Chương 67 (1)
Tính kế nàng? Giản Hành Chi còn chưa đủ tư cách
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sau khi Giản Hành Chi nghĩ xong, y bèn cầm thuốc đổ một ít ra cho mình.
Quân Thù nói một phần năm có thể ngủ say như chết, vậy y hôn mê đại mấy canh giờ, uống một chút xíu là được.
Nếu đã uống rồi, vậy không những phải thăm dò thuốc có hại hay không mà còn phải tìm hiểu rõ rốt cuộc uống xong rồi sẽ mất ý thức đến độ nào.
Chuyện móc móc câu vào miệng là tỉnh không thể xảy ra lần nữa.
Giản Hành Chi ngẫm nghĩ.ẳHôm sau, yĩra cửa, quyếtôđịnh tìm mộtĩvài âm thanh¸cực ồn. Nếuồsau khi yốuống thuốc màỉchẳng nghe thấyẹgì, vậy chứngẩminh ngủ rấtắsay.
Y đi dạoĮkhắp nơi, cứɩcảm thấy nhữngễâm thanh nàyìkhông đủ lớn,ềcho đến khiĭnghe thấy mộtưgia đình cóĮtang. Khoảnh khắcìtiếng kèn bầuỏvang lên, yÎkinh ngạc mừngἶrỡ quay đầu!
Vộiưvàng lấy đáỉghi âm ra,Їđi một mạchètheo người nhàḽkia thu âm.
Tiếngđkèn bầu têἶtái tim gan,ằtiếng chiêng trốngỡbi thương thốngịthiết, tiếng ngườiănhà xung quanhḹkhóc như rỉũmáu, đau khổÍlớn tiếng thét:í“Con ơi!!! ConĪcủa ta!!!”
GiảnêHành Chi thuẫâm suốt quãngỳđường. Đợi sắpĩra khỏi thành,õy cảm thấyịđã tương đối,ểbèn cất đáỉghi âm, quayếvề Ninh phủ.
Tần¹Uyển Uyển đangíuống trà vớiỵnhóm Thúy Lục‹trong phủ. Nhìn³thấy y trở¹về, Tần UyểnạUyển vô cùngỉtò mò: “Sưủphụ, người đi¹đâu đấy?”
“Ta…”ịGiản Hành Chiýhiện giờ nhìnẽthấy Tần UyểnúUyển là sợ,ấy căng thẳngɪnói láo: “Raộngoài đi dạo.”ɪ
Tần Uyển Uyểnớkhông hỏi nhiều,ịchỉ giơ cốc:ỉ“Sư phụ, tớiểuống trà không?”ḻ
“Không cần đâu.”ơGiản Hành Chiịxua tay: “Taḷvề phòng trước.”ọ
Dứt lời, Giản²Hành Chi suyắnghĩ, quay đầuỉlại nhìn TầnùUyển Uyển: “Àợnày, có lẽấtói nay taòsẽ bế quan.íCác người không(được quấy rầy.”ằ
“Vâng.”
Tần UyểnìUyển mỉm cườiíđáp. Đợi GiảnúHành Chi vàoĩphòng, nàng quayịđầu nhìn NamẹPhong: “Ngươi theoĺdõi người giúpἷta.”
“Sư đồicác người làmícái gì vậy?”²Thúy Lục khóĩhiểu hỏi.
Tần UyểníUyển sờ cốcỹtrà, bảo ThúyÍLục kể tiếpựphong thổ HoangơThành: “Không có³gì, chúng taữnói tiếp.”
GiảnîHành Chi quayấvề phòng. Sauĩkhi chỉ cònïlại một mìnhútrong phòng, yậmới hơi bìnhỉtĩnh lại.
Giơ tayỵlên bố tríĩkết giới cáchữâm, bắt đầuìbật tiếng trongïđá ghi âmỉra.
Tiếng kèn bầuïvang khắp phòng,ĩchấn động đến)lỗ tai GiảnỗHành Chi đau¸nhức. Y chỉɨbật một chútợrồi tắt, quayỉđầu dùng thầnĮthức rà soát(bên ngoài, xácḻnhận nhóm TầnừUyển Uyển bênЇngoài không phátḽhiện liền yênịtâm vững dạ.
Xemľra kết giớiĺcách âm khôngľcó vấn đề.
Mọiúviệc đã sẵnốsàng. Giản HànhĩChi đợi buổiỷtối tất cảímọi người đãũngủ, y trảiỹsẵn giường, đặtôđá ghi âmùbên tai, hẹnạnửa khắc sauĩbắt đầu mệnh²lệnh phát âm.)Y mở kếtầgiới cách âm,ìcầm thuốc, ngẩngằđầu uống mộtĩngụm.
Thuốc hơi ngọt.
YĬphân biệt thànhặphần, cảm giác¸thuốc…
Chưa kịp nghĩἰgì, hai mắtắy đã tối,ìlập tức mấtἶđi ý thức.
Quafmột hồi, đáíghi âm bắtĩđầu bật nhạcụđám tang âmịlượng tối đa.
NamîPhong phụng mệnhɨgiám sát GiảnẩHành Chi. BanЇđêm, nó lénịlút mò tớiịtrước cửa sổľphòng y.
Nó lặng²lẽ mở cửaồsổ, nhìn thấy(một lớp kếtígiới cách âmἱđặt trên đó.ỉBên trong lụa³mỏng bay bay,ựGiản Hành Chiịmặc áo khoácđvà y phụcơnằm đó, cảnh,tượng hơi quỷđdị.
Nam Phong ngẫmỉnghĩ, đánh bạoèmở cửa sổ,:nhảy vào.
Kết giớiĩcách âm khôngễđề phòng người.¸Ngay khoảnh khắcấNam Phong nhảyỉvào phòng, tiếngẻkèn bầu cựcɩlớn chấn động¹khiến nó lậpẻtức bịt tai.
Nóìcau mày bòêtới bên ngườiíGiản Hành Chi,ỉnhìn thấy GiảnìHành Chi mặcIáo trắng, đặtĭmột tay lênÍngực, một tayìcầm cái bìnhĨnhỏ, gương mặt°mang theo nụộcười nhàn nhạt,[trông có vẻữrất bình thản.
NamổPhong trợn trònòmắt, sợ đếnĩnỗi quay đầuếchạy, mở cửaêlớn, phóng nhưľbay vào phòngìTần Uyển Uyển,ỡcuống cuồng laílên: “Chủ nhân,èkhông hay rồi,ÏGiản đạo quânỉuống thuốc độcỷtự vẫn!”
Ngheầnói thế, TầnãUyển Uyển ngồiủbật dậy, mặtḽmày kinh hoàng:ã“Ngươi nói cáiũgì?”
Giản HànhểChi tự vẫnľsao?!
Thế này làịsao, đâu đến{mức sợ tộiõtự sát chứ!
Nàngἲkhông tin Nam²Phong, vội vàngíđứng dậy chạyẩtới cửa phòngἲGiản Hành Chi.
Lúcínày, Tạ CôìĐường và ThúyảLục đều tới,(bọn họ bịừtiếng hét củaἳNam Phong đánhãthức, cùng chạyũtới trước cửaịphòng Giản HànhɪChi. Tần UyểnệUyển tới trước,îđẩy cửa ra,ἶgiơ tay đánhĭvỡ kết giớiấcách âm.
Trong chớpýmắt, nhạc đámátang tấu vangọNinh phủ. Tấtếcả người trongìNinh phủ mởÏto hai mắt.
Giaἶchủ Ninh VănàHúc bị đánhóthức trên giường,Ího to: “Cáiũgì thế?! Có¸phải lão tổạxảy ra chuyệnăkhông?!”
“Ai?! Aiấchết?!
Quân Thù cũngẫbị nhạc đámḻtang làm chấnẫkinh, hắn hoangĩmang suy nghĩ:ũTạ Cô Đườngủchết rồi, nhạcịđám tang phátἶnhanh thế à?
Ninhũphủ rối loạn.ơTần Uyển Uyểnİdẫn Tạ CôĮĐường xông vào,ặcăn dặn ThúyũLục: “Tỷ điïgọi đại phu!”}
Nói xong, nàngĩchạy tới trướcếgiường kéo rèmĪcửa, nhìn thấyìGiản Hành Chiĩnằm trên giường,ơngủ say sưa,]đá ghi âmľở bên cạnhĩy, thanh âmệdậy trời.
Tần UyểnÎUyển bóp bểḹđá ghi âm,,chụp lấy bìnhἴthuốc trong tayÏy ngửi.
Nguyên liệuơphức tạp, nàngỉkhông tinh thôngẩthứ này, ngửi°không ra thànhưphần cụ thểờtừ cái gì.
Nàngįtra thuốc, TạịCô Đường giơĩtay lên dòỷhơi thở GiảnắHành Chi.
Không cóĩvấn đề.
Bắt mạch.
Cũngỹkhông có vấnăđề.
Linh lực tuầníhoàn một vòng,ửkiểm tra thần‹thức một lượt,ïkhông có vấnìđề.
Tần Uyển Uyểnũsuy nghĩ, lay{Giản Hành Chi:ù“Sư phụ?”
GiảnóHành Chi khôngỡtỉnh.
Tần Uyển UyểnĮdứt khoát xoayệngười bưng nướcἳgiội lên mặtíy, Giản HànhļChi vẫn khôngìtỉnh.
Tần Uyển Uyểnɨbóp nhân trung,ỉgan bàn tay,¹gãi ngứa, đánhẵy. Giản HànhưChi vẫn khôngɨphản ứng.
Tần UyểnįUyển ngây ngốc.īLúc này, rốtọcuộc thầy thuốcãcũng chạy tới.[Tần Uyển Uyểnấvội nhường đường,õgấp gáp hỏi:)“Đại phu, hình,như đây làĩthuốc sư phụịta uống. Ôngảxem thử rốtôcuộc chuyện này)là sao?”
Thầyđthuốc nhận lấyổbình thuốc, ngửiἵngửi, nhíu mày:õ“Thuốc này… hình¸như là dùngẻđể trợ ngủ.”ị
Nghe nói thế,ỵTần Uyển Uyểnẳvà Tạ CôãĐường nhìn nhau.ĺTạ Cô Đườngừkhông nhịn đượcỉnói: “Đại phu,‹chúng ta đềuớlà người tu¹hành, sau khiịđến Nguyên Anh²thì những thuốcịnày đều khôngḹcó ảnh hưởngĩquá lớn…”
“Đâyạkhông phải thuốcàbình thường.”
Thầyồthuốc lắc đầu:ị“Thuốc này cóẽtên Mộng bấtḹtỉnh, rất nhiềuựtu sĩ vìÏchấp niệm cảịđời quấy nhiễu,‹không thể anắgiấc, bèn sửἰdụng thuốc này‹để cầu thanh]tịnh.”
Tần UyểnẻUyển nghe thấyýthầy thuốc nói,íbèn quay đầufnhìn Giản HànhḻChi.
Y ưu sầuỹđến độ cầnỉuống thuốc ngủĩsao?!
Tần Uyển Uyển,hơi bất an.ἶNàng ổn địnhụcảm xúc, xácỗnhận trước: “Thuốcínày không cóẳảnh hưởng gìívới cơ thểằchứ?”
“Không cóĪgì, tỉnh ngủễlà xong.”
Thầyẹthuốc dứt lời,àbắt đầu dọnợrương thuốc, lạiÍnhìn Giản HànhàChi: “Có điềuữthuốc này rấtîkhó phối. Theoếta được biết,Īthuốc này chỉjcó tiên tửấHuy Hà nămộđó biết phối,:làm sao yįcó được chứ?”ộ
“Huy Hà?”
TầnòUyển Uyển cảmẩthấy cái tênớnày rất quen,ợchợt nhớ đếnơcái tên màầlão tổ Ninh¸thị nhẩm trongừmiệng, nàng nghiòhoặc: “Ông biếtľHuy Hà?”
“Đúngìlà cô ấyĨkhá kín tiếng.”ấ
Thầy thuốc cười: “Nhưng lão phu may mắn từng theo tiên tử hành y, cô ấy hẳn được xem như y tu giỏi nhất trong Hoang Thành.”
Hiện giờ nhìn y bị dọa đến uống thuốc trợ ngủ, nàng chẳng biết nên nói gì mới tốt.
Nàng giữ nghi ngờ trong lòng, suy nghĩ, có lẽ điều tra lai lịch thuốc này sẽ biết.
“Vậy hiện giờ cô ấy ở đâu?”
Tạ Cô Đường mặt không cảm xúc đáp: “Hỏi tại sao nửa đêm, chúng ta bật nhạc đám tang.”
Giản Hành Chi gật đầu, Tần Uyển Uyển đứng dậy, trước khi còn cầm bình thuốc Giản Hành Chi từng uống mang đi. Đợi ra khỏi sân viện, nàng ngửi bình thuốc.
Tần Uyển Uyển tiếp tục hỏi. Thầy thuốc thở dài: “Hơn một trăm năm trước, cô ấy ốm chết rồi. Phu quân cô ấy bởi vì chuyện này mà đạo tâm tổn hại, tu vi tụt dốc không phanh.”
“Vậy…”
“Tối qua, người bật nhạc đám tang hết công suất trong phòng.”
“Người ông nói, chẳng lẽ là Yên Vô Song?”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ trong lòng, quay đầu nhìn Giản Hành Chi. Lòng nàng bức bí, thấy Giản Hành Chi hồn nhiên không biết mọi chuyện phiền lòng, không nhịn được nhéo mặt Giản Hành Chi, nhào nặn một hồi mới thấy hả giận.
Tần Uyển Uyển mở miệng suy đoán, thầy thuốc kinh ngạc: “Cô biết à?”
Ban đầu nàng tức Giản Hành Chi óc chó, ở chung thời gian dài như thế, vậy mà phản ứng đầu tiên sau khi biết nàng là Tịch Sơn nữ quân lại là chạy, cảm thấy nàng là tên đại khốn kiếp.
Tần Uyển Uyển cười: “Có duyên vài lần, xem như là bằng hữu.”
“Vậy muội chăm sóc tiền bối…” Tạ Cô Đường rõ ràng hơi mệt: “Ta đi ngủ trước nhé?”
Nói xong, thầy thuốc đi ra cửa. Tần Uyển Uyển tiễn ông đi, trả tiền khám bệnh rồi trở lại sân viện.
Thầy thuốc gật đầu, thở dài: “Bọn họ số khổ. Năm đó, họ vốn dĩ là đôi thần tiên quyến lữ. Nhưng hơn một trăm năm trước, không biết Yên Vô Song xảy ra chuyện gì lại đột nhiên xông vào Ninh thị, vì thế Sơn trang Cự Kiếm và Ninh thị đánh nhau. Sư phụ Yên Vô Song bị trọng thương trong trận chiến, về sau vẫn lạc(*). Còn tiên tử Huy Hà cũng vì sức khỏe không tốt, triền miên trên giường bệnh mười năm. Khi đó, Yên Vô Song tìm thuốc khắp nơi. Ngày tiên tử Huy Hà chết, y quỳ trước mặt ta, cầu ta cứu tiên tử Huy Hà, nhưng ta nào có khả năng đó?”
Canh Giản Hành Chi ngủ cả đêm, hiệu quả thuốc biến mất, y mơ màng tỉnh lại.
Ban đầu nàng tức Giản Hành Chi óc chó, ở chung thời gian dài như thế, vậy mà phản ứng đầu tiên sau khi biết nàng là Tịch Sơn nữ quân lại là chạy, cảm thấy nàng là tên đại khốn kiếp.“Huynh ngủ đi.” Tần Uyển Uyển gật đầu, ngẫm nghĩ rồi vẫn nói xin lỗi: “Sư phụ ta khiến mọi người mất công lo lắng rồi.”(*) Nghĩa là một ngôi sao rơi xuống, dùng để chỉ một vĩ nhân qua đời.
Giản Hành Chi lắc đầu: “Ta thử lung tung ấy mà, sau này không uống thuốc nữa.”
Thầy thuốc cúi đầu: “Tiên tử còn không cứu được mình, ta đã tính là gì?”
Tần Uyển Uyển mở miệng suy đoán, thầy thuốc kinh ngạc: “Cô biết à?”
“Vậy…”
Mùi thuốc này rất nhạt, có thể xem như không mùi, nhưng ngửi kỹ lại có thể nhận ra chút hương hoa thoang thoảng.
Tần Uyển Uyển tò mò: “Rốt cuộc tiên tử Huy Hà bệnh gì?”
“Vậy hiện giờ cô ấy ở đâu?”
Thầy thuốc nghe vậy, động tác cứng đờ, sau đó lắc đầu: “Ta cũng không chẩn đoán được. Thôi, người đã không sao, ta đi trước đây.”
Nói xong, thầy thuốc đi ra cửa. Tần Uyển Uyển tiễn ông đi, trả tiền khám bệnh rồi trở lại sân viện.
“Lòng dạ tiền bối thuần khiết như trẻ nhỏ.” Tạ Cô Đường cười: “Không sao.”
Tần Uyển Uyển: “…”
“Không, không cần đâu.”
Tạ Cô Đường nhìn thấy Tần Uyển Uyển về, kể lại với nàng: “Vừa rồi Ninh Bất Ngôn đến hỏi tình hình, Thúy Lục đã giải thích rồi.”
Giấc này ngủ quá ngon, y cảm giác tinh lực dồi dào, toàn thân sảng khoái!
“Bọn họ hỏi cái gì?” Tần Uyển Uyển lấy làm lạ.
(*) Nghĩa là một ngôi sao rơi xuống, dùng để chỉ một vĩ nhân qua đời.
“Thúy Lục nói tiền bối đang làm lễ truy điệu tình yêu đã chết của ngài. Ngài thất tình rồi, bảo mọi người thông cảm một chút.”
“Con…” Giản Hành Chi nhận ra Tần Uyển Uyển, hoảng hốt hỏi: “Sao con lại ở đây?”
Tạ Cô Đường mặt không cảm xúc đáp: “Hỏi tại sao nửa đêm, chúng ta bật nhạc đám tang.”
Tần Uyển Uyển thăm dò, Giản Hành Chi vội lắc đầu như trống bỏi: “Không có, uống hết rồi.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Thầy thuốc nghe vậy, động tác cứng đờ, sau đó lắc đầu: “Ta cũng không chẩn đoán được. Thôi, người đã không sao, ta đi trước đây.”
“Vậy…” Tần Uyển Uyển ngập ngừng: “Thúy Lục tỷ tỷ định giải thích thế nào?”
Thuốc này do Huy Hà điều phối, Huy Hà là thê tử của Yên Vô Song, vậy hiện giờ người có khả năng sở hữu thuốc này nhất… đương nhiên là Yên Vô Song.
Tần Uyển Uyển cười: “Có duyên vài lần, xem như là bằng hữu.”
“Thúy Lục nói tiền bối đang làm lễ truy điệu tình yêu đã chết của ngài. Ngài thất tình rồi, bảo mọi người thông cảm một chút.”
“Thuốc kia còn không?”
Tần Uyển Uyển: “…”
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Tần Uyển Uyển lại không hiểu.
“Bọn họ hỏi cái gì?” Tần Uyển Uyển lấy làm lạ.
Đúng!
Tần Uyển Uyển nghe hiểu, phiên dịch đại khái lại là:
Cái nồi này nên để Giản Hành Chi đội!
“Vậy muội chăm sóc tiền bối…” Tạ Cô Đường rõ ràng hơi mệt: “Ta đi ngủ trước nhé?”
“Huynh ngủ đi.” Tần Uyển Uyển gật đầu, ngẫm nghĩ rồi vẫn nói xin lỗi: “Sư phụ ta khiến mọi người mất công lo lắng rồi.”
Tần Uyển Uyển khẳng định, nàng mỉm cười: “Người không sao là tốt rồi. Vậy người rửa mặt đi, ta về phòng trước.”
(*) Nghĩa là một ngôi sao rơi xuống, dùng để chỉ một vĩ nhân qua đời.
“Lòng dạ tiền bối thuần khiết như trẻ nhỏ.” Tạ Cô Đường cười: “Không sao.”
Thầy thuốc cúi đầu: “Tiên tử còn không cứu được mình, ta đã tính là gì?”
Tần Uyển Uyển nghe hiểu, phiên dịch đại khái lại là:
Tạ Cô Đường nhìn thấy Tần Uyển Uyển về, kể lại với nàng: “Vừa rồi Ninh Bất Ngôn đến hỏi tình hình, Thúy Lục đã giải thích rồi.”
Uống thuốc trợ ngủ mà còn bật nhạc đám tang lớn tiếng như vậy làm gì? Sợ mình ngủ quá chết luôn à?
Ta không so đo với tên ngốc.
Giản Hành Chi căng thẳng hỏi dò, Tần Uyển Uyển nhún vai: “Nói người dùng thuốc an thần, uống hơi nhiều. Sư phụ…” Tần Uyển Uyển đi tới mép giường, ngồi xuống, thắm thiết nhìn y: “Người có phiền não gì thì nói với ta, đừng chịu đựng áp lực lớn như vậy.”
Tần Uyển Uyển tiễn Tạ Cô Đường. Quay lại phòng Giản Hành Chi, nàng ngồi ở mép giường, nhìn y ngủ say sưa. Tức giận trong lòng đã hóa thành mệt mỏi, mệt mỏi hóa thành bất lực, bất lực hóa thành tuyệt vọng.
Tần Uyển Uyển: “…”
Lẽ nào chuyện y thí nghiệm bị phát hiện?
Ban đầu nàng tức Giản Hành Chi óc chó, ở chung thời gian dài như thế, vậy mà phản ứng đầu tiên sau khi biết nàng là Tịch Sơn nữ quân lại là chạy, cảm thấy nàng là tên đại khốn kiếp.
Hiện giờ nhìn y bị dọa đến uống thuốc trợ ngủ, nàng chẳng biết nên nói gì mới tốt.
“Người ông nói, chẳng lẽ là Yên Vô Song?”
Tần Uyển Uyển quan sát vẻ mặt y, biết ngay y có âm mưu, nói nửa thật nửa giả: “Đánh thức mọi người, chúng ta chạy tới, phát hiện người ngủ say không tỉnh, bèn gọi đại phu tới xem.”
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Tần Uyển Uyển lại không hiểu.
Uống thuốc trợ ngủ mà còn bật nhạc đám tang lớn tiếng như vậy làm gì? Sợ mình ngủ quá chết luôn à?
Nàng giữ nghi ngờ trong lòng, suy nghĩ, có lẽ điều tra lai lịch thuốc này sẽ biết.
Thuốc này do Huy Hà điều phối, Huy Hà là thê tử của Yên Vô Song, vậy hiện giờ người có khả năng sở hữu thuốc này nhất… đương nhiên là Yên Vô Song.
Tần Uyển Uyển nhớ kỹ mùi này, nhét bình thuốc vào tay áo rồi đi ra ngoài.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ trong lòng, quay đầu nhìn Giản Hành Chi. Lòng nàng bức bí, thấy Giản Hành Chi hồn nhiên không biết mọi chuyện phiền lòng, không nhịn được nhéo mặt Giản Hành Chi, nhào nặn một hồi mới thấy hả giận.
“Vậy…” Tần Uyển Uyển ngập ngừng: “Thúy Lục tỷ tỷ định giải thích thế nào?”
Canh Giản Hành Chi ngủ cả đêm, hiệu quả thuốc biến mất, y mơ màng tỉnh lại.
Giấc này ngủ quá ngon, y cảm giác tinh lực dồi dào, toàn thân sảng khoái!
Y duỗi thắt lưng chuẩn bị ngồi dậy, bỗng nhiên nhận ra bên cạnh có người, bèn ra tay theo bản năng, chợt thấy Tần Uyển Uyển ghé ở mép giường ngẩng đầu nhìn y.
“Đại phu nói thế nào?”
Tần Uyển Uyển tiếp tục hỏi. Thầy thuốc thở dài: “Hơn một trăm năm trước, cô ấy ốm chết rồi. Phu quân cô ấy bởi vì chuyện này mà đạo tâm tổn hại, tu vi tụt dốc không phanh.”
Thủ đao dừng giữa không trung. Tần Uyển Uyển thấy động tác này của y, lập tức nhảy đến cạnh cửa, hoảng hốt: “Người muốn làm gì?!”
Đây đều xuất phát từ quán tính.
“Con…” Giản Hành Chi nhận ra Tần Uyển Uyển, hoảng hốt hỏi: “Sao con lại ở đây?”
Lẽ nào chuyện y thí nghiệm bị phát hiện?
“Tối qua, người bật nhạc đám tang hết công suất trong phòng.”
Y duỗi thắt lưng chuẩn bị ngồi dậy, bỗng nhiên nhận ra bên cạnh có người, bèn ra tay theo bản năng, chợt thấy Tần Uyển Uyển ghé ở mép giường ngẩng đầu nhìn y.
Tần Uyển Uyển quan sát vẻ mặt y, biết ngay y có âm mưu, nói nửa thật nửa giả: “Đánh thức mọi người, chúng ta chạy tới, phát hiện người ngủ say không tỉnh, bèn gọi đại phu tới xem.”
Tần Uyển Uyển tò mò: “Rốt cuộc tiên tử Huy Hà bệnh gì?”
Cái nồi này nên để Giản Hành Chi đội!
“Đại phu nói thế nào?”
“Huynh ngủ đi.” Tần Uyển Uyển gật đầu, ngẫm nghĩ rồi vẫn nói xin lỗi: “Sư phụ ta khiến mọi người mất công lo lắng rồi.”
Giản Hành Chi căng thẳng hỏi dò, Tần Uyển Uyển nhún vai: “Nói người dùng thuốc an thần, uống hơi nhiều. Sư phụ…” Tần Uyển Uyển đi tới mép giường, ngồi xuống, thắm thiết nhìn y: “Người có phiền não gì thì nói với ta, đừng chịu đựng áp lực lớn như vậy.”
“Không, không cần đâu.”
Giản Hành Chi lắc đầu: “Ta thử lung tung ấy mà, sau này không uống thuốc nữa.”
“Thuốc kia còn không?”
Tần Uyển Uyển thăm dò, Giản Hành Chi vội lắc đầu như trống bỏi: “Không có, uống hết rồi.”
Xem ra vẫn còn.
Tần Uyển Uyển khẳng định, nàng mỉm cười: “Người không sao là tốt rồi. Vậy người rửa mặt đi, ta về phòng trước.”
Giản Hành Chi gật đầu, Tần Uyển Uyển đứng dậy, trước khi còn cầm bình thuốc Giản Hành Chi từng uống mang đi. Đợi ra khỏi sân viện, nàng ngửi bình thuốc.
Đúng!
Mùi thuốc này rất nhạt, có thể xem như không mùi, nhưng ngửi kỹ lại có thể nhận ra chút hương hoa thoang thoảng.
Thầy thuốc cười: “Nhưng lão phu may mắn từng theo tiên tử hành y, cô ấy hẳn được xem như y tu giỏi nhất trong Hoang Thành.”
Tần Uyển Uyển nhớ kỹ mùi này, nhét bình thuốc vào tay áo rồi đi ra ngoài.
=)))))))))))))) dink quaaaa
Giờ tui không còn gì để nói với anh Giản Hành Chi luôn á, anh là nam chính thiệt mà đúng hông?
Móa tui cười như điên luôn thiệt chứ ?
Có chuyện đánh thuốc mê thôi mà Giản Hành Chi cũng quậy tung lên được hay thiệt chứ.
Úp cái nồi ấy đúng quá đúng luôn còn gì nữa.