Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 76

Chương 76

Giản Hành Chi động lòng rồi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Người của Sơn trang Câu Kiếm gia nhập chiến cục, tình hình bên dưới lập tức xoay chuyển. Mặc dù nhân số đệ tử Sơn trang Câu Kiếm không nhiều nhưng lại đều là tinh anh.

Ma chủng xuất hiện, đại đa số đệ tử bình thường Ninh thị đều bị Ninh Bất Ngôn quát lui, chỉ còn lại đệ tử mang ma chủng trên người dựa vào nơi hiểm trở chống cự.

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi che dù ngồi trên cao quan sát, mưa tí tách không ngừng, chiếc dù hoa diễm lệ, máu, nước mưa và hoa đào đan xen thành một loại lãng mạn kỳ lạ.

Giản Hành Chi quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển, cảm thấy lúc này mình nên nói gì đó cho hợp hoàn cảnh.

Y kh kh mt tiếng,íva m ming:¹“Uyn…

Còn chưanói hết, bngìnghe Thúy Lcquát: “Gin HànhChi, cu ngiăđó xem dinh? Xung đâyùgiúp đi!”

Ttic li nóib tc nghnĨngay ngc, TnUyn Uyn quayđu nhìn y::“Ngưi đnh nói¹gì?”

Không cóưgì.”

Gin HànhõChi ngưng ngùng:“Ta đi giúpmt tay.”

Nóiđxong, Gin HànhЇChi nhy khimái ngói.

Y điĩxung giúp đ,ìTn Uyn Uyncũng chng thăngi đó, bèn)nhy theo xungmái hiên. Chưaúđưc bao lâu,Ĩcha ca NinhBt Ngôn đãÏdn ngưi chyti. Lúc này,ĩma chng đãb tiêu ditľgn hết, đámngưi này tilin bt đuchnh đn tànïcc.

“Bt Ngôn.”

Chaca Ninh BtNgôn là NinhjXương Hà dn¸đ t chylên: “Mi ngưikhông sao ch?”[

Không sao.” NinhBt Ngôn hokhan, ngng đunhìn sang nhómTn Uyn Uyn:)“May mà… mayĩmà bn hļđã thu xếpn tha.”

NinhXương Hà ngheĮvy gt đu,íthi l viÍTn Uyn Uynìvà Gin HànhChi ri nói:“Bn thân cácv b trngthương, xin miİđến phòng kháchéngh ngơi. Nơinày có chúngta gii quyếtìhu qu, chưv yên tâm.”

Dù sao cũnglà chuyn ca)ngưi Ninh gia,bn h boũngưi ngoài đifcũng có thhiu đưc. TnóUyn Uyn gtàđu, chp taythi l: “Vyôchúng ta điĭngh, nếu cònɨch cn, ngàic m ming.”ì

“Cô yên tâm.”Ninh Bt Ngônâbt ho khan,ìnhìn sang TnUyn Uyn: “Cóĩbt c tìnhhung nào, taĪđu s thông]báo cho cácngưi.”

Nói xong,ĨNinh Bt Ngônvy tay, bongưi dn nhómTn Uyn Uyntr v phòngêkhách.

Mi ngưi đuìb thương, Ninh:Xương Hà spâxếp y tuđến băng bó.ĩNhìn y tubn rn, TnôUyn Uyn hơingi, bèn nói:“Hay là mingưi tr vkhám cho đīt khác đi,ichúng ta có{th t mìnhđiu chnh khíìtc, đu chĭlà vết thươngnh.”

“Tiên tókhông cn lolng.” Nghe thyli Tn Uyn{Uyn, y tungng đu mmcưi, trn an:“Y tu trongİph dư d,iĐo quân cnõkhám cũng đãsp xếp ytu qua đóri.”

“Dư d?”Tn Uyn Uynkhó hiu: “Cácĩngưi có nhiu,ngưi vy sao?Trên qung trưng….”ù

Đưc ri, muiânói nhiu thế?”ì

Thúy Lc ctÏngang li TnôUyn Uyn, bcmình nói: “Baoéđng quá.”

Chimtri già còndám nói nhưthế vi Uyn]Uyn, có tinïta đánh b(m chim cacô không?” GiniHành Chi đangìđưc y tuÍbăng vết thươngjngng đu lên,ìm ming dadm.

Thúy Lc đangīđnh đáp tr,T Cô Đưnglin ct li]h: “Ta munĩgi tin tccho Tông môn,ými ngưi đngĬnói chuyn na.”

Đúng đó.”

Nam,Phong thò đura: “Mi ngưiĩđng n na.”ê

Chuyn gi tintc cho ThiênìKiếm Tông quanĩtrng hơn, ttc đu imlng li. Điũy tu băngbó xong riĮđi, Thúy Lcími lên tiếng:Ī“Gin Hành Chijkhông biết cânnhc, ta là[vì tt choUyn Uyn thôi.”ī

Không sai.” T¹Cô Đưng lêntiếng, ngng đunhìn sang GinHành Chi và}Tn Uyn Uyn:ì“Do hai ngưikhông biết, maàchng nguy hiTu chân giitrăm nghìn năm,ļđã tr thànhîđi hon tronglòng mi ngưiât lâu. Huhết đu trcĺtiếp giết, ngayêc thi thcũng không dámíchm vào. Mc¹dù hôm nay,İhai ngưi giíli cho hìmt mng, nhưng²t li yútu nói, hnİNinh th sĩda theo cáchcũ, không gi]li nhng đt này.”

Nhưngàma chng cah đã nh¹ri…

“Ma chngkhó tr tnìgc hoàn toàn.”ÎThúy Lc lêntiếng, v mtĭbình tĩnh: “Saukhi đã gieo,ích cn tươnglai ny sinhútà nim, tànim đến mtámc đ nào{đó, ma chngês xut hintrong cơ thh ln na.”

Vy Qu Thành,thì sao?” GinHành Chi truyɪhi: “Năm đó,ìngưi Qu Thànhđu nhim maļchng, sau khiĩLn Ngôn Chiàly ra đhóa, vì saobn h vnãkhông có chuyngì?”

“Bi vìbn thân ngưicó th sinh(ra ma chngàkhông nhiu lm.”İT Cô Đưngɩgii thích: “NgưiĮđu có ácnim, nhưng hiếmkhi ác nimĩcó th trɩthành ma chng.”à

Cho nên vì{đ phòng ‘hiếmkhi này, bnľh lin giếtngưi sao?”

TnãUyn Uyn chn[kinh, Thúy Lcàcưi khy: “Vìthế đến bâyìgi mà QuThành cũng khôngdám tiết líchuyn này, đunói là MinhTnh thn quânnhp ma, chũkhông phi bách{tính c QuĬThành nhim maếchng nhp ma,ĩĐo quân btđc dĩ tànsát na thành.”

“Ta đi tìmõh.”

Nghe thyéli này, GinıHành Chi lp¸tc đng dyđnh đi, cóđiu ch mièđng lên đã³nghe thy gingìYên Vô Songtruyn ti: “Khiđi, chết hếtri.”

Yến VôơSong dn KimèKiếm Đng Txut hin Ĩca. Tn UynýUyn nhìn YênVô Song, quan)sát t trênxung dưi. Yìcm mt thanhìkiếm màu đen:mà trưc gichưa tng thy.

“Maĭchng vn kýsinh nơi bungĩtim con ngưi.áTu sĩ bìnhthưng chu mtìnhát như thế,dù các ngưiЇgi li mtđưng sinh cơ(*)cho h, nhưngrt khó sng¹sót. Nhng têncòn sng đuíđã tt th,³hin ti đámļngưi trên qungtrưng đu chết]gn hết, đngphí công na.”

(*) Cơ hisng, sc sng

GinĪHành Chi cauĭmày không nói.Tn Uyn Uynĩsuy nghĩ, đngdy thi lvi Yên VôÎSong: “Hôm nayđa t.”

Khiđa t ta,²là tiu tnày mun dnngưi ti giúp.”

Yên Vô Songnhìn Kim KiếmÍĐng T bêncnh, sau đósc nh: “À,ìta đây cũngđáp l licác ngưi. Taâsp đi gpưHuy Hà ri,ăcm ơn cácīngưi tìm thyìnàng ri truyntin tc chota. Trưc khiêcáo bit, cácngưi có vn,đ gì thìhi đi.”

Nghevy, Tn Uyn,Uyn liếc nhìnľGin Hành Chiĩbên cnh.

T CôĐưng ngm nghĩ,ôm Nam Phongnm trên bàn,ìgi Thúy Lc:Đi thôi, raĭngoài do.”

KimKiếm Đng Thiu chuyn, bènàtheo ra ngoài,ăđóng ca li.Bên trong chcòn Yên VôıSong, Gin HànhChi và TnUyn Uyn.

Yên VôɪSong bưc lênĮtrưc, lưi nhácchâm trà choămình: “Ta chĪthành tht mtĭlát thôi, tranhth đi.”

“Mttrăm năm trưc,ngươi tng gpmt cp phuthê đến ttiên gii đúngkhông?”

Tn UynúUyn suy nghĩ,ìm ming hi¹chuyn mình munhi nht.

Không có.”¹

Yên Vô Songđáp dt khoát,Tn Uyn Uyncau mày: “Vyho tiết trênngc ngươi làìthế nào?”

“Taɩđã nói mà,ti sao mtĭtiu cô nươngli c túmíly y phc)ta, chng biếtưngưng tí xíuônào.”

Yên VôSong chê tráchnàng. Ngay trưckhi Gin HànhĩChi m ming,Їy nghiêm chnhđáp: “Ho tiếtnày là Ln:Ngôn Chi vÍcho ta.”

Ln:Ngôn Chi?” TnUyn Uyn hơiītht vng, cmthy dưng nhưmanh mi liôvòng tr v.

Nếuùnhư phù chúlà Ln NgônýChi v, vycũng là bìnhthưng. Nhưng ngmÍli, nàng liếthy không đúng:ɩNhưng ta thyíhình như hoếtiết này làĬmt li nguyn,õLn Ngôn ChiĨv cái nàycho ngươi làmígì?”

Đây chínhlà Chú nguynira lão tĪNinh th.”

Ánhýmt Yên VôSong lnh lo,úTn Uyn Uynvà Gin HànhChi nhìn nhau.Yên Vô Songbình tĩnh nói:Tht ra nămđó, ta cũngkhông biết LnNgôn Chi xy{ra chuyn gì,İch biết saukhi Huy Hàb Ninh thĺbt đi, tađi cu ngưi.V sau, tacưp th xácvà mt hn{mt phách caơHuy Hà trľli, nhưng cũngívì vy màsư ph taĩtrng thương. Tđó, ta vnÏluôn bôn bacha tr choúHuy Hà vàòsư ph. Mưinăm sau, bngĪcó mt côngìt Vô Ưuơđưc mnh danhlà không gìįkhông biết tiùHoang Thành, tĬchc cuc thiìQuân t kiếm.Khi đó, tađmun biết làmsao cu HuyHà, cho nênãta đã thamЇgia. Sau khiîthng trn, tađến gp côngt Vô Ưu.Ta hi hnlàm sao đfcu ngưi, hnănói không cuĭđưc. Ta bènhi hn làmơsao đ giếtìngưi, hn boÎta đi tìmìmt ngưi.”

“Ai?”Ï

Tn Uyn Uynếtruy hi, YêníVô Song nháli: “Hn đưaĩta mt lábùa. Bui ti,ìta đt phùЇchú, lp tcmt bóng ngưixut hin trưcímt. Ngưi kiamc áo choàngđen, ma khívn quanh, vaɨnhìn là biếtItà ma. Tanói mun báothù, ngưi đóĭnói có th,Îsau đó đưađcho ta mtht ma chng,kế tiếp liv phù chúnày lên ngcĬta. Ngưi đónói sau khigieo ma chng,ýhiu lc ca,phù chú nàyïđ nguyn ra¹lão t Ninhth, khiến ôngta đau kh¸c đi. Vìếthế, ta túgieo ht maÏchng này, nhưngvì t tagieo nên tathiết lp phongn cho nó,không đ nóính hưng thntrí ca ta.”

Vy làm saongươi biết ngưiìnày là LnNgôn Chi?”

TnUyn Uyn tòmò, Yên VôùSong trm mc.éMt lát sau,y lên tiếng:ĩ“Ta thy mtĨđ y lúcđ y cúiđu. Hơn na,ta đ ýtay ca đìy. Ln NgônChi thưng xuyênĮt thí vita, c tayíđ y cómt cc xươngýnh g lên,ta nhn ra.Ta đoán đɩy đ hóaưTà Thn thtbi nên nhpma, nhưng khôngócó kh năngũtr v báoİthù, cho nênmun mưn tayta báo thù.”Ĭ

Vy… Tn UynĩUyn đã hiuıđi khái, liõhi tiếp: “Vĩsau, ngươi hãm(hi chúng taĪthế nào, vìľsao mun hãmhi chúng ta?”

“Gin Hành Chiăti Hoang Thành,ln đu tiêny tr liugiúp lão tNinh th làta đã nhnЇra ri.”

Yên Vô Song uống ngụm nước: “Ta biết muốn giải chú phải tìm hiểu rõ quá khứ, tìm ra hung thủ, mà người biết chuyện năm đó vô cùng ít ỏi. Cho nên từ khi các người tham gia Quân tử kiếm, ta đã biết các người muốn tìm công tử Vô Ưu. Vì vậy ta phái đệ tử định ngăn các người, nhưng các người vẫn luôn thành công…” Yên Vô Song ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô mạnh lắm.”

Ánh sáng bay từ dưới chân Ninh Huy Hà lên, hai người biến mất tại chỗ.

【 Vở kịch nhỏ 】

“Quá khen.” Tần Uyển Uyển ngượng ngùng. Yên Vô Song thở dài.

Yên Vô Song uống ngụm trà cuối cùng, đứng dậy: “Được rồi, những gì nên nói đều đã nói xong, ta phải đi đây.”

“Cũng đúng.” Yên Vô Song suy nghĩ, gật đầu: “Ta đi tìm thê tử, đệ độc thân cả đời làm chú lùn nhỏ đi.”

“Lần nào ta cũng cảm thấy sư đệ có thể thắng, nhưng chỉ cần giẫm lên mặt cô, cô lập tức bùng nổ như biến thành một người khác. Cô tiến thẳng đến trận chung kết, ta quyết định đánh thuốc mê cô, khiến cô không thể dự thi. Ta đưa thuốc cho một hạ nhân, bảo ông ta bỏ thuốc cô. Nhưng rất nhanh sau đó, Lận Ngôn Chi lại tìm ta, đệ ấy nói cho ta biết, đệ ấy muốn giết ngươi.”

Qua một lúc, sau lưng y vang lên tiếng dò hỏi vừa dịu dàng vừa kinh ngạc: “Vô Song?”

Giản Hành Chi không lên tiếng, cảm thấy Yên Vô Song nói cũng có lý.

Nói xong, Yên Vô Song quay đầu nhìn Giản Hành Chi.

“Ta không ra khỏi cổ mộ được, không cảm nhận được chàng ở đâu.” Ninh Huy Hà bình tĩnh lại, chỉ hỏi: “Chàng muốn gặp ta, hay là muốn vào mộ cùng ta?”

Vậy tức là có gì.

Sắc mặt Giản Hành Chi điềm nhiên: “Ồ, người muốn giết ta nhiều lắm.”

Nói xong, Kim Kiếm Đồng Tử dẫn người rời đi. Trước khi đi, y nhìn Tần Uyển Uyển: “Tần Uyển Uyển.”

Yên Vô Song quay đầu, nhìn thấy hồn phách Ninh Huy Hà đứng dưới tán cây, sững sờ nhìn y.

“Nhưng tại sao?” Tần Uyển Uyển không rộng lượng bằng Giản Hành Chi, tiếp tục hỏi: “Hắn có lý do gì?”

“Ngươi khẳng định…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Hắn là Lận Ngôn Chi thật à?”

“Ta không biết.” Yên Vô Song lắc đầu: “Đệ ấy chỉ nói với ta chắc chắn các người sẽ nghĩ cách giải trừ lời nguyền, cứu sống lão tổ Ninh thị, chi bằng hiện giờ chúng ta giết ông ta, giá họa cho Giản Hành Chi. Giản Hành Chi và Lận Ngôn Chi trông giống y như đúc. Năm đó, Ninh Văn Húc bị Lận Ngôn Chi dọa mất mật, luôn sợ đệ ấy quay lại trả thù, chỉ cần nhìn thấy Giản Hành Chi, chắc chắn ông ta sẽ nghĩ mọi cách giết y. Sau đó, đệ ấy dẫn ta đi gặp Ninh Bất Tu, ta phụ trách giao bình trà Giản Hành Chi từng chạm vào cho Ninh Bất Tu. Ninh Bất Tu phụ trách đút thuốc cho lão tổ Ninh thị, giá họa cho Giản Hành Chi.”

Giản Hành Chi không trọng lễ độ, nhưng nàng là một tiên nữ có phẩm chất.

Tần Uyển Uyển không hỏi tiếp, nàng cau chặt mày.

“Ninh Bất Tu, hắn bị gieo ma chủng từ trước rồi sao?”

Nói xong, y xoay người, bước tới trước mặt Ninh Huy Hà.

Tần Uyển Uyển suy nghĩ, Yên Vô Song gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cút!” Kim Kiếm Đồng Tử quay đầu quát: “Một trăm năm nay, huynh ấy sống dễ dàng lắm sao? Để huynh ấy đi sinh con đi! Người thành thân đều chẳng thành sự, Sơn trang Câu Kiếm đều phải dựa vào chúng ta! Đi!”

“Người trúng ma chủng bị khống chế thế nào? Thần trí và hành vi hoàn toàn nghe theo Lận Ngôn Chi sao?”

“Có thể khống chế tu sĩ cấp thấp, nhưng tu sĩ cấp cao thì dù không thể khống chế thần trí và hành vi nhưng có thể rút lấy linh lực của bọn họ bất kỳ lúc nào. Thật ra ma chủng chính là kho linh khí của Tà Thần, cuối cùng tất cả tu vi của những người mang ma chủng đều sẽ trở thành của Tà Thần.”

Yên Vô Song nhấp một ngụm trà: “Con người mà, cứ cảm thấy chỉ cần đủ mạnh, không chừng có thể nhổ bỏ ma chủng thì sao?”

“Vậy còn tu luyện làm gì nữa?” Giản Hành Chi cười nhạo.

Sao lại không hỏi chứ?

Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển không hỏi tiếp, vừa thở phào vừa không vui.

Yên Vô Song nhấp một ngụm trà: “Con người mà, cứ cảm thấy chỉ cần đủ mạnh, không chừng có thể nhổ bỏ ma chủng thì sao?”

Có phải nàng không quan tâm y không? Không hiếu kỳ với y?

Ngẫm? Có cái gì mà ngẫm?

Giản Hành Chi không lên tiếng, cảm thấy Yên Vô Song nói cũng có lý.

“Ngươi khẳng định…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Hắn là Lận Ngôn Chi thật à?”

“Ta cảm thấy vậy.” Yên Vô Song suy nghĩ: “Cơ thể, mức độ hiểu rõ quá khứ, giọng nói, còn có công pháp người đó sở hữu… Người đó còn nhớ được chuyện vặt vãnh chỉ có chúng ta biết, người đó chắc chắn là Lận Ngôn Chi.”

“Ừm.” Bọn họ đã sớm bàn bạc xong chuyện này, Kim Kiếm Đồng Tử khàn giọng: “Cũng chẳng phải đi chết, chờ huynh trở về nói những lời này.”

Mặt đất chấn động, Yên Vô Song ngẩng đầu, ngắm nhìn tường đỏ ngói xanh, chim bay ngang trời.

“Ta cảm thấy vậy.” Yên Vô Song suy nghĩ: “Cơ thể, mức độ hiểu rõ quá khứ, giọng nói, còn có công pháp người đó sở hữu… Người đó còn nhớ được chuyện vặt vãnh chỉ có chúng ta biết, người đó chắc chắn là Lận Ngôn Chi.”

Y cầm kiếm, nở nụ cười: “Nhiều năm trôi qua, nàng còn chẳng báo mộng gặp ta, trong lòng nàng còn có ta sao?”

Chắc chắn Lận Ngôn Chi là Bách Tuế Ưu kia, ắt hẳn lão háo sắc này nhìn trúng Uyển Uyển, coi y là tình địch!

Tần Uyển Uyển không hỏi tiếp, nàng cau chặt mày.

Nói xong, Yên Vô Song quay đầu nhìn Giản Hành Chi.

Y vờ kèo tay Ninh Huy Hà, thật ra y không chạm vào nàng được , nhưng y rất thích tư thế này.

Yên Vô Song uống ngụm trà cuối cùng, đứng dậy: “Được rồi, những gì nên nói đều đã nói xong, ta phải đi đây.”

Giản Hành Chi gật đầu, nhấn mạnh: “Không có gì.”

“Chúng ta tiễn ngươi.”

Giản Hành Chi đứng dậy, dẫn Tần Uyển Uyển cùng ra ngoài tiễn Yên Vô Song.

Giản Hành Chi càng nghĩ càng tức.

Ba người ra cửa, nhìn thấy đệ tử Sơn trang Câu Kiếm và nhóm Tạ Cô Đường đều đứng ở ngoài. Hoa đào trong viện đương độ nở hoa, Yên Vô Song ngẩng đầu, ngắm nhìn hoa đào tí tách, vẻ mặt ôn hòa: “Phong cảnh nơi này vừa đẹp, ta ở tại đây đi tìm Huy Hà.”

Đệ tử Sơn trang Câu Kiếm khác vội vã chạy lên, kéo Kim Kiếm Đồng Tử: “Huynh chớ tức giận, hay là chúng ta lại đào Đại sư huynh ra nhé?!”

Nói xong, y một mình bước ra giữa đình viện, dưới tán hoa đào.

“Người trúng ma chủng bị khống chế thế nào? Thần trí và hành vi hoàn toàn nghe theo Lận Ngôn Chi sao?”

Y quay đầu nhìn Kim Kiếm Đồng Tử gần đó: “Đồng Tử, ta đi đây. Sơn trang Câu Kiếm giao lại cho đệ, phải luyện kiếm thật giỏi, phát dương quang đại Tông môn.”

“Chúng ta tiễn ngươi.”

“Ừm.” Bọn họ đã sớm bàn bạc xong chuyện này, Kim Kiếm Đồng Tử khàn giọng: “Cũng chẳng phải đi chết, chờ huynh trở về nói những lời này.”

Kim Kiếm Đồng Tử: “Xem ra không chỉ người thành thân không thành sự, kẻ đang yêu cũng y hệt.”

“Cũng đúng.” Yên Vô Song suy nghĩ, gật đầu: “Ta đi tìm thê tử, đệ độc thân cả đời làm chú lùn nhỏ đi.”

Có bản lĩnh thì giáp mặt một chọi một đi, đồ tạp nham!

“Cút!”

Kim Kiếm Đồng Tử hung dữ quát.

“Nhưng tại sao?” Tần Uyển Uyển không rộng lượng bằng Giản Hành Chi, tiếp tục hỏi: “Hắn có lý do gì?”

Yên Vô Song mỉm cười, lấy lá bùa Giản Hành Chi đưa, bóp nát.

Lúc nãy, không ngờ Yên Vô Song lại nói với y: “Lần này đến, Lận Ngôn Chi nói một câu, y nói ‘Giản Hành Chi động lòng rồi’. Vì sao đệ ấy giết ngươi, ngươi ngẫm kỹ lại đi.”

Mặt đất chấn động, Yên Vô Song ngẩng đầu, ngắm nhìn tường đỏ ngói xanh, chim bay ngang trời.

Qua một lúc, sau lưng y vang lên tiếng dò hỏi vừa dịu dàng vừa kinh ngạc: “Vô Song?”

Y vẫy tay với Giản Hành Chi: “Giản Hành Chi, ngươi qua đây.”

Yên Vô Song quay đầu, nhìn thấy hồn phách Ninh Huy Hà đứng dưới tán cây, sững sờ nhìn y.

Nói xong, y gọi người ngự kiếm bay đi.

Y cầm kiếm, nở nụ cười: “Nhiều năm trôi qua, nàng còn chẳng báo mộng gặp ta, trong lòng nàng còn có ta sao?”

Yên Vô Song: “Vì sao đệ ấy giết ngươi, ngươi hãy ngẫm kỹ lại đi.”

“Ta không ra khỏi cổ mộ được, không cảm nhận được chàng ở đâu.” Ninh Huy Hà bình tĩnh lại, chỉ hỏi: “Chàng muốn gặp ta, hay là muốn vào mộ cùng ta?”

“Đương nhiên là muốn ở cùng nàng.”

Yên Vô Song nói xong, đột nhiên sực nhớ gì đó.

“Ninh Bất Tu, hắn bị gieo ma chủng từ trước rồi sao?”

***

Y vẫy tay với Giản Hành Chi: “Giản Hành Chi, ngươi qua đây.”

Giản Hành Chi lấy làm lạ đi qua. Yên Vô Song ghé vào tai y, nói khẽ mấy câu, sau đó bật cười, vỗ vai y.

“Ta không biết.” Yên Vô Song lắc đầu: “Đệ ấy chỉ nói với ta chắc chắn các người sẽ nghĩ cách giải trừ lời nguyền, cứu sống lão tổ Ninh thị, chi bằng hiện giờ chúng ta giết ông ta, giá họa cho Giản Hành Chi. Giản Hành Chi và Lận Ngôn Chi trông giống y như đúc. Năm đó, Ninh Văn Húc bị Lận Ngôn Chi dọa mất mật, luôn sợ đệ ấy quay lại trả thù, chỉ cần nhìn thấy Giản Hành Chi, chắc chắn ông ta sẽ nghĩ mọi cách giết y. Sau đó, đệ ấy dẫn ta đi gặp Ninh Bất Tu, ta phụ trách giao bình trà Giản Hành Chi từng chạm vào cho Ninh Bất Tu. Ninh Bất Tu phụ trách đút thuốc cho lão tổ Ninh thị, giá họa cho Giản Hành Chi.”

“Đi đây.”

Sắc mặt Giản Hành Chi điềm nhiên: “Ồ, người muốn giết ta nhiều lắm.”

“Đương nhiên là muốn ở cùng nàng.”

Yên Vô Song: “…”

Nói xong, y xoay người, bước tới trước mặt Ninh Huy Hà.

Giản Hành Chi lấy làm lạ đi qua. Yên Vô Song ghé vào tai y, nói khẽ mấy câu, sau đó bật cười, vỗ vai y.

Y vờ kèo tay Ninh Huy Hà, thật ra y không chạm vào nàng được , nhưng y rất thích tư thế này.

“À…” Giản Hành Chi hơi mất tự nhiên: “Không có gì.”

Ánh sáng bay từ dưới chân Ninh Huy Hà lên, hai người biến mất tại chỗ.

Đình viện trống không, Kim Kiếm Đồng Tử sững sờ bước tới dưới tán cây hoa đào. Y trầm mặc một lát, đột nhiên giơ chân lên đá cây đào: “Tên khốn kiếp! Sư huynh gì chứ! Chỉ lo chuyện yêu đương, khốn kiếp!”

“Đi!”

“Sư huynh!”

“Quá khen.” Tần Uyển Uyển ngượng ngùng. Yên Vô Song thở dài.

Đệ tử Sơn trang Câu Kiếm khác vội vã chạy lên, kéo Kim Kiếm Đồng Tử: “Huynh chớ tức giận, hay là chúng ta lại đào Đại sư huynh ra nhé?!”

“Cút!” Kim Kiếm Đồng Tử quay đầu quát: “Một trăm năm nay, huynh ấy sống dễ dàng lắm sao? Để huynh ấy đi sinh con đi! Người thành thân đều chẳng thành sự, Sơn trang Câu Kiếm đều phải dựa vào chúng ta! Đi!”

“Vậy còn tu luyện làm gì nữa?” Giản Hành Chi cười nhạo.

Kim Kiếm Đồng Tử hùng hổ nói: “Đi luyện kiếm!”

Nói xong, Kim Kiếm Đồng Tử dẫn người rời đi. Trước khi đi, y nhìn Tần Uyển Uyển: “Tần Uyển Uyển.”

Tần Uyển Uyển quay đầu, Kim Kiếm Đồng Tử lạnh mặt nói: “Lần sau, ông đây nhất định thắng cô.”

“Đi!”

“Thật sự không có gì?” Tần Uyển Uyển nghi ngờ.

Nói xong, y gọi người ngự kiếm bay đi.

Đợi tất cả mọi người đi rồi, Tần Uyển Uyển bước tới trước mặt Giản Hành Chi, tò mò hỏi: “Lúc nãy, Yên Vô Song nói gì vậy?”

“À…” Giản Hành Chi hơi mất tự nhiên: “Không có gì.”

Giản Hành Chi: “Bởi vì hắn thích Uyển Uyển, cái lão háo sắc!”

“Thật sự không có gì?” Tần Uyển Uyển nghi ngờ.

Giản Hành Chi gật đầu, nhấn mạnh: “Không có gì.”

Vậy tức là có gì.

Nhưng Giản Hành Chi không nói, Tần Uyển Uyển cũng không định bắt ép.

Giản Hành Chi không trọng lễ độ, nhưng nàng là một tiên nữ có phẩm chất.

Tần Uyển Uyển suy nghĩ, Yên Vô Song gật đầu: “Đúng vậy.”

Bình thường nàng đều dựa lừa gạt.

Nhưng Giản Hành Chi không nói, Tần Uyển Uyển cũng không định bắt ép.

Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển không hỏi tiếp, vừa thở phào vừa không vui.

Sao lại không hỏi chứ?

Có phải nàng không quan tâm y không? Không hiếu kỳ với y?

Đúng là chuyện trọng đại.

Kim Kiếm Đồng Tử hung dữ quát.

Lúc nãy, không ngờ Yên Vô Song lại nói với y: “Lần này đến, Lận Ngôn Chi nói một câu, y nói ‘Giản Hành Chi động lòng rồi’. Vì sao đệ ấy giết ngươi, ngươi ngẫm kỹ lại đi.”

Ba người ra cửa, nhìn thấy đệ tử Sơn trang Câu Kiếm và nhóm Tạ Cô Đường đều đứng ở ngoài. Hoa đào trong viện đương độ nở hoa, Yên Vô Song ngẩng đầu, ngắm nhìn hoa đào tí tách, vẻ mặt ôn hòa: “Phong cảnh nơi này vừa đẹp, ta ở tại đây đi tìm Huy Hà.”

Ngẫm? Có cái gì mà ngẫm?

Giản Hành Chi càng nghĩ càng tức.

Nói xong, y một mình bước ra giữa đình viện, dưới tán hoa đào.

Chắc chắn Lận Ngôn Chi là Bách Tuế Ưu kia, ắt hẳn lão háo sắc này nhìn trúng Uyển Uyển, coi y là tình địch!

Lận Ngôn Chi muốn giết y, y còn muốn giết Lận Ngôn Chi đấy!

Có bản lĩnh thì giáp mặt một chọi một đi, đồ tạp nham!

***

Yên Vô Song uống ngụm nước: “Ta biết muốn giải chú phải tìm hiểu rõ quá khứ, tìm ra hung thủ, mà người biết chuyện năm đó vô cùng ít ỏi. Cho nên từ khi các người tham gia Quân tử kiếm, ta đã biết các người muốn tìm công tử Vô Ưu. Vì vậy ta phái đệ tử định ngăn các người, nhưng các người vẫn luôn thành công…” Yên Vô Song ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô mạnh lắm.”

“Ngươi khẳng định…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Hắn là Lận Ngôn Chi thật à?”Qua một lúc, sau lưng y vang lên tiếng dò hỏi vừa dịu dàng vừa kinh ngạc: “Vô Song?”“Nhưng tại sao?” Tần Uyển Uyển không rộng lượng bằng Giản Hành Chi, tiếp tục hỏi: “Hắn có lý do gì?”Nhưng Giản Hành Chi không nói, Tần Uyển Uyển cũng không định bắt ép.Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển không hỏi tiếp, vừa thở phào vừa không vui. Vở kịch nhỏ Yên Vô Song: “…”

Yên Vô Song: “Vì sao đệ ấy giết ngươi, ngươi hãy ngẫm kỹ lại đi.”

Vở kịch nhỏ

Giản Hành Chi: “Bởi vì hắn thích Uyển Uyển, cái lão háo sắc!”

Yên Vô Song: “…”

Yên Vô Song mỉm cười, lấy lá bùa Giản Hành Chi đưa, bóp nát.

Kim Kiếm Đồng Tử: “Xem ra không chỉ người thành thân không thành sự, kẻ đang yêu cũng y hệt.”

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tên chương cưng hết sức dị đó

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ghét ghê, chắc ảnh tính tỏ tình rồi mà ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Sao Lận Ngôn Chi lại muốn giết Giản Hành Chi vậy?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Lận Ngôn Chi là Boss sao?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nói gì với tên ngốc đó thế?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Trong đầu anh chỉ có chuyện tình cảm thôi sao ?

thuhi2
thuhi2
2 Năm Cách đây

tròi tròi đúng là ảnh chỉ ngốk nghếck khi ở cạnh chị thui, chứ với ngkhac thì suy luận đâu ra đó 🙂

Hitori
Hitori
1 Năm Cách đây

huhu quên mất Bách Tuế Ưu là ai gòi TT^TT

8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!