Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 67 (1)

Chương 67 (1)

Tính kế nàng? Giản Hành Chi còn chưa đủ tư cách

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Sau khi Giản Hành Chi nghĩ xong, y bèn cầm thuốc đổ một ít ra cho mình.

Quân Thù nói một phần năm có thể ngủ say như chết, vậy y hôn mê đại mấy canh giờ, uống một chút xíu là được.

Nếu đã uống rồi, vậy không những phải thăm dò thuốc có hại hay không mà còn phải tìm hiểu rõ rốt cuộc uống xong rồi sẽ mất ý thức đến độ nào.

Chuyện móc móc câu vào miệng là tỉnh không thể xảy ra lần nữa.

Gin Hành Chi ngm nghĩ.Hôm sau, yĩra ca, quyếtôđnh tìm mtĩvài âm thanh¸cc n. Nếusau khi yung thuc màchng nghe thygì, vy chngminh ng rtsay.

Y đi doĮkhp nơi, cɩcm thy nhngâm thanh nàyìkhông đ ln,cho đến khiĭnghe thy mtưgia đình cóĮtang. Khonh khcìtiếng kèn buvang lên, yÎkinh ngc mngr quay đu!

Viưvàng ly đághi âm ra,Їđi mt mchètheo ngưi nhàkia thu âm.

Tiếngđkèn bu têtái tim gan,tiếng chiêng trngbi thương thngthiết, tiếng ngưiănhà xung quanhkhóc như rũmáu, đau khÍln tiếng thét:í“Con ơi!!! ConĪca ta!!!”

GinêHành Chi thuâm sut quãngđưng. Đi spĩra khi thành,õy cm thyđã tương đi,bèn ct đághi âm, quayếv Ninh ph.

Tn¹Uyn Uyn đangíung trà vinhóm Thúy Lctrong ph. Nhìn³thy y tr¹v, Tn UynUyn vô cùngtò mò: “Sưph, ngưi đi¹đâu đy?”

“Ta…Gin Hành Chiýhin gi nhìnthy Tn UynúUyn là s,y căng thngɪnói láo: “Rangoài đi do.”ɪ

Tn Uyn Uynkhông hi nhiu,ch giơ cc:“Sư ph, tiung trà không?”

Không cn đâu.”ơGin Hành Chixua tay: “Tav phòng trưc.”

Dt li, Gin²Hành Chi suynghĩ, quay đuli nhìn TnùUyn Uyn: “Ànày, có ltói nay taòs bế quan.íCác ngưi không(đưc quy ry.”

Vâng.”

Tn UynìUyn mm cưiíđáp. Đi GinúHành Chi vàoĩphòng, nàng quayđu nhìn NamPhong: “Ngươi theoĺdõi ngưi giúpta.”

“Sư đicác ngưi làmícái gì vy?”²Thúy Lc khóĩhiu hi.

Tn UyníUyn s cctrà, bo ThúyÍLc k tiếpphong th HoangơThành: “Không có³gì, chúng tanói tiếp.”

GinîHành Chi quayv phòng. Sauĩkhi ch cònïli mt mìnhútrong phòng, ymi hơi bìnhtĩnh li.

Giơ taylên b tríĩkết gii cáchâm, bt đuìbt tiếng trongïđá ghi âmra.

Tiếng kèn buïvang khp phòng,ĩchn đng đến)l tai GinHành Chi đau¸nhc. Y chɨbt mt chútri tt, quayđu dùng thnĮthc rà soát(bên ngoài, xácnhn nhóm TnUyn Uyn bênЇngoài không pháthin lin yêntâm vng d.

Xemľra kết giiĺcách âm khôngľcó vn đ.

Miúvic đã snsàng. Gin HànhĩChi đi buiti tt cími ngưi đãũng, y trisn giưng, đtôđá ghi âmùbên tai, hnna khc sauĩbt đu mnh²lnh phát âm.)Y m kếtgii cách âm,ìcm thuc, ngngđu ung mtĩngm.

Thuc hơi ngt.

YĬphân bit thànhphn, cm giác¸thuc…

Chưa kp nghĩgì, hai mty đã ti,ìlp tc mtđi ý thc.

Quafmt hi, đáíghi âm btĩđu bt nhcđám tang âmlưng ti đa.

NamîPhong phng mnhɨgiám sát GinHành Chi. BanЇđêm, nó lénlút mò titrưc ca sľphòng y.

Nó lng²l m cas, nhìn thy(mt lp kếtígii cách âmđt trên đó.Bên trong la³mng bay bay,Gin Hành Chimc áo khoácđvà y phcơnm đó, cnh,tưng hơi quđd.

Nam Phong ngmnghĩ, đánh boèm ca s,:nhy vào.

Kết giiĩcách âm khôngđ phòng ngưi.¸Ngay khonh khcNam Phong nhyvào phòng, tiếngkèn bu ccɩln chn đng¹khiến nó lptc bt tai.

Nóìcau mày bòêti bên ngưiíGin Hành Chi,nhìn thy GinìHành Chi mcIáo trng, đtĭmt tay lênÍngc, mt tayìcm cái bìnhĨnh, gương mt°mang theo ncưi nhàn nht,[trông có vrt bình thn.

NamPhong trn trònòmt, s đếnĩni quay đuếchy, m caêln, phóng nhưľbay vào phòngìTn Uyn Uyn,cung cung laílên: “Ch nhân,èkhông hay ri,ÏGin đo quânung thuc đct vn!”

Nghenói thế, TnãUyn Uyn ngibt dy, mtmày kinh hoàng:ã“Ngươi nói cáiũgì?”

Gin HànhChi t vnľsao?!

Thế này làsao, đâu đến{mc s tiõt sát ch!

Nàngkhông tin Nam²Phong, vi vàngíđng dy chyti ca phòngGin Hành Chi.

Lúcínày, T CôìĐưng và ThúyLc đu ti,(bn h btiếng hét caNam Phong đánhãthc, cùng chyũti trưc caphòng Gin HànhɪChi. Tn UynUyn ti trưc,îđy ca ra,giơ tay đánhĭv kết giicách âm.

Trong chpýmt, nhc đámátang tu vangNinh ph. Ttếc ngưi trongìNinh ph mÏto hai mt.

Giach Ninh VănàHúc b đánhóthc trên giưng,Ího to: “Cáiũgì thế?! Có¸phi lão txy ra chuynăkhông?!”

“Ai?! Aichết?!

Quân Thù cũngb nhc đámtang làm chnkinh, hn hoangĩmang suy nghĩ:ũT Cô Đưngchết ri, nhcđám tang phátnhanh thế à?

Ninhũph ri lon.ơTn Uyn Uynİdn T CôĮĐưng xông vào,căn dn ThúyũLc: “T điïgi đi phu!”}

Nói xong, nàngĩchy ti trưcếgiưng kéo rèmĪca, nhìn thyìGin Hành Chiĩnm trên giưng,ơng say sưa,]đá ghi âmľ bên cnhĩy, thanh âmdy tri.

Tn UynÎUyn bóp bđá ghi âm,,chp ly bìnhthuc trong tayÏy ngi.

Nguyên liuơphc tp, nàngkhông tinh thôngth này, ngi°không ra thànhưphn c tht cái gì.

Nàngįtra thuc, TCô Đưng giơĩtay lên dòhơi th GinHành Chi.

Không cóĩvn đ.

Bt mch.

Cũngkhông có vnăđ.

Linh lc tuníhoàn mt vòng,kim tra thnthc mt lưt,ïkhông có vnìđ.

Tn Uyn Uynũsuy nghĩ, lay{Gin Hành Chi:ù“Sư ph?”

GinóHành Chi khôngtnh.

Tn Uyn UynĮdt khoát xoayngưi bưng nưcgii lên mtíy, Gin HànhļChi vn khôngìtnh.

Tn Uyn Uynɨbóp nhân trung,gan bàn tay,¹gãi nga, đánhy. Gin HànhưChi vn khôngɨphn ng.

Tn UynįUyn ngây ngc.īLúc này, rtcuc thy thucãcũng chy ti.[Tn Uyn Uynvi nhưng đưng,õgp gáp hi:)Đi phu, hình,như đây làĩthuc sư phta ung. Ôngxem th rtôcuc chuyn này)là sao?”

Thyđthuc nhn lybình thuc, ngingi, nhíu mày:õThuc này… hình¸như là dùngđ tr ng.”

Nghe nói thế,Tn Uyn Uynvà T CôãĐưng nhìn nhau.ĺT Cô Đưngkhông nhn đưcnói: “Đi phu,chúng ta đulà ngưi tu¹hành, sau khiđến Nguyên Anh²thì nhng thucnày đu khôngcó nh hưngĩquá ln…

Đâykhông phi thucàbình thưng.”

Thythuc lc đu:Thuc này cótên Mng bttnh, rt nhiutu sĩ vìÏchp nim cđi quy nhiu,không th angic, bèn sdng thuc nàyđ cu thanh]tnh.”

Tn UynUyn nghe thyýthy thuc nói,íbèn quay đufnhìn Gin HànhChi.

Y ưu suđến đ cnung thuc ngĩsao?!

Tn Uyn Uyn,hơi bt an.Nàng n đnhcm xúc, xácnhn trưc: “Thucínày không cónh hưng gìívi cơ thch?”

Không cóĪgì, tnh nglà xong.”

Thythuc dt li,àbt đu dnrương thuc, liÍnhìn Gin HànhàChi: “Có điuthuc này rtîkhó phi. Theoếta đưc biết,Īthuc này chjcó tiên tHuy Hà nămđó biết phi,:làm sao yįcó đưc ch?”

“Huy Hà?”

TnòUyn Uyn cmthy cái tênnày rt quen,cht nh đếnơcái tên màlão t Ninh¸th nhm trongming, nàng nghiòhoc: “Ông biếtľHuy Hà?”

Đúngìlà cô yĨkhá kín tiếng.”

Thầy thuốc cười: “Nhưng lão phu may mắn từng theo tiên tử hành y, cô ấy hẳn được xem như y tu giỏi nhất trong Hoang Thành.”

Hiện giờ nhìn y bị dọa đến uống thuốc trợ ngủ, nàng chẳng biết nên nói gì mới tốt.

Nàng giữ nghi ngờ trong lòng, suy nghĩ, có lẽ điều tra lai lịch thuốc này sẽ biết.

“Vậy hiện giờ cô ấy ở đâu?”

Tạ Cô Đường mặt không cảm xúc đáp: “Hỏi tại sao nửa đêm, chúng ta bật nhạc đám tang.”

Giản Hành Chi gật đầu, Tần Uyển Uyển đứng dậy, trước khi còn cầm bình thuốc Giản Hành Chi từng uống mang đi. Đợi ra khỏi sân viện, nàng ngửi bình thuốc.

Tần Uyển Uyển tiếp tục hỏi. Thầy thuốc thở dài: “Hơn một trăm năm trước, cô ấy ốm chết rồi. Phu quân cô ấy bởi vì chuyện này mà đạo tâm tổn hại, tu vi tụt dốc không phanh.”

“Vậy…”

“Tối qua, người bật nhạc đám tang hết công suất trong phòng.”

“Người ông nói, chẳng lẽ là Yên Vô Song?”

Tần Uyển Uyển suy nghĩ trong lòng, quay đầu nhìn Giản Hành Chi. Lòng nàng bức bí, thấy Giản Hành Chi hồn nhiên không biết mọi chuyện phiền lòng, không nhịn được nhéo mặt Giản Hành Chi, nhào nặn một hồi mới thấy hả giận.

Tần Uyển Uyển mở miệng suy đoán, thầy thuốc kinh ngạc: “Cô biết à?”

Ban đầu nàng tức Giản Hành Chi óc chó, ở chung thời gian dài như thế, vậy mà phản ứng đầu tiên sau khi biết nàng là Tịch Sơn nữ quân lại là chạy, cảm thấy nàng là tên đại khốn kiếp.

Tần Uyển Uyển cười: “Có duyên vài lần, xem như là bằng hữu.”

“Vậy muội chăm sóc tiền bối…” Tạ Cô Đường rõ ràng hơi mệt: “Ta đi ngủ trước nhé?”

Nói xong, thầy thuốc đi ra cửa. Tần Uyển Uyển tiễn ông đi, trả tiền khám bệnh rồi trở lại sân viện.

Thầy thuốc gật đầu, thở dài: “Bọn họ số khổ. Năm đó, họ vốn dĩ là đôi thần tiên quyến lữ. Nhưng hơn một trăm năm trước, không biết Yên Vô Song xảy ra chuyện gì lại đột nhiên xông vào Ninh thị, vì thế Sơn trang Cự Kiếm và Ninh thị đánh nhau. Sư phụ Yên Vô Song bị trọng thương trong trận chiến, về sau vẫn lạc(*). Còn tiên tử Huy Hà cũng vì sức khỏe không tốt, triền miên trên giường bệnh mười năm. Khi đó, Yên Vô Song tìm thuốc khắp nơi. Ngày tiên tử Huy Hà chết, y quỳ trước mặt ta, cầu ta cứu tiên tử Huy Hà, nhưng ta nào có khả năng đó?”

Canh Giản Hành Chi ngủ cả đêm, hiệu quả thuốc biến mất, y mơ màng tỉnh lại.

Ban đầu nàng tức Giản Hành Chi óc chó, ở chung thời gian dài như thế, vậy mà phản ứng đầu tiên sau khi biết nàng là Tịch Sơn nữ quân lại là chạy, cảm thấy nàng là tên đại khốn kiếp.“Huynh ngủ đi.” Tần Uyển Uyển gật đầu, ngẫm nghĩ rồi vẫn nói xin lỗi: “Sư phụ ta khiến mọi người mất công lo lắng rồi.”(*) Nghĩa là một ngôi sao rơi xuống, dùng để chỉ một vĩ nhân qua đời.

Giản Hành Chi lắc đầu: “Ta thử lung tung ấy mà, sau này không uống thuốc nữa.”

Thầy thuốc cúi đầu: “Tiên tử còn không cứu được mình, ta đã tính là gì?”

Tần Uyển Uyển mở miệng suy đoán, thầy thuốc kinh ngạc: “Cô biết à?”

“Vậy…”

Mùi thuốc này rất nhạt, có thể xem như không mùi, nhưng ngửi kỹ lại có thể nhận ra chút hương hoa thoang thoảng.

Tần Uyển Uyển tò mò: “Rốt cuộc tiên tử Huy Hà bệnh gì?”

“Vậy hiện giờ cô ấy ở đâu?”

Thầy thuốc nghe vậy, động tác cứng đờ, sau đó lắc đầu: “Ta cũng không chẩn đoán được. Thôi, người đã không sao, ta đi trước đây.”

Nói xong, thầy thuốc đi ra cửa. Tần Uyển Uyển tiễn ông đi, trả tiền khám bệnh rồi trở lại sân viện.

“Lòng dạ tiền bối thuần khiết như trẻ nhỏ.” Tạ Cô Đường cười: “Không sao.”

Tần Uyển Uyển: “…”

“Không, không cần đâu.”

Tạ Cô Đường nhìn thấy Tần Uyển Uyển về, kể lại với nàng: “Vừa rồi Ninh Bất Ngôn đến hỏi tình hình, Thúy Lục đã giải thích rồi.”

Giấc này ngủ quá ngon, y cảm giác tinh lực dồi dào, toàn thân sảng khoái!

“Bọn họ hỏi cái gì?” Tần Uyển Uyển lấy làm lạ.

(*) Nghĩa là một ngôi sao rơi xuống, dùng để chỉ một vĩ nhân qua đời.

“Thúy Lục nói tiền bối đang làm lễ truy điệu tình yêu đã chết của ngài. Ngài thất tình rồi, bảo mọi người thông cảm một chút.”

“Con…” Giản Hành Chi nhận ra Tần Uyển Uyển, hoảng hốt hỏi: “Sao con lại ở đây?”

Tạ Cô Đường mặt không cảm xúc đáp: “Hỏi tại sao nửa đêm, chúng ta bật nhạc đám tang.”

Tần Uyển Uyển thăm dò, Giản Hành Chi vội lắc đầu như trống bỏi: “Không có, uống hết rồi.”

Tần Uyển Uyển: “…”

Thầy thuốc nghe vậy, động tác cứng đờ, sau đó lắc đầu: “Ta cũng không chẩn đoán được. Thôi, người đã không sao, ta đi trước đây.”

“Vậy…” Tần Uyển Uyển ngập ngừng: “Thúy Lục tỷ tỷ định giải thích thế nào?”

Thuốc này do Huy Hà điều phối, Huy Hà là thê tử của Yên Vô Song, vậy hiện giờ người có khả năng sở hữu thuốc này nhất… đương nhiên là Yên Vô Song.

Tần Uyển Uyển cười: “Có duyên vài lần, xem như là bằng hữu.”

“Thúy Lục nói tiền bối đang làm lễ truy điệu tình yêu đã chết của ngài. Ngài thất tình rồi, bảo mọi người thông cảm một chút.”

“Thuốc kia còn không?”

Tần Uyển Uyển: “…”

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Tần Uyển Uyển lại không hiểu.

“Bọn họ hỏi cái gì?” Tần Uyển Uyển lấy làm lạ.

Đúng!

Tần Uyển Uyển nghe hiểu, phiên dịch đại khái lại là:

Cái nồi này nên để Giản Hành Chi đội!

“Vậy muội chăm sóc tiền bối…” Tạ Cô Đường rõ ràng hơi mệt: “Ta đi ngủ trước nhé?”

“Huynh ngủ đi.” Tần Uyển Uyển gật đầu, ngẫm nghĩ rồi vẫn nói xin lỗi: “Sư phụ ta khiến mọi người mất công lo lắng rồi.”

Tần Uyển Uyển khẳng định, nàng mỉm cười: “Người không sao là tốt rồi. Vậy người rửa mặt đi, ta về phòng trước.”

(*) Nghĩa là một ngôi sao rơi xuống, dùng để chỉ một vĩ nhân qua đời.

“Lòng dạ tiền bối thuần khiết như trẻ nhỏ.” Tạ Cô Đường cười: “Không sao.”

Thầy thuốc cúi đầu: “Tiên tử còn không cứu được mình, ta đã tính là gì?”

Tần Uyển Uyển nghe hiểu, phiên dịch đại khái lại là:

Tạ Cô Đường nhìn thấy Tần Uyển Uyển về, kể lại với nàng: “Vừa rồi Ninh Bất Ngôn đến hỏi tình hình, Thúy Lục đã giải thích rồi.”

Uống thuốc trợ ngủ mà còn bật nhạc đám tang lớn tiếng như vậy làm gì? Sợ mình ngủ quá chết luôn à?

Ta không so đo với tên ngốc.

Giản Hành Chi căng thẳng hỏi dò, Tần Uyển Uyển nhún vai: “Nói người dùng thuốc an thần, uống hơi nhiều. Sư phụ…” Tần Uyển Uyển đi tới mép giường, ngồi xuống, thắm thiết nhìn y: “Người có phiền não gì thì nói với ta, đừng chịu đựng áp lực lớn như vậy.”

Tần Uyển Uyển tiễn Tạ Cô Đường. Quay lại phòng Giản Hành Chi, nàng ngồi ở mép giường, nhìn y ngủ say sưa. Tức giận trong lòng đã hóa thành mệt mỏi, mệt mỏi hóa thành bất lực, bất lực hóa thành tuyệt vọng.

Tần Uyển Uyển: “…”

Lẽ nào chuyện y thí nghiệm bị phát hiện?

Ban đầu nàng tức Giản Hành Chi óc chó, ở chung thời gian dài như thế, vậy mà phản ứng đầu tiên sau khi biết nàng là Tịch Sơn nữ quân lại là chạy, cảm thấy nàng là tên đại khốn kiếp.

Hiện giờ nhìn y bị dọa đến uống thuốc trợ ngủ, nàng chẳng biết nên nói gì mới tốt.

“Người ông nói, chẳng lẽ là Yên Vô Song?”

Tần Uyển Uyển quan sát vẻ mặt y, biết ngay y có âm mưu, nói nửa thật nửa giả: “Đánh thức mọi người, chúng ta chạy tới, phát hiện người ngủ say không tỉnh, bèn gọi đại phu tới xem.”

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Tần Uyển Uyển lại không hiểu.

Uống thuốc trợ ngủ mà còn bật nhạc đám tang lớn tiếng như vậy làm gì? Sợ mình ngủ quá chết luôn à?

Nàng giữ nghi ngờ trong lòng, suy nghĩ, có lẽ điều tra lai lịch thuốc này sẽ biết.

Thuốc này do Huy Hà điều phối, Huy Hà là thê tử của Yên Vô Song, vậy hiện giờ người có khả năng sở hữu thuốc này nhất… đương nhiên là Yên Vô Song.

Tần Uyển Uyển nhớ kỹ mùi này, nhét bình thuốc vào tay áo rồi đi ra ngoài.

Tần Uyển Uyển suy nghĩ trong lòng, quay đầu nhìn Giản Hành Chi. Lòng nàng bức bí, thấy Giản Hành Chi hồn nhiên không biết mọi chuyện phiền lòng, không nhịn được nhéo mặt Giản Hành Chi, nhào nặn một hồi mới thấy hả giận.

“Vậy…” Tần Uyển Uyển ngập ngừng: “Thúy Lục tỷ tỷ định giải thích thế nào?”

Canh Giản Hành Chi ngủ cả đêm, hiệu quả thuốc biến mất, y mơ màng tỉnh lại.

Giấc này ngủ quá ngon, y cảm giác tinh lực dồi dào, toàn thân sảng khoái!

Y duỗi thắt lưng chuẩn bị ngồi dậy, bỗng nhiên nhận ra bên cạnh có người, bèn ra tay theo bản năng, chợt thấy Tần Uyển Uyển ghé ở mép giường ngẩng đầu nhìn y.

“Đại phu nói thế nào?”

Tần Uyển Uyển tiếp tục hỏi. Thầy thuốc thở dài: “Hơn một trăm năm trước, cô ấy ốm chết rồi. Phu quân cô ấy bởi vì chuyện này mà đạo tâm tổn hại, tu vi tụt dốc không phanh.”

Thủ đao dừng giữa không trung. Tần Uyển Uyển thấy động tác này của y, lập tức nhảy đến cạnh cửa, hoảng hốt: “Người muốn làm gì?!”

Đây đều xuất phát từ quán tính.

“Con…” Giản Hành Chi nhận ra Tần Uyển Uyển, hoảng hốt hỏi: “Sao con lại ở đây?”

Lẽ nào chuyện y thí nghiệm bị phát hiện?

“Tối qua, người bật nhạc đám tang hết công suất trong phòng.”

Y duỗi thắt lưng chuẩn bị ngồi dậy, bỗng nhiên nhận ra bên cạnh có người, bèn ra tay theo bản năng, chợt thấy Tần Uyển Uyển ghé ở mép giường ngẩng đầu nhìn y.

Tần Uyển Uyển quan sát vẻ mặt y, biết ngay y có âm mưu, nói nửa thật nửa giả: “Đánh thức mọi người, chúng ta chạy tới, phát hiện người ngủ say không tỉnh, bèn gọi đại phu tới xem.”

Tần Uyển Uyển tò mò: “Rốt cuộc tiên tử Huy Hà bệnh gì?”

Cái nồi này nên để Giản Hành Chi đội!

“Đại phu nói thế nào?”

“Huynh ngủ đi.” Tần Uyển Uyển gật đầu, ngẫm nghĩ rồi vẫn nói xin lỗi: “Sư phụ ta khiến mọi người mất công lo lắng rồi.”

Giản Hành Chi căng thẳng hỏi dò, Tần Uyển Uyển nhún vai: “Nói người dùng thuốc an thần, uống hơi nhiều. Sư phụ…” Tần Uyển Uyển đi tới mép giường, ngồi xuống, thắm thiết nhìn y: “Người có phiền não gì thì nói với ta, đừng chịu đựng áp lực lớn như vậy.”

“Không, không cần đâu.”

Giản Hành Chi lắc đầu: “Ta thử lung tung ấy mà, sau này không uống thuốc nữa.”

“Thuốc kia còn không?”

Tần Uyển Uyển thăm dò, Giản Hành Chi vội lắc đầu như trống bỏi: “Không có, uống hết rồi.”

Xem ra vẫn còn.

Tần Uyển Uyển khẳng định, nàng mỉm cười: “Người không sao là tốt rồi. Vậy người rửa mặt đi, ta về phòng trước.”

Giản Hành Chi gật đầu, Tần Uyển Uyển đứng dậy, trước khi còn cầm bình thuốc Giản Hành Chi từng uống mang đi. Đợi ra khỏi sân viện, nàng ngửi bình thuốc.

Đúng!

Mùi thuốc này rất nhạt, có thể xem như không mùi, nhưng ngửi kỹ lại có thể nhận ra chút hương hoa thoang thoảng.

Thầy thuốc cười: “Nhưng lão phu may mắn từng theo tiên tử hành y, cô ấy hẳn được xem như y tu giỏi nhất trong Hoang Thành.”

Tần Uyển Uyển nhớ kỹ mùi này, nhét bình thuốc vào tay áo rồi đi ra ngoài.

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nhat Anh Do
Nhat Anh Do
2 Năm Cách đây

=)))))))))))))) dink quaaaa

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Giờ tui không còn gì để nói với anh Giản Hành Chi luôn á, anh là nam chính thiệt mà đúng hông?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Móa tui cười như điên luôn thiệt chứ ?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Có chuyện đánh thuốc mê thôi mà Giản Hành Chi cũng quậy tung lên được hay thiệt chứ.

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

Úp cái nồi ấy đúng quá đúng luôn còn gì nữa.

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!