Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 74 (2)

Chương 74 (2)

Không có kiếm tu vứt bỏ kiếm của mình

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Giản Hành Chi cầm kiếm chạy tới ngôi miếu đổ nát mà Sơn trang Cự Kiếm tập hợp.

Thúy Lục đi theo y. Hai người hùng hổ chạy tới trước cửa miếu, Giản Hành Chi đá văng cổng: “Yên Vô Song!”

Trong miếu không có người nào khác, một mình Yên Vô Song ngồi trong sân. Dường như y đã sớm đoán được Giản Hành Chi sắp đến đây, trên bàn đặt một bầu rượu và hai cái chung.

Sắc trời càng tối, như có mưa nhỏ. Yên Vô Song quay đầu nhìn sang: “Ồ, tới rồi?”

“Cô đi lục soát nhà.”

Gin Hành Chi căn dnThúy Lc, t)mình bưc lênngi đi dinïYên Vô Song.Yên Vô Songnhìn Thúy Lcxông vào giantrong, ch nói:Đng làm lungítung, đ đcúln xn liphi sp xếpna, có đofđc chút đi.”Î

“Ngôi miếu ráchõnày ca ngươiìcó đp nátcũng chng khácĩbit.”

Gin HànhĬChi cưi nho:“Còn nói ln(xn cái gì?”ì

Không th nóiĬthế đưc.” YêniVô Song mmcưi, rót rưucho Gin HànhChi, đy tiítrưc mt y: chó cũngflà . Nhà,úđương nhiên phisp xếp ngănĩnp.”

Nói xong,Yên Vô Songngưc mt nhìn¸y, mm cưi:Đây là liHuy Hà nóivi ta.”

GinĩHành Chi khônglên tiếng. YênVô Song mangĭtheo chút ônhòa: “Năm đóătrưc khi tagp Huy Hà,ta sng nhưìchó hoang gingngươi nói. Takhông biết spxếp phòng c,không biết phimc y phcĩsch s, cũngkhông biết thcăn phi phivi đĩa gì.ĩMi ngày đuÍđánh nhau, cmthy đây làếchuyn quan trngnht cuc đi.”I

, ta cũngĭvy.”

Gin HànhíChi gt đu,đYên Vô Songbưng chung rưulên: “Ung mtìchung?”

Gin HànhòChi thoi mái°bưng chung lên,Yên Vô Songìcng ly viy, ging đimtĩnh: “V sauįcó mt ngày,ta b ngưi[ta đánh gãytay. Sư đép ta điĨy quán, taânghĩ gãy taythôi mà, cócái gì đÏtr. Kết qusau khi tađi, gp đưcíHuy Hà, nàngínghiêm túc băngbó cho ta,ľbăng xong còntht cho tamt cái nơbưm. Lúc đó,ln đu tiênta cm thythì ra cuc[sng có thıtri qua nhưïvy. Vì thếìta đánh lnêmi ngày, stđu m tránĩđến y quánêtìm nàng. Kiênơtrì rt lâu…íYên Vô Songămm cưi, ungĬmt hp rưu:“Nàng tr thànhnương t caòta.”

Khi đó,ta là thanhniên kit xutnht Hoang Thành,Ninh Bt NgônĨđu là biítưng dưi tay¸ta. Nàng làĩy tu đnht Hoang Thành,y thut ncItiếng gn xa,Īrt nhiu ngưikhông qun xaįxôi ngàn dm)đến gp nàng,ľchúng ta vnluôn sng rt]hnh phúc. ChoĬđến mt ngày,đ đ caĩnàng c ngưiđy máu tiânhà chúng tatìm nàng, boĪrng đ yphi đi ri.ùKhi đó tami biết hóaìra k điênăgiết ngưi thànhđdanh Ninhth là đđ nàng. Sau,khi đ đnàng ri đi,]thay tên điIh, ta cùng²nàng đi tìmfdu vết LnNgôn Chi khpnơi. Đ yĩđúng là quáiļvt, ta tïxưng thiên phú¸phi phàm nhưng:cũng chưa tnggp ngưi nào{mnh đến nhưõvy.”

Gin HànhÏChi không lênítiếng. Y ungĩmt ngm rưu,nghe Yên VôĺSong k vLn Ngôn Chitrong mt mình:ļĐ y curt nhiu ngưi,°đc ti rtnhiu ngưi. Đy s gâyưphin phc choòHuy Hà, luônkhông chu trĩv. Cho đếnkhi công đcăđy mình, thiênïh không aicó th làmЇgì đ y,°rt cuc đưy mi trĩv. Khi y,Huy Hà miõcó th cưi.Ta và đy quan hìkhông ti, lúcđó chúng tathưng xuyên ngitrong sân, gingìnhư ta vàngươi… Yên VôéSong quay đuínhìn y, mmcưi: “Ung rưuľthế này.”

GinHành Chi lngnghe, giơ tayɪlên cng lyvi y. Haiíngưi ung mthơi cn sch,Yên Vô Songtiếp tc hitưng: “Đ ykhông h giuúgiếm, dy taītâm pháp mìnhìt ng ra.ĩĐ y hcíđưc ít phápthut t chõhai tiên nhâncũng đu dyïta. Khi đó,Huy Hà rtvui. Có mtìđêm, nàng nóiïvi ta ‘VôúSong, ta muncó con.”

YênîVô Song nóixong, đ hcđmt: “Chúng taphiêu bc nhiuúnăm, sau khi{thy Ln NgônChi yên n,rt cuc taãvà nàng miyên n. Kếêđó, chúng tacó con. Sưìph ta gnthiên th, tacũng sp kếtha Sơn trangC Kiếm, lúcy hn làùkhong thi gianhnh phúc nhtđi ta. Nhưngɨv sau cóòmt ngày, đtnhiên ta cm]nhn đưc ma[khí ti HoangThành, dù chmt thoáng, nhưngta biết xyéra chuyn ri.”ô

Ln Ngôn Chitr v sao?”

Gin Hành Chiĩth ơ ungrưu. Yên VôSong cưi kh:ãĐúng vy, đêy mang theoTà Thn đếnīHoang Thành. HoangíThành có lăng²tm đ yt xây, nơiìđó có pháptrn mnh nhtthế gian, cito mt chútưlà có thùnht đ ybên trong. LúcĬđó, ta khôngbiết, ta ch{nghe theo sưph căn dn,Îgii nghiêm Sơntrang C Kiếm.Nhưng có mtngày ta trv, không thyHuy Hà đâuna.”

Khi đó,Їcô y… GinīHành Chi hơi²nói không nênli: “Có thai?”

Đúng vy.” YênVô Song ngnl, ung mtfngm rưu: “Cóthai, ta nghengóng đưc làĩNinh gia dnđi. Ta xôngïvào Ninh gia,đi chiến mtItrn, sư phta phá quanýti cu ta.Cui cùng, cuicùng ta đòiíli đưc Huy²Hà t Ninhúgia, nhưng thtôra nàng đãòsp chết ri,{ch còn sótli mt hnìmt phách trongcơ th, vnkhông sng đưcbao lâu.”

“Bnõh nói viìta… Yên Vô(Song cm thyìhoang đưng, giơưtay lên đtrán, bt cưi:j“Nàng b Ln:Ngôn Chi lìtay sát hi,nhưng kiếm tuɪnhư ta làmơsao không nhnra ming vếtĭthương trên cÏhoàn toàn làĺdo bn thânnàng t làm.”į

“Nàng không phi(b sát hi.”ĩYên Vô Songïngng đu nhìnGin Hành Chi:“Nàng b ngưita ép chết.”

Đng tác GinHành Chi khngîli. v mtYên Vô Songtrn tĩnh: “VIsau, sư phbi vì cuÎta mà khôngĩth phi thăng,ưtrin miên trêngiưng bnh nămmươi năm, sauIđó ôm hnqua đi. Màĩta dưng mtýhn mt pháchca nàng, cuiìcùng vn khôngth qua khi,thân th nàngthi ra, bchĩct thành troíngay trưc mtta. Con tacũng không thbo v, thaichết trong bng,đo tâm taếv nát, Sơntrang C Kiếmđến đây suysp. Gin HànhChi, ngươi nóita nên hnkhông?”

“Nên. Dođó Gin HànhChi ngưng mtĪnhìn vào mty: “Lão tãNinh th là[ngươi nguyn ra?”

Không sai.” YênVô Song cưi,kh: “Ta khôngÎcó kh nănggiết ông ta,bèn dùng mng³nguyn ra ôngta. Ta nguynúra ông tami ngày miđêm đu phinhìn thy dángv Huy Hàíchết, mun ôngĭta sám hi,đau kh.”

“NgươiĬkhông có năngélc giết ôngta, làm saoĺnguyn ông ta?”

Yên Vô Songkhông lên tiếng,ЇGin Hành Chiĩdng mt trênphù văn thpưthoáng l raļ ngc y:“Ngươi đã gp:Tà Thn, cyma chng.”

Saukhi cy maũchng, tu viɩs tăng vt,cái giá phiïtr là miđmt chút ácănim đu sùb phóng điăgp bi, cuiícùng sn sinhìác nim, khaiôhoa kết qu.,Tt c tuvi, tt cìsinh mng, ttĭc năng lưngđu thuc vfTà Thn.

“Sau khiÎcy ma chng,:ngươi li dngɪpháp thut tiêngii mà Ln)Ngôn Chi dyìngươi, nguyn ralão t Ninhĩth. V sau,Їlão t Ninhth cũng làãngươi giết, đúngùkhông?”

Không sai.ÏLão t Ninh(th Yên VôSong cưi: “KhôngÏđáng giết sao?”f

Đáng.”

Vy vìơsao ngươi cònĨkhông đi?”

YênVô Song siếtcht nm đm:ī“Ta đã bongươi đi tİsm, vì saoĬngươi không đi?!”

Gin Hành Chiýbình tĩnh ungngm rưu cuiįcùng, ngưc mtnhìn y: “Hômïnay, nếu ngươidùng kiếm giết(ông ta, đương:nhiên ta sflàm cùng ngươi.Nhưng nếu nhưÍngươi bi vìếthù hn màİtn thương vôèc Ánh mtGin Hành ChiĬtrong vt: “Cáimà ngươi mtđâu ch đotâm? Thế gianĭnhiu kh đau,,ai không cólý do làmchuyn xu? Nhưngnhân qu tươngsinh, ân oánĮcó ch, cáiđta ngăn không¹phi ngươi màlà ác.”

“Nóicách khác.” YênéVô Song cúiđu cưi kh:õ“Dù cho biết)quá kh, ngươivn nhúng tayvào chuyn này?”ĭ

“Con ngưi taũchưa bao githích quay đuínhìn con đưngļđã đi.”

GinHành Chi ungrưu: “Ta chưbiết tiến vtrưc.”

Khonh khcòtiếng nói vadt, nhuyn kiếmıchém đt mtếbàn t trênxung. Gin HànhChi giơ tayném chung rưuľqua, chung rưu{và kiếm vaônhau, phát ramt tiếng “kengÏ.

Mưa phùn lt{pht, Gin HànhChi vi thiálui, bay lênnơi cao.

Cui cùngăThúy Lc laot phòng ra,ngng đu hô³to vi GinHành Chi: “GinìHành Chi, khôngìcó! Bt ythm tra!”

GinîHành Chi khôngưlên tiếng. Ynhìn thanh niênĩcm kiếm trongâđình vin.

Yên VôùSong đng dưiõmưa, ngng đu¸nhìn y.

“Ngươi khôngphi ngưi dùngnhuyn kiếm.” GinìHành Chi bìnhĩtĩnh lên tiếng.

Giọng Yên Vô Song điềm tĩnh: “Cứng quá dễ gãy, chỉ cần có thể đâm người, cách thức gì chẳng được.”

Hàng lang trống không, căn bản chẳng có ai.

Trống không.

“Nếu Ninh Huy Hà ở đây, nhìn thấy ngươi như vậy, cô ấy sẽ đau lòng.”

Nghe thấy “xử tử Tạ Cô Đường”, Tần Uyển Uyển lập tức nhận ra khả năng ông lão này nói là thật. Nàng, kiên quyết lắc đầu với Vô Danh: “Không được, ta không thể bỏ Tạ đạo quân rời đi. Ta muốn ở lại đây đồng sinh cộng tử với y.”

Còn chưa nói hết, bên ngoài đã có tiếng mở cửa. Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường nhìn nhau, vội vang đeo xích tay lại, dựa tường, giả vờ bộ dạng thê thảm.

Hai người nhún mũi chân nhảy lên đầu tường. Quân Thù quay đầu cầm cây chổi gần đó, quát lớn với truy binh: “Ta liều mạng với các người!”

“Nhưng nàng không ở đây.” Yên Vô Song ngước mắt nhìn y: “Không có ai vì thế đau lòng.”

Xích tay Tạ Cô Đường vừa mở, ba người lập tức nhảy cửa sổ ra ngoài, vừa nhảy ra hành lang đã thấy xung quanh đều là truy binh.

“Nếu cô ấy vẫn còn ở đây thì sao?”

“Vãn… Vãn Vãn cô nương!” Không ngờ tới lúc này mà Tần Uyển Uyển còn quan tâm y như vậy, giọng điệu Quân Thù dịu dàng hơn: “Nàng không cần lo cho ta, ta có rất nhiều cách, bọn họ nhốt ta ở địa lao, ta bèn lén chạy thoát. Mỗi ngày ta trốn trong phòng trống, ta biết nàng sẽ trở về nên vẫn luôn đợi nàng, đợi đến bây giờ! Hiện tại rốt cuộc nàng tới rồi, ta sẽ cứu nàng rời đi, chúng ta cùng lưu lạc thiên nhai!”

Giản Hành Chi mở miệng, Yên Vô Song ngẩn người. Cũng chính phút chốc mất tập trung này, Giản Hành Chi lấy máu từ tay mình bắn ra ngoài. Yên Vô Song không kịp phản ứng, giọt máu rơi vào giữa trán y.

Nói xong, Quân Thù vội mở xích tay cho Tạ Cô Đường.

***

Giản Hành Chi giơ tay vẽ, một phù chú bất ngờ tấn công Yên Vô Song. Yên Vô Song nghiêng người né tránh, nhưng vẫn bị phù văn rạch một vết. Ánh sáng xanh lục lập tức bừng lên từ ngực Yên Vô Song. Thân thủ Giản Hành Chi như ma quỷ, tay không cắm thẳng vào ngực y.

Giản Hành Chi mở miệng, Yên Vô Song ngẩn người. Cũng chính phút chốc mất tập trung này, Giản Hành Chi lấy máu từ tay mình bắn ra ngoài. Yên Vô Song không kịp phản ứng, giọt máu rơi vào giữa trán y.

Yên Vô Song mở to mắt, Giản Hành Chi tóm lấy hạt ma chủng trong ngực y, kéo ra.

Thúy Lục mù mờ, nàng đẩy Kim Kiếm Đồng Tử ra, đuổi sát theo: “Giản Hành Chi, không có thuốc, chúng ta phải làm sao?”

“Hả…” Tần Uyển Uyển nghe vậy thì do dự. Cũng chính lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng người tới: “Gia chủ ra lệnh xử tử Tạ Cô Đường, mang cô gái đi!”

Một tiếng hét thất thanh từ đằng xa truyền tới: “Sư huynh!”

“Ta tìm được cách rồi.” Giản Hành Chi nói một cách chắc nịch: “Trở về thôi.”

Giọng Yên Vô Song điềm tĩnh: “Cứng quá dễ gãy, chỉ cần có thể đâm người, cách thức gì chẳng được.”

“Nhóc đầu trọc, đừng nhúc nhích!”

Cửa lặng lẽ mở ra, Tần Uyển Uyển tròn mắt, nhìn thấy Vô Danh lén lút bước vào. Hắn nhìn thấy Tần Uyển Uyển, mắt sáng lên, vội vàng chạy tới: “Tần cô nương, ta tìm được nàng rồi!”

Thúy Lục giơ tay lên tóm lấy Kim Kiếm Đồng Tử xông tới. Yên Vô Song cúi đầu, sững sờ nhìn tay Giản Hành Chi đầy máu cầm hạt ma chủng màu đen mang theo ánh sáng xanh lá.

Nam Phong hừ một tiếng, nhưng vẫn đáp: “Ở Ninh phủ.”

“Đi!”

“Ngươi có tâm pháp Xuân Sinh, tự mình khôi phục đi.”

Giản Hành Chi bóp nát ma chủng, sử dụng tay sạch sẽ còn lại đưa lá bùa mà Ninh Huy Hà giao cho bọn họ cho y: “Hồn phách của Ninh Huy Hà vẫn còn ở trong mộ địa Lận Ngôn Chi. Ngươi mang theo một hồn một phách của cô ấy, sau khi bóp nát phù chú, cô ấy sẽ tới đón ngươi. Cô ấy ở bên dưới rất tịch mịch, ngươi vào chơi với cô ấy đi. Đợi sau này, ta khôi phục tu vi sẽ nặn lại thể xác, để cô ấy hồi sinh.”

Nói xong, y móc Nam Phong trong ngực ra, gõ một cái: “Đừng ngủ nữa, chủ nhân ngươi đâu?”

Giản Hành Chi bóp nát ma chủng, sử dụng tay sạch sẽ còn lại đưa lá bùa mà Ninh Huy Hà giao cho bọn họ cho y: “Hồn phách của Ninh Huy Hà vẫn còn ở trong mộ địa Lận Ngôn Chi. Ngươi mang theo một hồn một phách của cô ấy, sau khi bóp nát phù chú, cô ấy sẽ tới đón ngươi. Cô ấy ở bên dưới rất tịch mịch, ngươi vào chơi với cô ấy đi. Đợi sau này, ta khôi phục tu vi sẽ nặn lại thể xác, để cô ấy hồi sinh.”

“Nếu cô ấy vẫn còn ở đây thì sao?”

Yên Vô Song ngơ ngác nhìn lá bùa, run run vươn tay, nhận lấy phù văn sạch sẽ được viết bằng bút tích đặc biệt của Ninh Huy Hà.

“Ông…” Tần Uyển Uyển kinh ngạc: “Sao ông lại ở đây?”

“Giới tuyến không thể lui, đạo tâm không thể mất, dùng chính kiếm của ngươi, giết người ngươi muốn giết.”

Giản Hành Chi ngước mắt nhìn y: “Không có kiếm tu vứt bỏ kiếm của mình. Yên Vô Song, đừng quên kiếm của mình gọi là gì.”

Nói xong, Giản Hành Chi không hề nhiều lời, quay đầu gọi Thúy Lục: “Thúy Lục, đi thôi, cứu người.”

Giản Hành Chi ném Nam Phong xuống đất: “Dẫn đường!”

“Cứ đi thế à?”

Trong khi Giản Hành Chi đang tìm kiếm dược liệu khắp nơi, Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đang vô cùng buồn chán đánh bài.

Thúy Lục mù mờ, nàng đẩy Kim Kiếm Đồng Tử ra, đuổi sát theo: “Giản Hành Chi, không có thuốc, chúng ta phải làm sao?”

Thử hỏi trên đời này còn có ai yêu Tần Vãn hơn hắn? Còn ai có thể tranh giành với hắn? Còn ai?!

“Nếu Ninh Huy Hà ở đây, nhìn thấy ngươi như vậy, cô ấy sẽ đau lòng.”

“Ngươi có tâm pháp Xuân Sinh, tự mình khôi phục đi.”

“Ta tìm được cách rồi.” Giản Hành Chi nói một cách chắc nịch: “Trở về thôi.”

“Nhóc đầu trọc, đừng nhúc nhích!”

Nói xong, y móc Nam Phong trong ngực ra, gõ một cái: “Đừng ngủ nữa, chủ nhân ngươi đâu?”

“Ngài gõ ta như vậy, ta không vui đâu.”

Y nhắm mắt vung vẩy một mạch đến cuối hành lang, cảm thấy bản thân đúng là vì tình mà dũng cảm hi sinh.

Nam Phong hừ một tiếng, nhưng vẫn đáp: “Ở Ninh phủ.”

Thúy Lục giơ tay lên tóm lấy Kim Kiếm Đồng Tử xông tới. Yên Vô Song cúi đầu, sững sờ nhìn tay Giản Hành Chi đầy máu cầm hạt ma chủng màu đen mang theo ánh sáng xanh lá.

“Đi!”

P/s (Zens Zens): Không biết sao mình lại khá thích nhân vật Ninh Bất Ngôn, tiếc là tác giả không viết ngoại truyện về nhân vật này 😀

Giản Hành Chi ném Nam Phong xuống đất: “Dẫn đường!”

Trong khi Giản Hành Chi đang tìm kiếm dược liệu khắp nơi, Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đang vô cùng buồn chán đánh bài.

“Giới tuyến không thể lui, đạo tâm không thể mất, dùng chính kiếm của ngươi, giết người ngươi muốn giết.”

Bên ngoài vang lên tiếng sấm, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn cửa sổ, nhíu mày: “Cơn mưa này sớm quá rồi.”

Hắn bèn quay đầu nói: “Các người chạy trước, ta ngăn chúng lại.”

Tần Uyển Uyển và Quân Thù nhìn nhau, cũng không kịp nói nhiều với hắn. Dù sao mục tiêu của đám thị vệ này là bọn họ, một phàm nhân cũng chẳng ngăn cản được gì nhiều.

Quân Thù nghiến răng nghĩ, e rằng lát nữa đi theo bọn họ còn nguy hiểm hơn, chi bằng lúc này rút lui trước, không chừng còn có thể để lại ấn tượng tốt đẹp cho Tần Uyển Uyển.

Còn chưa nói hết, bên ngoài đã có tiếng mở cửa. Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường nhìn nhau, vội vang đeo xích tay lại, dựa tường, giả vờ bộ dạng thê thảm.

Quân Thù nghe nói thế liền tức giận, nhưng ngẫm nghĩ, y cũng hết cách. Nghe thấy truy binh đuổi tới, Quân Thù nghiến răng nói: “Được, vậy cùng đi.”

Cửa lặng lẽ mở ra, Tần Uyển Uyển tròn mắt, nhìn thấy Vô Danh lén lút bước vào. Hắn nhìn thấy Tần Uyển Uyển, mắt sáng lên, vội vàng chạy tới: “Tần cô nương, ta tìm được nàng rồi!”

Cây chổi mang đầy sự căm tức của hắn đánh vào mặt tường. Hắn mở mắt mới phát hiện…

“Ông…” Tần Uyển Uyển kinh ngạc: “Sao ông lại ở đây?”

“Ta nghe nói nàng bị bắt về.” Quân Thù nghe thấy Tần Uyển Uyển quan tâm hắn, vô cùng cảm động: “Lúc nãy, ta nghe Ninh Văn Húc và Ninh Bất Ngôn đang cãi nhau, muốn bắt nàng làm con tin, ép Giản Hành Chi ra mặt. Tần cô nương, ta đã nói Giản Hành Chi ấy chẳng thể dựa dẫm được, nàng mà làm con tin, vậy còn đường sống sao?”

Nói xong, Quân Thù lấy chìa khóa mở còng tay cho Tần Uyển Uyển: “Nghe lời ta, chúng ta chạy nhanh lên, ta dẫn nàng  chạy.”

“Khoan đã.”

“Cứ đi thế à?”

Tần Uyển Uyển níu hắn lại: “Ta hỏi ông, đều bị nghi ngờ giết lão tổ Ninh thị, sao ông lại còn sống?”

Một tiếng hét thất thanh từ đằng xa truyền tới: “Sư huynh!”

“Vãn… Vãn Vãn cô nương!” Không ngờ tới lúc này mà Tần Uyển Uyển còn quan tâm y như vậy, giọng điệu Quân Thù dịu dàng hơn: “Nàng không cần lo cho ta, ta có rất nhiều cách, bọn họ nhốt ta ở địa lao, ta bèn lén chạy thoát. Mỗi ngày ta trốn trong phòng trống, ta biết nàng sẽ trở về nên vẫn luôn đợi nàng, đợi đến bây giờ! Hiện tại rốt cuộc nàng tới rồi, ta sẽ cứu nàng rời đi, chúng ta cùng lưu lạc thiên nhai!”

“Hả…” Tần Uyển Uyển nghe vậy thì do dự. Cũng chính lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng người tới: “Gia chủ ra lệnh xử tử Tạ Cô Đường, mang cô gái đi!”

“Khoan đã.”

Nghe thấy “xử tử Tạ Cô Đường”, Tần Uyển Uyển lập tức nhận ra khả năng ông lão này nói là thật. Nàng, kiên quyết lắc đầu với Vô Danh: “Không được, ta không thể bỏ Tạ đạo quân rời đi. Ta muốn ở lại đây đồng sinh cộng tử với y.”

“Nàng!”

Nói xong, hắn nhắm tịt mắt, vung vẩy lung tung giữa không trung, hô to: “Vãn Nhi, nàng chạy mau! Ta bằng lòng chết vì nàng! Nàng đừng lo lắng cho ta! Nàng đừng quay đầu! Nàng chạy mau đi!”

Quân Thù nghe nói thế liền tức giận, nhưng ngẫm nghĩ, y cũng hết cách. Nghe thấy truy binh đuổi tới, Quân Thù nghiến răng nói: “Được, vậy cùng đi.”

Nói xong, Quân Thù vội mở xích tay cho Tạ Cô Đường.

“Ngài gõ ta như vậy, ta không vui đâu.”

Xích tay Tạ Cô Đường vừa mở, ba người lập tức nhảy cửa sổ ra ngoài, vừa nhảy ra hành lang đã thấy xung quanh đều là truy binh.

Quân Thù nghiến răng nghĩ, e rằng lát nữa đi theo bọn họ còn nguy hiểm hơn, chi bằng lúc này rút lui trước, không chừng còn có thể để lại ấn tượng tốt đẹp cho Tần Uyển Uyển.

Hắn bèn quay đầu nói: “Các người chạy trước, ta ngăn chúng lại.”

Yên Vô Song ngơ ngác nhìn lá bùa, run run vươn tay, nhận lấy phù văn sạch sẽ được viết bằng bút tích đặc biệt của Ninh Huy Hà.

Tần Uyển Uyển và Quân Thù nhìn nhau, cũng không kịp nói nhiều với hắn. Dù sao mục tiêu của đám thị vệ này là bọn họ, một phàm nhân cũng chẳng ngăn cản được gì nhiều.

Hai người nhún mũi chân nhảy lên đầu tường. Quân Thù quay đầu cầm cây chổi gần đó, quát lớn với truy binh: “Ta liều mạng với các người!”

Nói xong, hắn nhắm tịt mắt, vung vẩy lung tung giữa không trung, hô to: “Vãn Nhi, nàng chạy mau! Ta bằng lòng chết vì nàng! Nàng đừng lo lắng cho ta! Nàng đừng quay đầu! Nàng chạy mau đi!”

Y nhắm mắt vung vẩy một mạch đến cuối hành lang, cảm thấy bản thân đúng là vì tình mà dũng cảm hi sinh.

Thử hỏi trên đời này còn có ai yêu Tần Vãn hơn hắn? Còn ai có thể tranh giành với hắn? Còn ai?!

Cây chổi mang đầy sự căm tức của hắn đánh vào mặt tường. Hắn mở mắt mới phát hiện…

Trống không.

Hàng lang trống không, căn bản chẳng có ai.

***

Nói xong, hắn nhắm tịt mắt, vung vẩy lung tung giữa không trung, hô to: “Vãn Nhi, nàng chạy mau! Ta bằng lòng chết vì nàng! Nàng đừng lo lắng cho ta! Nàng đừng quay đầu! Nàng chạy mau đi!”Giản Hành Chi bóp nát ma chủng, sử dụng tay sạch sẽ còn lại đưa lá bùa mà Ninh Huy Hà giao cho bọn họ cho y: “Hồn phách của Ninh Huy Hà vẫn còn ở trong mộ địa Lận Ngôn Chi. Ngươi mang theo một hồn một phách của cô ấy, sau khi bóp nát phù chú, cô ấy sẽ tới đón ngươi. Cô ấy ở bên dưới rất tịch mịch, ngươi vào chơi với cô ấy đi. Đợi sau này, ta khôi phục tu vi sẽ nặn lại thể xác, để cô ấy hồi sinh.”P/s (Zens Zens): Không biết sao mình lại khá thích nhân vật Ninh Bất Ngôn, tiếc là tác giả không viết ngoại truyện về nhân vật này 😀

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đúng là Giản Hành Chi chỉ hơi thiếu thông minh trước mặt chị thôi.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

“Nếu cô ấy vẫn còn ở đây thì sao?” Hi vọng đôi này happy ending ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

“Không có kiếm tu vứt bỏ kiếm của mình.” Đoạn này Hành Chi nhà ta ngầu bá cháy luôn.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Còn nam chính của chúng ta nhé.

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Hôm nay mới thấy ánh sáng hào quang trên cả tuyệt vời của anh Giản!
Thường chỉ thấy anh ngốc ngốc

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Tui ước Quân Thù bị nghiệp quật. Mà chắc là bị quật thật rồi, vì QT có phải nam 9 đâu.

Bình Lê
Bình Lê
1 Năm Cách đây

QT- ông hoàng ảo tưởng, chúa tể overthinking

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!