Chương 74 (2)
Không có kiếm tu vứt bỏ kiếm của mình
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giản Hành Chi cầm kiếm chạy tới ngôi miếu đổ nát mà Sơn trang Cự Kiếm tập hợp.
Thúy Lục đi theo y. Hai người hùng hổ chạy tới trước cửa miếu, Giản Hành Chi đá văng cổng: “Yên Vô Song!”
Trong miếu không có người nào khác, một mình Yên Vô Song ngồi trong sân. Dường như y đã sớm đoán được Giản Hành Chi sắp đến đây, trên bàn đặt một bầu rượu và hai cái chung.
Sắc trời càng tối, như có mưa nhỏ. Yên Vô Song quay đầu nhìn sang: “Ồ, tới rồi?”
“Cô đi lục soát nhà.”
Giản Hành Chi căn dặnổThúy Lục, tự)mình bước lênẩngồi đối diệnïYên Vô Song.ẽYên Vô Songỉnhìn Thúy Lụcỏxông vào gianạtrong, chỉ nói:ị“Đừng làm lungítung, đồ đạcúlộn xộn lạiặphải sắp xếpắnữa, có đạofđức chút đi.”Î
“Ngôi miếu ráchõnày của ngươiìcó đập nátἵcũng chẳng khácĩbiệt.”
Giản HànhĬChi cười nhạo:ẩ“Còn nói lộn(xộn cái gì?”ì
“Không thể nóiĬthế được.” YêniVô Song mỉmọcười, rót rượuỗcho Giản HànhấChi, đẩy tớiítrước mặt y:ḻ“Ổ chó cũngflà ổ. Nhà,úđương nhiên phảiẽsắp xếp ngănĩnắp.”
Nói xong,ỡYên Vô Songựngước mắt nhìn¸y, mỉm cười:ẵ“Đây là lờiửHuy Hà nóiἳvới ta.”
GiảnĩHành Chi khôngịlên tiếng. YênỉVô Song mangĭtheo chút ônờhòa: “Năm đóătrước khi taḷgặp Huy Hà,ấta sống nhưìchó hoang giốngọngươi nói. Taḹkhông biết sắpừxếp phòng ốc,ịkhông biết phảiởmặc y phụcĩsạch sẽ, cũngỉkhông biết thứcợăn phải phốiἱvới đĩa gì.ĩMỗi ngày đềuÍđánh nhau, cảmỡthấy đây làếchuyện quan trọngỉnhất cuộc đời.”I
“Ồ, ta cũngĭvậy.”
Giản HànhíChi gật đầu,đYên Vô Songềbưng chung rượuớlên: “Uống mộtìchung?”
Giản HànhòChi thoải mái°bưng chung lên,ẹYên Vô Songìcụng ly vớiἶy, giọng điềmẹtĩnh: “Về sauįcó một ngày,ἰta bị người[ta đánh gãyọtay. Sư đệờép ta điĨy quán, taânghĩ gãy tayởthôi mà, cóỵcái gì đểÏtrị. Kết quảỉsau khi taḹđi, gặp đượcíHuy Hà, nàngínghiêm túc băngậbó cho ta,ľbăng xong cònỗthắt cho taẵmột cái nơịbướm. Lúc đó,ắlần đầu tiênἲta cảm thấyộthì ra cuộc[sống có thểıtrải qua nhưïvậy. Vì thếìta đánh lộnêmỗi ngày, sứtễđầu mẻ tránĩđến y quánêtìm nàng. Kiênơtrì rất lâu…”íYên Vô Songămỉm cười, uốngĬmột hớp rượu:ị“Nàng trở thànhἵnương tử củaòta.”
“Khi đó,ịta là thanhứniên kiệt xuấtọnhất Hoang Thành,ỗNinh Bất NgônĨđều là bạiítướng dưới tay¸ta. Nàng làĩy tu đệịnhất Hoang Thành,ựy thuật nứcItiếng gần xa,Īrất nhiều ngườiỉkhông quản xaįxôi ngàn dặm)đến gặp nàng,ľchúng ta vẫnớluôn sống rất]hạnh phúc. ChoĬđến một ngày,ạđệ đệ củaĩnàng cả ngườiỗđầy máu tớiânhà chúng taọtìm nàng, bảoĪrằng đệ ấyẩphải đi rồi.ùKhi đó taỹmới biết hóaìra kẻ điênăgiết người thànhđdanh ở Ninhẫthị là đệẹđệ nàng. Sau,khi đệ đệệnàng rời đi,]thay tên đổiIhọ, ta cùng²nàng đi tìmfdấu vết LậnồNgôn Chi khắpẹnơi. Đệ ấyĩđúng là quáiļvật, ta tựïxưng thiên phú¸phi phàm nhưng:cũng chưa từngứgặp người nào{mạnh đến nhưõvậy.”
Giản HànhÏChi không lênítiếng. Y uốngĩmột ngụm rượu,ỉnghe Yên VôĺSong kể vềộLận Ngôn Chiẻtrong mắt mình:ļ“Đệ ấy cứuỏrất nhiều người,°đắc tội rấtủnhiều người. Đệằấy sợ gâyưphiền phức choòHuy Hà, luônằkhông chịu trởĩvề. Cho đến‹khi công đứcăđầy mình, thiênïhạ không aiịcó thể làmЇgì đệ ấy,°rốt cuộc đệưấy mới trởĩvề. Khi ấy,ềHuy Hà mớiõcó thể cười.ịTa và đệặấy quan hệìkhông tồi, lúcἷđó chúng taổthường xuyên ngồiịtrong sân, giốngìnhư ta vàỷngươi…” Yên VôéSong quay đầuínhìn y, mỉmữcười: “Uống rượuľthế này.”
GiảnỉHành Chi lắngἶnghe, giơ tayɪlên cụng lyịvới y. Haiíngười uống mộtỳhơi cạn sạch,ởYên Vô Songḹtiếp tục hồiỉtưởng: “Đệ ấyừkhông hề giấuúgiếm, dạy taītâm pháp mìnhìtự ngộ ra.ĩĐệ ấy họcíđược ít phápộthuật từ chỗõhai tiên nhânỡcũng đều dạyïta. Khi đó,ễHuy Hà rấtịvui. Có mộtìđêm, nàng nóiïvới ta ‘VôúSong, ta muốnẵcó con’.”
YênîVô Song nóiỗxong, đỏ hốcđmắt: “Chúng taồphiêu bạc nhiềuúnăm, sau khi{thấy Lận NgônểChi yên ổn,ạrốt cuộc taãvà nàng mớiằyên ổn. Kếêđó, chúng taắcó con. Sưìphụ ta gầnằthiên thọ, taễcũng sắp kếẽthừa Sơn trangἴCự Kiếm, lúcổấy hẳn làùkhoảng thời gianổhạnh phúc nhất‹đời ta. Nhưngɨvề sau cóòmột ngày, độtἴnhiên ta cảm]nhận được ma[khí tại HoangịThành, dù chỉỳmột thoáng, nhưngờta biết xảyéra chuyện rồi.”ô
“Lận Ngôn Chiừtrở về sao?”ả
Giản Hành Chiĩthờ ơ uốngịrượu. Yên VôốSong cười khổ:ã“Đúng vậy, đệêấy mang theoịTà Thần đếnīHoang Thành. HoangíThành có lăng²tẩm đệ ấyủtự xây, nơiìđó có phápầtrận mạnh nhấtảthế gian, cảiịtạo một chútưlà có thểùnhốt đệ ấyệbên trong. LúcĬđó, ta khôngẽbiết, ta chỉ{nghe theo sưẩphụ căn dặn,Îgiới nghiêm Sơnợtrang Cự Kiếm.ỡNhưng có mộtỉngày ta trởỏvề, không thấyἶHuy Hà đâuểnữa.”
“Khi đó,Їcô ấy…” GiảnīHành Chi hơi²nói không nênệlời: “Có thai?”ị
“Đúng vậy.” YênậVô Song ngấnụlệ, uống mộtfngụm rượu: “Cóỹthai, ta ngheỗngóng được làĩNinh gia dẫnḽđi. Ta xôngïvào Ninh gia,ứđại chiến mộtItrận, sư phụẩta phá quanýtới cứu ta.ửCuối cùng, cuốiỉcùng ta đòiílại được Huy²Hà từ Ninhúgia, nhưng thậtôra nàng đãòsắp chết rồi,{chỉ còn sótễlại một hồnìmột phách trongựcơ thể, vốnịkhông sống đượcữbao lâu.”
“Bọnõhọ nói vớiìta…” Yên Vô(Song cảm thấyìhoang đường, giơưtay lên đỡẹtrán, bật cười:j“Nàng bị Lận:Ngôn Chi lỡìtay sát hại,ḽnhưng kiếm tuɪnhư ta làmơsao không nhậnἵra miệng vếtĭthương trên cổÏhoàn toàn làĺdo bản thânẹnàng tự làm.”į
“Nàng không phải(bị sát hại.”ĩYên Vô Songïngẩng đầu nhìnḷGiản Hành Chi:ệ“Nàng bị ngườiễta ép chết.”ớ
Động tác GiảnạHành Chi khựngîlại. vẻ mặtừYên Vô Songỵtrấn tĩnh: “VềIsau, sư phụḻbởi vì cứuÎta mà khôngĩthể phi thăng,ưtriền miên trênἲgiường bệnh nămịmươi năm, sauIđó ôm hậnốqua đời. Màĩta dưỡng mộtýhồn một pháchụcủa nàng, cuốiìcùng vẫn khôngặthể qua khỏi,ầthân thể nàngộthối rữa, bạchĩcốt thành troíngay trước mặtẹta. Con taặcũng không thểợbảo vệ, thai‹chết trong bụng,ọđạo tâm taếvỡ nát, Sơnịtrang Cự Kiếmịđến đây suyửsụp. Giản HànhỷChi, ngươi nóiổta nên hậnịkhông?”
“Nên. Doớđó…” Giản HànhằChi ngưng mắtĪnhìn vào mắtừy: “Lão tổãNinh thị là[ngươi nguyền rủa?”ỳ
“Không sai.” YênứVô Song cười,khẽ: “Ta khôngÎcó khả năngảgiết ông ta,ảbèn dùng mạng³nguyền rủa ôngịta. Ta nguyềnúrủa ông taịmỗi ngày mỗiỡđêm đều phảiửnhìn thấy dángịvẻ Huy Hàíchết, muốn ôngĭta sám hối,ịđau khổ.”
“NgươiĬkhông có năngélực giết ôngἵta, làm saoĺnguyền ông ta?”ổ
Yên Vô Songịkhông lên tiếng,ЇGiản Hành Chiĩdừng mắt trênỷphù văn thấpưthoáng lộ raļở ngực y:ẩ“Ngươi đã gặp:Tà Thần, cấyἷma chủng.”
Sauủkhi cấy maũchủng, tu viɩsẽ tăng vọt,ểcái giá phảiïtrả là mỗiđmột chút ácăniệm đều sẽùbị phóng đạiăgấp bội, cuốiícùng sản sinhìác niệm, khaiôhoa kết quả.,Tất cả tuḹvi, tất cảìsinh mạng, tấtĭcả năng lượngỏđều thuộc vềfTà Thần.
“Sau khiÎcấy ma chủng,:ngươi lợi dụngɪpháp thuật tiênờgiới mà Lận)Ngôn Chi dạyìngươi, nguyền rủaἴlão tổ Ninhĩthị. Về sau,Їlão tổ Ninhỗthị cũng làãngươi giết, đúngùkhông?”
“Không sai.ÏLão tổ Ninh(thị…” Yên VôἵSong cười: “KhôngÏđáng giết sao?”f
“Đáng.”
“Vậy vìơsao ngươi cònĨkhông đi?”
YênẹVô Song siết‹chặt nắm đấm:ī“Ta đã bảoạngươi đi từİsớm, vì saoĬngươi không đi?!”ị
Giản Hành Chiýbình tĩnh uốngịngụm rượu cuốiįcùng, ngước mắtầnhìn y: “Hômïnay, nếu ngươiỉdùng kiếm giết(ông ta, đương:nhiên ta sẽflàm cùng ngươi.ḷNhưng nếu nhưÍngươi bởi vìếthù hận màİtổn thương vôècớ…” Ánh mắtỗGiản Hành ChiĬtrong vắt: “Cáiủmà ngươi mấtỡđâu chỉ đạoệtâm? Thế gianĭnhiều khổ đau,,ai không cóửlý do làmờchuyện xấu? Nhưngửnhân quả tươngọsinh, ân oánĮcó chủ, cáiđta ngăn không¹phải ngươi màỉlà ác.”
“Nóiỗcách khác.” YênéVô Song cúiảđầu cười khổ:õ“Dù cho biết)quá khứ, ngươiờvẫn nhúng tayịvào chuyện này?”ĭ
“Con người taũchưa bao giờấthích quay đầuínhìn con đườngļđã đi.”
GiảnỳHành Chi uốngẻrượu: “Ta chỉưbiết tiến vềấtrước.”
Khoảnh khắcòtiếng nói vừaựdứt, nhuyễn kiếmıchém đứt mặtếbàn từ trênậxuống. Giản HànhểChi giơ tayẹném chung rượuľqua, chung rượu{và kiếm vaônhau, phát raựmột tiếng “keng”Ï.
Mưa phùn lất{phất, Giản HànhộChi vội thốiálui, bay lênẳnơi cao.
Cuối cùngăThúy Lục laoἳtừ phòng ra,ἵngẩng đầu hô³to với GiảnẩHành Chi: “GiảnìHành Chi, khôngìcó! Bắt yủthẩm tra!”
GiảnîHành Chi khôngưlên tiếng. Yẵnhìn thanh niênĩcầm kiếm trongâđình viện.
Yên VôùSong đứng dướiõmưa, ngẩng đầu¸nhìn y.
“Ngươi khôngẹphải người dùngẹnhuyễn kiếm.” GiảnìHành Chi bìnhĩtĩnh lên tiếng.
Giọng Yên Vô Song điềm tĩnh: “Cứng quá dễ gãy, chỉ cần có thể đâm người, cách thức gì chẳng được.”
Hàng lang trống không, căn bản chẳng có ai.
Trống không.
“Nếu Ninh Huy Hà ở đây, nhìn thấy ngươi như vậy, cô ấy sẽ đau lòng.”
Nghe thấy “xử tử Tạ Cô Đường”, Tần Uyển Uyển lập tức nhận ra khả năng ông lão này nói là thật. Nàng, kiên quyết lắc đầu với Vô Danh: “Không được, ta không thể bỏ Tạ đạo quân rời đi. Ta muốn ở lại đây đồng sinh cộng tử với y.”
Còn chưa nói hết, bên ngoài đã có tiếng mở cửa. Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường nhìn nhau, vội vang đeo xích tay lại, dựa tường, giả vờ bộ dạng thê thảm.
Hai người nhún mũi chân nhảy lên đầu tường. Quân Thù quay đầu cầm cây chổi gần đó, quát lớn với truy binh: “Ta liều mạng với các người!”
“Nhưng nàng không ở đây.” Yên Vô Song ngước mắt nhìn y: “Không có ai vì thế đau lòng.”
Xích tay Tạ Cô Đường vừa mở, ba người lập tức nhảy cửa sổ ra ngoài, vừa nhảy ra hành lang đã thấy xung quanh đều là truy binh.
“Nếu cô ấy vẫn còn ở đây thì sao?”
“Vãn… Vãn Vãn cô nương!” Không ngờ tới lúc này mà Tần Uyển Uyển còn quan tâm y như vậy, giọng điệu Quân Thù dịu dàng hơn: “Nàng không cần lo cho ta, ta có rất nhiều cách, bọn họ nhốt ta ở địa lao, ta bèn lén chạy thoát. Mỗi ngày ta trốn trong phòng trống, ta biết nàng sẽ trở về nên vẫn luôn đợi nàng, đợi đến bây giờ! Hiện tại rốt cuộc nàng tới rồi, ta sẽ cứu nàng rời đi, chúng ta cùng lưu lạc thiên nhai!”
Giản Hành Chi mở miệng, Yên Vô Song ngẩn người. Cũng chính phút chốc mất tập trung này, Giản Hành Chi lấy máu từ tay mình bắn ra ngoài. Yên Vô Song không kịp phản ứng, giọt máu rơi vào giữa trán y.
Nói xong, Quân Thù vội mở xích tay cho Tạ Cô Đường.
***
Giản Hành Chi giơ tay vẽ, một phù chú bất ngờ tấn công Yên Vô Song. Yên Vô Song nghiêng người né tránh, nhưng vẫn bị phù văn rạch một vết. Ánh sáng xanh lục lập tức bừng lên từ ngực Yên Vô Song. Thân thủ Giản Hành Chi như ma quỷ, tay không cắm thẳng vào ngực y.
Giản Hành Chi mở miệng, Yên Vô Song ngẩn người. Cũng chính phút chốc mất tập trung này, Giản Hành Chi lấy máu từ tay mình bắn ra ngoài. Yên Vô Song không kịp phản ứng, giọt máu rơi vào giữa trán y.
Yên Vô Song mở to mắt, Giản Hành Chi tóm lấy hạt ma chủng trong ngực y, kéo ra.
Thúy Lục mù mờ, nàng đẩy Kim Kiếm Đồng Tử ra, đuổi sát theo: “Giản Hành Chi, không có thuốc, chúng ta phải làm sao?”
“Hả…” Tần Uyển Uyển nghe vậy thì do dự. Cũng chính lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng người tới: “Gia chủ ra lệnh xử tử Tạ Cô Đường, mang cô gái đi!”
Một tiếng hét thất thanh từ đằng xa truyền tới: “Sư huynh!”
“Ta tìm được cách rồi.” Giản Hành Chi nói một cách chắc nịch: “Trở về thôi.”
Giọng Yên Vô Song điềm tĩnh: “Cứng quá dễ gãy, chỉ cần có thể đâm người, cách thức gì chẳng được.”
“Nhóc đầu trọc, đừng nhúc nhích!”
Cửa lặng lẽ mở ra, Tần Uyển Uyển tròn mắt, nhìn thấy Vô Danh lén lút bước vào. Hắn nhìn thấy Tần Uyển Uyển, mắt sáng lên, vội vàng chạy tới: “Tần cô nương, ta tìm được nàng rồi!”
Thúy Lục giơ tay lên tóm lấy Kim Kiếm Đồng Tử xông tới. Yên Vô Song cúi đầu, sững sờ nhìn tay Giản Hành Chi đầy máu cầm hạt ma chủng màu đen mang theo ánh sáng xanh lá.
Nam Phong hừ một tiếng, nhưng vẫn đáp: “Ở Ninh phủ.”
“Đi!”
“Ngươi có tâm pháp Xuân Sinh, tự mình khôi phục đi.”
Giản Hành Chi bóp nát ma chủng, sử dụng tay sạch sẽ còn lại đưa lá bùa mà Ninh Huy Hà giao cho bọn họ cho y: “Hồn phách của Ninh Huy Hà vẫn còn ở trong mộ địa Lận Ngôn Chi. Ngươi mang theo một hồn một phách của cô ấy, sau khi bóp nát phù chú, cô ấy sẽ tới đón ngươi. Cô ấy ở bên dưới rất tịch mịch, ngươi vào chơi với cô ấy đi. Đợi sau này, ta khôi phục tu vi sẽ nặn lại thể xác, để cô ấy hồi sinh.”
Nói xong, y móc Nam Phong trong ngực ra, gõ một cái: “Đừng ngủ nữa, chủ nhân ngươi đâu?”
Giản Hành Chi bóp nát ma chủng, sử dụng tay sạch sẽ còn lại đưa lá bùa mà Ninh Huy Hà giao cho bọn họ cho y: “Hồn phách của Ninh Huy Hà vẫn còn ở trong mộ địa Lận Ngôn Chi. Ngươi mang theo một hồn một phách của cô ấy, sau khi bóp nát phù chú, cô ấy sẽ tới đón ngươi. Cô ấy ở bên dưới rất tịch mịch, ngươi vào chơi với cô ấy đi. Đợi sau này, ta khôi phục tu vi sẽ nặn lại thể xác, để cô ấy hồi sinh.”
“Nếu cô ấy vẫn còn ở đây thì sao?”
Yên Vô Song ngơ ngác nhìn lá bùa, run run vươn tay, nhận lấy phù văn sạch sẽ được viết bằng bút tích đặc biệt của Ninh Huy Hà.
“Ông…” Tần Uyển Uyển kinh ngạc: “Sao ông lại ở đây?”
“Giới tuyến không thể lui, đạo tâm không thể mất, dùng chính kiếm của ngươi, giết người ngươi muốn giết.”
Giản Hành Chi ngước mắt nhìn y: “Không có kiếm tu vứt bỏ kiếm của mình. Yên Vô Song, đừng quên kiếm của mình gọi là gì.”
Nói xong, Giản Hành Chi không hề nhiều lời, quay đầu gọi Thúy Lục: “Thúy Lục, đi thôi, cứu người.”
Giản Hành Chi ném Nam Phong xuống đất: “Dẫn đường!”
“Cứ đi thế à?”
Trong khi Giản Hành Chi đang tìm kiếm dược liệu khắp nơi, Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đang vô cùng buồn chán đánh bài.
Thúy Lục mù mờ, nàng đẩy Kim Kiếm Đồng Tử ra, đuổi sát theo: “Giản Hành Chi, không có thuốc, chúng ta phải làm sao?”
Thử hỏi trên đời này còn có ai yêu Tần Vãn hơn hắn? Còn ai có thể tranh giành với hắn? Còn ai?!
“Nếu Ninh Huy Hà ở đây, nhìn thấy ngươi như vậy, cô ấy sẽ đau lòng.”
“Ngươi có tâm pháp Xuân Sinh, tự mình khôi phục đi.”
“Ta tìm được cách rồi.” Giản Hành Chi nói một cách chắc nịch: “Trở về thôi.”
“Nhóc đầu trọc, đừng nhúc nhích!”
Nói xong, y móc Nam Phong trong ngực ra, gõ một cái: “Đừng ngủ nữa, chủ nhân ngươi đâu?”
“Ngài gõ ta như vậy, ta không vui đâu.”
Y nhắm mắt vung vẩy một mạch đến cuối hành lang, cảm thấy bản thân đúng là vì tình mà dũng cảm hi sinh.
Nam Phong hừ một tiếng, nhưng vẫn đáp: “Ở Ninh phủ.”
Thúy Lục giơ tay lên tóm lấy Kim Kiếm Đồng Tử xông tới. Yên Vô Song cúi đầu, sững sờ nhìn tay Giản Hành Chi đầy máu cầm hạt ma chủng màu đen mang theo ánh sáng xanh lá.
“Đi!”
P/s (Zens Zens): Không biết sao mình lại khá thích nhân vật Ninh Bất Ngôn, tiếc là tác giả không viết ngoại truyện về nhân vật này 😀
Giản Hành Chi ném Nam Phong xuống đất: “Dẫn đường!”
Trong khi Giản Hành Chi đang tìm kiếm dược liệu khắp nơi, Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đang vô cùng buồn chán đánh bài.
“Giới tuyến không thể lui, đạo tâm không thể mất, dùng chính kiếm của ngươi, giết người ngươi muốn giết.”
Bên ngoài vang lên tiếng sấm, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn cửa sổ, nhíu mày: “Cơn mưa này sớm quá rồi.”
Hắn bèn quay đầu nói: “Các người chạy trước, ta ngăn chúng lại.”
Tần Uyển Uyển và Quân Thù nhìn nhau, cũng không kịp nói nhiều với hắn. Dù sao mục tiêu của đám thị vệ này là bọn họ, một phàm nhân cũng chẳng ngăn cản được gì nhiều.
Quân Thù nghiến răng nghĩ, e rằng lát nữa đi theo bọn họ còn nguy hiểm hơn, chi bằng lúc này rút lui trước, không chừng còn có thể để lại ấn tượng tốt đẹp cho Tần Uyển Uyển.
Còn chưa nói hết, bên ngoài đã có tiếng mở cửa. Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường nhìn nhau, vội vang đeo xích tay lại, dựa tường, giả vờ bộ dạng thê thảm.
Quân Thù nghe nói thế liền tức giận, nhưng ngẫm nghĩ, y cũng hết cách. Nghe thấy truy binh đuổi tới, Quân Thù nghiến răng nói: “Được, vậy cùng đi.”
Cửa lặng lẽ mở ra, Tần Uyển Uyển tròn mắt, nhìn thấy Vô Danh lén lút bước vào. Hắn nhìn thấy Tần Uyển Uyển, mắt sáng lên, vội vàng chạy tới: “Tần cô nương, ta tìm được nàng rồi!”
Cây chổi mang đầy sự căm tức của hắn đánh vào mặt tường. Hắn mở mắt mới phát hiện…
“Ông…” Tần Uyển Uyển kinh ngạc: “Sao ông lại ở đây?”
“Ta nghe nói nàng bị bắt về.” Quân Thù nghe thấy Tần Uyển Uyển quan tâm hắn, vô cùng cảm động: “Lúc nãy, ta nghe Ninh Văn Húc và Ninh Bất Ngôn đang cãi nhau, muốn bắt nàng làm con tin, ép Giản Hành Chi ra mặt. Tần cô nương, ta đã nói Giản Hành Chi ấy chẳng thể dựa dẫm được, nàng mà làm con tin, vậy còn đường sống sao?”
Nói xong, Quân Thù lấy chìa khóa mở còng tay cho Tần Uyển Uyển: “Nghe lời ta, chúng ta chạy nhanh lên, ta dẫn nàng chạy.”
“Khoan đã.”
“Cứ đi thế à?”
Tần Uyển Uyển níu hắn lại: “Ta hỏi ông, đều bị nghi ngờ giết lão tổ Ninh thị, sao ông lại còn sống?”
Một tiếng hét thất thanh từ đằng xa truyền tới: “Sư huynh!”
“Vãn… Vãn Vãn cô nương!” Không ngờ tới lúc này mà Tần Uyển Uyển còn quan tâm y như vậy, giọng điệu Quân Thù dịu dàng hơn: “Nàng không cần lo cho ta, ta có rất nhiều cách, bọn họ nhốt ta ở địa lao, ta bèn lén chạy thoát. Mỗi ngày ta trốn trong phòng trống, ta biết nàng sẽ trở về nên vẫn luôn đợi nàng, đợi đến bây giờ! Hiện tại rốt cuộc nàng tới rồi, ta sẽ cứu nàng rời đi, chúng ta cùng lưu lạc thiên nhai!”
“Hả…” Tần Uyển Uyển nghe vậy thì do dự. Cũng chính lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng người tới: “Gia chủ ra lệnh xử tử Tạ Cô Đường, mang cô gái đi!”
“Khoan đã.”
Nghe thấy “xử tử Tạ Cô Đường”, Tần Uyển Uyển lập tức nhận ra khả năng ông lão này nói là thật. Nàng, kiên quyết lắc đầu với Vô Danh: “Không được, ta không thể bỏ Tạ đạo quân rời đi. Ta muốn ở lại đây đồng sinh cộng tử với y.”
“Nàng!”
Nói xong, hắn nhắm tịt mắt, vung vẩy lung tung giữa không trung, hô to: “Vãn Nhi, nàng chạy mau! Ta bằng lòng chết vì nàng! Nàng đừng lo lắng cho ta! Nàng đừng quay đầu! Nàng chạy mau đi!”
Quân Thù nghe nói thế liền tức giận, nhưng ngẫm nghĩ, y cũng hết cách. Nghe thấy truy binh đuổi tới, Quân Thù nghiến răng nói: “Được, vậy cùng đi.”
Nói xong, Quân Thù vội mở xích tay cho Tạ Cô Đường.
“Ngài gõ ta như vậy, ta không vui đâu.”
Xích tay Tạ Cô Đường vừa mở, ba người lập tức nhảy cửa sổ ra ngoài, vừa nhảy ra hành lang đã thấy xung quanh đều là truy binh.
Quân Thù nghiến răng nghĩ, e rằng lát nữa đi theo bọn họ còn nguy hiểm hơn, chi bằng lúc này rút lui trước, không chừng còn có thể để lại ấn tượng tốt đẹp cho Tần Uyển Uyển.
Hắn bèn quay đầu nói: “Các người chạy trước, ta ngăn chúng lại.”
Yên Vô Song ngơ ngác nhìn lá bùa, run run vươn tay, nhận lấy phù văn sạch sẽ được viết bằng bút tích đặc biệt của Ninh Huy Hà.
Tần Uyển Uyển và Quân Thù nhìn nhau, cũng không kịp nói nhiều với hắn. Dù sao mục tiêu của đám thị vệ này là bọn họ, một phàm nhân cũng chẳng ngăn cản được gì nhiều.
Hai người nhún mũi chân nhảy lên đầu tường. Quân Thù quay đầu cầm cây chổi gần đó, quát lớn với truy binh: “Ta liều mạng với các người!”
Nói xong, hắn nhắm tịt mắt, vung vẩy lung tung giữa không trung, hô to: “Vãn Nhi, nàng chạy mau! Ta bằng lòng chết vì nàng! Nàng đừng lo lắng cho ta! Nàng đừng quay đầu! Nàng chạy mau đi!”
Y nhắm mắt vung vẩy một mạch đến cuối hành lang, cảm thấy bản thân đúng là vì tình mà dũng cảm hi sinh.
Thử hỏi trên đời này còn có ai yêu Tần Vãn hơn hắn? Còn ai có thể tranh giành với hắn? Còn ai?!
Cây chổi mang đầy sự căm tức của hắn đánh vào mặt tường. Hắn mở mắt mới phát hiện…
Trống không.
Hàng lang trống không, căn bản chẳng có ai.
***
Nói xong, hắn nhắm tịt mắt, vung vẩy lung tung giữa không trung, hô to: “Vãn Nhi, nàng chạy mau! Ta bằng lòng chết vì nàng! Nàng đừng lo lắng cho ta! Nàng đừng quay đầu! Nàng chạy mau đi!”Giản Hành Chi bóp nát ma chủng, sử dụng tay sạch sẽ còn lại đưa lá bùa mà Ninh Huy Hà giao cho bọn họ cho y: “Hồn phách của Ninh Huy Hà vẫn còn ở trong mộ địa Lận Ngôn Chi. Ngươi mang theo một hồn một phách của cô ấy, sau khi bóp nát phù chú, cô ấy sẽ tới đón ngươi. Cô ấy ở bên dưới rất tịch mịch, ngươi vào chơi với cô ấy đi. Đợi sau này, ta khôi phục tu vi sẽ nặn lại thể xác, để cô ấy hồi sinh.”P/s (Zens Zens): Không biết sao mình lại khá thích nhân vật Ninh Bất Ngôn, tiếc là tác giả không viết ngoại truyện về nhân vật này 😀
Đúng là Giản Hành Chi chỉ hơi thiếu thông minh trước mặt chị thôi.
“Nếu cô ấy vẫn còn ở đây thì sao?” Hi vọng đôi này happy ending ?
“Không có kiếm tu vứt bỏ kiếm của mình.” Đoạn này Hành Chi nhà ta ngầu bá cháy luôn.
Còn nam chính của chúng ta nhé.
Hôm nay mới thấy ánh sáng hào quang trên cả tuyệt vời của anh Giản!
Thường chỉ thấy anh ngốc ngốc
Tui ước Quân Thù bị nghiệp quật. Mà chắc là bị quật thật rồi, vì QT có phải nam 9 đâu.
QT- ông hoàng ảo tưởng, chúa tể overthinking