Cá muối cứu thế – Chương 111

Chương 111

Thần cách quy vị

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Thiên Hành Kiện lừa lấy được sự trợ giúp của Thần Ánh Sáng, âm thầm lẻn vào nơi Thần Bóng Tối giấu Thần cách.

Lời mà anh ta nói Thần Ánh Sáng là nói láo, với Giới cũng chưa từng nói thật hoàn toàn.

Nơi Thần Bóng Tối đặt Thần cách vốn không có cấm chế nào cần thần lực Thần Ánh Sáng mới có thể lẻn vào.

Thần cách lấy từ trong cơ thể thần tối cao ra vẫn còn nằm tại đó, vốn không có thần linh nào dám tự ý đụng chạm.

Trừ thần linh đồng cấp.

Thiên Hành Kin nói mìnhưb Thn cáchìđ thương làtht, anh taícn thn lcìThn Ánh Sángômi có thĬln vào cmăchế ca ThnjBóng Ti làĨnói di.

Vi tưòcách là TàĩThn mà Giito ra tmt phn thnlc, thn lc{Thiên Hành Kinĩcó ch đcbit. Anh taĺcó th hútly thn lcca thn linhkhác ri tiếnjhành sao chép,úđây cũng làlý do haiĪv thn ticao la chnanh ta saoếchép và bôiİnh thanh danhGii trong kếhoch.

Mc dù làthn lc thnti cao, anhïta cũng cófth sao chép.

ThiĬgian sao chépkhông th kéodài, nhưng đđ Thn cáchĬtm thi tiếpínhn anh ta.

Đây³mi là ýįđnh tht sãca Thiên HànhKin.

Khóe ming anhòta giương lênn cưi thucv k chiếnthng, nhàn nhãībưc lên tiếpcn Thn cách.

Thnúcách vn khôngļchu tiếp nhnanh ta.

Sau khiôanh ta limô phng khíÏthuc v ThnïÁnh Sáng, kếtigii ngoài Thnìcách t tyếu đi.

Thiên HànhĮKin nm chccơ hi, xôngivào bên trongkết gii, đthn Thn cáchvào trong cơth.

Trong nháy mt,fđuôi tóc anhóta nhum màubc, mt lóelên ánh sángvàng, lng ngctràn đy sátìý điên cung.

Xuôitheo s nfđnh ca Thncách, cm xúcĬnày cũng dn³dn tan biến.

ThiênHành Kin nhìnđôi tay trào)dâng sc mnh,]hài lòng gt[đu.

Thn cách chưahoàn toàn dungïhp, nhưng anhùta có thưcm nhn đưcÎthn lc khng}l n chatrong đó, cùngơvi thiên phúếđc bit màThn Mu bancho —— Sátthn.

Bt đu tbây gi, cònai có thóđi đch viĩy!

“Nên làm mt:vài chuyn phùhp vi thânphn ri.” ThiênHành Kin thmnói, Thn cách:kêu gào munãanh ta đidn dp rácírưi trên điınày, bt đutính s tútên khn khiếnngưi ta ghétnht.

Anh ta vivã mun nhìnĮthy v mtîkhó coi caGii và ThnBóng Ti khiphát hin anh{ta phn bi.

Thnóđin Bóng Ti.

Giiếđng ch chclát, thi gianhn trôi quakhá lâu nhưngĩThiên Hành Kinīvn chưa đến.

Trongìthn đin, ThnBóng Ti pháthin ngài đãïv, trm gingòhi: “Gii, saokhông vào?”

Giibưc vào Thnđin. Lúc ThnîBóng Ti hilinh hn ngàiđã đ hếtchưa, đng tácca ngài hơikhng li, gtýđu.

Gii nâng caocnh giác. Lúc]Thn Bóng Tiïchia thn lc[bn thân choĨngài, tình hìnháđt nhiên thay)đi, không biếtxy ra chuynơgì mà hơiĩth ca ThnàBóng Ti trnên nng n.

Ánhùmt thn tưngnhìn chm chmãGii đy psát khí.

Gii đoánècó l bênThiên Hành KinĨđã thành công,nhưng li bõThn Bóng Ti}phát hin. Ngàigi v khôngãbiết gì: “ThnPh, xy rachuyn gì thế?”

Ging nói ThnàBóng Ti khôngd chu my:ЇThn Ánh Sángmun ra tayívi ta smhơn.”

Gii khôngéh hay biếts tn tica Thn cách,ïông ta tuytɩđi không thnói cho ngàiìbiết. Thn BóngTi không ng³Thn Ánh Sángli bt tayvi Tà Thn…ɩLàm sao ông}ta phát hin²ra kế hochca ông?

Chng llà Tà Thnéphn bi?

Thn Bóng)Ti không thnào đ mcTà Thn giaoùThn cách choThn Ánh Sáng,ăông ta suynghĩ chc lát,quyết đnh boGii đi giànhìli Thn cáchɩSo vi TàThn, lc tươngtác ca Thncách vi Giimnh hơn.

Thn BóngúTi nói: “Gii,úta mun giaoémt nhim vcho con.”

Giinghe thy ThnùBóng Ti mô,t Thn ÁnhSáng thành mttên đy pdã tâm, khôngìchp nhn trênfđi này cóhai v thnti cao vàébt k sinhìvt nào uyhiếp đa vca ông ta.Thn Ánh Sángkhông nhng munìgiết Gii, cònmun giết luônĬThn Bóng Ti.

Hingi, Thn ÁnhìSáng đào tora mt TàúThn, sai khiếnTà Thn trm°Thn cách màİông ta chunb cho Gii.

ThnɩBóng Ti thídài: “Con biếtri đy, phươngópháp tu luyn¹ca con chưachc có th]ngưng luyn ThnЇcách thành công.ìNếu như tht]bi, Thn cáchìđó chính làļla chn thhai mà tachun b chocon.”

Ging Giirun run nói:Đa t ThnļPh!” Nếu khôngphi ngài đãbiết s tht,]đúng là ngài³s tin câuchuyn hoang đưng°ca Thn BóngTi.

Bây gi xemýra, Thn BóngTi và ThnÁnh Sáng đuIlà k lưnggt.

m ——

Cng¸ln Thn đinBóng Ti bÎngoi lc pháĩm t bêníngoài.

Gii đang chunéb xut hành,ìThiên Hành Kin¹li ti trưcìmt bưc. Gióílc thi quétăqua thn đin,thn bc bìnhthưng bt tnhjti ch, mts thn linhâhu h bíép qu xungrun ry.

Thiên HànhiKin cưi khngkhc, ch vàothn tưng caoln chng thľnhìn trc dintrong thn đin:íThn Bóng Ti,õta ti tìmông đây. Khôngfbiết cm giáchin ti caãông khi nhìnIthy ta làïgì?”

Thn BóngÎTi thp gingnói ra bnchếch ngiâđáy giếng.

Chì“giếng va dt,bàn tay onh khng lįmàu đen xutjhin bên trênīk xâm nhpıchm rãi nýxung, không khílan tràn ápùlc khiến ngưikhác khó chu.

Mtlung ánh sángìchiếu xuyên quabàn tay khngl, bàn tayílp tc rtv sau.

Thiên HànhíKin cưi khy:Ông cho rngta không sdng đưc sc²mnh bên trongɨthn cách sao?ơĐng quên trưcĮđây vì saoơcác ngưi tìmta hp tác.”]

Anh ta nhìnsang hưng Giiİđng, cưi kh:(“Cm giác hinìgi ca ngươilà gì?”

ThnăBóng Ti không¸nói câu nào,thn thut liêntiếp đánh vphía đi phương.

Gii²có th cmnhn đưc ss hãi bêntrong Thn BóngTi sau khiIb ánh sángékia tn công,ngài c ýưhi: “Thn Ph,con ti giúpéngưi.”

Thn BóngTi mng: “Nếu:xem ta làìThn Ph thìâđng yên đngnhúc nhích!”

Liļca Thiên HànhKin khiến ThnBóng Ti nhnèra bt thưng,óông ta hin]ti vô cùng²thn trng, khôngđ Gii ttin ti gn.

Giiđng ngoài quansát cuc chiếngia Thn BóngTi và ThiênâHành Kin, ápếchế s daođng linh hnĬtrong cơ th.

Đươngjnhiên Thn BóngİTi hùng mnh,nhưng cơ thvà sc mnhîca ông taɨb giam cmtrong thn đin.T sau khiông ta vàThn Ánh Sáng[quyết đnh điăphó Gii, scĩmnh còn sót,li ca ThnÍMu đã khiếnưbn h trïnên suy yếu.

Sauãkhi Thn cáchób Thiên HànhľKin khng chế,dưng như sc[mnh còn lica Thn Muđcũng theo đóób dn ra.

Ôngkhông đu lita đâu! Đâyơlà sc mnhhùng hu đưcThn mu thiênîv!”

Thiên HànhKin hưng phnquát to, thasc th lungkhí giết chóc,trong lng ngc.ìThn lc tmt nhân hai,¹hai nhân bn,cui cùng hpli thành tmùlưi khng lnht thn tưngThn Bóng Tibên trong.

Thn BóngTi b cưngìép rơi vàotrng thái ngsay.

Mt v thnti cao cĺthế b anhta gii quyếtd như trbàn tay.

Thiên HànhýKin nghiêng đuĩnhìn Gii, nhếchkhóe môi cưi:Vi tư cáchlà k tora và cungcp sc mnhhin ti cho³ta, ta tngnói s dànhcho ngươi sưu đãi đcbit… Ngươi hãynhìn ta cưiơđến cui cùngđi.”

Gii vung³trưng kiếm nhưngfb Thiên HànhóKin gi li.]Ngài b xingxích biến rat thn lcÎtrói cht, trôièlơ lng saulưng Thiên HànhKin.

Mc tiêu tiếptheo ca ThiênưHành Kin làThn Ánh Sáng.

LúcïThn Bóng Tirơi vào ngísay, bên phíađThn Ánh Sángïlp tc cnhgiác. Ông taìnhn ra btthưng, bèn triuãhi Thn Chiến(Tranh bo vmình.

Thn Chiến TranhÎvà Thiên HànhĩKin gn nhưếđến Thn đin[Ánh Sáng cùngĩmt lúc.

Thiên HànhôKin nhìn thyThn Chiến Tranhítng đánh vianh ta mttrn. Gn nhưĩk thù gpnhau đu đmt, anh taìda vào scmnh Thn cáchmà trói ThnĩChiến Tranh gingăy như Giisau lưng.

Thn ChiếnàTranh cn li¹nhìn Gii: “Đâylà hp tácímà ngươi nóiìh? Ta đãnói y khôngĩđáng tin cyïmà.”

Gii nhìnngài, di tm}mt: “Ta cũngìtng nói đâyɩlà đánh cưc.”

Thn Chiến Tranhly làm lếnhìn Gii. Lúcīnày, Thiên HànhïKin đã btīđu t thívi Thn ÁnhSáng.

Nhìn mt lát,ưThn Chiến Tranhĩtr nên hào³hng, nói: “Đúng°là mt canhībc ln.”

ThiênHành Kin đangíchiến đu viThn Ánh Sáng{không rnh quanìtâm đon đithoi ca bnh. Thn ChiếnTranh li quanĩsát mt lúc,Thn Ánh Sángêb Thiên Hành³Kin trói bngãdây xích thnthut, ngài hi:,“Ngươi đnh điti khi nào?”

Gii nhìn ThiênĭHành Kin cmīkiếm ch vàotrán Thn ÁnhSáng, ngài lênĩtiếng: “Bây gi.”

“Giết chóc.”

Cơĩth ca ThiêníHành Kin khôngĩth đng đy,ngc truyn raãcm giác trưngõphng cc đ.

Anh(ta cúi đu)nhìn, ch thyếThn cách dungnp trong ngưiđang b mtbàn tay viíkhp xương niárõ đưa rangoài.

Tiếp đó làũmt gương mtvô cùng quen(thuc ging yđúc thn linhtóc trng sau lưng, chngIqua đôi mtĨtrên gương mtÏđó tràn ngpsát ý.

Thiên HànhKin rng gin:“Gii! Ngươi bÏphân thân Giếtıchóc vào ngưiĩta t khinào?!”

Tho nàolúc anh tadung np Thnfcách li dungnp d dàngđến bt ng,hóa ra Thnįcách cm nhnĪđưc ch nhântht s đãđến.

Bo sao khiéanh ta dungnp Thn cách,jsát ý bcélên d di,ìchc chn là{s rò r²sc mnh màphân thân thôithúc Thn cáchÏsinh ra.

Vy màanh ta không:h phát hin!

Anhta nghĩ rngélung sát ýíkia là scímnh bao hàmitrong Thn cách!

ThiênèHành Kin đtếnhiên nh liímt chuyn.

Lúc Giiũth anh taĩt trong lngra, đ bàyĮt s chânthành và quyếtìâm hp tác,Gii có bt¹tay ging hòavi anh ta.

Khiđó, anh taicm giác đưcthn lc trơnĪtut đáng ghétt lòng bànátay Gii, nhưngkhông đ ýíGii có bàytrò gì không.

Līnào là khi:đó?

Thiên Hành Kinļch có thtrơ mt nhìn¹Thn cách bĮGiết chóc mangtr cho Gii.

Thncách vn khôngthuc v anhta. Ngay khonhàkhc anh taīmun dung npThn cách, thtra anh taìđã ch đnggiúp Gii khôiíphc sc mnh.

Anhta tưng rngcó th khngīchế thn lcĨThn cách, nhưngíđó chng quaÍlà phân thânêGiết chóc chđng chia scmnh Thn cáchcho anh ta.

“Rốt cuộc là từ khi nào?” Thiên Hành Kiện luôn mồm truy hỏi.

Thần Chiến Tranh sờ chóp mũi: “Ngài rõ ràng hơn ta. Đợi sau khi thần thuật thi triển, không chừng mọi thứ lại trở về tình trạng chỉ còn lại hai vị thần tối cao. Ta muốn đề phòng trước…”

Giới không giải đáp thắc mắc của anh ta, ngài nâng mắt nhìn Thần cách. Đây là Thần cách của ngài sao?

Cũng có thần linh mong đợi sự trở về của hai vị thần tối cao…

Thần Chiến Tranh vốn không thể nhìn trực diện Thần cách. Giống như hai vị thần tối cao kia, bên trong Thần cách là sức mạnh mà Thần Mẫu sáng thế mới có.

Ngài đồng chí Vân trở về cũng rất bất chợt. Một ngày nọ, ông bỗng đắp chăn nằm ngủ dưới sàn phòng cô, khi cô thức dậy bị dọa đến nhảy dựng.

Thần Ánh Sáng làm chủ tất cả ánh sáng của thế giới, Thần Bóng Tối làm chủ tất cả bóng tối của thế giới, Thần cách còn lại là gì đây?

Thần Ánh Sáng làm chủ tất cả ánh sáng của thế giới, Thần Bóng Tối làm chủ tất cả bóng tối của thế giới, Thần cách còn lại là gì đây?

Giới gật đầu, nói ra hai chữ cuối cùng: “Hôm qua.”

Thần Chiến Tranh: “…Ngài đúng là rất can đảm.”

Thần cách tiến vào cơ thể Giới. Thần Chiến Tranh cảm nhận được khí của Thần cách tiết ra ngoài khiến người ta run rẩy.

“Em học chăm lắm, nhưng Tiểu Quang lười biếng.”

Vân Thiển bước lên, dựa vào lan can ban công, nhẹ nhàng nói: “Muốn chơi ván thứ ba à? Có thể cho tôi giữ lại ký ức để tôi làm thiên tài tái sinh không?”

Đó là Thần cách đại diện cho Cái chết và Tái sinh.

Vân Thiển dự định tiếp tục ở lại Thủ đô, đợi thành phố khôi phục thì tìm một công việc tại đây, ở bên cạnh đồng chí Vân.

Lớp ngoài cơ thể Thần linh tóc trắng bên cạnh bị bao phủ bởi ánh sáng chói lòa, không thể nhìn trực diện.

“Ừ.” Giới cười nói: “Chỉ một khắc này là đủ rồi.”

Vị thần tối cao thứ ba quy vị!

Vị thần tối cao thứ ba quy vị!

Đảo ngược thời gian, thời gian tất cả thế giới nhỏ liên tục quay ngược.

Đến chết, Thiên Hành Kiện cũng không có được câu trả lời từ Giới. Có lẽ là như anh ta suy đoán, lúc nắm tay, Giới đã lén đặt Giết chóc trong cơ thể mình.

Nơi vốn là khách sạn biến thành một cánh đồng khai hoang, nhánh ô liu rơi xuống đất, một chấm sáng rơi từ không trung xuống, vùi sâu vào lòng đất.

Anh ta là Tà Thần mà Giới tạo nên, trong cơ thể có thần lực giống với Giới, vì vậy sẽ không bài xích phân thân của Giới.

Ngài lại nở nụ cười ngượng ngùng: “Mọi người đều ở trong một cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế nhau. Nhưng ta không muốn để bọn họ đi ra, bây giờ ta chỉ muốn để ta và nàng ở bên nhau.”

Vân Thiển ngẫm nghĩ, chẳng biết nói gì, bèn nở một nụ cười xán lạn với người kia.

Chúa cứu thế, thần linh, còn có tận thế đều cùng nhau biến mất.

Thần Ánh Sáng và Thần Bóng Tối tan biến, Thần giới rơi vào hỗn loạn. Nữ Thần Được Mùa vẫn luôn hành sự khiêm tốn bất chợt vùng lên, hợp tác với các vị thần như Thần Chiến Tranh, thống lĩnh chúng thần bằng sức mạnh lôi đình, thần linh không còn phân biệt phe cánh nữa.

Thần Chiến Tranh gật đầu: “Trừ cô ta thì còn ai vào đây… Nếu như có cơ hội đảo ngược, ngài muốn sửa chữa sai lầm gì?”

Dưới sự dẫn dắt của Nữ Thần Được Mùa, mỗi thần linh bắt buộc phải gánh vác nhiệm vụ bảo vệ sự vận hành của thế giới nhỏ, không được tùy tiện nhúng tay vào sự phát triển của thế giới. Nếu thế giới gặp nguy hiểm sống còn, bọn họ cần chủ động diệt trừ mối nguy.

Thần Chiến Tranh: “…Dạy dỗ thần tối cao, thế mà ngài cũng nghĩ ra.”

Tống Hành Chỉ phì cười, cậu lau nước mắt khóe mi: “Em nói cứ như chơi game vậy…” Cậu thấp giọng nói: “Nếu giữ lại ký ức sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.”

Cho đến khi thành phố khôi phục xấp xỉ, ngài đồng chí Vân lại ngồi lên cương vị ban đầu, xúc động ăn bữa cơm đoàn viên với nhóm họ hàng. Cô không chịu được mùi thuốc lá trong phòng bao, bèn chạy ra ban công khách sạn hít không khí tươi mát.

Đương nhiên cũng có rất nhiều thần linh phản đối. Hiện giờ, bọn họ đều nằm dưới vườn hoa tại thần điện của Nữ Thần Được Mùa, lộ lên cái đầu, mỗi ngày được tưới nước cho đến khi “đồng ý” với quy tắc của bà.

Vân Thiển: “Giờ này mà còn bày vẻ tình thâm, nếu khởi động ván thứ ba, tôi sẽ chẳng nhớ được gì cả.”

Cũng có thần linh mong đợi sự trở về của hai vị thần tối cao…

Thần Ánh Sáng và Thần Bóng Tối tan biến, Thần giới rơi vào hỗn loạn. Nữ Thần Được Mùa vẫn luôn hành sự khiêm tốn bất chợt vùng lên, hợp tác với các vị thần như Thần Chiến Tranh, thống lĩnh chúng thần bằng sức mạnh lôi đình, thần linh không còn phân biệt phe cánh nữa.

Vân Thiển dời mắt: “Thần linh cũng không thể nói ra lời vô trách nhiệm như thế.”

Tại một thế giới nhỏ nào đó, Nữ Thần Được Mùa xuất hiện, hai cậu bé dáng vẻ giống hệt nhưng khác màu da chạy về phía bà: “Chị, chị về rồi!”

Tại một thế giới nhỏ nào đó, Nữ Thần Được Mùa xuất hiện, hai cậu bé dáng vẻ giống hệt nhưng khác màu da chạy về phía bà: “Chị, chị về rồi!”

“Bài học tu hành thần linh hôm nay học thế nào rồi?” Nữ Thần Được Mùa hỏi thăm hai người.

“Em học chăm lắm, nhưng Tiểu Quang lười biếng.”

Nữ Thần Được Mùa suy nghĩ chốc lát, trả lời: “Ta muốn đổi danh xưng thành Nữ Thần Đất Mẹ(*).”

“Em không có! Tiểu Ám mới lười!”

Lúc Thần Chiến Tranh đến nơi, ngài nhìn thấy hai cậu nhóc nhỏ đang đánh nhau bên cạnh Nữ Thần Được Mùa. Ngài hít sâu một hơi, sau khi đuổi hai đứa trẻ đi, ê răng nói: “Ngài không giết chết hai tên kia mà biến bọn họ thành trẻ con, không sợ sau này bọn họ lại trở về bộ dạng giống như trước kia nữa à?”

Nữ Thần Được Mùa hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”

Lúc Thần Chiến Tranh đến nơi, ngài nhìn thấy hai cậu nhóc nhỏ đang đánh nhau bên cạnh Nữ Thần Được Mùa. Ngài hít sâu một hơi, sau khi đuổi hai đứa trẻ đi, ê răng nói: “Ngài không giết chết hai tên kia mà biến bọn họ thành trẻ con, không sợ sau này bọn họ lại trở về bộ dạng giống như trước kia nữa à?”

Ngài ôm Vân Thiển, tóc đen biến dài, màu sắc phai đi, ánh sáng thần thuật lan ra khắp bề mặt cơ thể.

Nữ Thần Được Mùa: “Ta sẽ dạy dỗ bọn họ. Nếu họ tan biến, ai kế thừa ánh sáng và bóng tối đây.”

Thần Chiến Tranh: “…Dạy dỗ thần tối cao, thế mà ngài cũng nghĩ ra.”

Tống Hành Chỉ thấp giọng nói: “Thần linh chỉ cần chịu trách nhiệm với tín đồ của mình. Từ đầu đến cuối, tín đồ của ta chỉ có nàng.”

Cây cào sắp nhét vào mũi Thần Chiến Tranh.

Nữ Thần Được Mùa hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”

Thần Chiến Tranh vỗ đầu, trở về gương mặt nghiêm nghị: “Y nói Thần cách đã hoàn toàn quy vị, sau khi tạm biệt sẽ thi triển thần thuật, bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng.”

“Bài học tu hành thần linh hôm nay học thế nào rồi?” Nữ Thần Được Mùa hỏi thăm hai người.

Nữ Thần Được Mùa sững người: “Tạm biệt người đó sao?”

Thần Chiến Tranh gật đầu: “Trừ cô ta thì còn ai vào đây… Nếu như có cơ hội đảo ngược, ngài muốn sửa chữa sai lầm gì?”

Nữ Thần Được Mùa suy nghĩ chốc lát, trả lời: “Ta muốn đổi danh xưng thành Nữ Thần Đất Mẹ(*).”

Không lâu sau, một đóa hoa hi vọng bung nở bên trên.

Nữ Thần Được Mùa sững người: “Tạm biệt người đó sao?”(*) Hay còn gọi là Nữ Thần Gaia, là một trong các vị thần ban sơ, được coi như tổ tiên của vạn vật, được người Hy Lạp tôn thờ là “đất mẹ”, tượng trưng cho mặt đất. Thần bầu trời Uranus – chồng bà cũng do bà sinh ra. Hai người sinh ra dòng dõi các vị thần Titan (hậu duệ là các vị thần Olympus) và các Cyclops, Hecatonchire.

“Nếu như, tôi nói là nếu như…” Vân Thiển hít sâu: “Nếu như tôi nhận ra ngài, đừng chạy trốn, tôi không hận ngài.”

Thần Chiến Tranh: “…Ngài đúng là rất can đảm.”

Toàn bộ sức mạnh bên trong Thần cách tràn ra, thu nhỏ thành kích cỡ một chấm nhỏ, sau đó lan ra tất cả thế giới nhỏ, bao gồm cả Thần giới!

Tất cả giống như giấc mơ, chỉ có thành phố bị phá hủy là thật.

Nữ Thần Được Mùa dịu dàng nói: “Nói xong thì đi đi, đừng ở chỗ này chướng mắt ta.”

Đương nhiên cũng có rất nhiều thần linh phản đối. Hiện giờ, bọn họ đều nằm dưới vườn hoa tại thần điện của Nữ Thần Được Mùa, lộ lên cái đầu, mỗi ngày được tưới nước cho đến khi “đồng ý” với quy tắc của bà.

Thần Chiến Tranh sờ chóp mũi: “Ngài rõ ràng hơn ta. Đợi sau khi thần thuật thi triển, không chừng mọi thứ lại trở về tình trạng chỉ còn lại hai vị thần tối cao. Ta muốn đề phòng trước…”

Cây cào sắp nhét vào mũi Thần Chiến Tranh.

Nữ Thần Được Mùa nở nụ cười trong trẻo: “Chuyện tương lai, để tương lai tính.”

Giới vẫn mãi không xuất hiện.

Thần Chiến Tranh vỗ đầu, trở về gương mặt nghiêm nghị: “Y nói Thần cách đã hoàn toàn quy vị, sau khi tạm biệt sẽ thi triển thần thuật, bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng.”

Điểm sáng bay ra từ nụ hoa, phóng về phía Thần giới.

Thế giới người chơi.

Thảm họa thế giới tận thế đến đột ngột, đi càng đột ngột, để lại một đống lộn xộn. Đa phần thành phố bị quái vật tấn công, phá hủy quá nửa, hệ thống kinh tế rớt xuống đáy, may mà đất nước vẫn còn, mọi thứ có thể nhanh chóng phục hồi.

Vân Thiển dự định tiếp tục ở lại Thủ đô, đợi thành phố khôi phục thì tìm một công việc tại đây, ở bên cạnh đồng chí Vân.

(*) Hay còn gọi là Nữ Thần Gaia, là một trong các vị thần ban sơ, được coi như tổ tiên của vạn vật, được người Hy Lạp tôn thờ là “đất mẹ”, tượng trưng cho mặt đất. Thần bầu trời Uranus, chồng bà, cũng do bà sinh ra. Hai người sinh ra dòng dõi các vị thần Titan (hậu duệ là các vị thần Olympus) và các Cyclops, Hecatonchire.

Vân Thiển kinh ngạc: “Ngài không phải Tống Hành Chỉ, ngài là… Giới?”

Nữ Thần Được Mùa sững người: “Tạm biệt người đó sao?”

Ngài đồng chí Vân trở về cũng rất bất chợt. Một ngày nọ, ông bỗng đắp chăn nằm ngủ dưới sàn phòng cô, khi cô thức dậy bị dọa đến nhảy dựng.

Vân Thiển nhìn Tống Hành Chỉ. Lần đầu tiên gặp cậu, cậu và cô cao gần bằng nhau. Bây giờ, cậu đã cao hơn cô rất nhiều, có thể cúi đầu nhìn cô.

Màu da cậu trắng ngần, cà vạt đồng phục lỏng lẻo, cổ áo sơ mi hé mở, có thể thấy rõ đường nét xương quai xanh.

Giới vẫn mãi không xuất hiện.

Chúa cứu thế, thần linh, còn có tận thế đều cùng nhau biến mất.

Tất cả giống như giấc mơ, chỉ có thành phố bị phá hủy là thật.

Cho đến khi thành phố khôi phục xấp xỉ, ngài đồng chí Vân lại ngồi lên cương vị ban đầu, xúc động ăn bữa cơm đoàn viên với nhóm họ hàng. Cô không chịu được mùi thuốc lá trong phòng bao, bèn chạy ra ban công khách sạn hít không khí tươi mát.

Nữ Thần Được Mùa dịu dàng nói: “Nói xong thì đi đi, đừng ở chỗ này chướng mắt ta.”

Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng quần đen đứng đó, lẳng lặng nhìn cô.

Nữ Thần Được Mùa nở nụ cười trong trẻo: “Chuyện tương lai, để tương lai tính.”

Anh ta là Tà Thần mà Giới tạo nên, trong cơ thể có thần lực giống với Giới, vì vậy sẽ không bài xích phân thân của Giới.

Màu da cậu trắng ngần, cà vạt đồng phục lỏng lẻo, cổ áo sơ mi hé mở, có thể thấy rõ đường nét xương quai xanh.

Vân Thiển ngẫm nghĩ, chẳng biết nói gì, bèn nở một nụ cười xán lạn với người kia.

Cô sờ nhánh cây mà Nữ Thần Được Mùa tặng mình trong túi. Những lúc rối rắm trong lòng, thứ này có thể khiến tâm trạng cô bình tĩnh lại.

Ánh đèn trong nhà hắt ra một vầng hào quang sau lưng cô, Tống Hành Chỉ nhìn Vân Thiển, mắt ngập nước rưng rưng: “Vân Thiển, tôi đại diện cho mọi người đến tạm biệt em.”

Thần Chiến Tranh vốn không thể nhìn trực diện Thần cách. Giống như hai vị thần tối cao kia, bên trong Thần cách là sức mạnh mà Thần Mẫu sáng thế mới có.

Giới không giải đáp thắc mắc của anh ta, ngài nâng mắt nhìn Thần cách. Đây là Thần cách của ngài sao?

Vân Thiển bước lên, dựa vào lan can ban công, nhẹ nhàng nói: “Muốn chơi ván thứ ba à? Có thể cho tôi giữ lại ký ức để tôi làm thiên tài tái sinh không?”

Tống Hành Chỉ phì cười, cậu lau nước mắt khóe mi: “Em nói cứ như chơi game vậy…” Cậu thấp giọng nói: “Nếu giữ lại ký ức sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.”

Vân Thiển nhìn Tống Hành Chỉ. Lần đầu tiên gặp cậu, cậu và cô cao gần bằng nhau. Bây giờ, cậu đã cao hơn cô rất nhiều, có thể cúi đầu nhìn cô.

Nữ Thần Được Mùa: “Ta sẽ dạy dỗ bọn họ. Nếu họ tan biến, ai kế thừa ánh sáng và bóng tối đây.”

Khi cậu rủ mắt, lông mi vừa dày vừa dài.

“Em không có! Tiểu Ám mới lười!”

Tống Hành Chỉ: “Chỉ vì em.”

Vân Thiển dời mắt: “Thần linh cũng không thể nói ra lời vô trách nhiệm như thế.”

Tống Hành Chỉ thấp giọng nói: “Thần linh chỉ cần chịu trách nhiệm với tín đồ của mình. Từ đầu đến cuối, tín đồ của ta chỉ có nàng.”

Vân Thiển kinh ngạc: “Ngài không phải Tống Hành Chỉ, ngài là… Giới?”

Ngài nhìn lên bầu trời, bóng đêm càng sâu thẳm: “Đã đến giờ.”

Ngài lại nở nụ cười ngượng ngùng: “Mọi người đều ở trong một cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế nhau. Nhưng ta không muốn để bọn họ đi ra, bây giờ ta chỉ muốn để ta và nàng ở bên nhau.”

Vân Thiển: “Giờ này mà còn bày vẻ tình thâm, nếu khởi động ván thứ ba, tôi sẽ chẳng nhớ được gì cả.”

Đó là Thần cách đại diện cho Cái chết và Tái sinh.

Cô sờ nhánh cây mà Nữ Thần Được Mùa tặng mình trong túi. Những lúc rối rắm trong lòng, thứ này có thể khiến tâm trạng cô bình tĩnh lại.

Lớp ngoài cơ thể Thần linh tóc trắng bên cạnh bị bao phủ bởi ánh sáng chói lòa, không thể nhìn trực diện.

“Ừ.” Giới cười nói: “Chỉ một khắc này là đủ rồi.”

Ngài nhìn lên bầu trời, bóng đêm càng sâu thẳm: “Đã đến giờ.”

Ngài ôm Vân Thiển, tóc đen biến dài, màu sắc phai đi, ánh sáng thần thuật lan ra khắp bề mặt cơ thể.

“Tái hiện…” Hai chữ vừa mới buông, quần áo chỗ cánh tay ngài đã bị Vân Thiển siết chặt.

“Nếu như, tôi nói là nếu như…” Vân Thiển hít sâu: “Nếu như tôi nhận ra ngài, đừng chạy trốn, tôi không hận ngài.”

Giới gật đầu, nói ra hai chữ cuối cùng: “Hôm qua.”

Toàn bộ sức mạnh bên trong Thần cách tràn ra, thu nhỏ thành kích cỡ một chấm nhỏ, sau đó lan ra tất cả thế giới nhỏ, bao gồm cả Thần giới!

Thần cách tiến vào cơ thể Giới. Thần Chiến Tranh cảm nhận được khí của Thần cách tiết ra ngoài khiến người ta run rẩy.

Đảo ngược thời gian, thời gian tất cả thế giới nhỏ liên tục quay ngược.

Nơi vốn là khách sạn biến thành một cánh đồng khai hoang, nhánh ô liu rơi xuống đất, một chấm sáng rơi từ không trung xuống, vùi sâu vào lòng đất.

Không lâu sau, một đóa hoa hi vọng bung nở bên trên.

Điểm sáng bay ra từ nụ hoa, phóng về phía Thần giới.

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
3 Năm Cách đây

Lại quay ngược mọi thứ trở về ban đầu rồi. Hy vọng là hai anh chị sẽ gặp lại nhau sớm.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Lâu lâu mới thấy anh ngầu được một lần, bình thường hơi ngốc xíu.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cuối cùng tui vẫn ưng tiểu Tống nhất, chắc gặp đầu tiên nên ấn tượng sâu đậm.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Mong là hai người sẽ không quên nhau, cuối cùng cũng thấy Giới biết bày mưu tính kế rồi, không còn ngố ngố ngốc ngốc nữa

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!