Cá muối cứu thế – Chương 98

Chương 98

Ngăn cản ư

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

【Đây hẳn là thanh niên Kill Matt nhỉ?】

Nghe thấy tiếng lòng cùng với càu nhàu sau đó của ông về Kill Matt, Giới sầm mặt. Đúng là ba của Vân Thiển, suy nghĩ trong lòng cũng phong phú y như cô, khác hẳn khí chất nghiêm túc của bản thân.

Sau khi nghe câu nói kia của Thần Hải Vu, Giới chạy đến thẳng thế giới người chơi.

Đi sau khi tht sìgp đưc VânİKiến Quc, ngàimi nhn ramình quan tâmt lon. Nếunhư Vương Lâmɩtht s munlàm chuyn gìđó vi VânThin, ngài làmvy s chcàng bi l.

Lnúđu tiên Giiêtha nhn sàtht quá nhiuàphân thân sõnh hưng đếnkh năng tưduy bn thân.

Nếuđã ti, vyľthì ngài phikim tra trit}đ mt chút.

VâníKiến Quc đangcúi đu ungícanh, mt vàngãca Gii khchp, nhìn kĩxem trên ngưiông có duvết ca thnâthut hay không.

【SaoĪcu ta cnhìn chm chmmình vy, lnào quen biếtơmình? Nhìn khôngging bn hcĪVân Thin, ítInht mình chưa{gp bao gi.】

Giisc nhn ra,Îngài hơi suyÏnghĩ mt chút,ãm ming nóibng ging điuva tò mòva không dámơchc: “Xin hi,ĩchú là baca Vân Thinđúng không, cháuítng thy nhca chú trênĬđin thoi côy.”

Trong khonhíkhc Vân KiếnQuc ngng đu,[Gii cm nhnâđưc mt ánhùmt sc bénìquét qua riĪlp tc biếnmt. Lúc nhìnili, ánh mtông đã lîv hòa nhãhin lành.

Cho hicu là ——

【Hm…】

Gii t giithiu: “Chào chúVân, cháu tênìThm Gii, làĮbác sĩ tngkhám bnh cho:Thin Thin Hi Thành. Chúngcháu đã tìmđưc nguyên nhâníbnh ca côêy, ch cntiếp tc điutr là cóth tr tngc vn đ.”Ĭ

À à, thìra là bácsĩ.” Vân KiếnĮQuc buông mungõđũa, tr nênɨnhit tình hơn.Ông nm bàntay Gii vươnèra: “Tôi làVân Kiến Quc,ôcu nói đãtìm đưc nguyênnhân bnh

Chúcó th hiĩThin Thin tìnhéhung c th,ĩcháu không tinĩnói.” Gii nn cưi xuh rt gingĩTng Hành Ch,ngài không nhìnéthy khác thưngđtrên ngưi VânfKiến Quc, cn[phi thăm dòmôi trưng xungquanh ông mtchút.

“Cu còn chưaìăn nh, cuīgi mt phnĩđi, tôi mi.”ăVân Kiến Qucrt nhit tình.Đến khi vuimng qua đi,ông đ ýti vn đdùng t trongếcâu nói caľGii.

Thin Thin? Cuínhóc này… chngĮcó đo đcngh nghip!】

Gii: “…ĩ

Loài ngưi thtũphin phc.

Thôi đi,én tình cuta có thítr khi choVân Thin, khôngth trông mtīmà bt hìnhdong…】

Sau khi nóiıvài câu đơnĩgin, Gii dõitheo Vân KiếnQuc ri đi,ơtàng hình đisau lưng ông,Íđng thi biếnmàu tóc vàmàu mt thànhmàu đen bìnhìthưng.

Bui sáng, VânìKiến Quc đếnvin m côilàm tình nguynĩviên, nhìn bĭdng có v²thưng hay đi,àrt quen thuccông vic đó. Tr conôtrong đy cũngrt thân thiếtvi ông, trongívin không cógì khác thưng.

Buitrưa nhìn thyóxe taxi bchết máy, ôngsa xe giúptài xế, cũng²chng có gìkhác thưng.

Bui chiu,Vân Kiến Qucđến thăm nhàđng nghip trưcľđây, là mtıcnh sát hìnhs trên đưngtan làm thìb ngưi nhàăti phm báothù, bt hnhjqua đi, đìli ngưi vĩkhông có scīlao đng vàhai con gáiįv thành niên,İtuy có tinan i nhưngcuc sng bn¸h vn nghèoítúng như cũ.ìÔng ly tintích cóp caïmình giúp đgia đình này, đây cũngôkhông có gììkhác thưng.

Vân Kiến¹Quc không hìgi v giĪvt, mà làinghiêm túc làmtng vic ttmt.

Gii ưc chngăđã biết bntính lương thinvà biết quantâm ca VânĩThin di truynìt đâu ri.fĐưc mt giađình như vyÍnuôi dưng, thoănào cô gingĩnhư cô nói°—— y ht(mt tri nh.

Dùbây gi làưmt tri thưngjxuyên rũ,thnh thong mi,ta sáng.

Cô biếnthành như vykhông khi cóliên quan viphân thân Tínhĭdc và Lưi[biếng ca ngài.

Cóīth dưi nhhưng ca TínhĪdc và Lưi,biếng mà vngi vng bn}tâm và lòngcu tiến, Giiđã cm thyngh lc caVân Thin vôīcùng mnh m.

Bagi chiu, VânưKiến Quc rikhi nhà đngếnghip cũ, đưcv đng nghipnh đi đóncon gái nhòTng Hương Thiõsp tan hc.

Baĩgi hai mươilăm phút, VânĩKiến Quc đếnch Tng Hương°Thi cngtrưng Tiu hcưThp Tam Trung.

Con¸đưng hai bênùtrưng hc đuđy xe nhngph huynh khác,Ītt c đulà ngưi tiđón tr conítrong nhà.

Ba giîrưi, thi gianđáng l tanòhc nhưng chngicó mt hcsinh nào rakhi trưng, toàntrưng vng lngk l. Phhuynh bưc lênhi thăm boĮv gác cng.

Boĩv gác cng:}“Hôm nay trưngɨhc có hotɩđng, ra vhơi tr.”

Cácăph huynh mĩ: “Có hotđng sao nhàïtrưng không thôngbáo trưc mttiếng, tht là.”ĭ

Có đưc liìgii thích, bnĬh tr vch cũ.

Vân KiếnQuc vn đnhĩlên xe, chtông đ ýsau khi boív thy tt{c mi ngưiếri đi bènưth phào nhìnhõm, ánh mtļlo lng, tránmưt m hôi,nhìn v phía,lu dy hc.

【Tìnhhung bt thưng.】

Giiđi xem thãtình hình bênítrong lu dyĺhc. Tt cļhc sinh vàógiáo viên bĩnht hiįtrưng bc thang,bn góc đttúi thuc n,có ba kĩbt cóc đeomt n, tayìcm điu khin,dưng như đang]lo lng chđin thoi gì,đó.

Gii vn đnhra tay, nhưngíbc thang trongĩhi trưng cómùi khiến ngàicm thy kl, không biếtrt cuc đếnàt ngưi nào,ngài d đnhim lng quansát tình hình.

Vân¸Kiến Quc trĮli xe, lyếmt gói HngĭTrung Hoa(*), cưiìhì hì điv phía bov gác cng,Ĩrút mt cây:“Này, mt điếuĩch.”

(*) Tênmt hiu thuclá ca TrungQuc

Bo v khoáttay: “Không hút.”}

Vân Kiến Quc:ây đng, WeChat¸ca tôi cócái đt khôngíbiết s dng,mun nh anhɪxem giúp, điếuíthuc là đápùl.”

Bo vĬnghiêm mt nói:Điếu thuc thìăkhi, đ tôiìxem làm đưcĺgì.”

Vân KiếnìQuc đưa đinthoi qua, dngĨ giao dinkhung trò chuynIWeChat.

Là giaoĩdin gi tptin.

Bên trên viết:ìTôi là cnhĩsát, đng căngèthng, nói tôibiết nơi nàyįxy ra chuynógì?

Phía dưi làɩhình nh chngminh.

“Bn tôi gi¹hình cho tôi,làm sao chuyncho ngưi khác?”Vân Kiến Quchi: “Hay làanh làm giúpâtôi đưc không,[tôi đánh chchm, anh tin{tay gi tin,nhn giùm luôn.”

Đưc ri.”

“Cmếơn.”

Vân Kiến Quốc nhận điện thoại. Thấy nội dung bên trên, ông sầm mặt trở lại xe liên lạc phía cảnh sát, báo có bọn bắt cóc ở Thập Tam Trung, nghi ngờ mang theo thuốc nổ, bắt cóc học sinh và giáo viên… Đồng thời ông nói ra thân phận, bảo bọn họ cần phải tiến hành thật kín kẽ.

Gã vội vàng chạy tới. Nhưng không hiểu tại sao, dưới chân lảo đảo, trước mắt biến thành trần nhà, gáy gã đập xuống đất, bất tỉnh như hai tên kia.

Giới nhìn Vân Kiến Quốc làm xong một loạt hành động, lại nói mấy câu với bảo vệ gác cổng. Sau khi được bọn bắt cóc trong hội trường cho phép, ông bèn tiến vào phòng học.

Sương trắng lại phủ mờ mặt kính lần nữa, Thiên Hành Kiện quấn khăn tắm lầm bầm: “Ngươi không muốn làm thì nhường cho ta đi.”

Loài người làm việc thật phiền phức, vòng vèo nhiều thế. Để ý tới máy truyền tin cỡ nhỏ trên người Vân Kiến Quốc, Giới cảm khái trong lòng, đi theo sau lưng ông.

Giới nhớ ra người này, đây là một trong những đồng đội trong thế giới tận thế đầu tiên của Vân Thiển, anh ta chẳng có ấn tượng gì.

Bọn bắt cóc quát tháo: “Bên kia yên lặng chút đi, không muốn sống hả?!”

Vân Kiến Quốc vừa vào hội trường đã bị bọn bắt cóc ấn xuống đất, ông hoảng hốt la lên: “Chuyện gì thế? Này này này này…”

Vân Kiến Quốc căng thẳng nói: “Tôi là phụ huynh học sinh, đương nhiên cậu thấy quen . Rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì, bốn thứ trong góc kia là thuốc nổ sao?”

Bọn bắt cóc: “Yên lặng chút đi!”

Lại còn trượt rất khéo, đầu cả hai va vào nhau, té xỉu dưới đất.

Bọn họ biết được đây là phụ huynh muốn gây sự từ bảo vệ gác cổng, bèn cho ông đi thẳng vào, khỏi phải làm ầm bên ngoài. Bọn chúng lục soát hai chiếc điện thoại của đối phương xong thì ném ông vào trong đám thầy cô.

Hơi nóng hầm hập, sướng trắng phủ đầy mặt kính, một bàn tay khớp xương nổi rõ lau sương trắng đi, mặt kính hiện lên gương mặt tươi cười của Thiên Hành Kiện.

Vân Kiến Quốc vừa vào hội trường đã bị bọn bắt cóc ấn xuống đất, ông hoảng hốt la lên: “Chuyện gì thế? Này này này này…”

“Phải đó.” Người nọ cười khà khà: “Chú và Vân Thiển có quan hệ gì? Cặp mắt hai người rất giống, tôi là Thiên Hành Kiện, là thầy giáo thể dục ở đây.”

Vân Kiến Quốc vừa ngồi xuống bậc thang, bên cạnh có người nhỏ giọng hỏi: “Trông chú… quen lắm.”

“Tôi là cảnh sát.” Ông cởi dây trói vài thầy giáo, bảo họ giúp đỡ tháo dây thừng cho tất cả mọi người, nhanh chóng rời khỏi đây.

Hội trường bậc thang im phăng phắc. Sau khi xác nhận bọn bắt cóc hôn mê thật chứ không phải sở thích giả vờ quái đản, cổ tay Vân Kiến Quốc cử động, dây thừng trên tay tuột ra.

Giới cũng cảm thấy người hỏi câu này quen mắt, hình như ngài đã gặp ở đâu.

Bọn bắt cóc: “Yên lặng chút đi!”

Vân Kiến Quốc ngậm miệng, lúc nãy ông đã cung cấp thông tin nơi này cho phía cảnh sát.

Vân Kiến Quốc căng thẳng nói: “Tôi là phụ huynh học sinh, đương nhiên cậu thấy quen . Rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì, bốn thứ trong góc kia là thuốc nổ sao?”

Bọn họ biết được đây là phụ huynh muốn gây sự từ bảo vệ gác cổng, bèn cho ông đi thẳng vào, khỏi phải làm ầm bên ngoài. Bọn chúng lục soát hai chiếc điện thoại của đối phương xong thì ném ông vào trong đám thầy cô.

Ông vừa quan sát bọn bắt cóc bị trói, vừa báo cáo tình huống để tiểu đội phá bom tiến vào càng nhanh càng tốt.

“Phải đó.” Người nọ cười khà khà: “Chú và Vân Thiển có quan hệ gì? Cặp mắt hai người rất giống, tôi là Thiên Hành Kiện, là thầy giáo thể dục ở đây.”

Luồng khí tan biến trong lòng bàn tay ngài.

Vân Kiến Quốc: “Cậu không sợ sao?”

“Chú nói đúng không?”

Người kia rơi vào hôn mê, Giới đỡ lấy anh ta. Ngài phải tìm một nơi bí mật thi triển thần thuật, khiến anh ta quên hết chuyện bản thân gặp hôm nay.

Thiên Hành Kiện vẫn vui vẻ: “Tôi thuộc trường phái lạc quan, tôi tin chính nghĩa chắc chắn sẽ chiến thắng, nhất định sẽ có cảnh sát đến cứu chúng tôi.”

Thân hình Giới lóe sáng, xuất hiện tại Hải Thành.

Bọn bắt cóc quát tháo: “Bên kia yên lặng chút đi, không muốn sống hả?!”

Giới cũng cảm thấy người hỏi câu này quen mắt, hình như ngài đã gặp ở đâu.

Giới nhớ ra người này, đây là một trong những đồng đội trong thế giới tận thế đầu tiên của Vân Thiển, anh ta chẳng có ấn tượng gì.

Vân Kiến Quốc vừa ngồi xuống bậc thang, bên cạnh có người nhỏ giọng hỏi: “Trông chú… quen lắm.”

Vân Kiến Quốc ngậm miệng, lúc nãy ông đã cung cấp thông tin nơi này cho phía cảnh sát.

Thiên Hành Kiện truy hỏi: “Chú là ba của Vân Thiển nhỉ, xem tuổi tác hẳn là ba chứ không phải ông nội. Tôi quen biết Vân Thiển, tính cách cô ấy rất thú vị, tôi rất thích.”

Vân Kiến Quốc nhận điện thoại. Thấy nội dung bên trên, ông sầm mặt trở lại xe liên lạc phía cảnh sát, báo có bọn bắt cóc ở Thập Tam Trung, nghi ngờ mang theo thuốc nổ, bắt cóc học sinh và giáo viên… Đồng thời ông nói ra thân phận, bảo bọn họ cần phải tiến hành thật kín kẽ.

“Ủa, nếu chú là ba Vân Thiển, vậy chú không phải là phụ huynh học sinh ở đây rồi, hoặc là con thứ hai của chú, con ngoài giá thú à? Chắc không phải, trông mặt chú khá hiền lành, tôi cũng rất thích.”

“Cháu qua đó nhuộm tóc, nhìn thấy nơi này tụ tập nhiều người nên đến xem, không ngờ chú Vân cũng ở đây… Chú còn có chuyện nhỉ, cháu làm phiền rồi.”

Thiên Hành Kiện lắc đầu, cười sang sảng: “Chẳng qua tôi chỉ muốn xác nhận thôi. Xin lỗi, tôi hay bị người khác nói mình rất phiền phức. Nhưng nếu không đích thân xác nhận thông tin, tôi cứ thấy không yên lòng… Xin tự giới thiệu, tôi tên Thiên Hành Kiện.”

“Bây giờ những người khác đều rất sợ hãi, tôi nói chuyện với bọn họ, bọn họ bị bọn bắt cóc cảnh cáo liền chẳng để ý đến tôi. Chú nói xem sao bọn họ nhát gan thế, đối mặt phần tử tội phạm thì sợ cái gì. Chúng tôi là giáo viên, lúc đối diện tội phạm cũng phải ôm trong lòng chính khí ngút trời !”

“Chú nói đúng không?”

Vân Kiến Quốc: “…”

Thiên Hành Kiện nhìn về phía người tới, một thanh niên đẹp trai tóc đen mắt đen.

Giới nhìn Vân Kiến Quốc làm xong một loạt hành động, lại nói mấy câu với bảo vệ gác cổng. Sau khi được bọn bắt cóc trong hội trường cho phép, ông bèn tiến vào phòng học.

【Sao người này nói nhiều vậy?】

Ông thấp giọng đáp: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.”

“Đã bảo bọn bây im lặng chút đi!” Bọn bắt cóc chịu hết nổi tiếng xì xầm ở đây, hai tên đi về phía này, giơ nấm đấm định đánh Vân Kiến Quốc.

Vân Kiến Quốc: “…”

Thiên Hành Kiện bỉu môi.

“Đã bảo bọn bây im lặng chút đi!” Bọn bắt cóc chịu hết nổi tiếng xì xầm ở đây, hai tên đi về phía này, giơ nấm đấm định đánh Vân Kiến Quốc.

“Chú còn chưa cho tôi biết chú là ba của Vân Thiển à?”

【Sao người này nói nhiều vậy?】

Nấm đấm chưa chạm vào, bọn họ đã đột ngột trượt té.

Nếu lúc nãy ngài không ngăn cản, luồng khí này sẽ thông qua Thiên Hành Kiện chạy vào cơ thể Vân Kiến Quốc, sau đó sẽ cưỡng chế Vân Kiến Quốc thành tín đồ của ngài, bước vào giai đoạn tín ngưỡng cuối cùng, tức là giai đoạn dục vọng điên cuồng… phóng túng tất cả.

Lại còn trượt rất khéo, đầu cả hai va vào nhau, té xỉu dưới đất.

Một tên khác trong bọn bắt cóc sững sờ. Vì sao tình tiết hài hước trong phim ảnh lại phát sinh trong đời sống hiện thực vậy?

Gã vội vàng chạy tới. Nhưng không hiểu tại sao, dưới chân lảo đảo, trước mắt biến thành trần nhà, gáy gã đập xuống đất, bất tỉnh như hai tên kia.

Hội trường bậc thang im phăng phắc. Sau khi xác nhận bọn bắt cóc hôn mê thật chứ không phải sở thích giả vờ quái đản, cổ tay Vân Kiến Quốc cử động, dây thừng trên tay tuột ra.

“Ủa, nếu chú là ba Vân Thiển, vậy chú không phải là phụ huynh học sinh ở đây rồi, hoặc là con thứ hai của chú, con ngoài giá thú à? Chắc không phải, trông mặt chú khá hiền lành, tôi cũng rất thích.”

Ông vừa quan sát bọn bắt cóc bị trói, vừa báo cáo tình huống để tiểu đội phá bom tiến vào càng nhanh càng tốt.

Nấm đấm chưa chạm vào, bọn họ đã đột ngột trượt té.

“Tôi là cảnh sát.” Ông cởi dây trói vài thầy giáo, bảo họ giúp đỡ tháo dây thừng cho tất cả mọi người, nhanh chóng rời khỏi đây.

Sự việc giải quyết thuận lợi. Bà Tống Hương Thi nghe thấy tình huống nơi này, dù khập khiễng cũng muốn đích thân tới gặp con gái. Vân Kiến Quốc trấn an hai mẹ con, lúc đang chuẩn bị đưa hai người trở về thì bị Thiên Hành Kiện gọi lại.

“Một thần linh với bản năng đứng ở ngôi cao lại hạ mình đi làm bảo mẫu cho con người.”

“Chú còn chưa cho tôi biết chú là ba của Vân Thiển à?”

“Bây giờ những người khác đều rất sợ hãi, tôi nói chuyện với bọn họ, bọn họ bị bọn bắt cóc cảnh cáo liền chẳng để ý đến tôi. Chú nói xem sao bọn họ nhát gan thế, đối mặt phần tử tội phạm thì sợ cái gì. Chúng tôi là giáo viên, lúc đối diện tội phạm cũng phải ôm trong lòng chính khí ngút trời !”

Vân Kiến Quốc khó hiểu nguyên nhân cố chấp của anh ta, gật đầu đáp: “Không sai, Vân Thiển là con gái tôi, còn chuyện gì khác không?”

Thiên Hành Kiện lắc đầu, cười sang sảng: “Chẳng qua tôi chỉ muốn xác nhận thôi. Xin lỗi, tôi hay bị người khác nói mình rất phiền phức. Nhưng nếu không đích thân xác nhận thông tin, tôi cứ thấy không yên lòng… Xin tự giới thiệu, tôi tên Thiên Hành Kiện.”

Loài người làm việc thật phiền phức, vòng vèo nhiều thế. Để ý tới máy truyền tin cỡ nhỏ trên người Vân Kiến Quốc, Giới cảm khái trong lòng, đi theo sau lưng ông.

Vân Kiến Quốc đang định vươn tay bắt tay, bỗng nhiên ông nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng chào hỏi “Chú Vân, trùng hợp thật đấy” , tay ông đã bị người khác nắm.

Vân Kiến Quốc khó hiểu nguyên nhân cố chấp của anh ta, gật đầu đáp: “Không sai, Vân Thiển là con gái tôi, còn chuyện gì khác không?”

Thiên Hành Kiện nhìn về phía người tới, một thanh niên đẹp trai tóc đen mắt đen.

“Thẩm Giới, sao cậu cũng ở đây?”

“Cháu qua đó nhuộm tóc, nhìn thấy nơi này tụ tập nhiều người nên đến xem, không ngờ chú Vân cũng ở đây… Chú còn có chuyện nhỉ, cháu làm phiền rồi.”

Vân Kiến Quốc gật đầu tạm biệt Giới, dẫn vợ và con gái đồng nghiệp cũ lên xe.

Giới nhìn sang Thiên Hành Kiện, ngón tay điểm lên trán anh ta, rút ra một luồng khí của Vương Lâm trộn lẫn với khí của Thần Bóng Tối.

Ông thấp giọng đáp: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.”

Luồng khí tan biến trong lòng bàn tay ngài.

“Đây là chuyện buồn cười nhất ta từng gặp.”

Nếu lúc nãy ngài không ngăn cản, luồng khí này sẽ thông qua Thiên Hành Kiện chạy vào cơ thể Vân Kiến Quốc, sau đó sẽ cưỡng chế Vân Kiến Quốc thành tín đồ của ngài, bước vào giai đoạn tín ngưỡng cuối cùng, tức là giai đoạn dục vọng điên cuồng… phóng túng tất cả.

Vân Kiến Quốc: “Cậu không sợ sao?”

Người kia rơi vào hôn mê, Giới đỡ lấy anh ta. Ngài phải tìm một nơi bí mật thi triển thần thuật, khiến anh ta quên hết chuyện bản thân gặp hôm nay.

Đợi giải quyết xong mọi chuyện đã đến nửa đêm.

Thân hình Giới lóe sáng, xuất hiện tại Hải Thành.

Thiên Hành Kiện tỉnh lại trong căn hộ nhỏ của mình, anh ta thừ người chốc lát, đứng dậy khỏi giường, bước vào nhà vệ sinh tắm gội.

Thiên Hành Kiện vẫn vui vẻ: “Tôi thuộc trường phái lạc quan, tôi tin chính nghĩa chắc chắn sẽ chiến thắng, nhất định sẽ có cảnh sát đến cứu chúng tôi.”

Hơi nóng hầm hập, sướng trắng phủ đầy mặt kính, một bàn tay khớp xương nổi rõ lau sương trắng đi, mặt kính hiện lên gương mặt tươi cười của Thiên Hành Kiện.

Một tên khác trong bọn bắt cóc sững sờ. Vì sao tình tiết hài hước trong phim ảnh lại phát sinh trong đời sống hiện thực vậy?

“Đây là chuyện buồn cười nhất ta từng gặp.”

Sự việc giải quyết thuận lợi. Bà Tống Hương Thi nghe thấy tình huống nơi này, dù khập khiễng cũng muốn đích thân tới gặp con gái. Vân Kiến Quốc trấn an hai mẹ con, lúc đang chuẩn bị đưa hai người trở về thì bị Thiên Hành Kiện gọi lại.

“Một thần linh với bản năng đứng ở ngôi cao lại hạ mình đi làm bảo mẫu cho con người.”

Thiên Hành Kiện truy hỏi: “Chú là ba của Vân Thiển nhỉ, xem tuổi tác hẳn là ba chứ không phải ông nội. Tôi quen biết Vân Thiển, tính cách cô ấy rất thú vị, tôi rất thích.”

Sương trắng lại phủ mờ mặt kính lần nữa, Thiên Hành Kiện quấn khăn tắm lầm bầm: “Ngươi không muốn làm thì nhường cho ta đi.”

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

3 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Huong Zan
Huong Zan
2 Năm Cách đây

Thiên Hành Kiện là thần bóng tối à, hoặc là có thân phạn nào khác chứ con người thì chắc chắn không phải

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Người chơi đều ở Hải Thành hết hay sao ấy nhỉ?

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Ái chà thần Bóng tối hiện thân luôn à, bắt đầu cuộc chiến cuối cùng rồi nhỉ ??

3
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!