Cá muối cứu thế – Chương 99

Chương 99

Trong mơ có ngài

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Giới định sau khi giải quyết vấn đề của Vân Kiến Quốc sẽ về thẳng Thần giới, tiếp tục điều tra, chứ không phải chạy tới Hải Thành, ngồi trên tháp cao hứng gió lạnh.

Khoảng thời gian trước, Vân Thiển cầu nguyện với ngài, nhưng ngài không hồi đáp.

Ngài lưỡng lự rất lâu, nghe theo lòng mình, đi về hướng căn hộ.

Giới lặng lẽ đáp xuống ban công phòng Vân Thiển, ngài cố ý giấu mùi để đám phân thân không nhận ra ngài đến.

Rèm ca s kéo na,ĩánh trăng xuyêníqua ca kínhình nhàng đáp}lên cơ thcô gái. Tócnâu trà thtthành hai bímùtóc quai chèoínm trên gi,ílông mi khưrun, có thľnhìn thy conľngươi chuyn đngìbên dưi mímt, khóe môiЇhơi nhếch lên,phng chng đangmơ mng đp.

Ngónìtay Gii nângónh, khóa caĩban công chmrãi m ra.

Cakính nh nhàngľtrưt không mttiếng đng, ngàiăbưc vào trongļphòng.

Hơi thõbên trong thơmngt, ngài tìmv trí nàođó gn giưngĪngi xung, nângìmt nhìn thyca phòng VânõThin đang trongtrng thái khóa.

…Côíkhông yên tâmv phân thânïca ngài sao?

Giiãch mun ngió đây mtlát. Lúc ngàiЇđang suy nghĩ,ĩtiếng Vân Thinlt ngưi truynìt trên giưngɩti.

Ngài cm nhnİđưc mt ánhmt nhìn mìnhchăm chú.

Ngng đu.

Vân:Thin đang nhìn°ngài.

Không đúng, đóĮkhông phi VânThin bình thưng,ĩlà Vân Thinɨtrong trng tháiįmng du doìb dc vngiđiu khin.

“Ngài thnlinh, sao ngàikhông đáp lili cu nguynĩca tôi?”

CôÏvươn cánh tayɪt trong chănɪra, m cêkéo tay áoĬngài, mun kéoơngài lên giưngđm.

Gii ngi vngânhư bàn đá,íkhông h đngđy.

Dù cho VânưThin kéo lchįáo bào ngài,l ra xươngIquai xanh vàìhơn na bếvai, ngài cũngýkhông h bưcÍv trưc mtìbưc.

Vân Thin dngĪđng tác, ngidy, chăn bôngătrưt xung.

Cô chưmc mt chiếcváy hai dây,không có áoôlót, c thếïcúi ngưi kéoGii.

Đây là lnđu tiên Giióthông qua đôiâmt bn thĺmà tn mtnhìn thy cnhjsc khác l.

Liîtrào phúng caThn Chiến Tranhvn còn quanhqun bên tai,khí ca Tínhơdc dưng nhưixuyên qua ngóntay Vân Thin,truyn vào cơth ngài, nhitđ trong phòngútăng lên khôngíít.

“Ngài thn linhļghét tôi.”

VânThin giơ taydi mt.

“…Ta khôngghét.”

Gii nghĩcô đang khóc,ìngài nghiêng ngưiv trưc, bIhai tay côtóm ly tócídài rũ haibên gò má.

Thcíra sc kéoļtrên tóc khôngmnh, còn lâumi bng scìkéo qun áoòban nãy. Nhưngln này, Gii,b Vân Thinĩn lên giưngíthành công.

Phn bngıb ngi lên,âva mm mi(va đàn hi,Įli là tưthế quen thuc.

Giinâng mt nhìnVân Thin đangnheo mt quansát ngài, gingnhư nhìn mttô đ ănơngon lành thơmĺphc, chưa biếtđt đũa tđâu.

Nếu làãngưi khác dámnhìn ngài tètrên xung nhưĩvy, ngài sĩmóc mt kđó.

“Ngài thn linh,{tôi s smĩsét đánh tôi.”Đu ngón tay}Vân Thin đoquanh xương quaixanh: “Tôi munìlàm rt nhiuàchuyn vi ngài.”i

Gii đáp: “Tađã cho phép.”Į

Ngài đã tngÎd cô bángb, là côídng li trưc.

Tiếngõnói va dt,Gii nhìn thyîcánh môi hng]hào cách ngàingày càng gn,ɩcui cùng dánlên môi ngài.

Btđu t khóemôi, kéo dàiİtng chút vàogia, đng tácnh nhàng nhưngli khiến GiiĬhơi bt mãn.

Đt¸nhiên —— môidưi b cnómnh.

Gii ăn đau,ìhng bt raĩtiếng rên, môidưi hơi sưng,İđuôi mt nhumưmàu đ.

Không điɪGii nói gì,ÎVân Thin đãís hãi nmãsp xung, dánc cơ thlên ngưi ngài,ph hơi thm áp bênìtai ngài: “Xinli.”

Gii: “Không]sao…

Li cònchưa dt, VânThin đã ngmly yết hujchuyn đng vìnói chuyn, gingnói m không rõ ctìngang li ngài.

Làmásao đây, ngàiâthn linh?”

Giới không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể buông thõng hai tay túm tấm ga gường nhăn nhúm, đuôi mắt càng đỏ.

***

Ba chữ Thiên Hành Kiện vừa nói ra, Vân Thiển dừng động tác hôn lại: “Tôi còn nhớ anh ta.”

Chẳng xảy ra gì hết, Tấn Giang không cho phép.

Động tác của cô gái dừng lại, ngài mới khàn cổ họng thở gấp, hỏi: “Cái gì mà làm sao?”

Giới hơi khựng lại, nụ cười trên khóe môi biến mất chốc lát rồi lại càng thêm xán lạn.

Đầu ngón tay lành lạnh của Vân Thiển chạm đến đuôi mắt ngài: “Nhìn bộ dạng sắp khóc của ngài thần linh, tôi không kiềm được muốn… làm ngài thần linh khóc thật.”

Giới khẽ rên một tiếng: “Hình như y không có chỗ nào khiến nàng nhớ kỹ như vậy.”

Giới: “…”

Ngài vẫn chưa tìm được nguồn gốc của mùi kỳ lạ ở hội trường bậc thang.

Vì sao Vân Thiển mộng du lại có sở thích đáng sợ như vậy?

Giới không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể buông thõng hai tay túm tấm ga gường nhăn nhúm, đuôi mắt càng đỏ.

“Tôi thích ngài…” Vân Thiển nắm lấy tay Giới, giao mười đầu ngón tay. Ngay lúc ngài dao động, cô bèn nói tiếp một chữ “Cười”.

Ngài chưa dung nạp Cố chấp để cậu điều khiển cơ thể, làm sao có thể khóc lung tung!

Đáng đời ngài.

Đầu ngón tay lành lạnh của Vân Thiển chạm đến đuôi mắt ngài: “Nhìn bộ dạng sắp khóc của ngài thần linh, tôi không kiềm được muốn… làm ngài thần linh khóc thật.”

Thấy gương mặt không nói một lời của thần linh, Vân Thiển sợ hãi hỏi: “Ngài tức giận sao?”

Hôm sau, Vân Thiển thức dậy, ngơ ngác nhìn cửa ban công.

Giới: “Không có.”

“Ngày mai hẳn nàng sẽ không nhớ được chuyện hôm nay. Thần bộc của ta để lại một luồng khí trên người một người chơi, muốn ra tay với ba nàng. Ta không rõ nguyên nhân ông ta làm thế… Người chơi bị lợi dụng là người mà nàng gặp trong thế giới của Cố chấp, tên Thiên Hành Kiện.”

Giới: “…Ta vốn như vậy, đành chịu.”

Vân Thiển: “Nhưng trông ngài không vui lắm, khóe môi đều trễ xuống này.”

Tính ra tối qua nằm mơ thật kích thích, giống y như thật, đáng tiếc cô chỉ nhớ nửa đoạn trước, nửa đoạn sau xảy ra chuyện gì thì chẳng nhớ nổi.

Giới: “…Ta vốn như vậy, đành chịu.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ngài hơi nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười nhẹ, trong đôi mắt vàng như có sương mù bay bay.

Giới vòng tay qua eo cô, tay kia giữ gáy, thấp giọng trấn an, hỏi: “Y nói cái gì?”

Giới: “Không có.”

“Tôi thích ngài…” Vân Thiển nắm lấy tay Giới, giao mười đầu ngón tay. Ngay lúc ngài dao động, cô bèn nói tiếp một chữ “Cười”.

Cô nhớ rõ ràng hôm qua đã khóa rồi, tại sao khóa lại mở chứ…

Giới hơi khựng lại, nụ cười trên khóe môi biến mất chốc lát rồi lại càng thêm xán lạn.

Đôi tay Vân Thiển níu tóc ngài, thỏ thẻ bên tai: “Tôi đã ngủ, nhưng ngủ không sâu, tôi nghe thấy lời anh ta nói. Anh ta nói rất nghiêm túc, không phải đang uy hiếp, mà là thật sự muốn làm chuyện đó, khiến tôi rất sợ.”

Đáng đời ngài.

Giới không muốn buông tay cô, nhưng Vân Thiển rút tay ra. Ngài kiềm chế cảm giác hụt hẫng đột ngột, nói:

“Ngày mai hẳn nàng sẽ không nhớ được chuyện hôm nay. Thần bộc của ta để lại một luồng khí trên người một người chơi, muốn ra tay với ba nàng. Ta không rõ nguyên nhân ông ta làm thế… Người chơi bị lợi dụng là người mà nàng gặp trong thế giới của Cố chấp, tên Thiên Hành Kiện.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ba chữ Thiên Hành Kiện vừa nói ra, Vân Thiển dừng động tác hôn lại: “Tôi còn nhớ anh ta.”

Vì sao Vân Thiển mộng du lại có sở thích đáng sợ như vậy?

Giới khẽ rên một tiếng: “Hình như y không có chỗ nào khiến nàng nhớ kỹ như vậy.”

“Tôi không thích anh ta.” Vân Thiển cọ lên cằm Giới, động tác cởi thắt lưng trên tay dừng lại, kết thúc mộng du, lại tiếp tục ngủ.

May mà không có thứ gì kỳ quái chạy vào!

Đôi tay Vân Thiển níu tóc ngài, thỏ thẻ bên tai: “Tôi đã ngủ, nhưng ngủ không sâu, tôi nghe thấy lời anh ta nói. Anh ta nói rất nghiêm túc, không phải đang uy hiếp, mà là thật sự muốn làm chuyện đó, khiến tôi rất sợ.”

Giới vòng tay qua eo cô, tay kia giữ gáy, thấp giọng trấn an, hỏi: “Y nói cái gì?”

“…Đổi lại là tôi, bây giờ tôi lập tức vứt hết mấy cô cậu cho cá mập, trước tiên sẽ xé đứt tay chân, rồi lại khắc chữ lên da, chờ lúc các cô cậu thấy mình sắp tiêu đời thì vặn đứt đầu.”

Ngài chậm rãi xê dịch Vân Thiển từ trên người xuống. Sau khi đắp chăn bông cho cô, ngài lại đi về hướng Thủ đô lần nữa. Ngài cần kiểm tra lại Thiên Hành Kiện.

“Tôi không thích anh ta.” Vân Thiển cọ lên cằm Giới, động tác cởi thắt lưng trên tay dừng lại, kết thúc mộng du, lại tiếp tục ngủ.

Giới đã hiểu, Vân Thiển khóa trái cửa phòng này là để bảo vệ phân thân.

“…Đổi lại là tôi, bây giờ tôi lập tức vứt hết mấy cô cậu cho cá mập, trước tiên sẽ xé đứt tay chân, rồi lại khắc chữ lên da, chờ lúc các cô cậu thấy mình sắp tiêu đời thì vặn đứt đầu.”

Ngài chậm rãi xê dịch Vân Thiển từ trên người xuống. Sau khi đắp chăn bông cho cô, ngài lại đi về hướng Thủ đô lần nữa. Ngài cần kiểm tra lại Thiên Hành Kiện.

Ngài vẫn chưa tìm được nguồn gốc của mùi kỳ lạ ở hội trường bậc thang.

Hôm sau, Vân Thiển thức dậy, ngơ ngác nhìn cửa ban công.

Cô nhớ rõ ràng hôm qua đã khóa rồi, tại sao khóa lại mở chứ…

May mà không có thứ gì kỳ quái chạy vào!

Tính ra tối qua nằm mơ thật kích thích, giống y như thật, đáng tiếc cô chỉ nhớ nửa đoạn trước, nửa đoạn sau xảy ra chuyện gì thì chẳng nhớ nổi.

Ngài hơi nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười nhẹ, trong đôi mắt vàng như có sương mù bay bay.

***

Ngài hơi nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười nhẹ, trong đôi mắt vàng như có sương mù bay bay.Tác giả có lời muốn nói:

Chẳng xảy ra gì hết, Tấn Giang không cho phép.

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
3 Năm Cách đây

Haizzz.Sau này thu hồi Dục vọng không biết Vân Thiển còn chủ động thế này ko nữa?

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

khỏi tiếc nha chị iu, ngày đó sẽ đến gần mà thui

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nửa đoạn sau cũng có gì đâu à ?

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Đoạn nào thì viết cũng đều bị khoá hết ???
Rồi ngày đó cũng đến thôi không cần tiếc đâu Vân chó ơi =))))

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!