Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 68

Chương 68

Đến chỗ tỷ tỷ này

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Nói xong, đoàn người xông vào nội thất, áp chế Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển nhìn xung quanh.

Rõ ràng Ninh Bất Ngôn có chuẩn bị mà đến, tất cả cao thủ Ninh gia đều ở trong phòng này.

Nàng cũng không phản kháng nhiều, quay đầu nhìn cách vách, nhắc nhở Ninh Bất Ngôn: “Sư phụ ta đâu?”

Gin Hành Chi đã trúngMng bt tnh,íđang hôn mê.Chuyn này cũnglà mt lithế đi vivic ci bhim nghi cay.

Ninh Bt Ngônbiết nàng đangnhc nh mình,ch đáp: “Yt mình ungMng bt tnh,hin đang hônưmê. Ngưi đãđưc khiêng tiếHình Pht Đưngri.”

Nói xong,y xoay ngưira ngoài: “Đithôi.”

Tn UynUyn b còngkhóa tiên khoácht linh lc,íkéo ra ngoài.Đến sân vin,ïnàng nhìn thyNam Phong vàGin Hành Chiíđu ngoàica. Gin HànhìChi đưc đttrên cáng, tayđã đeo còngkhóa tiên. NamPhong cũng đeoxing xích đngãcnh Gin HànhếChi, va thyýTn Uyn Uynįđã kích đnggi: “Ch nhân!”

Th v gicht Nam Phong,¹ln tiếng quát:đKhông đưc làmĨba!”

Tn UynũUyn trn annó: “Không sao.”³

Nói xong, nàngínhìn T CôĐưng và ThúyLc cách đókhông xa. TiCô Đưng vàjThúy Lc đngɨtrên hành lang,Thúy Lc pheíphy qut, vn]là dáng vĩung dung khôngliên quan timình như ngàyíthưng. T CôĩĐưng siết chtnm đm, ánhïmt đy căngđthng nhìn chmchm nàng.

“Ngưi, cácíngươi c mangđi.” Thúy Lcphe phy qut,nhìn Ninh BtNgôn: “Nhưng ngươiêcũng đã nóiîvi ta riìđy, đây làkhách ca Qu,Thành ta. Nếucác ngưi khôngíđ chng c,làm xng làmđby, đng tráchta khiến cácngưi đp mt!”

Không sai.” TCô Đưng cũngЇlên tiếng: “Nếukhông bng khôngchng vu vîngưi khác, ThiênĭKiếm Tông cũngìs không ngiyên mc k.”ĩ

Ninh Bt Ngônnghe vy, gươngmt tái nhtăvì bnh mangľtheo chút nétcưi: “Hai vyên tâm, chúngta mun điutra hung thÎthc s sátįhi lão t,ch không phivì giá hacho ai. Dùìsao Ninh thìta và sưđ Gin Hành³Chi không thùÏkhông oán, s³không làm chuyn²như vy.”

Nhnđưc đm boca Ninh BtNgôn, Thúy Lcɨvà T CôĐưng cũng khôngĩnhiu li. NinhBt Ngôn phttay, bo ngưikhiêng Gin HànhĺChi, dn TnìUyn Uyn điv phía HìnhPht Đưng.

Dc đưng,ĩTn Uyn Uynquan sát xung]quanh. Lão tNinh th bIngưi ta giếtâbng thuc đc,êtrên bình tràĩh đc códu tay và³khí tc caGin Hành Chi,cái này btìlun thế nàoícũng không chiđưc.

Tn Uyn Uynàra khi vin,ĩs dng thnõthc dò xétbình trà miígian phòng. Bình¸trà tt cmi ngưi đu trên bàn,ăch có ca{T Cô Đưngívơi đi.

Nàng thmïnghĩ, không lêntiếng. Đoàn ngưi)đi ti HìnhíPht Đưng, nhìnthy tc nhân¸Ninh th đng[đy c phòng.

MàQuân Thù đã]qu đóɩt trưc. ThyTn Uyn Uynti, hn khôngđnhiu li, cúiăđu, gi vókhông quen.

Gia chNinh Văn Húcìngi trên chta, hc mtđ ng, rõràng tng khóc.Mt thanh niênĮdng bên cnh,ákhuyên nh ôngta: “Cha, ngưiýđng đau lòngquá, chúng tatìm ra hung]th, báo thùcho gia gia(*).”

(*) Cách gi]ông ni, hoc³gi mt ngưiĬln tui mtếcách lch s

TnUyn Uyn nhìnthanh niên kia,nhn ra đâylà Ninh BtĬTu tng tu,vi Tô NguytLy trong oýcnh khi ,Vn Tâm Tông.

NinhBt Ngôn dnngưi vào, hànhíl vi NinhVăn Húc: “GiaĮch, đã dnnghi phm ti.Gin Hành Chi{trúng Mng bttnh, vn cònhôn mê.”

“Mangthuc gii ti,fkhiến hn tnhng.”

Ninh VănĩHúc n đnhĩtâm trng, căndn Ninh BtáNgôn, ngng đunhìn sang TnUyn Uyn vàGin Hành Chi.

Khonhkhc nhìn thyЇGin Hành Chi,Ninh Văn Húc{ngây ngưi: “Đây…

Ông ta khôngĮnói nên li,ũvài ngưi lnĩtui xung quanhcũng nhìn sang,đa phn chnkinh ti ch.

Nhưngétt c nhanhchóng bình tĩnhèli. Sau khiNinh Bt Ngônbo ngưi mangthuc gii Mngbt tnh ti)cho Gin HànhũChi ngi xong,Gin Hành ChiÎm choàng mt,tiếp đó làmЇmt đng tácĺcá chép lnmình gia khôngĨtrung, đáp mtógi xung đt,đng dy, quétúánh mt scbén ra xungùquanh, nghiêm gingЇquát: “Làm gìđy?”

“Sư ph.”Tn Uyn Uynăqu gi dưiIđt, nh gingégi y: “Xyra chuyn ri,lão t Ninhth chết, hìbo ngưi giếtđó.”

“Sao cóưth?!”

Gin Hành{Chi chn kinhnhìn v phíaTn Uyn Uyn:“Bn h davào đâu nóithế?”

“Da vàoócái này.” NinhâBt Tu xáchàbình trà ra,ĩđt lên bàn:[“Có ngưi naĩđêm đánh tráoįbình trà lãot thưng dùng,đt bình tràinày lên bàn.ıTa rót nưccho t ph,sau khi ôngung thì phátđc mà chết.(Th b trongnưc là Mngbt tnh, đióvi ngưi thưngvô hi nhưngđi vi lãoɪt mà nóili là kch²đc. Bình nưcĮnày b ngưita c tìnhîđánh tráo, rõràng có ngưiõmun hi lãot! Mà trên[bình nưc cóưdu tay vàkhí tc caíngươi cùng tênínô bc này.”

Nói xong, Ninh°Bt Tu huơÍtay mt cái,các du vânÏtay trên bìnhìnưc sáng lên.ăHn nhìn sangìGin Hành Chi:“Mà đêm quacó th vthy ngươi xut¹hin ti sânvin, chy nhanhqua mái nhà.Cho nên chcɨchn là ngươi[h đc trongbình nưc, lnvào phòng lãoīt đi bìnhĩnưc thưng dùng,:mưu hi ông!”ī

“Ngươi nói… GinĩHành Chi nhíuìmày: “Ta nghìnódm xa xôi¸cm bình nưcľca mình điđi vi bìnhánưc lão tíngươi, hi ôngta?”

Đúng vy.”Ninh Bt Tuđáp li: “Nhâníchng vt chngđu đây,ìngươi còn munph nhn?”

Vììsao ta khôngĭtrc tiếp híđc vào bìnhnưc ca ông²ta? Đi bìnhònưc quá lliu.” Gin HànhýChi cn thn³suy nghĩ: “Hơnna, ông tabnh ti nhưívy, nếu taũcó th lnvào phòng ông:ta, mun giếtông ta dnhư tr bàntay, còn cn}h đc?”

Linày hi khóNinh Bt Tu.Ninh Bt Ngônnhíu mày, gtđu: “Đúng làơcũng có lý.”

Như vy choéthy đây làívu oan giáíha!” Tn UyniUyn nghe liGin Hành Chi,ýlp tc nóiếtheo, gii thích:Lúc trưc, sưph ta cuílão t caįcác ngưi, khôngcó đng cơgiết ông ta.”

Đúng là thế.”ïNinh Bt Ngônįtiếp tc gt²đu.

Ninh Bt Tucung lên: “Biuca, huynh giúpai vy?”

NinhBt Ngôn ngâyéra, ch đáp:“Ta là vì]bt hung th,không th đoan ngưi khác.”Ї

Vy ông nóiîđi.” Ninh BtTu nhìn sangQuân Thù: “Vìĩsao trên bìnhĩnưc này códu tay caèông? Ông và°chuyn này cójliên quan gì?”â

Quân Thù khôngĩlên tiếng, NinhBt Tu quátln: “Nếu ôngkhông nói, vyâông chính làhung th!”

“Ta…ùQuân Thù lpbp. Hn nhìnTn Uyn Uyn,úthm nghĩ trongìlòng.

Hôm nay làcơ hi ttnht giết Gin²Hành Chi, chcn hn đngra ch mtļGin Hành Chi,vy Ninh thgiết y làơcái chc.

Nhưng hôm,nay y làɩngưi ca TnòUyn Uyn, làm[sao có thch ti GinHành Chi ngayītrưc mt TnUyn Uyn màkhông khiến TnýUyn Uyn hnhn đây?

Quân Thùnghĩ trái nghĩíphi, cht nyra mt kế:}Đúng là tatng đng vàoíbình nưc này.”

“Mt nô tàiưquét rác nhưáông làm saođng đưc vàoıbình nưc phòngıca khách?”

NinhúBt Tu thyQuân Thù lênÎtiếng, vi hitheo. Quân Thùăsuy nghĩ, mīming đáp: “Thtīra Mng bt,tnh trong bìnhnưc là doGin đo quânbo nô tàiòmua t Sơntrang C Kiếm.”

Gin Hành Chinghe nói thế,èmt lnh quayЇđu: “Ta boông mua?”

Đúngvy.” Quân Thùgt đu: “Ngàiïnói cn dùng,ta bèn muaɨgiúp ngài. Nhưngísau khi muaxong, ta hingài làm cái³gì, ngài nóiđngài mun bưthuc Tn côínương, khiến nàngãvà ngài goınu thành cơm.òNhư vy, nàngũs không thĩri khi ngài.”ı

Gin Hành Chisng ngưi, lúcnày Tn UynUyn cũng chnkinh tt đ,không nhn đưcïquay đu sang.

QuânThù cúi đu,tiếp tc nóiláo: “Ta ái:m Tn cônương trong lòng,nghe vy vôĩcùng bt an.Nghĩ ti nghĩlui, đêm quađta đnh đitrm thuc v,đúng lúc thyĩGin đo quânĩb thuc. Saukhi b thucõxong, hình nhưgia chng ngài]y đi nhàxí, ta đnhvào phòng trm[bình nưc, khôngľng ngài yĩtr v, tađành trn dưiâbàn. Kế tiếp,ta nghe thyngài y điìra, nhưng khôngĭđi v hưnggian phòng Tncô nương màlà hưng rangoài. Chng baolâu sau, Ninhãph ri lon.”

Nghe ri ch?Ӈ

Ninh Bt Tu)nghe vy, gpgáp lên tiếng:Nhân chng vt}chng đy đ,ĩhn còn mun}chng chế. Cha!”ìNinh Bt Tuquay đu sangNinh Văn Húc:á“Bt ngưi đi!”

Ninh Văn Húc(không nói. Ôngíta cm chung¸trà, nhìn GinɩHành Chi nhưĩsuy nghĩ gìđó.

Gin Hành Chinghênh đón ánhmt ca ôngIta, quan sátk lão già¸này, đng thiùlén dn linhļlc xung đon:cui còng khóatiên.

Tn Uyn Uynúnhìn trái nhìníphi, cưi mtľtiếng: “Ninh thiếu¹ch, ngưi khôngphi ngươi giết,ngươi không muntìm chân tưngís tht, gpgáp tìm kíchu ti thaynhư thế làmígì?”

“Cô cóưý gì?”

NinhĩBt Tu ngheĩvy, lnh mt)quay li. TnUyn Uyn mmơcưi: “Ta khôngcó ý gìc.”

Vy cônói đi… Ninh,Bt Tu bTn Uyn Uyncưi mà btìan, nhìn sangļGin Hành Chi:à“Nếu như khôngơphi ngươi giết,íli ca tênnô tài này…j

“Ta không phải nô tài.” Quân Thù nhịn hết nỗi, cắt lời Ninh Bất Tu.

Giản Hành Chi nhíu mày: “Ta đếm một hai ba, ta khống chế quang kiếm, con đừng quay đầu, cứ chạy đi là được.”

Ninh Bất Tu quát hắn: “Câm miệng!”

Hai người kiềm chế tức giận trầm mặc, Tần Uyển Uyển muốn mắng người, lại cảm thấy lúc này mắng người dao động lòng quân.

Dứt lời, Ninh Bất Tu xoay đầu, nói tiếp: “Dấu vân tay trên bình nước, còn có nửa đêm ngươi ở trên mái nhà làm gì?”

Dứt lời, Ninh Bất Tu xoay đầu, nói tiếp: “Dấu vân tay trên bình nước, còn có nửa đêm ngươi ở trên mái nhà làm gì?”

Giản Hành Chi niệm chú xong, mũi kiếm bắt đầu có ánh sáng ngưng tụ.

“Sư phụ!”

“Được rồi.”

Mặt đất xung quanh chấn động, Tần Uyển Uyển gian nan chống lại sự tấn công của quang kiếm, cảm giác mặt đất nứt ra, hòn đá nhỏ vỡ vụn, lơ lửng bay lên.

Chỉ còn giọng nữ dịu dàng vang vọng giữa không trung.

Giản Hành Chi nghe Ninh Bất Tu nói một loạt, cười khẩy: “Muốn giết thì giết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

Giọng nữ kia lại rõ ràng hơn một chút.

“Ta không phải nô tài.” Quân Thù nhịn hết nỗi, cắt lời Ninh Bất Tu.

“Ngươi như vậy là nhận tội sao?”

Tần Uyển Uyển bi phẫn, Giản Hành Chi tức nàng lúc này mà còn giả vờ, vội hét lên: “Trận dịch chuyển Tịch Sơn! Pháp trận lập tức mở dịch chuyển trực tiếp ấy!”

“Người không phải ta giết.” Giản Hành Chi nói xong, đứng lên, quét mắt nhìn xung quanh, ung dung nói: “Nhưng dù là ta giết, các ngươi làm gì được?”

Nam Phong lập tức biến thành một con kiến nhỏ, chui xuống khe đất tháo chạy ra xung quanh.

Ý nghĩ này chỉ vụt qua đầu y chốc lát, y tức khắc ổn định lại tâm trạng.

“Mọi người!”

“Ngôn Chi.”

Giản Hành Chi mở choàng mắt, tiếng “chạy” còn chưa bật ra, ánh sáng dưới chân họ bắn lên, nháy mắt cả hai biến mất tại chỗ.

Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển cuống lên. Nàng cũng đứng dậy, gấp rút giải thích: “Sư phụ ta nói lung tung, các người đừng tin là thật.”

“Mọi người!”

“Sợ cái gì? Bọn họ muốn giết chúng ta, con không nhận ra sao?”

“Sợ cái gì? Bọn họ muốn giết chúng ta, con không nhận ra sao?”

“Không, sư phụ, nơi này có năm Hóa Thần. Người đừng nói bậy.”

“Đừng sợ.”

Giản Hành Chi trầm mặc. Lát sau, y do dự nói: “Tương lai ta có thể trở về xử chúng.”

Tần Uyển Uyển vừa nghe đã hiểu, quả thật với tình huống Giản Hành Chi hiện tại, trực tiếp chống lại cả Ninh thị có hơi quá sức.

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển cũng hơi hoảng, nàng tựa lưng với Giản Hành Chi, cố gắng ngăn cản quang kiếm, tràn đầy mong đợi: “Một mình người xử Ninh gia không thành vấn đề chứ?”

Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay gạt Tần Uyển Uyển ra, bước lên trước: “Khi xưa, ta một mình đã đành, hiện giờ ta và con liên thủ, con chỉ cần trợ giúp một chút, còn lại để ta giải quyết.”

“Ngôn Chi.”

“Sư phụ!”

Vô số quang kiếm va chạm khiên ánh sáng. Giản Hành Chi nhắm mắt, một tay cầm kiếm, một tay chắp hai ngón tay, đặt bên môi.

Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển cuống lên. Nàng cũng đứng dậy, gấp rút giải thích: “Sư phụ ta nói lung tung, các người đừng tin là thật.”

Sao nàng có thể không biết?

Tần Uyển Uyển không biết Giản Hành Chi lấy can đảm từ đâu ra, kéo y: “Người bình tĩnh một chút!”

Trọng tâm của đám đông là Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển, Nam Phong trốn đi cũng chẳng ai để ý. Hơn trăm thanh quang kiếm đuổi theo Giản Hành Chi lao ra, Giản Hành Chi đuổi theo Tần Uyển Uyển, vừa cùng nàng chống quang kiếm bay tới, vừa thúc giục: “Mở pháp trận đi!”

Nhưng không biết vì sao vừa nghĩ tới Giản Hành Chi ở lại đây, lòng nàng vừa giận vừa có chút khó chịu.

“Đợi lát nữa, ta ngăn người lại, con mở pháp trận.”

“Sao con lại không biết!”

Giản Hành Chi truyền âm cho nàng, Tần Uyển Uyển ngây ngốc. Giản Hành Chi thấy nàng lưỡng lự, nhíu mày: “Ninh Văn Húc có sát ý, đại khái không muốn buông tha chúng ta. Hiện giờ con đừng giấu giếm ta nữa, ta ngăn bọn họ trước, thu hút hỏa lực, con lập tức mở pháp trận, chúng ta rời đi.”

Giản Hành Chi đâm nhát này chỉ là đánh lạc hướng. Năm vị tu sĩ Hóa Thần đứng đó, y còn chưa tới trước mặt Ninh Văn Húc đã có vô số quang kiếm đâm về phía y. Mà động tác của y càng nhanh hơn, một khắc trước khi quang kiếm tới, y lập tức rút lui, đuổi theo Tần Uyển Uyển xông ra ngoài.

“Đợi…”

Rốt cuộc Tần Uyển Uyển đã hiểu tự tin của y từ đâu tới. Câu “đợi đã” còn chưa dứt, nàng liền thấy còng khóa tiên trên tay Giản Hành Chi đột ngột nổ tung, Giản Hành Chi giơ tay rút trường kiếm của người bên cạnh, chém đứt chiếc còng trên tay Tần Uyển Uyển, quay đầu đâm thẳng về phía Ninh Văn Húc!

Giản Hành Chi quả quyết nói, căn dặn Tần Uyển Uyển: “Thay ta chắn một lát.”

Hành động này khiến chúng nhân sững sờ, Tần Uyển Uyển lập tức hô không ổn, hiện giờ đã không còn đường quay về, chỉ có thể nghe theo lời Giản Hành Chi. Nàng tóm lấy Nam Phong, ném ra ngoài, dùng Nam Phong mở đường, rút kiếm đuổi theo, điên cuồng chạy trốn.

“Một.”

Giản Hành Chi đâm nhát này chỉ là đánh lạc hướng. Năm vị tu sĩ Hóa Thần đứng đó, y còn chưa tới trước mặt Ninh Văn Húc đã có vô số quang kiếm đâm về phía y. Mà động tác của y càng nhanh hơn, một khắc trước khi quang kiếm tới, y lập tức rút lui, đuổi theo Tần Uyển Uyển xông ra ngoài.

Tần Uyển Uyển không đáp. Hiện tại đây là biện pháp tốt nhất, tiếp tục như vậy, hai người bọn họ đều tiêu tùng tại đây.

Ninh Bất Tu quát hắn: “Câm miệng!”

Tần Uyển Uyển chém đứt còng tay Nam Phong giữa không trung, căn dặn nó: “Biến thành con kiến, chạy!”

Nam Phong lập tức biến thành một con kiến nhỏ, chui xuống khe đất tháo chạy ra xung quanh.

Giọng nói kia rất dịu dàng.

“Được rồi.”

Trọng tâm của đám đông là Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển, Nam Phong trốn đi cũng chẳng ai để ý. Hơn trăm thanh quang kiếm đuổi theo Giản Hành Chi lao ra, Giản Hành Chi đuổi theo Tần Uyển Uyển, vừa cùng nàng chống quang kiếm bay tới, vừa thúc giục: “Mở pháp trận đi!”

Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay gạt Tần Uyển Uyển ra, bước lên trước: “Khi xưa, ta một mình đã đành, hiện giờ ta và con liên thủ, con chỉ cần trợ giúp một chút, còn lại để ta giải quyết.”

“Mở pháp trận gì?!”

Tần Uyển Uyển bi phẫn, Giản Hành Chi tức nàng lúc này mà còn giả vờ, vội hét lên: “Trận dịch chuyển Tịch Sơn! Pháp trận lập tức mở dịch chuyển trực tiếp ấy!”

“Đến chỗ tỷ tỷ này.”

Hành động này khiến chúng nhân sững sờ, Tần Uyển Uyển lập tức hô không ổn, hiện giờ đã không còn đường quay về, chỉ có thể nghe theo lời Giản Hành Chi. Nàng tóm lấy Nam Phong, ném ra ngoài, dùng Nam Phong mở đường, rút kiếm đuổi theo, điên cuồng chạy trốn.

Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển ngây người. Cũng đúng lúc này, một thanh quang kiếm bay tới, Giản Hành Chi kéo nàng về phía mình, trở tay một cái, kiếm trong tay y xoay chuyển cực nhanh, tựa như tấm chắn, keng keng chống lại những thanh quang kiếm kia.

Tần Uyển Uyển hoàn hồn, lập tức giải thích: “Ta không biết!”

“Con lo nhiều thế làm gì?”

Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển ngây người. Cũng đúng lúc này, một thanh quang kiếm bay tới, Giản Hành Chi kéo nàng về phía mình, trở tay một cái, kiếm trong tay y xoay chuyển cực nhanh, tựa như tấm chắn, keng keng chống lại những thanh quang kiếm kia.

“Sao con lại không biết!”

“Ta ghi nhận.”

Giản Hành Chi cuống lên: “Bây giờ mà con còn giả vờ!”

“Ta thật sự không biết!”

“Đợi lát nữa, ta ngăn người lại, con mở pháp trận.”

“Ngươi như vậy là nhận tội sao?”

Tần Uyển Uyển muốn chém đứt đầu y: “Đó là pháp trận kỳ Nguyên Anh cao nhất của Tịch Sơn, mở con khỉ!”

Giản Hành Chi truyền âm cho nàng, Tần Uyển Uyển ngây ngốc. Giản Hành Chi thấy nàng lưỡng lự, nhíu mày: “Ninh Văn Húc có sát ý, đại khái không muốn buông tha chúng ta. Hiện giờ con đừng giấu giếm ta nữa, ta ngăn bọn họ trước, thu hút hỏa lực, con lập tức mở pháp trận, chúng ta rời đi.”

Giản Hành Chi cả kinh, nói đến như vậy mà Tần Uyển Uyển còn không mở, có thể thấy nàng thật sự không biết.

Ninh Văn Húc mở bừng mắt, vội vã lao ra đại sảnh.

Sao nàng có thể không biết?

“Mở pháp trận gì?!”

Tần Uyển Uyển hoàn hồn, lập tức giải thích: “Ta không biết!”

Nàng đứng thứ hai mươi mốt sức chiến đấu trên Tiên giới, tiên nữ mạnh nhất với tiềm lực vô hạn trong truyền tuyết, bảng chữ vàng của cổng Nam Thiên Môn, người mà tất cả đều nói có khả năng đánh thắng y lại bảo không biết pháp trận cao nhất của Tịch Sơn?!

Ý nghĩ này chỉ vụt qua đầu y chốc lát, y tức khắc ổn định lại tâm trạng.

Tần Uyển Uyển muốn chém đứt đầu y: “Đó là pháp trận kỳ Nguyên Anh cao nhất của Tịch Sơn, mở con khỉ!”

Tần Uyển Uyển không biết Giản Hành Chi lấy can đảm từ đâu ra, kéo y: “Người bình tĩnh một chút!”

Chuyện quan trọng nhất hiện giờ không phải chuyện này, quan trọng nhất là nếu Tần Uyển Uyển không biết, bọn họ phải làm sao?

Y nhẩm niệm chú, bắt đầu điều động thần thức.

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển cũng hơi hoảng, nàng tựa lưng với Giản Hành Chi, cố gắng ngăn cản quang kiếm, tràn đầy mong đợi: “Một mình người xử Ninh gia không thành vấn đề chứ?”

“Hai.”

Giản Hành Chi trầm mặc. Lát sau, y do dự nói: “Tương lai ta có thể trở về xử chúng.”

“Đừng sợ.”

Thôi xong, không có tương lai rồi.

Tần Uyển Uyển vừa nghe đã hiểu, quả thật với tình huống Giản Hành Chi hiện tại, trực tiếp chống lại cả Ninh thị có hơi quá sức.

Hai người kiềm chế tức giận trầm mặc, Tần Uyển Uyển muốn mắng người, lại cảm thấy lúc này mắng người dao động lòng quân.

Rốt cuộc Tần Uyển Uyển đã hiểu tự tin của y từ đâu tới. Câu “đợi đã” còn chưa dứt, nàng liền thấy còng khóa tiên trên tay Giản Hành Chi đột ngột nổ tung, Giản Hành Chi giơ tay rút trường kiếm của người bên cạnh, chém đứt chiếc còng trên tay Tần Uyển Uyển, quay đầu đâm thẳng về phía Ninh Văn Húc!

Nàng cố gắng kiềm chế. Giản Hành Chi tựa lưng với nàng suy ngẫm, trầm giọng, lạnh lùng nói: “Chủ yếu bọn họ nhắm vào ta, ta có thể khống chế đám kiếm này một khắc đồng hồ. Con chạy đi.”

“Vậy người thì sao?”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, liền biết Giản Hành Chi dự định tiêu hao thần thức trong thức hải để khống chế đống quang kiếm này. Thức hải của y có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nàng không biết hậu quả làm như vậy là gì.

Tần Uyển Uyển giơ tay lên chém lui quang kiếm, đánh pháp trận Tịch Sơn từ cánh tay vào chuôi kiếm, lại phóng pháp trận khỏi mũi kiếm, trở thành một chiếc khiên ánh sáng ngăn ở đằng trước.

“Con lo nhiều thế làm gì?”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, liền biết Giản Hành Chi dự định tiêu hao thần thức trong thức hải để khống chế đống quang kiếm này. Thức hải của y có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nàng không biết hậu quả làm như vậy là gì.

Giản Hành Chi nhíu mày: “Ta đếm một hai ba, ta khống chế quang kiếm, con đừng quay đầu, cứ chạy đi là được.”

Trán Giản Hành Chi toátmồ hôi lạnh, Tần Uyển Uyển dần cảm giác lực công kích của quang kiếm bên ngoài giảm xuống, dường như bị cái gì đó khống chế.

Tần Uyển Uyển không đáp. Hiện tại đây là biện pháp tốt nhất, tiếp tục như vậy, hai người bọn họ đều tiêu tùng tại đây.

Giản Hành Chi nghe Ninh Bất Tu nói một loạt, cười khẩy: “Muốn giết thì giết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

Nhưng không biết vì sao vừa nghĩ tới Giản Hành Chi ở lại đây, lòng nàng vừa giận vừa có chút khó chịu.

“Ba!”

Nàng cắn răng, rốt cuộc lên tiếng: “Ta sẽ nghĩ cách cứu người.”

“Ta ghi nhận.”

Giản Hành Chi quả quyết nói, căn dặn Tần Uyển Uyển: “Thay ta chắn một lát.”

Tần Uyển Uyển giơ tay lên chém lui quang kiếm, đánh pháp trận Tịch Sơn từ cánh tay vào chuôi kiếm, lại phóng pháp trận khỏi mũi kiếm, trở thành một chiếc khiên ánh sáng ngăn ở đằng trước.

Vô số quang kiếm va chạm khiên ánh sáng. Giản Hành Chi nhắm mắt, một tay cầm kiếm, một tay chắp hai ngón tay, đặt bên môi.

Y nhẩm niệm chú, bắt đầu điều động thần thức.

Mặt đất xung quanh chấn động, Tần Uyển Uyển gian nan chống lại sự tấn công của quang kiếm, cảm giác mặt đất nứt ra, hòn đá nhỏ vỡ vụn, lơ lửng bay lên.

Tất cả mọi người nhận ra bất thường, chim tước thất kinh, dường như có tiếng một người loáng thoáng vang lên.

“Ngôn Chi.”

Giọng nói kia rất dịu dàng.

Ninh Văn Húc mở bừng mắt, vội vã lao ra đại sảnh.

“Một.”

Giản Hành Chi niệm chú xong, mũi kiếm bắt đầu có ánh sáng ngưng tụ.

“Ngôn Chi.”

Giọng nữ kia lại rõ ràng hơn một chút.

“Đợi…”

Mặt đất càng rúng động dữ dội, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi không phát hiện. Một quang trận yếu ớt sáng rực dưới chân bọn họ.

“Hai.”

Tất cả mọi người nhận ra bất thường, chim tước thất kinh, dường như có tiếng một người loáng thoáng vang lên.

Trán Giản Hành Chi toátmồ hôi lạnh, Tần Uyển Uyển dần cảm giác lực công kích của quang kiếm bên ngoài giảm xuống, dường như bị cái gì đó khống chế.

“Ba!”

Giản Hành Chi mở choàng mắt, tiếng “chạy” còn chưa bật ra, ánh sáng dưới chân họ bắn lên, nháy mắt cả hai biến mất tại chỗ.

Chỉ còn giọng nữ dịu dàng vang vọng giữa không trung.

“Đến chỗ tỷ tỷ này.”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Hông phải anh thì anh nói không phải được rồi, anh còn nói thêm chi dị?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ninh Văn Húc muốn giết Giản Hành Chi, vì ảnh trông giống Lận Ngôn Chi sao? Chuyện năm đó thật sự có liên quan đến đám người này?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tỷ tỷ lại cứu anh một mạng rồi.

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Ninh Văn Húc sợ Lận Ngôn Chi về tranh vị trí gia chủ với mình à?

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!