Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 63 (2)

Chương 63 (2)

Con nghe ta giải thích

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Đợi đến buổi tối, Tần Uyển Uyển đang đọc sách ngâm chân, bỗng nhìn thấy Giản Hành Chi vác bọc hành lý khổng lồ nhảy từ cửa sổ vào: “Bắc Thành!”

Tần Uyển Uyển bị dọa hết hồn, sau đó mới bình tĩnh lại: “Sư phụ?”

“Bắc Thành, ta mua quà cho con này.” Giản Hành Chi nói xong, đặt bọc hành lý khổng lồ lên bàn, mở ra dưới ánh mắt chấn kinh của Tần Uyển Uyển, bắt đầu bày thành quả của mình.

Y mua trâm cài, phnson mà tiênìn bình thưngyêu thích, muako và bánhõngt, thm chímua c thucbôi tr thươngЇvà thuc bôiĩtrĩ.

“Bc Thành.” Ánhìmt Gin HànhļChi sáng rcnhìn nàng: “Quànhiu không?”

Tn}Uyn Uyn ngheíy hi, mcdù không hiuìy nghĩ cáiăgì, nhưng vnìgt đu: “Nhiu,fnhiu lm.”

Chonên mt món°quà không còntrân quý nađúng không?”

Gin:Hành Chi cgng thuyết phc:nàng, Tn UynéUyn bt đuİhơi hiu ymun nói gì:ɪ“Sư ph, cóphi… ngưi munly li cáiígì không?”

Thìlá… lá bùa)lin tâm đó.”Gin Hành Chigng gưng: “Ta[ly nhng thnày đi đưcɪkhông? Đi saunày v Tiên}gii, ta cótin s muaĩrt nhiu choɩcon.”

Tn UynĭUyn sáng t,Įnhn cưi, mtl v đauɪlòng: “Sư ph,có phi ngưighét ta không?”

Không có!”

GinHành Chi lpļtc ph nhn.áTn Uyn UynĪnhìn y, dưngìnhư hơi đaulòng: “Hoc làngưi không tinta, cho nênìkhông yên tâmĩgiao lá bùaìvào tay ta,dù rõ ràngóngài có khénăng bc phátthú tính làmătn thương ta…ó

Không phi, khôngphi.” Gin HànhChi vi vàngxua tay: “Conkhông đưc hiu]lm, ta khôngcó không tinũcon.”

Vy ngưiđòi v làmĭgì?”

Tn UynUyn ngưc mtĩnhìn y, vĩmt nghiêm túc:íTrưc đây ngưiyên tâm giaoľmng vào tayta, bây giìkhông yên tâmìsao?”

Gin HànhíChi không nóiìnên li. Yįhơi rũ,đng yên ti{ch chc lát,xoa đu quayv: “Thôi, tav ng.”

Vyđng quà này?”ế

Tn Uyn Uynnhìn đ trên)bàn, Gin HànhĬChi xua tay:f“Tng con.”

Nói:xong, Gin HànhChi li nhyra ngoài caùs, tr vphòng mình.

Tn UynUyn ngm nghĩ,ĩkhông hiu thóiquen nhy caĩs này caĩGin Hành Chit đâu mà}ra. Nàng lytúi Càn KhônĬct bùa linĮtâm ra, ngmįnghía, không nhnếđưc bt cưiơthành tiếng.

Lâu nhưìvy, rt cuccũng có cmgiác báo đưcđi thù tiÎmun.

My ngày sau,mi ngày GinHành Chi đunghĩ cách laïly lá bùaõlin tâm.

Mi ngàynghĩ ra mtli nói di.

Hômnay thì nóiãbùa lin tâmhng ri, cnsa cha; ngày:mai nói yİviết lá bùami cho nàng,càng mi càng²tt.

Tn Uyn Uynvn bình chânínhư vi, mmcưi nhìn yĨnói láo, sauđó nh nhàngïđáp mt câu:ĩKhông sao, sư{ph, ta khôngíđ tâm.”

GinfHành Chi khmà không nóiđưc, y ch²đành hng đêmmt ng, thaothc trn trc.

Suy nghĩ myngày, sp tilúc Tn UynUyn đu bánìkết, rt cucGin Hành Chiquyết đnh yĩbuc phi trmàln na!

Đi dinùbán kết, TnùUyn Uyn vôũcùng nghiêm túc,nàng đi ngêsm, d đnhng mt gictht ngon.

Vì ngÍngon, nàng ban thn vàoĨhuân hương. BiếtĮđưc tin này,Gin Hành Chicm thy cơÍhi ca mìnhti ri.

Ly thnìthc ca TchSơn n quân,y nghĩ khôngɪcó kh năngưs dng phápĩthut đánh ngtnàng, dùng thucľli s gâyhi cho TnìUyn Uyn, hơnĪna thân thđưc rèn giũaâqua tâm phápThưng Cc Tôngcn thuc mnhmi phát huyũtác dng. Hinùgi, Tn UynUyn t nguyndùng hương trng thì không[còn gì bng.

Yjnhm tính thigian đã khuya,ɨâm thm bưcti ngoài caíphòng Tn UynĩUyn, lng ngheêtiếng hô hpĩbên trong. Sauɩkhi xác nhnTn Uyn Uynīng ri, yùnh nhân nhôtay bưc vào¸phòng.

Tn Uyn Uyníng say sưa.}Y bưc tiĩgiưng, quét thnthc, nhưng không[ng li chngìcm giác đưcv trí cth ca bùalin tâm!

Gin HànhChi nhn rađây là chưngíngi mà Tn(Uyn Uyn cý thiết lpcho y, khiếny không th[d dàng tìmįđưc bùa linĮtâm. Y nhm³mt li, cnĩngón tay, nhmáy lên ctay Tn UynUyn.

Toàn thân TnUyn Uyn sángĩrc, Gin HànhChi lin hiuìbùa lin tâmvn còn trênĮngưi nàng, chlà b nàngîdùng phương phápõđc bit giuđi.

Du sao bùalin tâm cũng,đưc to rat máu đutim ca y,ócm ng đivi y mnhjm hơn đvt thông thưng.³Y li nhÍmáu trên n]đưng, t chica Tn UynUyn. Đ sángúbt đng chngt khong cách{v trí côth bùa lin)tâm khác nhau.

Vtrí sáng nht[là ch nhÏmáu trên nđưng, có ththy th này trên đu.

Nhníra đim này,īGin Hành ChiĮngưng t ánh³sáng đungón tay, sídng ánh sángÏxem xét l³tai và lɩmũi mt lưt,ɩchng phát hin:gì.

Gin Hành Chingm nghĩ, túiICàn Khôn cùaĬTn Uyn Uynlà ca Tn³Vãn, có th³thun theo ýnim mà biếnĮthành bt cth gì. TnUyn Uyn ngsay, trên đuïtr tóc rathì chng còníth gì, l,nào túi CànúKhôn hóa thànhétóc?

Gin Hành Chiãmang theo hoàinghi, nh nhàngln tìm tócnàng, nhưng khôngcm giác đưcĩs tn tiíca bùa lin°tâm. Y litìm tng tcìda đu TnếUyn Uyn, xemÏxem có giutrong tóc không.

Trong khi y làm những chuyện này, Tần Uyển Uyển mơ màng tỉnh lại.

Giản Hành Chi nhẹ nhàng tách môi nàng ra, kéo cằm nàng xuống, dùng một móc câu nhỏ móc lên hàm răng nàng, cố gắng kéo miệng nàng.

Trong khi y làm những chuyện này, Tần Uyển Uyển mơ màng tỉnh lại.

Đầu tiên, nàng cảm giác có người đang mò mẫm da đầu mình, tim nàng giật thót. Tuy nhiên mùi hương quen thuộc của người nọ nhanh chóng khiến nàng nhận ra đây là ai, nàng từ từ thả lỏng, suy nghĩ xem Giản Hành Chi đang định làm gì.

Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, hơi mù mờ, hỏi 38 trong đầu: “Rốt cuộc, y đang làm gì?”

Động tác Giản Hành Chi lần tìm da đầu rất nhẹ, Tần Uyển Uyển lại mơ màng suýt ngủ, lờ mờ nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi ở mép giường thở dài, dường như vẫn không nghĩ ra túi Càn Khôn giấu ở đâu.

Động tác Giản Hành Chi lần tìm da đầu rất nhẹ, Tần Uyển Uyển lại mơ màng suýt ngủ, lờ mờ nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi ở mép giường thở dài, dường như vẫn không nghĩ ra túi Càn Khôn giấu ở đâu.

“Y…”

Tần Uyển Uyển không cần nghĩ cũng biết với chỉ số IQ của Giản Hành Chi, căn bản nghĩ không ra, cho nên cũng chẳng quan tâm.

Tần Uyển Uyển lại đề cao cảnh giác, Giản Hành Chi không đi?

Tần Uyển Uyển chưa hết bàng hoàng, chợt nghe Giản Hành Chi nói: “Không thấy rõ…”

Giản Hành Chi ngồi ở mép giường suy nghĩ một lát. Trên đầu, không phải tóc, cũng không giấu trong tóc, lỗ tai cũng xem rồi, còn chỗ nào có thể giấu đồ?

Trong phút chốc, vô số tình huống “Té ngã hôn”, “Quay đầu hôn”,… trong tiểu thuyết ngôn tình lướt qua đầu nàng.

Tần Uyển Uyển lập tức cảnh giác. Còn chưa đợi nghĩ rõ, nàng bỗng cảm giác Giản Hành Chi kéo nhẹ cằm nàng ra, đầu ngón tay ngưng tụ ánh sáng, thò vào chiếu sáng.

Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, cởi giầy, nhẹ tay nhẹ chân xoay người lên giường. Y nằm nghiêng bên cạnh Tần Uyển Uyển, nhẹ nhàng nắm cằm nàng.

Nghĩ tới nghĩ lui, linh quang Giản Hành Chi chợt lóe, có rồi!

Y nằm về bên cạnh Tần Uyển Uyển, áp rất gần nàng. Tim Tần Uyển Uyển không khỏi đập nhanh hơn, bắt đầu suy nghĩ.

Đầu tiên, nàng cảm giác có người đang mò mẫm da đầu mình, tim nàng giật thót. Tuy nhiên mùi hương quen thuộc của người nọ nhanh chóng khiến nàng nhận ra đây là ai, nàng từ từ thả lỏng, suy nghĩ xem Giản Hành Chi đang định làm gì.

Trực giác 666 cảm thấy không ổn: “Chủ nhân, ngài định làm gì?”

“Trong miệng đó!”

Đúng vậy, thấy rõ mới lạ.

“Trong miệng đó!”

Giản Hành Chi hiểu ra: “Có lẽ nàng giấu trong hàm răng, cũng có thể giấu dưới đầu lưỡi, còn có rất nhiều chỗ!”

Y muốn làm gì?

Móc câu vẫn còn móc trên hàm răng nàng, Giản Hành Chi chấn kinh nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển phẫn nộ nhìn Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi suy nghĩ một hồi, y vẫn quyết định dồn hết can đảm, cùng lắm thì Tần Uyển Uyển thức dậy giết y. Dù gì cũng phải chết, y nhất định phải lấy bùa liền tâm về!

666: “…”

Cũng không phải không có lý.

Trực giác 666 cảm thấy không ổn: “Chủ nhân, ngài định làm gì?”

Tần Uyển Uyển không cần nghĩ cũng biết với chỉ số IQ của Giản Hành Chi, căn bản nghĩ không ra, cho nên cũng chẳng quan tâm.

Nhưng bên trong miệng thì làm sao tra?

Y muốn làm gì?

Giản Hành Chi suy nghĩ một hồi, y vẫn quyết định dồn hết can đảm, cùng lắm thì Tần Uyển Uyển thức dậy giết y. Dù gì cũng phải chết, y nhất định phải lấy bùa liền tâm về!

Giản Hành Chi ngồi ở mép giường suy nghĩ một lát. Trên đầu, không phải tóc, cũng không giấu trong tóc, lỗ tai cũng xem rồi, còn chỗ nào có thể giấu đồ?

Tần Uyển Uyển thở phào, nghĩ rằng y từ bỏ rời đi. Tuy nhiên, nàng không nghe thấy tiếng y đi mà nghe thấy tiếng nước róc rách.

Giản Hành Chi quyết định xong, xoay người nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển mơ mơ màng màng, mặc kệ Giản Hành Chi, xoay người, đưa lưng về phía y.

Cũng không phải không có lý.

Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, cởi giầy, nhẹ tay nhẹ chân xoay người lên giường. Y nằm nghiêng bên cạnh Tần Uyển Uyển, nhẹ nhàng nắm cằm nàng.

Nhưng bên trong miệng thì làm sao tra?

Y muốn làm gì?

Nghĩ tới loại khả năng này, Tần Uyển Uyển cứng người. Nàng không biết có nên mở mắt hay không, lỡ như mở mắt đúng lúc đang hôn, chẳng phải xấu hổ lắm sao?

Hơi ấm của y càng gần, Tần Uyển Uyển càng hồi hộp. Ngay khoảnh khắc nàng nghĩ rằng y sẽ hôn!

Tần Uyển Uyển lập tức cảnh giác. Còn chưa đợi nghĩ rõ, nàng bỗng cảm giác Giản Hành Chi kéo nhẹ cằm nàng ra, đầu ngón tay ngưng tụ ánh sáng, thò vào chiếu sáng.

Cảm giác móc câu nhỏ lạnh băng khiến Tần Uyển Uyển lập tức mở mắt!

Tần Uyển Uyển chưa hết bàng hoàng, chợt nghe Giản Hành Chi nói: “Không thấy rõ…”

Đúng vậy, thấy rõ mới lạ.

Giản Hành Chi tìm một lát, không tìm thấy. Y buông cằm Tần Uyển Uyển ra, ngẫm nghĩ, rồi lại xuống giường.

Một lát sau, Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Con nghe ta giải thích…”

“Y…”

Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, hơi mù mờ, hỏi 38 trong đầu: “Rốt cuộc, y đang làm gì?”

“Rất rõ ràng…” 38 thở dài, giọng nói mang theo chút tiếc thay: “Y đang tìm bùa liền tâm, cảm thấy bùa liền tâm ở trong miệng cô.”

Nàng nghĩ ngợi đủ thứ lung tung trong đầu, cảm giác Giản Hành Chi áp tới.

Tần Uyển Uyển: “…”

Đúng vậy, chẳng những y không đi, y còn quay lại!

Giản Hành Chi tìm một lát, không tìm thấy. Y buông cằm Tần Uyển Uyển ra, ngẫm nghĩ, rồi lại xuống giường.

Tần Uyển Uyển thở phào, nghĩ rằng y từ bỏ rời đi. Tuy nhiên, nàng không nghe thấy tiếng y đi mà nghe thấy tiếng nước róc rách.

Tần Uyển Uyển lại đề cao cảnh giác, Giản Hành Chi không đi?

Đúng vậy, chẳng những y không đi, y còn quay lại!

Tần Uyển Uyển: “…”

Y nằm về bên cạnh Tần Uyển Uyển, áp rất gần nàng. Tim Tần Uyển Uyển không khỏi đập nhanh hơn, bắt đầu suy nghĩ.

Y muốn làm gì?

Y nghĩ rằng bùa liền tâm ở trong miệng nàng, ban nãy cũng xem rồi, lẽ nào y còn muốn chui vào trong tìm?

Nhưng làm sao vào?

Trong phút chốc, vô số tình huống “Té ngã hôn”, “Quay đầu hôn”,… trong tiểu thuyết ngôn tình lướt qua đầu nàng.

Nàng nhất thời hoảng loạn, không khỏi suy nghĩ thật ra so với ngón tay, bộ phận như đầu lưỡi dễ dàng cảm nhận sự tồn tại của bùa liền tâm hơn. Lấy đầu óc của Giản Hành Chi, nói không chừng y… y thật sự dùng lưỡi tìm?

Nghĩ tới loại khả năng này, Tần Uyển Uyển cứng người. Nàng không biết có nên mở mắt hay không, lỡ như mở mắt đúng lúc đang hôn, chẳng phải xấu hổ lắm sao?

Y nghĩ rằng bùa liền tâm ở trong miệng nàng, ban nãy cũng xem rồi, lẽ nào y còn muốn chui vào trong tìm?

Nàng nghĩ ngợi đủ thứ lung tung trong đầu, cảm giác Giản Hành Chi áp tới.

Hơi ấm của y càng gần, Tần Uyển Uyển càng hồi hộp. Ngay khoảnh khắc nàng nghĩ rằng y sẽ hôn!

Giản Hành Chi nhẹ nhàng tách môi nàng ra, kéo cằm nàng xuống, dùng một móc câu nhỏ móc lên hàm răng nàng, cố gắng kéo miệng nàng.

Cảm giác móc câu nhỏ lạnh băng khiến Tần Uyển Uyển lập tức mở mắt!

Nghĩ tới nghĩ lui, linh quang Giản Hành Chi chợt lóe, có rồi!

Hai người nằm trên giường, mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ.

Móc câu vẫn còn móc trên hàm răng nàng, Giản Hành Chi chấn kinh nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển phẫn nộ nhìn Giản Hành Chi.

Một lát sau, Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Con nghe ta giải thích…”

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Sao tên nhóc này thích nhảy cửa sổ thế nhỉ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Làm người ta mừng hụt kìa cái anh này!!!!

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Anh khiến Uyển Uyển mường tượng đủ thứ trong đầu, thế mà lại chơi trò thế kia

Thuhi2
Thuhi2
2 Năm Cách đây

Vch móc câu ??? quỳ ?‍♂️
bảo sao chắc chỉ có chị nhà mới đồng ý rước anh về ?

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Cuối cùng có phải Uyển Uyển trâu già gặm cỏ non hokk ta? Anh Giản nhỏ hơn Uyển Uyển cả trăm tuổi đúng hokk nhỉ?

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!