Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 59 (2)

Chương 59 (2)

Đấy là tình yêu

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Trên phố chỉ còn lại Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, Giản Hành Chi hơi ngượng ngùng: “Con… con và Tạ Cô Đường ra ngoài đi chơi, có phải ta quấy rầy rồi không?”

“Không có gì.” Tần Uyển Uyển xoay người bước đi trên phố: “Dẫn người đi dạo một lát, không có gì trở ngại cả.”

Yên Vô Song phải bày hàng cả đêm, không gấp.

Gin Hành Chi nghe thyTn Uyn Uynîb rơi TÏCô Đưng cnh mình, lptc vui vhn lên, đãIlâu y chưaĪtng vui đếnvy, vi vàngļđui theo TnUyn Uyn.

Tn UynɩUyn dn yđến quy bánhètrôi, múc mttô ln. GinéHành Chi nhìnth tròn trònïtrong chén, đng°im quan sát.Tn Uyn Uynmúc mt viênbánh trôi, thyGin Hành Chiquan sát thjnày, không khingưc mt lênïnhìn, khó tinùhi: “Ngưi chưaĮăn bao gi?”

Gin Hành Chiìngưng ngùng, chЇđành đáp: “Đãtng thy.”

“Ngưi Tu chânègii nhiu năminhư thế Tn}Uyn Uyn hi:ù“Mà chưa tngăn bánh trôi?”

“Ta… khi sinhra, ta đãôlà Kim Đan.”Gin Hành Chiêgii thích: “Choènên t khifnh đưc vic,Ita đã tchĺcc.”

Vy saongưi biết nuăn?” Tn UynUyn tò mòv quá khca Gin HànhChi, Gin HànhChi suy nghĩ:í“Bi vì linhthú, linh m(*),Ilinh trà cóích cho tuluyn, nên tabiết x lý¹nhng th này.Nhưng ngũ ccnhân gian, ta…ă

(*) M: go

Licòn chưa dt,¸Tn Uyn Uyn[đã đút thìabánh trôi vàoơming Gin HànhòChi.

Gin Hành Chiɨcng đ, Tn}Uyn Uyn btcưi: “Ngưi ănđi.”

Gin HànhíChi gưng goếcn bánh trôi.Bánh trôi đưcTn Uyn Uynđt trên thìaícho ngui tlâu, vì vyơcũng không nóng.Y va cnxung, nhân htìmè chy ra,Íva ngt va}thơm, quyn viĨgo nếp cóïmùi thơm cajgo, là cmgiác mm ngtùkhông thuc vTu chân gii.

Đckhoét ý chí,ăn mòn tâmêhn

Gin HànhôChi ngn ngơɩăn bánh trôi,đi ăn xong,ĪTn Uyn Uynhi y: “Ănngon không?”

“Ngon.”â

Gin Hành Chiphn khích, bưngìchén lên đvào ming.

Y chĩăn vài hpìđã hết chén,tiếp tc giÎông ch: “Ông]ch, ta cònìmun…

“Còn mónăkhác na.”

TnìUyn Uyn nhanhįnhn ngăn yli, Gin HànhīChi quay đunhìn Tn UynUyn: “Còn mónkhác ăn ngonhơn sao?”

“Còn.”Tn Uyn Uyngt đu, đttin lên bàn,kéo c tayy: “Đi, tađdn ngưi điăn.”

Gin HànhChi b nànglôi kéo, btýđu theo nàngquét sch chđêm.

Cuc đi y{ly tu hànhălàm mc tiêu,ıtrưc khi gpđưc Tn UynUyn, y chưaótng có giâyđphút buông lng.

Ănmc đi đu liên quanđến tu hành,ĩnhân gian tpīs bt quách là mâyòkhói thong qua.Tng xem, tngfbiết nhưng chưa²bao gi th.

TnĪUyn Uyn dny ăn đimýtâm, bánh ngt,îko, ht d³rang, dn yĭđi gii đÎđèn, ném phiõtiêu, đeo mtín, xem xiếc.

Cuicùng dng àquy h lôngào đưng trưcmt, mua choïy mt xâu.ĩTay Gin HànhɨChi ôm đyquà vt, cnɩmt h lôngào đưng, đtnhiên sc nh:“Bc Thành, phêmu con bán}mt h lôngào đưng Tiên gii cũngõlà v nàysao?”

Li nàykhiến Tn UynóUyn sng ngưi,nàng mi nhti li nóidi ca mình,{xu h gtđu: “Gn tươngt.”

“Ca Tiêngii ăn ngonhơn không?”

GinHành Chi tòãmò, Tn UynUyn gt đu:“Ngon hơn mtchút.”

Vy conļbiết làm không?”:

Tn Uyn Uynônhn ra y(mun hi gì,lp tc tchi: “Không biết.”

Gin Hành Chihơi tiếc nui,y suy ngm,Ĭnghĩ đến tương(lai: “Đi chúngăta tr vITiên gii, taôs đón phmu con đếnĮđo cung, saunày thnh thongïbn h làmvài xâu choîta là đưcĮri.”

Nghe thyĩy vui výtưng tưng, TnUyn Uyn hơicm đng tronglòng. Nàng chptay sau lưng,đi bên cnhy, mm cưi:¸Đưc thôi, nếulúc đó ngưi:còn nhn đđ là ta.”

Chc chn lànhn.” Gin HànhChi ly làml: “Có lýdo gì màĬta không nhn?”(

Tn Uyn UynIkhông đáp. Haiíngưi đi tiõtrưc miếu NguytòLão, nhìn thy)T Cô Đưngđng caĬbày ám hiu]bng mt vi°nàng, hn nênđi tìm YênĨVô Song ri.

Nàng[nhìn sc tri,Įli nhìn phfdài, dng bưc.

GinHành Chi lyũlàm l vìīsao Tn UynóUyn dng bưcĩkhông đi, ycm h lôquay đu.

“Sao thế?”

“Sư ph.” TnơUyn Uyn cnnhc làm saom ming: “Tiónay chơi vuikhông?”

Vui.” GinHành Chi gtđđu, y hiếmkhi nói di,Ĭtình cm đuļbc trc.

Hai tayìTn Uyn Uynchp sau lưng:IVy… nếu chơiđ ri, thìɩngưi v trưcnhé?”

Trong phútchc, Gin HànhĩChi hoang mang,ïy bt giácưnhìn qua bên)cnh, thy TãCô Đưng đngĩđi Tn UynUyn trưc miếuNguyt Lão.

Đt nhiênİy thông minhIlên, EQ caochưa tng có,do d hi:“Con mun điĩtìm T CôľĐưng?”

Vâng.”

TnãUyn Uyn khôngh che giu.Gin Hành Chi¸cm h lô,]ôm quà vtôvà đ chơitrong ngc, cóikích đng khôngìmun ri đi.Y biết nhưīvy không tha,ônhưng vn giannan nói: “TaĪđi cùng khôngđưc sao?”

“Sưph.” Tn UynéUyn nhìn ychăm chú: “NgưiĮphi cho ta³chút không gian,đta có vàichuyn phi làm.ĬTht ra vndĩ cuc thichèo thuyn lnínày có thİta mun ly,ta rt cgng đ lynó, bi vìéngưi đt nhiênxen vào nênàkế hoch cata b rilon.”

Vy… GinĩHành Chi tiếpítc chng chế:“Con còn muncái gì, nóiícho ta biết,ta giúp conĩkhông đưc sao?”ĩ

“Sư ph.” TnUyn Uyn thdài: “Không phichuyn nào taɩcũng phi nóiĩcho ngưi, đúngkhông?”

Gin HànhđChi không lêntiếng, Tn Uyn)Uyn tiếp tcnói: “Dù chongưi là sưíph, ta cũngýcó cuc sng]ca mình. Takhông mun nóiĩchuyn này chongưi, ngưi trv đi.”

Câunày đưc xemİnhư là linói cc kơtn thương tming Tn UynîUyn. Gin HànhChi gt đu,c ra vftrn tĩnh: “,ta biết ri.Thôi, con điâlàm chuyn ca{con, ta vđây.”

Nói xong,ĬGin Hành Chifôm quà vtvà đ chơiĭquay đu riđi.

Thanh niên bưcđi trên ph,Íáo trng khoác{xanh, ngc quaníbuc cao, cíngưi mang theo:s thanh lãnhca kiếm tu,īnháy mt dưngnhư rút khiÏmãn thế phnhoa, ging vi(Tuế Hành tiênìquân cao caoti thưng, cáchĪbit thế gianmà năm đóáTn Uyn Uynïtng gp.

Tn UynÍUyn sng snhìn bóng lưngy, cho đếnkhi T CôơĐưng đến nhcnh nàng: “Lúcũnãy Yên Vô]Song ngh ngơi hu vin,ta bt yìri.”

Đơn gin¸thế à?”

Tần Uyển Uyển bất ngờ, sau đó lập tức quay đầu: “Đi, đi tìm y!”

Tạ Cô Đường dẫn Tần Uyển Uyển cùng đi tìm Yên Vô Song bị bắt, Giản Hành Chi thẫn thờ bước một mình trên phố.

“Bằng…” Giản Hành Chi lắp bắp: “Bằng lòng.”

Thư sinh gật đầu: “Ta hiểu rồi, đố kị.”

Tạ Cô Đường dẫn Tần Uyển Uyển cùng đi tìm Yên Vô Song bị bắt, Giản Hành Chi thẫn thờ bước một mình trên phố.

“Ngươi hiểu cái gì?”

Không biết tại sao con phố ồn ào náo nhiệt ban nãy bỗng mất đi tư vị.

Giản Hành Chi nhấn mạnh, thư sinh gật đầu: “Được rồi, bằng hữu, vậy bằng hữu ngài có muốn sống cả đời với nữ đồ đệ kia không?”

Thật ra y đơn độc hơn một trăm năm, đã sớm quen rồi. Nhưng không biết tại sao, dường như đã quen náo nhiệt, đột nhiên trở lại một mình, chợt cảm thấy yên ắng kỳ lạ.

Thư sinh gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi trợn to mắt.

“Nếu có thể thì sao?” Thư sinh hỏi ngược lại, Giản Hành Chi chợt tắc nghẹn.

Y ngơ ngác đi trên phố, muốn khiến mình vui vẻ một chút.

“Là bằng hữu ta!”

Giản Hành Chi trầm mặc tỏ ý kháng cự, đến nghĩ mà y cũng không muốn, làm sao có người đàn ông hoàn mỹ vô khuyết chứ?

Thật ra Tần Uyển Uyển không nói, y cũng biết. Nàng chắc chắn đến miếu Nguyệt Lão với Tạ Cô Đường hứa hẹn cả đời.

Nhưng lúc này nghe nói thế, y theo bản năng dừng bước, ngẩng đầu lên. Một thư sinh phe phẩy quạt, nở nụ cười trong trẻo ngồi yên nhìn y.

Thật ra Tần Uyển Uyển không nói, y cũng biết. Nàng chắc chắn đến miếu Nguyệt Lão với Tạ Cô Đường hứa hẹn cả đời.

Có lẽ là suốt đời, không chừng còn đời đời kiếp kiếp, lấy thiên tư của Tạ Cô Đường, phi thăng là chuyện sớm muộn. Đợi tương lai bọn họ đến Tiên giới sẽ là thần tiên quyến lữ.

Giản Hành Chi do dự chốc lát, bước tới trước quầy hàng.

Giản Hành Chi ôm đống đồ nho nhỏ Tần Uyển Uyển mua cho, thơ thơ thẫn thẫn.

Giản Hành Chi ôm đống đồ nho nhỏ Tần Uyển Uyển mua cho, thơ thơ thẫn thẫn.

Một thanh niên đằng xa thấy y, lớn tiếng gọi: “Công tử, xem một quẻ không, giải đáp thắc mắc nhân sinh!”

Giây phút đó, xúc cảm khoảnh khắc hôn lên cổ Tần Uyển Uyển dưới vách núi lướt qua đầu y. Cả khuôn mặt y đỏ lựng, nhìn chằm chằm thư sinh.

Trước kia nghe nói thế, Giản Hành Chi chẳng bao giờ để ý, làm sao người phàm bên đường lại có thể bói ra chuyện thiên mệnh chứ?

Thư sinh này toàn thân áo trắng, đôi mắt đào hoa mê người.

Nhưng lúc này nghe nói thế, y theo bản năng dừng bước, ngẩng đầu lên. Một thư sinh phe phẩy quạt, nở nụ cười trong trẻo ngồi yên nhìn y.

Thật ra y đơn độc hơn một trăm năm, đã sớm quen rồi. Nhưng không biết tại sao, dường như đã quen náo nhiệt, đột nhiên trở lại một mình, chợt cảm thấy yên ắng kỳ lạ.

Thư sinh này toàn thân áo trắng, đôi mắt đào hoa mê người.

“Ta… có một câu hỏi.”

Giản Hành Chi do dự chốc lát, bước tới trước quầy hàng.

Thư sinh thấy Giản Hành Chi ngây người, hắn ngẫm nghĩ: “Ta hỏi công tử, ngài với nữ đồ đệ này…”

Thư sinh phe phẩy cây quạt: “Đoán chữ xem bói, công tử định xem gì?”

“Đố kị?” Giản Hành Chi cảm thấy từ này rất chính xác, y gật đầu: “Đúng vậy, chính là đố kị. Y không hiểu tại sao đồ đệ của mình lại biến thành của người khác chứ? Hơn nữa người khác còn nói với bằng hữu ta, sau này đồ đệ lập gia đình thì phải duy trì khoảng cách. Nhưng y là sư phụ nàng mà, người kia còn tốt hơn sư phụ sao? Còn mạnh hơn sư phụ sao? Còn thân thiết quan tâm nàng hơn sư phụ sao?”

“Ta… có một câu hỏi.”

Giản Hành Chi không hề do dự đáp: “Muốn.”

Giản Hành Chi nhíu mày, thư sinh giơ tay lên: “Mời nói.”

“Là thế này, ta có một bằng hữu…” Giản Hành Chi cân nhắc, mở miệng, nhấn mạnh: “Là bằng hữu.”

Thư sinh gật đầu: “Ta hiểu, là bằng hữu.”

Trước kia nghe nói thế, Giản Hành Chi chẳng bao giờ để ý, làm sao người phàm bên đường lại có thể bói ra chuyện thiên mệnh chứ?

“Y có một nữ đồ đệ. Nữ đồ đệ này nhìn trúng một kiếm tu, y cũng muốn làm mai cho họ. Nhưng mỗi lần đồ đệ và kiếm tu kia ở cùng nhau, y lại thấy khó chịu.”

Đấy, là, tình, yêu.

“Khó chịu thế nào?”

Thư sinh cắt lời y: “Không phải ngài, ngài căng thẳng cái gì?”

Thư sinh tò mò, Giản Hành Chi suy nghĩ, dốc cạn từ ngữ miêu tả: “Thì chua xót trong lòng, hơi tủi thân, không vui, còn hơi tức giận, rất phức tạp.”

Có lẽ là suốt đời, không chừng còn đời đời kiếp kiếp, lấy thiên tư của Tạ Cô Đường, phi thăng là chuyện sớm muộn. Đợi tương lai bọn họ đến Tiên giới sẽ là thần tiên quyến lữ.

Đàn ông đều là thứ khốn kiếp, trừ y.

Thư sinh gật đầu: “Ta hiểu rồi, đố kị.”

“Đố kị?” Giản Hành Chi cảm thấy từ này rất chính xác, y gật đầu: “Đúng vậy, chính là đố kị. Y không hiểu tại sao đồ đệ của mình lại biến thành của người khác chứ? Hơn nữa người khác còn nói với bằng hữu ta, sau này đồ đệ lập gia đình thì phải duy trì khoảng cách. Nhưng y là sư phụ nàng mà, người kia còn tốt hơn sư phụ sao? Còn mạnh hơn sư phụ sao? Còn thân thiết quan tâm nàng hơn sư phụ sao?”

“Nếu có thể thì sao?” Thư sinh hỏi ngược lại, Giản Hành Chi chợt tắc nghẹn.

Thư sinh thấy Giản Hành Chi ngây người, hắn ngẫm nghĩ: “Ta hỏi công tử, ngài với nữ đồ đệ này…”

Giản Hành Chi nhíu mày, thư sinh giơ tay lên: “Mời nói.”

“Là bằng hữu ta!”

“Là thế này, ta có một bằng hữu…” Giản Hành Chi cân nhắc, mở miệng, nhấn mạnh: “Là bằng hữu.”

Giản Hành Chi nhấn mạnh, thư sinh gật đầu: “Được rồi, bằng hữu, vậy bằng hữu ngài có muốn sống cả đời với nữ đồ đệ kia không?”

Tần Uyển Uyển bất ngờ, sau đó lập tức quay đầu: “Đi, đi tìm y!”

Giản Hành Chi không hề do dự đáp: “Muốn.”

“Vậy nếu có một người đàn ông hoàn mỹ vô khuyết muốn mãi mãi ở bên nữ đồ đệ của bằng hữu ngài, bằng hữu ngài có đồng ý không?”

Giản Hành Chi trầm mặc tỏ ý kháng cự, đến nghĩ mà y cũng không muốn, làm sao có người đàn ông hoàn mỹ vô khuyết chứ?

Đàn ông đều là thứ khốn kiếp, trừ y.

“Ngươi… ngươi…”

Thư sinh đã hiểu: “Vậy ta hỏi ngài, nếu như có một ngày nữ đồ đệ của bằng hữu ngài chủ động hôn y, y có bằng lòng không?”

Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi trợn to mắt.

Giây phút đó, xúc cảm khoảnh khắc hôn lên cổ Tần Uyển Uyển dưới vách núi lướt qua đầu y. Cả khuôn mặt y đỏ lựng, nhìn chằm chằm thư sinh.

Thư sinh rút tờ giấy, cầm một kính lúp thủy tinh đẩy tới trước mặt Giản Hành Chi: “Đọc chữ bên trên lên nào.”

“Ngươi… ngươi…”

“Có bằng lòng không?”

Thư sinh cắt lời y: “Không phải ngài, ngài căng thẳng cái gì?”

“Bằng…” Giản Hành Chi lắp bắp: “Bằng lòng.”

Thư sinh gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

“Ngươi hiểu cái gì?”

Thư sinh rút tờ giấy, cầm một kính lúp thủy tinh đẩy tới trước mặt Giản Hành Chi: “Đọc chữ bên trên lên nào.”

Thư sinh đã hiểu: “Vậy ta hỏi ngài, nếu như có một ngày nữ đồ đệ của bằng hữu ngài chủ động hôn y, y có bằng lòng không?”

Giản Hành Chi hoang mang nhận lấy tờ giấy chỉ có một hàng chữ nhỏ đến mức chẳng thấy nổi, sử dụng kính lúp đọc từng chữ một:

Y ngơ ngác đi trên phố, muốn khiến mình vui vẻ một chút.

Đấy, là, tình, yêu.

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Giản Hành Chi như đứa trẻ nhỏ ấy, nhìn dáng vẻ này của anh ai lại nghĩ tới Tuế Hành đạo quân trên thiên giới chứ.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ừ, trừ anh ra, đàn ông đều là lũ khốn kiếp ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cuối cùng anh cũng nhận ra rồi *tung bông*

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Vị thư sinh này có phải tác giả hóa thành không? Thấy đứa con của mình ngớ ngẩn quá liền xuất hiện gõ phát cho tỉnh?

Wuinh
Wuinh
2 Năm Cách đây

Cuối cùng lão sư phụ cũng được giải đáp rồi. Thương bạn nhỏ Giản quá

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!