Chương 60
Ta chính là Tịch Sơn nữ quân
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tình yêu.
Đấy là tình yêu!
Tất cả bí kíp yêu đương y từng đọc đột nhiên tràn hết lên đầu, giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, đề hồ quán đỉnh(*).
(*) Cụm từ này được dùng trong Phật giáo, sử dụng để ví một khi trí tuệ khai mở thì con người có thể giải trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt
Y muốn mãi mãi ở cùng Tần Uyển Uyển, muốn chăm sóc Tần Uyển Uyển.
Người khác chăm sóc nàng, y không yên tâm, phải là y chăm sóc nàng.
Người khác luyện kiếm vớiỉnàng, y khôngfyên tâm, phảiõlà y tựốmình đánh!
So vớiíthầy, có thânáphận gì ởĭbên nàng cảọđời tốt hơnôchồng nàng!
Tuyến tìnhĩcảm chó máịgì đó, phảiĭđể y đánh!
GiảnỉHành Chi sángɪtỏ thông suốt,ặđột ngột đứng‹bật dậy, dọa²thư sinh giậtĩthót: “Công tử,ïngài định làmẻgì?”
“Ta phảiêtrục xuất nàngốkhỏi sư môn!”Ĩ
Giản Hành Chiễtự lẩm bẩm,ưgiơ tay vỗĩmột viên linhâthạch, xoay ngườiíchạy băng băng:về phía miếuἰNguyệt Lão.
Thư sinhÎnhìn Giản HànhìChi chạy xa,jphe phẩy quạt,ínhìn linh thạch,fbật tiếng cườiỗnhạo.
“Đến sớm mộtễchút…” Chiếc quạt³trên bàn tayồxinh đẹp củaïthư sinh chuyểnđđộng, ánh mắtẫlộ ra sựírét lạnh: “Đừngĩép ta giếtỗngười.”
Lúc Giản{Hành Chi chạyấmột mạch đến}miếu Nguyệt Lão,ìnhóm Tần UyểnốUyển và TạjCô Đường đangìđi tới tòaậThiên điện ởïhậu viện miếu¹Nguyệt Lão. TòađThiên điện nàyểđã bị bỏíhoang từ lâu,ĩbình thường vốnỉkhông ai tới,ạTạ Cô Đườngễđánh ngất Yên]Vô Song xongýthì trói ởềđây.
Tần Uyển Uyểnḹchạy vào Thiênḷđiện, bố tríļkết giới, hất³cằm với NamỗPhong. Nam Phongơbèn chạy lênítháo khăn trùmịđầu Yên VôờSong, điểm mộtícái lên đầuĩy, Yên VôơSong lập tứcẫhồi tỉnh: “Anhἵhùng, đừng giếtļta! Có gìậtừ từ nói!ỷTa trên có°già, dưới cóÎtrẻ, ngay cảàchó ở Sơnïtrang Cự Kiếmıcũng dựa vàoỹta! Ngài đạiḻnhân đại lượng,ĩvấn đề tiềnằbạc cứ từỉtừ nói…”
“YênửVô Song.”
TầnẽUyển Uyển cắtìngang diễn xuấtầcủa y: “Mởómắt ra xemỉta là ai.”ó
“Không.” Yên VôổSong nhắm chặtỡmắt: “Biết càngınhiều, chết càngẩnhanh. Cô yênỉtâm, ta tuyệtẹđối sẽ khôngĭmở mắt, cũngỉtuyệt đối khôngễbiết cô làậTần Vãn Vãn.”ỏ
Mọi người: “…”â
Trầm mặc khiếnfYên Vô Songặnhận ra mìnhẵvừa nói gì,ỉy đau khổĨmở mắt, nhìnởTần Uyển Uyển,îmặt lộ vẻİbi ai: “Sưįphụ cô tựậđánh mình gãyịxương thật mà,Îkhông phải taởđánh.”
“Ta khôngĺtới tìm ngươiìtính sổ.”
TầnựUyển Uyển đứng(thẳng dậy, điítới trước mặtïYên Vô Song.ỉYên Vô Songécăng thẳng nhìnịnàng, thấy TầnỉUyển Uyển ngồi[xổm xuống, độtÎngột vạch yíphục y ra.
YênởVô Song ngâyỹngười, hoảng sợἲnhìn nàng: “Cô…ẳKhông phải côỗđang có thaiĩsao?”
Tần UyểnļUyển không đáp,ɨnàng nhìn chằmỉchằm hoạ tiếtịtrên người YênâVô Song.
Yên VôòSong bị tróiùkhông thể nhúcỉnhích, y cầuđcứu nhìn sang}Tạ Cô Đường:ị“Vị Đạo quânồnày, ngươi quảnộlý cô ta°đi được không?ợTa có tiếtÍtháo, không thểɨnhư vậy, taịkhông bán thânâđâu.”
“Câm miệng!”ẹ
Nam Phong ngheíhết nỗi, đánh}một phát lênýđầu Yên VôỉSong: “Còn lâuịchủ nhân taἴmới xem trọngɪngươi, tự ngươiẩxem đi, ngươiạđẹp hơn Giảnỹđạo quân hayệTạ đạo quân,ịchủ nhân nhìnĩtrúng ngươi cáiốgì?”
“Cái nàyįphải hỏi chủỷnhân ngươi ấy.”í
Yên Vô Songìmặt mày đauïkhổ, quay đầuínhìn Tần UyểnảUyển đang nghiêm)túc quan sátôngực mình, gượngợcười: “Tần côìnương, cô…” ị
Lời còn chưaЇdứt, Tần UyểnɩUyển ngẩng đầu¹nhìn y. Đốiẳdiện với ánhỳmắt lạnh băngồcủa Tần UyểnÎUyển, Yên VôĩSong lập tứcîkhuất phục: “Côĩthấy hài lòngộkhông?”
“Ai vẽἶpháp trận têníngực này?”
TầnễUyển Uyển chỉđvào pháp trậnĩtrên ngực YênờVô Song, vẻựmặt lạnh lẽo.ĭCon ngươi YênɩVô Song coậlại, một lát)sau, y lậpạtức bày biểuḽcảm cà lơ°phất phơ: “Côẳđang nói gì³đấy? Ta nghe²không hiểu.”
“Phápἱtrận trên ngựcéngươi sử dụngîbút pháp TịchôSơn vẽ trận.”,Vẻ mặt nàngİđiềm tĩnh: “Sơnἳchủ Tịch Sơnơ– Thượng Tuế,ɪlấy pháp trậnítu luyện thầnĬthức làm sởĭtrường. Mặc dùầta không nhìnộra tác dụngảpháp trận này]của ngươi, nhưngỡmở đầu vàḻkết thúc hoạɩtiết đều xuấtĭphát từ Tịch:Sơn ta, hẳnúlà có ngườiẻtừng học phápἲthuật Tịch Sơnếrồi tự mìnhĪkhai sáng vẽἶra một phápĩtrận. Rốt cuộcõpháp trận nàyjtới từ đâu?”á
“Tịch Sơn?”
Dườngủnhư Yên VôụSong nghe khôngồhiểu: “Tịch SơnÏcái gì?”
TầnЇUyển Uyển ngheĩthấy lời này,óquay đầu nhìnứNam Phong vàĩTạ Cô Đường:í“Tạ đại ca,ɨNam Phong, haiỷngười ra ngoàiItrước đi, ta‹có chút việcĩphải hỏi riêngứy.”
Tạ CôâĐường và Nam]Phong nhìn nhau,ïgật đầu. TạĩCô Đường hơijkhông yên tâm,‹bước lên chồngệthêm một phongẵấn. Sau khiọphong kín tuỉvi Yên Vô°Song, y vàíNam Phong mớiùra ngoài.
Hai ngườiīra ngoài rồi,ăTần Uyển Uyểnĩquay đầu nhìnìYên Vô Song:ủ“Ngươi giả ngu}với ta phảiúkhông?”
“Ta thậtếsự không biếtệcô đang nói¹gì.”
“Không biết,ổvậy chúng taịsắp xếp lạiìmột chút.”
TầnìUyển Uyển suyọnghĩ, chỉnh lýịtất cả thôngἱtin nàng biếtẹtrong lòng một(lượt, chậm rãiÍmở miệng: “Hơnặmột trăm nămựtrước, ma chủngítàn sát bừaībãi, có haiọvị Thượng tiênἶđi tới tiểuɨthế giới này,īmột vị đạoýhào Thượng Tuế,ἷmột vị đạoỗhào Thái Hằng.ỹBọn họ giúpúđỡ bán tiênạthế giới nàyɪlà Lận NgôníChi phong ấnộma chủng. LậnINgôn Chi tớiầHoang Thành, lúcỉđó Sơn trangâCự Kiếm vẫnờlà môn pháiïlớn nhất HoangíThành, ngươi làïĐại sư huynhîSơn trang CựiKiếm, cũng làïChưởng môn tươngùlai, ngươi hẳnềphải biết chuyệnớlớn như vậyẳnhỉ?”
“Cô xemỏtrọng ta quáỹrồi.” Yên VôíSong thở dài:ụ“Làm sao taἳbiết nhiều nhưùvậy?”
“Về sau,ỉLận Ngôn Chiẵchết ở HoangỉThành, hai vịîThượng tiên khôngồbiết tin tức.ĩTiếp đó, thêẹtử ngươi bệnhịchết, tu viứngươi suy giảm,ăSơn trang CựúKiếm dần dầnɩsuy tàn, trongfnày đã xảyἲra chuyện gì?”é
“Tần đạo hữu.”ỳYên Vô Songúbất lực: “Không)phải sự việcỵxảy ra cùngἰmột thời gianịđều là cùngổmột chuyện, côĭsuy luận phảiĩcó logic.”
“Vậy(trả lời ta[một câu hỏi.”ấ
Tần Uyển Uyểnữnhìn y: “XuânọSinh là doỹLận Ngôn Chiôdạy ngươi phảiíkhông?”
Yên VôễSong cố raổvẻ không hiểu,ẽxoay đầu qua:ế“Haiz, Lận NgônìChi chính làịMinh Tịnh đạoẵquân, làm saoứcó quan hệívới ta chứ?ẫCòn dạy tâmípháp Xuân Sinhĩcho ta?”
“Ngươiẩquen biết mẫuỉthân y?” Tần}Uyển Uyển tiếpἳtục suy đoán,ɪYên Vô Songĩbất lực: “TaÍđã nói…”
“Hayầlà tỷ tỷ?”í
Tần Uyển Uyểnềcắt ngang lờiíy, Yên VôíSong sững người.ợTần Uyển Uyểnἰquát sát ánhļmắt y: “Lúcốchúng ta tớiụHoang Thành, điơnhầm vào mộtầngôi cổ mộ,ợtrong cổ mộ)có mười haiởcửa sinh tử,ìchúng ta chọnisai sẽ chếtɩở trong đó.áNhưng khi ấyúxuất hiện ảoĩảnh của mộtựngười phụ nữ,ẫcô ấy đãIchỉ đường choïchúng ta.”
YênỉVô Song khôngônói, y nhìnủchằm chằm TầníUyển Uyển. Tần(Uyển Uyển dầnísáng tỏ trongílòng, tiếp tụcỷmiêu tả: “Côİấy mặc váyểdài màu son,Їchải búi tócộphụ nhân, cầmĨchiếc đèn lưuơly, khuôn mặtătròn trịa nhượtrứng ngỗng, mắtỏhai mí, trôngđrất dịu dàng.ềCô ấy đứngạở cửa nhìnêchăm chú GiảnỏHành Chi, tựa]như cố nhân.”‹
Lúc Tần UyểnįUyển miêu tảỳtướng mạo nữàtử kia, nướcĨmắt Yên VôẫSong trượt xuống.
Yɨvẫn luôn nhìnìTần Uyển Uyển,ḻkhuôn mặt càẻlơ phất phơítrước nay mangứtheo chút điềmừtĩnh hiếm có.
Khoảnhắkhắc này, yủnhư đao phongỷsắc bén. Cuốiḽcùng, Tần UyểnừUyển cũng cảmỉnhận được khíữphách đệ nhấtɨkiếm Hoang Thànhưnăm đó trênɩngười y.
“Nàng đãặnói gì?”
YênĩVô Song khàn:giọng mở miệng.
TầnĺUyển Uyển tiếcfnuối nói: “Côìấy chỉ chỉẹđường, bởi vìấcô ấy chỉ³là một luồngọchấp niệm.”
Ngayìcả tàn hồnÎcũng không phải.
YênợVô Song khôngjnói, xoay đầu(đi, không muốnĺđể Tần UyểnểUyển thấy mìnhẹrơi lệ.
Tần UyểnḹUyển quan sátfy, mở miệngúkhẳng định: “Côịấy là thêđtử ngươi.”
Nóiĩxong, nàng bướcịtới trước mặtèYên Vô Song,ựnhìn chằm chằmẳy: “Thê tửɪcủa ngươi có]quan hệ vớiľGiản Hành Chi,énhưng Giản Hành]Chi không phảiổlà người củaľthế giới này.ÎMột trăm nămἰtrước, y chưaềra đời. Choľnên chỉ cóịmột khả năng,[thê tử ngươiènhìn không phảiÏlà Giản HànhịChi, mà làἲbóng dáng, tướngЇmạo hoặc hồnïphách quen thuộcɪtrên người GiảnľHành Chi. Mà)tướng mạo củaɪy gần nhưìgiống hệt LậnúNgôn Chi, đúngũkhông?”
“Cô phiềnĩquá.”
Yên VôıSong hung dữềtrừng nàng. TầníUyển Uyển tỉnhìbơ, tiếp tụcíphân tích: “LậnấNgôn Chi làḷcon ngoài giá³thú của Ninhỉthị, bởi vìểthiên phú yÏxuất chúng nênòđược mọi ngườiỵbiết tới. Nhưngộnếu y chỉἱlà một người°bình thường, vậy{có lẽ cảàđời cũng khôngĮcó người nàoĩbiết đến sựữtồn tại củaịy, ví dụįchị gái yệlà một trườngụhợp như vậy,Īcho nên ítɩngười biết đượcἱngươi là tỷìphu(*) của LậnịNgôn Chi. Côngịpháp Xuân Sinhôlà của LậnìNgôn Chi, LậnỉNgôn Chi từngễgặp Thượng Tuếívà Thái Hằng,ìthậm chí quanıhệ không tệ,ỉhọc được phápἰthuật hai người,òvẽ một trậnựpháp trên ngườiɩngươi, có phải°không?”
(*) Anh°rể
Vừa nói ra, mọi thứ đều bắt đầu hợp lý trôi chảy.
Dứt lời, Tần Uyển Uyển kiêu ngạo cười: “Ta cũng không phải người của thế giới này, ta chính là Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển.”
“Vậy thì cô cứ ở lại.”
“Cô không cần hỏi nữa.”
【Vở kịch nhỏ 1】
“Nếu ta không đi thì sao?”
Yên Vô Song hít sâu một hơi: “Ta sẽ không nói cho cô bất cứ điều gì, ta chỉ cảnh cáo cô một chuyện.”
“Vậy cô tới đây!”
Tần Uyển Uyển không đáp, nàng lẳng lặng ngưng mắt nhìn Yên Vô Song, vẻ mặt Yên Vô Song lãnh đạm: “Dẫn Giản Hành Chi và bằng hữu của cô rời khỏi Hoang Thành ngay lập tức, càng xa càng tốt.”
Tất cả chiếu vào mắt Giản Hành Chi giống như phim kinh dị.
“Nếu ta không đi thì sao?”
Y suy nghĩ rất nhiều, nghĩ cả buổi làm sao giải thích với Tần Uyển Uyển. Có điều còn chưa kịp mở miệng, vừa đến ngoài kết giới, thính lực cực tốt của y đã nghe thấy tiếng roi chan chát, cùng với giọng nói tàn nhẫn hoàn toàn khác hẳn Tần Uyển Uyển ngày thường: “Coi chừng ta khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Trong sa mạc, Tần Uyển Uyển liều mạng cố gắng tiêu diệt y, y còn cảm thấy mình chưa bao giờ gặp tiên nữ nào có sự bền bỉ như thế…
Mãnh nam ngã dưới đất, bị trói chặt chẽ, y sam rối loạn, mắt đầy chấn kinh. Nữ tử áo đỏ, tay cầm roi dài, trong lạnh lùng mang theo tà mị, trong tà mị mang theo kiêu ngạo.
“Vậy thì cô cứ ở lại.”
“Ta muốn chà đạp ngươi từ tận tâm hồn, phá hủy ngươi, nhục nhã ngươi, khiến ngươi biết cái gì là tổn thương thật sự!”
Tại Quỷ Thành, Tần Uyển Uyển dốc sức bán y, bán được thì bán, tống được thì tống.
Yên Vô Song nhìn nàng: “Dù sao thì ta cũng sẽ chẳng khai gì cả.”
***
“Đệ nhất mỹ nhân Tiên giới, xếp thứ hai mươi mốt trên bảng xếp hạng sức chiến đấu, Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển.”
Hai người giằng co.
Vì sao lại nghe thấy hai cái tên này ở đây?
Tần Uyển Uyển nhìn chằm chằm Yên Vô Song, vẻ mặt Yên Vô Song bi tráng hiến thân vì đại nghĩa.
Hóa ra nàng là Tịch Sơn nữ quân!!!
Không phải là cha mẹ của tử địch của y – Tịch Sơn nữ quân sao?
Tần Uyển Uyển cảm thấy không thể tiếp tục như vậy.
Yên Vô Song quyết tâm không mở miệng, nếu nàng không tăng liều mạnh, e là chẳng hỏi ra gì.
Nàng ngẫm nghĩ, đưa ra quyết định, lạnh giọng nói: “Ngươi chớ rượu mời không uống, muống uống rượu phạt!”
Tiêu rồi!
Giọng nói này, khí phách này làm chấn động Giản Hành Chi.
Nói xong, nàng móc một chiếc roi từ trong túi Càn Khôn ra, đứng dậy đánh mạnh xuống đất: “Cẩn thận ta khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Hai người giằng co.
Lúc Tần Uyển Uyển đang thẩm vấn Yên Vô Song, Giản Hành Chi đã vọt thẳng tới miếu Nguyệt Lão. Y sử dụng thần thức tìm kiếm một vòng trước, phát hiện Tần Uyển Uyển bày kết giới, lòng y cuống cuồng, sợ Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường làm mấy việc ngu ngốc như hứa hẹn tam sinh tam thế, vội vã chạy vào Thiên điện.
(*) Cuồng quyến: “cuồng” là điên cuồng, táo bạo; “quyến” là chính trực ngay thẳng, lịch sự. Hai chữ này thể hiện sự tương phản trong một con người.
Y vừa chạy vào vừa suy nghĩ. Y nghĩ kỹ rồi, y sẽ xông vào đó, trục xuất Tần Uyển Uyển khỏi sư môn, sau đó y lại tỏ tình, nói rõ với nàng.
Một trăm năm qua, y chưa từng để ý người nào, lần đầu tiên thích người ta, không thể ngay cả cơ hội cũng không có mà đã trực tiếp kết thúc!
Để y đánh tuyến tình cảm! Để y kiếm điểm tích lũy!
Giản Hành Chi nghe thấy hai cái tên này, nhíu mày.
Phi thăng có thể từ chối, lấy chồng không thể xằng bậy, bất kể thế nào cũng phải cho y một cơ hội!
Mà người này ngồi xổm bên cửa sổ, sử dụng cách thức nguyên thủy nhất rình mò cảnh tượng bên trong Thiên điện.
Một trăm năm qua, y chưa từng để ý người nào, lần đầu tiên thích người ta, không thể ngay cả cơ hội cũng không có mà đã trực tiếp kết thúc!
“Ta đạo hào Tuế Hành, họ Giản, tên Hành Chi, một lòng tu kiếm, không hỏi sự đời, người trong giang hồ gọi là Long Ngạo Thiên.”
Y suy nghĩ rất nhiều, nghĩ cả buổi làm sao giải thích với Tần Uyển Uyển. Có điều còn chưa kịp mở miệng, vừa đến ngoài kết giới, thính lực cực tốt của y đã nghe thấy tiếng roi chan chát, cùng với giọng nói tàn nhẫn hoàn toàn khác hẳn Tần Uyển Uyển ngày thường: “Coi chừng ta khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Yên Vô Song lạnh mắt nhìn nàng: “Có gan thì giết ta đi.”
Giọng nói này, khí phách này làm chấn động Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi dừng bước, y nhìn xung quanh, phát hiện Tạ Cô Đường và Nam Phong đang ở ngoài đại điện Thiên điện, mà rõ ràng Tần Uyển Uyển đang ở trong Thiên điện.
“Sư phụ, Long Ngạo Thiên là tên thật của người à? Rốt cuộc người ở Tiên giới tên là gì? Làm cái gì??”
Dù gì đối với với nàng thì tra tấn bức cung cũng hơi khó thật.
Trong đêm tối, người con gái chầm chậm nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Chẳng phải tỏ tình sao, vì sao đối tượng lại ở bên ngoài?
Tần Uyển Uyển không đáp, nàng lẳng lặng ngưng mắt nhìn Yên Vô Song, vẻ mặt Yên Vô Song lãnh đạm: “Dẫn Giản Hành Chi và bằng hữu của cô rời khỏi Hoang Thành ngay lập tức, càng xa càng tốt.”
Giản Hành Chi không hiểu, có điều y cũng không nghĩ nhiều, lặng lẽ chọc thủng kết giới của Tần Uyển Uyển rồi đóng lại cho nàng, nhẹ chân nhẹ tay tiếp cận Thiên điện. Đến bên cửa sổ, y len lén chọc một lỗ nhỏ, nhìn vào khung cảnh bên trong.
Yên Vô Song cau mày, Giản Hành Chi cũng tò mò.
Y vẫn luôn che giấu khí tức, trừ khi thần thức tu vi cao hơn y, nếu không rất khó bị người ta phát hiện. Y cố tình trốn tránh, Tạ Cô Đường và Tần Uyển Uyển cũng không phát hiện bên ngoài Thiên điện tăng thêm một người.
Lý trí nhắc nhở y không nên hoảng sợ, lại thấy Yên Vô Song trầm mặc xuống. Một lát sau, Yên Vô Song nhỏ giọng mở miệng: “Vì sao cứ muốn biết?”
Mà người này ngồi xổm bên cửa sổ, sử dụng cách thức nguyên thủy nhất rình mò cảnh tượng bên trong Thiên điện.
Vở kịch nhỏ 2
Y nhìn thấy giữa khung cảnh tối mù, hai tay hai chân Yên Vô Song đều bị trói, y phục bị xé rách, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa hơi nước nhìn Tần Uyển Uyển.
Yên Vô Song quyết tâm không mở miệng, nếu nàng không tăng liều mạnh, e là chẳng hỏi ra gì.
Tịch Sơn nữ quân…
Tần Uyển Uyển cầm roi dài, trên gương mặt thanh tú là vẻ lạnh lùng tàn khốc mà y không quen, giữa đêm tối hiện lên chút khí tức ngông cuồng của nhân vật phản diện.
】
“Cô có thể làm gì?” Yên Vô Song bất khuất cười nhạo: “Cô nghĩ rằng dựa vào roi là có thể khiến ta khuất phục sao?”
Lúc nàng nói lời này, ác nghiệt và tàn nhẫn đan xen, khinh miệt và coi thường cộng hưởng, gần như tà mị cuồng quyến(*), phản diện tột cùng.
Y tiêu rồi!!!
【
“Cô thử xem.”
Tần Uyển Uyển cố gắng nhớ lại các nhân vật phản diện từng xem trong phim truyền hình, quất roi dài lên ngực Yên Vô Song: “Ta đã kiên nhẫn với ngươi lắm rồi. Nếu ngươi không hợp tác, đừng trách ta không khách sáo.”
Y nhìn thấy Tần Uyển Uyển ngồi xuống, vỗ nhẹ roi lên gương mặt tuấn tú của Yên Vô Song: “Ta muốn chà đạp ngươi từ tận tâm hồn, phá hủy ngươi, nhục nhã ngươi, khiến ngươi biết cái gì là tổn thương thật sự!”
Vở kịch nhỏ 1
“Vậy cô tới đây!”
Tần Uyển Uyển không đáp, nàng siết chặt roi, rủ mắt.
Yên Vô Song lạnh mắt nhìn nàng: “Có gan thì giết ta đi.”
Để y đánh tuyến tình cảm! Để y kiếm điểm tích lũy!
“Cô không cần hỏi nữa.”
“Giết ngươi?” Tần Uyển Uyển cảm thấy mình phải chèn ép y từ khí thế, bèn bật cười điên cuồng: “Vậy thì quá dễ cho ngươi rồi! Ta phải khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong, để ngươi hiểu được báo thù lớn nhất trên thế gian này chưa bao giờ là tổn thương trên cơ thể!”
Y nuốt nước bọt, không khỏi có chút hốt hoảng.
Dù gì đối với với nàng thì tra tấn bức cung cũng hơi khó thật.
“Đó là gì?”
“Chuyện quan trọng nhất khi vào sư môn ta là phải ghi nhớ kẻ thù của ta. Nếu như con gặp được ở Tiên giới, giết không tha.”
Yên Vô Song cau mày, Giản Hành Chi cũng tò mò.
Y nhìn thấy Tần Uyển Uyển ngồi xuống, vỗ nhẹ roi lên gương mặt tuấn tú của Yên Vô Song: “Ta muốn chà đạp ngươi từ tận tâm hồn, phá hủy ngươi, nhục nhã ngươi, khiến ngươi biết cái gì là tổn thương thật sự!”
Y nhìn thấy giữa khung cảnh tối mù, hai tay hai chân Yên Vô Song đều bị trói, y phục bị xé rách, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa hơi nước nhìn Tần Uyển Uyển.
Hỏi: “Ngươi từng sợ hãi chưa?”
Lúc nàng nói lời này, ác nghiệt và tàn nhẫn đan xen, khinh miệt và coi thường cộng hưởng, gần như tà mị cuồng quyến(*), phản diện tột cùng.
“Cô thử xem.”
Thượng Tuế và Thái Hằng?
“Chuyện quan trọng nhất khi vào sư môn ta là phải ghi nhớ kẻ thù của ta. Nếu như con gặp được ở Tiên giới, giết không tha.”(*) Cuồng quyến: “cuồng” là điên cuồng, táo bạo; “quyến” là chính trực ngay thẳng, lịch sự. Hai chữ này thể hiện sự tương phản trong một con người.
Giản Hành Chi sững sờ nhìn Tần Uyển Uyển, y không thể tin được, đây là học trò nhỏ của y sao?
“Báo thù lớn nhất trên thế gian này chưa bao giờ là tổn thương trên cơ thể!”
Giản Hành Chi sững sờ nhìn Tần Uyển Uyển, y không thể tin được, đây là học trò nhỏ của y sao?
】
Y nuốt nước bọt, không khỏi có chút hốt hoảng.
Phi thăng có thể từ chối, lấy chồng không thể xằng bậy, bất kể thế nào cũng phải cho y một cơ hội!
Lý trí nhắc nhở y không nên hoảng sợ, lại thấy Yên Vô Song trầm mặc xuống. Một lát sau, Yên Vô Song nhỏ giọng mở miệng: “Vì sao cứ muốn biết?”
Tần Uyển Uyển cau mày, Yên Vô Song ngước mắt nhìn nàng: “Thượng Tuế và Thái Hằng là hai vị thượng tiên, một người Tu chân giới bình thường như cô sao lại quan tâm bọn họ?”
“Cô có thể làm gì?” Yên Vô Song bất khuất cười nhạo: “Cô nghĩ rằng dựa vào roi là có thể khiến ta khuất phục sao?”
Tần Uyển Uyển không đáp, nàng siết chặt roi, rủ mắt.
Giản Hành Chi nghe thấy hai cái tên này, nhíu mày.
Thượng Tuế và Thái Hằng?
“Giết ngươi?” Tần Uyển Uyển cảm thấy mình phải chèn ép y từ khí thế, bèn bật cười điên cuồng: “Vậy thì quá dễ cho ngươi rồi! Ta phải khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong, để ngươi hiểu được báo thù lớn nhất trên thế gian này chưa bao giờ là tổn thương trên cơ thể!”
Không phải là cha mẹ của tử địch của y – Tịch Sơn nữ quân sao?
“Kẻ thù của sư phụ cũng chính là kẻ thù của ta, cho hỏi tên của kẻ đó là gì?”
Vì sao lại nghe thấy hai cái tên này ở đây?
Tần Uyển Uyển cau mày, Yên Vô Song ngước mắt nhìn nàng: “Thượng Tuế và Thái Hằng là hai vị thượng tiên, một người Tu chân giới bình thường như cô sao lại quan tâm bọn họ?”
“Bởi vì…” Tần Uyển Uyển nghe thấy tên cha mẹ mình, lòng thoáng khó chịu, đã lâu rồi nàng không nhắc tới tên của mình. Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn Yên Vô Song, nghiêm túc đáp: “Họ là phụ mẫu ta.”
Kinh hoàng lùa qua toàn thân Giản Hành Chi, y buông cửa sổ té “bịch” một cái, xoay người bỏ chạy!
Nghe nói thế, Yên Vô Song và Giản Hành Chi lập tức trừng to mắt.
“Bởi vì…” Tần Uyển Uyển nghe thấy tên cha mẹ mình, lòng thoáng khó chịu, đã lâu rồi nàng không nhắc tới tên của mình. Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn Yên Vô Song, nghiêm túc đáp: “Họ là phụ mẫu ta.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển kiêu ngạo cười: “Ta cũng không phải người của thế giới này, ta chính là Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển.”
Tia chớp đột ngột xẹt qua, chiếu sáng khung cảnh bên trong Thiên điện.
Mãnh nam ngã dưới đất, bị trói chặt chẽ, y sam rối loạn, mắt đầy chấn kinh. Nữ tử áo đỏ, tay cầm roi dài, trong lạnh lùng mang theo tà mị, trong tà mị mang theo kiêu ngạo.
Nhật ký Giản Hành Chi: “Hôm nay, mối tình đầu của ta còn chưa bắt đầu đã hẻo rồi.”
Tượng Phật quấn tơ nhện ẩn chứa vệt nứt, gió lạnh khiến áo đỏ tung bay.
Tần Uyển Uyển cố gắng nhớ lại các nhân vật phản diện từng xem trong phim truyền hình, quất roi dài lên ngực Yên Vô Song: “Ta đã kiên nhẫn với ngươi lắm rồi. Nếu ngươi không hợp tác, đừng trách ta không khách sáo.”
Tất cả chiếu vào mắt Giản Hành Chi giống như phim kinh dị.
Vô số hồi tưởng lập tức lướt qua đầu.
Yên Vô Song hít sâu một hơi: “Ta sẽ không nói cho cô bất cứ điều gì, ta chỉ cảnh cáo cô một chuyện.”
Tần Uyển Uyển trên võ đài sau khi bị người ta giẫm mặt thì bùng nổ, đánh đến mức tên kia máu thịt tung tóe.
Hơn nữa, thì ra nàng đã sớm biết thân phận của y!
Tại Quỷ Thành, Tần Uyển Uyển dốc sức bán y, bán được thì bán, tống được thì tống.
Lời nói lúc nãy của Tần Uyển Uyển vọng về.
Trong sa mạc, Tần Uyển Uyển liều mạng cố gắng tiêu diệt y, y còn cảm thấy mình chưa bao giờ gặp tiên nữ nào có sự bền bỉ như thế…
Lời nói lúc nãy của Tần Uyển Uyển vọng về.
“Báo thù lớn nhất trên thế gian này chưa bao giờ là tổn thương trên cơ thể!”
“Ta muốn chà đạp ngươi từ tận tâm hồn, phá hủy ngươi, nhục nhã ngươi, khiến ngươi biết cái gì là tổn thương thật sự!”
Báo thù… tổn thương…
“Sau này chờ con phi thăng, con sẽ trở thành tiên nữ mạnh nhất Thiên giới. Đến lúc đó, hai sư đồ chúng ta liên thủ, đánh lên Tịch Sơn. Lần này, ta chắc chắn san bằng đỉnh núi của cô ta, đập nát hành cung của cô ta, khiến trên dưới Tịch Sơn chó gà không yên!”
Giản Hành Chi sững sờ nhìn nữ lang áo đỏ trong Thiên điện, nhớ tới thuở ban đầu ——
Y tiêu đời thật rồi!!!
Báo thù… tổn thương…
“Chuyện quan trọng nhất khi vào sư môn ta là phải ghi nhớ kẻ thù của ta. Nếu như con gặp được ở Tiên giới, giết không tha.”
“Kẻ thù của sư phụ cũng chính là kẻ thù của ta, cho hỏi tên của kẻ đó là gì?”
“Đệ nhất mỹ nhân Tiên giới, xếp thứ hai mươi mốt trên bảng xếp hạng sức chiến đấu, Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển.”
Giản Hành Chi sững sờ nhìn nữ lang áo đỏ trong Thiên điện, nhớ tới thuở ban đầu ——
“Sau này chờ con phi thăng, con sẽ trở thành tiên nữ mạnh nhất Thiên giới. Đến lúc đó, hai sư đồ chúng ta liên thủ, đánh lên Tịch Sơn. Lần này, ta chắc chắn san bằng đỉnh núi của cô ta, đập nát hành cung của cô ta, khiến trên dưới Tịch Sơn chó gà không yên!”
Vô số hồi tưởng lập tức lướt qua đầu.
“Sư phụ, Long Ngạo Thiên là tên thật của người à? Rốt cuộc người ở Tiên giới tên là gì? Làm cái gì??”
“Ta đạo hào Tuế Hành, họ Giản, tên Hành Chi, một lòng tu kiếm, không hỏi sự đời, người trong giang hồ gọi là Long Ngạo Thiên.”
Y rõ ràng nhận thức được ——
Tịch Sơn nữ quân…
Tần Uyển Uyển trên võ đài sau khi bị người ta giẫm mặt thì bùng nổ, đánh đến mức tên kia máu thịt tung tóe.
Hóa ra nàng là Tịch Sơn nữ quân!!!
Yên Vô Song nhìn nàng: “Dù sao thì ta cũng sẽ chẳng khai gì cả.”
“Đó là gì?”
Hơn nữa, thì ra nàng đã sớm biết thân phận của y!
Vừa nói ra, mọi thứ đều bắt đầu hợp lý trôi chảy.
Trong đêm tối, người con gái chầm chậm nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Y vẫn luôn che giấu khí tức, trừ khi thần thức tu vi cao hơn y, nếu không rất khó bị người ta phát hiện. Y cố tình trốn tránh, Tạ Cô Đường và Tần Uyển Uyển cũng không phát hiện bên ngoài Thiên điện tăng thêm một người.
Kinh hoàng lùa qua toàn thân Giản Hành Chi, y buông cửa sổ té “bịch” một cái, xoay người bỏ chạy!
Y rõ ràng nhận thức được ——
Tiêu rồi!
Y tiêu rồi!!!
Tần Uyển Uyển cầm roi dài, trên gương mặt thanh tú là vẻ lạnh lùng tàn khốc mà y không quen, giữa đêm tối hiện lên chút khí tức ngông cuồng của nhân vật phản diện.
Y tiêu đời thật rồi!!!
Y vừa chạy vào vừa suy nghĩ. Y nghĩ kỹ rồi, y sẽ xông vào đó, trục xuất Tần Uyển Uyển khỏi sư môn, sau đó y lại tỏ tình, nói rõ với nàng.
***
“Vậy cô tới đây!”Vừa nói ra, mọi thứ đều bắt đầu hợp lý trôi chảy.【Dù gì đối với với nàng thì tra tấn bức cung cũng hơi khó thật.Tất cả chiếu vào mắt Giản Hành Chi giống như phim kinh dị.Y vẫn luôn che giấu khí tức, trừ khi thần thức tu vi cao hơn y, nếu không rất khó bị người ta phát hiện. Y cố tình trốn tránh, Tạ Cô Đường và Tần Uyển Uyển cũng không phát hiện bên ngoài Thiên điện tăng thêm một người.Vở kịch nhỏ 1Tần Uyển Uyển cảm thấy không thể tiếp tục như vậy.】
【Vở kịch nhỏ 2】
Hỏi: “Ngươi từng sợ hãi chưa?”
Chẳng phải tỏ tình sao, vì sao đối tượng lại ở bên ngoài?
Giản Hành Chi: “Trước đây chưa từng, nhưng ở chương này, ta sợ hãi cực kỳ.”
【Y tiêu rồi!!!Giản Hành Chi dừng bước, y nhìn xung quanh, phát hiện Tạ Cô Đường và Nam Phong đang ở ngoài đại điện Thiên điện, mà rõ ràng Tần Uyển Uyển đang ở trong Thiên điện.Vở kịch nhỏ 2Yên Vô Song lạnh mắt nhìn nàng: “Có gan thì giết ta đi.”】
Nhật ký Giản Hành Chi: “Hôm nay, mối tình đầu của ta còn chưa bắt đầu đã hẻo rồi.”
Đúng rồi, tới đi anh ơi, tuyến tình cảm gì đó anh đánh hết luôn cũng được nữa, em ủng hộ hết mình ~~~
Nhiều lúc thấy nữ chính thông minh thật sự luôn, suy luận đỉnh quá
Rồi, anh đã biết, hông biết anh còn tính tỏ tình hông?
Con Husky nhà chị cưng gì đâu á chời ?
Vừa mới biết yêu thôi mà đã nhận phải tin tức động trời này
Khó khăn cho anh rồi nha!
Tình đầu vừa chớm đã tàn rồi sao anh Giản ơi!!!