Chương 73 (1)
Gà là y trộm, chó là y sờ, chuyện xấu gì cũng đều là y làm
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Tên của ta có gì không hay?”
Giản Hành Chi nói thẳng ra bất mãn. Tần Uyển Uyển thấy Ninh Huy Hà siết chặt nắm đấm, vội cười làm hoà: “Ninh cô nương, cô mặc kệ y, nói tiếp đi.”
“Tên của ta do sư phụ ta đặt, cô dựa vào đâu nói không hay?”
Giản Hành Chi rất bức xúc. Ninh Huy Hà ổn định cảm xúc, khiến chính mình cố gắng bình tĩnh lại, gượng gạo nở nụ cười lịch sự với Giản Hành Chi: “Là ta xúc động, tên cậu rất hay, năng lực hành động rất mạnh, chỉ hơi thiếu hụt trí tuệ, nhưng cũng chẳng phải đại sự gì.”
Nói xong, Ninh Huy Hàủquay đầu nhìnấvề phía TầnõUyển Uyển bằngìlòng nghe nàngệnói chuyện: “Vịĩcô nương này,jcô là?”
“Taἴtên Tần UyểnýUyển.”
Ninh HuyЇHà nhìn sang³nhóm người TạľCô Đường, ThúyĬLục, Nam Phong.ìMọi người lầnílượt báo tên,ơNinh Huy Hàḽgật đầu.
Tần UyểnợUyển thấy NinhòHuy Hà bìnhItĩnh lại, vộiɪhỏi: “Vậy haiộtiên nhân kiaấđi đâu rồi?”ợ
“Ta không biết.”í
Ninh Huy Hà¹lắc đầu: “Họɪmang Ngôn Chiởđi, bảo taḹở lại chỗ{này, nói làĮbồi bổ hồnổphách, đợi sauìnày sẽ quay²lại cứu ta.ĩNhưng ta đãЇđợi ở đâyũhai trăm năm,ễtrừ lần trước}ở mười hai[cửa sinh tử,ỳchấp niệm củaἴta gặp đượcôcác người thì,cảm nhận được,Ingoài ra khôngḹcòn gặp người(nào khác.”
“Vậyɨlà họ gạtậcô rồi!”
GiảnἷHành Chi kíchḹđộng tổng kết.
TầnỳUyển Uyển lậpĩtức phản bác:ổ“Người nói bậy!”ả
Giản Hành Chiôsực nhớ haiẹngười này cóíkhả năng làĺcha mẹ TầnĨUyển Uyển, vộiĩnói thêm: “Taợnói bậy, chắc}chắn họ sẽữkhông gạt cô.”Ĭ
Lời này nóiêra càng kỳìquặc hơn.
“Vậy trướcỏkhi họ điìcó để lạiímanh mối hướngòđi liên quanổkhông?”
Tần UyểníUyển không đểíý Giản HànhâChi, chỉ tò¹mò hỏi tiếp.ằNinh Huy Hàĺlắc đầu: “Tìnhìhình lúc đó(khẩn cấp, họἷkhông nói nhiềuậcái gì, chỉòbảo ta ởĮlại đây đợiÍrồi rời đi.”ự
“Vậy trước đó?”ộTần Uyển Uyểnâcau mày: “Trước)đó, cô từngìgặp họ chưa?”ỉ
“Chưa từng gặp,ệnhưng đã ngheĩNgôn Chi đềĩcập qua.” NinhĭHuy Hà nhớảlại: “Ngôn Chiýtừng nói choôta biết cóỳhai tiên nhânfrỗi việc sẽỉgiúp đệ ấyũphong ấn tàỡma để chữaỉbệnh cho conļgái. Tính ra…”³Ninh Huy Hàẻmỉm cười: “Haiĭvị tiên nhânẵkia hình nhưἳcòn nói muốnļnhận Ngôn Chiἷlàm con rể,ótiếc là bịḽNgôn Chi từÍchối rồi.”
Vừa(nghe thấy lờiἱnày, sắc mặtɩGiản Hành Chiôvà Tần UyểnĩUyển không đẹpễmấy.
Tần Uyển UyểnÍchú ý mặtịmũi, giả vờἰkhông để ýĺnói: “May màìtừ chối, nếuîkhông con gáiĺngười ta cũngἲkhông bằng lòng.”[
“Đúng vậy!” Giản³Hành Chi gậtļmạnh: “Chướng mắt¹y!”
“Cậu nói²lời này, taừnghe chẳng lọtồtai.” Ninh HuyẳHà xoay đầuìnhìn Giản HànhįChi: “Ngôn Chiúnhà ta cóỷgì không tốt?ĭCó tri thức,ôhiểu lễ nghĩa,ỳtu vi caoìthâm, dung mạoởcàng là khiếnẽtiên nữ Tuἱchân giới đổậxô vào, cònăkhông xứng vớiĩTịch Sơn nữ}quân sao?”
“Ta…”ἷ
“Đương nhiên khôngệxứng.” Giản Hành)Chi dứt khoátïcắt ngang lờiúTần Uyển Uyểnạđịnh phản pháo,ìnhìn chằm chằmễNinh Huy Hà:â“Tịch Sơn nữũquân người tađxuất thân caoìquý, giàu nhấtẽTiên giới, vừaẩđẹp, vừa mạnh,ịtính tình lạiỵtốt, dịu dàng,°đáng yêu, thôngốminh, động lòngỵngười.”
“Cũng tạm,°cũng tạm, khôngếưu tú tớiệvậy.” Tần UyểnḷUyển bị GiảnἰHành Chi khenĮđến ngượng ngùng,įchợt nghe GiảnīHành Chi nóiọtiếp: “Hơn nữaằsư phụ nàngàlà Tuế Hànhjđạo quân đệỹnhất thiên hạ,ũtương lai trượngỉphu cũng sẽἷlà đệ nhấtỡthiên hạ. LậníNgôn Chi yơđánh thắng đượcỳTuế Hành đạoỷquân sao?!”
TầnỉUyển Uyển: “…”ụ
Nàng đột nhiênjkhâm phục kỹĮnăng khen ngườiĩcủa Giản HànhậChi rồi.
Ninh Huy,Hà bị GiảnἲHành Chi hỏiĬđến ngây người,ụmất một hồiímới hỏi: “TuếỉHành là ai?”â
“Chuyện này khôngĩquan trọng.” GiảnỉHành Chi bỏḽqua trọng tâmỉcâu chuyện, chỉἲnghiêm túc nhìnâNinh Huy Hà:î“Tóm lại làĩLận Ngôn Chiễkhông xứng vớiĩTịch Sơn nữặquân.”
“Hiện giờưnói mấy lờiộnày có quanòtrọng không?” ThúyạLục nghe thấyóbọn họ nóiởsang việc nhà,ănàng ta gấpỹra ngoài nênạcó phần nônànóng: “Nói rõísự tình nhanhễlên. Ninh HuyḷHà.” Thúy Lụcỹquay đầu nhìnỹnàng ta: “Côửnói cho taỷbiết một câu,{rốt cuộc Thầnἱquân còn sốngḽhay đã chết?”{
Động tác NinhạHuy Hà khựngỷlại, mắt hiệnẳlên chút đauĩbuồn: “Ta khôngábiết, lần cuốiưcùng gặp đệἲấy, đệ ấyâđã bị TàễThần nuốt chửng.ưTa không biếtãcái này xemỉnhư đã chếtĩhay là cònỵsống.”
“Nói cáchăkhác, nếu lúcïtrước phu thêɩtiên nhân khôngἱđộ hóa thànhữcông, vậy LậnéNgôn Chi chínhļlà Tà Thần,ịđúng không?”
TạịCô Đường nhíuòmày, Ninh HuyụHà gian nanỡgật đầu.
Mọi ngườiįtrầm mặc. Mộtílát sau, GiảnỉHành Chi lạiểcố chấp hỏiìlại lần nữa:¸“Vậy… bây giờἱchúng ta cóÏthể ra ngoàiàchưa?”
“Có thểịrồi.”
Ninh HuyĨHà hơi mệtḻmỏi, thúc giụciGiản Hành Chi:Į“Bên kia làịtrận dịch chuyển,Їđi nhanh đi.”]
“Trước khi đi,ľta có mộtểyêu cầu quáụđáng.”
Giản HànhĮChi bất ngờẩlên tiếng, giọngỏđiệu hơi ngượngòngùng. Ninh HuyÏHà tò mòÍquay đầu, nhìnốGiản Hành Chiíkhẽ ho, cúi[đầu hỏi: “Cái…òmộ này… tớiɩcũng tới rồi,ḹhay là côĪtặng chút đồằđi?”
Nói xong,³Giản Hành Chiẫbổ sung: “Trướcôđây ta vàoứcổ mồ, mộĺlinh(*) bên trong(đều nói taílà người hữu¹duyên rồi tặng‹đồ này nọ.”ỉ
(*) Linh hồnừtrong mộ
Ninh HuyἲHà nghe vậyỷtrợn mắt, mấtểnửa ngày mớiἲbình tĩnh lại:ḽ“Sao cậu lạiẻvô sỉ thế?”ỉ
“Cô không muốnἵtặng đồ thì[thôi, ta chỉ)hỏi chút thôièmà.” Giản Hành,Chi bị từýchối cũng khôngɨbiết ngượng, xoayúngười đi về{phía trận dịchãchuyện: “Uyển Uyển,İđi thôi.”
“Đợiḹđã.” Ninh HuyắHà gọi y:ï“Cậu giúp taỉmột việc, taÎtặng cậu.”
“Cô(nói đi.”
Giản:Hành Chi lậpàtức quay đầu,ụánh mắt chânâthành: “Ta nhấtẽđịnh sẽ cốêgắng làm.”
“Năm[đó, lúc taỗhồn phi pháchítán vẫn cònỉmột hồn mộtộphách ở lạiẹtrong thân thể.êNhưng thân thểíta bị lão³tổ Ninh thịáthừa dịp hỗníloạn mang đi,áhiện giờ hồnìphách ta khôngἷhoản chỉnh, choἳdù cho taômột thân thể,ồta chết màỹphục sinh cũngâsẽ thành đồũngốc. Phiền cácằngười tìm mộtíhồn một pháchÍnày về trảẹta.”
Nói xong,ụNinh Huy Hàịđưa một láĩbùa cho bọnḹhọ: “Các ngườiẩmang lá bùaìnày bên mình.ẫLúc bóp nátènó, ta cảmẹứng được vịỳtrí các người,ừcó thể mởἳcửa mộ đón.”Î
“Cô không cảmẵứng được ngườiɩvà chuyện xảyỏra ngoài mộ?”ớ
Tần Uyển Uyển°nghe nói thếìbèn phỏng đoánÍhỏi. Ninh HuyữHà gật đầu:ớ“Không có liênḷhệ hoặc cáchĺthức đặc biệt,ỏta không thểợcảm ứng được.”á
Tần Uyển Uyểnịkhông lên tiếng.ĪNinh Huy Hàắnhìn sang GiảnĩHành Chi: “Taĩđã tạm ngừngɪcơ quan trongứmộ, cậu muốn°cái gì thìĺlấy đi.”
“Đượcẽrồi!”
Nói xong, Giản Hành Chi đã bay vụt một phát chẳng thấy đâu.
“Ta bị phong ấn tại mộ chính, không có cách nào làm được.”
Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi nói có lý, gật đầu, biến đại gương mặt một nha hoàn, nhảy theo Giản Hành Chi.
Nhóm người Tạ Cô Đường, Thúy Lục và Nam Phong cũng rục rịch trong lòng. Ninh Huy Hà liếc nhìn bọn họ, cũng nói: “Các người muốn thì cũng đi đi.”
“Ừ.” Giọng nàng dịu dàng: “Ta chờ cậu.”
“Cho nên có rất nhiều việc, cô không biết.” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn nàng: “Ví dụ như năm đó ở Quỷ Thành, Lận Ngôn Chi làm sao nhập ma, cô không biết phải không?”
Ninh Huy Hà cười khổ: “Các người mở phong ấn, ta mới có thể kiểm soát mộ này.”
“Tạ tiền bối.”
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn bốn người chạy trốn bên cạnh, lại nhìn Ninh Huy Hà kéo tay nàng không chịu buông: “Cô cũng thấy đấy, ta không quản được.”
“Tạ tiền bối.”
“Vậy ai đã phong ấn cô?”
Tạ Cô Đường thi lễ một cái, nháy mắt bóng dáng đã mất tăm.
Lúc này, nhóm Tạ Cô Đường, Thúy Lục, Nam Phong cũng đã trở về. Mỗi người cõng một bọc hành lý, đại khái đều là dáng vẻ sau khi túi Càn Khôn chật ních, trông mọi người đều vô cùng sung sướng.
“Cô còn giấu một chuyện.”
Trong phòng còn lại Tần Uyển Uyển và Ninh Huy Hà. Ninh Huy Hà rót trà cho Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển suy nghĩ, bèn hỏi: “Nửa sau của bích họa là cô khắc?”
Tạ Cô Đường thi lễ một cái, nháy mắt bóng dáng đã mất tăm.
Bích họa bắt đầu từ Lận Ngôn Chi rời khỏi Ninh gia đã biến thành góc nhìn của Ninh Huy Hà.
“Là chuyện nên làm.”
“Được rồi.” Giản Hành Chi không nói chuyện với nàng nữa, quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển bên cạnh: “Nàng đổi mặt đi, qua đó không biết là chỗ nào, lỡ như gặp trúng người thì sao?”
“Ừ.”
“À, còn tên khốn kiếp Yên Vô Song.” Giản Hành Chi sực nhớ: “Ta tống y vào đây với cô, cho cô đỡ buồn.”
Ninh Huy Hà nghe vậy, vội vàng uống miếng nước cho đỡ sợ.
Ninh Huy Hà gật đầu: “Trăm năm thời gian, quá nhàm chán.”
“Cho nên có rất nhiều việc, cô không biết.” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn nàng: “Ví dụ như năm đó ở Quỷ Thành, Lận Ngôn Chi làm sao nhập ma, cô không biết phải không?”
“Cô hỏi những chuyện này làm gì?” Ninh Huy Hà cười khẽ: “Các người biết được quá khứ không bị người ta che đậy cũng đã đủ rồi. Giản Hành Chi sống rất vui vẻ, hà tất phiền nhiễu y?”
“Đệ ấy chưa bao giờ nói chuyện đệ ấy ở bên ngoài với ta, ta đều chỉ nghe nói. Ta luôn cho rằng đệ ấy sống rất tốt.” Ninh Huy Hà cười khổ: “Đúng là ta không rõ cụ thể Quỷ Thành xảy ra chuyện gì.”
Tần Uyển Uyển ngước mắt, sắc mặt Ninh Huy Hà chợt biến. Tần Uyển Uyển nhìn ra ngoài: “Bích họa là do cô khắc, giấy ngoài cửa là cô viết, vậy nhiều năm qua cô luôn đi lại tự do trong mộ địa, nhưng đột nhiên cô bị nhốt tại mộ chính. Nói cách khác, mọi việc chỉ phát sinh gần đây. Gần đây, ai đã tới mộ, nhốt cô tại mộ chính?”
Ninh Huy Hà không nói.
“Cô còn giấu một chuyện.”
Trong phòng còn lại Tần Uyển Uyển và Ninh Huy Hà. Ninh Huy Hà rót trà cho Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển suy nghĩ, bèn hỏi: “Nửa sau của bích họa là cô khắc?”
Tần Uyển Uyển nâng chung trà lên, động tác Ninh Huy Hà cứng đờ, giọng Tần Uyển Uyển bình đạm: “Nếu cô không biết chuyện ngoài mộ, vậy làm sao cô ba lần bốn lượt chính xác mở cửa mộ, đón ta và Giản Hành Chi vào?”
Ninh Huy Hà im lặng không nói. Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn nàng: “Giản Hành Chi và Lận Ngôn Chi có liên quan huyết mạch, bản thân mộ có cảm ứng với y, đúng không?”
Nhóm người Tạ Cô Đường, Thúy Lục và Nam Phong cũng rục rịch trong lòng. Ninh Huy Hà liếc nhìn bọn họ, cũng nói: “Các người muốn thì cũng đi đi.”
“Cô hỏi những chuyện này làm gì?” Ninh Huy Hà cười khẽ: “Các người biết được quá khứ không bị người ta che đậy cũng đã đủ rồi. Giản Hành Chi sống rất vui vẻ, hà tất phiền nhiễu y?”
“Nếu cô có thể cảm nhận được y, chúng ta tiến vào mộ, vì sao cô không tạm ngưng các cơ quan trước?”
“Ta bị phong ấn tại mộ chính, không có cách nào làm được.”
“Ừ.”
Ninh Huy Hà cười khổ: “Các người mở phong ấn, ta mới có thể kiểm soát mộ này.”
“Vậy ai đã phong ấn cô?”
Nói xong, Tần Uyển Uyển rút tay, đi về phía trận dịch chuyển. Còn chưa đi đến, nàng đã thấy Giản Hành Chi thò đầu ra khỏi trận dịch chuyển, y đã đổi một gương mặt thanh niên bình thường vịn mép trận, nhìn Ninh Huy Hà.
Bích họa bắt đầu từ Lận Ngôn Chi rời khỏi Ninh gia đã biến thành góc nhìn của Ninh Huy Hà.
Tần Uyển Uyển ngước mắt, sắc mặt Ninh Huy Hà chợt biến. Tần Uyển Uyển nhìn ra ngoài: “Bích họa là do cô khắc, giấy ngoài cửa là cô viết, vậy nhiều năm qua cô luôn đi lại tự do trong mộ địa, nhưng đột nhiên cô bị nhốt tại mộ chính. Nói cách khác, mọi việc chỉ phát sinh gần đây. Gần đây, ai đã tới mộ, nhốt cô tại mộ chính?”
Nói xong, Giản Hành Chi đã bay vụt một phát chẳng thấy đâu.
“Ninh Huy Hà.” Y lên tiếng gọi, Ninh Huy Hà kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Giản Hành Chi tỏ vẻ thoải mái nói với nàng: “Đồ này sẽ không lấy không của cô. Đợi đó, ta nặn lại cơ thể cho cô rồi quay lại cứu cô.”
Ninh Huy Hà không nói.
Lúc này, Giản Hành Chi cầm một thanh kiếm, lấy áo khoác gói đống đồ lỉnh kỉnh trên lưng, vui vẻ trở về, từ xa đã kích động hô to: “Uyển Uyển, ta tháo bức họa kiếm pháp trên tường mật thất kia rồi, ảo cảnh huấn luyện cũng lấy luôn cho nàng rồi. Ta còn cầm rất nhiều thứ…” Giản Hành Chi chạy tới trước mặt nàng, vô cùng hưng phấn: “Ngay cả bột vàng trên tường cũng cạo hết rồi!”
“Đệ ấy chưa bao giờ nói chuyện đệ ấy ở bên ngoài với ta, ta đều chỉ nghe nói. Ta luôn cho rằng đệ ấy sống rất tốt.” Ninh Huy Hà cười khổ: “Đúng là ta không rõ cụ thể Quỷ Thành xảy ra chuyện gì.”
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, nhìn vẻ mặt xúc động của Giản Hành Chi, chợt hỏi một câu: “Nếu như mộ này là của người, người còn vui không?”
Ninh Huy Hà nghe vậy, vội vàng uống miếng nước cho đỡ sợ.
Lúc này, nhóm Tạ Cô Đường, Thúy Lục, Nam Phong cũng đã trở về. Mỗi người cõng một bọc hành lý, đại khái đều là dáng vẻ sau khi túi Càn Khôn chật ních, trông mọi người đều vô cùng sung sướng.
Ninh Huy Hà im lặng không nói. Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn nàng: “Giản Hành Chi và Lận Ngôn Chi có liên quan huyết mạch, bản thân mộ có cảm ứng với y, đúng không?”
Tần Uyển Uyển thấy người đã quay về, bèn quay đầu cáo từ Ninh Huy Hà: “Ninh cô nương, nếu đã không còn chuyện gì, chúng ta đi trước, đa tạ lần này đã ra tay giúp đỡ.”
“Là chuyện nên làm.”
Ninh Huy Hà nhìn bốn người cõng bọc hành lý bên cạnh, lòng rỉ máu, nắm lấy tay Tần Uyển Uyển, run run: “Các người… Các người… có thể trả…”
Ta dẫn người đi chia ruộng, không thể nào là ruộng của mình.
Tần Uyển Uyển nâng chung trà lên, động tác Ninh Huy Hà cứng đờ, giọng Tần Uyển Uyển bình đạm: “Nếu cô không biết chuyện ngoài mộ, vậy làm sao cô ba lần bốn lượt chính xác mở cửa mộ, đón ta và Giản Hành Chi vào?”
“Cáo từ!”
Bốn người bên cạnh nghe thấy chữ “trả”, lập tức đồng loạt chắp tay. Giản Hành Chi dẫn đầu, không hề lưỡng lự vác túi nhảy về phía pháp trận.
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn bốn người chạy trốn bên cạnh, lại nhìn Ninh Huy Hà kéo tay nàng không chịu buông: “Cô cũng thấy đấy, ta không quản được.”
Vẻ mặt Giản Hành Chi cứng đờ. Y lập tức quay đầu nhìn hai người bên cạnh. Thúy Lục và Tạ Cô Đường cảnh giác túm lấy bọc hành lý của mình. Giản Hành Chi ngẫm nghĩ quay đầu, nghiêm túc nói: “Không, không thể nào, đây không thể là mộ của ta.”
Ninh Huy Hà nhìn bốn người cõng bọc hành lý bên cạnh, lòng rỉ máu, nắm lấy tay Tần Uyển Uyển, run run: “Các người… Các người… có thể trả…”
Nói xong, Tần Uyển Uyển rút tay, đi về phía trận dịch chuyển. Còn chưa đi đến, nàng đã thấy Giản Hành Chi thò đầu ra khỏi trận dịch chuyển, y đã đổi một gương mặt thanh niên bình thường vịn mép trận, nhìn Ninh Huy Hà.
“Ninh Huy Hà.” Y lên tiếng gọi, Ninh Huy Hà kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Giản Hành Chi tỏ vẻ thoải mái nói với nàng: “Đồ này sẽ không lấy không của cô. Đợi đó, ta nặn lại cơ thể cho cô rồi quay lại cứu cô.”
“À, còn tên khốn kiếp Yên Vô Song.” Giản Hành Chi sực nhớ: “Ta tống y vào đây với cô, cho cô đỡ buồn.”
Ninh Huy Hà nghe vậy, không nhịn được cười.
“Ừ.” Giọng nàng dịu dàng: “Ta chờ cậu.”
“Được rồi.” Giản Hành Chi không nói chuyện với nàng nữa, quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển bên cạnh: “Nàng đổi mặt đi, qua đó không biết là chỗ nào, lỡ như gặp trúng người thì sao?”
Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi nói có lý, gật đầu, biến đại gương mặt một nha hoàn, nhảy theo Giản Hành Chi.
“Nếu cô có thể cảm nhận được y, chúng ta tiến vào mộ, vì sao cô không tạm ngưng các cơ quan trước?”
Giản Hành Chi kéo nàng, tăng tốc đuổi theo Tạ Cô Đường và Thúy Lục phía trước. Y áp sát Tần Uyển Uyển, vui vẻ nói: “Uyển Uyển, hôm nay chúng ta lấy được rất nhiều thứ, hời rồi!”
Ninh Huy Hà gật đầu: “Trăm năm thời gian, quá nhàm chán.”
“Đúng vậy.” Nam Phong đã hóa thành một con kiến nằm trong lòng Tạ Cô Đường, thò đầu ra: “Giàu rồi!”
“Đúng vậy.” Nam Phong đã hóa thành một con kiến nằm trong lòng Tạ Cô Đường, thò đầu ra: “Giàu rồi!”
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, nhìn vẻ mặt xúc động của Giản Hành Chi, chợt hỏi một câu: “Nếu như mộ này là của người, người còn vui không?”
Vẻ mặt Giản Hành Chi cứng đờ. Y lập tức quay đầu nhìn hai người bên cạnh. Thúy Lục và Tạ Cô Đường cảnh giác túm lấy bọc hành lý của mình. Giản Hành Chi ngẫm nghĩ quay đầu, nghiêm túc nói: “Không, không thể nào, đây không thể là mộ của ta.”
“Cáo từ!”
Ta dẫn người đi chia ruộng, không thể nào là ruộng của mình.
Nu9 thông minh quá đi ??
Tên này tính ghen với kiếp trước của mình luôn hả?
Móa anh đi vô mộ mà cũng đòi quà ?
Để Giản Hành Chi cứ sống vui vẻ, vô ưu vô lo như cũ là tốt nhất
Móa chắc được anh đem nguyên cái mộ đi luôn quá.
Nhìn tên nhóc này vậy chứ cũng tinh tế lắm đó chứ.
Này mới đúng là trộm mộ nè. Hốt hết của nả của ngta luôn nè.
Ngốc cũng có phúc của đồ ngốc. Không đầu óc, suy nghĩ đơn giản cũng hay. Chị ổng nói chuyện không nhân nhượng gì hết ?