Cá muối cứu thế – Chương 112

Chương 112

Vị thần hộ mệnh

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tái hiện hôm qua, quay ngược thời gian, cải tạo thế giới.

Thần thuật như vậy có thể gọi là cấm thuật, cái giá thi triển rất đắt. Theo lý, ngài không còn sống mới đúng.

Giới nhìn Thần giới quen thuộc cùng với cánh tay và cẳng chân nhỏ xíu, chìm vào suy tư.

“Cuối cùng cậu cũng ra đời.”

Gii nghe thy ging NóThn Đưc Mùa,ĩngài cht hiu:ýLà ngài giÍli mt phnsc mnh cata.” Nhánh câyĨkia là NThn Đưc Mùatng cho VânThin.

N ThnĐưc Mùa mmcưi du hin:Ĩ“Các ngưi là¹đa tr màThn Mu sángthế yêu thương,ai cũng không°th thiếu.”

Khôngđi Gii trli, bà nóitiếp: “Đáng tiếc,thi gian cu³ra đi khôngkhéo, đã lmt cô yīri.”

Ngưi Giicng đ, ngàiru rĩ nói:Ln này, tavn không đnhįquy ry nàng.ĭNàng… sng thế(nào?”

N ThnàĐưc Mùa: “KhôngÏbiết.”

Gii tcgin nói: “Ngài}đã đng ýìgiúp ta trôngnom nàng y——

N ThnĐưc Mùa nóiòtiếp: “Cô yïcòn chưa raiđi.”

Tiếng Giiũim bt, siết[cht nm tay.

NThn Đưc Mùađáng ghét, khôngíng tính cáchõcòn quái đnìhơn trưc đây.

NThn Đưc Mùaìngưng mt nhìnĪđa tr mt[bánh bao Gii,įbun cưi nói::“So vi ta,éta cho rngĺcu hi vngèmình đích thân:chăm sóc cô)y hơn. Thnļlinh nào li,đi chăm sócļtín đ cangưi khác.”

“Taàđi thăm nàng.”Gii đng dy.Giây kế tiếp,ngài cm mtfxung đt. GiiÏtrm mc hilâu: “Ch taĭln thêm mtchút.”

Ln này,thân th Giisuy yếu hơnrt nhiu, bnhng thn linhõkhông biết thânũphn ngài léngi làThniHư Thn.Ai bo ngàicó dáng vưmong manh yếuđui có thhc máu btɪc lúc nào.Bn h chélén bàn tán,īchưa bao giênói trưc mt³Gii, bình thưng}làm vic cũngêrt quan tâmângài, dù saoicũng ch là:mt thn linhình tui.

Gii vnkhông đ ýĩnhng chuyn này,Íngài đang cpãtc tu luyn.)Sau khi khôiĩphc mt chútthn lc, ngàibèn bt đuquan sát thếgii gc, viļvã mun điãgp Vân Thin.

Gii:“…

Vân Thinđâu ch chưara đi, baícô Vân KiếnıQuc và mcô Tng NhânVi còn chưaĮquen biết nhauóna!

Ban đu, Gii(tht s khôngđnh nhúng tayévào chuyn thếIgii nh, lnnày ngài đmbo s khôngľliên quan btĩc chuyn gìếđến cuc sngéca cô. Nhưngthi đim nhìnɪVân Kiến Qucīvà Tng NhânìVi đu yêuđương vi kàkhông ra gì,li còn cód đnh kếtàhôn, hai bênchng có chútìcơ hi quen,biết, Gii spîphát điên ri.

Nếu(như hai ngưiĩnày không bên nhau, VânïThin s rađi sao?

Va nghĩti kh năngõVân Thin khôngđưc sinh ra,)Gii không thchu đng đưc.

Đutiên là VânKiến Quc pháthin bn gáimình quen mìnhèch vì munông tiếp nhnđa tr trongúbng làm ngưiđ v, sauİđó là TngNhân Vi pháthin bn traimình không nhngtrăng hoa màcòn bt cámưi bn tay,bn h dtkhoát chia tay,ơquyết đnh saunày s khôngĬtìm ngưi yêuĩtrong thùng rácàna.

Hai ngưi hai thành phĬkhác nhau, vnfkhông có cáchnào quen biết.

Giiếlt xem vôs tiu thuyếttình yêu, cuicùng tìm đưcmt cách tươngìđi đáng tin.

Ngàigiúp Vân KiếnQuc và TngINhân Vi cùngtrúng thưng du}lch. Sau khibn h gpnhau HiThành, đôi bênva ý nhau.İTiếp đó, Tng]Nhân Vi đưcìthăng chc điuíchuyn đến Thɩđô, hai ngưiìchính thc bưcávào cùng đinhôn nhân, hnhphúc m mãn.

Saukhi cưi nanăm, Tng NhânVi mang thai.ĪSc khe bàrt tt, khôngcó hin tưngêm nghén nào,Ïvn tuyếnĭđu đu tranhvi phn tti phm.

Mt thángsau, đa bétrong bng bàìđã có linhhn và hơi(th, Gii miïphát hin Vân)Thin đưc mangthai ri.

Kế đó,m cô vn bên kiachy như baybt cưp ngâníhàng, ba côtrà trn vàot chc xãhi đen myíngày my đêmékhông v.

Gii: “…

Cp cha mįnày đúng làchng đáng tin.

Maymà sc sngɩVân Thin ngoanícưng, b giàyvò như vynhưng cũng vn)sinh ra suôns —— trongôđó không ththiếu s âmthm giúp đ,ca Gii.

Tên caVân Thin làdo ba côlt t đin,nhìn thy câuj“Bch vân thinthin(*) rt thiìv, bèn đtĨtên cho côlà Vân Thin.

(*)ơMây trng nhènh

T nh, TiuVân Thin đãĬkhông chu ngiįyên. Ông bàáni, ông bà:ngoi vn không²trông ni côiqu nh tăngýđng này.

C hĺbn h vađi, Tiu VânÍThin s nghĩếmi cách bò,xung giưng, khámïphá căn phòng(rng ln.

Gii tnícông tn sctrông chng, chs cô khiến°mình đp đuĮchết.

Đi Vân Thinln lên mtĮchút, Gii phátìhin đc tínhtinh quái ca¸cô càng tăngmnh hơn.

Cô lénĩmang giày caoĩgót ca mĨđi cu thang,ınếu không phiĬngài bêncnh, suýt nacô đã lănt trên luxung.

Rõ ràng bam cnh cáorăn dy nhiuíln, cô vnùcm nhíp chcivào cmđđin trên tưng.ïNếu không phingài kp thiīs dng thnìlc cách đin,cô đã bgit không nh.

Cô nhà mtmình nu nưc,li tính đim nưc sôiêlên đu, mayũmà ngài kpĩthi ngăn cn,không đ Vân,Thin sau nàymang mái đuĨĐa Trung Hi.

Còn¸có rt nhiuchuyn khác, Giiãkhó tưng tưngđưc Vân Thintrưc đây làmsao trưng thành.

Đngthi vi vicìchăm sóc Vân¸Thin, ngài Thn gii bN Thn ĐưcìMùa xách cìáo đi hccái gì mà)tiết hc phmcht thn linh.Nếu không vàoÎhc, N ThnĐưc Mùa sly cây càoìtht ngài.

Đưng điìca Dic cũngkhác, ngài khôngtr thành ThnChiến Tranh màđc c tcĮtrưng tc Viêm,ưcưi con gáitc trưng tcıPhù thy bin.Mc dù miđngày b đánh,ìnhưng nhìn bùdng ca ngàiơcó v rtìthoi mái, d³đnh sau nàyùnếu chán quáīli làm thnlinh chơi.

Thn ÁnhSáng và ThnBóng Ti bĩGii biến thànhítr con vócīdáng cao hơnngài nhiu. Dưid dy dca N ThnĐưc Mùa, bnh tr thànhíthn linh cóõphm cht rtítt.

Nếu bn htiếp tc nhưvy, N ThnıĐưc Mùa str li ThnÎcách cho haiĪngưi.

Lúc N ThnɪĐưc Mùa dnGii v thnĭđin, câu màìbà gii thiu{vi Thn ÁnhSáng và ThnõBóng Ti là: “Đây làıem trai haiɨđa, sc kheĩkhông tt, cn}săn sóc nhiuìhơn.”

Gii liícó thêm hai³ông anh dongdài, vô cùngíphin phc. Ngàirt hi hnìkhông giết quáchĺhai ngưi này,mà đu óc]chp mch đóbn h táisinh.

Tr nhngįchuyn đó, cucsng ca Giiôrt tt. NThn Đưc Mùathích hp qunìlý các thnílinh, đi xìvi ba ngưiïbn h gingnhư Thn Mulúc trưc.

Ngoài chươngtrình hc thn°linh và tuĩluyn, trong mtĩGii ch cóVân Thin.

Ngài khôngquy ry cucísng Vân Thin,ïch đưa ravài s trÏgiúp nhng lúccn thiết. Sítr giúp màloài ngưi gilà “may mn.”

Nhưng mt ngàyn, ngài bnghong ht, bivì ngài nhnđưc li cuìnguyn t VânThin.

Không th nào,ìkhông th nào,không th nào!”

Sau khi xácnhn nhiu ln,Gii phát hinkhông ng VânThin li trthành tín đca ngài.

Vân Thinkhông cho rngīnhng chuyn giađình h gpđưc là mayómn, mà là[có mt ngưitt bng hocmt v thnĭtt bng sau lưng âmthm bo vÍh. Cô bnglòng ch đngɨcung phng.

Gii cómt chút… chcó mt chútvui v.

S vuiĩv kia cangài biến mttăm ngay khithy Vân Thinólàm cho ngàikhung nh giyĩtrng và cmưba cây nhang.

Gii:“…

Vân Thinvn như vy,tp quen làđưc.

Mi ngày, VânThin đu scu nguyn viĬngài, k nhngchuyn xy rathưng nht. Côïbiết vui v,ļbiết đau lòng,biết hoang mang,¹biết tc gin,fhoàn toàn có¸đưc cuc sngímà ngưi bìnhéthưng nên có.ī

Ngài nhìn VânThin t cô¹nhóc nh xíuln lên thànhfthiếu n xinhɩđp, đưc biếtbao bn khácphái trong trưng,quan tâm.

Khiến ngàiếcm thy nhïnhõm là VânThin ch mtếlòng hc tp,ĩkhông có hngìthú vi chuynìngưi yêu.

C thế,ngài nhìn VânThin bưc vàoIcp ba, thitrưng đi hcvà chuyên ngànhímình mun, làmìđưc công vicyêu thích, tt phát rahào quang chóilóa.

Cô như vyíđã có thmt mình tlp, không cnngài âm thmbo v sau)lưng na.

Nhưng…

Giiɩmun gp VânĭThin mt ln,jmt ln cuicùng.

***

“Có phi hômìnay Thin Thinviết văn đưcĩđim tuyt điùkhông, thy giáoơkhen con cóĩtrí tưng tưngphong phú đy!”

Trên bàn ăn nhà họ Vân, Tống Nhân Vi gắp một chiếc chân vịt to vào chén Vân Thiển. Vân Kiến Quốc nghe vậy bèn cười: “Thật à, bé ngoan của chúng ta đã viết gì vậy, đọc lên ba nghe xem nào.”

Ba mẹ cô đều là cảnh sát hình sự, tính chất công việc nguy hiểm.

Tiểu Vân Thiển tung tăng đi lấy bài kiểm tra, cánh tay nhỏ giơ bài văn, đọc lanh lảnh.

“Ba mẹ tôi đều là cảnh sát, mỗi ngày hai người dậy rất sớm, về nhà rất trễ…”

Ngài đứng ở đầu bên đây kiềm chế kích động muốn xoay người, không cần nhìn cũng biết Vân Thiển đã đến đầu bên kia vạch qua đường.

“Nhưng tôi không hề thấy buồn…”

“Ngài thần linh, tôi quen biết một người bạn qua thư, anh ấy tên là Văn Tư Thành. Chúng tôi trao đổi ảnh, anh ấy là cậu bé mập mạp rất đáng yêu. Anh ấy nói nhà mình giàu lắm, tôi kể cho bạn bè nghe, bọn họ đều nói bạn qua thư đang khoác lác, bảo tôi đừng chơi với người khoác lác. Ngài nói xem tôi có nên liên lạc tiếp với anh ấy không?”

“Có một người vô hình chơi cùng với tôi…”

Cứ thế, cô dần dần lớn lên, trở thành một nhà thiết kế trang sức.

3…

Từ nhỏ, Vân Thiển đã phát hiện vận may của cô lớn hơn những bạn cùng trang lứa.

Vận may này ở khắp mọi nơi, hầu như diễn ra mỗi ngày, khiến cuộc sống của cô thuận buồm xuôi gió.

Lẽ nào cô có một vị thần hộ mệnh?

Mẹ cô sống sót trong một vụ nổ lớn khi truy bắt phạm nhân, người biết chuyện này đều cảm thấy khó tin.

Anh ta kinh ngạc quay đầu.

Đối với cuộc sống thế này, cô vẫn mang lòng cảm kích.

Giới dời mắt, chỉ nhìn một lần, ngài thật sự chỉ nhìn một lần.

“Ngài thần linh, tôi có kỳ kinh nguyệt rồi, ngài biết kỳ kinh nguyệt là gì không? Mẹ tôi nói ăn kem nhiều quá sẽ đau bụng, tôi có thể biến thành đàn ông không, hoặc là mãi mãi không có kỳ kinh nguyệt cũng được.”

Nghe nói ba mẹ cô cũng có được may mắn giống cô.

Người qua đướng đứng bên ngoài xem hết từ đầu đến cuối: “…”

Hai người bảo khi đó cảm giác bản thân sắp chết rồi, nhưng lại có người kéo bọn họ từ trong nguy hiểm ra.

Ba mẹ cô đều là cảnh sát hình sự, tính chất công việc nguy hiểm.

Vân Thiển vừa suy nghĩ kế hoạch công việc tiếp theo, vừa đứng chờ đèn tín hiệu thay đổi.

Một thanh niên mặc áo hoodie khiến Vân Thiển để ý.

Mẹ cô sống sót trong một vụ nổ lớn khi truy bắt phạm nhân, người biết chuyện này đều cảm thấy khó tin.

Vân Thiển càng tin chắc cô có thần hộ mệnh, tín ngưỡng cũng càng trở nên thành kính.

Tiểu Vân Thiển tung tăng đi lấy bài kiểm tra, cánh tay nhỏ giơ bài văn, đọc lanh lảnh.

Trong quá trình đuổi bắt tội phạm, ba cô từng sẩy chân té từ lầu cao xuống. Theo lý mà nói đây là chuyện mất mạng, nhưng sau khi té xong, ba cô lại lành lặn giống như người bình thường.

Sau đó con trai bà Vương bỗng nhiên bị gọi nhập ngũ, mấy năm cũng chưa xuất ngũ.

Đối với cuộc sống thế này, cô vẫn mang lòng cảm kích.

Cô vô tình nghe thấy ba mẹ lén nói chuyện.

Tầm mắt không kiềm được mà nhìn thêm vài lần…

Hai người bảo khi đó cảm giác bản thân sắp chết rồi, nhưng lại có người kéo bọn họ từ trong nguy hiểm ra.

Một tiếng “Ừ” thật khẽ giống như sợ dọa cô chạy.

Rất nhiều chuyện đau đầu nói cho thần linh xong, qua vài ngày là được giải quyết.

Giống như có thần linh che chở.

Dù sao ở đây đã không còn cái gì đáng để ngài lưu luyến.

Bà Vương hết sức nhẹ nhõm, bảo con trai bà đã có việc làm ổn định.

Lẽ nào cô có một vị thần hộ mệnh?

“Nói những lời này có hơi đường đột, nhưng tôi có cơ hội mời anh uống nước không?”

Tai Giới ù ù liên hồi.

Bất kể là cô hay người nhà cô gặp nguy hiểm, thần hộ mệnh ấy đều sẽ âm thầm bảo vệ cả nhà bọn họ.

Đèn chuyển từ đỏ sang xanh, nhóm người bắt đầu di chuyển, cô cũng đi cùng.

Buổi tối đó bụng cô rất ấm, về sau kỳ kinh nguyệt cũng không đau nữa.

Bắt đầu từ lúc đó, Vân Thiển tín ngưỡng vị thần linh không biết có tồn tại hay không này.

“Nhưng tôi không hề thấy buồn…”

—— Mỗi ngày, cô đều sẽ nghiêm túc thắp hương và lạy một lạy, kể cho thần linh nghe tâm sự của mình.

Trong quá trình đuổi bắt tội phạm, ba cô từng sẩy chân té từ lầu cao xuống. Theo lý mà nói đây là chuyện mất mạng, nhưng sau khi té xong, ba cô lại lành lặn giống như người bình thường.

Người hai bên vạch qua đường hòa vào nhau, hết người này đến người khác lướt qua trước mặt, nam nữ già trẻ đều có.

“Ngài thần linh, con trai của bà Vương kế bên cứ vòi tiền bà ấy mỗi ngày. Tôi cho rằng đây là hành vi không tốt, con trai bà Vương phải tự đi làm mới đúng.”

“Bỗng nhiên tôi hiểu được ý nghĩa của tám chữ ‘Một cái liếc mắt, vạn năm tương tư’…”

Sau đó con trai bà Vương bỗng nhiên bị gọi nhập ngũ, mấy năm cũng chưa xuất ngũ.

“Ban nãy, lúc anh đi ngang qua tôi…”

Bà Vương hết sức nhẹ nhõm, bảo con trai bà đã có việc làm ổn định.

Giống như có thần linh che chở.

“Ngài thần linh, tôi có kỳ kinh nguyệt rồi, ngài biết kỳ kinh nguyệt là gì không? Mẹ tôi nói ăn kem nhiều quá sẽ đau bụng, tôi có thể biến thành đàn ông không, hoặc là mãi mãi không có kỳ kinh nguyệt cũng được.”

Buổi tối đó bụng cô rất ấm, về sau kỳ kinh nguyệt cũng không đau nữa.

“Tôi đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên.”

Bất kể là cô hay người nhà cô gặp nguy hiểm, thần hộ mệnh ấy đều sẽ âm thầm bảo vệ cả nhà bọn họ.

“Ngài thần linh, gần đây tôi phát hiện trong lớp có rất nhiều bạn nam thích tôi. Bọn họ gửi thư tình cho tôi, tôi thấy lớp trưởng cũng khá được. Ba mẹ tôi cũng không quan tâm chuyện tôi yêu sớm…”

Ngày hôm sau cô lập tức nghe tin lớp trưởng chuyển trường, nghe nói là trường học giới thiệu cậu ấy với trường nào đó.

Người qua đường nghe thấy những lời kia sửng sốt quay sang. Cô gái này tuy trông xinh đẹp, nhưng cũng không thể nói mấy lời ngả ngớn như vậy, sẽ bị tưởng là bệnh thần kinh đấy.

Ngày hôm sau cô lập tức nghe tin lớp trưởng chuyển trường, nghe nói là trường học giới thiệu cậu ấy với trường nào đó.

“Ngài thần linh, tôi quen biết một người bạn qua thư, anh ấy tên là Văn Tư Thành. Chúng tôi trao đổi ảnh, anh ấy là cậu bé mập mạp rất đáng yêu. Anh ấy nói nhà mình giàu lắm, tôi kể cho bạn bè nghe, bọn họ đều nói bạn qua thư đang khoác lác, bảo tôi đừng chơi với người khoác lác. Ngài nói xem tôi có nên liên lạc tiếp với anh ấy không?”

Bắt đầu từ lúc đó, Vân Thiển tín ngưỡng vị thần linh không biết có tồn tại hay không này.

Sau đó, Vân Thiển nhìn thấy dòng tin tức trên điện thoại, lộ diện con trai triệu phú Hải Thành, đó là tấm ảnh chụp mặt nghiêng của Văn Tư Thành được người giúp việc ôm vào lòng. Tin tức kia lộ ra không bao lâu đã bị xóa bỏ ngay lập tức.

Vận may này ở khắp mọi nơi, hầu như diễn ra mỗi ngày, khiến cuộc sống của cô thuận buồm xuôi gió.

Rất nhiều chuyện đau đầu nói cho thần linh xong, qua vài ngày là được giải quyết.

5…

Vân Thiển càng tin chắc cô có thần hộ mệnh, tín ngưỡng cũng càng trở nên thành kính.

Sau đó, Vân Thiển nhìn thấy dòng tin tức trên điện thoại, lộ diện con trai triệu phú Hải Thành, đó là tấm ảnh chụp mặt nghiêng của Văn Tư Thành được người giúp việc ôm vào lòng. Tin tức kia lộ ra không bao lâu đã bị xóa bỏ ngay lập tức.

Cứ thế, cô dần dần lớn lên, trở thành một nhà thiết kế trang sức.

Người ấy không nhìn cô, nhưng cô có thể cảm giác được anh ta đang nhìn mình.

Giới lập tức bị Vân Thiển kéo đi về trước, cũng chẳng biết muốn dẫn ngài đi đâu.

Đèn tín hiệu trên đỉnh đầu nhấp nháy, bắt đầu đếm ngược.

Tác phẩm tốt nghiệp được một lão làng trong nghề nhìn trúng, may mắn trở thành học trò của người đó, có một khách hàng lớn cố định tên Bùi Hướng Nhu, cô ấy rất thích ý tưởng thiết kế của cô.

Ngài trở tay nắm lấy tay cô.

Chỉ cần cô không cố ý gây sự vô cớ, phát triển thêm một thời gian ngắn sẽ một bước lên mây.

Thế nhưng…

Nghe nói ba mẹ cô cũng có được may mắn giống cô.

Thế nhưng…

Cô vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Trên bàn ăn nhà họ Vân, Tống Nhân Vi gắp một chiếc chân vịt to vào chén Vân Thiển. Vân Kiến Quốc nghe vậy bèn cười: “Thật à, bé ngoan của chúng ta đã viết gì vậy, đọc lên ba nghe xem nào.”

Vân Thiển vừa suy nghĩ kế hoạch công việc tiếp theo, vừa đứng chờ đèn tín hiệu thay đổi.

Đèn chuyển từ đỏ sang xanh, nhóm người bắt đầu di chuyển, cô cũng đi cùng.

Người hai bên vạch qua đường hòa vào nhau, hết người này đến người khác lướt qua trước mặt, nam nữ già trẻ đều có.

Đau thương không còn tồn tại.

Một thanh niên mặc áo hoodie khiến Vân Thiển để ý.

Người ấy không nhìn cô, nhưng cô có thể cảm giác được anh ta đang nhìn mình.

Người đó, cô rất muốn làm quen người thanh niên đó.

Cô vô tình nghe thấy ba mẹ lén nói chuyện.

Là một người rất đẹp trai, gương mặt bất cần rất được yêu thích hiện nay, vấn đề là ở dáng môi nhỉ, cảm giác trông hơi buồn bã.

“Ba mẹ tôi đều là cảnh sát, mỗi ngày hai người dậy rất sớm, về nhà rất trễ…”

Vân Thiển lướt qua vai anh.

Tầm mắt không kiềm được mà nhìn thêm vài lần…

Cô vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Giới dời mắt, chỉ nhìn một lần, ngài thật sự chỉ nhìn một lần.

—— Mỗi ngày, cô đều sẽ nghiêm túc thắp hương và lạy một lạy, kể cho thần linh nghe tâm sự của mình.

Ngài đứng ở đầu bên đây kiềm chế kích động muốn xoay người, không cần nhìn cũng biết Vân Thiển đã đến đầu bên kia vạch qua đường.

Tác phẩm tốt nghiệp được một lão làng trong nghề nhìn trúng, may mắn trở thành học trò của người đó, có một khách hàng lớn cố định tên Bùi Hướng Nhu, cô ấy rất thích ý tưởng thiết kế của cô.

Đèn tín hiệu trên đỉnh đầu nhấp nháy, bắt đầu đếm ngược.

Bước chân Vân Thiển bỗng dừng lại.

Giới dự định đợi đèn tín hiệu kết thúc đếm ngược sẽ trở lại Thần giới, chủ động ngủ say, đợi khi Thần giới hoặc Vân Thiển cần ngài thì mới tỉnh lại.

Người đó, cô rất muốn làm quen người thanh niên đó.

Từ nhỏ, Vân Thiển đã phát hiện vận may của cô lớn hơn những bạn cùng trang lứa.

Cô gái tóc nâu trà bất chợt xoay người, chạy băng băng sang đối diện dưới ánh mắt sửng sốt của người qua đường

Giới dự định đợi đèn tín hiệu kết thúc đếm ngược sẽ trở lại Thần giới, chủ động ngủ say, đợi khi Thần giới hoặc Vân Thiển cần ngài thì mới tỉnh lại.

Dù sao ở đây đã không còn cái gì đáng để ngài lưu luyến.

“Xin lỗi, xin lỗi, cho tôi qua!”

5…

“Xin lỗi, xin lỗi, cho tôi qua!”

3…

Lần đầu tiên Vân Thiển phát hiện ngã tư đường lại dài như vậy.

2…

“Anh này.”

Cô nắm lấy tay người thanh niên kia.

Là một người rất đẹp trai, gương mặt bất cần rất được yêu thích hiện nay, vấn đề là ở dáng môi nhỉ, cảm giác trông hơi buồn bã.

“Anh này.”

1…

Anh ta kinh ngạc quay đầu.

“Nói những lời này có hơi đường đột, nhưng tôi có cơ hội mời anh uống nước không?”

Khóe môi Giới hơi cong lên, đường nét gương mặt trở nên dịu dàng.

Vân Thiển thấy sau khi cô nói xong, anh ta vẫn duy trì vẻ mặt hoảng hốt, thậm chí là hoảng sợ nửa phút đồng hồ, vành tai cô ửng đỏ.

“Ban nãy, lúc anh đi ngang qua tôi…”

“Bỗng nhiên tôi hiểu được ý nghĩa của tám chữ ‘Một cái liếc mắt, vạn năm tương tư’…”

“Tôi đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên.”

Người qua đường nghe thấy những lời kia sửng sốt quay sang. Cô gái này tuy trông xinh đẹp, nhưng cũng không thể nói mấy lời ngả ngớn như vậy, sẽ bị tưởng là bệnh thần kinh đấy.

Tai Giới ù ù liên hồi.

Cho đến khi từng ngón tay Vân Thiển tuột khỏi tay ngài.

Ngài trở tay nắm lấy tay cô.

Cô nắm lấy tay người thanh niên kia.

Một tiếng “Ừ” thật khẽ giống như sợ dọa cô chạy.

Giới lập tức bị Vân Thiển kéo đi về trước, cũng chẳng biết muốn dẫn ngài đi đâu.

Khóe môi Giới hơi cong lên, đường nét gương mặt trở nên dịu dàng.

Vân Thiển lướt qua vai anh.

Đau thương không còn tồn tại.

Người qua đướng đứng bên ngoài xem hết từ đầu đến cuối: “…”

Giới trẻ bây giờ đều cởi mở vậy sao???

— HẾT —

P/s (Zens Zens): Tác giả nói sẽ không viết phiên ngoại nên truyện đến đây là hết rồi nha mọi người. Hẹn gặp lại mọi người ở một bộ truyện khác!

Đây là link truyện đã hoàn nhà mình, nếu mọi người hứng thú thì vào ủng hộ nhé >>> https://zenszens.com/truyen-da-hoan-tat/


5 18 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

16 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Cuối cùng thì cũng đã đến chương cuối, cảm ơn Zen vì đã làm một bộ truyện tuyệt vời như này, tác giả viết bộ truyện này mang không khí cực kì vui vẻ, không có chút u ám nào luôn ♥️♥️♥️
Rất mong sẽ được tiếp tục đọc các bộ truyện khác ở nhà Zen ???

keobonggonmauhong
keobonggonmauhong
2 Năm Cách đây

Hoàn 31/8/2022

Kết thúc viên mãn, tất cả số mệnh được tái sinh với những kết quả tốt đẹp. Thần chiến tranh và phù thuỷ biển cuối cùng cũng có thể bên cạnh nhau, Phân thân lẫn bản thể Giới không cần phải trải qua những điều bất hạnh trước đó, bản thân Vân Thiển cũng có một cuộc đời trọn vẹn hơn.

Cảm ơn Zens đã mở pass bộ này!

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Oa đọc hết r
Cảm ơn Zens nhiều lắm lun
Hoàn, 09:20 4/9/2022

Soleil
Soleil
2 Năm Cách đây

Ui kết hụt quá, muốn biết thêm chuyện của Giới và Vân Thiển sau này

Tiết vy
Tiết vy
11 Tháng Cách đây

Cuối cùng cũng kết thúc rồi, hơi hụt hẫng vì phải tạm biệt các nhân vật sớm đến thế

Nhưng cũng cám ơn nhà edit truyện ạ ❤️

16
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!