Chương 63 (2)
Con nghe ta giải thích
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Đợi đến buổi tối, Tần Uyển Uyển đang đọc sách ngâm chân, bỗng nhìn thấy Giản Hành Chi vác bọc hành lý khổng lồ nhảy từ cửa sổ vào: “Bắc Thành!”
Tần Uyển Uyển bị dọa hết hồn, sau đó mới bình tĩnh lại: “Sư phụ?”
“Bắc Thành, ta mua quà cho con này.” Giản Hành Chi nói xong, đặt bọc hành lý khổng lồ lên bàn, mở ra dưới ánh mắt chấn kinh của Tần Uyển Uyển, bắt đầu bày thành quả của mình.
Y mua trâm cài, phấnấson mà tiênìnữ bình thườngờyêu thích, muaẻkẹo và bánhõngọt, thậm chíổmua cả thuốcấbôi trị thươngЇvà thuốc bôiĩtrĩ.
“Bắc Thành.” Ánhìmắt Giản HànhļChi sáng rựcổnhìn nàng: “Quàồnhiều không?”
Tần}Uyển Uyển ngheíy hỏi, mặcịdù không hiểuìy nghĩ cáiăgì, nhưng vẫnìgật đầu: “Nhiều,fnhiều lắm.”
“Choỷnên một món°quà không cònầtrân quý nữaἱđúng không?”
Giản:Hành Chi cốặgắng thuyết phục:nàng, Tần UyểnéUyển bắt đầuİhơi hiểu yẹmuốn nói gì:ɪ“Sư phụ, cóἴphải… người muốnỹlấy lại cáiígì không?”
“Thìầlá… lá bùa)liền tâm đó.”ḹGiản Hành Chiḹgắng gượng: “Ta[lấy những thứậnày đổi đượcɪkhông? Đợi sauảnày về Tiên}giới, ta cóỉtiền sẽ muaĩrất nhiều choɩcon.”
Tần UyểnĭUyển sáng tỏ,Įnhịn cười, mặtẻlộ vẻ đauɪlòng: “Sư phụ,ầcó phải ngườiứghét ta không?”ỡ
“Không có!”
GiảnἶHành Chi lậpļtức phủ nhận.áTần Uyển UyểnĪnhìn y, dườngìnhư hơi đauộlòng: “Hoặc làữngười không tinớta, cho nênìkhông yên tâmĩgiao lá bùaìvào tay ta,ầdù rõ ràngóngài có khảénăng bộc phátợthú tính làmătổn thương ta…”ó
“Không phải, khôngốphải.” Giản HànhỉChi vội vàngịxua tay: “Conịkhông được hiểu]lầm, ta khôngỉcó không tinũcon.”
“Vậy ngườiịđòi về làmĭgì?”
Tần UyểnủUyển ngước mắtĩnhìn y, vẻĩmặt nghiêm túc:í“Trước đây ngườiụyên tâm giaoľmạng vào tayἶta, bây giờìkhông yên tâmìsao?”
Giản HànhíChi không nóiìnên lời. Yįhơi ủ rũ,ứđứng yên tại{chỗ chốc lát,‹xoa đầu quayựvề: “Thôi, taứvề ngủ.”
Vậyἴđống quà này?”ế
Tần Uyển Uyểnọnhìn đồ trên)bàn, Giản HànhĬChi xua tay:f“Tặng con.”
Nói:xong, Giản HànhựChi lại nhảyờra ngoài cửaùsổ, trở vềởphòng mình.
Tần UyểnầUyển ngẫm nghĩ,ĩkhông hiểu thóiấquen nhảy cửaĩsổ này củaĩGiản Hành Chiỉtừ đâu mà}ra. Nàng lấyừtúi Càn KhônĬcất bùa liềnĮtâm ra, ngắmįnghía, không nhịnếđược bật cườiơthành tiếng.
Lâu nhưìvậy, rốt cuộcἲcũng có cảmỵgiác báo đượcịđại thù tớiÎmuộn.
Mấy ngày sau,ộmỗi ngày GiảnớHành Chi đềuộnghĩ cách lừaïlấy lá bùaõliền tâm.
Mỗi ngàyỵnghĩ ra mộtἲlời nói dối.
Hômọnay thì nóiãbùa liền tâmửhỏng rồi, cầnỗsửa chữa; ngày:mai nói yİviết lá bùaợmới cho nàng,ễcàng mới càng²tốt.
Tần Uyển Uyểnẩvẫn bình chânínhư vại, mỉmềcười nhìn yĨnói láo, sauớđó nhẹ nhàngïđáp một câu:ĩ“Không sao, sư{phụ, ta khôngíđể tâm.”
GiảnfHành Chi khổứmà không nóiỹđược, y chỉ²đành hằng đêmừmất ngủ, thaoỹthức trằn trọc.ỉ
Suy nghĩ mấyἳngày, sắp tớiữlúc Tần UyểnἴUyển đấu bánìkết, rốt cuộcủGiản Hành Chiịquyết định yĩbuộc phải trộmàlần nữa!
Đối diệnùbán kết, TầnùUyển Uyển vôũcùng nghiêm túc,ửnàng đi ngủêsớm, dự địnhỏngủ một giấcờthật ngon.
Vì ngủÍngon, nàng bỏỏan thần vàoĨhuân hương. BiếtĮđược tin này,ểGiản Hành Chiịcảm thấy cơÍhội của mìnhớtới rồi.
Lấy thầnìthức của TịchịSơn nữ quân,ḷy nghĩ khôngɪcó khả năngưsử dụng phápĩthuật đánh ngấtἳnàng, dùng thuốcľlại sợ gâyờhại cho TầnìUyển Uyển, hơnĪnữa thân thểựđược rèn giũaâqua tâm phápἰThượng Cực Tôngởcần thuốc mạnhừmới phát huyũtác dụng. Hiệnùgiờ, Tần UyểnỉUyển tự nguyệnộdùng hương trợἴngủ thì không[còn gì bằng.
Yjnhẩm tính thờiắgian đã khuya,ɨâm thầm bướcḻtới ngoài cửaíphòng Tần UyểnĩUyển, lắng ngheêtiếng hô hấpĩbên trong. Sauɩkhi xác nhậnỉTần Uyển Uyểnīngủ rồi, yùnhẹ nhân nhẹôtay bước vào¸phòng.
Tần Uyển Uyểníngủ say sưa.}Y bước tớiĩgiường, quét thầnỵthức, nhưng không[ngờ lại chẳngìcảm giác đượcữvị trí cụủthể của bùaẹliền tâm!
Giản HànhỏChi nhận raốđây là chướngíngại mà Tần(Uyển Uyển cốẻý thiết lậpẫcho y, khiếnựy không thể[dễ dàng tìmįđược bùa liềnĮtâm. Y nhắm³mắt lại, cắnĩngón tay, nhỏẫmáy lên cổữtay Tần UyểnỉUyển.
Toàn thân TầnớUyển Uyển sángĩrực, Giản HànhỏChi liền hiểuìbùa liền tâmễvẫn còn trênĮngười nàng, chỉỉlà bị nàngîdùng phương phápõđặc biệt giấuọđi.
Dẫu sao bùaịliền tâm cũng,được tạo raỉtừ máu đầuựtim của y,ócảm ứng đốiừvới y mạnhjmẽ hơn đồầvật thông thường.³Y lại nhỏÍmáu trên ấn]đường, tứ chiụcủa Tần UyểnịUyển. Độ sángúbất đồng chứngỷtỏ khoảng cách{vị trí cụôthể bùa liền)tâm khác nhau.
Vịụtrí sáng nhất[là chỗ nhỏÏmáu trên ấnốđường, có thểặthấy thứ nàyễở trên đầu.
Nhậníra điểm này,īGiản Hành ChiĮngưng tụ ánh³sáng ở đầuỷngón tay, sửídụng ánh sángÏxem xét lỗ³tai và lỗɩmũi một lượt,ɩchẳng phát hiện:gì.
Giản Hành Chiểngẫm nghĩ, túiICàn Khôn cùaĬTần Uyển Uyểnỡlà của Tần³Vãn, có thể³thuận theo ýịniệm mà biếnĮthành bất cứởthứ gì. TầnỗUyển Uyển ngủịsay, trên đầuïtrừ tóc raầthì chẳng còníthứ gì, lẽ,nào túi CànúKhôn hóa thànhétóc?
Giản Hành Chiãmang theo hoàiỉnghi, nhẹ nhàngẵlần tìm tócịnàng, nhưng khôngẫcảm giác đượcĩsự tồn tạiícủa bùa liền°tâm. Y lạiửtìm từng tấcìda đầu TầnếUyển Uyển, xemÏxem có giấuỉtrong tóc không.
Trong khi y làm những chuyện này, Tần Uyển Uyển mơ màng tỉnh lại.
Giản Hành Chi nhẹ nhàng tách môi nàng ra, kéo cằm nàng xuống, dùng một móc câu nhỏ móc lên hàm răng nàng, cố gắng kéo miệng nàng.
Trong khi y làm những chuyện này, Tần Uyển Uyển mơ màng tỉnh lại.
Đầu tiên, nàng cảm giác có người đang mò mẫm da đầu mình, tim nàng giật thót. Tuy nhiên mùi hương quen thuộc của người nọ nhanh chóng khiến nàng nhận ra đây là ai, nàng từ từ thả lỏng, suy nghĩ xem Giản Hành Chi đang định làm gì.
Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, hơi mù mờ, hỏi 38 trong đầu: “Rốt cuộc, y đang làm gì?”
Động tác Giản Hành Chi lần tìm da đầu rất nhẹ, Tần Uyển Uyển lại mơ màng suýt ngủ, lờ mờ nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi ở mép giường thở dài, dường như vẫn không nghĩ ra túi Càn Khôn giấu ở đâu.
Động tác Giản Hành Chi lần tìm da đầu rất nhẹ, Tần Uyển Uyển lại mơ màng suýt ngủ, lờ mờ nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi ở mép giường thở dài, dường như vẫn không nghĩ ra túi Càn Khôn giấu ở đâu.
“Y…”
Tần Uyển Uyển không cần nghĩ cũng biết với chỉ số IQ của Giản Hành Chi, căn bản nghĩ không ra, cho nên cũng chẳng quan tâm.
Tần Uyển Uyển lại đề cao cảnh giác, Giản Hành Chi không đi?
Tần Uyển Uyển chưa hết bàng hoàng, chợt nghe Giản Hành Chi nói: “Không thấy rõ…”
Giản Hành Chi ngồi ở mép giường suy nghĩ một lát. Trên đầu, không phải tóc, cũng không giấu trong tóc, lỗ tai cũng xem rồi, còn chỗ nào có thể giấu đồ?
Trong phút chốc, vô số tình huống “Té ngã hôn”, “Quay đầu hôn”,… trong tiểu thuyết ngôn tình lướt qua đầu nàng.
Tần Uyển Uyển lập tức cảnh giác. Còn chưa đợi nghĩ rõ, nàng bỗng cảm giác Giản Hành Chi kéo nhẹ cằm nàng ra, đầu ngón tay ngưng tụ ánh sáng, thò vào chiếu sáng.
Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, cởi giầy, nhẹ tay nhẹ chân xoay người lên giường. Y nằm nghiêng bên cạnh Tần Uyển Uyển, nhẹ nhàng nắm cằm nàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, linh quang Giản Hành Chi chợt lóe, có rồi!
Y nằm về bên cạnh Tần Uyển Uyển, áp rất gần nàng. Tim Tần Uyển Uyển không khỏi đập nhanh hơn, bắt đầu suy nghĩ.
Đầu tiên, nàng cảm giác có người đang mò mẫm da đầu mình, tim nàng giật thót. Tuy nhiên mùi hương quen thuộc của người nọ nhanh chóng khiến nàng nhận ra đây là ai, nàng từ từ thả lỏng, suy nghĩ xem Giản Hành Chi đang định làm gì.
Trực giác 666 cảm thấy không ổn: “Chủ nhân, ngài định làm gì?”
“Trong miệng đó!”
Đúng vậy, thấy rõ mới lạ.
“Trong miệng đó!”
Giản Hành Chi hiểu ra: “Có lẽ nàng giấu trong hàm răng, cũng có thể giấu dưới đầu lưỡi, còn có rất nhiều chỗ!”
Y muốn làm gì?
Móc câu vẫn còn móc trên hàm răng nàng, Giản Hành Chi chấn kinh nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển phẫn nộ nhìn Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi suy nghĩ một hồi, y vẫn quyết định dồn hết can đảm, cùng lắm thì Tần Uyển Uyển thức dậy giết y. Dù gì cũng phải chết, y nhất định phải lấy bùa liền tâm về!
666: “…”
Cũng không phải không có lý.
Trực giác 666 cảm thấy không ổn: “Chủ nhân, ngài định làm gì?”
Tần Uyển Uyển không cần nghĩ cũng biết với chỉ số IQ của Giản Hành Chi, căn bản nghĩ không ra, cho nên cũng chẳng quan tâm.
Nhưng bên trong miệng thì làm sao tra?
Y muốn làm gì?
Giản Hành Chi suy nghĩ một hồi, y vẫn quyết định dồn hết can đảm, cùng lắm thì Tần Uyển Uyển thức dậy giết y. Dù gì cũng phải chết, y nhất định phải lấy bùa liền tâm về!
Giản Hành Chi ngồi ở mép giường suy nghĩ một lát. Trên đầu, không phải tóc, cũng không giấu trong tóc, lỗ tai cũng xem rồi, còn chỗ nào có thể giấu đồ?
Tần Uyển Uyển thở phào, nghĩ rằng y từ bỏ rời đi. Tuy nhiên, nàng không nghe thấy tiếng y đi mà nghe thấy tiếng nước róc rách.
Giản Hành Chi quyết định xong, xoay người nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển mơ mơ màng màng, mặc kệ Giản Hành Chi, xoay người, đưa lưng về phía y.
Cũng không phải không có lý.
Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, cởi giầy, nhẹ tay nhẹ chân xoay người lên giường. Y nằm nghiêng bên cạnh Tần Uyển Uyển, nhẹ nhàng nắm cằm nàng.
Nhưng bên trong miệng thì làm sao tra?
Y muốn làm gì?
Nghĩ tới loại khả năng này, Tần Uyển Uyển cứng người. Nàng không biết có nên mở mắt hay không, lỡ như mở mắt đúng lúc đang hôn, chẳng phải xấu hổ lắm sao?
Hơi ấm của y càng gần, Tần Uyển Uyển càng hồi hộp. Ngay khoảnh khắc nàng nghĩ rằng y sẽ hôn!
Tần Uyển Uyển lập tức cảnh giác. Còn chưa đợi nghĩ rõ, nàng bỗng cảm giác Giản Hành Chi kéo nhẹ cằm nàng ra, đầu ngón tay ngưng tụ ánh sáng, thò vào chiếu sáng.
Cảm giác móc câu nhỏ lạnh băng khiến Tần Uyển Uyển lập tức mở mắt!
Tần Uyển Uyển chưa hết bàng hoàng, chợt nghe Giản Hành Chi nói: “Không thấy rõ…”
Đúng vậy, thấy rõ mới lạ.
Giản Hành Chi tìm một lát, không tìm thấy. Y buông cằm Tần Uyển Uyển ra, ngẫm nghĩ, rồi lại xuống giường.
Một lát sau, Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Con nghe ta giải thích…”
“Y…”
Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, hơi mù mờ, hỏi 38 trong đầu: “Rốt cuộc, y đang làm gì?”
“Rất rõ ràng…” 38 thở dài, giọng nói mang theo chút tiếc thay: “Y đang tìm bùa liền tâm, cảm thấy bùa liền tâm ở trong miệng cô.”
Nàng nghĩ ngợi đủ thứ lung tung trong đầu, cảm giác Giản Hành Chi áp tới.
Tần Uyển Uyển: “…”
Đúng vậy, chẳng những y không đi, y còn quay lại!
Giản Hành Chi tìm một lát, không tìm thấy. Y buông cằm Tần Uyển Uyển ra, ngẫm nghĩ, rồi lại xuống giường.
Tần Uyển Uyển thở phào, nghĩ rằng y từ bỏ rời đi. Tuy nhiên, nàng không nghe thấy tiếng y đi mà nghe thấy tiếng nước róc rách.
Tần Uyển Uyển lại đề cao cảnh giác, Giản Hành Chi không đi?
Đúng vậy, chẳng những y không đi, y còn quay lại!
Tần Uyển Uyển: “…”
Y nằm về bên cạnh Tần Uyển Uyển, áp rất gần nàng. Tim Tần Uyển Uyển không khỏi đập nhanh hơn, bắt đầu suy nghĩ.
Y muốn làm gì?
Y nghĩ rằng bùa liền tâm ở trong miệng nàng, ban nãy cũng xem rồi, lẽ nào y còn muốn chui vào trong tìm?
Nhưng làm sao vào?
Trong phút chốc, vô số tình huống “Té ngã hôn”, “Quay đầu hôn”,… trong tiểu thuyết ngôn tình lướt qua đầu nàng.
Nàng nhất thời hoảng loạn, không khỏi suy nghĩ thật ra so với ngón tay, bộ phận như đầu lưỡi dễ dàng cảm nhận sự tồn tại của bùa liền tâm hơn. Lấy đầu óc của Giản Hành Chi, nói không chừng y… y thật sự dùng lưỡi tìm?
Nghĩ tới loại khả năng này, Tần Uyển Uyển cứng người. Nàng không biết có nên mở mắt hay không, lỡ như mở mắt đúng lúc đang hôn, chẳng phải xấu hổ lắm sao?
Y nghĩ rằng bùa liền tâm ở trong miệng nàng, ban nãy cũng xem rồi, lẽ nào y còn muốn chui vào trong tìm?
Nàng nghĩ ngợi đủ thứ lung tung trong đầu, cảm giác Giản Hành Chi áp tới.
Hơi ấm của y càng gần, Tần Uyển Uyển càng hồi hộp. Ngay khoảnh khắc nàng nghĩ rằng y sẽ hôn!
Giản Hành Chi nhẹ nhàng tách môi nàng ra, kéo cằm nàng xuống, dùng một móc câu nhỏ móc lên hàm răng nàng, cố gắng kéo miệng nàng.
Cảm giác móc câu nhỏ lạnh băng khiến Tần Uyển Uyển lập tức mở mắt!
Nghĩ tới nghĩ lui, linh quang Giản Hành Chi chợt lóe, có rồi!
Hai người nằm trên giường, mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ.
Móc câu vẫn còn móc trên hàm răng nàng, Giản Hành Chi chấn kinh nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển phẫn nộ nhìn Giản Hành Chi.
Một lát sau, Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Con nghe ta giải thích…”
Sao tên nhóc này thích nhảy cửa sổ thế nhỉ?
Làm người ta mừng hụt kìa cái anh này!!!!
Anh khiến Uyển Uyển mường tượng đủ thứ trong đầu, thế mà lại chơi trò thế kia
Vch móc câu ??? quỳ ?♂️
bảo sao chắc chỉ có chị nhà mới đồng ý rước anh về ?
Cuối cùng có phải Uyển Uyển trâu già gặm cỏ non hokk ta? Anh Giản nhỏ hơn Uyển Uyển cả trăm tuổi đúng hokk nhỉ?