Chương 99
Trong mơ có ngài
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giới định sau khi giải quyết vấn đề của Vân Kiến Quốc sẽ về thẳng Thần giới, tiếp tục điều tra, chứ không phải chạy tới Hải Thành, ngồi trên tháp cao hứng gió lạnh.
Khoảng thời gian trước, Vân Thiển cầu nguyện với ngài, nhưng ngài không hồi đáp.
Ngài lưỡng lự rất lâu, nghe theo lòng mình, đi về hướng căn hộ.
Giới lặng lẽ đáp xuống ban công phòng Vân Thiển, ngài cố ý giấu mùi để đám phân thân không nhận ra ngài đến.
Rèm cửa sổ kéo nửa,ĩánh trăng xuyêníqua cửa kínhìnhẹ nhàng đáp}lên cơ thểḹcô gái. Tócẳnâu trà thắtữthành hai bímùtóc quai chèoínằm trên gối,ílông mi khẽưrun, có thểľnhìn thấy conľngươi chuyển độngìbên dưới míἵmắt, khóe môiЇhơi nhếch lên,ạphỏng chừng đangỉmơ mộng đẹp.
Ngónìtay Giới nângónhẹ, khóa cửaĩban công chậmứrãi mở ra.
Cửaỗkính nhẹ nhàngľtrượt không mộtựtiếng động, ngàiăbước vào trongļphòng.
Hơi thởõbên trong thơmịngọt, ngài tìmἳvị trí nàoịđó gần giườngĪngồi xuống, nângìmắt nhìn thấyịcửa phòng VânõThiển đang trongẳtrạng thái khóa.
…Côíkhông yên tâmởvề phân thânïcủa ngài sao?
Giớiãchỉ muốn ngồióở đây mộtợlát. Lúc ngàiЇđang suy nghĩ,ĩtiếng Vân Thiểnắlật người truyềnìtừ trên giườngɩtới.
Ngài cảm nhậnİđược một ánhỉmắt nhìn mìnhờchăm chú.
Ngẩng đầu.
Vân:Thiển đang nhìn°ngài.
Không đúng, đóĮkhông phải VânằThiển bình thường,ĩlà Vân Thiểnɨtrong trạng tháiįmộng du doìbị dục vọngiđiều khiển.
“Ngài thầnịlinh, sao ngàiợkhông đáp lạiἰlời cầu nguyệnĩcủa tôi?”
CôÏvươn cánh tayɪtừ trong chănɪra, ấm ứcêkéo tay áoĬngài, muốn kéoơngài lên giườngắđệm.
Giới ngồi vữngânhư bàn đá,íkhông hề độngệđậy.
Dù cho VânưThiển kéo lệchįáo bào ngài,ỳlộ ra xươngIquai xanh vàìhơn nửa bảếvai, ngài cũngýkhông hề bướcÍvề trước mộtìbước.
Vân Thiển dừngĪđộng tác, ngồiỏdậy, chăn bôngătrượt xuống.
Cô chỉưmặc một chiếcồváy hai dây,ẽkhông có áoôlót, cứ thếïcúi người kéoḽGiới.
Đây là lầnủđầu tiên Giớióthông qua đôiâmắt bản thểĺmà tận mắtἰnhìn thấy cảnhjsắc khác lạ.
Lờiîtrào phúng củaἴThần Chiến Tranhẫvẫn còn quanhởquẩn bên tai,ỵkhí của Tínhơdục dường nhưixuyên qua ngón‹tay Vân Thiển,ệtruyền vào cơẳthể ngài, nhiệtỉđộ trong phòngútăng lên khôngíít.
“Ngài thần linhļghét tôi.”
VânợThiển giơ tayẽdụi mắt.
“…Ta khôngủghét.”
Giới nghĩạcô đang khóc,ìngài nghiêng ngườiἰvề trước, bịIhai tay côἶtóm lấy tócídài rũ haiậbên gò má.
Thựcíra sức kéoļtrên tóc khôngạmạnh, còn lâuảmới bằng sứcìkéo quần áoòban nãy. Nhưngỷlần này, Giới,bị Vân Thiểnĩấn lên giườngíthành công.
Phần bụngıbị ngồi lên,âvừa mềm mại(vừa đàn hồi,Įlại là tưỳthế quen thuộc.
Giớiờnâng mắt nhìnỉVân Thiển đangềnheo mắt quanảsát ngài, giốngẹnhư nhìn mộtḽtô đồ ănơngon lành thơmĺphức, chưa biếtừđặt đũa từẵđâu.
Nếu làãngười khác dámḹnhìn ngài từètrên xuống nhưĩvậy, ngài sẽĩmóc mắt kẻỉđó.
“Ngài thần linh,{tôi sợ sấmĩsét đánh tôi.”ỉĐầu ngón tay}Vân Thiển đảoỉquanh xương quaiấxanh: “Tôi muốnìlàm rất nhiềuàchuyện với ngài.”i
Giới đáp: “Taẵđã cho phép.”Į
Ngài đã từngÎdụ cô bángốbổ, là côídừng lại trước.
Tiếngõnói vừa dứt,ầGiới nhìn thấyîcánh môi hồng]hào cách ngàiụngày càng gần,ɩcuối cùng dánịlên môi ngài.
Bắtἳđầu từ khóeờmôi, kéo dàiİtừng chút vàoộgiữa, động tácỉnhẹ nhàng nhưngỡlại khiến GiớiĬhơi bất mãn.
Đột¸nhiên —— môiἱdưới bị cắnómạnh.
Giới ăn đau,ìhọng bật raĩtiếng rên, môiỉdưới hơi sưng,İđuôi mắt nhuốmưmàu đỏ.
Không đợiɪGiới nói gì,ÎVân Thiển đãísợ hãi nằmãsụp xuống, dánẩcả cơ thểỡlên người ngài,ốphả hơi thởịấm áp bênìtai ngài: “Xinἵlỗi.”
Giới: “Không]sao…”
Lời cònḻchưa dứt, VânỉThiển đã ngậmỉlấy yết hầujchuyển động vìḽnói chuyện, giọngọnói ậm ừỉkhông rõ cắtìngang lời ngài.
“Làmásao đây, ngàiâthần linh?”
Giới không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể buông thõng hai tay túm tấm ga gường nhăn nhúm, đuôi mắt càng đỏ.
***
Ba chữ Thiên Hành Kiện vừa nói ra, Vân Thiển dừng động tác hôn lại: “Tôi còn nhớ anh ta.”
Chẳng xảy ra gì hết, Tấn Giang không cho phép.
Động tác của cô gái dừng lại, ngài mới khàn cổ họng thở gấp, hỏi: “Cái gì mà làm sao?”
Giới hơi khựng lại, nụ cười trên khóe môi biến mất chốc lát rồi lại càng thêm xán lạn.
Đầu ngón tay lành lạnh của Vân Thiển chạm đến đuôi mắt ngài: “Nhìn bộ dạng sắp khóc của ngài thần linh, tôi không kiềm được muốn… làm ngài thần linh khóc thật.”
Giới khẽ rên một tiếng: “Hình như y không có chỗ nào khiến nàng nhớ kỹ như vậy.”
Giới: “…”
Ngài vẫn chưa tìm được nguồn gốc của mùi kỳ lạ ở hội trường bậc thang.
Vì sao Vân Thiển mộng du lại có sở thích đáng sợ như vậy?
Giới không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể buông thõng hai tay túm tấm ga gường nhăn nhúm, đuôi mắt càng đỏ.
“Tôi thích ngài…” Vân Thiển nắm lấy tay Giới, giao mười đầu ngón tay. Ngay lúc ngài dao động, cô bèn nói tiếp một chữ “Cười”.
Ngài chưa dung nạp Cố chấp để cậu điều khiển cơ thể, làm sao có thể khóc lung tung!
Đáng đời ngài.
Đầu ngón tay lành lạnh của Vân Thiển chạm đến đuôi mắt ngài: “Nhìn bộ dạng sắp khóc của ngài thần linh, tôi không kiềm được muốn… làm ngài thần linh khóc thật.”
Thấy gương mặt không nói một lời của thần linh, Vân Thiển sợ hãi hỏi: “Ngài tức giận sao?”
Hôm sau, Vân Thiển thức dậy, ngơ ngác nhìn cửa ban công.
Giới: “Không có.”
“Ngày mai hẳn nàng sẽ không nhớ được chuyện hôm nay. Thần bộc của ta để lại một luồng khí trên người một người chơi, muốn ra tay với ba nàng. Ta không rõ nguyên nhân ông ta làm thế… Người chơi bị lợi dụng là người mà nàng gặp trong thế giới của Cố chấp, tên Thiên Hành Kiện.”
Giới: “…Ta vốn như vậy, đành chịu.”
Vân Thiển: “Nhưng trông ngài không vui lắm, khóe môi đều trễ xuống này.”
Tính ra tối qua nằm mơ thật kích thích, giống y như thật, đáng tiếc cô chỉ nhớ nửa đoạn trước, nửa đoạn sau xảy ra chuyện gì thì chẳng nhớ nổi.
Giới: “…Ta vốn như vậy, đành chịu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngài hơi nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười nhẹ, trong đôi mắt vàng như có sương mù bay bay.
Giới vòng tay qua eo cô, tay kia giữ gáy, thấp giọng trấn an, hỏi: “Y nói cái gì?”
Giới: “Không có.”
“Tôi thích ngài…” Vân Thiển nắm lấy tay Giới, giao mười đầu ngón tay. Ngay lúc ngài dao động, cô bèn nói tiếp một chữ “Cười”.
Cô nhớ rõ ràng hôm qua đã khóa rồi, tại sao khóa lại mở chứ…
Giới hơi khựng lại, nụ cười trên khóe môi biến mất chốc lát rồi lại càng thêm xán lạn.
Đôi tay Vân Thiển níu tóc ngài, thỏ thẻ bên tai: “Tôi đã ngủ, nhưng ngủ không sâu, tôi nghe thấy lời anh ta nói. Anh ta nói rất nghiêm túc, không phải đang uy hiếp, mà là thật sự muốn làm chuyện đó, khiến tôi rất sợ.”
Đáng đời ngài.
Giới không muốn buông tay cô, nhưng Vân Thiển rút tay ra. Ngài kiềm chế cảm giác hụt hẫng đột ngột, nói:
“Ngày mai hẳn nàng sẽ không nhớ được chuyện hôm nay. Thần bộc của ta để lại một luồng khí trên người một người chơi, muốn ra tay với ba nàng. Ta không rõ nguyên nhân ông ta làm thế… Người chơi bị lợi dụng là người mà nàng gặp trong thế giới của Cố chấp, tên Thiên Hành Kiện.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ba chữ Thiên Hành Kiện vừa nói ra, Vân Thiển dừng động tác hôn lại: “Tôi còn nhớ anh ta.”
Vì sao Vân Thiển mộng du lại có sở thích đáng sợ như vậy?
Giới khẽ rên một tiếng: “Hình như y không có chỗ nào khiến nàng nhớ kỹ như vậy.”
“Tôi không thích anh ta.” Vân Thiển cọ lên cằm Giới, động tác cởi thắt lưng trên tay dừng lại, kết thúc mộng du, lại tiếp tục ngủ.
May mà không có thứ gì kỳ quái chạy vào!
Đôi tay Vân Thiển níu tóc ngài, thỏ thẻ bên tai: “Tôi đã ngủ, nhưng ngủ không sâu, tôi nghe thấy lời anh ta nói. Anh ta nói rất nghiêm túc, không phải đang uy hiếp, mà là thật sự muốn làm chuyện đó, khiến tôi rất sợ.”
Giới vòng tay qua eo cô, tay kia giữ gáy, thấp giọng trấn an, hỏi: “Y nói cái gì?”
“…Đổi lại là tôi, bây giờ tôi lập tức vứt hết mấy cô cậu cho cá mập, trước tiên sẽ xé đứt tay chân, rồi lại khắc chữ lên da, chờ lúc các cô cậu thấy mình sắp tiêu đời thì vặn đứt đầu.”
Ngài chậm rãi xê dịch Vân Thiển từ trên người xuống. Sau khi đắp chăn bông cho cô, ngài lại đi về hướng Thủ đô lần nữa. Ngài cần kiểm tra lại Thiên Hành Kiện.
“Tôi không thích anh ta.” Vân Thiển cọ lên cằm Giới, động tác cởi thắt lưng trên tay dừng lại, kết thúc mộng du, lại tiếp tục ngủ.
Giới đã hiểu, Vân Thiển khóa trái cửa phòng này là để bảo vệ phân thân.
“…Đổi lại là tôi, bây giờ tôi lập tức vứt hết mấy cô cậu cho cá mập, trước tiên sẽ xé đứt tay chân, rồi lại khắc chữ lên da, chờ lúc các cô cậu thấy mình sắp tiêu đời thì vặn đứt đầu.”
Ngài chậm rãi xê dịch Vân Thiển từ trên người xuống. Sau khi đắp chăn bông cho cô, ngài lại đi về hướng Thủ đô lần nữa. Ngài cần kiểm tra lại Thiên Hành Kiện.
Ngài vẫn chưa tìm được nguồn gốc của mùi kỳ lạ ở hội trường bậc thang.
Hôm sau, Vân Thiển thức dậy, ngơ ngác nhìn cửa ban công.
Cô nhớ rõ ràng hôm qua đã khóa rồi, tại sao khóa lại mở chứ…
May mà không có thứ gì kỳ quái chạy vào!
Tính ra tối qua nằm mơ thật kích thích, giống y như thật, đáng tiếc cô chỉ nhớ nửa đoạn trước, nửa đoạn sau xảy ra chuyện gì thì chẳng nhớ nổi.
Ngài hơi nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười nhẹ, trong đôi mắt vàng như có sương mù bay bay.
***
Ngài hơi nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười nhẹ, trong đôi mắt vàng như có sương mù bay bay.Tác giả có lời muốn nói:
Chẳng xảy ra gì hết, Tấn Giang không cho phép.
Haizzz.Sau này thu hồi Dục vọng không biết Vân Thiển còn chủ động thế này ko nữa?
khỏi tiếc nha chị iu, ngày đó sẽ đến gần mà thui
Nửa đoạn sau cũng có gì đâu à ?
Đoạn nào thì viết cũng đều bị khoá hết ???
Rồi ngày đó cũng đến thôi không cần tiếc đâu Vân chó ơi =))))