Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 71

Chương 71

Tình cảm thiếu niên luôn là thơ

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Không nghĩ Tần Uyển Uyển lại phản ứng như thế, vẻ mặt Giản Hành Chi cứng đờ.

Thúy Lục bên cạnh cầm quạt tròn rách lỗ che mặt, “phì” cười thành tiếng.

Giản Hành Chi chợt thấy sượng sùng, quay đầu trừng Thúy Lục: “Cười cái gì, chim trụi già.”

“Cậu nói ai chim trụi già?”

Thúy Lục nghe thấy lời này thì nổi nóng, xắn tay áo lên định khai chiến: “Ta cho cậu biết, đừng tưởng cậu giống Thần quân thì ta không đánh cậu.”

“Tới đây.”

Gin Hành Chi lnh lùngliếc nàng: “Tacu còn khôngľđưc.”

“Cu…

Thúy(Lc đng lên,đnh đánh ngưi,Tn Uyn Uynvi kéo nàng:ê“T, n mt°mui, đng tínhtoán vi y.”

Thúy Lc cũngíkhông mun ratay vi GinơHành Chi, nếu(đánh tht thìĭai thng aithua còn chưabiết. Nàng ta[thun theo bcthang ca TnUyn Uyn bưcóxung, ch hămda Gin HànhľChi: “Hôm nay,íta b quaĺcho cu.”

“Cô}

“Im ming!” TnéUyn Uyn thyGin Hành Chicòn mun phnļbác, bèn quayđu quát. LiIđến mép ming,nhưng Gin HànhChi ngm li,bèn nhn nhn,xoay đu khôngãnói na.

Nhóm ngưi]ngh ngơi mtílát, chnh trang²ri xut phátòln na. Lnnày, T CôĐưng không đnhtin tưng btđc ai trongbn h, đíchthân lên trưcjdò đưng.

T CôìĐưng bng lòng}nhn vic, GinùHành Chi cũngİvui v thoimái. Thúy Lckhông mun điĨcùng Gin HànhChi, kéo NamPhong bưc lên)trưc. Nhóm ngưibưc lên cutreo trên vách°núi, lc lưètiến v phíasơn đng đi°din.

Gin Hành Chiļvà Tn UynUyn đi chung.Thnh thong, yưliếc Tn UynUyn, Tn UynUyn nhìn li,ìy lin xoayđu đi, mtviết rõ khôngĮvui.

Gin Hành Chicũng biết phátcáu. Y nóichuyn đàng hoàngīvi Tn UynUyn, Tn UynīUyn li boy cút, cònlâu y mich đng nóiìchuyn vi nàng.

Nhưngy li mun.

Vìíthế y lénlút nhìn, TnfUyn Uyn quayđu, y litránh né.

Hai ngưiìliếc qua liếcli, thăm dòmt phen. Tn,Uyn Uyn hiurõ ý caăy, quyết đnh¹rng lưng mtâchút, ch đngt ra thânõthin.

Nàng rút bùalin tâm trongtay áo ra,fcm lá bùaíchc cánh tayy.

Gin Hành Chikhông nhìn nàng,t v tchi: “Đng đngta!”

Không munbùa lin tâmìna à?”

TnUyn Uyn tiïgn, nhc nhy.

Đng tác GinHành Chi khngìli. Tn UynìUyn phe phy]bùa lin tâmįtrưc mt y:}“Ta ly cáinày bi tivi ngưi, taĩkhông nên nóiļngưi cút, đngĩgin na đưckhông?”

“Cm đìta tng nàngbi ti?” GinHành Chi cưiįkhy xoay đu:ĩ“Ta không cn.”,

“Bùa lin tâmíđy, ngưi trmába ln bnlưt, không cnna à?”

TnUyn Uyn tiếpítc phe phytrưc mt y,àGin Hành Chiímc k nàng,,giơ tay đy:“Nàng cm đi,ta không cn.”

Tn Uyn Uynnghe nói thế,ìlòng cht vuiv.

Nàng chp haitay ra sau²lưng, chm chpĩlên tiếng: “Thtra ta cmjphù chú nàycũng chng cóơtác dng gì.”

Vy lúc trưcnàng còn khôngchu tr ta!”İ

Gin Hành Chi,trng nàng, Tn{Uyn Uyn cưi:{“Ai bo saukhi biết taılà Tch Sơnn quân, ngưiếli mun trm?àNgưi không tinta, còn khôngcho ta khôngvui à?”

“Tacòn tưng rngìnàng s ta.”j

Gin Hành Chiòhơi kinh ngc,Tn Uyn Uynchng đ tâm:“Ta tin tưngfngưi s khôngótn thương ta.”}

Gin Hành Chi)không lên tiếng.Tn Uyn Uynĩnghiêm chnh đưaăbùa lin tâmqua: “Cm đi,ļdù sao thìnày cũng quantrng như vy.”Ï

Gin Hành Chiícúi đu nhìnbùa lin tâm.Tht lâu sau,Īy giơ taylên đy lábùa tr v.

“Nàngùcm đi, takhông cn.”

Nóixong, y bènct bưc riđi.

Tn Uyn UynĬngây ngưi, nàngíkhó hiu: “Ysao thế, đtnhiên không cnùna?”

“Tình cmithiếu niên luôn,là thơ, munĩcó thêm chútquan h vicô thôi.” 38th dài.

Nói xong,īy ly mtìgói thuc lára, Tn UynéUyn ngc nhiên:ý“Cu đang làmígì đy?”

À,Įban nãy nhnđưc mt khonĩđim tích lũyĩln… 38 giithích: “1000 đim,quyn hn caếchúng ta đưc¹m ri, taïbèn mua góiɪthuc lá.”

“H{thng các ngưiicòn biết hútthuc?”

Tn UynUyn chn kinh,ì38 gt đu:Đúng vy, tacòn mua mtÏđng ko quecho bà xãta na, nhtng đài gicho cô yìqua đưng bưuìđin. Ôi, không(biết bà xãếta đang làm¸nhim v nơi nào.”

38ơhơi su mun,ánó qut mtque diêm, quayđu nhìn TnãUyn Uyn: “Đãlâu không hútthuc trong đuĩký ch, côthông cm tíīnhé.”

Tn UynĭUyn không hiulm. Mt látâsau, que diêm}châm điếu thuc,ĩ38 rít mthơi tht sâu,ph ra mtЇvòng khói.”

Nháymt sương khóiİlưn l trongđu nàng.

Tn UyníUyn lp tcchu hết ni,ni điên quát:[“Dp điếu thucếcho ta!”

Đng{mà

38 hơiíti thân.

Nó khôngchu vt b,fmt ngưi mtĩh thng bèndây dưa chuyncm hút thucĬhi lâu. Điİlúc Tn UynUyn hoàn toàndp tt điếuthuc ca 38,nàng cht ngheíthy T CôĐưng lên tiếnghi: “Đây làôđâu?”

Lúc này,ĩTn Uyn Uynmi dng chânngng đu, quansát xung quanh.

Lúcĩtrưc bn hĩvn luôn điľli trong sơnɪđng ti đen,lúc này conìđưng đt vnìđưc đào đơngin trong sơnđng đã tiđim cui, mtìcánh ca đákhng l chnítrưc mt h.Hai ngưi bngìđng đng haiđbên ca đá,°cm đèn dubt dit bngèđng thau trênôtay, chiếu riɩhai ch viết²thuc kiu chùthưng c đưc°viết bng kiếmíý lưu đngngay chính dinca đá.

“Minh Tnhļ

T Cô Đưng)nhm đc thànhİtiếng. Thúy Lcînhìn thy haiĮch “Minh Tnh, mt lìv xúc đng:²Là ch caľThn quân! Làch ngài viết!”ù

Dt li, ThúyLc vi vãưbưc lên, GinHành Chi lpđtc sm mt:ĨĐng đng!”

NhưngíThúy Lc quágp gáp, giâyĩphút Gin Hành,Chi lên tiếng,nàng ta đãâchm vào cánhcng, lp tcìb đánh bayra ngoài!

Tn UynUyn bưc lênjđ Thúy Lc,únhưng Thúy LcÎvn b chnЇđng đến nônra mt búngímáu.

“Bên trên cóïcm chế.”

Gin:Hành Chi quanɨsát ca đá,Ïsuy nghĩ: “Cm¸chế này làɩca Ln NgônChi đ li.”á

“Ngươi nói xemThn quân cònsng không?”

ThúyíLc st rut)nhìn v phíaũGin Hành Chi,Gin Hành Chiêlc đu: “Không,thông thưng điúnăng đu sbt đu xâyădng lăng mcho mình lúcÎcòn sng, đâyhn do LnNgôn Chi đli trưc đó.”ĩ

Thúy Lc ngâyɩngưi, ánh sángâtrong mt mđm dn.

Gin HànhãChi khng li,an i mt(cách cng nhcđkhông my thànhtho: “Không chngcòn sng thìsao?”

Hình nhưïThúy Lc càngbun hơn.

Tn UynUyn đ ThúyàLc, vi thúc:gic: “Có cáchgì m caõkhông?”

Gin HànhChi ngm nghĩ:Đ ta thxem, nhưng khôngchc có thchém gãy.”

Nóixong, y vanhc tay, UyênNgưng gia eoìTn Uyn Uynĺđã nhy mtcái, lt vàoĭtay Gin HànhĩChi.

Thúy Lc kinhĩngc: “Sao ycó th dùngkiếm ca mui?”

Bình thưng linhįbo đu chįdành riêng choch nhân, trľkhi ngưi nlà ngưi thânhoc bn l.ìThúy Lc tЇsuy din mtɨđng th linhta linh tinhĩtrong đu, ngayĩtrưc khi nàngta m ming,êGin Hành Chiđã lnh lùngɩct li: “Trênýđi này cònchưa có kiếmĩnào mà taĮkhông th dùng.”Î

Kiếm ý caIkiếm tu, cónghĩa là đngïcp khng chếca y điìvi kiếm linh.

Mc¹dù tu vi]Gin Hành Chikhông đ, nhưngïkiếm ý vnduy trì đnhcao. Ly lĩnhľng ca y¸đi vi kiếm(ý, khng chếUyên Ngưng khôngphi vic khó.

ThúyLc b linày làm chnɪkinh, theo bnnăng nhìn sangàT Cô Đưng.T Cô Đưngíđành gt đu:ư“Tin bi trongM kiếm ThiênKiếm Tông đunghe li ngàiy.”

T CôİĐưng cũng nóiɨthế, rt cucêThúy Lc cũngtin. Nàng taátn nhiu scìlc đ chpnhn s thtcái tên liuĩmng Gin HànhChi này liÏli hi nhưvy. Nghĩ tinghĩ lui, rtcuc nàng taľtìm đưc mtlý do.

“May màĭgương mt caɨThn quân.”

NàngЇta nm lytay Tn UynìUyn: “Ngài ymi li hiînhư vy.”

GinđHành Chi nghethế lin cưigiu, không đơý nàng ta,cm Uyên Ngưngïtrong tay, giơIlên chém.

Mt đtxung quanh btjđu rúng đng,đá vn baylên. Tn UynUyn rt hpɩkhông khí laĩlên: “Mi ngưilui ra, sưíph ta phiphóng đi…

Licòn chưa dt,ca đá “cchìmt tiếng, mm m ra.

GinHành Chi ngâyngưi, T CôĐưng lp tcòngng đu, cháybng nhìn GinHành Chi: “Tinbi, không ngĩngài chưa ra]tay mà đãphá cm chế,ũcó th thyfkiếm ý tinhèkhiết đến cnhgii mà taïkhông th lĩnhhi đưc!”

“Tachưa…

“Gin HànhfChi, ta khôngfng ngưi lihi như vy.”é

Tn Uyn Uynĩthì thm, GinHành Chi ngheĬthy li sùngĺbái ca Tn}Uyn Uyn, bngìnhiên không mungii thích na.

Y ho khẽ một tiếng, giả vờ khiêm tốn: “Đều là chuyện vặt.”

Phỏng vấn: “Vậy trong mắt cậu, chuyện gì là chuyện lớn?”

Nói xong, y mời mọi người: “Đi thôi.”

Một bên tranh là năm tháng yên ả của người phụ nữ, một bên tranh là máu chảy thành sông.

Nguyên Tiêu năm nọ, mẹ con hai người đang bán hành thành trên phố, một người đàn ông dẫn theo tiên nữ cao quý, ôm con đi ngang phố xá sầm uất. Hắn mua một xâu bánh ngọt cho con trai mình, bước tới quầy của người phụ nữ. Khoảnh khắc người phụ kia ngẩng đầu, hai người đều kinh ngạc sững sờ.

Cổng lớn mở ra, nhóm người đi vào trong.

“Chẳng phải mới bắt đầu sao?”

Giản Hành Chi rét lạnh mở miệng. Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn thấy đáp án từ mắt Giản Hành Chi.

Bên trong là một con đường đá đẹp hơn con đường lúc trước rất nhiều, mặt đất lát đá bạch ngọc, tường đá xanh khắc vẽ phù điêu màu.

Người đàn ông nhìn bé gái đứng trên băng ghế cạnh nàng giúp đỡ, không nói gì nhiều.

Mỗi một con đường đều có dạ minh châu khảm nạm trong ngọn đèn hoàng kim chiếu sáng.

Xa hoa khiến Tần Uyển Uyển không kiềm được cảm thán: “Giàu thật đấy…”

Nàng trở thành tình nhân không ai biết tới của người đàn ông, để trao đổi, rốt cuộc bé gái cũng được cứu.

Từng viên Kim Đan được thu gom lại, mài thành bột.

“Đương nhiên.” Thúy Lục nghe thấy Tần Uyển Uyển khen mộ của Lận Ngôn Chi, bắt đầu khoe khoang: “Thần quân chúng ta năm đó là người đứng đầu Tu chân giới, chút tiền này chỉ là cọng lông thôi.”

Người đàn ông đòi hỏi rất nhiều, nào là uống trà bạch lộ hàng đầu, mặc vân tơ tằm(*), người phụ nữ dốc hết tiền bạc thỏa mãn yêu cầu của hắn.

“Những bức họa này có thâm ý.”

Cổng lớn mở ra, nhóm người đi vào trong.

Tạ Cô Đường không nghe nổi Thúy Lục khoác lác, bèn đổi chủ đề.

Mộ của Lận Ngôn Chi, mọi thứ đều liên quan đến y.

Tần Uyển Uyển nghe vậy, quay đầu nhìn vách tường hai bên, quan sát kỹ phù điêu bên trên.

Giản Hành Chi: “Tịch Sơn nữ quân.”

Trên những phù điêu này đều là hình người, từng bức phù điêu liên tiếp giống như đang kể cái gì.

Giản Hành Chi nhắc nhở mọi người: “Đi vào trong đi, vừa đi vừa xem.”

“Tranh trong mộ địa thường là cuộc đời của chủ mộ.”

Bên trong là một con đường đá đẹp hơn con đường lúc trước rất nhiều, mặt đất lát đá bạch ngọc, tường đá xanh khắc vẽ phù điêu màu.

Giản Hành Chi giải thích. Chuyện này không ngoài dự đoán của Tần Uyển Uyển, nàng bước tới gần bức tranh gần cửa nhất. Vừa đứng trước bức tranh, dường như nó đó cảm nhận được sự tồn tại của nàng, lập tức chuyển động.

Trên bức tranh, dường như người người đàn ông bị người ta đuổi giết, hắn tạm thời trốn ở chỗ này, người phụ nữ đó bèn chứa chấp hắn.

Phỏng vấn: “Thế giới hủy diệt và Tịch Sơn nữ quân, cậu cảm thấy ai đáng sợ hơn?”

Phỏng vấn: “Cách chân tướng ngày càng gần, Giản Hành Chi, cậu có sợ không?”

Trong ảnh là một người phụ nữ ngồi bên lan can, cúi đầu nhìn người qua kẻ lại. Sau đó một người đàn ông ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với nữ tử nọ.

Trong tranh, bé gái lớn lên, đến khoảng ba tuổi liền bộc lộ thiên phú phi phàm. Người phụ nữ phát hiện chuyện này, nhưng nàng nghèo khổ, không thể tạo điều kiện tốt cho đứa bé, chỉ đành dẫn bé gái thiên phú phi phàm đi bán hoành thánh ở đầu phố.

“Đương nhiên.” Thúy Lục nghe thấy Tần Uyển Uyển khen mộ của Lận Ngôn Chi, bắt đầu khoe khoang: “Thần quân chúng ta năm đó là người đứng đầu Tu chân giới, chút tiền này chỉ là cọng lông thôi.”

“Sao lại bắt đầu từ một phụ nữ?” Nam Phong đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển, nói ra nghi ngờ của mình: “Lẽ nào chủ nhân không phải Minh Tịnh thần quân?”

Tạ Cô Đường không nghe nổi Thúy Lục khoác lác, bèn đổi chủ đề.

Nàng và con gái sống nương tựa lẫn nhau, vợ Cả biết được sự tồn tại của nàng nhưng nàng chẳng phải tình nhân duy nhất của thanh niên, thậm chí thật ra trong nhà thanh niên có đến vài người thiếp, bởi vì thân phận nàng thấp kém nên đến thiếp cũng không thể làm.

“Chẳng phải mới bắt đầu sao?”

Lúc này, nàng mới biết người đàn ông này là Thiếu chủ thế gia tu tiên, chẳng qua lúc trước bị kẻ thù đuổi giết, tình cờ trốn xuống nhân gian, tạo thành một cuộc gặp gỡ lẽ ra không nên có.

Người đàn ông tìm rất nhiều người chăm sóc nàng, mỗi ngày đều phải uống một chén thuốc. Nàng không biết thuốc kia là gì, nhưng nàng không có lựa chọn, hắn bắt nàng uống, nàng chỉ đành uống.

Giản Hành Chi nhắc nhở mọi người: “Đi vào trong đi, vừa đi vừa xem.”

Sau đó nàng mang thai một bé gái, một mình sinh con.

Phù điêu điêu khắc tinh tế, nhưng quan sát kỹ nội dung sẽ phát hiện thật ra đây là một câu chuyện tình yêu tầm thường.

Mọi người nghe vậy gật đầu, chậm rãi thả bước, thưởng thức những phù điêu này.

Nhóm người đi về phía trước, vừa đi vừa xem.

Phù điêu điêu khắc tinh tế, nhưng quan sát kỹ nội dung sẽ phát hiện thật ra đây là một câu chuyện tình yêu tầm thường.

“Những bức họa này có thâm ý.”

Người phụ nữ trong tranh dường như xuất thân thanh lâu. Một lần nhìn nhau tình cờ trên lan can, nàng đã yêu người người đàn ông ngẩng đầu trên phố.

Lòng nàng hơi hoảng loạn, rất nhiều khả năng bắt đầu hiện lên trong đầu.

Tần Uyển Uyển nghe vậy, quay đầu nhìn vách tường hai bên, quan sát kỹ phù điêu bên trên.

Người đàn ông kia không có mặt mũi, chẳng có gì cả, nhưng người phụ nữ đó yêu hắn như si như cuồng.

Giản Hành Chi: “Tần Uyển Uyển không thích ta, chuyện lớn.”

“Nếu nàng sợ thì bắt lấy tay áo ta.” Giản Hành Chi quay đầu nhìn nàng, nhướng mày: “Yên tâm, không có chuyện ta không giải quyết được.”

“Ồ, tên đểu cáng.”

Giản Hành Chi: “Từng sợ Tịch Sơn nữ quân.”

Xa hoa khiến Tần Uyển Uyển không kiềm được cảm thán: “Giàu thật đấy…”

Thúy Lục quả quyết nhận xét, Tần Uyển Uyển gật đầu: “Tên đểu cáng.”

“Đi thôi.”

Nhóm người đi về phía trước, vừa đi vừa xem.

Vẻ mặt Giản Hành Chi rất lạnh nhạt. Y nhìn khung ảnh: “Dù gì thì đây cũng là mộ của Lận Ngôn Chi.”

Y ho khẽ một tiếng, giả vờ khiêm tốn: “Đều là chuyện vặt.”

Trên bức tranh, dường như người người đàn ông bị người ta đuổi giết, hắn tạm thời trốn ở chỗ này, người phụ nữ đó bèn chứa chấp hắn.

Giản Hành Chi: “Không sợ, đều là chuyện vặt.”

(*) Một loại vải tổng hợp từ vân tơ và tơ tằm.

Người đàn ông đòi hỏi rất nhiều, nào là uống trà bạch lộ hàng đầu, mặc vân tơ tằm(*), người phụ nữ dốc hết tiền bạc thỏa mãn yêu cầu của hắn.

Nàng cho rằng đây là yêu nhau. Về sau, người đàn ông rời đi một mình. Vì để thoát khỏi thanh lâu, nàng tự hủy dung mạo, mất hết tiền tài.

Nếu như Lận Ngôn Chi sinh ra vì tà thuật, vậy cuối cùng phần nhân quả này sẽ trả lên đầu ai?Nguyên Tiêu năm nọ, mẹ con hai người đang bán hành thành trên phố, một người đàn ông dẫn theo tiên nữ cao quý, ôm con đi ngang phố xá sầm uất. Hắn mua một xâu bánh ngọt cho con trai mình, bước tới quầy của người phụ nữ. Khoảnh khắc người phụ kia ngẩng đầu, hai người đều kinh ngạc sững sờ.“Chẳng phải mới bắt đầu sao?”(*) Một loại vải tổng hợp từ vân tơ và tơ tằm.

Giản Hành Chi giải thích. Chuyện này không ngoài dự đoán của Tần Uyển Uyển, nàng bước tới gần bức tranh gần cửa nhất. Vừa đứng trước bức tranh, dường như nó đó cảm nhận được sự tồn tại của nàng, lập tức chuyển động.

“Ồ, tên đểu cáng.”

Nàng cho rằng đây là yêu nhau. Về sau, người đàn ông rời đi một mình. Vì để thoát khỏi thanh lâu, nàng tự hủy dung mạo, mất hết tiền tài.

“Đó không phải thuốc.”

Sau đó nàng mang thai một bé gái, một mình sinh con.

Người đàn ông đứng trước giường, vô cùng vui vẻ.

Tần Uyển Uyển đứng yên tại chỗ. Thật lâu sau, nàng mới ổn định tâm trạng, đuổi theo bước chân Giản Hành Chi.

“Đây…” Tần Uyển Uyển nhíu mày, suy đoán: “Là Ninh Huy Hà sao?”

“Có lẽ vậy.”

Người phụ nữ trong tranh dường như xuất thân thanh lâu. Một lần nhìn nhau tình cờ trên lan can, nàng đã yêu người người đàn ông ngẩng đầu trên phố.

Cuộc sống như thế trôi qua chưa tới nửa năm, sau một lần ngất xỉu tỉnh lại, nàng phát hiện nàng mang thai rồi.

Vẻ mặt Giản Hành Chi rất lạnh nhạt. Y nhìn khung ảnh: “Dù gì thì đây cũng là mộ của Lận Ngôn Chi.”

Tần Uyển Uyển càng xem càng không hiểu, cho đến bức họa cuối cùng, người đàn ông mang những Kim Đan kia tinh luyện thành thuốc, đưa cho hạ nhân. Lúc này, Tần Uyển Uyển mới bừng tỉnh.

(*) Một loại vải tổng hợp từ vân tơ và tơ tằm.

Mộ của Lận Ngôn Chi, mọi thứ đều liên quan đến y.

Trong tranh, bé gái lớn lên, đến khoảng ba tuổi liền bộc lộ thiên phú phi phàm. Người phụ nữ phát hiện chuyện này, nhưng nàng nghèo khổ, không thể tạo điều kiện tốt cho đứa bé, chỉ đành dẫn bé gái thiên phú phi phàm đi bán hoành thánh ở đầu phố.

“Có lẽ vậy.”

Nguyên Tiêu năm nọ, mẹ con hai người đang bán hành thành trên phố, một người đàn ông dẫn theo tiên nữ cao quý, ôm con đi ngang phố xá sầm uất. Hắn mua một xâu bánh ngọt cho con trai mình, bước tới quầy của người phụ nữ. Khoảnh khắc người phụ kia ngẩng đầu, hai người đều kinh ngạc sững sờ.

Lận Ngôn Chi sinh ra đã là Kim Đan, Giản Hành Chi sinh ra cũng đã là Kim Đan.

Người đàn ông nhìn bé gái đứng trên băng ghế cạnh nàng giúp đỡ, không nói gì nhiều.

Mọi người nghe vậy gật đầu, chậm rãi thả bước, thưởng thức những phù điêu này.

Đợi đến ban đêm, người đàn ông đi tới tiểu viện, muốn dẫn người phụ nữ và bé gái trở về. Người phụ nữ không bằng lòng, người đàn ông để lại gia bài, bảo nếu nàng gặp chuyện gì có thể quay lại tìm hắn.

Sau đó không lâu, bé gái bệnh nặng. Thầy thuốc bình thường không thể chữa trị người tu chân, người phụ nữ bèn đến cổng nhà người đàn ông. Người đàn ông không chịu mở cửa, nàng ôm đứa bé khổ sở cầu xin, cuối cùng người đàn ông mới đi ra.

Nàng trở thành tình nhân không ai biết tới của người đàn ông, để trao đổi, rốt cuộc bé gái cũng được cứu.

Lúc này, nàng mới biết người đàn ông này là Thiếu chủ thế gia tu tiên, chẳng qua lúc trước bị kẻ thù đuổi giết, tình cờ trốn xuống nhân gian, tạo thành một cuộc gặp gỡ lẽ ra không nên có.

Trong ảnh là một người phụ nữ ngồi bên lan can, cúi đầu nhìn người qua kẻ lại. Sau đó một người đàn ông ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với nữ tử nọ.

Bé gái này là thuần linh căn hệ Mộc, thiên tư cực cao. Sau khi trở lại thế gia tu tiên, tu vi tiến triển rất nhanh.

Hai người im lặng, mọi người đứng trước bức tranh đều dừng bước.

Nàng và con gái sống nương tựa lẫn nhau, vợ Cả biết được sự tồn tại của nàng nhưng nàng chẳng phải tình nhân duy nhất của thanh niên, thậm chí thật ra trong nhà thanh niên có đến vài người thiếp, bởi vì thân phận nàng thấp kém nên đến thiếp cũng không thể làm.

Người đàn ông kia không có mặt mũi, chẳng có gì cả, nhưng người phụ nữ đó yêu hắn như si như cuồng.

Vì vậy nàng hoàn toàn không ảnh hưởng tới người vợ Cả, cho nên vợ Cả luôn chẳng quan tâm, bảo nàng sống một mình với con gái tại tiểu viện ở ngoại ô.

Người đàn ông tìm rất nhiều người chăm sóc nàng, mỗi ngày đều phải uống một chén thuốc. Nàng không biết thuốc kia là gì, nhưng nàng không có lựa chọn, hắn bắt nàng uống, nàng chỉ đành uống.

Cuộc sống như thế trôi qua chưa tới nửa năm, sau một lần ngất xỉu tỉnh lại, nàng phát hiện nàng mang thai rồi.

Người đàn ông đứng trước giường, vô cùng vui vẻ.

Tần Uyển Uyển quan sát những bức tranh kia, phát hiện tu sĩ vẽ hoa nở trên ngực bị người ta chém và bị móc Kim Đan.

Sau đó, mỗi ngày nàng vẫn phải uống thuốc như cũ. Cùng lúc ấy, rất nhiều cảnh tượng chém giết xuất hiện gián cách giữa các bức tranh.

Tần Uyển Uyển quan sát những bức tranh kia, phát hiện tu sĩ vẽ hoa nở trên ngực bị người ta chém và bị móc Kim Đan.

Đợi đến ban đêm, người đàn ông đi tới tiểu viện, muốn dẫn người phụ nữ và bé gái trở về. Người phụ nữ không bằng lòng, người đàn ông để lại gia bài, bảo nếu nàng gặp chuyện gì có thể quay lại tìm hắn.

Từng viên Kim Đan được thu gom lại, mài thành bột.

“Tranh trong mộ địa thường là cuộc đời của chủ mộ.”

Lận Ngôn Chi chết hơn một trăm năm trước, Giản Hành Chi ra đời hơn một trăm năm trước…

Một bên tranh là năm tháng yên ả của người phụ nữ, một bên tranh là máu chảy thành sông.

Giản Hành Chi: “Đây là người duy nhất ta không thể giải quyết vấn đề bằng đánh lộn.”

Tần Uyển Uyển càng xem càng không hiểu, cho đến bức họa cuối cùng, người đàn ông mang những Kim Đan kia tinh luyện thành thuốc, đưa cho hạ nhân. Lúc này, Tần Uyển Uyển mới bừng tỉnh.

“Đó không phải thuốc.”

Nói xong, y mời mọi người: “Đi thôi.”

Phỏng vấn: “Vậy cuộc đời cậu từng sợ người nào chưa?”

Giản Hành Chi rét lạnh mở miệng. Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn thấy đáp án từ mắt Giản Hành Chi.

Nàng hoảng sợ lên tiếng: “Thứ cô ấy uống là Kim Đan của tu sĩ.”

Bé gái này là thuần linh căn hệ Mộc, thiên tư cực cao. Sau khi trở lại thế gia tu tiên, tu vi tiến triển rất nhanh.

Vô số trùng hợp quanh quẩn trong đầu nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi.

Hai người im lặng, mọi người đứng trước bức tranh đều dừng bước.

Sau đó, mỗi ngày nàng vẫn phải uống thuốc như cũ. Cùng lúc ấy, rất nhiều cảnh tượng chém giết xuất hiện gián cách giữa các bức tranh.

Tần Uyển Uyển dự cảm bức tranh phía trước là gì, bỗng nhiên nàng không dời bước nổi.

Bóng lưng Giản Hành Chi cao cao mảnh khảnh, ung dung trấn định. Dường như nhận ra tâm trạng Tần Uyển Uyển không yên, Giản Hành Chi đi vài bước, đột nhiên dừng lại.

Nàng không kiềm được nhìn Giản Hành Chi. Giản Hành Chi ngưng mắt nhìn bức tranh, vẻ mặt điềm tĩnh.

“Trên đời này không có may mắn vô duyên vô cớ, mọi thứ dều có căn nguyên.”

Giản Hành Chi giơ tay lên chạm vào hoa sen trên ngực những tu sĩ kia.

“Đi thôi.”

Tần Uyển Uyển dự cảm bức tranh phía trước là gì, bỗng nhiên nàng không dời bước nổi.

Dứt lời, y quay đầu bước về phía trước.

Tần Uyển Uyển đứng yên tại chỗ. Thật lâu sau, nàng mới ổn định tâm trạng, đuổi theo bước chân Giản Hành Chi.

Nàng không kiềm được nhìn Giản Hành Chi. Giản Hành Chi ngưng mắt nhìn bức tranh, vẻ mặt điềm tĩnh.

Lòng nàng hơi hoảng loạn, rất nhiều khả năng bắt đầu hiện lên trong đầu.

“Đây…” Tần Uyển Uyển nhíu mày, suy đoán: “Là Ninh Huy Hà sao?”

Lận Ngôn Chi sinh ra đã là Kim Đan, Giản Hành Chi sinh ra cũng đã là Kim Đan.

Lận Ngôn Chi và Giản Hành Chi trông gần như y hệt.

Lận Ngôn Chi chết hơn một trăm năm trước, Giản Hành Chi ra đời hơn một trăm năm trước…

Vô số trùng hợp quanh quẩn trong đầu nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi.

Nếu như Lận Ngôn Chi sinh ra vì tà thuật, vậy cuối cùng phần nhân quả này sẽ trả lên đầu ai?

Mỗi một con đường đều có dạ minh châu khảm nạm trong ngọn đèn hoàng kim chiếu sáng.

Nàng không dám nghĩ sâu vấn đề này, chỉ sững sờ nhìn Giản Hành Chi.

Bóng lưng Giản Hành Chi cao cao mảnh khảnh, ung dung trấn định. Dường như nhận ra tâm trạng Tần Uyển Uyển không yên, Giản Hành Chi đi vài bước, đột nhiên dừng lại.

Sau đó không lâu, bé gái bệnh nặng. Thầy thuốc bình thường không thể chữa trị người tu chân, người phụ nữ bèn đến cổng nhà người đàn ông. Người đàn ông không chịu mở cửa, nàng ôm đứa bé khổ sở cầu xin, cuối cùng người đàn ông mới đi ra.

“Nếu nàng sợ thì bắt lấy tay áo ta.” Giản Hành Chi quay đầu nhìn nàng, nhướng mày: “Yên tâm, không có chuyện ta không giải quyết được.”

***

Trên những phù điêu này đều là hình người, từng bức phù điêu liên tiếp giống như đang kể cái gì.

Tần Uyển Uyển quan sát những bức tranh kia, phát hiện tu sĩ vẽ hoa nở trên ngực bị người ta chém và bị móc Kim Đan.Phỏng vấn: “Vậy trong mắt cậu, chuyện gì là chuyện lớn?”Vở kịch nhỏ(*) Một loại vải tổng hợp từ vân tơ và tơ tằm.

Phỏng vấn: “Cách chân tướng ngày càng gần, Giản Hành Chi, cậu có sợ không?”

Nàng không dám nghĩ sâu vấn đề này, chỉ sững sờ nhìn Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi: “Không sợ, đều là chuyện vặt.”

Phỏng vấn: “Vậy trong mắt cậu, chuyện gì là chuyện lớn?”

Nếu như Lận Ngôn Chi sinh ra vì tà thuật, vậy cuối cùng phần nhân quả này sẽ trả lên đầu ai?

Giản Hành Chi: “Tần Uyển Uyển không thích ta, chuyện lớn.”

Phỏng vấn: “Vậy cuộc đời cậu từng sợ người nào chưa?”

“Trên đời này không có may mắn vô duyên vô cớ, mọi thứ dều có căn nguyên.”

Giản Hành Chi: “Từng sợ Tịch Sơn nữ quân.”

Phỏng vấn: “Thế giới hủy diệt và Tịch Sơn nữ quân, cậu cảm thấy ai đáng sợ hơn?”

Giản Hành Chi: “Tịch Sơn nữ quân.”

Phỏng vấn: “Tại sao?”

Giản Hành Chi: “Đây là người duy nhất ta không thể giải quyết vấn đề bằng đánh lộn.”

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

10 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chú Husky nhà ta biết dỗi rồi sao?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tình cảm thiếu niên luôn là thơ, hiếm khi 38 thở ra câu văn vẻ vậy.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh hông biết bà xã của anh đang ở trong đầu Giản Hành Chi à ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Người ta lợi hại sẵn rồi nhé, siêu lợi hại luôn đó~

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Giản Hành Chi thật sự có liên quan đến Lận Ngôn Chi rồi đây.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Hình như là phụ mẫu của Minh Tịnh thần quân thì phải?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Bởi vậy nên hai người mới sinh ra đã là Kim Đan?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Lận Ngôn Chi chết rồi mà, đã trả rồi mà, đừng đụng tới Giản Hành Chi của tui ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Có quá đáng không chứ, nếu một người sinh ra vì Tà Thuật chẳng phải nên là kẻ xấu sao, sao cả hai người đó đều tốt vậy chứ??

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Em cũng sợ nè anh ơi~

10
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!