Chương 112
Vị thần hộ mệnh
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tái hiện hôm qua, quay ngược thời gian, cải tạo thế giới.
Thần thuật như vậy có thể gọi là cấm thuật, cái giá thi triển rất đắt. Theo lý, ngài không còn sống mới đúng.
Giới nhìn Thần giới quen thuộc cùng với cánh tay và cẳng chân nhỏ xíu, chìm vào suy tư.
“Cuối cùng cậu cũng ra đời.”
Giới nghe thấy giọng NữóThần Được Mùa,ĩngài chợt hiểu:ý“Là ngài giữÍlại một phầnằsức mạnh củaảta.” Nhánh câyĨkia là NữỉThần Được Mùaệtặng cho VânẳThiển.
Nữ ThầnằĐược Mùa mỉmổcười dịu hiền:Ĩ“Các người là¹đứa trẻ màộThần Mẫu sángỉthế yêu thương,ḹai cũng không°thể thiếu.”
Khôngỉđợi Giới trảởlời, bà nóiẻtiếp: “Đáng tiếc,ặthời gian cậu³ra đời khôngạkhéo, đã lỡḻmất cô ấyīrồi.”
Người Giớiἳcứng đờ, ngàiẽrầu rĩ nói:ἴ“Lần này, taἰvốn không địnhįquấy rầy nàng.ĭNàng… sống thế(nào?”
Nữ ThầnàĐược Mùa: “KhôngÏbiết.”
Giới tứcịgiận nói: “Ngài}đã đồng ýìgiúp ta trôngừnom nàng ấyặ——”
Nữ ThầnằĐược Mùa nóiòtiếp: “Cô ấyïcòn chưa raiđời.”
Tiếng Giớiũim bặt, siết[chặt nắm tay.
NữḹThần Được Mùaἱđáng ghét, khôngíngờ tính cáchõcòn quái đảnìhơn trước đây.
NữờThần Được Mùaìngưng mắt nhìnĪđứa trẻ mặt[bánh bao Giới,įbuồn cười nói::“So với ta,éta cho rằngĺcậu hi vọngèmình đích thân:chăm sóc cô)ấy hơn. Thầnļlinh nào lại,đi chăm sócļtín đồ củaụngười khác.”
“Taàđi thăm nàng.”ợGiới đứng dậy.ἰGiây kế tiếp,ỹngài cắm mặtfxuống đất. GiớiÏtrầm mặc hồiừlâu: “Chờ taĭlớn thêm mộtữchút.”
Lần này,ặthân thể Giớiḹsuy yếu hơnỉrất nhiều, bịỹnhững thần linhõkhông biết thânũphận ngài lénỵgọi là “ThầniHư Thận” .ặAi bảo ngàiềcó dáng vẻưmong manh yếuốđuối có thểựhộc máu bấtɪcứ lúc nào.ệBọn họ chỉélén bàn tán,īchưa bao giờênói trước mặt³Giới, bình thường}làm việc cũngêrất quan tâmângài, dù saoicũng chỉ là:một thần linhìnhỏ tuổi.
Giới vốnỉkhông để ýĩnhững chuyện này,Íngài đang cấpãtốc tu luyện.)Sau khi khôiĩphục một chútớthần lực, ngàiầbèn bắt đầuậquan sát thếỉgiới gốc, vộiļvã muốn điãgặp Vân Thiển.
Giới:ờ“…”
Vân Thiểnẹđâu chỉ chưaỉra đời, baícô Vân KiếnıQuốc và mẹỷcô Tống NhânḹVi còn chưaĮquen biết nhauónữa!
Ban đầu, Giới(thật sự khôngừđịnh nhúng tayévào chuyện thếIgiới nhỏ, lầnἵnày ngài đảmụbảo sẽ khôngľliên quan bấtĩcứ chuyện gìếđến cuộc sốngécủa cô. Nhưngẳthời điểm nhìnɪVân Kiến Quốcīvà Tống NhânìVi đều yêuỉđương với kẻàkhông ra gì,ổlại còn cóỵdự định kếtàhôn, hai bênỉchẳng có chútìcơ hội quen,biết, Giới sắpîphát điên rồi.
Nếu(như hai ngườiĩnày không ởỡbên nhau, VânïThiển sẽ raạđời sao?
Vừa nghĩụtới khả năngõVân Thiển khôngἳđược sinh ra,)Giới không thểộchịu đựng được.
Đầuḹtiên là VânờKiến Quốc phátởhiện bạn gáiắmình quen mìnhèchỉ vì muốnểông tiếp nhậnẽđứa trẻ trongúbụng làm ngườiửđổ vỏ, sauİđó là TốngọNhân Vi phátỹhiện bạn traiịmình không nhữngốtrăng hoa màẹcòn bắt cáỉmười bốn tay,ḷbọn họ dứtẻkhoát chia tay,ơquyết định sauằnày sẽ khôngĬtìm người yêuĩtrong thùng rácànữa.
Hai người ởḽhai thành phốĬkhác nhau, vốnfkhông có cáchẫnào quen biết.
Giớiếlật xem vôḽsố tiểu thuyếtỡtình yêu, cuốiἱcùng tìm đượcἳmột cách tươngìđối đáng tin.
Ngàiẳgiúp Vân KiếnầQuốc và TốngINhân Vi cùngứtrúng thưởng du}lịch. Sau khiỉbọn họ gặpấnhau ở HảiἵThành, đôi bênữvừa ý nhau.İTiếp đó, Tống]Nhân Vi đượcìthăng chức điềuíchuyển đến Thủɩđô, hai ngườiìchính thức bướcávào cùng điệnặhôn nhân, hạnhứphúc mỹ mãn.
Sauịkhi cưới nửaἲnăm, Tống NhânἳVi mang thai.ĪSức khỏe bàỉrất tốt, khôngỵcó hiện tượngêốm nghén nào,Ïvẫn ở tuyếnĭđầu đấu tranhẵvới phần tửẫtội phạm.
Một thángắsau, đứa béẳtrong bụng bàìđã có linhởhồn và hơi(thở, Giới mớiïphát hiện Vân)Thiển được mangặthai rồi.
Kế đó,ớmẹ cô vẫnỉở bên kiaặchạy như bayữbắt cướp ngâníhàng, ba côἲtrà trộn vàoẵtổ chức xãổhội đen mấyíngày mấy đêmékhông về.
Giới: “…”ẳ
Cặp cha mẹįnày đúng làἰchẳng đáng tin.
Mayỉmà sức sốngɩVân Thiển ngoanícường, bị giàyẫvò như vậyἵnhưng cũng vẫn)sinh ra suônờsẻ —— trongôđó không thểịthiếu sự âmỉthầm giúp đỡ,của Giới.
Tên củaằVân Thiển làễdo ba côỷlật từ điển,ἴnhìn thấy câuj“Bạch vân thiểnẩthiển(*)” rất thiìvị, bèn đặtĨtên cho côἲlà Vân Thiển.
(*)ơMây trắng nhèửnhẹ
Từ nhỏ, TiểuịVân Thiển đãĬkhông chịu ngồiįyên. Ông bàánội, ông bà:ngoại vốn không²trông nổi côiquỷ nhỏ tăngýđộng này.
Cứ hễĺbọn họ vừaḻđi, Tiểu VânÍThiển sẽ nghĩếmọi cách bò,xuống giường, khámïphá căn phòng(rộng lớn.
Giới tốnícông tốn sứcỗtrông chừng, chỉạsợ cô khiến°mình đập đầuĮchết.
Đợi Vân Thiểnἱlớn lên mộtĮchút, Giới phátìhiển đặc tínhẵtinh quái của¸cô càng tăngỹmạnh hơn.
Cô lénĩmang giày caoĩgót của mẹĨđi cầu thang,ınếu không phảiĬngài ở bênễcạnh, suýt nữaữcô đã lănốtừ trên lầuỹxuống.
Rõ ràng baḽmẹ cảnh cáoềrăn dạy nhiềuílần, cô vẫnùcầm nhíp chọcivào ổ cắmđđiện trên tường.ïNếu không phảiἳngài kịp thờiīsử dụng thầnìlực cách điện,ạcô đã bịἰgiật không nhẹ.
Côụở nhà mộtἲmình nấu nước,ἲlại tính độiẵấm nước sôiêlên đầu, mayũmà ngài kịpĩthời ngăn cản,ồkhông để Vân,Thiển sau nàyổmang mái đầuĨĐịa Trung Hải.
Còn¸có rất nhiềuểchuyện khác, Giớiãkhó tưởng tượngẽđược Vân Thiểnễtrước đây làmἱsao trưởng thành.
Đồngạthời với việcìchăm sóc Vân¸Thiển, ngài ởỹThần giới bịứNữ Thần ĐượcìMùa xách cổìáo đi họcốcái gì mà)tiết học phẩmẳchất thần linh.ởNếu không vàoÎhọc, Nữ ThầnỳĐược Mùa sẽắlấy cây càoìthọt ngài.
Đường điìcủa Diệc cũngẵkhác, ngài khôngỉtrở thành ThầnổChiến Tranh màọđắc cử tộcĮtrưởng tộc Viêm,ưcưới con gáiửtộc trưởng tộcıPhù thủy biển.ἶMặc dù mỗiđngày bị đánh,ìnhưng nhìn bộùdạng của ngàiơcó vẻ rấtìthoải mái, dự³định sau nàyùnếu chán quáīlại làm thầnịlinh chơi.
Thần ÁnhἰSáng và ThầnệBóng Tối bịĩGiới biến thànhítrẻ con vócīdáng cao hơnủngài nhiều. Dướiệdự dạy dỗỉcủa Nữ ThầnớĐược Mùa, bọnứhọ trở thànhíthần linh cóõphẩm chất rấtítốt.
Nếu bọn họẽtiếp tục nhưḹvậy, Nữ ThầnıĐược Mùa sẽἳtrả lại ThầnÎcách cho haiĪngười.
Lúc Nữ ThầnɪĐược Mùa dẫnỉGiới về thầnĭđiện, câu màìbà giới thiệu{với Thần ÁnhḽSáng và ThầnõBóng Tối làἶ: “Đây làıem trai haiɨđứa, sức khỏeĩkhông tốt, cần}săn sóc nhiềuìhơn.”
Giới lạiícó thêm hai³ông anh dongỉdài, vô cùngíphiền phức. Ngàiỗrất hối hậnìkhông giết quáchĺhai người này,ịmà đầu óc]chập mạch đểóbọn họ táiẽsinh.
Trừ nhữngįchuyện đó, cuộcạsống của Giớiôrất tốt. NữỉThần Được Mùaỉthích hợp quảnìlý các thầnílinh, đối xửìvới ba ngườiïbọn họ giốngἵnhư Thần Mẫuḷlúc trước.
…
Ngoài chươngờtrình học thần°linh và tuĩluyện, trong mắtĩGiới chỉ cóọVân Thiển.
Ngài khôngỏquấy rầy cuộcísống Vân Thiển,ïchỉ đưa raỗvài sự trợÏgiúp những lúcủcần thiết. Sựítrợ giúp màảloài người gọiờlà “may mắn.”ầ
Nhưng một ngàyộnọ, ngài bỗngủhoảng hốt, bởiẫvì ngài nhậnẹđược lời cầuìnguyện từ VânḽThiển.
“Không thể nào,ìkhông thể nào,ềkhông thể nào!”ỹ
Sau khi xácệnhận nhiều lần,ẵGiới phát hiệnỉkhông ngờ VânẳThiển lại trởốthành tín đồủcủa ngài.
Vân Thiểnẩkhông cho rằngīnhững chuyện giaẹđình họ gặpửđược là mayómắn, mà là[có một ngườiắtốt bụng hoặcặmột vị thầnĭtốt bụng ởẽsau lưng âmỉthầm bảo vệÍhọ. Cô bằngểlòng chủ độngɨcung phụng.
Giới cóḻmột chút… chỉἷcó một chútồvui vẻ.
Sự vuiĩvẻ kia củaộngài biến mấtậtăm ngay khiịthấy Vân Thiểnólàm cho ngàiịkhung ảnh giấyĩtrắng và cắmưba cây nhang.
Giới:ẵ“…”
Vân Thiểnịvẫn như vậy,ẻtập quen làậđược.
Mỗi ngày, VânịThiển đều sẽồcầu nguyện vớiĬngài, kể nhữngốchuyện xảy raềthường nhật. Côïbiết vui vẻ,ļbiết đau lòng,ủbiết hoang mang,¹biết tức giận,fhoàn toàn có¸được cuộc sốngímà người bìnhéthường nên có.ī
Ngài nhìn VânỉThiển từ cô¹nhóc nhỏ xíuỉlớn lên thànhfthiếu nữ xinhɩđẹp, được biếtịbao bạn khácợphái trong trường,quan tâm.
Khiến ngàiếcảm thấy nhẹïnhõm là VânểThiển chỉ mộtếlòng học tập,ĩkhông có hứngìthú với chuyệnìngười yêu.
Cứ thế,ỉngài nhìn VânịThiển bước vàoIcấp ba, thiἲtrường đại họcịvà chuyên ngànhímình muốn, làmìđược công việcịyêu thích, từỉtừ phát raẩhào quang chóiợlóa.
Cô như vậyíđã có thểộmột mình tựằlập, không cầnốngài âm thầmởbảo vệ sau)lưng nữa.
Nhưng…
Giớiɩmuốn gặp VânĭThiển một lần,jmột lần cuốiớcùng.
***
“Có phải hômìnay Thiển Thiểnởviết văn đượcĩđiểm tuyệt đốiùkhông, thầy giáoơkhen con cóĩtrí tưởng tượngặphong phú đấy!”ỉ
Trên bàn ăn nhà họ Vân, Tống Nhân Vi gắp một chiếc chân vịt to vào chén Vân Thiển. Vân Kiến Quốc nghe vậy bèn cười: “Thật à, bé ngoan của chúng ta đã viết gì vậy, đọc lên ba nghe xem nào.”
Ba mẹ cô đều là cảnh sát hình sự, tính chất công việc nguy hiểm.
Tiểu Vân Thiển tung tăng đi lấy bài kiểm tra, cánh tay nhỏ giơ bài văn, đọc lanh lảnh.
…
“Ba mẹ tôi đều là cảnh sát, mỗi ngày hai người dậy rất sớm, về nhà rất trễ…”
Ngài đứng ở đầu bên đây kiềm chế kích động muốn xoay người, không cần nhìn cũng biết Vân Thiển đã đến đầu bên kia vạch qua đường.
“Nhưng tôi không hề thấy buồn…”
“Ngài thần linh, tôi quen biết một người bạn qua thư, anh ấy tên là Văn Tư Thành. Chúng tôi trao đổi ảnh, anh ấy là cậu bé mập mạp rất đáng yêu. Anh ấy nói nhà mình giàu lắm, tôi kể cho bạn bè nghe, bọn họ đều nói bạn qua thư đang khoác lác, bảo tôi đừng chơi với người khoác lác. Ngài nói xem tôi có nên liên lạc tiếp với anh ấy không?”
“Có một người vô hình chơi cùng với tôi…”
Cứ thế, cô dần dần lớn lên, trở thành một nhà thiết kế trang sức.
3…
Từ nhỏ, Vân Thiển đã phát hiện vận may của cô lớn hơn những bạn cùng trang lứa.
Vận may này ở khắp mọi nơi, hầu như diễn ra mỗi ngày, khiến cuộc sống của cô thuận buồm xuôi gió.
Lẽ nào cô có một vị thần hộ mệnh?
Mẹ cô sống sót trong một vụ nổ lớn khi truy bắt phạm nhân, người biết chuyện này đều cảm thấy khó tin.
Anh ta kinh ngạc quay đầu.
Đối với cuộc sống thế này, cô vẫn mang lòng cảm kích.
Giới dời mắt, chỉ nhìn một lần, ngài thật sự chỉ nhìn một lần.
“Ngài thần linh, tôi có kỳ kinh nguyệt rồi, ngài biết kỳ kinh nguyệt là gì không? Mẹ tôi nói ăn kem nhiều quá sẽ đau bụng, tôi có thể biến thành đàn ông không, hoặc là mãi mãi không có kỳ kinh nguyệt cũng được.”
Nghe nói ba mẹ cô cũng có được may mắn giống cô.
Người qua đướng đứng bên ngoài xem hết từ đầu đến cuối: “…”
Hai người bảo khi đó cảm giác bản thân sắp chết rồi, nhưng lại có người kéo bọn họ từ trong nguy hiểm ra.
Ba mẹ cô đều là cảnh sát hình sự, tính chất công việc nguy hiểm.
Vân Thiển vừa suy nghĩ kế hoạch công việc tiếp theo, vừa đứng chờ đèn tín hiệu thay đổi.
Một thanh niên mặc áo hoodie khiến Vân Thiển để ý.
Mẹ cô sống sót trong một vụ nổ lớn khi truy bắt phạm nhân, người biết chuyện này đều cảm thấy khó tin.
Vân Thiển càng tin chắc cô có thần hộ mệnh, tín ngưỡng cũng càng trở nên thành kính.
Tiểu Vân Thiển tung tăng đi lấy bài kiểm tra, cánh tay nhỏ giơ bài văn, đọc lanh lảnh.
Trong quá trình đuổi bắt tội phạm, ba cô từng sẩy chân té từ lầu cao xuống. Theo lý mà nói đây là chuyện mất mạng, nhưng sau khi té xong, ba cô lại lành lặn giống như người bình thường.
Sau đó con trai bà Vương bỗng nhiên bị gọi nhập ngũ, mấy năm cũng chưa xuất ngũ.
Đối với cuộc sống thế này, cô vẫn mang lòng cảm kích.
Cô vô tình nghe thấy ba mẹ lén nói chuyện.
Tầm mắt không kiềm được mà nhìn thêm vài lần…
Hai người bảo khi đó cảm giác bản thân sắp chết rồi, nhưng lại có người kéo bọn họ từ trong nguy hiểm ra.
Một tiếng “Ừ” thật khẽ giống như sợ dọa cô chạy.
Rất nhiều chuyện đau đầu nói cho thần linh xong, qua vài ngày là được giải quyết.
Giống như có thần linh che chở.
Dù sao ở đây đã không còn cái gì đáng để ngài lưu luyến.
Bà Vương hết sức nhẹ nhõm, bảo con trai bà đã có việc làm ổn định.
Lẽ nào cô có một vị thần hộ mệnh?
“Nói những lời này có hơi đường đột, nhưng tôi có cơ hội mời anh uống nước không?”
Tai Giới ù ù liên hồi.
Bất kể là cô hay người nhà cô gặp nguy hiểm, thần hộ mệnh ấy đều sẽ âm thầm bảo vệ cả nhà bọn họ.
Đèn chuyển từ đỏ sang xanh, nhóm người bắt đầu di chuyển, cô cũng đi cùng.
Buổi tối đó bụng cô rất ấm, về sau kỳ kinh nguyệt cũng không đau nữa.
Bắt đầu từ lúc đó, Vân Thiển tín ngưỡng vị thần linh không biết có tồn tại hay không này.
“Nhưng tôi không hề thấy buồn…”
—— Mỗi ngày, cô đều sẽ nghiêm túc thắp hương và lạy một lạy, kể cho thần linh nghe tâm sự của mình.
Trong quá trình đuổi bắt tội phạm, ba cô từng sẩy chân té từ lầu cao xuống. Theo lý mà nói đây là chuyện mất mạng, nhưng sau khi té xong, ba cô lại lành lặn giống như người bình thường.
Người hai bên vạch qua đường hòa vào nhau, hết người này đến người khác lướt qua trước mặt, nam nữ già trẻ đều có.
“Ngài thần linh, con trai của bà Vương kế bên cứ vòi tiền bà ấy mỗi ngày. Tôi cho rằng đây là hành vi không tốt, con trai bà Vương phải tự đi làm mới đúng.”
“Bỗng nhiên tôi hiểu được ý nghĩa của tám chữ ‘Một cái liếc mắt, vạn năm tương tư’…”
Sau đó con trai bà Vương bỗng nhiên bị gọi nhập ngũ, mấy năm cũng chưa xuất ngũ.
“Ban nãy, lúc anh đi ngang qua tôi…”
Bà Vương hết sức nhẹ nhõm, bảo con trai bà đã có việc làm ổn định.
Giống như có thần linh che chở.
“Ngài thần linh, tôi có kỳ kinh nguyệt rồi, ngài biết kỳ kinh nguyệt là gì không? Mẹ tôi nói ăn kem nhiều quá sẽ đau bụng, tôi có thể biến thành đàn ông không, hoặc là mãi mãi không có kỳ kinh nguyệt cũng được.”
Buổi tối đó bụng cô rất ấm, về sau kỳ kinh nguyệt cũng không đau nữa.
“Tôi đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên.”
Bất kể là cô hay người nhà cô gặp nguy hiểm, thần hộ mệnh ấy đều sẽ âm thầm bảo vệ cả nhà bọn họ.
“Ngài thần linh, gần đây tôi phát hiện trong lớp có rất nhiều bạn nam thích tôi. Bọn họ gửi thư tình cho tôi, tôi thấy lớp trưởng cũng khá được. Ba mẹ tôi cũng không quan tâm chuyện tôi yêu sớm…”
Ngày hôm sau cô lập tức nghe tin lớp trưởng chuyển trường, nghe nói là trường học giới thiệu cậu ấy với trường nào đó.
Người qua đường nghe thấy những lời kia sửng sốt quay sang. Cô gái này tuy trông xinh đẹp, nhưng cũng không thể nói mấy lời ngả ngớn như vậy, sẽ bị tưởng là bệnh thần kinh đấy.
Ngày hôm sau cô lập tức nghe tin lớp trưởng chuyển trường, nghe nói là trường học giới thiệu cậu ấy với trường nào đó.
“Ngài thần linh, tôi quen biết một người bạn qua thư, anh ấy tên là Văn Tư Thành. Chúng tôi trao đổi ảnh, anh ấy là cậu bé mập mạp rất đáng yêu. Anh ấy nói nhà mình giàu lắm, tôi kể cho bạn bè nghe, bọn họ đều nói bạn qua thư đang khoác lác, bảo tôi đừng chơi với người khoác lác. Ngài nói xem tôi có nên liên lạc tiếp với anh ấy không?”
Bắt đầu từ lúc đó, Vân Thiển tín ngưỡng vị thần linh không biết có tồn tại hay không này.
Sau đó, Vân Thiển nhìn thấy dòng tin tức trên điện thoại, lộ diện con trai triệu phú Hải Thành, đó là tấm ảnh chụp mặt nghiêng của Văn Tư Thành được người giúp việc ôm vào lòng. Tin tức kia lộ ra không bao lâu đã bị xóa bỏ ngay lập tức.
Vận may này ở khắp mọi nơi, hầu như diễn ra mỗi ngày, khiến cuộc sống của cô thuận buồm xuôi gió.
Rất nhiều chuyện đau đầu nói cho thần linh xong, qua vài ngày là được giải quyết.
5…
Vân Thiển càng tin chắc cô có thần hộ mệnh, tín ngưỡng cũng càng trở nên thành kính.
Sau đó, Vân Thiển nhìn thấy dòng tin tức trên điện thoại, lộ diện con trai triệu phú Hải Thành, đó là tấm ảnh chụp mặt nghiêng của Văn Tư Thành được người giúp việc ôm vào lòng. Tin tức kia lộ ra không bao lâu đã bị xóa bỏ ngay lập tức.
Cứ thế, cô dần dần lớn lên, trở thành một nhà thiết kế trang sức.
Người ấy không nhìn cô, nhưng cô có thể cảm giác được anh ta đang nhìn mình.
Giới lập tức bị Vân Thiển kéo đi về trước, cũng chẳng biết muốn dẫn ngài đi đâu.
Đèn tín hiệu trên đỉnh đầu nhấp nháy, bắt đầu đếm ngược.
Tác phẩm tốt nghiệp được một lão làng trong nghề nhìn trúng, may mắn trở thành học trò của người đó, có một khách hàng lớn cố định tên Bùi Hướng Nhu, cô ấy rất thích ý tưởng thiết kế của cô.
Ngài trở tay nắm lấy tay cô.
Chỉ cần cô không cố ý gây sự vô cớ, phát triển thêm một thời gian ngắn sẽ một bước lên mây.
Thế nhưng…
Nghe nói ba mẹ cô cũng có được may mắn giống cô.
Thế nhưng…
Cô vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Trên bàn ăn nhà họ Vân, Tống Nhân Vi gắp một chiếc chân vịt to vào chén Vân Thiển. Vân Kiến Quốc nghe vậy bèn cười: “Thật à, bé ngoan của chúng ta đã viết gì vậy, đọc lên ba nghe xem nào.”
…
Vân Thiển vừa suy nghĩ kế hoạch công việc tiếp theo, vừa đứng chờ đèn tín hiệu thay đổi.
Đèn chuyển từ đỏ sang xanh, nhóm người bắt đầu di chuyển, cô cũng đi cùng.
Người hai bên vạch qua đường hòa vào nhau, hết người này đến người khác lướt qua trước mặt, nam nữ già trẻ đều có.
Đau thương không còn tồn tại.
Một thanh niên mặc áo hoodie khiến Vân Thiển để ý.
Người ấy không nhìn cô, nhưng cô có thể cảm giác được anh ta đang nhìn mình.
Người đó, cô rất muốn làm quen người thanh niên đó.
Cô vô tình nghe thấy ba mẹ lén nói chuyện.
Là một người rất đẹp trai, gương mặt bất cần rất được yêu thích hiện nay, vấn đề là ở dáng môi nhỉ, cảm giác trông hơi buồn bã.
“Ba mẹ tôi đều là cảnh sát, mỗi ngày hai người dậy rất sớm, về nhà rất trễ…”
Vân Thiển lướt qua vai anh.
Tầm mắt không kiềm được mà nhìn thêm vài lần…
Cô vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Giới dời mắt, chỉ nhìn một lần, ngài thật sự chỉ nhìn một lần.
—— Mỗi ngày, cô đều sẽ nghiêm túc thắp hương và lạy một lạy, kể cho thần linh nghe tâm sự của mình.
Ngài đứng ở đầu bên đây kiềm chế kích động muốn xoay người, không cần nhìn cũng biết Vân Thiển đã đến đầu bên kia vạch qua đường.
Tác phẩm tốt nghiệp được một lão làng trong nghề nhìn trúng, may mắn trở thành học trò của người đó, có một khách hàng lớn cố định tên Bùi Hướng Nhu, cô ấy rất thích ý tưởng thiết kế của cô.
Đèn tín hiệu trên đỉnh đầu nhấp nháy, bắt đầu đếm ngược.
Bước chân Vân Thiển bỗng dừng lại.
Giới dự định đợi đèn tín hiệu kết thúc đếm ngược sẽ trở lại Thần giới, chủ động ngủ say, đợi khi Thần giới hoặc Vân Thiển cần ngài thì mới tỉnh lại.
Người đó, cô rất muốn làm quen người thanh niên đó.
Từ nhỏ, Vân Thiển đã phát hiện vận may của cô lớn hơn những bạn cùng trang lứa.
Cô gái tóc nâu trà bất chợt xoay người, chạy băng băng sang đối diện dưới ánh mắt sửng sốt của người qua đường
Giới dự định đợi đèn tín hiệu kết thúc đếm ngược sẽ trở lại Thần giới, chủ động ngủ say, đợi khi Thần giới hoặc Vân Thiển cần ngài thì mới tỉnh lại.
Dù sao ở đây đã không còn cái gì đáng để ngài lưu luyến.
“Xin lỗi, xin lỗi, cho tôi qua!”
5…
“Xin lỗi, xin lỗi, cho tôi qua!”
3…
Lần đầu tiên Vân Thiển phát hiện ngã tư đường lại dài như vậy.
2…
“Anh này.”
Cô nắm lấy tay người thanh niên kia.
Là một người rất đẹp trai, gương mặt bất cần rất được yêu thích hiện nay, vấn đề là ở dáng môi nhỉ, cảm giác trông hơi buồn bã.
“Anh này.”
1…
Anh ta kinh ngạc quay đầu.
“Nói những lời này có hơi đường đột, nhưng tôi có cơ hội mời anh uống nước không?”
Khóe môi Giới hơi cong lên, đường nét gương mặt trở nên dịu dàng.
Vân Thiển thấy sau khi cô nói xong, anh ta vẫn duy trì vẻ mặt hoảng hốt, thậm chí là hoảng sợ nửa phút đồng hồ, vành tai cô ửng đỏ.
“Ban nãy, lúc anh đi ngang qua tôi…”
“Bỗng nhiên tôi hiểu được ý nghĩa của tám chữ ‘Một cái liếc mắt, vạn năm tương tư’…”
“Tôi đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên.”
Người qua đường nghe thấy những lời kia sửng sốt quay sang. Cô gái này tuy trông xinh đẹp, nhưng cũng không thể nói mấy lời ngả ngớn như vậy, sẽ bị tưởng là bệnh thần kinh đấy.
Tai Giới ù ù liên hồi.
Cho đến khi từng ngón tay Vân Thiển tuột khỏi tay ngài.
Ngài trở tay nắm lấy tay cô.
Cô nắm lấy tay người thanh niên kia.
Một tiếng “Ừ” thật khẽ giống như sợ dọa cô chạy.
Giới lập tức bị Vân Thiển kéo đi về trước, cũng chẳng biết muốn dẫn ngài đi đâu.
Khóe môi Giới hơi cong lên, đường nét gương mặt trở nên dịu dàng.
Vân Thiển lướt qua vai anh.
Đau thương không còn tồn tại.
Người qua đướng đứng bên ngoài xem hết từ đầu đến cuối: “…”
Giới trẻ bây giờ đều cởi mở vậy sao???
— HẾT —
P/s (Zens Zens): Tác giả nói sẽ không viết phiên ngoại nên truyện đến đây là hết rồi nha mọi người. Hẹn gặp lại mọi người ở một bộ truyện khác!
Đây là link truyện đã hoàn nhà mình, nếu mọi người hứng thú thì vào ủng hộ nhé >>> https://zenszens.com/truyen-da-hoan-tat/
Cuối cùng thì cũng đã đến chương cuối, cảm ơn Zen vì đã làm một bộ truyện tuyệt vời như này, tác giả viết bộ truyện này mang không khí cực kì vui vẻ, không có chút u ám nào luôn ♥️♥️♥️
Rất mong sẽ được tiếp tục đọc các bộ truyện khác ở nhà Zen ???
Hoàn 31/8/2022
Kết thúc viên mãn, tất cả số mệnh được tái sinh với những kết quả tốt đẹp. Thần chiến tranh và phù thuỷ biển cuối cùng cũng có thể bên cạnh nhau, Phân thân lẫn bản thể Giới không cần phải trải qua những điều bất hạnh trước đó, bản thân Vân Thiển cũng có một cuộc đời trọn vẹn hơn.
Cảm ơn Zens đã mở pass bộ này!
Oa đọc hết r
Cảm ơn Zens nhiều lắm lun
Hoàn, 09:20 4/9/2022
Ui kết hụt quá, muốn biết thêm chuyện của Giới và Vân Thiển sau này
Cuối cùng cũng kết thúc rồi, hơi hụt hẫng vì phải tạm biệt các nhân vật sớm đến thế
Nhưng cũng cám ơn nhà edit truyện ạ ❤️