Chương 80 (1)
Anh hùng cứu mỹ nhân, còn gì hợp hơn
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Thay đổi số phận
Giản Hành Chi nằm trong lòng Tần Uyển Uyển, miệng còn bốc khói. Nàng biết trong một chốc chẳng thể nói rõ ràng, vội chuyển Giản Hành Chi vào phòng, gọi Nam Phong đi bưng nước lấy khăn tay, lại tìm 38 đổi một ít thuốc chuyên dùng để trị điện giật cho Giản Hành Chi uống.
Giản Hành Chi uống thuốc, rốt cuộc sắc mặt cũng tốt hơn, tóc trở lại mượt mà bóng bẩy, gương mặt cháy đen cũng trở nên trắng như tuyết.
Thấy Giản Hành Chi từ từ khôi phục diện mạo, nàng thở phào.
Tần Uyển Uyển chợt nhận ra Giản Hành Chi phải duy trì mỹ mạo mới có thể duy trì khỏe mạnh.
Đợi Giản Hành Chi ổnôđịnh hơi thở,ỏTạ Cô Đườngἵvà Thúy Lụcìcũng chạy trởửvề. Hai ngườiảvào phòng đãỉnhìn thấy TầnịUyển Uyển vàḽNam Phong ngồiìbên trong.
Tần UyểnḽUyển ngước mắtênhìn họ, lậpỉtức hỏi: “Giản(Hành Chi dẫn]hai người điĨlàm gì?”
TạúCô Đường vàáThúy Lục nhìnįnhau. Tạ CôỳĐường cúi đầu,ẻThúy Lục ngoảnhïmặt phe phẩyÏquạt. Tần UyểnảUyển suy nghĩ,ằngồi một bên,ídường như rấtíbuồn: “Mọi ngườiìđều giấu giếmếta, đều xemἴta là ngườiἳngoài. Được rồi,ḻkhông nói thìùthôi, dù gìằcác người cũngịđều xem thường³ta.”
“Ấy, không:phải.” Thúy Lụcívà Tạ CôỉĐường làm gìɩtừng thấy dángỵvẻ này, vộiìgiải thích: “Chúngíta không có,ìtối qua yúdẫn chúng taἰđi đánh nhau.”}
“Đánh ai?”
TầnỉUyển Uyển lậpítức ngẩng đầu,ẽvẻ mặt nghiêmátúc. Thúy Lục[á khẩu, nhìnĩGiản Hành Chi²nhắm mắt nằmÎtrên giường giảặchết, khẽ ho³một tiếng: “Thì…ḹThẩm Tri Minh.”ỉ
“Thẩm Tri Minh?!”ấ
Tần Uyển Uyểnἳhết hồn, nàngĩđứng phắt dậy:ľ“Ông ta vốnổkỳ Độ Kiếp,ĩlại vừa ănủQuân Vô Duyên,ỷba người các(người tìm ôngĩta…”
Tần UyểnĨUyển ngừng lời,ἲba người đềuẽở đây, xemĩra không bịĺthương gì, vìẳthế nàng đổiἰcâu hỏi: “Vậyứngười đâu?”
“Chếtḷrồi.” Rốt cuộcàTạ Cô Đườngἵcũng tìm đượcflời mình cóòthể đáp.
Tần UyểnἳUyển ngớ người,élắp bắp hỏi:ì“Chết… chết sao?”ỷ
Chết nhanh thế,ısao đột ngộtãvậy?
“Hai người chắc,không? Ông taợlà kỳ ĐộĺKiếp đấy.”
TầnứUyển Uyển khóÎtin.
Giản Hành Chiínghe hết nổi,¹ngồi dậy sauẳlưng nàng: “ChỉЇlà kỳ ĐộīKiếp, có gìềphải sợ? Chớónói ông taìvừa ăn QuânửVô Duyên, linhïlực trên ngườiảhỗn tạp, lạiímang theo thươngắtích, cho dùẻông ta ởļthời kỳ toànɩthịnh, ta cũngấkhông sợ!”
Tần]Uyển Uyển ngheẹthấy Giản HànhậChi nói chuyện,ịlạnh mặt xoayổđầu qua: “Ngườiἵtỉnh rồi?”
GiảnỉHành Chi thấyḻvẻ mặt củaởTần Uyển Uyển,ứkhẽ ho mộtĩtiếng, cúi đầu}nói: “À ừ…ìThời gian sắpễtới rồi, nàngḹmau đến sân]thi đấu đi.”ì
Tần Uyển Uyểnĩnhìn sắc trời,ìbiết Giản Hành,Chi nói đúng.³Nàng hít sâuễmột hơi, quyếtỏđịnh lúc nàyĩkhông tính toánựvới Giản HànhụChi, đứng dậyữnói: “Đi thôi.”Ĩ
Giản Hành Chiìcảm giác tâmɩtrạng Tần Uyển¹Uyển không tốt,ôkhông dám chọcậnàng, tự giácἴđứng dậy, theoímọi người điịsau lưng TầnảUyển Uyển đếnἵsân đấu.
Dọc đườngìđi, Tần UyểnịUyển không nóiÎchuyện. Giản HànhỹChi hơi bấtịan, thỉnh thoảngặliếc nhìn Tần³Uyển Uyển, ngẫmảnghĩ, bèn bắt(chuyện với nàng:ỉ“Hôm nay, nàng}nhất định phảiìcẩn thận đấy.”ở
“Ờ.”
“Chờ nàng,thắng, ta mờiễmọi người ănfcơm!”
“Tiền ởἷđâu ra?”
TầnứUyển Uyển lạnhínhạt nhìn y,ĪGiản Hành Chijvô cùng phấnùkhởi: “Ta lấyítrong mộ, bâyỉgiờ ta cóừtiền rồi. Tìmẽcơ hội nàoờđó, chúng taêlại đào mộ…ổÀ không…” Giản{Hành Chi đangảnói thì sựcınhớ: “Chúng taἶmau chóng trởivề, ta cóỷnhiều linh thạchíở Tiên giớiịlắm.”
“Ờ.”
“Nàngêđừng tức giậnímà…” Giản HànhἳChi thúc khuỷuỳtay vào nàng:²“Lần sau taõnghe lời nàng,ậnàng không bảoốta giết thìįta không giết,ỗđược chưa?”
“Vìắsao người điἶmà không nóiìvới ta?”
TầnằUyển Uyển không‹vui, trừng y:ĩ“Có phải ngườiẹcó gì giấuờgiếm ta không?”â
“Không có!”
GiảníHành Chi lậpľtức phủ nhận:í“Ta chỉ nghĩẩtương lai chắcỡchắn ông taổsẽ tới gâyİhại cho nàng,ỉta sợ ôngãta chạy nênỉtiêu diệt trước,ļcắt đứt hậuỗhoạn.”
Nói xong,,Giản Hành Chiḹlàm điệu bộÍgiơ tay chémíxuống, vẻ mặt‹kiêu ngạo: “Hơnấnữa, nàng yênĨtâm, ta khôngủliều mạng. Taïbiết nàng loẻlắng cho ta,ínên ta gọiéThúy Lục vàợTạ Cô Đườngịgiúp ta khai:trận, lại chuyển°Mộ kiếm Thiên:Kiếm Tông tới,ἰbố trí sẵnỉtrận Thập phươngõtru thần(*), sẽĩkhông ảnh hưởngơthức hải.”
(*)iGiết thần mườiõphương
“Ai lo lắngấcho người!”
Tần)Uyển Uyển thấyÍy không biếtἵxấu hổ, khẽýmắng: “Không biếtđxấu hổ!”
“Nàngỹkhông lo lắngếcho ta, vậyỵnàng có gìơtức giận chứ?”ưGiản Hành ChiÏnhíu mày: “Nàngỹthật khó dỗửmà.”
“Người…”
TầnọUyển Uyển cònɩđịnh nói gì,ạchợt nghe đámữđông hoan hôìnhiệt liệt, nhờẵđó mới phátíhiện đã đếnịsân thi đấu.
“UyểnưUyển!!!”
Có ngườiãtrong đám đông¹hét lên: “Tiênínữ cố lên!”³
Tần Uyển Uyển¹thấy mình cóýnhiều người hâmfmộ như vậy‹thì phơi phớiḷtrong lòng. Nhưngỗnàng tự nhủḹmình phải làmìmột tiên nữIchững chạc, bènḷduy trì nụḽcười, rất cóúkhí chất gậtểđầu với đámôđông, bước lênẻthảm đỏ điἷvào trong.
Trận chung kết chỉ có bốn người, Yên Vô Song sẽ không tới, hiện giờ chỉ còn ba người. Tần Uyển Uyển đi theo thảm đỏ tới khu chờ thi đấu, quay đầu tạm biệt nhóm Giản Hành Chi đưa nàng tới: “Được rồi, người tìm vị trí ngồi đi, ta đi trước chờ thi đấu.”
Nhưng nghĩ lại đấy là tiền Tần Uyển Uyển kiếm, nàng thi đấu có thể lấy được một vạn linh thạch…
“Có thể có chuyện gì chứ?”
“Ừ.”
“Vì để tuyển thủ của chúng ta có không gian phát huy tối đa, công tử Vô Ưu cố ý mở ra một Mật cảnh làm nơi chiến đấu, trong tiểu bí cảnh có pháp khí ghi hình đặc biệt, sẽ ghi lại toàn bộ cảnh tượng cuộc chiến dưới trạng thái an toàn. Mặc dù chúng ta không vào được Mật cảnh nhưng cũng không ảnh hưởng theo dõi trận đấu!”
Tần Uyển Uyển và Tiêu Sắt Hàn trên đài lấy lệnh bài thân phận phát dự thi ra, ký giấy sinh tử. Sau đó, một con chim sơn ca lượn vòng bay tới, giang rộng đôi cánh giữa không trung. Đột nhiên cánh chim biến lớn, chim nhỏ nháy mắt hóa thành thân hình một thiếu niên, hai cánh sau lưng chưa khép, lơ lửng giữa không trung.
Thúy Lục gật đầu: “Chúng ta đều sẽ xem muội thắng! Muội tử(*) cố lên!”
Trước đây lúc không có tiền, y lại đi thi đấu, một vạn linh thạch cũng còn chấp nhận được.
“Vào đi.” Thiếu niên lên tiếng, thanh niên áo đen bình tĩnh bước vào, Tần Uyển Uyển cũng vào theo.
MC gọi liên tục ba lần, lại quan sát xung quanh, sau khi xác nhận không có tuyển thủ, y khẽ ho một tiếng: “Hình như hai vị kia đều có chuyện, vậy chúng ta mời cặp kế tiếp. Nếu như cặp kế tiếp quyết định thắng bại xong mà Kim Lũ Tiên Tử và Yên Vô Song vẫn không xuất hiện, vậy chỉ đành tuyên bố bỏ thi. Cặp kế tiếp ——”Thúy Lục gật đầu: “Chúng ta đều sẽ xem muội thắng! Muội tử(*) cố lên!”(*) Em gái
Thúy Lục gật đầu: “Chúng ta đều sẽ xem muội thắng! Muội tử(*) cố lên!”
Nói xong, Thúy Lục giơ tay lên gọi mọi người trở về. Giản Hành Chi đi hai bước, lòng hơi sợ hãi, vội quay đầu gọi nàng: “Uyển Uyển.”
Nói xong, MC cúi đầu nhìn bản thảo trên tay: “Bây giờ, mời cặp tuyển thủ dự thi đầu tiên, Kim Lũ Tiên Tử đấu với Yên Vô Song.”
Không có tiếng động, Tần Uyển Uyển nhìn sang bên cạnh. Yên Vô Song sẽ không tới, nhưng Kim Lũ Tiên Tử này???
“Hửm?”
Nàng không thấy rõ khuôn mặt hắn. Đối phương đứng yên bất động, nàng không muốn ra tay trước nên bèn đứng quan sát đối phương.
(*) Em gái
“Tôn công tử Vô Ưu chi ý chí…” Vẻ mặt thiếu niên lạnh lùng, hai tay vẽ một vòng tròn: “Mở!”
Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn thấy Giản Hành Chi bước lên, ngẩng đầu đánh một luồng ấn ký thần thức vào thức hải nàng, nói một cách nghiêm túc: “Có chuyện nhớ gọi ta.”
Hai người bước vào cổng xong liền biến mất tại chỗ. Qua một lát, khung cảnh hai người sau khi bước vào cổng ánh sáng xuất hiện trên sân thi đấu.
“Có thể có chuyện gì chứ?”
Đột nhiên Giản Hành Chi ngồi thẳng lưng, bắt đầu vỗ tay: “Hay lắm! Uyển Uyển thật lợi hại!”
Vừa nhìn đã biết là một lão đại.
Tần Uyển Uyển thấy y lo lắng cho mình, giọng không khỏi mềm mỏng hơn: “Chẳng phải người ở bên dưới xem sao?”
Trận chung kết chỉ có bốn người, Yên Vô Song sẽ không tới, hiện giờ chỉ còn ba người. Tần Uyển Uyển đi theo thảm đỏ tới khu chờ thi đấu, quay đầu tạm biệt nhóm Giản Hành Chi đưa nàng tới: “Được rồi, người tìm vị trí ngồi đi, ta đi trước chờ thi đấu.”
“Có vài người thế đấy.”
“Ừ.”
Giản Hành Chi gật đầu: “Phải, ta ở bên dưới xem…” Y nhìn khu chờ thi đầu: “Đi đi.”
Giản Hành Chi gật đầu: “Phải, ta ở bên dưới xem…” Y nhìn khu chờ thi đầu: “Đi đi.”
Tần Uyển Uyển được ánh mắt Giản Hành Chi hộ tống vào khu chờ thi đấu ngồi. Đợi sau khi ngồi xuống, nàng phát hiện khu chờ thi đấu trống rỗng, chẳng có lấy một người tới.
Bên trong cổng là một hang động, Tần Uyển Uyển đi ra khỏi hang động, phát hiện dường như mình đang ở trong một núi lửa. Bên dưới nàng là dung nham sôi sục, xung quanh là tường đá trơ trọi, đối diện phía trước có một hang động nhỏ giống với nơi nàng đứng, bên ngoài có một sàn đấu lộ thiên, thanh niên áo đen đang đứng trên sàn đấu.
Tần Uyển Uyển được ánh mắt Giản Hành Chi hộ tống vào khu chờ thi đấu ngồi. Đợi sau khi ngồi xuống, nàng phát hiện khu chờ thi đấu trống rỗng, chẳng có lấy một người tới.
Sau khi tuyển thủ chuẩn bị xong, MC bước nhanh lên sân khấu. Vì là trận chung kết nên sân khấu khá màu mè, MC cũng mặc hết sức lòe loẹt. Y bước lên chào hỏi mọi người, câu từ thống thiết: “Thời gian thắm thoát thoi đưa, cuối cùng cuộc thi tuyển chọn Quân tử kiếm mười năm một lần cũng tới hồi kết. Thông qua đánh giá thực lực giữa hơn nghìn vạn kiếm tu ưu tú, chúng ta chọn ra bốn vị mạnh nhất để tranh giành vị trí Quân tử kiếm năm nay. Người đoạt giải cuộc thi Quân tử kiếm lần này sẽ được công tử Vô Ưu – người đứng ra tổ chức cuộc thi cung cấp ba lần hỏi đáp miễn phí, cùng với một phần quà trị giá một vạn linh thạch do tiệm vàng Vương thị, lò rèn Triệu thị, tơ lụa Tưởng thị, bánh nướng Trương gia cùng nhau tài trợ!”
Một lát sau, rốt cuộc có một thanh niên áo đen đi vào. Hắn ngồi xuống chỗ cách Tần Uyển Uyển xa nhất, khí chất âm u lạnh lẽo, không nói một lời.
“Ừ.”
Tần Uyển Uyển nghe gọi bèn đứng dậy, thanh niên áo đen bên cạnh cũng đứng dậy theo.
Vừa nhìn đã biết là một lão đại.
Sau khi tuyển thủ chuẩn bị xong, MC bước nhanh lên sân khấu. Vì là trận chung kết nên sân khấu khá màu mè, MC cũng mặc hết sức lòe loẹt. Y bước lên chào hỏi mọi người, câu từ thống thiết: “Thời gian thắm thoát thoi đưa, cuối cùng cuộc thi tuyển chọn Quân tử kiếm mười năm một lần cũng tới hồi kết. Thông qua đánh giá thực lực giữa hơn nghìn vạn kiếm tu ưu tú, chúng ta chọn ra bốn vị mạnh nhất để tranh giành vị trí Quân tử kiếm năm nay. Người đoạt giải cuộc thi Quân tử kiếm lần này sẽ được công tử Vô Ưu – người đứng ra tổ chức cuộc thi cung cấp ba lần hỏi đáp miễn phí, cùng với một phần quà trị giá một vạn linh thạch do tiệm vàng Vương thị, lò rèn Triệu thị, tơ lụa Tưởng thị, bánh nướng Trương gia cùng nhau tài trợ!”
Hai người cùng bước lên đài, kiếm tu bên dưới hoan hô ầm ĩ. Giản Hành Chi cắn hạt dưa, nhìn thanh niên áo đen, thờ ơ nói: “Người này sao chẳng lộ mặt, chơi thần bí cái gì?”
Tiếng nói vừa dứt, đám đông vỗ tay rầm rộ. Nam Phong hào hứng quay đầu, xúc động nói với Giản Hành Chi: “Giản đạo quân, một vạn linh thạch, chủ nhân chúng ta phát tài rồi!”
Tiếng nói vừa dứt, đám đông vỗ tay rầm rộ. Nam Phong hào hứng quay đầu, xúc động nói với Giản Hành Chi: “Giản đạo quân, một vạn linh thạch, chủ nhân chúng ta phát tài rồi!”
“Ừ.” Giản Hành Chi gật đầu, bình tĩnh đáp: “Cũng còn được.”
Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn thấy Giản Hành Chi bước lên, ngẩng đầu đánh một luồng ấn ký thần thức vào thức hải nàng, nói một cách nghiêm túc: “Có chuyện nhớ gọi ta.”
Trước đây lúc không có tiền, y lại đi thi đấu, một vạn linh thạch cũng còn chấp nhận được.
Nhưng nghĩ lại đấy là tiền Tần Uyển Uyển kiếm, nàng thi đấu có thể lấy được một vạn linh thạch…
Đột nhiên Giản Hành Chi ngồi thẳng lưng, bắt đầu vỗ tay: “Hay lắm! Uyển Uyển thật lợi hại!”
(*) Em gái
“Vì để tuyển thủ của chúng ta có không gian phát huy tối đa, công tử Vô Ưu cố ý mở ra một Mật cảnh làm nơi chiến đấu, trong tiểu bí cảnh có pháp khí ghi hình đặc biệt, sẽ ghi lại toàn bộ cảnh tượng cuộc chiến dưới trạng thái an toàn. Mặc dù chúng ta không vào được Mật cảnh nhưng cũng không ảnh hưởng theo dõi trận đấu!”
“Ừ.” Giản Hành Chi gật đầu, bình tĩnh đáp: “Cũng còn được.”
Tần Uyển Uyển thấy y lo lắng cho mình, giọng không khỏi mềm mỏng hơn: “Chẳng phải người ở bên dưới xem sao?”
Nói xong, MC cúi đầu nhìn bản thảo trên tay: “Bây giờ, mời cặp tuyển thủ dự thi đầu tiên, Kim Lũ Tiên Tử đấu với Yên Vô Song.”
Không có tiếng động, Tần Uyển Uyển nhìn sang bên cạnh. Yên Vô Song sẽ không tới, nhưng Kim Lũ Tiên Tử này???
MC gọi liên tục ba lần, lại quan sát xung quanh, sau khi xác nhận không có tuyển thủ, y khẽ ho một tiếng: “Hình như hai vị kia đều có chuyện, vậy chúng ta mời cặp kế tiếp. Nếu như cặp kế tiếp quyết định thắng bại xong mà Kim Lũ Tiên Tử và Yên Vô Song vẫn không xuất hiện, vậy chỉ đành tuyên bố bỏ thi. Cặp kế tiếp ——”
MC nhìn sang phía khu chờ thi đấu, kích động hô: “Tần Uyển Uyển đấu với Tiêu Sắt Hàn.”
Tần Uyển Uyển nghe gọi bèn đứng dậy, thanh niên áo đen bên cạnh cũng đứng dậy theo.
Một lát sau, rốt cuộc có một thanh niên áo đen đi vào. Hắn ngồi xuống chỗ cách Tần Uyển Uyển xa nhất, khí chất âm u lạnh lẽo, không nói một lời.
Hai người cùng bước lên đài, kiếm tu bên dưới hoan hô ầm ĩ. Giản Hành Chi cắn hạt dưa, nhìn thanh niên áo đen, thờ ơ nói: “Người này sao chẳng lộ mặt, chơi thần bí cái gì?”
“Có vài người thế đấy.”
Thúy Lục cầm hạt dưa trong tay Giản Hành Chi chia cho Tạ Cô Đường: “Thích thu hút người khác.”
MC gọi liên tục ba lần, lại quan sát xung quanh, sau khi xác nhận không có tuyển thủ, y khẽ ho một tiếng: “Hình như hai vị kia đều có chuyện, vậy chúng ta mời cặp kế tiếp. Nếu như cặp kế tiếp quyết định thắng bại xong mà Kim Lũ Tiên Tử và Yên Vô Song vẫn không xuất hiện, vậy chỉ đành tuyên bố bỏ thi. Cặp kế tiếp ——”
Thúy Lục cầm hạt dưa trong tay Giản Hành Chi chia cho Tạ Cô Đường: “Thích thu hút người khác.”
Tần Uyển Uyển và Tiêu Sắt Hàn trên đài lấy lệnh bài thân phận phát dự thi ra, ký giấy sinh tử. Sau đó, một con chim sơn ca lượn vòng bay tới, giang rộng đôi cánh giữa không trung. Đột nhiên cánh chim biến lớn, chim nhỏ nháy mắt hóa thành thân hình một thiếu niên, hai cánh sau lưng chưa khép, lơ lửng giữa không trung.
“Tôn công tử Vô Ưu chi ý chí…” Vẻ mặt thiếu niên lạnh lùng, hai tay vẽ một vòng tròn: “Mở!”
“Hửm?”
Cổng ánh sáng hình tròn càng ngày càng lớn, sau khi rơi xuống đất đã hóa thành một cổng ánh sáng hình bầu dục.
“Vào đi.” Thiếu niên lên tiếng, thanh niên áo đen bình tĩnh bước vào, Tần Uyển Uyển cũng vào theo.
Hai người bước vào cổng xong liền biến mất tại chỗ. Qua một lát, khung cảnh hai người sau khi bước vào cổng ánh sáng xuất hiện trên sân thi đấu.
Cổng ánh sáng hình tròn càng ngày càng lớn, sau khi rơi xuống đất đã hóa thành một cổng ánh sáng hình bầu dục.
Bên trong cổng là một hang động, Tần Uyển Uyển đi ra khỏi hang động, phát hiện dường như mình đang ở trong một núi lửa. Bên dưới nàng là dung nham sôi sục, xung quanh là tường đá trơ trọi, đối diện phía trước có một hang động nhỏ giống với nơi nàng đứng, bên ngoài có một sàn đấu lộ thiên, thanh niên áo đen đang đứng trên sàn đấu.
MC nhìn sang phía khu chờ thi đấu, kích động hô: “Tần Uyển Uyển đấu với Tiêu Sắt Hàn.”
Nàng không thấy rõ khuôn mặt hắn. Đối phương đứng yên bất động, nàng không muốn ra tay trước nên bèn đứng quan sát đối phương.
Cả đời anh chắc sẽ không bao giờ biết hai chữ khiêm tốn viết thế nào đâu hả.
Thanh niên che mặt là nam chính? Chắc không phải đâu ha…