Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 77 (1)

Chương 77 (1)

Nếu như không phải ta, nàng cũng có thể sao?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Nhưng y chỉ có thể lẩm nhẩm tất cả trong lòng.

Theo bản năng, y không muốn Tần Uyển Uyển trực tiếp biết chuyện này.

Chuyện động lòng như này chỉ có thể để y tự nói, sao có thể để người khác nói?

Tức khắc, một đống tính toán lướt ngang trong đầu Giản Hành Chi. Tần Uyển Uyển nhận ra vẻ mặt của Giản Hành Chi bất thường, quay đầu nhìn: “Sao thế?”

“À, không có gì.” Giản Hành Chi đáp qua quít: “Chỉ là nhớ ra một chuyện quan trọng.”

Giản Hành Chi nói chuyện quan trọng, vậy chắc chắn không phải đại sự. Tần Uyển Uyển rõ ràng trong lòng, thuận miệng tiếp lời: “Ồ, chuyện quan trọng gì?”

Giản Hành Chi bị hỏi, vốn định tìm một lý do, nhưng lúc suy nghĩ đột nhiên sực nhớ cái gì, y chụp lấy cánh tay Tần Uyển Uyển, nhìn trái nhìn phải, kéo nàng vào phòng.

Tn Uyn Uyn b kéoÍmà hoang mang.îSau khi vàophòng, nàng nhìnưGin Hành Chithiết lp kếtgii, d khócİd cưi: “Cóli gì khôngth nói bênЇngoài…

“Máu ca³ta có thĮkim tra maЇchng.”

Gin HànhChi đt nhiênònói mt cáchîcc k nghiêm]túc, Tn UynɪUyn ngây ngưi.ãGin Hành Chi)nói tiếp: “Hôm{nay, chúng takhông tìm đưcưthuc kim trama chng, nóđu b YênVô Song muasch ri. Taíbèn dung hòaÍthn thc caùmình vào máuĩđ th YênïVô Song, kếtqu phát hinİs dng đưc.}Cho nên lábùa hôm naytht ra làĩdùng máu chaıthn thc caĩta nghim ra[ma chng.”

Thếmà ngưi linghĩ ti vicìdùng thn thcjca mình kimõnghim à?” TnUyn Uyn ngheIvy, phn ngđu tiên chínhálà: “Ngưi thôngìminh hơn taɪtưng đy.”

Thnthc vn là:mt loi scìmnh đt đưcsau khi tuõluyn thn hn.íNghĩ đến dùngthn thc, cũng²có nghĩa làcó l GinóHành Chi biếtĪthn hn camình và LnNgôn Chi cóquan h.

Gin HànhChi nghe vyītc nghn. YĮkhông thèm soếđo, nói tiếp:ľ“Ta vn nghĩ¹ta là chuynthế ca LnóNgôn Chi, nhưngìnghe ý caìYên Vô Songthì Ln Ngôn,Chi đã trêthành Tà Thn,Їcăn bn chưachuyn thế. Vyïchuyn máu caìta là sao?”Ī

Gin Hành Chiĺngi xung, nghiêmètúc suy nghĩ:Chng l thânthế này cógì đc bit,ĩtht ra tacòn vài năngòlc chưa đưckhai phá

Vyngưi th xemĩcòn năng lcúkhác không.” TnUyn Uyn nghejvy, ch nói:ăNhưng chuyn ngưidùng thn thcÏnày không nênnói cho ngưikhác.”

Ln NgôníChi và NinhÎth huyết hifthâm thù, rténhanh s biếtfLn Ngôn Chiínăm đó đãЇtr thành TàfThn, tt nhtlà Gin HànhãChi không đưcôdính dáng gìíđến.

Gin Hành Chiĭcũng hiu, TnIUyn Uyn suynghĩ: “Ta xemĩth hn pháchįca ngưi.”

Ngưiĩcó ba hn,by phách. Lúcĩkim tra hn°phách trong cơïth mt ngưicó nguyên vnhay không cnìs dng thnthc. Nếu ngưicó cưng đÍthn thc thpăhơn Tn UynUyn, Tn UynUyn có thïnhìn thu. Nhưngĩcưng đ thnithc Gin HànhếChi ln hơnTn Uyn Uynírt nhiu, nàngímun làm vybt buc phiĩnhn đưc sìđng ý ca]Gin Hành Chi.

GiníHành Chi hiuý ca TnUyn Uyn, htìtóc mái, thoi{mái đưa đuíqua: “Nàng xemĩđi.”

Tn UyníUyn chm ngóntay lên nđưng Gin HànhChi, c gngkim tra thnīhn ca y.Nhưng thn thcva mi thâmnhp, Tn UynàUyn đã cmgiác có mtlung linh lcmnh m bùng:n t trongcơ th GinHành Chi ra,òm mt tiếng,¹đánh bay nàng!

Tn³Uyn Uyn đpmnh lên tưng,èGin Hành Chikinh hoàng đngdy: “Uyn Uyn!”I

Đng lo.” TnɨUyn Uyn tdưi đt đngòdy, bình tĩnhít nhiên laumáu nơi khóeãming: “Ta quenêri. Hn pháchïnày xem khôngđưc, ngưi nghĩngơi đi, taôđi điu chnhkhí tc.”

GinHành Chi sngs nhìn TnUyn Uyn lưuếloát đng dy,îbưc ti giưng,không h cóìchút oán gin,Їxếp chân tĩnhơta điu chnhìkhí tc.

Nếu làtrưc đây, đươngnhiên y sīkhông đ tâm.ÍLàm đ t,b đánh làchuyn rt bìnhthưng, chút íttn thương nàykhông tr ngi³gì. Nhưng dùgì hôm naythân phn đãkhác trưc, yɪphi làm chútìgì đó nh?

GinHành Chi suy²nghĩ, lng lngnhìn Tn UynUyn đang tĩnhìta, nghn mthi mi cngýnhc gii thích:á“Ta… ta khôngc ý.”

KhôngÏsao.” Tn UynưUyn cha trni thương xong,ídưng như thts không đ°ý: “Cũng chngĬphi ln đutiên, ta khôngóđ bng.”

LiÏnày khiến GinĩHành Chi càngcht d, căcm thy đây}không phi slàm nũng bìnhđthưng ca conĺgái.

“Sau này, taİs không đánhònàng na.” GinĪHành Chi trnhtrng cam kết.

Thôivn c đánhđi.” Tn UynUyn thn nhiên:“Sư ph đuếthế này mà,òta hiu.”

“Taýđã nói takhông phi sưph nàng na.”í

Gin Hành Chiícau mày saĨli.

Tn Uyn Uynkhng li. Nàngļngm nghĩ, ybiết nàng là²Tch Sơn n]quân, tương laikế tha côngúpháp Tch Sơn,{không mun làmìsư ph nàngícũng là chuynbình thưng. Nhưngïhôm nay thigian qua lâu³như thế, nàng{đã quen vithân phn nàyri.

Nàng suy nghĩ,thp ging nói:Ĩ“Ta nhn ngưiđlàm sư ph}là ta tnguyn. Mc dù,tương lai phiàkế tc TchìSơn, nhưng tađã hc côngpháp ca ngưi,đưc ngưi giúpđ nhiu nhưvy, trong lòng¸ta, ngưi mãimãi là sưph.”

Gin HànhChi nghe thyĩli này, lòngcó chút bcíbí.

Y nhìn TnăUyn Uyn, vnmun m ming:hi có hctrò nào chɩđng hôn thymình không?

Nhưng yĬnh ra nàngch đng hônïy là dobt đc dĩ,nghĩ rng bìnht trong Mtcnh, mun mauĨchóng ra ngoài,không chng điíli là aiİcũng đu đưcc.

Bng dưng yhơi khó chu,ɩđng dy hɨmt tiếng: “Dùsao nàng cũngkhông phi đđ ta, đngda dm vàota.”

Vy nếuta không phiđ đ ngưi…áTn Uyn UynĬcm thy bnthân như bíghét b, béy nói titc gin, trngįmt: “Ta làgì?”

“Mun làĨgì thì làïcái đó.” GinHành Chi chánànn đ licâu tiếp theo:“Dù sao cũngkhông phi đđ.”

Nói xong,ɪy m cađi ra ngoài.

TnĩUyn Uyn ngitrên giưng tcđến không nóinên li. mtêlát sau, nàngđđm vào gi,õkêu liên tcİvài tiếng: “Sưɩph, sư ph,ĩsư ph! Tamun kêu thếõnào thì kêuthế y!”

Kêuɩxong li thykhông đúng, gingīnhư mình chu¸thit, ngm liri mng: “Aimun da dmvào ngưi làmľđ đ, khônglàm thì khôngïlàm!”

“Ai da.”ă38 thy haiĩngưi cãi nhau,khuyên nh: “Côđng gin na,ìkhông đáng tcgin loi đànông thi này,tranh th thiıgian tĩnh tađiu chnh khítc. Cô cònìcó thương tíchúb y đánhđy.”

Va ngheithy li này,Tn Uyn Uynòcàng tc hơn.

Nàngơb y đánhb thương, nàngíkhông trách y,vy mà y)còn dám cãi]nhau vi nàng?

TnUyn Uyn tcĩti nhm mt,íđt nhiên nghethy có ngưiÍgõ ca sİsau lưng.

“Này.” Ging}nói Gin HànhíChi vang lên:“Có mun taĩgiúp tr thươngíkhông?”

“Cút!”

TnUyn Uyn quátkh, Gin HànhChi s mũi.

Thminghĩ chút thươngĩtích kia mànói đúng là]chng nhm nhòĨgì vi TnĩUyn Uyn, sdng tâm phápđiu chnh khíjtc mt chútlà xong.

Y bìquát hơi mtmt, kh khĩmt tiếng: “Khôngįchu thì thôi,ĺta đi nghìđây.”

Tn UynáUyn không munnói chuyn, GinHành Chi suyãnghĩ, kiên trìĨnói thêm mtcâu: “Có chuynÏgi ta.”

ĐngÏn!”

Tn UynUyn quát ymt tiếng. GinÍHành Chi cm:thy nói tiếpna, bn thânĬhơi ry rà,:ngm nghĩ riìtr v phòngmình.

Tn Uyn Uyntc gin, khôngmun nghĩ tiãGin Hành Chi,ãt mình ngiũtĩnh ta.

Đi thươngtích trong ngưiīđiu dưng gnxong thì đã¹là sm ti,ăNam Phong đngįbên ngoài gõca: “Ch nhân,ìNinh đo quânú– Ninh BtìNgôn ghé thăm.”[

Tn Uyn Uynsuy nghĩ, đoánìchng Ninh BtTu mun nóisơ lưc chuynïkế tiếp chomi ngưi.

Nàng boìNam Phong gi}nhóm ngưi GinÍHành Chi, TếCô Đưng, ThúyýLc ti. GinHành Chi vavào phòng đãùlàm như chngĪcó gì xyra, mm cưivi nàng: “Uyn…

Tiếng va buông,ĪTn Uyn Uynđã ngonh mtãđi: “H.”

Vìmt Gin HànhýChi cng đ.ĩMi ngưi nhìnìv phía y,óGin Hành Chigi v khôngxy ra chuynĮgì, rút tayļli s phátquan, ngi xungįghế cùng miɩngưi.

Thúy Lc khôngênhn đưc, bt{cưi thành tiếng.íGin Hành Chiĩtrng nàng ta,³Thúy Lc bènphe phy qut,êxoay đu đi.

TnUyn Uyn thymi ngưi đuîđã ti, boîNam Phong miįNinh Bt Ngôn:vào. Chng baolâu sau, NinhàBt Ngôn vàophòng, y chào²hi mi ngưi,đngi đi din¸Tn Uyn Uyn.iNam Phong dâng,trà cho y,íNinh Bt Ngônnói cm ơnxong thì kli đơn ginãtình hung hômnay ca Ninhgia: “Ph thânìta đã báo[cho trưng lãoưtrong tc chuynìLn Ngôn Chiõtr thành TàÎThn quay vbáo thù cùngùvi chuyn maìchng tái hinátrên đi. Trưnglão vô cùngIxem trng chuynínày, hin đãùh lnh giinghiêm toàn thành,kim tra niàb nghiêm ngt.”ì

Ninh Bt Ngônònói chuyn, vmt mang theoìchút do d.Tn Uyn Uynénhn ra yįkhó nói, bèn:ch đng lên:tiếng: “Ninh đoquân có gìîcn giúp đIsao?”

“Đúng vậy.” Ninh Bất Ngôn nói chuyện lộ ra vẻ bất lực: “Mặc dù đây là chuyện nhà của Ninh gia, nhưng lần này may có chư vị giúp đỡ. Ta và phụ thân hiện giờ đã khống chế Ninh thị, nhưng vẫn không dám chắc những người có thể tin tưởng.”

“Phương thuốc này mà cũng không biết…” Thúy Lục chẳng quan tâm Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển mày qua mắt lại, hừ một tiếng, ném phương thuốc cho Ninh Bất Ngôn: “Ninh gia đúng là ngủ quên quá lâu rồi.”

Tần Uyển Uyển vừa uy hiếp, 38 lập tức nhận thua.

Sao nàng có thể bởi vì loại chuyện phong hoa tuyết nguyệt này mà tâm trạng bất ổn?

Nói xong, Ninh Bất Ngôn nhìn sang Giản Hành Chi: “Hôm nay nhìn cách thức của Giản đạo quân, dường như có cách kiểm tra ma chủng, cho nên cố ý đến đây nhờ Giản đạo quân giúp đỡ, nói biện pháp này cho Ninh thị. Đổi lại…” Ninh Bất Ngôn giơ tay lên đẩy một chiếc hộp nhỏ đến trước mặt Tần Uyển Uyển, vẻ mặt nghiêm túc: “Ninh thị ta bằng lòng hai tay dâng Ngọc Linh Lung.”

Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này mới sực nhớ, không để ý Giản Hành Chi nữa. Nàng cầm Ngọc Linh Lung trên bàn, khoảnh khắc mở hộp ra, âm thanh máy móc của 38 kèm theo tiếng hoan hô lạnh lùng vang lên trong đầu:

Kiếm tu tại đó đồng loạt nhìn về phía Thúy Lục. Thúy Lục sực nhớ mình đã nói gì, cười khẩy: “Đừng tưởng các người không như vậy!”

“Xem như trao đổi.” Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn chiếc hộp. Không cần mở, nàng đã loáng thoáng cảm giác được thứ trong hộp dường như đang triệu hồi nàng. Loại cảm giác quen thuộc này khiến nàng không hề nghi ngờ, chỉ ngước mắt lên hỏi: “Sao đạo quân lại mang thứ quý trọng như vậy đến đây sớm vậy?”

Thúy Lục chẳng nói chẳng rằng, giơ tay quét qua mặt Ninh Bất Ngôn, Ninh Bất Ngôn giơ tay ngăn cản Thúy Lục, nụ cười trên mặt không hề tắt: “Thành chủ Thúy Lục chớ nóng giận, Bất Ngôn xin cáo từ.”

“Mặc dù Ngọc Linh Lung quý trọng nhưng ta và phụ thân cũng không cần, giữ nó chỉ dẫn đến tai họa tranh đoạt…” Ninh Bất Ngôn vừa nói vừa ho khan mấy tiếng, hít thở chậm lại, nói tiếp: “Mọi người giúp Ninh thị nhiều như vậy, vốn dĩ nên bày tỏ chút gì. Mọi người nói biện pháp kiểm tra ma chủng cũng được, không nói… thật ra vẫn sẽ đưa Ngọc Linh Lung.”

Không để ý thì thôi.

Đã nói đến nước này, Tần Uyển Uyển không thể từ chối. Nàng quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi. Vốn định bảo Giản Hành Chi đưa phương thuốc, nhưng thấy y nhìn nàng nhướng mày, trên mặt hống hách viết “Lại cần ta giúp rồi à?”

Đã nói đến nước này, Tần Uyển Uyển không thể từ chối. Nàng quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi. Vốn định bảo Giản Hành Chi đưa phương thuốc, nhưng thấy y nhìn nàng nhướng mày, trên mặt hống hách viết “Lại cần ta giúp rồi à?”

“Có ý gì?”

Tần Uyển Uyển khựng lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua Giản Hành Chi, dừng lại trên mặt Thúy Lục, nhẹ nhàng nói: “Thúy Lục tỷ tỷ, tỷ đưa phương thuốc cho bọn họ đi.”

Nụ cười trên mặt Giản Hành Chi cứng đờ. Nam Phong liếc trộm Giản Hành Chi, Giản Hành Chi giả vờ bình tĩnh nhìn ra ngoài.

Nói xong, Ninh Bất Ngôn nhìn sang Giản Hành Chi: “Hôm nay nhìn cách thức của Giản đạo quân, dường như có cách kiểm tra ma chủng, cho nên cố ý đến đây nhờ Giản đạo quân giúp đỡ, nói biện pháp này cho Ninh thị. Đổi lại…” Ninh Bất Ngôn giơ tay lên đẩy một chiếc hộp nhỏ đến trước mặt Tần Uyển Uyển, vẻ mặt nghiêm túc: “Ninh thị ta bằng lòng hai tay dâng Ngọc Linh Lung.”

Tần Uyển Uyển trấn an bản thân, muốn tìm chút chuyện di dời sự chú ý, bấy giờ mới phát hiện sương khói lượn lờ trong đầu, bèn bắt lấy cơ hội quát 38: “Dập điếu thuốc cho ta!”

“Y…” Tần Uyển Uyển hơi sợ: “Y làm sao thế?”

Không để ý thì thôi.

Đợi sau khi làm xong, nàng ngẫm nghĩ, rốt cuộc vẫn đi tìm Giản Hành Chi. Nhưng nhớ tới lúc nãy vừa cãi nhau với y, bây giờ tìm y giúp đỡ có hơi mất mặt.

“Phương thuốc này mà cũng không biết…” Thúy Lục chẳng quan tâm Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển mày qua mắt lại, hừ một tiếng, ném phương thuốc cho Ninh Bất Ngôn: “Ninh gia đúng là ngủ quên quá lâu rồi.”

“Đúng vậy.” Ninh Bất Ngôn nói chuyện lộ ra vẻ bất lực: “Mặc dù đây là chuyện nhà của Ninh gia, nhưng lần này may có chư vị giúp đỡ. Ta và phụ thân hiện giờ đã khống chế Ninh thị, nhưng vẫn không dám chắc những người có thể tin tưởng.”

“Không phải ngủ quên quá lâu…” Ninh Bất Ngôn nhận phương thuốc, mỉm cười: “Năm đó, Hoang Thành xa xôi, chưa từng bị ma chủng liên lụy, khác hoàn toàn Quỷ Thành quá nửa bách tính nhập ma.”

Giản Hành Chi đứng dậy, ngẫm nghĩ, không nhìn ra vui buồn, chỉ nói: “Dù sao ta cũng là người đi cuối cùng.”

“Không được vô lễ!”

Nói xong, Ninh Bất Ngôn cầm phương thuốc, thi lễ với bọn họ rồi xoay người rời đi.

Thúy Lục chẳng nói chẳng rằng, giơ tay quét qua mặt Ninh Bất Ngôn, Ninh Bất Ngôn giơ tay ngăn cản Thúy Lục, nụ cười trên mặt không hề tắt: “Thành chủ Thúy Lục chớ nóng giận, Bất Ngôn xin cáo từ.”

“Mặc dù Ngọc Linh Lung quý trọng nhưng ta và phụ thân cũng không cần, giữ nó chỉ dẫn đến tai họa tranh đoạt…” Ninh Bất Ngôn vừa nói vừa ho khan mấy tiếng, hít thở chậm lại, nói tiếp: “Mọi người giúp Ninh thị nhiều như vậy, vốn dĩ nên bày tỏ chút gì. Mọi người nói biện pháp kiểm tra ma chủng cũng được, không nói… thật ra vẫn sẽ đưa Ngọc Linh Lung.”

Nói xong, Ninh Bất Ngôn cầm phương thuốc, thi lễ với bọn họ rồi xoay người rời đi.

Đợi sau khi Ninh Bất Ngôn đi, Thúy Lục đấm một cú lên bàn, tức giận mắng: “Đám kiếm tu khốn kiếp!”

“Mặc kệ đi.” 38 nhắc nhở nàng: “Tranh thủ cất Ngọc Linh Lung nào.”

Kiếm tu tại đó đồng loạt nhìn về phía Thúy Lục. Thúy Lục sực nhớ mình đã nói gì, cười khẩy: “Đừng tưởng các người không như vậy!”

Nhắc đến mộ thất ấy, Tần Uyển Uyển bất giác nhớ tới nụ hôn kia.

“Ha, người có thể bắt ta dập thuốc chỉ có bà xã ta thôi.” 38 khinh thường.

Tần Uyển Uyển khựng lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua Giản Hành Chi, dừng lại trên mặt Thúy Lục, nhẹ nhàng nói: “Thúy Lục tỷ tỷ, tỷ đưa phương thuốc cho bọn họ đi.”

Nói xong, Thúy Lục cứng nhắc đứng dậy, xoay người bỏ đi.

“Xem như trao đổi.” Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn chiếc hộp. Không cần mở, nàng đã loáng thoáng cảm giác được thứ trong hộp dường như đang triệu hồi nàng. Loại cảm giác quen thuộc này khiến nàng không hề nghi ngờ, chỉ ngước mắt lên hỏi: “Sao đạo quân lại mang thứ quý trọng như vậy đến đây sớm vậy?”

Tạ Cô Đường thấy Thúy Lục đi rồi, suy nghĩ, thi lễ với hai người: “Tông môn gọi ta mở cuộc thương nghị về chuyện ma chủng, ta về nghỉ trước.”

Tần Uyển Uyển xếp chân ngồi niệm Thanh tâm chú đến hơn nửa đêm, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, dồn hết can đảm đi tìm Giản Hành Chi.

Nói xong, Tạ Cô Đường cũng đứng dậy rời đi.

“Chuyện xảy ra lúc nào?!”

Nụ cười trên mặt Giản Hành Chi cứng đờ. Nam Phong liếc trộm Giản Hành Chi, Giản Hành Chi giả vờ bình tĩnh nhìn ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, hai người nhìn nhau. Giản Hành Chi không đi, Tần Uyển Uyển bèn thúc giục y bằng giọng điệu của chính y: “Cũng chẳng phải sư phụ ta, ngồi ì trong phòng ta làm gì?”

Nói xong, Thúy Lục cứng nhắc đứng dậy, xoay người bỏ đi.

“Vậy ta đi đây.”

“Trong mộ.” 38 nhắc nhở nàng: “Ảo cảnh huấn luyện mà một canh giờ bên ngoài bằng một tháng bên trong ấy, nó vốn là phần thưởng, kết quả y tháo hết tường mộ thất, bỏ vào túi Càn Khôn vác chạy rồi.”

Giản Hành Chi đứng dậy, ngẫm nghĩ, không nhìn ra vui buồn, chỉ nói: “Dù sao ta cũng là người đi cuối cùng.”

Tần Uyển Uyển sững người, nàng nghe chẳng hiểu lời này, chợt thấy Giản Hành Chi vui vẻ ra cửa, còn chu đáo đóng cửa lại.

Y tắt điếu thuốc, nghĩ lại vẫn không phục: “Không được mang tâm trạng không dám đối diện với bản thân xả lên người ta.”

Tần Uyển Uyển trừng nó. Nàng in ấn ký thần thức của mình lên Ngọc Linh Lung, niêm phong cất giữ xong, lại biến ra một sợi dây chuyền đeo trước ngực, nhét vào trong quần áo.

“Chúc mừng ký chủ hoàn thành trọn vẹn 【Nhiệm vụ 4: Đại chiến Hoang Thành】.Điểm tích lũy +2000. Điểm tích lũy hiện có: 8053. Mở khóa quyền hạn cấp cao, tặng Trại tập huấn kiếm tu đặc biệt, mời tìm người cướp đoạt Giản Hành Chi nhận lấy.”

“Y…” Tần Uyển Uyển hơi sợ: “Y làm sao thế?”

“Không được vô lễ!”

“Mặc kệ đi.” 38 nhắc nhở nàng: “Tranh thủ cất Ngọc Linh Lung nào.”

Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này mới sực nhớ, không để ý Giản Hành Chi nữa. Nàng cầm Ngọc Linh Lung trên bàn, khoảnh khắc mở hộp ra, âm thanh máy móc của 38 kèm theo tiếng hoan hô lạnh lùng vang lên trong đầu:

“Chúc mừng ký chủ hoàn thành trọn vẹn 【Nhiệm vụ 4: Đại chiến Hoang Thành】.Điểm tích lũy +2000. Điểm tích lũy hiện có: 8053. Mở khóa quyền hạn cấp cao, tặng Trại tập huấn kiếm tu đặc biệt, mời tìm người cướp đoạt Giản Hành Chi nhận lấy.”

Trại tập huấn kiếm tu đặc biệt?

Người cướp đoạt Giản Hành Chi?

Nói xong, Tạ Cô Đường cũng đứng dậy rời đi.

“Có ý gì?”

Tần Uyển Uyển nghe mô tả này, nhất thời ngây ngốc. 38 rít một hơi thuốc, phả khói mù mịt trong đầu Tần Uyển Uyển, sầu muộn nói: “Nghĩa là phần thưởng vốn dĩ của cô đã bị Giản Hành Chi cướp rồi.”

“Chuyện xảy ra lúc nào?!”

Tần Uyển Uyển sững người, nàng nghe chẳng hiểu lời này, chợt thấy Giản Hành Chi vui vẻ ra cửa, còn chu đáo đóng cửa lại.

Tần Uyển Uyển sửng sốt, chẳng những y cướp đồ của người khác, ngay cả của nàng cũng cướp?

“Trong mộ.” 38 nhắc nhở nàng: “Ảo cảnh huấn luyện mà một canh giờ bên ngoài bằng một tháng bên trong ấy, nó vốn là phần thưởng, kết quả y tháo hết tường mộ thất, bỏ vào túi Càn Khôn vác chạy rồi.”

Nhắc đến mộ thất ấy, Tần Uyển Uyển bất giác nhớ tới nụ hôn kia.

“Nói nhiều quá.”

Nàng bỗng nóng mặt, lại cảm thấy không nên.

Đều là chuyện bất đắc dĩ để ra khỏi mật thất, tu sĩ song tu cũng có thể nhẹ nhàng như gió, hững hờ như mây. Nàng không thể quá để tâm chuyện này.

Trong phòng chỉ còn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, hai người nhìn nhau. Giản Hành Chi không đi, Tần Uyển Uyển bèn thúc giục y bằng giọng điệu của chính y: “Cũng chẳng phải sư phụ ta, ngồi ì trong phòng ta làm gì?”

Tần Uyển Uyển trấn an bản thân, muốn tìm chút chuyện di dời sự chú ý, bấy giờ mới phát hiện sương khói lượn lờ trong đầu, bèn bắt lấy cơ hội quát 38: “Dập điếu thuốc cho ta!”

“Ha, người có thể bắt ta dập thuốc chỉ có bà xã ta thôi.” 38 khinh thường.

Người cướp đoạt Giản Hành Chi?

“Ta sẽ ghi hình cậu hút thuốc, sau này sẽ gửi cho bà xã cậu.”

Tần Uyển Uyển vừa uy hiếp, 38 lập tức nhận thua.

Đợi sau khi Ninh Bất Ngôn đi, Thúy Lục đấm một cú lên bàn, tức giận mắng: “Đám kiếm tu khốn kiếp!”

“Không phải ngủ quên quá lâu…” Ninh Bất Ngôn nhận phương thuốc, mỉm cười: “Năm đó, Hoang Thành xa xôi, chưa từng bị ma chủng liên lụy, khác hoàn toàn Quỷ Thành quá nửa bách tính nhập ma.”

Y tắt điếu thuốc, nghĩ lại vẫn không phục: “Không được mang tâm trạng không dám đối diện với bản thân xả lên người ta.”

“Nói nhiều quá.”

“Ta sẽ ghi hình cậu hút thuốc, sau này sẽ gửi cho bà xã cậu.”

Tần Uyển Uyển trừng nó. Nàng in ấn ký thần thức của mình lên Ngọc Linh Lung, niêm phong cất giữ xong, lại biến ra một sợi dây chuyền đeo trước ngực, nhét vào trong quần áo.

Đợi sau khi làm xong, nàng ngẫm nghĩ, rốt cuộc vẫn đi tìm Giản Hành Chi. Nhưng nhớ tới lúc nãy vừa cãi nhau với y, bây giờ tìm y giúp đỡ có hơi mất mặt.

Hơn nữa không biết tại sao, nghĩ tới chuyện tìm y lấy ảo cảnh huấn luyện, nàng lại nhớ đến nụ hôn kia, nhớ đến nụ hôn kia lại cảm thấy tâm trạng bất an, tâm trạng bất an lại bắt đầu khinh bỉ bản thân tu đạo không kiên dịnh.

Giản Hành Chi người ta một lòng tu kiếm, mặc dù trông hơi ngốc nhưng chẳng ảnh hưởng chút nào.

Sao nàng có thể bởi vì loại chuyện phong hoa tuyết nguyệt này mà tâm trạng bất ổn?

Tần Uyển Uyển xếp chân ngồi niệm Thanh tâm chú đến hơn nửa đêm, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, dồn hết can đảm đi tìm Giản Hành Chi.

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

3 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Rồi rồi, không muốn làm sư phụ thì đừng làm nữa, được chưa? Anh muốn gì cũng được hết đó

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Không biết bao giờ con tui mới lớn, bảy mấy chương rồi đó anh à.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chị đừng nghĩ anh quân tử quá, anh cũng là người bình thường thôi mà

3
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!