Cá muối cứu thế – Chương 93

Chương 93

Nửa đêm xuân sắc

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Vân Thiển đột nhiên nhớ ra thần linh có thể đọc suy nghĩ, vậy chẳng phải suy nghĩ của cô bị thấy hết sao. Nghĩ vậy, tay cô lập tức dừng lại, không xuống thêm nữa.

【Người văn minh làm chuyện văn minh.】

【Sao thần linh lại đột nhiên thân thiết với mình, lẽ nào rốt cuộc ngài cũng phát hiện nội tâm bên dưới túi da xinh đẹp của mình càng xinh đẹp hơn sao?】

Khóe mắt giới co giật, cảm xúc nặng nề bay mất, ngài vẫn ôm Vân Thiển như cũ, không muốn buông cô ra.

Ôm đ chưa?”

Tô Quânľbng dưng mĩming, ging điuĩkhông vui.

o nhĬđá quý đyĮGii ra, đưaVân Thin vbên cnh anh,đy xe lănlên chn trưcľngưi cô. Ttɨc hành đngth hin rtrõ ——

Vân Thin}là ca anh.

Ýthc t chca phân thânquá mnh khôngĩphi là mtЇchuyn tt. Giiếtrm mc nhìníchm chm TôQuân, lát sauòmi m mingnói: “Chng quaánàng đến đâylà đ thc³hin nhim v,ĩgii quyết nhânĩt tn thế thế giiɪnày xong, smmun gì nàngácũng s trv thế giiíca mình. Màĩngươi, ngươi chícó th [li ch này.”

V mt TôQuân lnh nht:ı“Ta đã thynhng phân thâníkhác cùngİmt thế giiùvi cô y,ìta cũng có:th ti đó.”ă

Vân Thin: Không,không cn đâu!ïĐàn ông trongnhà đã nhiuìri, thêm mtĭngưi na, côòs bn thânvi phm vàođiu lut khôngth nói màĬăn cơm tù.

Nhưngánh mt đángįthương ca TôiQuân bn ti,ìtrái tim suriêng ca côlp tc trĺli đúng vôtrí.

Đi đã ——ĩsao cô cóÍth thy rõİánh mt caTô Quân?

Vân Thin)kinh ngc phátīhin không ngcô li khôifphc th lc,là do TôQuân hay doįngài thn linh?

Côđm chìm trongúcm giác sungsưng vì khôiïphc th lc.

Sauìkhi Gii nhli mt phnjký c, ngàicũng nm liđưc mt sthn thut đcîbit, gii trithn thut trênmt tín đ,đương nhiên thlc cô tr²v bình thưng.

Giinghe thy suynghĩ trong lòngVân Thin, lònghơi lo lng,flo s VânThin phát hinĩchuyn mình cníth là do)ngài.

Ngài tr licâu hi caáTô Quân.

“C chp,(Tham lam vàľTham ăn đuĩtiếp nhn thnlc ca ta,nh vy micó th đếnЇthế gii kiaèmà không bbài xích. Bâyđgi ta khôngĭcó ý đnhĬdung hp ngươi,ngươi không cnkháng c taĨnhư vy.”

Bi°vì khôi phc,ký c, Giiphát hin phươngâpháp tu luynĺmà Thn BóngTi truyn thfcho ngài khôngphi phương pháptu luyn ca¸thn linh chínhjđo .

Tu hànhthông qua phânthân đi dincho mt đcíđim ca linhïhn, sau đóđđi phân thânïmnh m thìơtiến hành thuhi, thn lc{bn thân s³tăng lên rtínhiu.

Đây là phươngápháp tu luyncm k, chìcó s ítÍthn linh mibiết.

Giai đon tuluyn hu k,(có hai phươngïthc thu hiăphân thân.

Mt làly bn thĪlàm vt cha³dung np phânĭthân, có thchuyn đi năngflc khác nhau(bt c lúcênào. Hai làôdung hp phânÏthân, ly bnth làm ch,ľnhào nn cphân thân vàbn th rihp li lnľna, to thànhìlinh hn mihùng mnh.

Hai phươngíthc thu hi³khác nhau sdn đến kếtĩqu khác nhau.

Cáchɪmt là giatăng thn lc,jnhân lên scìmnh vn cótrong cơ th,ľkhông gây rabt c nhɨhưng gì điIvi sc mnhăbn nguyên.

Cách sauthì khác, cáchínày s pháhy toàn bìsc mnh cănĺnguyên ban đu,òto thành scĬmnh căn nguyênmi. Bình thưngách có thnlinh có ngunɨgc ra đijrt xu munįcó Thn cáchmi s dngcách này đâci to scìmnh căn nguyên.

Mtkhi sơ sylúc dung hp,ɩthm chí cóth tr thànhìTà thn.

Gii biếtɨđiu này biɨtrong trí nhca ngài, vìđ phá hythế gii gcĪmà Vân Thinsng, ngài đãto ra mtìTà thn.

Ngài khôngrõ rt cucThn Bóng Tiĩcó mc đích}gì, cũng khôngrõ lúc sdng Tái hinĩhôm qua cóýlàm liên lyíđến hai vĮthn ti caoơhay không…

Bây gingài ch munfgii quyết vnáđ trên ngưiVân Thin vàxung quanh cô.

Giifnghe Tô Quânjnói: “Hôm nayơta mt ri,ngày mai liīnói tiếp.”

TôìQuân thu phcthiên thch đãétiêu hao rtònhiu sc lc,°ch nh vàoĭcm xúc cămghét mnh mđi vi bnúth mà chuÏđng ti bâygi. Cm nhnđưc s thànhêkhn trong gingÏnói ca bnth, anh khôngchng đi na,:cm giác mtmi lp tcóp ti.

“Ta munv nhà.”

Nhngìli này lànói vi VânThin.

Trưc khi ri,đi, Vân Thinliếc nhìn Giiđng đó.

Ngài đngđy, mái tócɩdài màu bcíb gió thi{tung, mt mìnhcô đc, vôcùng yên lng.

Maĩxui qu khiếnɩthế nào, VânĩThin m mingĭnói: “Ti nay,ngài đnh đâu? Nếu khôngơcó ch ,ĩcó th ôvi chúng tôi…

Vân Thin chtísng li, côľnh ti mìnhúđang trongısân vin TôQuân, không phiínhà mình. Côkhông có quynlên tiếng.

Hơn na,flàm sao thnĪlinh có thjthiếu ch ch!

Gii: “Không cóch.”

Vân Thin:“… Im lngînhìn sang TôÍQuân.

Tô Quân: “Tùyĩngài.”

Ba ngưicùng tr vsân vin TôQuân, trên đưngcó rt nhiuìtm mt njnúp bn vphía h, đaíphn là tòãmò và tìm:tòi.

Văn Tư Thành,Đưng Giác, ThiếtíKính Lôi đangĨ cùng mtcăn phòng trên²lu hai ca}tim bên đưng,íâm thm quan)sát.

Ngưi đàn ôngtóc trng đténhiên xoay tmômt v phíaanh, Văn TưThành hết hn.Ngài hơi gtđu vi anh,ótrưc mt lóeìlên ánh sáng³vàng, ch s:sinh mng chcòn li haiľmươi ca anhÏhi phc đyjbình..

Có th sacha Chúa cuïthế, chng lngài là thnlinh?

Nhìn gương mtquen thuc kiaíca ngài, VănTư Thành đtìnhiên hiu rađiu gì.

Vân chómi là cnhìgii ti caoca cá mui.)Không thoát đưcChúa cu thếĩnhưng mun vcínưc ti thếÏgii tn thế¹thì phi làmĩsao, c trctiếp d dãmt thn linhólà xong.

Văn TưĪThành: Tc tht,īcó th rtĩxung mt thnlinh đ anhĨcông lưc đưckhông?!

Đường Giác nói: “Không biết đó là người phương nào, khí thế trên người đáng sợ quá, hình như Tô Quân cũng quen, hi vọng sẽ không gây nguy hiểm cho Thành Đá Quý.”

Mảng màu của đá nhiệt huyết hòa lẫn với màu của nước, trở nên nhạt đi rất nhiều.

Vân Thiển đang mơ một giấc mơ không thể miêu tả, đột nhiên bừng tỉnh vì cảm giác mất trọng lực. Cô tiếc nuối mở mắt, ngây người.

Văn Tư Thành đã hoàn toàn buông lỏng, có thần linh ở đây, nhiệm vụ thế giới tận thế không còn là vấn đề. Anh nói: “Ngài Thành chủ yên tâm, ngài còn không tin Quân sư Tô sao? Ngài ấy thu phục thiên thạch xong, chưa ra tay đã dọa yêu quái cát chạy mất dép, chi bằng bây giờ ngài suy nghĩ làm sao sau này phát triển Thành Đá Quý thì hơn.”

Có lý.

Có lý.

“Sột soạt ——”

Giới mở mắt, tiếng hô hấp cách vách nảy sinh biến hóa, phòng nhỏ ngài ở đột nhiên tăng thêm một cái lỗ. Cô gái tóc nâu trà chậm rãi bò vào phòng, từ từ đứng dậy, nhắm hờ mắt, nhưng lại vững vàng đi về phía ngài.

Đường Giác bị Văn Tư Thành thuyết phục phần nào.

Do ảnh hưởng của Tính dục, lúc thân thể Vân Thiển ngủ sâu sẽ bị dục vọng bản năng điều khiển. Cô vẫn luôn kiềm chế ảnh hưởng của Tính dục, chưa bao giờ được giải quyết triệt để.

Sau khi ba người bước vào sân viện, dưới sự chỉ huy của Đường Giác, Thành Đá Quý dần khôi phục cảnh tượng náo nhiệt trước khi yêu quái cát tập kích.

Vân Thiển đến gần hơn, chóp mũi áp sát mặt ngài giống như đang ngửi mùi trên người ngài.

Tô Quân khẽ đáp “Ừ”, trong lòng có thiện cảm với bản thể hơn một chút.

Tô Quân vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc Giới đá cửa bước vào phòng anh, nốt ruồi son nơi đuôi mắt hơi giật nhẹ.

Hôm nay cô sử dụng mất hai mươi mấy mạng trong cuộc chiến thủ thành, chỉ số tinh thần luôn dao động rất lớn khiến cả người mê man.

“Đây là phòng ta.”

Giới đáp: “Ta không thể can thiệp vào quá trình tu hành của phân thân.”

Giới: “Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi.”

Vân Thiển ngả đầu nằm ngủ. Lười biếng và Tính dục còn ở trong cơ thể cô, vẫn sẽ sản sinh ra ảnh hưởng đối với Vân Thiển.

Vân Thiển lười nghe vấn đề triết học của hai người, cô cõng Tô Quân lên giường: “Ngài thần linh, ngài có thể trị lành đôi chân cho Tô Quân không?”

Vân Thiển đứng dậy: “Ngài thần linh, đúng lúc tôi xây phòng cho mình, tôi cũng xây một gian cho ngài nhé.”

Làm sao để thỏa mãn dục vọng Tính dục và Lười biếng trên người Vân Thiển, đạt đủ điều kiện thu hồi?

Cơ thể Tô Quân hơi cứng nhắc, ý nghĩ kháng cự mạnh mẽ truyền đến chỗ Giới.

Giới đã từng cho phép Vân Thiển chạm vào người mình, ngài cũng chưa thu hồi lệnh ban ơn này, vì vậy lúc cô đẩy ngã ngài và đè ở trên giường, cô không hề bị thần phạt.

Cộng thêm ngài là bản thế, sẽ sinh ra sức hấp dẫn rất lớn đối với cô.

Giới hiểu ngay dụng ý của anh.

Kiêu ngạo thu phục thiên thạch xong đã có thể khôi phục hai chân, nhưng anh nhận ra Vân Thiển vì vết thương ở chân mới biểu lộ sự săn sóc và quan tâm hơn những người khác. Sau khi trị khỏi, anh sẽ mất tất cả.

Kiêu ngạo thu phục thiên thạch xong đã có thể khôi phục hai chân, nhưng anh nhận ra Vân Thiển vì vết thương ở chân mới biểu lộ sự săn sóc và quan tâm hơn những người khác. Sau khi trị khỏi, anh sẽ mất tất cả.

Đương nhiên, sự thật là Giới cũng không thể nhúng tay vào chuyện liên quan đến thực lực phân thân .

Đường Giác nói: “Không biết đó là người phương nào, khí thế trên người đáng sợ quá, hình như Tô Quân cũng quen, hi vọng sẽ không gây nguy hiểm cho Thành Đá Quý.”

Cơ thể Tô Quân hơi cứng nhắc, ý nghĩ kháng cự mạnh mẽ truyền đến chỗ Giới.

Giới đáp: “Ta không thể can thiệp vào quá trình tu hành của phân thân.”

Không những thế, giữa ngón tay của cô đang kẹp một vật nào đó.

Vân Thiển thất vọng đắp chăn cho Tô Quân, an ủi: “Ngài đã thu phục thiên thạch, lấy lại thân phận Bảo thạch sư lần nữa, sau này sử dụng sức mạnh đá quý chế tạo cái xe lăn dễ đi hơn, thuận tiện hơn giống như đi bộ bằng chân vậy.”

Vị của mùa hoa anh đào chính là vị của trà sữa trân châu, trân châu kia được làm rất đẹp.

Tô Quân khẽ đáp “Ừ”, trong lòng có thiện cảm với bản thể hơn một chút.

Cô đang ngồi trên giường người khác, trên thân người khác.

“Tỉnh.”

Anh đã quá mệt mỏi, vì vậy nhanh chóng thiếp đi.

Vân Thiển đứng dậy: “Ngài thần linh, đúng lúc tôi xây phòng cho mình, tôi cũng xây một gian cho ngài nhé.”

Giới đi sau lưng Vân Thiển, nhìn cô lấy một đống gỗ và đá, sử dụng sức mạnh đá quý nhanh chóng kết hợp lại thành hai căn phòng thô sơ, rồi lại đóng một giường gỗ trong phòng, đặt lên tấm thảm mỏng, lấy Đá dạ quang làm đèn, thúc giục dây leo mọc lên để bày trí đơn giản.

Thế giới nhỏ cô đang sống đã biến thành cái sàng, trước kia ngài có thể mặc kệ, nhưng bây giờ không thể…

“Tỉnh chưa?” Giọng hỏi hờ hững.

“Chúc ngủ ngon.”

Đương nhiên, sự thật là Giới cũng không thể nhúng tay vào chuyện liên quan đến thực lực phân thân .

Đường Giác bị Văn Tư Thành thuyết phục phần nào.

Anh đã quá mệt mỏi, vì vậy nhanh chóng thiếp đi.

Vân Thiển ngả đầu nằm ngủ. Lười biếng và Tính dục còn ở trong cơ thể cô, vẫn sẽ sản sinh ra ảnh hưởng đối với Vân Thiển.

Giới đi sau lưng Vân Thiển, nhìn cô lấy một đống gỗ và đá, sử dụng sức mạnh đá quý nhanh chóng kết hợp lại thành hai căn phòng thô sơ, rồi lại đóng một giường gỗ trong phòng, đặt lên tấm thảm mỏng, lấy Đá dạ quang làm đèn, thúc giục dây leo mọc lên để bày trí đơn giản.

Hôm nay cô sử dụng mất hai mươi mấy mạng trong cuộc chiến thủ thành, chỉ số tinh thần luôn dao động rất lớn khiến cả người mê man.

Giới không cần ngủ, ngài xếp chân ngồi trên giường gỗ, lắng nghe tiếng hô hấp đều đều của Vân Thiển, nhắm mắt vận hành thần lực, suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.

Rốt cuộc tại sao Thần Ánh Sáng lại tạo ra Chúa cứu thế?

Vân Thiển thất vọng đắp chăn cho Tô Quân, an ủi: “Ngài đã thu phục thiên thạch, lấy lại thân phận Bảo thạch sư lần nữa, sau này sử dụng sức mạnh đá quý chế tạo cái xe lăn dễ đi hơn, thuận tiện hơn giống như đi bộ bằng chân vậy.”

Thần Bóng Tối gạt ngài tu luyện, lại phái Vương Lâm giám sát ngài là có ý đồ gì?

Tóc trắng của thần linh bung xõa bên dưới, trải trên giường đệm giống như ánh trăng, mắt vàng nhắm hờ, áo bào lỏng lẻo, da thịt trắng muốt trần trụi bên ngoài tăng thêm nhiều mảng màu không nên có.

Làm sao để thỏa mãn dục vọng Tính dục và Lười biếng trên người Vân Thiển, đạt đủ điều kiện thu hồi?

Thế giới nhỏ cô đang sống đã biến thành cái sàng, trước kia ngài có thể mặc kệ, nhưng bây giờ không thể…

“Sột soạt ——”

Giới mở mắt, tiếng hô hấp cách vách nảy sinh biến hóa, phòng nhỏ ngài ở đột nhiên tăng thêm một cái lỗ. Cô gái tóc nâu trà chậm rãi bò vào phòng, từ từ đứng dậy, nhắm hờ mắt, nhưng lại vững vàng đi về phía ngài.

Do ảnh hưởng của Tính dục, lúc thân thể Vân Thiển ngủ sâu sẽ bị dục vọng bản năng điều khiển. Cô vẫn luôn kiềm chế ảnh hưởng của Tính dục, chưa bao giờ được giải quyết triệt để.

“Đây là phòng ta.”

Cộng thêm ngài là bản thế, sẽ sinh ra sức hấp dẫn rất lớn đối với cô.

Phỏng chừng, có lẽ, chắc là, đại khái cô đang mộng du.

Vân Thiển nhớ đến sau khi chuyển nhà, thương xá cách tiểu khu mười phút đi bộ có một quán trà sữa nổi tiếng trên mạng. Tên gọi quán trà sữa đó là Tiểu Xác Tang, món trà sữa nổi tiếng tên là mùa hoa anh đào.

Vân Thiển đến gần hơn, chóp mũi áp sát mặt ngài giống như đang ngửi mùi trên người ngài.

“Chúc ngủ ngon.”

Sau khi xác nhận là mùi cô muốn, cô mới bắt đầu ra tay.

Văn Tư Thành đã hoàn toàn buông lỏng, có thần linh ở đây, nhiệm vụ thế giới tận thế không còn là vấn đề. Anh nói: “Ngài Thành chủ yên tâm, ngài còn không tin Quân sư Tô sao? Ngài ấy thu phục thiên thạch xong, chưa ra tay đã dọa yêu quái cát chạy mất dép, chi bằng bây giờ ngài suy nghĩ làm sao sau này phát triển Thành Đá Quý thì hơn.”

Giới đã từng cho phép Vân Thiển chạm vào người mình, ngài cũng chưa thu hồi lệnh ban ơn này, vì vậy lúc cô đẩy ngã ngài và đè ở trên giường, cô không hề bị thần phạt.

Thần Bóng Tối gạt ngài tu luyện, lại phái Vương Lâm giám sát ngài là có ý đồ gì?

Vùng eo và bụng chịu sức nặng của cô, trường bào bị lôi kéo xộc xệch, Giới vươn cánh tay chạm lên mặt Vân Thiển, phát ra thần lực.

Nó có màu hồng phơn phớt khiến người ta muốn hôn lên, vô cùng đàn hồi, cảm giác mềm mại, dư vị vô tận.

Giới không cần ngủ, ngài xếp chân ngồi trên giường gỗ, lắng nghe tiếng hô hấp đều đều của Vân Thiển, nhắm mắt vận hành thần lực, suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.

“Tỉnh.”

Vân Thiển đang mơ một giấc mơ không thể miêu tả, đột nhiên bừng tỉnh vì cảm giác mất trọng lực. Cô tiếc nuối mở mắt, ngây người.

Rốt cuộc cô đã tỉnh hay là chưa tỉnh, đây là trong mơ sao?

Cô không ở trong phòng mình mà đang ở cách vách.

Cô không ở trong phòng mình mà đang ở cách vách.

Cô đang ngồi trên giường người khác, trên thân người khác.

Tóc trắng của thần linh bung xõa bên dưới, trải trên giường đệm giống như ánh trăng, mắt vàng nhắm hờ, áo bào lỏng lẻo, da thịt trắng muốt trần trụi bên ngoài tăng thêm nhiều mảng màu không nên có.

Mảng màu của đá nhiệt huyết hòa lẫn với màu của nước, trở nên nhạt đi rất nhiều.

Tô Quân vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc Giới đá cửa bước vào phòng anh, nốt ruồi son nơi đuôi mắt hơi giật nhẹ.

Phỏng chừng, có lẽ, chắc là, đại khái cô đang mộng du.

Giới: “Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi.”

Không những thế, giữa ngón tay của cô đang kẹp một vật nào đó.

Rốt cuộc tại sao Thần Ánh Sáng lại tạo ra Chúa cứu thế?

Vân Thiển nhớ đến sau khi chuyển nhà, thương xá cách tiểu khu mười phút đi bộ có một quán trà sữa nổi tiếng trên mạng. Tên gọi quán trà sữa đó là Tiểu Xác Tang, món trà sữa nổi tiếng tên là mùa hoa anh đào.

Vị của mùa hoa anh đào chính là vị của trà sữa trân châu, trân châu kia được làm rất đẹp.

Nó có màu hồng phơn phớt khiến người ta muốn hôn lên, vô cùng đàn hồi, cảm giác mềm mại, dư vị vô tận.

Vân Thiển rất thích.

“Tỉnh rồi thì tốt.”

“Tỉnh chưa?” Giọng hỏi hờ hững.

Vùng eo và bụng chịu sức nặng của cô, trường bào bị lôi kéo xộc xệch, Giới vươn cánh tay chạm lên mặt Vân Thiển, phát ra thần lực.

“Tỉnh… tỉnh rồi.” Tay cô cuống quít dời đi.

“Tỉnh rồi thì tốt.”

Một tay Giới chống ra sau đỡ lấy cơ thể, một bên trường bào trượt hẳn xuống lộ ra nửa bả vai và cơ bụng tráng kiện, còn có nơi Vân Thiển rất thích nhưng bị tóc trắng che phủ, ẩn hiện thấp thoáng.

Tay còn lại của ngài luồn vào mái tóc, vuốt tóc xõa trước trán ra sau ót, nâng mắt, lộ vẻ lười nhác hỏi:

“Nàng muốn tiếp tục hay là trở về?”

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
3 Năm Cách đây

Ghê chưa ghê chưa,????? trước thì thủ thân như ngọc , h biết dụ con gái nhà người ta r đấy

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

ôi nghe bào ngày xưa ghét loài người lắm cơ mà =))) hông thích loài người cơ mà

Hanh
Hanh
2 Năm Cách đây

cũng biết dụ dỗ đấy

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh xài khổ nhục kế à, tưởng anh đáng thương thật ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tiếp tục tiếp tục tiếp tục nào~

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Vả mặt đến thật rồi, chê người ta bại não nữa đi, mặc cả áo giáp để phòng người ta hôn mà giờ cởi hẳn ra dụ dỗ rồi à ????
Giờ mà về thì không phải là Vân chó =))))

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Thiển, chị trở về luôn cho cái tên Giới này bt mặt

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!