Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 73 (1)

Chương 73 (1)

Gà là y trộm, chó là y sờ, chuyện xấu gì cũng đều là y làm

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

“Tên của ta có gì không hay?”

Giản Hành Chi nói thẳng ra bất mãn. Tần Uyển Uyển thấy Ninh Huy Hà siết chặt nắm đấm, vội cười làm hoà: “Ninh cô nương, cô mặc kệ y, nói tiếp đi.”

“Tên của ta do sư phụ ta đặt, cô dựa vào đâu nói không hay?”

Giản Hành Chi rất bức xúc. Ninh Huy Hà ổn định cảm xúc, khiến chính mình cố gắng bình tĩnh lại, gượng gạo nở nụ cười lịch sự với Giản Hành Chi: “Là ta xúc động, tên cậu rất hay, năng lực hành động rất mạnh, chỉ hơi thiếu hụt trí tuệ, nhưng cũng chẳng phải đại sự gì.”

Nói xong, Ninh Huy Hàquay đu nhìnv phía TnõUyn Uyn bngìlòng nghe nàngnói chuyn: “Vĩcô nương này,jcô là?”

“Tatên Tn UynýUyn.”

Ninh HuyЇHà nhìn sang³nhóm ngưi TľCô Đưng, ThúyĬLc, Nam Phong.ìMi ngưi lnílưt báo tên,ơNinh Huy Hàgt đu.

Tn UynUyn thy NinhòHuy Hà bìnhItĩnh li, viɪhi: “Vy haitiên nhân kiađi đâu ri?”

“Ta không biết.”í

Ninh Huy Hà¹lc đu: “Hɪmang Ngôn Chiđi, bo ta li ch{này, nói làĮbi b hnphách, đi sauìnày s quay²li cu ta.ĩNhưng ta đãЇđi đâyũhai trăm năm,tr ln trưc} mưi hai[ca sinh t,chp nim cata gp đưcôcác ngưi thì,cm nhn đưc,Ingoài ra khôngcòn gp ngưi(nào khác.”

Vyɨlà h gtcô ri!”

GinHành Chi kíchđng tng kết.

TnUyn Uyn lpĩtc phn bác:“Ngưi nói by!”

Gin Hành Chiôsc nh haingưi này cóíkh năng làĺcha m TnĨUyn Uyn, viĩnói thêm: “Tanói by, chc}chn h skhông gt cô.”Ĭ

Li này nóiêra càng kìquc hơn.

Vy trưckhi h điìcó đ liímanh mi hưngòđi liên quankhông?”

Tn UyníUyn không đíý Gin HànhâChi, ch tò¹mò hi tiếp.Ninh Huy Hàĺlc đu: “Tìnhìhình lúc đó(khn cp, hkhông nói nhiucái gì, chòbo ta Įli đây điÍri ri đi.”

Vy trưc đó?”Tn Uyn Uynâcau mày: “Trưc)đó, cô tngìgp h chưa?”

Chưa tng gp,nhưng đã ngheĩNgôn Chi đĩcp qua.” NinhĭHuy Hà nhli: “Ngôn Chiýtng nói choôta biết cóhai tiên nhânfri vic sgiúp đ yũphong n tàma đ chabnh cho conļgái. Tính ra…³Ninh Huy Hàmm cưi: “Haiĭv tiên nhânkia hình nhưcòn nói munļnhn Ngôn Chilàm con r,ótiếc là bNgôn Chi tÍchi ri.”

Va(nghe thy linày, sc mtɩGin Hành Chiôvà Tn UynĩUyn không đpmy.

Tn Uyn UynÍchú ý mtmũi, gi vkhông đ ýĺnói: “May màìt chi, nếuîkhông con gáiĺngưi ta cũngkhông bng lòng.”[

Đúng vy!” Gin³Hành Chi gtļmnh: “Chưng mt¹y!”

“Cu nói²li này, tanghe chng lttai.” Ninh HuyHà xoay đuìnhìn Gin HànhįChi: “Ngôn Chiúnhà ta cógì không tt?ĭCó tri thc,ôhiu l nghĩa,tu vi caoìthâm, dung mocàng là khiếntiên n Tuchân gii đxô vào, cònăkhông xng viĩTch Sơn n}quân sao?”

“Ta…

Đương nhiên khôngxng.” Gin Hành)Chi dt khoátïct ngang liúTn Uyn Uynđnh phn pháo,ìnhìn chm chmNinh Huy Hà:â“Tch Sơn nũquân ngưi tađxut thân caoìquý, giàu nhtTiên gii, vađp, va mnh,tính tình litt, du dàng,°đáng yêu, thôngminh, đng lòngngưi.”

“Cũng tm,°cũng tm, khôngếưu tú tivy.” Tn UynUyn b GinHành Chi khenĮđến ngưng ngùng,įcht nghe GinīHành Chi nóitiếp: “Hơn nasư ph nàngàlà Tuế Hànhjđo quân đnht thiên h,ũtương lai trưngphu cũng slà đ nhtthiên h. LníNgôn Chi yơđánh thng đưcTuế Hành đoquân sao?!”

TnUyn Uyn: “…

Nàng đt nhiênjkhâm phc kĮnăng khen ngưiĩca Gin HànhChi ri.

Ninh Huy,Hà b GinHành Chi hiĬđến ngây ngưi,mt mt hiími hi: “TuếHành là ai?”â

Chuyn này khôngĩquan trng.” GinHành Chi bqua trng tâmcâu chuyn, chnghiêm túc nhìnâNinh Huy Hà:î“Tóm li làĩLn Ngôn Chikhông xng viĩTch Sơn nquân.”

“Hin giưnói my linày có quanòtrng không?” ThúyLc nghe thyóbn h nóisang vic nhà,ănàng ta gpra ngoài nêncó phn nônànóng: “Nói rõís tình nhanhlên. Ninh HuyHà.” Thúy Lcquay đu nhìnnàng ta: “Cônói cho tabiết mt câu,{rt cuc Thnquân còn snghay đã chết?”{

Đng tác NinhHuy Hà khngli, mt hinlên chút đauĩbun: “Ta khôngábiết, ln cuiưcùng gp đy, đ yâđã b TàThn nut chng.ưTa không biếtãcái này xemnhư đã chếtĩhay là cònsng.”

“Nói cáchăkhác, nếu lúcïtrưc phu thêɩtiên nhân khôngđ hóa thànhcông, vy LnéNgôn Chi chínhļlà Tà Thn,đúng không?”

TCô Đưng nhíuòmày, Ninh HuyHà gian nangt đu.

Mi ngưiįtrm mc. Mtílát sau, GinHành Chi lic chp hiìli ln na:¸Vy… bây gichúng ta cóÏth ra ngoàiàchưa?”

“Có thri.”

Ninh HuyĨHà hơi mtmi, thúc giciGin Hành Chi:Į“Bên kia làtrn dch chuyn,Їđi nhanh đi.”]

Trưc khi đi,ľta có mtyêu cu quáđáng.”

Gin HànhĮChi bt nglên tiếng, gingđiu hơi ngưngòngùng. Ninh HuyÏHà tò mòÍquay đu, nhìnGin Hành Chiíkh ho, cúi[đu hi: “Cái…òm này… tiɩcũng ti ri,hay là côĪtng chút đđi?”

Nói xong,³Gin Hành Chib sung: “Trưcôđây ta vàoc m, mĺlinh(*) bên trong(đu nói taílà ngưi hu¹duyên ri tngđ này n.”

(*) Linh hntrong m

Ninh HuyHà nghe vytrn mt, mtna ngày mibình tĩnh li:“Sao cu livô s thế?”

“Cô không muntng đ thì[thôi, ta ch)hi chút thôièmà.” Gin Hành,Chi b týchi cũng khôngɨbiết ngưng, xoayúngưi đi v{phía trn dchãchuyn: “Uyn Uyn,İđi thôi.”

Điđã.” Ninh HuyHà gi y:ï“Cu giúp tamt vic, taÎtng cu.”

“Cô(nói đi.”

Gin:Hành Chi lpàtc quay đu,ánh mt chânâthành: “Ta nhtđnh s cêgng làm.”

“Năm[đó, lúc tahn phi pháchítán vn cònmt hn mtphách litrong thân th.êNhưng thân thíta b lão³t Ninh thátha dp hnílon mang đi,áhin gi hnìphách ta khônghon chnh, chodù cho taômt thân th,ta chết màphc sinh cũngâs thành đũngc. Phin cácngưi tìm mtíhn mt pháchÍnày v trta.”

Nói xong,Ninh Huy Hàđưa mt láĩbùa cho bnh: “Các ngưimang lá bùaìnày bên mình.Lúc bóp nátènó, ta cmng đưc vtrí các ngưi,có th mca m đón.”Î

“Cô không cmng đưc ngưiɩvà chuyn xyra ngoài m?”

Tn Uyn Uyn°nghe nói thếìbèn phng đoánÍhi. Ninh HuyHà gt đu:Không có liênh hoc cáchĺthc đc bit,ta không thcm ng đưc.”á

Tn Uyn Uynkhông lên tiếng.ĪNinh Huy Hànhìn sang GinĩHành Chi: “Taĩđã tm ngngɪcơ quan trongm, cu mun°cái gì thìĺly đi.”

Đưcri!”

Nói xong, Giản Hành Chi đã bay vụt một phát chẳng thấy đâu.

“Ta bị phong ấn tại mộ chính, không có cách nào làm được.”

Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi nói có lý, gật đầu, biến đại gương mặt một nha hoàn, nhảy theo Giản Hành Chi.

Nhóm người Tạ Cô Đường, Thúy Lục và Nam Phong cũng rục rịch trong lòng. Ninh Huy Hà liếc nhìn bọn họ, cũng nói: “Các người muốn thì cũng đi đi.”

“Ừ.” Giọng nàng dịu dàng: “Ta chờ cậu.”

“Cho nên có rất nhiều việc, cô không biết.” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn nàng: “Ví dụ như năm đó ở Quỷ Thành, Lận Ngôn Chi làm sao nhập ma, cô không biết phải không?”

Ninh Huy Hà cười khổ: “Các người mở phong ấn, ta mới có thể kiểm soát mộ này.”

“Tạ tiền bối.”

Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn bốn người chạy trốn bên cạnh, lại nhìn Ninh Huy Hà kéo tay nàng không chịu buông: “Cô cũng thấy đấy, ta không quản được.”

“Tạ tiền bối.”

“Vậy ai đã phong ấn cô?”

Tạ Cô Đường thi lễ một cái, nháy mắt bóng dáng đã mất tăm.

Lúc này, nhóm Tạ Cô Đường, Thúy Lục, Nam Phong cũng đã trở về. Mỗi người cõng một bọc hành lý, đại khái đều là dáng vẻ sau khi túi Càn Khôn chật ních, trông mọi người đều vô cùng sung sướng.

“Cô còn giấu một chuyện.”

Trong phòng còn lại Tần Uyển Uyển và Ninh Huy Hà. Ninh Huy Hà rót trà cho Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển suy nghĩ, bèn hỏi: “Nửa sau của bích họa là cô khắc?”

Tạ Cô Đường thi lễ một cái, nháy mắt bóng dáng đã mất tăm.

Bích họa bắt đầu từ Lận Ngôn Chi rời khỏi Ninh gia đã biến thành góc nhìn của Ninh Huy Hà.

“Là chuyện nên làm.”

“Được rồi.” Giản Hành Chi không nói chuyện với nàng nữa, quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển bên cạnh: “Nàng đổi mặt đi, qua đó không biết là chỗ nào, lỡ như gặp trúng người thì sao?”

“Ừ.”

“À, còn tên khốn kiếp Yên Vô Song.” Giản Hành Chi sực nhớ: “Ta tống y vào đây với cô, cho cô đỡ buồn.”

Ninh Huy Hà nghe vậy, vội vàng uống miếng nước cho đỡ sợ.

Ninh Huy Hà gật đầu: “Trăm năm thời gian, quá nhàm chán.”

“Cho nên có rất nhiều việc, cô không biết.” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn nàng: “Ví dụ như năm đó ở Quỷ Thành, Lận Ngôn Chi làm sao nhập ma, cô không biết phải không?”

“Cô hỏi những chuyện này làm gì?” Ninh Huy Hà cười khẽ: “Các người biết được quá khứ không bị người ta che đậy cũng đã đủ rồi. Giản Hành Chi sống rất vui vẻ, hà tất phiền nhiễu y?”

“Đệ ấy chưa bao giờ nói chuyện đệ ấy ở bên ngoài với ta, ta đều chỉ nghe nói. Ta luôn cho rằng đệ ấy sống rất tốt.” Ninh Huy Hà cười khổ: “Đúng là ta không rõ cụ thể Quỷ Thành xảy ra chuyện gì.”

Tần Uyển Uyển ngước mắt, sắc mặt Ninh Huy Hà chợt biến. Tần Uyển Uyển nhìn ra ngoài: “Bích họa là do cô khắc, giấy ngoài cửa là cô viết, vậy nhiều năm qua cô luôn đi lại tự do trong mộ địa, nhưng đột nhiên cô bị nhốt tại mộ chính. Nói cách khác, mọi việc chỉ phát sinh gần đây. Gần đây, ai đã tới mộ, nhốt cô tại mộ chính?”

Ninh Huy Hà không nói.

“Cô còn giấu một chuyện.”

Trong phòng còn lại Tần Uyển Uyển và Ninh Huy Hà. Ninh Huy Hà rót trà cho Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển suy nghĩ, bèn hỏi: “Nửa sau của bích họa là cô khắc?”

Tần Uyển Uyển nâng chung trà lên, động tác Ninh Huy Hà cứng đờ, giọng Tần Uyển Uyển bình đạm: “Nếu cô không biết chuyện ngoài mộ, vậy làm sao cô ba lần bốn lượt chính xác mở cửa mộ, đón ta và Giản Hành Chi vào?”

Ninh Huy Hà im lặng không nói. Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn nàng: “Giản Hành Chi và Lận Ngôn Chi có liên quan huyết mạch, bản thân mộ có cảm ứng với y, đúng không?”

Nhóm người Tạ Cô Đường, Thúy Lục và Nam Phong cũng rục rịch trong lòng. Ninh Huy Hà liếc nhìn bọn họ, cũng nói: “Các người muốn thì cũng đi đi.”

“Cô hỏi những chuyện này làm gì?” Ninh Huy Hà cười khẽ: “Các người biết được quá khứ không bị người ta che đậy cũng đã đủ rồi. Giản Hành Chi sống rất vui vẻ, hà tất phiền nhiễu y?”

“Nếu cô có thể cảm nhận được y, chúng ta tiến vào mộ, vì sao cô không tạm ngưng các cơ quan trước?”

“Ta bị phong ấn tại mộ chính, không có cách nào làm được.”

“Ừ.”

Ninh Huy Hà cười khổ: “Các người mở phong ấn, ta mới có thể kiểm soát mộ này.”

“Vậy ai đã phong ấn cô?”

Nói xong, Tần Uyển Uyển rút tay, đi về phía trận dịch chuyển. Còn chưa đi đến, nàng đã thấy Giản Hành Chi thò đầu ra khỏi trận dịch chuyển, y đã đổi một gương mặt thanh niên bình thường vịn mép trận, nhìn Ninh Huy Hà.

Bích họa bắt đầu từ Lận Ngôn Chi rời khỏi Ninh gia đã biến thành góc nhìn của Ninh Huy Hà.

Tần Uyển Uyển ngước mắt, sắc mặt Ninh Huy Hà chợt biến. Tần Uyển Uyển nhìn ra ngoài: “Bích họa là do cô khắc, giấy ngoài cửa là cô viết, vậy nhiều năm qua cô luôn đi lại tự do trong mộ địa, nhưng đột nhiên cô bị nhốt tại mộ chính. Nói cách khác, mọi việc chỉ phát sinh gần đây. Gần đây, ai đã tới mộ, nhốt cô tại mộ chính?”

Nói xong, Giản Hành Chi đã bay vụt một phát chẳng thấy đâu.

“Ninh Huy Hà.” Y lên tiếng gọi, Ninh Huy Hà kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Giản Hành Chi tỏ vẻ thoải mái nói với nàng: “Đồ này sẽ không lấy không của cô. Đợi đó, ta nặn lại cơ thể cho cô rồi quay lại cứu cô.”

Ninh Huy Hà không nói.

Lúc này, Giản Hành Chi cầm một thanh kiếm, lấy áo khoác gói đống đồ lỉnh kỉnh trên lưng, vui vẻ trở về, từ xa đã kích động hô to: “Uyển Uyển, ta tháo bức họa kiếm pháp trên tường mật thất kia rồi, ảo cảnh huấn luyện cũng lấy luôn cho nàng rồi. Ta còn cầm rất nhiều thứ…” Giản Hành Chi chạy tới trước mặt nàng, vô cùng hưng phấn: “Ngay cả bột vàng trên tường cũng cạo hết rồi!”

“Đệ ấy chưa bao giờ nói chuyện đệ ấy ở bên ngoài với ta, ta đều chỉ nghe nói. Ta luôn cho rằng đệ ấy sống rất tốt.” Ninh Huy Hà cười khổ: “Đúng là ta không rõ cụ thể Quỷ Thành xảy ra chuyện gì.”

Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, nhìn vẻ mặt xúc động của Giản Hành Chi, chợt hỏi một câu: “Nếu như mộ này là của người, người còn vui không?”

Ninh Huy Hà nghe vậy, vội vàng uống miếng nước cho đỡ sợ.

Lúc này, nhóm Tạ Cô Đường, Thúy Lục, Nam Phong cũng đã trở về. Mỗi người cõng một bọc hành lý, đại khái đều là dáng vẻ sau khi túi Càn Khôn chật ních, trông mọi người đều vô cùng sung sướng.

Ninh Huy Hà im lặng không nói. Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn nàng: “Giản Hành Chi và Lận Ngôn Chi có liên quan huyết mạch, bản thân mộ có cảm ứng với y, đúng không?”

Tần Uyển Uyển thấy người đã quay về, bèn quay đầu cáo từ Ninh Huy Hà: “Ninh cô nương, nếu đã không còn chuyện gì, chúng ta đi trước, đa tạ lần này đã ra tay giúp đỡ.”

“Là chuyện nên làm.”

Ninh Huy Hà nhìn bốn người cõng bọc hành lý bên cạnh, lòng rỉ máu, nắm lấy tay Tần Uyển Uyển, run run: “Các người… Các người… có thể trả…”

Ta dẫn người đi chia ruộng, không thể nào là ruộng của mình.

Tần Uyển Uyển nâng chung trà lên, động tác Ninh Huy Hà cứng đờ, giọng Tần Uyển Uyển bình đạm: “Nếu cô không biết chuyện ngoài mộ, vậy làm sao cô ba lần bốn lượt chính xác mở cửa mộ, đón ta và Giản Hành Chi vào?”

“Cáo từ!”

Bốn người bên cạnh nghe thấy chữ “trả”, lập tức đồng loạt chắp tay. Giản Hành Chi dẫn đầu, không hề lưỡng lự vác túi nhảy về phía pháp trận.

Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn bốn người chạy trốn bên cạnh, lại nhìn Ninh Huy Hà kéo tay nàng không chịu buông: “Cô cũng thấy đấy, ta không quản được.”

Vẻ mặt Giản Hành Chi cứng đờ. Y lập tức quay đầu nhìn hai người bên cạnh. Thúy Lục và Tạ Cô Đường cảnh giác túm lấy bọc hành lý của mình. Giản Hành Chi ngẫm nghĩ quay đầu, nghiêm túc nói: “Không, không thể nào, đây không thể là mộ của ta.”

Ninh Huy Hà nhìn bốn người cõng bọc hành lý bên cạnh, lòng rỉ máu, nắm lấy tay Tần Uyển Uyển, run run: “Các người… Các người… có thể trả…”

Nói xong, Tần Uyển Uyển rút tay, đi về phía trận dịch chuyển. Còn chưa đi đến, nàng đã thấy Giản Hành Chi thò đầu ra khỏi trận dịch chuyển, y đã đổi một gương mặt thanh niên bình thường vịn mép trận, nhìn Ninh Huy Hà.

“Ninh Huy Hà.” Y lên tiếng gọi, Ninh Huy Hà kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Giản Hành Chi tỏ vẻ thoải mái nói với nàng: “Đồ này sẽ không lấy không của cô. Đợi đó, ta nặn lại cơ thể cho cô rồi quay lại cứu cô.”

“À, còn tên khốn kiếp Yên Vô Song.” Giản Hành Chi sực nhớ: “Ta tống y vào đây với cô, cho cô đỡ buồn.”

Ninh Huy Hà nghe vậy, không nhịn được cười.

“Ừ.” Giọng nàng dịu dàng: “Ta chờ cậu.”

“Được rồi.” Giản Hành Chi không nói chuyện với nàng nữa, quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển bên cạnh: “Nàng đổi mặt đi, qua đó không biết là chỗ nào, lỡ như gặp trúng người thì sao?”

Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi nói có lý, gật đầu, biến đại gương mặt một nha hoàn, nhảy theo Giản Hành Chi.

“Nếu cô có thể cảm nhận được y, chúng ta tiến vào mộ, vì sao cô không tạm ngưng các cơ quan trước?”

Giản Hành Chi kéo nàng, tăng tốc đuổi theo Tạ Cô Đường và Thúy Lục phía trước. Y áp sát Tần Uyển Uyển, vui vẻ nói: “Uyển Uyển, hôm nay chúng ta lấy được rất nhiều thứ, hời rồi!”

Ninh Huy Hà gật đầu: “Trăm năm thời gian, quá nhàm chán.”

“Đúng vậy.” Nam Phong đã hóa thành một con kiến nằm trong lòng Tạ Cô Đường, thò đầu ra: “Giàu rồi!”

“Đúng vậy.” Nam Phong đã hóa thành một con kiến nằm trong lòng Tạ Cô Đường, thò đầu ra: “Giàu rồi!”

Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, nhìn vẻ mặt xúc động của Giản Hành Chi, chợt hỏi một câu: “Nếu như mộ này là của người, người còn vui không?”

Vẻ mặt Giản Hành Chi cứng đờ. Y lập tức quay đầu nhìn hai người bên cạnh. Thúy Lục và Tạ Cô Đường cảnh giác túm lấy bọc hành lý của mình. Giản Hành Chi ngẫm nghĩ quay đầu, nghiêm túc nói: “Không, không thể nào, đây không thể là mộ của ta.”

“Cáo từ!”

Ta dẫn người đi chia ruộng, không thể nào là ruộng của mình.

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
BAL
BAL
2 Năm Cách đây

Nu9 thông minh quá đi ??

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tên này tính ghen với kiếp trước của mình luôn hả?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Móa anh đi vô mộ mà cũng đòi quà ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Để Giản Hành Chi cứ sống vui vẻ, vô ưu vô lo như cũ là tốt nhất

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Móa chắc được anh đem nguyên cái mộ đi luôn quá.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nhìn tên nhóc này vậy chứ cũng tinh tế lắm đó chứ.

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

Này mới đúng là trộm mộ nè. Hốt hết của nả của ngta luôn nè.

Lyan1302
Lyan1302
1 Năm Cách đây

Ngốc cũng có phúc của đồ ngốc. Không đầu óc, suy nghĩ đơn giản cũng hay. Chị ổng nói chuyện không nhân nhượng gì hết ?

8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!