Chương 98
Ngăn cản ư
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
【Đây hẳn là thanh niên Kill Matt nhỉ?】
Nghe thấy tiếng lòng cùng với càu nhàu sau đó của ông về Kill Matt, Giới sầm mặt. Đúng là ba của Vân Thiển, suy nghĩ trong lòng cũng phong phú y như cô, khác hẳn khí chất nghiêm túc của bản thân.
Sau khi nghe câu nói kia của Thần Hải Vu, Giới chạy đến thẳng thế giới người chơi.
Đợi sau khi thật sựìgặp được VânİKiến Quốc, ngàiẻmới nhận raợmình quan tâmḷắt loạn. Nếuỹnhư Vương Lâmɩthật sự muốnỉlàm chuyện gìệđó với VânịThiển, ngài làmἷvậy sẽ chỉỗcàng bại lộ.
Lầnúđầu tiên Giớiêthừa nhận sựàthật quá nhiềuàphân thân sẽõảnh hưởng đếnịkhả năng tưỡduy bản thân.
Nếuỏđã tới, vậyľthì ngài phảiἵkiểm tra triệt}để một chút.
VâníKiến Quốc đangồcúi đầu uốngícanh, mắt vàngãcủa Giới khẽἷchớp, nhìn kỹĩxem trên ngườiữông có dấuặvết của thầnâthuật hay không.
【SaoĪcậu ta cứẩnhìn chằm chằmỵmình vậy, lẽỉnào quen biếtơmình? Nhìn khôngụgiống bạn họcĪVân Thiển, ítInhất mình chưa{gặp bao giờ.】
Giớiἶsực nhận ra,Îngài hơi suyÏnghĩ một chút,ãmở miệng nóiệbằng giọng điệuồvừa tò mòốvừa không dámơchắc: “Xin hỏi,ĩchú là baảcủa Vân Thiểnầđúng không, cháuítừng thấy ảnhẩcủa chú trênĬđiện thoại côộấy.”
Trong khoảnhíkhắc Vân KiếnấQuốc ngẩng đầu,[Giới cảm nhậnâđược một ánhùmắt sắc bénìquét qua rồiĪlập tức biếnἳmất. Lúc nhìnilại, ánh mắtḹông đã lộîvẻ hòa nhãộhiền lành.
“Cho hỏiἵcậu là ——”ữ
【Hừm…】
Giới tự giớiọthiệu: “Chào chúễVân, cháu tênìThẩm Giới, làĮbác sĩ từngằkhám bệnh cho:Thiển Thiển ởậHải Thành. Chúngồcháu đã tìmựđược nguyên nhâníbệnh của côêấy, chỉ cầnứtiếp tục điềuỉtrị là cóọthể trị tậnỏgốc vấn đề.”Ĭ
“À à, thìọra là bácịsĩ.” Vân KiếnĮQuốc buông muỗngõđũa, trở nênɨnhiệt tình hơn.ằÔng nắm bànẹtay Giới vươnèra: “Tôi làỉVân Kiến Quốc,ôcậu nói đãầtìm được nguyênỉnhân bệnh…”
“Chúồcó thể hỏiĩThiển Thiển tìnhéhuống cụ thể,ĩcháu không tiệnĩnói.” Giới nởẽnụ cười xấuἳhổ rất giốngĩTống Hành Chỉ,ỉngài không nhìnéthấy khác thườngđtrên người VânfKiến Quốc, cần[phải thăm dòỵmôi trường xungọquanh ông mộtằchút.
“Cậu còn chưaìăn nhỉ, cậuīgọi một phầnĩđi, tôi mời.”ăVân Kiến Quốcệrất nhiệt tình.ỉĐến khi vuiỵmừng qua đi,ỳông để ýἱtới vấn đềịdùng từ trongếcâu nói củaľGiới.
【Thiển Thiển? Cậuínhóc này… chẳngĮcó đạo đứcảnghề nghiệp!】
Giới: “…”ĩ
Loài người thậtũphiền phức.
【Thôi đi,énể tình cậuẵta có thểítrị khỏi choỡVân Thiển, khôngẳthể trông mặtīmà bắt hìnhỳdong…】
Sau khi nóiıvài câu đơnĩgiản, Giới dõiợtheo Vân KiếnứQuốc rời đi,ơtàng hình điớsau lưng ông,Íđồng thời biến‹màu tóc vàἲmàu mắt thànhỹmàu đen bìnhìthường.
Buổi sáng, VânìKiến Quốc đếnứviện mồ côiạlàm tình nguyệnĩviên, nhìn bộĭdạng có vẻ²thường hay đi,àrất quen thuộcḷcông việc ởỉđó. Trẻ conôtrong đấy cũngụrất thân thiếtỗvới ông, trongíviện không cóỳgì khác thường.
Buổiἶtrưa nhìn thấyóxe taxi bịỗchết máy, ôngủsửa xe giúpẳtài xế, cũng²chẳng có gìḷkhác thường.
Buổi chiều,ữVân Kiến Quốcịđến thăm nhàỉđồng nghiệp trướcľđây, là mộtıcảnh sát hìnhấsự trên đườngịtan làm thìớbị người nhàătội phạm báoịthù, bất hạnhjqua đời, đểìlại người vợĩkhông có sứcīlao động vàửhai con gáiįvị thành niên,İtuy có tiềnỏan ủi nhưngặcuộc sống bọn¸họ vẫn nghèoítúng như cũ.ìÔng lấy tiềnịtích cóp củaïmình giúp đỡậgia đình này,ợở đây cũngôkhông có gììkhác thường.
Vân Kiến¹Quốc không hềìgiả vờ giảĪvịt, mà làinghiêm túc làmỉtừng việc tốtẵmột.
Giới ước chừngăđã biết bảnậtính lương thiệnứvà biết quanởtâm của VânĩThiển di truyềnìtừ đâu rồi.fĐược một giaởđình như vậyÍnuôi dưỡng, thảoănào cô giốngĩnhư cô nói°—— y hệt(mặt trời nhỏ.
Dùḻbây giờ làưmặt trời thườngjxuyên ủ rũ,ứthỉnh thoảng mới,tỏa sáng.
Cô biếnễthành như vậyứkhông khỏi cóịliên quan vớiẫphân thân Tínhĭdục và Lười[biếng của ngài.
Cóīthể dưới ảnhịhưởng của TínhĪdục và Lười,biếng mà vẫnằgiữ vững bản}tâm và lòngửcầu tiến, Giớiảđã cảm thấyớnghị lực củaắVân Thiển vôīcùng mạnh mẽ.
Baủgiờ chiều, VânưKiến Quốc rờiỉkhỏi nhà đồngếnghiệp cũ, đượcịvợ đồng nghiệpẫnhờ đi đónἶcon gái nhỏòTống Hương Thiõsắp tan học.
Baĩgiờ hai mươiổlăm phút, VânĩKiến Quốc đếnḷchờ Tống Hương°Thi ở cổngỷtrường Tiểu họcưThập Tam Trung.
Con¸đường hai bênùtrường học đậuễđầy xe nhữngộphụ huynh khác,Ītất cả đềuἴlà người tớiỉđón trẻ conítrong nhà.
Ba giờîrưỡi, thời gianἶđáng lẽ tanòhọc nhưng chẳngicó một học‹sinh nào raầkhỏi trường, toànịtrường vắng lặngἲkỳ lạ. Phụằhuynh bước lênộhỏi thăm bảoĮvệ gác cổng.
Bảoĩvệ gác cổng:}“Hôm nay trườngɨhọc có hoạtɩđộng, ra về‹hơi trễ.”
Cácăphụ huynh ầmữĩ: “Có hoạtửđộng sao nhàïtrường không thôngẩbáo trước mộtểtiếng, thật là.”ĭ
Có được lờiìgiải thích, bọnĬhọ trở vềầchỗ cũ.
Vân KiếnớQuốc vốn địnhĩlên xe, chợtỳông để ýỹsau khi bảoívệ thấy tất{cả mọi ngườiếrời đi bènưthở phào nhẹìnhõm, ánh mắtļlo lắng, tránỡmướt mồ hôi,ỉnhìn về phía,lầu dạy học.
【Tìnhọhuống bất thường.】
Giớiḻđi xem thửãtình hình bênítrong lầu dạyĺhọc. Tất cảļhọc sinh vàógiáo viên bịĩnhốt ở hộiįtrường bậc thang,ỉbốn góc đặtịtúi thuốc nổ,ốcó ba kẻĩbắt cóc đeoộmặt nạ, tayìcầm điều khiển,ữdường như đang]lo lắng chờịđiện thoại gì,đó.
Giới vốn địnhἱra tay, nhưngíbậc thang trongĩhội trường cóảmùi khiến ngàiḹcảm thấy kỳẫlạ, không biếtềrốt cuộc đếnàtừ người nào,ớngài dự địnhịim lặng quanốsát tình hình.
Vân¸Kiến Quốc trởĮlại xe, lấyếmột gói HồngĭTrung Hoa(*), cườiìhì hì điụvề phía bảoữvệ gác cổng,Ĩrút một cây:ừ“Này, một điếuĩchứ.”
(*) Tênớmột hiệu thuốcỷlá của TrungủQuốc
Bảo vệ khoátốtay: “Không hút.”}
Vân Kiến Quốc:â“Ấy đừng, WeChat¸của tôi cóἷcái đặt khôngíbiết sử dụng,ἱmuốn nhờ anhɪxem giúp, điếuíthuốc là đápùlễ.”
Bảo vệĬnghiêm mặt nói:ἰ“Điếu thuốc thìăkhỏi, để tôiìxem làm đượcĺgì.”
Vân KiếnìQuốc đưa điệnửthoại qua, dừngĨở giao diệnỉkhung trò chuyệnIWeChat.
Là giaoĩdiện gửi tậpἱtin.
Bên trên viết:ìTôi là cảnhĩsát, đừng căngèthẳng, nói tôiẹbiết nơi nàyįxảy ra chuyệnógì?
Phía dưới làɩhình ảnh chứngỉminh.
“Bạn tôi gửi¹hình cho tôi,ụlàm sao chuyểnỗcho người khác?”ịVân Kiến Quốcọhỏi: “Hay làễanh làm giúpâtôi được không,[tôi đánh chữằchậm, anh tiện{tay gửi tin,nhắn giùm luôn.”ἴ
“Được rồi.”
“Cảmếơn.”
Vân Kiến Quốc nhận điện thoại. Thấy nội dung bên trên, ông sầm mặt trở lại xe liên lạc phía cảnh sát, báo có bọn bắt cóc ở Thập Tam Trung, nghi ngờ mang theo thuốc nổ, bắt cóc học sinh và giáo viên… Đồng thời ông nói ra thân phận, bảo bọn họ cần phải tiến hành thật kín kẽ.
Gã vội vàng chạy tới. Nhưng không hiểu tại sao, dưới chân lảo đảo, trước mắt biến thành trần nhà, gáy gã đập xuống đất, bất tỉnh như hai tên kia.
Giới nhìn Vân Kiến Quốc làm xong một loạt hành động, lại nói mấy câu với bảo vệ gác cổng. Sau khi được bọn bắt cóc trong hội trường cho phép, ông bèn tiến vào phòng học.
Sương trắng lại phủ mờ mặt kính lần nữa, Thiên Hành Kiện quấn khăn tắm lầm bầm: “Ngươi không muốn làm thì nhường cho ta đi.”
Loài người làm việc thật phiền phức, vòng vèo nhiều thế. Để ý tới máy truyền tin cỡ nhỏ trên người Vân Kiến Quốc, Giới cảm khái trong lòng, đi theo sau lưng ông.
Giới nhớ ra người này, đây là một trong những đồng đội trong thế giới tận thế đầu tiên của Vân Thiển, anh ta chẳng có ấn tượng gì.
Bọn bắt cóc quát tháo: “Bên kia yên lặng chút đi, không muốn sống hả?!”
Vân Kiến Quốc vừa vào hội trường đã bị bọn bắt cóc ấn xuống đất, ông hoảng hốt la lên: “Chuyện gì thế? Này này này này…”
Vân Kiến Quốc căng thẳng nói: “Tôi là phụ huynh học sinh, đương nhiên cậu thấy quen . Rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì, bốn thứ trong góc kia là thuốc nổ sao?”
Bọn bắt cóc: “Yên lặng chút đi!”
Lại còn trượt rất khéo, đầu cả hai va vào nhau, té xỉu dưới đất.
Bọn họ biết được đây là phụ huynh muốn gây sự từ bảo vệ gác cổng, bèn cho ông đi thẳng vào, khỏi phải làm ầm bên ngoài. Bọn chúng lục soát hai chiếc điện thoại của đối phương xong thì ném ông vào trong đám thầy cô.
Hơi nóng hầm hập, sướng trắng phủ đầy mặt kính, một bàn tay khớp xương nổi rõ lau sương trắng đi, mặt kính hiện lên gương mặt tươi cười của Thiên Hành Kiện.
Vân Kiến Quốc vừa vào hội trường đã bị bọn bắt cóc ấn xuống đất, ông hoảng hốt la lên: “Chuyện gì thế? Này này này này…”
“Phải đó.” Người nọ cười khà khà: “Chú và Vân Thiển có quan hệ gì? Cặp mắt hai người rất giống, tôi là Thiên Hành Kiện, là thầy giáo thể dục ở đây.”
Vân Kiến Quốc vừa ngồi xuống bậc thang, bên cạnh có người nhỏ giọng hỏi: “Trông chú… quen lắm.”
“Tôi là cảnh sát.” Ông cởi dây trói vài thầy giáo, bảo họ giúp đỡ tháo dây thừng cho tất cả mọi người, nhanh chóng rời khỏi đây.
Hội trường bậc thang im phăng phắc. Sau khi xác nhận bọn bắt cóc hôn mê thật chứ không phải sở thích giả vờ quái đản, cổ tay Vân Kiến Quốc cử động, dây thừng trên tay tuột ra.
Giới cũng cảm thấy người hỏi câu này quen mắt, hình như ngài đã gặp ở đâu.
Bọn bắt cóc: “Yên lặng chút đi!”
Vân Kiến Quốc ngậm miệng, lúc nãy ông đã cung cấp thông tin nơi này cho phía cảnh sát.
Vân Kiến Quốc căng thẳng nói: “Tôi là phụ huynh học sinh, đương nhiên cậu thấy quen . Rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì, bốn thứ trong góc kia là thuốc nổ sao?”
Bọn họ biết được đây là phụ huynh muốn gây sự từ bảo vệ gác cổng, bèn cho ông đi thẳng vào, khỏi phải làm ầm bên ngoài. Bọn chúng lục soát hai chiếc điện thoại của đối phương xong thì ném ông vào trong đám thầy cô.
Ông vừa quan sát bọn bắt cóc bị trói, vừa báo cáo tình huống để tiểu đội phá bom tiến vào càng nhanh càng tốt.
“Phải đó.” Người nọ cười khà khà: “Chú và Vân Thiển có quan hệ gì? Cặp mắt hai người rất giống, tôi là Thiên Hành Kiện, là thầy giáo thể dục ở đây.”
Luồng khí tan biến trong lòng bàn tay ngài.
Vân Kiến Quốc: “Cậu không sợ sao?”
“Chú nói đúng không?”
Người kia rơi vào hôn mê, Giới đỡ lấy anh ta. Ngài phải tìm một nơi bí mật thi triển thần thuật, khiến anh ta quên hết chuyện bản thân gặp hôm nay.
Thiên Hành Kiện vẫn vui vẻ: “Tôi thuộc trường phái lạc quan, tôi tin chính nghĩa chắc chắn sẽ chiến thắng, nhất định sẽ có cảnh sát đến cứu chúng tôi.”
Thân hình Giới lóe sáng, xuất hiện tại Hải Thành.
Bọn bắt cóc quát tháo: “Bên kia yên lặng chút đi, không muốn sống hả?!”
Giới cũng cảm thấy người hỏi câu này quen mắt, hình như ngài đã gặp ở đâu.
Giới nhớ ra người này, đây là một trong những đồng đội trong thế giới tận thế đầu tiên của Vân Thiển, anh ta chẳng có ấn tượng gì.
Vân Kiến Quốc vừa ngồi xuống bậc thang, bên cạnh có người nhỏ giọng hỏi: “Trông chú… quen lắm.”
Vân Kiến Quốc ngậm miệng, lúc nãy ông đã cung cấp thông tin nơi này cho phía cảnh sát.
Thiên Hành Kiện truy hỏi: “Chú là ba của Vân Thiển nhỉ, xem tuổi tác hẳn là ba chứ không phải ông nội. Tôi quen biết Vân Thiển, tính cách cô ấy rất thú vị, tôi rất thích.”
Vân Kiến Quốc nhận điện thoại. Thấy nội dung bên trên, ông sầm mặt trở lại xe liên lạc phía cảnh sát, báo có bọn bắt cóc ở Thập Tam Trung, nghi ngờ mang theo thuốc nổ, bắt cóc học sinh và giáo viên… Đồng thời ông nói ra thân phận, bảo bọn họ cần phải tiến hành thật kín kẽ.
“Ủa, nếu chú là ba Vân Thiển, vậy chú không phải là phụ huynh học sinh ở đây rồi, hoặc là con thứ hai của chú, con ngoài giá thú à? Chắc không phải, trông mặt chú khá hiền lành, tôi cũng rất thích.”
“Cháu qua đó nhuộm tóc, nhìn thấy nơi này tụ tập nhiều người nên đến xem, không ngờ chú Vân cũng ở đây… Chú còn có chuyện nhỉ, cháu làm phiền rồi.”
Thiên Hành Kiện lắc đầu, cười sang sảng: “Chẳng qua tôi chỉ muốn xác nhận thôi. Xin lỗi, tôi hay bị người khác nói mình rất phiền phức. Nhưng nếu không đích thân xác nhận thông tin, tôi cứ thấy không yên lòng… Xin tự giới thiệu, tôi tên Thiên Hành Kiện.”
“Bây giờ những người khác đều rất sợ hãi, tôi nói chuyện với bọn họ, bọn họ bị bọn bắt cóc cảnh cáo liền chẳng để ý đến tôi. Chú nói xem sao bọn họ nhát gan thế, đối mặt phần tử tội phạm thì sợ cái gì. Chúng tôi là giáo viên, lúc đối diện tội phạm cũng phải ôm trong lòng chính khí ngút trời !”
“Chú nói đúng không?”
Vân Kiến Quốc: “…”
Thiên Hành Kiện nhìn về phía người tới, một thanh niên đẹp trai tóc đen mắt đen.
Giới nhìn Vân Kiến Quốc làm xong một loạt hành động, lại nói mấy câu với bảo vệ gác cổng. Sau khi được bọn bắt cóc trong hội trường cho phép, ông bèn tiến vào phòng học.
【Sao người này nói nhiều vậy?】
Ông thấp giọng đáp: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.”
“Đã bảo bọn bây im lặng chút đi!” Bọn bắt cóc chịu hết nổi tiếng xì xầm ở đây, hai tên đi về phía này, giơ nấm đấm định đánh Vân Kiến Quốc.
Vân Kiến Quốc: “…”
Thiên Hành Kiện bỉu môi.
“Đã bảo bọn bây im lặng chút đi!” Bọn bắt cóc chịu hết nổi tiếng xì xầm ở đây, hai tên đi về phía này, giơ nấm đấm định đánh Vân Kiến Quốc.
“Chú còn chưa cho tôi biết chú là ba của Vân Thiển à?”
【Sao người này nói nhiều vậy?】
Nấm đấm chưa chạm vào, bọn họ đã đột ngột trượt té.
Nếu lúc nãy ngài không ngăn cản, luồng khí này sẽ thông qua Thiên Hành Kiện chạy vào cơ thể Vân Kiến Quốc, sau đó sẽ cưỡng chế Vân Kiến Quốc thành tín đồ của ngài, bước vào giai đoạn tín ngưỡng cuối cùng, tức là giai đoạn dục vọng điên cuồng… phóng túng tất cả.
Lại còn trượt rất khéo, đầu cả hai va vào nhau, té xỉu dưới đất.
Một tên khác trong bọn bắt cóc sững sờ. Vì sao tình tiết hài hước trong phim ảnh lại phát sinh trong đời sống hiện thực vậy?
Gã vội vàng chạy tới. Nhưng không hiểu tại sao, dưới chân lảo đảo, trước mắt biến thành trần nhà, gáy gã đập xuống đất, bất tỉnh như hai tên kia.
Hội trường bậc thang im phăng phắc. Sau khi xác nhận bọn bắt cóc hôn mê thật chứ không phải sở thích giả vờ quái đản, cổ tay Vân Kiến Quốc cử động, dây thừng trên tay tuột ra.
“Ủa, nếu chú là ba Vân Thiển, vậy chú không phải là phụ huynh học sinh ở đây rồi, hoặc là con thứ hai của chú, con ngoài giá thú à? Chắc không phải, trông mặt chú khá hiền lành, tôi cũng rất thích.”
Ông vừa quan sát bọn bắt cóc bị trói, vừa báo cáo tình huống để tiểu đội phá bom tiến vào càng nhanh càng tốt.
Nấm đấm chưa chạm vào, bọn họ đã đột ngột trượt té.
“Tôi là cảnh sát.” Ông cởi dây trói vài thầy giáo, bảo họ giúp đỡ tháo dây thừng cho tất cả mọi người, nhanh chóng rời khỏi đây.
Sự việc giải quyết thuận lợi. Bà Tống Hương Thi nghe thấy tình huống nơi này, dù khập khiễng cũng muốn đích thân tới gặp con gái. Vân Kiến Quốc trấn an hai mẹ con, lúc đang chuẩn bị đưa hai người trở về thì bị Thiên Hành Kiện gọi lại.
“Một thần linh với bản năng đứng ở ngôi cao lại hạ mình đi làm bảo mẫu cho con người.”
“Chú còn chưa cho tôi biết chú là ba của Vân Thiển à?”
“Bây giờ những người khác đều rất sợ hãi, tôi nói chuyện với bọn họ, bọn họ bị bọn bắt cóc cảnh cáo liền chẳng để ý đến tôi. Chú nói xem sao bọn họ nhát gan thế, đối mặt phần tử tội phạm thì sợ cái gì. Chúng tôi là giáo viên, lúc đối diện tội phạm cũng phải ôm trong lòng chính khí ngút trời !”
Vân Kiến Quốc khó hiểu nguyên nhân cố chấp của anh ta, gật đầu đáp: “Không sai, Vân Thiển là con gái tôi, còn chuyện gì khác không?”
Thiên Hành Kiện lắc đầu, cười sang sảng: “Chẳng qua tôi chỉ muốn xác nhận thôi. Xin lỗi, tôi hay bị người khác nói mình rất phiền phức. Nhưng nếu không đích thân xác nhận thông tin, tôi cứ thấy không yên lòng… Xin tự giới thiệu, tôi tên Thiên Hành Kiện.”
Loài người làm việc thật phiền phức, vòng vèo nhiều thế. Để ý tới máy truyền tin cỡ nhỏ trên người Vân Kiến Quốc, Giới cảm khái trong lòng, đi theo sau lưng ông.
Vân Kiến Quốc đang định vươn tay bắt tay, bỗng nhiên ông nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng chào hỏi “Chú Vân, trùng hợp thật đấy” , tay ông đã bị người khác nắm.
Vân Kiến Quốc khó hiểu nguyên nhân cố chấp của anh ta, gật đầu đáp: “Không sai, Vân Thiển là con gái tôi, còn chuyện gì khác không?”
Thiên Hành Kiện nhìn về phía người tới, một thanh niên đẹp trai tóc đen mắt đen.
“Thẩm Giới, sao cậu cũng ở đây?”
“Cháu qua đó nhuộm tóc, nhìn thấy nơi này tụ tập nhiều người nên đến xem, không ngờ chú Vân cũng ở đây… Chú còn có chuyện nhỉ, cháu làm phiền rồi.”
Vân Kiến Quốc gật đầu tạm biệt Giới, dẫn vợ và con gái đồng nghiệp cũ lên xe.
Giới nhìn sang Thiên Hành Kiện, ngón tay điểm lên trán anh ta, rút ra một luồng khí của Vương Lâm trộn lẫn với khí của Thần Bóng Tối.
Ông thấp giọng đáp: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.”
Luồng khí tan biến trong lòng bàn tay ngài.
“Đây là chuyện buồn cười nhất ta từng gặp.”
Nếu lúc nãy ngài không ngăn cản, luồng khí này sẽ thông qua Thiên Hành Kiện chạy vào cơ thể Vân Kiến Quốc, sau đó sẽ cưỡng chế Vân Kiến Quốc thành tín đồ của ngài, bước vào giai đoạn tín ngưỡng cuối cùng, tức là giai đoạn dục vọng điên cuồng… phóng túng tất cả.
Vân Kiến Quốc: “Cậu không sợ sao?”
Người kia rơi vào hôn mê, Giới đỡ lấy anh ta. Ngài phải tìm một nơi bí mật thi triển thần thuật, khiến anh ta quên hết chuyện bản thân gặp hôm nay.
Đợi giải quyết xong mọi chuyện đã đến nửa đêm.
Thân hình Giới lóe sáng, xuất hiện tại Hải Thành.
Thiên Hành Kiện tỉnh lại trong căn hộ nhỏ của mình, anh ta thừ người chốc lát, đứng dậy khỏi giường, bước vào nhà vệ sinh tắm gội.
Thiên Hành Kiện vẫn vui vẻ: “Tôi thuộc trường phái lạc quan, tôi tin chính nghĩa chắc chắn sẽ chiến thắng, nhất định sẽ có cảnh sát đến cứu chúng tôi.”
Hơi nóng hầm hập, sướng trắng phủ đầy mặt kính, một bàn tay khớp xương nổi rõ lau sương trắng đi, mặt kính hiện lên gương mặt tươi cười của Thiên Hành Kiện.
Một tên khác trong bọn bắt cóc sững sờ. Vì sao tình tiết hài hước trong phim ảnh lại phát sinh trong đời sống hiện thực vậy?
“Đây là chuyện buồn cười nhất ta từng gặp.”
Sự việc giải quyết thuận lợi. Bà Tống Hương Thi nghe thấy tình huống nơi này, dù khập khiễng cũng muốn đích thân tới gặp con gái. Vân Kiến Quốc trấn an hai mẹ con, lúc đang chuẩn bị đưa hai người trở về thì bị Thiên Hành Kiện gọi lại.
“Một thần linh với bản năng đứng ở ngôi cao lại hạ mình đi làm bảo mẫu cho con người.”
Thiên Hành Kiện truy hỏi: “Chú là ba của Vân Thiển nhỉ, xem tuổi tác hẳn là ba chứ không phải ông nội. Tôi quen biết Vân Thiển, tính cách cô ấy rất thú vị, tôi rất thích.”
Sương trắng lại phủ mờ mặt kính lần nữa, Thiên Hành Kiện quấn khăn tắm lầm bầm: “Ngươi không muốn làm thì nhường cho ta đi.”
Thiên Hành Kiện là thần bóng tối à, hoặc là có thân phạn nào khác chứ con người thì chắc chắn không phải
Người chơi đều ở Hải Thành hết hay sao ấy nhỉ?
Ái chà thần Bóng tối hiện thân luôn à, bắt đầu cuộc chiến cuối cùng rồi nhỉ ??