Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 74 (1)

Chương 74 (1)

Không có kiếm tu vứt bỏ kiếm của mình

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

“Cô là ai?”

Ninh Bất Ngôn nhíu mày. Tần Uyển Uyển đã đổi gương mặt trong mộ, bèn  bịa luôn danh xưng: “Ta là Tịch Sơn nữ quân, Miêu Thúy Hoa(*).”

(*) Tên một bộ phim hài của TVB, sản xuất 1997, nói về cô gái tên Miêu Thúy Hoa.

“Chưa từng nghe.”

Ninh Bất Ngôn nhanh chóng phong tỏa kinh mạch toàn thân nàng, giơ tay thu kiếm.

“Kéo xuống đi.”

“Không, Ninh đạo quân.” Tần Uyển Uyển bị người xông lên trói tay. Nàng nhìn Ninh Bất Ngôn xoay người rời đi, hô to: “Ninh gia các người hại chết Lận Ngôn Chi, hiện giờ người ta tới tìm các người trả thù mà các người chẳng quan tâm sao?”

Đng tác Ninh Bt Ngônĩkhng li. Y}lnh mt quayđu: “Đng nóiby, Minh Tnhchân quân nhpma, b Hoaîthành ch trmdưi đao, liênquan gì Ninhth ta?”

Khôngliên quan sao?”

Tn Uyn Uynnhìn chm chmNinh Bt Ngôn:áVy ti saoìnăm đó saukhi Minh Tnhđo quân chết,Yên Vô Song]thân là t¹phu Ln Ngôn,Chi mun xôngôvào Ninh th,òvì sao lãot Ninh thđli trúng li²nguyn, mà hinínay vì saoăNinh Văn Húc}va nhìn thyïGin Hành Chiòtrông ging LnĩNgôn Chi đãímun giết y?Dùng mt bìnhnưc đ đnh¸ti, ngài khôngthy qua loaôquá sao?”

NinhBt Ngôn khôngnói. Tn UynUyn tiếp tcthuyết phc y:“Ninh Bt Ngôn,nếu Tà Thnĺtht s hinthân ti Ninh]th, Ninh thăngài có nănglc ng phóòkhông? E rngıc nhà tndit, nhng mônfphái khác cũng²không kp cuvin.”

“Da vàoơđâu ta phitin li mtÎphía ca cô?”

“Ta có chngêc.” Tn UynUyn bình tĩnhínói: “Ngài chõcn kéo dàiĨthi gian giúpta, ta cóĪth chng minh.”

Làm sao chngúminh?”

“Ta tcó cách caìta. Ninh Bt)Ngôn, ngài kéodài thi gianïthay ta, nếuta nói di,ũcùng lm làngài tìm đưchung th trmt chút. Nhưngđnếu nhng gìta nói làĩtht, ngài và¸chúng ta hpìtác có thýcu rt nhiungưi.”

Ninh BtNgôn đng yênìti ch. Mtlát sau, yĩbưc ti trưcmt Tn Uyn¸Uyn, ngi xung:İTrưc tri ti.”

Y nhìn nàng,ging đim tĩnh:“Ta ch boìv cô đếntrưc tri ti.”ư

Đưc.”

Tn UynİUyn nghiến răngchp nhn.

Ninh BtếNgôn vung tay,ngưi bên cnhlp tc buôngđra. Ninh BtNgôn đ TnUyn Uyn dy,Їcưi ôn hòa:“Cô nương chuthit ri. Nào,ìchúng ta ungĭtrà nói chuyn.”

“Ngài… Tn UynUyn gian nanm ming: “Cóiphi tc đõđi sc mtfca ngài nhanhĺquá ri không?”Ĩ

Ninh Bt Ngônkhông đáp, chèđ nàng, hípĩmt cưi, chótay v phíaìxe nga: “Cônương, mi?”

Tn:Uyn Uyn khôngdám nói nhiu,theo Ninh BtNgôn lên xe.

NinhBt Ngôn cũngámi T CôɨĐưng lên xe.Y châm trà°cho hai ngưi,ging điu hòaïnhã: “Chi bnghai v kta nghe xemhai ngưi gpđưc Minh Tnhthn quân ɪđâu, làm saoĭbiết đưc bíímt quá kh?”ã

Nghe nói thế,Tn Uyn Uynìsuy nghĩ, đưamt nhìn nhauvi T CôìĐưng.

Ninh Bt Ngônũthy bn hcó điu kiêngk, dt khoátvch trn thânĩphn Tn UynưUyn: “Hay làcô nương btđu nói tthi đim côvà sư phõcô cùng biếnmt đi?”

“NgàiĬnhn ra ta?”

Tn Uyn Uynkinh ngc, NinhɪBt Ngôn giơũly trà lênɨcưi: “Khí chtíquá rõ ràng.”ĩ

Kh.” Tn UynìUyn gt đu:ìVy chúng taíbt đu k°t lúc biếnũmt. Sau khiïbiến mt, chúngòta bưc vàoêmt ngôi mln, nhìn thycuc đi chm trên bícháha đó.”

Tn Uyn Uynk li cucơđi Ln NgônChi. Ninh BtNgôn va hoếkhan, va imìlng lng nghe.

Đisp ti Ninhph, Ninh BtìNgôn mi ngngđu nói: “Vyếlàm sao cácngưi gp đưcİMinh Tnh chânquân?”

Lúc đóĩchúng ta điìvào m chính,ɪnhìn thy mtİc quan tài,quan tài trongârng.” Tn UynUyn k sngđng như tht:“Sau đó, chúngta nghe thytiếng bưc chân,îsư ph tanói vi mingưi, mau trnđi! Ta lpîtc trn dưiïgiưng.”

“Ta trnphía sau gương.”T Cô Đưngb sung, tăngthêm tính chân)tht.

“Tiếp đó, chúngta nhìn thyơhn đi vào.Hn hơi điênlon, luôn mingnói đi hnúkhôi phc scàmnh s trv báo thù,}hn mun giết:sch các ngưi!ÏLa hét mthi, hn bĨđi, chúng tachy ra.”

Nóiĺxong, Tn Uyn}Uyn quay đunhìn Ninh BtĭNgôn, nói liòthm thiết: “Ninhđo trưng, ngàiùxem tht ra,mt ca sưph ta vàĩta đu làbiến ra, chúngta chng cóchút quan h{gì vi LnĩNgôn Chi. Mcĩtiêu ca chúngta là NgcLinh Lung, khôngócó lý dogì giết lãoļt nhà ngài.Cho nên lnìnày còn cókh năng làìvì chúng ta°có th cu}ông y, hungth mi chđng giết lão°t, giá haĮcho chúng ta.”Í

Ninh Bt Ngôn[nghe vy, gtđu. Y ngưclên nhìn TìCô Đưng: “Vycô nói xem,Minh Tnh đoêquân đi phátíquan gì?”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, đang định mở miệng đáp, Ninh Bất Ngôn đã giơ tay lên ngăn Tần Uyển Uyển, chỉ vào Tạ Cô Đường: “Cậu truyền âm nói cho ta biết.”

“Ngay cả cơ hội cướp mà các người cũng không cho ta sao?”

“Cũng không có?”

Đây là muốn thử hai người bọn họ nói thật hay giả.

Xong, Ninh Bất Ngôn quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô cũng truyền âm.”

Xong, Ninh Bất Ngôn quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô cũng truyền âm.”

Ninh Bất Ngôn vừa đi, Tần Uyển Uyển đã vội hỏi Tạ Cô Đường: “Lúc nãy, huynh trả lời cái gì?”

Ba người trở lại Ninh phủ. Ninh Bất Ngôn sắp xếp hai người vào phòng chứa củi rồi trở về bẩm báo Ninh Văn Húc.

Đây là muốn thử hai người bọn họ nói thật hay giả.

Nàng vuốt tóc, ngượng ngùng tiếp lời: “Hi vọng đúng như huynh nói, y có thể thông minh một chút, mau chóng tìm được thuốc. Ở không nhàm chán, chúng ta đánh bài đi.”

Tần Uyển Uyển chấn kinh nhìn y, đột nhiên tràn ngập tò mò đối với môn phải Thiên Kiếm Tông này.

Tần Uyển Uyển hơi căng thẳng, siết chặt tay áo, nhớ đến Lận Ngôn Chi trong bức họa, đáp: “Quan hoa sen ngọc bích.”

Rốt cuộc Tông môn thế nào mới có thể dạy ra nhân tài như Tạ Cô Đường vậy?

Nói xong, nàng nhìn chằm chằm Ninh Bất Ngôn. Ninh Bất Ngôn nghe hai người truyền âm, gật đầu: “Ta sẽ sắp xếp hai người tới phòng giam nghỉ ngơi trước, các người chờ đợi đi.”

Lúc Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đang đánh bài lá cây trong phòng chứa củi đến hăng máu, Giản Hành Chi đá văng cửa hiệu thuốc thứ mười ba, vỗ phương thuốc Thúy Lục viết cho y lên bàn, hung dữ hỏi: “Có cỏ hỏa thiệt(*) không?”

“Tiền bối không đủ thông minh…” Tạ Cô Đường lắc đầu: “Chỉ với muội thôi.”

“Ồ, dược liệu này của ngài đều là phương thuốc dùng để kiểm tra ma chủng năm đó.” Chưởng quầy nhìn phương thuốc, cảm khái: “Hiện giờ ma chúng đã biến mất nhiều năm, không có bao nhiêu chợ bán. Mỗi năm, khách hàng ấy đều mua một đống, còn đòi luôn cả rễ. Không có ai chuyên nuôi trồng, mọi người đều lên núi đào, ngay cả rễ cũng đào gần một hai trăm năm, làm gì còn nữa?”

Ba người trở lại Ninh phủ. Ninh Bất Ngôn sắp xếp hai người vào phòng chứa củi rồi trở về bẩm báo Ninh Văn Húc.

Tần Uyển Uyển nghe vậy không khỏi ngây người.

Thúy Lục đứng tựa cột nhà ở cửa khảy móng tay, khinh thường cùng ăn cướp với Giản Hành Chi. Thấy Giản Hành Chi đi ra, nàng ta ngẩng đầu hỏi: “Có không?”

Ninh Bất Ngôn vừa đi, Tần Uyển Uyển đã vội hỏi Tạ Cô Đường: “Lúc nãy, huynh trả lời cái gì?”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, đang định mở miệng đáp, Ninh Bất Ngôn đã giơ tay lên ngăn Tần Uyển Uyển, chỉ vào Tạ Cô Đường: “Cậu truyền âm nói cho ta biết.”

“Quan hoa sen ngọc bích.”

Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, chỉ đành tìm manh mối duy nhất. Chưởng quầy duy trì nụ cười: “Thân phận của khách hàng, sao ta có thể…”

Tạ Cô Đường đáp. Tần Uyển Uyển thở phào, nàng vui vẻ hỏi: “Sao huynh biết?”

Nói xong, nàng nhìn chằm chằm Ninh Bất Ngôn. Ninh Bất Ngôn nghe hai người truyền âm, gật đầu: “Ta sẽ sắp xếp hai người tới phòng giam nghỉ ngơi trước, các người chờ đợi đi.”

“Tìm y đi!”

“Muội muốn trả lời cùng đáp án với ta, đương nhiên sẽ nói ra chuyện mà ta biết. Ta chưa từng gặp Lận Ngôn Chi, lần gặp duy nhất là trên bức bích họa, trên bình họa, hắn đội quan hoa sen ngọc bích.”

(*) Hỏa thiệt: ngọn lửa

Tạ Cô Đường đáp. Tần Uyển Uyển thở phào, nàng vui vẻ hỏi: “Sao huynh biết?”

“Tạ đại ca, huynh thật thông minh! Ta dẫn theo huynh là đúng!”

“Không có.” Giản Hành Chi khó chịu đáp: “Những thuốc này đều bị Yên Vô Song tìm người đào tuyệt chủng rồi.”

Tần Uyển Uyển nghe thấy khả năng lý giải cấp cao kiểu này, cảm động vô cùng, đã lâu rồi nàng không gặp người thông minh như vậy.

“Xin lỗi khách quan….” Chưởng quầy giữ vững nụ cười: “Không có.”

“Giản Hành Chi có hơn một nửa của huynh thì tốt rồi!”

Tần Uyển Uyển lấy một bộ bài cây từ trong túi Càn Khôn ra, ngước mắt nhìn Tạ Cô Đường: “Huynh biết không?”

“Tiền bối tâm sáng như gương…” Tạ Cô Đường mỉm cười: “Chỉ là không biểu hiện ra nhiều thôi.”

“Ấy chớ…” Tần Uyển Uyển lập tức ngừng sự tán dương của Tạ Cô Đường đối với y: “Y đối với huynh là trong mắt fan nam hoá Tây Thi. Y thật sự…” Tần Uyển Uyển tìm từ ngữ uyển chuyển một chút: “Không đủ thông minh.”

“Ấy chớ…” Tần Uyển Uyển lập tức ngừng sự tán dương của Tạ Cô Đường đối với y: “Y đối với huynh là trong mắt fan nam hoá Tây Thi. Y thật sự…” Tần Uyển Uyển tìm từ ngữ uyển chuyển một chút: “Không đủ thông minh.”

“Tạ đại ca, huynh thật thông minh! Ta dẫn theo huynh là đúng!”

“Tiền bối không đủ thông minh…” Tạ Cô Đường lắc đầu: “Chỉ với muội thôi.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy không khỏi ngây người.

“Giản Hành Chi có hơn một nửa của huynh thì tốt rồi!”

Nàng vuốt tóc, ngượng ngùng tiếp lời: “Hi vọng đúng như huynh nói, y có thể thông minh một chút, mau chóng tìm được thuốc. Ở không nhàm chán, chúng ta đánh bài đi.”

“Quan hoa sen ngọc bích.”

Giản Hành Chi chấn kinh, chưởng quầy gật đầu: “Đúng vậy, hai trăm năm nay luôn có người ra giá cao thu mua dược liệu trên phương thuốc của ngài. Loại dược liệu này đều bị đào đến tuyệt chủng khắp Hoang Thành, bây giờ không mua được nữa.”

Y vốn nghĩ nếu cửa tiệm không đưa thì cưỡng chế, nhưng hiện giờ y đã hỏi mười ba hiệu thuốc, vấn đề không phải đưa hay không đưa, mà là có hay không có.

Tần Uyển Uyển lấy một bộ bài cây từ trong túi Càn Khôn ra, ngước mắt nhìn Tạ Cô Đường: “Huynh biết không?”

“Biết.”

Tạ Cô Đường mỉm cười, cầm bài lên, lưu loát xào bài giống như người chia bài ở sòng bạc.

“Biết.”

Thúy Lục ngây người, lập tức phẫn nộ: “Ta đã bảo sao y lại hám tài như thế, lãng phí tiền của Sơn trang Cự Kiếm thế sao?”

Tần Uyển Uyển chấn kinh nhìn y, đột nhiên tràn ngập tò mò đối với môn phải Thiên Kiếm Tông này.

Rốt cuộc Tông môn thế nào mới có thể dạy ra nhân tài như Tạ Cô Đường vậy?

Giản Hành Chi suy sụp.

Lúc Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đang đánh bài lá cây trong phòng chứa củi đến hăng máu, Giản Hành Chi đá văng cửa hiệu thuốc thứ mười ba, vỗ phương thuốc Thúy Lục viết cho y lên bàn, hung dữ hỏi: “Có cỏ hỏa thiệt(*) không?”

“Khách hàng các người là ai?”

Rốt cuộc Tông môn thế nào mới có thể dạy ra nhân tài như Tạ Cô Đường vậy?“Không có.” Giản Hành Chi khó chịu đáp: “Những thuốc này đều bị Yên Vô Song tìm người đào tuyệt chủng rồi.”“Tìm y đi!”(*) Hỏa thiệt: ngọn lửa

(*) Hỏa thiệt: ngọn lửa

“Xin lỗi khách quan….” Chưởng quầy giữ vững nụ cười: “Không có.”

“Trứng kim ngân thì sao?”

“Trứng kim ngân thì sao?”

“Cũng không có?”

Tần Uyển Uyển nghe thấy khả năng lý giải cấp cao kiểu này, cảm động vô cùng, đã lâu rồi nàng không gặp người thông minh như vậy.

“Quả bạch xà thì sao?”

“Khách quan.” Chưởng quầy nhìn phương thuốc trên tay y: “Thuốc ngài muốn đã bán đến tuyệt chủng lâu rồi.”

Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đã kề kiếm lên cổ ông ta. Chưởng quầy khựng lại, vội vàng đáp: “Đương nhiên ta có thể nói cho ngài.”

“Tuyệt chủng?”

Giản Hành Chi chấn kinh, chưởng quầy gật đầu: “Đúng vậy, hai trăm năm nay luôn có người ra giá cao thu mua dược liệu trên phương thuốc của ngài. Loại dược liệu này đều bị đào đến tuyệt chủng khắp Hoang Thành, bây giờ không mua được nữa.”

Giản Hành Chi rút kiếm, xoay người xông ra ngoài.

“Ngay cả cơ hội cướp mà các người cũng không cho ta sao?”

Giản Hành Chi suy sụp.

“Muội muốn trả lời cùng đáp án với ta, đương nhiên sẽ nói ra chuyện mà ta biết. Ta chưa từng gặp Lận Ngôn Chi, lần gặp duy nhất là trên bức bích họa, trên bình họa, hắn đội quan hoa sen ngọc bích.”

Y vốn nghĩ nếu cửa tiệm không đưa thì cưỡng chế, nhưng hiện giờ y đã hỏi mười ba hiệu thuốc, vấn đề không phải đưa hay không đưa, mà là có hay không có.

Hoá ra nhiều năm qua, những dược liệu này đều bị đào sạch sao?!

“Ồ, dược liệu này của ngài đều là phương thuốc dùng để kiểm tra ma chủng năm đó.” Chưởng quầy nhìn phương thuốc, cảm khái: “Hiện giờ ma chúng đã biến mất nhiều năm, không có bao nhiêu chợ bán. Mỗi năm, khách hàng ấy đều mua một đống, còn đòi luôn cả rễ. Không có ai chuyên nuôi trồng, mọi người đều lên núi đào, ngay cả rễ cũng đào gần một hai trăm năm, làm gì còn nữa?”

“Ai?”

“Khách hàng các người là ai?”

Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, chỉ đành tìm manh mối duy nhất. Chưởng quầy duy trì nụ cười: “Thân phận của khách hàng, sao ta có thể…”

Hoá ra nhiều năm qua, những dược liệu này đều bị đào sạch sao?!

Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đã kề kiếm lên cổ ông ta. Chưởng quầy khựng lại, vội vàng đáp: “Đương nhiên ta có thể nói cho ngài.”

“Ai?”

Tạ Cô Đường mỉm cười, cầm bài lên, lưu loát xào bài giống như người chia bài ở sòng bạc.

“Yên Vô Song.”

“Tiền bối tâm sáng như gương…” Tạ Cô Đường mỉm cười: “Chỉ là không biểu hiện ra nhiều thôi.”

“Tên khốn!!!”

Giản Hành Chi rút kiếm, xoay người xông ra ngoài.

Thúy Lục đứng tựa cột nhà ở cửa khảy móng tay, khinh thường cùng ăn cướp với Giản Hành Chi. Thấy Giản Hành Chi đi ra, nàng ta ngẩng đầu hỏi: “Có không?”

“Không có.” Giản Hành Chi khó chịu đáp: “Những thuốc này đều bị Yên Vô Song tìm người đào tuyệt chủng rồi.”

Thúy Lục ngây người, lập tức phẫn nộ: “Ta đã bảo sao y lại hám tài như thế, lãng phí tiền của Sơn trang Cự Kiếm thế sao?”

“Yên Vô Song.”

“Tìm y đi!”

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

2 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Có vẻ Yên Vô Song biết thêm gì đó nữa.

thuhi2
thuhi2
1 Năm Cách đây

ỏ :>>> chàng chỉ ngu nger với mình muội thôi :> ngọt quáaa

2
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!