Chương 72 (1)
Tên cũng là một kiểu lời nguyền
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển nghe nói thế liền yên tâm.
Giản Hành Chi nói đúng, bất luận quá khứ thế nào thì đó cũng là quá khứ. Thứ quá khứ để lại chỉ là vấn đề, mà vấn đề thì giải quyết là được, không cần ưu phiền.
Nàng tĩnh tâm lại, đi bên cạnh Giản Hành Chi, cùng y xem phù điêu bên trên.
Tạ Cô Đường cau mày, giải thích hoa sen trên khung ảnh: “Cái này trông khá giống cuộc chiến săn ma.”
“Săn ma?”
Tần Uyển Uyển quay đầujnhìn Tạ CôỳĐường. Tạ CôìĐường gật đầu:ì“Ta cũng chỉĨnghe tiền bốiékể. Năm đó,ἰma chủng hoànhẹhành, Tu chânígiới bắt ngườiímang ma chủngíkhắp nơi, phátíhiện lập tứcḷgiết ngay. Choýnên có mộtắnhóm người mangíma chủng khôngũthể loại trừİdứt khoát tậpởhợp lại, lấyïTà Thần làmậtín ngưỡng, xâyứdựng Cung MaơLa Đàm, gieoịrắc ma chủngắbừa bãi, tínhĩra chuyện nàyồkhoảng chừng haiïtrăm năm trước.”)
“Vì thế Tuἵchân giới thànhýlập Liên minhăTiên giới, đánhĭbại Cung MaàLa Đàm. CungảMa La Đàmĺgần khu vựcịHoang Thành, Ninhùthị xung phongểđi đầu, gầnĩnhư đứng đầuêsóng ngọn gió.iCũng sau trậnìchiến ấy, mộtẵsố lượng lớnıtrai tráng Ninhểthị chết trẻ,jtừ đó dùngọbăng tuyết đóngỳthành, lánh đờiἴkhông ra.”
ThúyảLục nói xong,²nhìn về phíaựphù điêu bênĬcạnh, lộ vẻĩsùng bái: “Choɪđến khi MinhẩTịnh thần quâníxuất hiện, NinhÏthị mới mộtúlần nữa trởờlại tầm mắtịngười Tu chânégiới. Năm đó,ỉThần quân chưaồtới trăm nămõđã Độ Kiếp,ẹmột mình kiếnâlập Quỷ Thành,òđến chết chưaitừng bại tận,Ĭthế nhân khôngúai dám phạm,ẹlà người đứng³đầu đương thời.”ì
“Thật lợi hại.”ụ
Tần Uyển Uyểnἰkhông nhịn đượcḹcảm thán. GiảnđHành Chi điôbên cạnh ngheįthấy, khẽ ho,īnhắc nhở TầnịUyển Uyển: “Chẳngíphải là trămớnăm Độ Kiếpảthôi sao, cóívài người trămễnăm đã phi{thăng rồi.”
TầnἴUyển Uyển vừaửnghe đã biếtỗGiản Hành Chiẵđang khen mình,ĩkhông nhịn đượcĮcãi lại: “Quanĩtrọng không phảiỉĐộ Kiếp hay[là phi thăng,ἰngười ta mộtămình kiến lậpìQuỷ Thành, cóởvài người làm}được sao?”
“Vậy…”¹Giản Hành Chiânghẹn họng, lậpàtức đổi gócđđộ: “Vậy cóổvài người cóợthể một mìnhỹtiêu diệt QuỷèThành đó.”
VừaĪdứt lời, ThúyịLục quay phắtỳđầu lại, mặtịmày hung dữ:ï“Có vài ngườiẵlà ai?”
GiảnἶHành Chi vàİTần Uyển Uyểnũcùng im lặng.ỉHai người quayổmặt sang haiẹbên, nhìn phùầđiêu trên tường.
Bụngặngười phụ nữốtrên phù điêuícàng ngày càngịlớn, nàng bắtảđầu không chỉ°cần uống thuốcứmà còn phảiẽtắm.
Không biết thứÍtrong bồn tắmἳlà gì, mỗiélần người phụ²nữ bước vào²đều gào thétỡinh ỏi. Ngườiĩbên cạnh sẽ[giữ chặt nàng,ựlần nào cũngắlà trận chiếnìđối kháng sinhỳtử.
Người phụ nữìbắt đầu nhậnểra bất ổn,ờmuốn chạy trốn.iNgười đàn ôngĩbèn trói conágái nàng, lấyửtính mạng uyởhiếp.
Trong một trậnïtuyết lớn, rốtàcuộc người phụìnữ cũng sinhẳcon.
Hôm đứa trẻἲra đời, cảỷgia tộc ngườiéđàn ông đềuĩvây ngoài cửa,éphòng ốc sángểtrưng. Sau đó,ẻngười đàn ôngâôm một đứaụbé đi ra.
Trongégió tuyết, ngườiộđàn ông giơáđứa bé nhuốmἶmáu, gia tộc[vui mừng hânḷhoan, chỉ có:sản phụ gắngỉgượng đứng dậyĪkhỏi giường, bòẳdưới đất, muốnợcướp lại đứaìcon.
Nhưng nàng quá{yếu đuối.
Nàng chỉļcó thể trơïmắt nhìn ngườiảđàn ông quayủvề, nhỏ máuừmình lên tránĩđứa bé.
Trán đứaḹbé sáng lênľphù văn rườmìrà. Khoảnh khắcỗnhìn thấy thứắkia, tất cảỉmọi người sửngẽsốt.
Đó làflinh khế(*) nhậnởchủ của riêngĬlinh thú.
(*) Khế:²khế ước, vănủkhế.
Nói cách khác,ḷngười đàn ôngἲnày biến conémình thành linhốthú để thuầnỉdưỡng.
Nhưng một conḻngười sao có{thể trở thànhĨlinh thú?
Tần UyểnĩUyển không rõ,ầGiản Hành Chiĩnhắc nhở nàng:ế“Người phụ nữũnày có dòngổmáu Yêu tộc,ềhơn nữa hẳnứlà có huyếtɪmạch đặc biệt,ừcho nên đứaộbé sinh ra‹đều là Đơn)linh căn bậcũThiên.”
“Vì sao]trông nàng taɨgiống như người[phàm? Chẳng có]chút tu viửnào?!”
Tần Uyển°Uyển chấn kinh.
“Chuyệnınày quá nhiều{khả năng.” GiọngíThúy Lục hờỉhững: “Có lẽòhuyết mạch cáchÍnhau quá xa,ịhoặc cô taÎgặp phải chuyệnếgì. Ví dụ]như khi cònìbé đã bịêngười ta rútılấy linh căn,¹bản thân vẫnỗluôn không biết.”ἵ
Tần Uyển Uyểnôkhông nói nênịlời.
Đứa bé trênĺphù điều từơtừ lớn lên.
Đóilà một béìtrai, lại sinh)ra có KimíĐan, theo lýẹphải được mọiủngười nâng niu,ấnhưng không phảiỵthế.
Quanh năm, yịbị nhốt ởịMật cảnh khổîtu, hằng ngàyỹphải uống thuốcỉđắng chát, mỗiįtháng đều ngâmĭthuốc tắm mộtẩlần. Thuốc tắmİvô cùng đauìdớn, lần nàoľy cũng phảiừhòa tan máuİthịt bên trong,ỡmáu tươi đầmỡđìa được vớtợra, rồi lại(bị nhốt lầnànữa.
Thân thể tôiịluyện nhiều lầnÏnhư thế, chưa)tới mười tuổi,Iy đã đaoớthương bất nhập.
Cuộcỹsống mỗi tháng,của y làĬđánh nhau trongàMật cảnh, bịốcác loại yêuîthú cắn xé,ıbị tử tùɩném vào Mậtɩcảnh đuổi giết.
Chaἱy nói với:tử tù, chỉẻcần có thểÏgiết y làḹcó thể raİngoài. Vì thế,ỹy vẫn luônísống giữa ranhḽgiới sinh tử.
Dịu[dàng duy nhất°trong đời làímỗi tháng, yịcó thể gặpỷmẹ và chịЇmột lần.
Chị yÏkhông giống vớiớy, linh cănĩhệ Mộc bậcἴThiên, định sẵnɩtương lai sẽ(trở thành yỗtu mà bốnặphương tranh cầu.ẩMặc dù giaîtộc không nhậnénàng, nhưng nàngõsống ở đóũkhông tệ.
Cẩm yĺngọc thực, xuấtınhập vô ngại.
Bởiḽvì còn nhỏ,ùsở trường yἲđạo, được lãoĩtổ yêu thích.
Mẹùvà chị đềuỉrất dịu dàng,ẻđều rất yêuổthương y.
Khi cònỉbé, y khôngẹhiểu, cứ đểĺmáu me đầmẹđìa chạy raỉMật cảnh. Mẹívà chị thấyìy liền rơi)nước mắt.
Vì thế,Įy đã hiểuụmình không thểịnhư thế. Mỗi:tháng lúc gặp¹mặt mẹ vàằchị, y đềuílàm sạch vếtìthương bản thânЇtrước, chuẩn bịỉđâu vào đấy,ụđợi lúc gặpịmặt, hai ngườiùhỏi y sốngặcó tốt không,ớy bèn trảįlời y rấtītốt.
Vố sốặlần y muốnúphá rách Mật³cảnh ra ngoài,ĩnhưng mỗi lầnἳsắp phá rách,ĩcha y đềuỉsẽ xuất hiện.
Yỡkhông thể chốngủlại mệnh lệnhἲcủa cha y,ợbất kể yIcó mạnh thếũnào.
Cha y muốn{y quỳ xuống,¸y không tựḷchủ được quỳɩxuống.
Thần phục tuyệtjđối như vậyỡkhiến y dần:dần vứt bỏĨchính mình.
Cha yưnói với y,ļchỉ cần yíngoan ngoãn, yḹcó thể raèngoài đoàn tụủvới mẹ vàîchị.
Y đồng ý.
Năm:ấy hai mươiétuổi, y bứtẻphá Nguyên Anh,ìrốt cuộc chaĬđồng ý choỏy ra ngoài.
Yđra khỏi Mậtἰcảnh, lần đầuớtiên nhìn thấyîtrời thanh, mâyộtrắng, non xanh,ẫnước biếc. Yảtrân trọng lướtìnhẹ qua nụợhoa hồng chờìnở bò trênậtường bên vệìđường, hoa hồngỉkhẽ run, sauịđó chậm rãiửnở hoa.
Y trònîmắt.
Sinh mạng bừngònở như vậyệlà điều xinhĩđẹp nhất màỷhai mươi nămĩqua y chưaἲtừng gặp.
Y sayímê thế gianữnày đến thế.
Nhưngἰsau khoảnh khắcḷlướt nhẹ quaễđóa hoa hồng,ἷthứ y xôngÎpha kế tiếpỉchính là chiếnïtrường.
Tông tộcívà môn pháiĺxung quanh dấyởlên xung đột,}y đi vềἶphía bình loạn.ɪCảnh tượng hômfđó rất rốiĭren, cơ thểἷy bị khống)chế, giết rất(nhiều người.
Lúc rời¹đi, y đứngītrên gò đấtíđầy thi thể,jtàn nhẫn lauịvết máu trênỉmặt.
Về đến giaútộc, y nhậnòđược sự choĩphép gặp mặtómẹ và chị.
Ngàyìđó, y cườiĬkhông nổi. Sau}khi chị đi,ímẹ hỏi yễxảy ra chuyệnữgì, y khôngôđáp.
Về sau, yàbị mang đếnĩcác chiến trườngîlớn nhỏ khácἴnhau, y khôngởcó cách nàoèkhống chế thânờthể và kiếmễcủa mình. Yỹkhông phải mộtếcon người, yêchỉ là mộtọthanh kiếm trongốtay cha y.ổ
Y không thểiquyết định phươngđhướng kiếm mìnhợchĩa về, cũngờkhông thể quyếtἲđịnh vận mệnhìcủa mình.
Có mộtĩđêm, rốt cuộcịy suy sụp,ịgào khóc trongếphòng.
Mẹ y đứngéở cửa, bưngâchén canh súp‹đã nấu, lắngínghe mưa phùnÍđêm thu, lặngăthinh bất động.
Nàngĩlà một phàmạnhân, nàng chẳngỵlàm được gì.
Nàngựđã từng thửỉtu tiên, nhưngìkhông làm được.
Nàngỗcũng thử mạnhἳmẽ hơn, nhưngɩcũng không làmèđược.
Đối diện với°bi kịch cuộcĬđời con traiỉvà con gái,ónàng bất lực.
Nàng chỉ đành trơ mắt nhìn con trai gào khóc nức nở, mà ngay một chén canh cũng không dám bưng vào.
Thù hận không có điểm dừng, hôm nay y giết người Ninh gia, nếu Ninh gia không chết hết, ắt sẽ không buông tha y.
Người phụ nữ đứng yên thật lâu trước cửa, xoay người rời đi.
Không một ai dám lên tiếng.
Mà đây là họ của mẹ y, mẹ của bọn họ tên là Lận Phượng Hi.
Sau đó rất nhiều ngày, cuộc sống đứa bé kia cứ lặp đi lặp lại như vậy. Vui vẻ duy nhất chính là dưới sự che chở của y, mẹ và chị y sống rất tốt.
Nhìn chú rể mặc hỉ phục trên bức tranh, tất cả mọi người dừng bước.
Lận Ngôn Chi mỉm cười: “Phụ thân chịu thả đệ rồi, nhưng tối nay đệ phải rời đi. Đệ và mẫu thân đi trước đây, tỷ và tỷ phu hãy sống thật hạnh phúc.”
“Là Yên Vô Song?”
Chị y có y quán của mình, lấy được người mình thương.
Người mẹ mỉm cười: “Ngôn Chi, ta có lỗi với con và Huy Hà. Ta không bảo vệ được các con, ta tin lầm tiểu nhân. Nhưng có các con làm con ta, ta thật sự rất hạnh phúc.”
Lận Ngôn Chi đứng dậy, y cầm kiếm.
Nhìn chú rể mặc hỉ phục trên bức tranh, tất cả mọi người dừng bước.
Y cõng người phụ nữ đi từng bước khỏi Ninh gia.
Tần Uyển Uyển ngưng mắt nhìn chủ rể hồi lâu, rốt cuộc xác nhận.
Quỷ Thành thu nhận người lưu lạc lang thang, không nhà để về.
Nàng nói: “Ngôn chi, đừng giết người nữa.”
“Là Yên Vô Song?”
Y không phải họ Ninh, y họ Lận.
“Đúng vậy.”
Ninh Văn Húc nhìn y. Thật lâu sau, ông ta buông kiếm, tránh đường.
Sau đó, y mua một quan tài trên phố, để mẹ nhập quan. Trong đêm mưa, y đến phòng khám của Ninh Huy Hà.
Giản Hành Chi gật đầu, nhìn sang cô dâu bên cạnh: “Người chị này hẳn là Ninh Huy Hà, mà tên đàn ông rác rưởi kia hẳn là Ninh Văn Húc.
Tay mẹ của y cắm một ống dẫn, tay của y cũng cắm một ống dẫn, máu chảy từ cơ thể nàng vào cơ thể y, ngực nàng cắm dao găm, nằm trong vũng máu, suy yếu nhìn y.
Tưởng chừng như cuộc đời cứ kết thúc như vậy, cho đến một ngày, mẹ của Lận Ngôn Chi đến tìm y.
Nếu như nói trước đây là hoài nghi, vậy giờ phút này rốt cuộc bọn họ đã khẳng định được đây là mộ của Lận Ngôn Chi.
Lận Ngôn Chi cầm kiếm và người phụ nữ nhuốm máu toàn thân đi ra ngoài. Đến trước cổng, y quay đầu, nhìn Ninh Văn Húc.
Làm xong, y xoay người rời đi. Y không mang dù, mưa xối ướt toàn thân.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Trên bức tranh, quan hệ giữa Yên Vô Song và Lận Ngôn Chi rất tốt, thường xuyên tìm y uống rượu, so tài.
Y ra khỏi thành, cầm theo kiếm, đánh một chiếc xe ngựa chở quan tài, hỏi thăm người khác, đi về nơi hoa phượng hoàng nở.
Lận Ngôn Chi vừa trải qua năm tháng yên ả tại chỗ chị gái, vừa làm binh khí cho Ninh Văn Húc trên chiến trường.
“Tỷ.”
Giản Hành Chi gật đầu, nhìn sang cô dâu bên cạnh: “Người chị này hẳn là Ninh Huy Hà, mà tên đàn ông rác rưởi kia hẳn là Ninh Văn Húc.
Lận Ngôn Chi không dám mở miệng, y ngưng mắt nhìn vào mắt mẹ. Hồi lâu sau, y mới lên tiếng: “Vâng.”
Tưởng chừng như cuộc đời cứ kết thúc như vậy, cho đến một ngày, mẹ của Lận Ngôn Chi đến tìm y.
Y chỉ lên trời: “Trời mưa rồi, đừng để ướt.”
Tần Uyển Uyển ngưng mắt nhìn chủ rể hồi lâu, rốt cuộc xác nhận.
Nàng nói nàng đã tìm được cách giải linh khế, xoay chuyển thể chất của y, để sau khi y giải trừ linh khế có thể tự mình rời đi.
Không bao lâu sau, Ninh Huy Hà nghe nói trên đời này xuất hiện một Minh Tịnh đạo quân. Y nhân ái, ôn hòa, mạnh mẽ, trừ bạo giúp yếu, dám nói những điều người trong thiên hạ không dám nói, dám làm những chuyện người trong thiên hạ không dám làm.
Lận Ngôn Chi đáp vâng, y nghe theo lời mẹ, uống thuốc, sau đó mất đi ý thức.
Y cảm giác được bản thân bên trong cơ thể, cũng không còn thứ gì trói buộc nữa. Nhưng ngay giây phút y cầm kiếm, mẹ vươn tay kéo y.
Đợi lúc y tỉnh lại, y phát hiện dưới đất đều là máu.
Tay mẹ của y cắm một ống dẫn, tay của y cũng cắm một ống dẫn, máu chảy từ cơ thể nàng vào cơ thể y, ngực nàng cắm dao găm, nằm trong vũng máu, suy yếu nhìn y.
Ninh Văn Húc dẫn người bao vây bọn họ, siết chặt nắm đấm, kiềm chế cảm xúc, gọi y tới.
Lận Ngôn Chi đứng dậy, y cầm kiếm.
Y cảm giác được bản thân bên trong cơ thể, cũng không còn thứ gì trói buộc nữa. Nhưng ngay giây phút y cầm kiếm, mẹ vươn tay kéo y.
Chị y có y quán của mình, lấy được người mình thương.
“Hôm nay, ta đi, ân oán xóa hết. Ta ở, không phải ông chết thì là ta chết. Ông nhường hay không nhường?”
Lận Ngôn Chi sững sờ nhìn mẹ, mẹ dịu dàng nhìn y chăm chú.
“Ta muốn về nhà.”
Lận Ngôn Chi cõng mẹ, run run đứng lên, cầm kiếm, ngẩng đầu nhìn Ninh Văn Húc.
Người mẹ nhìn y chăm chú: “Hứa với ta.”
“Ta đã đổi máu trên người con rồi, ta không muốn nghe ông ta nói chuyện nữa, cho nên ta đi đây.”
Nàng nói: “Ngôn chi, đừng giết người nữa.”
Thù hận không có điểm dừng, hôm nay y giết người Ninh gia, nếu Ninh gia không chết hết, ắt sẽ không buông tha y.
“Ta đã đổi máu trên người con rồi, ta không muốn nghe ông ta nói chuyện nữa, cho nên ta đi đây.”
Lận Ngôn Chi đáp vâng, y nghe theo lời mẹ, uống thuốc, sau đó mất đi ý thức.
“Ninh Huy Hà ở lại Hoang Thành, nếu tỷ ấy tổn thương một sợi tóc, ta sẽ diệt cả họ Ninh thị ông.”
Giọng người mẹ khàn đi, mắt Lận Ngôn Chi ngấn lệ, nhìn mẹ gian nan vươn tay về phía mình: “Ngôn Chi, con… con ôm mẹ đi.”
Lận Ngôn Chi cầm kiếm. Y đấu tranh, phân vân giữa mối hận ngập trời và tình thương dịu dàng, rốt cuộc y lựa chọn buông kiếm.
Lận Ngôn Chi vừa trải qua năm tháng yên ả tại chỗ chị gái, vừa làm binh khí cho Ninh Văn Húc trên chiến trường.
Y vươn tay, ôm lấy mẹ.
Giọng người mẹ khàn đi, mắt Lận Ngôn Chi ngấn lệ, nhìn mẹ gian nan vươn tay về phía mình: “Ngôn Chi, con… con ôm mẹ đi.”
Nàng chỉ đành trơ mắt nhìn con trai gào khóc nức nở, mà ngay một chén canh cũng không dám bưng vào.
Người mẹ mỉm cười: “Ngôn Chi, ta có lỗi với con và Huy Hà. Ta không bảo vệ được các con, ta tin lầm tiểu nhân. Nhưng có các con làm con ta, ta thật sự rất hạnh phúc.”
“Đừng báo thù cho ta…” Nàng nâng mặt y lên: “Đi làm chuyện con muốn làm đi. Ta biết tính con lương thiện, con cứ thuận theo ý mình mà làm. Thế gian này có rất nhiều người tốt, con sẽ gặp được họ, sẽ yêu thương nhau.”
Lận Ngôn Chi không đáp, y nhìn mẹ rơi lệ.
Lận Ngôn Chi không đáp, y nhìn mẹ rơi lệ.
Người mẹ nhìn y chăm chú: “Hứa với ta.”
“Hai người muốn đi đâu?”
Người phụ nữ đứng yên thật lâu trước cửa, xoay người rời đi.
Lận Ngôn Chi không dám mở miệng, y ngưng mắt nhìn vào mắt mẹ. Hồi lâu sau, y mới lên tiếng: “Vâng.”
Người mẹ chậm rãi mỉm cười, ánh sáng trong mắt nàng tan rã, dường như vô cùng mệt mỏi, tựa đầu vào ngực Lận Ngôn Chi, không còn nói nữa.
Người mẹ chậm rãi mỉm cười, ánh sáng trong mắt nàng tan rã, dường như vô cùng mệt mỏi, tựa đầu vào ngực Lận Ngôn Chi, không còn nói nữa.
Lận Ngôn Chi cõng mẹ, run run đứng lên, cầm kiếm, ngẩng đầu nhìn Ninh Văn Húc.
Lận Ngôn Chi dời mắt sang Yên Vô Song: “Sau này, A tỷ nhờ vào huynh rồi.”
“Hôm nay, ta đi, ân oán xóa hết. Ta ở, không phải ông chết thì là ta chết. Ông nhường hay không nhường?”
Sau đó rất nhiều ngày, cuộc sống đứa bé kia cứ lặp đi lặp lại như vậy. Vui vẻ duy nhất chính là dưới sự che chở của y, mẹ và chị y sống rất tốt.
Ninh Văn Húc nhìn y. Thật lâu sau, ông ta buông kiếm, tránh đường.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Trên bức tranh, quan hệ giữa Yên Vô Song và Lận Ngôn Chi rất tốt, thường xuyên tìm y uống rượu, so tài.
Lận Ngôn Chi cầm kiếm và người phụ nữ nhuốm máu toàn thân đi ra ngoài. Đến trước cổng, y quay đầu, nhìn Ninh Văn Húc.
“Ninh Huy Hà ở lại Hoang Thành, nếu tỷ ấy tổn thương một sợi tóc, ta sẽ diệt cả họ Ninh thị ông.”
“Ta muốn về nhà.”
Không một ai dám lên tiếng.
Tất cả mọi người đều biết con chó điên được đích thân huấn luyện là sinh vật thế nào.
Y cõng người phụ nữ đi từng bước khỏi Ninh gia.
Ninh Huy Hà đứng dưới mái hiên ngừng bước, rưng rưng nước mắt.
Sau đó, y mua một quan tài trên phố, để mẹ nhập quan. Trong đêm mưa, y đến phòng khám của Ninh Huy Hà.
Ninh Huy Hà và Yên Vô Song đang đóng cửa, chợt nhìn thấy thanh niên mặc áo trắng đứng trong mưa đêm mỉm cười nhìn họ.
Ninh Huy Hà kinh ngạc ngẩng đầu: “Ngôn Chi?”
“Tỷ.”
Lận Ngôn Chi mỉm cười: “Phụ thân chịu thả đệ rồi, nhưng tối nay đệ phải rời đi. Đệ và mẫu thân đi trước đây, tỷ và tỷ phu hãy sống thật hạnh phúc.”
Chị em hai người nhìn nhau. Yên Vô Song chạy ra, khoác áo cho Ninh Huy Hà.
“Hai người muốn đi đâu?”
“Đệ yên tâm.” Yên Vô Song mỉm cười: “Rảnh rỗi trở về uống rượu.”
Ninh Huy Hà buông tấm ván gỗ, muốn ra ngoài. Lận Ngôn Chi bảo nàng: “Tỷ, đừng ra.”
Nàng nói nàng đã tìm được cách giải linh khế, xoay chuyển thể chất của y, để sau khi y giải trừ linh khế có thể tự mình rời đi.
Ninh Huy Hà buông tấm ván gỗ, muốn ra ngoài. Lận Ngôn Chi bảo nàng: “Tỷ, đừng ra.”
Y chỉ lên trời: “Trời mưa rồi, đừng để ướt.”
Ninh Huy Hà đứng dưới mái hiên ngừng bước, rưng rưng nước mắt.
Tất cả mọi người đều biết con chó điên được đích thân huấn luyện là sinh vật thế nào.
Chị em hai người nhìn nhau. Yên Vô Song chạy ra, khoác áo cho Ninh Huy Hà.
Lận Ngôn Chi dời mắt sang Yên Vô Song: “Sau này, A tỷ nhờ vào huynh rồi.”
“Đệ yên tâm.” Yên Vô Song mỉm cười: “Rảnh rỗi trở về uống rượu.”
Lận Ngôn Chi gật đầu, đặt tay trước người, khom lưng làm một đại lễ.
Ninh Huy Hà kinh ngạc ngẩng đầu: “Ngôn Chi?”
Làm xong, y xoay người rời đi. Y không mang dù, mưa xối ướt toàn thân.
Y ra khỏi thành, cầm theo kiếm, đánh một chiếc xe ngựa chở quan tài, hỏi thăm người khác, đi về nơi hoa phượng hoàng nở.
Nếu như nói trước đây là hoài nghi, vậy giờ phút này rốt cuộc bọn họ đã khẳng định được đây là mộ của Lận Ngôn Chi.
Lận Ngôn Chi gật đầu, đặt tay trước người, khom lưng làm một đại lễ.
Không bao lâu sau, Ninh Huy Hà nghe nói trên đời này xuất hiện một Minh Tịnh đạo quân. Y nhân ái, ôn hòa, mạnh mẽ, trừ bạo giúp yếu, dám nói những điều người trong thiên hạ không dám nói, dám làm những chuyện người trong thiên hạ không dám làm.
Một mình y bước vào thành trì bị đóng kín vì ma chủng tàn sát bừa bãi, nhổ ma chủng trong người toàn thành. Ngay khi tất cả những người không còn ma chủng nhưng bị người ta đuổi giết, không chốn dung thân, y kiến lập Quỷ Thành.
Quỷ Thành thu nhận người lưu lạc lang thang, không nhà để về.
Y không phải họ Ninh, y họ Lận.
Mà đây là họ của mẹ y, mẹ của bọn họ tên là Lận Phượng Hi.
Cảm động quá ??
Ví dụ như anh đó hả?
Cha của Lận Ngôn Chi đúng là một tên khốn mà!!!!!
Đáng lẽ anh nên giết chết ông ta để ông ta đừng có bất cứ cơ hội nào hại anh nữa mới đúng.
Họ Ninh không xứng, cả nhà họ Ninh đều không xứng
Cuộc đời của Lận Ngôn Chi kinh khủng quá! Thật may y nhận được ấm áp từ mẹ và chị của mình,
Cuộc đời của Ngôn Chi buồn quá, may mà mọi người đã biết sự thật trước khi quyết chiến với Ninh thị. Phải giết tên Ninh Văn Húc mới hả giận.