Chương 74 (1)
Không có kiếm tu vứt bỏ kiếm của mình
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Cô là ai?”
Ninh Bất Ngôn nhíu mày. Tần Uyển Uyển đã đổi gương mặt trong mộ, bèn bịa luôn danh xưng: “Ta là Tịch Sơn nữ quân, Miêu Thúy Hoa(*).”
(*) Tên một bộ phim hài của TVB, sản xuất 1997, nói về cô gái tên Miêu Thúy Hoa.
“Chưa từng nghe.”
Ninh Bất Ngôn nhanh chóng phong tỏa kinh mạch toàn thân nàng, giơ tay thu kiếm.
“Kéo xuống đi.”
“Không, Ninh đạo quân.” Tần Uyển Uyển bị người xông lên trói tay. Nàng nhìn Ninh Bất Ngôn xoay người rời đi, hô to: “Ninh gia các người hại chết Lận Ngôn Chi, hiện giờ người ta tới tìm các người trả thù mà các người chẳng quan tâm sao?”
Động tác Ninh Bất Ngônĩkhựng lại. Y}lạnh mặt quayỳđầu: “Đừng nóiứbậy, Minh Tịnhẹchân quân nhậpấma, bị Hoaîthành chủ trảmợdưới đao, liênịquan gì Ninhỵthị ta?”
“Khôngἰliên quan sao?”ḽ
Tần Uyển Uyểnảnhìn chằm chằmἳNinh Bất Ngôn:á“Vậy tại saoìnăm đó sauỗkhi Minh Tịnhởđạo quân chết,ộYên Vô Song]thân là tỷ¹phu Lận Ngôn,Chi muốn xôngôvào Ninh thị,òvì sao lãoụtổ Ninh thịđlại trúng lời²nguyền, mà hiệnínay vì saoăNinh Văn Húc}vừa nhìn thấyïGiản Hành Chiòtrông giống LậnĩNgôn Chi đãímuốn giết y?ἱDùng một bìnhừnước để định¸tội, ngài khôngẵthấy qua loaôquá sao?”
NinhịBất Ngôn khôngỹnói. Tần UyểnứUyển tiếp tụcệthuyết phục y:ấ“Ninh Bất Ngôn,ἴnếu Tà Thầnĺthật sự hiệnừthân tại Ninh]thị, Ninh thịăngài có năngựlực ứng phóòkhông? E rằngıcả nhà tậnởdiệt, những mônfphái khác cũng²không kịp cứuềviện.”
“Dựa vàoơđâu ta phảiớtin lời mộtÎphía của cô?”ḻ
“Ta có chứngêcứ.” Tần UyểnốUyển bình tĩnhínói: “Ngài chỉõcần kéo dàiĨthời gian giúpỉta, ta cóĪthể chứng minh.”ἶ
“Làm sao chứngúminh?”
“Ta tựẩcó cách củaìta. Ninh Bất)Ngôn, ngài kéoợdài thời gianïthay ta, nếuỉta nói dối,ũcùng lắm làịngài tìm đượcồhung thủ trễḹmột chút. Nhưngđnếu những gìặta nói làĩthật, ngài và¸chúng ta hợpìtác có thểýcứu rất nhiềuἳngười.”
Ninh BấtịNgôn đứng yênìtại chỗ. Mộtẫlát sau, yĩbước tới trướcỉmặt Tần Uyển¸Uyển, ngồi xuống:İ“Trước trời tối.”ἱ
Y nhìn nàng,ḹgiọng điềm tĩnh:ờ“Ta chỉ bảoìvệ cô đếnἶtrước trời tối.”ư
“Được.”
Tần UyểnİUyển nghiến răngễchấp nhận.
Ninh BấtếNgôn vung tay,ộngười bên cạnhỉlập tức buôngđra. Ninh BấtḻNgôn đỡ TầnềUyển Uyển dậy,Їcười ôn hòa:ỡ“Cô nương chịuịthiệt rồi. Nào,ìchúng ta uốngĭtrà nói chuyện.”ỷ
“Ngài…” Tần UyểnỉUyển gian nanẳmở miệng: “Cóiphải tốc độõđổi sắc mặtfcủa ngài nhanhĺquá rồi không?”Ĩ
Ninh Bất Ngônἵkhông đáp, chỉèđỡ nàng, hípĩmắt cười, chỉótay về phíaìxe ngựa: “Côẫnương, mời?”
Tần:Uyển Uyển khôngộdám nói nhiều,ỗtheo Ninh BấtọNgôn lên xe.
NinhẳBất Ngôn cũngámời Tạ CôɨĐường lên xe.ẻY châm trà°cho hai người,ỳgiọng điệu hòaïnhã: “Chi bằngịhai vị kểộta nghe xemốhai người gặpầđược Minh Tịnhỳthần quân ởɪđâu, làm saoĭbiết được bíímật quá khứ?”ã
Nghe nói thế,ẻTần Uyển Uyểnìsuy nghĩ, đưaịmắt nhìn nhauịvới Tạ CôìĐường.
Ninh Bất Ngônũthấy bọn họữcó điều kiêngịkỵ, dứt khoátồvạch trần thânĩphận Tần UyểnưUyển: “Hay làỉcô nương bắtἲđầu nói từụthời điểm côỷvà sư phụõcô cùng biếnἰmất đi?”
“NgàiĬnhận ra ta?”ỉ
Tần Uyển Uyểnἰkinh ngạc, NinhɪBất Ngôn giơũly trà lênɨcười: “Khí chấtíquá rõ ràng.”ĩ
“Khụ.” Tần UyểnìUyển gật đầu:ì“Vậy chúng taíbắt đầu kể°từ lúc biếnũmất. Sau khiïbiến mất, chúngòta bước vàoêmột ngôi mộẫlớn, nhìn thấyἱcuộc đời chủạmộ trên bícháhọa ở đó.”ợ
Tần Uyển Uyểnḹkể lại cuộcơđời Lận NgônằChi. Ninh BấtỉNgôn vừa hoếkhan, vừa imìlặng lắng nghe.
Đợiậsắp tới Ninhỏphủ, Ninh BấtìNgôn mới ngẩngầđầu nói: “Vậyếlàm sao cácỉngười gặp đượcİMinh Tịnh chânắquân?”
“Lúc đóĩchúng ta điìvào mộ chính,ɪnhìn thấy mộtİcỗ quan tài,ỉquan tài trongârỗng.” Tần UyểnỷUyển kể sốngồđộng như thật:ẳ“Sau đó, chúngẩta nghe thấyầtiếng bước chân,îsư phụ ta‹nói với mọiịngười, mau trốnớđi! Ta lậpîtức trốn dướiïgiường.”
“Ta trốnịphía sau gương.”ổTạ Cô Đườngọbổ sung, tăngẻthêm tính chân)thật.
“Tiếp đó, chúngứta nhìn thấyơhắn đi vào.ắHắn hơi điênấloạn, luôn miệngἷnói đợi hắnúkhôi phục sứcàmạnh sẽ trởứvề báo thù,}hắn muốn giết:sạch các người!ÏLa hét mộtứhồi, hắn bỏĨđi, chúng taờchạy ra.”
Nóiĺxong, Tần Uyển}Uyển quay đầuữnhìn Ninh BấtĭNgôn, nói lờiòthắm thiết: “Ninhẻđạo trưởng, ngàiùxem thật ra,mặt của sưụphụ ta vàĩta đều làổbiến ra, chúngằta chẳng cóḽchút quan hệ{gì với LậnĩNgôn Chi. Mụcĩtiêu của chúngỹta là NgọcḻLinh Lung, khôngócó lý doẵgì giết lãoļtổ nhà ngài.ỉCho nên lầnìnày còn cóḷkhả năng làìvì chúng ta°có thể cứu}ông ấy, hungảthủ mới chủồđộng giết lão°tổ, giá họaĮcho chúng ta.”Í
Ninh Bất Ngôn[nghe vậy, gậtỷđầu. Y ngướcờlên nhìn TạìCô Đường: “Vậyứcô nói xem,Minh Tịnh đạoêquân đội phátíquan gì?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, đang định mở miệng đáp, Ninh Bất Ngôn đã giơ tay lên ngăn Tần Uyển Uyển, chỉ vào Tạ Cô Đường: “Cậu truyền âm nói cho ta biết.”
“Ngay cả cơ hội cướp mà các người cũng không cho ta sao?”
“Cũng không có?”
Đây là muốn thử hai người bọn họ nói thật hay giả.
Xong, Ninh Bất Ngôn quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô cũng truyền âm.”
Xong, Ninh Bất Ngôn quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô cũng truyền âm.”
Ninh Bất Ngôn vừa đi, Tần Uyển Uyển đã vội hỏi Tạ Cô Đường: “Lúc nãy, huynh trả lời cái gì?”
Ba người trở lại Ninh phủ. Ninh Bất Ngôn sắp xếp hai người vào phòng chứa củi rồi trở về bẩm báo Ninh Văn Húc.
Đây là muốn thử hai người bọn họ nói thật hay giả.
Nàng vuốt tóc, ngượng ngùng tiếp lời: “Hi vọng đúng như huynh nói, y có thể thông minh một chút, mau chóng tìm được thuốc. Ở không nhàm chán, chúng ta đánh bài đi.”
Tần Uyển Uyển chấn kinh nhìn y, đột nhiên tràn ngập tò mò đối với môn phải Thiên Kiếm Tông này.
Tần Uyển Uyển hơi căng thẳng, siết chặt tay áo, nhớ đến Lận Ngôn Chi trong bức họa, đáp: “Quan hoa sen ngọc bích.”
Rốt cuộc Tông môn thế nào mới có thể dạy ra nhân tài như Tạ Cô Đường vậy?
Nói xong, nàng nhìn chằm chằm Ninh Bất Ngôn. Ninh Bất Ngôn nghe hai người truyền âm, gật đầu: “Ta sẽ sắp xếp hai người tới phòng giam nghỉ ngơi trước, các người chờ đợi đi.”
Lúc Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đang đánh bài lá cây trong phòng chứa củi đến hăng máu, Giản Hành Chi đá văng cửa hiệu thuốc thứ mười ba, vỗ phương thuốc Thúy Lục viết cho y lên bàn, hung dữ hỏi: “Có cỏ hỏa thiệt(*) không?”
“Tiền bối không đủ thông minh…” Tạ Cô Đường lắc đầu: “Chỉ với muội thôi.”
“Ồ, dược liệu này của ngài đều là phương thuốc dùng để kiểm tra ma chủng năm đó.” Chưởng quầy nhìn phương thuốc, cảm khái: “Hiện giờ ma chúng đã biến mất nhiều năm, không có bao nhiêu chợ bán. Mỗi năm, khách hàng ấy đều mua một đống, còn đòi luôn cả rễ. Không có ai chuyên nuôi trồng, mọi người đều lên núi đào, ngay cả rễ cũng đào gần một hai trăm năm, làm gì còn nữa?”
Ba người trở lại Ninh phủ. Ninh Bất Ngôn sắp xếp hai người vào phòng chứa củi rồi trở về bẩm báo Ninh Văn Húc.
Tần Uyển Uyển nghe vậy không khỏi ngây người.
Thúy Lục đứng tựa cột nhà ở cửa khảy móng tay, khinh thường cùng ăn cướp với Giản Hành Chi. Thấy Giản Hành Chi đi ra, nàng ta ngẩng đầu hỏi: “Có không?”
Ninh Bất Ngôn vừa đi, Tần Uyển Uyển đã vội hỏi Tạ Cô Đường: “Lúc nãy, huynh trả lời cái gì?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, đang định mở miệng đáp, Ninh Bất Ngôn đã giơ tay lên ngăn Tần Uyển Uyển, chỉ vào Tạ Cô Đường: “Cậu truyền âm nói cho ta biết.”
“Quan hoa sen ngọc bích.”
Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, chỉ đành tìm manh mối duy nhất. Chưởng quầy duy trì nụ cười: “Thân phận của khách hàng, sao ta có thể…”
Tạ Cô Đường đáp. Tần Uyển Uyển thở phào, nàng vui vẻ hỏi: “Sao huynh biết?”
Nói xong, nàng nhìn chằm chằm Ninh Bất Ngôn. Ninh Bất Ngôn nghe hai người truyền âm, gật đầu: “Ta sẽ sắp xếp hai người tới phòng giam nghỉ ngơi trước, các người chờ đợi đi.”
“Tìm y đi!”
“Muội muốn trả lời cùng đáp án với ta, đương nhiên sẽ nói ra chuyện mà ta biết. Ta chưa từng gặp Lận Ngôn Chi, lần gặp duy nhất là trên bức bích họa, trên bình họa, hắn đội quan hoa sen ngọc bích.”
(*) Hỏa thiệt: ngọn lửa
Tạ Cô Đường đáp. Tần Uyển Uyển thở phào, nàng vui vẻ hỏi: “Sao huynh biết?”
“Tạ đại ca, huynh thật thông minh! Ta dẫn theo huynh là đúng!”
“Không có.” Giản Hành Chi khó chịu đáp: “Những thuốc này đều bị Yên Vô Song tìm người đào tuyệt chủng rồi.”
Tần Uyển Uyển nghe thấy khả năng lý giải cấp cao kiểu này, cảm động vô cùng, đã lâu rồi nàng không gặp người thông minh như vậy.
“Xin lỗi khách quan….” Chưởng quầy giữ vững nụ cười: “Không có.”
“Giản Hành Chi có hơn một nửa của huynh thì tốt rồi!”
Tần Uyển Uyển lấy một bộ bài cây từ trong túi Càn Khôn ra, ngước mắt nhìn Tạ Cô Đường: “Huynh biết không?”
“Tiền bối tâm sáng như gương…” Tạ Cô Đường mỉm cười: “Chỉ là không biểu hiện ra nhiều thôi.”
“Ấy chớ…” Tần Uyển Uyển lập tức ngừng sự tán dương của Tạ Cô Đường đối với y: “Y đối với huynh là trong mắt fan nam hoá Tây Thi. Y thật sự…” Tần Uyển Uyển tìm từ ngữ uyển chuyển một chút: “Không đủ thông minh.”
“Ấy chớ…” Tần Uyển Uyển lập tức ngừng sự tán dương của Tạ Cô Đường đối với y: “Y đối với huynh là trong mắt fan nam hoá Tây Thi. Y thật sự…” Tần Uyển Uyển tìm từ ngữ uyển chuyển một chút: “Không đủ thông minh.”
“Tạ đại ca, huynh thật thông minh! Ta dẫn theo huynh là đúng!”
“Tiền bối không đủ thông minh…” Tạ Cô Đường lắc đầu: “Chỉ với muội thôi.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy không khỏi ngây người.
“Giản Hành Chi có hơn một nửa của huynh thì tốt rồi!”
Nàng vuốt tóc, ngượng ngùng tiếp lời: “Hi vọng đúng như huynh nói, y có thể thông minh một chút, mau chóng tìm được thuốc. Ở không nhàm chán, chúng ta đánh bài đi.”
“Quan hoa sen ngọc bích.”
Giản Hành Chi chấn kinh, chưởng quầy gật đầu: “Đúng vậy, hai trăm năm nay luôn có người ra giá cao thu mua dược liệu trên phương thuốc của ngài. Loại dược liệu này đều bị đào đến tuyệt chủng khắp Hoang Thành, bây giờ không mua được nữa.”
Y vốn nghĩ nếu cửa tiệm không đưa thì cưỡng chế, nhưng hiện giờ y đã hỏi mười ba hiệu thuốc, vấn đề không phải đưa hay không đưa, mà là có hay không có.
Tần Uyển Uyển lấy một bộ bài cây từ trong túi Càn Khôn ra, ngước mắt nhìn Tạ Cô Đường: “Huynh biết không?”
“Biết.”
Tạ Cô Đường mỉm cười, cầm bài lên, lưu loát xào bài giống như người chia bài ở sòng bạc.
“Biết.”
Thúy Lục ngây người, lập tức phẫn nộ: “Ta đã bảo sao y lại hám tài như thế, lãng phí tiền của Sơn trang Cự Kiếm thế sao?”
Tần Uyển Uyển chấn kinh nhìn y, đột nhiên tràn ngập tò mò đối với môn phải Thiên Kiếm Tông này.
Rốt cuộc Tông môn thế nào mới có thể dạy ra nhân tài như Tạ Cô Đường vậy?
Giản Hành Chi suy sụp.
Lúc Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đang đánh bài lá cây trong phòng chứa củi đến hăng máu, Giản Hành Chi đá văng cửa hiệu thuốc thứ mười ba, vỗ phương thuốc Thúy Lục viết cho y lên bàn, hung dữ hỏi: “Có cỏ hỏa thiệt(*) không?”
“Khách hàng các người là ai?”
Rốt cuộc Tông môn thế nào mới có thể dạy ra nhân tài như Tạ Cô Đường vậy?“Không có.” Giản Hành Chi khó chịu đáp: “Những thuốc này đều bị Yên Vô Song tìm người đào tuyệt chủng rồi.”“Tìm y đi!”(*) Hỏa thiệt: ngọn lửa
(*) Hỏa thiệt: ngọn lửa
“Xin lỗi khách quan….” Chưởng quầy giữ vững nụ cười: “Không có.”
“Trứng kim ngân thì sao?”
“Trứng kim ngân thì sao?”
“Cũng không có?”
Tần Uyển Uyển nghe thấy khả năng lý giải cấp cao kiểu này, cảm động vô cùng, đã lâu rồi nàng không gặp người thông minh như vậy.
“Quả bạch xà thì sao?”
“Khách quan.” Chưởng quầy nhìn phương thuốc trên tay y: “Thuốc ngài muốn đã bán đến tuyệt chủng lâu rồi.”
Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đã kề kiếm lên cổ ông ta. Chưởng quầy khựng lại, vội vàng đáp: “Đương nhiên ta có thể nói cho ngài.”
“Tuyệt chủng?”
Giản Hành Chi chấn kinh, chưởng quầy gật đầu: “Đúng vậy, hai trăm năm nay luôn có người ra giá cao thu mua dược liệu trên phương thuốc của ngài. Loại dược liệu này đều bị đào đến tuyệt chủng khắp Hoang Thành, bây giờ không mua được nữa.”
Giản Hành Chi rút kiếm, xoay người xông ra ngoài.
“Ngay cả cơ hội cướp mà các người cũng không cho ta sao?”
Giản Hành Chi suy sụp.
“Muội muốn trả lời cùng đáp án với ta, đương nhiên sẽ nói ra chuyện mà ta biết. Ta chưa từng gặp Lận Ngôn Chi, lần gặp duy nhất là trên bức bích họa, trên bình họa, hắn đội quan hoa sen ngọc bích.”
Y vốn nghĩ nếu cửa tiệm không đưa thì cưỡng chế, nhưng hiện giờ y đã hỏi mười ba hiệu thuốc, vấn đề không phải đưa hay không đưa, mà là có hay không có.
Hoá ra nhiều năm qua, những dược liệu này đều bị đào sạch sao?!
“Ồ, dược liệu này của ngài đều là phương thuốc dùng để kiểm tra ma chủng năm đó.” Chưởng quầy nhìn phương thuốc, cảm khái: “Hiện giờ ma chúng đã biến mất nhiều năm, không có bao nhiêu chợ bán. Mỗi năm, khách hàng ấy đều mua một đống, còn đòi luôn cả rễ. Không có ai chuyên nuôi trồng, mọi người đều lên núi đào, ngay cả rễ cũng đào gần một hai trăm năm, làm gì còn nữa?”
“Ai?”
“Khách hàng các người là ai?”
Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, chỉ đành tìm manh mối duy nhất. Chưởng quầy duy trì nụ cười: “Thân phận của khách hàng, sao ta có thể…”
Hoá ra nhiều năm qua, những dược liệu này đều bị đào sạch sao?!
Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đã kề kiếm lên cổ ông ta. Chưởng quầy khựng lại, vội vàng đáp: “Đương nhiên ta có thể nói cho ngài.”
“Ai?”
Tạ Cô Đường mỉm cười, cầm bài lên, lưu loát xào bài giống như người chia bài ở sòng bạc.
“Yên Vô Song.”
“Tiền bối tâm sáng như gương…” Tạ Cô Đường mỉm cười: “Chỉ là không biểu hiện ra nhiều thôi.”
“Tên khốn!!!”
Giản Hành Chi rút kiếm, xoay người xông ra ngoài.
Thúy Lục đứng tựa cột nhà ở cửa khảy móng tay, khinh thường cùng ăn cướp với Giản Hành Chi. Thấy Giản Hành Chi đi ra, nàng ta ngẩng đầu hỏi: “Có không?”
“Không có.” Giản Hành Chi khó chịu đáp: “Những thuốc này đều bị Yên Vô Song tìm người đào tuyệt chủng rồi.”
Thúy Lục ngây người, lập tức phẫn nộ: “Ta đã bảo sao y lại hám tài như thế, lãng phí tiền của Sơn trang Cự Kiếm thế sao?”
“Yên Vô Song.”
“Tìm y đi!”
Có vẻ Yên Vô Song biết thêm gì đó nữa.
ỏ :>>> chàng chỉ ngu nger với mình muội thôi :> ngọt quáaa