Chương 104
Con đang phạm pháp
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Thần Hồng Vũ chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng có tín đồ thế giới người chơi chủ động triệu hồi ngài.
Đối với người chơi mà nói, ra quyết định triệu hồi thần linh không dễ dàng, trước kia bọn họ không nhận ra cái giá thỉnh thần vô cùng đắt đỏ.
Thần Hồng Vũ hết sức vui vẻ. Lúc Thần Ánh Sáng vừa mới đưa ra Chúa cứu thế, ngài còn khinh thường không để tâm. Cho đến một lần thu hoạch được tín ngưỡng của toàn bộ thế giới nhỏ, nếm được quả ngọt, ngài mới phát hiện cái tốt của Chúa cứu thế.
Một tín ngưỡng của thế³giới người chơiIbằng cả vạn(tín ngưỡng.
Nhân sốîthế giới nàyİcó hạn, thầnẩlinh càng sớmĩđược thỉnh càngἴlấy được nhiềuótín ngưỡng.
Phát hiệnèvẻ mặt hâmỗmộ của thầnılinh khác, tâmộtrạng Thần HồngịVũ rất tốt,ĭquyết định látơnữa hấp thuêsinh lực từÏtín đồ ítằmột chút.
Đương nhiênâkhông có khảÏnăng không lấy,ứnhư vậy sẽỉkhiến tín đồỳcàng đòi hỏiļthêm, phải đểịbọn họ biếtĨsự cao quýЇcủa thần linh.
Thầnâyêu thế nhânỹnhưng không phảiàyêu vô điềuákiện, là yêuàsau khi tínặđồ hiến dângưbản thân màḻcó được.
Lần triệuỉhồi này khácồvới trước đây.ẹSau khi ThầnỉÁnh Sáng củng)cố đường liênỗthông, thần linhởbình thường cũngỉcó thể sửídụng chân thânủđể giáng xuốngđthế giới ngườiichơi.
Đường liên thôngựtriệu hồi dầnẽdần thành hình.ïNgay khi hoànẵthành, Thần HồngἶVũ vội vãĩbước vào, thếậnhưng có ngườiẻcòn nhanh chânéhơn ngài ——
ThầnìHồng Vũ hôỵto: “Ngài ThầnḹChiến Tranh! Đây)là đường liênĨthông mà tínjđồ của taἱdâng lên!”
ThầnïChiến Tranh quayfđầu, tóc đỏĨxõa dài, cườiừngạo nghễ: “Ngheãnói thế giớiĩnày rất thúìvị, ta khôngơcó hứng thúIvới tín ngưỡng,Îngươi đợi tínấđồ cầu nguyệnốlần nữa đi.”è
“Không được.” ThầnἱHồng Vũ vộiẳkéo tay ThầnÏChiến Tranh. Sứcờmạnh tín ngưỡngÎmà ngay cảỉThần Ánh Sángôcũng muốn, làm‹sao Thần ChiếnἲTranh không hứng[thú, chỉ làìviện cớ màĩthôi.
Thần Chiến Tranhỉrủ mắt nhìnổbàn tay ThầnỗHồng Vũ đặtừtrên quần áoâmình: “Thế giớiịngươi cai quảnốcó mấy cái,ạchưa tới mườiẫcái nhỉ? Gầnạđây đúng lúcÍta cảm thấyḻThần cách suyằyếu, cần thêmồchiến tranh đểđbổ sung…”
ThầníHồng Vũ lậpìtức buông tay,ḻgiương mắt nhìnắThần Chiến Tranh³bước vào đườngĨliên thông.
Đường liênầthông triệu hồiἶlấp lánh rựcứrỡ, giống nhưἶcon đường trảiἷbằng trời saoìngân hà.
Thần ChiếnḹTranh lơ lửngởgiữa không trung,ἴkhóe môi hàmểchứa ý cười.ẩNgài vốn địnhựđợi một lúc[nữa, ai ngờỷsự tình đúngàlúc như vậy.
Ngàiẽvừa trao đổiɪvới Giới ở:bên kia xong,ẩđến đây đãỹcảm nhận đượcḷluồng khí kia.
Tàíthần sao… Quảẵnhiên là mộtĨtrong những thầnḽtối cao, chuyệnìlàm ra cũngịkhác với thầnửlinh bình thường.
ThầnẵChiến Tranh nhớĭlại giải thích,của Giới sauîkhi khôi phụcốký ức, thầnìlinh có thểễsử dụng quayăngược thời khôngìchỉ có mộtễmình y…
Đáng tiếcÏđảo ngược chỉýcó tác dụngἴvới sinh linhăcấp thấp hơnıbản thân ngườiẵsử dụng, haiĩvị thần tốiốcao kia gặpốphải đảo ngượcạsẽ tự độngẻphòng ngự.
Trước khiùGiới sử dụngêquay ngược thời{gian, Thần ÁnhỗSáng và ThầnđBóng Tối cũngÍkhông phát hiệnồra sự tồnľtại của ngài.
Bọnềhọ bị thầnọthuật đảo ngượcílàm bừng tỉnh,ệnhận ra sự(thức tỉnh củaÏvị thần tồnỉtại trong truyềnĩthuyết.
Thần Ánh Sángộvà Thần BóngứTối không choổrằng bản thânɨlàm sai, bọnĪhọ chỉ muốnưnhân lúc Giớiậcòn yếu ớtặtrừ khử. Nhưngéáp dụng rấtônhiều cách, bọn)họ chỉ cóểthể làm suyửyếu chứ khôngἵthể diệt trừịngài
Cũng không thểốkhiến ngài ngủἰsay lần nữa.
Giốngἳnhư bọn họ,ìGiới cũng cóửsức mạnh cănựnguyên. Chỉ cầnỉsức mạnh cănínguyên không diệt,īngài sẽ mãi}mãi thức tỉnh,ẫcho đến khiíhoàn thành nhiệmıvụ đã địnhÎmới có thểồlựa chọn cóénên tiếp tụcἱngủ say hay}không.
Có lẽ làỗsự dẫn dắtệâm thầm củaἵsức mạnh cònâsót lại của)Thần Mẫu, sựịlựa chọn củaốsố phận.
Ngàn nămốqua, kế hoạchĨcủa bọn họ³lần lượt thấtļbại.
Bọn họ khiếnắtừ từ Giớiɨsuy yếu, mayïmắn cướp đượcỉThần cách củaứngài, khiến ngài²chẳng khác thầnểlinh vừa raỉđời là mấy.
Bởiộvì ngoài ýĩmuốn, Giới trốnĭthoát, giáng xuốngíthế giới ngườiỷchơi, lại gặp‹Vân Thiển lầnànữa, suýt nữaăkhôi phục kýỳức trước khiİđảo ngược.
Thần tốiờcao tìm raỉGiới, sử dụngīthần thuật bópõméo và phongìấn ký ứcïngài.
Lợi dụng khátịvọng tình cảm}của ngài, để,ngài nhận ThầníBóng Tối làmỉThần Phụ, dẫnđdắt ngài tuÎluyện.
Chỉ cần khiếníngài biến thànhộTà Thần, ngàiftất phải chết.
ĐángĮtiếc bên phíaἵChúa cứu thếíxảy ra rắcừrối, khiến phânẹthân mà Giớiḻthả ra ngoàiİtu luyện gặpĭphải Vân Thiển.İ
Đương nhiên dùἲcho không có³chuyện Chúa cứuũthế, phản ứng[bản năng còn¸sót lại trong²cơ thể Giớiĩcũng sẽ khiếnỉphân thân củaḻngài tự độngɩđi tìm Vân]Thiển, có điềuồtốc độ thứcâtỉnh sẽ khôngἵnhanh như vậy…ẳchẳng qua sẽỏkhiến Vân Thiểnẩtăng thêm khôngòít phiền phức.
Đốiễvới Thần ChiếnèTranh mà nói,īđiều kiện Giớiắđưa ra hếtẹsức hấp dẫn,íngài không hềìlưỡng lự mà)đứng về phíaḹGiới.
Kế hoạch chungủcủa Thần ÁnhăSáng và ThầnăBóng Tối đãÏđến hồi kếtẹthúc, tỉ lệữthắng bại giữa(Giới và bọnởhọ là 5:5.
Đóõđã là phátİhiện trước thờiìhạn… Tình cảnh¸không đến mứcĩkhông thể cứuịvãn.
Nếu như bênàphía Thần ChiếnỗTranh có thểľthuyết phục TààThần, phần thắngợcủa bọn họịcó thể nângἲcao hơn.
Trong lúcịsuy nghĩ, ThầnọChiến Tranh đãἱđến thế giớiửngười chơi.
Đây làảthần linh màÍPhương Thu Thanhóchưa bao giờ]gặp. Toàn thâningười nọ đứngếtrong bóng tốiấtỏa ra ánhìsáng nhàn nhạt,ơcó thể thấyỷrõ tướng mạoἲvóc dáng.
Cùng làótóc đỏ nhưngḷkhông phải thầnẳlinh mà côĩtín ngưỡng.
Thần linhềkhông thu lấy(cái giá thỉnh,thần từ cô…
PhươngIThu Thanh: MiễnĮthần linh trôngílợi hại là[được.
Đặng Lan Lanátừng gặp vịIthần này, nhỏĺgiọng nói: “Đâyẩlà Thần ChiếnởTranh.”
Đuôi màyộThiên Hành Kiệnĺnhếch lên, ThầnḻChiến Tranh ư…
Đốiểvới Thần ChiếnểTranh mà nói,ẽbóng tối không}phải là vấnļđề. Vừa quayấđầu, ngài đãἲnhìn thấy một{tấm gương.
Quả nhiênúđúng như bọn°họ đoán.
Tấm gương)tràn ngập mùiợcủa Giới.
Nữ ThầnẫĐược Mùa từngìđề cập mộtơchuyện: “Thần Mẫu(có tổng cộngọba thế giớiígốc, Thần ÁnhàSáng và ThầníBóng Tối lầnĨlượt có mộtêcái, của ThầnịÁnh Sáng làợThần giới, củaẻThần Bóng Tốiõlà địa bànἷThần điện BóngÏTối. Với tưÍcách là conícủa Thần Mẫu,ịđương nhiên vịờthần còn lạiĪcũng có thếềgiới gốc củaịmình… nguồn gốcìsức mạnh cănínguyên.”
Thần ChiếnįTranh nhìn loàiĨngười phía trước,ìtrầm giọng hỏi:í“Chuyện gì?”
PhươngẩThu Thanh kểọlại sự tìnhẳbao trùm Thủíđô.
Thần Chiến Tranh:ɩ“Chuyện nhỏ màựthôi, vấn đềısẽ nhanh chóng°được giải quyết.”ù
Thiên Hành Kiệnĩhỏi: “Ngài thầnỉlinh, xin hỏiờvì sao côngĩcụ thần linhờtừng dùng lạiíbiến thành vũựkhí tổn thươngốchúng tôi? Lẽ²nào thần linh:cũng phân chiaưtốt xấu sao?”ớ
“Đó là dĩínhiên!” Thần ChiếnỡTranh không giậnịtự uy(*). Dường}như nhận raávẻ thất thốἷcủa mình, ngàiỹhắng giọng nói:ổ“Không liên quanἴcác người.” Ngàiìgiơ tay lênïđịnh giải quyếtìgương soi.
(*) Hìnhįdung người nàoἱđó chưa tứcậgiận nhưng đãĭtoát lên khíéchất uy nghiêm.
Thiên Hành Kiện sau lưng tươi cười phấn khích.
Phiền phức rồi.
…
Không đợi Thần Chiến Tranh ra tay, tấm gương bỗng tự động vỡ từ bên trong.
Chiếc gương quấy nhiễu Thủ đô có thể được giải quyết, mọi người đều rất vui mừng.
Mặt Vân Thiển nghệch ra, cô hỏi Ô Tề Hải: “Tôi nhận nhầm rồi sao?”
Năng lực của Tống Hành Chỉ.
Không đợi Thần Chiến Tranh ra tay, tấm gương bỗng tự động vỡ từ bên trong.
Vân Kiến Quốc: “Hả?”
Vì sao cậu ta lại ở Thủ đô?
Quả cầu đen bọc xích sắt nghiền nát không gian gương soi, Thiên Hành Kiện và Đặng Lan Lan chợt nhận ra đó là gì.
So với hai cậu nhóc Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải, Văn Nhân Du và Tô Quân phô ra đầy đủ dáng vẻ đàn ông trưởng thành nên có.
Mắt Tống Hành Chỉ trừng đến tròn vo, Ô Tề Hải quá xảo quyệt!
Năng lực của Tống Hành Chỉ.
Quả cầu đen bọc xích sắt nghiền nát không gian gương soi, Thiên Hành Kiện và Đặng Lan Lan chợt nhận ra đó là gì.
Vì sao cậu ta lại ở Thủ đô?
Ông ôm lấy Vân Thiển, quan sát cô, đối diện với gò má rõ ràng mũm mỉm trắng trẻo hơn lúc rời Thủ đô, ông quả quyết nói: “Con gầy rồi, còn đen nữa, chắc chắc ở ngoài chịu khổ rất nhiều…”
Phiền phức rồi.
Tiếng chuông vang lên cách đó không xa.
Khóe mắt Thần Chiến Tranh giần giật, phân thân của Giới thật hỏng việc.
Ngài liếc nhìn về phía sau, quả nhiên Tà Thần rục rịch ngóc đầu chuẩn bị chạy trốn.
Vân Thiển: Không như nhau chút nào!
Đám người Vân Thiển và Tống Hành Chỉ vừa vững vàng rơi xuống, đá quý của Tô Quân đã chiếu sáng xung quanh khiến bọn họ nhìn thấy tình cảnh trước mặt.
“Ba.”
Thần linh tóc đỏ đó không phải Thần Chiến Tranh sao?
Lại thêm một người giống hệt?
Vì sao sau khi khiêng Thiên Hành Kiện và Đặng Lan Lan lên, Thần Chiến Tranh lại trùm vải bố lên mặt định bỏ đi.
Tình cảm ấm áp giữa hai cha con bị một tiếng “Ba” cắt ngang.
Anh vừa lên tiếng, bốn ánh mắt “hiền lành” lẳng lặng rơi xuống người anh.
Vân Thiển nghi hoặc hỏi: “Ngài Thần Chiến Tranh?”
“Ba!”
Thần Chiến Tranh nghiêm trang nói: “Cô nhận sai thần rồi, ta là Thần Hồng Vũ. Ta còn chuyện khác phải làm, đi trước.”
Vân Kiến Quốc không rõ tại sao mọi người bất chợt trở về thế giới hiện thực, phản ứng đầu tiên của ông là gọi cho Vân Thiển.
Mặt Vân Thiển nghệch ra, cô hỏi Ô Tề Hải: “Tôi nhận nhầm rồi sao?”
“B…”
Ô Tề Hải khoát tay: “Chị gái mặc kệ bọn họ, chẳng có mấy tên làm thần đầu óc bình thường, chúng ta đi tìm ba chúng ta đi.”
Văn Tư Thành nhìn bên trái, xem bên phải. Náo nhiệt thuộc về mọi người, dù sao đã nhiều người gọi như vậy, thêm anh cũng chả sao.
Vân Thiển: “…Là ba tôi, không phải ba chúng ta.”
Trưởng thành cái trứng!
Ngài liếc nhìn về phía sau, quả nhiên Tà Thần rục rịch ngóc đầu chuẩn bị chạy trốn.
Lúc này cô rất hi vọng những người khác đáng tin một chút.
Ô Tề Hải: “Như nhau cả thôi.”
Vân Thiển: Không như nhau chút nào!
Vân Thiển nghi hoặc hỏi: “Ngài Thần Chiến Tranh?”
Chiếc gương quấy nhiễu Thủ đô có thể được giải quyết, mọi người đều rất vui mừng.
…
Vân Kiến Quốc không rõ tại sao mọi người bất chợt trở về thế giới hiện thực, phản ứng đầu tiên của ông là gọi cho Vân Thiển.
Tiếng chuông vang lên cách đó không xa.
Cậu ngượng ngùng tới gần, cũng nhỏ nhẹ gọi một tiếng: “Ba, con là Tống Hành Chỉ.”
“Ba!”
Vân Kiến Quốc nghe thấy tiếng gọi, ông kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy con gái mình bổ nhào tới.
Ông ôm lấy Vân Thiển, quan sát cô, đối diện với gò má rõ ràng mũm mỉm trắng trẻo hơn lúc rời Thủ đô, ông quả quyết nói: “Con gầy rồi, còn đen nữa, chắc chắc ở ngoài chịu khổ rất nhiều…”
Thần linh tóc đỏ đó không phải Thần Chiến Tranh sao?
Tình cảm ấm áp giữa hai cha con bị một tiếng “Ba” cắt ngang.
Thần Chiến Tranh nghiêm trang nói: “Cô nhận sai thần rồi, ta là Thần Hồng Vũ. Ta còn chuyện khác phải làm, đi trước.”
Ô Tề Hải thân thiết ôm cánh tay Vân Kiến Quốc: “Ba, chào ba, con là Ô Tề Hải, ba có thể gọi còn Tiểu Hải.”
Khóe mắt Thần Chiến Tranh giần giật, phân thân của Giới thật hỏng việc.
Vân Kiến Quốc: “Hả?”
Ô Tề Hải: “Như nhau cả thôi.”
Ông nhìn gương mặt vô cùng quen mắt, ngẫm nghĩ, là bác sĩ Thẩm Giới hôm trước sao?
Vân Thiển trố mắt nhìn sang Ô Tề Hải, cậu đang làm gì vậy?!
Lúc này cô rất hi vọng những người khác đáng tin một chút.
Mắt Tống Hành Chỉ trừng đến tròn vo, Ô Tề Hải quá xảo quyệt!
Cậu ngượng ngùng tới gần, cũng nhỏ nhẹ gọi một tiếng: “Ba, con là Tống Hành Chỉ.”
Ông nhìn gương mặt vô cùng quen mắt, ngẫm nghĩ, là bác sĩ Thẩm Giới hôm trước sao?
Thiên Hành Kiện sau lưng tươi cười phấn khích.
Vân Kiến Quốc: “Hả?”
Vân Kiến Quốc: “Hả?”
Lại thêm một người giống hệt?
Vân Thiển: “…Là ba tôi, không phải ba chúng ta.”
So với hai cậu nhóc Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải, Văn Nhân Du và Tô Quân phô ra đầy đủ dáng vẻ đàn ông trưởng thành nên có.
Vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu trầm ổn, chỉ nói một chữ đơn giản.
“Ba.”
Trưởng thành cái trứng!
Vân Kiến Quốc bị tiếng “Ba” này làm ngu người.
Vì sao đã lúc này rồi mà còn muốn tham gia náo nhiệt vậy!
Thật lâu sau, ông run rẩy hoàn hồn.
Văn Tư Thành nhìn bên trái, xem bên phải. Náo nhiệt thuộc về mọi người, dù sao đã nhiều người gọi như vậy, thêm anh cũng chả sao.
“B…”
Anh vừa lên tiếng, bốn ánh mắt “hiền lành” lẳng lặng rơi xuống người anh.
Đám người Vân Thiển và Tống Hành Chỉ vừa vững vàng rơi xuống, đá quý của Tô Quân đã chiếu sáng xung quanh khiến bọn họ nhìn thấy tình cảnh trước mặt.
Văn Tư Thành ấm ức ôm lấy cơ thể hơn trăm ký của mình. Náo nhiệt đều là của người khác, đông vui ồn ào của thế giới không liên quan đến anh… Bốn người này, anh chơi không lại!
Vân Kiến Quốc bị tiếng “Ba” này làm ngu người.
Vân Kiến Quốc nghe thấy tiếng gọi, ông kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy con gái mình bổ nhào tới.
Vân Thiển trố mắt nhìn sang Ô Tề Hải, cậu đang làm gì vậy?!
Thật lâu sau, ông run rẩy hoàn hồn.
Vân Kiến Quốc kéo Vân Thiển sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Đồng chí Tiểu Vân, con đã làm gì, nhiều đàn ông như vậy… Đất nước vẫn còn, luật pháp vẫn còn, con dự định tương lai đi dạo nhiều lần trên bờ vực phạm pháp hả?
Vân Thiển: “…”
Không đâu có một đàn con rể từ trên trời rớt xuống. Ba Vân Thiển không hoảng mới lạ. Đi cứu thế giới nhưg không quên tranh thủ chào hỏi lấy le với bố vợ
sau nhiều năm không gặp lại con gái, tôi bỗng có thêm 4 thằng con rể phải làm sao đây? nó không phạm pháp chứ?
Thế giới gốc của Giới là thế giới thật à.
Đúng là ba chúng ta mà, haha
Hahaha tính ra ba Vân có tận 7 người con rể cơ mà =)))))
Đây hẳn là nhảy disco trên bờ vực phạm pháp còn gì nữa =))))))