Chương 69
Không phải ảo cảnh, hơn cả ảo cảnh
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Một lực hút mạnh mẽ kéo hai người rơi xuống. Giản Hành Chi đỡ Tần Uyển Uyển giữa không trung, đáp xuống đất.
Làm phép bị gián đoạn giữa chừng, Giản Hành Chi không kịp nói nhiều, vội vàng xếp chân ngồi xuống khơi thông linh lực. Tần Uyển Uyển ngồi vững vàng, quan sát xung quanh một vòng, phát hiện nơi này là một phòng đá đóng kín. Mặt đất nhẵn bóng, bốn phía vuông vức, bên trên là một mái vòm hình tròn, ở giữa có một bục đá đặt một giá đỡ, trên giá đỡ có một thanh kiếm bề mặt trắng óng ánh.
Mặt đất khắc vẽ trậnípháp rườm rà,(xung quanh toànâlà tranh ảnh,ībên trên đầyã chiêu kiếm.
Kếtềcấu như vậy³thường là mộấđịa ở Tuùchân giới. Bứcêhọa trong mộἶđịa hoặc làɩcuộc đời chínhõchủ mộ, hoặcơlà truyền thừaícủa y.
Tần UyểnḹUyển lướt mắtḹsơ qua chiêuịkiếm, bắt đầuũquan sát váchãtường. Mật thấtúnày không cóľcửa, hoàn toànỉđóng kín, theoợlý nên cóỉcơ quan gìfđó. Nhưng nàngểquan sát kỹЇmột vòng, mặtỷtường láng bóngứbằng phẳng, khôngĨcó bất cứḷchỗ nào khảìnghi.
Chưa đến mộtẵlúc, nàng ngheẩthấy giọng GiảnớHành Chi vangẹlên sau lưng:ἶ“Ta xong rồi.”ḽ
Tần Uyển Uyểnịbị giọng nóiẻcủa Giản HànhơChi kéo lạiềsự chú ý,²nàng hờ hữngịliếc y, lạnhứlùng đáp: “Ờ.”ắ
Giản Hành Chiĩthấy thái độἰcủa Tần UyểnéUyển, lòng bỗngỡhơi hoảng. Yịcó một vạnĩcâu hỏi trongílòng, nhưng khôngɩbiết phải hỏiЇthế nào.
Y theoìbản năng cảmĩthấy mình làmɪsai cái gì,ẻnhưng nghĩ lạiíthì chẳng thấyệsai. Y lựaậra một vấnơđề mình choĩlà quan trọngĩnhất trong vôjsố vấn đề,Ïgiải thích: “Lúc(nãy, Ninh VănÏHúc thật sựịmuốn giết chúngíta. Con cóịgiải thích thếínào cũng vôơdụng.”
“Sao ngườiịbiết?”
Tần UyểnịUyển lười nhìnãy, vẻ mặtìGiản Hành Chiắcứng nhắc, cúiÍđầu: “Sát ýɨcủa kiếm tu²không giấu đượcìta, Ninh VănįHúc muốn giếtđchúng ta.”
“Làḽgiết người, hayĭlà giết chúngõta?”
Tần UyểnĪUyển quay đầujnhìn y, nhấn]mạnh: “Nếu nhưịđiều người nóiấlà thật, lúcĩnãy là một³cuộc vụ oan‹giá họa, bọníhọ làm nhưĭvậy là vìàgiết người, vậyãngười nói xemịý đồ củaĨbọn họ làỉgì?”
“Không biết.”ơGiản Hành Chiứthản nhiên thừa²nhận.
“Người nghĩ đi,Ïchúng ta và‹Ninh Văn Húc}không thù khôngựoán, chỉ cóắmột việc duyỳnhất liên quanítới ông ta,ḽđó là người¹trông giống LậnıNgôn Chi. Nếuìnhư ông taḹthật sự có¸sát ý, lýἶdo có khảìnăng nhất làἴgì?”
“Ông ta…ĩmuốn giết ngườiỉtrông giống LậnįNgôn Chi?”
GiảnổHành Chi suyịnghĩ rồi đáp.(Tần Uyển Uyểnựngửa tay: “Đúngạvậy, năm đóẽLận Ngôn Chiềchết ở NinhĮthị một cách:không minh bạch.úNếu như NinhĮthị có lỗiïvới Lận NgônâChi, bỗng mộtạngày gặp phảiỉngười giống hệtỳngười chết mộtÎtrăm năm trước,ômuốn ra tayɩcũng rất bìnhýthường. Cho nênĪngười nói choủta biết, bọnịhọ muốn giếtìngười là vì{mặt của người,òliên quan gì:ta?”
Giản HànhìChi không lênâtiếng, nghe TầnịUyển Uyển phủiỉsạch quan hệạnhư thế, yĩsiết chặt kiếm,ựchỉ nói: “Taìđến Hoang Thành)là vì con.”ī
“Đừng nói dễínghe như vậy.”)Tần Uyển Uyển:giơ tay lên¹ngăn y: “Người]không phải vìảta, người làîvì bản thânóphi thăng trởívề Tiên giới.”à
“Nhưng con khôngĩphi thăng sao?”áGiản Hành Chiầkhông nhịn đượcùphản bác: “Taằcũng vì giúpấcon.”
“Ta khôngếgiúp người sao?”ờTần Uyển Uyển)hỏi ngược lại:ἲ“Giúp đỡ thìạnên là hợpầtác mà làm,Íngười xem ngườiầđã làm gì.ịNgười bỏ thuốcĬta, hại chúngíta bị ngườiîta tóm đượcĨnhược điểm, ápɪgiải đến trướcụmặt Ninh VănổHúc. Đây là]một cái bẫy!ỉKẻ gài bẫyỗbiết Ninh Văn¸Húc nhìn thấyìngười sẽ muốnỉgiết người, choĩnên cố ý¸bẫy người. Ngườiἴdẫn ta nhảyıvào bẫy, ngườiăcòn cảm thấyấmình làm đúng?!”đ
“Chuyện này khôngăthể hoàn toànĬtrách ta!” GiảnἵHành Chi bịơtrách mắng màìấm ức: “Conãcầm bùa liềnἳtâm của taãkhông chịu trả,Īta đã biếtĨcon là TịchîSơn nữ quân,ḻcon không biếtíta không yênùtâm sao? Vậyïmà con cứịkhông trả ta!”ằ
“Ta biết ngườiịkhông yên tâmévề ta, nhưngìta cũng khôngíyên tâm về{người!” Tần UyểnɩUyển nói thẳng:í“Tự người ngẫmềlại chuyện tốtimà người làmởđi. Người đánhİta, mắng ta,¹đâm chém ta,èta cầm bùaốliền tâm tựậvệ thì có)lỗi gì?!
“Đó làầvì ta muốnĩtốt cho con!”ịGiản Hành Chiăvội tranh cãi:ỡ“Ta vô duyênồvô cớ đánhậcon sao? Taửđánh con vìỉtăng tu viìcho con, taἳmắng con làἳvì đốc thúcỗcon cố gắng,ỗta đâm con…”ầGiản Hành Chiộngập ngừng, cuốiἵcùng nhớ tới¹lý do lúcìtrước đâm nàng:ý“Là vì kiếmЇmột phần cốtếkhí cho con!”[
“Vậy ta phảiủđa tạ ngườiỏrồi.”
Tần UyểnİUyển nghe thấyIlời này, tức²đến đấm ngực,ĩkhoát tay đứngấdậy: “Thôi, cứủvậy đi, chúngơta mỗi người,mỗi ngả, dùĪsao cả haiIđều đã biếtãthân phận ngườiảkia. Người điỉđường Dương Quangúcủa người, taựđi cầu độcệmộc của ta,jtạm biệt!”
Nóiἳxong, Tần UyểnïUyển chọn đạiẳmột phương hướng,jbắt đầu lầnữmò vách đáἲtrên tường.
Nàng phảiấnhanh chóng raèngoài, cách xaơtên đần độnἰnày.
Giản Hành Chiĩnghe nàng mắngĨkhó nghe, đứngḽyên bất động,ịy chưa baoịgiờ cảm thấyơkhó chịu thếưnày. Đợi mộtĪlát, y mớiínhỏ giọng lên¹tiếng, nhắc nhởİnàng: “Đừng tìmïnữa, phòng đáìnày đóng kín,ỳtu sĩ kỳệHóa Thần trở,lên mới cóỵthể mở.”
KỳíHóa Thần!
Nghe nóiọthế, Tần UyểnĮUyển sững sờ.
Hômínay bọn họụcũng chỉ mớiɩNguyên Anh, tuịđến kỳ HóaîThần vẫn còníxa xôi diệuạvợi.
Hiện giờ nàngìchỉ còn thờiỳgian bốn ngàyÍđể tham giaảtrận chung kết.ỵChỉ khi vàoItrận chung kết,ỉtrở thành Quânảtử kiếm, nàngémới có thểÏtìm được côngɨtử Vô Ưu,ḷbiết được vịìtrí cha mẹỷnàng.
Nhưng hiện tạiḷnàng bị nhốtđở đây, tuọđến Hóa Thầnểmới có thểἰra ngoài.
Không chừngisau khi raíngoài, công tửừVô Ưu đãỷchết già.
Nhưng hiện(tại lo lắngívô ích, TầnữUyển Uyển ổnưđịnh tâm trạng,ưquay đầu lại,ứmuốn xuống nướcIhỏi Giản HànhẫChi có cách²nào khác không.ễKết quả vừaïquay đầu, nàng¸thấy Giản HànhớChi xoay lưngồvề phía mình,ẹngồi xếp bằng.
Nhìnĭthấy bóng lưngôgiống như từḹchối kia, câuốhỏi của TầnõUyển Uyển tắcớtrong họng. Nàngõnghiến răng, dứtíkhoát đưa lưngữvề phía GiảnỉHành Chi, ngồifxuống.
“38.” Tần UyểnịUyển vừa tĩnhừtọa tu luyện,ổvừa hỏi 38:ẳ“Có cách nàoìrời khỏi đây}không?”
“Có đấy.”ἲ
38 lộ‹vẻ hưng phấn:³“Chỗ ta cóómột quyển bíởtịch, 1000 điểmĭtích lũy, côĺmuốn không?”
“Cáiừgì?”
Tần UyểnđUyển nghe thấyệcó biện phápâra ngoài, nhấtĩthời xúc động.ởNàng lấy mộtἲquyển sách trong:đầu ra, bên:trên viết “Bí³tịch song tu”ụ.
“Cái này tiếnàbộ rất nhanh!ảCô thử phốiợhợp với kiếmõpháp trong thạchịthất xem?”
TầnủUyển Uyển nghẹnữhọng, sau đóḷlạnh nhạt nói:
“Cậuộlui ra đi.”ĩ
“Ờ.” 38 hơiậthất vọng, nhưng,ngẫm nghĩ, y,vẫn nhắc nhở:ḷ“Cô không muốnìsong tu, vậyàhôn một cáiũcũng được mà.”ô
Tần Uyển Uyểníkhông đáp, nàngíhiểu ý củaí38. Biện phápổthăng cấp nhanhḽnhất Tiên giớiɨđó là trực‹tiếp độ tuİvi của mìnhịcho một ngườiúkhác.
Bọn họ đềuălà Nguyên Anh.ỗNếu như nàngľđộ tu viơcho Giản HànhịChi, Giản HànhìChi có thểểnhanh chóng bước{vào Hóa Thần,ằsau đó dẫnínàng rời đi.
Màɨquá trình độĪtu vi này,ἶsong tu làìtốt nhất. Bởiἲvì bình thườngỉtruyền linh lựcừtrực tiếp vào,cơ thể ngườiĨsẽ có bàiệxích, mà songĩtu có thểỉlấy linh lựcἷtinh khiết nhấtătruyền vào cơềthể người kia,ìmà người kiaầcũng sẽ dungínạp giống nhưỉlinh lực củaômình.
Nếu không thểIsong tu, vậyỵít nhất cầnícó tiếp xúcẻthân mật.
Tệ nhấtɪlà trực tiếpệtruyền tu viởqua, nhưng nhưἲvậy tổn hạiâquá lớn.
Vả lạiịhiện tại TầnềUyển Uyển chẳngìmuốn dùng cáchệnày chút nào.
Nàngïcó cảm giácikháng cự kỳữlạ. Giản HànhđChi không tinănàng. Dù choíở chung lâuĩnhư thế, suyỗnghĩ đầu tiênɩcủa y sauĪkhi biết nàngộlà Tịch Sơnũnữ quân làốmuốn lấy lại³bùa liền tâm,ổnghĩ nàng chắcẻchắn là kẻĩxấu.
Nhưng từ lâu,ảnàng đã cảmóthấy y rấtïtốt, bất luậnởy làm cáiἳgì cũng đềuỹcảm thấy y,tốt một cáchợvô điều kiện.
Bấtɩbình đẳng nhưủvậy khiến nàngăcảm thấy sựÎtin tưởng củaềmình giống nhưjđơn phương tìnhḻnguyện.
Vốn dĩ nghĩềtính tình yİlà thế, nênÎnàng bỏ qua.ἶNhưng hôm nay:đã tới nướcἵnày, y cònịmuốn tranh cãiɩvới nàng, khôngīnhường nhịn nàngẳchút nào.
Nàng ghétịy, rất ghétɪy!
Nàng thà tự°mình nghĩ cáchĩcũng không muốnẽtới gần GiảnἲHành Chi, lạiἵcàng không muốnἶdính dáng kiểu¸đó với y.
“Không:được, còn lâuéta mới đểĪý y!”
Hiếmìkhi Tần UyểnỳUyển phát cáuỳvới 38, nóiἷxong lại khôngἶnhịn được quayḷđầu liếc GiảniHành Chi.
Giản Hành Chi đang nhắm mắt tĩnh tọa, vẻ mặt điềm tĩnh lạnh lùng, giống như chưa từng có cuộc cãi vã lúc nãy.
“Có điều…”
“Ta biết.”
Hôm nay, Tần Uyển Uyển hôn y vì ra ngoài, nhưng y không phải.
Bỗng dưng nàng hơi khó chịu, sắp xếp lại tâm trạng, không muốn nghĩ cái khác. Hiện giờ không có cách nào, tu đến kỳ Hóa Thần thì tu đến Hóa Thần, gia tăng sức lực không chừng còn nhanh hơn, ra ngoài không gặp được công tử Vô Ưu thì vẫn còn manh mối khác.
“Vậy hiện giờ người tin ta sao?”
Tần Uyển Uyển an ủi chính mình, bắt đầu nhắm mắt tĩnh tọa. Thế nhưng vừa nhắm mắt lại, nàng bỗng nghe Giản Hành Chi lên tiếng: “Kiếm pháp trong căn phòng này rất tốt, có một pháp trận có thể tạo ảo cảnh nho nhỏ. Sau khi con vào ảo cảnh, có thể sử dụng bộ kiếm pháp kia tỉ thí với người bên trong, bên ngoài một canh giờ là một tháng trong đó. Con ở đó tôi luyện kiếm ý nhiều hơn, ta sẽ cố gắng bứt phá nhanh nhất.”
Y thích nàng, muốn chạm vào nàng, cũng không phải do cái gì ảnh hưởng. Chẳng qua người thiếu niên bắt lấy một lớp ngụy trang, che giấu dục vọng mà y cho rằng bất kham.
Tần Uyển Uyển gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, thúc thúc cô dì thua trận đó đều là bạn tốt của phụ mẫu ta, cố ý mua chuộc để thua ta. Tiếng tăm ta tăng lên, mọi người liền sợ ta.”
Tần Uyển Uyển ngây người, nghe Giản Hành Chi bình tĩnh mở miệng: “Cố gắng dẫn con ra ngoài trong bốn ngày.”
“Ta không nên quấy rầy quỹ đạo cuộc sống vốn có của con, không nên ép con nghênh chiến, không nên giẫm lên mặt con, không nên ép con làm chuyện con không muốn.”
Tần Uyển Uyển an ủi chính mình, bắt đầu nhắm mắt tĩnh tọa. Thế nhưng vừa nhắm mắt lại, nàng bỗng nghe Giản Hành Chi lên tiếng: “Kiếm pháp trong căn phòng này rất tốt, có một pháp trận có thể tạo ảo cảnh nho nhỏ. Sau khi con vào ảo cảnh, có thể sử dụng bộ kiếm pháp kia tỉ thí với người bên trong, bên ngoài một canh giờ là một tháng trong đó. Con ở đó tôi luyện kiếm ý nhiều hơn, ta sẽ cố gắng bứt phá nhanh nhất.”
“Người…” Tần Uyển Uyển không nghĩ y sẽ nói những chuyện này, hơi không xuống nước được, giận dỗi nói: “Không phải người còn tức giận nói ta sai sao? Quan tâm những thứ này làm gì?”
Nói xong, Tần Uyển Uyển mỉm cười, hơi chua xót: “Ta ở Tịch Sơn yên ổn hai trăm năm. Nếu không có người, ta còn có thể sống bình lặng tiếp như thế, ăn lẩu, hát ca, săn gà rừng, câu ít cá.”
Giản Hành Chi nhớ lại trước đây, nói nhiều lời xin lỗi.
Giản Hành Chi trầm mặc chốc lát, thấp giọng đáp.
Giản Hành Chi cảm thấy y không bày ảo cảnh nhưng hết thảy giống như ảo cảnh.
“Người xoay đầu lại đây.”
Giản Hành Chi không lên tiếng. Thật lâu sau, Tần Uyển Uyển nghe thấy đằng sau thấp giọng mở miệng: “Xin lỗi.”
“Ta giận chính mình.” Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, rồi lại bổ sung: “Không giận con.”
“Không có gì.” Tần Uyển Uyển giảng hòa, không muốn Giản Hành Chi quá tự trách, đáp một cách không để tâm: “Tới tiểu thế giới này một lần cũng tốt, ta chưa từng cầm kiếm, người dạy ta cầm. Ta chưa từng thắng trận so tài nào, người dạy ta thắng. Ban đầu, ta rất ghét người, nhưng hiện tại ta cảm thấy người cũng không xấu, hôm nay còn biết tin tức của phụ mẫu, ta không hối hận vì đến đây.”
Mị cốt trùng chẳng qua chỉ là cái cớ để y che giấu phần sắc dục này. Từ đầu chí cuối, y đều muốn người này.
“Cái…”
Giận bản thân động lòng trước.
Bỗng dưng nàng hơi khó chịu, sắp xếp lại tâm trạng, không muốn nghĩ cái khác. Hiện giờ không có cách nào, tu đến kỳ Hóa Thần thì tu đến Hóa Thần, gia tăng sức lực không chừng còn nhanh hơn, ra ngoài không gặp được công tử Vô Ưu thì vẫn còn manh mối khác.
Giản Hành Chi ngây người, Tần Uyển Uyển giả vờ bình tĩnh: “Bẩm sinh tiên thể nhưng không có Kim Đan, không thể tu luyện, cho nên phụ mẫu ta đi khắp nơi tìm thuốc cho ta. Có điều người cũng biết thật ra tiên giới ỷ mạnh hiếp yếu, Tịch Sơn vạn năm cơ nghiệp, nếu để người ta biết ta vốn không thể tu luyện, phụ mẫu vừa đi, bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách chia chác tài bảo. Vì thế, phụ mẫu ta bèn mua một cái danh tiên nữ mạnh nhất tiên giới cho ta.”
Lại giận bản thân làm sai.
Giản Hành Chi biết nàng hiểu lầm, vội vàng cắt lời nàng. Y muốn giải thích nhưng lại không biết mở miệng thế nào, nghẹn hồi lâu, cuối cùng chỉ cắn răng nói: “Ngược rồi.”
Vừa nghe thấy lời này, lửa giận lúc nãy đột nhiên tiêu tán đi nhiều.
Lúc Giản Hành Chi hôn nàng, tu vi chạy theo khí tức liên tục truyền vào thân thể Tần Uyển Uyển.
“Người không trách ta không đưa bùa liền tâm cho người sao?” Tần Uyển Uyển quay lưng về phía y, cảm thấy mình vui vẻ như thế dễ dàng quá, bèn hỏi khó y.
“Ta giận chính mình.” Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, rồi lại bổ sung: “Không giận con.”
“Ta cho rằng con là Tịch Sơn nữ quân, thực lực đáng lẽ phi phàm, nghĩ con có năng lực tự vệ, lại nghi ngờ con lừa gạt ta. Là ta không đủ tin tưởng con, không trách con.”
Tần Uyển Uyển không khỏi bật cười: “Sao người lại có giác ngộ này?”
Cãi nhau với nàng sẽ buồn bã, nhìn nàng bị thương sẽ đau lòng.
Bình tĩnh lại, Giản Hành Chi cũng nhẹ nhàng giải thích với nàng.
Tựa như có tiếng lá xào xạc, gió mát lướt qua mặt, mọi thứ đều dịu dàng như say.
“Vậy hiện giờ người tin ta sao?”
Nàng không dám quay đầu nhìn Giản Hành Chi, cũng không hề lên tiếng.
Tần Uyển Uyển xoay đầu nhìn y, Giản Hành Chi ngập ngừng, sau đó đó gật đầu: “Ừ.”
“Có điều…”
Y giơ tay lên muốn bện ảo cảnh cho nàng.
Y hôn nàng, bởi vì y thích.
“Giản Hành Chi.”
Giản Hành Chi chần chờ, vẫn không hiểu: “Sao con lại kém như vậy?”
“Cũng không sai cái gì.”
Chút ít tha thứ lúc nãy chẳng còn sót lại tí nào. Tần Uyển Uyển siết nắm đấm, nhưng vì đôi bên hợp tác hòa bình, nàng nghiến răng giải thích: “Bẩm sinh.”
Trở thành thầy trò là vì không muốn tách khỏi nàng.
“Bẩm sinh? Không phải con bẩm sinh tiên thể sao?”
Giản Hành Chi chần chờ, vẫn không hiểu: “Sao con lại kém như vậy?”
Giản Hành Chi ngây người, Tần Uyển Uyển giả vờ bình tĩnh: “Bẩm sinh tiên thể nhưng không có Kim Đan, không thể tu luyện, cho nên phụ mẫu ta đi khắp nơi tìm thuốc cho ta. Có điều người cũng biết thật ra tiên giới ỷ mạnh hiếp yếu, Tịch Sơn vạn năm cơ nghiệp, nếu để người ta biết ta vốn không thể tu luyện, phụ mẫu vừa đi, bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách chia chác tài bảo. Vì thế, phụ mẫu ta bèn mua một cái danh tiên nữ mạnh nhất tiên giới cho ta.”
“Mua… mua danh?!”
Giản Hành Chi trầm mặc chốc lát, thấp giọng đáp.
Giản Hành Chi khó tin, chuyện này vượt quá phạm vi lý giải của y.
Tần Uyển Uyển ngây người. Sau khi nàng đã buông tha từ lâu, lời xin lỗi tới muộn này cứ thế mà đến, bỗng dưng dấy lên một niềm vui khó tả.
“Ta dạy con, thật ra có rất nhiều cách, nhưng lại cứ chọn cách khổ nhất. Ta nên đối tốt với con hơn.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, thúc thúc cô dì thua trận đó đều là bạn tốt của phụ mẫu ta, cố ý mua chuộc để thua ta. Tiếng tăm ta tăng lên, mọi người liền sợ ta.”
Lại giận bản thân làm sai.
Đây là người y muốn, là đầm xuân thủy trong lòng y.
Nói xong, Tần Uyển Uyển mỉm cười, hơi chua xót: “Ta ở Tịch Sơn yên ổn hai trăm năm. Nếu không có người, ta còn có thể sống bình lặng tiếp như thế, ăn lẩu, hát ca, săn gà rừng, câu ít cá.”
Tần Uyển Uyển xoay đầu nhìn y, Giản Hành Chi ngập ngừng, sau đó đó gật đầu: “Ừ.”
Giản Hành Chi không lên tiếng. Thật lâu sau, Tần Uyển Uyển nghe thấy đằng sau thấp giọng mở miệng: “Xin lỗi.”
Y nhận thức được xảy ra chuyện gì, đẩy Tần Uyển Uyển ra, luống cuống nhìn nàng.
Mà cho đến lúc này, y mới có can đảm thừa nhận dục vọng của y đối với Tần Uyển Uyển không hề liên quan đến hết thảy mọi thứ bên ngoài.
Lời xin lỗi bất ngờ này khiến Tần Uyển Uyển hơi ngượng ngùng.
“Chuyện gì?”
“Không có gì.” Tần Uyển Uyển giảng hòa, không muốn Giản Hành Chi quá tự trách, đáp một cách không để tâm: “Tới tiểu thế giới này một lần cũng tốt, ta chưa từng cầm kiếm, người dạy ta cầm. Ta chưa từng thắng trận so tài nào, người dạy ta thắng. Ban đầu, ta rất ghét người, nhưng hiện tại ta cảm thấy người cũng không xấu, hôm nay còn biết tin tức của phụ mẫu, ta không hối hận vì đến đây.”
Lời xin lỗi bất ngờ này khiến Tần Uyển Uyển hơi ngượng ngùng.
“Lúc trước, ta…” Giản Hành Chi mở miệng, gian nan nói: “Không hiểu rất nhiều chuyện. Sư môn ta lấy chiến luyện đạo, ta chưa từng kết giao với người bình thường, luôn cho rằng ta thách đấu, với tư cách là tu sĩ, con tiếp chiến là lẽ đương nhiên. Nhưng hiện giờ, ta biết mình sai rồi.”
“Người…” Tần Uyển Uyển không nghĩ y sẽ nói những chuyện này, hơi không xuống nước được, giận dỗi nói: “Không phải người còn tức giận nói ta sai sao? Quan tâm những thứ này làm gì?”
“Cũng không sai cái gì.”
Giản Hành Chi đang nhắm mắt tĩnh tọa, vẻ mặt điềm tĩnh lạnh lùng, giống như chưa từng có cuộc cãi vã lúc nãy.
“Mua… mua danh?!”
“Ta không nên quấy rầy quỹ đạo cuộc sống vốn có của con, không nên ép con nghênh chiến, không nên giẫm lên mặt con, không nên ép con làm chuyện con không muốn.”
Đời người buồn vui sung sướng, y đã biết được quá nửa trên người nàng.
“Ta cho rằng con là Tịch Sơn nữ quân, thực lực đáng lẽ phi phàm, nghĩ con có năng lực tự vệ, lại nghi ngờ con lừa gạt ta. Là ta không đủ tin tưởng con, không trách con.”
“Ta dạy con, thật ra có rất nhiều cách, nhưng lại cứ chọn cách khổ nhất. Ta nên đối tốt với con hơn.”
Giản Hành Chi nhớ lại trước đây, nói nhiều lời xin lỗi.
Tần Uyển Uyển ngây người, nghe Giản Hành Chi bình tĩnh mở miệng: “Cố gắng dẫn con ra ngoài trong bốn ngày.”
Tần Uyển Uyển không khỏi bật cười: “Sao người lại có giác ngộ này?”
Giản Hành Chi trầm mặc. Lát sau, y thấp giọng đáp: “Bởi vì ta biết khó chịu, cũng hiểu đau lòng.”
Tần Uyển Uyển cũng nhân lúc này hòa nhập thần thức vào thần thức y, lợi dụng pháp quyết Tịch Sơn chữa trị thần thức cho y.
Cãi nhau với nàng sẽ buồn bã, nhìn nàng bị thương sẽ đau lòng.
Đời người buồn vui sung sướng, y đã biết được quá nửa trên người nàng.
Hiểu được thế sự nhân gian mới biết được năm đó sai ở đâu.
Tần Uyển Uyển ngây người. Sau khi nàng đã buông tha từ lâu, lời xin lỗi tới muộn này cứ thế mà đến, bỗng dưng dấy lên một niềm vui khó tả.
Chút ít tha thứ lúc nãy chẳng còn sót lại tí nào. Tần Uyển Uyển siết nắm đấm, nhưng vì đôi bên hợp tác hòa bình, nàng nghiến răng giải thích: “Bẩm sinh.”
Tựa như một hạt mầm nhẹ nhàng đặt vào lòng người, sau đó được người ta tưới nước, bắt rễ nảy mầm.
Giản Hành Chi nói xong cũng cảm thấy ngượng ngùng, cất tiếng: “Không nói những chuyện này nữa, con tập trung tu luyện đi.”
Nàng không dám quay đầu nhìn Giản Hành Chi, cũng không hề lên tiếng.
Nàng không nghĩ Giản Hành Chi sẽ làm vậy, đành ngượng ngùng giải thích: “Ta chỉ muốn giúp người mau chóng đạt kỳ Hóa Thần, chúng ta ra ngoài. Ta không…”
Giản Hành Chi nói xong cũng cảm thấy ngượng ngùng, cất tiếng: “Không nói những chuyện này nữa, con tập trung tu luyện đi.”
Đây là người đầu tiên y thích, y bằng lòng trao hết tất cả cho nàng.
Vừa nghe thấy lời này, lửa giận lúc nãy đột nhiên tiêu tán đi nhiều.
Y giơ tay lên muốn bện ảo cảnh cho nàng.
Hiểu được thế sự nhân gian mới biết được năm đó sai ở đâu.
Tần Uyển Uyển bị đẩy ra thì ngây người, cũng cuống quít theo.
Tần Uyển Uyển biết y đang làm chuyện khác nên mới dồn hết can đảm, chậm rãi xoay đầu, nhìn thấy bóng lưng thanh niên xếp chân ngồi đó.
“Lúc trước, ta…” Giản Hành Chi mở miệng, gian nan nói: “Không hiểu rất nhiều chuyện. Sư môn ta lấy chiến luyện đạo, ta chưa từng kết giao với người bình thường, luôn cho rằng ta thách đấu, với tư cách là tu sĩ, con tiếp chiến là lẽ đương nhiên. Nhưng hiện giờ, ta biết mình sai rồi.”
Giận bản thân động lòng trước.
Y ngồi thẳng tắp, đầu ngón tay ngưng tụ ánh sáng, hai tay vẽ phù văn giữa không trung tựa như ánh sao rơi xuống đầu ngón tay.
Y vừa vụng về hôn cô gái trong lòng, vừa ùn ùn truyền linh lực cho nàng.
Người kia lạc vào mắt nàng. Tần Uyển Uyển ngưng mắt nhìn một chốc, khẽ mỉm cười.
Tần Uyển Uyển chưa kịp phản ứng, Giản Hành Chi đã kéo nàng vào lòng, một tay y ôm eo nàng, một tay ấn sau đầu nàng, cúi đầu hôn.
“Giản Hành Chi.”
“Chuyện gì?”
“Người xoay đầu lại đây.”
Giản Hành Chi nghe nói thế, nghi hoặc quay đầu. Đúng lúc đó, y nhìn thấy Tần Uyển Uyển đột ngột chồm tới, ấn môi mình lên môi y.
Giản Hành Chi trợn tròn mắt, cơ thể cứng đờ, lập tức cảm giác linh lực mang theo vị ngọt thanh truyền từ giữa môi nàng tới.
Người kia lạc vào mắt nàng. Tần Uyển Uyển ngưng mắt nhìn một chốc, khẽ mỉm cười.
Y nhận thức được xảy ra chuyện gì, đẩy Tần Uyển Uyển ra, luống cuống nhìn nàng.
Tần Uyển Uyển bị đẩy ra thì ngây người, cũng cuống quít theo.
Nàng không nghĩ Giản Hành Chi sẽ làm vậy, đành ngượng ngùng giải thích: “Ta chỉ muốn giúp người mau chóng đạt kỳ Hóa Thần, chúng ta ra ngoài. Ta không…”
“Ta biết.”
“Bẩm sinh? Không phải con bẩm sinh tiên thể sao?”
Giản Hành Chi biết nàng hiểu lầm, vội vàng cắt lời nàng. Y muốn giải thích nhưng lại không biết mở miệng thế nào, nghẹn hồi lâu, cuối cùng chỉ cắn răng nói: “Ngược rồi.”
“Cái…”
Mùi hương Mị cốt trùng bay từ người Giản Hành Chi ra, tràn ngập mật thất.
Tần Uyển Uyển chưa kịp phản ứng, Giản Hành Chi đã kéo nàng vào lòng, một tay y ôm eo nàng, một tay ấn sau đầu nàng, cúi đầu hôn.
Y vừa vụng về hôn cô gái trong lòng, vừa ùn ùn truyền linh lực cho nàng.
Mùi hương Mị cốt trùng bay từ người Giản Hành Chi ra, tràn ngập mật thất.
Đây là người y muốn, là đầm xuân thủy trong lòng y.
Mà cho đến lúc này, y mới có can đảm thừa nhận dục vọng của y đối với Tần Uyển Uyển không hề liên quan đến hết thảy mọi thứ bên ngoài.
Mị cốt trùng chẳng qua chỉ là cái cớ để y che giấu phần sắc dục này. Từ đầu chí cuối, y đều muốn người này.
Trở thành thầy trò là vì không muốn tách khỏi nàng.
Tần Uyển Uyển biết y đang làm chuyện khác nên mới dồn hết can đảm, chậm rãi xoay đầu, nhìn thấy bóng lưng thanh niên xếp chân ngồi đó.
Giữ lại Mị cốt trùng là muốn tiến thêm một bước với nàng.
Y thích nàng, muốn chạm vào nàng, cũng không phải do cái gì ảnh hưởng. Chẳng qua người thiếu niên bắt lấy một lớp ngụy trang, che giấu dục vọng mà y cho rằng bất kham.
Hôm nay, Tần Uyển Uyển hôn y vì ra ngoài, nhưng y không phải.
Y hôn nàng, bởi vì y thích.
Giản Hành Chi nghe nói thế, nghi hoặc quay đầu. Đúng lúc đó, y nhìn thấy Tần Uyển Uyển đột ngột chồm tới, ấn môi mình lên môi y.
Đây là người đầu tiên y thích, y bằng lòng trao hết tất cả cho nàng.
Lúc Giản Hành Chi hôn nàng, tu vi chạy theo khí tức liên tục truyền vào thân thể Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển cũng nhân lúc này hòa nhập thần thức vào thần thức y, lợi dụng pháp quyết Tịch Sơn chữa trị thần thức cho y.
Môi bị cắn rách mang theo máu, mùi máu quẩn quanh răng môi.
Tựa như có tiếng lá xào xạc, gió mát lướt qua mặt, mọi thứ đều dịu dàng như say.
Giản Hành Chi cảm thấy y không bày ảo cảnh nhưng hết thảy giống như ảo cảnh.
Cũng ngay khoảnh khắc ý loạn tình mê, bỗng một tiếng nổ vang lên, linh khí phá tung vách tường ùn ùn kéo đến. Giản Hành Chi bảo vệ Tần Uyển Uyển theo bản năng, lăn một vòng sang bên cạnh, tiếp đó nhìn thấy Nam Phong, Thúy Lục, Tạ Cô Đường cùng nhau đứng giữa khói bụi mịt mù.
Nam Phong xúc động reo vang: “Chủ nhân! Giản đạo quân! Chúng ta tới cứu hai người đây!”



Chị thích anh rõ rành rành rồi kìa~~
Tự nhiên hôn nhau vậy hai đứa ơi, để tui từ từ load đã, bình thường chậm nhiệt lắm mà.
“Chẳng qua người thiếu niên bắt lấy một lớp ngụy trang, che giấu dục vọng mà y cho rằng bất kham… Đây là người đầu tiên y thích, y bằng lòng trao hết tất cả cho nàng.” Thích đoạn này cực luôn á chời ?
Ủa ai mượn ai mượn tới cứu vậy????? Đang tình muốn xỉu luôn vậy mà…
Ủa, vừa mới độ xong linh lực là được cứu luôn!
Mấy thanh niên kia phá mất khung cảnh nồng cháy của người ta ?
tr ui bản chất ngứa đòn của bạn GHC: sao con kém vậy ?
chiện bẩm sinh đâu ai mún ? may lát sau còn bít hun hun lại ngta, tưởng đẩy ra thế nào ??
Vất vả lắm mới đc hun hun mà sao mấy người vô cứu chi dậy? Tui còn tưởng phải song tu mấy ngày nữa cơ đấy. Khổ độc giả quá mà.
Chương này thể hiện rõ tâm tình của anh nhà ghê, anh trưởng thành rồi huhu
huhu sao lại phá đám giữa chừng thế này