Chương 76
Giản Hành Chi động lòng rồi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Người của Sơn trang Câu Kiếm gia nhập chiến cục, tình hình bên dưới lập tức xoay chuyển. Mặc dù nhân số đệ tử Sơn trang Câu Kiếm không nhiều nhưng lại đều là tinh anh.
Ma chủng xuất hiện, đại đa số đệ tử bình thường Ninh thị đều bị Ninh Bất Ngôn quát lui, chỉ còn lại đệ tử mang ma chủng trên người dựa vào nơi hiểm trở chống cự.
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi che dù ngồi trên cao quan sát, mưa tí tách không ngừng, chiếc dù hoa diễm lệ, máu, nước mưa và hoa đào đan xen thành một loại lãng mạn kỳ lạ.
Giản Hành Chi quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển, cảm thấy lúc này mình nên nói gì đó cho hợp hoàn cảnh.
Y khẽ khụ một tiếng,ívừa mở miệng:¹“Uyển…”
Còn chưaừnói hết, bỗngìnghe Thúy Lụcịquát: “Giản HànhḹChi, cậu ngồiăđó xem diễnỵhả? Xuống đâyùgiúp đi!”
Tấticả lời nóiịbị tắc nghẽnĨngay ngực, TầnớUyển Uyển quayịđầu nhìn y::“Người định nói¹gì?”
“Không cóưgì.”
Giản HànhõChi ngượng ngùng:ỉ“Ta đi giúpẳmột tay.”
Nóiđxong, Giản HànhЇChi nhảy khỏiắmái ngói.
Y điĩxuống giúp đỡ,ìTần Uyển Uyểnỳcũng chẳng thểăngồi đó, bèn)nhảy theo xuốngỹmái hiên. Chưaúđược bao lâu,Ĩcha của NinhỗBất Ngôn đãÏdẫn người chạyịtới. Lúc này,ĩma chủng đãậbị tiêu diệtľgần hết, đámḻngười này tớiởliền bắt đầuḽchỉnh đốn tànïcục.
“Bất Ngôn.”
Chaỉcủa Ninh BấtợNgôn là NinhjXương Hà dẫn¸đệ tử chạyịlên: “Mọi ngườiợkhông sao chứ?”[
“Không sao.” NinhỉBất Ngôn hoἴkhan, ngẩng đầuắnhìn sang nhómἲTần Uyển Uyển:)“May mà… mayĩmà bọn họļđã thu xếpḻổn thỏa.”
NinhỷXương Hà ngheĮvậy gật đầu,íthi lễ vớiÍTần Uyển Uyểnìvà Giản HànhốChi rồi nói:ẹ“Bản thân cácḻvị bị trọngồthương, xin mờiİđến phòng kháchénghỉ ngơi. Nơiḻnày có chúngἲta giải quyếtìhậu quả, chưἱvị yên tâm.”ị
Dù sao cũngỹlà chuyện của)người Ninh gia,ệbọn họ bảoũngười ngoài đifcũng có thểảhiểu được. TầnóUyển Uyển gậtàđầu, chắp tayấthi lễ: “Vậyôchúng ta điĭnghỉ, nếu cònɨchỗ cần, ngàiỹcứ mở miệng.”ì
“Cô yên tâm.”ứNinh Bất Ngônâbớt ho khan,ìnhìn sang TầnἴUyển Uyển: “Cóĩbất cứ tìnhἲhuống nào, taĪđều sẽ thông]báo cho cácịngười.”
Nói xong,ĨNinh Bất Ngônằvẫy tay, bảoỷngười dẫn nhómệTần Uyển Uyểnỵtrở về phòngêkhách.
Mọi người đềuìbị thương, Ninh:Xương Hà sắpâxếp y tuằđến băng bó.ĩNhìn y tuằbận rộn, TầnôUyển Uyển hơiḹngại, bèn nói:ị“Hay là mọiựngười trở vềịkhám cho đệītử khác đi,ichúng ta có{thể tự mìnhựđiều chỉnh khíìtức, đều chỉĭlà vết thươngổnhỏ.”
“Tiên tửókhông cần loỉlắng.” Nghe thấyἴlời Tần Uyển{Uyển, y tuậngẩng đầu mỉmừcười, trấn an:ặ“Y tu trongİphủ dư dả,iĐạo quân cầnõkhám cũng đãỗsắp xếp yặtu qua đóợrồi.”
“Dư dả?”ẻTần Uyển Uyểnỵkhó hiểu: “Cácĩngười có nhiều,người vậy sao?ởTrên quảng trường….”ù
“Được rồi, muộiânói nhiều thế?”ì
Thúy Lục cắtÏngang lời TầnôUyển Uyển, bựcửmình nói: “Baoéđồng quá.”
“Chimừtrụi già cònỷdám nói nhưịthế với Uyển]Uyển, có tinïta đánh bể(mỏ chim củaậcô không?” GiảniHành Chi đangìđược y tuÍbăng vết thươngjngẩng đầu lên,ìmở miệng dọaảdẫm.
Thúy Lục đangīđịnh đáp trả,ἳTạ Cô Đườngửliền cắt lời]họ: “Ta muốnĩgửi tin tứcồcho Tông môn,ýmọi người đừngĬnói chuyện nữa.”ἰ
“Đúng đó.”
Nam,Phong thò đầuịra: “Mọi ngườiĩđừng ồn nữa.”ê
Chuyện gửi tinḻtức cho ThiênìKiếm Tông quanĩtrọng hơn, tấtữcả đều imặlặng lại. Đợiũy tu băngấbó xong rờiĮđi, Thúy Lụcímới lên tiếng:Ī“Giản Hành Chijkhông biết cânợnhắc, ta là[vì tốt choứUyển Uyển thôi.”ī
“Không sai.” Tạ¹Cô Đường lênắtiếng, ngẩng đầuỉnhìn sang GiảnịHành Chi và}Tần Uyển Uyển:ì“Do hai ngườiẫkhông biết, maàchủng nguy hạiặTu chân giớiἲtrăm nghìn năm,ļđã trở thànhîđại hoạn trongἱlòng mọi ngườiâtừ lâu. Hầuỉhết đều trựcĺtiếp giết, ngayêcả thi thểắcũng không dámíchạm vào. Mặc¹dù hôm nay,İhai người giữílại cho họìmột mạng, nhưng²từ lời yútu nói, hẳnİNinh thị sẽĩdựa theo cáchửcũ, không giữ]lại những đệἵtử này.”
“Nhưngàma chủng củaụhọ đã nhổ¹rồi…”
“Ma chủngửkhó trừ tậnìgốc hoàn toàn.”ÎThúy Lục lênấtiếng, vẻ mặtĭbình tĩnh: “Sauệkhi đã gieo,íchỉ cần tươngữlai nảy sinhútà niệm, tàἵniệm đến mộtámức độ nào{đó, ma chủngêsẽ xuất hiệnặtrong cơ thểḷhọ lần nữa.”ắ
“Vậy Quỷ Thành,thì sao?” GiảnặHành Chi truyɪhỏi: “Năm đó,ìngười Quỷ Thànhữđều nhiễm maļchủng, sau khiĩLận Ngôn Chiàlấy ra độịhóa, vì saoờbọn họ vẫnãkhông có chuyệnờgì?”
“Bởi vìỏbản thân ngườiịcó thể sinh(ra ma chủngàkhông nhiều lắm.”İTạ Cô Đườngɩgiải thích: “NgườiĮđều có ácẩniệm, nhưng hiếmỏkhi ác niệmĩcó thể trởɩthành ma chủng.”à
“Cho nên vì{đề phòng ‘hiếmḹkhi’ này, bọnľhọ liền giếtỉngười sao?”
TầnãUyển Uyển chấn[kinh, Thúy Lụcàcười khẩy: “Vìẽthế đến bâyìgiờ mà QuỷỉThành cũng khôngấdám tiết lộíchuyện này, đềuἷnói là MinhảTịnh thần quânẽnhập ma, chứũkhông phải bách{tính cả QuỷĬThành nhiễm maếchủng nhập ma,ĩĐạo quân bấtửđắc dĩ tànựsát nửa thành.”ỡ
“Ta đi tìmõhọ.”
Nghe thấyélời này, GiảnıHành Chi lập¸tức đứng dậyẽđịnh đi, cóồđiều chỉ mớièđứng lên đã³nghe thấy giọngìYên Vô Songỏtruyền tới: “Khỏiẳđi, chết hếtứrồi.”
Yến VôơSong dẫn KimèKiếm Đồng Tửἲxuất hiện ởĨcửa. Tần UyểnýUyển nhìn YênἶVô Song, quan)sát từ trênẻxuống dưới. Yìcầm một thanhìkiếm màu đen:mà trước giờẹchưa từng thấy.
“Maĭchủng vốn kýằsinh nơi buồngĩtim con người.áTu sĩ bìnhἲthường chịu mộtìnhát như thế,ἶdù các ngườiЇgiữ lại mộtἶđường sinh cơ(*)ịcho họ, nhưngἶrất khó sống¹sót. Những tênỏcòn sống đềuíđã tắt thở,³hiện tại đámļngười trên quảngỉtrường đều chết]gần hết, đừngẵphí công nữa.”ỏ
(*) Cơ hộiộsống, sức sống
GiảnĪHành Chi cauĭmày không nói.ỏTần Uyển Uyểnĩsuy nghĩ, đứngẫdậy thi lễỵvới Yên VôÎSong: “Hôm nayờđa tạ.”
“Khỏiắđa tạ ta,²là tiểu tửẻnày muốn dẫnừngười tới giúp.”ấ
Yên Vô Songἵnhìn Kim KiếmÍĐồng Tử bênẵcạnh, sau đóựsực nhớ: “À,ìta đây cũngờđáp lễ lạiẩcác người. Taâsắp đi gặpưHuy Hà rồi,ăcảm ơn cácīngười tìm thấyìnàng rồi truyềnảtin tức choἳta. Trước khiêcáo biệt, cácựngười có vấn,đề gì thìắhỏi đi.”
Ngheụvậy, Tần Uyển,Uyển liếc nhìnľGiản Hành Chiĩbên cạnh.
Tạ CôỏĐường ngẫm nghĩ,ậôm Nam Phongụnằm trên bàn,ìgọi Thúy Lục:ẽ“Đi thôi, raĭngoài dạo.”
KimἳKiếm Đồng Tửạhiểu chuyện, bènàtheo ra ngoài,ăđóng cửa lại.ụBên trong chỉẩcòn Yên VôıSong, Giản HànhảChi và TầnỉUyển Uyển.
Yên VôɪSong bước lênĮtrước, lười nhácạchâm trà choămình: “Ta chỉĪthành thật mộtĭlát thôi, tranhỉthủ đi.”
“Mộtừtrăm năm trước,ấngươi từng gặpỉmột cặp phuụthê đến từểtiên giới đúngẵkhông?”
Tần UyểnúUyển suy nghĩ,ìmờ miệng hỏi¹chuyện mình muốnềhỏi nhất.
“Không có.”¹
Yên Vô Songỡđáp dứt khoát,ồTần Uyển Uyểnắcau mày: “Vậyịhoạ tiết trênừngực ngươi làìthế nào?”
“Taɩđã nói mà,ờtại sao mộtĭtiểu cô nươngἴlại cứ túmílấy y phục)ta, chẳng biếtưngượng tí xíuônào.”
Yên Vô‹Song chê tráchửnàng. Ngay trướcἴkhi Giản HànhĩChi mở miệng,Їy nghiêm chỉnhḽđáp: “Hoạ tiếtịnày là Lận:Ngôn Chi vẽÍcho ta.”
“Lận:Ngôn Chi?” TầnḹUyển Uyển hơiīthất vọng, cảmềthấy dường nhưễmanh mối lạiôvòng trở về.
Nếuùnhư phù chúịlà Lận NgônýChi vẽ, vậyểcũng là bìnhỵthường. Nhưng ngẫmÍlại, nàng lạiếthấy không đúng:ɩ“Nhưng ta thấyíhình như hoạếtiết này làĬmột lời nguyền,õLận Ngôn ChiĨvẽ cái nàyỏcho ngươi làmígì?”
“Đây chínhấlà Chú nguyềnirủa lão tổĪNinh thị.”
Ánhýmắt Yên VôểSong lạnh lẽo,úTần Uyển Uyển‹và Giản HànhỉChi nhìn nhau.ảYên Vô Songẫbình tĩnh nói:ộ“Thật ra năm‹đó, ta cũngḷkhông biết LậnọNgôn Chi xảy{ra chuyện gì,İchỉ biết sauḽkhi Huy Hàỳbị Ninh thịĺbắt đi, taịđi cứu người.ửVề sau, taỵcướp thể xácἴvà một hồn{một phách củaơHuy Hà trởľlại, nhưng cũngívì vậy màỹsư phụ taĩtrọng thương. Từừđó, ta vẫnÏluôn bôn baầchữa trị choúHuy Hà vàòsư phụ. Mườiỳnăm sau, bỗngĪcó một côngìtử Vô Ưuơđược mệnh danhủlà không gìįkhông biết tớiùHoang Thành, tổĬchức cuộc thiìQuân tử kiếm.ịKhi đó, tađmuốn biết làmỉsao cứu HuyỵHà, cho nênãta đã thamЇgia. Sau khiîthắng trận, taẻđến gặp côngἶtử Vô Ưu.ủTa hỏi hắnἴlàm sao đểfcứu người, hắnănói không cứuĭđược. Ta bènụhỏi hắn làmơsao để giếtìngười, hắn bảoÎta đi tìmìmột người.”
“Ai?”Ï
Tần Uyển Uyểnếtruy hỏi, YêníVô Song nhớálại: “Hắn đưaĩta một láἰbùa. Buổi tối,ìta đốt phùЇchú, lập tứcắmột bóng ngườiἲxuất hiện trướcímặt. Người kiaềmặc áo choàngừđen, ma khíểvờn quanh, vừaɨnhìn là biếtItà ma. Taữnói muốn báoợthù, người đóĭnói có thể,Îsau đó đưađcho ta mộtệhạt ma chủng,ấkế tiếp lạiỏvẽ phù chúệnày lên ngựcĬta. Người đóἵnói sau khiảgieo ma chủng,ýhiệu lực của,phù chú nàyïđủ nguyền rủa¹lão tổ Ninhớthị, khiến ôngịta đau khổ¸cả đời. Vìếthế, ta tựúgieo hạt maÏchủng này, nhưng‹vì tự taẳgieo nên taồthiết lập phongỉấn cho nó,ỹkhông để nóíảnh hưởng thầnỉtrí của ta.”ị
“Vậy làm saoổngươi biết ngườiìnày là LậnḹNgôn Chi?”
TầnểUyển Uyển tòắmò, Yên VôùSong trầm mặc.éMột lát sau,ạy lên tiếng:ĩ“Ta thấy mặtĨđệ ấy lúcịđệ ấy cúiẻđầu. Hơn nữa,ứta để ýớtay của đệìấy. Lận NgônἴChi thường xuyênĮtỉ thí vớiḻta, cổ tayíđệ ấy cóḻmột cục xươngýnhỏ gồ lên,ἷta nhận ra.ẫTa đoán đệɩấy độ hóaưTà Thần thấtọbại nên nhậpỉma, nhưng khôngócó khả năngũtrở về báoİthù, cho nênḹmuốn mượn tayặta báo thù.”Ĭ
“Vậy…” Tần UyểnĩUyển đã hiểuıđại khái, lạiõhỏi tiếp: “Vềĩsau, ngươi hãm(hại chúng taĪthế nào, vìľsao muốn hãmỳhại chúng ta?”ứ
“Giản Hành Chiătới Hoang Thành,ẫlần đầu tiênḻy trị liệuịgiúp lão tổịNinh thị làẻta đã nhậnЇra rồi.”
Yên Vô Song uống ngụm nước: “Ta biết muốn giải chú phải tìm hiểu rõ quá khứ, tìm ra hung thủ, mà người biết chuyện năm đó vô cùng ít ỏi. Cho nên từ khi các người tham gia Quân tử kiếm, ta đã biết các người muốn tìm công tử Vô Ưu. Vì vậy ta phái đệ tử định ngăn các người, nhưng các người vẫn luôn thành công…” Yên Vô Song ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô mạnh lắm.”
Ánh sáng bay từ dưới chân Ninh Huy Hà lên, hai người biến mất tại chỗ.
【 Vở kịch nhỏ 】
“Quá khen.” Tần Uyển Uyển ngượng ngùng. Yên Vô Song thở dài.
Yên Vô Song uống ngụm trà cuối cùng, đứng dậy: “Được rồi, những gì nên nói đều đã nói xong, ta phải đi đây.”
“Cũng đúng.” Yên Vô Song suy nghĩ, gật đầu: “Ta đi tìm thê tử, đệ độc thân cả đời làm chú lùn nhỏ đi.”
“Lần nào ta cũng cảm thấy sư đệ có thể thắng, nhưng chỉ cần giẫm lên mặt cô, cô lập tức bùng nổ như biến thành một người khác. Cô tiến thẳng đến trận chung kết, ta quyết định đánh thuốc mê cô, khiến cô không thể dự thi. Ta đưa thuốc cho một hạ nhân, bảo ông ta bỏ thuốc cô. Nhưng rất nhanh sau đó, Lận Ngôn Chi lại tìm ta, đệ ấy nói cho ta biết, đệ ấy muốn giết ngươi.”
Qua một lúc, sau lưng y vang lên tiếng dò hỏi vừa dịu dàng vừa kinh ngạc: “Vô Song?”
Giản Hành Chi không lên tiếng, cảm thấy Yên Vô Song nói cũng có lý.
Nói xong, Yên Vô Song quay đầu nhìn Giản Hành Chi.
“Ta không ra khỏi cổ mộ được, không cảm nhận được chàng ở đâu.” Ninh Huy Hà bình tĩnh lại, chỉ hỏi: “Chàng muốn gặp ta, hay là muốn vào mộ cùng ta?”
Vậy tức là có gì.
Sắc mặt Giản Hành Chi điềm nhiên: “Ồ, người muốn giết ta nhiều lắm.”
Nói xong, Kim Kiếm Đồng Tử dẫn người rời đi. Trước khi đi, y nhìn Tần Uyển Uyển: “Tần Uyển Uyển.”
Yên Vô Song quay đầu, nhìn thấy hồn phách Ninh Huy Hà đứng dưới tán cây, sững sờ nhìn y.
“Nhưng tại sao?” Tần Uyển Uyển không rộng lượng bằng Giản Hành Chi, tiếp tục hỏi: “Hắn có lý do gì?”
“Ngươi khẳng định…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Hắn là Lận Ngôn Chi thật à?”
“Ta không biết.” Yên Vô Song lắc đầu: “Đệ ấy chỉ nói với ta chắc chắn các người sẽ nghĩ cách giải trừ lời nguyền, cứu sống lão tổ Ninh thị, chi bằng hiện giờ chúng ta giết ông ta, giá họa cho Giản Hành Chi. Giản Hành Chi và Lận Ngôn Chi trông giống y như đúc. Năm đó, Ninh Văn Húc bị Lận Ngôn Chi dọa mất mật, luôn sợ đệ ấy quay lại trả thù, chỉ cần nhìn thấy Giản Hành Chi, chắc chắn ông ta sẽ nghĩ mọi cách giết y. Sau đó, đệ ấy dẫn ta đi gặp Ninh Bất Tu, ta phụ trách giao bình trà Giản Hành Chi từng chạm vào cho Ninh Bất Tu. Ninh Bất Tu phụ trách đút thuốc cho lão tổ Ninh thị, giá họa cho Giản Hành Chi.”
Giản Hành Chi không trọng lễ độ, nhưng nàng là một tiên nữ có phẩm chất.
Tần Uyển Uyển không hỏi tiếp, nàng cau chặt mày.
“Ninh Bất Tu, hắn bị gieo ma chủng từ trước rồi sao?”
Nói xong, y xoay người, bước tới trước mặt Ninh Huy Hà.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, Yên Vô Song gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cút!” Kim Kiếm Đồng Tử quay đầu quát: “Một trăm năm nay, huynh ấy sống dễ dàng lắm sao? Để huynh ấy đi sinh con đi! Người thành thân đều chẳng thành sự, Sơn trang Câu Kiếm đều phải dựa vào chúng ta! Đi!”
“Người trúng ma chủng bị khống chế thế nào? Thần trí và hành vi hoàn toàn nghe theo Lận Ngôn Chi sao?”
“Có thể khống chế tu sĩ cấp thấp, nhưng tu sĩ cấp cao thì dù không thể khống chế thần trí và hành vi nhưng có thể rút lấy linh lực của bọn họ bất kỳ lúc nào. Thật ra ma chủng chính là kho linh khí của Tà Thần, cuối cùng tất cả tu vi của những người mang ma chủng đều sẽ trở thành của Tà Thần.”
Yên Vô Song nhấp một ngụm trà: “Con người mà, cứ cảm thấy chỉ cần đủ mạnh, không chừng có thể nhổ bỏ ma chủng thì sao?”
“Vậy còn tu luyện làm gì nữa?” Giản Hành Chi cười nhạo.
Sao lại không hỏi chứ?
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển không hỏi tiếp, vừa thở phào vừa không vui.
Yên Vô Song nhấp một ngụm trà: “Con người mà, cứ cảm thấy chỉ cần đủ mạnh, không chừng có thể nhổ bỏ ma chủng thì sao?”
Có phải nàng không quan tâm y không? Không hiếu kỳ với y?
Ngẫm? Có cái gì mà ngẫm?
Giản Hành Chi không lên tiếng, cảm thấy Yên Vô Song nói cũng có lý.
“Ngươi khẳng định…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Hắn là Lận Ngôn Chi thật à?”
“Ta cảm thấy vậy.” Yên Vô Song suy nghĩ: “Cơ thể, mức độ hiểu rõ quá khứ, giọng nói, còn có công pháp người đó sở hữu… Người đó còn nhớ được chuyện vặt vãnh chỉ có chúng ta biết, người đó chắc chắn là Lận Ngôn Chi.”
“Ừm.” Bọn họ đã sớm bàn bạc xong chuyện này, Kim Kiếm Đồng Tử khàn giọng: “Cũng chẳng phải đi chết, chờ huynh trở về nói những lời này.”
Mặt đất chấn động, Yên Vô Song ngẩng đầu, ngắm nhìn tường đỏ ngói xanh, chim bay ngang trời.
“Ta cảm thấy vậy.” Yên Vô Song suy nghĩ: “Cơ thể, mức độ hiểu rõ quá khứ, giọng nói, còn có công pháp người đó sở hữu… Người đó còn nhớ được chuyện vặt vãnh chỉ có chúng ta biết, người đó chắc chắn là Lận Ngôn Chi.”
Y cầm kiếm, nở nụ cười: “Nhiều năm trôi qua, nàng còn chẳng báo mộng gặp ta, trong lòng nàng còn có ta sao?”
Chắc chắn Lận Ngôn Chi là Bách Tuế Ưu kia, ắt hẳn lão háo sắc này nhìn trúng Uyển Uyển, coi y là tình địch!
Tần Uyển Uyển không hỏi tiếp, nàng cau chặt mày.
Nói xong, Yên Vô Song quay đầu nhìn Giản Hành Chi.
Y vờ kèo tay Ninh Huy Hà, thật ra y không chạm vào nàng được , nhưng y rất thích tư thế này.
Yên Vô Song uống ngụm trà cuối cùng, đứng dậy: “Được rồi, những gì nên nói đều đã nói xong, ta phải đi đây.”
Giản Hành Chi gật đầu, nhấn mạnh: “Không có gì.”
“Chúng ta tiễn ngươi.”
Giản Hành Chi đứng dậy, dẫn Tần Uyển Uyển cùng ra ngoài tiễn Yên Vô Song.
Giản Hành Chi càng nghĩ càng tức.
Ba người ra cửa, nhìn thấy đệ tử Sơn trang Câu Kiếm và nhóm Tạ Cô Đường đều đứng ở ngoài. Hoa đào trong viện đương độ nở hoa, Yên Vô Song ngẩng đầu, ngắm nhìn hoa đào tí tách, vẻ mặt ôn hòa: “Phong cảnh nơi này vừa đẹp, ta ở tại đây đi tìm Huy Hà.”
【
Đệ tử Sơn trang Câu Kiếm khác vội vã chạy lên, kéo Kim Kiếm Đồng Tử: “Huynh chớ tức giận, hay là chúng ta lại đào Đại sư huynh ra nhé?!”
Nói xong, y một mình bước ra giữa đình viện, dưới tán hoa đào.
“Người trúng ma chủng bị khống chế thế nào? Thần trí và hành vi hoàn toàn nghe theo Lận Ngôn Chi sao?”
Y quay đầu nhìn Kim Kiếm Đồng Tử gần đó: “Đồng Tử, ta đi đây. Sơn trang Câu Kiếm giao lại cho đệ, phải luyện kiếm thật giỏi, phát dương quang đại Tông môn.”
“Chúng ta tiễn ngươi.”
“Ừm.” Bọn họ đã sớm bàn bạc xong chuyện này, Kim Kiếm Đồng Tử khàn giọng: “Cũng chẳng phải đi chết, chờ huynh trở về nói những lời này.”
Kim Kiếm Đồng Tử: “Xem ra không chỉ người thành thân không thành sự, kẻ đang yêu cũng y hệt.”
“Cũng đúng.” Yên Vô Song suy nghĩ, gật đầu: “Ta đi tìm thê tử, đệ độc thân cả đời làm chú lùn nhỏ đi.”
Có bản lĩnh thì giáp mặt một chọi một đi, đồ tạp nham!
“Cút!”
Kim Kiếm Đồng Tử hung dữ quát.
“Nhưng tại sao?” Tần Uyển Uyển không rộng lượng bằng Giản Hành Chi, tiếp tục hỏi: “Hắn có lý do gì?”
Yên Vô Song mỉm cười, lấy lá bùa Giản Hành Chi đưa, bóp nát.
Lúc nãy, không ngờ Yên Vô Song lại nói với y: “Lần này đến, Lận Ngôn Chi nói một câu, y nói ‘Giản Hành Chi động lòng rồi’. Vì sao đệ ấy giết ngươi, ngươi ngẫm kỹ lại đi.”
Mặt đất chấn động, Yên Vô Song ngẩng đầu, ngắm nhìn tường đỏ ngói xanh, chim bay ngang trời.
Qua một lúc, sau lưng y vang lên tiếng dò hỏi vừa dịu dàng vừa kinh ngạc: “Vô Song?”
Y vẫy tay với Giản Hành Chi: “Giản Hành Chi, ngươi qua đây.”
】
Yên Vô Song quay đầu, nhìn thấy hồn phách Ninh Huy Hà đứng dưới tán cây, sững sờ nhìn y.
Nói xong, y gọi người ngự kiếm bay đi.
Y cầm kiếm, nở nụ cười: “Nhiều năm trôi qua, nàng còn chẳng báo mộng gặp ta, trong lòng nàng còn có ta sao?”
Yên Vô Song: “Vì sao đệ ấy giết ngươi, ngươi hãy ngẫm kỹ lại đi.”
“Ta không ra khỏi cổ mộ được, không cảm nhận được chàng ở đâu.” Ninh Huy Hà bình tĩnh lại, chỉ hỏi: “Chàng muốn gặp ta, hay là muốn vào mộ cùng ta?”
“Đương nhiên là muốn ở cùng nàng.”
Yên Vô Song nói xong, đột nhiên sực nhớ gì đó.
“Ninh Bất Tu, hắn bị gieo ma chủng từ trước rồi sao?”
***
Y vẫy tay với Giản Hành Chi: “Giản Hành Chi, ngươi qua đây.”
Giản Hành Chi lấy làm lạ đi qua. Yên Vô Song ghé vào tai y, nói khẽ mấy câu, sau đó bật cười, vỗ vai y.
“Ta không biết.” Yên Vô Song lắc đầu: “Đệ ấy chỉ nói với ta chắc chắn các người sẽ nghĩ cách giải trừ lời nguyền, cứu sống lão tổ Ninh thị, chi bằng hiện giờ chúng ta giết ông ta, giá họa cho Giản Hành Chi. Giản Hành Chi và Lận Ngôn Chi trông giống y như đúc. Năm đó, Ninh Văn Húc bị Lận Ngôn Chi dọa mất mật, luôn sợ đệ ấy quay lại trả thù, chỉ cần nhìn thấy Giản Hành Chi, chắc chắn ông ta sẽ nghĩ mọi cách giết y. Sau đó, đệ ấy dẫn ta đi gặp Ninh Bất Tu, ta phụ trách giao bình trà Giản Hành Chi từng chạm vào cho Ninh Bất Tu. Ninh Bất Tu phụ trách đút thuốc cho lão tổ Ninh thị, giá họa cho Giản Hành Chi.”
“Đi đây.”
Sắc mặt Giản Hành Chi điềm nhiên: “Ồ, người muốn giết ta nhiều lắm.”
“Đương nhiên là muốn ở cùng nàng.”
Yên Vô Song: “…”
Nói xong, y xoay người, bước tới trước mặt Ninh Huy Hà.
Giản Hành Chi lấy làm lạ đi qua. Yên Vô Song ghé vào tai y, nói khẽ mấy câu, sau đó bật cười, vỗ vai y.
Y vờ kèo tay Ninh Huy Hà, thật ra y không chạm vào nàng được , nhưng y rất thích tư thế này.
“À…” Giản Hành Chi hơi mất tự nhiên: “Không có gì.”
Ánh sáng bay từ dưới chân Ninh Huy Hà lên, hai người biến mất tại chỗ.
Đình viện trống không, Kim Kiếm Đồng Tử sững sờ bước tới dưới tán cây hoa đào. Y trầm mặc một lát, đột nhiên giơ chân lên đá cây đào: “Tên khốn kiếp! Sư huynh gì chứ! Chỉ lo chuyện yêu đương, khốn kiếp!”
“Đi!”
“Sư huynh!”
“Quá khen.” Tần Uyển Uyển ngượng ngùng. Yên Vô Song thở dài.
Đệ tử Sơn trang Câu Kiếm khác vội vã chạy lên, kéo Kim Kiếm Đồng Tử: “Huynh chớ tức giận, hay là chúng ta lại đào Đại sư huynh ra nhé?!”
“Cút!” Kim Kiếm Đồng Tử quay đầu quát: “Một trăm năm nay, huynh ấy sống dễ dàng lắm sao? Để huynh ấy đi sinh con đi! Người thành thân đều chẳng thành sự, Sơn trang Câu Kiếm đều phải dựa vào chúng ta! Đi!”
“Vậy còn tu luyện làm gì nữa?” Giản Hành Chi cười nhạo.
Kim Kiếm Đồng Tử hùng hổ nói: “Đi luyện kiếm!”
Nói xong, Kim Kiếm Đồng Tử dẫn người rời đi. Trước khi đi, y nhìn Tần Uyển Uyển: “Tần Uyển Uyển.”
Tần Uyển Uyển quay đầu, Kim Kiếm Đồng Tử lạnh mặt nói: “Lần sau, ông đây nhất định thắng cô.”
“Đi!”
“Thật sự không có gì?” Tần Uyển Uyển nghi ngờ.
Nói xong, y gọi người ngự kiếm bay đi.
Đợi tất cả mọi người đi rồi, Tần Uyển Uyển bước tới trước mặt Giản Hành Chi, tò mò hỏi: “Lúc nãy, Yên Vô Song nói gì vậy?”
“À…” Giản Hành Chi hơi mất tự nhiên: “Không có gì.”
Giản Hành Chi: “Bởi vì hắn thích Uyển Uyển, cái lão háo sắc!”
“Thật sự không có gì?” Tần Uyển Uyển nghi ngờ.
Giản Hành Chi gật đầu, nhấn mạnh: “Không có gì.”
Vậy tức là có gì.
Nhưng Giản Hành Chi không nói, Tần Uyển Uyển cũng không định bắt ép.
Giản Hành Chi không trọng lễ độ, nhưng nàng là một tiên nữ có phẩm chất.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, Yên Vô Song gật đầu: “Đúng vậy.”
Bình thường nàng đều dựa lừa gạt.
Nhưng Giản Hành Chi không nói, Tần Uyển Uyển cũng không định bắt ép.
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển không hỏi tiếp, vừa thở phào vừa không vui.
Sao lại không hỏi chứ?
Có phải nàng không quan tâm y không? Không hiếu kỳ với y?
Đúng là chuyện trọng đại.
Kim Kiếm Đồng Tử hung dữ quát.
Lúc nãy, không ngờ Yên Vô Song lại nói với y: “Lần này đến, Lận Ngôn Chi nói một câu, y nói ‘Giản Hành Chi động lòng rồi’. Vì sao đệ ấy giết ngươi, ngươi ngẫm kỹ lại đi.”
Ba người ra cửa, nhìn thấy đệ tử Sơn trang Câu Kiếm và nhóm Tạ Cô Đường đều đứng ở ngoài. Hoa đào trong viện đương độ nở hoa, Yên Vô Song ngẩng đầu, ngắm nhìn hoa đào tí tách, vẻ mặt ôn hòa: “Phong cảnh nơi này vừa đẹp, ta ở tại đây đi tìm Huy Hà.”
Ngẫm? Có cái gì mà ngẫm?
Giản Hành Chi càng nghĩ càng tức.
Nói xong, y một mình bước ra giữa đình viện, dưới tán hoa đào.
Chắc chắn Lận Ngôn Chi là Bách Tuế Ưu kia, ắt hẳn lão háo sắc này nhìn trúng Uyển Uyển, coi y là tình địch!
Lận Ngôn Chi muốn giết y, y còn muốn giết Lận Ngôn Chi đấy!
Có bản lĩnh thì giáp mặt một chọi một đi, đồ tạp nham!
***
Yên Vô Song uống ngụm nước: “Ta biết muốn giải chú phải tìm hiểu rõ quá khứ, tìm ra hung thủ, mà người biết chuyện năm đó vô cùng ít ỏi. Cho nên từ khi các người tham gia Quân tử kiếm, ta đã biết các người muốn tìm công tử Vô Ưu. Vì vậy ta phái đệ tử định ngăn các người, nhưng các người vẫn luôn thành công…” Yên Vô Song ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô mạnh lắm.”
“Ngươi khẳng định…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Hắn là Lận Ngôn Chi thật à?”Qua một lúc, sau lưng y vang lên tiếng dò hỏi vừa dịu dàng vừa kinh ngạc: “Vô Song?”【“Nhưng tại sao?” Tần Uyển Uyển không rộng lượng bằng Giản Hành Chi, tiếp tục hỏi: “Hắn có lý do gì?”Nhưng Giản Hành Chi không nói, Tần Uyển Uyển cũng không định bắt ép.Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển không hỏi tiếp, vừa thở phào vừa không vui. Vở kịch nhỏ Yên Vô Song: “…”】
Yên Vô Song: “Vì sao đệ ấy giết ngươi, ngươi hãy ngẫm kỹ lại đi.”
Vở kịch nhỏ
Giản Hành Chi: “Bởi vì hắn thích Uyển Uyển, cái lão háo sắc!”
Yên Vô Song: “…”
Yên Vô Song mỉm cười, lấy lá bùa Giản Hành Chi đưa, bóp nát.
Kim Kiếm Đồng Tử: “Xem ra không chỉ người thành thân không thành sự, kẻ đang yêu cũng y hệt.”
Tên chương cưng hết sức dị đó
Ghét ghê, chắc ảnh tính tỏ tình rồi mà ?
Sao Lận Ngôn Chi lại muốn giết Giản Hành Chi vậy?
Lận Ngôn Chi là Boss sao?
Nói gì với tên ngốc đó thế?
Trong đầu anh chỉ có chuyện tình cảm thôi sao ?
tròi tròi đúng là ảnh chỉ ngốk nghếck khi ở cạnh chị thui, chứ với ngkhac thì suy luận đâu ra đó 🙂
huhu quên mất Bách Tuế Ưu là ai gòi TT^TT