Chương 97
Thanh niên Kill Matt
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giới hoàn hồn, hỏi Thần Bùn Vàng thêm những chuyện liên quan đến thế giới tận thế của Vân Thiển.
Thần Bùn Vàng không biết nhiều thông tin có ít lắm.
Qua một hồi tự suy diễn, bây giờ ngài rất sợ Giới, không cần đối phương uy hiếp cũng chủ động cung khai: “Nếu nói ai biết tin tức nhiều nhất, chắc chắn là Thần Hải Vu.”
Mất một lúc, Giới mới nhớ ra Thần Hải Vu là ai.
Chính là tộc Phù thủy biển ăn nói kỳ quặc, từng ở cùng một thế giới với với Tham ăn.
Giới nói: “Dẫn ta điỏtìm cô ta.”ủ
“Ta sẽ dẫnảngài đi tìmĭcô ta… nhưngĨmuốn gặp côếta phải có}điều kiện.” ThầnɪBùn Vàng cườiốkhổ: “Bắt buộc}phải mang lễfvật hợp ýờcô ta.”
Dứtĩlời, Thần Bùn(Vàng thấy tầmẽmắt Giới dời}xuống, nhìn thanhḹkiếm treo bênịhông, hờ hữngóhỏi: “Lễ vậtÎthế nào?”
ThầnỳBùn Vàng: “…”ề
Đây là thầnửlinh xấu tính]nhất mà ngàiạtừng gặp, hởɪra là đòiỗđánh đòi giết,ỳthật khiến thầnĩsợ hãi mà!
Trênụđường, Thần BùníVàng giới thiệuẻThần Hải Vuἴcho Giới.
Thần HảiợVu thăng cấpợtừ sinh vậtưbán thần thànhểthần linh chưaựđược bao lâu,ôsống ở Thầnĭđiện Ánh Sángõnhư cá gặpằnước. Nghe nóiîquan hệ vớiũthần linh Thầnịđiện Bóng Tốiửkhông tệ, cóâthể nói làİbông hoa xãụgiao(*) trong giớiíthần linh.
(*) ThờiĨxưa dùng đểɨchỉ những ngườiỉphụ nữ năng}động và nổiửtiếng trong cácítình huống xãữgiao, cụm từĩchứa đựng sựékhinh thường, ngàyìnay dùng đểịchỉ gái baoícao cấp
Bởi vìébộ tộc Phùỹthủy biển giỏiợmê hoặc lòngìngười, lúc nóiỉchuyện với thầnịlinh khác thườngđlấy được vàiẽtin tức bíồmật. Đi kèm(với lòng tham,ịmiệng cô taỳcũng kín như)bưng, chỉ cầnjnhững vị thầnľkia trả cái:giá lớn, côỹsẽ để tinẵtức mục nátẩtrong bụng.
Trừ khiỡcó người bằngãlòng trả giáἲlớn hơn đểĬmua tin tức.
“CôĮta như vậyửmà còn sốngıà?” Giới vừaũmở miệng đãệmóc họng, ngàiĩnghớ hình nhưịcô ta cóîliên quan đếnẫtên kia.
Thần BùnįVàng gật đầu,ếánh mắt lộựra đôi chútĪhâm mộ: “ThầnḽHải Vu từngửlà thú cưngícủa Thần ChiếnĩTranh. Vốn dĩįmọi người chỉịnghĩ đó làòmối quan hệỉxưa cũ, nhưngḷlần nọ ThầnЇHải Vu bán}ra tin tức,mối quan hệịbất chính củaủthần bộc NữẳThần Được Mùa,ịbị thần linhỳmuốn lấy lòngĩNữ Thần ĐượcắMùa tìm tớiứtính sổ.”
Giớiĩhơi nhướng mày,ἳhành vi củaốnhững thần linhḽnày có khácĩgì loài người³mà bọn họừkhinh thường.
Thần BùnôVàng nói tiếp:Í“Dù sao ThầnựHải Vu cũngílà thần linhîmới, cho dùôtừng nhận được³thần lực từăThần Chiến Tranhảthì thần lựcưcũng không đấuẻlại những vịốthành thần lâuờnăm. Ngay lúcẵcô sắp bịứép đến xinìlỗi Nữ ThầnĪĐược Mùa, ThầnỗChiến Tranh raótay cứu côịta.”
“Còn tànảnhẫn cảnh cáoènhững thần linhắkia.”
Giới: “ThầnơChiến Tranh vàỉcô ta cóĩquan hệ gì?”ữ
Thần Bùn Vàngộlắc đầu: “Khôngịrõ lắm… Sauớlần đó, ThầnổHải Vu càngjthêm hống hách.ïNgài cũng biếtồThần Chiến Tranhơlà thần linhấcó sức chiếnìđấu mạnh nhấtềsau thần tốiừcao ——”
Thấyómặt Giới khôngýcảm xúc, ngàiấbèn bổ sung:ó“Thần linh cóứsức chiến đấuímạnh nhất thuộcởThần điện ÁnhằSáng sau thầnẵtối cao.”
“Ngươiébiết không ítênhỉ.” Giới dờiếmắt: “Còn baoïlâu nữa mớiọtới?”
“Đằng trướcịlà tới rồi.”ĩThần Bùn Vàngútrả lời.
Thần HảiộVu lựa chọnờnơi ở vôăcùng hẻo lánh,ògần như ởạrìa Thần giới,ỉcó điều cảnhèvật khá đẹp,ĺmôi trường trongỏlành.
Nếu như khôngécó thần linhἵxốn mắt nàoỳđó chỉ mặcìđộc một chiếcḹquần lót…
Thần ChiếníTranh Diệc liếcἵxéo người tới:ḷ“Giới, ngươi tớiâđây làm gì?”ĩ
Giới: “Liên quan¸gì ngươi… Ngươiḹăn mặc kiểuĩgì vậy, cáchĪthức tu luyệnỉmới à?”
Đúng{lúc ngài đangâđịnh tìm Thần:Chiến Tranh, tênộkhốn này lạiýở đây, đỡômắc công ngàiĬđi tìm.
Thần ChiếnõTranh Diệc nhếchừmôi, ánh sángÍthần thuật lóeἲlên trên tay,ằmột cây búaįxuất hiện trongɪtay ngài. Thầnílinh tóc trắngìđối diện ngàiîcũng không camằchịu yếu thế,écầm chặt trườngἲkiếm trên tay.
Mắtỉthấy bầu khôngĺkhí căng như,dây đàn, ThầnảBùn Vàng vộiἴvã giảng hòa.
Ngàiĩnhỏ giọng nói:ỵ“Ngài Giới đếnĬđây tìm ThầnếHải Vu hỏiἱthăm một vàiìchuyện về sựẫkiện thế giớiịngười chơi sắpigặp tận thế…”ἰ
Thần Chiến Tranh‹Diệc “Ồ” lên,ẳbuồn cười nhìnĨsang Giới: “ChẳngĬlẽ là vìἳtín đồ thúĩvị kia, lầnôtrước ta khôngẩgiành được côἰta thật đángớtiếc.”
Gió sắcἶlướt ngang gòámá, ngón cáiẫThần Chiến Tranhằlau vệt máuỗmàu vàng đỏữchảy ra trênẽmặt, quái gởîkhen ngợi: “BịơThần Bóng Tốiýnhốt lâu ngày,ủchắc là dồnủhết thời gianỵcấm túc đểítu luyện nhỉ?”¸
Đồng thời Thần¹Chiến Tranh dồnịsức dưới chân,ômặt đất lõmôxuống, cơ thểẹbiến thành luồngἷsáng màu đỏýxông tới!
Nơi lưỡiềbúa và kiếmũgiao nhau xẹtổra tia lửa.
ThầnἵBùn Vàng vôicùng sợ hãi,ïco rụt thànhỉmột cục, chỉịsợ luồng khíổtấn công kiaòquét trúng mình.
Giớiừnheo mắt nhìnđchằm chằm máiớtóc đỏ củaũThần Chiến Tranh,ýđột nhiên bậtécười: “Một conồtôm chân mềm:bị ép khô.ἶHôm nay, taɩkhông đánh vớiẫngươi, đổi ngàyỡkhác ngươi bìnhíphục lại táiồchiến.”
Thần ChiếnɪTranh Diệc: “…”ú
Sắc mặt vôừcùng khó coi,ĩkhông muốn nóiọchuyện.
Giới khí thếếhừng hực đứngĩyên tại chỗủgiống như mộtờcon khổng tước]chiến thắng.
Thần ChiếnĬTranh Diệc cảmɪnhận được khíḽcủa Giới, bỗngĩphát hiện gì[đó, quan sátīGiới bằng ánhỡmắt kỳ lạ.
“Thìằra ngươi…”
Ngàiỉhơi đồng cảmἴmà vỗ vỗốGiới: “Tu luyệnỹbằng cách này,Ĭkhó trách thựcìlực ngươi tăngĭlên nhanh nhưívậy…”
Lần này‹đổi thành sắcợmặt Giới cựcỹkỳ khó coi.
ThầnỉBùn Vàng khôngồhiểu vì saoἳhai người bỗngốnhiên ngừng đấu,ỉThần Chiến Tranh¸tỏ vẻ đồngôcảm đồng thờiɨcười trên nỗiừđau của ngườiIkhác, chỉ cầnệhai người khôngắđánh lộn thìısao cũng được.
“NgàiẩThần Chiến Tranh,ìngài không vềễthần điện xửởlý sự vụἶsao?”
Giọng nóiặcực kỳ quyếnĮrũ kia làīcủa Thần HảiìVu bất chợtẵxuất hiện, vẻấngoài của côúta xinh đẹp‹hơn lúc ởẵthế giới tậnõthế nhiều.
Sóng mắtứlóng lánh, tầmờmắt dừng trênļngười thần linhìtóc trắng.
“Ồ, đây{không phải ngàiıGiới sao? Từẽbuổi tiệc hômờđó, ta vẫnýluôn nhớ mãi[không quên thần{lực của ngài,²bây giờ xemòra mất cơâhội rồi. Đànfông có ngườiítrong lòng rấtỉkhó xuống tayàthành công, thần}linh cũng vậy.”‹
Thần Chiến Tranh{Diệc nghe thấyἶnửa câu sau,ặsắc mặt dầnộkhôi phục bình(thường, bày ra(dáng vẻ namįchủ nhân.
“Giới, ngươi°tới đây làmỳgì, nói nhanhắrồi đi đi.”ĩ
Thần Hải Vu,nở nụ cườiầtrong trẻo nhìnἱsang thần linhìtóc đỏ, héἳmở cánh môi:í“Cút, chỗ củaÍta không tớiīlượt ngài làmỉchủ.”
Giới: “…”}
Thần Bùn Vàng:ị“…”
Thần ChiếnởTranh lửa giậnừngút trời: “Sao³nàng dám nóiẻchuyện với taỳbằng giọng điệuêđó!”
Thần HảiũVu hơi hấtIhàm, vẻ mặtẻkiêu ngạo: “Ngàiĩmuốn đến thìéđến, muốn điÍthì đi, tưởngĩta còn làỉthú cưng nămếđó ngài nuôi]à?”
Bọn họùcứ nghĩ giâyĭtiếp theo ThầnọHải Vu sẽ(phun máu bajthước, không ngờồvẻ mặt ThầnựChiến Tranh đổiìsắc trước.
Lần đầuõtiên Giới nhìnửthấy Thần ChiếnễTranh lộ ra°vẻ mặt khúm}núm như vậy,ľthái độ gầnɪnhư hèn mọn:ĩ“Đó là chuyện³đã qua rồi.”ằ
Thần Hải Vuἳgiơ tay chỉổnơi xa: “Cút,íđừng để taĭnói lại lầnừthứ ba, bằngìkhông từ nayÍvề sau, nơiļnày không hoanĩnghênh ngài.”
ThầniChiến Tranh ảoỵnão rời đi.ộGiới do dựimuốn nói lạiıthôi, ngài cònưcó vài chuyệnἶmuốn hỏi đốiíphương.
“Mời vào, tínôđồ của ngài,gián tiếp thúcấđẩy tốc độẩkế hoạch củaụta, khiến taíthành thần trướcĩthời hạn mấyîtrăm năm, báiộphỏng hôm nayịkhông cần lễÏvật. Ngài tìmḷta muốn hỏiơchuyện gì?”
Nơiļở của Thần]Hải Vu khôngἰkhác cung điệnếdưới đáy biểnẹlà bao, chỉĭlà lộng lẫyồhơn.
Thần Bùn Vàng đi theo sau lưng Giới, cố gắng thu nhỏ cảm giác hiện diện hết mức.
(*) Bánh nướng hầu bao: một món đặc sản ở Bắc Kinh
Giới cảnh giác.
Thần Hải Vu nhìn đống cung điện hoang tàn, dở khóc dở cười: “Ngươi mang ôn thần đó đến đây làm gì vậy hả?”
Giới mở miệng: “Hình như Thần Chiến Tranh rất thích cô, có vẻ cô cũng có tình cảm với y, vì sao còn từ chối?”
…
“Qua Tết trở về muốn ăn gì? #Mỉm cười.” Gửi đi.
Thần Hải Vu kinh ngạc nhìn Giới, cười khẽ: “Hẳn ngài đã nghe Diệc làm thế nào trở thành Thần Chiến Tranh?”
Giới ngập ngừng: “Ta không nhớ mình từng làm chuyện gì.”
Giới gật đầu, Thần Chiến Tranh vốn là bán thần tộc Viêm. Trong cuộc chiến các vị thần, ngài bất ngờ lấy được mảnh vỡ Thần cách của Thần Chiến Tranh đời trước, nhờ đó có cơ hội vượt cấp trở thành thượng thần.
Lời ngài nói là thật. Sau khi thi triển Tái hiện hôm qua, ngài không nhớ rõ chuyện giữa mình và Vân Thiển.
Đây hẳn là thanh niên Kill Matt(*) nhỉ?
Thần Hải Vu nói: “Y vốn là người bình thường tộc Viêm, chúng ta tâm ý tương thông, ta bèn cho y biết cách trở thành bán thần, giúp y giành lấy cơ hội trong cuộc chiến các vị thần… Đến khi y trở thành Thần Chiến Tranh thì vứt bỏ ta.”
Người liên lạc: Vân Thiển (con gái)
Vân Kiến Quốc đang nghỉ phép. Ông bị cấp trên yêu cầu nghỉ phép bắt buộc, vụ án điều tra dở cũng bị ép buông bỏ. Vân Kiến Quốc mặc áo gió, ngồi ngay ngắn trong cửa tiệm ăn sáng đợi bánh canh và bánh nướng hầu bao(*), mày kiếm nhăn lại, nhìn chằm chằm di động giống như đang suy nghĩ chuyện gì nghiêm trọng.
“Sau khi y thành khẩn xin lỗi, bội kiếm của y tha thứ cho y nhưng ta thì không.”
Giới buột miệng hỏi: “Vì sao?”
Xác nhận người kia an toàn, Vân Kiến Quốc vừa ăn vừa suy nghĩ lan man.
“Cha mẹ ta vì trợ giúp y thành thần mà chết trong cuộc chiến các vị thần, tộc của ta bởi vì y mà bị kẻ thù gần như diệt tộc. Lời xin lỗi của y, thật lòng của y có thể đổi lại cha mẹ và tộc của ta sao?”
Lúc này bọn họ đã đến đại sảnh, thần bộc dâng trà lên, Thần Hải Vu tán tỉnh với y một hồi đột nhiên đập vỡ ly trà, cầm mảnh vỡ cắt một nhát lên cánh tay.
“Gần đây, con có thiếu tiền không? Vật giá Hải Thành tăng cao, tiền không đủ thì nói thật với ba, đừng có giấu.” Xóa tin.
Giới cảnh giác.
…
Giới trầm mặc không nói.
Thần Bùn Vàng: “Ấy ấy ấy!”
“Đừng căng thẳng.” Thần Hải Vu thi triển thần thuật trị thương, đợi sau khi cánh tay cô ta láng mịn như lúc đầu, cô ta liền nói: “Thần thuật có thể trị được vết thương bên ngoài cơ thể, nhưng lại không trị được vết thương tâm hồn.”
Gửi xong tin nhắn, đồ ăn cũng bưng lên. Vân Kiến Quốc ngẩng đầu, chợt nhìn thấy một thanh niên chẳng biết từ đâu tới ngồi xuống đối diện ông.
Âm thầm không một tiếng động, ngay cả ông cũng không nhận ra!
Đột nhiên một bàn tay đặt lên đỉnh đầu Thần Bùn Vàng, ánh mắt Thần Hải Vu không còn quyến rũ mà chứa đầy cảnh cáo: “Không được nghĩ tiếp, đây không phải là chuyện thần linh cấp thấp có thể cuốn vào.”
“Cha mẹ ta vì trợ giúp y thành thần mà chết trong cuộc chiến các vị thần, tộc của ta bởi vì y mà bị kẻ thù gần như diệt tộc. Lời xin lỗi của y, thật lòng của y có thể đổi lại cha mẹ và tộc của ta sao?”
“Thế thì tốt quá.” Thần Hải Vu mặt mày hớn hở nói: “Đúng rồi, hình như y rất muốn biết Vân Thiển quan tâm cái gì…”
Thần Hải Vu che miệng, khẽ cười: “Ngài Giới muốn biết sau khi mình làm chuyện đó có được tha thứ hay không à? Nếu ngài bằng lòng kể rõ sự tình cho ta, ta có thể giải đáp cho ngài.”
Giới trầm mặc không nói.
Vương Lâm là thần bộc mà Thần Bóng Tối yêu thương Giới nhất tặng cho.
“Nếu như thế giới đảo ngược, ta không hối hận vì gặp y, nhưng ta tuyệt đối sẽ không làm hại tộc của ta.”
Thần Bùn Vàng tốt bụng nhắc nhở: “Ngài Giới, ngài còn chưa hỏi chuyện thế giới người chơi!
Thần Bùn Vàng không hiểu vì sao sau khi nghe xong lời của Thần Hải Vu thì tâm trạng của Giới lại nặng nề như vậy, chắc không phải ngài cố ý tới đây tìm Thần Hải Vu để nghe chuyện xưa đó chứ.
“Có bạn trai chưa? Nếu có, mang về cho ba gặp một lần.” Xóa tin.
Thần Bùn Vàng tốt bụng nhắc nhở: “Ngài Giới, ngài còn chưa hỏi chuyện thế giới người chơi!
Thần Hải Vu kinh ngạc nhìn Giới, cười khẽ: “Hẳn ngài đã nghe Diệc làm thế nào trở thành Thần Chiến Tranh?”
Nhưng cô cũng là thần linh cấp thấp, Thần Bùn Vàng nhìn Thần Hải Vu nghĩ như vậy.
Giới trừng mắt, cần ngươi nói chắc!
Vẻ mặt Thần Bùn Vàng ngu ngơ: “Ngài… ngài Giới đi đâu rồi?”
Thần Hải Vu bày ra vẻ mặt quả nhiên là thế. Lúc đó, cô ta cảm giác quan hệ giữa Vân Thiển và Giới không đơn giản, chắc chắn không chỉ quan hệ giữa thần linh và tín đồ.
Trên màn hình điện thoại là cửa sổ trò chuyện WeChat.
Khi ấy, cô ta không có cách nào khiến thị lực Vân Thiển khôi phục hoàn toàn, thần thuật trên mắt Vân Thiển hẳn là Giới làm…
Thần Hải Vu che miệng, khẽ cười: “Ngài Giới muốn biết sau khi mình làm chuyện đó có được tha thứ hay không à? Nếu ngài bằng lòng kể rõ sự tình cho ta, ta có thể giải đáp cho ngài.”
Thần Bùn Vàng: “Ấy ấy ấy!”
Giới ngập ngừng: “Ta không nhớ mình từng làm chuyện gì.”
“Cô đáp thế nào?”
Lời ngài nói là thật. Sau khi thi triển Tái hiện hôm qua, ngài không nhớ rõ chuyện giữa mình và Vân Thiển.
Giọng Giới rất khẽ, mở miệng nói: “Vương Lâm hỏi cái gì?”
Thần Hải Vu chỉ xem như Giới viện cớ không chịu nói.
Cô ta vẫn cười như cũ: “Nói mới nhớ, thần bộc của ngài từng bái phỏng ta đấy, hỏi thăm ta về chuyện Vân Thiển.”
Thần Hải Vu bày ra vẻ mặt quả nhiên là thế. Lúc đó, cô ta cảm giác quan hệ giữa Vân Thiển và Giới không đơn giản, chắc chắn không chỉ quan hệ giữa thần linh và tín đồ.
“Răng rắc ——”
Thần Bùn Vàng lại hoảng hốt. Nơi cánh tay Giới tiếp xúc với mặt bàn xuất hiện khe nứt, cả cái bàn biến thành bột vụn, ly trà rơi xuống.
Nội dung đang nhập vào bên trong khung trò chuyện:
Thần Hải Vu chỉ xem như Giới viện cớ không chịu nói.
Giọng Giới rất khẽ, mở miệng nói: “Vương Lâm hỏi cái gì?”
Ông nhìn cửa tiệm, chỗ ngồi chưa đầy, hẳn không cần ghép bàn mới đúng.
“Mấy thông tin không quan trọng lắm.” Thần Hải Vu cau mày ầu sầu nhìn bột phấn dưới đất, lại phải đổi bàn mới rồi. “Không ngoài mấy chuyện như tính cách cô ta thế nào, biểu hiện ở thế giới tận thế có cầu tiến hay không. Ta nghĩ y đang kiểm tra tín đồ, dù sao thì đây cũng là chuyện thần bộc nên làm.”
Giới hơi thả lỏng: “Ta sẽ đền cho cô chiếc bàn được làm từ thần mộc ở hậu viện Thần Bóng Tối.”
“Nếu như thế giới đảo ngược, ta không hối hận vì gặp y, nhưng ta tuyệt đối sẽ không làm hại tộc của ta.”
“Thế thì tốt quá.” Thần Hải Vu mặt mày hớn hở nói: “Đúng rồi, hình như y rất muốn biết Vân Thiển quan tâm cái gì…”
“Sau khi y thành khẩn xin lỗi, bội kiếm của y tha thứ cho y nhưng ta thì không.”
“Đừng căng thẳng.” Thần Hải Vu thi triển thần thuật trị thương, đợi sau khi cánh tay cô ta láng mịn như lúc đầu, cô ta liền nói: “Thần thuật có thể trị được vết thương bên ngoài cơ thể, nhưng lại không trị được vết thương tâm hồn.”
“Cô đáp thế nào?”
Thần Bùn Vàng lại hoảng hốt. Nơi cánh tay Giới tiếp xúc với mặt bàn xuất hiện khe nứt, cả cái bàn biến thành bột vụn, ly trà rơi xuống.
“Ta vừa nhìn đã biết Vân Thiển quan tâm cái gì, không ngoài thế giới cô ta ở, bạn bè và người nhà.”
Giới gật đầu, Thần Chiến Tranh vốn là bán thần tộc Viêm. Trong cuộc chiến các vị thần, ngài bất ngờ lấy được mảnh vỡ Thần cách của Thần Chiến Tranh đời trước, nhờ đó có cơ hội vượt cấp trở thành thượng thần.
Là môt loại phong cách kết hợp giữa thẩm mỹ Nhật Bản những năm 80 và Rock and Roll, được thanh thiếu niên Trung Quốc bắt chước. Đặc điểm là tóc dài đủ màu, trang điểm đậm, mặc một vài trang phục cá tính, kỳ quặc
…
“Ầm!”
Nơi nào đó của Thần giới vang lên tiếng nổ.
Thần Bùn Vàng không hiểu vì sao sau khi nghe xong lời của Thần Hải Vu thì tâm trạng của Giới lại nặng nề như vậy, chắc không phải ngài cố ý tới đây tìm Thần Hải Vu để nghe chuyện xưa đó chứ.
Vân Kiến Quốc âm thầm quan sát người kia. Mái tóc ngắn màu bạc, kính áp tròng màu vàng, bộ dạng không nguy hiểm, không phải tội phạm cố ý tìm ông báo thù.
Thần Hải Vu nhìn đống cung điện hoang tàn, dở khóc dở cười: “Ngươi mang ôn thần đó đến đây làm gì vậy hả?”
Thần Hải Vu nhặt mảnh vụn dưới đất lên, lật hai mặt xem: “Chắc là đi xác nhận an toàn người nhà cô gái kia, dù gì phân thân cũng chẳng thể đến ngay lập tức được.”
Vẻ mặt Thần Bùn Vàng ngu ngơ: “Ngài… ngài Giới đi đâu rồi?”
Thần Hải Vu nhặt mảnh vụn dưới đất lên, lật hai mặt xem: “Chắc là đi xác nhận an toàn người nhà cô gái kia, dù gì phân thân cũng chẳng thể đến ngay lập tức được.”
Giới mở miệng: “Hình như Thần Chiến Tranh rất thích cô, có vẻ cô cũng có tình cảm với y, vì sao còn từ chối?”
Bây giờ Thần Bùn Vàng mới hiểu đoạn đối thoại lúc nãy, ngài ngớ người nói: “Thần bộc không thể nào phản bội thần linh, trừ khi ban đầu y đã có tín ngưỡng khác…”
Vương Lâm là thần bộc mà Thần Bóng Tối yêu thương Giới nhất tặng cho.
Đột nhiên một bàn tay đặt lên đỉnh đầu Thần Bùn Vàng, ánh mắt Thần Hải Vu không còn quyến rũ mà chứa đầy cảnh cáo: “Không được nghĩ tiếp, đây không phải là chuyện thần linh cấp thấp có thể cuốn vào.”
Cô ta vẫn cười như cũ: “Nói mới nhớ, thần bộc của ngài từng bái phỏng ta đấy, hỏi thăm ta về chuyện Vân Thiển.”
Nhưng cô cũng là thần linh cấp thấp, Thần Bùn Vàng nhìn Thần Hải Vu nghĩ như vậy.
Thần Hải Vu nói: “Lúc tộc Phù thủy biển chỉ còn lại một mình ta, ta đã chết rồi. Ngươi thì còn sống.”
Thần Bùn Vàng cúi đầu: “Hôm nay ngài Giới nói ‘Các vị thần lớn lên từ cơ thể Thần Mẫu đáng lý phải lấy mình làm gương, sử dụng thần lực duy trì sự vận hành các thế giới nhỏ, bảo vệ sinh linh thế gian’. Ta chỉ muốn thu gom tín ngưỡng từ tín đồ, cho rằng đó là lẽ đương nhiên, chưa từng nghĩ sẽ chủ động bảo vệ họ.”
Thần Hải Vu nhướng mày nhìn ngài: “Sự tình càng trở nên thú vị rồi.”
Thủ đô, cuối tháng mười một.
…
(*) Là môt loại phong cách kết hợp giữa thẩm mỹ Nhật Bản những năm 80 và Rock and Roll, được thanh thiếu niên Trung Quốc bắt chước. Đặc điểm là tóc dài đủ màu, trang điểm đậm, mặc một vài trang phục cá tính, kỳ quặc
Thủ đô, cuối tháng mười một.
Vân Kiến Quốc đang nghỉ phép. Ông bị cấp trên yêu cầu nghỉ phép bắt buộc, vụ án điều tra dở cũng bị ép buông bỏ. Vân Kiến Quốc mặc áo gió, ngồi ngay ngắn trong cửa tiệm ăn sáng đợi bánh canh và bánh nướng hầu bao(*), mày kiếm nhăn lại, nhìn chằm chằm di động giống như đang suy nghĩ chuyện gì nghiêm trọng.
Thần Bùn Vàng tốt bụng nhắc nhở: “Ngài Giới, ngài còn chưa hỏi chuyện thế giới người chơi!(*) Bánh nướng hầu bao: một món đặc sản ở Bắc Kinh
Trên màn hình điện thoại là cửa sổ trò chuyện WeChat.
Người liên lạc: Vân Thiển (con gái)
Giới buột miệng hỏi: “Vì sao?”
Nội dung đang nhập vào bên trong khung trò chuyện:
“Gần đây, con có thiếu tiền không? Vật giá Hải Thành tăng cao, tiền không đủ thì nói thật với ba, đừng có giấu.” Xóa tin.
“Ầm!”
“Có bạn trai chưa? Nếu có, mang về cho ba gặp một lần.” Xóa tin.
Thần Hải Vu nói: “Y vốn là người bình thường tộc Viêm, chúng ta tâm ý tương thông, ta bèn cho y biết cách trở thành bán thần, giúp y giành lấy cơ hội trong cuộc chiến các vị thần… Đến khi y trở thành Thần Chiến Tranh thì vứt bỏ ta.”
“Qua Tết trở về muốn ăn gì? #Mỉm cười.” Gửi đi.
Khi ấy, cô ta không có cách nào khiến thị lực Vân Thiển khôi phục hoàn toàn, thần thuật trên mắt Vân Thiển hẳn là Giới làm…
Gửi xong tin nhắn, đồ ăn cũng bưng lên. Vân Kiến Quốc ngẩng đầu, chợt nhìn thấy một thanh niên chẳng biết từ đâu tới ngồi xuống đối diện ông.
Giới trừng mắt, cần ngươi nói chắc!
Âm thầm không một tiếng động, ngay cả ông cũng không nhận ra!
Thần Hải Vu nhướng mày nhìn ngài: “Sự tình càng trở nên thú vị rồi.”
Ông nhìn cửa tiệm, chỗ ngồi chưa đầy, hẳn không cần ghép bàn mới đúng.
Vân Kiến Quốc âm thầm quan sát người kia. Mái tóc ngắn màu bạc, kính áp tròng màu vàng, bộ dạng không nguy hiểm, không phải tội phạm cố ý tìm ông báo thù.
Thần Hải Vu nói: “Lúc tộc Phù thủy biển chỉ còn lại một mình ta, ta đã chết rồi. Ngươi thì còn sống.”
Xác nhận người kia an toàn, Vân Kiến Quốc vừa ăn vừa suy nghĩ lan man.
Đây hẳn là thanh niên Kill Matt(*) nhỉ?
(*) Nơi nào đó của Thần giới vang lên tiếng nổ.Là môt loại phong cách kết hợp giữa thẩm mỹ Nhật Bản những năm 80 và Rock and Roll, được thanh thiếu niên Trung Quốc bắt chước. Đặc điểm là tóc dài đủ màu, trang điểm đậm, mặc một vài trang phục cá tính, kỳ quặc
Gặp mặt cha vợ rùi nè. Biểu hiện cho tốt vào nhé anh trai.???
Biết ngay là hai người kia có chuyện gì đó mà.
Giới khum ổn, phải đi cứu thế giới thật lẹ lẹ ?
Là con rể tương lai đấy ạ.
Con rể đến gặp mặt bố vợ luôn à, nhanh tay thế này các phân thân có gắn moto cũng không đuổi kịp ???