Chương 103
Suy đoán nhân tố
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Cái bóng tấn công, Vân Thiển lập tức được Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải bảo vệ sau lưng. Không thể tới gần, cái bóng quay ngược sang tấn công người có hình thể to lớn nhất.
Văn Tư Thành lập tức mắng một câu hay thật, sau đó nhảy ra sau lưng Văn Nhân Du trốn.
Nào biết Văn Nhân Du liếc anh, xê dịch bước chân, chậm rãi trốn sau lưng Tô Quân.
Văn Tư Thành: “…”
Anh chợt nhớ ra trong đám người kia, Văn Nhân Du chỉ có chút khả năng kiếm tiền, không có sức mạnh đặc biệt, là người bình thường giống anh.
Cái bóng không tấn côngɩđược Văn TưừThành mà đụngóthẳng vào váchἰtường đá quý.
VănồTư Thành rưngírưng nước mắtĩnhìn sang TôịQuân, đúng là)người tốt cảỗđời bình an.
Cáiĺbóng tấn côngïthất bại, lầnĭlượt bị ngănổngoài bức tường:đá quý vàỗxiềng xích, nóệthẹn quá hóaïgiận lui lạiỉchỗ cũ.
Vân Thiển(để ý cáiỹbóng không phảiĺchui ra từ[khe hở tấmýgương, mà chuiýra từ cáiḷbóng của gươngểsoi được đènἵchiếu hắt sáng.
LạiĮnhìn không gian¸xung quanh, rìaìbóng đổ trênİmỗi một vậtòthể được ánhÍđèn chiếu raìkhông hề thẳngắthớm, chúng nóẹhơi nhấp nhôìgiống như sóngìbiển gợn sóng.
…Cáiἷbóng?
Bóng của bọnấhọ?
Vân Thiển nhìnỉdưới chân, phátữhiện rìa bóngỉđổ của cô,êÔ Tề Hảiựvà Tống HànhÎChỉ đều trởīnên nhấp nhô,ộvội vàng nhắcịnhở: “Cẩn thậnócái bóng.”
Đámİngười Tô Quâníphát hiện dịắthường.
Dây xích dướiİchân Tống HànhởChỉ đột ngộtỗvươn ra đâmềvào ánh đènớbốn phía, tiếngĩđèn chiếu sáng¹vỡ nát, vẫnicòn ánh sángăbên ngoài chiếu²vào.
Tống Hành Chỉĩcao giọng hétặlên: “Tô Quân.”ẫ
Không cần TốngĺHành Chỉ nhắcïnhở, Tô Quânìđã khống chếèsức mạnh đáàquý của ảoiảnh đá quý,}điều động Đáặhấp thụ ánhýsáng để chặn,sáng.
Đá hấp thụ‹ánh sáng trongἲsuốt không màu,úgiống như tênưgọi của nó,ìcó thể hútíhết tất cảἳánh sáng.
Bên trongỏtối đen, giơảtay không thấyÍnăm ngón, chỉắcó tiếng hítụthở khe khẽ.
Tốiụtăm chỉ ảnhìhưởng tới nhữngìngười khác, ÔọTề Hải thìİchẳng ảnh hưởng,õbóng tối nơiỉđáy biển cònệtối hơn, hunổhút hơn nơiếnày. Con ngươiồcậu hơi phátểquang, giống nhưἰđèn hiệu trongồđêm.
“Ha ha haĨ——” Văn TưỉThành bịt miệng:ἶ“Xin lỗi, dù‹tình cảnh nghiêmởtrọng thế nàyỉnhưng tôi khôngḹnhịn được cười,ἶmắt cậu nhưɩvậy trông thậtơgiống Jinkela(*).”
(*)ịÁm chỉ quảngẩcáo phân bónɪJinkela ở TrungÏQuốc. Quảng cáoỗnày phóng đạiắquá mức tới¹độ không thậtànên trở nên²nổi tiếng, trong,quảng cáo cóľmột người châuổPhi, có lẽỉtác giả muốnỡnói sự khácơbiệt nổi bậtịgiữa đôi mắtẩvà làn daâcủa Ô TềẵHải trông giốngɪngười này.
Vân Thiển:ẩ“Phụt.”
Những ngườiÍkhác cũng khôngénhịn được cười.
ÔỉTề Hải: “?”ỗ
Nể mặt VănữTư Thành khiếnểchị gái vuiɪvẻ, cậu không}tính sổ vớiἳanh.
Không có ánhấsáng, không thểềtạo bóng. BọnĬhọ không phảiậđối mặt vớiứsự uy hiếpẳcủa cái bóng,ỏcó thể bìnhịtĩnh suy nghĩítình hình hiệnétại.
“Những người trongớgương kia làợthật sao? Nếuịtất cả mọi}người đều bịἱnhốt trong gương,ỉchúng ta làmἷsao cứu họ,óđập vỡ gươngđcó gây tổnĩthương cho ngườiĩbên trong không?”ĩ
Tô Quân đềấnghị bọn họứcó thể rờiểkhỏi nơi nàyỉtrước, Vân Thiểnἲcòn phải đi{tìm ba, chuyệnἷcứu người tínhđsau.
Vân Thiển lạiḽnói nếu ngàiởđồng chí Vânúbiết cô bỏ}mặc sinh mạngínhiều người nhưịvậy, cho dùỏgặp ông thìĮông cũng sẽ(chặt chân cô.
NhómừTống Hành Chỉicó năng lực)không có nghĩaỉlà cô cóỉnăng lực, côứkhông thể nàoInói người khácằđi giúp nhữngЇchuyện này, nhưngợcô cũng khôngẻthể lừa mìnhıdối người.
Chỉ cầnĪcô có ýẽcứu người, nhómụTống Hành Chỉìsẽ giúp cô.
VânfThiển: “…”
Vì‹sao lương tâmívà đạo đứcĩcủa cô cứĨxuất hiện nhữngổlúc không cầnļthiết vậy?
Giờ phútīnày, xung quanhứtối tù mù,ấchỉ có Ô¸Tề Hải nhìnỉthấy cảnh tượngỉtrong kính.
Cậu miêu°tả hình ảnhỉtrong đó.
Tình cảnhịkhác với lúcìnãy bọn họãnhìn thấy. Sauĭkhi bên trongĩbị bóng tốiọbao phủ, bóngĬngười trong gươngậcũng biến mất,ókhông còn ảnhữphản chiếu củaãbọn họ.
Thay vào)đó là đủỉloại người đangἲchờ ở phòngãchờ máy bay,ɪvẻ mặt bọnẻhọ thản nhiên,{giống như vốn¹không biết mìnhôbị nhốt trongữgương.
Tất cả vậtựthể trong gươngἶđều là vậtẹthể phản chiếu,ăcũng tức làòthế giới trongígương của thếjgiới này.
Người vàịvật ở thếĩgiới trong gươngòđều không cóĺbóng…
Tống Hành Chỉïvà Ô TềéHải chạm vàoígương, không hề}có bất kỳíbiến hóa nào.
Gươngẵsoi rất kiênủcố, không thểệdễ dàng phá]vỡ.
“Chúng ta nghĩàcách vào bênètrong gương đậpộvỡ nó?”
“Nếuớvào rồi lạiâkhông ra đượcèthì sao? Lỡẻnhư ngay cảĨchúng ta cũngļbị khống chế,ïgiống như ảnhặngười trong gương¸thì sao?”
“Trongḹcác phân thân,ẹtôi cứng cáp(nhất, chỉ cầnếmột mình tôiἵvào, các ngườiíở ngoài bảo)vệ chị gái…ộDù cho thậtìsự bị khống]chế, chỉ cầnľcảm xúc cácîngười dao độngénhắc nhở tôi,ẽtôi sẽ cóịthể tỉnh táoĨtrở lại.”
“Ýìkiến này khôngḹtồi, cậu muốnívào thế nào?”Ĩ
“Cái bóng lúcỏnãy… để nóἷkéo tôi vào.”ị
“Đợi đã.” VănἳTư Thành giơịcánh tay mậpẫmạp: “Hình nhưỗcách thức tạoộlập thế giới,ôsau đó kéoễngười khác vàoìthế giới củaổmình hơi quenớquen thì phải?”ĩ
Mắt Tống HànhĩChỉ ửng đỏ,ơvô tội nói:ị“Tất cả nhìnưtôi làm gì,[tôi biết tôiịkhông đúng, sauồnày tôi sẽộkhông làm chuyệnấđó nữa.”
VănáTư Thành xuaỹtay: “Không khôngưkhông, ý tôiầlà —— Cậuửvà nó soồtài thử xem.”ể
Tống Hành Chỉ:ẽ“?”
Nghe lờiẩcủa Văn TưïThành, Tống HànhệChỉ dường nhưİsuy nghĩ gìļđó.
“Để tôi thửíxem.”
Tống HànhἶChỉ đồng ýăyêu cầu củaùanh.
Bề ngoài VânóThiển bình tĩnh,ệnhưng trong lòngĩvô cùng loİlắng.
“Rốt cuộc tấmỉgương này làọcái gì, đángìlý thế giới°chúng ta khôngỳcó thứ nàyệmới đúng, cóờphải là của²thế giới tậnỵthế khác không?”è
…
“Thứ tôi mangívề chắc chắnjlà vũ khíЇthần chọn, đãĨqua sự giámἵđịnh của bangíhội, xác địnhìlà chiếc gươngựthần từng dùng,Īcó thể pháníchiếu nhân tốổtận thế. Nóứvẫn luôn nằmđyên trong baloắcủa tôi, làmisao tôi biếtịnó biến thànhớnhư vậy?”
Trong bóng tối đen kịt, một giọng nữ nghẹn ngào vang lên. Cô không hiểu vì sao đồng bạn lại đổ hết sai lầm lên đầu mình.
Đặng Lan Lan: “Chúng ta thỉnh thần tới, vũ khí của thần linh, đương nhiên chỉ có thần linh có thể giải quyết nó.”
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, có ai để ý tôi đâu. Mọi người đều cảm thấy tôi không tìm được vũ khí thần chọn nên chê nho chua(*). Tôi nhổ vào!”
“Lúc đó, tôi đã cảm thấy vũ khí thần chọn có thể mang về thế giới hiện thực rất bất thường, về sau chuyện người bản xứ thế giới tận thế có thể đến thế giới chúng ta càng bất thường hơn, nhưng rốt cuộc lại chẳng ai quan tâm chuyện đó.”
Thiên Hành Kiện bất chợt lẩm bẩm.
“Lúc đó, tôi đã cảm thấy vũ khí thần chọn có thể mang về thế giới hiện thực rất bất thường, về sau chuyện người bản xứ thế giới tận thế có thể đến thế giới chúng ta càng bất thường hơn, nhưng rốt cuộc lại chẳng ai quan tâm chuyện đó.”
Có người càu nhàu: “Nhưng nơi này chỉ có cô có thể thỉnh thần, nửa cái mạng thì làm sao, nhiều người thế này chỉ vì cô mà bị vây bên trong… Nếu như tôi có thể thỉnh thần, chắc chắn tôi sẽ không do dự.”
“Giờ thì hay rồi, thế giới chúng ta biến thành thế giới tận thế, mọi người vui chưa?”
Phương Thu Thanh hắng giọng nói: “Dù sao đi nữa, nó cũng là vũ khí thần linh từng dùng, chỉ bằng sức mạnh con người không thể nào phá vỡ được.”
Hội nghị đang tiến hành, balo của cô tự động mở ra, vũ khí thần chọn hình gương soi cũng bay ra.
“Bây giờ cậu nói cũng như không, lúc trước sao không thấy cậu nói?”
Phương Thu Thanh nhận ra giọng nữ này là của Đặng Lan Lan.
“Nghe nói nó có thể hiện lên mặt chân thật của thế giới, khiến người ta đối diện với sợ hãi bên trong nội tâm. Nhưng ở trong tay tôi, nó chỉ có hai tác dụng là phản chiếu đòn tấn công và điều khiển bóng.
“Đúng vậy, thỉnh thần là xong. Phương Thu Thanh, cô là người chơi thần chọn, lúc này không cầu nguyện thần linh thì đợi khi nào?”
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, có ai để ý tôi đâu. Mọi người đều cảm thấy tôi không tìm được vũ khí thần chọn nên chê nho chua(*). Tôi nhổ vào!”
(*) Một nhân vật trong truyện Naruto.
(*) Một nhân vật trong truyện Naruto.
(*) Bắt nguồn từ câu “Không ăn được nho, bèn chê nho chua”Xì xào bán tán liên tục truyền vào tai Phương Thu Thanh, ngay lúc tinh thần cô kéo căng như dây đàn, chuẩn bị đồng ý ——(*) Bắt nguồn từ câu “Không ăn được nho, bèn chê nho chua”
Phương Thu Thanh cũng tức là cô gái mang tấm gương mà thần linh từng dùng về thế giới hiện thực.
Tiếng cầu nguyền truyền đến Thần giới, thần linh Thần điện Ánh Sáng đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Được rồi, được rồi, mọi người đừng ồn ào nữa.” Thiên Hành Kiện ngăn cản người chơi tại đó tiếp tục tranh cãi. Anh ta nói: “Nghĩ theo hướng tích cực, lỡ như đây là nhân tố tận thế, chẳng phải chúng ta giải quyết nó xong là đã thành công giải cứu thế giới sao?”
“Giờ thì hay rồi, thế giới chúng ta biến thành thế giới tận thế, mọi người vui chưa?”
“Anh lạc quan thật đấy.”
(*) Bắt nguồn từ câu “Không ăn được nho, bèn chê nho chua”
Xì xào bán tán liên tục truyền vào tai Phương Thu Thanh, ngay lúc tinh thần cô kéo căng như dây đàn, chuẩn bị đồng ý ——
“Mỗi lần điều khiển bóng sẽ tiêu hao ba hoặc bốn mạng, điều duy nhất có thể làm là khiến kẻ địch đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích… Biết tuyệt chiêu khống chế bóng của Nara Shikamaru(*) không, là như vậy đấy. Lúc tôi sử dụng chưa bao giờ xuất hiện tình huống kéo người vào gương.”
“Bởi vì vận may của chúng ta không tồi, những người khác đều bị kéo vào gương, còn lại chúng ta ở bên ngoài, tình tiết James Bond kinh điển đấy.”
Cô là người chơi kỳ cựu trong Bang hội người chơi ở Thủ đô.
Không biết do số hên hay do chuyện gì mà chỗ Bang hội người chơi nơi chiếc gương xuất hiện đầu tiên, cô và những người chơi khác trốn vào một góc, thoát được một kiếp.
Hạt giống hiểu lầm đã gieo xuống trong lòng mọi người.
Trong bóng tối, mọi người không nhìn thấy nụ cười vui sướng của Thiên Hành Kiện.
Cô không thích cô ta
Cũng không phải… không có khả năng.
“Thế giới đợi chúng ta giải cứu, chúng ta cần nhiều thông tin liên quan đến nó hơn.”
“Thế giới đợi chúng ta giải cứu, chúng ta cần nhiều thông tin liên quan đến nó hơn.”
Phương Thu Thanh cũng tức là cô gái mang tấm gương mà thần linh từng dùng về thế giới hiện thực.
Cô là người chơi kỳ cựu trong Bang hội người chơi ở Thủ đô.
Tuyên bố tận thế của Chúa cứu thế xảy ra bất ngờ khiến người chơi Thủ đô vô cùng hoảng loạn, người chơi có thể tới đều tìm đến Bang hội người chơi tham gia hội nghị lâm thời.
Vẫn còn có thể ngồi đây tranh chấp.
Hội nghị đang tiến hành, balo của cô tự động mở ra, vũ khí thần chọn hình gương soi cũng bay ra.
(*) Bắt nguồn từ câu “Không ăn được nho, bèn chê nho chua”
Tấm gương bao phủ toàn bộ Thủ đô, chiếc bóng giống như vô số xúc tu quấn lấy từng người, kéo bọn họ vào trong gương.
“Đúng vậy ——” Mọi người hùa theo lời Thiên Hành Kiện, đồng loạt hứa hẹn: “Chúng tôi chắc chắn sẽ tìm cách khôi phục chỉ số sinh mệnh cho cô.”
“Ha ha ha ha —— nghĩ như vậy thật đáng sợ.” Thiên Hành Kiện vội khoát tay: “Chúng ta không nên đoán thì hơn.”
Không biết do số hên hay do chuyện gì mà chỗ Bang hội người chơi nơi chiếc gương xuất hiện đầu tiên, cô và những người chơi khác trốn vào một góc, thoát được một kiếp.
Có lẽ là vũ khí thần chọn có ấn tượng với cô, cũng có lẽ là nguyên nhân khác nên bọn họ không bị kéo vào gương.
Vẫn còn có thể ngồi đây tranh chấp.
Một giọng nữ lạnh nhạt khác lên tiếng: “Thứ khó phá vỡ thế nào cũng sẽ có giới hạn chịu đựng.”
Phương Thu Thanh cười khổ: “Đây là Vấn đạo kính mang về từ một thế giới tu tiên, là thế giới tận thế thứ sáu mà tôi tới. Nó là pháp bảo trấn môn của một môn phái lớn, dùng để tạo ra thế giới khác, trợ giúp người bản xứ vượt qua nút thắt trong tu luyện. Khi tôi thấy nó, nó phát ra đầy đủ ánh sáng vũ khí thần chọn. Trước khi rời khỏi thế giới tận thế, tôi bèn đặt nó vào balo, mang về thế giới hiện thực.
Phương Thu Thanh cười khổ: “Đây là Vấn đạo kính mang về từ một thế giới tu tiên, là thế giới tận thế thứ sáu mà tôi tới. Nó là pháp bảo trấn môn của một môn phái lớn, dùng để tạo ra thế giới khác, trợ giúp người bản xứ vượt qua nút thắt trong tu luyện. Khi tôi thấy nó, nó phát ra đầy đủ ánh sáng vũ khí thần chọn. Trước khi rời khỏi thế giới tận thế, tôi bèn đặt nó vào balo, mang về thế giới hiện thực.
“Nghe nói nó có thể hiện lên mặt chân thật của thế giới, khiến người ta đối diện với sợ hãi bên trong nội tâm. Nhưng ở trong tay tôi, nó chỉ có hai tác dụng là phản chiếu đòn tấn công và điều khiển bóng.
“Vế trước, bất kể là đòn tấn công mạnh thế nào, nó đều có thể phản chiếu, đạn súng ống quân đội tấn công bật lại cũng vì nguyên nhân này. Vế sau thì bắt buộc phải có ánh sáng, môi trường ánh sáng quá mạnh hoặc tối đen không thể tạo ra cái bóng thì sẽ không sử dụng được.”
“Vế trước, bất kể là đòn tấn công mạnh thế nào, nó đều có thể phản chiếu, đạn súng ống quân đội tấn công bật lại cũng vì nguyên nhân này. Vế sau thì bắt buộc phải có ánh sáng, môi trường ánh sáng quá mạnh hoặc tối đen không thể tạo ra cái bóng thì sẽ không sử dụng được.”
Đặng Lan Lan không phải người chơi Thủ đô mà là người chơi Hải Thành, chẳng qua gần đây đúng lúc tới Thủ đô.
“Mỗi lần điều khiển bóng sẽ tiêu hao ba hoặc bốn mạng, điều duy nhất có thể làm là khiến kẻ địch đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích… Biết tuyệt chiêu khống chế bóng của Nara Shikamaru(*) không, là như vậy đấy. Lúc tôi sử dụng chưa bao giờ xuất hiện tình huống kéo người vào gương.”
“Bây giờ cậu nói cũng như không, lúc trước sao không thấy cậu nói?”
“Lạ thật, vì sao vũ khí thần chọn lại làm ra chuyện như vậy với thế giới chúng ta, là tự vũ khí làm hay do thần linh sai khiến… Lẽ nào thần linh cũng phân biệt tốt xấu?”(*) Một nhân vật trong truyện Naruto.
Thiên Hành Kiện hỏi: “Sau khi người bản xứ bị hút vào thế giới trong gương, bọn họ làm sao thoát ra được.
Anh ta nhìn chính xác hướng Phương Thu Thanh đang ngồi.
“Một là vượt qua bài kiểm tra trong thế giới đó.” Phương Thu Thanh nhớ lại: “Hai là thông qua ngoại lực kéo họ ra, bình thường sẽ do trưởng lão hoặc chưởng môn có cấp bậc cao trong môn phải làm, còn có một cách khác mà tôi nghe nói là đập vỡ gương.”
Tiếng nói vừa dứt, Phương Thu Thanh lập tức bổ sung: “Trước kia tôi từng nói, gương soi vô cùng kiên cố, có thể bật lại đòn tấn công, rất khó phá vỡ.”
Một giọng nữ lạnh nhạt khác lên tiếng: “Thứ khó phá vỡ thế nào cũng sẽ có giới hạn chịu đựng.”
Tấm gương bao phủ toàn bộ Thủ đô, chiếc bóng giống như vô số xúc tu quấn lấy từng người, kéo bọn họ vào trong gương.
Phương Thu Thanh nhận ra giọng nữ này là của Đặng Lan Lan.
“Đúng rồi, tôi nhớ trước đây có một thế giới tận thế dường như là lãnh địa của thần linh khác, nhưng thần linh đó chẳng màng quan tâm tới… Nghe đâu là Thần điện Bóng Tối gì đó?”
Đặng Lan Lan không phải người chơi Thủ đô mà là người chơi Hải Thành, chẳng qua gần đây đúng lúc tới Thủ đô.
Trong bóng tối đen kịt, một giọng nữ nghẹn ngào vang lên. Cô không hiểu vì sao đồng bạn lại đổ hết sai lầm lên đầu mình.
Cô không thích cô ta
Phương Thu Thanh hắng giọng nói: “Dù sao đi nữa, nó cũng là vũ khí thần linh từng dùng, chỉ bằng sức mạnh con người không thể nào phá vỡ được.”
Đặng Lan Lan: “Chúng ta thỉnh thần tới, vũ khí của thần linh, đương nhiên chỉ có thần linh có thể giải quyết nó.”
Tuyên bố tận thế của Chúa cứu thế xảy ra bất ngờ khiến người chơi Thủ đô vô cùng hoảng loạn, người chơi có thể tới đều tìm đến Bang hội người chơi tham gia hội nghị lâm thời.
Lời nói nhắc nhở từng người chơi.
“Đúng vậy, thỉnh thần là xong. Phương Thu Thanh, cô là người chơi thần chọn, lúc này không cầu nguyện thần linh thì đợi khi nào?”
Sắc mặt Phương Thu Thanh rất khó coi, cô cắn răng nói: “Thỉnh thần phải mất nửa cái mạng. Nếu như là thế giới tận thế khác, tôi sẽ không do dự thỉnh thần giáng xuống. Nhưng bây giờ, tôi chỉ có một cái mạng…”
Sắc mặt Phương Thu Thanh rất khó coi, cô cắn răng nói: “Thỉnh thần phải mất nửa cái mạng. Nếu như là thế giới tận thế khác, tôi sẽ không do dự thỉnh thần giáng xuống. Nhưng bây giờ, tôi chỉ có một cái mạng…”
Có người càu nhàu: “Nhưng nơi này chỉ có cô có thể thỉnh thần, nửa cái mạng thì làm sao, nhiều người thế này chỉ vì cô mà bị vây bên trong… Nếu như tôi có thể thỉnh thần, chắc chắn tôi sẽ không do dự.”
Xì xào bán tán liên tục truyền vào tai Phương Thu Thanh, ngay lúc tinh thần cô kéo căng như dây đàn, chuẩn bị đồng ý ——
Sức mạnh tín ngưỡng vô chủ khổng lồ đang đợi bọn họ thu gom.
Trong bóng tối, mọi người không nhìn thấy nụ cười vui sướng của Thiên Hành Kiện.
Thiên Hành Kiện bất chợt lẩm bẩm.
“Lạ thật, vì sao vũ khí thần chọn lại làm ra chuyện như vậy với thế giới chúng ta, là tự vũ khí làm hay do thần linh sai khiến… Lẽ nào thần linh cũng phân biệt tốt xấu?”
“Lạ thật, vì sao vũ khí thần chọn lại làm ra chuyện như vậy với thế giới chúng ta, là tự vũ khí làm hay do thần linh sai khiến… Lẽ nào thần linh cũng phân biệt tốt xấu?”
Có lẽ là vũ khí thần chọn có ấn tượng với cô, cũng có lẽ là nguyên nhân khác nên bọn họ không bị kéo vào gương.
Cũng không phải… không có khả năng.
“Có phải thần linh cũng chia phe cánh hay không? Những thần linh trong Chúa cứu thế bảo chúng ta đi cứu giúp thế giới khác là phe tốt, còn những thần linh khác…”
“Bây giờ chỉ có cô có thể cứu mọi người, tôi bảo đảm sau này sẽ tìm cách giúp cô khôi phục chỉ số sinh mệnh! Cô có thể thỉnh thần cứu mọi người không? Bạn bè và người nhà tôi đều đang ở trong đó!”
“Đúng rồi, tôi nhớ trước đây có một thế giới tận thế dường như là lãnh địa của thần linh khác, nhưng thần linh đó chẳng màng quan tâm tới… Nghe đâu là Thần điện Bóng Tối gì đó?”
“Ha ha ha ha —— nghĩ như vậy thật đáng sợ.” Thiên Hành Kiện vội khoát tay: “Chúng ta không nên đoán thì hơn.”
Tiếng nói vừa dứt, Phương Thu Thanh lập tức bổ sung: “Trước kia tôi từng nói, gương soi vô cùng kiên cố, có thể bật lại đòn tấn công, rất khó phá vỡ.”
Hạt giống hiểu lầm đã gieo xuống trong lòng mọi người.
Anh ta nhìn chính xác hướng Phương Thu Thanh đang ngồi.
Thiên Hành Kiện hỏi: “Sau khi người bản xứ bị hút vào thế giới trong gương, bọn họ làm sao thoát ra được.
“Bây giờ chỉ có cô có thể cứu mọi người, tôi bảo đảm sau này sẽ tìm cách giúp cô khôi phục chỉ số sinh mệnh! Cô có thể thỉnh thần cứu mọi người không? Bạn bè và người nhà tôi đều đang ở trong đó!”
Lời nói nhắc nhở từng người chơi.
“Đúng vậy ——” Mọi người hùa theo lời Thiên Hành Kiện, đồng loạt hứa hẹn: “Chúng tôi chắc chắn sẽ tìm cách khôi phục chỉ số sinh mệnh cho cô.”
Phương Thu Thanh do dự chốc lát rồi đáp: “Được rồi, nhưng tôi không thể đảm bảo xác suất thành công.”
Phương Thu Thanh do dự chốc lát rồi đáp: “Được rồi, nhưng tôi không thể đảm bảo xác suất thành công.”
Tiếng cầu nguyền truyền đến Thần giới, thần linh Thần điện Ánh Sáng đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Có phải thần linh cũng chia phe cánh hay không? Những thần linh trong Chúa cứu thế bảo chúng ta đi cứu giúp thế giới khác là phe tốt, còn những thần linh khác…”
Sức mạnh tín ngưỡng vô chủ khổng lồ đang đợi bọn họ thu gom.
Thiên Hành Kiện độc miệng thiệt chứ. Gieo rắc bao nhiêu nghi ngờ , mầm mống chia rẽ cho người chơi luôn
Tại tui thích Tống Hành Chỉ nhất ha sao mà thấy ẻm ngầu dữ dị nè.
Sao vũ khí thần chọn lại như thế nhỉ, vị thần đó là ai dị.
Thấy Thần điện ánh sáng cũng đâu tốt lành gì.
Thiên Hành Kiện này không biết đang bị ai điều khiển nhỉ, cả Đặng Lan Lan nữa ???