Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 65

Chương 65

Sư phụ, ta thắng rồi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tu sĩ mù nghe thấy lời Tần Uyển Uyển, nhúc nhích lỗ tai: “Xin chào cô nương.”

Người có thể đấu tới bán kết đều không phải loại tuyển thủ kỳ quặc thi đấu lúc trước. Tu sĩ mù rút một thanh trường kiếm mảnh từ cây gậy trúc xanh, gậy trúc xanh thì cầm bên tay trái.

“Là song kiếm.”

Tạ Cô Đường lên tiếng. Giản Hành Chi khoanh tay nhìn, đáp lời: “Gậy trúc mới là kiếm, y thuận tay trái.”

Ging ca bn h cáchèrt xa, hoànìtoàn vùi lptrong đám đông.Ngưi xung quanhdâng tràn nhitĬhuyết, trn cònĨchưa bt đuìđã hô clên. Tn UynôUyn tp trungátinh thn, quan¸sát kiếm tumù. Đi phươngĩbt đng, nàngjcũng không nhúcīnhích.

“Cô nương.” Điphương thy nàngkhông ra tay,ébèn lên tiếngĺtrưc: “Mo phmđri.”

Dt li,ĺđi phương phóngýlên như bóngàma, tay phiêquét quang kiếmnhư mưa, tayjtrái ch dùngđón đ.

My ngàyɪqua, Tn UynUyn đu khăluyn vi TCô Đưng, khôngging như lnđu tiên chínhthc t thí.ĺĐi din viìthế công nhưđvy, nhưng nàngévn đim tĩnh.Kiếm đi phươngÏcàng ngày càngnhanh, Tn UynUyn vn duytrì trng tháiphòng th thànhtho.

Gin Hành Chivà T CôĐưng nhìn xungdưi, siết raImt nm mhôi lnh vìnàng.

“Hình nhưmui y khôngnhn ra yìthun tay trái.”í

T Cô Đưngũhơi lo lng,ĨGin Hành Chicũng thm pháthong trong lòng.íNhưng y licm thy đây¹là Tch SơnĮn quân, chcchn là nàngìđang gi heoăn tht h.

Đôibên đánh quaíđánh li, trôngITn Uyn Uynhơi yếu thế.Thúy Lc cũngơlo lng: “Tiếp{tc na, chưaİchc th lcUyn Uyn cóêth sánh bng.”

Không đâu.”

Gin¸Hành Chi vôìcùng t tin:ɪ“Nàng có XuânSinh.”

Nhng cáiĨkhác không dámÎcam đoan, chriêng chuyn này,y tin TnUyn Uyn chcchn có thílàm đưc.

Du saoèđánh nhau khôngng không nghtrong sa mc¹mt tháng cũngchng phi côngcc.

Mà Tn UynUyn cũng tht²s d đnhnhư thế, trưctiên yếu thế,tùy thi hànhđng.

Rõ ràng đi:phương khá nônnóng đi viļvic phòng thĮkín k caɪnàng. Đánh quađánh li haimươi my chiêu,ĮTn Uyn Uynìnhìn thy đi)phương l rasơ h, pháptrn mũi kiếm{bùng phát. CùngÍlúc đó, gyătrúc xanh trênÍtay trái điɩphương chém mnhti!

38 hết hnìhét lên: “Bêntrái!”

Tn UynUyn nghiêng ngưiđ gy trúcÏchém mnh qua,ĩpháp trn mangótheo linh lc) mũi kiếm]đt ngt đánhêvăng đi phương!

Thngbi đã phân.

“Hayìlm!” Gin HànhúChi nhìn thykết qu này,ĩhào hng khoe:đ“Ta đã nóiơchc chn nàngèbiết!”

Nàng đúng°là Tch Sơn¸n quân!

Gin HànhChi có stin tưng vưtùxa ngưi thưngđi vi TnUyn Uyn. ThúyLc nghe vy,nhíu cht mày:ľ“Mui y thngĨrt khiên cưng.”

“Yên tâm đi.”Gin Hành Chivô cùng tùtin: “Đây đuălà chút tàil.”

Dt li,v kiếm tuïth hai điIlên. V kiếmtu này vácĮmt thanh trngkiếm(*), lưi kiếm°đâm xung đt,ímt đt ctrưng đu đuìrúng đng.

(*) Kiếm³nng

Tn Uyn Uynđng trưc mtĩy, hin lênív vô ti,ình bé, đángthương.

Tn Uyn Uynătò mò nhìnâv tu sĩkia, không nóili nào, trctiếp ra tay.

Điàphương nng n,ônàng bèn đánhíchiêu thc linhíhot, chiếm c¹v trí có:li, duy trìĩkhong cách viĩđi phương gingnhư th diu,ĩliên tc quyÎri.

Kiu tiêu haoĬth lc nàyrt tn thigian. Tròn mtЇbui chiu, rtêcuc nàng miép cn sclc ca tuưsĩ kia, khiếny nhn thua.

Tusĩ trng kiếmnhn thua xong,{Tn Uyn Uyngp k đchcui cùng caītrn bán kết.âKim Kiếm ĐngT mc áoĪchoàng, cm kiếmìbưc lên.

Trông yrt bình tĩnh,Îlnh lùng hhng ging như(mi ln. KiếmЇca y gitígia eo, trôngcc k mnh.Tn Uyn Uyníquan sát y,không dám khinhđch. Kim KiếmĐng T ngưcúmt nhìn nàng:“Này, sư huynhİta bo ta¸khuyên cô mt]ln cui cùng.”

“Cái gì?”

TnɨUyn Uyn ngheīkhông hiu, KimKiếm Đng Tlnh nht nói:Quân t kiếmïkhông phi thcô nên ly.Khon tin thưngnày, chúng taly chc ri.”õ

“Mnh ming vyăà?” Tn UynôUyn cưi: “Rtcuc sư huynhfcu mun tin,°hay là khôngmun ta gpcông t VôíƯu?”

“Cô đãếbiết c ri…Kim Kiếm ĐngľT nm lyáo khoác ca)mình, ném mnh:ì“Ti đi!”

Nóixong, y cmâkiếm xông thngơv phía TnUyn Uyn gingnhư qu bom.Vóc dáng ytuy nh nhưngsc lc rtíln, kiếm va¹hung va nhanh,mi ln vachm vi kiếmɪTn Uyn Uynľđu nn ganĩbàn tay nàngtê rn.

Mà rõ³ràng y cũnghc đưc côngèpháp Xuân Sinh,³căn bn khôngbiết mt.

Gin HànhàChi thy vy,không khi ísiết cht nmđm.

T Cô Đưngĩnhíu mày: “Khôngĩn, e làUyn Uyn khôngếđưc ri.”

Không[sao.”

Gin HànhChi nghiến răng:ĩ“Nàng có th.”

Nhưng nói xong,y vn đngidy khi chkhán gi, đyđám đông, dánmt lên cnhúsàn đu, hôÏto cùng viàkiếm tu nhitùtình bên cnh:)Đng s! Lênđi! Đánh y!”

Tn Uyn UynĪvà Kim KiếmĐng T đánhínhau my hiplin b mtīcưc ca y)đp mnh bay,īđp vào ctíđá bên cnh.

GinfHành Chi lpĨtc nhào ti,ĩrng to bêntai nàng: “Conĩs cái gì,đánh y đi!”

“Ta không đđưc chiêu caįy, sc yúquá mnh.”

TnĩUyn Uyn hôîto gia tiếngla kích đngóca đám đông,ЇGin Hành Chimng nàng: “Con{ngc thế, yõlùn như vy,ľcon chuyn týth sang công,ļđâm kiếm ttrên xung!”

Liãnày giúp TnĭUyn Uyn mđra mch suyãnghĩ mi. KimKiếm Đng Tĩlùn như vy,îvì sao nàngc mun tiếpchiêu 1V1 vi]y? Nàng nênêchuyn sang chĬđng, đánh ttrên xung.

Tn UynàUyn nhn đưc(khích l, ngaykhonh khc KimíKiếm Đng Tcm kiếm chémti, nàng trèngưi, mnh mìđng lên, btđu chém điêncung v phíaïKim Kiếm ĐngT!

Ln nào KimòKiếm Đng Tìcũng phi nhylên tn côngnàng, nhưng hinãgi Tn UynUyn ra scíchém t trênÍxung ging nhưĺđánh chut chũi,dùng ít scnhưng đánh đếnũni Kim KiếmóĐng T nhykhông lên.

Tiếp chiêumt hơn rtnhiu, chng baolâu sau, TníUyn Uyn đãnhìn thy sơ}h ca KimìKiếm Đng T.íNàng đá mnhmt cưc, đánhbay ngưi vàofsong g.

Yên VôSong chen đếncnh Kim KiếmĐng T, rasc hét: “Baycái gì màbay! Đánh phíaĩdưi!”

“Câm ming!”

Li này khiếnĩcm giác nhc}nhã ca KimKiếm Đng Ttăng gp bi,ếđây là épĩy tha nhn°s tht mình]là ngưi lùn.

Nhưng}nhìn thy TnUyn Uyn vungikiếm chém ti,:y dù nhcĮcũng phi dùngíbin pháp này.

Yếcm kiếm chémv phía đugi Tn UynfUyn. Tn UynUyn vi vàngthi lui naìtrưng, tháo gâcc din choõKim Kiếm ĐngT.

Kim Kiếm ĐngT tn côngmt mch vàochân nàng. GinĨHành Chi nhìnmà xn tay{áo, la ginĮngùn ngt.

Hin giýy mc ktt c ânoán cá nhân,không nh ti[Tn Uyn Uyntht ra làtiên n cósc chiến đuth hai mươiĭmt trên Tiêngii, cũng khôngùbàn tương laiÏcó mt ngàyTn Uyn Uyns giết y²tht. Vào lúcnày, y chĪmun giúp TnúUyn Uyn.

Y khôngĩchu ni Tn¸Uyn Uyn bngưi khác ănhiếp!

Bt lun thếnào đây cũnglà hc trò]ca y!

Y rasc hô to(vi Tn UynUyn: “Đng lnÍngưc lên, đâmy!”

Tn UynUyn lp tcđng ln ngưc,jbt đu đâmĨv phía đutrc ca KimKiếm Đng Tging như trcquay máy git.

YênįVô Song thytư thế này,)lp tc nghiếnrăng, cũng truynâm cho sưđ: “Nm tócîcô ta kéoįxung!”

Kim KiếmèĐng T rtkhinh thưng hànhiđng này, nhưngáy tht sïsp không chngli kiếm phápĩtrc quay máyɨgit ca TnUyn Uyn.

Y giơitay trái lên[tóm ly tócòTn Uyn Uyn,õném mnh nàngsang mt bên.

GinơHành Chi rùngmình, nhìn TnUyn Uyn bđp sưng mtImũi, chy lungľtung khp võìđài, nghiến răng,ưbt đu vùngvy.

Nàng c quáļri, vì ngyètrang bn thânâmà t trưcÍđến nay đuc gng nhưĨthế.

Nhưng y nhìnékhông ni na.

Rt]cuc y lênıtiếng: “Tn UynUyn, con đng]gi v na,mang thc lcơtht s ra]đánh đi! Tabiết hết ri!”Ĩ

“Ngưi thì biếtìcái gì?!”

TnĺUyn Uyn gngĨgưng vưt quakiếm pháp gingnhư bão t°ca Kim KiếmáĐng T, chyíkhp võ đài.

“Ta biết conĺrt mnh!”

GiníHành Chi strut: “Con đngche giu thcïlc na, xļy đi! X¹y đi! Con°có mun phi,thăng không vy?”

Tn Uyn Uyn:“…

Trong lòngGin Hành Chi,įnàng mnh đếnthế à?

Nàng khôngɨcòn sc lcúnói chuyn viGin Hành Chi,c gng tránhné kiếm phápKim Kiếm ĐngɨT. Rõ ràng¹Kim Kiếm ĐngT nhiu kinhònghim chiến đuÏhơn nàng mytrăm năm, càngđánh càng hăng.óTn Uyn Uynĩc gng tránhné hi lâu,²rt cuc vnb y kéoĩtóc ném xung)đt, đp ramt h sâu.

GinHành Chi nhìnĺmà ngu ngưi.IY siết chtnm đm, nhìníchm chm KimKiếm Đng Tũtúm tóc TnUyn Uyn.

Kim Kiếm³Đng T nhnra ánh mtca y, quayéđu nhìn, lnhìlùng m ming:éKhông phc? Ngươiİbo cô taĩđng lên đánhta đi.”

GinHành Chi cnđcht khp hàm.

Yìbiết, Tn UynUyn ch khôngquan tâm, chĭđang hoàn thànhthiết lp nhânvt ca mình,[có l cũngmun kiếm đimìtích lũy.

Mt khibn h thtĭs chm đếnđim gii hnca Tn UynıUyn, ví dɨnhư

“Ngươi có bn}lĩnh thì gimlên mt nàng]đi.”

Gin HànhùChi giơ taylên ch TnìUyn Uyn: “Ngươikhông dám gim,ngươi là đïcon rùa.”

“Gimlên mt thôi…īKim Kiếm ĐngĮT cưi nho:ă“Có gì khôngdám?”

Khoan đã!”

Yên Vô Song nghe nói thế, bất giác nhớ tới trận chiến của sư đệ lúc trước. Có điều tiếng khoan đã của y chưa kịp hô xong, Kim Kiếm Đồng Tử đã giẫm lên.

Nàng thắng rồi!

Lần này, Giản Hành Chi và Yên Vô Song đều cảm thấy hai người phiền phức. Thần thức Yên Vô Song tụ kiếm, nhắm thẳng về phía Tần Uyển Uyển. Giản Hành Chi đồng thời ngưng gấp mười lần số kiếm, nhắm về phía Kim Kiếm Đồng Tử.

Kim Kiếm Đồng Tử tức khắc nổi điên, quát lớn: “Đủ rồi!”

Tần Uyển Uyển vốn dĩ nằm sấp dưới đất, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu. Ngay khoảnh khắc nàng nhận ra Kim Kiếm Đồng Tử hạ chân xuống, vũ trụ nhỏ trong lòng nàng đột ngột bùng nổ.

“Chuyện này… là sao thế?”

“Ta chém, chém, chém, chém!”

Như vậy mà còn nhịn được thì còn có chuyện gì không nhịn được! Chuyện này là khuất nhục mà cuộc đời nàng dù liều mạng cũng không thể nhịn nữa!

“Ta chém, chém, chém, chém!”

Tần Uyển Uyển nhìn bức tường đá, tràn đầy hoang mang.

Nàng dốc sức bắt lấy chân Kim Kiếm Đồng Tử, cấp tốc vận hành Xuân Sinh, tóm lấy Kim Kiếm Đồng Tử ném mạnh, đập ra ngay một cái hố!

Tần Uyển Uyển ở trên đài từ từ trấn tĩnh, cho đến khi trọng tài tuyên bố, rốt cuộc nàng mới nhận ra.

Toàn thân nàng đều đau nhức, vận hành Xuân Sinh và công pháp Tịch Sơn cùng một lúc khiến gân mạch nàng đau đớn như sắp nổ tung, thế nhưng điều này cũng không thể sánh bằng sự phẫn nộ của nàng.

Giản Hành Chi quay lại nhìn nàng, chỉ thấy Tần Uyển Uyển xúc động nói: “Ta thắng rồi!”

“Ta đánh, đánh, đánh, đánh!

Nhóm Nam Phong, Tạ Cô Đường, Thúy Lục và đệ tử Sơn trang Cự Kiếm trở thành hậu cần, khiêng từng sọt đá một cho Giản Hành Chi và Yên Vô Song, để bọn họ đứng cách võ đài ném nhau.

Giẫm lên mặt nàng giống như một công tắc, khởi động trăm phần trăm kỹ năng báo thù. Tần Uyển Uyển tóm lấy cổ chân Kim Kiếm Đồng Tử, trực tiếp quăng qua lại mười mấy cái nhanh như chớp.

Cường độ thần thức của Yên Vô Song thấp hơn Giản Hành Chi, không bao lâu sau đã bắt đầu cảm thấy thức hải đau nhức.

Kim Kiếm Đồng Tử tức khắc nổi điên, quát lớn: “Đủ rồi!”

Yên Vô Song đứng cách đám đông bày tư thế “siết nắm đấm” với Giản Hành Chi. Đúng lúc Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử bay từ trên trời xuống, hô to:

Yên Vô Song cũng vội vàng lượm đá to ném qua!

Dứt lời, linh lực đột nhiên nổ tung. Tần Uyển Uyển không dám yếu thế, quang kiếm chém lung tung! Cả hai đánh từ dưới đất lên trời, lại đánh từ trên trời xuống dưới đất, tia lửa bắn tứ phía, vô cùng náo nhiệt!

Giám khảo thu dọn đồ đạc trên đài, trách mắng Tần Uyển Uyển: “Các người đánh thì đánh, đá sông bên cạnh sắp bị các người vớt sạch rồi. Lát nữa tự mình chuyển về đi, có đạo đức một chút.”

Gương mặt trong trẻo tuấn tú của y không khỏi nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Đó chẳng phải đương nhiên sao?”

Mắt thấy Tần Uyển Uyển sắp chém trúng Kim Kiếm Đồng Tử, Yên Vô Song siết nắm đấm, y nóng ruột, thần thức lập tức ngưng châm, đột ngột phóng về phía Tần Uyển Uyển.

Nàng bước vào trận chung kết, nàng sẽ nhanh chóng bước vào giai đoạn ưu tú của kiếm tu.

Mặc dù tu vi Yên Vô Song thụt lùi, nhưng thần thức vẫn mạnh như cũ. Tuy nhiên cường độ này không đáng là gì trong mắt Giản Hành Chi.

Yên Vô Song dám bắn lén, y cũng lập tức dùng thần thức ngưng châm, bắn rơi kim châm của Yên Vô Song!

Nói xong, Giản Hành Chi vung tay, bỏ đá vào túi Càn Khôn rồi đi về phía bờ sông.

Giản Hành Chi ngây người. Trong chớp mắt, dường như y nhìn thấy dáng vẻ bản thân lúc còn trẻ, lần đầu tiên chiếm được ngôi đầu bảng kiếm đạo.

Thức hải của y bất ổn, không dám dùng nhiều.

Hai người siết chặt nắm đấm. Yên Vô Song nghiến răng, dứt khoát từ bỏ đối chiến thần thức, giơ tay phóng linh lực lên võ đài. Võ đài bên phía Tần Uyển Uyển ầm ầm nâng cao, Giản Hành Chi không hề lưỡng lự cũng phóng linh lực vào võ đài, biến thành một bàn tay lớn ấn bằng chỗ nhô lên cao!

Yên Vô Song nhận ra sự tồn tại của Giản Hành Chi, lập tức ngẩng đầu nhìn sang. Hai tay Giản Hành Chi khép trong tay áo, nghiếng đầu, vẻ mặt gợi đòn.

“Là Yên Vô Song.”

Thức hải của y bất ổn, không dám dùng nhiều.

Yên Vô Song đứng cách đám đông bày tư thế “siết nắm đấm” với Giản Hành Chi. Đúng lúc Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử bay từ trên trời xuống, hô to:

“Ta đánh, đánh, đánh, đánh!

Lúc này, Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử lại đánh nhau rơi xuống.

“Ta chém, chém, chém, chém!”

Hai người đánh xuống rồi lại đánh lên.

Tạ Cô Đường và Thúy Lục nhìn nhau, quay đầu lại, thấy Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử trên võ đài đánh nhau quên mình, không hề hay biết chuyện xung quanh. Còn Giản Hành Chi và Yên Vô Song cũng đánh nhau đầu tắt mặt tối.

Dứt lời, linh lực đột nhiên nổ tung. Tần Uyển Uyển không dám yếu thế, quang kiếm chém lung tung! Cả hai đánh từ dưới đất lên trời, lại đánh từ trên trời xuống dưới đất, tia lửa bắn tứ phía, vô cùng náo nhiệt!

Đánh đến bụi bay đầy đầu, rối bù bẩn thỉu.

Giản Hành Chi nhận được khiêu khích của Yên Vô Song, giơ tay lên bày tư thế cắt cổ.

Lúc này, Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử lại đánh nhau rơi xuống.

Y cầm kiếm xoay người, nhìn sau lưng đã đắp thành bức tường đá. Yên Vô Song sưng mặt leo từ dưới đài lên, trông còn thảm hơn y trên đài, ú ớ nói không rõ: “Sư đệ, đệ… không sao chứ?”

Đánh đến bụi bay đầy đầu, rối bù bẩn thỉu.

“Ta đánh, đánh, đánh, đánh!”

Yên Vô Song dám bắn lén, y cũng lập tức dùng thần thức ngưng châm, bắn rơi kim châm của Yên Vô Song!

“Ta chém, chém, chém, chém!”

Lần này, Giản Hành Chi và Yên Vô Song đều cảm thấy hai người phiền phức. Thần thức Yên Vô Song tụ kiếm, nhắm thẳng về phía Tần Uyển Uyển. Giản Hành Chi đồng thời ngưng gấp mười lần số kiếm, nhắm về phía Kim Kiếm Đồng Tử.

Yên Vô Song thấy Giản Hành Chi gọi người, cũng vội vàng hú đồng đội: “Mau tìm đá cho ta!”

Như vậy mà còn nhịn được thì còn có chuyện gì không nhịn được! Chuyện này là khuất nhục mà cuộc đời nàng dù liều mạng cũng không thể nhịn nữa!

Yên Vô Song trợn tròn mắt, lập tức tăng thêm chín thanh. Hai mươi thanh kiếm vây quanh hai người, bay tới bay lui, giao chiến quyết liệt.

“Ta đánh, đánh, đánh, đánh!”

Người khác không nhìn thấy lưỡi kiếm do thần thức ngưng tụ, chỉ có người tu vi tương đương bọn họ mới thấy được.

Tạ Cô Đường và Thúy Lục nhìn nhau, quay đầu lại, thấy Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử trên võ đài đánh nhau quên mình, không hề hay biết chuyện xung quanh. Còn Giản Hành Chi và Yên Vô Song cũng đánh nhau đầu tắt mặt tối.

Cường độ thần thức của Yên Vô Song thấp hơn Giản Hành Chi, không bao lâu sau đã bắt đầu cảm thấy thức hải đau nhức.

Yên Vô Song nhận ra linh lực hao tổn quá nhiều, lập tức đổi cách, bắt đầu ném tiểu đao lên đài. Giản Hành Chi tóm lấy đá, bắt đầu ném lộn với y. Y ném một tiểu đao, Giản Hành Chi ném một cục đá.

Mà thức hải Giản Hành Chi bất ổn nên cũng bắt đầu cảm thấy đau âm ỉ.

“Không sao.” Giản Hành Chi nhìn giám khảo, căn dặn Tần Uyển Uyển: “Con thắng rồi, về nghỉ ngơi đợi trận chung kết trước đi. Ta chuyển đá.”

Hai người siết chặt nắm đấm. Yên Vô Song nghiến răng, dứt khoát từ bỏ đối chiến thần thức, giơ tay phóng linh lực lên võ đài. Võ đài bên phía Tần Uyển Uyển ầm ầm nâng cao, Giản Hành Chi không hề lưỡng lự cũng phóng linh lực vào võ đài, biến thành một bàn tay lớn ấn bằng chỗ nhô lên cao!

Giám khảo nhìn thấy kiểu tình huống này, liếc mắt nhìn nhau. Đám đông bị cục diện bốn người tham gia trận tỉ thí làm kích động, khung cảnh sôi sục.

“Chuyện này…”

Mắt thấy Tần Uyển Uyển sắp chém trúng Kim Kiếm Đồng Tử, Yên Vô Song siết nắm đấm, y nóng ruột, thần thức lập tức ngưng châm, đột ngột phóng về phía Tần Uyển Uyển.

Giám khảo nhìn thấy kiểu tình huống này, liếc mắt nhìn nhau. Đám đông bị cục diện bốn người tham gia trận tỉ thí làm kích động, khung cảnh sôi sục.

Dù sao cũng cản chẳng được.

“Là Yên Vô Song.”

Cuộc chiến dừng lại, cục đá cuối cùng rơi lên đầu Tần Uyển Uyển rồi rớt xuống.

Giẫm lên mặt nàng giống như một công tắc, khởi động trăm phần trăm kỹ năng báo thù. Tần Uyển Uyển tóm lấy cổ chân Kim Kiếm Đồng Tử, trực tiếp quăng qua lại mười mấy cái nhanh như chớp.

Mà hết thảy đều tự nàng giành được.

Một giám khảo trong đó quan sát chốc lát, phất tay: “Không quan trọng, chẳng phải phía bên kia cũng mang theo người nhà sao. Trận chiến vẫn công bằng, cứ đánh thôi.”

Dù sao cũng cản chẳng được.

Kim Kiếm Đồng Tử lạnh giọng hừ một tiếng, cướp lại kiếm của mình.

Lúc này, Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử lại rơi xuống đất, hai người hồn nhiên không phát giác xảy ra chuyện gì, tiếp tục đánh đánh đánh.

Yên Vô Song trợn tròn mắt, lập tức tăng thêm chín thanh. Hai mươi thanh kiếm vây quanh hai người, bay tới bay lui, giao chiến quyết liệt.

Yên Vô Song nhận ra linh lực hao tổn quá nhiều, lập tức đổi cách, bắt đầu ném tiểu đao lên đài. Giản Hành Chi tóm lấy đá, bắt đầu ném lộn với y. Y ném một tiểu đao, Giản Hành Chi ném một cục đá.

Yên Vô Song nhận ra sự tồn tại của Giản Hành Chi, lập tức ngẩng đầu nhìn sang. Hai tay Giản Hành Chi khép trong tay áo, nghiếng đầu, vẻ mặt gợi đòn.

Đá ném trúng đao, không ngờ lại bật thẳng về phía Yên Vô Song. Yên Vô Song luống cuống tránh né, nhất thời tức giận, lượm đá ném về phía Giản Hành Chi.

Hai người chẳng nói chẳng rằng, ném đá lẫn nhau. Đá bên cạnh ném hết, Giản Hành Chi gọi Nam Phong và Tạ Cô Đường: “Mau tìm đá cho ta!”

Hai người chẳng nói chẳng rằng, ném đá lẫn nhau. Đá bên cạnh ném hết, Giản Hành Chi gọi Nam Phong và Tạ Cô Đường: “Mau tìm đá cho ta!”

Yên Vô Song thấy Giản Hành Chi gọi người, cũng vội vàng hú đồng đội: “Mau tìm đá cho ta!”

Đá va chạm giữa không trung, nháy mắt nứt vỡ, văng vào Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử. Cũng ngay lúc này, Tần Uyển Uyển chém một kiếm vào gáy Kim Kiếm Đồng Tử, đồng thời thi triển pháp quyết Tịch Sơn trên tay, lập tức tước kiếm.

Nhóm Nam Phong, Tạ Cô Đường, Thúy Lục và đệ tử Sơn trang Cự Kiếm trở thành hậu cần, khiêng từng sọt đá một cho Giản Hành Chi và Yên Vô Song, để bọn họ đứng cách võ đài ném nhau.

Hai người ném qua ném lại, Yên Vô Song bị đá đập sưng mặt mũi, Giản Hành Chi cũng thỉnh thoảng bị trầy da.

Nàng dốc sức bắt lấy chân Kim Kiếm Đồng Tử, cấp tốc vận hành Xuân Sinh, tóm lấy Kim Kiếm Đồng Tử ném mạnh, đập ra ngay một cái hố!

Nhưng bọn họ không chịu thua, kiên trì ném đá. Đá rơi như mưa, mỗi lần Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử hạ xuống đất đều cảm giác giống như xuyên qua vành đai thiên thạch, vừa né tránh đá vừa đánh về phía đối phương.

Toàn thân nàng đều đau nhức, vận hành Xuân Sinh và công pháp Tịch Sơn cùng một lúc khiến gân mạch nàng đau đớn như sắp nổ tung, thế nhưng điều này cũng không thể sánh bằng sự phẫn nộ của nàng.

Tại lần cuối cùng đáp xuống đất, một cục đá to của Giản Hành Chi ném về phía Kim Kiếm Đồng Tử!

Mà thức hải Giản Hành Chi bất ổn nên cũng bắt đầu cảm thấy đau âm ỉ.

Yên Vô Song cũng vội vàng lượm đá to ném qua!

Đá va chạm giữa không trung, nháy mắt nứt vỡ, văng vào Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử. Cũng ngay lúc này, Tần Uyển Uyển chém một kiếm vào gáy Kim Kiếm Đồng Tử, đồng thời thi triển pháp quyết Tịch Sơn trên tay, lập tức tước kiếm.

Yên Vô Song nghe nói thế, bất giác nhớ tới trận chiến của sư đệ lúc trước. Có điều tiếng khoan đã của y chưa kịp hô xong, Kim Kiếm Đồng Tử đã giẫm lên.

Cuộc chiến dừng lại, cục đá cuối cùng rơi lên đầu Tần Uyển Uyển rồi rớt xuống.

Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử mình đầy tro bụi. Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn Kim Kiếm Đồng Tử: “Cậu thua rồi.”

Trận thắng này không dễ dàng, Tần Uyển Uyển vô cùng vui vẻ.

Trận thắng này không dễ dàng, Tần Uyển Uyển vô cùng vui vẻ.

Kim Kiếm Đồng Tử lạnh giọng hừ một tiếng, cướp lại kiếm của mình.

Y cầm kiếm xoay người, nhìn sau lưng đã đắp thành bức tường đá. Yên Vô Song sưng mặt leo từ dưới đài lên, trông còn thảm hơn y trên đài, ú ớ nói không rõ: “Sư đệ, đệ… không sao chứ?”

Hai người ném qua ném lại, Yên Vô Song bị đá đập sưng mặt mũi, Giản Hành Chi cũng thỉnh thoảng bị trầy da.

Kim Kiếm Đồng Tử lập tức tỉnh táo, vội gọi người khiêng Yên Vô Song.

Giản Hành Chi lam bào bạch sam, hai tay khép trong tay áo, gương mặt trầy xước, sau lưng là tường đá chất đống, vẻ mặt điềm tĩnh giống ngày thường, cứ như chẳng xảy ra chuyện gì.

Tần Uyển Uyển ở trên đài từ từ trấn tĩnh, cho đến khi trọng tài tuyên bố, rốt cuộc nàng mới nhận ra.

Nàng thắng rồi!

Nàng bước vào trận chung kết, nàng sẽ nhanh chóng bước vào giai đoạn ưu tú của kiếm tu.

Mà hết thảy đều tự nàng giành được.

Mặc dù tu vi Yên Vô Song thụt lùi, nhưng thần thức vẫn mạnh như cũ. Tuy nhiên cường độ này không đáng là gì trong mắt Giản Hành Chi.

Nàng cảm thấy có chút không thật, theo bản năng vui vẻ ngoảnh đầu, quả nhiên nhìn thấy Giản Hành Chi đứng phía sau nàng.

Giản Hành Chi lam bào bạch sam, hai tay khép trong tay áo, gương mặt trầy xước, sau lưng là tường đá chất đống, vẻ mặt điềm tĩnh giống ngày thường, cứ như chẳng xảy ra chuyện gì.

“Chuyện này… là sao thế?”

Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi chẳng hề ngoảnh đầu, sực nhớ: “Sư phụ!”

Tần Uyển Uyển nhìn bức tường đá, tràn đầy hoang mang.

Giám khảo thu dọn đồ đạc trên đài, trách mắng Tần Uyển Uyển: “Các người đánh thì đánh, đá sông bên cạnh sắp bị các người vớt sạch rồi. Lát nữa tự mình chuyển về đi, có đạo đức một chút.”

Tần Uyển Uyển: “???”

Tần Uyển Uyển vốn dĩ nằm sấp dưới đất, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu. Ngay khoảnh khắc nàng nhận ra Kim Kiếm Đồng Tử hạ chân xuống, vũ trụ nhỏ trong lòng nàng đột ngột bùng nổ.

“Không sao.” Giản Hành Chi nhìn giám khảo, căn dặn Tần Uyển Uyển: “Con thắng rồi, về nghỉ ngơi đợi trận chung kết trước đi. Ta chuyển đá.”

Đá ném trúng đao, không ngờ lại bật thẳng về phía Yên Vô Song. Yên Vô Song luống cuống tránh né, nhất thời tức giận, lượm đá ném về phía Giản Hành Chi.

Nói xong, Giản Hành Chi vung tay, bỏ đá vào túi Càn Khôn rồi đi về phía bờ sông.

Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi chẳng hề ngoảnh đầu, sực nhớ: “Sư phụ!”

Giản Hành Chi quay lại nhìn nàng, chỉ thấy Tần Uyển Uyển xúc động nói: “Ta thắng rồi!”

Giản Hành Chi ngây người. Trong chớp mắt, dường như y nhìn thấy dáng vẻ bản thân lúc còn trẻ, lần đầu tiên chiếm được ngôi đầu bảng kiếm đạo.

Nàng cảm thấy có chút không thật, theo bản năng vui vẻ ngoảnh đầu, quả nhiên nhìn thấy Giản Hành Chi đứng phía sau nàng.

Gương mặt trong trẻo tuấn tú của y không khỏi nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Đó chẳng phải đương nhiên sao?”

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Tưởng anh yên tâm về Tịch Sơn nữ quân lắm mà ai ngờ cũng lo thế à.

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Hai người ăn gian đấy nhé, để người ta tự đánh chứ.

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Rốt cuộc là hai người nào đang đánh nhau vậy ?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Người ta vất vả lắm đó chứ đương nhiên gì hả cái anh này.

Phieu
Phieu
1 Năm Cách đây

Trời ơi chương này cười khùng

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!