Chương 63 (1)
Con nghe ta giải thích
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển không muốn suy đoán sâu tâm tư của Giản Hành Chi. Dù sao thì đến lúc đó, y đều sẽ biểu hiện ra.
Nàng cất túi Càn Khôn, xoay người đi tìm Tạ Cô Đường luyện kiếm, chỉ để lại một mình Giản Hành Chi ở trong vườn hoa, trấn an bản thân phải bình tĩnh.
Quả nhiên Tần Uyển Uyển là người ghi thù, nàng sẽ không tha thứ cho y.
Mặc dù biết chuyện này,ḽnhưng đích thânéxác nhận từịmiệng Tần UyểnôUyển, đối vớiúGiản Hành Chiĩmà nói vẫnũlà một loạiẫđả kích.
Y ngồiítrên hành lang,íngắm cỏ mọcẩoanh bay trongểđình viện, lầnỉđầu tiên nếmítrải cảm xúcồrối rắm phứcẳtạp như thế.
Bỗng]nhiên y hiểuɨđược thương xuâníbi thu(*).
(*) Thươngỉmùa xuân, buồn)mùa thu. Ýẵchỉ nhìn cảnhẳvật biến đổiễmà đa sầuèđa cảm
Buồn mộtễlần là cảàbuổi sáng. TầnĨUyển Uyển vàīTạ Cô Đườngïluyện kiếm xongốtrở về, thảoảluận kiếm phápİđi ngang mặtỹy. Tạ CôậĐường thấy yựtrước, giơ tayἵlên kính cẩnĭhành lễ: “Tiền,bối.”
“Sư phụ.”ɪ
Tần Uyển UyểnÎquay đầu nhìnfy, nở nụọcười trong trẻo.
GiảnỏHành Chi nhảyồdựng lên khỏiĨhành lang, đứngĬthẳng người: “Tần…ἶBắc Thành!”
“Sưịphụ, chúng taọđịnh đi ănĩsáng, đi chungìkhông?”
Tần Uyển²Uyển gọi y.ửGiản Hành Chiἵtheo bản năngɪmuốn lắc đầu,ḽnhưng nhìn thấy¸Tần Uyển Uyểnâvà Tạ CôἱĐường đứng cùngĮnhau, y lạiọkhông nhịn đượcềmà gật đầu.
“Vậyổđi thôi.”
TầnἲUyển Uyển vàɨTạ Cô Đườngìcùng quay người,°nói chuyện tiếp.đGiản Hành ChiĬđi theo sauăbọn họ, nhìnἳhai người sóngévai bên nhau,íống tay áoĭlơ đãng maảsát, ánh mắtἳcứ nhìn chămẽchăm vào ốngîtay áo.
“Chủ nhân?”Ī
666 không hiểu:ἱ“Ngài đang nhìnựcái gì vậy?”]
“Loại khó chịuìnày…” Giản HànhἱChi suy nghĩ:ḽ“Có phải làïbáo thù không?”ἷ
“Hả?”
666 hoangïmang, Giản HànhịChi nghiêng đầuặnhìn đình viện,éthương cảm: “Chỉởthấy người mớiãcười, đâu thấyôngười xưa khóc(1)!İDù khi rụngốxuống thành bụiíbùn, vẫn thoảngɨhương thơm ngát(2).”í
(1)Hai câu trongĩbài “Giai nhân”İcủa Đỗ Phủ
(2)ìHai câu trongịbài Bốc toánḹtử – Mai,đcủa Lục Du,}miêu tả hoaộmai, do TrầnἱHuy Liệu dịch
666¹vừa nghe GiảnầHành Chi đọcếthơ đã nhứcễđầu: “Ta đãìnói rồi, ngườiẽđừng đọc nhiềuỹsách như vậyịmà!”
Ba ngườiĺcùng đi đếnìnhà ăn. ThúyĬLục và NamẻPhong đã ngồiỉđợi ở bàn²trước. Thấy baừngười, Thúy Lụcậngước mắt, nởïnụ cười trongĩtrẻo: “Tới rồi?”(
“Thúy Lục tỷếtỷ(*) dậy sớmÍthế.”
(*) Bắtếđầu từ chương]này, Tác giảôcho Tần UyểnĩUyển xưng hôẳvới Thúy Lụcélà tỷ tỷĩchứ không phảiíđại nhân ThúyíLục nữa, nênĮmình cũng đổiâxưng hô thànhftỷ – muội.
TầnựUyển Uyển mỉmùcười vào phòng,ịThúy Lục quanỷsát nàng mộtɨlượt từ trênἲxuống dưới, gậtỉđầu: “Biết cầuằtiến, phụ mẫuợmuội biết được,}hẳn là rấtùvui.”
Nghe thấyìlời này củaỉThúy Lục, GiảnẻHành Chi nghiảngờ nhìn nàngấta, suy nghĩ,ɨhình như ThúyἱLục từng chịuĩơn của ThượngơTuế và TháiặHằng.
Y nhìn bốnốphía, đột nhiên[nhận ra mộtivấn đề.
Cha mẹĭcủa Tần UyểnỵUyển là ânưnhân của ThúyộLục. Tạ CôìĐường thì rõịràng có thiệnἰcảm với TầnÍUyển Uyển, coiônhư bằng hữuơcủa Tần UyểnἱUyển. Nam Phongἱlại là linhỹthú đồng sinhïcộng tử vớiḽTần Uyển Uyển.
Yíbị người củaiTần Uyển Uyểnứbao vây rồi!
Chẳngĺbiết từ baoỉgiờ, Tần UyểníUyển đã dệtỗtấm lưới lớnīở bên cạnh]y, vô phápắthoát thân.
Đây làĩbụng dạ sâuĩcỡ nào! Thủểđoạn cỡ nào!
GiảnịHành Chi càngınghĩ càng sợ,Їy chưa baoįgiờ gặp phảiíngười tâm cơờnhư vậy. Yùbất giác nhìnóTần Uyển Uyển,ĪTần Uyển Uyểnɩnhận ra ánhịmắt y, quayĭđầu sang nhìn:³“Sư phụ?”
“À,ặkhông có gì.”İ
Giản Hành Chiâhoàn hồn, cúiấđầu ăn cơm:ậ“Ăn đi.”
TầnồUyển Uyển nhìnưsự sợ hãiĭkhông thể cheỷgiấu trong mắtởcủa Giản HànhàChi khi nhìnấnàng lúc nãy,ïngẫm nghĩ, bắtọđầu thăm dòồsuy đoán lúcỷsáng: “Sư phụ,ỉta sắp vàoòchung kết rồi,:người dạy taìvài chiêu hungửác đi.”
“Chiêu{hung ác?”
Giản¹Hành Chi không]kịp phản ứng,ữTần Uyển Uyểnìgật đầu: “Vâng,įđám kiếm tuếnày cứ thíchĭđánh đấm lungïtung, còn giẫmỉlên đầu ngườiĩta. Lần trước,īta đánh người[kia thành nhưũvậy, nhưng taãvẫn cảm thấyIchưa đủ.”
TầnẳUyển Uyển vừaốnói, vừa lộývẻ mặt thâm[trầm: “Ta phảiẽdạy dỗ bọnụchúng một chút,ĩngười cảm thấyằthế nào?”
VừaЇnghe thấy lờiỗnày, Giản HànhãChi khẩn trương.íY cảm giác,hiện tại củaịnhững kẻ giẫmìlên mặt TầnỉUyển Uyển làïtương lai củaỏmình.
Y buông chén,ợvội vàng khuyênânhủ: “Bắc Thành,ἶthật ra kiếmĺtu chúng taɪrất đáng thương,ítừ nhỏ đánhílộn đã nhưúvậy…”
“Hửm?”
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn sang Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, huynh đánh lộn thích giẫm lên mặt sao?”
Tạ Cô Đường ngây người, sau đó lắc đầu: “Chưa từng chú ý.”
Tần Uyển Uyển giữ lại lá bùa này, nghĩ theo hướng xấu là muốn giữ chân y; nhưng nghĩ theo hướng tốt là vì quá coi trọng món quà y tặng.
Tạ Cô Đường ngây người, sau đó lắc đầu: “Chưa từng chú ý.”
Nàng luyện đến nỗi kiếm cũng mang theo sát ý.
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn sang Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, huynh đánh lộn thích giẫm lên mặt sao?”
“Cho nên ấy…” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Ta cảm thấy hành vi này rất quá đáng.”
Giản Hành Chi lén núp trong tối quan sát Tần Uyển Uyển. Y muốn nhìn thấy bộ mặt thật của Tần Uyển Uyển từ các góc độ khác nhau.
“Đúng là rất quá đáng.” Giản Hành Chi kiên trì: “Nhưng bọn họ chưa từng được giáo dục, con cứ từ từ dạy dỗ, để họ biết sai được rồi, đừng tàn nhẫn quá…”.
“Không tệ.” Giản Hành Chi giả vờ điềm tĩnh, đứng thẳng dậy: “Có tiến bộ rất lớn, ta cảm thấy…” Giản Hành Chi nói một cách chua xót: “Con không giống đồ đệ của ta nữa rồi.”
Tần Uyển Uyển tò mò, Giản Hành Chi khẽ ho: “Hiện giờ con mạnh như vậy, không cần phù chú kia bảo vệ nữa, trả cho ta đi.”
“À.” Tần Uyển Uyển gật đầu, nàng nhìn Giản Hành Chi: “Vậy sư phụ, người thấy chuyện này thế nào? Người cảm thấy bọn họ sai rồi sao?”
666 nghe nói thế, bỗng dưng cạn lời. Nhìn Giản Hành Chi phấn khởi ra ngoài mua đồ, nó cảm giác vốn dĩ trạng thái tinh thần của chủ nhân mình đã không ổn định mấy, sau khi gặp được tình yêu, càng họa vô đơn chí.
“Nghĩ cách thôi.” 666 kéo giọng: “Lần đầu tiên tặng quà cho người ta mà đã tặng cả mạng, ngài được lắm nha. Nếu là ta, ta cũng cất kỹ.”
“Sai!” Giản Hành Chi lập tức mở miệng: “Hoàn toàn sai, ta thay bọn họ chân thành xin lỗi! Con đại nhân đại lượng, nhất định phải tha thứ cho bọn họ!”
Nghe thấy lời này, Giản Hành Chi ngộ rồi.
Tần Uyển Uyển gật đầu, nhìn ánh mắt chân thành mang theo hoảng hốt, hoảng hốt mang theo thấp thỏm của Giản Hành Chi, nàng khẽ ho một tiếng: “Thôi, dù sao sư phụ cũng không phải người như thế. Chúng ta ăn cơm đi.”
“Đa tạ sư phụ khen ngợi.”
666 hoài niệm lần đầu tiên bạn trai 38 tặng quà cho mình: “Lúc trước, lần đầu tiên bạn tra tặng kẹo que cho ta, ta cũng cất kỹ. Có lẽ là quà tặng càng ít, càng tỏ ra trân quý?”
Giản Hành Chi bị lời này làm nghẹn họng, cụp đầu nhìn chén cớm, chẳng muốn ăn nữa.
Rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì, vì sao lão tổ Ninh thị bị nguyền rủa, trận pháp trên người Yên Vô Song có tác dụng gì, vì đâu mà Lận Ngôn Chi chết, vị công tử Vô Ưu kia rốt cuộc là ai, mọi thứ…
Yên Vô Song sẽ không nói thêm cái gì, điểm đột phá duy nhất còn lại đó là công tử Vô Ưu. Năm đó, nếu cha mẹ nàng có tiếp xúc thân thiết với Lận Ngôn Chi, còn truyền thụ công pháp cho y, vậy trước khi Lận Ngôn Chi chết đến Hoang Thành, hẳn cha mẹ nàng sẽ không ngồi yên chẳng màng.
Đợi Tần Uyển Uyển đi rồi, Giản Hành Chi hơi hoảng loạn: “Nàng không chịu trả ta, làm sao đây?”
Đợi cơm nước xong, Tần Uyển Uyển lại đi luyện kiếm.
Giản Hành Chi ho khẽ một tiếng, ngẫm nghĩ: “Vậy ta tặng nhiều một tí, đổi lại với nàng.”
Yên Vô Song sẽ không nói thêm cái gì, điểm đột phá duy nhất còn lại đó là công tử Vô Ưu. Năm đó, nếu cha mẹ nàng có tiếp xúc thân thiết với Lận Ngôn Chi, còn truyền thụ công pháp cho y, vậy trước khi Lận Ngôn Chi chết đến Hoang Thành, hẳn cha mẹ nàng sẽ không ngồi yên chẳng màng.
Tần Uyển Uyển biết rõ còn hỏi, Giản Hành Chi không dám nói “kẻ thù”, chỉ đành đáp: “Rất có phong phạm đại năng, ta cảm thấy con đã rất thành công rồi.”
Rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì, vì sao lão tổ Ninh thị bị nguyền rủa, trận pháp trên người Yên Vô Song có tác dụng gì, vì đâu mà Lận Ngôn Chi chết, vị công tử Vô Ưu kia rốt cuộc là ai, mọi thứ…
“Sai!” Giản Hành Chi lập tức mở miệng: “Hoàn toàn sai, ta thay bọn họ chân thành xin lỗi! Con đại nhân đại lượng, nhất định phải tha thứ cho bọn họ!”
Có lẽ phải đợi đến nàng gặp công tử Vô Ưu mới giải đáp được.
“Đúng là rất quá đáng.” Giản Hành Chi kiên trì: “Nhưng bọn họ chưa từng được giáo dục, con cứ từ từ dạy dỗ, để họ biết sai được rồi, đừng tàn nhẫn quá…”.
“Hôm khác đi.” Giản Hành Chi cảm thấy hôm nay luyện kiếm quá lúng túng, y nhìn ngực Tần Uyển Uyển, sực nhớ: “À, ta muốn hỏi một chút, con có thể trả ta lá bùa liền tâm trước đây đưa cho con không?”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nhớ đến cha mẹ nàng có khả năng gặp chuyện ở đây, kiếm phong cũng sắc bén hơn.
Tần Uyển Uyển kéo giọng: “Sư phụ lợi hại như vậy, lỡ như lúc nào đó làm chuyện không hay với ta, ví dụ như đánh ta, giẫm lên đầu ta, hại ta, chẳng phải lúc đó lá bùa này phát huy công dụng rồi sao?”
Giản Hành Chi lén núp trong tối quan sát Tần Uyển Uyển. Y muốn nhìn thấy bộ mặt thật của Tần Uyển Uyển từ các góc độ khác nhau.
“Sao lại cất kỹ?” Giản Hành Chi không hiểu nổi.
“Ồ.” Tần Uyển Uyển không vạch trần y, chỉ hỏi: “Xem rồi hài lòng không?”
Bình thường, Tần Uyển Uyển ham ăn biếng làm, nhưng gần đây vô cùng chăm chỉ. Quả nhiên lúc luyện kiếm sau lưng y, khí thế cũng khác!
Có lẽ phải đợi đến nàng gặp công tử Vô Ưu mới giải đáp được.
Nàng luyện đến nỗi kiếm cũng mang theo sát ý.
“Không.” Tần Uyển Uyển dứt khoát từ chối, nàng chớp mắt: “Đây là món quà đầu tiên sư phụ nghiêm túc tặng ta, có ý nghĩa kỷ niệm, ta phải cất kỹ. Hơn nữa——”
Chuyện này khiến Giản Hành Chi hết hồn hết vía. Y quan sát vô cùng nghiêm túc, Thúy Lục đi từ xa tới, thấy Giản Hành Chi ngồi xổm trong bủi cỏ, bèn cất tiếng: “Giản đạo quân, cậu làm gì đấy?”
Tần Uyển Uyển gật đầu, nhìn ánh mắt chân thành mang theo hoảng hốt, hoảng hốt mang theo thấp thỏm của Giản Hành Chi, nàng khẽ ho một tiếng: “Thôi, dù sao sư phụ cũng không phải người như thế. Chúng ta ăn cơm đi.”
Tần Uyển Uyển nghe Giản Hành Chi nói chệch hướng: “Vậy sư phụ có muốn luyện thử không?”
Tần Uyển Uyển nghe tiếng gọi, mũi kiếm đâm thẳng về phía bụi cỏ mà Thúy Lục nhìn, kiếm phong thổi dạt bụi cỏ, Giản Hành Chi lách người, giơ tay kẹp mũi kiếm. Tần Uyển Uyển nghiêng đầu nhìn y, vẻ mặt tươi cười: “Sư phụ, người lén xem ta luyện kiếm làm gì?”
“Ta…” Giản Hành Chi suy nghĩ lý do: “Ta xem thử con có lười biếng hay không.”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nhớ đến cha mẹ nàng có khả năng gặp chuyện ở đây, kiếm phong cũng sắc bén hơn.
“Ồ.” Tần Uyển Uyển không vạch trần y, chỉ hỏi: “Xem rồi hài lòng không?”
“Không tệ.” Giản Hành Chi giả vờ điềm tĩnh, đứng thẳng dậy: “Có tiến bộ rất lớn, ta cảm thấy…” Giản Hành Chi nói một cách chua xót: “Con không giống đồ đệ của ta nữa rồi.”
“Ta…” Giản Hành Chi suy nghĩ lý do: “Ta xem thử con có lười biếng hay không.”
“Vậy thì giống ai?”
Tần Uyển Uyển biết rõ còn hỏi, Giản Hành Chi không dám nói “kẻ thù”, chỉ đành đáp: “Rất có phong phạm đại năng, ta cảm thấy con đã rất thành công rồi.”
“Đa tạ sư phụ khen ngợi.”
Tần Uyển Uyển nghe Giản Hành Chi nói chệch hướng: “Vậy sư phụ có muốn luyện thử không?”
“Hôm khác đi.” Giản Hành Chi cảm thấy hôm nay luyện kiếm quá lúng túng, y nhìn ngực Tần Uyển Uyển, sực nhớ: “À, ta muốn hỏi một chút, con có thể trả ta lá bùa liền tâm trước đây đưa cho con không?”
Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi cứng người. Tần Uyển Uyển nhìn dáng vẻ căng thẳng của y, hơi buồn cười, bèn vỗ vai y: “Ta đi tắm. Sư phụ, người cũng nghỉ ngơi đi.”
“Vì sao phải trả?”
“À.” Tần Uyển Uyển gật đầu, nàng nhìn Giản Hành Chi: “Vậy sư phụ, người thấy chuyện này thế nào? Người cảm thấy bọn họ sai rồi sao?”
Tần Uyển Uyển tò mò, Giản Hành Chi khẽ ho: “Hiện giờ con mạnh như vậy, không cần phù chú kia bảo vệ nữa, trả cho ta đi.”
Đợi cơm nước xong, Tần Uyển Uyển lại đi luyện kiếm.
“Không.” Tần Uyển Uyển dứt khoát từ chối, nàng chớp mắt: “Đây là món quà đầu tiên sư phụ nghiêm túc tặng ta, có ý nghĩa kỷ niệm, ta phải cất kỹ. Hơn nữa——”
“Vậy thì giống ai?”
Tần Uyển Uyển kéo giọng: “Sư phụ lợi hại như vậy, lỡ như lúc nào đó làm chuyện không hay với ta, ví dụ như đánh ta, giẫm lên đầu ta, hại ta, chẳng phải lúc đó lá bùa này phát huy công dụng rồi sao?”
Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi cứng người. Tần Uyển Uyển nhìn dáng vẻ căng thẳng của y, hơi buồn cười, bèn vỗ vai y: “Ta đi tắm. Sư phụ, người cũng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển mỉm cười rời đi.
Đợi Tần Uyển Uyển đi rồi, Giản Hành Chi hơi hoảng loạn: “Nàng không chịu trả ta, làm sao đây?”
“Nghĩ cách thôi.” 666 kéo giọng: “Lần đầu tiên tặng quà cho người ta mà đã tặng cả mạng, ngài được lắm nha. Nếu là ta, ta cũng cất kỹ.”
“Sao lại cất kỹ?” Giản Hành Chi không hiểu nổi.
666 hoài niệm lần đầu tiên bạn trai 38 tặng quà cho mình: “Lúc trước, lần đầu tiên bạn tra tặng kẹo que cho ta, ta cũng cất kỹ. Có lẽ là quà tặng càng ít, càng tỏ ra trân quý?”
Nghe thấy lời này, Giản Hành Chi ngộ rồi.
Lý trí và tình yêu cùng lôi kéo, khiến y váng đầu.
Tần Uyển Uyển giữ lại lá bùa này, nghĩ theo hướng xấu là muốn giữ chân y; nhưng nghĩ theo hướng tốt là vì quá coi trọng món quà y tặng.
Giản Hành Chi ho khẽ một tiếng, ngẫm nghĩ: “Vậy ta tặng nhiều một tí, đổi lại với nàng.”
666 nghe nói thế, bỗng dưng cạn lời. Nhìn Giản Hành Chi phấn khởi ra ngoài mua đồ, nó cảm giác vốn dĩ trạng thái tinh thần của chủ nhân mình đã không ổn định mấy, sau khi gặp được tình yêu, càng họa vô đơn chí.
Lúc thì y cảm thấy Tần Uyển Uyển là một nữ ma đầu, lúc thì lại cảm thấy Tần Uyển Uyển ngây thơ đáng yêu.
Lý trí và tình yêu cùng lôi kéo, khiến y váng đầu.
“Cho nên ấy…” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Ta cảm thấy hành vi này rất quá đáng.”
Tiền trên người y không nhiều lắm, y bèn chạy lên phố mua một đống đồ linh tinh như trâm cài, túi hương, phấn son, hạt dẻ rang, bánh kẹo… Bất cứ thứ gì có thể nghĩ đến đều mua hết.
Để ảnh tưởng tượng lung tung vậy mà vui ghê ?
Ừa giờ mới để ý, lần đầu tiên tặng quà cho người ta là anh tặng cả mạng mình thật ?♀️
Nói thẳng ra là đầu óc đã không được thông minh thì nay lại càng thêm ngu ngơ ? Ông nam chính này đúng là có một không hai, trước giờ t chưa bao giờ thấy kiểu này. Đọc tới mấy đoạn ổng sợ sệt, hốt hoảng thì t lại liên tưởng tới con Husky đang run lập cập, ánh mắt hoảng loạn. Hề vãi ?