Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 58 (1)

Chương 58 (1)

Con muốn gì, sư phụ giành giúp con

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

“Dẫn đường.”

Giản Hành Chi nghe Quân Thù cũng đi, không hề lưỡng lự giơ tay lên chỉ phía trước. Quân Thù chỉ đường cho Giản Hành Chi, hai người cùng nhau hùng hổ chạy tới tiểu quán Thanh Việt.

Cả hai mang theo khí thế người cản giết người, Phật cản giết Phật chạy tới tiểu quán Thanh Việt. Đến cửa quán rượu, Giản Hành Chi ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, lạnh giọng hỏi: “Chính là chỗ này?”

Quân Thù đứng cách sau lưng y nửa bước, nghiến răng nghiến lợi: “Chính là chỗ này, bọn họ hẹn hò ở đây!”

Nói xong, hai ngưi lpftc chy tiıtrưc ca s,Įlén lút ngixm gn đó,êló na đuôquan sát khungũcnh bên trong.

Trongôquán rưu nào náo nhit,Yên Vô Songđang bày hàng.îBàn y ngiòthiết lp mtĬkết gii, ngưitiến vào kếtgii, bên ngoàiũkhông nghe đưcđi thoi. Đươngînhiên loi kếtùgii này cóīth đi phóngưi thưng, nhưngđi phó GinHành Chi vnĮcòn kém lm,ïhơn na cũng¹chng có tácdng my viQuân Thù đangâmang pháp boítrong ngưi.

Bàn rưuÍtrong kết giiftreo bng hiu,trên đó viết“Bách s thông, bên cnhthì viết haiĩch nh:

“Xem bói,ãchy vt, tángu, mi sđu thông.”

“Giếtngưi, cưp ca,ıla bp, đítin thì làm.”

Rt nhiu ngưiïxếp hàng trưcĺmt y. LúcGin Hành Chivà Quân ThùĬđến thì nhìnthy mt bàthím mt màyĮnghiêm túc ngiítrưc mt YênĩVô Song, đyhai viên linhЇthch cp thpti, m mingЇhi bng ging)đa phương: “Tatr nhiu tinõcu con cái,ĩcu có đưckhông?”

“Ta vôsinh nhiu năm.”Yên Vô Songũcm linh thch,Ïviết mt cáiĭtên trên giyănhư rng bayphưng múa, đycho bà thím:“Bà ti chnày, đ tinlà làm.”

Mtĺbà thím khôngfcm xúc cmıt giy viếtĬtên k namũquán, đng dyb đi. YênVô Song giơɩtay lên gi:è“Ngưi kế tiếp.”

Gin Hành Chikhông có hng)thú vi YêníVô Song, nhìnílưt qua đámngưi, thy TıCô Đưng vàTn Uyn Uynđang đng xếphàng bên trong.]Hai ngưi đngsát nhau, gingjnhư mt đôithn tiên quyếnl.

Gin Hành Chi¸phát hin, đươngĬnhiên Quân Thùľcũng phát hin.Hn vi vàngdm mm thêmmui, c gngto mâu thun:Đo quân, ngàixem, bn hđng gn nhưúvy, chc chnļđang nm taydưi tay áo!”³

Gin Hành Chitrng Quân Thù:“Câm ming!”

Quân³Thù b mng,cm thy nêndng đúng lúc,íbèn nhìn chòng]chc hai ngưiótrong đi snhvi Gin HànhíChi.

T Cô Đưngvà Tn UynîUyn cùng xếpõhàng gia đámđông. Tn UynÏUyn quan sátébn phía, lưtЇqua ca s,thp thoáng nhìnthy hai cáiđu, nhìn kthì chng thygì hết.

Nàng nghĩĮhn mình bo giác, xoayđu nhìn YênVô Song đngâtrưc đang vuiv thu tin.

Bnh vn đnhÎthông qua vàibin pháp đcãbit d YênếVô Song rafkhi Hoang Thành,sau đó cóũth âm thmbt Yên VôSong. Không ngtên Yên VôÍSong này liīlà k bpbm giang hĩthy tin sángmt, so vifâm mưu quìkế, trc tiếpļb tin cól đơn ginĩhơn.

Hai ngưi cùng³xếp hàng đếnđến trưc mtYên Vô Song.ЇYên Vô Songĺngưc mt nhìnïbn h, mmcưi: “, cácingưi à? Cóchuyn gì?”

Chúngta mun nhùngươi mt vic.”ôT Cô Đưngĭda theo kếhoch nói: “Chiungày mai, rangoài Hoang Thànhúgp mt.”

Làmgì?” Yên VôSong khoanh haitay, quan sátáh: “Vì saoĬphi ra khi,thành?”

“Ta muníth kiếm caíngươi.”

T CôĐưng nói lý¹do bn hsuy nghĩ rtlâu. Yên VôSong va ngheđã kh xìếmt tiếng: “Cácngưi va kết¹thù vi ta,hn ta raèkhi thành, chng³phi là munđánh ta sao?Ngươi tưng tangu h?”

Khôngcó.” Tn UynɩUyn nghe vyếvi gii thích:[Chúng ta tuytIđi không cóý đó.”

KhôngĨcó ý này,vy các ngưiìgi ta rakhi thành làmgì?”

Yên VôSong quan sátâbn h: “Khôngcó lý dohp lý, ta]s không tincác ngưi, dùigì ta cũngđã đánh sưph cô, khôngļphi sao?”

Liếnày hi TúCô Đưng, TCô Đưng trmmc, Tn UynĩUyn suy nghĩ,cn răng nói:ĪTht ra tamun ngươi giếtsư ph ta.”¸

Nghe thế, YênVô Song rùngîmình: “Môn pháicác ngưi mâuthun d vysao?”

Không sai.”

Tn Uyn Uyngt đu, YênáVô Song lylàm l: “Vìĩsao cô munígiết sư phmình?”

“Bi vìĐu óc TnáUyn Uyn xoayêchuyn cc nhanh,Įnghĩ ra mtĩlý do: “Sưīph không choĮta và CôìĐưng bênnhau.”

“Cô munÎ bên y?!”ľ

Yên Vô Songchn kinh, nhìnýsang T CôĐưng: “Tông môncác ngưi chophép h?”

TCô Đưng hiuíý ca YênïVô Song, lptc thun theoli Tn UynũUyn nói tiếp:“Ta bng lòngchuyn đo vìếnàng.”

Không cntu vi na?”ĺ

Trong mt YênVô Song btđu có sùngbái, T CôįĐưng gt đu:¸Không cn na.”ì

“Sao li đtngt thế?” YênVô Song khônghiu, nhưng vadt li, yơbng trng tomt, bng tnh,,nhìn sang TnUyn Uyn: “LĨnào…

L nào?”ĩ

Tn Uyn UynĨkhông hiu tưduy ca YênìVô Song, ynhn mnh tngãch: “Cô mangīthai?”

Mt khongèlng im. Látsau, Tn UynĬUyn giơ tayİôm bng: “Chuynnày… thế màЇcũng b ngươi:phát hin.”

TnUyn Uyn valên tiếng, TCô Đưng phnng rt nhanh,bày v mtũbi thương: “Chngîmy tháng na,đa tr spăra đi ri.Sư ph nàngés không chophép chuyn nàyxy ra, chcchn s giếtđa bé.”

“Yênãđi hip.” TnįUyn Uyn thngthiết nhìn YênVô Song: “Luânílý cương thưngĺti thưng, taákhông th cõngti danh giếtthy, cũng khôngèth đ CôĐưng ra tayýri li âbên cnh kɨgiết sư phta. Nhưng đabé vô ti,ícu xin ngươi!”İ

Tn Uyn Uynnhìn T CôīĐưng, T CôùĐưng lp tcdui tay nmly tay YênVô Song, khnthiết nói: “Cuxin ngươi.”

Haingưi đng thanh:Nht đnh ngàyImai phi raìkhi thành maiÎphc, chúng tala sư phíra đó, ngươiЇhãy giết y!”

Nhưng… Yên VôSong chn ch:“Hình như taĭđánh không liy.”

Không sao.”ĺTn Uyn Uyníđáp ngay: “Tah đc trưc.”į

“Hình như y có tâm pháp Xuân Sinh, có lẽ hạ độc không khả thi lắm.”

“Tạo em bé.”

“Ta có cách.” Tần Uyển Uyển tiếp tục nói: “Ta hạ Nhuyễn kinh tán, phế bỏ võ công người rồi lại hạ độc.”

Nam Phong nghiến răng: “Chúng ta có kế hoạch thứ hai. Đợi lát nữa có cuộc thi chèo thuyền lớn trong thành, người thắng được thưởng linh thạch, quanh năm Yên Vô Song đều dựa vào cái này mưu sinh, y chắc chắn sẽ đi tham gia. Cuộc thi chèo thuyền này có một khúc sông thoáng đãng vắng người, tốc độ Yên Vô Song chèo thuyền rất nhanh, mỗi lần đến chỗ này thì xung quanh đều chẳng có ai…” Nam Phong ném bản đồ ra, chỉ vào khúc sông: “Chúng ta có thể thừa dịp này lên thuyền bắt người!”

“Vậy công pháp y đều phế hết rồi, làm sao ra khỏi thành?”

Quân Thù cạn lời, hắn không nhịn được cao giọng: “Bây giờ mang thai hay không vốn không quan trọng, quan trọng là ngài phải tới đây!”

Giản Hành Chi hoàn toàn không nghe lọt lời hắn. Y ngồi dưới đất, mắt nhìn thẳng tắp phía trước: “Sao Bắc Thành lại mang thai?”

“Không sao.”

Yên Vô Song mù mờ, Tạ Cô Đường vội đề nghị: “Ta làm một chiếc xe ngựa, đưa y ra.”

Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Lòng cảnh giác rất cao, căn bản không chịu ra khỏi thành.”

“Y tỉnh dậy giữa chừng bỏ chạy rồi sao?”

“Ta trói y lại.” Tạ Cô Đường tiếp tục: “Bảo đảm y chạy không thoát.”

“Bây giờ bọn họ đang chèo thuyền với nhau.” Quân Thù lấy bản vẽ ra: “Đây là lộ tuyến đi thuyền của họ, nơi này thoáng đãng vắng người, rất thích hợp gây án.”

“Vậy…” Yên Vô Song nhíu mày: “Các người đã làm được tới bước này, còn cần ta ra tay sao?”

“Bọn họ chỉ luyện kiếm cùng nhau, những lúc khác ta đều có mặt, lẽ nào luyện kiếm cũng mang thai?”

Y hiểu.

Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường trầm mặc.

Nam Phong đang đợi hai người trong nhã gian. Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường vừa bước vào, Nam Phong đã chạy lên đón: “Thế nào, y đồng ý không?”

“Thật ra…” Tần Uyển Uyển cố gắng nói xạo: “Chúng ta cũng không làm được…”

“Ồ.” Giản Hành Chi gật đầu: “Vậy ông định làm sao giết?”

“Thôi đi…” Yên Vô Song lắc đầu, thở dài: “Dẫu sao cũng là sư phụ cô, các người thương lượng trước đi, đừng có mới bắt đầu đã đánh đánh giết giết. Loại mâu thuẫn nội bộ này nên xử lý nội bộ, chúng ta không tiện can thiệp. Được rồi, cứ vậy đi.”

Giản Hành Chi nghi hoặc, Quân Thù nghẹn họng. Hắn vẫn luôn cho rằng Giản Hành Chi là tên đại ngốc, nhưng giây phút này y lại có chút thông minh, hắn quyết định tăng liều mạnh: “Nếu ngài không giết y, ngài có biết cô nam quả nữ ở trên thuyền thường làm gì không?”

Quân Thù thấy y ngu người, nhất thời nảy sinh chút thương hại. Ngẫm nghĩ chốc lát, hắn cảm thấy thời cơ đã chín muồi, có thể đề xuất kế hoạch cuối cùng của mình.

Y đứng bật dậy, chạy xộc tới bến thuyền.

Yên Vô Song cất hai linh thạch, giơ tay lên gọi: “Người kế tiếp.”

Quân Thù bày ra vẻ đau xót lúc đối mặt với “thời thế đổi thay”: “Làm những chuyện đồi phong bại tục.”

Yên Vô Song đuổi người, Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường không tiện lưu lại. Hai người nhìn nhau rồi đứng lên, trở về nhã gian.

Yên Vô Song đáp lời, dọn gian hàng, nhảy theo Kim Kiếm Đồng Tử ra ngoài cửa sổ.

Giản Hành Chi cau mày suy nghĩ, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Nam Phong đang đợi hai người trong nhã gian. Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường vừa bước vào, Nam Phong đã chạy lên đón: “Thế nào, y đồng ý không?”

Hắn cầm tờ giấy lộ tuyến đi thuyền, gấp gáp chạy về tiểu quán Thanh Việt, lay Giản Hành Chi đang ngồi dưới đất ngẩn người: “Đạo quân! Đạo quân!” Quân Thù rối rít nói: “Tần cô nương và Tạ Cô Đường đi chèo thuyền với nhau rồi!”

Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Lòng cảnh giác rất cao, căn bản không chịu ra khỏi thành.”

“Không sao.”

“Y tỉnh dậy giữa chừng bỏ chạy rồi sao?”

“Vậy tốt quá.” Tần Uyển Uyển mỉm cười, giơ tay chỉ bản đồ: “Chúng ta bảo trì song song với Yên Vô Song. Đến khúc sông này thì…” Tần Uyển Uyển nhìn Tạ Cô Đường: “Bắt người.”

Nam Phong nghiến răng: “Chúng ta có kế hoạch thứ hai. Đợi lát nữa có cuộc thi chèo thuyền lớn trong thành, người thắng được thưởng linh thạch, quanh năm Yên Vô Song đều dựa vào cái này mưu sinh, y chắc chắn sẽ đi tham gia. Cuộc thi chèo thuyền này có một khúc sông thoáng đãng vắng người, tốc độ Yên Vô Song chèo thuyền rất nhanh, mỗi lần đến chỗ này thì xung quanh đều chẳng có ai…” Nam Phong ném bản đồ ra, chỉ vào khúc sông: “Chúng ta có thể thừa dịp này lên thuyền bắt người!”

Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường, Nam Phong thấy người chạy, vội vàng thanh toán tiền rồi chạy theo.

“Chỉ đành thế.” Tần Uyển Uyển gật đầu, nhìn sang Nam Phong: “Cuộc thi chèo thuyền này cần báo danh trước không?”

“Thật ra…” Tần Uyển Uyển cố gắng nói xạo: “Chúng ta cũng không làm được…”

“Báo danh không quan trọng, quan trọng là phải có thuyền.” Nam Phong nói tiếp: “Buổi sáng ta gặp may, thuê được con thuyền cuối cùng.”

“Chỉ đành thế.” Tần Uyển Uyển gật đầu, nhìn sang Nam Phong: “Cuộc thi chèo thuyền này cần báo danh trước không?”

“Cứ phải giết bây giờ à?”

“Hình như y có tâm pháp Xuân Sinh, có lẽ hạ độc không khả thi lắm.”

“Vậy tốt quá.” Tần Uyển Uyển mỉm cười, giơ tay chỉ bản đồ: “Chúng ta bảo trì song song với Yên Vô Song. Đến khúc sông này thì…” Tần Uyển Uyển nhìn Tạ Cô Đường: “Bắt người.”

Ba người lập sẵn kế hoạch, bên ngoài vang lên tiếng gọi kích động của Kim Kiếm Đồng Tử: “Sư huynh, cuộc thi chèo thuyền sắp bắt đầu rồi, đừng xem bói nữa!”

“Làm gì?” Giản Hành Chi cau mày.

“Đến ngay đây!”

Yên Vô Song đáp lời, dọn gian hàng, nhảy theo Kim Kiếm Đồng Tử ra ngoài cửa sổ.

Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường, Nam Phong thấy người chạy, vội vàng thanh toán tiền rồi chạy theo.

Sau khi nhóm người rời đi, Quân Thù quay đầu nhìn Giản Hành Chi đã hoàn toàn ngu người, nghiến răng nói: “Đạo quân, ta đi hỏi thăm tin tức, ngài từ từ bình tĩnh lại.”

Sau khi nhóm người rời đi, Quân Thù quay đầu nhìn Giản Hành Chi đã hoàn toàn ngu người, nghiến răng nói: “Đạo quân, ta đi hỏi thăm tin tức, ngài từ từ bình tĩnh lại.”

“Cho nên?” Giản Hành Chi nhíu mày. Quân Thù nghiêm túc nhìn y: “Ngài giết Tạ Cô Đường ở đây.”

Mang thai, mưu sát, giết thầy, âm mưu, lượng tin tức này quá lớn, đối với Giản Hành Chi mà nói thì việc này quá sức tàn nhẫn.

Mang thai, mưu sát, giết thầy, âm mưu, lượng tin tức này quá lớn, đối với Giản Hành Chi mà nói thì việc này quá sức tàn nhẫn.

“Ta trói y lại.” Tạ Cô Đường tiếp tục: “Bảo đảm y chạy không thoát.”

“Sao Bắc Thành lại mang thai?”

Quân Thù chạy như điên đuổi kịp nhóm người. Đến bến đò, hắn nhìn thấy Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường cùng đứng bên cạnh một con thuyền. Hắn nhìn cờ thi đấu, biết ngay bọn họ định dự thi.

Quân Thù đã nắm vững cách thức nói chuyện với Giản Hành Chi. Giản Hành Chi nghe thấy ba chữ “tạo em bé”, hô hấp tắc nghẽn. Cũng chính lúc này, âm thanh “Leng keng” trong đầu y vang lên, điểm tích lũy lại đến rồi!”

Hắn cầm tờ giấy lộ tuyến đi thuyền, gấp gáp chạy về tiểu quán Thanh Việt, lay Giản Hành Chi đang ngồi dưới đất ngẩn người: “Đạo quân! Đạo quân!” Quân Thù rối rít nói: “Tần cô nương và Tạ Cô Đường đi chèo thuyền với nhau rồi!”

Giản Hành Chi hoàn toàn không nghe lọt lời hắn. Y ngồi dưới đất, mắt nhìn thẳng tắp phía trước: “Sao Bắc Thành lại mang thai?”

Quân Thù ngây người, sau đó hoàn hồn, vội đuổi theo: “Đạo quân! Dẫn ta theo với!”

Quân Thù thấy y ngu người, nhất thời nảy sinh chút thương hại. Ngẫm nghĩ chốc lát, hắn cảm thấy thời cơ đã chín muồi, có thể đề xuất kế hoạch cuối cùng của mình.

Ba người lập sẵn kế hoạch, bên ngoài vang lên tiếng gọi kích động của Kim Kiếm Đồng Tử: “Sư huynh, cuộc thi chèo thuyền sắp bắt đầu rồi, đừng xem bói nữa!”

Yên Vô Song cất hai linh thạch, giơ tay lên gọi: “Người kế tiếp.”

“Đạo quân, tạm thời ngài đừng đau lòng, ổn định cảm xúc đã.”

“Tình hình bây giờ, ngài cũng thấy rồi đấy.” Quân Thù mặc kệ y, cố bày vẻ đau xót thở dài: “Hôm nay, bọn họ muốn giết ngài, bây giờ không phải ngài chết thì là y chết, các người đã không còn đường quay đầu!”

“Sao Bắc Thành lại mang thai?”

“Thôi đi…” Yên Vô Song lắc đầu, thở dài: “Dẫu sao cũng là sư phụ cô, các người thương lượng trước đi, đừng có mới bắt đầu đã đánh đánh giết giết. Loại mâu thuẫn nội bộ này nên xử lý nội bộ, chúng ta không tiện can thiệp. Được rồi, cứ vậy đi.”

“Tình hình bây giờ, ngài cũng thấy rồi đấy.” Quân Thù mặc kệ y, cố bày vẻ đau xót thở dài: “Hôm nay, bọn họ muốn giết ngài, bây giờ không phải ngài chết thì là y chết, các người đã không còn đường quay đầu!”

“Bọn họ chỉ luyện kiếm cùng nhau, những lúc khác ta đều có mặt, lẽ nào luyện kiếm cũng mang thai?”

“Ta có cách.” Tần Uyển Uyển tiếp tục nói: “Ta hạ Nhuyễn kinh tán, phế bỏ võ công người rồi lại hạ độc.”

Giản Hành Chi cau mày suy nghĩ, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Quân Thù cạn lời, hắn không nhịn được cao giọng: “Bây giờ mang thai hay không vốn không quan trọng, quan trọng là ngài phải tới đây!”

Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường trầm mặc.

“Đạo quân, tạm thời ngài đừng đau lòng, ổn định cảm xúc đã.”

Giản Hành Chi nghe thấy lời này, quay đầu nhìn Quân Thù, mờ mịt. Quân Thù chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, kiềm chế nôn nóng khoa tay múa chân: “Ngài phải giết Tạ Cô Đường, Tần cô nương mới thuộc về ngài, hiểu chưa?”

Y hiểu.

Y nghe hiểu rồi, vòng tới vòng lui nửa ngày, y mới hiểu rõ, nhướng mày: “Ông muốn giết Tạ Cô Đường?”

Quân Thù sửa lời: “Không phải ta, là ngài, ta đang giúp ngài.”

“Ồ.” Giản Hành Chi gật đầu: “Vậy ông định làm sao giết?”

“Bây giờ bọn họ đang chèo thuyền với nhau.” Quân Thù lấy bản vẽ ra: “Đây là lộ tuyến đi thuyền của họ, nơi này thoáng đãng vắng người, rất thích hợp gây án.”

“Cho nên?” Giản Hành Chi nhíu mày. Quân Thù nghiêm túc nhìn y: “Ngài giết Tạ Cô Đường ở đây.”

“Cứ phải giết bây giờ à?”

Yên Vô Song mù mờ, Tạ Cô Đường vội đề nghị: “Ta làm một chiếc xe ngựa, đưa y ra.”

Giản Hành Chi nghi hoặc, Quân Thù nghẹn họng. Hắn vẫn luôn cho rằng Giản Hành Chi là tên đại ngốc, nhưng giây phút này y lại có chút thông minh, hắn quyết định tăng liều mạnh: “Nếu ngài không giết y, ngài có biết cô nam quả nữ ở trên thuyền thường làm gì không?”

“Vậy công pháp y đều phế hết rồi, làm sao ra khỏi thành?”

“Làm gì?” Giản Hành Chi cau mày.

Quân Thù bày ra vẻ đau xót lúc đối mặt với “thời thế đổi thay”: “Làm những chuyện đồi phong bại tục.”

Ví dụ như?”

Quân Thù chạy như điên đuổi kịp nhóm người. Đến bến đò, hắn nhìn thấy Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường cùng đứng bên cạnh một con thuyền. Hắn nhìn cờ thi đấu, biết ngay bọn họ định dự thi.

“Tạo em bé.”

Quân Thù đã nắm vững cách thức nói chuyện với Giản Hành Chi. Giản Hành Chi nghe thấy ba chữ “tạo em bé”, hô hấp tắc nghẽn. Cũng chính lúc này, âm thanh “Leng keng” trong đầu y vang lên, điểm tích lũy lại đến rồi!”

Y đứng bật dậy, chạy xộc tới bến thuyền.

Quân Thù ngây người, sau đó hoàn hồn, vội đuổi theo: “Đạo quân! Dẫn ta theo với!”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Sao để Giản Hành Chi nghe được vậy, chắc anh sốc dữ lắm

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Luyện kiếm cũng mang thai, sao anh luyện với chị nhiều thế mà chẳng thấy gì, anh nghĩ cái gì có lý xíu được hông?

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

á á, ra là điểm tích lũy có là do ghen! Thật ra luyện kiếm cùng nhau cũng có thể mang thai đó sư phụ

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Cái thằng cha Quân Thù này tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn bạo ?

Yuan
Yuan
1 Năm Cách đây

Tạ Cô Đường chơi với chị nhà riết bị dạy hư rồiiii =)))

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!