Chương 71
Tình cảm thiếu niên luôn là thơ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Không nghĩ Tần Uyển Uyển lại phản ứng như thế, vẻ mặt Giản Hành Chi cứng đờ.
Thúy Lục bên cạnh cầm quạt tròn rách lỗ che mặt, “phì” cười thành tiếng.
Giản Hành Chi chợt thấy sượng sùng, quay đầu trừng Thúy Lục: “Cười cái gì, chim trụi già.”
“Cậu nói ai chim trụi già?”
Thúy Lục nghe thấy lời này thì nổi nóng, xắn tay áo lên định khai chiến: “Ta cho cậu biết, đừng tưởng cậu giống Thần quân thì ta không đánh cậu.”
“Tới đây.”
Giản Hành Chi lạnh lùngẽliếc nàng: “Taởcầu còn khôngľđược.”
“Cậu…”
Thúy(Lục đứng lên,định đánh người,ἵTần Uyển Uyểnἳvội kéo nàng:ê“Tỷ, nể mặt°muội, đừng tínhịtoán với y.”ỉ
Thúy Lục cũngíkhông muốn raễtay với GiảnơHành Chi, nếu(đánh thật thìĭai thắng aiồthua còn chưaẹbiết. Nàng ta[thuận theo bậcẳthang của TầnỷUyển Uyển bướcóxuống, chỉ hămἰdọa Giản HànhľChi: “Hôm nay,íta bỏ quaĺcho cậu.”
“Cô…”}
“Im miệng!” TầnéUyển Uyển thấyỵGiản Hành Chiἵcòn muốn phảnļbác, bèn quayἶđầu quát. LờiIđến mép miệng,ỏnhưng Giản HànhữChi ngẫm lại,ỳbèn nhẫn nhịn,ἴxoay đầu khôngãnói nữa.
Nhóm người]nghỉ ngơi mộtílát, chỉnh trang²rồi xuất phátòlần nữa. Lầnḷnày, Tạ CôợĐường không địnhậtin tưởng bấtđcứ ai trongằbọn họ, đíchừthân lên trướcjdò đường.
Tạ CôìĐường bằng lòng}nhận việc, GiảnùHành Chi cũngİvui vẻ thoảiửmái. Thúy Lụcἵkhông muốn điĨcùng Giản HànhứChi, kéo NamỗPhong bước lên)trước. Nhóm ngườiịbước lên cầuởtreo trên vách°núi, lắc lưètiến về phíaẳsơn động đối°diện.
Giản Hành Chiļvà Tần UyểnệUyển đi chung.ậThỉnh thoảng, yưliếc Tần UyểnỉUyển, Tần UyểnḷUyển nhìn lại,ìy liền xoayἷđầu đi, mặtồviết rõ khôngĮvui.
Giản Hành Chiẽcũng biết phátἴcáu. Y nóiẹchuyện đàng hoàngīvới Tần UyểnỉUyển, Tần UyểnīUyển lại bảoỷy cút, cònớlâu y mớiḽchủ động nóiìchuyện với nàng.
Nhưngẻy lại muốn.
Vìíthế y lénἱlút nhìn, TầnfUyển Uyển quayờđầu, y lạiἳtránh né.
Hai ngườiìliếc qua liếcồlại, thăm dòảmột phen. Tần,Uyển Uyển hiểuảrõ ý củaăy, quyết định¹rộng lượng mộtâchút, chủ độngợtỏ ra thânõthiện.
Nàng rút bùaἲliền tâm trongịtay áo ra,fcầm lá bùaíchọc cánh tayỉy.
Giản Hành Chiệkhông nhìn nàng,ềtỏ vẻ từἵchối: “Đừng đụngờta!”
“Không muốnỉbùa liền tâmìnữa à?”
TầnủUyển Uyển tớiïgần, nhắc nhởἲy.
Động tác GiảnẳHành Chi khựngìlại. Tần UyểnìUyển phe phẩy]bùa liền tâmįtrước mặt y:}“Ta lấy cáiịnày bồi tộiẫvới người, taĩkhông nên nóiļngười cút, đừngĩgiận nữa đượcẵkhông?”
“Cầm đồìta tặng nàngợbồi tồi?” GiảnỳHành Chi cườiįkhẩy xoay đầu:ĩ“Ta không cần.”,
“Bùa liền tâmíđấy, người trộmába lần bốn‹lượt, không cầnữnữa à?”
TầnểUyển Uyển tiếpítục phe phẩyủtrước mặt y,àGiản Hành Chiímặc kệ nàng,,giơ tay đẩy:ữ“Nàng cầm đi,ửta không cần.”ủ
Tần Uyển Uyểnỉnghe nói thế,ìlòng chợt vuiἶvẻ.
Nàng chắp haiảtay ra sau²lưng, chậm chạpĩlên tiếng: “Thậtựra ta cầmjphù chú nàyỉcũng chẳng cóơtác dụng gì.”ứ
“Vậy lúc trướcἰnàng còn khôngụchịu trả ta!”İ
Giản Hành Chi,trừng nàng, Tần{Uyển Uyển cười:{“Ai bảo sauồkhi biết taılà Tịch Sơnồnữ quân, ngườiếlại muốn trộm?àNgười không tinẳta, còn khôngầcho ta khôngẽvui à?”
“Taỳcòn tưởng rằngìnàng sợ ta.”j
Giản Hành Chiòhơi kinh ngạc,ệTần Uyển Uyểnỉchẳng để tâm:ị“Ta tin tưởngfngười sẽ khôngótổn thương ta.”}
Giản Hành Chi)không lên tiếng.ẵTần Uyển Uyểnĩnghiêm chỉnh đưaăbùa liền tâmỹqua: “Cầm đi,ļdù sao thứìnày cũng quanạtrọng như vậy.”Ï
Giản Hành Chiícúi đầu nhìnἶbùa liền tâm.ậThật lâu sau,Īy giơ tay‹lên đẩy láḹbùa trở về.
“Nàngùcầm đi, taẩkhông cần.”
Nóiủxong, y bènẫcất bước rờiờđi.
Tần Uyển UyểnĬngây người, nàngíkhó hiểu: “Yổsao thế, độtỉnhiên không cầnùnữa?”
“Tình cảmithiếu niên luôn,là thơ, muốnĩcó thêm chútḻquan hệ vớiứcô thôi.” 38ḻthở dài.
Nói xong,īy lấy mộtìgói thuốc láἷra, Tần UyểnéUyển ngạc nhiên:ý“Cậu đang làmígì đấy?”
“À,Įban nãy nhậnệđược một khoảnĩđiểm tích lũyĩlớn…” 38 giảiỗthích: “1000 điểm,ḽquyền hạn củaếchúng ta được¹mở rồi, taïbèn mua góiɪthuốc lá.”
“Hệ{thống các ngườiicòn biết hútḷthuốc?”
Tần UyểnḽUyển chấn kinh,ì38 gật đầu:ớ“Đúng vậy, taẵcòn mua mộtÏđống kẹo queấcho bà xãịta nữa, nhờộtổng đài gửiợcho cô ấyìqua đường bưuìđiện. Ôi, không(biết bà xãếta đang làm¸nhiệm vụ ởởnơi nào.”
38ơhơi sầu muộn,ánó quẹt mộtởque diêm, quayầđầu nhìn TầnãUyển Uyển: “Đãἰlâu không hútờthuốc trong đầuĩký chủ, côỹthông cảm tíīnhé.”
Tần UyểnĭUyển không hiểuḷlắm. Một látâsau, que diêm}châm điếu thuốc,ĩ38 rít mộtἴhơi thật sâu,ặphả ra mộtЇvòng khói.”
Nháyỷmắt sương khóiİlượn lờ trongỉđầu nàng.
Tần UyểníUyển lập tứcḻchịu hết nổi,ệnổi điên quát:[“Dập điếu thuốcếcho ta!”
“Đừng{mà…”
38 hơiítủi thân.
Nó khôngỳchịu vứt bỏ,fmột người mộtĩhệ thống bènỉdây dưa chuyệnịcấm hút thuốcĬhồi lâu. Đợiİlúc Tần UyểnớUyển hoàn toànẹdập tắt điếuịthuốc của 38,ịnàng chợt ngheíthấy Tạ CôựĐường lên tiếngẵhỏi: “Đây làôđâu?”
Lúc này,ĩTần Uyển Uyểnồmới dừng chânẳngẩng đầu, quanắsát xung quanh.
Lúcĩtrước bọn họĩvẫn luôn điľlại trong sơnɪđộng tối đen,ỹlúc này conìđường đất vốnìđược đào đơnịgiản trong sơnẵđộng đã tớiạđiểm cuối, mộtìcánh cửa đáỉkhổng lồ chắnítrước mặt họ.ỏHai người bằngìđồng đứng haiđbên cửa đá,°cầm đèn dầuἴbất diệt bằngèđồng thau trênôtay, chiếu rọiɩhai chữ viết²thuộc kiểu chữùthượng cổ được°viết bằng kiếmíý lưu độngốngay chính diệnἱcủa đá.
“Minh Tịnh…”ļ
Tạ Cô Đường)nhẩm đọc thànhİtiếng. Thúy Lụcînhìn thấy haiĮchữ “Minh Tịnh”ọ, mặt lộìvẻ xúc động:²“Là chữ củaľThần quân! Làảchữ ngài viết!”ù
Dứt lời, ThúyẵLục vội vãưbước lên, GiảnẹHành Chi lậpđtức sầm mặt:Ĩ“Đừng đụng!”
NhưngíThúy Lục quáủgấp gáp, giâyĩphút Giản Hành,Chi lên tiếng,ỉnàng ta đãâchạm vào cánhỉcổng, lập tứcìbị đánh bayἰra ngoài!
Tần UyểnḹUyển bước lênjđỡ Thúy Lục,únhưng Thúy LụcÎvẫn bị chấnЇđộng đến nônἲra một búngímáu.
“Bên trên cóïcấm chế.”
Giản:Hành Chi quanɨsát cửa đá,Ïsuy nghĩ: “Cấm¸chế này làɩcủa Lận NgônỉChi để lại.”á
“Ngươi nói xemặThần quân cònỗsống không?”
ThúyíLục sốt ruột)nhìn về phíaũGiản Hành Chi,ỹGiản Hành Chiêlắc đầu: “Không,ủthông thường đạiúnăng đều sẽịbắt đầu xâyădựng lăng mộểcho mình lúcÎcòn sống, đâyἳhẳn do LậnờNgôn Chi đểừlại trước đó.”ĩ
Thúy Lục ngâyɩngười, ánh sángâtrong mắt ảmἱđạm dần.
Giản HànhãChi khựng lại,ạan ủi một(cách cứng nhắcđkhông mấy thànhỷthạo: “Không chừngớcòn sống thìặsao?”
Hình nhưïThúy Lục càngẻbuồn hơn.
Tần UyểnịUyển đỡ ThúyàLục, vội thúc:giục: “Có cáchẩgì mở cửaõkhông?”
Giản HànhẽChi ngẫm nghĩ:ồ“Để ta thửịxem, nhưng khôngạchắc có thểỷchém gãy.”
Nóiỉxong, y vừaἴnhấc tay, UyênḷNgưng giữa eoìTần Uyển Uyểnĺđã nhảy mộtọcái, lọt vàoĭtay Giản HànhĩChi.
Thúy Lục kinhĩngạc: “Sao yỗcó thể dùngḻkiếm của muội?”ị
Bình thường linhįbảo đều chỉįdành riêng choựchủ nhân, trừľkhi người nọἶlà người thânẻhoặc bạn lữ.ìThúy Lục tựЇsuy diễn mộtɨđống thứ linhửta linh tinhĩtrong đầu, ngayĩtrước khi nàngẽta mở miệng,êGiản Hành Chiỵđã lạnh lùngɩcắt lời: “Trênýđời này cònịchưa có kiếmĩnào mà taĮkhông thể dùng.”Î
Kiếm ý củaIkiếm tu, cóἷnghĩa là đẳngïcấp khống chếợcủa y đốiìvới kiếm linh.
Mặc¹dù tu vi]Giản Hành Chiữkhông đủ, nhưngïkiếm ý vẫnừduy trì đỉnhỉcao. Lấy lĩnhľngộ của y¸đối với kiếm(ý, khống chếἲUyên Ngưng khôngừphải việc khó.
ThúyởLục bị lờiỉnày làm chấnɪkinh, theo bảnừnăng nhìn sangàTạ Cô Đường.ịTạ Cô Đườngíđành gật đầu:ư“Tiền bối trongἰMộ kiếm ThiênỉKiếm Tông đềuỡnghe lời ngàiủấy.”
Tạ CôİĐường cũng nóiɨthế, rốt cuộcêThúy Lục cũngựtin. Nàng taátốn nhiều sứcìlực để chấpựnhận sự thậtầcái tên liềuĩmạng Giản HànhịChi này lạiÏlợi hại nhưểvậy. Nghĩ tớiỷnghĩ lui, rốtἱcuộc nàng taľtìm được mộtḻlý do.
“May màĭgương mặt củaɨThần quân.”
NàngЇta nắm lấyỉtay Tần UyểnìUyển: “Ngài ấyἶmới lợi hạiînhư vậy.”
GiảnđHành Chi ngheẩthế liền cườiộgiễu, không đểơý nàng ta,ựcầm Uyên Ngưngïtrong tay, giơIlên chém.
Mặt đấtỵxung quanh bắtjđầu rúng động,ἵđá vụn bayỉlên. Tần UyểnẩUyển rất hợpɩkhông khí laĩlên: “Mọi ngườiỳlui ra, sưíphụ ta phảiợphóng đại…”
Lờiờcòn chưa dứt,ḹcửa đá “cạch”ìmột tiếng, ầmỡầm mở ra.
GiảnἱHành Chi ngâyớngười, Tạ CôốĐường lập tứcòngẩng đầu, cháyẵbỏng nhìn GiảnợHành Chi: “Tiềnễbối, không ngờĩngài chưa ra]tay mà đãạphá cấm chế,ũcó thể thấyfkiếm ý tinhèkhiết đến cảnhủgiới mà taïkhông thể lĩnhḷhội được!”
“Taụchưa…”
“Giản HànhfChi, ta khôngfngờ người lợiἱhại như vậy.”é
Tần Uyển Uyểnĩthì thầm, GiảnἱHành Chi ngheĬthấy lời sùngĺbái của Tần}Uyển Uyển, bỗngìnhiên không muốnỉgiải thích nữa.
Y ho khẽ một tiếng, giả vờ khiêm tốn: “Đều là chuyện vặt.”
Phỏng vấn: “Vậy trong mắt cậu, chuyện gì là chuyện lớn?”
Nói xong, y mời mọi người: “Đi thôi.”
Một bên tranh là năm tháng yên ả của người phụ nữ, một bên tranh là máu chảy thành sông.
Nguyên Tiêu năm nọ, mẹ con hai người đang bán hành thành trên phố, một người đàn ông dẫn theo tiên nữ cao quý, ôm con đi ngang phố xá sầm uất. Hắn mua một xâu bánh ngọt cho con trai mình, bước tới quầy của người phụ nữ. Khoảnh khắc người phụ kia ngẩng đầu, hai người đều kinh ngạc sững sờ.
Cổng lớn mở ra, nhóm người đi vào trong.
“Chẳng phải mới bắt đầu sao?”
Giản Hành Chi rét lạnh mở miệng. Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn thấy đáp án từ mắt Giản Hành Chi.
Bên trong là một con đường đá đẹp hơn con đường lúc trước rất nhiều, mặt đất lát đá bạch ngọc, tường đá xanh khắc vẽ phù điêu màu.
Người đàn ông nhìn bé gái đứng trên băng ghế cạnh nàng giúp đỡ, không nói gì nhiều.
Mỗi một con đường đều có dạ minh châu khảm nạm trong ngọn đèn hoàng kim chiếu sáng.
】
Xa hoa khiến Tần Uyển Uyển không kiềm được cảm thán: “Giàu thật đấy…”
Nàng trở thành tình nhân không ai biết tới của người đàn ông, để trao đổi, rốt cuộc bé gái cũng được cứu.
Từng viên Kim Đan được thu gom lại, mài thành bột.
“Đương nhiên.” Thúy Lục nghe thấy Tần Uyển Uyển khen mộ của Lận Ngôn Chi, bắt đầu khoe khoang: “Thần quân chúng ta năm đó là người đứng đầu Tu chân giới, chút tiền này chỉ là cọng lông thôi.”
Người đàn ông đòi hỏi rất nhiều, nào là uống trà bạch lộ hàng đầu, mặc vân tơ tằm(*), người phụ nữ dốc hết tiền bạc thỏa mãn yêu cầu của hắn.
“Những bức họa này có thâm ý.”
Cổng lớn mở ra, nhóm người đi vào trong.
Tạ Cô Đường không nghe nổi Thúy Lục khoác lác, bèn đổi chủ đề.
Mộ của Lận Ngôn Chi, mọi thứ đều liên quan đến y.
Tần Uyển Uyển nghe vậy, quay đầu nhìn vách tường hai bên, quan sát kỹ phù điêu bên trên.
Giản Hành Chi: “Tịch Sơn nữ quân.”
Trên những phù điêu này đều là hình người, từng bức phù điêu liên tiếp giống như đang kể cái gì.
Giản Hành Chi nhắc nhở mọi người: “Đi vào trong đi, vừa đi vừa xem.”
“Tranh trong mộ địa thường là cuộc đời của chủ mộ.”
Bên trong là một con đường đá đẹp hơn con đường lúc trước rất nhiều, mặt đất lát đá bạch ngọc, tường đá xanh khắc vẽ phù điêu màu.
Giản Hành Chi giải thích. Chuyện này không ngoài dự đoán của Tần Uyển Uyển, nàng bước tới gần bức tranh gần cửa nhất. Vừa đứng trước bức tranh, dường như nó đó cảm nhận được sự tồn tại của nàng, lập tức chuyển động.
Trên bức tranh, dường như người người đàn ông bị người ta đuổi giết, hắn tạm thời trốn ở chỗ này, người phụ nữ đó bèn chứa chấp hắn.
Phỏng vấn: “Thế giới hủy diệt và Tịch Sơn nữ quân, cậu cảm thấy ai đáng sợ hơn?”
Phỏng vấn: “Cách chân tướng ngày càng gần, Giản Hành Chi, cậu có sợ không?”
Trong ảnh là một người phụ nữ ngồi bên lan can, cúi đầu nhìn người qua kẻ lại. Sau đó một người đàn ông ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với nữ tử nọ.
Trong tranh, bé gái lớn lên, đến khoảng ba tuổi liền bộc lộ thiên phú phi phàm. Người phụ nữ phát hiện chuyện này, nhưng nàng nghèo khổ, không thể tạo điều kiện tốt cho đứa bé, chỉ đành dẫn bé gái thiên phú phi phàm đi bán hoành thánh ở đầu phố.
“Đương nhiên.” Thúy Lục nghe thấy Tần Uyển Uyển khen mộ của Lận Ngôn Chi, bắt đầu khoe khoang: “Thần quân chúng ta năm đó là người đứng đầu Tu chân giới, chút tiền này chỉ là cọng lông thôi.”
“Sao lại bắt đầu từ một phụ nữ?” Nam Phong đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển, nói ra nghi ngờ của mình: “Lẽ nào chủ nhân không phải Minh Tịnh thần quân?”
Tạ Cô Đường không nghe nổi Thúy Lục khoác lác, bèn đổi chủ đề.
Nàng và con gái sống nương tựa lẫn nhau, vợ Cả biết được sự tồn tại của nàng nhưng nàng chẳng phải tình nhân duy nhất của thanh niên, thậm chí thật ra trong nhà thanh niên có đến vài người thiếp, bởi vì thân phận nàng thấp kém nên đến thiếp cũng không thể làm.
“Chẳng phải mới bắt đầu sao?”
Lúc này, nàng mới biết người đàn ông này là Thiếu chủ thế gia tu tiên, chẳng qua lúc trước bị kẻ thù đuổi giết, tình cờ trốn xuống nhân gian, tạo thành một cuộc gặp gỡ lẽ ra không nên có.
Người đàn ông tìm rất nhiều người chăm sóc nàng, mỗi ngày đều phải uống một chén thuốc. Nàng không biết thuốc kia là gì, nhưng nàng không có lựa chọn, hắn bắt nàng uống, nàng chỉ đành uống.
Giản Hành Chi nhắc nhở mọi người: “Đi vào trong đi, vừa đi vừa xem.”
Sau đó nàng mang thai một bé gái, một mình sinh con.
Phù điêu điêu khắc tinh tế, nhưng quan sát kỹ nội dung sẽ phát hiện thật ra đây là một câu chuyện tình yêu tầm thường.
Mọi người nghe vậy gật đầu, chậm rãi thả bước, thưởng thức những phù điêu này.
Nhóm người đi về phía trước, vừa đi vừa xem.
Phù điêu điêu khắc tinh tế, nhưng quan sát kỹ nội dung sẽ phát hiện thật ra đây là một câu chuyện tình yêu tầm thường.
“Những bức họa này có thâm ý.”
Người phụ nữ trong tranh dường như xuất thân thanh lâu. Một lần nhìn nhau tình cờ trên lan can, nàng đã yêu người người đàn ông ngẩng đầu trên phố.
Lòng nàng hơi hoảng loạn, rất nhiều khả năng bắt đầu hiện lên trong đầu.
Tần Uyển Uyển nghe vậy, quay đầu nhìn vách tường hai bên, quan sát kỹ phù điêu bên trên.
Người đàn ông kia không có mặt mũi, chẳng có gì cả, nhưng người phụ nữ đó yêu hắn như si như cuồng.
Giản Hành Chi: “Tần Uyển Uyển không thích ta, chuyện lớn.”
“Nếu nàng sợ thì bắt lấy tay áo ta.” Giản Hành Chi quay đầu nhìn nàng, nhướng mày: “Yên tâm, không có chuyện ta không giải quyết được.”
“Ồ, tên đểu cáng.”
Giản Hành Chi: “Từng sợ Tịch Sơn nữ quân.”
Xa hoa khiến Tần Uyển Uyển không kiềm được cảm thán: “Giàu thật đấy…”
Thúy Lục quả quyết nhận xét, Tần Uyển Uyển gật đầu: “Tên đểu cáng.”
“Đi thôi.”
Nhóm người đi về phía trước, vừa đi vừa xem.
Vẻ mặt Giản Hành Chi rất lạnh nhạt. Y nhìn khung ảnh: “Dù gì thì đây cũng là mộ của Lận Ngôn Chi.”
Y ho khẽ một tiếng, giả vờ khiêm tốn: “Đều là chuyện vặt.”
Trên bức tranh, dường như người người đàn ông bị người ta đuổi giết, hắn tạm thời trốn ở chỗ này, người phụ nữ đó bèn chứa chấp hắn.
Giản Hành Chi: “Không sợ, đều là chuyện vặt.”
(*) Một loại vải tổng hợp từ vân tơ và tơ tằm.
Người đàn ông đòi hỏi rất nhiều, nào là uống trà bạch lộ hàng đầu, mặc vân tơ tằm(*), người phụ nữ dốc hết tiền bạc thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Nàng cho rằng đây là yêu nhau. Về sau, người đàn ông rời đi một mình. Vì để thoát khỏi thanh lâu, nàng tự hủy dung mạo, mất hết tiền tài.
【
Nếu như Lận Ngôn Chi sinh ra vì tà thuật, vậy cuối cùng phần nhân quả này sẽ trả lên đầu ai?Nguyên Tiêu năm nọ, mẹ con hai người đang bán hành thành trên phố, một người đàn ông dẫn theo tiên nữ cao quý, ôm con đi ngang phố xá sầm uất. Hắn mua một xâu bánh ngọt cho con trai mình, bước tới quầy của người phụ nữ. Khoảnh khắc người phụ kia ngẩng đầu, hai người đều kinh ngạc sững sờ.“Chẳng phải mới bắt đầu sao?”(*) Một loại vải tổng hợp từ vân tơ và tơ tằm.
Giản Hành Chi giải thích. Chuyện này không ngoài dự đoán của Tần Uyển Uyển, nàng bước tới gần bức tranh gần cửa nhất. Vừa đứng trước bức tranh, dường như nó đó cảm nhận được sự tồn tại của nàng, lập tức chuyển động.
“Ồ, tên đểu cáng.”
Nàng cho rằng đây là yêu nhau. Về sau, người đàn ông rời đi một mình. Vì để thoát khỏi thanh lâu, nàng tự hủy dung mạo, mất hết tiền tài.
“Đó không phải thuốc.”
Sau đó nàng mang thai một bé gái, một mình sinh con.
Người đàn ông đứng trước giường, vô cùng vui vẻ.
Tần Uyển Uyển đứng yên tại chỗ. Thật lâu sau, nàng mới ổn định tâm trạng, đuổi theo bước chân Giản Hành Chi.
“Đây…” Tần Uyển Uyển nhíu mày, suy đoán: “Là Ninh Huy Hà sao?”
“Có lẽ vậy.”
Người phụ nữ trong tranh dường như xuất thân thanh lâu. Một lần nhìn nhau tình cờ trên lan can, nàng đã yêu người người đàn ông ngẩng đầu trên phố.
Cuộc sống như thế trôi qua chưa tới nửa năm, sau một lần ngất xỉu tỉnh lại, nàng phát hiện nàng mang thai rồi.
Vẻ mặt Giản Hành Chi rất lạnh nhạt. Y nhìn khung ảnh: “Dù gì thì đây cũng là mộ của Lận Ngôn Chi.”
Tần Uyển Uyển càng xem càng không hiểu, cho đến bức họa cuối cùng, người đàn ông mang những Kim Đan kia tinh luyện thành thuốc, đưa cho hạ nhân. Lúc này, Tần Uyển Uyển mới bừng tỉnh.
(*) Một loại vải tổng hợp từ vân tơ và tơ tằm.
Mộ của Lận Ngôn Chi, mọi thứ đều liên quan đến y.
Trong tranh, bé gái lớn lên, đến khoảng ba tuổi liền bộc lộ thiên phú phi phàm. Người phụ nữ phát hiện chuyện này, nhưng nàng nghèo khổ, không thể tạo điều kiện tốt cho đứa bé, chỉ đành dẫn bé gái thiên phú phi phàm đi bán hoành thánh ở đầu phố.
“Có lẽ vậy.”
Nguyên Tiêu năm nọ, mẹ con hai người đang bán hành thành trên phố, một người đàn ông dẫn theo tiên nữ cao quý, ôm con đi ngang phố xá sầm uất. Hắn mua một xâu bánh ngọt cho con trai mình, bước tới quầy của người phụ nữ. Khoảnh khắc người phụ kia ngẩng đầu, hai người đều kinh ngạc sững sờ.
Lận Ngôn Chi sinh ra đã là Kim Đan, Giản Hành Chi sinh ra cũng đã là Kim Đan.
Người đàn ông nhìn bé gái đứng trên băng ghế cạnh nàng giúp đỡ, không nói gì nhiều.
Mọi người nghe vậy gật đầu, chậm rãi thả bước, thưởng thức những phù điêu này.
Đợi đến ban đêm, người đàn ông đi tới tiểu viện, muốn dẫn người phụ nữ và bé gái trở về. Người phụ nữ không bằng lòng, người đàn ông để lại gia bài, bảo nếu nàng gặp chuyện gì có thể quay lại tìm hắn.
Sau đó không lâu, bé gái bệnh nặng. Thầy thuốc bình thường không thể chữa trị người tu chân, người phụ nữ bèn đến cổng nhà người đàn ông. Người đàn ông không chịu mở cửa, nàng ôm đứa bé khổ sở cầu xin, cuối cùng người đàn ông mới đi ra.
Nàng trở thành tình nhân không ai biết tới của người đàn ông, để trao đổi, rốt cuộc bé gái cũng được cứu.
Lúc này, nàng mới biết người đàn ông này là Thiếu chủ thế gia tu tiên, chẳng qua lúc trước bị kẻ thù đuổi giết, tình cờ trốn xuống nhân gian, tạo thành một cuộc gặp gỡ lẽ ra không nên có.
Trong ảnh là một người phụ nữ ngồi bên lan can, cúi đầu nhìn người qua kẻ lại. Sau đó một người đàn ông ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với nữ tử nọ.
Bé gái này là thuần linh căn hệ Mộc, thiên tư cực cao. Sau khi trở lại thế gia tu tiên, tu vi tiến triển rất nhanh.
Hai người im lặng, mọi người đứng trước bức tranh đều dừng bước.
Nàng và con gái sống nương tựa lẫn nhau, vợ Cả biết được sự tồn tại của nàng nhưng nàng chẳng phải tình nhân duy nhất của thanh niên, thậm chí thật ra trong nhà thanh niên có đến vài người thiếp, bởi vì thân phận nàng thấp kém nên đến thiếp cũng không thể làm.
Người đàn ông kia không có mặt mũi, chẳng có gì cả, nhưng người phụ nữ đó yêu hắn như si như cuồng.
Vì vậy nàng hoàn toàn không ảnh hưởng tới người vợ Cả, cho nên vợ Cả luôn chẳng quan tâm, bảo nàng sống một mình với con gái tại tiểu viện ở ngoại ô.
Người đàn ông tìm rất nhiều người chăm sóc nàng, mỗi ngày đều phải uống một chén thuốc. Nàng không biết thuốc kia là gì, nhưng nàng không có lựa chọn, hắn bắt nàng uống, nàng chỉ đành uống.
Cuộc sống như thế trôi qua chưa tới nửa năm, sau một lần ngất xỉu tỉnh lại, nàng phát hiện nàng mang thai rồi.
Người đàn ông đứng trước giường, vô cùng vui vẻ.
Tần Uyển Uyển quan sát những bức tranh kia, phát hiện tu sĩ vẽ hoa nở trên ngực bị người ta chém và bị móc Kim Đan.
Sau đó, mỗi ngày nàng vẫn phải uống thuốc như cũ. Cùng lúc ấy, rất nhiều cảnh tượng chém giết xuất hiện gián cách giữa các bức tranh.
Tần Uyển Uyển quan sát những bức tranh kia, phát hiện tu sĩ vẽ hoa nở trên ngực bị người ta chém và bị móc Kim Đan.
Đợi đến ban đêm, người đàn ông đi tới tiểu viện, muốn dẫn người phụ nữ và bé gái trở về. Người phụ nữ không bằng lòng, người đàn ông để lại gia bài, bảo nếu nàng gặp chuyện gì có thể quay lại tìm hắn.
Từng viên Kim Đan được thu gom lại, mài thành bột.
“Tranh trong mộ địa thường là cuộc đời của chủ mộ.”
Lận Ngôn Chi chết hơn một trăm năm trước, Giản Hành Chi ra đời hơn một trăm năm trước…
Một bên tranh là năm tháng yên ả của người phụ nữ, một bên tranh là máu chảy thành sông.
Giản Hành Chi: “Đây là người duy nhất ta không thể giải quyết vấn đề bằng đánh lộn.”
Tần Uyển Uyển càng xem càng không hiểu, cho đến bức họa cuối cùng, người đàn ông mang những Kim Đan kia tinh luyện thành thuốc, đưa cho hạ nhân. Lúc này, Tần Uyển Uyển mới bừng tỉnh.
“Đó không phải thuốc.”
Nói xong, y mời mọi người: “Đi thôi.”
Phỏng vấn: “Vậy cuộc đời cậu từng sợ người nào chưa?”
Giản Hành Chi rét lạnh mở miệng. Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn thấy đáp án từ mắt Giản Hành Chi.
Nàng hoảng sợ lên tiếng: “Thứ cô ấy uống là Kim Đan của tu sĩ.”
Bé gái này là thuần linh căn hệ Mộc, thiên tư cực cao. Sau khi trở lại thế gia tu tiên, tu vi tiến triển rất nhanh.
Vô số trùng hợp quanh quẩn trong đầu nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi.
Hai người im lặng, mọi người đứng trước bức tranh đều dừng bước.
Sau đó, mỗi ngày nàng vẫn phải uống thuốc như cũ. Cùng lúc ấy, rất nhiều cảnh tượng chém giết xuất hiện gián cách giữa các bức tranh.
Tần Uyển Uyển dự cảm bức tranh phía trước là gì, bỗng nhiên nàng không dời bước nổi.
Bóng lưng Giản Hành Chi cao cao mảnh khảnh, ung dung trấn định. Dường như nhận ra tâm trạng Tần Uyển Uyển không yên, Giản Hành Chi đi vài bước, đột nhiên dừng lại.
Nàng không kiềm được nhìn Giản Hành Chi. Giản Hành Chi ngưng mắt nhìn bức tranh, vẻ mặt điềm tĩnh.
“Trên đời này không có may mắn vô duyên vô cớ, mọi thứ dều có căn nguyên.”
Giản Hành Chi giơ tay lên chạm vào hoa sen trên ngực những tu sĩ kia.
“Đi thôi.”
Tần Uyển Uyển dự cảm bức tranh phía trước là gì, bỗng nhiên nàng không dời bước nổi.
Dứt lời, y quay đầu bước về phía trước.
Tần Uyển Uyển đứng yên tại chỗ. Thật lâu sau, nàng mới ổn định tâm trạng, đuổi theo bước chân Giản Hành Chi.
Nàng không kiềm được nhìn Giản Hành Chi. Giản Hành Chi ngưng mắt nhìn bức tranh, vẻ mặt điềm tĩnh.
Lòng nàng hơi hoảng loạn, rất nhiều khả năng bắt đầu hiện lên trong đầu.
“Đây…” Tần Uyển Uyển nhíu mày, suy đoán: “Là Ninh Huy Hà sao?”
Lận Ngôn Chi sinh ra đã là Kim Đan, Giản Hành Chi sinh ra cũng đã là Kim Đan.
Lận Ngôn Chi và Giản Hành Chi trông gần như y hệt.
Lận Ngôn Chi chết hơn một trăm năm trước, Giản Hành Chi ra đời hơn một trăm năm trước…
Vô số trùng hợp quanh quẩn trong đầu nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi.
Nếu như Lận Ngôn Chi sinh ra vì tà thuật, vậy cuối cùng phần nhân quả này sẽ trả lên đầu ai?
Mỗi một con đường đều có dạ minh châu khảm nạm trong ngọn đèn hoàng kim chiếu sáng.
Nàng không dám nghĩ sâu vấn đề này, chỉ sững sờ nhìn Giản Hành Chi.
Bóng lưng Giản Hành Chi cao cao mảnh khảnh, ung dung trấn định. Dường như nhận ra tâm trạng Tần Uyển Uyển không yên, Giản Hành Chi đi vài bước, đột nhiên dừng lại.
Sau đó không lâu, bé gái bệnh nặng. Thầy thuốc bình thường không thể chữa trị người tu chân, người phụ nữ bèn đến cổng nhà người đàn ông. Người đàn ông không chịu mở cửa, nàng ôm đứa bé khổ sở cầu xin, cuối cùng người đàn ông mới đi ra.
“Nếu nàng sợ thì bắt lấy tay áo ta.” Giản Hành Chi quay đầu nhìn nàng, nhướng mày: “Yên tâm, không có chuyện ta không giải quyết được.”
***
Trên những phù điêu này đều là hình người, từng bức phù điêu liên tiếp giống như đang kể cái gì.
Tần Uyển Uyển quan sát những bức tranh kia, phát hiện tu sĩ vẽ hoa nở trên ngực bị người ta chém và bị móc Kim Đan.【Phỏng vấn: “Vậy trong mắt cậu, chuyện gì là chuyện lớn?”Vở kịch nhỏ(*) Một loại vải tổng hợp từ vân tơ và tơ tằm.】
Phỏng vấn: “Cách chân tướng ngày càng gần, Giản Hành Chi, cậu có sợ không?”
Nàng không dám nghĩ sâu vấn đề này, chỉ sững sờ nhìn Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi: “Không sợ, đều là chuyện vặt.”
Phỏng vấn: “Vậy trong mắt cậu, chuyện gì là chuyện lớn?”
Nếu như Lận Ngôn Chi sinh ra vì tà thuật, vậy cuối cùng phần nhân quả này sẽ trả lên đầu ai?
Giản Hành Chi: “Tần Uyển Uyển không thích ta, chuyện lớn.”
Phỏng vấn: “Vậy cuộc đời cậu từng sợ người nào chưa?”
“Trên đời này không có may mắn vô duyên vô cớ, mọi thứ dều có căn nguyên.”
Giản Hành Chi: “Từng sợ Tịch Sơn nữ quân.”
Phỏng vấn: “Thế giới hủy diệt và Tịch Sơn nữ quân, cậu cảm thấy ai đáng sợ hơn?”
Giản Hành Chi: “Tịch Sơn nữ quân.”
Phỏng vấn: “Tại sao?”
Giản Hành Chi: “Đây là người duy nhất ta không thể giải quyết vấn đề bằng đánh lộn.”
Chú Husky nhà ta biết dỗi rồi sao?
Tình cảm thiếu niên luôn là thơ, hiếm khi 38 thở ra câu văn vẻ vậy.
Anh hông biết bà xã của anh đang ở trong đầu Giản Hành Chi à ?
Người ta lợi hại sẵn rồi nhé, siêu lợi hại luôn đó~
Giản Hành Chi thật sự có liên quan đến Lận Ngôn Chi rồi đây.
Hình như là phụ mẫu của Minh Tịnh thần quân thì phải?
Bởi vậy nên hai người mới sinh ra đã là Kim Đan?
Lận Ngôn Chi chết rồi mà, đã trả rồi mà, đừng đụng tới Giản Hành Chi của tui ?
Có quá đáng không chứ, nếu một người sinh ra vì Tà Thuật chẳng phải nên là kẻ xấu sao, sao cả hai người đó đều tốt vậy chứ??
Em cũng sợ nè anh ơi~