Chương 102
Hướng về Thủ đô
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nếu như trùng quái vật biết nói, nó sẽ tặng cho Văn Tư Thành ba chữ.
“Như ý mày.”
Văn Tư Thành không muốn mặt đối mặt bằng nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp với trùng quái vật, sau khi xác nhận nó ghim anh, anh bèn vội vàng xoay người bỏ chạy.
—— Bây giờ mà bị người ta nhìn thấy, thế nào cũng kéo anh đi tham gia thi đấu Thế vận hội Olympic.
Hai chân anh chạy rất nhanh nhưng không nhanh bằng chân ngọ nguậy của trùng quái vật, âm thanh vun vút của chân trước đã truyền tới bên tai.
Anh cũng nghe thấy tiếngἰla hét tấnốcông của VânjThiển và BùièHướng Nhu nhằmõdẫn dụ quáiÍvật.
Chắc do anhổtrông ngon lành,ỗdù sao thểĩhình một mìnhíanh cũng bằng²cả hai ngườiêkia, cho nênẽquái vật mớiἰđuổi theo anhèkhông buông.
Văn TưữThành đoán hômịnay anh phảiòbỏ mạng tạiĩđây, đèn kéoḻquân(*) bắt đầuḹhiện lên trongíđầu.
(*) Tương truyềnọkhi cận kềắcái chết, conịngười sẽ nhìníthấy hình ảnhơđèn kéo quân
Nghĩ}đến mình sinh,ra ngậm thìaἵvàng, sống hơnỉhai mươi nămἶtrên đời, cóÍsố tài sảnỵmà người thườngáxài cả đờiļkhông hết… Nhưòvậy anh đãưkhông còn gì²tiếc nuối!
Văn TưḷThành hết sứcıbi ai. Chẳngổphải nhữngõngười không cóἴtiếc nuối làủnhân vật bắtỉbuộc phải hiửsinh trong phimìhay sao?
Anh cònìchưa muốn chếtɩ——
Anh còn muốníngắm thêm nhiềuậphong cảnh nữa.
Lưngíđau nhói!
Trùng quáiîvật đè anhjngã xuống đất.
Nướcịmiếng tanh hôiécách anh càngἱngày càng gần.
“LoảngĬxoảng!”
Tiếng xiềngèxích vang lênivào thời điểmónày thật êmềtai.
Văn TưảThành ngẩng đầu,ửchỉ thấy TốngíHành Chỉ caoἳgầy đứng ngượcếsáng ở cửa,ĩcậu hơi nângĨcánh tay, dâyĩxích đột ngộtútrói quái vậtếlại, dễ dàngĺnghiền nó thànhâbùn!
Văn Tư Thànhịrưng rưng nướcèmắt: “Tiểu Tống,ẳkhông uổng anhἷđây thương cậu…ịHu hu hu,ἴtổ cha conἱrệp thối nhàἵmày. Anh chảyímáu rồi sao?”)
Vân Thiển vàợBùi Hướng Nhuìnhảy qua kheInứt, chạy tới[bên người VănêTư Thành, kiểmítra sơ quaĨmiệng vết thươngïtrên lưng anh.ịVân Thiển nói:đ“Bị thương ngoàiạda, không nặngἲlắm.”
Văn TưủThành giống như,cá chết ngồiíphịch dưới đất.
TốngịHành Chỉ nângIVăn Tư Thànhữlên bằng xiềngɪxích: “Vân Thiển,ìchúng ta điἷđến chỗ anĩtoàn.”
Trán cậu¸rịn mồ hôi,ìáo khoác đồngÏphục xốc xếch,ậnút áo khôngìcài, chạy tớiịrất vội.
Vân Thiểnilo lắng nhìnìcậu: “Cậu ổnỏkhông, sao cậuĭlại chạy tớiđđây?”
“Trong trườngởxuất hiện rấtơnhiều côn trùngẽthế này, bênĬphía những ngườiįkia cũng vậy.ặÔ Tề Hảiïnói em vàἲanh Văn tớiíBang hội ngườiÍchơi, tôi loἶlắng nên chạy‹tới trước, mayịmà kịp lúc.”ì
Cậu ngập ngừngửrồi lại bổữsung: “Tôi đãἷgiải quyết cônưtrùng trong trườngīhọc, học sinhívà giáo viênờkhông sao.”
“Cậuđgiỏi lắm.”
Lờiįkhen của VânôThiển khiến vànhɪtai Tống HànhɪChỉ ửng đỏ.ỉĐầu ngón tayἶcậu hơi nhúcộnhích muốn nắmýlấy tay VânéThiển, nhưng nhấcÎlên mấy lầnἷrồi vẫn bỏêxuống, đành đứngểgần Vân Thiểnἳhơn một chút.
BùiἴHướng Nhu chạyìđi tìm BùiểChí Vũ, nửaơđường đến nơiɩan toàn thì{chia tay bọnỡhọ.
Văn Tư Thànhồgọi điện, biếtỉđược tin ngườiḽnhà anh đãỷrời Hải Thànhíđi về phíaêhòn đảo anítoàn nào đó.ἳAnh đau lòngỉphẫn nộ, quyếtIđịnh ôm bắpĩđùi Vân chó.
Từînay về sau,fVân chó phíaảtrước, anh vĩnhĭviễn theo sau!
Baẫvà anh traiòkhông cần cũngíđược.
Trên đường điĩcó rất nhiềuệcôn trùng khổngệlồ bất chợtĬxuất hiện, Hải,Thành kéo còiİbáo động, VânẹThiển phát hiện³trên đường đãícó quân đội.
Nhìnộthấy súng ốngỉcó thể gâyãthương tích vớiḷcôn trùng khổngḻlồ, Vân Thiểnằthở phào, hẳnįbên phía đồngỷchí vân cũngἰkhông sao…
“Cẩn thận!”ĩ
Tống Hành Chỉ°dắt Vân Thiển‹kéo sang mộtỗbên, tránh khỏi,khe nứt độtãngột xuất hiện,ọVăn Tư Thànhĩbị dây xíchỏnhấc lên tự{động tránh né.
Quânịnhân qua đường²chứng kiến cảnhĩtượng dị thườngồnày cũng khôngīlấy làm lạ,ệhẳn là hômÏnay đã thấyưquá nhiều nênĬtê liệt rồi.[
Bọn họ vừaļbắc loa bảofnhóm người VânẻThiển mau đếnfchỗ tị nạn,ềvừa tấn côngủquái vật.
Tống Hành¹Chỉ chủ độngờgiúp họ xử)lý côn trùngḹkhổng lồ, cậuẻbiết đây làứchuyện mà VânổThiển thích nhìnỹthấy.
Một thiếu niênỵda ngăm nhảyĪtừ tòa lầuĩbên cạnh tới,ãcậu vừa địnhùbắt lấy Thiểnàtrong tay TốngúHành Chỉ, chợtũnhìn thấy ánhìmắt u ámÏcủa thiếu niênḹda trắng, độngɨtác lập tứcơkhựng lại.
Ô Tề:Hải : “CácIngười chậm quá.”j
Cậu lấy mộtâbình xịt phunïnước biển lênImặt.
“Lão cáo giàâđang ở trongἷnhà xe bênôkia chờ các³người, mau lên,ạkhông nhanh mộtİchút thì thànhổphố sẽ niêmýphong.”
“Niêm phong?”ìVân Thiển vàîVăn Tư Thànhậđồng thời laọlên, Hải Thànhằphản ứng nhanhľvậy sao?
Ô TềầHải buông tay,ánói như làmắnũng: “Sáng nayïTô Quân ngheăchị gái nóiậchuyện tận thế,ỡbèn thông quaầVăn Nhân Duỉliên lạc vớiĩbộ phận cấpĩcao nơi này,¹cũng chẳng biếtễbọn họ làmắcách nào thuyếtẫphục được đámòngười kia. Cácẩngười nói khôngồđược, nhưng chỉẽcần chúng taīthể hiện năngụlực, bọn họốkhông thể khôngıtin.”
“Sau đóếthì sao?”
“CònĨthế nào nữa,ọTô Quân sẽĮsử dụng năngḻlực khiến người³ta thấy ghétĩgiúp đỡ HảióThành tạo mộtằkết giới tạmẻthời, còn lạiệthì bọn họỗtự lo liệu.”ἶ
Trong lúc nóiãchuyện, đoàn ngườiỏđã tới nhàỵxe cần đến.
ĐâyЇlà một chiếcľLand Rover, VănἴNhân Du và)Tô Quân đangɩngồi ngay ngắn}trong xe.
Vân Thiểnụbị kẹp giữaúÔ Tề Hảiḻvà Tống HànhíChỉ, người trước°tựa đầu vàoļvai cô, ngườiἱsau nắm tayôcô không buông.
Chỉấcần cô hơiựbiểu hiện vùngũvẫy, Tống HànhîChỉ sẽ rưngìrưng nước mắt,ơnhóc mít ướtἳphát tác.
Văn Nhân²Du mang baoỡtay trắng điều[khiển bánh lái,]giơ tay đẩyìmắt kính, nhìnịVăn Tư Thànhìphía sau thôngẳqua gương chiếuĩhậu.
“Anh Văn,ìtrước khi anhịtrai anh đijđã ký kếtịthỏa thuận vớiưtôi, bảo tôiầchăm sóc anh,Ĩvì vậy mớiľdẫn người nhàựmình đi trướcÎchứ không phảiìbỏ lại anh.³Tôi nghĩ anhẽsẽ hiểu.”
VănỷTư Thành nhìnábốn người mangĨcùng một khuônđmặt trong xe,ểlẩm bẩm: “VậyÏít nhất nênıgọi điện hoặcợnhắn tin choЇtôi chứ. Thôiḹđi, tôi cũng:cảm thấy đi}theo mọi ngườiĩan toàn hơn,ɨnhất định phảiúbảo vệ tôiḷđó!”
Ô TềằHải cười hì¸hì: “Tống HànhìChỉ rất thíchỉanh Văn, choõnên chúng tôiẩcũng không ghétếanh.”
Văn TưìThành không hiểuļđầu đuôi logic²lời thế nào,İchỉ cần hiểuịlà bọn họơsẽ bảo vệİanh là được.,
Vân Thiển hỏi:ḻ“Bây giờ chúngỉta đi đâu,ởtôi muốn vềúThủ đô.”
“Taếbiết.” Tô Quânĩthấp giọng nói:ỉ“Hiện giờ chúngıta phải raésân bay, HảiỉThành tặng chúng³ta một máyĩbay và mộtìphi công, sẽɩđưa chúng taıđến Thủ đô.”ò
Vân Thiển không ngờ Tô Quân đã giải quyết hết mọi lo lắng của cô.
Vân Thiển đáp: “Em cầu nguyện rồi, không có phản ứng.”
…
Một khi anh đã hứa với Giới, anh sẽ không để Vân Thiển xảy ra chuyện gì.
Nơi này cũng quá yên tĩnh rồi.
Thật không phụ cái danh quân sư.
Kinh, kình, kỉnh… Vân Thiển vừa liên tưởng từng chữ, vừa nhìn sang xung quanh, đột nhiên khóe mắt lướt qua một tấm gương tròn dùng để trang điểm.
Mờ mờ ảo ảo, tụ tập lại với nhau, số lượng đông đến đáng sợ.
“Hề hề.”
…
Thật không phụ cái danh quân sư.
Cô vẫn không liên lạc được với đồng chí Vân.
Sân bay, một máy bay đã chuẩn bị cất cánh, chỉ đợi hành khách của nó đến nơi.
Trừ hình dáng thực thể của bọn họ trong gương, còn có vô số bóng người hư ảo.
Land Rover màu đen lái vào sân bay, đoàn người lần lượt bước vào máy bay. Máy bay cất cánh, màng nhĩ ù lên, không lâu sau trời xanh mây trắng xuất hiện ngoài cửa sổ.
Chần chờ chốc lát, bọn họ chậm rãi ngẩng đầu.
Khoang máy bay vô cùng yên lặng, Văn Tư Thành phá vỡ bầu không khí yên ắng đó: “Em nói xem nhân tố tận thế sẽ là cái gì? Anh hoàn toàn không có đầu mối, bên chỗ em…”
Gương tròn dưới đất bất chợt nứt ra, vô số xúc tu giống như bóng đen đánh úp về phía họ!
Sau khi thấy rõ cảnh tượng trong gương, ai nấy cứng đờ người.
Vân Thiển đáp: “Em cầu nguyện rồi, không có phản ứng.”
“Ngài đồng chí Vân, ba nói cái gì, tín hiệu chỗ con nghe không rõ. Tín hiệu chập chờn quá, hay là ba phát định vị cho con đi!”
“Chị gái, lần này không thể trách bản thể, hình như ngài ấy gặp chút phiền phức, tạm thời không thể nào đáp lại chị.” Ô Tề Hải chỉ lên đầu: “Chỗ này chỉ có em từng nhận được thần lực của bản thể, em có thể cảm nhận được tình trạng hiện tại của ngài ấy.”
Văn Tư Thành chép miệng: “Chắc không, cảm giác con trùng kia giống lính lác hơn, thông tin chúng ta biết vẫn còn quá ít.”
Khoang máy bay vô cùng yên lặng, Văn Tư Thành phá vỡ bầu không khí yên ắng đó: “Em nói xem nhân tố tận thế sẽ là cái gì? Anh hoàn toàn không có đầu mối, bên chỗ em…”
Văn Tư Thành giật mình: “Thần linh cũng gặp phiền phức sao?”
Sau khi nhân viên hạ cánh, phi công lại bay trở về Hải Thành.
Ô Tề Hải: “Đúng vậy.”
Vân Thiển chỉ son kem đang mở nắp rơi trên đất: “Giống như ngay lúc mọi người đang sinh hoạt bình thường thì tự dưng bị thứ gì đó lôi đi hơn.”
Vân Thiển níu tóc dài trước ngực: “Aaa, hoàn toàn không biết phải làm sao, chẳng có một chút nhắc nhở thì đi đâu tìm nhân tố tận thế thật sự. Có khi nào là con trùng ban nãy không, tộc côn trùng xâm nhập à?”
Trông những người này rất lợi hại, đi theo bọn họ chắc chắn an toàn hơn, nhưng người nhà anh đều ở Hải Thành, anh phải trở về ở bên người nhà, cho dù là nguy hiểm bỏ mạng.
Văn Tư Thành chép miệng: “Chắc không, cảm giác con trùng kia giống lính lác hơn, thông tin chúng ta biết vẫn còn quá ít.”
Một khi anh đã hứa với Giới, anh sẽ không để Vân Thiển xảy ra chuyện gì.
Văn Tư Thành giật mình: “Thần linh cũng gặp phiền phức sao?”
Tầm mắt Tống Hành Chỉ dừng trên mái tóc bị cô làm rối bù: “Vân Thiển, em có chúng tôi, không cần lo lắng như vậy.”
Hai giờ sau, may bay đã đến Thủ đô.
Vân Thiển gượng cười: “Cảm ơn.”
“Chị gái, lần này không thể trách bản thể, hình như ngài ấy gặp chút phiền phức, tạm thời không thể nào đáp lại chị.” Ô Tề Hải chỉ lên đầu: “Chỗ này chỉ có em từng nhận được thần lực của bản thể, em có thể cảm nhận được tình trạng hiện tại của ngài ấy.”
Cô vẫn không liên lạc được với đồng chí Vân.
Đây là sân bay lớn nhất Thủ đô, đi từ bãi đáp máy bay vào phòng chờ, mọi người nhận thấy bất thường.
Thấy nụ cười ảm đạm của cô, mỗi một phân thân đều cảm thấy không vui.
Mỗi phân thân đều từng xưng vương xưng bá ở thế giới nhỏ thầm mắng trong lòng: Bản thể ăn hại.
Sao bản thể lại làm được thần linh nhỉ, đã là thần linh rồi mà còn để thế giới Vân Thiển biến thành thế giới tận thế, bình thường đi lung ta lung tung ở Thần giới mà chẳng có một chút quyền lực nào sao?
Văn Tư Thành: “Lẽ nào mọi người bất chợt gặp nguy hiểm, bị gọi đến nơi tị nạn?
Mỗi phân thân đều từng xưng vương xưng bá ở thế giới nhỏ thầm mắng trong lòng: Bản thể ăn hại.
Hai giờ sau, may bay đã đến Thủ đô.
Sau khi nhân viên hạ cánh, phi công lại bay trở về Hải Thành.
Trông những người này rất lợi hại, đi theo bọn họ chắc chắn an toàn hơn, nhưng người nhà anh đều ở Hải Thành, anh phải trở về ở bên người nhà, cho dù là nguy hiểm bỏ mạng.
Vân Thiển bấm số điện thoại Vân Kiến Quốc. Ngay khoảnh khắc nối máy, cô mở miệng nói: “Ba, ba đang ở đâu, con đến Thủ đô rồi, con đến tìm ba.”
“Vân…rè…. phải… rè… cẩn… thận với… kinh…”
Tấm gương nằm dưới đất, Vân Thiển nói suy đoán này cho những người khác. Tống Hành Chỉ sử dụng dây xích khều gương nhỏ khiến nó lại gần bọn họ một chút.
“Ngài đồng chí Vân, ba nói cái gì, tín hiệu chỗ con nghe không rõ. Tín hiệu chập chờn quá, hay là ba phát định vị cho con đi!”
“Vân…rè…. phải… rè… cẩn… thận với… kinh…”
“…Kinh!”
Ngay bên trên bọn họ, mái nhà dần dần tan biến, thay vào đó là một tấm gương bóng loáng.
“Alo, alo?” Vân Thiển gọi mấy tiếng, đầu dây bên kia điện thoại chỉ còn tiếng rè rè, tín hiệu trên màn hình điện thoại vẫn đầy sóng.
Sao bản thể lại làm được thần linh nhỉ, đã là thần linh rồi mà còn để thế giới Vân Thiển biến thành thế giới tận thế, bình thường đi lung ta lung tung ở Thần giới mà chẳng có một chút quyền lực nào sao?
Cô siết chặt điện thoại: “Không rõ xảy ra chuyện gì, chắc Thủ đô cũng gặp chuyện chẳng lành. Mọi người cẩn thận một chút.”
Truyền thông và Internet Thủ đô đều bình thường, mở các mạng xã hội và trang web tin tức cũng không phát hiện tin lạ.
Thấy nụ cười ảm đạm của cô, mỗi một phân thân đều cảm thấy không vui.
Đây là sân bay lớn nhất Thủ đô, đi từ bãi đáp máy bay vào phòng chờ, mọi người nhận thấy bất thường.
Nơi này cũng quá yên tĩnh rồi.
Land Rover màu đen lái vào sân bay, đoàn người lần lượt bước vào máy bay. Máy bay cất cánh, màng nhĩ ù lên, không lâu sau trời xanh mây trắng xuất hiện ngoài cửa sổ.
“Kinh” mà ngài đồng chí Vân nói trong điện thoại lúc nãy là gì?
Không những thế, bọn họ đi một vòng, chẳng những không có hành khách mà ngay cả bóng dáng nhân viên làm việc cũng không có.
Sân bay, một máy bay đã chuẩn bị cất cánh, chỉ đợi hành khách của nó đến nơi.
Điện thoại công tác vang lên liên tục, vali cỡ nhỏ vẫn còn để nguyên, trên ghế ngồi vẫn còn cuốn sách đang mở nằm rải rác, giống như tất cả mọi người bất chợt bốc hơi.
Bởi vì không rõ tình huống nên không ai dám tùy tiện mở miệng.
Bởi vì không rõ tình huống nên không ai dám tùy tiện mở miệng.
Lẽ nào là “Kính”, ám chỉ gương soi?
Cho đến khi Tống Hành Chỉ, Ô Tề Hải và Tô Quân lần lượt xác nhận nơi này không có nguy hiểm mới có người lên tiếng.
Văn Tư Thành: “Lẽ nào mọi người bất chợt gặp nguy hiểm, bị gọi đến nơi tị nạn?
Vân Thiển chỉ son kem đang mở nắp rơi trên đất: “Giống như ngay lúc mọi người đang sinh hoạt bình thường thì tự dưng bị thứ gì đó lôi đi hơn.”
“Kinh” mà ngài đồng chí Vân nói trong điện thoại lúc nãy là gì?
Vân Thiển níu tóc dài trước ngực: “Aaa, hoàn toàn không biết phải làm sao, chẳng có một chút nhắc nhở thì đi đâu tìm nhân tố tận thế thật sự. Có khi nào là con trùng ban nãy không, tộc côn trùng xâm nhập à?”
Kinh, kình, kỉnh… Vân Thiển vừa liên tưởng từng chữ, vừa nhìn sang xung quanh, đột nhiên khóe mắt lướt qua một tấm gương tròn dùng để trang điểm.
Lẽ nào là “Kính”, ám chỉ gương soi?
Tấm gương nằm dưới đất, Vân Thiển nói suy đoán này cho những người khác. Tống Hành Chỉ sử dụng dây xích khều gương nhỏ khiến nó lại gần bọn họ một chút.
Vẻ mặt những người kia hoảng sợ đập vào mặt kính, miệng mấp máy giống như đang cầu cứu bọn họ.
Sau khi thấy rõ cảnh tượng trong gương, ai nấy cứng đờ người.
Chần chờ chốc lát, bọn họ chậm rãi ngẩng đầu.
Ngay bên trên bọn họ, mái nhà dần dần tan biến, thay vào đó là một tấm gương bóng loáng.
Trừ hình dáng thực thể của bọn họ trong gương, còn có vô số bóng người hư ảo.
Mờ mờ ảo ảo, tụ tập lại với nhau, số lượng đông đến đáng sợ.
Không những thế, bọn họ đi một vòng, chẳng những không có hành khách mà ngay cả bóng dáng nhân viên làm việc cũng không có.
Vẻ mặt những người kia hoảng sợ đập vào mặt kính, miệng mấp máy giống như đang cầu cứu bọn họ.
Âm thanh bị kính cản lại, đó là tiếng cầu cứu vô thanh vô ích.
“Hề hề.”
Gương tròn dưới đất bất chợt nứt ra, vô số xúc tu giống như bóng đen đánh úp về phía họ!
Hồi hộp quá. Liệu đây có phải là nhân tố tận thế ko nhỉ?
huhu mong đồng chí Vân không bị làm sao
Tống Hành Chỉ của tui, iu quá đi, lần nào cũng đúng lúc như vậy.
Đụng tới thế giới thật thấy ghê hơn hẳn luôn.
Khổ thân Giới lúc nào cũng bị ghét bỏ??
Mong ba Vân sẽ thật an toàn