Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 75

Chương 75

Đây là lần đầu tiên y che dù

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường cùng chạy như điên ra khỏi sân viện, nhắm về phía quảng trường. Càng ngày càng nhiều thị vệ tập hợp lại, Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường bị truy đuổi chạy trốn tứ phía: “Ninh Bất Ngôn này sao vô dụng thế? Chẳng phải đã nói kéo dài tới buổi tối sao?”

Vừa dứt lời, Ninh Bất Ngôn nhảy từ trên trời xuống, giơ tay chém bay đám tu sĩ khỏi Tần Uyển Uyển, vội nói: “Gia chủ điên rồi, nhất quyết muốn giết Tạ Cô Đường, bắt Giản Hành Chi về. Ta đưa các người ra ngoài!”

“Biết thế ngài đừng bắt chúng ta về chứ!”

Tn Uyn Uyn đá văngngưi bên cnh,đNinh Bt Ngôngp gáp nói:“Cô đng giếtíngưi tc ta!”²

Là ngưi tcĩngài mun giếtchúng ta!”

TnĩUyn Uyn khomêlưng né mtkiếm. Có NinhBt Ngôn đây, bn hĨkhông dám ratay giết ngưi,nhưng nhng ngưiínày đu rađòn sát th.Mt thy ngàyìcàng nhiu ngưi,Ninh Văn Húccũng dn caoÏth đui theo.

NinhVăn Húc trctiếp h tơlnh vi TCô Đưng. Mcdù Tn UynĩUyn không hiuđti sao NinhVăn Húc dámfra tay viũngưi ca ThiênĩKiếm Tông, chnghiến răng, đưara quyết đnh.

“GinHành Chi!”

Nàngưs dng truynâm quát ln.Gin Hành Chiúdn theo ThúyíLc chy nhưfbay đng sauêNam Phong, ngheĺthy ging TnâUyn Uyn, lưiįnhác nói: “Saoìthế?”

“Ngưi xongôchưa? Bn hĮmun giết TÎCô Đưng, btta uy hiếpếngưi!”

Chng phi¸ta đưa chonàng mt láìbùa sao… GinHành Chi chngíquan tâm my:Lúc ThiênKiếm Tông tngdùng ri, kíchhot phù chú,êgi tên ta.”

Tn Uyn Uynèngây ngưi, lúcnày mi nhlá bùa GinHành Chi đưaưlúc ri đi.

Nàngvi chuyn láúbùa cho T¸Cô Đưng, nóiãvi y: “Tđi ca, kíchhot phù chú,)gi tên sưĩph ta!”

TìCô Đưng khôngíkp nghĩ nhiu,y vung mt(kiếm ngăn đámíngưi xông lên,mt tay btly phù chúTn Uyn Uynľđưa, linh lckích hot phùchú, kh gi:(“Gin Hành Chi.”

Khonh khc tiếngva dt, ánhìsáng bng lên,T Cô Đưngìnhn ra mìnhb mt lung°sc mnh hútđi. Y sngĮst ngng đu:į“Uyn Uyn…

“Yên[tâm.” Tn Uyn¹Uyn cưi: “Taơvà sư phĩta không sao.”Ī

“Này.” Gin HànhChi cm nhn,đã có ngưi]triu hi mình,quay đu dndò Thúy Lc:“Ta đi chvi Uyn Uyn,ïcô giúp tachăm sóc nàng.”

Nói xong, GinHành Chi vàT Cô Đưngíđi v trí.ìT Cô ĐưngÍrơi xung mtđt, Thúy Lcđang vui v[đnh chy ti]đón: “Uyn…

Tiếngva dt, nàngnhìn thy TĩCô Đưng caoácao gy gy,ếThúy Lc biếnsc: “Sao liÏlà cu?!”

Ngưiưsng st khôngch Thúy Lc.,Gin Hành Chibình thn đápxung, giơ taylên quét mtkiếm thun lingăn ngưi li,quay đu nhìnsang bên cnh:“T

Va mming, nhìn thyưgương mt tươiécưi ly lòngca Uyn Uyn,ơy trn tomt: “Sao liýlà nàng?!”

Àthì Tn UynUyn ngi ngùngcưi: “Ta cmthy ta li ch này,an toàn hơn.”

“An toàn cáiãrm!”

Gin HànhChi đá bêncnh mt cưc,ni la gin:â“Sao nàng lilo lng choÍy như thế?ɪVy nàng điôta qua đây,nàng không lolng cho tasao?!”

Cho nênta lièđây vi ngưi,ìkhông phi sao?”

Tn Uyn Uynvi vàng vutlông: “T CôĐưng ngưi taíb liên ly,àđây là chuynĨca chúng ta.áTa cùng(vi ngưi.”

Ngheóthy hai chéchúng ta,ĩla gin gimbt my phn.ɩY nhìn bn}phía xung quanh:à“Tình hung gìđây?”

Lúc nãy,ta vn đnh(báo vi giach chuyn LnNgôn Chi trv, nói vi°ông ta cácngưi đi tìmthuc có thĮkim tra maũchng… Ninh BtĩNgôn ho khan,da lưng viđbn h, nhìnngưi vòng qua:Không ng, ôngĭta đt nhiênra lnh munègiết T Cô}Đưng, còn đnhìgiam lng ta,bt Tn côfnương làm contin, ép đoòhu tr v.”

Ch my ngưiįnày đã cn²đưc các ngưi?”í

Gin Hành Chiliếc nhìn NinhıBt Ngôn cònđang ho khan:“Ngươi yếu tht(đy.”

Đây làľngưi trong tcNinh th ta.”īNinh Bt Ngônhơi bt mãn:ļ“Nếu là vôti, sao tacó th đcác ngưi lmsát?”

Vy nếucó mang machng trên ngưiɩthì sao?”

Ngheđến “ma chng², ánh mtýNinh Bt Ngônlnh lo: “Nhɪđưc thì nh,ikhông đưc thììgiết.”

Vy ngươicn ngưi mtlát đi.”

GináHành Chi căn)dn Ninh BtfNgôn, gi TnUyn Uyn: “Uyn]Uyn, Tch Sơncó pháp quyếtcó th gimng ngưi không?”

“Có.”

Tn UynUyn gt đu,ĩGin Hành Chily mt xpflá bùa trngtrong lòng ra:ɨĐưc ri, phápquyết cũng cóth thi trinbng kiếm. Điĭlát na, ta¸dùng kiếm giếtìngưi, nàng dùngkiếm cu ngưi.”ă

Nói xong, GinHành Chi vungàtay ném bùatrng lên. Lábùa xoay tròn°xung quanh bnh, Gin HànhɩChi ct lòngībàn tay, nhpthn thc vào³máu, thm máuviết thng lênâbùa.

Trong tích tc,²hơn nghìn láĭbùa viết xong,âtr li trongótay Gin HànhêChi. Mt tayếy cm phùchú, mt taycm kiếm, nhìnv phía tusĩ tràn ti:êĐi dota, sinh tdo tri.”

Dtèli, mũi chânếGin Hành Chinhún mt cái,únhy lên cao.Phù chú bayv phía đámĩđông, tng láЇbùa dán lênthân ngưi. Ngaykhonh khc chmIđến thân ngưi,fcó vài lábùa hoàn toànĮkhông phn ng,có vài láéphát ra ánhsáng xanh. Đngľtác Gin HànhChi cc nhanh,ngay khi ánhãsáng xanh bnglên, cơ thy như onh xông vphía đám ngưi,ĩcm mt nhátvào ngc điíphương, đâm víma chng.

Kế tiếp,y lp tcchy ti trưcЇmt ngưi thhai, đâm mtjnhát vào ngcđi phương, sdng linh lcsm sét đánhĩv ma chng.Ї

Sm sét tr²tà trn ma,là th tànnh s nht.

Ngayòkhi Gin HànhChi đâm ngưith nht, TnUyn Uyn đãlp tc phnng li, đuiĩtheo Gin HànhàChi, vung ngangmt kiếm vàongưi b đâm.

Kiếmkia mang theoÍpháp quyết TchSơn, đưc UynUyn phóng điãgp bi, nháymt qun chtly ming vếtĩthương ca ngưiín, đm boángưi kia tiếptc sng, đĨhn đáp xungđt.

Đng tác caếGin Hành Chiİrt nhanh, TnUyn Uyn theo(sát phía sau:cũng không bsót ngưi nào.

NinhBt Ngôn nhìnľtng qung sángóxanh trên qungtrưng, khonh khcãánh sáng kiaìbng lên, makhí mc sclan tràn khpqung trưng.

Y nghiếnrăng, cũng hctheo đng tácýGin Hành Chiđánh v phíanhng đ túnày.

Gin Hành Chiíthy Ninh BtNgôn lao vàođchiến trn, ngngđu nhìn lênìcao, thy NinhàBt Tu vàĪNinh Văn Húcđng trên mái{nhà.

Bn h đngìnhìn chiến cct trên xung,ãdáng v vncòn cao caoɨti thưng nhưătrong bích ha.

Gin:Hành Chi mmcưi, giơ taylên, mt láĩbùa bay thngv phía NinhVăn Húc. NinhBt Tu theobn năng chnăphía trưc, phùchú chm lênЇngưi y, mmt cái, đánhЇy nôn ramt ngm máu.

NinhVăn Húc đhn, gp gápĪgi: “Bt Tu!”

Li còn chưadt, Ninh VănĩHúc đã nhìnthy ngc Ninh,Bt Tu hinúlên ánh sángxanh.

Ma khí lantràn t ngcìNinh Bt Tu,ming hn ngmèmáu, ú ĩgi: “Cha…

NinhĩVăn Húc đyhn ra, loưđo lùi vísau: “Ma chng…con… không ngcon li mang²ma chng…

Cha…ĩNinh Bt Tubò v phíaôNinh Văn Húc:ư“Cu con…

“MaĪchng ca cont đâu ra?íT ph conlà ai giết?ũLà ai giết?!”

“Cu con… cha…

Ninh Bt Tuĩkhó nhc bòđến dưi chânÏNinh Văn Húc,túm ly góc}áo ông ta,ôngng đu, mtđy máu: “Conïlà… con caécha mà.”

NinhVăn Húc khôngnói nên li,Ĩông ta runìry cánh môi.

Khonhìkhc đó, dưngnhư ông taĩnhìn thy Ln:Ngôn Chi cònɪnh, máu meũđy ngưi, bòăđến trưc mtýông ta, tómly vt áo.

Yïngng đu nhìnļông ta, ánhémt đy khncu: “Ph thân,Ĩcu con. Conìlà… con caɨngưi mà.”

Khôngphi… Ngươi khôngphi…

Ninh VănýHúc m toİmt, ging nhưphát điên, đt¸ngt rút kiếm{đâm vào ngcìNinh Bt Tu.Ông ta điêncung đâm hếtĭnhát này tinhát khác: “Ngươiòkhông phi conâta, ngươi không³phi ngưi, ngươich là linhÍthú. Ngươi nênĩngoan ngoan nghe¹li, sao ngươili mun giếtta! Sao cóâth!”

Ninh BtĩTu b đâmtng nhát mt,ĭtrn mt, ttêth.

Ninh Văn Húcĩthy ngưi đãfhoàn toàn btđng, rt cucànhn ra mìnhõđã làm gì.

“BtTu…

Ông tarun run ngixung, lung cungmun kéo hn:²“Bt Tu… conđsao thế

“Saoïà?”

Ging nóiGin Hành Chiòcht vang lên.Ninh Văn Húcɩsng s ngngĩđu, nhìn GinđHành Chi cmthanh kiếm nhummáu đng cáchïđó không xa.”

“Hn b ôngâgiết ri đy.”[

Gin Hành Chiht cm víphía thi thNinh Bt Tu:ơ“Con trai rutca ông đy.”

“Ngôn Chi…

NinhĩVăn Húc runry m ming.Gin Hành Chilc đu: “Takhông phi LnĬNgôn Chi, cóđiu đúng làíta mun …Gin Hành Chiámm cưi: “Đòimón n nàyđca y.”

“Ngươimun cái gì,ta cho ngươi,úta cho ngươiĩhết!”

Ninh VănĩHúc nghe thyli ca GinHành Chi, kícháđng lên. GinÏHành Chi nângkiếm, ging bìnhthn: “Ông hyÎhoi cuc điïLn Phưng Hi,ùhy hoi cucfđi Ln NgônChi, cũng giántiếp hy hoiđcuc đi NinhHuy Hà, lymt mng caông chng quáđáng đâu nh?”ì

“Có phải ngươi muốn Ngọc Linh Lung không? Hay ngươi muốn tiền? Hay ngươi muốn Ninh gia?”

Tất cả đệ tử mỉm cười. Yên Vô Song giơ tay lên chỉ, ngự kiếm bay đi.

Ninh Văn Húc điên cuồng rống to: “Ta cho ngươi, ta cho ngươi hết!”

“Chẳng phải huynh muốn gặp tẩu tử…”

Yên Vô Song nhìn từng cặp mắt Sơn trang Cự Kiếm: “Để bọn họ thấy kẻ mạnh nhất Hoang Thành vẫn là Sơn trang Câu Kiếm chúng ta!”

“Ta chẳng muốn gì cả, cái ta muốn…” Giản Hành Chi nhìn giọt mưa rơi xuống kiếm: “Chỉ là công lý.”

Giản Hành Chi nghẹn họng. Y hơi không vui vì uổng công làm người tốt, rút tay áo về: “Không muốn che thì thôi.”

Vừa dứt lời, Giản Hành Chi bất ngờ tấn công về phía Ninh Văn Húc!

“Đi thôi!”

Ánh sáng xanh phóng ra từ ngực Ninh Văn Húc, ông ta run rẩy cánh môi, vẫn còn biện giải: “Ta… ta không có ma chủng…”

Ninh Văn Húc không yếu thế nữa, lập tức rút kiếm!

Ninh Văn Húc không yếu thế nữa, lập tức rút kiếm!

Thật ra Ninh Văn Húc cũng đã kỳ Hóa Thần đại viên mãn, kiếm của ông ta va chạm mạnh với kiếm của Giản Hành Chi, chấn động đến gan bàn tay Giản Hành Chi tê rần.”

Nàng đặt mông ngồi cạnh Giản Hành Chi, nhìn nhóm người Yên Vô Song và Tạ Cô Đường gia nhập chiến cục.

“Nếu ngươi ép bức, vậy đừng trách ta không khách sáo.”

“Ta cũng thấy vậy.”

Ninh Văn Húc nghiến răng, Giản Hành Chi cười khinh miệt: “Vậy ông thử xem.”

Bên trên khắc hai chữ “Hồng Trần”. Y cầm kiếm, trân trọng lướt nhẹ lưỡi kiếm.

“Nếu ngươi ép bức, vậy đừng trách ta không khách sáo.”

Dứt lời, thần thức Giản Hành Chi hóa thành linh lực, nháy mắt truyền vào kiếm chống lại Ninh Văn Húc. Tần Uyển Uyển hoảng hốt ngẩng đầu, hét lên: “Giản Hành Chi!”

“Cho nên?” Giọng Yên Vô Song điềm tĩnh.

“Làm chuyện của nàng đi!”

Yên Vô Song ngẩng đầu, nhìn Kim Kiếm Đồng Tử. Kim Kiếm Đồng Tử cắn răng nói: “Ta nhìn thấy rất nhiều tu sĩ trúng ma chủng. Ninh Văn Húc đang giao chiến với Giản Hành Chi.”

Giản Hành Chi không hề quay đầu, quang kiếm va chạm với quang kiếm của Ninh Văn Húc. Tần Uyển Uyển nghiến răng, căn dặn Ninh Bất Ngôn: “Ngài chống đỡ đi.”

Năm đó, y sợ bản thân bôi nhọ danh tiếng Tông môn, hai trăm năm không dám dùng lại danh tính thật sự. Mà hôm nay, lúc sắp rời đi, rốt cuộc y lại treo lên bảng hiệu sơn trang của mình.

(*) Câu gốc là 道可载而与之俱也. Đây là một câu trong tác phẩm Thiên Vận của Trang Tử, mình không tra được nghĩa, ai biết thì comment để mình thêm vào nhé.

“Sư huynh.” Kim Kiếm Đồng Tử dẫn đệ tử Sơn trang Cự Kiếm đi vào, mím môi: “Ninh gia đánh nhau rồi.”

Nói xong, nàng nhảy lên cao, rút trường kiếm, thi triển pháp trận phục hồi Tịch Sơn bằng kiếm ý!

Y bay một đường thật nhanh, từ xa đã thấy Tạ Cô Đường ngự kiếm cùng với Thúy Lục vỗ cánh dưới mưa, vui vẻ cười một tiếng: “Ô, trùng hợp thật.”

Nàng chạy theo bên người Giản Hành Chi, mỗi lần Giản Hành Chi xuất kiếm, nàng đều theo sát sau lưng.

Thật ra Ninh Văn Húc cũng đã kỳ Hóa Thần đại viên mãn, kiếm của ông ta va chạm mạnh với kiếm của Giản Hành Chi, chấn động đến gan bàn tay Giản Hành Chi tê rần.”

Kiếm pháp của nàng và Giản Hành Chi y đúc, nhưng kiếm ý lại hoàn toàn khác biệt.

Giản Hành Chi giết người, nhưng mỗi một kiếm của nàng lại bao hàm sức sống ùn ùn sinh sôi.

“Có phải ngươi muốn Ngọc Linh Lung không? Hay ngươi muốn tiền? Hay ngươi muốn Ninh gia?”

Giản Hành Chi cảm giác thần thức của mình được một luồng linh lực bồi dưỡng. Y đột ngột quay đầu, nhìn Tần Uyển Uyển tới bên cạnh mình, giọng điềm tĩnh: “Xuất kiếm.”

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi mệt đến nói không ra hơi, nhìn cảnh tượng chém giết thành một mảng. Một lát sau, Giản Hành Chi giơ tay lên, lấy tay áo che trên đầu Tần Uyển Uyển.

“Người che kiểu này có tác dụng không?” Tần Uyển Uyển cau mày.

Vừa dứt lời, Giản Hành Chi bất ngờ tấn công về phía Ninh Văn Húc!

Mưa phùn liên tục không dứt, tiếng Ninh gia chém giết đã sớm vang dậy trời.

Giản Hành Chi không hề quay đầu, quang kiếm va chạm với quang kiếm của Ninh Văn Húc. Tần Uyển Uyển nghiến răng, căn dặn Ninh Bất Ngôn: “Ngài chống đỡ đi.”

Giản Hành Chi khựng lại. Y chậm chạp ngẩng đầu, nhìn chiếc dù vẽ hoa đào, màu hoa diễm lệ lờ mờ chiếu xuyên qua giấy.

Yên Vô Song sắp xếp đồ đạc xong, ngồi trước bàn, nhìn phù chú Giản Hành Chi đưa cho.

Đệ tử Sơn trang Câu Kiếm theo sát phía sau. Yên Vô Song ngự gió gội mưa, rốt cuộc cảm nhận được khí phách thiếu niên đã lâu không thấy của mình.

“Sư huynh.” Kim Kiếm Đồng Tử dẫn đệ tử Sơn trang Cự Kiếm đi vào, mím môi: “Ninh gia đánh nhau rồi.”

Tần Uyển Uyển kinh ngạc quay đầu, cùng Giản Hành Chi ngước mắt lên, nhìn Yên Vô Song và nhóm người Tạ Cô Đường chạy đằng xa tới. Giản Hành Chi thấy bọn họ liền mỉm cười.

Yên Vô Song ngẩng đầu, nhìn Kim Kiếm Đồng Tử. Kim Kiếm Đồng Tử cắn răng nói: “Ta nhìn thấy rất nhiều tu sĩ trúng ma chủng. Ninh Văn Húc đang giao chiến với Giản Hành Chi.”

Yên Vô Song mở miệng.

“Cho nên?” Giọng Yên Vô Song điềm tĩnh.

Kim Kiếm Đồng Tử cúi đầu: “Chúng ta muốn đi cứu người.”

“Nhiều người quá.” Y mỉm cười, oán trách: “Phiền phức.”

“Ta biết y vừa đả thương sư huynh…” Kim Kiếm Đồng Tử hơi áy náy: “Nhưng ta cảm thấy y không sai, ta muốn giúp y. Lúc nãy, y nói đúng.”

Kim Kiếm Đồng Tử hạ quyết tâm, ngước mắt nhìn Yên Vô Song: “Kiếm tu không thể quên đi kiếm của mình. Năm đó ta học nghệ, sư phụ từng hỏi ta, vì sao ta học kiếm. Ta trả lời sư phụ, kiếm của ta là để cứu người ta thấy nên cứu, bảo vệ đạo ta thấy nên bảo vệ, đến nay vẫn thế.”

Kim Kiếm Đồng Tử ngây người. Yên Vô Song bỗng đứng dậy, bước tới bên tủ, mở cánh tủ phủ bụi, lấy một thanh trường kiếm đen tuyền từ trên xuống dưới.

“Làm chuyện của nàng đi!”

Yên Vô Song nghe vậy, không lên tiếng. Y nhớ tới đôi mắt dịu dàng của Ninh Huy Hà hai trăm năm trước.

“Ta biết y vừa đả thương sư huynh…” Kim Kiếm Đồng Tử hơi áy náy: “Nhưng ta cảm thấy y không sai, ta muốn giúp y. Lúc nãy, y nói đúng.”

Y không nói cho Tần Uyển Uyển đây là lần đầu tiên y che dù trong hơn một trăm năm qua.

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Ninh Huy Hà nhìn chăm chú kiếm của y, dịu dàng nói: “Kiếm của huynh rất xinh đẹp.”

“Vậy thì đi đi.”

Yên Vô Song mở miệng.

Mưa phùn liên tục không dứt, tiếng Ninh gia chém giết đã sớm vang dậy trời.

Ánh mắt trong trẻo của y nhìn hoa đào diễm sắc, ngắm thật lâu.

Kim Kiếm Đồng Tử ngây người. Yên Vô Song bỗng đứng dậy, bước tới bên tủ, mở cánh tủ phủ bụi, lấy một thanh trường kiếm đen tuyền từ trên xuống dưới.

Tạ Cô Đường mỉm cười, chắp tay với Yên Vô Song: “Hạnh ngộ.”

Bên trên khắc hai chữ “Hồng Trần”. Y cầm kiếm, trân trọng lướt nhẹ lưỡi kiếm.

“Vậy thì đi đi.”

Giản Hành Chi gọi Tần Uyển Uyển: “Nhóm thay ca tới rồi.”

“Ta dẫn các đệ đi.”

Nói xong, nàng nhảy lên cao, rút trường kiếm, thi triển pháp trận phục hồi Tịch Sơn bằng kiếm ý!

“Chẳng phải huynh muốn gặp tẩu tử…”

“Không sao.” Yên Vô Song quay đầu cười, vỗ túi khóa hồn trên eo: “Tẩu tử ở đây, nàng sẽ thấy được tư thái oai hùng của ta!”

“Đi thôi!”

Lúc nhóm người chạy tới Ninh gia, Giản Hành Chi vừa mới đâm kiếm vào ngực Ninh Văn Húc.

Yên Vô Song nhìn từng cặp mắt Sơn trang Cự Kiếm: “Để bọn họ thấy kẻ mạnh nhất Hoang Thành vẫn là Sơn trang Câu Kiếm chúng ta!”

Giản Hành Chi nói bên tai, vẻ mặt điềm tĩnh: “Hơn nữa, người có ma chủng chưa chắc đã là tà ma. Tâm thành ma, người mới thành ma.”

Nói xong, y cầm kiếm, dẫn người ra khỏi miếu đổ, ngự kiếm bay đi trước. Y quay đầu nhìn chữ viết “Sơn trang Cự Kiếm” xiêu xiêu vẹo vẹo. Một lát sau, y giơ tay lau đi bốn chữ “Sơn trang Cự Kiếm”, để lộ bốn chữ lớn “Sơn trang Câu Kiếm” cứng cáp hữu lực.

Nói xong, y cầm kiếm, dẫn người ra khỏi miếu đổ, ngự kiếm bay đi trước. Y quay đầu nhìn chữ viết “Sơn trang Cự Kiếm” xiêu xiêu vẹo vẹo. Một lát sau, y giơ tay lau đi bốn chữ “Sơn trang Cự Kiếm”, để lộ bốn chữ lớn “Sơn trang Câu Kiếm” cứng cáp hữu lực.

Kiếm giả, đạo khả tái nhi dữ chi câu dã(*).

Kiếm giả, đạo khả tái nhi dữ chi câu dã(*).

Kim Kiếm Đồng Tử cúi đầu: “Chúng ta muốn đi cứu người.”

“Ông có ma chủng hay không, tự ông không rõ sao.”Dứt lời, y rút kiếm ra. Ninh Văn Húc rơi xuống mái ngói, sau đó thuận theo mái nhà lăn xuống đất.“Cho nên?” Giọng Yên Vô Song điềm tĩnh.(*) Câu gốc là Yên Vô Song ngẩng đầu, nhìn Kim Kiếm Đồng Tử. Kim Kiếm Đồng Tử cắn răng nói: “Ta nhìn thấy rất nhiều tu sĩ trúng ma chủng. Ninh Văn Húc đang giao chiến với Giản Hành Chi.”道可载而与之俱也Y không nói cho Tần Uyển Uyển đây là lần đầu tiên y che dù trong hơn một trăm năm qua.Mưa phùn liên tục không dứt, tiếng Ninh gia chém giết đã sớm vang dậy trời.. Đây là một câu trong tác phẩm Thiên Vận của Trang Tử, mình không tra được nghĩa, ai biết thì comment để mình thêm vào nhé.

道可载而与之俱也

Năm đó, y sợ bản thân bôi nhọ danh tiếng Tông môn, hai trăm năm không dám dùng lại danh tính thật sự. Mà hôm nay, lúc sắp rời đi, rốt cuộc y lại treo lên bảng hiệu sơn trang của mình.

Tất cả đệ tử mỉm cười. Yên Vô Song giơ tay lên chỉ, ngự kiếm bay đi.

Đệ tử Sơn trang Câu Kiếm theo sát phía sau. Yên Vô Song ngự gió gội mưa, rốt cuộc cảm nhận được khí phách thiếu niên đã lâu không thấy của mình.

Ninh Văn Húc điên cuồng rống to: “Ta cho ngươi, ta cho ngươi hết!”

“Nghỉ ngơi đi.”

Y bay một đường thật nhanh, từ xa đã thấy Tạ Cô Đường ngự kiếm cùng với Thúy Lục vỗ cánh dưới mưa, vui vẻ cười một tiếng: “Ô, trùng hợp thật.”

Dứt lời, y rút kiếm ra. Ninh Văn Húc rơi xuống mái ngói, sau đó thuận theo mái nhà lăn xuống đất.

Tạ Cô Đường mỉm cười, chắp tay với Yên Vô Song: “Hạnh ngộ.”

“Không sao.” Yên Vô Song quay đầu cười, vỗ túi khóa hồn trên eo: “Tẩu tử ở đây, nàng sẽ thấy được tư thái oai hùng của ta!”

Lúc nhóm người chạy tới Ninh gia, Giản Hành Chi vừa mới đâm kiếm vào ngực Ninh Văn Húc.

Ánh sáng xanh phóng ra từ ngực Ninh Văn Húc, ông ta run rẩy cánh môi, vẫn còn biện giải: “Ta… ta không có ma chủng…”

“Ông có ma chủng hay không, tự ông không rõ sao.”

(*) Câu gốc là

Giản Hành Chi nói bên tai, vẻ mặt điềm tĩnh: “Hơn nữa, người có ma chủng chưa chắc đã là tà ma. Tâm thành ma, người mới thành ma.”

Nàng chạy theo bên người Giản Hành Chi, mỗi lần Giản Hành Chi xuất kiếm, nàng đều theo sát sau lưng.

Dứt lời, y rút kiếm ra. Ninh Văn Húc rơi xuống mái ngói, sau đó thuận theo mái nhà lăn xuống đất.

Giản Hành Chi nhìn thi thể nhếch nhác kia, dừng mắt nhìn một lúc. Y cầm kiếm xoay đầu nhìn Tần Uyển Uyển phía sau.

“Nhiều người quá.” Y mỉm cười, oán trách: “Phiền phức.”

“Ta cũng thấy vậy.”

Tần Uyển Uyển thở dốc đáp. Giọng Yên Vô Song bỗng truyền từ xa tới: “Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển, ta tới giúp các người đây!”

Tần Uyển Uyển kinh ngạc quay đầu, cùng Giản Hành Chi ngước mắt lên, nhìn Yên Vô Song và nhóm người Tạ Cô Đường chạy đằng xa tới. Giản Hành Chi thấy bọn họ liền mỉm cười.

Sau đó y chẳng nói chẳng rằng, ngồi xuống mái nhà.

“Ông có ma chủng hay không, tự ông không rõ sao.”

“Nghỉ ngơi đi.”

Giản Hành Chi gọi Tần Uyển Uyển: “Nhóm thay ca tới rồi.”

Kim Kiếm Đồng Tử hạ quyết tâm, ngước mắt nhìn Yên Vô Song: “Kiếm tu không thể quên đi kiếm của mình. Năm đó ta học nghệ, sư phụ từng hỏi ta, vì sao ta học kiếm. Ta trả lời sư phụ, kiếm của ta là để cứu người ta thấy nên cứu, bảo vệ đạo ta thấy nên bảo vệ, đến nay vẫn thế.”

Tần Uyển Uyển nhận ra mưa phùn được người khác ngăn lại, nghi hoặc quay đầu nhìn y. Giản Hành Chi giải thích: “Mưa lớn…” Giản Hành Chi nhìn vào mắt nàng, tựa như tranh công: “Che mưa cho nàng.”

Tần Uyển Uyển cũng mệt rã rời.

Nàng đặt mông ngồi cạnh Giản Hành Chi, nhìn nhóm người Yên Vô Song và Tạ Cô Đường gia nhập chiến cục.

Thúy Lục nhìn tình huống bên dưới, hiểu ngay ý của Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển. Nhóm Yên Vô Song và Tạ Cô Đường phụ trách đâm vỡ ma chủng, nàng ta nối gót theo sau cứu người.

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi mệt đến nói không ra hơi, nhìn cảnh tượng chém giết thành một mảng. Một lát sau, Giản Hành Chi giơ tay lên, lấy tay áo che trên đầu Tần Uyển Uyển.

Thúy Lục nhìn tình huống bên dưới, hiểu ngay ý của Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển. Nhóm Yên Vô Song và Tạ Cô Đường phụ trách đâm vỡ ma chủng, nàng ta nối gót theo sau cứu người.

Tần Uyển Uyển nhận ra mưa phùn được người khác ngăn lại, nghi hoặc quay đầu nhìn y. Giản Hành Chi giải thích: “Mưa lớn…” Giản Hành Chi nhìn vào mắt nàng, tựa như tranh công: “Che mưa cho nàng.”

“Người che kiểu này có tác dụng không?” Tần Uyển Uyển cau mày.

Giản Hành Chi nghẹn họng. Y hơi không vui vì uổng công làm người tốt, rút tay áo về: “Không muốn che thì thôi.”

“Che mưa à…” Tần Uyển Uyển lôi một cây dù vẽ hoa đào nở trong túi Càn Khôn ra, che lên đầu hai người: “Đương nhiên phải dùng dù rồi.”

Kiếm pháp của nàng và Giản Hành Chi y đúc, nhưng kiếm ý lại hoàn toàn khác biệt.

Giản Hành Chi khựng lại. Y chậm chạp ngẩng đầu, nhìn chiếc dù vẽ hoa đào, màu hoa diễm lệ lờ mờ chiếu xuyên qua giấy.

Ánh mắt trong trẻo của y nhìn hoa đào diễm sắc, ngắm thật lâu.

Y không nói cho Tần Uyển Uyển đây là lần đầu tiên y che dù trong hơn một trăm năm qua.

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Sao tự nhiên lại muốn giết Tạ Cô Đường rồi?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Người nên chết đầu tiên chính là tên khốn Ninh Văn Húc này

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chẳng quá đáng chút nào hết, Giản Hành Chi, anh lên đi!

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

“Cái ta muốn… chỉ có công lý.” Câu này nếu người khác nói thì chắc chỉ là lời hoa mỹ nhưng Giản Hành Chi nói thì em lại tin là thật đấy.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đi đánh nhau thôi nào~~

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Thì đúng rồi, đó giờ anh chỉ biết đánh nhau thôi chứ có biết gì mấy chuyện phàm phu tục tử này.

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Mọi người thiệt là ngâù!!!

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!