Cá muối cứu thế – Chương 102

Chương 102

Hướng về Thủ đô

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Nếu như trùng quái vật biết nói, nó sẽ tặng cho Văn Tư Thành ba chữ.

“Như ý mày.”

Văn Tư Thành không muốn mặt đối mặt bằng nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp với trùng quái vật, sau khi xác nhận nó ghim anh, anh bèn vội vàng xoay người bỏ chạy.

—— Bây giờ mà bị người ta nhìn thấy, thế nào cũng kéo anh đi tham gia thi đấu Thế vận hội Olympic.

Hai chân anh chạy rất nhanh nhưng không nhanh bằng chân ngọ nguậy của trùng quái vật, âm thanh vun vút của chân trước đã truyền tới bên tai.

Anh cũng nghe thy tiếngla hét tncông ca VânjThin và BùièHưng Nhu nhmõdn d quáiÍvt.

Chc do anhtrông ngon lành,dù sao thĩhình mt mìnhíanh cũng bng²c hai ngưiêkia, cho nênquái vt miđui theo anhèkhông buông.

Văn TưThành đoán hômnay anh phiòb mng tiĩđây, đèn kéoquân(*) bt đuhin lên trongíđu.

(*) Tương truynkhi cn kcái chết, conngưi s nhìníthy hình nhơđèn kéo quân

Nghĩ}đến mình sinh,ra ngm thìavàng, sng hơnhai mươi nămtrên đi, cóÍs tài snmà ngưi thưngáxài c điļkhông hết… Nhưòvy anh đãưkhông còn gì²tiếc nui!

Văn TưThành hết scıbi ai. Chngphi nhngõngưi không cótiếc nui lànhân vt btbuc phi hisinh trong phimìhay sao?

Anh cònìchưa mun chếtɩ——

Anh còn muníngm thêm nhiuphong cnh na.

Lưngíđau nhói!

Trùng quáiîvt đè anhjngã xung đt.

Nưcmiếng tanh hôiécách anh càngngày càng gn.

LongĬxong!”

Tiếng xingèxích vang lênivào thi đimónày tht êmtai.

Văn TưThành ngng đu,ch thy TngíHành Ch caogy đng ngưcếsáng ca,ĩcu hơi nângĨcánh tay, dâyĩxích đt ngtútrói quái vtếli, d dàngĺnghin nó thànhâbùn!

Văn Tư Thànhrưng rưng nưcèmt: “Tiu Tng,không ung anhđây thương cu…Hu hu hu,t cha conrp thi nhàmày. Anh chyímáu ri sao?”)

Vân Thin vàBùi Hưng Nhuìnhy qua kheInt, chy ti[bên ngưi VănêTư Thành, kimítra sơ quaĨming vết thươngïtrên lưng anh.Vân Thin nói:đ“B thương ngoàida, không nnglm.”

Văn TưThành ging như,cá chết ngiíphch dưi đt.

TngHành Ch nângIVăn Tư Thànhlên bng xingɪxích: “Vân Thin,ìchúng ta điđến ch anĩtoàn.”

Trán cu¸rn m hôi,ìáo khoác đngÏphc xc xếch,nút áo khôngìcài, chy tirt vi.

Vân Thinilo lng nhìnìcu: “Cu nkhông, sao cuĭli chy tiđđây?”

Trong trưngxut hin rtơnhiu côn trùngthế này, bênĬphía nhng ngưiįkia cũng vy.Ô T Hiïnói em vàanh Văn tiíBang hi ngưiÍchơi, tôi lolng nên chyti trưc, maymà kp lúc.”ì

Cu ngp ngngri li bsung: “Tôi đãgii quyết cônưtrùng trong trưngīhc, hc sinhívà giáo viênkhông sao.”

“Cuđgii lm.”

Liįkhen ca VânôThin khiến vànhɪtai Tng HànhɪCh ng đ.Đu ngón taycu hơi nhúcnhích mun nmýly tay VânéThin, nhưng nhcÎlên my lnri vn bêxung, đành đnggn Vân Thinhơn mt chút.

BùiHưng Nhu chyìđi tìm BùiChí Vũ, naơđưng đến nơiɩan toàn thì{chia tay bnh.

Văn Tư Thànhgi đin, biếtđưc tin ngưinhà anh đãri Hi Thànhíđi v phíaêhòn đo anítoàn nào đó.Anh đau lòngphn n, quyếtIđnh ôm bpĩđùi Vân chó.

Tînay v sau,fVân chó phíatrưc, anh vĩnhĭvin theo sau!

Bavà anh traiòkhông cn cũngíđưc.

Trên đưng điĩcó rt nhiucôn trùng khngl bt chtĬxut hin, Hi,Thành kéo còiİbáo đng, VânThin phát hin³trên đưng đãícó quân đi.

Nhìnthy súng ngcó th gâyãthương tích vicôn trùng khngl, Vân Thinth phào, hnįbên phía đngchí vân cũngkhông sao…

“Cn thn!”ĩ

Tng Hành Ch°dt Vân Thinkéo sang mtbên, tránh khi,khe nt đtãngt xut hin,Văn Tư Thànhĩb dây xíchnhc lên t{đng tránh né.

Quânnhân qua đưng²chng kiến cnhĩtưng d thưngnày cũng khôngīly làm l,hn là hômÏnay đã thyưquá nhiu nênĬtê lit ri.[

Bn h vaļbc loa bofnhóm ngưi VânThin mau đếnfch t nn,va tn côngquái vt.

Tng Hành¹Ch ch đnggiúp h x)lý côn trùngkhng l, cubiết đây làchuyn mà VânThin thích nhìnthy.

Mt thiếu niênda ngăm nhyĪt tòa luĩbên cnh ti,ãcu va đnhùbt ly Thinàtrong tay TngúHành Ch, chtũnhìn thy ánhìmt u ámÏca thiếu niênda trng, đngɨtác lp tcơkhng li.

Ô T:Hi : “CácIngưi chm quá.”j

Cu ly mtâbình xt phunïnưc bin lênImt.

Lão cáo giàâđang trongnhà xe bênôkia ch các³ngưi, mau lên,không nhanh mtİchút thì thànhph s niêmýphong.”

“Niêm phong?”ìVân Thin vàîVăn Tư Thànhđng thi lalên, Hi Thànhphn ng nhanhľvy sao?

Ô THi buông tay,ánói như làmnũng: “Sáng nayïTô Quân ngheăch gái nóichuyn tn thế,bèn thông quaVăn Nhân Duliên lc viĩb phn cpĩcao nơi này,¹cũng chng biếtbn h làmcách nào thuyếtphc đưc đámòngưi kia. Cácngưi nói khôngđưc, nhưng chcn chúng taīth hin nănglc, bn hkhông th khôngıtin.”

“Sau đóếthì sao?”

“CònĨthế nào na,Tô Quân sĮs dng nănglc khiến ngưi³ta thy ghétĩgiúp đ HióThành to mtkết gii tmthi, còn lithì bn ht lo liu.”

Trong lúc nóiãchuyn, đoàn ngưiđã ti nhàxe cn đến.

ĐâyЇlà mt chiếcľLand Rover, VănNhân Du và)Tô Quân đangɩngi ngay ngn}trong xe.

Vân Thinb kp giaúÔ T Hivà Tng HànhíCh, ngưi trưc°ta đu vàoļvai cô, ngưisau nm tayôcô không buông.

Chcn cô hơibiu hin vùngũvy, Tng HànhîCh s rưngìrưng nưc mt,ơnhóc mít ưtphát tác.

Văn Nhân²Du mang baotay trng điu[khin bánh lái,]giơ tay đyìmt kính, nhìnVăn Tư Thànhìphía sau thôngqua gương chiếuĩhu.

“Anh Văn,ìtrưc khi anhtrai anh đijđã ký kếttha thun viưtôi, bo tôichăm sóc anh,Ĩvì vy miľdn ngưi nhàmình đi trưcÎch không phiìb li anh.³Tôi nghĩ anhs hiu.”

VănTư Thành nhìnábn ngưi mangĨcùng mt khuônđmt trong xe,lm bm: “VyÏít nht nênıgi đin hocnhn tin choЇtôi ch. Thôiđi, tôi cũng:cm thy đi}theo mi ngưiĩan toàn hơn,ɨnht đnh phiúbo v tôiđó!”

Ô THi cưi hì¸hì: “Tng HànhìCh rt thíchanh Văn, choõnên chúng tôicũng không ghétếanh.”

Văn TưìThành không hiuļđu đuôi logic²li thế nào,İch cn hiulà bn hơs bo vİanh là đưc.,

Vân Thin hi:“Bây gi chúngta đi đâu,tôi mun vúTh đô.”

“Taếbiết.” Tô Quânĩthp ging nói:“Hin gi chúngıta phi raésân bay, HiThành tng chúng³ta mt máyĩbay và mtìphi công, sɩđưa chúng taıđến Th đô.”ò

Vân Thiển không ngờ Tô Quân đã giải quyết hết mọi lo lắng của cô.

Vân Thiển đáp: “Em cầu nguyện rồi, không có phản ứng.”

Một khi anh đã hứa với Giới, anh sẽ không để Vân Thiển xảy ra chuyện gì.

Nơi này cũng quá yên tĩnh rồi.

Thật không phụ cái danh quân sư.

Kinh, kình, kỉnh… Vân Thiển vừa liên tưởng từng chữ, vừa nhìn sang xung quanh, đột nhiên khóe mắt lướt qua một tấm gương tròn dùng để trang điểm.

Mờ mờ ảo ảo, tụ tập lại với nhau, số lượng đông đến đáng sợ.

“Hề hề.”

Thật không phụ cái danh quân sư.

Cô vẫn không liên lạc được với đồng chí Vân.

Sân bay, một máy bay đã chuẩn bị cất cánh, chỉ đợi hành khách của nó đến nơi.

Trừ hình dáng thực thể của bọn họ trong gương, còn có vô số bóng người hư ảo.

Land Rover màu đen lái vào sân bay, đoàn người lần lượt bước vào máy bay. Máy bay cất cánh, màng nhĩ ù lên, không lâu sau trời xanh mây trắng xuất hiện ngoài cửa sổ.

Chần chờ chốc lát, bọn họ chậm rãi ngẩng đầu.

Khoang máy bay vô cùng yên lặng, Văn Tư Thành phá vỡ bầu không khí yên ắng đó: “Em nói xem nhân tố tận thế sẽ là cái gì? Anh hoàn toàn không có đầu mối, bên chỗ em…”

Gương tròn dưới đất bất chợt nứt ra, vô số xúc tu giống như bóng đen đánh úp về phía họ!

Sau khi thấy rõ cảnh tượng trong gương, ai nấy cứng đờ người.

Vân Thiển đáp: “Em cầu nguyện rồi, không có phản ứng.”

“Ngài đồng chí Vân, ba nói cái gì, tín hiệu chỗ con nghe không rõ. Tín hiệu chập chờn quá, hay là ba phát định vị cho con đi!”

“Chị gái, lần này không thể trách bản thể, hình như ngài ấy gặp chút phiền phức, tạm thời không thể nào đáp lại chị.” Ô Tề Hải chỉ lên đầu: “Chỗ này chỉ có em từng nhận được thần lực của bản thể, em có thể cảm nhận được tình trạng hiện tại của ngài ấy.”

Văn Tư Thành chép miệng: “Chắc không, cảm giác con trùng kia giống lính lác hơn, thông tin chúng ta biết vẫn còn quá ít.”

Khoang máy bay vô cùng yên lặng, Văn Tư Thành phá vỡ bầu không khí yên ắng đó: “Em nói xem nhân tố tận thế sẽ là cái gì? Anh hoàn toàn không có đầu mối, bên chỗ em…”

Văn Tư Thành giật mình: “Thần linh cũng gặp phiền phức sao?”

Sau khi nhân viên hạ cánh, phi công lại bay trở về Hải Thành.

Ô Tề Hải: “Đúng vậy.”

Vân Thiển chỉ son kem đang mở nắp rơi trên đất: “Giống như ngay lúc mọi người đang sinh hoạt bình thường thì tự dưng bị thứ gì đó lôi đi hơn.”

Vân Thiển níu tóc dài trước ngực: “Aaa, hoàn toàn không biết phải làm sao, chẳng có một chút nhắc nhở thì đi đâu tìm nhân tố tận thế thật sự. Có khi nào là con trùng ban nãy không, tộc côn trùng xâm nhập à?”

Trông những người này rất lợi hại, đi theo bọn họ chắc chắn an toàn hơn, nhưng người nhà anh đều ở Hải Thành, anh phải trở về ở bên người nhà, cho dù là nguy hiểm bỏ mạng.

Văn Tư Thành chép miệng: “Chắc không, cảm giác con trùng kia giống lính lác hơn, thông tin chúng ta biết vẫn còn quá ít.”

Một khi anh đã hứa với Giới, anh sẽ không để Vân Thiển xảy ra chuyện gì.

Văn Tư Thành giật mình: “Thần linh cũng gặp phiền phức sao?”

Tầm mắt Tống Hành Chỉ dừng trên mái tóc bị cô làm rối bù: “Vân Thiển, em có chúng tôi, không cần lo lắng như vậy.”

Hai giờ sau, may bay đã đến Thủ đô.

Vân Thiển gượng cười: “Cảm ơn.”

“Chị gái, lần này không thể trách bản thể, hình như ngài ấy gặp chút phiền phức, tạm thời không thể nào đáp lại chị.” Ô Tề Hải chỉ lên đầu: “Chỗ này chỉ có em từng nhận được thần lực của bản thể, em có thể cảm nhận được tình trạng hiện tại của ngài ấy.”

Cô vẫn không liên lạc được với đồng chí Vân.

Đây là sân bay lớn nhất Thủ đô, đi từ bãi đáp máy bay vào phòng chờ, mọi người nhận thấy bất thường.

Thấy nụ cười ảm đạm của cô, mỗi một phân thân đều cảm thấy không vui.

Mỗi phân thân đều từng xưng vương xưng bá ở thế giới nhỏ thầm mắng trong lòng: Bản thể ăn hại.

Sao bản thể lại làm được thần linh nhỉ, đã là thần linh rồi mà còn để thế giới Vân Thiển biến thành thế giới tận thế, bình thường đi lung ta lung tung ở Thần giới mà chẳng có một chút quyền lực nào sao?

Văn Tư Thành: “Lẽ nào mọi người bất chợt gặp nguy hiểm, bị gọi đến nơi tị nạn?

Mỗi phân thân đều từng xưng vương xưng bá ở thế giới nhỏ thầm mắng trong lòng: Bản thể ăn hại.

Hai giờ sau, may bay đã đến Thủ đô.

Sau khi nhân viên hạ cánh, phi công lại bay trở về Hải Thành.

Trông những người này rất lợi hại, đi theo bọn họ chắc chắn an toàn hơn, nhưng người nhà anh đều ở Hải Thành, anh phải trở về ở bên người nhà, cho dù là nguy hiểm bỏ mạng.

Vân Thiển bấm số điện thoại Vân Kiến Quốc. Ngay khoảnh khắc nối máy, cô mở miệng nói: “Ba, ba đang ở đâu, con đến Thủ đô rồi, con đến tìm ba.”

“Vân…rè…. phải… rè… cẩn… thận với… kinh…”

Tấm gương nằm dưới đất, Vân Thiển nói suy đoán này cho những người khác. Tống Hành Chỉ sử dụng dây xích khều gương nhỏ khiến nó lại gần bọn họ một chút.

“Ngài đồng chí Vân, ba nói cái gì, tín hiệu chỗ con nghe không rõ. Tín hiệu chập chờn quá, hay là ba phát định vị cho con đi!”

“Vân…rè…. phải… rè… cẩn… thận với… kinh…”

“…Kinh!”

Ngay bên trên bọn họ, mái nhà dần dần tan biến, thay vào đó là một tấm gương bóng loáng.

“Alo, alo?” Vân Thiển gọi mấy tiếng, đầu dây bên kia điện thoại chỉ còn tiếng rè rè, tín hiệu trên màn hình điện thoại vẫn đầy sóng.

Sao bản thể lại làm được thần linh nhỉ, đã là thần linh rồi mà còn để thế giới Vân Thiển biến thành thế giới tận thế, bình thường đi lung ta lung tung ở Thần giới mà chẳng có một chút quyền lực nào sao?

Cô siết chặt điện thoại: “Không rõ xảy ra chuyện gì, chắc Thủ đô cũng gặp chuyện chẳng lành. Mọi người cẩn thận một chút.”

Truyền thông và Internet Thủ đô đều bình thường, mở các mạng xã hội và trang web tin tức cũng không phát hiện tin lạ.

Thấy nụ cười ảm đạm của cô, mỗi một phân thân đều cảm thấy không vui.

Đây là sân bay lớn nhất Thủ đô, đi từ bãi đáp máy bay vào phòng chờ, mọi người nhận thấy bất thường.

Nơi này cũng quá yên tĩnh rồi.

Land Rover màu đen lái vào sân bay, đoàn người lần lượt bước vào máy bay. Máy bay cất cánh, màng nhĩ ù lên, không lâu sau trời xanh mây trắng xuất hiện ngoài cửa sổ.

“Kinh” mà ngài đồng chí Vân nói trong điện thoại lúc nãy là gì?

Không những thế, bọn họ đi một vòng, chẳng những không có hành khách mà ngay cả bóng dáng nhân viên làm việc cũng không có.

Sân bay, một máy bay đã chuẩn bị cất cánh, chỉ đợi hành khách của nó đến nơi.

Điện thoại công tác vang lên liên tục, vali cỡ nhỏ vẫn còn để nguyên, trên ghế ngồi vẫn còn cuốn sách đang mở nằm rải rác, giống như tất cả mọi người bất chợt bốc hơi.

Bởi vì không rõ tình huống nên không ai dám tùy tiện mở miệng.

Bởi vì không rõ tình huống nên không ai dám tùy tiện mở miệng.

Lẽ nào là “Kính”, ám chỉ gương soi?

Cho đến khi Tống Hành Chỉ, Ô Tề Hải và Tô Quân lần lượt xác nhận nơi này không có nguy hiểm mới có người lên tiếng.

Văn Tư Thành: “Lẽ nào mọi người bất chợt gặp nguy hiểm, bị gọi đến nơi tị nạn?

Vân Thiển chỉ son kem đang mở nắp rơi trên đất: “Giống như ngay lúc mọi người đang sinh hoạt bình thường thì tự dưng bị thứ gì đó lôi đi hơn.”

“Kinh” mà ngài đồng chí Vân nói trong điện thoại lúc nãy là gì?

Vân Thiển níu tóc dài trước ngực: “Aaa, hoàn toàn không biết phải làm sao, chẳng có một chút nhắc nhở thì đi đâu tìm nhân tố tận thế thật sự. Có khi nào là con trùng ban nãy không, tộc côn trùng xâm nhập à?”

Kinh, kình, kỉnh… Vân Thiển vừa liên tưởng từng chữ, vừa nhìn sang xung quanh, đột nhiên khóe mắt lướt qua một tấm gương tròn dùng để trang điểm.

Lẽ nào là “Kính”, ám chỉ gương soi?

Tấm gương nằm dưới đất, Vân Thiển nói suy đoán này cho những người khác. Tống Hành Chỉ sử dụng dây xích khều gương nhỏ khiến nó lại gần bọn họ một chút.

Vẻ mặt những người kia hoảng sợ đập vào mặt kính, miệng mấp máy giống như đang cầu cứu bọn họ.

Sau khi thấy rõ cảnh tượng trong gương, ai nấy cứng đờ người.

Chần chờ chốc lát, bọn họ chậm rãi ngẩng đầu.

Ngay bên trên bọn họ, mái nhà dần dần tan biến, thay vào đó là một tấm gương bóng loáng.

Trừ hình dáng thực thể của bọn họ trong gương, còn có vô số bóng người hư ảo.

Mờ mờ ảo ảo, tụ tập lại với nhau, số lượng đông đến đáng sợ.

Không những thế, bọn họ đi một vòng, chẳng những không có hành khách mà ngay cả bóng dáng nhân viên làm việc cũng không có.

Vẻ mặt những người kia hoảng sợ đập vào mặt kính, miệng mấp máy giống như đang cầu cứu bọn họ.

Âm thanh bị kính cản lại, đó là tiếng cầu cứu vô thanh vô ích.

“Hề hề.”

Gương tròn dưới đất bất chợt nứt ra, vô số xúc tu giống như bóng đen đánh úp về phía họ!

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
3 Năm Cách đây

Hồi hộp quá. Liệu đây có phải là nhân tố tận thế ko nhỉ?

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

huhu mong đồng chí Vân không bị làm sao

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tống Hành Chỉ của tui, iu quá đi, lần nào cũng đúng lúc như vậy.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đụng tới thế giới thật thấy ghê hơn hẳn luôn.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Khổ thân Giới lúc nào cũng bị ghét bỏ??
Mong ba Vân sẽ thật an toàn

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!