Chương 65
Sư phụ, ta thắng rồi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tu sĩ mù nghe thấy lời Tần Uyển Uyển, nhúc nhích lỗ tai: “Xin chào cô nương.”
Người có thể đấu tới bán kết đều không phải loại tuyển thủ kỳ quặc thi đấu lúc trước. Tu sĩ mù rút một thanh trường kiếm mảnh từ cây gậy trúc xanh, gậy trúc xanh thì cầm bên tay trái.
“Là song kiếm.”
Tạ Cô Đường lên tiếng. Giản Hành Chi khoanh tay nhìn, đáp lời: “Gậy trúc mới là kiếm, y thuận tay trái.”
Giọng của bọn họ cáchèrất xa, hoànìtoàn vùi lấpủtrong đám đông.ỉNgười xung quanhừdâng tràn nhiệtĬhuyết, trận cònĨchưa bắt đầuìđã hô cốἵlên. Tần UyểnôUyển tập trungátinh thần, quan¸sát kiếm tuỉmù. Đối phươngĩbất động, nàngjcũng không nhúcīnhích.
“Cô nương.” Đốiổphương thấy nàngỗkhông ra tay,ébèn lên tiếngĺtrước: “Mạo phạmđrồi.”
Dứt lời,ĺđối phương phóngýlên như bóngàma, tay phảiêquét quang kiếmẫnhư mưa, tayjtrái chỉ dùngốđón đỡ.
Mấy ngàyɪqua, Tần UyểnἲUyển đều khổăluyện với TạựCô Đường, khôngộgiống như lầnἶđầu tiên chínhữthức tỉ thí.ĺĐối diện vớiìthế công nhưđvậy, nhưng nàngévẫn điềm tĩnh.ềKiếm đối phươngÏcàng ngày càngồnhanh, Tần UyểnọUyển vẫn duyỵtrì trạng tháiἵphòng thủ thànhἵthạo.
Giản Hành Chiủvà Tạ CôỉĐường nhìn xuốngớdưới, siết raImột nắm mồẹhôi lạnh vìụnàng.
“Hình nhưệmuội ấy khôngụnhận ra yìthuận tay trái.”í
Tạ Cô Đườngũhơi lo lắng,ĨGiản Hành Chiựcũng thầm phátấhoảng trong lòng.íNhưng y lạiậcảm thấy đây¹là Tịch SơnĮnữ quân, chắcạchắn là nàngìđang giả heoặăn thịt hổ.
Đôiỉbên đánh quaíđánh lại, trôngITần Uyển Uyểnỉhơi yếu thế.ịThúy Lục cũngơlo lắng: “Tiếp{tục nữa, chưaİchắc thể lựcẫUyển Uyển cóêthể sánh bằng.”ỉ
“Không đâu.”
Giản¸Hành Chi vôìcùng tự tin:ɪ“Nàng có XuânẫSinh.”
Những cáiĨkhác không dámÎcam đoan, chỉẹriêng chuyện này,ẵy tin TầnớUyển Uyển chắcễchắn có thểílàm được.
Dẫu saoèđánh nhau khôngỉngủ không nghỉữtrong sa mạc¹một tháng cũngẽchẳng phải côngựcốc.
Mà Tần UyểnẫUyển cũng thật²sự dự địnhừnhư thế, trướcữtiên yếu thế,ẳtùy thời hànhịđộng.
Rõ ràng đối:phương khá nônặnóng đối vớiļviệc phòng thủĮkín kẽ củaɪnàng. Đánh quaỷđánh lại haiốmươi mấy chiêu,ĮTần Uyển Uyểnìnhìn thấy đối)phương lộ raộsơ hở, phápốtrận mũi kiếm{bùng phát. CùngÍlúc đó, gậyătrúc xanh trênÍtay trái đốiɩphương chém mạnhớtới!
38 hết hồnìhét lên: “Bênốtrái!”
Tần UyểnẻUyển nghiêng ngườiờđể gậy trúcÏchém mạnh qua,ĩpháp trận mangótheo linh lực)ở mũi kiếm]đột ngột đánhêvăng đối phương!
Thắngầbại đã phân.
“Hayìlắm!” Giản HànhúChi nhìn thấyểkết quả này,ĩhào hứng khoe:đ“Ta đã nóiơchắc chắn nàngèbiết!”
Nàng đúng°là Tịch Sơn¸nữ quân!
Giản HànhỉChi có sựịtin tưởng vượtùxa người thườngấđối với TầnịUyển Uyển. ThúyịLục nghe vậy,ỏnhíu chặt mày:ľ“Muội ấy thắngĨrất khiên cưỡng.”ị
“Yên tâm đi.”ẵGiản Hành Chiạvô cùng tựùtin: “Đây đềuălà chút tàiặlẻ.”
Dứt lời,ợvị kiếm tuïthứ hai điIlên. Vị kiếmịtu này vácĮmột thanh trọngặkiếm(*), lưỡi kiếm°đâm xuống đất,ímặt đất cảẽtrường đấu đềuìrúng động.
(*) Kiếm³nặng
Tần Uyển Uyểnỷđứng trước mặtĩy, hiện lênívẻ vô tội,ìnhỏ bé, đángửthương.
Tần Uyển Uyểnătò mò nhìnâvị tu sĩắkia, không nóiợlời nào, trựcựtiếp ra tay.
Đốiàphương nặng nề,ônàng bèn đánhíchiêu thức linhíhoạt, chiếm cứ¹vị trí có:lợi, duy trìĩkhoảng cách vớiĩđối phương giốngộnhư thả diều,ĩliên tục quấyÎrối.
Kiểu tiêu haoĬthể lực nàyἲrất tốn thờiẽgian. Tròn mộtЇbuổi chiều, rốtêcuộc nàng mớiấép cạn sứcἷlực của tuưsĩ kia, khiếnἰy nhận thua.
Tuễsĩ trọng kiếmἶnhận thua xong,{Tần Uyển Uyểnẵgặp kẻ địchἷcuối cùng củaītrận bán kết.âKim Kiếm ĐồngẩTử mặc áoĪchoàng, cầm kiếmìbước lên.
Trông yủrất bình tĩnh,Îlạnh lùng hờẳhững giống như(mọi lần. KiếmЇcủa y giắtígiữa eo, trôngợcực kỳ mảnh.ịTần Uyển Uyểníquan sát y,ịkhông dám khinhẹđịch. Kim KiếmịĐồng Tử ngướcúmắt nhìn nàng:ứ“Này, sư huynhİta bảo ta¸khuyên cô một]lần cuối cùng.”ị
“Cái gì?”
TầnɨUyển Uyển ngheīkhông hiểu, KimổKiếm Đồng Tửứlạnh nhạt nói:ỡ“Quân tử kiếmïkhông phải thứἴcô nên lấy.ủKhoản tiền thưởngἲnày, chúng taấlấy chắc rồi.”õ
“Mạnh miệng vậyăà?” Tần UyểnôUyển cười: “Rốtộcuộc sư huynhfcậu muốn tiền,°hay là khôngừmuốn ta gặpἴcông tử VôíƯu?”
“Cô đãếbiết cả rồi…”ớKim Kiếm ĐồngľTử nắm lấy‹áo khoác của)mình, ném mạnh:ì“Tới đi!”
Nóiửxong, y cầmâkiếm xông thẳngơvề phía TầnỏUyển Uyển giốngừnhư quả bom.ỉVóc dáng yỡtuy nhỏ nhưngἳsức lực rấtílớn, kiếm vừa¹hung vừa nhanh,ừmỗi lần vaịchạm với kiếmɪTần Uyển Uyểnľđều nện ganĩbàn tay nàngệtê rần.
Mà rõ³ràng y cũngửhọc được côngèpháp Xuân Sinh,³căn bản khôngịbiết mệt.
Giản HànhàChi thấy vậy,ứkhông khỏi ísiết chặt nắmẩđấm.
Tạ Cô Đườngĩnhíu mày: “Khôngĩổn, e làụUyển Uyển khôngếđược rồi.”
“Không[sao.”
Giản HànhổChi nghiến răng:ĩ“Nàng có thể.”ẵ
Nhưng nói xong,ảy vẫn đứngidậy khỏi chỗớkhán giả, đẩyẹđám đông, dánịmặt lên cạnhúsàn đấu, hôÏto cùng vớiàkiếm tu nhiệtùtình bên cạnh:)“Đừng sợ! Lênổđi! Đánh y!”ỉ
Tần Uyển UyểnĪvà Kim KiếmệĐồng Tử đánhínhau mấy hiệpởliền bị mộtīcước của y)đạp mạnh bay,īđập vào cộtíđá bên cạnh.
GiảnfHành Chi lậpĨtức nhào tới,ĩrống to bênữtai nàng: “Conĩsợ cái gì,ậđánh y đi!”‹
“Ta không đỡỗđược chiêu củaįy, sức yúquá mạnh.”
TầnĩUyển Uyển hôîto giữa tiếngặla kích độngócủa đám đông,ЇGiản Hành Chiệmắng nàng: “Con{ngốc thế, yõlùn như vậy,ľcon chuyển từýthủ sang công,ļđâm kiếm từỵtrên xuống!”
Lờiãnày giúp TầnĭUyển Uyển mởđra mạch suyãnghĩ mới. KimἳKiếm Đồng Tửĩlùn như vậy,îvì sao nàngứcứ muốn tiếpọchiêu 1V1 với]y? Nàng nênêchuyển sang chủĬđộng, đánh từẩtrên xuống.
Tần UyểnàUyển nhận được(khích lệ, ngayịkhoảnh khắc KimíKiếm Đồng Tửọcầm kiếm chémẻtới, nàng trởèngười, mạnh mẽìđứng lên, bắtồđầu chém điênệcuồng về phíaïKim Kiếm ĐồngỉTử!
Lần nào KimòKiếm Đồng Tửìcũng phải nhảyởlên tấn côngựnàng, nhưng hiệnãgiờ Tần UyểnḷUyển ra sứcíchém từ trênÍxuống giống nhưĺđánh chuột chũi,ớdùng ít sứcẳnhưng đánh đếnũnỗi Kim KiếmóĐồng Tử nhảyỳkhông lên.
Tiếp chiêuἷmệt hơn rấtềnhiều, chẳng baoẹlâu sau, TầníUyển Uyển đãἵnhìn thấy sơ}hở của KimìKiếm Đồng Tử.íNàng đá mạnhầmột cước, đánhỉbay người vàofsong gỗ.
Yên VôỵSong chen đếnữcạnh Kim KiếmểĐồng Tử, raỵsức hét: “Bayἱcái gì màửbay! Đánh phíaĩdưới!”
“Câm miệng!”ẳ
Lời này khiếnĩcảm giác nhục}nhã của KimẹKiếm Đồng Tửịtăng gấp bội,ếđây là épĩy thừa nhận°sự thật mình]là người lùn.
Nhưng}nhìn thấy TầnḻUyển Uyển vungikiếm chém tới,:y dù nhụcĮcũng phải dùngíbiện pháp này.
Yếcầm kiếm chémỉvề phía đầuἶgối Tần UyểnfUyển. Tần UyểnọUyển vội vàngụthối lui nửaìtrượng, tháo gỡâcục diện choõKim Kiếm ĐồngựTử.
Kim Kiếm ĐồngἰTử tấn côngỵmột mạch vàoệchân nàng. GiảnĨHành Chi nhìnịmà xắn tay{áo, lửa giậnĮngùn ngụt.
Hiện giờýy mặc kệỉtất cả ânịoán cá nhân,ẹkhông nhớ tới[Tần Uyển Uyểnỷthật ra làộtiên nữ cóộsức chiến đấuỗthứ hai mươiĭmốt trên Tiênẳgiới, cũng khôngùbàn tương laiÏcó một ngàyḹTần Uyển Uyểnỉsẽ giết y²thật. Vào lúcịnày, y chỉĪmuốn giúp TầnúUyển Uyển.
Y khôngĩchịu nổi Tần¸Uyển Uyển bịịngười khác ănỉhiếp!
Bất luận thếịnào đây cũngịlà học trò]của y!
Y raổsức hô to(với Tần UyểnỉUyển: “Đứng lộnÍngược lên, đâmữy!”
Tần UyểnỡUyển lập tứcềđứng lộn ngược,jbắt đầu đâmĨvề phía đầuửtrọc của KimảKiếm Đồng Tửỗgiống như trụcỉquay máy giặt.
YênįVô Song thấyềtư thế này,)lập tức nghiếnẹrăng, cũng truyềnḹâm cho sưụđệ: “Nắm tócîcô ta kéoįxuống!”
Kim KiếmèĐồng Tử rấtứkhinh thường hànhiđộng này, nhưngáy thật sựïsắp không chốngẻlại kiếm phápĩtrục quay máyɨgiặt của TầnỏUyển Uyển.
Y giơitay trái lên[tóm lấy tócòTần Uyển Uyển,õném mạnh nàngịsang một bên.
GiảnơHành Chi rùngọmình, nhìn TầnỉUyển Uyển bịộđập sưng mặtImũi, chạy lungľtung khắp võìđài, nghiến răng,ưbắt đầu vùngụvẫy.
Nàng cố quáļrồi, vì ngụyètrang bản thânâmà từ trướcÍđến nay đềuἶcố gắng nhưĨthế.
Nhưng y nhìnékhông nổi nữa.
Rốt]cuộc y lênıtiếng: “Tần UyểnἱUyển, con đừng]giả vờ nữa,ἴmang thực lựcơthật sự ra]đánh đi! Taặbiết hết rồi!”Ĩ
“Người thì biếtìcái gì?!”
TầnĺUyển Uyển gắngĨgượng vượt quaịkiếm pháp giốngỵnhư bão tố°của Kim KiếmáĐồng Tử, chạyíkhắp võ đài.ở
“Ta biết conĺrất mạnh!”
GiảníHành Chi sốtẹruột: “Con đừngỉche giấu thựcïlực nữa, xửļy đi! Xử¹y đi! Con°có muốn phi,thăng không vậy?”ớ
Tần Uyển Uyển:ị“…”
Trong lòngậGiản Hành Chi,įnàng mạnh đếnủthế à?
Nàng khôngɨcòn sức lựcúnói chuyện vớiḻGiản Hành Chi,ẽcố gắng tránhἷné kiếm phápḻKim Kiếm ĐồngɨTử. Rõ ràng¹Kim Kiếm ĐồngỹTử nhiều kinhònghiệm chiến đấuÏhơn nàng mấyḽtrăm năm, càngỹđánh càng hăng.óTần Uyển Uyểnĩcố gắng tránhệné hồi lâu,²rốt cuộc vẫnḹbị y kéoĩtóc ném xuống)đất, đập raἴmột hố sâu.
GiảnἰHành Chi nhìnĺmà ngu người.IY siết chặtỉnắm đấm, nhìníchằm chằm KimừKiếm Đồng Tửũtúm tóc TầnỗUyển Uyển.
Kim Kiếm³Đồng Tử nhậnἰra ánh mắtịcủa y, quayéđầu nhìn, lạnhìlùng mở miệng:é“Không phục? Ngươiİbảo cô taĩđứng lên đánhắta đi.”
GiảnịHành Chi cắnđchặt khớp hàm.
Yìbiết, Tần UyểnờUyển chỉ khôngửquan tâm, chỉĭđang hoàn thànhỉthiết lập nhânḷvật của mình,[có lẽ cũngḷmuốn kiếm điểmìtích lũy.
Một khiỉbọn họ thậtĭsự chạm đếnồđiểm giới hạnẫcủa Tần UyểnıUyển, ví dụɨnhư…
“Ngươi có bản}lĩnh thì giẫmễlên mặt nàng]đi.”
Giản HànhùChi giơ tayốlên chỉ TầnìUyển Uyển: “Ngươiớkhông dám giẫm,ồngươi là đồïcon rùa.”
“Giẫmẵlên mặt thôi…”īKim Kiếm ĐồngĮTử cười nhạo:ă“Có gì khôngữdám?”
“Khoan đã!”ẽ
Yên Vô Song nghe nói thế, bất giác nhớ tới trận chiến của sư đệ lúc trước. Có điều tiếng khoan đã của y chưa kịp hô xong, Kim Kiếm Đồng Tử đã giẫm lên.
Nàng thắng rồi!
Lần này, Giản Hành Chi và Yên Vô Song đều cảm thấy hai người phiền phức. Thần thức Yên Vô Song tụ kiếm, nhắm thẳng về phía Tần Uyển Uyển. Giản Hành Chi đồng thời ngưng gấp mười lần số kiếm, nhắm về phía Kim Kiếm Đồng Tử.
Kim Kiếm Đồng Tử tức khắc nổi điên, quát lớn: “Đủ rồi!”
Tần Uyển Uyển vốn dĩ nằm sấp dưới đất, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu. Ngay khoảnh khắc nàng nhận ra Kim Kiếm Đồng Tử hạ chân xuống, vũ trụ nhỏ trong lòng nàng đột ngột bùng nổ.
“Chuyện này… là sao thế?”
“Ta chém, chém, chém, chém!”
Như vậy mà còn nhịn được thì còn có chuyện gì không nhịn được! Chuyện này là khuất nhục mà cuộc đời nàng dù liều mạng cũng không thể nhịn nữa!
“Ta chém, chém, chém, chém!”
Tần Uyển Uyển nhìn bức tường đá, tràn đầy hoang mang.
Nàng dốc sức bắt lấy chân Kim Kiếm Đồng Tử, cấp tốc vận hành Xuân Sinh, tóm lấy Kim Kiếm Đồng Tử ném mạnh, đập ra ngay một cái hố!
Tần Uyển Uyển ở trên đài từ từ trấn tĩnh, cho đến khi trọng tài tuyên bố, rốt cuộc nàng mới nhận ra.
Toàn thân nàng đều đau nhức, vận hành Xuân Sinh và công pháp Tịch Sơn cùng một lúc khiến gân mạch nàng đau đớn như sắp nổ tung, thế nhưng điều này cũng không thể sánh bằng sự phẫn nộ của nàng.
Giản Hành Chi quay lại nhìn nàng, chỉ thấy Tần Uyển Uyển xúc động nói: “Ta thắng rồi!”
“Ta đánh, đánh, đánh, đánh!
Nhóm Nam Phong, Tạ Cô Đường, Thúy Lục và đệ tử Sơn trang Cự Kiếm trở thành hậu cần, khiêng từng sọt đá một cho Giản Hành Chi và Yên Vô Song, để bọn họ đứng cách võ đài ném nhau.
Giẫm lên mặt nàng giống như một công tắc, khởi động trăm phần trăm kỹ năng báo thù. Tần Uyển Uyển tóm lấy cổ chân Kim Kiếm Đồng Tử, trực tiếp quăng qua lại mười mấy cái nhanh như chớp.
Cường độ thần thức của Yên Vô Song thấp hơn Giản Hành Chi, không bao lâu sau đã bắt đầu cảm thấy thức hải đau nhức.
Kim Kiếm Đồng Tử tức khắc nổi điên, quát lớn: “Đủ rồi!”
Yên Vô Song đứng cách đám đông bày tư thế “siết nắm đấm” với Giản Hành Chi. Đúng lúc Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử bay từ trên trời xuống, hô to:
Yên Vô Song cũng vội vàng lượm đá to ném qua!
Dứt lời, linh lực đột nhiên nổ tung. Tần Uyển Uyển không dám yếu thế, quang kiếm chém lung tung! Cả hai đánh từ dưới đất lên trời, lại đánh từ trên trời xuống dưới đất, tia lửa bắn tứ phía, vô cùng náo nhiệt!
Giám khảo thu dọn đồ đạc trên đài, trách mắng Tần Uyển Uyển: “Các người đánh thì đánh, đá sông bên cạnh sắp bị các người vớt sạch rồi. Lát nữa tự mình chuyển về đi, có đạo đức một chút.”
Gương mặt trong trẻo tuấn tú của y không khỏi nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Đó chẳng phải đương nhiên sao?”
Mắt thấy Tần Uyển Uyển sắp chém trúng Kim Kiếm Đồng Tử, Yên Vô Song siết nắm đấm, y nóng ruột, thần thức lập tức ngưng châm, đột ngột phóng về phía Tần Uyển Uyển.
Nàng bước vào trận chung kết, nàng sẽ nhanh chóng bước vào giai đoạn ưu tú của kiếm tu.
Mặc dù tu vi Yên Vô Song thụt lùi, nhưng thần thức vẫn mạnh như cũ. Tuy nhiên cường độ này không đáng là gì trong mắt Giản Hành Chi.
Yên Vô Song dám bắn lén, y cũng lập tức dùng thần thức ngưng châm, bắn rơi kim châm của Yên Vô Song!
Nói xong, Giản Hành Chi vung tay, bỏ đá vào túi Càn Khôn rồi đi về phía bờ sông.
Giản Hành Chi ngây người. Trong chớp mắt, dường như y nhìn thấy dáng vẻ bản thân lúc còn trẻ, lần đầu tiên chiếm được ngôi đầu bảng kiếm đạo.
Thức hải của y bất ổn, không dám dùng nhiều.
Hai người siết chặt nắm đấm. Yên Vô Song nghiến răng, dứt khoát từ bỏ đối chiến thần thức, giơ tay phóng linh lực lên võ đài. Võ đài bên phía Tần Uyển Uyển ầm ầm nâng cao, Giản Hành Chi không hề lưỡng lự cũng phóng linh lực vào võ đài, biến thành một bàn tay lớn ấn bằng chỗ nhô lên cao!
Yên Vô Song nhận ra sự tồn tại của Giản Hành Chi, lập tức ngẩng đầu nhìn sang. Hai tay Giản Hành Chi khép trong tay áo, nghiếng đầu, vẻ mặt gợi đòn.
“Là Yên Vô Song.”
Thức hải của y bất ổn, không dám dùng nhiều.
Yên Vô Song đứng cách đám đông bày tư thế “siết nắm đấm” với Giản Hành Chi. Đúng lúc Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử bay từ trên trời xuống, hô to:
“Ta đánh, đánh, đánh, đánh!
Lúc này, Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử lại đánh nhau rơi xuống.
“Ta chém, chém, chém, chém!”
Hai người đánh xuống rồi lại đánh lên.
Tạ Cô Đường và Thúy Lục nhìn nhau, quay đầu lại, thấy Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử trên võ đài đánh nhau quên mình, không hề hay biết chuyện xung quanh. Còn Giản Hành Chi và Yên Vô Song cũng đánh nhau đầu tắt mặt tối.
Dứt lời, linh lực đột nhiên nổ tung. Tần Uyển Uyển không dám yếu thế, quang kiếm chém lung tung! Cả hai đánh từ dưới đất lên trời, lại đánh từ trên trời xuống dưới đất, tia lửa bắn tứ phía, vô cùng náo nhiệt!
Đánh đến bụi bay đầy đầu, rối bù bẩn thỉu.
Giản Hành Chi nhận được khiêu khích của Yên Vô Song, giơ tay lên bày tư thế cắt cổ.
Lúc này, Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử lại đánh nhau rơi xuống.
Y cầm kiếm xoay người, nhìn sau lưng đã đắp thành bức tường đá. Yên Vô Song sưng mặt leo từ dưới đài lên, trông còn thảm hơn y trên đài, ú ớ nói không rõ: “Sư đệ, đệ… không sao chứ?”
Đánh đến bụi bay đầy đầu, rối bù bẩn thỉu.
“Ta đánh, đánh, đánh, đánh!”
Yên Vô Song dám bắn lén, y cũng lập tức dùng thần thức ngưng châm, bắn rơi kim châm của Yên Vô Song!
“Ta chém, chém, chém, chém!”
Lần này, Giản Hành Chi và Yên Vô Song đều cảm thấy hai người phiền phức. Thần thức Yên Vô Song tụ kiếm, nhắm thẳng về phía Tần Uyển Uyển. Giản Hành Chi đồng thời ngưng gấp mười lần số kiếm, nhắm về phía Kim Kiếm Đồng Tử.
Yên Vô Song thấy Giản Hành Chi gọi người, cũng vội vàng hú đồng đội: “Mau tìm đá cho ta!”
Như vậy mà còn nhịn được thì còn có chuyện gì không nhịn được! Chuyện này là khuất nhục mà cuộc đời nàng dù liều mạng cũng không thể nhịn nữa!
Yên Vô Song trợn tròn mắt, lập tức tăng thêm chín thanh. Hai mươi thanh kiếm vây quanh hai người, bay tới bay lui, giao chiến quyết liệt.
“Ta đánh, đánh, đánh, đánh!”
Người khác không nhìn thấy lưỡi kiếm do thần thức ngưng tụ, chỉ có người tu vi tương đương bọn họ mới thấy được.
Tạ Cô Đường và Thúy Lục nhìn nhau, quay đầu lại, thấy Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử trên võ đài đánh nhau quên mình, không hề hay biết chuyện xung quanh. Còn Giản Hành Chi và Yên Vô Song cũng đánh nhau đầu tắt mặt tối.
Cường độ thần thức của Yên Vô Song thấp hơn Giản Hành Chi, không bao lâu sau đã bắt đầu cảm thấy thức hải đau nhức.
Yên Vô Song nhận ra linh lực hao tổn quá nhiều, lập tức đổi cách, bắt đầu ném tiểu đao lên đài. Giản Hành Chi tóm lấy đá, bắt đầu ném lộn với y. Y ném một tiểu đao, Giản Hành Chi ném một cục đá.
Mà thức hải Giản Hành Chi bất ổn nên cũng bắt đầu cảm thấy đau âm ỉ.
“Không sao.” Giản Hành Chi nhìn giám khảo, căn dặn Tần Uyển Uyển: “Con thắng rồi, về nghỉ ngơi đợi trận chung kết trước đi. Ta chuyển đá.”
Hai người siết chặt nắm đấm. Yên Vô Song nghiến răng, dứt khoát từ bỏ đối chiến thần thức, giơ tay phóng linh lực lên võ đài. Võ đài bên phía Tần Uyển Uyển ầm ầm nâng cao, Giản Hành Chi không hề lưỡng lự cũng phóng linh lực vào võ đài, biến thành một bàn tay lớn ấn bằng chỗ nhô lên cao!
Giám khảo nhìn thấy kiểu tình huống này, liếc mắt nhìn nhau. Đám đông bị cục diện bốn người tham gia trận tỉ thí làm kích động, khung cảnh sôi sục.
“Chuyện này…”
Mắt thấy Tần Uyển Uyển sắp chém trúng Kim Kiếm Đồng Tử, Yên Vô Song siết nắm đấm, y nóng ruột, thần thức lập tức ngưng châm, đột ngột phóng về phía Tần Uyển Uyển.
Giám khảo nhìn thấy kiểu tình huống này, liếc mắt nhìn nhau. Đám đông bị cục diện bốn người tham gia trận tỉ thí làm kích động, khung cảnh sôi sục.
Dù sao cũng cản chẳng được.
“Là Yên Vô Song.”
Cuộc chiến dừng lại, cục đá cuối cùng rơi lên đầu Tần Uyển Uyển rồi rớt xuống.
Giẫm lên mặt nàng giống như một công tắc, khởi động trăm phần trăm kỹ năng báo thù. Tần Uyển Uyển tóm lấy cổ chân Kim Kiếm Đồng Tử, trực tiếp quăng qua lại mười mấy cái nhanh như chớp.
Mà hết thảy đều tự nàng giành được.
Một giám khảo trong đó quan sát chốc lát, phất tay: “Không quan trọng, chẳng phải phía bên kia cũng mang theo người nhà sao. Trận chiến vẫn công bằng, cứ đánh thôi.”
Dù sao cũng cản chẳng được.
Kim Kiếm Đồng Tử lạnh giọng hừ một tiếng, cướp lại kiếm của mình.
Lúc này, Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử lại rơi xuống đất, hai người hồn nhiên không phát giác xảy ra chuyện gì, tiếp tục đánh đánh đánh.
Yên Vô Song trợn tròn mắt, lập tức tăng thêm chín thanh. Hai mươi thanh kiếm vây quanh hai người, bay tới bay lui, giao chiến quyết liệt.
Yên Vô Song nhận ra linh lực hao tổn quá nhiều, lập tức đổi cách, bắt đầu ném tiểu đao lên đài. Giản Hành Chi tóm lấy đá, bắt đầu ném lộn với y. Y ném một tiểu đao, Giản Hành Chi ném một cục đá.
Yên Vô Song nhận ra sự tồn tại của Giản Hành Chi, lập tức ngẩng đầu nhìn sang. Hai tay Giản Hành Chi khép trong tay áo, nghiếng đầu, vẻ mặt gợi đòn.
Đá ném trúng đao, không ngờ lại bật thẳng về phía Yên Vô Song. Yên Vô Song luống cuống tránh né, nhất thời tức giận, lượm đá ném về phía Giản Hành Chi.
Hai người chẳng nói chẳng rằng, ném đá lẫn nhau. Đá bên cạnh ném hết, Giản Hành Chi gọi Nam Phong và Tạ Cô Đường: “Mau tìm đá cho ta!”
Hai người chẳng nói chẳng rằng, ném đá lẫn nhau. Đá bên cạnh ném hết, Giản Hành Chi gọi Nam Phong và Tạ Cô Đường: “Mau tìm đá cho ta!”
Yên Vô Song thấy Giản Hành Chi gọi người, cũng vội vàng hú đồng đội: “Mau tìm đá cho ta!”
Đá va chạm giữa không trung, nháy mắt nứt vỡ, văng vào Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử. Cũng ngay lúc này, Tần Uyển Uyển chém một kiếm vào gáy Kim Kiếm Đồng Tử, đồng thời thi triển pháp quyết Tịch Sơn trên tay, lập tức tước kiếm.
Nhóm Nam Phong, Tạ Cô Đường, Thúy Lục và đệ tử Sơn trang Cự Kiếm trở thành hậu cần, khiêng từng sọt đá một cho Giản Hành Chi và Yên Vô Song, để bọn họ đứng cách võ đài ném nhau.
Hai người ném qua ném lại, Yên Vô Song bị đá đập sưng mặt mũi, Giản Hành Chi cũng thỉnh thoảng bị trầy da.
Nàng dốc sức bắt lấy chân Kim Kiếm Đồng Tử, cấp tốc vận hành Xuân Sinh, tóm lấy Kim Kiếm Đồng Tử ném mạnh, đập ra ngay một cái hố!
Nhưng bọn họ không chịu thua, kiên trì ném đá. Đá rơi như mưa, mỗi lần Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử hạ xuống đất đều cảm giác giống như xuyên qua vành đai thiên thạch, vừa né tránh đá vừa đánh về phía đối phương.
Toàn thân nàng đều đau nhức, vận hành Xuân Sinh và công pháp Tịch Sơn cùng một lúc khiến gân mạch nàng đau đớn như sắp nổ tung, thế nhưng điều này cũng không thể sánh bằng sự phẫn nộ của nàng.
Tại lần cuối cùng đáp xuống đất, một cục đá to của Giản Hành Chi ném về phía Kim Kiếm Đồng Tử!
Mà thức hải Giản Hành Chi bất ổn nên cũng bắt đầu cảm thấy đau âm ỉ.
Yên Vô Song cũng vội vàng lượm đá to ném qua!
Đá va chạm giữa không trung, nháy mắt nứt vỡ, văng vào Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử. Cũng ngay lúc này, Tần Uyển Uyển chém một kiếm vào gáy Kim Kiếm Đồng Tử, đồng thời thi triển pháp quyết Tịch Sơn trên tay, lập tức tước kiếm.
Yên Vô Song nghe nói thế, bất giác nhớ tới trận chiến của sư đệ lúc trước. Có điều tiếng khoan đã của y chưa kịp hô xong, Kim Kiếm Đồng Tử đã giẫm lên.
Cuộc chiến dừng lại, cục đá cuối cùng rơi lên đầu Tần Uyển Uyển rồi rớt xuống.
Tần Uyển Uyển và Kim Kiếm Đồng Tử mình đầy tro bụi. Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn Kim Kiếm Đồng Tử: “Cậu thua rồi.”
Trận thắng này không dễ dàng, Tần Uyển Uyển vô cùng vui vẻ.
Trận thắng này không dễ dàng, Tần Uyển Uyển vô cùng vui vẻ.
Kim Kiếm Đồng Tử lạnh giọng hừ một tiếng, cướp lại kiếm của mình.
Y cầm kiếm xoay người, nhìn sau lưng đã đắp thành bức tường đá. Yên Vô Song sưng mặt leo từ dưới đài lên, trông còn thảm hơn y trên đài, ú ớ nói không rõ: “Sư đệ, đệ… không sao chứ?”
Hai người ném qua ném lại, Yên Vô Song bị đá đập sưng mặt mũi, Giản Hành Chi cũng thỉnh thoảng bị trầy da.
Kim Kiếm Đồng Tử lập tức tỉnh táo, vội gọi người khiêng Yên Vô Song.
Giản Hành Chi lam bào bạch sam, hai tay khép trong tay áo, gương mặt trầy xước, sau lưng là tường đá chất đống, vẻ mặt điềm tĩnh giống ngày thường, cứ như chẳng xảy ra chuyện gì.
Tần Uyển Uyển ở trên đài từ từ trấn tĩnh, cho đến khi trọng tài tuyên bố, rốt cuộc nàng mới nhận ra.
Nàng thắng rồi!
Nàng bước vào trận chung kết, nàng sẽ nhanh chóng bước vào giai đoạn ưu tú của kiếm tu.
Mà hết thảy đều tự nàng giành được.
Mặc dù tu vi Yên Vô Song thụt lùi, nhưng thần thức vẫn mạnh như cũ. Tuy nhiên cường độ này không đáng là gì trong mắt Giản Hành Chi.
Nàng cảm thấy có chút không thật, theo bản năng vui vẻ ngoảnh đầu, quả nhiên nhìn thấy Giản Hành Chi đứng phía sau nàng.
Giản Hành Chi lam bào bạch sam, hai tay khép trong tay áo, gương mặt trầy xước, sau lưng là tường đá chất đống, vẻ mặt điềm tĩnh giống ngày thường, cứ như chẳng xảy ra chuyện gì.
“Chuyện này… là sao thế?”
Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi chẳng hề ngoảnh đầu, sực nhớ: “Sư phụ!”
Tần Uyển Uyển nhìn bức tường đá, tràn đầy hoang mang.
Giám khảo thu dọn đồ đạc trên đài, trách mắng Tần Uyển Uyển: “Các người đánh thì đánh, đá sông bên cạnh sắp bị các người vớt sạch rồi. Lát nữa tự mình chuyển về đi, có đạo đức một chút.”
Tần Uyển Uyển: “???”
Tần Uyển Uyển vốn dĩ nằm sấp dưới đất, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu. Ngay khoảnh khắc nàng nhận ra Kim Kiếm Đồng Tử hạ chân xuống, vũ trụ nhỏ trong lòng nàng đột ngột bùng nổ.
“Không sao.” Giản Hành Chi nhìn giám khảo, căn dặn Tần Uyển Uyển: “Con thắng rồi, về nghỉ ngơi đợi trận chung kết trước đi. Ta chuyển đá.”
Đá ném trúng đao, không ngờ lại bật thẳng về phía Yên Vô Song. Yên Vô Song luống cuống tránh né, nhất thời tức giận, lượm đá ném về phía Giản Hành Chi.
Nói xong, Giản Hành Chi vung tay, bỏ đá vào túi Càn Khôn rồi đi về phía bờ sông.
Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi chẳng hề ngoảnh đầu, sực nhớ: “Sư phụ!”
Giản Hành Chi quay lại nhìn nàng, chỉ thấy Tần Uyển Uyển xúc động nói: “Ta thắng rồi!”
Giản Hành Chi ngây người. Trong chớp mắt, dường như y nhìn thấy dáng vẻ bản thân lúc còn trẻ, lần đầu tiên chiếm được ngôi đầu bảng kiếm đạo.
Nàng cảm thấy có chút không thật, theo bản năng vui vẻ ngoảnh đầu, quả nhiên nhìn thấy Giản Hành Chi đứng phía sau nàng.
Gương mặt trong trẻo tuấn tú của y không khỏi nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Đó chẳng phải đương nhiên sao?”
Tưởng anh yên tâm về Tịch Sơn nữ quân lắm mà ai ngờ cũng lo thế à.
Hai người ăn gian đấy nhé, để người ta tự đánh chứ.
Rốt cuộc là hai người nào đang đánh nhau vậy ?
Người ta vất vả lắm đó chứ đương nhiên gì hả cái anh này.
Trời ơi chương này cười khùng