Chương 111
Thần cách quy vị
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Thiên Hành Kiện lừa lấy được sự trợ giúp của Thần Ánh Sáng, âm thầm lẻn vào nơi Thần Bóng Tối giấu Thần cách.
Lời mà anh ta nói Thần Ánh Sáng là nói láo, với Giới cũng chưa từng nói thật hoàn toàn.
Nơi Thần Bóng Tối đặt Thần cách vốn không có cấm chế nào cần thần lực Thần Ánh Sáng mới có thể lẻn vào.
Thần cách lấy từ trong cơ thể thần tối cao ra vẫn còn nằm tại đó, vốn không có thần linh nào dám tự ý đụng chạm.
Trừ thần linh đồng cấp.
Thiên Hành Kiện nói mìnhưbị Thần cáchìđả thương làỉthật, anh taícần thần lựcìThần Ánh Sángômới có thểĬlẻn vào cấmăchế của ThầnjBóng Tối làĨnói dối.
Với tưòcách là TàĩThần mà Giớiỉtạo ra từụmột phần thầnủlực, thần lực{Thiên Hành Kiệnĩcó chỗ đặcỗbiệt. Anh taĺcó thể hútừlấy thần lựcồcủa thần linhớkhác rồi tiếnjhành sao chép,úđây cũng làἳlý do haiĪvị thần tốiἷcao lựa chọnởanh ta saoếchép và bôiİnhọ thanh danhủGiới trong kếỉhoạch.
Mặc dù làờthần lực thầnịtối cao, anhïta cũng cófthể sao chép.
ThờiĬgian sao chépḻkhông thể kéoẳdài, nhưng đủἴđể Thần cáchĬtạm thời tiếpínhận anh ta.
Đây³mới là ýįđịnh thật sựãcủa Thiên HànhệKiện.
Khóe miệng anhòta giương lênịnụ cười thuộcἳvề kẻ chiếnḷthắng, nhàn nhãībước lên tiếpẩcận Thần cách.
Thầnúcách vẫn khôngļchịu tiếp nhậnịanh ta.
Sau khiôanh ta lạiẹmô phỏng khíÏthuộc về ThầnïÁnh Sáng, kếtigiới ngoài Thầnìcách từ từịyếu đi.
Thiên HànhĮKiện nắm chắcἶcơ hội, xôngivào bên trongịkết giới, đặtỹhẳn Thần cáchἳvào trong cơḹthể.
Trong nháy mắt,fđuôi tóc anhóta nhuốm màuỉbạc, mắt lóeựlên ánh sáng‹vàng, lồng ngựcạtràn đầy sátìý điên cuồng.
Xuôiấtheo sự ổnfđịnh của Thầnỵcách, cảm xúcĬnày cũng dần³dần tan biến.
ThiênờHành Kiện nhìnậđôi tay trào)dâng sức mạnh,]hài lòng gật[đầu.
Thần cách chưaềhoàn toàn dungïhợp, nhưng anhùta có thểưcảm nhận đượcÎthần lực khổng}lồ ẩn chứaộtrong đó, cùngơvới thiên phúếđặc biệt màồThần Mẫu banằcho —— Sátốthần.
Bắt đầu từἳbây giờ, cònốai có thểóđối địch vớiĩy!
“Nên làm một:vài chuyện phùỏhợp với thânểphận rồi.” ThiênợHành Kiện thầmỉnói, Thần cách:kêu gào muốnãanh ta điẩdọn dẹp rácírưởi trên đờiınày, bắt đầuềtính sổ từútên khốn khiếnểngười ta ghétạnhất.
Anh ta vộiộvã muốn nhìnĮthấy vẻ mặtîkhó coi củaḹGiới và ThầnắBóng Tối khiỉphát hiện anh{ta phản bội.
…
Thầnóđiện Bóng Tối.
Giớiếđứng chờ chốcỗlát, thời gianḻhẹn trôi quaỷkhá lâu nhưngĩThiên Hành Kiệnīvẫn chưa đến.
Trongìthần điện, ThầnḻBóng Tối phátẽhiện ngài đãïvề, trầm giọngòhỏi: “Giới, saoắkhông vào?”
Giớiἴbước vào Thầnủđiện. Lúc ThầnîBóng Tối hỏiạlinh hồn ngàiἵđã đủ hếtỏchưa, động tácữcủa ngài hơiẫkhựng lại, gậtýđầu.
Giới nâng caoỏcảnh giác. Lúc]Thần Bóng Tốiïchia thần lực[bản thân choĨngài, tình hìnháđột nhiên thay)đổi, không biếtấxảy ra chuyệnơgì mà hơiĩthở của ThầnàBóng Tối trởặnên nặng nề.
Ánhùmắt thần tướngặnhìn chằm chằmãGiới đầy ắpổsát khí.
Giới đoánècó lẽ bênầThiên Hành KiệnĨđã thành công,ớnhưng lại bịõThần Bóng Tối}phát hiện. Ngàiἷgiả vờ khôngãbiết gì: “ThầnẻPhụ, xảy raịchuyện gì thế?”ắ
Giọng nói ThầnàBóng Tối khôngễdễ chịu mấy:Ї“Thần Ánh Sángẩmuốn ra tayívới ta sớmộhơn.”
Giới khôngéhề hay biếtớsự tồn tạiợcủa Thần cách,ïông ta tuyệtɩđối không thểἱnói cho ngàiìbiết. Thần BóngềTối không ngờ³Thần Ánh Sángἷlại bắt tayỡvới Tà Thần…ɩLàm sao ông}ta phát hiện²ra kế hoạchắcủa ông?
Chẳng lẽảlà Tà Thầnéphản bội?
Thần Bóng)Tối không thểựnào để mặcịTà Thần giaoùThần cách choểThần Ánh Sáng,ăông ta suyễnghĩ chốc lát,ẫquyết định bảoểGiới đi giànhìlại Thần cách…ɩSo với TàẳThần, lực tươngệtác của Thầnậcách với Giớiờmạnh hơn.
Thần BóngúTối nói: “Giới,úta muốn giaoémột nhiệm vụộcho con.”
Giớiẩnghe thấy ThầnùBóng Tối mô,tả Thần ÁnhịSáng thành mộtỏtên đầy ắpḷdã tâm, khôngìchấp nhận trênfđời này cóẳhai vị thầnẵtối cao vàébất kỳ sinhìvật nào uyịhiếp địa vịỉcủa ông ta.ἵThần Ánh Sángẵkhông những muốnìgiết Giới, cònằmuốn giết luônĬThần Bóng Tối.
Hiệnậgiờ, Thần ÁnhìSáng đào tạo‹ra một TàúThần, sai khiếnởTà Thần trộm°Thần cách màİông ta chuẩnẩbị cho Giới.
ThầnɩBóng Tối thởídài: “Con biếtἷrồi đấy, phươngópháp tu luyện¹của con chưaịchắc có thể]ngưng luyện ThầnЇcách thành công.ìNếu như thất]bại, Thần cáchìđó chính làļlựa chọn thứḻhai mà ta‹chuẩn bị choềcon.”
Giọng Giớiịrun run nói:ữ“Đa tạ ThầnļPhụ!” Nếu khôngặphải ngài đãộbiết sự thật,]đúng là ngài³sẽ tin câuἶchuyện hoang đường°của Thần BóngụTối.
Bây giờ xemýra, Thần BóngịTối và ThầnἰÁnh Sáng đềuIlà kẻ lườngọgạt.
“Ầm ——”
Cổng¸lớn Thần điệnậBóng Tối bịÎngoại lực pháĩmở từ bêníngoài.
Giới đang chuẩnébị xuất hành,ìThiên Hành Kiện¹lại tới trướcìmột bước. Gióílốc thổi quétăqua thần điện,ằthần bộc bìnhịthường bất tỉnhjtại chỗ, mộtỉsố thần linhâhầu hạ bịíép quỳ xuốngẻrun rẩy.
Thiên HànhiKiện cười khằngỹkhặc, chỉ vàoἵthần tướng caoἱlớn chẳng thểľnhìn trực diệnḽtrong thần điện:í“Thần Bóng Tối,õta tới tìmịông đây. Khôngfbiết cảm giácỉhiện tại củaãông khi nhìnIthấy ta làïgì?”
Thần BóngÎTối thấp giọngủnói ra bốnọchữ “ếch ngồiâđáy giếng” .
Chữì“giếng” vừa dứt,ịbàn tay ảoầảnh khổng lồįmàu đen xuấtjhiện bên trênīkẻ xâm nhậpıchậm rãi ấnýxuống, không khíủlan tràn ápùlực khiến ngườiẳkhác khó chịu.
Mộtỉluồng ánh sángìchiếu xuyên quaịbàn tay khổngẵlồ, bàn tayílập tức rụtἰvề sau.
Thiên HànhíKiện cười khẩy:ἴ“Ông cho rằngἲta không sửẹdụng được sức²mạnh bên trongɨthần cách sao?ơĐừng quên trướcĮđây vì saoơcác người tìmởta hợp tác.”]
Anh ta nhìnẵsang hướng Giớiİđứng, cười khẽ:(“Cảm giác hiệnìgiờ của ngươiựlà gì?”
ThầnăBóng Tối không¸nói câu nào,ặthần thuật liênểtiếp đánh vềỳphía đối phương.
Giới²có thể cảmἴnhận được sựẳsợ hãi bênỷtrong Thần BóngỳTối sau khiIbị ánh sángékia tấn công,ịngài cố ýưhỏi: “Thần Phụ,ờcon tới giúpéngười.”
Thần BóngỉTối mắng: “Nếu:xem ta làìThần Phụ thìâđứng yên đừngằnhúc nhích!”
Lờiļcủa Thiên HànhụKiện khiến ThầnềBóng Tối nhậnèra bất thường,óông ta hiện]tại vô cùng²thận trọng, khôngịđể Giới tựẩtiện tới gần.
Giớiềđứng ngoài quanồsát cuộc chiến‹giữa Thần BóngừTối và ThiênâHành Kiện, ápếchế sự daoựđộng linh hồnĬtrong cơ thể.
Đươngjnhiên Thần BóngİTối hùng mạnh,ẫnhưng cơ thểộvà sức mạnhîcủa ông taɨbị giam cầmảtrong thần điện.ứTừ sau khiḽông ta vàἶThần Ánh Sáng[quyết định đốiăphó Giới, sứcĩmạnh còn sót,lại của ThầnÍMẫu đã khiếnưbọn họ trởïnên suy yếu.
Sauãkhi Thần cáchóbị Thiên HànhľKiện khống chế,ổdường như sức[mạnh còn lạiằcủa Thần Mẫuđcũng theo đóóbị dẫn ra.
“Ôngḹkhông đấu lạiἲta đâu! Đâyơlà sức mạnhọhùng hậu đượcồThần mẫu thiênîvị!”
Thiên HànhọKiện hưng phấnỡquát to, thỏaỉsức thả luồngẳkhí giết chóc,trong lồng ngực.ìThần lực từἷmột nhân hai,¹hai nhân bốn,ịcuối cùng hợpịlại thành tấmùlưới khổng lồụnhốt thần tướngἰThần Bóng Tốiịbên trong.
Thần BóngἶTối bị cưỡngìép rơi vàoồtrạng thái ngủịsay.
Một vị thầnἵtối cao cứĺthế bị anhệta giải quyếtỷdễ như trởỉbàn tay.
Thiên HànhýKiện nghiêng đầuĩnhìn Giới, nhếchỉkhóe môi cười:ἴ“Với tư cáchἲlà kẻ tạoἶra và cungặcấp sức mạnhẻhiện tại cho³ta, ta từngẫnói sẽ dànhἳcho ngươi sựẩưu đãi đặcḽbiệt… Ngươi hãyỉnhìn ta cườiơđến cuối cùngẽđi.”
Giới vung³trường kiếm nhưngfbị Thiên HànhóKiện giữ lại.]Ngài bị xiềngḻxích biến raḻtừ thần lựcÎtrói chặt, trôièlơ lửng sauẽlưng Thiên HànhịKiện.
Mục tiêu tiếpỳtheo của ThiênưHành Kiện làẩThần Ánh Sáng.
LúcïThần Bóng Tốiụrơi vào ngủísay, bên phíađThần Ánh Sángïlập tức cảnhấgiác. Ông taìnhận ra bấtỹthường, bèn triệuãhồi Thần Chiến(Tranh bảo vệḽmình.
Thần Chiến TranhÎvà Thiên HànhĩKiện gần nhưếđến Thần điện[Ánh Sáng cùngĩmột lúc.
Thiên HànhôKiện nhìn thấyἱThần Chiến Tranhítừng đánh vớiịanh ta mộtặtrận. Gần nhưĩkẻ thù gặpịnhau đều đỏổmắt, anh taìdựa vào sứcằmạnh Thần cáchẩmà trói ThầnĩChiến Tranh giốngăy như Giớiịsau lưng.
Thần ChiếnàTranh cạn lời¹nhìn Giới: “Đâyἳlà hợp tácímà ngươi nóiìhả? Ta đãọnói y khôngĩđáng tin cậyïmà.”
Giới nhìnẵngài, dời tầm}mắt: “Ta cũngìtừng nói đâyɩlà đánh cược.”ử
Thần Chiến Tranhẹlấy làm lạếnhìn Giới. Lúcīnày, Thiên HànhïKiện đã bắtīđầu tỷ thíἵvới Thần ÁnhửSáng.
Nhìn một lát,ưThần Chiến Tranhĩtrở nên hào³hứng, nói: “Đúng°là một canhībạc lớn.”
ThiênḷHành Kiện đangíchiến đấu vớiốThần Ánh Sáng{không rảnh quanìtâm đoạn đốiốthoại của bọnẹhọ. Thần ChiếnịTranh lại quanĩsát một lúc,ẵThần Ánh Sángêbị Thiên Hành³Kiện trói bằngãdây xích thầnỡthuật, ngài hỏi:,“Ngươi định đợiẫtới khi nào?”ữ
Giới nhìn ThiênĭHành Kiện cầmīkiếm chỉ vàoữtrán Thần ÁnhẻSáng, ngài lênĩtiếng: “Bây giờ.”ề
“Giết chóc.”
Cơĩthể của ThiêníHành Kiện khôngĩthể động đậy,ểngực truyền raãcảm giác trướngõphồng cực độ.
Anh(ta cúi đầu)nhìn, chỉ thấyếThần cách dungềnạp trong ngườiảđang bị mộtỳbàn tay vớiíkhớp xương nổiárõ đưa raặngoài.
Tiếp đó làũmột gương mặtḷvô cùng quen(thuộc giống yầđúc thần linhỵtóc trắng ởựsau lưng, chẳngIqua đôi mắtĨtrên gương mặtÏđó tràn ngậpỳsát ý.
Thiên HànhổKiện rống giận:ỉ“Giới! Ngươi bỏÏphân thân Giếtıchóc vào ngườiĩta từ khiẹnào?!”
Thảo nàoầlúc anh taẵdung nạp Thầnfcách lại dungặnạp dễ dàngấđến bất ngờ,ỉhóa ra Thầnįcách cảm nhậnĪđược chủ nhânỉthật sự đãềđến.
Bảo sao khiéanh ta dungọnạp Thần cách,jsát ý bốcélên dữ dội,ìchắc chắn là{sự rò rỉ²sức mạnh màἶphân thân thôiửthúc Thần cáchÏsinh ra.
Vậy màḹanh ta không:hề phát hiện!
Anhẳta nghĩ rằngéluồng sát ýíkia là sứcímạnh bao hàmitrong Thần cách!
ThiênèHành Kiện độtếnhiên nhớ lạiímột chuyện.
Lúc Giớiũthả anh taĩtừ trong lồngểra, để bàyĮtỏ sự chânậthành và quyếtìâm hợp tác,ềGiới có bắt¹tay giảng hòaẹvới anh ta.
Khiắđó, anh taicảm giác đượcạthần lực trơnĪtuột đáng ghétổtừ lòng bànátay Giới, nhưngữkhông để ýíGiới có bàyịtrò gì không.
Lẽīnào là khi:đó?
Thiên Hành Kiệnļchỉ có thểἱtrơ mắt nhìn¹Thần cách bịĮGiết chóc mangữtrả cho Giới.
Thầnệcách vốn không‹thuộc về anhặta. Ngay khoảnhàkhắc anh taīmuốn dung nạpứThần cách, thậtờra anh taìđã chủ độngịgiúp Giới khôiíphục sức mạnh.
Anhạta tưởng rằngịcó thể khốngīchế thần lựcĨThần cách, nhưngíđó chẳng quaÍlà phân thânêGiết chóc chủựđộng chia sứcựmạnh Thần cáchậcho anh ta.
“Rốt cuộc là từ khi nào?” Thiên Hành Kiện luôn mồm truy hỏi.
Thần Chiến Tranh sờ chóp mũi: “Ngài rõ ràng hơn ta. Đợi sau khi thần thuật thi triển, không chừng mọi thứ lại trở về tình trạng chỉ còn lại hai vị thần tối cao. Ta muốn đề phòng trước…”
Giới không giải đáp thắc mắc của anh ta, ngài nâng mắt nhìn Thần cách. Đây là Thần cách của ngài sao?
Cũng có thần linh mong đợi sự trở về của hai vị thần tối cao…
Thần Chiến Tranh vốn không thể nhìn trực diện Thần cách. Giống như hai vị thần tối cao kia, bên trong Thần cách là sức mạnh mà Thần Mẫu sáng thế mới có.
Ngài đồng chí Vân trở về cũng rất bất chợt. Một ngày nọ, ông bỗng đắp chăn nằm ngủ dưới sàn phòng cô, khi cô thức dậy bị dọa đến nhảy dựng.
Thần Ánh Sáng làm chủ tất cả ánh sáng của thế giới, Thần Bóng Tối làm chủ tất cả bóng tối của thế giới, Thần cách còn lại là gì đây?
Thần Ánh Sáng làm chủ tất cả ánh sáng của thế giới, Thần Bóng Tối làm chủ tất cả bóng tối của thế giới, Thần cách còn lại là gì đây?
Giới gật đầu, nói ra hai chữ cuối cùng: “Hôm qua.”
Thần Chiến Tranh: “…Ngài đúng là rất can đảm.”
Thần cách tiến vào cơ thể Giới. Thần Chiến Tranh cảm nhận được khí của Thần cách tiết ra ngoài khiến người ta run rẩy.
“Em học chăm lắm, nhưng Tiểu Quang lười biếng.”
Vân Thiển bước lên, dựa vào lan can ban công, nhẹ nhàng nói: “Muốn chơi ván thứ ba à? Có thể cho tôi giữ lại ký ức để tôi làm thiên tài tái sinh không?”
Đó là Thần cách đại diện cho Cái chết và Tái sinh.
Vân Thiển dự định tiếp tục ở lại Thủ đô, đợi thành phố khôi phục thì tìm một công việc tại đây, ở bên cạnh đồng chí Vân.
Lớp ngoài cơ thể Thần linh tóc trắng bên cạnh bị bao phủ bởi ánh sáng chói lòa, không thể nhìn trực diện.
“Ừ.” Giới cười nói: “Chỉ một khắc này là đủ rồi.”
Vị thần tối cao thứ ba quy vị!
Vị thần tối cao thứ ba quy vị!
Đảo ngược thời gian, thời gian tất cả thế giới nhỏ liên tục quay ngược.
Đến chết, Thiên Hành Kiện cũng không có được câu trả lời từ Giới. Có lẽ là như anh ta suy đoán, lúc nắm tay, Giới đã lén đặt Giết chóc trong cơ thể mình.
Nơi vốn là khách sạn biến thành một cánh đồng khai hoang, nhánh ô liu rơi xuống đất, một chấm sáng rơi từ không trung xuống, vùi sâu vào lòng đất.
Anh ta là Tà Thần mà Giới tạo nên, trong cơ thể có thần lực giống với Giới, vì vậy sẽ không bài xích phân thân của Giới.
Ngài lại nở nụ cười ngượng ngùng: “Mọi người đều ở trong một cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế nhau. Nhưng ta không muốn để bọn họ đi ra, bây giờ ta chỉ muốn để ta và nàng ở bên nhau.”
…
…
Vân Thiển ngẫm nghĩ, chẳng biết nói gì, bèn nở một nụ cười xán lạn với người kia.
Chúa cứu thế, thần linh, còn có tận thế đều cùng nhau biến mất.
Thần Ánh Sáng và Thần Bóng Tối tan biến, Thần giới rơi vào hỗn loạn. Nữ Thần Được Mùa vẫn luôn hành sự khiêm tốn bất chợt vùng lên, hợp tác với các vị thần như Thần Chiến Tranh, thống lĩnh chúng thần bằng sức mạnh lôi đình, thần linh không còn phân biệt phe cánh nữa.
Thần Chiến Tranh gật đầu: “Trừ cô ta thì còn ai vào đây… Nếu như có cơ hội đảo ngược, ngài muốn sửa chữa sai lầm gì?”
Dưới sự dẫn dắt của Nữ Thần Được Mùa, mỗi thần linh bắt buộc phải gánh vác nhiệm vụ bảo vệ sự vận hành của thế giới nhỏ, không được tùy tiện nhúng tay vào sự phát triển của thế giới. Nếu thế giới gặp nguy hiểm sống còn, bọn họ cần chủ động diệt trừ mối nguy.
Thần Chiến Tranh: “…Dạy dỗ thần tối cao, thế mà ngài cũng nghĩ ra.”
Tống Hành Chỉ phì cười, cậu lau nước mắt khóe mi: “Em nói cứ như chơi game vậy…” Cậu thấp giọng nói: “Nếu giữ lại ký ức sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.”
Cho đến khi thành phố khôi phục xấp xỉ, ngài đồng chí Vân lại ngồi lên cương vị ban đầu, xúc động ăn bữa cơm đoàn viên với nhóm họ hàng. Cô không chịu được mùi thuốc lá trong phòng bao, bèn chạy ra ban công khách sạn hít không khí tươi mát.
Đương nhiên cũng có rất nhiều thần linh phản đối. Hiện giờ, bọn họ đều nằm dưới vườn hoa tại thần điện của Nữ Thần Được Mùa, lộ lên cái đầu, mỗi ngày được tưới nước cho đến khi “đồng ý” với quy tắc của bà.
Vân Thiển: “Giờ này mà còn bày vẻ tình thâm, nếu khởi động ván thứ ba, tôi sẽ chẳng nhớ được gì cả.”
Cũng có thần linh mong đợi sự trở về của hai vị thần tối cao…
Thần Ánh Sáng và Thần Bóng Tối tan biến, Thần giới rơi vào hỗn loạn. Nữ Thần Được Mùa vẫn luôn hành sự khiêm tốn bất chợt vùng lên, hợp tác với các vị thần như Thần Chiến Tranh, thống lĩnh chúng thần bằng sức mạnh lôi đình, thần linh không còn phân biệt phe cánh nữa.
Vân Thiển dời mắt: “Thần linh cũng không thể nói ra lời vô trách nhiệm như thế.”
Tại một thế giới nhỏ nào đó, Nữ Thần Được Mùa xuất hiện, hai cậu bé dáng vẻ giống hệt nhưng khác màu da chạy về phía bà: “Chị, chị về rồi!”
Tại một thế giới nhỏ nào đó, Nữ Thần Được Mùa xuất hiện, hai cậu bé dáng vẻ giống hệt nhưng khác màu da chạy về phía bà: “Chị, chị về rồi!”
“Bài học tu hành thần linh hôm nay học thế nào rồi?” Nữ Thần Được Mùa hỏi thăm hai người.
“Em học chăm lắm, nhưng Tiểu Quang lười biếng.”
Nữ Thần Được Mùa suy nghĩ chốc lát, trả lời: “Ta muốn đổi danh xưng thành Nữ Thần Đất Mẹ(*).”
“Em không có! Tiểu Ám mới lười!”
Lúc Thần Chiến Tranh đến nơi, ngài nhìn thấy hai cậu nhóc nhỏ đang đánh nhau bên cạnh Nữ Thần Được Mùa. Ngài hít sâu một hơi, sau khi đuổi hai đứa trẻ đi, ê răng nói: “Ngài không giết chết hai tên kia mà biến bọn họ thành trẻ con, không sợ sau này bọn họ lại trở về bộ dạng giống như trước kia nữa à?”
Nữ Thần Được Mùa hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Lúc Thần Chiến Tranh đến nơi, ngài nhìn thấy hai cậu nhóc nhỏ đang đánh nhau bên cạnh Nữ Thần Được Mùa. Ngài hít sâu một hơi, sau khi đuổi hai đứa trẻ đi, ê răng nói: “Ngài không giết chết hai tên kia mà biến bọn họ thành trẻ con, không sợ sau này bọn họ lại trở về bộ dạng giống như trước kia nữa à?”
Ngài ôm Vân Thiển, tóc đen biến dài, màu sắc phai đi, ánh sáng thần thuật lan ra khắp bề mặt cơ thể.
Nữ Thần Được Mùa: “Ta sẽ dạy dỗ bọn họ. Nếu họ tan biến, ai kế thừa ánh sáng và bóng tối đây.”
Thần Chiến Tranh: “…Dạy dỗ thần tối cao, thế mà ngài cũng nghĩ ra.”
Tống Hành Chỉ thấp giọng nói: “Thần linh chỉ cần chịu trách nhiệm với tín đồ của mình. Từ đầu đến cuối, tín đồ của ta chỉ có nàng.”
Cây cào sắp nhét vào mũi Thần Chiến Tranh.
Nữ Thần Được Mùa hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Thần Chiến Tranh vỗ đầu, trở về gương mặt nghiêm nghị: “Y nói Thần cách đã hoàn toàn quy vị, sau khi tạm biệt sẽ thi triển thần thuật, bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng.”
“Bài học tu hành thần linh hôm nay học thế nào rồi?” Nữ Thần Được Mùa hỏi thăm hai người.
Nữ Thần Được Mùa sững người: “Tạm biệt người đó sao?”
Thần Chiến Tranh gật đầu: “Trừ cô ta thì còn ai vào đây… Nếu như có cơ hội đảo ngược, ngài muốn sửa chữa sai lầm gì?”
Nữ Thần Được Mùa suy nghĩ chốc lát, trả lời: “Ta muốn đổi danh xưng thành Nữ Thần Đất Mẹ(*).”
Không lâu sau, một đóa hoa hi vọng bung nở bên trên.
Nữ Thần Được Mùa sững người: “Tạm biệt người đó sao?”(*) Hay còn gọi là Nữ Thần Gaia, là một trong các vị thần ban sơ, được coi như tổ tiên của vạn vật, được người Hy Lạp tôn thờ là “đất mẹ”, tượng trưng cho mặt đất. Thần bầu trời Uranus – chồng bà cũng do bà sinh ra. Hai người sinh ra dòng dõi các vị thần Titan (hậu duệ là các vị thần Olympus) và các Cyclops, Hecatonchire.
“Nếu như, tôi nói là nếu như…” Vân Thiển hít sâu: “Nếu như tôi nhận ra ngài, đừng chạy trốn, tôi không hận ngài.”
Thần Chiến Tranh: “…Ngài đúng là rất can đảm.”
Toàn bộ sức mạnh bên trong Thần cách tràn ra, thu nhỏ thành kích cỡ một chấm nhỏ, sau đó lan ra tất cả thế giới nhỏ, bao gồm cả Thần giới!
Tất cả giống như giấc mơ, chỉ có thành phố bị phá hủy là thật.
Nữ Thần Được Mùa dịu dàng nói: “Nói xong thì đi đi, đừng ở chỗ này chướng mắt ta.”
Đương nhiên cũng có rất nhiều thần linh phản đối. Hiện giờ, bọn họ đều nằm dưới vườn hoa tại thần điện của Nữ Thần Được Mùa, lộ lên cái đầu, mỗi ngày được tưới nước cho đến khi “đồng ý” với quy tắc của bà.
Thần Chiến Tranh sờ chóp mũi: “Ngài rõ ràng hơn ta. Đợi sau khi thần thuật thi triển, không chừng mọi thứ lại trở về tình trạng chỉ còn lại hai vị thần tối cao. Ta muốn đề phòng trước…”
Cây cào sắp nhét vào mũi Thần Chiến Tranh.
…
Nữ Thần Được Mùa nở nụ cười trong trẻo: “Chuyện tương lai, để tương lai tính.”
…
Giới vẫn mãi không xuất hiện.
Thần Chiến Tranh vỗ đầu, trở về gương mặt nghiêm nghị: “Y nói Thần cách đã hoàn toàn quy vị, sau khi tạm biệt sẽ thi triển thần thuật, bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng.”
Điểm sáng bay ra từ nụ hoa, phóng về phía Thần giới.
Thế giới người chơi.
Thảm họa thế giới tận thế đến đột ngột, đi càng đột ngột, để lại một đống lộn xộn. Đa phần thành phố bị quái vật tấn công, phá hủy quá nửa, hệ thống kinh tế rớt xuống đáy, may mà đất nước vẫn còn, mọi thứ có thể nhanh chóng phục hồi.
Vân Thiển dự định tiếp tục ở lại Thủ đô, đợi thành phố khôi phục thì tìm một công việc tại đây, ở bên cạnh đồng chí Vân.
(*) Hay còn gọi là Nữ Thần Gaia, là một trong các vị thần ban sơ, được coi như tổ tiên của vạn vật, được người Hy Lạp tôn thờ là “đất mẹ”, tượng trưng cho mặt đất. Thần bầu trời Uranus, chồng bà, cũng do bà sinh ra. Hai người sinh ra dòng dõi các vị thần Titan (hậu duệ là các vị thần Olympus) và các Cyclops, Hecatonchire.
Vân Thiển kinh ngạc: “Ngài không phải Tống Hành Chỉ, ngài là… Giới?”
Nữ Thần Được Mùa sững người: “Tạm biệt người đó sao?”
Ngài đồng chí Vân trở về cũng rất bất chợt. Một ngày nọ, ông bỗng đắp chăn nằm ngủ dưới sàn phòng cô, khi cô thức dậy bị dọa đến nhảy dựng.
Vân Thiển nhìn Tống Hành Chỉ. Lần đầu tiên gặp cậu, cậu và cô cao gần bằng nhau. Bây giờ, cậu đã cao hơn cô rất nhiều, có thể cúi đầu nhìn cô.
Màu da cậu trắng ngần, cà vạt đồng phục lỏng lẻo, cổ áo sơ mi hé mở, có thể thấy rõ đường nét xương quai xanh.
Giới vẫn mãi không xuất hiện.
Chúa cứu thế, thần linh, còn có tận thế đều cùng nhau biến mất.
Tất cả giống như giấc mơ, chỉ có thành phố bị phá hủy là thật.
Cho đến khi thành phố khôi phục xấp xỉ, ngài đồng chí Vân lại ngồi lên cương vị ban đầu, xúc động ăn bữa cơm đoàn viên với nhóm họ hàng. Cô không chịu được mùi thuốc lá trong phòng bao, bèn chạy ra ban công khách sạn hít không khí tươi mát.
Nữ Thần Được Mùa dịu dàng nói: “Nói xong thì đi đi, đừng ở chỗ này chướng mắt ta.”
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng quần đen đứng đó, lẳng lặng nhìn cô.
Nữ Thần Được Mùa nở nụ cười trong trẻo: “Chuyện tương lai, để tương lai tính.”
Anh ta là Tà Thần mà Giới tạo nên, trong cơ thể có thần lực giống với Giới, vì vậy sẽ không bài xích phân thân của Giới.
Màu da cậu trắng ngần, cà vạt đồng phục lỏng lẻo, cổ áo sơ mi hé mở, có thể thấy rõ đường nét xương quai xanh.
Vân Thiển ngẫm nghĩ, chẳng biết nói gì, bèn nở một nụ cười xán lạn với người kia.
Cô sờ nhánh cây mà Nữ Thần Được Mùa tặng mình trong túi. Những lúc rối rắm trong lòng, thứ này có thể khiến tâm trạng cô bình tĩnh lại.
Ánh đèn trong nhà hắt ra một vầng hào quang sau lưng cô, Tống Hành Chỉ nhìn Vân Thiển, mắt ngập nước rưng rưng: “Vân Thiển, tôi đại diện cho mọi người đến tạm biệt em.”
Thần Chiến Tranh vốn không thể nhìn trực diện Thần cách. Giống như hai vị thần tối cao kia, bên trong Thần cách là sức mạnh mà Thần Mẫu sáng thế mới có.
Giới không giải đáp thắc mắc của anh ta, ngài nâng mắt nhìn Thần cách. Đây là Thần cách của ngài sao?
Vân Thiển bước lên, dựa vào lan can ban công, nhẹ nhàng nói: “Muốn chơi ván thứ ba à? Có thể cho tôi giữ lại ký ức để tôi làm thiên tài tái sinh không?”
Tống Hành Chỉ phì cười, cậu lau nước mắt khóe mi: “Em nói cứ như chơi game vậy…” Cậu thấp giọng nói: “Nếu giữ lại ký ức sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.”
Vân Thiển nhìn Tống Hành Chỉ. Lần đầu tiên gặp cậu, cậu và cô cao gần bằng nhau. Bây giờ, cậu đã cao hơn cô rất nhiều, có thể cúi đầu nhìn cô.
Nữ Thần Được Mùa: “Ta sẽ dạy dỗ bọn họ. Nếu họ tan biến, ai kế thừa ánh sáng và bóng tối đây.”
Khi cậu rủ mắt, lông mi vừa dày vừa dài.
“Em không có! Tiểu Ám mới lười!”
Tống Hành Chỉ: “Chỉ vì em.”
Vân Thiển dời mắt: “Thần linh cũng không thể nói ra lời vô trách nhiệm như thế.”
Tống Hành Chỉ thấp giọng nói: “Thần linh chỉ cần chịu trách nhiệm với tín đồ của mình. Từ đầu đến cuối, tín đồ của ta chỉ có nàng.”
Vân Thiển kinh ngạc: “Ngài không phải Tống Hành Chỉ, ngài là… Giới?”
Ngài nhìn lên bầu trời, bóng đêm càng sâu thẳm: “Đã đến giờ.”
Ngài lại nở nụ cười ngượng ngùng: “Mọi người đều ở trong một cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế nhau. Nhưng ta không muốn để bọn họ đi ra, bây giờ ta chỉ muốn để ta và nàng ở bên nhau.”
Vân Thiển: “Giờ này mà còn bày vẻ tình thâm, nếu khởi động ván thứ ba, tôi sẽ chẳng nhớ được gì cả.”
Đó là Thần cách đại diện cho Cái chết và Tái sinh.
Cô sờ nhánh cây mà Nữ Thần Được Mùa tặng mình trong túi. Những lúc rối rắm trong lòng, thứ này có thể khiến tâm trạng cô bình tĩnh lại.
Lớp ngoài cơ thể Thần linh tóc trắng bên cạnh bị bao phủ bởi ánh sáng chói lòa, không thể nhìn trực diện.
“Ừ.” Giới cười nói: “Chỉ một khắc này là đủ rồi.”
Ngài nhìn lên bầu trời, bóng đêm càng sâu thẳm: “Đã đến giờ.”
Ngài ôm Vân Thiển, tóc đen biến dài, màu sắc phai đi, ánh sáng thần thuật lan ra khắp bề mặt cơ thể.
“Tái hiện…” Hai chữ vừa mới buông, quần áo chỗ cánh tay ngài đã bị Vân Thiển siết chặt.
“Nếu như, tôi nói là nếu như…” Vân Thiển hít sâu: “Nếu như tôi nhận ra ngài, đừng chạy trốn, tôi không hận ngài.”
Giới gật đầu, nói ra hai chữ cuối cùng: “Hôm qua.”
Toàn bộ sức mạnh bên trong Thần cách tràn ra, thu nhỏ thành kích cỡ một chấm nhỏ, sau đó lan ra tất cả thế giới nhỏ, bao gồm cả Thần giới!
Thần cách tiến vào cơ thể Giới. Thần Chiến Tranh cảm nhận được khí của Thần cách tiết ra ngoài khiến người ta run rẩy.
Đảo ngược thời gian, thời gian tất cả thế giới nhỏ liên tục quay ngược.
Nơi vốn là khách sạn biến thành một cánh đồng khai hoang, nhánh ô liu rơi xuống đất, một chấm sáng rơi từ không trung xuống, vùi sâu vào lòng đất.
Không lâu sau, một đóa hoa hi vọng bung nở bên trên.
Điểm sáng bay ra từ nụ hoa, phóng về phía Thần giới.
Lại quay ngược mọi thứ trở về ban đầu rồi. Hy vọng là hai anh chị sẽ gặp lại nhau sớm.
Lâu lâu mới thấy anh ngầu được một lần, bình thường hơi ngốc xíu.
Cuối cùng tui vẫn ưng tiểu Tống nhất, chắc gặp đầu tiên nên ấn tượng sâu đậm.
Mong là hai người sẽ không quên nhau, cuối cùng cũng thấy Giới biết bày mưu tính kế rồi, không còn ngố ngố ngốc ngốc nữa