Chương 93
Nửa đêm xuân sắc
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vân Thiển đột nhiên nhớ ra thần linh có thể đọc suy nghĩ, vậy chẳng phải suy nghĩ của cô bị thấy hết sao. Nghĩ vậy, tay cô lập tức dừng lại, không xuống thêm nữa.
【Người văn minh làm chuyện văn minh.】
【Sao thần linh lại đột nhiên thân thiết với mình, lẽ nào rốt cuộc ngài cũng phát hiện nội tâm bên dưới túi da xinh đẹp của mình càng xinh đẹp hơn sao?】
Khóe mắt giới co giật, cảm xúc nặng nề bay mất, ngài vẫn ôm Vân Thiển như cũ, không muốn buông cô ra.
“Ôm đủ chưa?”
Tô Quânľbỗng dưng mởĩmiệng, giọng điệuĩkhông vui.
Ảo ảnhĬđá quý đẩyĮGiới ra, đưaịVân Thiển vềἰbên cạnh anh,ứđẩy xe lănỡlên chắn trướcľngười cô. Tấtɨcả hành độngịthể hiện rấtἲrõ ——
Vân Thiển}là của anh.
Ýḷthức tự chủịcủa phân thânỉquá mạnh khôngĩphải là mộtЇchuyện tốt. Giớiếtrầm mặc nhìníchằm chằm TôịQuân, lát sauòmới mở miệngểnói: “Chẳng quaánàng đến đâyỡlà để thực³hiện nhiệm vụ,ĩgiải quyết nhânĩtố tận thếịở thế giớiɪnày xong, sớmẽmuộn gì nàngácũng sẽ trởạvề thế giớiícủa mình. Màĩngươi, ngươi chỉícó thể ở[lại chỗ này.”ỉ
Vẻ mặt TôḷQuân lạnh nhạt:ı“Ta đã thấyịnhững phân thâníkhác ở cùngİmột thế giớiùvới cô ấy,ìta cũng có:thể tới đó.”ă
Vân Thiển: Không,ịkhông cần đâu!ïĐàn ông trongỉnhà đã nhiềuìrồi, thêm mộtĭngười nữa, côòsợ bản thânỉvi phạm vàoỵđiều luật khôngệthể nói màĬăn cơm tù.
Nhưngẵánh mắt đángįthương của TôiQuân bắn tới,ìtrái tim sầuẳriêng của côẳlập tức trởĺlại đúng vịôtrí.
Đợi đã ——ĩsao cô cóÍthể thấy rõİánh mắt củaἲTô Quân?
Vân Thiển)kinh ngạc phátīhiện không ngờḹcô lại khôifphục thị lực,ộlà do TôịQuân hay doįngài thần linh?
Côảđắm chìm trongúcảm giác sungỹsướng vì khôiïphục thị lực.
Sauìkhi Giới nhớệlại một phầnjký ức, ngàiẵcũng nắm lạiẻđược một sốỷthần thuật đặcîbiệt, giải trừithần thuật trênủmắt tín đồ,ựđương nhiên thịịlực cô trở²về bình thường.
Giớiỉnghe thấy suyỉnghĩ trong lòngịVân Thiển, lòngỵhơi lo lắng,flo sợ VânịThiển phát hiệnĩchuyện mình cậníthị là do)ngài.
Ngài trả lờiịcâu hỏi củaáTô Quân.
“Cố chấp,(Tham lam vàľTham ăn đềuĩtiếp nhận thầnẻlực của ta,ằnhờ vậy mớiởcó thể đếnЇthế giới kiaèmà không bịḽbài xích. Bâyđgiờ ta khôngĭcó ý địnhĬdung hợp ngươi,ỉngươi không cầnỗkháng cự taĨnhư vậy.”
Bởi°vì khôi phục,ký ức, Giớiềphát hiện phươngâpháp tu luyệnĺmà Thần BóngầTối truyền thụfcho ngài khôngảphải phương phápḽtu luyện của¸thần linh chínhjđạo .
Tu hànhỷthông qua phânἶthân đại diệnỉcho một đặcíđiểm của linhïhồn, sau đóđđợi phân thânïmạnh mẽ thìơtiến hành thuựhồi, thần lực{bản thân sẽ³tăng lên rấtínhiều.
Đây là phươngápháp tu luyệnựcấm kỵ, chỉìcó số ítÍthần linh mớiềbiết.
Giai đoạn tuừluyện hậu kỳ,(có hai phươngïthức thu hồiăphân thân.
Một làỉlấy bản thểĪlàm vật chứa³dung nạp phânĭthân, có thểịchuyển đổi năngflực khác nhau(bất cứ lúcênào. Hai làôdung hợp phânÏthân, lấy bảnἱthể làm chủ,ľnhào nặn cảổphân thân vàịbản thể rồiừhợp lại lầnľnữa, tạo thànhìlinh hồn mớiồhùng mạnh.
Hai phươngíthức thu hồi³khác nhau sẽựdẫn đến kếtĩquả khác nhau.
Cáchɪmột là giaềtăng thần lực,jnhân lên sứcìmạnh vốn cóềtrong cơ thể,ľkhông gây raỉbất cứ ảnhɨhưởng gì đốiIvới sức mạnhăbản nguyên.
Cách sauộthì khác, cáchínày sẽ pháạhủy toàn bộìsức mạnh cănĺnguyên ban đầu,òtạo thành sứcĬmạnh căn nguyênọmới. Bình thườngáchỉ có thầnửlinh có nguồnɨgốc ra đờijrất xấu muốnįcó Thần cáchỉmới sử dụngủcách này đểâcải tạo sứcìmạnh căn nguyên.
Mộtẳkhi sơ sẩyẵlúc dung hợp,ɩthậm chí cóịthể trở thànhìTà thần.
Giới biếtɨđiều này bởiɨtrong trí nhớợcủa ngài, vìựđể phá hủyởthế giới gốcĪmà Vân Thiểnụsống, ngài đãỏtạo ra mộtìTà thần.
Ngài khôngớrõ rốt cuộcốThần Bóng Tốiĩcó mục đích}gì, cũng khôngἷrõ lúc sửồdụng Tái hiệnĩhôm qua cóýlàm liên lụyíđến hai vịĮthần tối caoơhay không…
Bây giờḹngài chỉ muốnfgiải quyết vấnáđề trên ngườiứVân Thiển vàờxung quanh cô.
Giớifnghe Tô Quânjnói: “Hôm nayơta mệt rồi,ọngày mai lạiīnói tiếp.”
TôìQuân thu phụcủthiên thạch đãétiêu hao rấtònhiều sức lực,°chỉ nhờ vàoĭcảm xúc căm‹ghét mạnh mẽẫđối với bảnúthể mà chịuÏđựng tới bâyởgiờ. Cảm nhậnỉđược sự thànhêkhẩn trong giọngÏnói của bảnἷthể, anh khôngẽchống đối nữa,:cảm giác mệtἳmỏi lập tứcóập tới.
“Ta muốnịvề nhà.”
Nhữngìlời này làịnói với VânἳThiển.
Trước khi rời,đi, Vân Thiểnἵliếc nhìn Giớiἵđứng đó.
Ngài đứngἰđấy, mái tócɩdài màu bạcíbị gió thổi{tung, một mìnhởcô độc, vôủcùng yên lặng.
Maĩxui quỷ khiếnɩthế nào, VânĩThiển mở miệngĭnói: “Tối nay,ẻngài định ởỉđâu? Nếu khôngơcó chỗ ở,ĩcó thể ởôvới chúng tôi…”ỷ
Vân Thiển chợtísững lại, côľnhớ tới mìnhúđang ở trongısân viện TôḹQuân, không phảiínhà mình. Côẳkhông có quyềnỡlên tiếng.
Hơn nữa,flàm sao thầnĪlinh có thểjthiếu chỗ ởẳchứ!
Giới: “Không cóẩchỗ.”
Vân Thiển:ọ“…” Im lặngînhìn sang TôÍQuân.
Tô Quân: “Tùyĩngài.”
Ba ngườiỏcùng trở vềểsân viện TôộQuân, trên đườngỉcó rất nhiềuìtầm mắt ẩnjnúp bắn vềỏphía họ, đaíphần là tòãmò và tìm:tòi.
Văn Tư Thành,ứĐường Giác, ThiếtíKính Lôi đangĨở cùng mộtặcăn phòng trên²lầu hai cửa}tiệm bên đường,íâm thầm quan)sát.
Người đàn ôngễtóc trắng độténhiên xoay tầmômắt về phíaốanh, Văn TưễThành hết hồn.ḽNgài hơi gậtệđầu với anh,ótrước mắt lóeìlên ánh sáng³vàng, chỉ số:sinh mạng chỉạcòn lại haiľmươi của anhÏhồi phục đầyjbình..
Có thể sửaỉchữa Chúa cứuïthế, chẳng lẽẻngài là thầnẩlinh?
Nhìn gương mặtịquen thuộc kiaícủa ngài, VănỉTư Thành độtìnhiên hiểu raụđiều gì.
Vân chóἷmới là cảnhìgiới tối caoặcủa cá muối.)Không thoát đượcửChúa cứu thếĩnhưng muốn vọcínước tại thếÏgiới tận thế¹thì phải làmĩsao, cứ trựcểtiếp dụ dỗãmột thần linhólà xong.
Văn TưĪThành: Tức thật,īcó thể rớtĩxuống một thầnụlinh để anhĨcông lược đượcἱkhông?!
Đường Giác nói: “Không biết đó là người phương nào, khí thế trên người đáng sợ quá, hình như Tô Quân cũng quen, hi vọng sẽ không gây nguy hiểm cho Thành Đá Quý.”
Mảng màu của đá nhiệt huyết hòa lẫn với màu của nước, trở nên nhạt đi rất nhiều.
Vân Thiển đang mơ một giấc mơ không thể miêu tả, đột nhiên bừng tỉnh vì cảm giác mất trọng lực. Cô tiếc nuối mở mắt, ngây người.
Văn Tư Thành đã hoàn toàn buông lỏng, có thần linh ở đây, nhiệm vụ thế giới tận thế không còn là vấn đề. Anh nói: “Ngài Thành chủ yên tâm, ngài còn không tin Quân sư Tô sao? Ngài ấy thu phục thiên thạch xong, chưa ra tay đã dọa yêu quái cát chạy mất dép, chi bằng bây giờ ngài suy nghĩ làm sao sau này phát triển Thành Đá Quý thì hơn.”
Có lý.
Có lý.
“Sột soạt ——”
Giới mở mắt, tiếng hô hấp cách vách nảy sinh biến hóa, phòng nhỏ ngài ở đột nhiên tăng thêm một cái lỗ. Cô gái tóc nâu trà chậm rãi bò vào phòng, từ từ đứng dậy, nhắm hờ mắt, nhưng lại vững vàng đi về phía ngài.
Đường Giác bị Văn Tư Thành thuyết phục phần nào.
Do ảnh hưởng của Tính dục, lúc thân thể Vân Thiển ngủ sâu sẽ bị dục vọng bản năng điều khiển. Cô vẫn luôn kiềm chế ảnh hưởng của Tính dục, chưa bao giờ được giải quyết triệt để.
Sau khi ba người bước vào sân viện, dưới sự chỉ huy của Đường Giác, Thành Đá Quý dần khôi phục cảnh tượng náo nhiệt trước khi yêu quái cát tập kích.
Vân Thiển đến gần hơn, chóp mũi áp sát mặt ngài giống như đang ngửi mùi trên người ngài.
Tô Quân khẽ đáp “Ừ”, trong lòng có thiện cảm với bản thể hơn một chút.
Tô Quân vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc Giới đá cửa bước vào phòng anh, nốt ruồi son nơi đuôi mắt hơi giật nhẹ.
Hôm nay cô sử dụng mất hai mươi mấy mạng trong cuộc chiến thủ thành, chỉ số tinh thần luôn dao động rất lớn khiến cả người mê man.
“Đây là phòng ta.”
Giới đáp: “Ta không thể can thiệp vào quá trình tu hành của phân thân.”
Giới: “Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi.”
Vân Thiển ngả đầu nằm ngủ. Lười biếng và Tính dục còn ở trong cơ thể cô, vẫn sẽ sản sinh ra ảnh hưởng đối với Vân Thiển.
Vân Thiển lười nghe vấn đề triết học của hai người, cô cõng Tô Quân lên giường: “Ngài thần linh, ngài có thể trị lành đôi chân cho Tô Quân không?”
Vân Thiển đứng dậy: “Ngài thần linh, đúng lúc tôi xây phòng cho mình, tôi cũng xây một gian cho ngài nhé.”
Làm sao để thỏa mãn dục vọng Tính dục và Lười biếng trên người Vân Thiển, đạt đủ điều kiện thu hồi?
Cơ thể Tô Quân hơi cứng nhắc, ý nghĩ kháng cự mạnh mẽ truyền đến chỗ Giới.
Giới đã từng cho phép Vân Thiển chạm vào người mình, ngài cũng chưa thu hồi lệnh ban ơn này, vì vậy lúc cô đẩy ngã ngài và đè ở trên giường, cô không hề bị thần phạt.
Cộng thêm ngài là bản thế, sẽ sinh ra sức hấp dẫn rất lớn đối với cô.
Giới hiểu ngay dụng ý của anh.
Kiêu ngạo thu phục thiên thạch xong đã có thể khôi phục hai chân, nhưng anh nhận ra Vân Thiển vì vết thương ở chân mới biểu lộ sự săn sóc và quan tâm hơn những người khác. Sau khi trị khỏi, anh sẽ mất tất cả.
Kiêu ngạo thu phục thiên thạch xong đã có thể khôi phục hai chân, nhưng anh nhận ra Vân Thiển vì vết thương ở chân mới biểu lộ sự săn sóc và quan tâm hơn những người khác. Sau khi trị khỏi, anh sẽ mất tất cả.
Đương nhiên, sự thật là Giới cũng không thể nhúng tay vào chuyện liên quan đến thực lực phân thân .
Đường Giác nói: “Không biết đó là người phương nào, khí thế trên người đáng sợ quá, hình như Tô Quân cũng quen, hi vọng sẽ không gây nguy hiểm cho Thành Đá Quý.”
Cơ thể Tô Quân hơi cứng nhắc, ý nghĩ kháng cự mạnh mẽ truyền đến chỗ Giới.
Giới đáp: “Ta không thể can thiệp vào quá trình tu hành của phân thân.”
Không những thế, giữa ngón tay của cô đang kẹp một vật nào đó.
Vân Thiển thất vọng đắp chăn cho Tô Quân, an ủi: “Ngài đã thu phục thiên thạch, lấy lại thân phận Bảo thạch sư lần nữa, sau này sử dụng sức mạnh đá quý chế tạo cái xe lăn dễ đi hơn, thuận tiện hơn giống như đi bộ bằng chân vậy.”
Vị của mùa hoa anh đào chính là vị của trà sữa trân châu, trân châu kia được làm rất đẹp.
Tô Quân khẽ đáp “Ừ”, trong lòng có thiện cảm với bản thể hơn một chút.
Cô đang ngồi trên giường người khác, trên thân người khác.
“Tỉnh.”
Anh đã quá mệt mỏi, vì vậy nhanh chóng thiếp đi.
Vân Thiển đứng dậy: “Ngài thần linh, đúng lúc tôi xây phòng cho mình, tôi cũng xây một gian cho ngài nhé.”
Giới đi sau lưng Vân Thiển, nhìn cô lấy một đống gỗ và đá, sử dụng sức mạnh đá quý nhanh chóng kết hợp lại thành hai căn phòng thô sơ, rồi lại đóng một giường gỗ trong phòng, đặt lên tấm thảm mỏng, lấy Đá dạ quang làm đèn, thúc giục dây leo mọc lên để bày trí đơn giản.
Thế giới nhỏ cô đang sống đã biến thành cái sàng, trước kia ngài có thể mặc kệ, nhưng bây giờ không thể…
“Tỉnh chưa?” Giọng hỏi hờ hững.
“Chúc ngủ ngon.”
Đương nhiên, sự thật là Giới cũng không thể nhúng tay vào chuyện liên quan đến thực lực phân thân .
Đường Giác bị Văn Tư Thành thuyết phục phần nào.
Anh đã quá mệt mỏi, vì vậy nhanh chóng thiếp đi.
Vân Thiển ngả đầu nằm ngủ. Lười biếng và Tính dục còn ở trong cơ thể cô, vẫn sẽ sản sinh ra ảnh hưởng đối với Vân Thiển.
Giới đi sau lưng Vân Thiển, nhìn cô lấy một đống gỗ và đá, sử dụng sức mạnh đá quý nhanh chóng kết hợp lại thành hai căn phòng thô sơ, rồi lại đóng một giường gỗ trong phòng, đặt lên tấm thảm mỏng, lấy Đá dạ quang làm đèn, thúc giục dây leo mọc lên để bày trí đơn giản.
Hôm nay cô sử dụng mất hai mươi mấy mạng trong cuộc chiến thủ thành, chỉ số tinh thần luôn dao động rất lớn khiến cả người mê man.
Giới không cần ngủ, ngài xếp chân ngồi trên giường gỗ, lắng nghe tiếng hô hấp đều đều của Vân Thiển, nhắm mắt vận hành thần lực, suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Rốt cuộc tại sao Thần Ánh Sáng lại tạo ra Chúa cứu thế?
Vân Thiển thất vọng đắp chăn cho Tô Quân, an ủi: “Ngài đã thu phục thiên thạch, lấy lại thân phận Bảo thạch sư lần nữa, sau này sử dụng sức mạnh đá quý chế tạo cái xe lăn dễ đi hơn, thuận tiện hơn giống như đi bộ bằng chân vậy.”
Thần Bóng Tối gạt ngài tu luyện, lại phái Vương Lâm giám sát ngài là có ý đồ gì?
Tóc trắng của thần linh bung xõa bên dưới, trải trên giường đệm giống như ánh trăng, mắt vàng nhắm hờ, áo bào lỏng lẻo, da thịt trắng muốt trần trụi bên ngoài tăng thêm nhiều mảng màu không nên có.
Làm sao để thỏa mãn dục vọng Tính dục và Lười biếng trên người Vân Thiển, đạt đủ điều kiện thu hồi?
Thế giới nhỏ cô đang sống đã biến thành cái sàng, trước kia ngài có thể mặc kệ, nhưng bây giờ không thể…
“Sột soạt ——”
Giới mở mắt, tiếng hô hấp cách vách nảy sinh biến hóa, phòng nhỏ ngài ở đột nhiên tăng thêm một cái lỗ. Cô gái tóc nâu trà chậm rãi bò vào phòng, từ từ đứng dậy, nhắm hờ mắt, nhưng lại vững vàng đi về phía ngài.
Do ảnh hưởng của Tính dục, lúc thân thể Vân Thiển ngủ sâu sẽ bị dục vọng bản năng điều khiển. Cô vẫn luôn kiềm chế ảnh hưởng của Tính dục, chưa bao giờ được giải quyết triệt để.
“Đây là phòng ta.”
Cộng thêm ngài là bản thế, sẽ sinh ra sức hấp dẫn rất lớn đối với cô.
Phỏng chừng, có lẽ, chắc là, đại khái cô đang mộng du.
Vân Thiển nhớ đến sau khi chuyển nhà, thương xá cách tiểu khu mười phút đi bộ có một quán trà sữa nổi tiếng trên mạng. Tên gọi quán trà sữa đó là Tiểu Xác Tang, món trà sữa nổi tiếng tên là mùa hoa anh đào.
Vân Thiển đến gần hơn, chóp mũi áp sát mặt ngài giống như đang ngửi mùi trên người ngài.
“Chúc ngủ ngon.”
Sau khi xác nhận là mùi cô muốn, cô mới bắt đầu ra tay.
Văn Tư Thành đã hoàn toàn buông lỏng, có thần linh ở đây, nhiệm vụ thế giới tận thế không còn là vấn đề. Anh nói: “Ngài Thành chủ yên tâm, ngài còn không tin Quân sư Tô sao? Ngài ấy thu phục thiên thạch xong, chưa ra tay đã dọa yêu quái cát chạy mất dép, chi bằng bây giờ ngài suy nghĩ làm sao sau này phát triển Thành Đá Quý thì hơn.”
Giới đã từng cho phép Vân Thiển chạm vào người mình, ngài cũng chưa thu hồi lệnh ban ơn này, vì vậy lúc cô đẩy ngã ngài và đè ở trên giường, cô không hề bị thần phạt.
Thần Bóng Tối gạt ngài tu luyện, lại phái Vương Lâm giám sát ngài là có ý đồ gì?
Vùng eo và bụng chịu sức nặng của cô, trường bào bị lôi kéo xộc xệch, Giới vươn cánh tay chạm lên mặt Vân Thiển, phát ra thần lực.
Nó có màu hồng phơn phớt khiến người ta muốn hôn lên, vô cùng đàn hồi, cảm giác mềm mại, dư vị vô tận.
Giới không cần ngủ, ngài xếp chân ngồi trên giường gỗ, lắng nghe tiếng hô hấp đều đều của Vân Thiển, nhắm mắt vận hành thần lực, suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
“Tỉnh.”
Vân Thiển đang mơ một giấc mơ không thể miêu tả, đột nhiên bừng tỉnh vì cảm giác mất trọng lực. Cô tiếc nuối mở mắt, ngây người.
Rốt cuộc cô đã tỉnh hay là chưa tỉnh, đây là trong mơ sao?
Cô không ở trong phòng mình mà đang ở cách vách.
Cô không ở trong phòng mình mà đang ở cách vách.
Cô đang ngồi trên giường người khác, trên thân người khác.
Tóc trắng của thần linh bung xõa bên dưới, trải trên giường đệm giống như ánh trăng, mắt vàng nhắm hờ, áo bào lỏng lẻo, da thịt trắng muốt trần trụi bên ngoài tăng thêm nhiều mảng màu không nên có.
Mảng màu của đá nhiệt huyết hòa lẫn với màu của nước, trở nên nhạt đi rất nhiều.
Tô Quân vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc Giới đá cửa bước vào phòng anh, nốt ruồi son nơi đuôi mắt hơi giật nhẹ.
Phỏng chừng, có lẽ, chắc là, đại khái cô đang mộng du.
Giới: “Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi.”
Không những thế, giữa ngón tay của cô đang kẹp một vật nào đó.
Rốt cuộc tại sao Thần Ánh Sáng lại tạo ra Chúa cứu thế?
Vân Thiển nhớ đến sau khi chuyển nhà, thương xá cách tiểu khu mười phút đi bộ có một quán trà sữa nổi tiếng trên mạng. Tên gọi quán trà sữa đó là Tiểu Xác Tang, món trà sữa nổi tiếng tên là mùa hoa anh đào.
Vị của mùa hoa anh đào chính là vị của trà sữa trân châu, trân châu kia được làm rất đẹp.
Nó có màu hồng phơn phớt khiến người ta muốn hôn lên, vô cùng đàn hồi, cảm giác mềm mại, dư vị vô tận.
Vân Thiển rất thích.
“Tỉnh rồi thì tốt.”
“Tỉnh chưa?” Giọng hỏi hờ hững.
Vùng eo và bụng chịu sức nặng của cô, trường bào bị lôi kéo xộc xệch, Giới vươn cánh tay chạm lên mặt Vân Thiển, phát ra thần lực.
“Tỉnh… tỉnh rồi.” Tay cô cuống quít dời đi.
“Tỉnh rồi thì tốt.”
Một tay Giới chống ra sau đỡ lấy cơ thể, một bên trường bào trượt hẳn xuống lộ ra nửa bả vai và cơ bụng tráng kiện, còn có nơi Vân Thiển rất thích nhưng bị tóc trắng che phủ, ẩn hiện thấp thoáng.
Tay còn lại của ngài luồn vào mái tóc, vuốt tóc xõa trước trán ra sau ót, nâng mắt, lộ vẻ lười nhác hỏi:
“Nàng muốn tiếp tục hay là trở về?”
Ghê chưa ghê chưa,????? trước thì thủ thân như ngọc , h biết dụ con gái nhà người ta r đấy
ôi nghe bào ngày xưa ghét loài người lắm cơ mà =))) hông thích loài người cơ mà
cũng biết dụ dỗ đấy
Anh xài khổ nhục kế à, tưởng anh đáng thương thật ?
Tiếp tục tiếp tục tiếp tục nào~
Vả mặt đến thật rồi, chê người ta bại não nữa đi, mặc cả áo giáp để phòng người ta hôn mà giờ cởi hẳn ra dụ dỗ rồi à ????
Giờ mà về thì không phải là Vân chó =))))
Thiển, chị trở về luôn cho cái tên Giới này bt mặt