Chương 75
Đây là lần đầu tiên y che dù
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường cùng chạy như điên ra khỏi sân viện, nhắm về phía quảng trường. Càng ngày càng nhiều thị vệ tập hợp lại, Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường bị truy đuổi chạy trốn tứ phía: “Ninh Bất Ngôn này sao vô dụng thế? Chẳng phải đã nói kéo dài tới buổi tối sao?”
Vừa dứt lời, Ninh Bất Ngôn nhảy từ trên trời xuống, giơ tay chém bay đám tu sĩ khỏi Tần Uyển Uyển, vội nói: “Gia chủ điên rồi, nhất quyết muốn giết Tạ Cô Đường, bắt Giản Hành Chi về. Ta đưa các người ra ngoài!”
“Biết thế ngài đừng bắt chúng ta về chứ!”
Tần Uyển Uyển đá văngốngười bên cạnh,đNinh Bất Ngônẵgấp gáp nói:ḽ“Cô đừng giếtíngười tộc ta!”²
“Là người tộcĩngài muốn giếtẩchúng ta!”
TầnĩUyển Uyển khomêlưng né mộtờkiếm. Có NinhỳBất Ngôn ởởđây, bọn họĨkhông dám raấtay giết người,ḹnhưng những ngườiínày đều raồđòn sát thủ.ụMắt thấy ngàyìcàng nhiều người,ἲNinh Văn Húcỉcũng dẫn caoÏthủ đuổi theo.
NinhἶVăn Húc trựcễtiếp hạ tửơlệnh với TạỳCô Đường. Mặcỗdù Tần UyểnĩUyển không hiểuđtại sao NinhỷVăn Húc dámfra tay vớiũngười của ThiênĩKiếm Tông, chỉằnghiến răng, đưaờra quyết định.
“GiảnừHành Chi!”
Nàngưsử dụng truyềnịâm quát lớn.ẵGiản Hành Chiúdẫn theo ThúyíLục chạy nhưfbay đằng sauêNam Phong, ngheĺthấy giọng TầnâUyển Uyển, lườiįnhác nói: “Saoìthế?”
“Người xongôchưa? Bọn họĮmuốn giết TạÎCô Đường, bắtỗta uy hiếpếngười!”
“Chẳng phải¸ta đưa choễnàng một láìbùa sao…” GiảnểHành Chi chẳngíquan tâm mấy:ỳ“Lúc ở ThiênỹKiếm Tông từngờdùng rồi, kíchỵhoạt phù chú,êgọi tên ta.”ậ
Tần Uyển Uyểnèngây người, lúcớnày mới nhớỉlá bùa GiảnảHành Chi đưaưlúc rời đi.
Nàngửvội chuyển láúbùa cho Tạ¸Cô Đường, nóiãvới y: “Tạḹđại ca, kíchḹhoạt phù chú,)gọi tên sưĩphụ ta!”
TạìCô Đường khôngíkịp nghĩ nhiều,ữy vung một(kiếm ngăn đámíngười xông lên,ỉmột tay bắtỗlấy phù chúịTần Uyển Uyểnľđưa, linh lựcẵkích hoạt phùỉchú, khẽ gọi:(“Giản Hành Chi.”ả
Khoảnh khắc tiếngữvừa dứt, ánhìsáng bừng lên,ảTạ Cô Đườngìnhận ra mìnhỷbị một luồng°sức mạnh hútảđi. Y sửngĮsốt ngẩng đầu:į“Uyển Uyển…”
“Yên[tâm.” Tần Uyển¹Uyển cười: “Taơvà sư phụĩta không sao.”Ī
“Này.” Giản HànhỉChi cảm nhận,đã có người]triệu hồi mình,ḷquay đầu dặnịdò Thúy Lục:ẵ“Ta đổi chỗốvới Uyển Uyển,ïcô giúp taọchăm sóc nàng.”ổ
Nói xong, GiảnỵHành Chi vàỵTạ Cô Đườngíđổi vị trí.ìTạ Cô ĐườngÍrơi xuống mặtḻđất, Thúy Lụcẳđang vui vẻ[định chạy tới]đón: “Uyển…”
Tiếngệvừa dứt, nàngỵnhìn thấy TạĩCô Đường caoácao gầy gầy,ếThúy Lục biếnỵsắc: “Sao lạiÏlà cậu?!”
Ngườiưsửng sốt khôngảchỉ Thúy Lục.,Giản Hành Chiốbình thản đápẩxuống, giơ tayộlên quét mộtệkiếm thuận lợiịngăn người lại,ḻquay đầu nhìnỗsang bên cạnh:ẩ“Tạ…”
Vừa mởụmiệng, nhìn thấyưgương mặt tươiécười lấy lòngἲcủa Uyển Uyển,ơy trợn toịmắt: “Sao lạiýlà nàng?!”
“Àẳthì…” Tần UyểnỉUyển ngại ngùngắcười: “Ta cảmỉthấy ta ởἱlại chỗ này,an toàn hơn.”ỹ
“An toàn cáiãrắm!”
Giản HànhằChi đá bênẫcạnh một cước,ảnổi lửa giận:â“Sao nàng lạiịlo lắng choÍy như thế?ɪVậy nàng đổiôta qua đây,ữnàng không loằlắng cho taẳsao?!”
“Cho nênẳta ở lạièđây với người,ìkhông phải sao?”ỉ
Tần Uyển Uyểnẹvội vàng vuốtảlông: “Tạ CôễĐường người taíbị liên lụy,àđây là chuyệnĨcủa chúng ta.áTa ở cùng(với người.”
Ngheóthấy hai chữé“chúng ta” ,ĩlửa giận giảmảbớt mấy phần.ɩY nhìn bốn}phía xung quanh:à“Tình huống gìớđây?”
“Lúc nãy,ểta vốn định(báo với giaịchủ chuyện LậnợNgôn Chi trởỉvề, nói với°ông ta cácẻngười đi tìmẫthuốc có thểĮkiểm tra maũchủng…” Ninh BấtĩNgôn ho khan,ḹdựa lưng vớiđbọn họ, nhìnừngười vòng qua:ị“Không ngờ, ôngĭta đột nhiênỏra lệnh muốnègiết Tạ Cô}Đường, còn địnhìgiam lỏng ta,ịbắt Tần côfnương làm conửtin, ép đạoòhữu trở về.”ộ
“Chỉ mấy ngườiįnày đã cản²được các người?”í
Giản Hành Chiḷliếc nhìn NinhıBất Ngôn cònḹđang ho khan:ị“Ngươi yếu thật(đấy.”
“Đây làľngười trong tộcịNinh thị ta.”īNinh Bất Ngônờhơi bất mãn:ļ“Nếu là vôỳtội, sao taỉcó thể đểồcác người lạmỉsát?”
“Vậy nếuỉcó mang maḻchủng trên ngườiɩthì sao?”
Ngheảđến “ma chủng”², ánh mắtýNinh Bất Ngônỳlạnh lẽo: “Nhổɪđược thì nhổ,ikhông được thììgiết.”
“Vậy ngươiỹcản người mộtẽlát đi.”
GiảnáHành Chi căn)dặn Ninh BấtfNgôn, gọi TầnửUyển Uyển: “Uyển]Uyển, Tịch Sơn‹có pháp quyếtỡcó thể giữḹmạng người không?”ỹ
“Có.”
Tần UyểnềUyển gật đầu,ĩGiản Hành Chiịlấy một xấpflá bùa trắngịtrong lòng ra:ɨ“Được rồi, phápắquyết cũng cóốthể thi triểnựbằng kiếm. Đợiĭlát nữa, ta¸dùng kiếm giếtìngười, nàng dùngἷkiếm cứu người.”ă
Nói xong, GiảnốHành Chi vungàtay ném bùaἷtrắng lên. Láἳbùa xoay tròn°xung quanh bọnộhọ, Giản HànhɩChi cắt lòngībàn tay, nhậpỉthần thức vào³máu, thấm máuởviết thẳng lênâbùa.
Trong tích tắc,²hơn nghìn láĭbùa viết xong,âtrở lại trongótay Giản HànhêChi. Một tayếy cầm phùạchú, một tayổcầm kiếm, nhìnỉvề phía tuẩsĩ tràn tới:ê“Đi ở doằta, sinh tửἳdo trời.”
Dứtèlời, mũi chânếGiản Hành Chiầnhún một cái,únhảy lên cao.ởPhù chú bayἴvề phía đámĩđông, từng láЇbùa dán lênẽthân người. Ngayỗkhoảnh khắc chạmIđến thân người,fcó vài láỵbùa hoàn toànĮkhông phản ứng,ắcó vài láéphát ra ánhẹsáng xanh. Độngľtác Giản HànhἰChi cực nhanh,ḹngay khi ánhãsáng xanh bừngốlên, cơ thểẽy như ảoầảnh xông vềỵphía đám người,ĩcắm một nhátấvào ngực đốiíphương, đâm vỡíma chủng.
Kế tiếp,ờy lập tứcἳchạy tới trướcЇmặt người thứỉhai, đâm mộtjnhát vào ngựcḻđối phương, sửớdụng linh lựcỵsấm sét đánhĩvỡ ma chủng.Ї
Sấm sét trừ²tà trấn ma,ỹlà thứ tàựnịnh sợ nhất.
Ngayòkhi Giản HànhịChi đâm ngườiỵthứ nhất, TầnừUyển Uyển đãἱlập tức phảnỷứng lại, đuổiĩtheo Giản HànhàChi, vung ngangẫmột kiếm vàoḽngười bị đâm.
Kiếmửkia mang theoÍpháp quyết TịchụSơn, được UyểnọUyển phóng đạiãgấp bội, nháyẳmắt quấn chặtữlấy miệng vếtĩthương của ngườiínọ, đảm bảoángười kia tiếpảtục sống, đểĨhắn đáp xuốngựđất.
Động tác củaếGiản Hành Chiİrất nhanh, TầnầUyển Uyển theo(sát phía sau:cũng không bỏἱsót người nào.
NinhḽBất Ngôn nhìnľtừng quầng sángóxanh trên quảngἶtrường, khoảnh khắcãánh sáng kiaìbừng lên, maọkhí mặc sứcἱlan tràn khắpủquảng trường.
Y nghiếnỉrăng, cũng họcἷtheo động tácýGiản Hành Chiỉđánh về phíaịnhững đệ tửúnày.
Giản Hành Chiíthấy Ninh BấtἲNgôn lao vàođchiến trận, ngẩngἲđầu nhìn lênìcao, thấy NinhàBất Tu vàĪNinh Văn Húcịđứng trên mái{nhà.
Bọn họ đứngìnhìn chiến cụcấtừ trên xuống,ãdáng vẻ vẫnệcòn cao caoɨtại thượng nhưătrong bích họa.
Giản:Hành Chi mỉmḷcười, giơ tayỳlên, một láĩbùa bay thẳngỏvề phía NinhỉVăn Húc. NinhệBất Tu theoầbản năng chắnăphía trước, phùỹchú chạm lênЇngười y, ầmỗmột cái, đánhЇy nôn raịmột ngụm máu.
NinhỉVăn Húc đỡờhắn, gấp gápĪgọi: “Bất Tu!”ệ
Lời còn chưaỏdứt, Ninh VănĩHúc đã nhìnịthấy ngực Ninh,Bất Tu hiệnúlên ánh sángửxanh.
Ma khí lanịtràn từ ngựcìNinh Bất Tu,ịmiệng hắn ngậmèmáu, ú ớĩgọi: “Cha…”
NinhĩVăn Húc đẩyỡhắn ra, lảoưđảo lùi vềísau: “Ma chủng…ỉcon… không ngờἷcon lại mang²ma chủng…”
“Cha…”ĩNinh Bất Tuἱbò về phíaôNinh Văn Húc:ư“Cứu con…”
“MaĪchủng của conộtừ đâu ra?íTổ phụ conẽlà ai giết?ũLà ai giết?!”ộ
“Cứu con… cha…”ỉ
Ninh Bất Tuĩkhó nhọc bòịđến dưới chânÏNinh Văn Húc,ἶtúm lấy góc}áo ông ta,ôngẩng đầu, mặtẳđầy máu: “Conïlà… con củaécha mà.”
NinhḹVăn Húc khôngịnói nên lời,Ĩông ta runìrẩy cánh môi.
Khoảnhìkhắc đó, dườngỉnhư ông taĩnhìn thấy Lận:Ngôn Chi cònɪnhỏ, máu meũđầy người, bòăđến trước mặtýông ta, tómễlấy vạt áo.
Yïngẩng đầu nhìnļông ta, ánhémắt đầy khẩnỉcầu: “Phụ thân,Ĩcứu con. Conìlà… con củaɨngười mà.”
“Khôngớphải… Ngươi khôngầphải…”
Ninh VănýHúc mở toİmắt, giống nhưịphát điên, đột¸ngột rút kiếm{đâm vào ngựcìNinh Bất Tu.ựÔng ta điênụcuồng đâm hếtĭnhát này tớiằnhát khác: “Ngươiòkhông phải conâta, ngươi không³phải người, ngươiốchỉ là linhÍthú. Ngươi nênĩngoan ngoan nghe¹lời, sao ngươi‹lại muốn giếtịta! Sao cóâthể!”
Ninh BấtĩTu bị đâmỉtừng nhát một,ĭtrợn mắt, tắtêthở.
Ninh Văn Húcĩthấy người đãfhoàn toàn bấtỉđộng, rốt cuộcànhận ra mìnhõđã làm gì.
“BấtứTu…”
Ông taờrun run ngồiỉxuống, luống cuốngởmuốn kéo hắn:²“Bất Tu… conđsao thế…”
“Saoïà?”
Giọng nóiảGiản Hành Chiòchợt vang lên.ọNinh Văn Húcɩsững sờ ngẩngĩđầu, nhìn GiảnđHành Chi cầmừthanh kiếm nhuốmữmáu đứng cáchïđó không xa.”ờ
“Hắn bị ôngâgiết rồi đấy.”[
Giản Hành Chiồhất cằm vềíphía thi thểỗNinh Bất Tu:ơ“Con trai ruộtỷcủa ông đấy.”ồ
“Ngôn Chi…”
NinhĩVăn Húc runựrẩy mở miệng.ịGiản Hành Chiỷlắc đầu: “Taἲkhông phải LậnĬNgôn Chi, cóẽđiều đúng làíta muốn …”ịGiản Hành Chiámỉm cười: “Đòiủmón nợ nàyđcủa y.”
“Ngươiẩmuốn cái gì,ἱta cho ngươi,úta cho ngươiĩhết!”
Ninh VănĩHúc nghe thấyịlời của GiảnịHành Chi, kícháđộng lên. GiảnÏHành Chi nângỉkiếm, giọng bìnhịthản: “Ông hủyÎhoại cuộc đờiïLận Phượng Hi,ùhủy hoại cuộcfđời Lận NgônềChi, cũng giánỉtiếp hủy hoạiđcuộc đời NinhẻHuy Hà, lấyḻmột mạng củaἴông chẳng quáἶđáng đâu nhỉ?”ì
“Có phải ngươi muốn Ngọc Linh Lung không? Hay ngươi muốn tiền? Hay ngươi muốn Ninh gia?”
Tất cả đệ tử mỉm cười. Yên Vô Song giơ tay lên chỉ, ngự kiếm bay đi.
Ninh Văn Húc điên cuồng rống to: “Ta cho ngươi, ta cho ngươi hết!”
“Chẳng phải huynh muốn gặp tẩu tử…”
Yên Vô Song nhìn từng cặp mắt Sơn trang Cự Kiếm: “Để bọn họ thấy kẻ mạnh nhất Hoang Thành vẫn là Sơn trang Câu Kiếm chúng ta!”
“Ta chẳng muốn gì cả, cái ta muốn…” Giản Hành Chi nhìn giọt mưa rơi xuống kiếm: “Chỉ là công lý.”
Giản Hành Chi nghẹn họng. Y hơi không vui vì uổng công làm người tốt, rút tay áo về: “Không muốn che thì thôi.”
Vừa dứt lời, Giản Hành Chi bất ngờ tấn công về phía Ninh Văn Húc!
“Đi thôi!”
Ánh sáng xanh phóng ra từ ngực Ninh Văn Húc, ông ta run rẩy cánh môi, vẫn còn biện giải: “Ta… ta không có ma chủng…”
Ninh Văn Húc không yếu thế nữa, lập tức rút kiếm!
Ninh Văn Húc không yếu thế nữa, lập tức rút kiếm!
Thật ra Ninh Văn Húc cũng đã kỳ Hóa Thần đại viên mãn, kiếm của ông ta va chạm mạnh với kiếm của Giản Hành Chi, chấn động đến gan bàn tay Giản Hành Chi tê rần.”
Nàng đặt mông ngồi cạnh Giản Hành Chi, nhìn nhóm người Yên Vô Song và Tạ Cô Đường gia nhập chiến cục.
“Nếu ngươi ép bức, vậy đừng trách ta không khách sáo.”
“Ta cũng thấy vậy.”
Ninh Văn Húc nghiến răng, Giản Hành Chi cười khinh miệt: “Vậy ông thử xem.”
Bên trên khắc hai chữ “Hồng Trần”. Y cầm kiếm, trân trọng lướt nhẹ lưỡi kiếm.
“Nếu ngươi ép bức, vậy đừng trách ta không khách sáo.”
Dứt lời, thần thức Giản Hành Chi hóa thành linh lực, nháy mắt truyền vào kiếm chống lại Ninh Văn Húc. Tần Uyển Uyển hoảng hốt ngẩng đầu, hét lên: “Giản Hành Chi!”
“Cho nên?” Giọng Yên Vô Song điềm tĩnh.
“Làm chuyện của nàng đi!”
Yên Vô Song ngẩng đầu, nhìn Kim Kiếm Đồng Tử. Kim Kiếm Đồng Tử cắn răng nói: “Ta nhìn thấy rất nhiều tu sĩ trúng ma chủng. Ninh Văn Húc đang giao chiến với Giản Hành Chi.”
Giản Hành Chi không hề quay đầu, quang kiếm va chạm với quang kiếm của Ninh Văn Húc. Tần Uyển Uyển nghiến răng, căn dặn Ninh Bất Ngôn: “Ngài chống đỡ đi.”
Năm đó, y sợ bản thân bôi nhọ danh tiếng Tông môn, hai trăm năm không dám dùng lại danh tính thật sự. Mà hôm nay, lúc sắp rời đi, rốt cuộc y lại treo lên bảng hiệu sơn trang của mình.
(*) Câu gốc là 道可载而与之俱也. Đây là một câu trong tác phẩm Thiên Vận của Trang Tử, mình không tra được nghĩa, ai biết thì comment để mình thêm vào nhé.
“Sư huynh.” Kim Kiếm Đồng Tử dẫn đệ tử Sơn trang Cự Kiếm đi vào, mím môi: “Ninh gia đánh nhau rồi.”
Nói xong, nàng nhảy lên cao, rút trường kiếm, thi triển pháp trận phục hồi Tịch Sơn bằng kiếm ý!
Y bay một đường thật nhanh, từ xa đã thấy Tạ Cô Đường ngự kiếm cùng với Thúy Lục vỗ cánh dưới mưa, vui vẻ cười một tiếng: “Ô, trùng hợp thật.”
Nàng chạy theo bên người Giản Hành Chi, mỗi lần Giản Hành Chi xuất kiếm, nàng đều theo sát sau lưng.
Thật ra Ninh Văn Húc cũng đã kỳ Hóa Thần đại viên mãn, kiếm của ông ta va chạm mạnh với kiếm của Giản Hành Chi, chấn động đến gan bàn tay Giản Hành Chi tê rần.”
Kiếm pháp của nàng và Giản Hành Chi y đúc, nhưng kiếm ý lại hoàn toàn khác biệt.
Giản Hành Chi giết người, nhưng mỗi một kiếm của nàng lại bao hàm sức sống ùn ùn sinh sôi.
“Có phải ngươi muốn Ngọc Linh Lung không? Hay ngươi muốn tiền? Hay ngươi muốn Ninh gia?”
Giản Hành Chi cảm giác thần thức của mình được một luồng linh lực bồi dưỡng. Y đột ngột quay đầu, nhìn Tần Uyển Uyển tới bên cạnh mình, giọng điềm tĩnh: “Xuất kiếm.”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi mệt đến nói không ra hơi, nhìn cảnh tượng chém giết thành một mảng. Một lát sau, Giản Hành Chi giơ tay lên, lấy tay áo che trên đầu Tần Uyển Uyển.
“Người che kiểu này có tác dụng không?” Tần Uyển Uyển cau mày.
Vừa dứt lời, Giản Hành Chi bất ngờ tấn công về phía Ninh Văn Húc!
Mưa phùn liên tục không dứt, tiếng Ninh gia chém giết đã sớm vang dậy trời.
Giản Hành Chi không hề quay đầu, quang kiếm va chạm với quang kiếm của Ninh Văn Húc. Tần Uyển Uyển nghiến răng, căn dặn Ninh Bất Ngôn: “Ngài chống đỡ đi.”
Giản Hành Chi khựng lại. Y chậm chạp ngẩng đầu, nhìn chiếc dù vẽ hoa đào, màu hoa diễm lệ lờ mờ chiếu xuyên qua giấy.
Yên Vô Song sắp xếp đồ đạc xong, ngồi trước bàn, nhìn phù chú Giản Hành Chi đưa cho.
Đệ tử Sơn trang Câu Kiếm theo sát phía sau. Yên Vô Song ngự gió gội mưa, rốt cuộc cảm nhận được khí phách thiếu niên đã lâu không thấy của mình.
“Sư huynh.” Kim Kiếm Đồng Tử dẫn đệ tử Sơn trang Cự Kiếm đi vào, mím môi: “Ninh gia đánh nhau rồi.”
Tần Uyển Uyển kinh ngạc quay đầu, cùng Giản Hành Chi ngước mắt lên, nhìn Yên Vô Song và nhóm người Tạ Cô Đường chạy đằng xa tới. Giản Hành Chi thấy bọn họ liền mỉm cười.
Yên Vô Song ngẩng đầu, nhìn Kim Kiếm Đồng Tử. Kim Kiếm Đồng Tử cắn răng nói: “Ta nhìn thấy rất nhiều tu sĩ trúng ma chủng. Ninh Văn Húc đang giao chiến với Giản Hành Chi.”
Yên Vô Song mở miệng.
“Cho nên?” Giọng Yên Vô Song điềm tĩnh.
Kim Kiếm Đồng Tử cúi đầu: “Chúng ta muốn đi cứu người.”
“Nhiều người quá.” Y mỉm cười, oán trách: “Phiền phức.”
“Ta biết y vừa đả thương sư huynh…” Kim Kiếm Đồng Tử hơi áy náy: “Nhưng ta cảm thấy y không sai, ta muốn giúp y. Lúc nãy, y nói đúng.”
Kim Kiếm Đồng Tử hạ quyết tâm, ngước mắt nhìn Yên Vô Song: “Kiếm tu không thể quên đi kiếm của mình. Năm đó ta học nghệ, sư phụ từng hỏi ta, vì sao ta học kiếm. Ta trả lời sư phụ, kiếm của ta là để cứu người ta thấy nên cứu, bảo vệ đạo ta thấy nên bảo vệ, đến nay vẫn thế.”
Kim Kiếm Đồng Tử ngây người. Yên Vô Song bỗng đứng dậy, bước tới bên tủ, mở cánh tủ phủ bụi, lấy một thanh trường kiếm đen tuyền từ trên xuống dưới.
“Làm chuyện của nàng đi!”
Yên Vô Song nghe vậy, không lên tiếng. Y nhớ tới đôi mắt dịu dàng của Ninh Huy Hà hai trăm năm trước.
“Ta biết y vừa đả thương sư huynh…” Kim Kiếm Đồng Tử hơi áy náy: “Nhưng ta cảm thấy y không sai, ta muốn giúp y. Lúc nãy, y nói đúng.”
Y không nói cho Tần Uyển Uyển đây là lần đầu tiên y che dù trong hơn một trăm năm qua.
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Ninh Huy Hà nhìn chăm chú kiếm của y, dịu dàng nói: “Kiếm của huynh rất xinh đẹp.”
“Vậy thì đi đi.”
Yên Vô Song mở miệng.
Mưa phùn liên tục không dứt, tiếng Ninh gia chém giết đã sớm vang dậy trời.
Ánh mắt trong trẻo của y nhìn hoa đào diễm sắc, ngắm thật lâu.
Kim Kiếm Đồng Tử ngây người. Yên Vô Song bỗng đứng dậy, bước tới bên tủ, mở cánh tủ phủ bụi, lấy một thanh trường kiếm đen tuyền từ trên xuống dưới.
Tạ Cô Đường mỉm cười, chắp tay với Yên Vô Song: “Hạnh ngộ.”
Bên trên khắc hai chữ “Hồng Trần”. Y cầm kiếm, trân trọng lướt nhẹ lưỡi kiếm.
“Vậy thì đi đi.”
Giản Hành Chi gọi Tần Uyển Uyển: “Nhóm thay ca tới rồi.”
“Ta dẫn các đệ đi.”
Nói xong, nàng nhảy lên cao, rút trường kiếm, thi triển pháp trận phục hồi Tịch Sơn bằng kiếm ý!
“Chẳng phải huynh muốn gặp tẩu tử…”
“Không sao.” Yên Vô Song quay đầu cười, vỗ túi khóa hồn trên eo: “Tẩu tử ở đây, nàng sẽ thấy được tư thái oai hùng của ta!”
“Đi thôi!”
Lúc nhóm người chạy tới Ninh gia, Giản Hành Chi vừa mới đâm kiếm vào ngực Ninh Văn Húc.
Yên Vô Song nhìn từng cặp mắt Sơn trang Cự Kiếm: “Để bọn họ thấy kẻ mạnh nhất Hoang Thành vẫn là Sơn trang Câu Kiếm chúng ta!”
Giản Hành Chi nói bên tai, vẻ mặt điềm tĩnh: “Hơn nữa, người có ma chủng chưa chắc đã là tà ma. Tâm thành ma, người mới thành ma.”
Nói xong, y cầm kiếm, dẫn người ra khỏi miếu đổ, ngự kiếm bay đi trước. Y quay đầu nhìn chữ viết “Sơn trang Cự Kiếm” xiêu xiêu vẹo vẹo. Một lát sau, y giơ tay lau đi bốn chữ “Sơn trang Cự Kiếm”, để lộ bốn chữ lớn “Sơn trang Câu Kiếm” cứng cáp hữu lực.
Nói xong, y cầm kiếm, dẫn người ra khỏi miếu đổ, ngự kiếm bay đi trước. Y quay đầu nhìn chữ viết “Sơn trang Cự Kiếm” xiêu xiêu vẹo vẹo. Một lát sau, y giơ tay lau đi bốn chữ “Sơn trang Cự Kiếm”, để lộ bốn chữ lớn “Sơn trang Câu Kiếm” cứng cáp hữu lực.
Kiếm giả, đạo khả tái nhi dữ chi câu dã(*).
Kiếm giả, đạo khả tái nhi dữ chi câu dã(*).
Kim Kiếm Đồng Tử cúi đầu: “Chúng ta muốn đi cứu người.”
“Ông có ma chủng hay không, tự ông không rõ sao.”Dứt lời, y rút kiếm ra. Ninh Văn Húc rơi xuống mái ngói, sau đó thuận theo mái nhà lăn xuống đất.“Cho nên?” Giọng Yên Vô Song điềm tĩnh.(*) Câu gốc là Yên Vô Song ngẩng đầu, nhìn Kim Kiếm Đồng Tử. Kim Kiếm Đồng Tử cắn răng nói: “Ta nhìn thấy rất nhiều tu sĩ trúng ma chủng. Ninh Văn Húc đang giao chiến với Giản Hành Chi.”道可载而与之俱也Y không nói cho Tần Uyển Uyển đây là lần đầu tiên y che dù trong hơn một trăm năm qua.Mưa phùn liên tục không dứt, tiếng Ninh gia chém giết đã sớm vang dậy trời.. Đây là một câu trong tác phẩm Thiên Vận của Trang Tử, mình không tra được nghĩa, ai biết thì comment để mình thêm vào nhé.
道可载而与之俱也
Năm đó, y sợ bản thân bôi nhọ danh tiếng Tông môn, hai trăm năm không dám dùng lại danh tính thật sự. Mà hôm nay, lúc sắp rời đi, rốt cuộc y lại treo lên bảng hiệu sơn trang của mình.
Tất cả đệ tử mỉm cười. Yên Vô Song giơ tay lên chỉ, ngự kiếm bay đi.
Đệ tử Sơn trang Câu Kiếm theo sát phía sau. Yên Vô Song ngự gió gội mưa, rốt cuộc cảm nhận được khí phách thiếu niên đã lâu không thấy của mình.
Ninh Văn Húc điên cuồng rống to: “Ta cho ngươi, ta cho ngươi hết!”
“Nghỉ ngơi đi.”
Y bay một đường thật nhanh, từ xa đã thấy Tạ Cô Đường ngự kiếm cùng với Thúy Lục vỗ cánh dưới mưa, vui vẻ cười một tiếng: “Ô, trùng hợp thật.”
Dứt lời, y rút kiếm ra. Ninh Văn Húc rơi xuống mái ngói, sau đó thuận theo mái nhà lăn xuống đất.
Tạ Cô Đường mỉm cười, chắp tay với Yên Vô Song: “Hạnh ngộ.”
“Không sao.” Yên Vô Song quay đầu cười, vỗ túi khóa hồn trên eo: “Tẩu tử ở đây, nàng sẽ thấy được tư thái oai hùng của ta!”
Lúc nhóm người chạy tới Ninh gia, Giản Hành Chi vừa mới đâm kiếm vào ngực Ninh Văn Húc.
Ánh sáng xanh phóng ra từ ngực Ninh Văn Húc, ông ta run rẩy cánh môi, vẫn còn biện giải: “Ta… ta không có ma chủng…”
“Ông có ma chủng hay không, tự ông không rõ sao.”
(*) Câu gốc là
Giản Hành Chi nói bên tai, vẻ mặt điềm tĩnh: “Hơn nữa, người có ma chủng chưa chắc đã là tà ma. Tâm thành ma, người mới thành ma.”
Nàng chạy theo bên người Giản Hành Chi, mỗi lần Giản Hành Chi xuất kiếm, nàng đều theo sát sau lưng.
Dứt lời, y rút kiếm ra. Ninh Văn Húc rơi xuống mái ngói, sau đó thuận theo mái nhà lăn xuống đất.
Giản Hành Chi nhìn thi thể nhếch nhác kia, dừng mắt nhìn một lúc. Y cầm kiếm xoay đầu nhìn Tần Uyển Uyển phía sau.
“Nhiều người quá.” Y mỉm cười, oán trách: “Phiền phức.”
“Ta cũng thấy vậy.”
Tần Uyển Uyển thở dốc đáp. Giọng Yên Vô Song bỗng truyền từ xa tới: “Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển, ta tới giúp các người đây!”
Tần Uyển Uyển kinh ngạc quay đầu, cùng Giản Hành Chi ngước mắt lên, nhìn Yên Vô Song và nhóm người Tạ Cô Đường chạy đằng xa tới. Giản Hành Chi thấy bọn họ liền mỉm cười.
Sau đó y chẳng nói chẳng rằng, ngồi xuống mái nhà.
“Ông có ma chủng hay không, tự ông không rõ sao.”
“Nghỉ ngơi đi.”
Giản Hành Chi gọi Tần Uyển Uyển: “Nhóm thay ca tới rồi.”
Kim Kiếm Đồng Tử hạ quyết tâm, ngước mắt nhìn Yên Vô Song: “Kiếm tu không thể quên đi kiếm của mình. Năm đó ta học nghệ, sư phụ từng hỏi ta, vì sao ta học kiếm. Ta trả lời sư phụ, kiếm của ta là để cứu người ta thấy nên cứu, bảo vệ đạo ta thấy nên bảo vệ, đến nay vẫn thế.”
Tần Uyển Uyển nhận ra mưa phùn được người khác ngăn lại, nghi hoặc quay đầu nhìn y. Giản Hành Chi giải thích: “Mưa lớn…” Giản Hành Chi nhìn vào mắt nàng, tựa như tranh công: “Che mưa cho nàng.”
Tần Uyển Uyển cũng mệt rã rời.
Nàng đặt mông ngồi cạnh Giản Hành Chi, nhìn nhóm người Yên Vô Song và Tạ Cô Đường gia nhập chiến cục.
Thúy Lục nhìn tình huống bên dưới, hiểu ngay ý của Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển. Nhóm Yên Vô Song và Tạ Cô Đường phụ trách đâm vỡ ma chủng, nàng ta nối gót theo sau cứu người.
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi mệt đến nói không ra hơi, nhìn cảnh tượng chém giết thành một mảng. Một lát sau, Giản Hành Chi giơ tay lên, lấy tay áo che trên đầu Tần Uyển Uyển.
Thúy Lục nhìn tình huống bên dưới, hiểu ngay ý của Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển. Nhóm Yên Vô Song và Tạ Cô Đường phụ trách đâm vỡ ma chủng, nàng ta nối gót theo sau cứu người.
Tần Uyển Uyển nhận ra mưa phùn được người khác ngăn lại, nghi hoặc quay đầu nhìn y. Giản Hành Chi giải thích: “Mưa lớn…” Giản Hành Chi nhìn vào mắt nàng, tựa như tranh công: “Che mưa cho nàng.”
“Người che kiểu này có tác dụng không?” Tần Uyển Uyển cau mày.
Giản Hành Chi nghẹn họng. Y hơi không vui vì uổng công làm người tốt, rút tay áo về: “Không muốn che thì thôi.”
“Che mưa à…” Tần Uyển Uyển lôi một cây dù vẽ hoa đào nở trong túi Càn Khôn ra, che lên đầu hai người: “Đương nhiên phải dùng dù rồi.”
Kiếm pháp của nàng và Giản Hành Chi y đúc, nhưng kiếm ý lại hoàn toàn khác biệt.
Giản Hành Chi khựng lại. Y chậm chạp ngẩng đầu, nhìn chiếc dù vẽ hoa đào, màu hoa diễm lệ lờ mờ chiếu xuyên qua giấy.
Ánh mắt trong trẻo của y nhìn hoa đào diễm sắc, ngắm thật lâu.
Y không nói cho Tần Uyển Uyển đây là lần đầu tiên y che dù trong hơn một trăm năm qua.
Sao tự nhiên lại muốn giết Tạ Cô Đường rồi?
Người nên chết đầu tiên chính là tên khốn Ninh Văn Húc này
Chẳng quá đáng chút nào hết, Giản Hành Chi, anh lên đi!
“Cái ta muốn… chỉ có công lý.” Câu này nếu người khác nói thì chắc chỉ là lời hoa mỹ nhưng Giản Hành Chi nói thì em lại tin là thật đấy.
Đi đánh nhau thôi nào~~
Thì đúng rồi, đó giờ anh chỉ biết đánh nhau thôi chứ có biết gì mấy chuyện phàm phu tục tử này.
Mọi người thiệt là ngâù!!!