Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 72 (1)

Chương 72 (1)

Tên cũng là một kiểu lời nguyền

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tần Uyển Uyển nghe nói thế liền yên tâm.

Giản Hành Chi nói đúng, bất luận quá khứ thế nào thì đó cũng là quá khứ. Thứ quá khứ để lại chỉ là vấn đề, mà vấn đề thì giải quyết là được, không cần ưu phiền.

Nàng tĩnh tâm lại, đi bên cạnh Giản Hành Chi, cùng y xem phù điêu bên trên.

Tạ Cô Đường cau mày, giải thích hoa sen trên khung ảnh: “Cái này trông khá giống cuộc chiến săn ma.”

“Săn ma?”

Tn Uyn Uyn quay đujnhìn T CôĐưng. T CôìĐưng gt đu:ì“Ta cũng chĨnghe tin biék. Năm đó,ma chng hoànhhành, Tu chânígii bt ngưiímang ma chngíkhp nơi, phátíhin lp tcgiết ngay. Choýnên có mtnhóm ngưi mangíma chng khôngũth loi trİdt khoát tphp li, lyïTà Thn làmtín ngưng, xâydng Cung MaơLa Đàm, gieorc ma chngba bãi, tínhĩra chuyn nàykhong chng haiïtrăm năm trưc.”)

Vì thế Tuchân gii thànhýlp Liên minhăTiên gii, đánhĭbi Cung MaàLa Đàm. CungMa La Đàmĺgn khu vcHoang Thành, Ninhùth xung phongđi đu, gnĩnhư đng đuêsóng ngn gió.iCũng sau trnìchiến y, mts lưng lnıtrai tráng Ninhth chết tr,jt đó dùngbăng tuyết đóngthành, lánh đikhông ra.”

ThúyLc nói xong,²nhìn v phíaphù điêu bênĬcnh, l vĩsùng bái: “Choɪđến khi MinhTnh thn quâníxut hin, NinhÏth mi mtúln na trli tm mtngưi Tu chânégii. Năm đó,Thn quân chưati trăm nămõđã Đ Kiếp,mt mình kiếnâlp Qu Thành,òđến chết chưaitng bi tn,Ĭthế nhân khôngúai dám phm,là ngưi đng³đu đương thi.”ì

Tht li hi.”

Tn Uyn Uynkhông nhn đưccm thán. GinđHành Chi điôbên cnh ngheįthy, kh ho,īnhc nh TnUyn Uyn: “Chngíphi là trămnăm Đ Kiếpthôi sao, cóívài ngưi trămnăm đã phi{thăng ri.”

TnUyn Uyn vanghe đã biếtGin Hành Chiđang khen mình,ĩkhông nhn đưcĮcãi li: “Quanĩtrng không phiĐ Kiếp hay[là phi thăng,ngưi ta mtămình kiến lpìQu Thành, cóvài ngưi làm}đưc sao?”

Vy…¹Gin Hành Chiânghn hng, lpàtc đi gócđđ: “Vy cóvài ngưi cóth mt mìnhtiêu dit QuèThành đó.”

VaĪdt li, ThúyLc quay phtđu li, mtmày hung d:ï“Có vài ngưilà ai?”

GinHành Chi vàİTn Uyn Uynũcùng im lng.Hai ngưi quaymt sang haibên, nhìn phùđiêu trên tưng.

Bngngưi ph ntrên phù điêuícàng ngày càngln, nàng btđu không ch°cn ung thucmà còn phitm.

Không biết thÍtrong bn tmlà gì, miéln ngưi ph²n bưc vào²đu gào thétinh i. Ngưiĩbên cnh s[gi cht nàng,ln nào cũnglà trn chiếnìđi kháng sinht.

Ngưi ph nìbt đu nhnra bt n,mun chy trn.iNgưi đàn ôngĩbèn trói conágái nàng, lytính mng uyhiếp.

Trong mt trnïtuyết ln, rtàcuc ngưi phìn cũng sinhcon.

Hôm đa trra đi, cgia tc ngưiéđàn ông đuĩvây ngoài ca,éphòng c sángtrưng. Sau đó,ngưi đàn ôngâôm mt đabé đi ra.

Trongégió tuyết, ngưiđàn ông giơáđa bé nhummáu, gia tc[vui mng hânhoan, ch có:sn ph gnggưng đng dyĪkhi giưng, bòdưi đt, muncưp li đaìcon.

Nhưng nàng quá{yếu đui.

Nàng chļcó th trơïmt nhìn ngưiđàn ông quayv, nh máumình lên tránĩđa bé.

Trán đabé sáng lênľphù văn rưmìrà. Khonh khcnhìn thy thkia, tt cmi ngưi sngst.

Đó làflinh khế(*) nhnch ca riêngĬlinh thú.

(*) Khế:²khế ưc, vănkhế.

Nói cách khác,ngưi đàn ôngnày biến conémình thành linhthú đ thundưng.

Nhưng mt conngưi sao có{th tr thànhĨlinh thú?

Tn UynĩUyn không rõ,Gin Hành Chiĩnhc nh nàng:ế“Ngưi ph nũnày có dòngmáu Yêu tc,hơn na hnlà có huyếtɪmch đc bit,cho nên đabé sinh rađu là Đơn)linh căn bcũThiên.”

Vì sao]trông nàng taɨging như ngưi[phàm? Chng có]chút tu vinào?!”

Tn Uyn°Uyn chn kinh.

Chuynınày quá nhiu{kh năng.” GingíThúy Lc hhng: “Có lòhuyết mch cáchÍnhau quá xa,hoc cô taÎgp phi chuynếgì. Ví d]như khi cònìbé đã bêngưi ta rútıly linh căn,¹bn thân vnluôn không biết.”

Tn Uyn Uynôkhông nói nênli.

Đa bé trênĺphù điu tơt ln lên.

Đóilà mt béìtrai, li sinh)ra có KimíĐan, theo lýphi đưc mingưi nâng niu,nhưng không phithế.

Quanh năm, yb nht Mt cnh khîtu, hng ngàyphi ung thucđng chát, miįtháng đu ngâmĭthuc tm mtln. Thuc tmİvô cùng đauìdn, ln nàoľy cũng phihòa tan máuİtht bên trong,máu tươi đmđìa đưc vtra, ri li(b nht lnàna.

Thân th tôiluyn nhiu lnÏnhư thế, chưa)ti mưi tui,Iy đã đaothương bt nhp.

Cucsng mi tháng,ca y làĬđánh nhau trongàMt cnh, bcác loi yêuîthú cn xé,ıb t tùɩném vào Mtɩcnh đui giết.

Chay nói vi:t tù, chcn có thÏgiết y làcó th raİngoài. Vì thế,y vn luônísng gia ranhgii sinh t.

Du[dàng duy nht°trong đi làími tháng, ycó th gpm và chЇmt ln.

Ch yÏkhông ging viy, linh cănĩh Mc bcThiên, đnh snɩtương lai s(tr thành ytu mà bnphương tranh cu.Mc dù giaîtc không nhnénàng, nhưng nàngõsng đóũkhông t.

Cm yĺngc thc, xutınhp vô ngi.

Bivì còn nh,ùs trưng yđo, đưc lãoĩt yêu thích.

Mùvà ch đurt du dàng,đu rt yêuthương y.

Khi cònbé, y khônghiu, c đĺmáu me đmđìa chy raMt cnh. Mívà ch thyìy lin rơi)nưc mt.

Vì thế,Įy đã hiumình không thnhư thế. Mi:tháng lúc gp¹mt m vàch, y đuílàm sch vếtìthương bn thânЇtrưc, chun bđâu vào đy,đi lúc gpmt, hai ngưiùhi y sngcó tt không,y bèn trįli y rtītt.

V sln y munúphá rách Mt³cnh ra ngoài,ĩnhưng mi lnsp phá rách,ĩcha y đus xut hin.

Ykhông th chngli mnh lnhca cha y,bt k yIcó mnh thếũnào.

Cha y mun{y qu xung,¸y không tch đưc quɩxung.

Thn phc tuytjđi như vykhiến y dn:dn vt bĨchính mình.

Cha yưnói vi y,ļch cn yíngoan ngoãn, ycó th raèngoài đoàn tvi m vàîch.

Y đng ý.

Năm:y hai mươiétui, y btphá Nguyên Anh,ìrt cuc chaĬđng ý choy ra ngoài.

Yđra khi Mtcnh, ln đutiên nhìn thyîtri thanh, mâytrng, non xanh,nưc biếc. Ytrân trng lưtình qua nhoa hng chìn bò trêntưng bên vìđưng, hoa hngkh run, sauđó chm rãin hoa.

Y trònîmt.

Sinh mng bngòn như vylà điu xinhĩđp nht màhai mươi nămĩqua y chưatng gp.

Y sayímê thế giannày đến thế.

Nhưngsau khonh khclưt nh quađóa hoa hng,th y xôngÎpha kế tiếpchính là chiếnïtrưng.

Tông tcívà môn pháiĺxung quanh dylên xung đt,}y đi vphía bình lon.ɪCnh tưng hômfđó rt riĭren, cơ thy b khng)chế, giết rt(nhiu ngưi.

Lúc ri¹đi, y đngītrên gò đtíđy thi th,jtàn nhn lauvết máu trênmt.

V đến giaútc, y nhnòđưc s choĩphép gp mtóm và ch.

Ngàyìđó, y cưiĬkhông ni. Sau}khi ch đi,ím hi yxy ra chuyngì, y khôngôđáp.

V sau, yàb mang đếnĩcác chiến trưngîln nh khácnhau, y khôngcó cách nàoèkhng chế thânth và kiếmca mình. Ykhông phi mtếcon ngưi, yêch là mtthanh kiếm trongtay cha y.

Y không thiquyết đnh phươngđhưng kiếm mìnhchĩa v, cũngkhông th quyếtđnh vn mnhìca mình.

Có mtĩđêm, rt cucy suy sp,gào khóc trongếphòng.

M y đngé ca, bưngâchén canh súpđã nu, lngínghe mưa phùnÍđêm thu, lngăthinh bt đng.

Nàngĩlà mt phàmnhân, nàng chnglàm đưc gì.

Nàngđã tng thtu tiên, nhưngìkhông làm đưc.

Nàngcũng th mnhm hơn, nhưngɩcũng không làmèđưc.

Đi din vi°bi kch cucĬđi con traivà con gái,ónàng bt lc.

Nàng chỉ đành trơ mắt nhìn con trai gào khóc nức nở, mà ngay một chén canh cũng không dám bưng vào.

Thù hận không có điểm dừng, hôm nay y giết người Ninh gia, nếu Ninh gia không chết hết, ắt sẽ không buông tha y.

Người phụ nữ đứng yên thật lâu trước cửa, xoay người rời đi.

Không một ai dám lên tiếng.

Mà đây là họ của mẹ y, mẹ của bọn họ tên là Lận Phượng Hi.

Sau đó rất nhiều ngày, cuộc sống đứa bé kia cứ lặp đi lặp lại như vậy. Vui vẻ duy nhất chính là dưới sự che chở của y, mẹ và chị y sống rất tốt.

Nhìn chú rể mặc hỉ phục trên bức tranh, tất cả mọi người dừng bước.

Lận Ngôn Chi mỉm cười: “Phụ thân chịu thả đệ rồi, nhưng tối nay đệ phải rời đi. Đệ và mẫu thân đi trước đây, tỷ và tỷ phu hãy sống thật hạnh phúc.”

“Là Yên Vô Song?”

Chị y có y quán của mình, lấy được người mình thương.

Người mẹ mỉm cười: “Ngôn Chi, ta có lỗi với con và Huy Hà. Ta không bảo vệ được các con, ta tin lầm tiểu nhân. Nhưng có các con làm con ta, ta thật sự rất hạnh phúc.”

Lận Ngôn Chi đứng dậy, y cầm kiếm.

Nhìn chú rể mặc hỉ phục trên bức tranh, tất cả mọi người dừng bước.

Y cõng người phụ nữ đi từng bước khỏi Ninh gia.

Tần Uyển Uyển ngưng mắt nhìn chủ rể hồi lâu, rốt cuộc xác nhận.

Quỷ Thành thu nhận người lưu lạc lang thang, không nhà để về.

Nàng nói: “Ngôn chi, đừng giết người nữa.”

“Là Yên Vô Song?”

Y không phải họ Ninh, y họ Lận.

“Đúng vậy.”

Ninh Văn Húc nhìn y. Thật lâu sau, ông ta buông kiếm, tránh đường.

Sau đó, y mua một quan tài trên phố, để mẹ nhập quan. Trong đêm mưa, y đến phòng khám của Ninh Huy Hà.

Giản Hành Chi gật đầu, nhìn sang cô dâu bên cạnh: “Người chị này hẳn là Ninh Huy Hà, mà tên đàn ông rác rưởi kia hẳn là Ninh Văn Húc.

Tay mẹ của y cắm một ống dẫn, tay của y cũng cắm một ống dẫn, máu chảy từ cơ thể nàng vào cơ thể y, ngực nàng cắm dao găm, nằm trong vũng máu, suy yếu nhìn y.

Tưởng chừng như cuộc đời cứ kết thúc như vậy, cho đến một ngày, mẹ của Lận Ngôn Chi đến tìm y.

Nếu như nói trước đây là hoài nghi, vậy giờ phút này rốt cuộc bọn họ đã khẳng định được đây là mộ của Lận Ngôn Chi.

Lận Ngôn Chi cầm kiếm và người phụ nữ nhuốm máu toàn thân đi ra ngoài. Đến trước cổng, y quay đầu, nhìn Ninh Văn Húc.

Làm xong, y xoay người rời đi. Y không mang dù, mưa xối ướt toàn thân.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Trên bức tranh, quan hệ giữa Yên Vô Song và Lận Ngôn Chi rất tốt, thường xuyên tìm y uống rượu, so tài.

Y ra khỏi thành, cầm theo kiếm, đánh một chiếc xe ngựa chở quan tài, hỏi thăm người khác, đi về nơi hoa phượng hoàng nở. 

Lận Ngôn Chi vừa trải qua năm tháng yên ả tại chỗ chị gái, vừa làm binh khí cho Ninh Văn Húc trên chiến trường.

“Tỷ.”

Giản Hành Chi gật đầu, nhìn sang cô dâu bên cạnh: “Người chị này hẳn là Ninh Huy Hà, mà tên đàn ông rác rưởi kia hẳn là Ninh Văn Húc.

Lận Ngôn Chi không dám mở miệng, y ngưng mắt nhìn vào mắt mẹ. Hồi lâu sau, y mới lên tiếng: “Vâng.”

Tưởng chừng như cuộc đời cứ kết thúc như vậy, cho đến một ngày, mẹ của Lận Ngôn Chi đến tìm y.

Y chỉ lên trời: “Trời mưa rồi, đừng để ướt.”

Tần Uyển Uyển ngưng mắt nhìn chủ rể hồi lâu, rốt cuộc xác nhận.

Nàng nói nàng đã tìm được cách giải linh khế, xoay chuyển thể chất của y, để sau khi y giải trừ linh khế có thể tự mình rời đi.

Không bao lâu sau, Ninh Huy Hà nghe nói trên đời này xuất hiện một Minh Tịnh đạo quân. Y nhân ái, ôn hòa, mạnh mẽ, trừ bạo giúp yếu, dám nói những điều người trong thiên hạ không dám nói, dám làm những chuyện người trong thiên hạ không dám làm.

Lận Ngôn Chi đáp vâng, y nghe theo lời mẹ, uống thuốc, sau đó mất đi ý thức.

Y cảm giác được bản thân bên trong cơ thể, cũng không còn thứ gì trói buộc nữa. Nhưng ngay giây phút y cầm kiếm, mẹ vươn tay kéo y.

Đợi lúc y tỉnh lại, y phát hiện dưới đất đều là máu.

Tay mẹ của y cắm một ống dẫn, tay của y cũng cắm một ống dẫn, máu chảy từ cơ thể nàng vào cơ thể y, ngực nàng cắm dao găm, nằm trong vũng máu, suy yếu nhìn y.

Ninh Văn Húc dẫn người bao vây bọn họ, siết chặt nắm đấm, kiềm chế cảm xúc, gọi y tới.

Lận Ngôn Chi đứng dậy, y cầm kiếm.

Y cảm giác được bản thân bên trong cơ thể, cũng không còn thứ gì trói buộc nữa. Nhưng ngay giây phút y cầm kiếm, mẹ vươn tay kéo y.

Chị y có y quán của mình, lấy được người mình thương.

“Hôm nay, ta đi, ân oán xóa hết. Ta ở, không phải ông chết thì là ta chết. Ông nhường hay không nhường?”

Lận Ngôn Chi sững sờ nhìn mẹ, mẹ dịu dàng nhìn y chăm chú.

“Ta muốn về nhà.”

Lận Ngôn Chi cõng mẹ, run run đứng lên, cầm kiếm, ngẩng đầu nhìn Ninh Văn Húc.

Người mẹ nhìn y chăm chú: “Hứa với ta.”

“Ta đã đổi máu trên người con rồi, ta không muốn nghe ông ta nói chuyện nữa, cho nên ta đi đây.”

Nàng nói: “Ngôn chi, đừng giết người nữa.”

Thù hận không có điểm dừng, hôm nay y giết người Ninh gia, nếu Ninh gia không chết hết, ắt sẽ không buông tha y.

“Ta đã đổi máu trên người con rồi, ta không muốn nghe ông ta nói chuyện nữa, cho nên ta đi đây.”

Lận Ngôn Chi đáp vâng, y nghe theo lời mẹ, uống thuốc, sau đó mất đi ý thức.

“Ninh Huy Hà ở lại Hoang Thành, nếu tỷ ấy tổn thương một sợi tóc, ta sẽ diệt cả họ Ninh thị ông.”

Giọng người mẹ khàn đi, mắt Lận Ngôn Chi ngấn lệ, nhìn mẹ gian nan vươn tay về phía mình: “Ngôn Chi, con… con ôm mẹ đi.”

Lận Ngôn Chi cầm kiếm. Y đấu tranh, phân vân giữa mối hận ngập trời và tình thương dịu dàng, rốt cuộc y lựa chọn buông kiếm.

Lận Ngôn Chi vừa trải qua năm tháng yên ả tại chỗ chị gái, vừa làm binh khí cho Ninh Văn Húc trên chiến trường.

Y vươn tay, ôm lấy mẹ.

Giọng người mẹ khàn đi, mắt Lận Ngôn Chi ngấn lệ, nhìn mẹ gian nan vươn tay về phía mình: “Ngôn Chi, con… con ôm mẹ đi.”

Nàng chỉ đành trơ mắt nhìn con trai gào khóc nức nở, mà ngay một chén canh cũng không dám bưng vào.

Người mẹ mỉm cười: “Ngôn Chi, ta có lỗi với con và Huy Hà. Ta không bảo vệ được các con, ta tin lầm tiểu nhân. Nhưng có các con làm con ta, ta thật sự rất hạnh phúc.”

“Đừng báo thù cho ta…” Nàng nâng mặt y lên: “Đi làm chuyện con muốn làm đi. Ta biết tính con lương thiện, con cứ thuận theo ý mình mà làm. Thế gian này có rất nhiều người tốt, con sẽ gặp được họ, sẽ yêu thương nhau.”

Lận Ngôn Chi không đáp, y nhìn mẹ rơi lệ.

Lận Ngôn Chi không đáp, y nhìn mẹ rơi lệ.

Người mẹ nhìn y chăm chú: “Hứa với ta.”

“Hai người muốn đi đâu?”

Người phụ nữ đứng yên thật lâu trước cửa, xoay người rời đi.

Lận Ngôn Chi không dám mở miệng, y ngưng mắt nhìn vào mắt mẹ. Hồi lâu sau, y mới lên tiếng: “Vâng.”

Người mẹ chậm rãi mỉm cười, ánh sáng trong mắt nàng tan rã, dường như vô cùng mệt mỏi, tựa đầu vào ngực Lận Ngôn Chi, không còn nói nữa.

Người mẹ chậm rãi mỉm cười, ánh sáng trong mắt nàng tan rã, dường như vô cùng mệt mỏi, tựa đầu vào ngực Lận Ngôn Chi, không còn nói nữa.

Lận Ngôn Chi cõng mẹ, run run đứng lên, cầm kiếm, ngẩng đầu nhìn Ninh Văn Húc.

Lận Ngôn Chi dời mắt sang Yên Vô Song: “Sau này, A tỷ nhờ vào huynh rồi.”

“Hôm nay, ta đi, ân oán xóa hết. Ta ở, không phải ông chết thì là ta chết. Ông nhường hay không nhường?”

Sau đó rất nhiều ngày, cuộc sống đứa bé kia cứ lặp đi lặp lại như vậy. Vui vẻ duy nhất chính là dưới sự che chở của y, mẹ và chị y sống rất tốt.

Ninh Văn Húc nhìn y. Thật lâu sau, ông ta buông kiếm, tránh đường.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Trên bức tranh, quan hệ giữa Yên Vô Song và Lận Ngôn Chi rất tốt, thường xuyên tìm y uống rượu, so tài.

Lận Ngôn Chi cầm kiếm và người phụ nữ nhuốm máu toàn thân đi ra ngoài. Đến trước cổng, y quay đầu, nhìn Ninh Văn Húc.

“Ninh Huy Hà ở lại Hoang Thành, nếu tỷ ấy tổn thương một sợi tóc, ta sẽ diệt cả họ Ninh thị ông.”

“Ta muốn về nhà.”

Không một ai dám lên tiếng.

Tất cả mọi người đều biết con chó điên được đích thân huấn luyện là sinh vật thế nào.

Y cõng người phụ nữ đi từng bước khỏi Ninh gia.

Ninh Huy Hà đứng dưới mái hiên ngừng bước, rưng rưng nước mắt.

Sau đó, y mua một quan tài trên phố, để mẹ nhập quan. Trong đêm mưa, y đến phòng khám của Ninh Huy Hà.

Ninh Huy Hà và Yên Vô Song đang đóng cửa, chợt nhìn thấy thanh niên mặc áo trắng đứng trong mưa đêm mỉm cười nhìn họ.

Ninh Huy Hà kinh ngạc ngẩng đầu: “Ngôn Chi?”

“Tỷ.”

Lận Ngôn Chi mỉm cười: “Phụ thân chịu thả đệ rồi, nhưng tối nay đệ phải rời đi. Đệ và mẫu thân đi trước đây, tỷ và tỷ phu hãy sống thật hạnh phúc.”

Chị em hai người nhìn nhau. Yên Vô Song chạy ra, khoác áo cho Ninh Huy Hà.

“Hai người muốn đi đâu?”

“Đệ yên tâm.” Yên Vô Song mỉm cười: “Rảnh rỗi trở về uống rượu.”

Ninh Huy Hà buông tấm ván gỗ, muốn ra ngoài. Lận Ngôn Chi bảo nàng: “Tỷ, đừng ra.”

Nàng nói nàng đã tìm được cách giải linh khế, xoay chuyển thể chất của y, để sau khi y giải trừ linh khế có thể tự mình rời đi.

Ninh Huy Hà buông tấm ván gỗ, muốn ra ngoài. Lận Ngôn Chi bảo nàng: “Tỷ, đừng ra.”

Y chỉ lên trời: “Trời mưa rồi, đừng để ướt.”

Ninh Huy Hà đứng dưới mái hiên ngừng bước, rưng rưng nước mắt.

Tất cả mọi người đều biết con chó điên được đích thân huấn luyện là sinh vật thế nào.

Chị em hai người nhìn nhau. Yên Vô Song chạy ra, khoác áo cho Ninh Huy Hà.

Lận Ngôn Chi dời mắt sang Yên Vô Song: “Sau này, A tỷ nhờ vào huynh rồi.”

“Đệ yên tâm.” Yên Vô Song mỉm cười: “Rảnh rỗi trở về uống rượu.”

Lận Ngôn Chi gật đầu, đặt tay trước người, khom lưng làm một đại lễ.

Ninh Huy Hà kinh ngạc ngẩng đầu: “Ngôn Chi?”

Làm xong, y xoay người rời đi. Y không mang dù, mưa xối ướt toàn thân.

Y ra khỏi thành, cầm theo kiếm, đánh một chiếc xe ngựa chở quan tài, hỏi thăm người khác, đi về nơi hoa phượng hoàng nở. 

Nếu như nói trước đây là hoài nghi, vậy giờ phút này rốt cuộc bọn họ đã khẳng định được đây là mộ của Lận Ngôn Chi.

Lận Ngôn Chi gật đầu, đặt tay trước người, khom lưng làm một đại lễ.

Không bao lâu sau, Ninh Huy Hà nghe nói trên đời này xuất hiện một Minh Tịnh đạo quân. Y nhân ái, ôn hòa, mạnh mẽ, trừ bạo giúp yếu, dám nói những điều người trong thiên hạ không dám nói, dám làm những chuyện người trong thiên hạ không dám làm.

Một mình y bước vào thành trì bị đóng kín vì ma chủng tàn sát bừa bãi, nhổ ma chủng trong người toàn thành. Ngay khi tất cả những người không còn ma chủng nhưng bị người ta đuổi giết, không chốn dung thân, y kiến lập Quỷ Thành.

Quỷ Thành thu nhận người lưu lạc lang thang, không nhà để về.

Y không phải họ Ninh, y họ Lận.

Mà đây là họ của mẹ y, mẹ của bọn họ tên là Lận Phượng Hi.

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
BAL
BAL
3 Năm Cách đây

Cảm động quá ??

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ví dụ như anh đó hả?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cha của Lận Ngôn Chi đúng là một tên khốn mà!!!!!

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đáng lẽ anh nên giết chết ông ta để ông ta đừng có bất cứ cơ hội nào hại anh nữa mới đúng.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Họ Ninh không xứng, cả nhà họ Ninh đều không xứng

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Cuộc đời của Lận Ngôn Chi kinh khủng quá! Thật may y nhận được ấm áp từ mẹ và chị của mình,

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Cuộc đời của Ngôn Chi buồn quá, may mà mọi người đã biết sự thật trước khi quyết chiến với Ninh thị. Phải giết tên Ninh Văn Húc mới hả giận.

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!