Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 60

Chương 60

Ta chính là Tịch Sơn nữ quân

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tình yêu.

Đấy là tình yêu!

Tất cả bí kíp yêu đương y từng đọc đột nhiên tràn hết lên đầu, giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, đề hồ quán đỉnh(*).

(*) Cụm từ này được dùng trong Phật giáo, sử dụng để ví một khi trí tuệ khai mở thì con người có thể giải trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt

Y muốn mãi mãi ở cùng Tần Uyển Uyển, muốn chăm sóc Tần Uyển Uyển.

Người khác chăm sóc nàng, y không yên tâm, phải là y chăm sóc nàng.

Ngưi khác luyn kiếm vinàng, y khôngfyên tâm, phiõlà y tmình đánh!

So viíthy, có thânáphn gì ĭbên nàng cđi tt hơnôchng nàng!

Tuyến tìnhĩcm chó mágì đó, phiĭđ y đánh!

GinHành Chi sángɪt thông sut,đt ngt đngbt dy, da²thư sinh gitĩthót: “Công t,ïngài đnh làmgì?”

“Ta phiêtrc xut nàngkhi sư môn!”Ĩ

Gin Hành Chit lm bm,ưgiơ tay vĩmt viên linhâthch, xoay ngưiíchy băng băng:v phía miếuNguyt Lão.

Thư sinhÎnhìn Gin HànhìChi chy xa,jphe phy qut,ínhìn linh thch,fbt tiếng cưinho.

Đến sm mtchút… Chiếc qut³trên bàn tayxinh đp caïthư sinh chuynđđng, ánh mtl ra sírét lnh: “Đngĩép ta giếtngưi.”

Lúc Gin{Hành Chi chymt mch đến}miếu Nguyt Lão,ìnhóm Tn UynUyn và TjCô Đưng đangìđi ti tòaThiên đin ïhu vin miếu¹Nguyt Lão. TòađThiên đin nàyđã b bíhoang t lâu,ĩbình thưng vnkhông ai ti,T Cô Đưngđánh ngt Yên]Vô Song xongýthì trói đây.

Tn Uyn Uynchy vào Thiênđin, b tríļkết gii, ht³cm vi NamPhong. Nam Phongơbèn chy lênítháo khăn trùmđu Yên VôSong, đim mtícái lên đuĩy, Yên VôơSong lp tchi tnh: “Anhhùng, đng giếtļta! Có gìt t nói!Ta trên có°già, dưi cóÎtr, ngay càchó Sơnïtrang C Kiếmıcũng da vàota! Ngài đinhân đi lưng,ĩvn đ tinbc c tt nói…

“YênVô Song.”

TnUyn Uyn ctìngang din xutca y: “Mómt ra xemta là ai.”ó

Không.” Yên VôSong nhm chtmt: “Biết càngınhiu, chết càngnhanh. Cô yêntâm, ta tuytđi s khôngĭm mt, cũngtuyt đi khôngbiết cô làTn Vãn Vãn.”

Mi ngưi: “…â

Trm mc khiếnfYên Vô Songnhn ra mìnhva nói gì,y đau khĨm mt, nhìnTn Uyn Uyn,îmt l vİbi ai: “Sưįph cô tđánh mình gãyxương tht mà,Îkhông phi tađánh.”

“Ta khôngĺti tìm ngươiìtính s.”

TnUyn Uyn đng(thng dy, điíti trưc mtïYên Vô Song.Yên Vô Songécăng thng nhìnnàng, thy TnUyn Uyn ngi[xm xung, đtÎngt vch yíphc y ra.

YênVô Song ngâyngưi, hong snhìn nàng: “CôKhông phi côđang có thaiĩsao?”

Tn UynļUyn không đáp,ɨnàng nhìn chmchm ho tiếttrên ngưi YênâVô Song.

Yên VôòSong b tróiùkhông th nhúcnhích, y cuđcu nhìn sang}T Cô Đưng:V Đo quânnày, ngươi qunlý cô ta°đi đưc không?Ta có tiếtÍtháo, không thɨnhư vy, takhông bán thânâđâu.”

“Câm ming!”

Nam Phong ngheíhết ni, đánh}mt phát lênýđu Yên VôSong: “Còn lâuch nhân tami xem trngɪngươi, t ngươixem đi, ngươiđp hơn Ginđo quân hayT đo quân,ch nhân nhìnĩtrúng ngươi cáigì?”

“Cái nàyįphi hi chnhân ngươi y.”í

Yên Vô Songìmt mày đauïkh, quay đuínhìn Tn UynUyn đang nghiêm)túc quan sátôngc mình, gưngcưi: “Tn côìnương, cô

Li còn chưaЇdt, Tn UynɩUyn ngng đu¹nhìn y. Đidin vi ánhmt lnh băngca Tn UynÎUyn, Yên VôĩSong lp tcîkhut phc: “Côĩthy hài lòngkhông?”

“Ai vpháp trn têníngc này?”

TnUyn Uyn chđvào pháp trnĩtrên ngc YênVô Song, vmt lnh lo.ĭCon ngươi YênɩVô Song coli, mt lát)sau, y lptc bày biucm cà lơ°pht phơ: “Côđang nói gì³đy? Ta nghe²không hiu.”

Pháptrn trên ngcéngươi s dngîbút pháp TchôSơn v trn.”,V mt nàngİđim tĩnh: “Sơnch Tch SơnơThưng Tuế,ɪly pháp trnítu luyn thnĬthc làm sĭtrưng. Mc dùta không nhìnra tác dngpháp trn này]ca ngươi, nhưngm đu vàkết thúc hoɩtiết đu xutĭphát t Tch:Sơn ta, hnúlà có ngưitng hc phápthut Tch Sơnếri t mìnhĪkhai sáng vra mt phápĩtrn. Rt cucõpháp trn nàyjti t đâu?”á

“Tch Sơn?”

Dưngnhư Yên VôSong nghe khônghiu: “Tch SơnÏcái gì?”

TnЇUyn Uyn ngheĩthy li này,óquay đu nhìnNam Phong vàĩT Cô Đưng:í“T đi ca,ɨNam Phong, haingưi ra ngoàiItrưc đi, tacó chút vicĩphi hi riêngy.”

T CôâĐưng và Nam]Phong nhìn nhau,ïgt đu. TĩCô Đưng hơijkhông yên tâm,bưc lên chngthêm mt phongn. Sau khiphong kín tuvi Yên Vô°Song, y vàíNam Phong miùra ngoài.

Hai ngưiīra ngoài ri,ăTn Uyn Uynĩquay đu nhìnìYên Vô Song:“Ngươi gi ngu}vi ta phiúkhông?”

“Ta thtếs không biếtcô đang nói¹gì.”

Không biết,vy chúng tasp xếp liìmt chút.”

TnìUyn Uyn suynghĩ, chnh lýtt c thôngtin nàng biếttrong lòng mt(lưt, chm rãiÍm ming: “Hơnmt trăm nămtrưc, ma chngítàn sát baībãi, có haiv Thưng tiênđi ti tiuɨthế gii này,īmt v đoýhào Thưng Tuế,mt v đohào Thái Hng.Bn h giúpúđ bán tiênthế gii nàyɪlà Ln NgôníChi phong nma chng. LnINgôn Chi tiHoang Thành, lúcđó Sơn trangâC Kiếm vnlà môn pháiïln nht HoangíThành, ngươi làïĐi sư huynhîSơn trang CiKiếm, cũng làïChưng môn tươngùlai, ngươi hnphi biết chuynln như vynh?”

“Cô xemtrng ta quári.” Yên VôíSong th dài:Làm sao tabiết nhiu nhưùvy?”

V sau,Ln Ngôn Chichết HoangThành, hai vîThưng tiên khôngbiết tin tc.ĩTiếp đó, thêt ngươi bnhchết, tu vingươi suy gim,ăSơn trang CúKiếm dn dnɩsuy tàn, trongfnày đã xyra chuyn gì?”é

“Tn đo hu.”Yên Vô Songúbt lc: “Không)phi s vicxy ra cùngmt thi gianđu là cùngmt chuyn, côĭsuy lun phiĩcó logic.”

Vy(tr li ta[mt câu hi.”

Tn Uyn Uynnhìn y: “XuânSinh là doLn Ngôn Chiôdy ngươi phiíkhông?”

Yên VôSong c rav không hiu,xoay đu qua:ế“Haiz, Ln NgônìChi chính làMinh Tnh đoquân, làm saocó quan hívi ta ch?Còn dy tâmípháp Xuân Sinhĩcho ta?”

“Ngươiquen biết muthân y?” Tn}Uyn Uyn tiếptc suy đoán,ɪYên Vô Songĩbt lc: “TaÍđã nói…

“Haylà t t?”í

Tn Uyn Uynct ngang liíy, Yên VôíSong sng ngưi.Tn Uyn Uynquát sát ánhļmt y: “Lúcchúng ta tiHoang Thành, điơnhm vào mtngôi c m,trong c m)có mưi haica sinh t,ìchúng ta chnisai s chếtɩ trong đó.áNhưng khi yúxut hin oĩnh ca mtngưi ph n,cô y đãIch đưng choïchúng ta.”

YênVô Song khôngônói, y nhìnchm chm TníUyn Uyn. Tn(Uyn Uyn dnísáng t trongílòng, tiếp tcmiêu t: “Côİy mc váydài màu son,Їchi búi tócph nhân, cmĨchiếc đèn lưuơly, khuôn mtătròn tra nhưtrng ngng, mthai mí, trôngđrt du dàng.Cô y đng ca nhìnêchăm chú GinHành Chi, ta]như c nhân.”

Lúc Tn UynįUyn miêu ttưng mo nàt kia, nưcĨmt Yên VôSong trưt xung.

Yɨvn luôn nhìnìTn Uyn Uyn,khuôn mt càlơ pht phơítrưc nay mangtheo chút đimtĩnh hiếm có.

Khonhkhc này, ynhư đao phongsc bén. Cuicùng, Tn UynUyn cũng cmnhn đưc khíphách đ nhtɨkiếm Hoang Thànhưnăm đó trênɩngưi y.

“Nàng đãnói gì?”

YênĩVô Song khàn:ging m ming.

TnĺUyn Uyn tiếcfnui nói: “Côìy ch chđưng, bi vìcô y ch³là mt lungchp nim.”

Ngayìc tàn hnÎcũng không phi.

YênVô Song khôngjnói, xoay đu(đi, không munĺđ Tn UynUyn thy mìnhrơi l.

Tn UynUyn quan sátfy, m mingúkhng đnh: “Côy là thêđt ngươi.”

Nóiĩxong, nàng bưcti trưc mtèYên Vô Song,nhìn chm chmy: “Thê tɪca ngươi có]quan h viľGin Hành Chi,énhưng Gin Hành]Chi không philà ngưi caľthế gii này.ÎMt trăm nămtrưc, y chưara đi. Choľnên ch cómt kh năng,[thê t ngươiènhìn không phiÏlà Gin HànhChi, mà làbóng dáng, tưngЇmo hoc hnïphách quen thucɪtrên ngưi GinľHành Chi. Mà)tưng mo caɪy gn nhưìging ht LnúNgôn Chi, đúngũkhông?”

“Cô phinĩquá.”

Yên VôıSong hung dtrng nàng. TníUyn Uyn tnhìbơ, tiếp tcíphân tích: “LnNgôn Chi làcon ngoài giá³thú ca Ninhth, bi vìthiên phú yÏxut chúng nênòđưc mi ngưibiết ti. Nhưngnếu y chlà mt ngưi°bình thưng, vy{có l càđi cũng khôngĮcó ngưi nàoĩbiết đến stn ti cay, ví dįch gái ylà mt trưnghp như vy,Īcho nên ítɩngưi biết đưcngươi là tìphu(*) ca LnNgôn Chi. Côngpháp Xuân Sinhôlà ca LnìNgôn Chi, LnNgôn Chi tnggp Thưng Tuếívà Thái Hng,ìthm chí quanıh không t,hc đưc phápthut hai ngưi,òv mt trnpháp trên ngưiɩngươi, có phi°không?”

(*) Anh°r

Vừa nói ra, mọi thứ đều bắt đầu hợp lý trôi chảy.

Dứt lời, Tần Uyển Uyển kiêu ngạo cười: “Ta cũng không phải người của thế giới này, ta chính là Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển.”

“Vậy thì cô cứ ở lại.”

“Cô không cần hỏi nữa.”

【Vở kịch nhỏ 1】

“Nếu ta không đi thì sao?”

Yên Vô Song hít sâu một hơi: “Ta sẽ không nói cho cô bất cứ điều gì, ta chỉ cảnh cáo cô một chuyện.”

“Vậy cô tới đây!”

Tần Uyển Uyển không đáp, nàng lẳng lặng ngưng mắt nhìn Yên Vô Song, vẻ mặt Yên Vô Song lãnh đạm: “Dẫn Giản Hành Chi và bằng hữu của cô rời khỏi Hoang Thành ngay lập tức, càng xa càng tốt.”

Tất cả chiếu vào mắt Giản Hành Chi giống như phim kinh dị.

“Nếu ta không đi thì sao?”

Y suy nghĩ rất nhiều, nghĩ cả buổi làm sao giải thích với Tần Uyển Uyển. Có điều còn chưa kịp mở miệng, vừa đến ngoài kết giới, thính lực cực tốt của y đã nghe thấy tiếng roi chan chát, cùng với giọng nói tàn nhẫn hoàn toàn khác hẳn Tần Uyển Uyển ngày thường: “Coi chừng ta khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”

Trong sa mạc, Tần Uyển Uyển liều mạng cố gắng tiêu diệt y, y còn cảm thấy mình chưa bao giờ gặp tiên nữ nào có sự bền bỉ như thế…

Mãnh nam ngã dưới đất, bị trói chặt chẽ, y sam rối loạn, mắt đầy chấn kinh. Nữ tử áo đỏ, tay cầm roi dài, trong lạnh lùng mang theo tà mị, trong tà mị mang theo kiêu ngạo.

“Vậy thì cô cứ ở lại.”

“Ta muốn chà đạp ngươi từ tận tâm hồn, phá hủy ngươi, nhục nhã ngươi, khiến ngươi biết cái gì là tổn thương thật sự!”

Tại Quỷ Thành, Tần Uyển Uyển dốc sức bán y, bán được thì bán, tống được thì tống.

Yên Vô Song nhìn nàng: “Dù sao thì ta cũng sẽ chẳng khai gì cả.”

***

“Đệ nhất mỹ nhân Tiên giới, xếp thứ hai mươi mốt trên bảng xếp hạng sức chiến đấu, Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển.”

Hai người giằng co.

Vì sao lại nghe thấy hai cái tên này ở đây?

Tần Uyển Uyển nhìn chằm chằm Yên Vô Song, vẻ mặt Yên Vô Song bi tráng hiến thân vì đại nghĩa.

Hóa ra nàng là Tịch Sơn nữ quân!!!

Không phải là cha mẹ của tử địch của y – Tịch Sơn nữ quân sao?

Tần Uyển Uyển cảm thấy không thể tiếp tục như vậy.

Yên Vô Song quyết tâm không mở miệng, nếu nàng không tăng liều mạnh, e là chẳng hỏi ra gì.

Nàng ngẫm nghĩ, đưa ra quyết định, lạnh giọng nói: “Ngươi chớ rượu mời không uống, muống uống rượu phạt!”

Tiêu rồi!

Giọng nói này, khí phách này làm chấn động Giản Hành Chi.

Nói xong, nàng móc một chiếc roi từ trong túi Càn Khôn ra, đứng dậy đánh mạnh xuống đất: “Cẩn thận ta khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”

Hai người giằng co.

Lúc Tần Uyển Uyển đang thẩm vấn Yên Vô Song, Giản Hành Chi đã vọt thẳng tới miếu Nguyệt Lão. Y sử dụng thần thức tìm kiếm một vòng trước, phát hiện Tần Uyển Uyển bày kết giới, lòng y cuống cuồng, sợ Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường làm mấy việc ngu ngốc như hứa hẹn tam sinh tam thế, vội vã chạy vào Thiên điện.

(*) Cuồng quyến: “cuồng” là điên cuồng, táo bạo; “quyến” là chính trực ngay thẳng, lịch sự. Hai chữ này thể hiện sự tương phản trong một con người.

Y vừa chạy vào vừa suy nghĩ. Y nghĩ kỹ rồi, y sẽ xông vào đó, trục xuất Tần Uyển Uyển khỏi sư môn, sau đó y lại tỏ tình, nói rõ với nàng.

Một trăm năm qua, y chưa từng để ý người nào, lần đầu tiên thích người ta, không thể ngay cả cơ hội cũng không có mà đã trực tiếp kết thúc!

Để y đánh tuyến tình cảm! Để y kiếm điểm tích lũy!

Giản Hành Chi nghe thấy hai cái tên này, nhíu mày.

Phi thăng có thể từ chối, lấy chồng không thể xằng bậy, bất kể thế nào cũng phải cho y một cơ hội!

Mà người này ngồi xổm bên cửa sổ, sử dụng cách thức nguyên thủy nhất rình mò cảnh tượng bên trong Thiên điện.

Một trăm năm qua, y chưa từng để ý người nào, lần đầu tiên thích người ta, không thể ngay cả cơ hội cũng không có mà đã trực tiếp kết thúc!

“Ta đạo hào Tuế Hành, họ Giản, tên Hành Chi, một lòng tu kiếm, không hỏi sự đời, người trong giang hồ gọi là Long Ngạo Thiên.”

Y suy nghĩ rất nhiều, nghĩ cả buổi làm sao giải thích với Tần Uyển Uyển. Có điều còn chưa kịp mở miệng, vừa đến ngoài kết giới, thính lực cực tốt của y đã nghe thấy tiếng roi chan chát, cùng với giọng nói tàn nhẫn hoàn toàn khác hẳn Tần Uyển Uyển ngày thường: “Coi chừng ta khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”

Yên Vô Song lạnh mắt nhìn nàng: “Có gan thì giết ta đi.”

Giọng nói này, khí phách này làm chấn động Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi dừng bước, y nhìn xung quanh, phát hiện Tạ Cô Đường và Nam Phong đang ở ngoài đại điện Thiên điện, mà rõ ràng Tần Uyển Uyển đang ở trong Thiên điện.

“Sư phụ, Long Ngạo Thiên là tên thật của người à? Rốt cuộc người ở Tiên giới tên là gì? Làm cái gì??”

Dù gì đối với với nàng thì tra tấn bức cung cũng hơi khó thật.

Trong đêm tối, người con gái chầm chậm nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Chẳng phải tỏ tình sao, vì sao đối tượng lại ở bên ngoài?

Tần Uyển Uyển không đáp, nàng lẳng lặng ngưng mắt nhìn Yên Vô Song, vẻ mặt Yên Vô Song lãnh đạm: “Dẫn Giản Hành Chi và bằng hữu của cô rời khỏi Hoang Thành ngay lập tức, càng xa càng tốt.”

Giản Hành Chi không hiểu, có điều y cũng không nghĩ nhiều, lặng lẽ chọc thủng kết giới của Tần Uyển Uyển rồi đóng lại cho nàng, nhẹ chân nhẹ tay tiếp cận Thiên điện. Đến bên cửa sổ, y len lén chọc một lỗ nhỏ, nhìn vào khung cảnh bên trong.

Yên Vô Song cau mày, Giản Hành Chi cũng tò mò.

Y vẫn luôn che giấu khí tức, trừ khi thần thức tu vi cao hơn y, nếu không rất khó bị người ta phát hiện. Y cố tình trốn tránh, Tạ Cô Đường và Tần Uyển Uyển cũng không phát hiện bên ngoài Thiên điện tăng thêm một người.

Lý trí nhắc nhở y không nên hoảng sợ, lại thấy Yên Vô Song trầm mặc xuống. Một lát sau, Yên Vô Song nhỏ giọng mở miệng: “Vì sao cứ muốn biết?”

Mà người này ngồi xổm bên cửa sổ, sử dụng cách thức nguyên thủy nhất rình mò cảnh tượng bên trong Thiên điện.

Vở kịch nhỏ 2

Y nhìn thấy giữa khung cảnh tối mù, hai tay hai chân Yên Vô Song đều bị trói, y phục bị xé rách, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa hơi nước nhìn Tần Uyển Uyển.

Yên Vô Song quyết tâm không mở miệng, nếu nàng không tăng liều mạnh, e là chẳng hỏi ra gì.

Tịch Sơn nữ quân…

Tần Uyển Uyển cầm roi dài, trên gương mặt thanh tú là vẻ lạnh lùng tàn khốc mà y không quen, giữa đêm tối hiện lên chút khí tức ngông cuồng của nhân vật phản diện.

“Cô có thể làm gì?” Yên Vô Song bất khuất cười nhạo: “Cô nghĩ rằng dựa vào roi là có thể khiến ta khuất phục sao?”

Lúc nàng nói lời này, ác nghiệt và tàn nhẫn đan xen, khinh miệt và coi thường cộng hưởng, gần như tà mị cuồng quyến(*), phản diện tột cùng.

Y tiêu rồi!!!

“Cô thử xem.”

Tần Uyển Uyển cố gắng nhớ lại các nhân vật phản diện từng xem trong phim truyền hình, quất roi dài lên ngực Yên Vô Song: “Ta đã kiên nhẫn với ngươi lắm rồi. Nếu ngươi không hợp tác, đừng trách ta không khách sáo.”

Y nhìn thấy Tần Uyển Uyển ngồi xuống, vỗ nhẹ roi lên gương mặt tuấn tú của Yên Vô Song: “Ta muốn chà đạp ngươi từ tận tâm hồn, phá hủy ngươi, nhục nhã ngươi, khiến ngươi biết cái gì là tổn thương thật sự!”

Vở kịch nhỏ 1

“Vậy cô tới đây!”

Tần Uyển Uyển không đáp, nàng siết chặt roi, rủ mắt.

Yên Vô Song lạnh mắt nhìn nàng: “Có gan thì giết ta đi.”

Để y đánh tuyến tình cảm! Để y kiếm điểm tích lũy!

“Cô không cần hỏi nữa.”

“Giết ngươi?” Tần Uyển Uyển cảm thấy mình phải chèn ép y từ khí thế, bèn bật cười điên cuồng: “Vậy thì quá dễ cho ngươi rồi! Ta phải khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong, để ngươi hiểu được báo thù lớn nhất trên thế gian này chưa bao giờ là tổn thương trên cơ thể!”

Y nuốt nước bọt, không khỏi có chút hốt hoảng.

Dù gì đối với với nàng thì tra tấn bức cung cũng hơi khó thật.

“Đó là gì?”

“Chuyện quan trọng nhất khi vào sư môn ta là phải ghi nhớ kẻ thù của ta. Nếu như con gặp được ở Tiên giới, giết không tha.”

Yên Vô Song cau mày, Giản Hành Chi cũng tò mò.

Y nhìn thấy Tần Uyển Uyển ngồi xuống, vỗ nhẹ roi lên gương mặt tuấn tú của Yên Vô Song: “Ta muốn chà đạp ngươi từ tận tâm hồn, phá hủy ngươi, nhục nhã ngươi, khiến ngươi biết cái gì là tổn thương thật sự!”

Y nhìn thấy giữa khung cảnh tối mù, hai tay hai chân Yên Vô Song đều bị trói, y phục bị xé rách, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa hơi nước nhìn Tần Uyển Uyển.

Hỏi: “Ngươi từng sợ hãi chưa?”

Lúc nàng nói lời này, ác nghiệt và tàn nhẫn đan xen, khinh miệt và coi thường cộng hưởng, gần như tà mị cuồng quyến(*), phản diện tột cùng.

“Cô thử xem.”

Thượng Tuế và Thái Hằng?

“Chuyện quan trọng nhất khi vào sư môn ta là phải ghi nhớ kẻ thù của ta. Nếu như con gặp được ở Tiên giới, giết không tha.”(*) Cuồng quyến: “cuồng” là điên cuồng, táo bạo; “quyến” là chính trực ngay thẳng, lịch sự. Hai chữ này thể hiện sự tương phản trong một con người.

Giản Hành Chi sững sờ nhìn Tần Uyển Uyển, y không thể tin được, đây là học trò nhỏ của y sao?

“Báo thù lớn nhất trên thế gian này chưa bao giờ là tổn thương trên cơ thể!”

Giản Hành Chi sững sờ nhìn Tần Uyển Uyển, y không thể tin được, đây là học trò nhỏ của y sao?

Y nuốt nước bọt, không khỏi có chút hốt hoảng.

Phi thăng có thể từ chối, lấy chồng không thể xằng bậy, bất kể thế nào cũng phải cho y một cơ hội!

Lý trí nhắc nhở y không nên hoảng sợ, lại thấy Yên Vô Song trầm mặc xuống. Một lát sau, Yên Vô Song nhỏ giọng mở miệng: “Vì sao cứ muốn biết?”

Tần Uyển Uyển cau mày, Yên Vô Song ngước mắt nhìn nàng: “Thượng Tuế và Thái Hằng là hai vị thượng tiên, một người Tu chân giới bình thường như cô sao lại quan tâm bọn họ?”

“Cô có thể làm gì?” Yên Vô Song bất khuất cười nhạo: “Cô nghĩ rằng dựa vào roi là có thể khiến ta khuất phục sao?”

Tần Uyển Uyển không đáp, nàng siết chặt roi, rủ mắt.

Giản Hành Chi nghe thấy hai cái tên này, nhíu mày.

Thượng Tuế và Thái Hằng?

“Giết ngươi?” Tần Uyển Uyển cảm thấy mình phải chèn ép y từ khí thế, bèn bật cười điên cuồng: “Vậy thì quá dễ cho ngươi rồi! Ta phải khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong, để ngươi hiểu được báo thù lớn nhất trên thế gian này chưa bao giờ là tổn thương trên cơ thể!”

Không phải là cha mẹ của tử địch của y – Tịch Sơn nữ quân sao?

“Kẻ thù của sư phụ cũng chính là kẻ thù của ta, cho hỏi tên của kẻ đó là gì?”

Vì sao lại nghe thấy hai cái tên này ở đây?

Tần Uyển Uyển cau mày, Yên Vô Song ngước mắt nhìn nàng: “Thượng Tuế và Thái Hằng là hai vị thượng tiên, một người Tu chân giới bình thường như cô sao lại quan tâm bọn họ?”

“Bởi vì…” Tần Uyển Uyển nghe thấy tên cha mẹ mình, lòng thoáng khó chịu, đã lâu rồi nàng không nhắc tới tên của mình. Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn Yên Vô Song, nghiêm túc đáp: “Họ là phụ mẫu ta.”

Kinh hoàng lùa qua toàn thân Giản Hành Chi, y buông cửa sổ té “bịch” một cái, xoay người bỏ chạy!

Nghe nói thế, Yên Vô Song và Giản Hành Chi lập tức trừng to mắt.

“Bởi vì…” Tần Uyển Uyển nghe thấy tên cha mẹ mình, lòng thoáng khó chịu, đã lâu rồi nàng không nhắc tới tên của mình. Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn Yên Vô Song, nghiêm túc đáp: “Họ là phụ mẫu ta.”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển kiêu ngạo cười: “Ta cũng không phải người của thế giới này, ta chính là Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển.”

Tia chớp đột ngột xẹt qua, chiếu sáng khung cảnh bên trong Thiên điện.

Mãnh nam ngã dưới đất, bị trói chặt chẽ, y sam rối loạn, mắt đầy chấn kinh. Nữ tử áo đỏ, tay cầm roi dài, trong lạnh lùng mang theo tà mị, trong tà mị mang theo kiêu ngạo.

Nhật ký Giản Hành Chi: “Hôm nay, mối tình đầu của ta còn chưa bắt đầu đã  hẻo rồi.”

Tượng Phật quấn tơ nhện ẩn chứa vệt nứt, gió lạnh khiến áo đỏ tung bay.

Tần Uyển Uyển cố gắng nhớ lại các nhân vật phản diện từng xem trong phim truyền hình, quất roi dài lên ngực Yên Vô Song: “Ta đã kiên nhẫn với ngươi lắm rồi. Nếu ngươi không hợp tác, đừng trách ta không khách sáo.”

Tất cả chiếu vào mắt Giản Hành Chi giống như phim kinh dị.

Vô số hồi tưởng lập tức lướt qua đầu.

Yên Vô Song hít sâu một hơi: “Ta sẽ không nói cho cô bất cứ điều gì, ta chỉ cảnh cáo cô một chuyện.”

Tần Uyển Uyển trên võ đài sau khi bị người ta giẫm mặt thì bùng nổ, đánh đến mức tên kia máu thịt tung tóe.

Hơn nữa, thì ra nàng đã sớm biết thân phận của y!

Tại Quỷ Thành, Tần Uyển Uyển dốc sức bán y, bán được thì bán, tống được thì tống.

Lời nói lúc nãy của Tần Uyển Uyển vọng về.

Trong sa mạc, Tần Uyển Uyển liều mạng cố gắng tiêu diệt y, y còn cảm thấy mình chưa bao giờ gặp tiên nữ nào có sự bền bỉ như thế…

Lời nói lúc nãy của Tần Uyển Uyển vọng về.

“Báo thù lớn nhất trên thế gian này chưa bao giờ là tổn thương trên cơ thể!”

“Ta muốn chà đạp ngươi từ tận tâm hồn, phá hủy ngươi, nhục nhã ngươi, khiến ngươi biết cái gì là tổn thương thật sự!”

Báo thù… tổn thương…

“Sau này chờ con phi thăng, con sẽ trở thành tiên nữ mạnh nhất Thiên giới. Đến lúc đó, hai sư đồ chúng ta liên thủ, đánh lên Tịch Sơn. Lần này, ta chắc chắn san bằng đỉnh núi của cô ta, đập nát hành cung của cô ta, khiến trên dưới Tịch Sơn chó gà không yên!”

Giản Hành Chi sững sờ nhìn nữ lang áo đỏ trong Thiên điện, nhớ tới thuở ban đầu ——

Y tiêu đời thật rồi!!!

Báo thù… tổn thương…

“Chuyện quan trọng nhất khi vào sư môn ta là phải ghi nhớ kẻ thù của ta. Nếu như con gặp được ở Tiên giới, giết không tha.”

“Kẻ thù của sư phụ cũng chính là kẻ thù của ta, cho hỏi tên của kẻ đó là gì?”

“Đệ nhất mỹ nhân Tiên giới, xếp thứ hai mươi mốt trên bảng xếp hạng sức chiến đấu, Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển.”

Giản Hành Chi sững sờ nhìn nữ lang áo đỏ trong Thiên điện, nhớ tới thuở ban đầu ——

“Sau này chờ con phi thăng, con sẽ trở thành tiên nữ mạnh nhất Thiên giới. Đến lúc đó, hai sư đồ chúng ta liên thủ, đánh lên Tịch Sơn. Lần này, ta chắc chắn san bằng đỉnh núi của cô ta, đập nát hành cung của cô ta, khiến trên dưới Tịch Sơn chó gà không yên!”

Vô số hồi tưởng lập tức lướt qua đầu.

“Sư phụ, Long Ngạo Thiên là tên thật của người à? Rốt cuộc người ở Tiên giới tên là gì? Làm cái gì??”

“Ta đạo hào Tuế Hành, họ Giản, tên Hành Chi, một lòng tu kiếm, không hỏi sự đời, người trong giang hồ gọi là Long Ngạo Thiên.”

Y rõ ràng nhận thức được ——

Tịch Sơn nữ quân…

Tần Uyển Uyển trên võ đài sau khi bị người ta giẫm mặt thì bùng nổ, đánh đến mức tên kia máu thịt tung tóe.

Hóa ra nàng là Tịch Sơn nữ quân!!!

Yên Vô Song nhìn nàng: “Dù sao thì ta cũng sẽ chẳng khai gì cả.”

“Đó là gì?”

Hơn nữa, thì ra nàng đã sớm biết thân phận của y!

Vừa nói ra, mọi thứ đều bắt đầu hợp lý trôi chảy.

Trong đêm tối, người con gái chầm chậm nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Y vẫn luôn che giấu khí tức, trừ khi thần thức tu vi cao hơn y, nếu không rất khó bị người ta phát hiện. Y cố tình trốn tránh, Tạ Cô Đường và Tần Uyển Uyển cũng không phát hiện bên ngoài Thiên điện tăng thêm một người.

Kinh hoàng lùa qua toàn thân Giản Hành Chi, y buông cửa sổ té “bịch” một cái, xoay người bỏ chạy!

Y rõ ràng nhận thức được ——

Tiêu rồi!

Y tiêu rồi!!!

Tần Uyển Uyển cầm roi dài, trên gương mặt thanh tú là vẻ lạnh lùng tàn khốc mà y không quen, giữa đêm tối hiện lên chút khí tức ngông cuồng của nhân vật phản diện.

Y tiêu đời thật rồi!!!

Y vừa chạy vào vừa suy nghĩ. Y nghĩ kỹ rồi, y sẽ xông vào đó, trục xuất Tần Uyển Uyển khỏi sư môn, sau đó y lại tỏ tình, nói rõ với nàng.

***

“Vậy cô tới đây!”Vừa nói ra, mọi thứ đều bắt đầu hợp lý trôi chảy.Dù gì đối với với nàng thì tra tấn bức cung cũng hơi khó thật.Tất cả chiếu vào mắt Giản Hành Chi giống như phim kinh dị.Y vẫn luôn che giấu khí tức, trừ khi thần thức tu vi cao hơn y, nếu không rất khó bị người ta phát hiện. Y cố tình trốn tránh, Tạ Cô Đường và Tần Uyển Uyển cũng không phát hiện bên ngoài Thiên điện tăng thêm một người.Vở kịch nhỏ 1Tần Uyển Uyển cảm thấy không thể tiếp tục như vậy.

【Vở kịch nhỏ 2】

Hỏi: “Ngươi từng sợ hãi chưa?”

Chẳng phải tỏ tình sao, vì sao đối tượng lại ở bên ngoài?

Giản Hành Chi: “Trước đây chưa từng, nhưng ở chương này, ta sợ hãi cực kỳ.”

Y tiêu rồi!!!Giản Hành Chi dừng bước, y nhìn xung quanh, phát hiện Tạ Cô Đường và Nam Phong đang ở ngoài đại điện Thiên điện, mà rõ ràng Tần Uyển Uyển đang ở trong Thiên điện.Vở kịch nhỏ 2Yên Vô Song lạnh mắt nhìn nàng: “Có gan thì giết ta đi.”

Nhật ký Giản Hành Chi: “Hôm nay, mối tình đầu của ta còn chưa bắt đầu đã  hẻo rồi.”

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đúng rồi, tới đi anh ơi, tuyến tình cảm gì đó anh đánh hết luôn cũng được nữa, em ủng hộ hết mình ~~~

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nhiều lúc thấy nữ chính thông minh thật sự luôn, suy luận đỉnh quá

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Rồi, anh đã biết, hông biết anh còn tính tỏ tình hông?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Con Husky nhà chị cưng gì đâu á chời ?

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Vừa mới biết yêu thôi mà đã nhận phải tin tức động trời này
Khó khăn cho anh rồi nha!

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Tình đầu vừa chớm đã tàn rồi sao anh Giản ơi!!!

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!