Chương 77 (1)
Nếu như không phải ta, nàng cũng có thể sao?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nhưng y chỉ có thể lẩm nhẩm tất cả trong lòng.
Theo bản năng, y không muốn Tần Uyển Uyển trực tiếp biết chuyện này.
Chuyện động lòng như này chỉ có thể để y tự nói, sao có thể để người khác nói?
Tức khắc, một đống tính toán lướt ngang trong đầu Giản Hành Chi. Tần Uyển Uyển nhận ra vẻ mặt của Giản Hành Chi bất thường, quay đầu nhìn: “Sao thế?”
“À, không có gì.” Giản Hành Chi đáp qua quít: “Chỉ là nhớ ra một chuyện quan trọng.”
Giản Hành Chi nói chuyện quan trọng, vậy chắc chắn không phải đại sự. Tần Uyển Uyển rõ ràng trong lòng, thuận miệng tiếp lời: “Ồ, chuyện quan trọng gì?”
Giản Hành Chi bị hỏi, vốn định tìm một lý do, nhưng lúc suy nghĩ đột nhiên sực nhớ cái gì, y chụp lấy cánh tay Tần Uyển Uyển, nhìn trái nhìn phải, kéo nàng vào phòng.
Tần Uyển Uyển bị kéoÍmà hoang mang.îSau khi vàoứphòng, nàng nhìnưGiản Hành Chiờthiết lập kếtἷgiới, dở khócİdở cười: “Cóḽlời gì khôngἳthể nói bênЇngoài…”
“Máu của³ta có thểĮkiểm tra maЇchủng.”
Giản HànhốChi đột nhiênònói một cáchîcực kỳ nghiêm]túc, Tần UyểnɪUyển ngây người.ãGiản Hành Chi)nói tiếp: “Hôm{nay, chúng taẳkhông tìm đượcưthuốc kiểm traặma chủng, nóầđều bị YênḹVô Song muaậsạch rồi. Taíbèn dung hòaÍthần thức củaùmình vào máuĩđể thử YênïVô Song, kếtἴquả phát hiệnİsử dụng được.}Cho nên láịbùa hôm nayằthật ra làĩdùng máu chứaıthần thức củaĩta nghiệm ra[ma chủng.”
“Thếἲmà người lạiỉnghĩ tới việcìdùng thần thứcjcủa mình kiểmõnghiệm à?” TầnịUyển Uyển ngheIvậy, phản ứngἰđầu tiên chínhálà: “Người thôngìminh hơn taɪtưởng đấy.”
Thầnỷthức vốn là:một loại sứcìmạnh đạt đượcịsau khi tuõluyện thần hồn.íNghĩ đến dùngịthần thức, cũng²có nghĩa làἴcó lẽ GiảnóHành Chi biếtĪthần hồn củaẳmình và LậnịNgôn Chi cóốquan hệ.
Giản HànhểChi nghe vậyītức nghẹn. YĮkhông thèm soếđo, nói tiếp:ľ“Ta vốn nghĩ¹ta là chuyểnỡthế của LậnóNgôn Chi, nhưngìnghe ý củaìYên Vô Songởthì Lận Ngôn,Chi đã trởêthành Tà Thần,Їcăn bản chưaἵchuyển thế. Vậyïchuyện máu củaìta là sao?”Ī
Giản Hành Chiĺngồi xuống, nghiêmètúc suy nghĩ:ợ“Chẳng lẽ thânộthế này cóớgì đặc biệt,ĩthật ra taốcòn vài năngòlực chưa đượcợkhai phá…”
“Vậyềngười thử xemĩcòn năng lựcúkhác không.” TầnửUyển Uyển nghejvậy, chỉ nói:ă“Nhưng chuyện ngườiḻdùng thần thứcÏnày không nênấnói cho ngườiẳkhác.”
Lận NgôníChi và NinhÎthị huyết hảifthâm thù, rấténhanh sẽ biếtfLận Ngôn Chiínăm đó đãЇtrở thành TàfThần, tốt nhấtἷlà Giản HànhãChi không đượcôdính dáng gìíđến.
Giản Hành Chiĭcũng hiểu, TầnIUyển Uyển suyờnghĩ: “Ta xemĩthử hồn pháchįcủa người.”
Ngườiĩcó ba hồn,bảy phách. Lúcĩkiểm tra hồn°phách trong cơïthể một ngườiịcó nguyên vẹnỉhay không cầnìsử dụng thầnẻthức. Nếu ngườiổcó cường độÍthần thức thấpăhơn Tần UyểnẽUyển, Tần UyểnỡUyển có thểïnhìn thấu. Nhưngĩcường độ thầnithức Giản HànhếChi lớn hơnἳTần Uyển Uyểnírất nhiều, nàngímuốn làm vậyụbắt buộc phảiĩnhận được sựìđồng ý của]Giản Hành Chi.
GiảníHành Chi hiểuẳý của TầnớUyển Uyển, hấtìtóc mái, thoải{mái đưa đầuíqua: “Nàng xemĩđi.”
Tần UyểníUyển chạm ngónỏtay lên ấnỉđường Giản HànhầChi, cố gắngἴkiểm tra thầnīhồn của y.ềNhưng thần thứcủvừa mới thâmỉnhập, Tần UyểnàUyển đã cảmẹgiác có mộtἱluồng linh lựcậmạnh mẽ bùng:nổ từ trongốcơ thể GiảnἱHành Chi ra,ò“ầm” một tiếng,¹đánh bay nàng!
Tần³Uyển Uyển đậpỳmạnh lên tường,èGiản Hành Chiẻkinh hoàng đứngổdậy: “Uyển Uyển!”I
“Đừng lo.” TầnɨUyển Uyển từọdưới đất đứngòdậy, bình tĩnhítự nhiên lauẫmáu nơi khóeãmiệng: “Ta quenêrồi. Hồn pháchïnày xem khôngẻđược, người nghỉĩngơi đi, taôđi điều chỉnhểkhí tức.”
GiảnỉHành Chi sữngỷsờ nhìn TầnịUyển Uyển lưuếloát đứng dậy,îbước tới giường,ỷkhông hề cóìchút oán giận,Їxếp chân tĩnhơtọa điều chỉnhìkhí tức.
Nếu làỉtrước đây, đươngịnhiên y sẽīkhông để tâm.ÍLàm đệ tử,ἳbị đánh làịchuyện rất bìnhịthường, chút ítằtổn thương nàyộkhông trở ngại³gì. Nhưng dùỉgì hôm nayḽthân phận đãἰkhác trước, yɪphải làm chútìgì đó nhỉ?
GiảnḹHành Chi suy²nghĩ, lẳng lặngằnhìn Tần UyểnậUyển đang tĩnhìtọa, nghẹn mộtớhồi mới cứngýnhắc giải thích:á“Ta… ta khôngỡcố ý.”
“KhôngÏsao.” Tần UyểnưUyển chữa trịữnội thương xong,ídường như thậtậsự không để°ý: “Cũng chẳngĬphải lần đầuỉtiên, ta khôngóđể bụng.”
LờiÏnày khiến GiảnĩHành Chi càngἵchột dạ, cứăcảm thấy đây}không phải sựỡlàm nũng bìnhđthường của conĺgái.
“Sau này, taİsẽ không đánhònàng nữa.” GiảnĪHành Chi trịnhịtrọng cam kết.
“Thôiἴvẫn cứ đánhẫđi.” Tần UyểnấUyển thản nhiên:ọ“Sư phụ đềuếthế này mà,òta hiểu.”
“Taýđã nói taỗkhông phải sưḻphụ nàng nữa.”í
Giản Hành Chiícau mày sửaĨlời.
Tần Uyển Uyểnỉkhựng lại. Nàngļngẫm nghĩ, yỉbiết nàng là²Tịch Sơn nữ]quân, tương laiỉkế thừa côngúpháp Tịch Sơn,{không muốn làmìsư phụ nàngícũng là chuyệnịbình thường. Nhưngïhôm nay thờiộgian qua lâu³như thế, nàng{đã quen vớiữthân phận nàyịrồi.
Nàng suy nghĩ,ἶthấp giọng nói:Ĩ“Ta nhận ngườiđlàm sư phụ}là ta tựởnguyện. Mặc dù,tương lai phảiàkế tục TịchìSơn, nhưng taớđã học côngịpháp của người,ẫđược người giúpịđỡ nhiều nhưἶvậy, trong lòng¸ta, người mãiịmãi là sưỉphụ.”
Giản HànhỉChi nghe thấyĩlời này, lòngấcó chút bứcíbí.
Y nhìn TầnăUyển Uyển, vốnịmuốn mở miệng:hỏi có họcệtrò nào chủɩđộng hôn thầyỷmình không?
Nhưng yĬnhớ ra nàngỉchủ động hônïy là doổbất đắc dĩ,ởnghĩ rằng bịìnhốt trong Mậtởcảnh, muốn mauĨchóng ra ngoài,ẫkhông chừng đổiílại là aiİcũng đều đượcứcả.
Bỗng dưng yằhơi khó chịu,ɩđứng dậy hừɨmột tiếng: “Dùễsao nàng cũngổkhông phải đồḻđệ ta, đừngụdựa dẫm vàoỡta.”
“Vậy nếuệta không phảiậđồ đệ người…”áTần Uyển UyểnĬcảm thấy bảnợthân như bịíghét bỏ, bịéy nói tớiỉtức giận, trừngįmắt: “Ta làịgì?”
“Muốn làĨgì thì làïcái đó.” GiảnἴHành Chi chánànản để lạiịcâu tiếp theo:ợ“Dù sao cũngỹkhông phải đồẫđệ.”
Nói xong,ɪy mở cửaểđi ra ngoài.
TầnĩUyển Uyển ngồiẹtrên giường tứcấđến không nóiịnên lời. mộtêlát sau, nàngđđấm vào gối,õkêu liên tụcİvài tiếng: “Sưɩphụ, sư phụ,ĩsư phụ! Taờmuốn kêu thếõnào thì kêuỡthế ấy!”
Kêuɩxong lại thấyộkhông đúng, giốngīnhư mình chịu¸thiệt, ngẫm lạiỳrồi mắng: “Aiỹmuốn dựa dẫmἳvào người làmľđồ đệ, khôngứlàm thì khôngïlàm!”
“Ai da.”ă38 thấy haiĩngười cãi nhau,ḻkhuyên nhủ: “Côḷđừng giận nữa,ìkhông đáng tứcắgiận loại đànễông thối này,ỷtranh thủ thờiıgian tĩnh tọaờđiều chỉnh khíồtức. Cô cònìcó thương tíchúbị y đánhẩđấy.”
Vừa ngheithấy lời này,‹Tần Uyển Uyểnòcàng tức hơn.
Nàngơbị y đánhỷbị thương, nàngíkhông trách y,ạvậy mà y)còn dám cãi]nhau với nàng?
TầnịUyển Uyển tứcĩtối nhắm mắt,íđột nhiên ngheẹthấy có ngườiÍgõ cửa sổİsau lưng.
“Này.” Giọng}nói Giản HànhíChi vang lên:ẫ“Có muốn taĩgiúp trị thươngíkhông?”
“Cút!”
TầnỉUyển Uyển quátἷkhẽ, Giản HànhỳChi sờ mũi.
Thầminghĩ chút thươngĩtích kia màἶnói đúng là]chẳng nhằm nhòĨgì với TầnĩUyển Uyển, sửợdụng tâm phápệđiều chỉnh khíjtức một chútἲlà xong.
Y bịìquát hơi mấtἳmặt, khẽ khụĩmột tiếng: “Khôngįchịu thì thôi,ĺta đi nghỉìđây.”
Tần UyểnáUyển không muốnạnói chuyện, GiảnỉHành Chi suyãnghĩ, kiên trìĨnói thêm mộtắcâu: “Có chuyệnÏgọi ta.”
“ĐừngÏồn!”
Tần UyểnẩUyển quát yẫmột tiếng. GiảnÍHành Chi cảm:thấy nói tiếpἳnữa, bản thânĬhơi rầy rà,:ngẫm nghĩ rồiìtrở về phòngỉmình.
Tần Uyển Uyểnἴtức giận, khôngẫmuốn nghĩ tớiãGiản Hành Chi,ãtự mình ngồiũtĩnh tọa.
Đợi thươngổtích trong ngườiīđiều dưỡng gầnỗxong thì đã¹là sẩm tối,ăNam Phong đứngįbên ngoài gõḻcửa: “Chủ nhân,ìNinh đạo quânú– Ninh BấtìNgôn ghé thăm.”[
Tần Uyển Uyểnọsuy nghĩ, đoánìchừng Ninh BấtắTu muốn nóiỉsơ lược chuyệnïkế tiếp choἵmọi người.
Nàng bảoìNam Phong gọi}nhóm người GiảnÍHành Chi, TạếCô Đường, ThúyýLục tới. GiảnịHành Chi vừaờvào phòng đãùlàm như chẳngĪcó gì xảyἷra, mỉm cườiἲvới nàng: “Uyển…”ḽ
Tiếng vừa buông,ĪTần Uyển Uyểnềđã ngoảnh mặtãđi: “Hứ.”
Vẻìmặt Giản HànhýChi cứng đờ.ĩMọi người nhìnìvề phía y,óGiản Hành Chiỷgiả vờ khôngọxảy ra chuyệnĮgì, rút tayļlại sờ phátἳquan, ngồi xuốngįghế cùng mọiɩngười.
Thúy Lục khôngênhịn được, bật{cười thành tiếng.íGiản Hành Chiĩtrừng nàng ta,³Thúy Lục bènắphe phẩy quạt,êxoay đầu đi.
TầnẫUyển Uyển thấyịmọi người đềuîđã tới, bảoîNam Phong mờiįNinh Bất Ngôn:vào. Chẳng bao‹lâu sau, NinhàBất Ngôn vàoữphòng, y chào²hỏi mọi người,đngồi đối diện¸Tần Uyển Uyển.iNam Phong dâng,trà cho y,íNinh Bất Ngônỉnói cảm ơnềxong thì kểịlại đơn giảnãtình huống hômἲnay của Ninhủgia: “Phụ thânìta đã báo[cho trưởng lãoưtrong tộc chuyệnìLận Ngôn Chiõtrở thành TàÎThần quay vềỉbáo thù cùngùvới chuyện maìchủng tái hiệnátrên đời. Trưởngḻlão vô cùngIxem trọng chuyệnínày, hiện đãùhạ lệnh giớiộnghiêm toàn thành,ẹkiểm tra nộiàbộ nghiêm ngặt.”ì
Ninh Bất Ngônònói chuyện, vẻụmặt mang theoìchút do dự.ặTần Uyển Uyểnénhận ra yįkhó nói, bèn:chủ động lên:tiếng: “Ninh đạoứquân có gìîcần giúp đỡIsao?”
“Đúng vậy.” Ninh Bất Ngôn nói chuyện lộ ra vẻ bất lực: “Mặc dù đây là chuyện nhà của Ninh gia, nhưng lần này may có chư vị giúp đỡ. Ta và phụ thân hiện giờ đã khống chế Ninh thị, nhưng vẫn không dám chắc những người có thể tin tưởng.”
“Phương thuốc này mà cũng không biết…” Thúy Lục chẳng quan tâm Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển mày qua mắt lại, hừ một tiếng, ném phương thuốc cho Ninh Bất Ngôn: “Ninh gia đúng là ngủ quên quá lâu rồi.”
Tần Uyển Uyển vừa uy hiếp, 38 lập tức nhận thua.
Sao nàng có thể bởi vì loại chuyện phong hoa tuyết nguyệt này mà tâm trạng bất ổn?
Nói xong, Ninh Bất Ngôn nhìn sang Giản Hành Chi: “Hôm nay nhìn cách thức của Giản đạo quân, dường như có cách kiểm tra ma chủng, cho nên cố ý đến đây nhờ Giản đạo quân giúp đỡ, nói biện pháp này cho Ninh thị. Đổi lại…” Ninh Bất Ngôn giơ tay lên đẩy một chiếc hộp nhỏ đến trước mặt Tần Uyển Uyển, vẻ mặt nghiêm túc: “Ninh thị ta bằng lòng hai tay dâng Ngọc Linh Lung.”
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này mới sực nhớ, không để ý Giản Hành Chi nữa. Nàng cầm Ngọc Linh Lung trên bàn, khoảnh khắc mở hộp ra, âm thanh máy móc của 38 kèm theo tiếng hoan hô lạnh lùng vang lên trong đầu:
Kiếm tu tại đó đồng loạt nhìn về phía Thúy Lục. Thúy Lục sực nhớ mình đã nói gì, cười khẩy: “Đừng tưởng các người không như vậy!”
“Xem như trao đổi.” Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn chiếc hộp. Không cần mở, nàng đã loáng thoáng cảm giác được thứ trong hộp dường như đang triệu hồi nàng. Loại cảm giác quen thuộc này khiến nàng không hề nghi ngờ, chỉ ngước mắt lên hỏi: “Sao đạo quân lại mang thứ quý trọng như vậy đến đây sớm vậy?”
Thúy Lục chẳng nói chẳng rằng, giơ tay quét qua mặt Ninh Bất Ngôn, Ninh Bất Ngôn giơ tay ngăn cản Thúy Lục, nụ cười trên mặt không hề tắt: “Thành chủ Thúy Lục chớ nóng giận, Bất Ngôn xin cáo từ.”
“Mặc dù Ngọc Linh Lung quý trọng nhưng ta và phụ thân cũng không cần, giữ nó chỉ dẫn đến tai họa tranh đoạt…” Ninh Bất Ngôn vừa nói vừa ho khan mấy tiếng, hít thở chậm lại, nói tiếp: “Mọi người giúp Ninh thị nhiều như vậy, vốn dĩ nên bày tỏ chút gì. Mọi người nói biện pháp kiểm tra ma chủng cũng được, không nói… thật ra vẫn sẽ đưa Ngọc Linh Lung.”
Không để ý thì thôi.
Đã nói đến nước này, Tần Uyển Uyển không thể từ chối. Nàng quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi. Vốn định bảo Giản Hành Chi đưa phương thuốc, nhưng thấy y nhìn nàng nhướng mày, trên mặt hống hách viết “Lại cần ta giúp rồi à?”
Đã nói đến nước này, Tần Uyển Uyển không thể từ chối. Nàng quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi. Vốn định bảo Giản Hành Chi đưa phương thuốc, nhưng thấy y nhìn nàng nhướng mày, trên mặt hống hách viết “Lại cần ta giúp rồi à?”
“Có ý gì?”
Tần Uyển Uyển khựng lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua Giản Hành Chi, dừng lại trên mặt Thúy Lục, nhẹ nhàng nói: “Thúy Lục tỷ tỷ, tỷ đưa phương thuốc cho bọn họ đi.”
Nụ cười trên mặt Giản Hành Chi cứng đờ. Nam Phong liếc trộm Giản Hành Chi, Giản Hành Chi giả vờ bình tĩnh nhìn ra ngoài.
Nói xong, Ninh Bất Ngôn nhìn sang Giản Hành Chi: “Hôm nay nhìn cách thức của Giản đạo quân, dường như có cách kiểm tra ma chủng, cho nên cố ý đến đây nhờ Giản đạo quân giúp đỡ, nói biện pháp này cho Ninh thị. Đổi lại…” Ninh Bất Ngôn giơ tay lên đẩy một chiếc hộp nhỏ đến trước mặt Tần Uyển Uyển, vẻ mặt nghiêm túc: “Ninh thị ta bằng lòng hai tay dâng Ngọc Linh Lung.”
Tần Uyển Uyển trấn an bản thân, muốn tìm chút chuyện di dời sự chú ý, bấy giờ mới phát hiện sương khói lượn lờ trong đầu, bèn bắt lấy cơ hội quát 38: “Dập điếu thuốc cho ta!”
“Y…” Tần Uyển Uyển hơi sợ: “Y làm sao thế?”
Không để ý thì thôi.
Đợi sau khi làm xong, nàng ngẫm nghĩ, rốt cuộc vẫn đi tìm Giản Hành Chi. Nhưng nhớ tới lúc nãy vừa cãi nhau với y, bây giờ tìm y giúp đỡ có hơi mất mặt.
“Phương thuốc này mà cũng không biết…” Thúy Lục chẳng quan tâm Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển mày qua mắt lại, hừ một tiếng, ném phương thuốc cho Ninh Bất Ngôn: “Ninh gia đúng là ngủ quên quá lâu rồi.”
“Đúng vậy.” Ninh Bất Ngôn nói chuyện lộ ra vẻ bất lực: “Mặc dù đây là chuyện nhà của Ninh gia, nhưng lần này may có chư vị giúp đỡ. Ta và phụ thân hiện giờ đã khống chế Ninh thị, nhưng vẫn không dám chắc những người có thể tin tưởng.”
“Không phải ngủ quên quá lâu…” Ninh Bất Ngôn nhận phương thuốc, mỉm cười: “Năm đó, Hoang Thành xa xôi, chưa từng bị ma chủng liên lụy, khác hoàn toàn Quỷ Thành quá nửa bách tính nhập ma.”
Giản Hành Chi đứng dậy, ngẫm nghĩ, không nhìn ra vui buồn, chỉ nói: “Dù sao ta cũng là người đi cuối cùng.”
“Không được vô lễ!”
Nói xong, Ninh Bất Ngôn cầm phương thuốc, thi lễ với bọn họ rồi xoay người rời đi.
Thúy Lục chẳng nói chẳng rằng, giơ tay quét qua mặt Ninh Bất Ngôn, Ninh Bất Ngôn giơ tay ngăn cản Thúy Lục, nụ cười trên mặt không hề tắt: “Thành chủ Thúy Lục chớ nóng giận, Bất Ngôn xin cáo từ.”
“Mặc dù Ngọc Linh Lung quý trọng nhưng ta và phụ thân cũng không cần, giữ nó chỉ dẫn đến tai họa tranh đoạt…” Ninh Bất Ngôn vừa nói vừa ho khan mấy tiếng, hít thở chậm lại, nói tiếp: “Mọi người giúp Ninh thị nhiều như vậy, vốn dĩ nên bày tỏ chút gì. Mọi người nói biện pháp kiểm tra ma chủng cũng được, không nói… thật ra vẫn sẽ đưa Ngọc Linh Lung.”
Nói xong, Ninh Bất Ngôn cầm phương thuốc, thi lễ với bọn họ rồi xoay người rời đi.
Đợi sau khi Ninh Bất Ngôn đi, Thúy Lục đấm một cú lên bàn, tức giận mắng: “Đám kiếm tu khốn kiếp!”
“Mặc kệ đi.” 38 nhắc nhở nàng: “Tranh thủ cất Ngọc Linh Lung nào.”
Kiếm tu tại đó đồng loạt nhìn về phía Thúy Lục. Thúy Lục sực nhớ mình đã nói gì, cười khẩy: “Đừng tưởng các người không như vậy!”
Nhắc đến mộ thất ấy, Tần Uyển Uyển bất giác nhớ tới nụ hôn kia.
“Ha, người có thể bắt ta dập thuốc chỉ có bà xã ta thôi.” 38 khinh thường.
Tần Uyển Uyển khựng lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua Giản Hành Chi, dừng lại trên mặt Thúy Lục, nhẹ nhàng nói: “Thúy Lục tỷ tỷ, tỷ đưa phương thuốc cho bọn họ đi.”
Nói xong, Thúy Lục cứng nhắc đứng dậy, xoay người bỏ đi.
“Xem như trao đổi.” Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn chiếc hộp. Không cần mở, nàng đã loáng thoáng cảm giác được thứ trong hộp dường như đang triệu hồi nàng. Loại cảm giác quen thuộc này khiến nàng không hề nghi ngờ, chỉ ngước mắt lên hỏi: “Sao đạo quân lại mang thứ quý trọng như vậy đến đây sớm vậy?”
Tạ Cô Đường thấy Thúy Lục đi rồi, suy nghĩ, thi lễ với hai người: “Tông môn gọi ta mở cuộc thương nghị về chuyện ma chủng, ta về nghỉ trước.”
Tần Uyển Uyển xếp chân ngồi niệm Thanh tâm chú đến hơn nửa đêm, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, dồn hết can đảm đi tìm Giản Hành Chi.
Nói xong, Tạ Cô Đường cũng đứng dậy rời đi.
“Chuyện xảy ra lúc nào?!”
Nụ cười trên mặt Giản Hành Chi cứng đờ. Nam Phong liếc trộm Giản Hành Chi, Giản Hành Chi giả vờ bình tĩnh nhìn ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, hai người nhìn nhau. Giản Hành Chi không đi, Tần Uyển Uyển bèn thúc giục y bằng giọng điệu của chính y: “Cũng chẳng phải sư phụ ta, ngồi ì trong phòng ta làm gì?”
Nói xong, Thúy Lục cứng nhắc đứng dậy, xoay người bỏ đi.
“Vậy ta đi đây.”
“Trong mộ.” 38 nhắc nhở nàng: “Ảo cảnh huấn luyện mà một canh giờ bên ngoài bằng một tháng bên trong ấy, nó vốn là phần thưởng, kết quả y tháo hết tường mộ thất, bỏ vào túi Càn Khôn vác chạy rồi.”
Giản Hành Chi đứng dậy, ngẫm nghĩ, không nhìn ra vui buồn, chỉ nói: “Dù sao ta cũng là người đi cuối cùng.”
Tần Uyển Uyển sững người, nàng nghe chẳng hiểu lời này, chợt thấy Giản Hành Chi vui vẻ ra cửa, còn chu đáo đóng cửa lại.
Y tắt điếu thuốc, nghĩ lại vẫn không phục: “Không được mang tâm trạng không dám đối diện với bản thân xả lên người ta.”
Tần Uyển Uyển trừng nó. Nàng in ấn ký thần thức của mình lên Ngọc Linh Lung, niêm phong cất giữ xong, lại biến ra một sợi dây chuyền đeo trước ngực, nhét vào trong quần áo.
“Chúc mừng ký chủ hoàn thành trọn vẹn 【Nhiệm vụ 4: Đại chiến Hoang Thành】.Điểm tích lũy +2000. Điểm tích lũy hiện có: 8053. Mở khóa quyền hạn cấp cao, tặng Trại tập huấn kiếm tu đặc biệt, mời tìm người cướp đoạt Giản Hành Chi nhận lấy.”
“Y…” Tần Uyển Uyển hơi sợ: “Y làm sao thế?”
“Không được vô lễ!”
“Mặc kệ đi.” 38 nhắc nhở nàng: “Tranh thủ cất Ngọc Linh Lung nào.”
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này mới sực nhớ, không để ý Giản Hành Chi nữa. Nàng cầm Ngọc Linh Lung trên bàn, khoảnh khắc mở hộp ra, âm thanh máy móc của 38 kèm theo tiếng hoan hô lạnh lùng vang lên trong đầu:
“Chúc mừng ký chủ hoàn thành trọn vẹn 【Nhiệm vụ 4: Đại chiến Hoang Thành】.Điểm tích lũy +2000. Điểm tích lũy hiện có: 8053. Mở khóa quyền hạn cấp cao, tặng Trại tập huấn kiếm tu đặc biệt, mời tìm người cướp đoạt Giản Hành Chi nhận lấy.”
Trại tập huấn kiếm tu đặc biệt?
Người cướp đoạt Giản Hành Chi?
Nói xong, Tạ Cô Đường cũng đứng dậy rời đi.
“Có ý gì?”
Tần Uyển Uyển nghe mô tả này, nhất thời ngây ngốc. 38 rít một hơi thuốc, phả khói mù mịt trong đầu Tần Uyển Uyển, sầu muộn nói: “Nghĩa là phần thưởng vốn dĩ của cô đã bị Giản Hành Chi cướp rồi.”
“Chuyện xảy ra lúc nào?!”
Tần Uyển Uyển sững người, nàng nghe chẳng hiểu lời này, chợt thấy Giản Hành Chi vui vẻ ra cửa, còn chu đáo đóng cửa lại.
Tần Uyển Uyển sửng sốt, chẳng những y cướp đồ của người khác, ngay cả của nàng cũng cướp?
“Trong mộ.” 38 nhắc nhở nàng: “Ảo cảnh huấn luyện mà một canh giờ bên ngoài bằng một tháng bên trong ấy, nó vốn là phần thưởng, kết quả y tháo hết tường mộ thất, bỏ vào túi Càn Khôn vác chạy rồi.”
Nhắc đến mộ thất ấy, Tần Uyển Uyển bất giác nhớ tới nụ hôn kia.
“Nói nhiều quá.”
Nàng bỗng nóng mặt, lại cảm thấy không nên.
Đều là chuyện bất đắc dĩ để ra khỏi mật thất, tu sĩ song tu cũng có thể nhẹ nhàng như gió, hững hờ như mây. Nàng không thể quá để tâm chuyện này.
Trong phòng chỉ còn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, hai người nhìn nhau. Giản Hành Chi không đi, Tần Uyển Uyển bèn thúc giục y bằng giọng điệu của chính y: “Cũng chẳng phải sư phụ ta, ngồi ì trong phòng ta làm gì?”
Tần Uyển Uyển trấn an bản thân, muốn tìm chút chuyện di dời sự chú ý, bấy giờ mới phát hiện sương khói lượn lờ trong đầu, bèn bắt lấy cơ hội quát 38: “Dập điếu thuốc cho ta!”
“Ha, người có thể bắt ta dập thuốc chỉ có bà xã ta thôi.” 38 khinh thường.
Người cướp đoạt Giản Hành Chi?
“Ta sẽ ghi hình cậu hút thuốc, sau này sẽ gửi cho bà xã cậu.”
Tần Uyển Uyển vừa uy hiếp, 38 lập tức nhận thua.
Đợi sau khi Ninh Bất Ngôn đi, Thúy Lục đấm một cú lên bàn, tức giận mắng: “Đám kiếm tu khốn kiếp!”
“Không phải ngủ quên quá lâu…” Ninh Bất Ngôn nhận phương thuốc, mỉm cười: “Năm đó, Hoang Thành xa xôi, chưa từng bị ma chủng liên lụy, khác hoàn toàn Quỷ Thành quá nửa bách tính nhập ma.”
Y tắt điếu thuốc, nghĩ lại vẫn không phục: “Không được mang tâm trạng không dám đối diện với bản thân xả lên người ta.”
“Nói nhiều quá.”
“Ta sẽ ghi hình cậu hút thuốc, sau này sẽ gửi cho bà xã cậu.”
Tần Uyển Uyển trừng nó. Nàng in ấn ký thần thức của mình lên Ngọc Linh Lung, niêm phong cất giữ xong, lại biến ra một sợi dây chuyền đeo trước ngực, nhét vào trong quần áo.
Đợi sau khi làm xong, nàng ngẫm nghĩ, rốt cuộc vẫn đi tìm Giản Hành Chi. Nhưng nhớ tới lúc nãy vừa cãi nhau với y, bây giờ tìm y giúp đỡ có hơi mất mặt.
Hơn nữa không biết tại sao, nghĩ tới chuyện tìm y lấy ảo cảnh huấn luyện, nàng lại nhớ đến nụ hôn kia, nhớ đến nụ hôn kia lại cảm thấy tâm trạng bất an, tâm trạng bất an lại bắt đầu khinh bỉ bản thân tu đạo không kiên dịnh.
Giản Hành Chi người ta một lòng tu kiếm, mặc dù trông hơi ngốc nhưng chẳng ảnh hưởng chút nào.
Sao nàng có thể bởi vì loại chuyện phong hoa tuyết nguyệt này mà tâm trạng bất ổn?
Tần Uyển Uyển xếp chân ngồi niệm Thanh tâm chú đến hơn nửa đêm, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, dồn hết can đảm đi tìm Giản Hành Chi.
Rồi rồi, không muốn làm sư phụ thì đừng làm nữa, được chưa? Anh muốn gì cũng được hết đó
Không biết bao giờ con tui mới lớn, bảy mấy chương rồi đó anh à.
Chị đừng nghĩ anh quân tử quá, anh cũng là người bình thường thôi mà