do: “Sưīphụ không choĮta và CôìĐường ở bênịnhau.”
“Cô muốnÎở bên y?!”ľ
Yên Vô Songậchấn kinh, nhìnýsang Tạ CôịĐường: “Tông mônỉcác người choộphép hả?”
TạềCô Đường hiểuíý của YênïVô Song, lậpềtức thuận theoḷlời Tần UyểnũUyển nói tiếp:ḽ“Ta bằng lòngỹchuyển đạo vìếnàng.”
“Không cầnἷtu vi nữa?”ĺ
Trong mắt YênớVô Song bắtặđầu có sùngἲbái, Tạ CôįĐường gật đầu:¸“Không cần nữa.”ì
“Sao lại độtụngột thế?” YênỳVô Song khôngỉhiểu, nhưng vừaἳdứt lời, yơbỗng trừng toầmắt, bừng tỉnh,,nhìn sang TầnằUyển Uyển: “LẽĨnào…”
“Lẽ nào?”ĩ
Tần Uyển UyểnĨkhông hiểu tưấduy của YênìVô Song, yḷnhấn mạnh từngãchữ: “Cô mangīthai?”
Một khoảngèlặng im. Látỷsau, Tần UyểnĬUyển giơ tayİôm bụng: “Chuyệnỉnày… thế màЇcũng bị ngươi:phát hiện.”
TầnệUyển Uyển vừaịlên tiếng, TạẹCô Đường phảnỗứng rất nhanh,ốbày vẻ mặtũbi thương: “Chẳngîmấy tháng nữa,ảđứa trẻ sắpăra đời rồi.ớSư phụ nàngésẽ không choằphép chuyện nàyịxảy ra, chắcụchắn sẽ giếtỷđứa bé.”
“Yênãđại hiệp.” TầnįUyển Uyển thốngọthiết nhìn YênỉVô Song: “Luânílý cương thườngĺtại thượng, taákhông thể cõngẹtội danh giếtềthầy, cũng khôngèthể để CôἶĐường ra tayýrồi lại ởâbên cạnh kẻɨgiết sư phụứta. Nhưng đứaịbé vô tội,ícầu xin ngươi!”İ
Tần Uyển Uyểnứnhìn Tạ CôīĐường, Tạ CôùĐường lập tứcểduỗi tay nắmỉlấy tay YênịVô Song, khẩnểthiết nói: “Cầuἴxin ngươi.”
Haiἰngười đồng thanh:ồ“Nhất định ngàyImai phải raìkhỏi thành maiÎphục, chúng taḹlừa sư phụíra đó, ngươiЇhãy giết y!”ự
“Nhưng…” Yên VôửSong chần chờ:ồ“Hình như taĭđánh không lạiộy.”
“Không sao.”ĺTần Uyển Uyểníđáp ngay: “Taἳhạ độc trước.”į
“Hình như y có tâm pháp Xuân Sinh, có lẽ hạ độc không khả thi lắm.”
“Tạo em bé.”
“Ta có cách.” Tần Uyển Uyển tiếp tục nói: “Ta hạ Nhuyễn kinh tán, phế bỏ võ công người rồi lại hạ độc.”
Nam Phong nghiến răng: “Chúng ta có kế hoạch thứ hai. Đợi lát nữa có cuộc thi chèo thuyền lớn trong thành, người thắng được thưởng linh thạch, quanh năm Yên Vô Song đều dựa vào cái này mưu sinh, y chắc chắn sẽ đi tham gia. Cuộc thi chèo thuyền này có một khúc sông thoáng đãng vắng người, tốc độ Yên Vô Song chèo thuyền rất nhanh, mỗi lần đến chỗ này thì xung quanh đều chẳng có ai…” Nam Phong ném bản đồ ra, chỉ vào khúc sông: “Chúng ta có thể thừa dịp này lên thuyền bắt người!”
“Vậy công pháp y đều phế hết rồi, làm sao ra khỏi thành?”
Quân Thù cạn lời, hắn không nhịn được cao giọng: “Bây giờ mang thai hay không vốn không quan trọng, quan trọng là ngài phải tới đây!”
Giản Hành Chi hoàn toàn không nghe lọt lời hắn. Y ngồi dưới đất, mắt nhìn thẳng tắp phía trước: “Sao Bắc Thành lại mang thai?”
“Không sao.”
Yên Vô Song mù mờ, Tạ Cô Đường vội đề nghị: “Ta làm một chiếc xe ngựa, đưa y ra.”
Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Lòng cảnh giác rất cao, căn bản không chịu ra khỏi thành.”
“Y tỉnh dậy giữa chừng bỏ chạy rồi sao?”
“Ta trói y lại.” Tạ Cô Đường tiếp tục: “Bảo đảm y chạy không thoát.”
“Bây giờ bọn họ đang chèo thuyền với nhau.” Quân Thù lấy bản vẽ ra: “Đây là lộ tuyến đi thuyền của họ, nơi này thoáng đãng vắng người, rất thích hợp gây án.”
“Vậy…” Yên Vô Song nhíu mày: “Các người đã làm được tới bước này, còn cần ta ra tay sao?”
“Bọn họ chỉ luyện kiếm cùng nhau, những lúc khác ta đều có mặt, lẽ nào luyện kiếm cũng mang thai?”
Y hiểu.
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường trầm mặc.
Nam Phong đang đợi hai người trong nhã gian. Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường vừa bước vào, Nam Phong đã chạy lên đón: “Thế nào, y đồng ý không?”
“Thật ra…” Tần Uyển Uyển cố gắng nói xạo: “Chúng ta cũng không làm được…”
“Ồ.” Giản Hành Chi gật đầu: “Vậy ông định làm sao giết?”
“Thôi đi…” Yên Vô Song lắc đầu, thở dài: “Dẫu sao cũng là sư phụ cô, các người thương lượng trước đi, đừng có mới bắt đầu đã đánh đánh giết giết. Loại mâu thuẫn nội bộ này nên xử lý nội bộ, chúng ta không tiện can thiệp. Được rồi, cứ vậy đi.”
Giản Hành Chi nghi hoặc, Quân Thù nghẹn họng. Hắn vẫn luôn cho rằng Giản Hành Chi là tên đại ngốc, nhưng giây phút này y lại có chút thông minh, hắn quyết định tăng liều mạnh: “Nếu ngài không giết y, ngài có biết cô nam quả nữ ở trên thuyền thường làm gì không?”
Quân Thù thấy y ngu người, nhất thời nảy sinh chút thương hại. Ngẫm nghĩ chốc lát, hắn cảm thấy thời cơ đã chín muồi, có thể đề xuất kế hoạch cuối cùng của mình.
Y đứng bật dậy, chạy xộc tới bến thuyền.
Yên Vô Song cất hai linh thạch, giơ tay lên gọi: “Người kế tiếp.”
Quân Thù bày ra vẻ đau xót lúc đối mặt với “thời thế đổi thay”: “Làm những chuyện đồi phong bại tục.”
Yên Vô Song đuổi người, Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường không tiện lưu lại. Hai người nhìn nhau rồi đứng lên, trở về nhã gian.
Yên Vô Song đáp lời, dọn gian hàng, nhảy theo Kim Kiếm Đồng Tử ra ngoài cửa sổ.
Giản Hành Chi cau mày suy nghĩ, hoàn toàn không hiểu gì cả.
Nam Phong đang đợi hai người trong nhã gian. Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường vừa bước vào, Nam Phong đã chạy lên đón: “Thế nào, y đồng ý không?”
Hắn cầm tờ giấy lộ tuyến đi thuyền, gấp gáp chạy về tiểu quán Thanh Việt, lay Giản Hành Chi đang ngồi dưới đất ngẩn người: “Đạo quân! Đạo quân!” Quân Thù rối rít nói: “Tần cô nương và Tạ Cô Đường đi chèo thuyền với nhau rồi!”
Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Lòng cảnh giác rất cao, căn bản không chịu ra khỏi thành.”
“Không sao.”
“Y tỉnh dậy giữa chừng bỏ chạy rồi sao?”
“Vậy tốt quá.” Tần Uyển Uyển mỉm cười, giơ tay chỉ bản đồ: “Chúng ta bảo trì song song với Yên Vô Song. Đến khúc sông này thì…” Tần Uyển Uyển nhìn Tạ Cô Đường: “Bắt người.”
Nam Phong nghiến răng: “Chúng ta có kế hoạch thứ hai. Đợi lát nữa có cuộc thi chèo thuyền lớn trong thành, người thắng được thưởng linh thạch, quanh năm Yên Vô Song đều dựa vào cái này mưu sinh, y chắc chắn sẽ đi tham gia. Cuộc thi chèo thuyền này có một khúc sông thoáng đãng vắng người, tốc độ Yên Vô Song chèo thuyền rất nhanh, mỗi lần đến chỗ này thì xung quanh đều chẳng có ai…” Nam Phong ném bản đồ ra, chỉ vào khúc sông: “Chúng ta có thể thừa dịp này lên thuyền bắt người!”
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường, Nam Phong thấy người chạy, vội vàng thanh toán tiền rồi chạy theo.
“Chỉ đành thế.” Tần Uyển Uyển gật đầu, nhìn sang Nam Phong: “Cuộc thi chèo thuyền này cần báo danh trước không?”
“Thật ra…” Tần Uyển Uyển cố gắng nói xạo: “Chúng ta cũng không làm được…”
“Báo danh không quan trọng, quan trọng là phải có thuyền.” Nam Phong nói tiếp: “Buổi sáng ta gặp may, thuê được con thuyền cuối cùng.”
“Chỉ đành thế.” Tần Uyển Uyển gật đầu, nhìn sang Nam Phong: “Cuộc thi chèo thuyền này cần báo danh trước không?”
“Cứ phải giết bây giờ à?”
“Hình như y có tâm pháp Xuân Sinh, có lẽ hạ độc không khả thi lắm.”
“Vậy tốt quá.” Tần Uyển Uyển mỉm cười, giơ tay chỉ bản đồ: “Chúng ta bảo trì song song với Yên Vô Song. Đến khúc sông này thì…” Tần Uyển Uyển nhìn Tạ Cô Đường: “Bắt người.”
Ba người lập sẵn kế hoạch, bên ngoài vang lên tiếng gọi kích động của Kim Kiếm Đồng Tử: “Sư huynh, cuộc thi chèo thuyền sắp bắt đầu rồi, đừng xem bói nữa!”
“Làm gì?” Giản Hành Chi cau mày.
“Đến ngay đây!”
Yên Vô Song đáp lời, dọn gian hàng, nhảy theo Kim Kiếm Đồng Tử ra ngoài cửa sổ.
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường, Nam Phong thấy người chạy, vội vàng thanh toán tiền rồi chạy theo.
Sau khi nhóm người rời đi, Quân Thù quay đầu nhìn Giản Hành Chi đã hoàn toàn ngu người, nghiến răng nói: “Đạo quân, ta đi hỏi thăm tin tức, ngài từ từ bình tĩnh lại.”
Sau khi nhóm người rời đi, Quân Thù quay đầu nhìn Giản Hành Chi đã hoàn toàn ngu người, nghiến răng nói: “Đạo quân, ta đi hỏi thăm tin tức, ngài từ từ bình tĩnh lại.”
“Cho nên?” Giản Hành Chi nhíu mày. Quân Thù nghiêm túc nhìn y: “Ngài giết Tạ Cô Đường ở đây.”
Mang thai, mưu sát, giết thầy, âm mưu, lượng tin tức này quá lớn, đối với Giản Hành Chi mà nói thì việc này quá sức tàn nhẫn.
Mang thai, mưu sát, giết thầy, âm mưu, lượng tin tức này quá lớn, đối với Giản Hành Chi mà nói thì việc này quá sức tàn nhẫn.
“Ta trói y lại.” Tạ Cô Đường tiếp tục: “Bảo đảm y chạy không thoát.”
“Sao Bắc Thành lại mang thai?”
Quân Thù chạy như điên đuổi kịp nhóm người. Đến bến đò, hắn nhìn thấy Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường cùng đứng bên cạnh một con thuyền. Hắn nhìn cờ thi đấu, biết ngay bọn họ định dự thi.
Quân Thù đã nắm vững cách thức nói chuyện với Giản Hành Chi. Giản Hành Chi nghe thấy ba chữ “tạo em bé”, hô hấp tắc nghẽn. Cũng chính lúc này, âm thanh “Leng keng” trong đầu y vang lên, điểm tích lũy lại đến rồi!”
Hắn cầm tờ giấy lộ tuyến đi thuyền, gấp gáp chạy về tiểu quán Thanh Việt, lay Giản Hành Chi đang ngồi dưới đất ngẩn người: “Đạo quân! Đạo quân!” Quân Thù rối rít nói: “Tần cô nương và Tạ Cô Đường đi chèo thuyền với nhau rồi!”
Giản Hành Chi hoàn toàn không nghe lọt lời hắn. Y ngồi dưới đất, mắt nhìn thẳng tắp phía trước: “Sao Bắc Thành lại mang thai?”
Quân Thù ngây người, sau đó hoàn hồn, vội đuổi theo: “Đạo quân! Dẫn ta theo với!”
Quân Thù thấy y ngu người, nhất thời nảy sinh chút thương hại. Ngẫm nghĩ chốc lát, hắn cảm thấy thời cơ đã chín muồi, có thể đề xuất kế hoạch cuối cùng của mình.
Ba người lập sẵn kế hoạch, bên ngoài vang lên tiếng gọi kích động của Kim Kiếm Đồng Tử: “Sư huynh, cuộc thi chèo thuyền sắp bắt đầu rồi, đừng xem bói nữa!”
Yên Vô Song cất hai linh thạch, giơ tay lên gọi: “Người kế tiếp.”
“Đạo quân, tạm thời ngài đừng đau lòng, ổn định cảm xúc đã.”
“Tình hình bây giờ, ngài cũng thấy rồi đấy.” Quân Thù mặc kệ y, cố bày vẻ đau xót thở dài: “Hôm nay, bọn họ muốn giết ngài, bây giờ không phải ngài chết thì là y chết, các người đã không còn đường quay đầu!”
“Sao Bắc Thành lại mang thai?”
“Thôi đi…” Yên Vô Song lắc đầu, thở dài: “Dẫu sao cũng là sư phụ cô, các người thương lượng trước đi, đừng có mới bắt đầu đã đánh đánh giết giết. Loại mâu thuẫn nội bộ này nên xử lý nội bộ, chúng ta không tiện can thiệp. Được rồi, cứ vậy đi.”
“Tình hình bây giờ, ngài cũng thấy rồi đấy.” Quân Thù mặc kệ y, cố bày vẻ đau xót thở dài: “Hôm nay, bọn họ muốn giết ngài, bây giờ không phải ngài chết thì là y chết, các người đã không còn đường quay đầu!”
“Bọn họ chỉ luyện kiếm cùng nhau, những lúc khác ta đều có mặt, lẽ nào luyện kiếm cũng mang thai?”
“Ta có cách.” Tần Uyển Uyển tiếp tục nói: “Ta hạ Nhuyễn kinh tán, phế bỏ võ công người rồi lại hạ độc.”
Giản Hành Chi cau mày suy nghĩ, hoàn toàn không hiểu gì cả.
Quân Thù cạn lời, hắn không nhịn được cao giọng: “Bây giờ mang thai hay không vốn không quan trọng, quan trọng là ngài phải tới đây!”
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường trầm mặc.
“Đạo quân, tạm thời ngài đừng đau lòng, ổn định cảm xúc đã.”
Giản Hành Chi nghe thấy lời này, quay đầu nhìn Quân Thù, mờ mịt. Quân Thù chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, kiềm chế nôn nóng khoa tay múa chân: “Ngài phải giết Tạ Cô Đường, Tần cô nương mới thuộc về ngài, hiểu chưa?”
Y hiểu.
Y nghe hiểu rồi, vòng tới vòng lui nửa ngày, y mới hiểu rõ, nhướng mày: “Ông muốn giết Tạ Cô Đường?”
Quân Thù sửa lời: “Không phải ta, là ngài, ta đang giúp ngài.”
“Ồ.” Giản Hành Chi gật đầu: “Vậy ông định làm sao giết?”
“Bây giờ bọn họ đang chèo thuyền với nhau.” Quân Thù lấy bản vẽ ra: “Đây là lộ tuyến đi thuyền của họ, nơi này thoáng đãng vắng người, rất thích hợp gây án.”
“Cho nên?” Giản Hành Chi nhíu mày. Quân Thù nghiêm túc nhìn y: “Ngài giết Tạ Cô Đường ở đây.”
“Cứ phải giết bây giờ à?”
Yên Vô Song mù mờ, Tạ Cô Đường vội đề nghị: “Ta làm một chiếc xe ngựa, đưa y ra.”
Giản Hành Chi nghi hoặc, Quân Thù nghẹn họng. Hắn vẫn luôn cho rằng Giản Hành Chi là tên đại ngốc, nhưng giây phút này y lại có chút thông minh, hắn quyết định tăng liều mạnh: “Nếu ngài không giết y, ngài có biết cô nam quả nữ ở trên thuyền thường làm gì không?”
“Vậy công pháp y đều phế hết rồi, làm sao ra khỏi thành?”
“Làm gì?” Giản Hành Chi cau mày.
Quân Thù bày ra vẻ đau xót lúc đối mặt với “thời thế đổi thay”: “Làm những chuyện đồi phong bại tục.”
Ví dụ như?”
Quân Thù chạy như điên đuổi kịp nhóm người. Đến bến đò, hắn nhìn thấy Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường cùng đứng bên cạnh một con thuyền. Hắn nhìn cờ thi đấu, biết ngay bọn họ định dự thi.
“Tạo em bé.”
Quân Thù đã nắm vững cách thức nói chuyện với Giản Hành Chi. Giản Hành Chi nghe thấy ba chữ “tạo em bé”, hô hấp tắc nghẽn. Cũng chính lúc này, âm thanh “Leng keng” trong đầu y vang lên, điểm tích lũy lại đến rồi!”
Y đứng bật dậy, chạy xộc tới bến thuyền.
Quân Thù ngây người, sau đó hoàn hồn, vội đuổi theo: “Đạo quân! Dẫn ta theo với!”
Sao để Giản Hành Chi nghe được vậy, chắc anh sốc dữ lắm
Luyện kiếm cũng mang thai, sao anh luyện với chị nhiều thế mà chẳng thấy gì, anh nghĩ cái gì có lý xíu được hông?
á á, ra là điểm tích lũy có là do ghen! Thật ra luyện kiếm cùng nhau cũng có thể mang thai đó sư phụ
Cái thằng cha Quân Thù này tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn bạo ?
Tạ Cô Đường chơi với chị nhà riết bị dạy hư rồiiii =)))