Chương 92
Kéo xuống vũng lầy
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nhà gỗ tựa như một chiếc chìa khóa mở ra ổ khóa nào đó trong người Giới.
Đó là ổ khóa căn phòng quan trọng sâu trong linh hồn. Cùng lúc chìa khóa vặn xoay, mảnh vỡ ký ức từ từ trút xuống.
…
Nhà tập thể ở Thủ đô rất nhiều, người trong đó đa phần là người nhà quân nhân. Bình thường, những đứa trẻ đều chơi đùa trên khoảnh sân của khu nhà, hầu hết là những cậu bé da ngăm như khỉ ốm. Người lớn thì ở bên cạnh vừa dệt áo đan len hoặc rửa đồ ăn vừa trông chừng.
“Con gọi em gái ra chơi cùng đi.”
Người lớn vừa nói, nhómἷcậu bé lậpìtức gọi côễbé tới chơi.
Côýgái nhỏ vớiồlàn da trắngýnõn đứng dướiútàng cây, đôi¸mắt vừa to)vừa tròn đãÍhơi có nétảđào hoa.
Bé traiẻtuổi này cònảchưa biết cái²gì gọi là(xinh đẹp, nóiịchuyện với béịgái làm saoảvui bằng chơiíthẻ bài củaĩmình.
Một người trongệđó nói choècó lệ: “VânẽThiển, cậu quaỉđây chơi đi.ìCậu mà khôngẻqua, mẹ mìnhịlại nói mình.”I
“Mình không muốnἰchơi với cácícậu, mình đangứlàm bài tậpįthủ công côỳgiáo giao.”
Nóiīxong, Vân Thiểnẻxách túi ni³lông, bước đôiêchân ngắn rờiẽkhỏi sân viện.ÎLúc rẽ ngoặc,ícô đụng trúngἴngười ngồi xổmỗở cổng.
Hai người³té ngã xuống°đất.
Vân Thiển nhìnệsang, là cậujbé xinh đẹpẻđeo chiếc nhẫnÏcủa cô hôméđó.
Có điều ngườiốnọ bây giờìkhông tóc trắngẹphết đất màîđội kiểu tócéem gái(*), khuônàmặt thanh tú,Їkhông nhìn kỹἴcòn tưởng làíbé gái.
(*) Đạiíkhái là kiểu³tóc thế này
VânjThiển bò dậyêrất nhanh, cậuĭbé vẫn ngồiḻdưới đất nhưịcũ, ánh mắt(nhìn cô hungểdữ.
Cô lập tứcἲnhớ đến lờiữdặn của ngàiẽđồng chí Vân:ἳ“Cậu muốn ănễvạ mình à?”ổ
Bé trai ácjmiệng nói: “Conýngười, bây giờịngươi còn kịp:xin lỗi hànhivi mấy ngàyủtrước của ngươi.įThần linh vĩἶđại sẽ khôngỉtrách…”
“Rột rột.”ệ
Bụng cậu phát,ra tiếng kháng‹nghị.
Vân Thiển hơiĩthương hại, sờộhai mươi tệɪtiền tiêu vặt}trong túi, khíêphách nói: “Hômọqua cậu nhậnảchiếc nhẫn củaἶmình thì chínhịlà một trongìcác ông xãỵdự bị tươngἵlai của mình.īThương tình bộẵdạng sắp chếtìđói của cậu,ămình mời cậuļăn một bữa.”ủ
Cậu bé hừêmột tiếng, vừaềđịnh từ chối,ïchợt nhìn thấy}cô gái váyịtrắng thắt bímằtóc quai chèoļđáng yêu đangậtìm gì đóêgần bờ tường,ĩcầm lên mộtẫcục gạch khôngɩlớn không nhỏ.
Cậu:ἶ“…”
Trong cửaèhàng hoành thánhệnhỏ, một phầnἵhoành thánh gạchïcua cộng thêmùhai xíu mạiìlòng đỏ trứngĩmuối khiến cậuòbé ăn nhưíhổ đói.
Vân ThiểnÎchống hai tayãlên mặt, hỏi:ư“Này, mình tên³Vân Thiển, cậuạthì sao?”
Cậuɩbé nghi hoặc¸nhìn cô: “Saoõcái gì?”
“Tênàcậu là gì?”ļ
“Chưa có tên.”‹
“Vậy bình thườngẳngười khác gọiïcậu thế nào?”ị
Cậu bé suyḽnghĩ một hồi,ĩđếm ngón tay:i“Thằng nhóc này,îthứ kia, rácɨrưởi, dục vọng:chết tiệt…”
VânīThiển nghe xong)gật đầu: “Bọnễhọ là ngườiàlớn trong nhàỳcậu à?”
“Xemẻnhư vậy đi.”ỉ
Vân Thiển cauïmày: “Những từỉnày đều khôngítốt. Ba mìnhínói người lớnılà tấm gươngỹphản chiếu đứaítrẻ, người lớnốlàm chuyện xấuặtrước mặc trẻềcon thì hoặcớlà đồ khốnũmất não hoặcàlà bọn buônỷngười!”
Bé traiẫkhông hiểu lờiĮVân Thiển nóiăgì, chỉ thấyểsuy nghĩ củaốcô thay đổiíquá nhanh. Côἵhỏi cậu cóụnhà không, cậuἶlắc đầu.
Với tưícách là mộtỳthần linh dựèbị, làm saoẳcậu có thểịcó nhà ởýthế giới nhỏ.
Cậuḽđến đây để³rèn luyện, tìmịkiếm tín đồĭngoan đạo!
Sau đó,ềcậu bị VânịThiển dẫn vềịnhà.
Vốn dĩ cậuĩkhông muốn đi,ưnhưng vì sứcíuy hiếp của{cục gạch trongἶtay cô quáómạnh mẽ.
Trong lòngìcậu cất giấu³một suy nghĩἴkhông tệ, đóỹlà biến côĩbé này thànhịtín đồ củaờngài.
Đợi sau khiḻcô tín ngưỡngĩsâu sắc, cậuÎlại báo thùếchuyện cô giẫm‹lên tóc vàắdùng cục gạchḷuy hiếp cậuἶđeo nhẫn.
Cha mẹɪVân Thiển đềuflà cảnh sátậhình sự, bìnhệthường hay tăngẹca, thường xuyênİkhông về nhà.ľĐồ ăn trongìtủ lạnh hìnhổnhư chuẩn bịḷđến hai baữngày, phòng kháchỉbỏ trống cũngịtrữ rất nhiềuἱthức ăn nhanh,òVân Thiển sẽõkhông đói. Nếuãnhiều ngày màỷhai vợ chồngụđều không về,ấbà nội vàἵbà ngoại sẽ‹đến nấu gìỉđó cho côìăn.
Cậu bé ngồiõtrước bàn ăn,Ĭnhìn Vân Thiểnἴđầu tiên chạyĩvào phòng, kêĨghế khóa trái°cửa sổ, rồiịlại mang mộtïcái ghế lớn,đlấy quyển từìđiển dày từởtủ sách nhiềuítầng, lảo đảoẳđi về phíaīcậu.
“Bộp —— ”ĩ
Quyển từ điểnêbị ném lênímặt bàn.
“Tên họèlà đại diện(cho một người,ẳmỗi người đềuIphải có tên°của mình.” VânụThiển mở từ²điển, đưa đếnãtrước mặt cậuỡbé: “Ba mìnhínói tên củaἳmình là do¸ba lật từéđiển chọn chữ.”)
Cậu bé bỉuùmôi, cậu chẳngệphải con người,ỉcần tên họ}làm gì. Đợiằsau khi chínhἱthức trở thànhơthần linh, tựệnhiên cậu sẽỉcó danh xưng.
Cậuịtùy tiện chọnửđại một từ:ĺ“Cái này.”
Vân:Thiển nghiêm túcọnhìn, đọc lênỗhai chữ kia.
“Cậuİmuốn tên ‘ThếìGiới’ sao?”
Cậuúbé chống cằm:ó“Hai chữ đọcỉmệt quá, lấyịchữ phía sau}đi.”
Vân Thiểnýgật đầu: “Đượcīrồi, vậy bắtīđầu từ bâyἴgiờ sẽ gọiἴcậu là TiểuɩGiới.”
“Sao phải:gọi Tiểu Giới?”ĩ
“Bởi vì trôngɨcậu rất bé…ẽNgười cậu hôiĩquá, mau điủtắm đi.”
Tắmįxong, Tiểu Giớiĩmang đầu tócἱướt nhẹp mặcồáo ngủ màu{hồng và quầnÏlót có đínhốđuôi heo nhỏĩcủa Vân Thiển,ặbị Vân ThiểnIấn ngồi xuốngịthảm lau tóc.
Lau°tóc xong, VânỡThiển lại điúlấy máy sấy,ásấy tóc choêTiểu Giới.
“Không sấyἶkhô tóc màἳđi ngủ, hômấsau sẽ bịİnhức đầu, sauínày sẽ biếnằthành đồ ngốcõxấu xí.”
Hơiữấm lướt nhẹÏtrên mặt, cậuἱbé cảm nhậnẳđầu ngón tay[mềm mại nhỏộnhắn đang xoa,đỉnh đầu, lắngạnghe tiếng lải[nhải dài dòngɨcủa cô. Cậuɨvùi mặt vàoéthảm lông dài,}nhỏ giọng nói:[“Ta muốn trởìthành thần linhỹvĩ đại.”
Không¸thể bị loàiằngười mê hoặc,ɪmặc dù ngàiờrất thích cảm‹giác được người]ta chăm sóc.
“Mêểtín!” Vân Thiểnľsờ mái tócỉđã khô, cảmđthấy tiếc việcĩngài cắt tóc)dài ban đầu.
SauЇkhi Vân Thiểnỉtắm xong, cô¹mang ngôi nhà¹búp bê đượcỉcất giấu raịchơi vui vẻìvới Tiểu Giới.
Tiểu}Giới ngoài miệng‹nói Vân Thiểnɨthật trẻ con,ἲnhưng lúc chơiửnhà chòi lạiἰchơi say mê.
Chẳng‹qua phương thứcẽmuốn chơi củaἶhai đứa trẻìhoàn toàn khácỉnhau.
Vân Thiển muốnễlấy ngôi nhàἶbúp bê chơiótrò đuổi bắtúphạm nhân, TiểuĭGiới muốn chơiỳtrò sắm vaiếgia đình.
Đây làỵngôi nhà búpờbê của VânïThiển, đương nhiênÍphải theo ýİcô.
Tiểu Giới đồngìý chơi trò)truy bắt phạmỉnhân, mặc dùứVân Thiển bảo‹cậu làm cảnh³sát chính nghĩa,fnhưng cậu vẫnỳxụ mày, hứngɪthú giảm sút.
VânẽThiển rất biếtĨxem mặt đoánἶý, cô cũngírất quan tâmậngười khác.
Bình thường, những lúc ba mẹ mặc dù mệt mỏi trở về nhưng vẫn cố dẫn cô đến khu vui chơi, lần nào cô cũng để ý, bảo ba mẹ nghỉ ngơi cho khỏe.
Vân Thiển vào cấp hai.
Phát hiện Tiểu Giới không vui, Vân Thiển ngẫm nghĩ, đành nhượng bộ.
Phải làm sao đây?
Cô lấy một cặp búp bê cha mẹ ra, lắc trước mặt Tiểu Giới, đợi cậu ngẩng đầu, cô bèn cười nói: “Chúng ta chơi cái này đi.”
Trên người ngài toát lên sự đau buồn mà Vân Thiển không hiểu được, nhưng cô biết một chuyện. Đôi tay Vân Thiển vòng ôm lấy ngài, vỗ nhẹ lưng từ trên xuống dưới an ủi.
Cố chấp ra đời.
Mi mắt cô gái cong cong, nụ cười ấm áp rạng ngời giống như ánh mặt trời nhuộm sắc vàng hi vọng lên bốn phương.
Giới nghe thấy, mông?
Khoảnh khắc đó, Tham lam trong lòng ngài thức tỉnh.
Khoảnh khắc đó, Tham lam trong lòng ngài thức tỉnh.
Vân Thiển gật đầu: “Vậy cậu phải kết thêm nhiều bạn mới đấy.”
【Mông…】
Khung cảnh ký ức vì thế dừng lại, mảnh vỡ ký ức mới tràn vào.
Ra đời từ dục vọng, ngài không thể kiểm soát được dục vọng. Vào thời khắc này, rốt cuộc ngài cũng biết được vì sao lúc ngài ra đời, những thần linh khác lại lộ vẻ mặt ghét bỏ như vậy.
Đôi tay vỗ nhẹ lưng ngài đặt sát phần mông, đang rục rịch nhích xuống dưới.
Đằng trước là con đường trải đầy nắng, ngài đứng ở góc tối quan sát Vân Thiển bắt đầu vào tiểu học.
Cô xinh đẹp, tính cách lại tốt, mặc dù lúc nói chuyện hơi thẳng tính nhưng bạn học nam hay nữ bên cạnh đều rất thích cô.
Ngài thành công có dược cô, tất cả mọi thứ của cô.
Ở lại thế giới nhỏ một khoảng thế giới, ngài đã nắm rõ quy luật của thế giới này, không còn giống đứa trẻ bộp chộp mà Vân Thiển mới gặp lần đầu.
Tính dục thức tỉnh.
Tham lam trong người kêu gào muốn nhìn thấy nụ cười của Vân Thiển nhiều hơn. Ngài di chuyển bước chân, đi về phía bãi tập.
Đằng trước là con đường trải đầy nắng, ngài đứng ở góc tối quan sát Vân Thiển bắt đầu vào tiểu học.
Trên đường chạy bằng bê tông nhựa màu đỏ, nhóm học sinh đang làm động tác nóng người theo thầy giáo, chuẩn bị chạy bộ.
Mi mắt cô gái cong cong, nụ cười ấm áp rạng ngời giống như ánh mặt trời nhuộm sắc vàng hi vọng lên bốn phương.
Trên thế giới này luôn có người có thể khiến Vân Thiển cười.
Trẻ con đi đứng hay va vấp, thầy giáo vừa phát lệnh đã có một bé trai ngã dưới đất. Vân Thiển cách cậu bé gần nhất bèn bước đến đỡ dậy.
Ngài vừa định nở nụ cười, bỗng nhìn thấy sự lo lắng dành cho người kia trong mắt Vân Thiển…
Vân Thiển nghe Tiểu Giới nói vậy, gò má ửng đỏ: “Vì sao vóc dáng cậu lại lớn nhanh thế?”
Không được, đó là ánh mắt chỉ dành cho ngài.
Vân Thiển mười tám tuổi, đã vào đại học mình muốn. Cô đứng dưới tán cây bạch quả, tóc bị gió thổi tung, nhón chân đặt một nụ hôn lên gò má ngài.
【Mông cong!】
Đố kị thức tỉnh.
Trên đường chạy bằng bê tông nhựa màu đỏ, nhóm học sinh đang làm động tác nóng người theo thầy giáo, chuẩn bị chạy bộ.
Ở lại thế giới nhỏ một khoảng thế giới, ngài đã nắm rõ quy luật của thế giới này, không còn giống đứa trẻ bộp chộp mà Vân Thiển mới gặp lần đầu.
Tham lam trong người kêu gào muốn nhìn thấy nụ cười của Vân Thiển nhiều hơn. Ngài di chuyển bước chân, đi về phía bãi tập.
Vân Thiển không nên mang ngài về nhà.
Dục vọng trần trụi không cách nào khống chế quá xấu xí.
Mang về một ác ma ra đời từ dục vọng.
“Ta sắp tan biến rồi.” Ngài nói bằng giọng điệu cực kỳ đáng thương: “Ta không có tín đồ, thần linh không có tín đồ sẽ không trở thành thần linh thật sự, cuối cùng sẽ tan biến. Sau khi ta biến mất, nàng có nhớ ta không?”
Lòng bàn tay chạm đến mái tóc trắng mềm mại, cô mà lại được thần linh ôm sao?!
Vân Thiển lo lắng đúng như ngài dự liệu: “Vậy phải làm sao đây, mình có giúp được không?”
Vân Thiển mở mắt, phát hiện mình được người khác ôm lấy.
Giới thở dốc, tóc trắng bị mồ hôi thấm ướt dán lên gò má. Tái hiện hôm qua thành công nhưng cũng thất bại, không những thiết lập lại một thế giới nhỏ trong phạm vi ngài cai quản, mà còn thiết lập lại toàn bộ.
“Có thể, dĩ nhiên là có thể.” Ngài nói bằng giọng điệu mê hoặc: “Trở thành tín đồ của ta, tín đồ duy nhất của ta, phó thác mọi thứ của nàng cho ta.”
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó, đám dục vọng trong cơ thể ngài đã sôi sục không ngừng.
Không được, đó là ánh mắt chỉ dành cho ngài.
Sau đó, Phẫn nộ, Tham lam, Lười biếng và Kiêu ngạo lần lượt thức tỉnh.
Sức mạnh căn nguyên của ngài…
“Có thể, dĩ nhiên là có thể.” Ngài nói bằng giọng điệu mê hoặc: “Trở thành tín đồ của ta, tín đồ duy nhất của ta, phó thác mọi thứ của nàng cho ta.”
Ra đời từ dục vọng, ngài không thể kiểm soát được dục vọng. Vào thời khắc này, rốt cuộc ngài cũng biết được vì sao lúc ngài ra đời, những thần linh khác lại lộ vẻ mặt ghét bỏ như vậy.
“Sao nàng đeo kính rồi?” Ngài biết rồi còn hỏi.
Dục vọng trần trụi không cách nào khống chế quá xấu xí.
Sau đó, Phẫn nộ, Tham lam, Lười biếng và Kiêu ngạo lần lượt thức tỉnh.
Đợi thế giới nhỏ hủy diệt, ngài lại ra tay cứu Vân Thiển, mang cô về Thần giới.
Ngài muốn Vân Thiển chỉ có thể nhìn thấy một mình ngài.
“Tái hiện…” Miệng ngài khẽ niệm, sử dụng sức mạnh một nửa linh hồn trong thân thể tức là sức mạnh căn nguyên để khởi động thần thuật, tiến hành đảo ngược thời gian thế giới nhỏ mà ngài cai quản: “Hôm qua.”
Vân Thiển vào cấp hai.
Trẻ con đi đứng hay va vấp, thầy giáo vừa phát lệnh đã có một bé trai ngã dưới đất. Vân Thiển cách cậu bé gần nhất bèn bước đến đỡ dậy.
“Sao nàng đeo kính rồi?” Ngài biết rồi còn hỏi.
Vân Thiển đẩy mắt kính, hiển nhiên vẫn chưa quen với việc đeo kính: “Mình làm xong bài tập thì bỗng dưng không thấy rõ nữa, đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện bị cận thị. Bác sĩ nói rất bất thường, nhưng không tìm ra nguyên nhân… Đeo mắt kính thật bất tiện, xấu quá.”
“Ta sắp tan biến rồi.” Ngài nói bằng giọng điệu cực kỳ đáng thương: “Ta không có tín đồ, thần linh không có tín đồ sẽ không trở thành thần linh thật sự, cuối cùng sẽ tan biến. Sau khi ta biến mất, nàng có nhớ ta không?”
“Không đâu, nàng thế nào cũng đều đẹp cả.”
Bình thường, những lúc ba mẹ mặc dù mệt mỏi trở về nhưng vẫn cố dẫn cô đến khu vui chơi, lần nào cô cũng để ý, bảo ba mẹ nghỉ ngơi cho khỏe.
Vân Thiển nghe Tiểu Giới nói vậy, gò má ửng đỏ: “Vì sao vóc dáng cậu lại lớn nhanh thế?”
Ngài vươn tay sờ đầu cô: “Ta là thần linh.”
Đố kị thức tỉnh.
Vân Thiển kéo tay của ngài khỏi đầu: “Người ở Thần giới còn ăn hiếp cậu không?”
Phát hiện Tiểu Giới không vui, Vân Thiển ngẫm nghĩ, đành nhượng bộ.
Vậy thì phá hủy thế giới nhỏ này đi, cho dù là thế giới gốc cũng có cách phá hủy.
Ngài nhớ đến những thần linh bị ngài chém dưới kiếm, khẽ cười: “Bây giờ chúng ta sống rất hòa thuận.”
Vân Thiển gật đầu: “Vậy cậu phải kết thêm nhiều bạn mới đấy.”
Vân Thiển đẩy mắt kính, hiển nhiên vẫn chưa quen với việc đeo kính: “Mình làm xong bài tập thì bỗng dưng không thấy rõ nữa, đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện bị cận thị. Bác sĩ nói rất bất thường, nhưng không tìm ra nguyên nhân… Đeo mắt kính thật bất tiện, xấu quá.”
… Còn một cách.
Giới nheo mắt, ngài thích nụ cười Vân Thiển, nhưng không thích Vân Thiển cười với người khác.
Trên thế giới này luôn có người có thể khiến Vân Thiển cười.
Giới vẫn không thể nhớ lại rất nhiều thông tin quan trọng, ký ức hỗn loạn, thần lực phát ra. Ngài và Tô Quân rời khỏi không gian linh hồn, tạm thời không mang Tính dục và Lười biếng đi.
Phải làm sao đây?
Khung cảnh ký ức vì thế dừng lại, mảnh vỡ ký ức mới tràn vào.
Giới khẳng định một chuyện, phân thân nói không sai, ngài đúng là vô dụng, không ngờ ngài vẫn tổn thương Vân Thiển như cũ.
Cố chấp ra đời.
Lại là một mảnh ký ức mới bay tới.
Vậy thì phá hủy thế giới nhỏ này đi, cho dù là thế giới gốc cũng có cách phá hủy.
Đợi thế giới nhỏ hủy diệt, ngài lại ra tay cứu Vân Thiển, mang cô về Thần giới.
Xây dựng một thần điện nguy nga, trong thần điện chỉ có Vân Thiển và ngài.
Giới nheo mắt, ngài thích nụ cười Vân Thiển, nhưng không thích Vân Thiển cười với người khác.
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó, đám dục vọng trong cơ thể ngài đã sôi sục không ngừng.
Vân Thiển không nên mang ngài về nhà.
Lại là một mảnh ký ức mới bay tới.
Ngài vươn tay sờ đầu cô: “Ta là thần linh.”
Vân Thiển mười tám tuổi, đã vào đại học mình muốn. Cô đứng dưới tán cây bạch quả, tóc bị gió thổi tung, nhón chân đặt một nụ hôn lên gò má ngài.
Xây dựng một thần điện nguy nga, trong thần điện chỉ có Vân Thiển và ngài.
Cô lấy một cặp búp bê cha mẹ ra, lắc trước mặt Tiểu Giới, đợi cậu ngẩng đầu, cô bèn cười nói: “Chúng ta chơi cái này đi.”
Ngài thành công có dược cô, tất cả mọi thứ của cô.
Ngài hối hận rồi.
Tính dục thức tỉnh.
Cô xinh đẹp, tính cách lại tốt, mặc dù lúc nói chuyện hơi thẳng tính nhưng bạn học nam hay nữ bên cạnh đều rất thích cô.
Vô số thông tin về tình yêu loài người tràn vào đầu, trừ chuyện sinh sôi duy trì nòi giống, ngài cũng hiểu thêm một tình cảm nên có khác.
Vân Thiển lo lắng đúng như ngài dự liệu: “Vậy phải làm sao đây, mình có giúp được không?”
Những hành vi mà ngài làm trước đây là hành vi của súc sinh.
Ngài hối hận rồi.
Nhưng việc sắp đặt hủy diệt thế giới nhỏ đã đâu vào đấy, ngài không thể nào rút lại.
… Còn một cách.
“Tái hiện…” Miệng ngài khẽ niệm, sử dụng sức mạnh một nửa linh hồn trong thân thể tức là sức mạnh căn nguyên để khởi động thần thuật, tiến hành đảo ngược thời gian thế giới nhỏ mà ngài cai quản: “Hôm qua.”
Mang về một ác ma ra đời từ dục vọng.
Ký ức dừng lại, lui nhanh như thủy triều.
Giới thở dốc, tóc trắng bị mồ hôi thấm ướt dán lên gò má. Tái hiện hôm qua thành công nhưng cũng thất bại, không những thiết lập lại một thế giới nhỏ trong phạm vi ngài cai quản, mà còn thiết lập lại toàn bộ.
“Xin lỗi.”
Sức mạnh căn nguyên của ngài…
Giới vẫn không thể nhớ lại rất nhiều thông tin quan trọng, ký ức hỗn loạn, thần lực phát ra. Ngài và Tô Quân rời khỏi không gian linh hồn, tạm thời không mang Tính dục và Lười biếng đi.
Giới khẳng định một chuyện, phân thân nói không sai, ngài đúng là vô dụng, không ngờ ngài vẫn tổn thương Vân Thiển như cũ.
Vân Thiển kéo tay của ngài khỏi đầu: “Người ở Thần giới còn ăn hiếp cậu không?”
Nhưng việc sắp đặt hủy diệt thế giới nhỏ đã đâu vào đấy, ngài không thể nào rút lại.
“Xin lỗi.”
Ngài nhớ đến những thần linh bị ngài chém dưới kiếm, khẽ cười: “Bây giờ chúng ta sống rất hòa thuận.”
Vân Thiển mở mắt, phát hiện mình được người khác ôm lấy.
Lòng bàn tay chạm đến mái tóc trắng mềm mại, cô mà lại được thần linh ôm sao?!
Trên người ngài toát lên sự đau buồn mà Vân Thiển không hiểu được, nhưng cô biết một chuyện. Đôi tay Vân Thiển vòng ôm lấy ngài, vỗ nhẹ lưng từ trên xuống dưới an ủi.
【Mông…】
Giới nghe thấy, mông?
【Mông cong!】
Đôi tay vỗ nhẹ lưng ngài đặt sát phần mông, đang rục rịch nhích xuống dưới.
Giới: “…”
….Mọi chuyện đã rất đau buồn cho tới khi Vân-chuyên gia phá hỏng không khí-Thiển tỉnh lại
Chời ơi người ta theo đuổi vợ từ bé, vậy sao Vân Thiển lại không nhớ nhỉ.
Xin đừng phá mood như dị mà, tui đang cảm xúc dâng trào vậy mà…
Quả nhiên là không cảm động được quá 5s mà ???
Chấp niệm của Vân chó với ? cong lớn như nào mà tỉnh cái nghĩ đến luôn vậy =))))))
Ngài Giới cắt tóc có phải sợ bị Vân chó dẫm không ??