Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 69

Chương 69

Không phải ảo cảnh, hơn cả ảo cảnh

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Một lực hút mạnh mẽ kéo hai người rơi xuống. Giản Hành Chi đỡ Tần Uyển Uyển giữa không trung, đáp xuống đất.

Làm phép bị gián đoạn giữa chừng, Giản Hành Chi không kịp nói nhiều, vội vàng xếp chân ngồi xuống khơi thông linh lực. Tần Uyển Uyển ngồi vững vàng, quan sát xung quanh một vòng, phát hiện nơi này là một phòng đá đóng kín. Mặt đất nhẵn bóng, bốn phía vuông vức, bên trên là một mái vòm hình tròn, ở giữa có một bục đá đặt một giá đỡ, trên giá đỡ có một thanh kiếm bề mặt trắng óng ánh.

Mt đt khc v trnípháp rưm rà,(xung quanh toànâlà tranh nh,ībên trên đyã chiêu kiếm.

Kếtcu như vy³thưng là mđa Tuùchân gii. Bcêha trong mđa hoc làɩcuc đi chínhõch m, hocơlà truyn thaíca y.

Tn UynUyn lưt mtsơ qua chiêukiếm, bt đuũquan sát váchãtưng. Mt thtúnày không cóľca, hoàn toànđóng kín, theolý nên cócơ quan gìfđó. Nhưng nàngquan sát kЇmt vòng, mttưng láng bóngbng phng, khôngĨcó bt cch nào khìnghi.

Chưa đến mtlúc, nàng nghethy ging GinHành Chi vanglên sau lưng:“Ta xong ri.”

Tn Uyn Uynb ging nóica Gin HànhơChi kéo lis chú ý,²nàng h hngliếc y, lnhlùng đáp: “.”

Gin Hành Chiĩthy thái đca Tn UynéUyn, lòng bnghơi hong. Ycó mt vnĩcâu hi trongílòng, nhưng khôngɩbiết phi hiЇthế nào.

Y theoìbn năng cmĩthy mình làmɪsai cái gì,nhưng nghĩ liíthì chng thysai. Y lara mt vnơđ mình choĩlà quan trngĩnht trong vôjs vn đ,Ïgii thích: “Lúc(nãy, Ninh VănÏHúc tht smun giết chúngíta. Con cógii thích thếínào cũng vôơdng.”

“Sao ngưibiết?”

Tn UynUyn lưi nhìnãy, v mtìGin Hành Chicng nhc, cúiÍđu: “Sát ýɨca kiếm tu²không giu đưcìta, Ninh VănįHúc mun giếtđchúng ta.”

Làgiết ngưi, hayĭlà giết chúngõta?”

Tn UynĪUyn quay đujnhìn y, nhn]mnh: “Nếu nhưđiu ngưi nóilà tht, lúcĩnãy là mt³cuc v oangiá ha, bníh làm nhưĭvy là vìàgiết ngưi, vyãngưi nói xemý đ caĨbn h làgì?”

Không biết.”ơGin Hành Chithn nhiên tha²nhn.

“Ngưi nghĩ đi,Ïchúng ta vàNinh Văn Húc}không thù khôngoán, ch cómt vic duynht liên quaníti ông ta,đó là ngưi¹trông ging LnıNgôn Chi. Nếuìnhư ông tatht s có¸sát ý, lýdo có khìnăng nht làgì?”

Ông ta…ĩmun giết ngưitrông ging LnįNgôn Chi?”

GinHành Chi suynghĩ ri đáp.(Tn Uyn Uynnga tay: “Đúngvy, năm đóLn Ngôn Chichết NinhĮth mt cách:không minh bch.úNếu như NinhĮth có liïvi Ln NgônâChi, bng mtngày gp phingưi ging htngưi chết mtÎtrăm năm trưc,ômun ra tayɩcũng rt bìnhýthưng. Cho nênĪngưi nói chota biết, bnh mun giếtìngưi là vì{mt ca ngưi,òliên quan gì:ta?”

Gin HànhìChi không lênâtiếng, nghe TnUyn Uyn phisch quan hnhư thế, yĩsiết cht kiếm,ch nói: “Taìđến Hoang Thành)là vì con.”ī

Đng nói dínghe như vy.”)Tn Uyn Uyn:giơ tay lên¹ngăn y: “Ngưi]không phi vìta, ngưi làîvì bn thânóphi thăng trív Tiên gii.”à

Nhưng con khôngĩphi thăng sao?”áGin Hành Chikhông nhn đưcùphn bác: “Tacũng vì giúpcon.”

“Ta khôngếgiúp ngưi sao?”Tn Uyn Uyn)hi ngưc li:“Giúp đ thìnên là hptác mà làm,Íngưi xem ngưiđã làm gì.Ngưi b thucĬta, hi chúngíta b ngưiîta tóm đưcĨnhưc đim, ápɪgii đến trưcmt Ninh VănHúc. Đây là]mt cái by!K gài bybiết Ninh Văn¸Húc nhìn thyìngưi s mungiết ngưi, choĩnên c ý¸by ngưi. Ngưidn ta nhyıvào by, ngưiăcòn cm thymình làm đúng?!”đ

Chuyn này khôngăth hoàn toànĬtrách ta!” GinHành Chi bơtrách mng màìm c: “Conãcm bùa lintâm ca taãkhông chu tr,Īta đã biếtĨcon là TchîSơn n quân,con không biếtíta không yênùtâm sao? Vyïmà con ckhông tr ta!”

“Ta biết ngưikhông yên tâmév ta, nhưngìta cũng khôngíyên tâm v{ngưi!” Tn UynɩUyn nói thng:í“T ngưi ngmli chuyn ttimà ngưi làmđi. Ngưi đánhİta, mng ta,¹đâm chém ta,èta cm bùalin tâm tv thì có)li gì?!

Đó làvì ta munĩtt cho con!”Gin Hành Chiăvi tranh cãi:“Ta vô duyênvô c đánhcon sao? Tađánh con vìtăng tu viìcho con, tamng con làvì đc thúccon c gng,ta đâm con…Gin Hành Chingp ngng, cuicùng nh ti¹lý do lúcìtrưc đâm nàng:ýLà vì kiếmЇmt phn ctếkhí cho con!”[

Vy ta phiđa t ngưiri.”

Tn UynİUyn nghe thyIli này, tc²đến đm ngc,ĩkhoát tay đngdy: “Thôi, cvy đi, chúngơta mi ngưi,mi ng, dùĪsao c haiIđu đã biếtãthân phn ngưikia. Ngưi điđưng Dương Quangúca ngưi, tađi cu đcmc ca ta,jtm bit!”

Nóixong, Tn UynïUyn chn đimt phương hưng,jbt đu lnmò vách đátrên tưng.

Nàng phinhanh chóng raèngoài, cách xaơtên đn đnnày.

Gin Hành Chiĩnghe nàng mngĨkhó nghe, đngyên bt đng,y chưa baogi cm thyơkhó chu thếưnày. Đi mtĪlát, y miính ging lên¹tiếng, nhc nhİnàng: “Đng tìmïna, phòng đáìnày đóng kín,tu sĩ kHóa Thn tr,lên mi cóth m.”

KíHóa Thn!

Nghe nóithế, Tn UynĮUyn sng s.

Hômínay bn hcũng ch miɩNguyên Anh, tuđến k HóaîThn vn còníxa xôi diuvi.

Hin gi nàngìch còn thigian bn ngàyÍđ tham giatrn chung kết.Ch khi vàoItrn chung kết,tr thành Quânt kiếm, nàngémi có thÏtìm đưc côngɨt Vô Ưu,biết đưc vìtrí cha mnàng.

Nhưng hin tinàng b nhtđ đây, tuđến Hóa Thnmi có thra ngoài.

Không chngisau khi raíngoài, công tVô Ưu đãchết già.

Nhưng hin(ti lo lngívô ích, TnUyn Uyn nưđnh tâm trng,ưquay đu li,mun xung nưcIhi Gin HànhChi có cách²nào khác không.Kết qu vaïquay đu, nàng¸thy Gin HànhChi xoay lưngv phía mình,ngi xếp bng.

Nhìnĭthy bóng lưngôging như tchi kia, câuhi ca TnõUyn Uyn tctrong hng. Nàngõnghiến răng, dtíkhoát đưa lưngv phía GinHành Chi, ngifxung.

“38.” Tn UynUyn va tĩnhta tu luyn,va hi 38:“Có cách nàoìri khi đây}không?”

“Có đy.”

38 lv hưng phn:³Ch ta cóómt quyn bítch, 1000 đimĭtích lũy, côĺmun không?”

“Cáigì?”

Tn UynđUyn nghe thycó bin phápâra ngoài, nhtĩthi xúc đng.Nàng ly mtquyn sách trong:đu ra, bên:trên viết “Bí³tch song tu.

“Cái này tiếnàb rt nhanh!Cô th phihp vi kiếmõpháp trong thchtht xem?”

TnUyn Uyn nghnhng, sau đólnh nht nói:

“Cului ra đi.”ĩ

.” 38 hơitht vng, nhưng,ngm nghĩ, y,vn nhc nh:“Cô không munìsong tu, vyàhôn mt cáiũcũng đưc mà.”ô

Tn Uyn Uyníkhông đáp, nàngíhiu ý caí38. Bin phápthăng cp nhanhnht Tiên giiɨđó là trctiếp đ tuİvi ca mìnhcho mt ngưiúkhác.

Bn h đuălà Nguyên Anh.Nếu như nàngľđ tu viơcho Gin HànhChi, Gin HànhìChi có thnhanh chóng bưc{vào Hóa Thn,sau đó dnínàng ri đi.

Màɨquá trình đĪtu vi này,song tu làìtt nht. Bivì bình thưngtruyn linh lctrc tiếp vào,cơ th ngưiĨs có bàixích, mà songĩtu có thly linh lctinh khiết nhtătruyn vào cơth ngưi kia,ìmà ngưi kiacũng s dungínp ging nhưlinh lc caômình.

Nếu không thIsong tu, vyít nht cnícó tiếp xúcthân mt.

T nhtɪlà trc tiếptruyn tu viqua, nhưng nhưvy tn hiâquá ln.

V lihin ti TnUyn Uyn chngìmun dùng cáchnày chút nào.

Nàngïcó cm giácikháng c kl. Gin HànhđChi không tinănàng. Dù choí chung lâuĩnhư thế, suynghĩ đu tiênɩca y sauĪkhi biết nànglà Tch Sơnũn quân làmun ly li³bùa lin tâm,nghĩ nàng chcchn là kĩxu.

Nhưng t lâu,nàng đã cmóthy y rtïtt, bt luny làm cáigì cũng đucm thy y,tt mt cáchvô điu kin.

Btɩbình đng nhưvy khiến nàngăcm thy sÎtin tưng camình ging nhưjđơn phương tìnhnguyn.

Vn dĩ nghĩtính tình yİlà thế, nênÎnàng b qua.Nhưng hôm nay:đã ti nưcnày, y cònmun tranh cãiɩvi nàng, khôngīnhưng nhn nàngchút nào.

Nàng ghéty, rt ghétɪy!

Nàng thà t°mình nghĩ cáchĩcũng không munti gn GinHành Chi, licàng không mundính dáng kiu¸đó vi y.

Không:đưc, còn lâuéta mi đĪý y!”

Hiếmìkhi Tn UynUyn phát cáuvi 38, nóixong li khôngnhn đưc quayđu liếc GiniHành Chi.

Giản Hành Chi đang nhắm mắt tĩnh tọa, vẻ mặt điềm tĩnh lạnh lùng, giống như chưa từng có cuộc cãi vã lúc nãy.

“Có điều…”

“Ta biết.”

Hôm nay, Tần Uyển Uyển hôn y vì ra ngoài, nhưng y không phải.

Bỗng dưng nàng hơi khó chịu, sắp xếp lại tâm trạng, không muốn nghĩ cái khác. Hiện giờ không có cách nào, tu đến kỳ Hóa Thần thì tu đến Hóa Thần, gia tăng sức lực không chừng còn nhanh hơn, ra ngoài không gặp được công tử Vô Ưu thì vẫn còn manh mối khác.

“Vậy hiện giờ người tin ta sao?”

Tần Uyển Uyển an ủi chính mình, bắt đầu nhắm mắt tĩnh tọa. Thế nhưng vừa nhắm mắt lại, nàng bỗng nghe Giản Hành Chi lên tiếng: “Kiếm pháp trong căn phòng này rất tốt, có một pháp trận có thể tạo ảo cảnh nho nhỏ. Sau khi con vào ảo cảnh, có thể sử dụng bộ kiếm pháp kia tỉ thí với người bên trong, bên ngoài một canh giờ là một tháng trong đó. Con ở đó tôi luyện kiếm ý nhiều hơn, ta sẽ cố gắng bứt phá nhanh nhất.”

Y thích nàng, muốn chạm vào nàng, cũng không phải do cái gì ảnh hưởng. Chẳng qua người thiếu niên bắt lấy một lớp ngụy trang, che giấu dục vọng mà y cho rằng bất kham.

Tần Uyển Uyển gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, thúc thúc cô dì thua trận đó đều là bạn tốt của phụ mẫu ta, cố ý mua chuộc để thua ta. Tiếng tăm ta tăng lên, mọi người liền sợ ta.”

Tần Uyển Uyển ngây người, nghe Giản Hành Chi bình tĩnh mở miệng: “Cố gắng dẫn con ra ngoài trong bốn ngày.”

“Ta không nên quấy rầy quỹ đạo cuộc sống vốn có của con, không nên ép con nghênh chiến, không nên giẫm lên mặt con, không nên ép con làm chuyện con không muốn.”

Tần Uyển Uyển an ủi chính mình, bắt đầu nhắm mắt tĩnh tọa. Thế nhưng vừa nhắm mắt lại, nàng bỗng nghe Giản Hành Chi lên tiếng: “Kiếm pháp trong căn phòng này rất tốt, có một pháp trận có thể tạo ảo cảnh nho nhỏ. Sau khi con vào ảo cảnh, có thể sử dụng bộ kiếm pháp kia tỉ thí với người bên trong, bên ngoài một canh giờ là một tháng trong đó. Con ở đó tôi luyện kiếm ý nhiều hơn, ta sẽ cố gắng bứt phá nhanh nhất.”

“Người…” Tần Uyển Uyển không nghĩ y sẽ nói những chuyện này, hơi không xuống nước được, giận dỗi nói: “Không phải người còn tức giận nói ta sai sao? Quan tâm những thứ này làm gì?”

Nói xong, Tần Uyển Uyển mỉm cười, hơi chua xót: “Ta ở Tịch Sơn yên ổn hai trăm năm. Nếu không có người, ta còn có thể sống bình lặng tiếp như thế, ăn lẩu, hát ca, săn gà rừng, câu ít cá.”

Giản Hành Chi nhớ lại trước đây, nói nhiều lời xin lỗi.

Giản Hành Chi trầm mặc chốc lát, thấp giọng đáp.

Giản Hành Chi cảm thấy y không bày ảo cảnh nhưng hết thảy giống như ảo cảnh.

“Người xoay đầu lại đây.”

Giản Hành Chi không lên tiếng. Thật lâu sau, Tần Uyển Uyển nghe thấy đằng sau thấp giọng mở miệng: “Xin lỗi.”

“Ta giận chính mình.” Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, rồi lại bổ sung: “Không giận con.”

“Không có gì.” Tần Uyển Uyển giảng hòa, không muốn Giản Hành Chi quá tự trách, đáp một cách không để tâm: “Tới tiểu thế giới này một lần cũng tốt, ta chưa từng cầm kiếm, người dạy ta cầm. Ta chưa từng thắng trận so tài nào, người dạy ta thắng. Ban đầu, ta rất ghét người, nhưng hiện tại ta cảm thấy người cũng không xấu, hôm nay còn biết tin tức của phụ mẫu, ta không hối hận vì đến đây.”

Mị cốt trùng chẳng qua chỉ là cái cớ để y che giấu phần sắc dục này. Từ đầu chí cuối, y đều muốn người này.

“Cái…”

Giận bản thân động lòng trước.

Bỗng dưng nàng hơi khó chịu, sắp xếp lại tâm trạng, không muốn nghĩ cái khác. Hiện giờ không có cách nào, tu đến kỳ Hóa Thần thì tu đến Hóa Thần, gia tăng sức lực không chừng còn nhanh hơn, ra ngoài không gặp được công tử Vô Ưu thì vẫn còn manh mối khác.

Giản Hành Chi ngây người, Tần Uyển Uyển giả vờ bình tĩnh: “Bẩm sinh tiên thể nhưng không có Kim Đan, không thể tu luyện, cho nên phụ mẫu ta đi khắp nơi tìm thuốc cho ta. Có điều người cũng biết thật ra tiên giới ỷ mạnh hiếp yếu, Tịch Sơn vạn năm cơ nghiệp, nếu để người ta biết ta vốn không thể tu luyện, phụ mẫu vừa đi, bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách chia chác tài bảo. Vì thế, phụ mẫu ta bèn mua một cái danh tiên nữ mạnh nhất tiên giới cho ta.”

Lại giận bản thân làm sai.

Giản Hành Chi biết nàng hiểu lầm, vội vàng cắt lời nàng. Y muốn giải thích nhưng lại không biết mở miệng thế nào, nghẹn hồi lâu, cuối cùng chỉ cắn răng nói: “Ngược rồi.”

Vừa nghe thấy lời này, lửa giận lúc nãy đột nhiên tiêu tán đi nhiều.

Lúc Giản Hành Chi hôn nàng, tu vi chạy theo khí tức liên tục truyền vào thân thể Tần Uyển Uyển.

“Người không trách ta không đưa bùa liền tâm cho người sao?” Tần Uyển Uyển quay lưng về phía y, cảm thấy mình vui vẻ như thế dễ dàng quá, bèn hỏi khó y.

“Ta giận chính mình.” Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, rồi lại bổ sung: “Không giận con.”

“Ta cho rằng con là Tịch Sơn nữ quân, thực lực đáng lẽ phi phàm, nghĩ con có năng lực tự vệ, lại nghi ngờ con lừa gạt ta. Là ta không đủ tin tưởng con, không trách con.”

Tần Uyển Uyển không khỏi bật cười: “Sao người lại có giác ngộ này?”

Cãi nhau với nàng sẽ buồn bã, nhìn nàng bị thương sẽ đau lòng.

Bình tĩnh lại, Giản Hành Chi cũng nhẹ nhàng giải thích với nàng.

Tựa như có tiếng lá xào xạc, gió mát lướt qua mặt, mọi thứ đều dịu dàng như say.

“Vậy hiện giờ người tin ta sao?”

Nàng không dám quay đầu nhìn Giản Hành Chi, cũng không hề lên tiếng.

Tần Uyển Uyển xoay đầu nhìn y, Giản Hành Chi ngập ngừng, sau đó đó gật đầu: “Ừ.”

“Có điều…”

Y giơ tay lên muốn bện ảo cảnh cho nàng.

Y hôn nàng, bởi vì y thích.

“Giản Hành Chi.”

Giản Hành Chi chần chờ, vẫn không hiểu: “Sao con lại kém như vậy?”

“Cũng không sai cái gì.”

Chút ít tha thứ lúc nãy chẳng còn sót lại tí nào. Tần Uyển Uyển siết nắm đấm, nhưng vì đôi bên hợp tác hòa bình, nàng nghiến răng giải thích: “Bẩm sinh.”

Trở thành thầy trò là vì không muốn tách khỏi nàng.

“Bẩm sinh? Không phải con bẩm sinh tiên thể sao?”

Giản Hành Chi chần chờ, vẫn không hiểu: “Sao con lại kém như vậy?”

Giản Hành Chi ngây người, Tần Uyển Uyển giả vờ bình tĩnh: “Bẩm sinh tiên thể nhưng không có Kim Đan, không thể tu luyện, cho nên phụ mẫu ta đi khắp nơi tìm thuốc cho ta. Có điều người cũng biết thật ra tiên giới ỷ mạnh hiếp yếu, Tịch Sơn vạn năm cơ nghiệp, nếu để người ta biết ta vốn không thể tu luyện, phụ mẫu vừa đi, bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách chia chác tài bảo. Vì thế, phụ mẫu ta bèn mua một cái danh tiên nữ mạnh nhất tiên giới cho ta.”

“Mua… mua danh?!”

Giản Hành Chi trầm mặc chốc lát, thấp giọng đáp.

Giản Hành Chi khó tin, chuyện này vượt quá phạm vi lý giải của y.

Tần Uyển Uyển ngây người. Sau khi nàng đã buông tha từ lâu, lời xin lỗi tới muộn này cứ thế mà đến, bỗng dưng dấy lên một niềm vui khó tả.

“Ta dạy con, thật ra có rất nhiều cách, nhưng lại cứ chọn cách khổ nhất. Ta nên đối tốt với con hơn.”

Tần Uyển Uyển gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, thúc thúc cô dì thua trận đó đều là bạn tốt của phụ mẫu ta, cố ý mua chuộc để thua ta. Tiếng tăm ta tăng lên, mọi người liền sợ ta.”

Lại giận bản thân làm sai.

Đây là người y muốn, là đầm xuân thủy trong lòng y.

Nói xong, Tần Uyển Uyển mỉm cười, hơi chua xót: “Ta ở Tịch Sơn yên ổn hai trăm năm. Nếu không có người, ta còn có thể sống bình lặng tiếp như thế, ăn lẩu, hát ca, săn gà rừng, câu ít cá.”

Tần Uyển Uyển xoay đầu nhìn y, Giản Hành Chi ngập ngừng, sau đó đó gật đầu: “Ừ.”

Giản Hành Chi không lên tiếng. Thật lâu sau, Tần Uyển Uyển nghe thấy đằng sau thấp giọng mở miệng: “Xin lỗi.”

Y nhận thức được xảy ra chuyện gì, đẩy Tần Uyển Uyển ra, luống cuống nhìn nàng.

Mà cho đến lúc này, y mới có can đảm thừa nhận dục vọng của y đối với Tần Uyển Uyển không hề liên quan đến hết thảy mọi thứ bên ngoài.

Lời xin lỗi bất ngờ này khiến Tần Uyển Uyển hơi ngượng ngùng.

“Chuyện gì?”

“Không có gì.” Tần Uyển Uyển giảng hòa, không muốn Giản Hành Chi quá tự trách, đáp một cách không để tâm: “Tới tiểu thế giới này một lần cũng tốt, ta chưa từng cầm kiếm, người dạy ta cầm. Ta chưa từng thắng trận so tài nào, người dạy ta thắng. Ban đầu, ta rất ghét người, nhưng hiện tại ta cảm thấy người cũng không xấu, hôm nay còn biết tin tức của phụ mẫu, ta không hối hận vì đến đây.”

Lời xin lỗi bất ngờ này khiến Tần Uyển Uyển hơi ngượng ngùng.

“Lúc trước, ta…” Giản Hành Chi mở miệng, gian nan nói: “Không hiểu rất nhiều chuyện. Sư môn ta lấy chiến luyện đạo, ta chưa từng kết giao với người bình thường, luôn cho rằng ta thách đấu, với tư cách là tu sĩ, con tiếp chiến là lẽ đương nhiên. Nhưng hiện giờ, ta biết mình sai rồi.”

“Người…” Tần Uyển Uyển không nghĩ y sẽ nói những chuyện này, hơi không xuống nước được, giận dỗi nói: “Không phải người còn tức giận nói ta sai sao? Quan tâm những thứ này làm gì?”

“Cũng không sai cái gì.”

Giản Hành Chi đang nhắm mắt tĩnh tọa, vẻ mặt điềm tĩnh lạnh lùng, giống như chưa từng có cuộc cãi vã lúc nãy.

“Mua… mua danh?!”

“Ta không nên quấy rầy quỹ đạo cuộc sống vốn có của con, không nên ép con nghênh chiến, không nên giẫm lên mặt con, không nên ép con làm chuyện con không muốn.”

Đời người buồn vui sung sướng, y đã biết được quá nửa trên người nàng.

“Ta cho rằng con là Tịch Sơn nữ quân, thực lực đáng lẽ phi phàm, nghĩ con có năng lực tự vệ, lại nghi ngờ con lừa gạt ta. Là ta không đủ tin tưởng con, không trách con.”

“Ta dạy con, thật ra có rất nhiều cách, nhưng lại cứ chọn cách khổ nhất. Ta nên đối tốt với con hơn.”

Giản Hành Chi nhớ lại trước đây, nói nhiều lời xin lỗi.

Tần Uyển Uyển ngây người, nghe Giản Hành Chi bình tĩnh mở miệng: “Cố gắng dẫn con ra ngoài trong bốn ngày.”

Tần Uyển Uyển không khỏi bật cười: “Sao người lại có giác ngộ này?”

Giản Hành Chi trầm mặc. Lát sau, y thấp giọng đáp: “Bởi vì ta biết khó chịu, cũng hiểu đau lòng.”

Tần Uyển Uyển cũng nhân lúc này hòa nhập thần thức vào thần thức y, lợi dụng pháp quyết Tịch Sơn chữa trị thần thức cho y.

Cãi nhau với nàng sẽ buồn bã, nhìn nàng bị thương sẽ đau lòng.

Đời người buồn vui sung sướng, y đã biết được quá nửa trên người nàng.

Hiểu được thế sự nhân gian mới biết được năm đó sai ở đâu.

Tần Uyển Uyển ngây người. Sau khi nàng đã buông tha từ lâu, lời xin lỗi tới muộn này cứ thế mà đến, bỗng dưng dấy lên một niềm vui khó tả.

Chút ít tha thứ lúc nãy chẳng còn sót lại tí nào. Tần Uyển Uyển siết nắm đấm, nhưng vì đôi bên hợp tác hòa bình, nàng nghiến răng giải thích: “Bẩm sinh.”

Tựa như một hạt mầm nhẹ nhàng đặt vào lòng người, sau đó được người ta tưới nước, bắt rễ nảy mầm.

Giản Hành Chi nói xong cũng cảm thấy ngượng ngùng, cất tiếng: “Không nói những chuyện này nữa, con tập trung tu luyện đi.”

Nàng không dám quay đầu nhìn Giản Hành Chi, cũng không hề lên tiếng.

Nàng không nghĩ Giản Hành Chi sẽ làm vậy, đành ngượng ngùng giải thích: “Ta chỉ muốn giúp người mau chóng đạt kỳ Hóa Thần, chúng ta ra ngoài. Ta không…”

Giản Hành Chi nói xong cũng cảm thấy ngượng ngùng, cất tiếng: “Không nói những chuyện này nữa, con tập trung tu luyện đi.”

Đây là người đầu tiên y thích, y bằng lòng trao hết tất cả cho nàng.

Vừa nghe thấy lời này, lửa giận lúc nãy đột nhiên tiêu tán đi nhiều.

Y giơ tay lên muốn bện ảo cảnh cho nàng.

Hiểu được thế sự nhân gian mới biết được năm đó sai ở đâu.

Tần Uyển Uyển bị đẩy ra thì ngây người, cũng cuống quít theo.

Tần Uyển Uyển biết y đang làm chuyện khác nên mới dồn hết can đảm, chậm rãi xoay đầu, nhìn thấy bóng lưng thanh niên xếp chân ngồi đó.

“Lúc trước, ta…” Giản Hành Chi mở miệng, gian nan nói: “Không hiểu rất nhiều chuyện. Sư môn ta lấy chiến luyện đạo, ta chưa từng kết giao với người bình thường, luôn cho rằng ta thách đấu, với tư cách là tu sĩ, con tiếp chiến là lẽ đương nhiên. Nhưng hiện giờ, ta biết mình sai rồi.”

Giận bản thân động lòng trước.

Y ngồi thẳng tắp, đầu ngón tay ngưng tụ ánh sáng, hai tay vẽ phù văn giữa không trung tựa như ánh sao rơi xuống đầu ngón tay.

Y vừa vụng về hôn cô gái trong lòng, vừa ùn ùn truyền linh lực cho nàng.

Người kia lạc vào mắt nàng. Tần Uyển Uyển ngưng mắt nhìn một chốc, khẽ mỉm cười.

Tần Uyển Uyển chưa kịp phản ứng, Giản Hành Chi đã kéo nàng vào lòng, một tay y ôm eo nàng, một tay ấn sau đầu nàng, cúi đầu hôn.

“Giản Hành Chi.”

“Chuyện gì?”

“Người xoay đầu lại đây.”

Giản Hành Chi nghe nói thế, nghi hoặc quay đầu. Đúng lúc đó, y nhìn thấy Tần Uyển Uyển đột ngột chồm tới, ấn môi mình lên môi y.

Giản Hành Chi trợn tròn mắt, cơ thể cứng đờ, lập tức cảm giác linh lực mang theo vị ngọt thanh truyền từ giữa môi nàng tới.

Người kia lạc vào mắt nàng. Tần Uyển Uyển ngưng mắt nhìn một chốc, khẽ mỉm cười.

Y nhận thức được xảy ra chuyện gì, đẩy Tần Uyển Uyển ra, luống cuống nhìn nàng.

Tần Uyển Uyển bị đẩy ra thì ngây người, cũng cuống quít theo.

Nàng không nghĩ Giản Hành Chi sẽ làm vậy, đành ngượng ngùng giải thích: “Ta chỉ muốn giúp người mau chóng đạt kỳ Hóa Thần, chúng ta ra ngoài. Ta không…”

“Ta biết.”

“Bẩm sinh? Không phải con bẩm sinh tiên thể sao?”

Giản Hành Chi biết nàng hiểu lầm, vội vàng cắt lời nàng. Y muốn giải thích nhưng lại không biết mở miệng thế nào, nghẹn hồi lâu, cuối cùng chỉ cắn răng nói: “Ngược rồi.”

“Cái…”

Mùi hương Mị cốt trùng bay từ người Giản Hành Chi ra, tràn ngập mật thất.

Tần Uyển Uyển chưa kịp phản ứng, Giản Hành Chi đã kéo nàng vào lòng, một tay y ôm eo nàng, một tay ấn sau đầu nàng, cúi đầu hôn.

Y vừa vụng về hôn cô gái trong lòng, vừa ùn ùn truyền linh lực cho nàng.

Mùi hương Mị cốt trùng bay từ người Giản Hành Chi ra, tràn ngập mật thất.

Đây là người y muốn, là đầm xuân thủy trong lòng y.

Mà cho đến lúc này, y mới có can đảm thừa nhận dục vọng của y đối với Tần Uyển Uyển không hề liên quan đến hết thảy mọi thứ bên ngoài.

Mị cốt trùng chẳng qua chỉ là cái cớ để y che giấu phần sắc dục này. Từ đầu chí cuối, y đều muốn người này.

Trở thành thầy trò là vì không muốn tách khỏi nàng.

Tần Uyển Uyển biết y đang làm chuyện khác nên mới dồn hết can đảm, chậm rãi xoay đầu, nhìn thấy bóng lưng thanh niên xếp chân ngồi đó.

Giữ lại Mị cốt trùng là muốn tiến thêm một bước với nàng.

Y thích nàng, muốn chạm vào nàng, cũng không phải do cái gì ảnh hưởng. Chẳng qua người thiếu niên bắt lấy một lớp ngụy trang, che giấu dục vọng mà y cho rằng bất kham.

Hôm nay, Tần Uyển Uyển hôn y vì ra ngoài, nhưng y không phải.

Y hôn nàng, bởi vì y thích.

Giản Hành Chi nghe nói thế, nghi hoặc quay đầu. Đúng lúc đó, y nhìn thấy Tần Uyển Uyển đột ngột chồm tới, ấn môi mình lên môi y.

Đây là người đầu tiên y thích, y bằng lòng trao hết tất cả cho nàng.

Lúc Giản Hành Chi hôn nàng, tu vi chạy theo khí tức liên tục truyền vào thân thể Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển cũng nhân lúc này hòa nhập thần thức vào thần thức y, lợi dụng pháp quyết Tịch Sơn chữa trị thần thức cho y.

Môi bị cắn rách mang theo máu, mùi máu quẩn quanh răng môi.

Tựa như có tiếng lá xào xạc, gió mát lướt qua mặt, mọi thứ đều dịu dàng như say.

Giản Hành Chi cảm thấy y không bày ảo cảnh nhưng hết thảy giống như ảo cảnh.

Cũng ngay khoảnh khắc ý loạn tình mê, bỗng một tiếng nổ vang lên, linh khí phá tung vách tường ùn ùn kéo đến. Giản Hành Chi bảo vệ Tần Uyển Uyển theo bản năng, lăn một vòng sang bên cạnh, tiếp đó nhìn thấy Nam Phong, Thúy Lục, Tạ Cô Đường cùng nhau đứng giữa khói bụi mịt mù.

Nam Phong xúc động reo vang: “Chủ nhân! Giản đạo quân! Chúng ta tới cứu hai người đây!”

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

10 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chị thích anh rõ rành rành rồi kìa~~

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tự nhiên hôn nhau vậy hai đứa ơi, để tui từ từ load đã, bình thường chậm nhiệt lắm mà.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

“Chẳng qua người thiếu niên bắt lấy một lớp ngụy trang, che giấu dục vọng mà y cho rằng bất kham… Đây là người đầu tiên y thích, y bằng lòng trao hết tất cả cho nàng.” Thích đoạn này cực luôn á chời ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ủa ai mượn ai mượn tới cứu vậy????? Đang tình muốn xỉu luôn vậy mà…

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Ủa, vừa mới độ xong linh lực là được cứu luôn!

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

Mấy thanh niên kia phá mất khung cảnh nồng cháy của người ta ?

thuhi2
thuhi2
2 Năm Cách đây

tr ui bản chất ngứa đòn của bạn GHC: sao con kém vậy ?
chiện bẩm sinh đâu ai mún ? may lát sau còn bít hun hun lại ngta, tưởng đẩy ra thế nào ??

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Vất vả lắm mới đc hun hun mà sao mấy người vô cứu chi dậy? Tui còn tưởng phải song tu mấy ngày nữa cơ đấy. Khổ độc giả quá mà.

Phieu
Phieu
2 Năm Cách đây

Chương này thể hiện rõ tâm tình của anh nhà ghê, anh trưởng thành rồi huhu

Bình Lê
Bình Lê
2 Năm Cách đây

huhu sao lại phá đám giữa chừng thế này

10
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!