Chương 62
Xem nàng dọa chết y
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giản Hành Chi nhảy ra ngoài cửa sổ, chuẩn bị bày tầng tầng lớp lớp kết giới như đối diện với trận đại chiến gian khổ nhất cuộc đời, che giấu hơi thở, lặng lẽ đẩy cửa sổ Tần Uyển Uyển, nhẹ chân nhẹ tay leo vào.
Tần Uyển Uyển đang ngủ say trên giường. Giản Hành Chi len lén đi tới cạnh Tần Uyển Uyển, bắt đầu cảm nhận bùa liền tâm đang ở đâu trên người nàng.
Lúc trước y sợ sau khi Tần Uyển Uyển trở thành chủ nhân Mị cốt trùng, lỡ y mất khống chế mà tổn thương đến nàng dưới sự điều khiển của Mị cốt trùng, vì vậy giao cho nàng lá bùa liền tâm. Chỉ cần nàng kích hoạt phù chú là có thể lập tức giết y.
Nhưng hôm nay nếu TầnếUyển Uyển làắTịch Sơn nữịquân, vậy hoànỉtoàn không cójnỗi lo này.
Bởi{vì nếu nàngặlà Tịch Sơninữ quân, lạiĩhọc công phápícủa y, cănơbản không cầnfbùa liền tâmīthì nàng cũngẻcó thể tựôvệ.
Trên bùa liềnảtâm có máuἳcủa y, muốn³tìm không khó.ỡY ngồi xổmĩbên giường, sử(dụng thần thứcỵquét toàn thânũTần Uyển Uyển.ờCòn chưa tìmỡđược bùa liềnítâm, Tần UyểnɩUyển đã xoayỉngười, quay mặtįvề phía y.
GiảnìHành Chi lậpễtức ngừng hôỳhấp, nhìn mặt²Tần Uyển Uyển¸gần trong gangấtấc, ngay trướcúmắt mình.
Trước đâyỷkhông ý thứcỷđược đây làÏmặt thật củaủTần Uyển Uyển,ẩy còn nghĩốrốt cuộc TầnòUyển Uyển ởốTiên giới trôngfthế nào. Hômínay đột nhiênờphát hiện hóaİra gương mặt¸này chính làữmặt của nàng,ìgương mặt ấyôlại bỗng dưngẵtập kích đếnẫtrước mặt y,ĩy không khỏiữngây ngốc tạiỉchỗ.
Giản Hành ChiĪkhông tự chủìđược quan sátḽgương mặt nàng,ìmày như họa,ắmi thật dài,àlàn da mềmļmại, sống mũiícao cao, mặcἶdù môi hơiờmỏng nhưng màu²sắc hài hòa,ɩgiống như màuứhoa đào, cộngĺthêm cảm giácɨtrơn bóng.
Y sữngàsờ ngắm nhìn.{Trước đây, yịcứ cảm thấyígương mặt TịchôSơn nữ quânỵđẹp thì cóἵđẹp, nhưng cũngíchỉ là mỹânhân.
Thế mà hômỉnay, không biếtľtại sao yıđột nhiên cảmỷthấy đây háìchỉ là mỹẳnhân, đây làἱđẹp vô địchìthiên hạ khôngɨai sánh bằng!
Choàdù là có,ùthì tuyệt đốiókhí chất cũngἷkhông bằng!
Hô hấpởhai người vấnỵvít, Tần UyểníUyển nói mê::“Cha… mẹ…”
GiảnêHành Chi đột¸ngột hoàn hồn,ļsực nhớ mụcịđích mình tớiḽlàm gì, yfvội vàng tìmìkiếm vị tríìChú liền tâm,ựquét từ dướiЇchân lên, rốtἰcuộc cảm nhậnốđược sự tồnįtại của bùaĺliền tâm ởîngực.
Không ngờ TầnắUyển Uyển lại}đặt bùa liềnđtâm ở ngực,ờGiản Hành Chiửnhất thời hơi:xấu hổ.
Y dùngộtay lấy khôngộkhỏi hơi… hơiềthất lễ.
Nhưng trừÍlấy tay thìįcòn có thểỹdùng cái gì?
GiảnéHành Chi nghĩÏtới nghĩ lui,ânhìn quanh quất,ỉphát hiện câyĩgãi ngứa. Yầngồi dịch đếnómép bàn, cầmẫcây gãi ngứaậquay lại, nhẹènhàng cầm câyơvén y phụcIlên, lộ raἳmột khe hở,ĩnhìn thấy túifCàn Khôn củaẽTần Uyển Uyểnĩđặt bên trong.
GiảnảHành Chi cốồgắng bỏ quaýmàu bạch ngọcıbị túi CànĩKhôn che lấp.ýSau khi xácễnhận vị tríổtúi Càn Khôn,ḷy vội vàngЇlấy cây gãi)ngứa đè vạtἶáo, nghiêng đầu,ềnuốt nước bọt,ícố giảm nhịpítim đập quáệnhanh một hồiỡmới quay đầuịnhìn lại ngựcịTần Uyển Uyển,ánhớ lại vịỡtrí sợi dâyįtúi Càn Khôn³lúc nãy, kiềm‹chế bàn tayἵrun rẩy, thòộcây gãi ngứaứvào vạt áoЇTần Uyển Uyển.
Câyégãi ngứa cóẫmột cái mócăcong, y cốỉgắng sử dụngĪmóc cong nàyđmóc sợi dâyïtúi Càn Khôn,īlôi túi ra.ỹNhưng vì khôngốnhìn thấy bênïtrong nên rấtikhó dùng câyïgãi ngữa mócảđược túi.
Cây gãiỉngứa móc tớiÍmóc lui trongẽvạt áo TầnủUyển Uyển, mócịmãi không ra.ĭGiản Hành Chiẵnhíu mày, bắtἵđầu nghiêm túcἴxử lý túiũCàn Khôn.
Động tĩnhἶlớn như vậyIkhông thể khôngệkhiến Tần Uyển}Uyển tỉnh giấc.:Nàng chậm rãiĩmở mặt, nhìn¸thấy Giản Hành{Chi ngồi xổmḻbên mép giường,õcầm cây gãiìngứa móc tới{móc lui trongặngực mình. TầnỉUyển Uyển nghiơhoặc nhìn y,chốc lát, chậmórãi mở miệng:ó“Sư phụ?”
GiảnĩHành Chi bịìTần Uyển Uyểnıdọa giật nảy,ἲy hoang mangịngẩng đầu, đốiựdiện với ánhưmắt dò hỏiịcủa Tần UyểnăUyển, động tácícủa y cứngĩđờ.
Nên nói gìĩđây?
Chẳng có gìỉđể nói.
Giản HànhìChi giả vờẽbình tĩnh cấtùcây gãi ngứa,ạđặt ở mépĨgiường, sau đóɪđứng dậy, đắp°chăn cho TầnỉUyển Uyển: “Banãđêm lạnh, con:đắp thêm chăn,Їvi sư điÏtrước.”
Nói xong,ìy cuống quítɪchạy về phíaâcửa sổ. Trướcİkhi nhảy độtỉnhiên nhận ra‹không ổn, lạiốquay đầu chạyïvề phía cửaộphòng, mở cửa,đóng cửa, làmằliền một mạch.
TầnἷUyển Uyển hoàiúnghi nhìn loạtĪđộng tác củaḷGiản Hành Chi.ờĐợi y chạyồrồi, Tần UyểnứUyển móc túiỏCàn Khôn trongḷlòng mình ra,àsuy nghĩ: “Y]muốn trộm túiàCàn Khôn củaἶta?”
Vì sao?ẳTrong túi CànỉKhôn có cáiɩgì hay đểíy trộm?
Tần UyểnưUyển mù mờĨkhó hiểu.
Giản HànhЇChi hoảng hốtÍchạy về phòng,úuống vài ngụmfnước mới bìnhịtĩnh lại.
666 nhìnĩdáng vẻ củaửy, cảm thấyữquá đáng thương,ỉkhông nhịn đượcìan ủi: “Chủḽnhân, ngài cũng³đừng sợ quá.áNgài nhớ lạiítrước đây xem,Īlôi ra khíêphách trước đâyẳchẳng phải xongổrồi à?!”
“Bâyằgiờ giống vớiítrước đây sao?!”ἶGiản Hành Chiỵvừa nghe đãɪcảm thấy 666ỳchẳng hiểu gìẵcả.
“Trước đây, taẫcó thể giếtjquách người điìcho xong. Nhưngḹhiện giờ, taổcó thể giếtĭTần Uyển Uyểnưsao?”
“Vì sao‹không thể?” 666ộbiết rõ cònἱhỏi.
Giản Hành Chiínghẹn họng. Yἷkhông muốn nóiạchuyện với 666,ầlại uống thêmỉvài ngụm, giảỹvờ bận rộn.
666ắnhìn thấu sựìnhếch nhác củaЇy, chỉ hỏi:ú“Không trộm đượcἳbùa liền tâm³thì sao đây?”ỵ
“Tiếp tục trộm.”ì
Giản Hành Chiổsuy nghĩ: “Hiệnăgiờ, chúng taịcó ba cáchồđể làm. Thượngầsách là taớcó thể làmịnàng cảm động,Ĩxóa bỏ hiềmèkhích trước đây.”ả
“Trung sách thìẻsao?”
“Trung sách}là ta cóẽthể duy trìÏtrạng thái hiệnỉtại với nàng,ảtrước khi phiẵthăng trộm đượcùbùa liền tâm,ỉsau đó mỗi:người mỗi ngã.”:
“Hạ sách?”
666ἷkhông nghĩ GiảnịHành Chi nghĩ¸nhiều thế, khiếninó nhìn yăvới cặp mắt,khác.
Giản Hành Chiicúi đầu khôngíđáp. Y rủịmắt, nhìn chénểtrà của mình.ĩHồi lâu sau,Įy nhỏ giọngăđáp: “Thì sẽãchết trong tayɪnàng.”
666: “…”ï
Ngài đúng làľdám nghĩ.
Nhưng conễngười chẳng aiımuốn chết, vìơsinh tồn, GiảnɩHành Chi quyếtÎđịnh nỗ lực}cố gắng hếtímìnhf!
Y hít sâuịmột hơi, quayìđầu hỏi 666:Ĭ“Có sách gìİchuyên dạy lấyἷlòng người khácữkhông?”
“Có đó,ľcó lấy lòngờbằng vật chất,ìlấy lòng bằngẵtâm lý, lấyớlòng bằng hànhĩvi, ngài muốnưloại nào?”
“Muốnîhết!”
“5 điểmĩtích lũy.”
5ễđiểm tích lũy,úbất quá chỉịbằng chuyện TầnửUyển Uyển vàìTạ Cô Đườngílén gặp mặtịsau lưng y!
GiảnÍHành Chi cốưchịu đựng chuaἰxót, an ủiЇbản thân, mởẵmiệng phung phí:(“Lấy!”
Vừa dứt}lời, một đốngἰsách rơi lộpḷbộp từ trênỉtrời xuống. GiảnăHành Chi rútẫbừa một quyển,²nhìn thấy bênἲtrên viết “Quyỹluật sinh tồnệĐại nội ——ớlàm sao đểïnương nương thíchậbạn” .
Tựa đềânày rất hấpờdẫn, y quyếtầđịnh tối nayẹbắt đầu họcľtừ quyển này.
GiảnÎHành Chi cựcõkhổ học tập,một đêm, thuộc³lòng tất cảắnhững thứ chỉ²dạy trong quyểnổsách. Hôm sau,ắTần Uyển Uyển]vừa thức dậyỉđã thấy GiảnứHành Chi đứngĭở mép giường]một cách ngay¸ngắn thẳng tắp.ἱTần Uyển Uyểnḷmù mờ: “Sưļphụ?”
“Con thứcɨrồi?” Giản HànhľChi mỉm cườiẫdịu dàng, yđlẩm nhẩm liênĮtục những gìἷhọc thuộc lòngἵđêm qua, nhưngểlúc thực hành²vẫn có chútìlo lắng.
Tần UyểnἲUyển kiềm chếũsự sự lạỵlùng trong lòng,óquan sát GiảnửHành Chi, gậtẽđầu.
Nhìn Giản HànhỉChi bưng tràḹcho nàng, dặnİdò: “Con uống°trà đi, tràĬvừa pha, taởđã dùng linh)lực làm nguộiồđến nhiệt độývừa phải, hiệnịgiờ uống vàoīrất vừa miệng.”‹
Tần Uyển Uyển{càng thấy lạìhơn, trước đâyýGiản Hành Chi:đều bóp cằmìnàng trút thẳngđvào để lấyẩđiểm tích lũy.]Nàng không khỏiđhoài nghi: “Ngườiákhông trút nước‹ta sao?”
“Lúcựtrước là taïkhông hiểu chuyện…”ẫGiản Hành Chi]dịu dàng lắcἶđầu: “Sau này,ơta không như{vậy nữa.”
GiảnọHành Chi như,thế khiến TầnảUyển Uyển rấtờsợ, nhưng càngặsợ, nàng càngẫtrấn tĩnh. Nàngôkhông nhiều lời,ıcầm ly uốngìnước. Vừa uốngíxong, Giản HànhãChi lập tứcĩgiơ hai tay,ỷsăn sóc đưaɩkhăn tay tới.
Trướcèđây Giản HànhīChi đều trựcἲtiếp lau mặt,‹hôm nay lễệphép săn sócằnhư thế, chuyệnèlạ tất cóItrá.
Nàng imẫlặng không lênḻtiếng, nhận lấyàkhăn tay lau,Ïáp nhẹ lênặkhóe môi. GiảnêHành Chi vộiảvàng chuyển haiềchiếc khăn lau²mặt ấm ápùqua.
Nàng điềm tĩnh nhận lấy. Lau mặt xong, Giản Hành Chi nhanh nhẹn cầm lại đặt sang một bên, tinh mắt thấy Tần Uyển Uyển định đứng dậy, Giản Hành Chi bước lên vươn tay đến trước mặt nàng, hiểu chuyện đến mức khiến Tần Uyển Uyển kinh hãi.
】
Trong túi Càn Khôn có một lá bùa liền tâm.
Giản Hành Chi: “…”
Nàng giơ tay đặt lên tay Giản Hành Chi, mượn lực y đứng dậy. Nàng không lên tiếng, mặc Giản Hành Chi đi theo làm tùy tùng phục vụ mình rửa mặt, lẳng lặng quan sát y biểu diễn, xem thử não chó của y lại đang trình diễn vở kịch gì.
Bình tĩnh.
Tẩy rửa sơ lược xong, Giản Hành Chi ôm kiếm của Tần Uyển Uyển, đeo túi: “Uyển… Bắc Thành.” Suýt nữa y gọi sai tên, may mà kịp thời sửa lại, duy trì nụ cười: “Hôm nay con muốn luyện kiếm hay muốn dạo phố?”
Giản Hành Chi cuống quít lắc đầu, sau đó giục nàng: “Không phải con đi luyện kiếm sao? Con đi trước đi, ta đi ăn chút gì đó.”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển không thể tưởng tượng nổi.
Giản Hành Chi: “Chết trong tay nàng.”
“Canh thịt chó là canh hầm từ thịt chó…”
Không ngờ có một ngày Giản Hành Chi lại cho nàng dạo phố?!
38 vừa nghe thấy lời Tần Uyển Uyển, xúc động reo: “Không hổ là Đại nữ chính của ta!”
Nàng sửng sốt nhìn Giản Hành Chi, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại hiểu ra, có lẽ y muốn dạo phố.
“Ví dụ như?” Giản Hành Chi tò mò.
Giản Hành Chi hơi căng thẳng, y do dự, hỏi dò: “Vậy… nếu một ngày có người phá hủy hết những thứ này của con, con… con sẽ đối xử với y thế nào?”
Tối qua dạo phố lần đầu, dạo tới nghiện rồi.
Vở kịch nhỏ 3
Nói xong, Giản Hành Chi kiềm chế cảm xúc, cố gắng khiến mình bình tĩnh rời đi.
Nhưng trận chung kết sắp tới, nàng không thể lơ là. Ngẫm nghĩ, nàng dỗ dành Giản Hành Chi: “Sư phụ, đợi xong trận chung kết, ta lại dẫn người đi chơi.”
Giản Hành Chi hiểu rồi. Dựa theo giải thích của Tần Uyển Uyển, y gần như phá huỷ hết tất cả những thứ đó.
Giản Hành Chi: Cái ta sợ không phải là chết, cái ta sợ là Tần Uyển Uyển muốn ta chết.
“Đi dạo phố một chút cũng không sao…” Giản Hành Chi biết tính tình Tần Uyển Uyển lười biếng, muốn lấy lòng nàng, dù gì Tịch Sơn nữ quân không luyện kiếm cũng chẳng sao, vì thế tiếp tục đưa Tần Uyển Uyển bậc thang: “Quay về rồi ta luyện với con.”
Tần Uyển Uyển ngạc nhiên, Giản Hành Chi lắc đầu: “Không quan trọng.”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển bất lực: “Người đừng nghĩ tới chơi mãi thế.”
“Người chưa từng nghĩ vì sao lại tới nơi này ư?” Tần Uyển Uyển hỏi tiếp, Giản Hành Chi ngây người.
Nàng điềm tĩnh nhận lấy. Lau mặt xong, Giản Hành Chi nhanh nhẹn cầm lại đặt sang một bên, tinh mắt thấy Tần Uyển Uyển định đứng dậy, Giản Hành Chi bước lên vươn tay đến trước mặt nàng, hiểu chuyện đến mức khiến Tần Uyển Uyển kinh hãi.
Giản Hành Chi: “…”
Nhưng trận chung kết sắp tới, nàng không thể lơ là. Ngẫm nghĩ, nàng dỗ dành Giản Hành Chi: “Sư phụ, đợi xong trận chung kết, ta lại dẫn người đi chơi.”
Không ngờ có một ngày Giản Hành Chi lại cho nàng dạo phố?!
“Tốt lắm!”
Tần Uyển Uyển nêu ví dụ: “Kẻ hám tiền, cướp tiền của hắn; kẻ hám danh, hủy thanh danh hắn; kẻ vô tâm, khiến hắn thật lòng rồi nhẫn tâm vứt bỏ; hắn dám bẻ cánh ta, ta phải hủy cả thiên đường của hắn!”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển bất lực: “Người đừng nghĩ tới chơi mãi thế.”
38 vừa nghe thấy lời Tần Uyển Uyển, xúc động reo: “Không hổ là Đại nữ chính của ta!”
【Vở kịch nhỏ 3】
Cùng lúc đó, 666 cũng rất vui mừng: “Chủ nhân, rốt cuộc người cũng phù hợp thiết lập nhân vật một lần!”
Đầu óc y xoay chuyển cực nhanh, Tần Uyển Uyển gọi: “Sư phụ?”
Cùng lúc đó, 666 cũng rất vui mừng: “Chủ nhân, rốt cuộc người cũng phù hợp thiết lập nhân vật một lần!”
“Hửm?”
Giản Hành Chi khổ không nói được, Tần Uyển Uyển lấy kiếm khỏi tay y, bước ra ngoài.
Y ngây ngốc nhìn Tần Uyển Uyển. Lúc này, nàng mới chợt nhớ, tò mò hỏi: “Sư phụ, người hỏi cái này làm gì?”
Tần Uyển Uyển tỏ vẻ kinh ngạc về độ nghĩ thoáng của Giản Hành Chi, bỗng dưng lại có sự khâm phục, quả đúng là kiếm tiên.
Giản Hành Chi theo sau lưng Tần Uyển Uyển, y thật sự muốn nói với Tần Uyển Uyển y đã biết hết rồi, nàng không cần ngụy trang nữa.
Nàng không khỏi tò mò: “Vậy sư phụ, đối với người mà nói, chuyện gì quan trọng?”
Dù cho Tịch Sơn nữ quân bị khóa tu vi đến tiểu thế giới này, tham gia một cuộc thi đấu kiếm ý dưới Hóa Thần có gì khó?
Giản Hành Chi nói dối: “Ta thật sự không biết con là Tịch Sơn nữ quân.”
“Nếu…” Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Con không giết được người này?”
Vì để bày cạm bẫy cho y, nàng phải chịu thiệt rồi.
“Tốt lắm!”
Nhưng tạm thời y không biết rốt cuộc Tần Uyển Uyển nghĩ gì, không dám tùy tiện mở miệng, sợ Tần Uyển Uyển kích động giết người diệt khẩu.
Nàng giơ tay đặt lên tay Giản Hành Chi, mượn lực y đứng dậy. Nàng không lên tiếng, mặc Giản Hành Chi đi theo làm tùy tùng phục vụ mình rửa mặt, lẳng lặng quan sát y biểu diễn, xem thử não chó của y lại đang trình diễn vở kịch gì.
Y đi theo Tần Uyển Uyển ra ngoài. Tần Uyển Uyển liếc nhìn y, ngẫm nghĩ, vẫn nói chính sự với y: “Tối qua ta bắt Yên Vô Song thẩm vấn, xác nhận một chuyện.”
Vở kịch nhỏ 1
“Hửm?”
Giản Hành Chi…
“Xuân Sinh là công pháp năm đó Lận Ngôn Chi biết. Khi ấy, Lận Ngôn Chi có một tỷ tỷ, chính là người phụ nữ chúng ta gặp được ở mười hai cửa sinh tử. Cái chết của Lận Ngôn Chi năm đó hẳn có ẩn tình, quan trọng nhất…” Tần Uyển Uyển dừng bước, quay đầu nhìn y: “Sư phụ, ta cảm thấy có khả năng Lận Ngôn Chi là kiếp trước của người.”
Giản Hành Chi thất kinh lập tức chạy trốn.
Giản Hành Chi nghe nói vậy, vẻ mặt điềm tĩnh: “Ờ.”
“Người không kinh ngạc sao?”
Đợi sau khi y đi, Tần Uyển Uyển suy nghĩ, móc túi Càn Khôn trong lòng ra, nhìn chằm chằm hồi lâu.
Giản Hành Chi nghe nói vậy, vẻ mặt điềm tĩnh: “Ờ.”
Tần Uyển Uyển ngạc nhiên, Giản Hành Chi lắc đầu: “Không quan trọng.”
“À.” Giản Hành Chi hoàn hồn: “Chuyện này không quan trọng. Dù thế nào đi nữa, nếu như có lý do, lý do ắt sẽ xuất hiện, đến lúc đó lại nói.”
Dù sao cũng đều là kiếp trước.
“Người không kinh ngạc sao?”
Dù cho Tịch Sơn nữ quân bị khóa tu vi đến tiểu thế giới này, tham gia một cuộc thi đấu kiếm ý dưới Hóa Thần có gì khó?
“Người chưa từng nghĩ vì sao lại tới nơi này ư?” Tần Uyển Uyển hỏi tiếp, Giản Hành Chi ngây người.
Y đột nhiên nhận ra nếu Lận Ngôn Chi là kiếp trước của mình, bản thân đến đây có nhân quả của chính mình. Vậy nghĩa là Tần Uyển Uyển vô cớ bị kéo vào, nàng không phải là người xấu.
Tần Uyển Uyển cho Giản Hành Chi xem cách làm canh thịt chó.
Đầu óc y xoay chuyển cực nhanh, Tần Uyển Uyển gọi: “Sư phụ?”
“À.” Giản Hành Chi hoàn hồn: “Chuyện này không quan trọng. Dù thế nào đi nữa, nếu như có lý do, lý do ắt sẽ xuất hiện, đến lúc đó lại nói.”
Tần Uyển Uyển tỏ vẻ kinh ngạc về độ nghĩ thoáng của Giản Hành Chi, bỗng dưng lại có sự khâm phục, quả đúng là kiếm tiên.
Giản Hành Chi: “Ba cách hợp lại làm một, trực tiếp giết.”
Nàng không khỏi tò mò: “Vậy sư phụ, đối với người mà nói, chuyện gì quan trọng?”
Nàng sửng sốt nhìn Giản Hành Chi, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại hiểu ra, có lẽ y muốn dạo phố.
Câu này hỏi khó Giản Hành Chi. Đối diện với sự sùng bái ẩn hiện trong mắt Tần Uyển Uyển, y theo bản năng thẳng sống lưng, nhưng sực nhớ Tần Uyển Uyển hỏi câu này có phải muốn thăm dò gì chăng.
【
Nghĩ tới nghĩ lui, y quyết định chuyển thủ thành công: “Vậy… vậy cái gì quan trọng đối với con?”
“Nhiều lắm.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Người nhà ta, cuộc sống của ta, còn có tôn nghiêm, danh dự, địa vị, thậm chí có thể tự do ăn cơm hay không. Ta cảm thấy tất cả đều quan trọng.”
Hại nàng đến nơi này, không thể đoàn tụ với cha mẹ, sống chật vật đáng thương, y còn giẫm lên mặt nàng…
Giản Hành Chi hiểu rồi. Dựa theo giải thích của Tần Uyển Uyển, y gần như phá huỷ hết tất cả những thứ đó.
Hại nàng đến nơi này, không thể đoàn tụ với cha mẹ, sống chật vật đáng thương, y còn giẫm lên mặt nàng…
Tần Uyển Uyển đáp dứt khoát, học theo khí phách của Giản Hành Chi: “Phải giết!”
Nghĩ tới nghĩ lui, y quyết định chuyển thủ thành công: “Vậy… vậy cái gì quan trọng đối với con?”
Giản Hành Chi hơi căng thẳng, y do dự, hỏi dò: “Vậy… nếu một ngày có người phá hủy hết những thứ này của con, con… con sẽ đối xử với y thế nào?”
666: “Nếu không phải cô ấy cầm lá bùa liền tâm mà là một người khác, sách lược này có thay đổi không?”
“Đương nhiên là kẻ thù.”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển không thể tưởng tượng nổi.
Tần Uyển Uyển đáp dứt khoát, học theo khí phách của Giản Hành Chi: “Phải giết!”
【Vở kịch nhỏ 2】
Nhưng tạm thời y không biết rốt cuộc Tần Uyển Uyển nghĩ gì, không dám tùy tiện mở miệng, sợ Tần Uyển Uyển kích động giết người diệt khẩu.
“Nếu…” Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Con không giết được người này?”
Giản Hành Chi khổ không nói được, Tần Uyển Uyển lấy kiếm khỏi tay y, bước ra ngoài.
“Vũ lực không thể thắng, đương nhiên phải dựa vào đầu óc.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ dựa theo lời Giản Hành Chi: “Giết được thì giết, không giết được, vậy thì hắn quan tâm cái gì, ra tay từ cái đó.”
Cất túi Càn Khôn lại.
“Ví dụ như?” Giản Hành Chi tò mò.
Giản Hành Chi: “Có.”
Tổng kết: Chênh lệch chỉ số IQ.
Tần Uyển Uyển nêu ví dụ: “Kẻ hám tiền, cướp tiền của hắn; kẻ hám danh, hủy thanh danh hắn; kẻ vô tâm, khiến hắn thật lòng rồi nhẫn tâm vứt bỏ; hắn dám bẻ cánh ta, ta phải hủy cả thiên đường của hắn!”
【Vở kịch nhỏ 1】
Giản Hành Chi sững sờ.
Y ngây ngốc nhìn Tần Uyển Uyển. Lúc này, nàng mới chợt nhớ, tò mò hỏi: “Sư phụ, người hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì.”
Giản Hành Chi: “Con sẽ báo thù người hại con thế nào?”
Giản Hành Chi cuống quít lắc đầu, sau đó giục nàng: “Không phải con đi luyện kiếm sao? Con đi trước đi, ta đi ăn chút gì đó.”
Bình tĩnh.
Dù sao cũng đều là kiếp trước.
Nói xong, Giản Hành Chi kiềm chế cảm xúc, cố gắng khiến mình bình tĩnh rời đi.
Đợi sau khi y đi, Tần Uyển Uyển suy nghĩ, móc túi Càn Khôn trong lòng ra, nhìn chằm chằm hồi lâu.
Giản Hành Chi biết rõ, mất: 33 chương.
Trong túi Càn Khôn có một lá bùa liền tâm.
Giản Hành Chi…
Giản Hành Chi hoảng hốt chạy trốn.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ. Vừa nhớ tới Giản Hành Chi quanh co vòng vèo trộm đồ, lại hỏi nàng vấn đề như vậy, nghĩ đến khả năng kia, nàng không nhịn được vừa tức vừa buồn cười.
Nàng ngước mắt nhìn hướng Giản Hành Chi chạy trốn.
Cất túi Càn Khôn lại.
Xem nàng dọa chết y.
“Vũ lực không thể thắng, đương nhiên phải dựa vào đầu óc.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ dựa theo lời Giản Hành Chi: “Giết được thì giết, không giết được, vậy thì hắn quan tâm cái gì, ra tay từ cái đó.”
666: “Có gì thay đổi?”
***
***
Nàng sửng sốt nhìn Giản Hành Chi, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại hiểu ra, có lẽ y muốn dạo phố.38 vừa nghe thấy lời Tần Uyển Uyển, xúc động reo: “Không hổ là Đại nữ chính của ta!”【“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển bất lực: “Người đừng nghĩ tới chơi mãi thế.”Vở kịch nhỏ 1“Nhiều lắm.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Người nhà ta, cuộc sống của ta, còn có tôn nghiêm, danh dự, địa vị, thậm chí có thể tự do ăn cơm hay không. Ta cảm thấy tất cả đều quan trọng.”】
Tần Uyển Uyển nói dối: “Sư phụ, ta không phải Tịch Sơn nữ quân.”
Tần Uyển Uyển nói dối: “Sư phụ, ta không phải Tịch Sơn nữ quân.”
Giản Hành Chi biết rõ, mất: 33 chương.
Giản Hành Chi nói dối: “Ta thật sự không biết con là Tịch Sơn nữ quân.”
Nàng ngước mắt nhìn hướng Giản Hành Chi chạy trốn.
Tần Uyển Uyển biết rõ, mất: 1 chương.
Tổng kết: Chênh lệch chỉ số IQ.
666: “Hạ sách là gì?”
Y ngây ngốc nhìn Tần Uyển Uyển. Lúc này, nàng mới chợt nhớ, tò mò hỏi: “Sư phụ, người hỏi cái này làm gì?”Vở kịch nhỏ 3Nàng điềm tĩnh nhận lấy. Lau mặt xong, Giản Hành Chi nhanh nhẹn cầm lại đặt sang một bên, tinh mắt thấy Tần Uyển Uyển định đứng dậy, Giản Hành Chi bước lên vươn tay đến trước mặt nàng, hiểu chuyện đến mức khiến Tần Uyển Uyển kinh hãi.【Giản Hành Chi: “Chết trong tay nàng.”Vở kịch nhỏ 2“Canh thịt chó là canh hầm từ thịt chó…”】
Y đi theo Tần Uyển Uyển ra ngoài. Tần Uyển Uyển liếc nhìn y, ngẫm nghĩ, vẫn nói chính sự với y: “Tối qua ta bắt Yên Vô Song thẩm vấn, xác nhận một chuyện.”
Giản Hành Chi: “Con sẽ báo thù người hại con thế nào?”
【
Tần Uyển Uyển: “À, giết được thì giết, không giết được thì hành hạ hắn, khiến hắn yêu ta rồi vứt bỏ hắn!”
【
Giản Hành Chi thất kinh lập tức chạy trốn.
Phiên bản sủng vật:
“Không có gì.”
Tần Uyển Uyển: “À, giết được thì giết, không giết được thì hành hạ hắn, khiến hắn yêu ta rồi vứt bỏ hắn!”
Tần Uyển Uyển cho Giản Hành Chi xem cách làm canh thịt chó.
“Canh thịt chó là canh hầm từ thịt chó…”
Giản Hành Chi hoảng hốt chạy trốn.
Tần Uyển Uyển cho Giản Hành Chi xem cách làm canh thịt chó.Hại nàng đến nơi này, không thể đoàn tụ với cha mẹ, sống chật vật đáng thương, y còn giẫm lên mặt nàng…【Nàng ngước mắt nhìn hướng Giản Hành Chi chạy trốn.Vở kịch nhỏ 3“Xuân Sinh là công pháp năm đó Lận Ngôn Chi biết. Khi ấy, Lận Ngôn Chi có một tỷ tỷ, chính là người phụ nữ chúng ta gặp được ở mười hai cửa sinh tử. Cái chết của Lận Ngôn Chi năm đó hẳn có ẩn tình, quan trọng nhất…” Tần Uyển Uyển dừng bước, quay đầu nhìn y: “Sư phụ, ta cảm thấy có khả năng Lận Ngôn Chi là kiếp trước của người.”】
Phiên bản sủng vật:
666: “Hạ sách là gì?”
Tần Uyển Uyển biết rõ, mất: 1 chương.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ. Vừa nhớ tới Giản Hành Chi quanh co vòng vèo trộm đồ, lại hỏi nàng vấn đề như vậy, nghĩ đến khả năng kia, nàng không nhịn được vừa tức vừa buồn cười.
Giản Hành Chi: “Chết trong tay nàng.”
666: “Nếu không phải cô ấy cầm lá bùa liền tâm mà là một người khác, sách lược này có thay đổi không?”
Giản Hành Chi: “Có.”
666: “Có gì thay đổi?”
Giản Hành Chi: “Ba cách hợp lại làm một, trực tiếp giết.”
Giản Hành Chi: Cái ta sợ không phải là chết, cái ta sợ là Tần Uyển Uyển muốn ta chết.
Đúng là trong mắt tình nhân hóa Tây Thi mà.
Sao anh không nghĩ thử xem bữa giờ chị có xài bùa liền tâm đâu mà anh lo quá.
Móa mới một chương mà lộ mất tiêu, cái anh này ngốc thiệt chứ chời ?
Vở kịch nhỏ thường hài hài mà tự nhiên anh nói câu cuối nghe hơi đau lòng luôn á.
Iq nữ chính cao quá trời đất, thế này thì thôi rồi nhé anh Giản!
Anh cứ chịu cảnh bị chị dọa đi
Trời ơi ảnh ngốc mà moe kinh khủng khiếp, đọc mà cười khùng ???
Nên cảm thán Uyển Uyển quá thông minh hay chó Giản diễn kịch như tệ hại đây ta. Uyển Uyển là nhấttt, hù chết hắnnn