Chương 61
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là giữ mạng!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Một tiếng “bịch” không lớn không nhỏ, Tần Uyển Uyển và Yên Vô Song cùng nhìn sang. Tần Uyển Uyển quát lớn: “Ai?!”
Tiếng quát lớn này dọa Giản Hành Chi nhào tới bụi hoa bên cạnh ngồi xuống, dốc cạn tu vi che giấu bản thân.
Y thật sự không biết rốt cuộc Tịch Sơn nữ quân này tu vi thế nào, có phát hiện y không, chỉ đành cố hết sức ngăn địch, thầm nghĩ nếu thật sự không được, y đành cá chết…
Cá chết lưới rách cũngầkhông được!
Nghĩ đếnứchính mình đíchĭthân dâng láẽbùa liền tâmõkia lên, GiảnĭHành Chi hốiốhận biết vậyẹchẳng làm, ngồiêxổm dưới đất,)sử dụng cànhứcây nhỏ cheļtrên đỉnh đầu.
TầnỷUyển Uyển chạyễtới bên cửaḻsổ, đẩy cửaẩra, cấp tốcἶsử dụng thầnêthức quét mộtấvòng xung quanh,ụchẳng phát hiệnịđược gì.
Tạ CôἶĐường và NamắPhong cũng ngheãtiếng động, chạyèvào trong phòng,ítới bên cạnhẹTần Uyển Uyển:đ“Sao thế?”
“Hìnhfnhư lúc nãyīcó người.” TầnàUyển Uyển cauĪmày.
Tạ Cô Đườngơsử dụng thầnỉthức lục soátἴmột lần, lắcỳđầu: “Ta khôngổthấy gì.”
Vừaẩdứt lời, một‹con mèo đenìnhẹ nhàng nhảyệtừ trên tườngễxuống, Nam Phongĩnghi hoặc: “Làựmèo?”
“Có lẽêvậy.” Tần UyểníUyển gật đầu.
Baḽngười thả lỏng.éTần Uyển Uyểníđang định rờiἳkhỏi cửa sổ,ỉbỗng nhiên nhậnĩra bất thường,]quay đầu nhìnívề phía GiảnâHành Chi đangḷgiơ một nhánhícây.
Nhánh cây kiaÏlờ mờ chuyểnàđộng, như cóểnhư không. TầnĭUyển Uyển nhìnἲchằm chằm nhánhợcây, nghi ngờḽđặt câu hỏi:í“Vì sao nhánhũcây kia nhúcḽnhích?”
Tạ CôļĐường và NamáPhong cùng nhìnơsang. Nhưng cònạchưa kịp nhìnẩkỹ, bỗng ngheľsau lưng “ầm”ảmột tiếng, TạíCô Đường phảnàứng đầu tiên,ớxông về phíaèYên Vô Songỉhô to: “Đứngệlại!”
Yên VôờSong đã lénỉlút cởi dâyìthừng từ lâu,ἶhiện giờ khóỉkhăn lắm mớiἳtìm được cơįhội, y làmỉsao chịu dừngụlại, chạy thẳngúmột mạch raặngoài, vừa chạyửvừa gào lên:Ї“Cứu mạng! Giếtầngười rồi! Cưỡngẩhiếp hoàng hoaḷđại khuê nam(*)!ữCó ai không!]Cứu mạng!!!”
(*)ẫBắt nguồn từ)câu “hoàng hoaīđại khuê nữ”ọ, “hoàng hoa”ḽnghĩa là hoaÏcúc, thường dùngôđể chỉ conĭgái dân tộcềHán thời xưaòchưa xuất giá,úvì thường yêuἴthích dán hoaĺcúc lên tránũhoặc hai má.
Tuồvi của yặchẳng ra saoỗnhưng chạy lạiìcực nhanh, giống¹như một conịlươn già trơnĩtuột, dẫn nhómôTạ Cô Đường]và Tần UyểnĪUyển chạy vòngἵvòng trong sân.
TầnĭUyển Uyển và:Tạ Cô Đường]trơ mắt nhìnĩy chạy raởkhỏi Thiên điện.ĺNhững nơi khácíở miếu NguyệtìLão người quaἱkẻ lại, biểnòngười tấp nập,ỉTần Uyển Uyểnẵsợ kinh độngụquan phủ quảnểlý trong HoangỉThành, vội vàngỹdừng bước, ngănỵTạ Cô Đường:ẹ“Bỏ đi.”
TạịCô Đường vàỉNam Phong nhìnịnhau, Tần UyểnïUyển nghiến răng:ư“Những gì cóïthể nói, hẳnĭy đã nóiịhết, còn lạiỵcũng chẳng hỏiĩđược gì, trướcátiên trở vềīthôi.”
Tạ CôếĐường vốn tớiĭgiúp đỡ, TầnIUyển Uyển khôngýđuổi theo, yỏcũng không cóýlý do đuổi³theo, bèn khôngìnhiều lời.
Tần UyểnỉUyển nhìn phươngἰhướng Yên VôἶSong chạy xa,ɩthở dài, quayóđầu nhìn TạỏCô Đường: “Tạἶđạo quân, đaịtạ huynh.”
“Không²có gì.”
TạïCô Đường lắcịđầu: “Ta cũngỉchẳng giúp đượcỉgì.”
“Trời đã(khuya…” Tần UyểnjUyển nhìn sắcỷtrời: “Chúng taĩtrở về trướcjđã. Về trễ,ỉe là sưἰphụ ta lạiíkhông vui.”
Nhắcìtới Giản HànhḻChi, Tạ CôἲĐường mỉm cười:ứ“Kiếm ý tiềnửbối thuần khiết,ùtâm tư lạiḹgiống như mộtἴđứa trẻ.”
“Phải.”ἴTần Uyển Uyểnụthở dài: “Làἲkiểu chưa tốtânghiệp tiểu học.”ử
Nói xong, bóngἵlưng cuối cùng]Giản Hành Chiăôm đồ chơi}quà vặt mất:mát trở vềểlướt qua đầuḷnàng, bước chânɨkhông khỏi nhanhḽhơn, muốn trởẻvề xem ngườiįđang làm gì.
Cảửnhóm rời khỏiởmiếu Nguyệt Lão.ởGiản Hành Chiờcảm giác đượcỉkhí tức họịxa dần, rốtĩcuộc thở phào,ïbỏ nhánh câyìxuống, ngồi dướiởđất, thở hồngùhộc.
Đợi bình tĩnhớmột hồi, yũmới bắt đầuἷtiêu hóa tinịtức kinh ngườiểnày.
Tần Uyển Uyểnĭlà Tịch Sơnỉnữ quân, ngườiớđứng thứ haiīmươi mốt trongừbảng xếp hạngḹsức chiến đấuớtrong truyền thuyết,ìTịch Sơn nữíquân vừa raơtay đã tốngíy vào tiểuẳthế giới này!
Nhưngọnếu nàng cóîthể đẩy y[vào thế giớiìnày, vì saoụcũng ở đây,ílại giống như{đang tra xétīchuyện gì?
Hơn nữaỏnàng đã tớiếđây rồi, vìjsao còn phảiíbày ra bộìdạng trói gà¹không chặt? Sauịkhi biết rõ³y là GiảnẹHành Chi, lạiİchịu nhục ởỉbên cạnh y,)làm học tròïngoan ngoãn củaìmình?
Đầu óc GiảnùHành Chi vậnốhành cực nhanh,ỵsuy nghĩ đủẫloại khả năng.ḹNghĩ trái nghĩ{phải hồi lâu,ḻy bừng tỉnh.
Lẽậnào đây chínhỹlà báo thùácủa nàng?!
Nàng khôngộmuốn ra tayấquyết đấu vớiởy, khiến yẻlấy chiến luyệnìđạo tăng tuɨvi, bèn dùngẵpháp thuật đặcồbiệt đưa yĩđến tiểu thếễgiới này, sauịđó ngụy trangẩthành dáng vẻ³thuần lương vôỉhại, lừa gạtèsự tin tưởng²của y, chiếm¹được công pháp°của y, thânɩthể y, cònằcó… trái timĩy!
Từ khi đếnểthế giới nàyếđến nay, yĪbị sỉ nhụcjnhiều lần, mặcĩy phục hồng,phấn, cài kẹpỹtóc bươm bướm,íbị điện giậtôbất cứ lúcinào, luôn luônịchịu đả kích.
Yảđưa tâm phápísư môn choẹnàng, tôi thểầcho nàng, giúpỏnàng độ kiếp,ĭcòn đưa nàngîbùa liền tâm,òđể nàng nắmἴchặt mạng mìnhềtrong tay.
Càng thê°thảm hơn làḽy… y… yĩlại thích nàng!
Nếujnhư tối nayĨtỏ tình thànhăcông, không chừngõvừa đúng ýỷnàng. Dẫu saoỉnàng đã nóiἱbáo thù lớnἷnhất không phảiỉlà trên thân}thể mà làĩnhục nhã trongẽtâm hồn.
Nếu yἱtỏ tình, nàngľthành công lừaầthân, lừa tim,ởlừa công pháp,ẹlừa tiền y.ẽHai người lạiàcùng trở vềỳTiên giới, đến¸lúc đó nàngícó tâm phápẽcủa y, yẵđánh không lạiĩnàng, còn phảiíbị nàng nhụcìnhã trong tìnhḻcảm, không chừngẹkhoảng thời gianἵkhuất nhục nàyfcòn bị nàngíghi lại, muốnÎphát tán khắpíTiên giới…
Nghĩ đếnữcảnh này, yįcó cả ýẩnghĩ tự vẫnĩrồi.
“Chủ nhân.” ThấyếGiản Hành Chi[càng nghĩ càngấlệch, 666 nhìnẵhết nổi, ngănìy nghĩ ngợiựlung tung: “Ngàiặvà nữ chính²ở chung không[phải ngày mộtẳngày hai, đừngìnghĩ theo hướngĩxấu, hãy nghĩḷthêm chỗ tốtícủa cô ấy(đi.”
Nghe nóiἷthế, Giản HànhỉChi từ từútỉnh táo lại,Îcảm thấy tưởngỉtượng xấu như}thế chưa chắcấlà thật.
“Cô nóiiđúng.” Giản HànhìChi bình tĩnhÏphân tích: “Việcḻcấp bách trước¹mắt, đầu tiênìphải ổn địnhjTần Uyển Uyển,ớduy trì trạngíthái hiện tại,ḷkhông để nàngếlàm ra hànhõđộng quá khích.”ủ
“Sau đó?” 666ừbắt đầu tòọmò Giản HànhợChi có thể²nghĩ ra kếtệhoạch gì.
“Sau đó,ỹta vừa thămợdò ý đồĨthật sự củaởnàng, vừa lừaílấy lại bùaıliền tâm.”
Giản²Hành Chi vạch°kế hoạch: “Ta²không thể giaoɨtính mạng vàoêtay kẻ thù.áNếu nàng khôngằcó ý địnhẫgì với taẹlà tốt nhất,ínếu nàng thậtịsự gài bẫyíta chết, ít°nhất ta phảiìcó cơ hộiẳvũng vẫy!”
“Ngài²chưa từng nghĩềcô ấy muốn)làm bạn vớiữngài à?” 666ἵđề xuất nghiừvấn, gương mặtùGiản Hành Chiẳlộ vẻ chánịnản.
“Chuyện này có}thể sao?” GiảnĩHành Chi thởõdài: “Dù choùTần Uyển Uyểnẹkhông phải làỹngười xấu, nàngfcũng vô cớ]đi tới nơiịnày giống ta,òvậy chẳng khácḹnào nàng bịýta liên lụyἰđúng không?”
“Hìnhầnhư cũng đúng…”ἶ
“Ta tưởng nàngįhại ta tớiịtiểu thế giớiõnày chịu khổầnên rất tứcígiận. Vậy ta°chủ động đánhơlên sơn mônḷnàng, đánh nàng,ĩhại nàng tớiỉtiểu thế giớiếnày, lại tiếpứtục đánh nàng(ở tiểu thếįgiới này, cònõnói rất nhiềuịlời khó ngheỵtrước mặt nàng,ìdù cho nàngἰlà thánh nhânļcũng phải ômáhận trong lòng.”ồ
“Ngài nói… cũngĩcó lý.”
666ıbị y thuyếtôphục. Giản HànhẩChi ngồi xếpļbằng dưới đất,ícàng nghĩ càngọsuy sụp: “Hơnỉnữa, cô nhớĪtrận thi đấuàmấy ngày trướcủkhông, người kiaĬgiẫm lên mặtjnàng, nàng lậpẹtức bùng nổ,ỉcô không thấyẩnàng đánh ngườiènọ thành thếậnào sao? Côïnghĩ lại đi,ḹđiều này chứngĩminh nàng rấtjđể tâm chuyệnộgiẫm lên mặt,ửta giẫm nàngợkhông chỉ mộtİlần, nàng sẽἳbỏ qua choẻta sao?”
“Sẽìkhông.”
Không đợiì666 nói, GiảnĩHành Chi đãỵtự đáp: “Chỉịlà nàng chưafcó thời cơÏbáo thù thích{hợp mà thôi,¹nàng không hậnỵta là mayârồi, làm sao}có thể làmịbằng hữu chứ?!”ỹ
Nói xong, yìgiơ tay càoũtóc, bi thươngĺthốt lên: “Taįxong rồi, taãxong rồi!”
“Vậy…”ḹ666 do dự:ỹ“Kế hoạch tỏítình của ngài…”ì
“Tỏ với chảưtình gì nữa?!”ừ
Giản Hành ChiЇvừa nghe thấyἲcâu này, đauữlòng phẫn nộẹgiao thoa, vôĩcùng khinh bỉỉbản thân rơiἲvào cái bẫy°hồng phấn. Y:che giấu sựũtức giận củaầmình, quát 666:ă“Chuyện quan trọngĩnhất bây giờЇlà giữ mạng!ậCòn nghĩ tìnhItình yêu yêuầcái gì!”
“Đượcậrồi…”
666 bấtụlực: “Vậy ngàiìmau trở về,ìchớ để nàngḻphát hiện ngàiiđã biết chuyện.”ỉ
“Không sai.” GiảnùHành Chi đồngíý với lờiậ666: “Ta phảiịmau trở về,ậcòn phải đốiọtốt với nàng:một chút, phảiḹđể nàng họcḷcách khoan dung,ẳthấy được ưuĺđiểm của ta.ũDù cho khôngÍthành bằng hữu,Ĭchúng ta cũngịphải buông bỏḽhận thù.”
“Ừm.”ử666 mặt khôngIcảm xúc: “Cố:lên, ta tinìvào ngài.”
Hạểquyết tâm, tìmèđược phương ánếthực thi, GiảnĺHành Chi bìnhỷtĩnh hơn nhiều.
Y)vội vàng đứngỉdậy, phủi bùnựđất trên mông,ḷchạy về Ninhĩphủ.
Tần Uyển Uyển¸đã trở lạiINinh phủ trướcặmột bước. Sauİkhi hồi phủậkhông thấy GiảnỳHành Chi, chỉ{có Thúy LụcĬphơi trăng trongjsân, nàng lấyĮlàm lạ hỏi:)“Sư phụ taỹđâu?”
“Y chưaưvề.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, lòng căng thẳng, thầm nghĩ hẳn Giản Hành Chi rất buồn nên ở trên phố không chịu về nhà.
Nói tới chỗ này, Tần Uyển Uyển hơi chua xót, cảm thấy không ngờ mình đã bắt đầu chấp nhận thiết lập này của Giản Hành Chi.
Nói xong, nàng nằm thẳng cẳng, đắp chăn cho mình.
Lấy hiểu biết của nàng đối với Giản Hành Chi, e rằng chuyện nàng đuổi y là thất bại lớn nhất trong cuộc đời y. Y chịu ngoan ngoãn trở về, chắc tâm hồn bị tổn thương không nhỏ.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, quyết định dỗ dành y một phen. Vì thế, sau khi cáo biệt nhóm Tạ Cô Đường, nàng bèn đến cửa Ninh phủ đợi Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi không đáp, y tự nói với mình không được sợ, nhưng không biết tại sao đối diện với gương mặt quen thuộc này, y lại có cảm giác kinh hoàng khó tả.
Suốt đường đi, Giản Hành Chi tự nhủ sẵn trong lòng, nói với mình phải thận trọng, không được hoảng, gặp Tịch Sơn nữ quân thì vẫn phải giống như trước đây.
Tần Uyển Uyển nghe vậy, lòng căng thẳng, thầm nghĩ hẳn Giản Hành Chi rất buồn nên ở trên phố không chịu về nhà.
“Không muốn, ta không muốn biết!”
Y ám thị bản thân dọc đường về Ninh phủ, từ rất xa đã nhìn thấy nàng ngồi trước cửa đợi y.
Ý nghĩ đáng xấu hổ này hiện lên trong đầu Giản Hành Chi.
Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi khẩn trương, do dự một lát rồi khẽ nói: “Được rồi.”
Nàng giống với trong trí nhớ, thuần lương, ngọt ngào, xinh đẹp, dịu dàng như thế.
“Dù sao ta cũng không còn là kiếm tiên.”
Một lát sau, y quyết đoán đứng dậy, mang giày, nhảy ra ngoài.
Nhưng không biết vì sao, khi so sánh kiểu ngọt ngào xinh đẹp này cùng với tiếng cười điên cuồng dưới tia chớp kia, y bỗng chốc cảm thấy vô cùng quỷ dị, thậm chí khủng bố!
Giản Hành Chi vừa nghe nàng muốn trò chuyện đã lùi ngay về sau: “Con ngủ ngon, ta về ngủ trước đây!”
Giản Hành Chi nói một cách dứt khoát, kéo chăn, nhắm mắt lại.
Giản Hành Chi dừng bước. Tần Uyển Uyển đợi y nhàm chán, vừa ngẩng đầu đã thấy Giản Hành Chi đứng đằng xa. Nàng vội vàng nhảy lên, vui vẻ chạy tới: “Sư phụ! Người trở về rồi?!”
Lấy hiểu biết của nàng đối với Giản Hành Chi, e rằng chuyện nàng đuổi y là thất bại lớn nhất trong cuộc đời y. Y chịu ngoan ngoãn trở về, chắc tâm hồn bị tổn thương không nhỏ.
Giản Hành Chi không đáp, y tự nói với mình không được sợ, nhưng không biết tại sao đối diện với gương mặt quen thuộc này, y lại có cảm giác kinh hoàng khó tả.
Giản Hành Chi vội vàng cắt lời nàng. Y biết, chắc chắn là nàng nghi ngờ, đang thăm dò. Y phải biểu hiện xuôi theo mới loại trừ được sự cảnh giác của nữ ma đầu này!
Y cứng đờ người, nghiêm mặt giả vờ lạnh lùng. Tần Uyển Uyển cho rằng y giận, vội vàng lấy lòng: “Sư phụ, tối nay người đi đâu chơi vậy? Hạt dẻ con mua cho người ăn hết chưa?”
Tần Uyển Uyển hoang mang trở vào phòng, ngồi lên giường, vừa xếp chân tĩnh tọa đã nghe giọng 38 vang lên: “Ký chủ, điểm tích lũy tối nay trừ 500.”
Nói xong, y phóng vào phòng mình tựa như một cơn gió.
“Chưa.”
Nghe những lời này, lòng Tần Uyển Uyển lóe lên chút hoài nghi.
Giản Hành Chi nặn ra một chữ. Tần Uyển Uyển hơi chột dạ, nghĩ chắc Giản Hành Chi giận lắm rồi, bèn cúi đầu giải thích: “Lời ta nói tối nay hơi nặng, người đừng để trong lòng. Trong lòng ta, sư phụ là quan trọng nhất, có điều tạm thời chuyện này không thích hợp nói cho người biết, đợi ngày nào đó…”
“Người…” Tần Uyển Uyển hoài nghi: “Sao lại đột nhiên khen ta, nói cái gì mà rộng lượng hay không?”
“Ta chỉ bày tỏ chút áy náy vì phá hỏng kế hoạch cuộc thi chèo thuyền của con, hi vọng con có thể tha thứ cho ta.”
“Không muốn, ta không muốn biết!”
Nhưng nàng nghĩ thoáng hơn, thở dài, giơ tay lên kéo tay áo Giản Hành Chi: “Đi đi, vào nhà thôi.”
Giản Hành Chi vội vàng cắt lời nàng. Y biết, chắc chắn là nàng nghi ngờ, đang thăm dò. Y phải biểu hiện xuôi theo mới loại trừ được sự cảnh giác của nữ ma đầu này!
“Con rộng lượng một chút…” Y tiếp tục khuyên nàng: “Bất luận ta phạm phải sai lầm gì, ta thật sự không phải cố ý. Ta đã thật lòng hối hận rồi.”
Y vội vàng tỏ ra chính trực: “Con muốn làm gì thì cứ làm, mặc kệ ta, ta hiểu hết cả. Trước đây là ta không đúng, ta… ta quá ích kỷ, quá kiêu ngạo, con đại nhân đại lượng, nhất định phải tha thứ cho ta.”
Tần Uyển Uyển hoảng hốt hỏi, 38 ngáp một tiếng: “Cô nghĩ cái gì cũng có thể nói với người của tiểu thế giới này à? Cơ hội để cô nói những lời đó với Yên Vô Song cần đổi bằng điểm tích lũy.”
Nếu như y có thể nghĩ nhiều hơn, y đã phát hiện Tần Uyển Uyển là Tịch Sơn nữ quân từ lâu.
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời y, sững sờ: “Đả… đả kích ta gây ra cho người lớn vậy sao?”
Tần Uyển Uyển trầm mặc. Nàng hơi đau lòng điểm tích lũy, nhưng muốn bắt con cá rô phải bỏ con săn sắt, chỉ đành tiếc rẻ: “Giản Hành Chi có cơ hội đánh tuyến tình cảm kiếm điểm tích lũy, ta có cơ hội kiếm điểm tích lũy trừ tuyến nhiệm vụ chính không?”
Nàng nói rất vui vì hắn biết nghĩ lấy cúp cho nàng —— Đây là qua loa có lệ.
Giản Hành Chi mà cũng biết nói lời trái lòng sao?
Nàng giống với trong trí nhớ, thuần lương, ngọt ngào, xinh đẹp, dịu dàng như thế.
Bên phía Tần Uyển Uyển đang ngủ say sưa, Giản Hành Chi lại cả đêm chẳng thể say giấc.
Giản Hành Chi nhìn vẻ mặt của Tần Uyển Uyển, thật sự chẳng hiểu nữ ma đầu này nghĩ gì, y chỉ đành giả vờ điềm tĩnh: “Đả kích? Làm gì có đả kích, lời ta nói đều là thật. Chuyện đó… Uyển Uyển…” Giản Hành Chi nắm lấy tay nàng, vẻ mặt nghiêm túc: “Con là một tiên nữ cao quý, dịu dàng, rộng lượng đúng không?”
“Chủ nhân.”
“Sư phụ?”
“Vậy sao cậu không nhắc ta?!”
“Con rộng lượng một chút…” Y tiếp tục khuyên nàng: “Bất luận ta phạm phải sai lầm gì, ta thật sự không phải cố ý. Ta đã thật lòng hối hận rồi.”
Lý do này rất bình thường, Tần Uyển Uyển cảm thấy nhẹ nhõm khi Giản Hành Chi có thể nhận ra điểm này.
Y vội vàng tỏ ra chính trực: “Con muốn làm gì thì cứ làm, mặc kệ ta, ta hiểu hết cả. Trước đây là ta không đúng, ta… ta quá ích kỷ, quá kiêu ngạo, con đại nhân đại lượng, nhất định phải tha thứ cho ta.”
Nghe những lời này, lòng Tần Uyển Uyển lóe lên chút hoài nghi.
“Sư phụ.” Nàng thăm dò: “Có phải người… biết cái gì không?”
Y ám thị bản thân dọc đường về Ninh phủ, từ rất xa đã nhìn thấy nàng ngồi trước cửa đợi y.
“Không.” Giản Hành Chi quyết định sửa đổi mọi lỗi lầm trước đây: “Trước đây ta suy nghĩ quá ít, sau này ta nhất định phải suy nghĩ nhiều hơn!”
“Cái gì?” Giản Hành Chi lập tức căng thẳng: “Ta biết cái gì?”
“Có đó.”
“Người…” Tần Uyển Uyển hoài nghi: “Sao lại đột nhiên khen ta, nói cái gì mà rộng lượng hay không?”
“À.” Đầu óc Giản Hành Chi dốc sức vận hành, y nuốt nước bọt, đang định mở miệng, chợt nhìn thấy 666 đang viết lời kịch trên bảng nhắc bài trong đầu.
Tối nay nàng biết được rất nhiều, có vài chuyện liên quan đến Giản Hành Chi, nàng thật sự muốn tìm y bàn bạc một chút.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, quyết định dỗ dành y một phen. Vì thế, sau khi cáo biệt nhóm Tạ Cô Đường, nàng bèn đến cửa Ninh phủ đợi Giản Hành Chi.
“Ta chỉ bày tỏ chút áy náy vì phá hỏng kế hoạch cuộc thi chèo thuyền của con, hi vọng con có thể tha thứ cho ta.”
“Ta nhắc cô thì cô không nói à?”
Nhưng không biết vì sao, khi so sánh kiểu ngọt ngào xinh đẹp này cùng với tiếng cười điên cuồng dưới tia chớp kia, y bỗng chốc cảm thấy vô cùng quỷ dị, thậm chí khủng bố!
Lý do này rất bình thường, Tần Uyển Uyển cảm thấy nhẹ nhõm khi Giản Hành Chi có thể nhận ra điểm này.
Nàng thở phào, khẽ cười: “Không có gì, ta cũng quen rồi. Người còn biết nghĩ lấy cúp cho ta, ta rất vui.”
“Tại sao?!”
Nói tới chỗ này, Tần Uyển Uyển hơi chua xót, cảm thấy không ngờ mình đã bắt đầu chấp nhận thiết lập này của Giản Hành Chi.
666 cảm nhận được cảm xúc xuống thấp của Giản Hành Chi, lập tức cắt lời y: “Ngài đừng nghĩ nữa!”
Nhưng nàng nghĩ thoáng hơn, thở dài, giơ tay lên kéo tay áo Giản Hành Chi: “Đi đi, vào nhà thôi.”
Giản Hành Chi không nói, y nhìn chăm chú bóng lưng Tần Uyển Uyển, bắt đầu phân tích mỗi một câu nói, một vẻ mặt của nàng.
Lúc nãy nàng nói nàng quen rồi —— Đây là thất vọng.
Nàng thở phào, khẽ cười: “Không có gì, ta cũng quen rồi. Người còn biết nghĩ lấy cúp cho ta, ta rất vui.”
Nàng nói rất vui vì hắn biết nghĩ lấy cúp cho nàng —— Đây là qua loa có lệ.
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời y, sững sờ: “Đả… đả kích ta gây ra cho người lớn vậy sao?”
Nàng thở dài, xem ra chẳng có ý gì với y…
Trực tiếp đòi sẽ rút dây động rừng, phương pháp duy nhất hiện nay…
“Chủ nhân.”
Nàng thở dài, xem ra chẳng có ý gì với y…
666 cảm nhận được cảm xúc xuống thấp của Giản Hành Chi, lập tức cắt lời y: “Ngài đừng nghĩ nữa!”
“Không.” Giản Hành Chi quyết định sửa đổi mọi lỗi lầm trước đây: “Trước đây ta suy nghĩ quá ít, sau này ta nhất định phải suy nghĩ nhiều hơn!”
Nếu như y có thể nghĩ nhiều hơn, y đã phát hiện Tần Uyển Uyển là Tịch Sơn nữ quân từ lâu.
Ai có cha mẹ bán hồ lô ngào đường trên Tiên giới lại có bản lĩnh này?!
Giản Hành Chi dừng bước. Tần Uyển Uyển đợi y nhàm chán, vừa ngẩng đầu đã thấy Giản Hành Chi đứng đằng xa. Nàng vội vàng nhảy lên, vui vẻ chạy tới: “Sư phụ! Người trở về rồi?!”
Giản Hành Chi lại hối hận lần nữa vì sự liều lĩnh của bản thân trong quá khứ, y để mặc Tần Uyển Uyển dắt về phòng. Tần Uyển Uyển thấy y cả đường không nói, ngẫm nghĩ, quay đầu nhìn y: “Sư phụ, hay là chúng ta trò chuyện đi?”
“Sư phụ.” Nàng thăm dò: “Có phải người… biết cái gì không?”
Tối nay nàng biết được rất nhiều, có vài chuyện liên quan đến Giản Hành Chi, nàng thật sự muốn tìm y bàn bạc một chút.
“Không cần đâu!”
“Chưa.”
“Sư phụ?”
Giản Hành Chi vừa nghe nàng muốn trò chuyện đã lùi ngay về sau: “Con ngủ ngon, ta về ngủ trước đây!”
Ai có cha mẹ bán hồ lô ngào đường trên Tiên giới lại có bản lĩnh này?!
Nói xong, y phóng vào phòng mình tựa như một cơn gió.
Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi khẩn trương, do dự một lát rồi khẽ nói: “Được rồi.”
Giản Hành Chi không nói, y nhìn chăm chú bóng lưng Tần Uyển Uyển, bắt đầu phân tích mỗi một câu nói, một vẻ mặt của nàng.
Giản Hành Chi mà cũng biết nói lời trái lòng sao?
Có lẽ y ngủ một giấc, tâm trạng sẽ tốt hơn.
Lúc nãy nàng nói nàng quen rồi —— Đây là thất vọng.
Tần Uyển Uyển hoang mang trở vào phòng, ngồi lên giường, vừa xếp chân tĩnh tọa đã nghe giọng 38 vang lên: “Ký chủ, điểm tích lũy tối nay trừ 500.”
“Tại sao?!”
Có lẽ y ngủ một giấc, tâm trạng sẽ tốt hơn.
Tần Uyển Uyển hoảng hốt hỏi, 38 ngáp một tiếng: “Cô nghĩ cái gì cũng có thể nói với người của tiểu thế giới này à? Cơ hội để cô nói những lời đó với Yên Vô Song cần đổi bằng điểm tích lũy.”
Bùa liền tâm còn ở trong tay Tần Uyển Uyển một ngày, y khó mà an lòng, y phải nhanh chóng lấy thứ này trở về.
“Vậy sao cậu không nhắc ta?!”
“Ta nhắc cô thì cô không nói à?”
Tần Uyển Uyển: “…”
Tần Uyển Uyển trầm mặc. Nàng hơi đau lòng điểm tích lũy, nhưng muốn bắt con cá rô phải bỏ con săn sắt, chỉ đành tiếc rẻ: “Giản Hành Chi có cơ hội đánh tuyến tình cảm kiếm điểm tích lũy, ta có cơ hội kiếm điểm tích lũy trừ tuyến nhiệm vụ chính không?”
“Có đó.”
38 thản nhiên đáp: “Tu luyện đi.”
38 thản nhiên đáp: “Tu luyện đi.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Hệ thống Đại nữ chính thật không gạt ta.
Hệ thống Đại nữ chính thật không gạt ta.
Nàng ngẫm nghĩ: “Phải nghỉ ngơi cho tốt mới có sức tu luyện, ta ngủ trước.”
Y cứng đờ người, nghiêm mặt giả vờ lạnh lùng. Tần Uyển Uyển cho rằng y giận, vội vàng lấy lòng: “Sư phụ, tối nay người đi đâu chơi vậy? Hạt dẻ con mua cho người ăn hết chưa?”
Giản Hành Chi lại hối hận lần nữa vì sự liều lĩnh của bản thân trong quá khứ, y để mặc Tần Uyển Uyển dắt về phòng. Tần Uyển Uyển thấy y cả đường không nói, ngẫm nghĩ, quay đầu nhìn y: “Sư phụ, hay là chúng ta trò chuyện đi?”
Nói xong, nàng nằm thẳng cẳng, đắp chăn cho mình.
Bên phía Tần Uyển Uyển đang ngủ say sưa, Giản Hành Chi lại cả đêm chẳng thể say giấc.
Bùa liền tâm còn ở trong tay Tần Uyển Uyển một ngày, y khó mà an lòng, y phải nhanh chóng lấy thứ này trở về.
Trực tiếp đòi sẽ rút dây động rừng, phương pháp duy nhất hiện nay…
Trộm?
Ý nghĩ đáng xấu hổ này hiện lên trong đầu Giản Hành Chi.
“Không cần đâu!”
“Không được, một đại kiếm tiên như ta sao có thể làm chuyện đó?”
Giản Hành Chi nói một cách dứt khoát, kéo chăn, nhắm mắt lại.
Một lát sau, y quyết đoán đứng dậy, mang giày, nhảy ra ngoài.
“Dù sao ta cũng không còn là kiếm tiên.”



Thấy hông, anh trẻ con thật mà, ai cũng nói vậy kìa.
Anh nghĩ xa quá rồi đó anh ơi~ Anh ngốc vậy hông ai muốn lừa anh đâu
Đợi hai đứa này yêu đương chắc tui đã già ?
Kiểu này chắc bị lộ sớm thôi ?♀️
Câu sau như vả mặt câu trước vậy đó ?
Văn ngược luyến hiểu lầm phong cách 2022 ???
Anh Giản nhìu năng lượng thật ó. Husky chính hịu.