Chương 59 (2)
Đấy là tình yêu
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Trên phố chỉ còn lại Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, Giản Hành Chi hơi ngượng ngùng: “Con… con và Tạ Cô Đường ra ngoài đi chơi, có phải ta quấy rầy rồi không?”
“Không có gì.” Tần Uyển Uyển xoay người bước đi trên phố: “Dẫn người đi dạo một lát, không có gì trở ngại cả.”
Yên Vô Song phải bày hàng cả đêm, không gấp.
Giản Hành Chi nghe thấyồTần Uyển Uyểnîbỏ rơi TạÏCô Đường ởớcạnh mình, lậpỗtức vui vẻịhẳn lên, đãIlâu y chưaĪtừng vui đếnậvậy, vội vàngļđuổi theo TầnἰUyển Uyển.
Tần UyểnɩUyển dẫn yềđến quầy bánhètrôi, múc mộtẹtô lớn. GiảnéHành Chi nhìnụthứ tròn trònïtrong chén, đứng°im quan sát.ảTần Uyển Uyểnắmúc một viênổbánh trôi, thấyạGiản Hành Chiủquan sát thứjnày, không khỏiịngước mắt lênïnhìn, khó tinùhỏi: “Người chưaĮăn bao giờ?”ả
Giản Hành Chiìngượng ngùng, chỉЇđành đáp: “Đãủtừng thấy.”
“Ngườiậở Tu chânègiới nhiều năminhư thế…” Tần}Uyển Uyển hỏi:ù“Mà chưa từngểăn bánh trôi?”ἷ
“Ta… khi sinhἱra, ta đãôlà Kim Đan.”ἳGiản Hành Chiêgiải thích: “Choènên từ khifnhớ được việc,Ita đã tịchĺcốc.”
“Vậy saoảngười biết nấuứăn?” Tần UyểnụUyển tò mòẩvề quá khứệcủa Giản HànhừChi, Giản HànhḻChi suy nghĩ:í“Bởi vì linhỵthú, linh mễ(*),Ilinh trà cóịích cho tu‹luyện, nên taầbiết xử lý¹những thứ này.ắNhưng ngũ cốcỏnhân gian, ta…”ă
(*) Mễ: gạo
Lờiỵcòn chưa dứt,¸Tần Uyển Uyển[đã đút thìaịbánh trôi vàoơmiệng Giản HànhòChi.
Giản Hành Chiɨcứng đờ, Tần}Uyển Uyển bậtịcười: “Người ănảđi.”
Giản HànhíChi gượng gạoếcắn bánh trôi.ḷBánh trôi đượcḹTần Uyển Uyểnầđặt trên thìaícho nguội từớlâu, vì vậyơcũng không nóng.ỉY vừa cắnỵxuống, nhân hạtìmè chảy ra,Ívừa ngọt vừa}thơm, quyện vớiĨgạo nếp cóïmùi thơm củajgạo, là cảmắgiác mềm ngọtùkhông thuộc vềḷTu chân giới.
Đụcỳkhoét ý chí,ệăn mòn tâmêhồn
Giản HànhôChi ngẩn ngơɩăn bánh trôi,ấđợi ăn xong,ĪTần Uyển Uyểnợhỏi y: “Ănứngon không?”
“Ngon.”â
Giản Hành Chiụphấn khích, bưngìchén lên đổổvào miệng.
Y chỉĩăn vài hớpìđã hết chén,ỉtiếp tục gọiÎông chủ: “Ông]chủ, ta cònìmuốn…”
“Còn mónăkhác nữa.”
TầnìUyển Uyển nhanhįnhẹn ngăn yἲlại, Giản HànhīChi quay đầuừnhìn Tần UyểnỉUyển: “Còn mónựkhác ăn ngonộhơn sao?”
“Còn.”ἶTần Uyển Uyểnἱgật đầu, đặtấtiền lên bàn,ỉkéo cổ tayợy: “Đi, tađdẫn người điặăn.”
Giản Hành‹Chi bị nàngỉlôi kéo, bắtýđầu theo nàngἱquét sạch chợẩđêm.
Cuộc đời y{lấy tu hànhălàm mục tiêu,ıtrước khi gặpểđược Tần UyểnịUyển, y chưaótừng có giâyđphút buông lỏng.
Ănởmặc đi ởằđều liên quanạđến tu hành,ĩnhân gian tạpīsự bất quáọchỉ là mâyòkhói thoảng qua.ἶTừng xem, từngfbiết nhưng chưa²bao giờ thử.
TầnĪUyển Uyển dẫnịy ăn điểmýtâm, bánh ngọt,îkẹo, hạt dẻ³rang, dẫn yĭđi giải đốÎđèn, ném phiõtiêu, đeo mặtínạ, xem xiếc.
Cuốiỡcùng dừng ởàquầy hồ lôḻngào đường trướcồmặt, mua choïy một xâu.ĩTay Giản HànhɨChi ôm đầyởquà vặt, cắnɩmứt hồ lôụngào đường, độtểnhiên sực nhớ:ỉ“Bắc Thành, phụêmẫu con bán}mứt hồ lôủngào đường ởịTiên giới cũngõlà vị nàyớsao?”
Lời nàyệkhiến Tần UyểnóUyển sững người,‹nàng mới nhớịtới lời nóiấdối của mình,{xấu hổ gật‹đầu: “Gần tươngịtự.”
“Của Tiênḽgiới ăn ngonữhơn không?”
GiảnềHành Chi tòãmò, Tần UyểnấUyển gật đầu:ỉ“Ngon hơn mộtểchút.”
“Vậy conļbiết làm không?”:
Tần Uyển Uyểnônhận ra y(muốn hỏi gì,ỉlập tức từổchối: “Không biết.”‹
Giản Hành Chiỵhơi tiếc nuối,ỏy suy ngẫm,Ĭnghĩ đến tương(lai: “Đợi chúngăta trở vềITiên giới, taôsẽ đón phụấmẫu con đếnĮđạo cung, sauḽnày thỉnh thoảngïbọn họ làmḽvài xâu choîta là đượcĮrồi.”
Nghe thấyĩy vui vẻýtưởng tượng, TầnỉUyển Uyển hơiổcảm động trongồlòng. Nàng chắpịtay sau lưng,ớđi bên cạnhửy, mỉm cười:¸“Được thôi, nếuẽlúc đó người:còn nhận đồủđệ là ta.”ể
“Chắc chắn làịnhận.” Giản HànhἷChi lấy làmịlạ: “Có lýỉdo gì màĬta không nhận?”(
Tần Uyển UyểnIkhông đáp. Haiíngười đi tớiõtrước miếu NguyệtòLão, nhìn thấy)Tạ Cô Đườngỹđứng ở cửaĬbày ám hiệu]bằng mắt với°nàng, hẳn nênữđi tìm YênĨVô Song rồi.
Nàng[nhìn sắc trời,Įlại nhìn phốfdài, dừng bước.
GiảnụHành Chi lấyũlàm lạ vìīsao Tần UyểnóUyển dừng bướcĩkhông đi, yịcầm hồ lôỗquay đầu.
“Sao thế?”ἴ
“Sư phụ.” TầnơUyển Uyển cầnịnhắc làm saoἰmở miệng: “Tốiónay chơi vuiἰkhông?”
“Vui.” GiảnầHành Chi gậtđđầu, y hiếmḻkhi nói dối,Ĭtình cảm đềuļbộc trực.
Hai tayìTần Uyển Uyểnἰchắp sau lưng:I“Vậy… nếu chơiἵđủ rồi, thìɩngười về trướcỉnhé?”
Trong phútẳchốc, Giản HànhĩChi hoang mang,ïy bất giácưnhìn qua bên)cạnh, thấy TạãCô Đường đứngĩđợi Tần UyểnἲUyển trước miếuịNguyệt Lão.
Đột nhiênİy thông minhIlên, EQ caoḻchưa từng có,ẹdo dự hỏi:ị“Con muốn điĩtìm Tạ CôľĐường?”
“Vâng.”
TầnãUyển Uyển khôngỉhề che giấu.ớGiản Hành Chi¸cầm hồ lô,]ôm quà vặtôvà đồ chơiặtrong ngực, cóikích động khôngìmuốn rời đi.ạY biết nhưīvậy không thỏa,ônhưng vẫn gianỉnan nói: “TaĪđi cùng khôngỉđược sao?”
“Sưἱphụ.” Tần UyểnéUyển nhìn yởchăm chú: “NgườiĮphải cho ta³chút không gian,đta có vàiổchuyện phải làm.ĬThật ra vốnấdĩ cuộc thiởchèo thuyền lầnínày có thứİta muốn lấy,ỉta rất cốừgắng để lấyἷnó, bởi vìéngười đột nhiênἱxen vào nênàkế hoạch củaịta bị rốiềloạn.”
“Vậy…” GiảnĩHành Chi tiếpítục chống chế:ệ“Con còn muốnἷcái gì, nóiícho ta biết,ịta giúp conĩkhông được sao?”ĩ
“Sư phụ.” TầnỷUyển Uyển thởủdài: “Không phảiễchuyện nào taɩcũng phải nóiĩcho người, đúngồkhông?”
Giản HànhđChi không lênằtiếng, Tần Uyển)Uyển tiếp tụcỏnói: “Dù choἰngười là sưíphụ, ta cũngýcó cuộc sống]của mình. Taặkhông muốn nóiĩchuyện này choềngười, người trởấvề đi.”
Câuἱnày được xemİnhư là lờiḻnói cực kỳơtổn thương từỉmiệng Tần UyểnîUyển. Giản HànhằChi gật đầu,ịcố ra vẻftrấn tĩnh: “Ừ,ốta biết rồi.ịThôi, con điâlàm chuyện của{con, ta về‹đây.”
Nói xong,ĬGiản Hành Chifôm quà vặtἶvà đồ chơiĭquay đầu rờiỳđi.
Thanh niên bướcỉđi trên phố,Íáo trắng khoác{xanh, ngọc quaníbuộc cao, cảíngười mang theo:sự thanh lãnhἲcủa kiếm tu,īnháy mắt dườngễnhư rút khỏiÏmãn thế phồnạhoa, giống với(Tuế Hành tiênìquân cao caoổtại thượng, cáchĪbiệt thế gianụmà năm đóáTần Uyển Uyểnïtừng gặp.
Tần UyểnÍUyển sững sờửnhìn bóng lưngộy, cho đếnỏkhi Tạ CôơĐường đến nhắcỹnhở nàng: “Lúcũnãy Yên Vô]Song nghỉ ngơiịở hậu viện,ἲta bắt yìrồi.”
“Đơn giản¸thế à?”
Tần Uyển Uyển bất ngờ, sau đó lập tức quay đầu: “Đi, đi tìm y!”
Tạ Cô Đường dẫn Tần Uyển Uyển cùng đi tìm Yên Vô Song bị bắt, Giản Hành Chi thẫn thờ bước một mình trên phố.
“Bằng…” Giản Hành Chi lắp bắp: “Bằng lòng.”
Thư sinh gật đầu: “Ta hiểu rồi, đố kị.”
Tạ Cô Đường dẫn Tần Uyển Uyển cùng đi tìm Yên Vô Song bị bắt, Giản Hành Chi thẫn thờ bước một mình trên phố.
“Ngươi hiểu cái gì?”
Không biết tại sao con phố ồn ào náo nhiệt ban nãy bỗng mất đi tư vị.
Giản Hành Chi nhấn mạnh, thư sinh gật đầu: “Được rồi, bằng hữu, vậy bằng hữu ngài có muốn sống cả đời với nữ đồ đệ kia không?”
Thật ra y đơn độc hơn một trăm năm, đã sớm quen rồi. Nhưng không biết tại sao, dường như đã quen náo nhiệt, đột nhiên trở lại một mình, chợt cảm thấy yên ắng kỳ lạ.
Thư sinh gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi trợn to mắt.
“Nếu có thể thì sao?” Thư sinh hỏi ngược lại, Giản Hành Chi chợt tắc nghẹn.
Y ngơ ngác đi trên phố, muốn khiến mình vui vẻ một chút.
“Là bằng hữu ta!”
Giản Hành Chi trầm mặc tỏ ý kháng cự, đến nghĩ mà y cũng không muốn, làm sao có người đàn ông hoàn mỹ vô khuyết chứ?
Thật ra Tần Uyển Uyển không nói, y cũng biết. Nàng chắc chắn đến miếu Nguyệt Lão với Tạ Cô Đường hứa hẹn cả đời.
Nhưng lúc này nghe nói thế, y theo bản năng dừng bước, ngẩng đầu lên. Một thư sinh phe phẩy quạt, nở nụ cười trong trẻo ngồi yên nhìn y.
Thật ra Tần Uyển Uyển không nói, y cũng biết. Nàng chắc chắn đến miếu Nguyệt Lão với Tạ Cô Đường hứa hẹn cả đời.
Có lẽ là suốt đời, không chừng còn đời đời kiếp kiếp, lấy thiên tư của Tạ Cô Đường, phi thăng là chuyện sớm muộn. Đợi tương lai bọn họ đến Tiên giới sẽ là thần tiên quyến lữ.
Giản Hành Chi do dự chốc lát, bước tới trước quầy hàng.
Giản Hành Chi ôm đống đồ nho nhỏ Tần Uyển Uyển mua cho, thơ thơ thẫn thẫn.
Giản Hành Chi ôm đống đồ nho nhỏ Tần Uyển Uyển mua cho, thơ thơ thẫn thẫn.
Một thanh niên đằng xa thấy y, lớn tiếng gọi: “Công tử, xem một quẻ không, giải đáp thắc mắc nhân sinh!”
Giây phút đó, xúc cảm khoảnh khắc hôn lên cổ Tần Uyển Uyển dưới vách núi lướt qua đầu y. Cả khuôn mặt y đỏ lựng, nhìn chằm chằm thư sinh.
Trước kia nghe nói thế, Giản Hành Chi chẳng bao giờ để ý, làm sao người phàm bên đường lại có thể bói ra chuyện thiên mệnh chứ?
Thư sinh này toàn thân áo trắng, đôi mắt đào hoa mê người.
Nhưng lúc này nghe nói thế, y theo bản năng dừng bước, ngẩng đầu lên. Một thư sinh phe phẩy quạt, nở nụ cười trong trẻo ngồi yên nhìn y.
Thật ra y đơn độc hơn một trăm năm, đã sớm quen rồi. Nhưng không biết tại sao, dường như đã quen náo nhiệt, đột nhiên trở lại một mình, chợt cảm thấy yên ắng kỳ lạ.
Thư sinh này toàn thân áo trắng, đôi mắt đào hoa mê người.
“Ta… có một câu hỏi.”
Giản Hành Chi do dự chốc lát, bước tới trước quầy hàng.
Thư sinh thấy Giản Hành Chi ngây người, hắn ngẫm nghĩ: “Ta hỏi công tử, ngài với nữ đồ đệ này…”
Thư sinh phe phẩy cây quạt: “Đoán chữ xem bói, công tử định xem gì?”
“Đố kị?” Giản Hành Chi cảm thấy từ này rất chính xác, y gật đầu: “Đúng vậy, chính là đố kị. Y không hiểu tại sao đồ đệ của mình lại biến thành của người khác chứ? Hơn nữa người khác còn nói với bằng hữu ta, sau này đồ đệ lập gia đình thì phải duy trì khoảng cách. Nhưng y là sư phụ nàng mà, người kia còn tốt hơn sư phụ sao? Còn mạnh hơn sư phụ sao? Còn thân thiết quan tâm nàng hơn sư phụ sao?”
“Ta… có một câu hỏi.”
Giản Hành Chi không hề do dự đáp: “Muốn.”
Giản Hành Chi nhíu mày, thư sinh giơ tay lên: “Mời nói.”
“Là thế này, ta có một bằng hữu…” Giản Hành Chi cân nhắc, mở miệng, nhấn mạnh: “Là bằng hữu.”
Thư sinh gật đầu: “Ta hiểu, là bằng hữu.”
Trước kia nghe nói thế, Giản Hành Chi chẳng bao giờ để ý, làm sao người phàm bên đường lại có thể bói ra chuyện thiên mệnh chứ?
“Y có một nữ đồ đệ. Nữ đồ đệ này nhìn trúng một kiếm tu, y cũng muốn làm mai cho họ. Nhưng mỗi lần đồ đệ và kiếm tu kia ở cùng nhau, y lại thấy khó chịu.”
Đấy, là, tình, yêu.
“Khó chịu thế nào?”
Thư sinh cắt lời y: “Không phải ngài, ngài căng thẳng cái gì?”
Thư sinh tò mò, Giản Hành Chi suy nghĩ, dốc cạn từ ngữ miêu tả: “Thì chua xót trong lòng, hơi tủi thân, không vui, còn hơi tức giận, rất phức tạp.”
Có lẽ là suốt đời, không chừng còn đời đời kiếp kiếp, lấy thiên tư của Tạ Cô Đường, phi thăng là chuyện sớm muộn. Đợi tương lai bọn họ đến Tiên giới sẽ là thần tiên quyến lữ.
Đàn ông đều là thứ khốn kiếp, trừ y.
Thư sinh gật đầu: “Ta hiểu rồi, đố kị.”
“Đố kị?” Giản Hành Chi cảm thấy từ này rất chính xác, y gật đầu: “Đúng vậy, chính là đố kị. Y không hiểu tại sao đồ đệ của mình lại biến thành của người khác chứ? Hơn nữa người khác còn nói với bằng hữu ta, sau này đồ đệ lập gia đình thì phải duy trì khoảng cách. Nhưng y là sư phụ nàng mà, người kia còn tốt hơn sư phụ sao? Còn mạnh hơn sư phụ sao? Còn thân thiết quan tâm nàng hơn sư phụ sao?”
“Nếu có thể thì sao?” Thư sinh hỏi ngược lại, Giản Hành Chi chợt tắc nghẹn.
Thư sinh thấy Giản Hành Chi ngây người, hắn ngẫm nghĩ: “Ta hỏi công tử, ngài với nữ đồ đệ này…”
Giản Hành Chi nhíu mày, thư sinh giơ tay lên: “Mời nói.”
“Là bằng hữu ta!”
“Là thế này, ta có một bằng hữu…” Giản Hành Chi cân nhắc, mở miệng, nhấn mạnh: “Là bằng hữu.”
Giản Hành Chi nhấn mạnh, thư sinh gật đầu: “Được rồi, bằng hữu, vậy bằng hữu ngài có muốn sống cả đời với nữ đồ đệ kia không?”
Tần Uyển Uyển bất ngờ, sau đó lập tức quay đầu: “Đi, đi tìm y!”
Giản Hành Chi không hề do dự đáp: “Muốn.”
“Vậy nếu có một người đàn ông hoàn mỹ vô khuyết muốn mãi mãi ở bên nữ đồ đệ của bằng hữu ngài, bằng hữu ngài có đồng ý không?”
Giản Hành Chi trầm mặc tỏ ý kháng cự, đến nghĩ mà y cũng không muốn, làm sao có người đàn ông hoàn mỹ vô khuyết chứ?
Đàn ông đều là thứ khốn kiếp, trừ y.
“Ngươi… ngươi…”
Thư sinh đã hiểu: “Vậy ta hỏi ngài, nếu như có một ngày nữ đồ đệ của bằng hữu ngài chủ động hôn y, y có bằng lòng không?”
Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi trợn to mắt.
Giây phút đó, xúc cảm khoảnh khắc hôn lên cổ Tần Uyển Uyển dưới vách núi lướt qua đầu y. Cả khuôn mặt y đỏ lựng, nhìn chằm chằm thư sinh.
Thư sinh rút tờ giấy, cầm một kính lúp thủy tinh đẩy tới trước mặt Giản Hành Chi: “Đọc chữ bên trên lên nào.”
“Ngươi… ngươi…”
“Có bằng lòng không?”
Thư sinh cắt lời y: “Không phải ngài, ngài căng thẳng cái gì?”
“Bằng…” Giản Hành Chi lắp bắp: “Bằng lòng.”
Thư sinh gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
“Ngươi hiểu cái gì?”
Thư sinh rút tờ giấy, cầm một kính lúp thủy tinh đẩy tới trước mặt Giản Hành Chi: “Đọc chữ bên trên lên nào.”
Thư sinh đã hiểu: “Vậy ta hỏi ngài, nếu như có một ngày nữ đồ đệ của bằng hữu ngài chủ động hôn y, y có bằng lòng không?”
Giản Hành Chi hoang mang nhận lấy tờ giấy chỉ có một hàng chữ nhỏ đến mức chẳng thấy nổi, sử dụng kính lúp đọc từng chữ một:
Y ngơ ngác đi trên phố, muốn khiến mình vui vẻ một chút.
Đấy, là, tình, yêu.
Giản Hành Chi như đứa trẻ nhỏ ấy, nhìn dáng vẻ này của anh ai lại nghĩ tới Tuế Hành đạo quân trên thiên giới chứ.
Ừ, trừ anh ra, đàn ông đều là lũ khốn kiếp ?
Cuối cùng anh cũng nhận ra rồi *tung bông*
Vị thư sinh này có phải tác giả hóa thành không? Thấy đứa con của mình ngớ ngẩn quá liền xuất hiện gõ phát cho tỉnh?
Cuối cùng lão sư phụ cũng được giải đáp rồi. Thương bạn nhỏ Giản quá