Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 61

Chương 61

Chuyện quan trọng nhất bây giờ là giữ mạng!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Một tiếng “bịch” không lớn không nhỏ, Tần Uyển Uyển và Yên Vô Song cùng nhìn sang. Tần Uyển Uyển quát lớn: “Ai?!”

Tiếng quát lớn này dọa Giản Hành Chi nhào tới bụi hoa bên cạnh ngồi xuống, dốc cạn tu vi che giấu bản thân.

Y thật sự không biết rốt cuộc Tịch Sơn nữ quân này tu vi thế nào, có phát hiện y không, chỉ đành cố hết sức ngăn địch, thầm nghĩ nếu thật sự không được, y đành cá chết…

Cá chết lưi rách cũngkhông đưc!

Nghĩ đếnchính mình đíchĭthân dâng lábùa lin tâmõkia lên, GinĭHành Chi hihn biết vychng làm, ngiêxm dưi đt,)s dng cànhcây nh cheļtrên đnh đu.

TnUyn Uyn chyti bên cas, đy cara, cp tcs dng thnêthc quét mtvòng xung quanh,chng phát hinđưc gì.

T CôĐưng và NamPhong cũng ngheãtiếng đng, chyèvào trong phòng,íti bên cnhTn Uyn Uyn:đ“Sao thế?”

“Hìnhfnhư lúc nãyīcó ngưi.” TnàUyn Uyn cauĪmày.

T Cô Đưngơs dng thnthc lc soátmt ln, lcđu: “Ta khôngthy gì.”

Vadt li, mtcon mèo đenình nhàng nhyt trên tưngxung, Nam Phongĩnghi hoc: “Làmèo?”

“Có lêvy.” Tn UyníUyn gt đu.

Bangưi th lng.éTn Uyn Uyníđang đnh rikhi ca s,bng nhiên nhnĩra bt thưng,]quay đu nhìnív phía GinâHành Chi đanggiơ mt nhánhícây.

Nhánh cây kiaÏl m chuynàđng, như cónhư không. TnĭUyn Uyn nhìnchm chm nhánhcây, nghi ngđt câu hi:íVì sao nhánhũcây kia nhúcnhích?”

T CôļĐưng và NamáPhong cùng nhìnơsang. Nhưng cònchưa kp nhìnk, bng ngheľsau lưng “mmt tiếng, TíCô Đưng phnàng đu tiên,xông v phíaèYên Vô Songhô to: “Đngli!”

Yên VôSong đã lénlút ci dâyìthng t lâu,hin gi khókhăn lm mitìm đưc cơįhi, y làmsao chu dngli, chy thngúmt mch rangoài, va chyva gào lên:Ї“Cu mng! Giếtngưi ri! Cưnghiếp hoàng hoađi khuê nam(*)!Có ai không!]Cu mng!!!”

(*)Bt ngun t)câu “hoàng hoaīđi khuê n, “hoàng hoanghĩa là hoaÏcúc, thưng dùngôđ ch conĭgái dân tcHán thi xưaòchưa xut giá,úvì thưng yêuthích dán hoaĺcúc lên tránũhoc hai má.

Tuvi ca ychng ra saonhưng chy liìcc nhanh, ging¹như mt conlươn già trơnĩtut, dn nhómôT Cô Đưng]và Tn UynĪUyn chy vòngvòng trong sân.

TnĭUyn Uyn và:T Cô Đưng]trơ mt nhìnĩy chy rakhi Thiên đin.ĺNhng nơi khácí miếu NguytìLão ngưi quak li, binòngưi tp np,Tn Uyn Uyns kinh đngquan ph qunlý trong HoangThành, vi vàngdng bưc, ngănT Cô Đưng:“B đi.”

TCô Đưng vàNam Phong nhìnnhau, Tn UynïUyn nghiến răng:ưNhng gì cóïth nói, hnĭy đã nóihết, còn licũng chng hiĩđưc gì, trưcátiên tr vīthôi.”

T CôếĐưng vn tiĭgiúp đ, TnIUyn Uyn khôngýđui theo, ycũng không cóýlý do đui³theo, bèn khôngìnhiu li.

Tn UynUyn nhìn phươnghưng Yên VôSong chy xa,ɩth dài, quayóđu nhìn TCô Đưng: “Tđo quân, đat huynh.”

Không²có gì.”

TïCô Đưng lcđu: “Ta cũngchng giúp đưcgì.”

Tri đã(khuya… Tn UynjUyn nhìn sctri: “Chúng taĩtr v trưcjđã. V tr,e là sưph ta liíkhông vui.”

Nhcìti Gin HànhChi, T CôĐưng mm cưi:Kiếm ý tinbi thun khiết,ùtâm tư liging như mtđa tr.”

Phi.”Tn Uyn Uynth dài: “Làkiu chưa ttânghip tiu hc.”

Nói xong, bónglưng cui cùng]Gin Hành Chiăôm đ chơi}quà vt mt:mát tr vlưt qua đunàng, bưc chânɨkhông khi nhanhhơn, mun trv xem ngưiįđang làm gì.

Cnhóm ri khimiếu Nguyt Lão.Gin Hành Chicm giác đưckhí tc hxa dn, rtĩcuc th phào,ïb nhánh câyìxung, ngi dưiđt, th hngùhc.

Đi bình tĩnhmt hi, yũmi bt đutiêu hóa tintc kinh ngưinày.

Tn Uyn Uynĭlà Tch Sơnn quân, ngưiđng th haiīmươi mt trongbng xếp hngsc chiến đutrong truyn thuyết,ìTch Sơn níquân va raơtay đã tngíy vào tiuthế gii này!

Nhưngnếu nàng cóîth đy y[vào thế giiìnày, vì saocũng đây,íli ging như{đang tra xétīchuyn gì?

Hơn nanàng đã tiếđây ri, vìjsao còn phiíbày ra bìdng trói gà¹không cht? Saukhi biết rõ³y là GinHành Chi, liİchu nhc bên cnh y,)làm hc tròïngoan ngoãn caìmình?

Đu óc GinùHành Chi vnhành cc nhanh,suy nghĩ đloi kh năng.Nghĩ trái nghĩ{phi hi lâu,y bng tnh.

Lnào đây chínhlà báo thùáca nàng?!

Nàng khôngmun ra tayquyết đu viy, khiến yly chiến luynìđo tăng tuɨvi, bèn dùngpháp thut đcbit đưa yĩđến tiu thếgii này, sauđó ngy trangthành dáng v³thun lương vôhi, la gtès tin tưng²ca y, chiếm¹đưc công pháp°ca y, thânɩth y, còncó… trái timĩy!

T khi đếnthế gii nàyếđến nay, yĪb s nhcjnhiu ln, mcĩy phc hng,phn, cài kptóc bươm bưm,íb đin gitôbt c lúcinào, luôn luônchu đ kích.

Yđưa tâm phápísư môn chonàng, tôi thcho nàng, giúpnàng đ kiếp,ĭcòn đưa nàngîbùa lin tâm,òđ nàng nmcht mng mìnhtrong tay.

Càng thê°thm hơn lày… y… yĩli thích nàng!

Nếujnhư ti nayĨt tình thànhăcông, không chngõva đúng ýnàng. Du saonàng đã nóibáo thù lnnht không philà trên thân}th mà làĩnhc nhã trongtâm hn.

Nếu yt tình, nàngľthành công lathân, la tim,la công pháp,la tin y.Hai ngưi liàcùng tr vTiên gii, đến¸lúc đó nàngícó tâm phápca y, yđánh không liĩnàng, còn phiíb nàng nhcìnhã trong tìnhcm, không chngkhong thi giankhut nhc nàyfcòn b nàngíghi li, munÎphát tán khpíTiên gii…

Nghĩ đếncnh này, yįcó c ýnghĩ t vnĩri.

Ch nhân.” ThyếGin Hành Chi[càng nghĩ cànglch, 666 nhìnhết ni, ngănìy nghĩ ngilung tung: “Ngàivà n chính² chung không[phi ngày mtngày hai, đngìnghĩ theo hưngĩxu, hãy nghĩthêm ch ttíca cô y(đi.”

Nghe nóithế, Gin HànhChi t tútnh táo li,Îcm thy tưngtưng xu như}thế chưa chclà tht.

“Cô nóiiđúng.” Gin HànhìChi bình tĩnhÏphân tích: “Viccp bách trưc¹mt, đu tiênìphi n đnhjTn Uyn Uyn,duy trì trngíthái hin ti,không đ nàngếlàm ra hànhõđng quá khích.”

“Sau đó?” 666bt đu tòmò Gin HànhChi có th²nghĩ ra kếthoch gì.

“Sau đó,ta va thămdò ý đĨtht s canàng, va laíly li bùaılin tâm.”

Gin²Hành Chi vch°kế hoch: “Ta²không th giaoɨtính mng vàoêtay k thù.áNếu nàng khôngcó ý đnhgì vi talà tt nht,ínếu nàng thts gài byíta chết, ít°nht ta phiìcó cơ hivũng vy!”

“Ngài²chưa tng nghĩcô y mun)làm bn vingài à?” 666đ xut nghivn, gương mtùGin Hành Chil v chánnn.

Chuyn này có}th sao?” GinĩHành Chi thõdài: “Dù choùTn Uyn Uynkhông phi làngưi xu, nàngfcũng vô c]đi ti nơinày ging ta,òvy chng khácnào nàng býta liên lyđúng không?”

“Hìnhnhư cũng đúng…

“Ta tưng nàngįhi ta titiu thế giiõnày chu khnên rt tcígin. Vy ta°ch đng đánhơlên sơn mônnàng, đánh nàng,ĩhi nàng titiu thế giiếnày, li tiếptc đánh nàng( tiu thếįgii này, cònõnói rt nhiuli khó nghetrưc mt nàng,ìdù cho nànglà thánh nhânļcũng phi ômáhn trong lòng.”

“Ngài nói… cũngĩcó lý.”

666ıb y thuyếtôphc. Gin HànhChi ngi xếpļbng dưi đt,ícàng nghĩ càngsuy sp: “Hơnna, cô nhĪtrn thi đuàmy ngày trưckhông, ngưi kiaĬgim lên mtjnàng, nàng lptc bùng n,cô không thynàng đánh ngưièn thành thếnào sao? Côïnghĩ li đi,điu này chngĩminh nàng rtjđ tâm chuyngim lên mt,ta gim nàngkhông ch mtİln, nàng sb qua chota sao?”

“Sìkhông.”

Không điì666 nói, GinĩHành Chi đãt đáp: “Chlà nàng chưafcó thi cơÏbáo thù thích{hp mà thôi,¹nàng không hnta là mayâri, làm sao}có th làmbng hu ch?!”

Nói xong, yìgiơ tay càoũtóc, bi thươngĺtht lên: “Taįxong ri, taãxong ri!”

Vy…666 do d:Kế hoch títình ca ngài…ì

“T vi chưtình gì na?!”

Gin Hành ChiЇva nghe thycâu này, đaulòng phn ngiao thoa, vôĩcùng khinh bbn thân rơivào cái by°hng phn. Y:che giu sũtc gin camình, quát 666:ăChuyn quan trngĩnht bây giЇlà gi mng!Còn nghĩ tìnhItình yêu yêucái gì!”

Đưcri…

666 btlc: “Vy ngàiìmau tr v,ìch đ nàngphát hin ngàiiđã biết chuyn.”

Không sai.” GinùHành Chi đngíý vi li666: “Ta phimau tr v,còn phi đitt vi nàng:mt chút, phiđ nàng hccách khoan dung,thy đưc ưuĺđim ca ta.ũDù cho khôngÍthành bng hu,Ĭchúng ta cũngphi buông bhn thù.”

m.”666 mt khôngIcm xúc: “C:lên, ta tinìvào ngài.”

Hquyết tâm, tìmèđưc phương ánếthc thi, GinĺHành Chi bìnhtĩnh hơn nhiu.

Y)vi vàng đngdy, phi bùnđt trên mông,chy v Ninhĩph.

Tn Uyn Uyn¸đã tr liINinh ph trưcmt bưc. Sauİkhi hi phkhông thy GinHành Chi, ch{có Thúy LcĬphơi trăng trongjsân, nàng lyĮlàm l hi:)“Sư ph tađâu?”

“Y chưaưv.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, lòng căng thẳng, thầm nghĩ hẳn Giản Hành Chi rất buồn nên ở trên phố không chịu về nhà.

Nói tới chỗ này, Tần Uyển Uyển hơi chua xót, cảm thấy không ngờ mình đã bắt đầu chấp nhận thiết lập này của Giản Hành Chi.

Nói xong, nàng nằm thẳng cẳng, đắp chăn cho mình.

Lấy hiểu biết của nàng đối với Giản Hành Chi, e rằng chuyện nàng đuổi y là thất bại lớn nhất trong cuộc đời y. Y chịu ngoan ngoãn trở về, chắc tâm hồn bị tổn thương không nhỏ.

Tần Uyển Uyển suy nghĩ, quyết định dỗ dành y một phen. Vì thế, sau khi cáo biệt nhóm Tạ Cô Đường, nàng bèn đến cửa Ninh phủ đợi Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi không đáp, y tự nói với mình không được sợ, nhưng không biết tại sao đối diện với gương mặt quen thuộc này, y lại có cảm giác kinh hoàng khó tả.

Suốt đường đi, Giản Hành Chi tự nhủ sẵn trong lòng, nói với mình phải thận trọng, không được hoảng, gặp Tịch Sơn nữ quân thì vẫn phải giống như trước đây.

Tần Uyển Uyển nghe vậy, lòng căng thẳng, thầm nghĩ hẳn Giản Hành Chi rất buồn nên ở trên phố không chịu về nhà.

“Không muốn, ta không muốn biết!”

Y ám thị bản thân dọc đường về Ninh phủ, từ rất xa đã nhìn thấy nàng ngồi trước cửa đợi y.

Ý nghĩ đáng xấu hổ này hiện lên trong đầu Giản Hành Chi.

Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi khẩn trương, do dự một lát rồi khẽ nói: “Được rồi.”

Nàng giống với trong trí nhớ, thuần lương, ngọt ngào, xinh đẹp, dịu dàng như thế.

“Dù sao ta cũng không còn là kiếm tiên.”

Một lát sau, y quyết đoán đứng dậy, mang giày, nhảy ra ngoài.

Nhưng không biết vì sao, khi so sánh kiểu ngọt ngào xinh đẹp này cùng với tiếng cười điên cuồng dưới tia chớp kia, y bỗng chốc cảm thấy vô cùng quỷ dị, thậm chí khủng bố!

Giản Hành Chi vừa nghe nàng muốn trò chuyện đã lùi ngay về sau: “Con ngủ ngon, ta về ngủ trước đây!”

Giản Hành Chi nói một cách dứt khoát, kéo chăn, nhắm mắt lại.

Giản Hành Chi dừng bước. Tần Uyển Uyển đợi y nhàm chán, vừa ngẩng đầu đã thấy Giản Hành Chi đứng đằng xa. Nàng vội vàng nhảy lên, vui vẻ chạy tới: “Sư phụ! Người trở về rồi?!”

Lấy hiểu biết của nàng đối với Giản Hành Chi, e rằng chuyện nàng đuổi y là thất bại lớn nhất trong cuộc đời y. Y chịu ngoan ngoãn trở về, chắc tâm hồn bị tổn thương không nhỏ.

Giản Hành Chi không đáp, y tự nói với mình không được sợ, nhưng không biết tại sao đối diện với gương mặt quen thuộc này, y lại có cảm giác kinh hoàng khó tả.

Giản Hành Chi vội vàng cắt lời nàng. Y biết, chắc chắn là nàng nghi ngờ, đang thăm dò. Y phải biểu hiện xuôi theo mới loại trừ được sự cảnh giác của nữ ma đầu này!

Y cứng đờ người, nghiêm mặt giả vờ lạnh lùng. Tần Uyển Uyển cho rằng y giận, vội vàng lấy lòng: “Sư phụ, tối nay người đi đâu chơi vậy? Hạt dẻ con mua cho người ăn hết chưa?”

Tần Uyển Uyển hoang mang trở vào phòng, ngồi lên giường, vừa xếp chân tĩnh tọa đã nghe giọng 38 vang lên: “Ký chủ, điểm tích lũy tối nay trừ 500.”

Nói xong, y phóng vào phòng mình tựa như một cơn gió.

“Chưa.”

Nghe những lời này, lòng Tần Uyển Uyển lóe lên chút hoài nghi.

Giản Hành Chi nặn ra một chữ. Tần Uyển Uyển hơi chột dạ, nghĩ chắc Giản Hành Chi giận lắm rồi, bèn cúi đầu giải thích: “Lời ta nói tối nay hơi nặng, người đừng để trong lòng. Trong lòng ta, sư phụ là quan trọng nhất, có điều tạm thời chuyện này không thích hợp nói cho người biết, đợi ngày nào đó…”

“Người…” Tần Uyển Uyển hoài nghi: “Sao lại đột nhiên khen ta, nói cái gì mà rộng lượng hay không?”

“Ta chỉ bày tỏ chút áy náy vì phá hỏng kế hoạch cuộc thi chèo thuyền của con, hi vọng con có thể tha thứ cho ta.”

“Không muốn, ta không muốn biết!”

Nhưng nàng nghĩ thoáng hơn, thở dài, giơ tay lên kéo tay áo Giản Hành Chi: “Đi đi, vào nhà thôi.”

Giản Hành Chi vội vàng cắt lời nàng. Y biết, chắc chắn là nàng nghi ngờ, đang thăm dò. Y phải biểu hiện xuôi theo mới loại trừ được sự cảnh giác của nữ ma đầu này!

“Con rộng lượng một chút…” Y tiếp tục khuyên nàng: “Bất luận ta phạm phải sai lầm gì, ta thật sự không phải cố ý. Ta đã thật lòng hối hận rồi.”

Y vội vàng tỏ ra chính trực: “Con muốn làm gì thì cứ làm, mặc kệ ta, ta hiểu hết cả. Trước đây là ta không đúng, ta… ta quá ích kỷ, quá kiêu ngạo, con đại nhân đại lượng, nhất định phải tha thứ cho ta.”

Tần Uyển Uyển hoảng hốt hỏi, 38 ngáp một tiếng: “Cô nghĩ cái gì cũng có thể nói với người của tiểu thế giới này à? Cơ hội để cô nói những lời đó với Yên Vô Song cần đổi bằng điểm tích lũy.”

Nếu như y có thể nghĩ nhiều hơn, y đã phát hiện Tần Uyển Uyển là Tịch Sơn nữ quân từ lâu.

Tần Uyển Uyển nghe thấy lời y, sững sờ: “Đả… đả kích ta gây ra cho người lớn vậy sao?”

Tần Uyển Uyển trầm mặc. Nàng hơi đau lòng điểm tích lũy, nhưng muốn bắt con cá rô phải bỏ con săn sắt, chỉ đành tiếc rẻ: “Giản Hành Chi có cơ hội đánh tuyến tình cảm kiếm điểm tích lũy, ta có cơ hội kiếm điểm tích lũy trừ tuyến nhiệm vụ chính không?”

Nàng nói rất vui vì hắn biết nghĩ lấy cúp cho nàng  —— Đây là qua loa có lệ.

Giản Hành Chi mà cũng biết nói lời trái lòng sao?

Nàng giống với trong trí nhớ, thuần lương, ngọt ngào, xinh đẹp, dịu dàng như thế.

Bên phía Tần Uyển Uyển đang ngủ say sưa, Giản Hành Chi lại cả đêm chẳng thể say giấc.

Giản Hành Chi nhìn vẻ mặt của Tần Uyển Uyển, thật sự chẳng hiểu nữ ma đầu này nghĩ gì, y chỉ đành giả vờ điềm tĩnh: “Đả kích? Làm gì có đả kích, lời ta nói đều là thật. Chuyện đó… Uyển Uyển…” Giản Hành Chi nắm lấy tay nàng, vẻ mặt nghiêm túc: “Con là một tiên nữ cao quý, dịu dàng, rộng lượng đúng không?”

“Chủ nhân.”

“Sư phụ?”

“Vậy sao cậu không nhắc ta?!”

“Con rộng lượng một chút…” Y tiếp tục khuyên nàng: “Bất luận ta phạm phải sai lầm gì, ta thật sự không phải cố ý. Ta đã thật lòng hối hận rồi.”

Lý do này rất bình thường, Tần Uyển Uyển cảm thấy nhẹ nhõm khi Giản Hành Chi có thể nhận ra điểm này.

Y vội vàng tỏ ra chính trực: “Con muốn làm gì thì cứ làm, mặc kệ ta, ta hiểu hết cả. Trước đây là ta không đúng, ta… ta quá ích kỷ, quá kiêu ngạo, con đại nhân đại lượng, nhất định phải tha thứ cho ta.”

Nghe những lời này, lòng Tần Uyển Uyển lóe lên chút hoài nghi.

“Sư phụ.” Nàng thăm dò: “Có phải người… biết cái gì không?”

Y ám thị bản thân dọc đường về Ninh phủ, từ rất xa đã nhìn thấy nàng ngồi trước cửa đợi y.

“Không.” Giản Hành Chi quyết định sửa đổi mọi lỗi lầm trước đây: “Trước đây ta suy nghĩ quá ít, sau này ta nhất định phải suy nghĩ nhiều hơn!”

“Cái gì?” Giản Hành Chi lập tức căng thẳng: “Ta biết cái gì?”

“Có đó.”

“Người…” Tần Uyển Uyển hoài nghi: “Sao lại đột nhiên khen ta, nói cái gì mà rộng lượng hay không?”

“À.” Đầu óc Giản Hành Chi dốc sức vận hành, y nuốt nước bọt, đang định mở miệng, chợt nhìn thấy 666 đang viết lời kịch trên bảng nhắc bài trong đầu.

Tối nay nàng biết được rất nhiều, có vài chuyện liên quan đến Giản Hành Chi, nàng thật sự muốn tìm y bàn bạc một chút.

Tần Uyển Uyển suy nghĩ, quyết định dỗ dành y một phen. Vì thế, sau khi cáo biệt nhóm Tạ Cô Đường, nàng bèn đến cửa Ninh phủ đợi Giản Hành Chi.

“Ta chỉ bày tỏ chút áy náy vì phá hỏng kế hoạch cuộc thi chèo thuyền của con, hi vọng con có thể tha thứ cho ta.”

“Ta nhắc cô thì cô không nói à?”

Nhưng không biết vì sao, khi so sánh kiểu ngọt ngào xinh đẹp này cùng với tiếng cười điên cuồng dưới tia chớp kia, y bỗng chốc cảm thấy vô cùng quỷ dị, thậm chí khủng bố!

Lý do này rất bình thường, Tần Uyển Uyển cảm thấy nhẹ nhõm khi Giản Hành Chi có thể nhận ra điểm này.

Nàng thở phào, khẽ cười: “Không có gì, ta cũng quen rồi. Người còn biết nghĩ lấy cúp cho ta, ta rất vui.”

“Tại sao?!”

Nói tới chỗ này, Tần Uyển Uyển hơi chua xót, cảm thấy không ngờ mình đã bắt đầu chấp nhận thiết lập này của Giản Hành Chi.

666 cảm nhận được cảm xúc xuống thấp của Giản Hành Chi, lập tức cắt lời y: “Ngài đừng nghĩ nữa!”

Nhưng nàng nghĩ thoáng hơn, thở dài, giơ tay lên kéo tay áo Giản Hành Chi: “Đi đi, vào nhà thôi.”

Giản Hành Chi không nói, y nhìn chăm chú bóng lưng Tần Uyển Uyển, bắt đầu phân tích mỗi một câu nói, một vẻ mặt của nàng.

Lúc nãy nàng nói nàng quen rồi —— Đây là thất vọng.

Nàng thở phào, khẽ cười: “Không có gì, ta cũng quen rồi. Người còn biết nghĩ lấy cúp cho ta, ta rất vui.”

Nàng nói rất vui vì hắn biết nghĩ lấy cúp cho nàng  —— Đây là qua loa có lệ.

Tần Uyển Uyển nghe thấy lời y, sững sờ: “Đả… đả kích ta gây ra cho người lớn vậy sao?”

Nàng thở dài, xem ra chẳng có ý gì với y…

Trực tiếp đòi sẽ rút dây động rừng, phương pháp duy nhất hiện nay…

“Chủ nhân.”

Nàng thở dài, xem ra chẳng có ý gì với y…

666 cảm nhận được cảm xúc xuống thấp của Giản Hành Chi, lập tức cắt lời y: “Ngài đừng nghĩ nữa!”

“Không.” Giản Hành Chi quyết định sửa đổi mọi lỗi lầm trước đây: “Trước đây ta suy nghĩ quá ít, sau này ta nhất định phải suy nghĩ nhiều hơn!”

Nếu như y có thể nghĩ nhiều hơn, y đã phát hiện Tần Uyển Uyển là Tịch Sơn nữ quân từ lâu.

Ai có cha mẹ bán hồ lô ngào đường trên Tiên giới lại có bản lĩnh này?!

Giản Hành Chi dừng bước. Tần Uyển Uyển đợi y nhàm chán, vừa ngẩng đầu đã thấy Giản Hành Chi đứng đằng xa. Nàng vội vàng nhảy lên, vui vẻ chạy tới: “Sư phụ! Người trở về rồi?!”

Giản Hành Chi lại hối hận lần nữa vì sự liều lĩnh của bản thân trong quá khứ, y để mặc Tần Uyển Uyển dắt về phòng. Tần Uyển Uyển thấy y cả đường không nói, ngẫm nghĩ, quay đầu nhìn y: “Sư phụ, hay là chúng ta trò chuyện đi?”

“Sư phụ.” Nàng thăm dò: “Có phải người… biết cái gì không?”

Tối nay nàng biết được rất nhiều, có vài chuyện liên quan đến Giản Hành Chi, nàng thật sự muốn tìm y bàn bạc một chút.

“Không cần đâu!”

“Chưa.”

“Sư phụ?”

Giản Hành Chi vừa nghe nàng muốn trò chuyện đã lùi ngay về sau: “Con ngủ ngon, ta về ngủ trước đây!”

Ai có cha mẹ bán hồ lô ngào đường trên Tiên giới lại có bản lĩnh này?!

Nói xong, y phóng vào phòng mình tựa như một cơn gió.

Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi khẩn trương, do dự một lát rồi khẽ nói: “Được rồi.”

Giản Hành Chi không nói, y nhìn chăm chú bóng lưng Tần Uyển Uyển, bắt đầu phân tích mỗi một câu nói, một vẻ mặt của nàng.

Giản Hành Chi mà cũng biết nói lời trái lòng sao?

Có lẽ y ngủ một giấc, tâm trạng sẽ tốt hơn.

Lúc nãy nàng nói nàng quen rồi —— Đây là thất vọng.

Tần Uyển Uyển hoang mang trở vào phòng, ngồi lên giường, vừa xếp chân tĩnh tọa đã nghe giọng 38 vang lên: “Ký chủ, điểm tích lũy tối nay trừ 500.”

“Tại sao?!”

Có lẽ y ngủ một giấc, tâm trạng sẽ tốt hơn.

Tần Uyển Uyển hoảng hốt hỏi, 38 ngáp một tiếng: “Cô nghĩ cái gì cũng có thể nói với người của tiểu thế giới này à? Cơ hội để cô nói những lời đó với Yên Vô Song cần đổi bằng điểm tích lũy.”

Bùa liền tâm còn ở trong tay Tần Uyển Uyển một ngày, y khó mà an lòng, y phải nhanh chóng lấy thứ này trở về.

“Vậy sao cậu không nhắc ta?!”

“Ta nhắc cô thì cô không nói à?”

Tần Uyển Uyển: “…”

Tần Uyển Uyển trầm mặc. Nàng hơi đau lòng điểm tích lũy, nhưng muốn bắt con cá rô phải bỏ con săn sắt, chỉ đành tiếc rẻ: “Giản Hành Chi có cơ hội đánh tuyến tình cảm kiếm điểm tích lũy, ta có cơ hội kiếm điểm tích lũy trừ tuyến nhiệm vụ chính không?”

“Có đó.”

38 thản nhiên đáp: “Tu luyện đi.”

38 thản nhiên đáp: “Tu luyện đi.”

Tần Uyển Uyển: “…”

Hệ thống Đại nữ chính thật không gạt ta.

Hệ thống Đại nữ chính thật không gạt ta.

Nàng ngẫm nghĩ: “Phải nghỉ ngơi cho tốt mới có sức tu luyện, ta ngủ trước.”

Y cứng đờ người, nghiêm mặt giả vờ lạnh lùng. Tần Uyển Uyển cho rằng y giận, vội vàng lấy lòng: “Sư phụ, tối nay người đi đâu chơi vậy? Hạt dẻ con mua cho người ăn hết chưa?”

Giản Hành Chi lại hối hận lần nữa vì sự liều lĩnh của bản thân trong quá khứ, y để mặc Tần Uyển Uyển dắt về phòng. Tần Uyển Uyển thấy y cả đường không nói, ngẫm nghĩ, quay đầu nhìn y: “Sư phụ, hay là chúng ta trò chuyện đi?”

Nói xong, nàng nằm thẳng cẳng, đắp chăn cho mình.

Bên phía Tần Uyển Uyển đang ngủ say sưa, Giản Hành Chi lại cả đêm chẳng thể say giấc.

Bùa liền tâm còn ở trong tay Tần Uyển Uyển một ngày, y khó mà an lòng, y phải nhanh chóng lấy thứ này trở về.

Trực tiếp đòi sẽ rút dây động rừng, phương pháp duy nhất hiện nay…

Trộm?

Ý nghĩ đáng xấu hổ này hiện lên trong đầu Giản Hành Chi.

“Không cần đâu!”

“Không được, một đại kiếm tiên như ta sao có thể làm chuyện đó?”

Giản Hành Chi nói một cách dứt khoát, kéo chăn, nhắm mắt lại.

Một lát sau, y quyết đoán đứng dậy, mang giày, nhảy ra ngoài.

“Dù sao ta cũng không còn là kiếm tiên.”

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Thấy hông, anh trẻ con thật mà, ai cũng nói vậy kìa.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh nghĩ xa quá rồi đó anh ơi~ Anh ngốc vậy hông ai muốn lừa anh đâu

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đợi hai đứa này yêu đương chắc tui đã già ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Kiểu này chắc bị lộ sớm thôi ?‍♀️

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Câu sau như vả mặt câu trước vậy đó ?

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

Văn ngược luyến hiểu lầm phong cách 2022 ???

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Anh Giản nhìu năng lượng thật ó. Husky chính hịu.

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!