Chương 73 (2)
Gà là y trộm, chó là y sờ, chuyện xấu gì cũng đều là y làm
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Năm người cùng nhảy ra khỏi trận dịch chuyển. Sau khi rơi xuống đất, bọn họ ngẩng đầu, nhìn thấy xung quanh đều là thị vệ của Ninh gia.
Nơi này chính là chỗ bọn họ nhảy vào trận dịch chuyển rời đi. Thị vệ vừa mới sửa sang gạch nổ tung đêm qua, nhìn thấy bọn họ thì lập tức cầm đao đứng dậy: “Các người từ đâu tới?!”
Tạ Cô Đường phản ứng nhanh nhất, quay đầu nhìn Thúy Lục, bộ dạng nghiêm túc ngâm cứu nói: “Thành chủ Thúy Lục, trận dịch chuyển này không chính xác lắm, cô còn phải sửa chữa một chút.”
Thúy Lục gật đầu, vẻĨmặt nghiêm nghịịđáp: “Cậu nóiịđúng, chúng taắvề phòng nghiênıcứu lại.”
Nóiõxong, Tạ CôiĐường và ThúyiLục nghênh ngangịra ngoài, Giản[Hành Chi vàἱTần Uyển Uyểnἲvội vàng cúiởđầu giống như¹nha hoàng vàỉthị vệ điặphía sau bọníhọ, bình tĩnhĩung bước thẳngỉra ngoài.
Đám thịἴvệ ngơ ngácɨnhìn bốn người,ìchờ họ điára ngoài mớiéhoàn hồn: “Bọnòhọ là ai?”ἶ
“Hình như làíhai vị đangỹnhốt tại phòngįkhách, đại nhânịBất Ngôn từngẽcăn dặn tuyệtỹđối không thểỹđể họ chạy!”²
“Có ai không!”đ
Thị vệ rốtốcuộc ý thứcồđược chuyện gìẽxảy ra, hôặto: “Hai ngườiĩThiên Kiếm TôngIvà Quỷ Thànhẫkia muốn chạyárồi!!!”
Vừa dứtốlời, trận dịchįchuyển dưới chân²bốn người sángồlên định rờiạđi, nhưng ngayứlúc này, mộtịthanh quang kiếmộcắm từ trênỗtrời xuống, nháy]mắt chém đứtỳtrận dịch chuyển.ḽBốn người thấy]vậy lập tứcảngự kiếm bayưđi.
Túi Càn Khônỗcủa bọn họẹđầy ắp, cõng]bọc hành lý,lại nặng, kiếmỉlập tức sà°xuống, bay mộtỉcách vô cùngơnặng nề.
Tần UyểnįUyển thấy vậyἴrống to: “Ném°hết đồ đi!”ĩ
“Không được!” GiảnìHành Chi dứtIkhoát từ chối:ă“Đây đều là[tiền vốn củaïta!”
Tới nơiẹnày lâu nhườthế, trừ tiềnèbán thân nămỹmươi linh thạch,đy vẫn luônļăn bám TầnἰUyển Uyển, nhưívậy làm saoơngóc đầu lênìđược?
Trước đây là)sư phụ, đượcằcung dưỡng thìòthôi, hiện giờẹy đã không,còn là sưụphụ, y làímột người đànỗông!
Một người đànĩông nhất địnhIphải độc lậpõkinh tế, làmİmột người đànÏông độc lập)mới có cơísở để theoềđuổi con gái.
Mà¸hôm nay mọiıthứ y lấyfđược đều làftiền vốn đểĩy quật khởi!
GiảnơHành Chi lênỉtiếng, ba ngườiỉbên cạnh đềuἷtrầm mặc, dùngἳhành động nàyἴtỏ rõ tiềnἵcủa bọn họẩcực khổ đàoĭtừ trong mộĬra không thểôbuông tay nhưĩthế được.
Tần UyểnởUyển bỗng cảmIthấy đau đầu,ễđội ngũ thậtỗkhó dẫn dắt°mà.
Tu sĩ phíaỷsau đuổi sátɪkhông buông, ngườiúcàng ngày càngínhiều, nàng quyếtựđịnh: “Như vậyèkhông ổn, chạyīkhông thoát.”
“Vậyḽthì đánh?” GiảnIHành Chi hỏiìngược lại.
Tần UyểnấUyển lập tứcỉphủ nhận: “Khôngửthể đánh!”
Tổnòthất quá nặng.
“Vậyἶnàng nói xemụphải làm sao?”ἱ
Giản Hành Chi:ngự kiếm cùngḽnàng chui vàoἴcánh rừng. TầnĩUyển Uyển lớnjgiọng nói: “Lúc}trước, Lận NgônÏChi bị TàêThần nuốt chửng,ἶphụ mẫu taýđưa y đi,Ĩkhông biết sốngóchết. Về sau,ừNinh Văn Húcľvừa thấy ngườiẽlà đã muốnẽgiết người, có‹thể thấy cóīkhả năng LậnἶNgôn Chi cònửsống.”
“Không sai!”ἱGiản Hành Chiđđáp: “Trận phápồtrước kia HoaἵDung vẽ cũng(là để trấnἶáp, chứ khôngẩphải để phụcưsinh.”
“Nếu nhưãLận Ngôn Chiẽcòn sống, vậy[chắc chắn yỉđã trở thành)Tà Thần. Mộtồtrăm năm trướcồlão tổ Ninhảthị ép hắnừnhập ma, kẻ²hại chết NinhĪHuy Hà cũngỹlà lão tổêNinh thị, choầnên nguyền rủaạkia hoặc làóhắn làm hoặc°là Yên VôìSong làm đểíbáo thù choıNinh Huy Hà.ìHôm nay ngườiĩtới, hung thủļkhông muốn ngườiọcứu lão tổỵNinh thị, bènưdứt khoát giếtẩông ta.”
“Cho nên?!” Giản Hành Chi nghe không hiểu: “Cuối cùng chúng ta phải làm gì?”
Ninh Bất Ngôn cầm kiếm sừng sờ. Tần Uyển Uyển thở hồng hộc, vẻ mặt nghiêm túc: “Ninh đạo trưởng, vừa rồi ta mới nhìn thấy Minh Tịnh đạo quân. Hắn hóa thành Tà Thần rồi, hắn thừa nhận gà Ninh thị là hắn trộm, chó Ninh thị là hắn sờ, lão tổ Ninh thị là hắn giết. Chuyện xấu gì cũng đều là hắn làm, hắn khôi phục sức mạnh sẽ trở về, giết cả nhà các người!”
Một khi Lận Ngôn Chi trở thành Tà Thần thật sự xuất hiện, Giản Hành Chi sẽ không còn là mục tiêu của bọn họ.
“Nếu như Lận Ngôn Chi là Tà Thần, vậy nhất định ở Ninh thị có người mang ma chủng trên mình. Tà Thần không thể buông tha người năm đó hại hắn, buông tha Ninh thị một trăm năm có lẽ là vì năng lực của hắn không đủ, nên không có cách nào báo thù. Chúng ta chỉ cần chứng minh được sự tồn tại của ma chủng, kiên quyết nói do bọn chúng làm, sự chú ý của Ninh thị sẽ không ở chỗ chúng ta nữa.”
Thúy Lục biến thành chim bói cá, linh hoạt tránh né giữa không trung, gấp gáp nói: “Tạm thời ta không có.”
Khoảnh khắc Nam Phong bị ném đi, chỉ nghe một tiếng hừ, sau đó một thanh kiếm đặt ngay lên cổ nàng.
Cái Ninh thị sợ nhất, quan tâm nhất là Lận Ngôn Chi.
Dứt lời xong liền triệu hồi phi kiếm.
“Y biết diễn kịch, người biết cướp giật, chúng ta chia nhau hợp tác.”
Một khi Lận Ngôn Chi trở thành Tà Thần thật sự xuất hiện, Giản Hành Chi sẽ không còn là mục tiêu của bọn họ.
Tần Uyển Uyển bình tĩnh quay đầu: “Đừng giết ta, ta khai!”
Lúc đó, thừa dịp hỗn loạn, mặc cả Ngọc Linh Lung với bọn họ…
“Cho nên?!” Giản Hành Chi nghe không hiểu: “Cuối cùng chúng ta phải làm gì?”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, tránh né một thanh quang kiếm sau lưng, quay đầu nhìn Thúy Lục: “Thúy Lục, tỷ biết cách để nhận biết ma chủng không?”
“Không được, ta đi với nàng.”
“Cần một loại thuốc đặc biệt.”
Lúc đó, thừa dịp hỗn loạn, mặc cả Ngọc Linh Lung với bọn họ…
Cái Ninh thị sợ nhất, quan tâm nhất là Lận Ngôn Chi.
Thúy Lục biến thành chim bói cá, linh hoạt tránh né giữa không trung, gấp gáp nói: “Tạm thời ta không có.”
“Tỷ dẫn Giản Hành Chi đi tìm đi!”
Tần Uyển Uyển căn dặn: “Ta và Tạ Cô Đường ở lại Ninh thị, hai người mau mang thuốc trở về, chúng ta đợi hai người!”
Giản Hành Chi gọi một tiếng: “Thúy Lục.”
“Không được, ta đi với nàng.”
Tần Uyển Uyển ngây người rồi lập tức hoàn hồn, xoay người ngăn đón quang kiếm truy binh phía sau.
Giản Hành Chi dứt khoát từ chối, quay đầu nhìn Tạ Cô Đường: “Ta không yên tâm y.”
Một tay Tần Uyển Uyển cầm kiếm ngăn một tu sĩ, đá một cước, chụp lấy Nam Phong, quay đầu ném về phía Giản Hành Chi nơi xa, hét to: “Giản Hành Chi, bắt lấy chỉ dẫn!”
“Y biết diễn kịch, người biết cướp giật, chúng ta chia nhau hợp tác.”
Tiếng “Hành Chi” này khiến lòng Giản Hành Chi xao động. Vừa nghĩ tới mình là hi vọng cả nhóm, y ho khẽ đáp: “Được, ta biết rồi. Nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ trở lại cứu nàng.”
Nói xong, Giản Hành Chi giơ tay chấm lên trán nàng: “Gặp nguy hiểm thì gọi tên ta, nàng từng dùng lá bùa này rồi.”
“Ta cũng biết diễn kịch mà!”
Giản Hành Chi lập tức không phục. Tần Uyển Uyển thấy y không chịu cứng, bèn tiếp cận y, bắt lấy tay áo, vẻ mặt nghiêm túc: “Hành Chi, chuyện cướp thuốc này quan trọng hơn. Hi vọng cả nhóm chúng ta đều đặt trên người người. Người đừng phụ lòng chúng ta!”
Khoảnh khắc phi kiếm bay về, Tần Uyển Uyển chợt nhớ ra không chừng Giản Hành Chi không tìm được bọn họ, vội vàng gọi Nam Phong: “Nam Phong, biến thành cỡ bàn tay.”
Tiếng “Hành Chi” này khiến lòng Giản Hành Chi xao động. Vừa nghĩ tới mình là hi vọng cả nhóm, y ho khẽ đáp: “Được, ta biết rồi. Nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ trở lại cứu nàng.”
Tần Uyển Uyển căn dặn: “Ta và Tạ Cô Đường ở lại Ninh thị, hai người mau mang thuốc trở về, chúng ta đợi hai người!”
Nói xong, Giản Hành Chi giơ tay chấm lên trán nàng: “Gặp nguy hiểm thì gọi tên ta, nàng từng dùng lá bùa này rồi.”
Nam Phong ngơ ngác hóa thành kích cỡ bàn tay, úp sấp trên vai Tạ Cô Đường: “Chủ nhân, làm gì vậy?”
Tần Uyển Uyển ngây người rồi lập tức hoàn hồn, xoay người ngăn đón quang kiếm truy binh phía sau.
Giản Hành Chi gọi một tiếng: “Thúy Lục.”
“Nếu như Lận Ngôn Chi là Tà Thần, vậy nhất định ở Ninh thị có người mang ma chủng trên mình. Tà Thần không thể buông tha người năm đó hại hắn, buông tha Ninh thị một trăm năm có lẽ là vì năng lực của hắn không đủ, nên không có cách nào báo thù. Chúng ta chỉ cần chứng minh được sự tồn tại của ma chủng, kiên quyết nói do bọn chúng làm, sự chú ý của Ninh thị sẽ không ở chỗ chúng ta nữa.”
Nháy mắt Thúy Lục biến thành một con chim bói cá cực lớn. Đôi cánh quạt một phát, quét ra cuồng phong thổi ngang đỉnh đầu Giản Hành Chi. Giản Hành Chi tóm lấy móng vuốt nàng, phi kiếm dưới chân nhắm thẳng về phía truy binh sau lưng, giúp đỡ ngăn một đợt truy binh đằng sau cho Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường, hô to: “Uyển Uyển, chờ ta!”
Giản Hành Chi dứt khoát từ chối, quay đầu nhìn Tạ Cô Đường: “Ta không yên tâm y.”
Dứt lời xong liền triệu hồi phi kiếm.
“Tỷ dẫn Giản Hành Chi đi tìm đi!”
Khoảnh khắc phi kiếm bay về, Tần Uyển Uyển chợt nhớ ra không chừng Giản Hành Chi không tìm được bọn họ, vội vàng gọi Nam Phong: “Nam Phong, biến thành cỡ bàn tay.”
Nam Phong ngơ ngác hóa thành kích cỡ bàn tay, úp sấp trên vai Tạ Cô Đường: “Chủ nhân, làm gì vậy?”
Một tay Tần Uyển Uyển cầm kiếm ngăn một tu sĩ, đá một cước, chụp lấy Nam Phong, quay đầu ném về phía Giản Hành Chi nơi xa, hét to: “Giản Hành Chi, bắt lấy chỉ dẫn!”
Nháy mắt Thúy Lục biến thành một con chim bói cá cực lớn. Đôi cánh quạt một phát, quét ra cuồng phong thổi ngang đỉnh đầu Giản Hành Chi. Giản Hành Chi tóm lấy móng vuốt nàng, phi kiếm dưới chân nhắm thẳng về phía truy binh sau lưng, giúp đỡ ngăn một đợt truy binh đằng sau cho Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường, hô to: “Uyển Uyển, chờ ta!”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, tránh né một thanh quang kiếm sau lưng, quay đầu nhìn Thúy Lục: “Thúy Lục, tỷ biết cách để nhận biết ma chủng không?”
Giản Hành Chi lập tức không phục. Tần Uyển Uyển thấy y không chịu cứng, bèn tiếp cận y, bắt lấy tay áo, vẻ mặt nghiêm túc: “Hành Chi, chuyện cướp thuốc này quan trọng hơn. Hi vọng cả nhóm chúng ta đều đặt trên người người. Người đừng phụ lòng chúng ta!”
Khoảnh khắc Nam Phong bị ném đi, chỉ nghe một tiếng hừ, sau đó một thanh kiếm đặt ngay lên cổ nàng.
Tần Uyển Uyển bình tĩnh quay đầu: “Đừng giết ta, ta khai!”
Ninh Bất Ngôn cầm kiếm sừng sờ. Tần Uyển Uyển thở hồng hộc, vẻ mặt nghiêm túc: “Ninh đạo trưởng, vừa rồi ta mới nhìn thấy Minh Tịnh đạo quân. Hắn hóa thành Tà Thần rồi, hắn thừa nhận gà Ninh thị là hắn trộm, chó Ninh thị là hắn sờ, lão tổ Ninh thị là hắn giết. Chuyện xấu gì cũng đều là hắn làm, hắn khôi phục sức mạnh sẽ trở về, giết cả nhà các người!”
Còn bày đặt một người đàn ông độc lập về kinh tế nữa chứ, trừ lúc đánh nhau ra thì anh toàn giống đứa trẻ cấp một còn gì ?
Nhóm này có đội trưởng Tần Uyển Uyển xịn quá mà.
Tình huống căng thẳng vậy mà mấy người không bớt hài cho tui á hả?!
Tui yêu mấy người chết mất thôi!
Lại còn gà chó ở đây nữa cơ chứ