Mở đầu
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Năm Thượng Thanh thứ ba Tu chân lịch, kết giới Ranh giới sinh tử phá, tà ma vực linh xuất thế, kiếm chủ Vấn Tâm Kiếm đời thứ mười bốn Tạ Vân Đình vẫn lạc vì phong ấn vực linh. Đại đồ đệ Tạ Trường Tịch kế nhiệm Vấn Tâm Kiếm thề giết sạch tà ma, đơn độc bước vào Ranh giới sinh tử, lấy sức một người càn quét cả giới, hai trăm năm chưa từng ra ngoài.
“Trường Tịch.”
Thiếu nữ nói xong, cổ tay uốn lượn, một con bướm xanh lam mang theo ánh huỳnh quang biến từ lòng bàn tay nàng ra, bay lượn rập rờn.
Cùng năm, biên phòng Tây cảnh đại phá, mười vạn ma thú vượt biên vây công Hợp Hoan Cung. Thiếu chủ Hoa Hướng Vãn dẫn đệ tử gian nan trấn thủ cửa cung một tháng, đến khi Kim Đan vỡ nát, kiếm gãy cờ đoạn mới được cứu viện. Tinh binh Hợp Hoan Cung cần như toàn diệt tại đây, Tông môn mạnh nhất nghìn năm Tây cảnh đến đây ngã ngựa.
“Muốn con làm gì?”
Tạ Trường Tịch hỏi, lúc này một tiểu viện xuất hiện trước mắt hai người.
***
Côn Hư Tử nhanh chóng nhận ra đây là gì, ông ngừng tiếng, dừng chân, đứng ngoài kết giới, bỗng nhiên hơi luống cuống.
Có vẻ chàng dự cảm thấy điều gì, liền ngừng thở, mở to mắt. Xung quanh trời đất quay cuồng, mặt đất ầm vang, mọi thứ dường như đều sụp đổ. Y quỳ gối tại chỗ, sững sờ nhìn thiếu nữ rơi xuống dưới đáy vực vạn quỷ khóc than.
Dường như tiểu viện này được linh lực bao phủ, cực kỳ không ăn nhập giữa băng tuyết ngập trời, bên trong cỏ mọc oanh bay, hoa đào nở rộ, chuông chiêu hồn treo dưới mái hiên leng keng vang vọng trước gió.
Hai trăm năm sau ——
“Tạ Trường Tịch.” Một thiếu nữ ngồi cách đó không xa trong ảo cảnh ngẩng đầu nhìn ngân hà đầy trời, ánh sao rơi vào mắt nàng, mang theo sức sống dạt dào khác hẳn cuộc đời của y.
Y muốn nói gì đó nhưng lại không thể lên tiếng, y giống như người câm bẩm sinh, mở miệng vài lần cũng chỉ có thể phát ra âm tiết khản đặc, ngay cả tên của nàng cũng nói không ra.
Nước sông chảy dưới chân nàng phát ra tiếng róc rách, nàng xoay đầu, đôi mắt phản chiếu y năm mười chín tuổi.
Ranh giới sinh tử dùng băng tuyết bao phủ quanh năm, thanh tâm ngưng thần, tránh cho người canh giữ bị ma khí quấy nhiễu tập kích.
P/s (Zens Zens): Chương này chủ yếu đặt gạch nên mình edit không kỹ đâu, mọi người thấy lỗi thì bỏ qua nhé, sau này mình sẽ beta lại sau.
“Chàng từng thấy bướm ảo mộng chưa?”
Cái tên y không nói ra, tâm ma của cả đời y, biết rõ chỉ là ảo ảnh nhưng lại không thể dừng trường kiếm trên tay và bước chân.
May mà chàng chưa bao giờ thích ta.
Nàng hỏi.
“Tạ Trường Tịch.” Giọng nàng rất khẽ, ngay khoảnh khắc cả cơ thể nàng bị tà ma nuốt trọn, y nghe thấy giọng nói tựa như tiếc nuối lại tựa như mừng thầm: “May mà —— chàng chưa bao giờ thích ta.”
Y ngưng mắt nhìn nàng, vẻ mặt điềm tĩnh: “Chưa.”
Y dời mắt, xuyên qua lụa trắng nhìn chăm chú bươm bướm, ánh mắt lộ ra chút dịu dàng mà người khác không thể nhìn thấy.
“Trường Tịch.”
“Vậy ta tặng chàng một con.”
Côn Hư Tử vừa nói vừa ngước mắt nhìn Tạ Trường Tịch, ánh mắt đầy vẻ trịnh trọng: “Có con ở đó, Chưởng môn yên tâm.”
Nước sông chảy dưới chân nàng phát ra tiếng róc rách, nàng xoay đầu, đôi mắt phản chiếu y năm mười chín tuổi.
Thiếu nữ nói xong, cổ tay uốn lượn, một con bướm xanh lam mang theo ánh huỳnh quang biến từ lòng bàn tay nàng ra, bay lượn rập rờn.
Y ngưng mắt nhìn nàng, vẻ mặt điềm tĩnh: “Chưa.”
Ánh mắt y vẫn dán lên mặt thiếu nữ, bướm đáp lên mu bàn tay nàng, cơ thể thiếu nữ hơi chồm về phía y, đưa tay tới trước mặt: “Nào, chạm một cái.”
Tạ Trường Tịch không lên tiếng, chống người đứng dậy.
“Người… ta muốn gặp nhất…”
Y nhìn bươm bướm, giọng thiếu nữ rất khẽ: “Chạm một cái là chàng có thể nhìn thấy người mà chàng muốn gặp nhất.”
“Người… ta muốn gặp nhất…”
Tạ Trường Tịch bình tĩnh bước vào kết giới, tới trước ngôi mộ, ngồi xổm xuống nhổ cỏ dại mọc quanh mộ phần, nhắc nhở ông lão: “Chưởng môn muốn con làm gì?”
Bóng dáng thiếu nữ xuất hiện giữa băng tuyết ngập trời. Lần này y không hề lưỡng lự, cầm kiếm đuổi theo.
Y hoang mang lẩm bẩm, bất giác ngước mắt nhìn khuôn mặt thiếu nữ. Nụ cười của nàng vẫn như thuở nào, nhưng màu da lại dần dần trở nên trong suốt.
Nàng hỏi.
Y thẫn thờ quan sát hết thảy, cuối cùng khàn giọng thì thào: “Vãn Vãn…”
Có vẻ chàng dự cảm thấy điều gì, liền ngừng thở, mở to mắt. Xung quanh trời đất quay cuồng, mặt đất ầm vang, mọi thứ dường như đều sụp đổ. Y quỳ gối tại chỗ, sững sờ nhìn thiếu nữ rơi xuống dưới đáy vực vạn quỷ khóc than.
Tạ Trường Tịch cúi đầu nhổ cỏ dại như đang suy nghĩ, qua một lát mới mở miệng: “Con không thể rời khỏi Ranh giới sinh tử.”
Nàng bị vô số tà ma tuôn lên nuốt chửng, thế nhưng gương mặt vẫn giữ nụ cười.
Vô số tà ma nhào lên, y chém giết, vung trảm, đuổi theo bóng dáng ấy.
Trước kia hố sâu nơi này đầy nham thạch nóng chảy, hiện tại đã thành một vùng đen kịt sâu thăm thẳm. Tất cả là bởi y đã đồ sát gần như sạch sẽ tà ma dị giới, khiến chúng không dám ý đồ xâm phạm.
“Tạ Trường Tịch.” Giọng nàng rất khẽ, ngay khoảnh khắc cả cơ thể nàng bị tà ma nuốt trọn, y nghe thấy giọng nói tựa như tiếc nuối lại tựa như mừng thầm: “May mà —— chàng chưa bao giờ thích ta.”
“Con nghe ta kể rõ đã.” Côn Hư Tử kiên nhẫn giải thích: “Tây cảnh không giống với các lập Tông môn Vân Lai chúng ta, nơi đó do Ma chủ thống nhất hiệu lệnh, dưới Ma chủ chia ra ba cung, chín tông, mười tám môn, từng cấp quản hạt. Lúc còn sống, mỗi Ma chủ đều chuẩn bị sẵn một nhóm người kế vị, trước lúc qua đời sẽ tổ chức cuộc thi đấu để toàn bộ người kế vị tham gia, cuối cùng chọn ra Ma chủ.”
May mà chàng chưa bao giờ thích ta.
Nàng bị vô số tà ma tuôn lên nuốt chửng, thế nhưng gương mặt vẫn giữ nụ cười.
Giọng nói của thiếu nữ quanh quẩn bên tai, y sững sờ quỳ gối dưới nền tuyết, run rẩy chìa bàn tay đầy máu về phía vực sâu vô tận.
Lần này, giọng nói pha lẫn pháp âm thanh tâm. Xung quanh bắt đầu sụp đổ, thiếu nữ nơi xa dừng bước, y chạy như điên trên mặt đất sụp lún. Ngay thời khắc y bắt lấy ống tay áo thiếu nữ, tiếng quát lớn rốt cuộc vang lên.
Y muốn nói gì đó nhưng lại không thể lên tiếng, y giống như người câm bẩm sinh, mở miệng vài lần cũng chỉ có thể phát ra âm tiết khản đặc, ngay cả tên của nàng cũng nói không ra.
“Chạm bướm ảo mộng một cái, chàng muốn gặp ai nhất?
Ông lão áo xanh nhìn sân viện thoáng kinh ngạc: “Sao nơi này…”
Bóng dáng thiếu nữ xuất hiện giữa băng tuyết ngập trời. Lần này y không hề lưỡng lự, cầm kiếm đuổi theo.
Y hoang mang lẩm bẩm, bất giác ngước mắt nhìn khuôn mặt thiếu nữ. Nụ cười của nàng vẫn như thuở nào, nhưng màu da lại dần dần trở nên trong suốt.
“Muốn gặp ai nhất?”
“Trọng điểm.”
Vô số tà ma nhào lên, y chém giết, vung trảm, đuổi theo bóng dáng ấy.
Ông lão áo xanh vừa nói vừa vân vê chòm râu, thở dài: “Vốn dĩ năng lực nhóm người kế vị này đều tương đương, nhưng hôm nay lại xuất hiện một người tên là Hoa Hướng Vãn. Hai trăm năm trước, cô ta vẫn là kỳ tài kiệt xuất của Tây cảnh, tất cả mọi người đều nói Ma chủ kế nhiệm chắc chắn là cô ta. Nhưng nghe nói hai trăm năm trước sau một trận chiến, Kim Đan cô ta vỡ nửa, hiện giờ lại thành một phế nhân. Nếu cô ta tham gia cuộc thi người kế thừa, vậy thì cầm chắc cái chết.”
Cái tên y không nói ra, tâm ma của cả đời y, biết rõ chỉ là ảo ảnh nhưng lại không thể dừng trường kiếm trên tay và bước chân.
Thiếu nữ chậm rãi quay đầu, nở nụ cười xinh đẹp. Y ngẩn ngơ nhìn người con gái, đối phương tựa như cát chảy, tan biến cùng toàn bộ thế giới.
“Trường Tịch.”
Tiếng gọi xa xa vọng tới nhưng y không rảnh bận tâm. Bóng người đằng trước ngày càng mơ hồ, hơi thở y dồn dập, đuổi theo giống như phát điên.
Tiếng gọi xa xa vọng tới nhưng y không rảnh bận tâm. Bóng người đằng trước ngày càng mơ hồ, hơi thở y dồn dập, đuổi theo giống như phát điên.
Giọng nói của thiếu nữ quanh quẩn bên tai, y sững sờ quỳ gối dưới nền tuyết, run rẩy chìa bàn tay đầy máu về phía vực sâu vô tận.
“Trường Tịch.”
Lần này, giọng nói pha lẫn pháp âm thanh tâm. Xung quanh bắt đầu sụp đổ, thiếu nữ nơi xa dừng bước, y chạy như điên trên mặt đất sụp lún. Ngay thời khắc y bắt lấy ống tay áo thiếu nữ, tiếng quát lớn rốt cuộc vang lên.
“Tạ Trường Tịch!”
Nói xong, y giơ tay lên, một con bướm xanh lam huỳnh quang bất thình lình xuất hiện, thản nhiên đậu lên mu bàn tay y.
Thiếu nữ chậm rãi quay đầu, nở nụ cười xinh đẹp. Y ngẩn ngơ nhìn người con gái, đối phương tựa như cát chảy, tan biến cùng toàn bộ thế giới.
Đôi mắt dưới lụa trắng rủ xuống, không hề trả lời.
Y thẫn thờ quan sát hết thảy, cuối cùng khàn giọng thì thào: “Vãn Vãn…”
Xung quanh hóa thành một mảng tăm tối, một mình y cầm kiếm hoang mang đứng giữa khoảng không, thật lâu sau mới chậm rãi mở mắt.
Một ông lão áo xanh đứng bên cạnh dường như đã đợi y rất lâu, thấy y tỉnh lại thì thở phào.
Y xếp chân ngồi trên mặt đất bao phủ băng tuyết, mắt bị lụa trắng che lại, mở mắt là một mảng trắng xóa, nhưng vẫn có thể dùng thần thức thăm dò xung quanh.
“Chuyện bí cảnh Linh Hư, con sẽ tự sắp xếp.”
***
Một ông lão áo xanh đứng bên cạnh dường như đã đợi y rất lâu, thấy y tỉnh lại thì thở phào.
“Liên quan gì chúng ta?”
“Con tỉnh rồi, vừa nãy khí tức con bất ổn, lại nhập ảo cảnh à?”
Giọng Tạ Trường Tịch lãnh đạm, chân trần bước lên mặt tuyết phát ra âm thanh “sột soạt”, “sột soạt”.
Tạ Trường Tịch nghe thấy lời Côn Hư Tử, vẻ mặt bình thản, nhổ sạch cỏ ngôi mộ, ngước mắt nhìn chữ khắc trên bia.
Đôi mắt dưới lụa trắng rủ xuống, không hề trả lời.
Xung quanh là tiếng bông tuyết rơi xuống, đằng trước là một hố sâu khổng lồ chẳng thấy đáy, thanh quang kiếm treo cao bên trên hố sâu và phù văn pháp trận sáng lờ mờ trên đó cùng chiếu rọi lẫn nhau.
“Chàng từng thấy bướm ảo mộng chưa?”
Ranh giới sinh tử Thiên Kiếm Tông là nơi tiếp giáp giữa dị giới và bổn giới, hơn vạn năm qua đều do nhất mạch Vấn Tâm Kiếm của Thiên Kiếm Tông trấn thủ, vô số tà ma toan tính vượt biên đều bị chém dưới Vấn Tâm Kiếm.
“Hôm nay vừa khéo bí cảnh Linh Hư sắp mở.”
Ranh giới sinh tử dùng băng tuyết bao phủ quanh năm, thanh tâm ngưng thần, tránh cho người canh giữ bị ma khí quấy nhiễu tập kích.
Trước kia hố sâu nơi này đầy nham thạch nóng chảy, hiện tại đã thành một vùng đen kịt sâu thăm thẳm. Tất cả là bởi y đã đồ sát gần như sạch sẽ tà ma dị giới, khiến chúng không dám ý đồ xâm phạm.
Y trầm mặc rất lâu. Ông lão áo xanh thấy không hỏi được gì, biết tính tình y nên cũng không nói nhiều, chỉ bảo: “Thôi thôi, đây đều là chuyện của con, lần này Chưởng môn bảo ta đến đây là muốn nhờ con giúp một việc.”
Tạ Trường Tịch không lên tiếng, chống người đứng dậy.
Mộ ái thê Vãn Vãn.
“Tạ Trường Tịch.” Một thiếu nữ ngồi cách đó không xa trong ảo cảnh ngẩng đầu nhìn ngân hà đầy trời, ánh sao rơi vào mắt nàng, mang theo sức sống dạt dào khác hẳn cuộc đời của y.
Không biết y nhập định đã bao lâu, tuyết đọng đầy người, vừa nhúc nhích là giống như tuyết lở. Tuyết dày rơi xuống, để lộ đạo bào đã sớm rách nát tả tơi.
Xung quanh là tiếng bông tuyết rơi xuống, đằng trước là một hố sâu khổng lồ chẳng thấy đáy, thanh quang kiếm treo cao bên trên hố sâu và phù văn pháp trận sáng lờ mờ trên đó cùng chiếu rọi lẫn nhau.
“Con thật là…” Nhìn thấy quần áo của y, ông lão áo xanh bị thu hút sự chú ý, đuổi theo lên trước, mở miệng trách: “Tốt xấu gì cũng là kiếm chủ Vấn Tâm Kiếm, bảng hiệu của Thiên Kiếm Tông, đâu phải không ai mua y phục cho con, sao lại ăn mặc tồi tàn như vậy? Trước khi sư phụ con lâm chung đã giao con cho ta, hôm nay thành bộ dạng này, con bảo ta làm sao đi gặp ông ấy?”
“Chạm bướm ảo mộng một cái, chàng muốn gặp ai nhất?
“Con thật là…” Nhìn thấy quần áo của y, ông lão áo xanh bị thu hút sự chú ý, đuổi theo lên trước, mở miệng trách: “Tốt xấu gì cũng là kiếm chủ Vấn Tâm Kiếm, bảng hiệu của Thiên Kiếm Tông, đâu phải không ai mua y phục cho con, sao lại ăn mặc tồi tàn như vậy? Trước khi sư phụ con lâm chung đã giao con cho ta, hôm nay thành bộ dạng này, con bảo ta làm sao đi gặp ông ấy?”
“Sư thúc, chuyện gì?
Tạ Trường Tịch cắt ngang lời nói dông dài của vị sư thúc tên Côn Hư Tử, dẫn ông đi trên mặt tuyết.
Côn Hư Tử cảm giác được cái lạnh thấu xương trong gió rét, không khỏi kéo y sam, bấy giờ mới nhớ tới chính sự, mặt nghiêm túc lại: “Vài ngày trước, trưởng môn nhận được tin tức, dường như Ma chủ Tây cảnh xảy ra chuyện, đám ma tu kia bắt đầu vì vị trí kế thừa Ma chủ mà nội đấu, có thể sẽ mở cuộc thi người kế vị trước thời hạn.”
“Liên quan gì chúng ta?”
“Con tỉnh rồi, vừa nãy khí tức con bất ổn, lại nhập ảo cảnh à?”
Giọng Tạ Trường Tịch lãnh đạm, chân trần bước lên mặt tuyết phát ra âm thanh “sột soạt”, “sột soạt”.
Năm Thượng Thanh thứ ba Tu chân lịch, kết giới Ranh giới sinh tử phá, tà ma vực linh xuất thế, kiếm chủ Vấn Tâm Kiếm đời thứ mười bốn Tạ Vân Đình vẫn lạc vì phong ấn vực linh. Đại đồ đệ Tạ Trường Tịch kế nhiệm Vấn Tâm Kiếm thề giết sạch tà ma, đơn độc bước vào Ranh giới sinh tử, lấy sức một người càn quét cả giới, hai trăm năm chưa từng ra ngoài.
“Con nghe ta kể rõ đã.” Côn Hư Tử kiên nhẫn giải thích: “Tây cảnh không giống với các lập Tông môn Vân Lai chúng ta, nơi đó do Ma chủ thống nhất hiệu lệnh, dưới Ma chủ chia ra ba cung, chín tông, mười tám môn, từng cấp quản hạt. Lúc còn sống, mỗi Ma chủ đều chuẩn bị sẵn một nhóm người kế vị, trước lúc qua đời sẽ tổ chức cuộc thi đấu để toàn bộ người kế vị tham gia, cuối cùng chọn ra Ma chủ.”
Ông lão áo xanh vừa nói vừa vân vê chòm râu, thở dài: “Vốn dĩ năng lực nhóm người kế vị này đều tương đương, nhưng hôm nay lại xuất hiện một người tên là Hoa Hướng Vãn. Hai trăm năm trước, cô ta vẫn là kỳ tài kiệt xuất của Tây cảnh, tất cả mọi người đều nói Ma chủ kế nhiệm chắc chắn là cô ta. Nhưng nghe nói hai trăm năm trước sau một trận chiến, Kim Đan cô ta vỡ nửa, hiện giờ lại thành một phế nhân. Nếu cô ta tham gia cuộc thi người kế thừa, vậy thì cầm chắc cái chết.”
“Nói với Chưởng môn trước khi mật cảnh mở khóa, bảo Vô Sương trở về Ranh giới sinh tử.”
“Trọng điểm.”
Côn Hư Tử cảm giác được cái lạnh thấu xương trong gió rét, không khỏi kéo y sam, bấy giờ mới nhớ tới chính sự, mặt nghiêm túc lại: “Vài ngày trước, trưởng môn nhận được tin tức, dường như Ma chủ Tây cảnh xảy ra chuyện, đám ma tu kia bắt đầu vì vị trí kế thừa Ma chủ mà nội đấu, có thể sẽ mở cuộc thi người kế vị trước thời hạn.”
Tạ Trường Tịch thúc giục, ông lão áo xanh nghẹn họng, rốt cuộc nặn ra một câu: “Cô ta là Thiếu chủ Hợp Hoan Cung, chủ tu Đạo song tu. Hợp Hoan Cung và tâm pháp Thiên Kiếm Tông chúng ta cùng xuất một mạch, rất thích hợp song tu. Vì để nhanh chóng thăng cấp, cô ta đã cầu thân Thiên Kiếm Tông.”
Y trầm mặc rất lâu. Ông lão áo xanh thấy không hỏi được gì, biết tính tình y nên cũng không nói nhiều, chỉ bảo: “Thôi thôi, đây đều là chuyện của con, lần này Chưởng môn bảo ta đến đây là muốn nhờ con giúp một việc.”
“Muốn con làm gì?”
Cùng năm, biên phòng Tây cảnh đại phá, mười vạn ma thú vượt biên vây công Hợp Hoan Cung. Thiếu chủ Hoa Hướng Vãn dẫn đệ tử gian nan trấn thủ cửa cung một tháng, đến khi Kim Đan vỡ nát, kiếm gãy cờ đoạn mới được cứu viện. Tinh binh Hợp Hoan Cung cần như toàn diệt tại đây, Tông môn mạnh nhất nghìn năm Tây cảnh đến đây ngã ngựa.
***
Tạ Trường Tịch hỏi, lúc này một tiểu viện xuất hiện trước mắt hai người.
Không biết y nhập định đã bao lâu, tuyết đọng đầy người, vừa nhúc nhích là giống như tuyết lở. Tuyết dày rơi xuống, để lộ đạo bào đã sớm rách nát tả tơi.
“Tạ Trường Tịch!”
Dường như tiểu viện này được linh lực bao phủ, cực kỳ không ăn nhập giữa băng tuyết ngập trời, bên trong cỏ mọc oanh bay, hoa đào nở rộ, chuông chiêu hồn treo dưới mái hiên leng keng vang vọng trước gió.
Côn Hư Tử thấy y không phản bác, ông lớn gan khuyên thêm một câu: “Lúc Vãn Vãn còn sống, người nó thương nhất là con, con đừng để nó ra đi mà lòng không yên.”
Ông lão áo xanh nhìn sân viện thoáng kinh ngạc: “Sao nơi này…”
Thế nhưng lời còn chưa dứt, ánh mắt ông dừng trên ngôi mộ đất cách cửa viện không xa.
Côn Hư Tử chờ đợi một lúc, thấy y vẫn nhìn chằm chằm bia mộ thì do dự, cuối cùng vẫn quá phận nói: “Trường Tịch… Mọi việc đều cũng có lúc buông bỏ, đã hai trăm năm rồi.”
Có vẻ phần mộ đã rất lâu năm, xung quanh mọc đầy cỏ dại, bên trên mộ bia cũ kỹ là chữ viết khắc bằng kiếm ——
Hai trăm năm sau ——
Mộ ái thê Vãn Vãn.
Côn Hư Tử nhanh chóng nhận ra đây là gì, ông ngừng tiếng, dừng chân, đứng ngoài kết giới, bỗng nhiên hơi luống cuống.
Tạ Trường Tịch bình tĩnh bước vào kết giới, tới trước ngôi mộ, ngồi xổm xuống nhổ cỏ dại mọc quanh mộ phần, nhắc nhở ông lão: “Chưởng môn muốn con làm gì?”
“Hôm nay vừa khéo bí cảnh Linh Hư sắp mở.”
Côn Hư Tử hoàn hồn, hơi không dám nhìn Tạ Trường Tịch: “Năm đó khi vực linh xuất thế, đúng lúc có một nhóm tu sĩ Tây cảnh hoạt động tại Vân Lai, sau khi vực linh xảy ra chuyện thì biến mất tăm. Chưởng môn suy đoán chuyện vực linh xuất thế có liên quan mật thiết với Tây cảnh, khi ấy sư phụ con và… và phu nhân con hợp lực phong ấn vực linh.”
Ranh giới sinh tử Thiên Kiếm Tông là nơi tiếp giáp giữa dị giới và bổn giới, hơn vạn năm qua đều do nhất mạch Vấn Tâm Kiếm của Thiên Kiếm Tông trấn thủ, vô số tà ma toan tính vượt biên đều bị chém dưới Vấn Tâm Kiếm.
Động tác của Tạ Trường Tịch khựng lại, Côn Hư Tử chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn vờ như không nhận ra, nói tiếp ý của Chưởng môn: “Một nửa sức mạnh của vực linh không biết tung tích, còn một nửa thì bị phong ấn tại bí cảnh Linh Hư. Hôm nay, Hoa Hướng Vãn cầu thân Thiên Kiếm Tông, Chưởng môn lo lắng Hoa Hướng Vãn mang danh cầu thân nhưng ý tại vực linh, muốn nhờ con ra khỏi Ranh giới sinh tử, trông chừng bí cảnh Linh Hư. Nếu Tây cảnh không có dị động thì tốt, còn nếu Tây cảnh có dị động…”
Côn Hư Tử vừa nói vừa ngước mắt nhìn Tạ Trường Tịch, ánh mắt đầy vẻ trịnh trọng: “Có con ở đó, Chưởng môn yên tâm.”
Tạ Trường Tịch cúi đầu nhổ cỏ dại như đang suy nghĩ, qua một lát mới mở miệng: “Con không thể rời khỏi Ranh giới sinh tử.”
“Ta biết.” Côn Hư Tử thấy y không từ chối ngay, lòng nhẹ nhõm hơn, nhắc đến chuyện đã bàn bạc sẵn với Tông môn: “Con có thể không cần đi, ta đã phái Vô Sương đi làm việc này, con chỉ cần bám một sợi thần thức lên người Vô Sương, khống chế nó bước vào bí cảnh.”
Côn Hư Tử hoàn hồn, hơi không dám nhìn Tạ Trường Tịch: “Năm đó khi vực linh xuất thế, đúng lúc có một nhóm tu sĩ Tây cảnh hoạt động tại Vân Lai, sau khi vực linh xảy ra chuyện thì biến mất tăm. Chưởng môn suy đoán chuyện vực linh xuất thế có liên quan mật thiết với Tây cảnh, khi ấy sư phụ con và… và phu nhân con hợp lực phong ấn vực linh.”
Nói xong, ông sợ y đắn đo, lại nói thêm một câu: “Nó vốn là đệ tử con, thân phận và công pháp đều thích hợp nhất, bám lên người nó sẽ không có chướng ngại.”
Tạ Trường Tịch nghe thấy lời Côn Hư Tử, vẻ mặt bình thản, nhổ sạch cỏ ngôi mộ, ngước mắt nhìn chữ khắc trên bia.
Côn Hư Tử chờ đợi một lúc, thấy y vẫn nhìn chằm chằm bia mộ thì do dự, cuối cùng vẫn quá phận nói: “Trường Tịch… Mọi việc đều cũng có lúc buông bỏ, đã hai trăm năm rồi.”
Tạ Trường Tịch cắt ngang lời nói dông dài của vị sư thúc tên Côn Hư Tử, dẫn ông đi trên mặt tuyết.
Tạ Trường Tịch không lên tiếng, chỉ có lông mi khẽ run.
Côn Hư Tử thấy y không phản bác, ông lớn gan khuyên thêm một câu: “Lúc Vãn Vãn còn sống, người nó thương nhất là con, con đừng để nó ra đi mà lòng không yên.”
Lời này làm động tác của Tạ Trường Tịch cứng đờ, nháy mắt vô số hình ảnh lướt qua đầu khiến toàn thân y căng cứng vì đau đớn.
“Muốn gặp ai nhất?”
Y không hề biểu hiện, chỉ nhìn chằm chằm chữ trên bia mộ thật lâu, sau đó mới khàn giọng đáp.
Tạ Trường Tịch thúc giục, ông lão áo xanh nghẹn họng, rốt cuộc nặn ra một câu: “Cô ta là Thiếu chủ Hợp Hoan Cung, chủ tu Đạo song tu. Hợp Hoan Cung và tâm pháp Thiên Kiếm Tông chúng ta cùng xuất một mạch, rất thích hợp song tu. Vì để nhanh chóng thăng cấp, cô ta đã cầu thân Thiên Kiếm Tông.”
“Nói với Chưởng môn trước khi mật cảnh mở khóa, bảo Vô Sương trở về Ranh giới sinh tử.”
Động tác của Tạ Trường Tịch khựng lại, Côn Hư Tử chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn vờ như không nhận ra, nói tiếp ý của Chưởng môn: “Một nửa sức mạnh của vực linh không biết tung tích, còn một nửa thì bị phong ấn tại bí cảnh Linh Hư. Hôm nay, Hoa Hướng Vãn cầu thân Thiên Kiếm Tông, Chưởng môn lo lắng Hoa Hướng Vãn mang danh cầu thân nhưng ý tại vực linh, muốn nhờ con ra khỏi Ranh giới sinh tử, trông chừng bí cảnh Linh Hư. Nếu Tây cảnh không có dị động thì tốt, còn nếu Tây cảnh có dị động…”
Nói xong, y giơ tay lên, một con bướm xanh lam huỳnh quang bất thình lình xuất hiện, thản nhiên đậu lên mu bàn tay y.
Ánh mắt y vẫn dán lên mặt thiếu nữ, bướm đáp lên mu bàn tay nàng, cơ thể thiếu nữ hơi chồm về phía y, đưa tay tới trước mặt: “Nào, chạm một cái.”
Y dời mắt, xuyên qua lụa trắng nhìn chăm chú bươm bướm, ánh mắt lộ ra chút dịu dàng mà người khác không thể nhìn thấy.
Y gấp gáp muốn xua đuổi người bên cạnh, muốn nhanh chóng lao vào đợt ảo mộng tiếp theo tại chốn không người.
Tạ Trường Tịch khống chế cảm xúc, trông không hề có bất kỳ dị thường nào, điềm tĩnh đáp ——
Tạ Trường Tịch khống chế cảm xúc, trông không hề có bất kỳ dị thường nào, điềm tĩnh đáp ——
“Chuyện bí cảnh Linh Hư, con sẽ tự sắp xếp.”
“Sư thúc, chuyện gì?
***
Nói xong, ông sợ y đắn đo, lại nói thêm một câu: “Nó vốn là đệ tử con, thân phận và công pháp đều thích hợp nhất, bám lên người nó sẽ không có chướng ngại.”
P/s (Zens Zens): Chương này mình làm ẩu lắm, chủ yếu đặt gạch nên mọi người thấy lỗi thì bỏ qua nhé, sau này mình sẽ beta lại.
Tiết tử mà nó dài ớn
Em hiểu rồi, đây lại là 1 cục siêu phẩm nữa á ><