Cá muối cứu thế – Chương 92

Chương 92

Kéo xuống vũng lầy

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Nhà gỗ tựa như một chiếc chìa khóa mở ra ổ khóa nào đó trong người Giới.

Đó là ổ khóa căn phòng quan trọng sâu trong linh hồn. Cùng lúc chìa khóa vặn xoay, mảnh vỡ ký ức từ từ trút xuống.

Nhà tập thể ở Thủ đô rất nhiều, người trong đó đa phần là người nhà quân nhân. Bình thường, những đứa trẻ đều chơi đùa trên khoảnh sân của khu nhà, hầu hết là những cậu bé da ngăm như khỉ ốm. Người lớn thì ở bên cạnh vừa dệt áo đan len hoặc rửa đồ ăn vừa trông chừng.

“Con gọi em gái ra chơi cùng đi.”

Ngưi ln va nói, nhómcu bé lpìtc gi côbé ti chơi.

Côýgái nh vilàn da trngýnõn đng dưiútàng cây, đôi¸mt va to)va tròn đãÍhơi có nétđào hoa.

Bé traitui này cònchưa biết cái²gì gi là(xinh đp, nóichuyn vi bégái làm saovui bng chơiíth bài caĩmình.

Mt ngưi trongđó nói choècó l: “VânThin, cu quađây chơi đi.ìCu mà khôngqua, m mìnhli nói mình.”I

“Mình không munchơi vi cácícu, mình đanglàm bài tpįth công côgiáo giao.”

Nóiīxong, Vân Thinxách túi ni³lông, bưc đôiêchân ngn rikhi sân vin.ÎLúc r ngoc,ícô đng trúngngưi ngi xm cng.

Hai ngưi³té ngã xung°đt.

Vân Thin nhìnsang, là cujbé xinh đpđeo chiếc nhnÏca cô hôméđó.

Có điu ngưin bây giìkhông tóc trngphết đt màîđi kiu tócéem gái(*), khuônàmt thanh tú,Їkhông nhìn kcòn tưng làíbé gái.

(*) Điíkhái là kiu³tóc thế này

VânjThin bò dyêrt nhanh, cuĭbé vn ngidưi đt nhưcũ, ánh mt(nhìn cô hungd.

Cô lp tcnh đến lidn ca ngàiđng chí Vân:“Cu mun ănv mình à?”

Bé trai ácjming nói: “Conýngưi, bây gingươi còn kp:xin li hànhivi my ngàytrưc ca ngươi.įThn linh vĩđi s khôngtrách

“Rt rt.”

Bng cu phát,ra tiếng khángngh.

Vân Thin hơiĩthương hi, shai mươi tɪtin tiêu vt}trong túi, khíêphách nói: “Hômqua cu nhnchiếc nhn camình thì chínhlà mt trongìcác ông xãd b tươnglai ca mình.īThương tình bdng sp chếtìđói ca cu,ămình mi cuļăn mt ba.”

Cu bé hêmt tiếng, vađnh t chi,ïcht nhìn thy}cô gái váytrng tht bímtóc quai chèoļđáng yêu đangtìm gì đóêgn b tưng,ĩcm lên mtcc gch khôngɩln không nh.

Cu:“…

Trong caèhàng hoành thánhnh, mt phnhoành thánh gchïcua cng thêmùhai xíu miìlòng đ trngĩmui khiến cuòbé ăn nhưíh đói.

Vân ThinÎchng hai tayãlên mt, hi:ư“Này, mình tên³Vân Thin, cuthì sao?”

Cuɩbé nghi hoc¸nhìn cô: “Saoõcái gì?”

“Tênàcu là gì?”ļ

Chưa có tên.”

Vy bình thưngngưi khác giïcu thế nào?”

Cu bé suynghĩ mt hi,ĩđếm ngón tay:iThng nhóc này,îth kia, rácɨrưi, dc vng:chết tit…

VânīThin nghe xong)gt đu: “Bnh là ngưiàln trong nhàcu à?”

“Xemnhư vy đi.”

Vân Thin cauïmày: “Nhng tnày đu khôngítt. Ba mìnhínói ngưi lnılà tm gươngphn chiếu đaítr, ngưi lnlàm chuyn xutrưc mc trcon thì hoclà đ khnũmt não hocàlà bn buônngưi!”

Bé traikhông hiu liĮVân Thin nóiăgì, ch thysuy nghĩ cacô thay điíquá nhanh. Côhi cu cónhà không, culc đu.

Vi tưícách là mtthn linh dèb, làm saocu có thcó nhà ýthế gii nh.

Cuđến đây đ³rèn luyn, tìmkiếm tín đĭngoan đo!

Sau đó,cu b VânThin dn vnhà.

Vn dĩ cuĩkhông mun đi,ưnhưng vì scíuy hiếp ca{cc gch trongtay cô quáómnh m.

Trong lòngìcu ct giu³mt suy nghĩkhông t, đólà biến côĩbé này thànhtín đ cangài.

Đi sau khicô tín ngưngĩsâu sc, cuÎli báo thùếchuyn cô gimlên tóc vàdùng cc gchuy hiếp cuđeo nhn.

Cha mɪVân Thin đuflà cnh sáthình s, bìnhthưng hay tăngca, thưng xuyênİkhông v nhà.ľĐ ăn trongìt lnh hìnhnhư chun bđến hai bangày, phòng kháchb trng cũngtr rt nhiuthc ăn nhanh,òVân Thin sõkhông đói. Nếuãnhiu ngày màhai v chngđu không v,bà ni vàbà ngoi sđến nu gìđó cho côìăn.

Cu bé ngiõtrưc bàn ăn,Ĭnhìn Vân Thinđu tiên chyĩvào phòng, kêĨghế khóa trái°ca s, rili mang mtïcái ghế ln,đly quyn tìđin dày tt sách nhiuítng, lo đođi v phíaīcu.

“Bp —— ĩ

Quyn t đinêb ném lênímt bàn.

“Tên hèlà đi din(cho mt ngưi,mi ngưi đuIphi có tên°ca mình.” VânThin m t²đin, đưa đếnãtrưc mt cubé: “Ba mìnhínói tên camình là do¸ba lt téđin chn ch.”)

Cu bé buùmôi, cu chngphi con ngưi,cn tên h}làm gì. Đisau khi chínhthc tr thànhơthn linh, tnhiên cu scó danh xưng.

Cutùy tin chnđi mt t:ĺ“Cái này.”

Vân:Thin nghiêm túcnhìn, đc lênhai ch kia.

“Cuİmun tên ‘ThếìGii sao?”

Cuúbé chng cm:ó“Hai ch đcmt quá, lych phía sau}đi.”

Vân Thinýgt đu: “Đưcīri, vy btīđu t bâygi s gicu là TiuɩGii.”

“Sao phi:gi Tiu Gii?”ĩ

“Bi vì trôngɨcu rt béNgưi cu hôiĩquá, mau đitm đi.”

Tmįxong, Tiu Giiĩmang đu tócưt nhp mcáo ng màu{hng và qunÏlót có đínhđuôi heo nhĩca Vân Thin,b Vân ThinIn ngi xungthm lau tóc.

Lau°tóc xong, VânThin li điúly máy sy,ásy tóc choêTiu Gii.

Không sykhô tóc màđi ng, hômsau s bİnhc đu, sauínày s biếnthành đ ngcõxu xí.”

Hơim lưt nhÏtrên mt, cubé cm nhnđu ngón tay[mm mi nhnhn đang xoa,đnh đu, lngnghe tiếng li[nhi dài dòngɨca cô. Cuɨvùi mt vàoéthm lông dài,}nh ging nói:[“Ta mun trìthành thn linhvĩ đi.”

Không¸th b loàingưi mê hoc,ɪmc dù ngàirt thích cmgiác đưc ngưi]ta chăm sóc.

“Mêtín!” Vân Thinľs mái tócđã khô, cmđthy tiếc vicĩngài ct tóc)dài ban đu.

SauЇkhi Vân Thintm xong, cô¹mang ngôi nhà¹búp bê đưcct giu rachơi vui vìvi Tiu Gii.

Tiu}Gii ngoài mingnói Vân Thinɨtht tr con,nhưng lúc chơinhà chòi lichơi say mê.

Chngqua phương thcmun chơi cahai đa trìhoàn toàn khácnhau.

Vân Thin munly ngôi nhàbúp bê chơiótrò đui btúphm nhân, TiuĭGii mun chơitrò sm vaiếgia đình.

Đây làngôi nhà búpbê ca VânïThin, đương nhiênÍphi theo ýİcô.

Tiu Gii đngìý chơi trò)truy bt phmnhân, mc dùVân Thin bocu làm cnh³sát chính nghĩa,fnhưng cu vnx mày, hngɪthú gim sút.

VânThin rt biếtĨxem mt đoáný, cô cũngírt quan tâmngưi khác.

Bình thường, những lúc ba mẹ mặc dù mệt mỏi trở về nhưng vẫn cố dẫn cô đến khu vui chơi, lần nào cô cũng để ý, bảo ba mẹ nghỉ ngơi cho khỏe.

Vân Thiển vào cấp hai.

Phát hiện Tiểu Giới không vui, Vân Thiển ngẫm nghĩ, đành nhượng bộ.

Phải làm sao đây?

Cô lấy một cặp búp bê cha mẹ ra, lắc trước mặt Tiểu Giới, đợi cậu ngẩng đầu, cô bèn cười nói: “Chúng ta chơi cái này đi.”

Trên người ngài toát lên sự đau buồn mà Vân Thiển không hiểu được, nhưng cô biết một chuyện. Đôi tay Vân Thiển vòng ôm lấy ngài, vỗ nhẹ lưng từ trên xuống dưới an ủi.

Cố chấp ra đời.

Mi mắt cô gái cong cong, nụ cười ấm áp rạng ngời giống như ánh mặt trời nhuộm sắc vàng hi vọng lên bốn phương.

Giới nghe thấy, mông?

Khoảnh khắc đó, Tham lam trong lòng ngài thức tỉnh.

Khoảnh khắc đó, Tham lam trong lòng ngài thức tỉnh.

Vân Thiển gật đầu: “Vậy cậu phải kết thêm nhiều bạn mới đấy.”

【Mông…】

Khung cảnh ký ức vì thế dừng lại, mảnh vỡ ký ức mới tràn vào.

Ra đời từ dục vọng, ngài không thể kiểm soát được dục vọng. Vào thời khắc này, rốt cuộc ngài cũng biết được vì sao lúc ngài ra đời, những thần linh khác lại lộ vẻ mặt ghét bỏ như vậy.

Đôi tay vỗ nhẹ lưng ngài đặt sát phần mông, đang rục rịch nhích xuống dưới.

Đằng trước là con đường trải đầy nắng, ngài đứng ở góc tối quan sát Vân Thiển bắt đầu vào tiểu học.

Cô xinh đẹp, tính cách lại tốt, mặc dù lúc nói chuyện hơi thẳng tính nhưng bạn học nam hay nữ bên cạnh đều rất thích cô.

Ngài thành công có dược cô, tất cả mọi thứ của cô.

Ở lại thế giới nhỏ một khoảng thế giới, ngài đã nắm rõ quy luật của thế giới này, không còn giống đứa trẻ bộp chộp mà Vân Thiển mới gặp lần đầu.

Tính dục thức tỉnh.

Tham lam trong người kêu gào muốn nhìn thấy nụ cười của Vân Thiển nhiều hơn. Ngài di chuyển bước chân, đi về phía bãi tập.

Đằng trước là con đường trải đầy nắng, ngài đứng ở góc tối quan sát Vân Thiển bắt đầu vào tiểu học.

Trên đường chạy bằng bê tông nhựa màu đỏ, nhóm học sinh đang làm động tác nóng người theo thầy giáo, chuẩn bị chạy bộ.

Mi mắt cô gái cong cong, nụ cười ấm áp rạng ngời giống như ánh mặt trời nhuộm sắc vàng hi vọng lên bốn phương.

Trên thế giới này luôn có người có thể khiến Vân Thiển cười.

Trẻ con đi đứng hay va vấp, thầy giáo vừa phát lệnh đã có một bé trai ngã dưới đất. Vân Thiển cách cậu bé gần nhất bèn bước đến đỡ dậy.

Ngài vừa định nở nụ cười, bỗng nhìn thấy sự lo lắng dành cho người kia trong mắt Vân Thiển…

Vân Thiển nghe Tiểu Giới nói vậy, gò má ửng đỏ: “Vì sao vóc dáng cậu lại lớn nhanh thế?”

Không được, đó là ánh mắt chỉ dành cho ngài.

Vân Thiển mười tám tuổi, đã vào đại học mình muốn. Cô đứng dưới tán cây bạch quả, tóc bị gió thổi tung, nhón chân đặt một nụ hôn lên gò má ngài.

【Mông cong!】

Đố kị thức tỉnh.

Trên đường chạy bằng bê tông nhựa màu đỏ, nhóm học sinh đang làm động tác nóng người theo thầy giáo, chuẩn bị chạy bộ.

Ở lại thế giới nhỏ một khoảng thế giới, ngài đã nắm rõ quy luật của thế giới này, không còn giống đứa trẻ bộp chộp mà Vân Thiển mới gặp lần đầu.

Tham lam trong người kêu gào muốn nhìn thấy nụ cười của Vân Thiển nhiều hơn. Ngài di chuyển bước chân, đi về phía bãi tập.

Vân Thiển không nên mang ngài về nhà.

Dục vọng trần trụi không cách nào khống chế quá xấu xí.

Mang về một ác ma ra đời từ dục vọng.

“Ta sắp tan biến rồi.” Ngài nói bằng giọng điệu cực kỳ đáng thương: “Ta không có tín đồ, thần linh không có tín đồ sẽ không trở thành thần linh thật sự, cuối cùng sẽ tan biến. Sau khi ta biến mất, nàng có nhớ ta không?”

Lòng bàn tay chạm đến mái tóc trắng mềm mại, cô mà lại được thần linh ôm sao?!

Vân Thiển lo lắng đúng như ngài dự liệu: “Vậy phải làm sao đây, mình có giúp được không?”

Vân Thiển mở mắt, phát hiện mình được người khác ôm lấy.

Giới thở dốc, tóc trắng bị mồ hôi thấm ướt dán lên gò má. Tái hiện hôm qua thành công nhưng cũng thất bại, không những thiết lập lại một thế giới nhỏ trong phạm vi ngài cai quản, mà còn thiết lập lại toàn bộ.

“Có thể, dĩ nhiên là có thể.” Ngài nói bằng giọng điệu mê hoặc: “Trở thành tín đồ của ta, tín đồ duy nhất của ta, phó thác mọi thứ của nàng cho ta.”

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó, đám dục vọng trong cơ thể ngài đã sôi sục không ngừng.

Không được, đó là ánh mắt chỉ dành cho ngài.

Sau đó, Phẫn nộ, Tham lam, Lười biếng và Kiêu ngạo lần lượt thức tỉnh.

Sức mạnh căn nguyên của ngài…

“Có thể, dĩ nhiên là có thể.” Ngài nói bằng giọng điệu mê hoặc: “Trở thành tín đồ của ta, tín đồ duy nhất của ta, phó thác mọi thứ của nàng cho ta.”

Ra đời từ dục vọng, ngài không thể kiểm soát được dục vọng. Vào thời khắc này, rốt cuộc ngài cũng biết được vì sao lúc ngài ra đời, những thần linh khác lại lộ vẻ mặt ghét bỏ như vậy.

“Sao nàng đeo kính rồi?” Ngài biết rồi còn hỏi.

Dục vọng trần trụi không cách nào khống chế quá xấu xí.

Sau đó, Phẫn nộ, Tham lam, Lười biếng và Kiêu ngạo lần lượt thức tỉnh.

Đợi thế giới nhỏ hủy diệt, ngài lại ra tay cứu Vân Thiển, mang cô về Thần giới.

Ngài muốn Vân Thiển chỉ có thể nhìn thấy một mình ngài.

“Tái hiện…” Miệng ngài khẽ niệm, sử dụng sức mạnh một nửa linh hồn trong thân thể tức là sức mạnh căn nguyên để  khởi động thần thuật, tiến hành đảo ngược thời gian thế giới nhỏ mà ngài cai quản: “Hôm qua.”

Vân Thiển vào cấp hai.

Trẻ con đi đứng hay va vấp, thầy giáo vừa phát lệnh đã có một bé trai ngã dưới đất. Vân Thiển cách cậu bé gần nhất bèn bước đến đỡ dậy.

“Sao nàng đeo kính rồi?” Ngài biết rồi còn hỏi.

Vân Thiển đẩy mắt kính, hiển nhiên vẫn chưa quen với việc đeo kính: “Mình làm xong bài tập thì bỗng dưng không thấy rõ nữa, đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện bị cận thị. Bác sĩ nói rất bất thường, nhưng không tìm ra nguyên nhân… Đeo mắt kính thật bất tiện, xấu quá.”

“Ta sắp tan biến rồi.” Ngài nói bằng giọng điệu cực kỳ đáng thương: “Ta không có tín đồ, thần linh không có tín đồ sẽ không trở thành thần linh thật sự, cuối cùng sẽ tan biến. Sau khi ta biến mất, nàng có nhớ ta không?”

“Không đâu, nàng thế nào cũng đều đẹp cả.”

Bình thường, những lúc ba mẹ mặc dù mệt mỏi trở về nhưng vẫn cố dẫn cô đến khu vui chơi, lần nào cô cũng để ý, bảo ba mẹ nghỉ ngơi cho khỏe.

Vân Thiển nghe Tiểu Giới nói vậy, gò má ửng đỏ: “Vì sao vóc dáng cậu lại lớn nhanh thế?”

Ngài vươn tay sờ đầu cô: “Ta là thần linh.”

Đố kị thức tỉnh.

Vân Thiển kéo tay của ngài khỏi đầu: “Người ở Thần giới còn ăn hiếp cậu không?”

Phát hiện Tiểu Giới không vui, Vân Thiển ngẫm nghĩ, đành nhượng bộ.

Vậy thì phá hủy thế giới nhỏ này đi, cho dù là thế giới gốc cũng có cách phá hủy.

Ngài nhớ đến những thần linh bị ngài chém dưới kiếm, khẽ cười: “Bây giờ chúng ta sống rất hòa thuận.”

Vân Thiển gật đầu: “Vậy cậu phải kết thêm nhiều bạn mới đấy.”

Vân Thiển đẩy mắt kính, hiển nhiên vẫn chưa quen với việc đeo kính: “Mình làm xong bài tập thì bỗng dưng không thấy rõ nữa, đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện bị cận thị. Bác sĩ nói rất bất thường, nhưng không tìm ra nguyên nhân… Đeo mắt kính thật bất tiện, xấu quá.”

… Còn một cách.

Giới nheo mắt, ngài thích nụ cười Vân Thiển, nhưng không thích Vân Thiển cười với người khác.

Trên thế giới này luôn có người có thể khiến Vân Thiển cười.

Giới vẫn không thể nhớ lại rất nhiều thông tin quan trọng, ký ức hỗn loạn, thần lực phát ra. Ngài và Tô Quân rời khỏi không gian linh hồn, tạm thời không mang Tính dục và Lười biếng đi.

Phải làm sao đây?

Khung cảnh ký ức vì thế dừng lại, mảnh vỡ ký ức mới tràn vào.

Giới khẳng định một chuyện, phân thân nói không sai, ngài đúng là vô dụng, không ngờ ngài vẫn tổn thương Vân Thiển như cũ.

Cố chấp ra đời.

Lại là một mảnh ký ức mới bay tới.

Vậy thì phá hủy thế giới nhỏ này đi, cho dù là thế giới gốc cũng có cách phá hủy.

Đợi thế giới nhỏ hủy diệt, ngài lại ra tay cứu Vân Thiển, mang cô về Thần giới.

Xây dựng một thần điện nguy nga, trong thần điện chỉ có Vân Thiển và ngài.

Giới nheo mắt, ngài thích nụ cười Vân Thiển, nhưng không thích Vân Thiển cười với người khác.

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó, đám dục vọng trong cơ thể ngài đã sôi sục không ngừng.

Vân Thiển không nên mang ngài về nhà.

Lại là một mảnh ký ức mới bay tới.

Ngài vươn tay sờ đầu cô: “Ta là thần linh.”

Vân Thiển mười tám tuổi, đã vào đại học mình muốn. Cô đứng dưới tán cây bạch quả, tóc bị gió thổi tung, nhón chân đặt một nụ hôn lên gò má ngài.

Xây dựng một thần điện nguy nga, trong thần điện chỉ có Vân Thiển và ngài.

Cô lấy một cặp búp bê cha mẹ ra, lắc trước mặt Tiểu Giới, đợi cậu ngẩng đầu, cô bèn cười nói: “Chúng ta chơi cái này đi.”

Ngài thành công có dược cô, tất cả mọi thứ của cô.

Ngài hối hận rồi.

Tính dục thức tỉnh.

Cô xinh đẹp, tính cách lại tốt, mặc dù lúc nói chuyện hơi thẳng tính nhưng bạn học nam hay nữ bên cạnh đều rất thích cô.

Vô số thông tin về tình yêu loài người tràn vào đầu, trừ chuyện sinh sôi duy trì nòi giống, ngài cũng hiểu thêm một tình cảm nên có khác.

Vân Thiển lo lắng đúng như ngài dự liệu: “Vậy phải làm sao đây, mình có giúp được không?”

Những hành vi mà ngài làm trước đây là hành vi của súc sinh.

Ngài hối hận rồi.

Nhưng việc sắp đặt hủy diệt thế giới nhỏ đã đâu vào đấy, ngài không thể nào rút lại.

… Còn một cách.

“Tái hiện…” Miệng ngài khẽ niệm, sử dụng sức mạnh một nửa linh hồn trong thân thể tức là sức mạnh căn nguyên để  khởi động thần thuật, tiến hành đảo ngược thời gian thế giới nhỏ mà ngài cai quản: “Hôm qua.”

Mang về một ác ma ra đời từ dục vọng.

Ký ức dừng lại, lui nhanh như thủy triều.

Giới thở dốc, tóc trắng bị mồ hôi thấm ướt dán lên gò má. Tái hiện hôm qua thành công nhưng cũng thất bại, không những thiết lập lại một thế giới nhỏ trong phạm vi ngài cai quản, mà còn thiết lập lại toàn bộ.

“Xin lỗi.”

Sức mạnh căn nguyên của ngài…

Giới vẫn không thể nhớ lại rất nhiều thông tin quan trọng, ký ức hỗn loạn, thần lực phát ra. Ngài và Tô Quân rời khỏi không gian linh hồn, tạm thời không mang Tính dục và Lười biếng đi.

Giới khẳng định một chuyện, phân thân nói không sai, ngài đúng là vô dụng, không ngờ ngài vẫn tổn thương Vân Thiển như cũ.

Vân Thiển kéo tay của ngài khỏi đầu: “Người ở Thần giới còn ăn hiếp cậu không?”

Nhưng việc sắp đặt hủy diệt thế giới nhỏ đã đâu vào đấy, ngài không thể nào rút lại.

“Xin lỗi.”

Ngài nhớ đến những thần linh bị ngài chém dưới kiếm, khẽ cười: “Bây giờ chúng ta sống rất hòa thuận.”

Vân Thiển mở mắt, phát hiện mình được người khác ôm lấy.

Lòng bàn tay chạm đến mái tóc trắng mềm mại, cô mà lại được thần linh ôm sao?!

Trên người ngài toát lên sự đau buồn mà Vân Thiển không hiểu được, nhưng cô biết một chuyện. Đôi tay Vân Thiển vòng ôm lấy ngài, vỗ nhẹ lưng từ trên xuống dưới an ủi.

【Mông…】

Giới nghe thấy, mông?

【Mông cong!】

Đôi tay vỗ nhẹ lưng ngài đặt sát phần mông, đang rục rịch nhích xuống dưới.

Giới: “…”

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
3 Năm Cách đây

….Mọi chuyện đã rất đau buồn cho tới khi Vân-chuyên gia phá hỏng không khí-Thiển tỉnh lại

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chời ơi người ta theo đuổi vợ từ bé, vậy sao Vân Thiển lại không nhớ nhỉ.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Xin đừng phá mood như dị mà, tui đang cảm xúc dâng trào vậy mà…

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Quả nhiên là không cảm động được quá 5s mà ???
Chấp niệm của Vân chó với ? cong lớn như nào mà tỉnh cái nghĩ đến luôn vậy =))))))
Ngài Giới cắt tóc có phải sợ bị Vân chó dẫm không ??

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!