Chương 100 (1)
Hôm nay, Tần Uyển Uyển là người nổi nhất
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nhóm người xuất phát vô cùng khí thế. Tần Uyển Uyển ngồi trên người Thúy Lục kỳ Hóa Thần, ôm Giản Hành Chi dựa nghiêng lên vai, Tạ Cô Đường đứng đằng trước, Nam Phong quỳ bên cạnh bóp vai. Mặc dù nàng rất thấp thỏm, nhưng đột nhiên hiểu được vì sao người trên đời đều muốn phấn đấu.
Đời người, kẻ thắng cũng chỉ thế mà thôi!
“Uyển Uyển, cảm nhận được sung sướng chưa?”
Thúy Lục ríu rít giữaứkhông trung: “Tỷềtỷ nói choïmuội biết, đànớông ấy, nhấtịđịnh phải dạyẩdỗ! Không thểổđể họ quáľngang ngược, đám¹nam sủng củaưta chẳng cóítên nào cànúquấy như GiảnơHành Chi, bìnhļthường muội quáạnuông chiều yịrồi…”
“Cô đủİrồi nhé.”
GiảnĮHành Chi thấyủThúy Lục càngứnói càng tháiọquá, ngồi thẳngĬdậy định phản,bác: “Cô…”
TầnìUyển Uyển kéo‹Giản Hành Chiớlại. Ngay trướcjlúc y mởḽmiệng, nàng dùng,ngón tay chặnỉmôi y lại,[dịu dàng nói:ý“Đừng lên tiếng.”ã
Giản Hành Chiẫngây người, bỗngđnghe Tần UyểnọUyển mỉm cườiẹnói với y:ò“Ta cảm thấyợThúy Lục tỷịtỷ nói rấtiđúng, hiện giờồchỉ cần gươngủmặt này củaễngười đã đủ,khiến ta vuiɨvẻ.”
Giản HànhịChi trợn mắtɩnhìn Tần Uyển³Uyển vươn tayἱấn đầu yílên vai mình,ĩGiản Hành Chiḽrúc vào vaiἷnàng, tim đậpónhanh.
Y bắt đầuỵhoảng sợ, cảmễthấy mình đangÍdẫn Tần UyểnĮUyển đi về°đường nghiêng.
Sau khiỉdựa một lát,ìy lại cảmãthấy hình như[đường nghiêng nàyɨcũng không tệ.
ThúyỏLục vỗ cánhľbay tới vịḷtrí mà VôởTương Tông đãḽhẹn trên thưịmời. Trước nayõVô Tương Tôngíẩn giấu Tôngìmôn, lần nàyívì Đại hộiĩLiên minh Tiên(giới mà mởíđại trận hộĩsơn, để Tôngớmôn xuất hiện³tại nhân thế.
Bayĭđến trước VôếTương Tông, ThúyêLục không quênưdạy Tần UyểnļUyển: “Muội phảiụtrở thành ngườiḽchói mắt nhấtộtrong đám đông,ờkhông phải chỉãcó mỹ mạoÎmà còn phảijcó khí chất.ởMuội nhất định°phải tự tin,Ïlạnh lùng, ngangĺngược, càn quấy.”à
Nghe thấy mấyịtừ hình dungįnày, Tần Uyển°Uyển không khỏiἶliếc nhìn GiảnơHành Chi.
Giản HànhạChi lập tứcíhỏi ngược lại:ị“Nàng nhìn ta¹làm gì?”
TầnẵUyển Uyển dờiĩánh mắt sâu²xa, gật đầuữvới Thúy Lục:ĭ“Ta biết rồi.”ỹ
“Nếu khí thế³của nàng khôngưtới thì cũngúchẳng sao…” GiảnİHành Chi cảmἱgiác nổi bậtéđều bị ThúyìLục cướp mất,õvội vàng tìmẳđất diễn choḽmình: “Chúng taấtạo một mởïđầu hoành trángủcho nàng, bảoḻđảm nàng làùngười thu hútẵnhất!
Nghe nóiïthế, Tần UyểnòUyển hơi hoảngḹsợ, không nhịnýđược hỏi thêmīmột câu: “Mở]đầu này làḷngười quyết địnhİhay mọi ngườiứquyết định?”
GiảnạHành Chi nhìnộánh mắt chẳngἳtin tưởng tẹoἵnào củaTần UyểnếUyển, do dựἰchốc lát, tráiỵlương tâm đáp:ỉ“Mọi người cùngỉnhau quyết định.”ừ
Mọi người đềuẻném ánh mắtìlên án vềýphía y.
Tần UyểnẵUyển hơi yênặtâm lại. Chẳngớbao lâu sau,ồbọn họ thấyɨđồng bằng phíaĩtrước bất ngờĩxuất hiện mộtĩngọn núi caoởchót vót, tiếngἵngười ồn àoľdưới chân núi,ýcó tu sĩ¹bay lên trờiìvung quang kiếm,ọra hiệu họIdừng lại.
“Chuẩn bịửrồi!”
Giản HànhíChi vừa thấyènơi này đã{thông báo choịmọi người. Tạ¹Cô Đường quayĮđầu nhìn y,ựdo dự chốcâlát, gật đầu.
ThúyïLục kêu toýmột tiếng thuởhút sự chúýý của mọiẽngười, đâm thẳngđxuống. Đám đôngủthất kinh, mọiặngười cùng laíto: “Lui ra!ɩCó chim to[lao xuống!”
ThúyịLục nghe thấyọ“chim to” đãÎmuốn phun lửa,ḻnhưng nghĩ đếnἶđám gà mờẫchưa tới TrúcḹCơ dưới đấtãnếu phun mộtıcái chắc chếtệngười, nàng taủquyết định nhẫnụnhịn.
Thuý Lục đápảthẳng xuống, Tạ‹Cô Đường dựa³theo kế hoạch(nhảy lên trờiứgiáng xuống, giơïtay đánh mộtữkiếm ý vềɨphía cổng lớn.ἳKiếm ý hóaớthành cự longἰmàu vàng, gầmỵlên một tiếngútrước mặt chúngểnhân, dạt raḽmột con đường,ẽtiếp đó yĩphất tay mộtẽcái, thảm đỏītrải thẳng đếnửcổng lớn.
Đám đôngơbị mở mànọnày chấn kinh,ẳsau đó nhìn[thấy Thúy Lụcíđáp xuống đất.ãGiản Hành Chiãnhảy xuống trước,ĬNam Phong nhảyíxuống theo, sauộđó lôi bậcáthang nhỏ ra,]kế tiếp GiảnỏHành Chi vàíTạ Cô Đườngữđứng một tráiĩmột phải bậcïthang, cúi đầuẫvươn tay vềɩphía Tần UyểníUyển.
Tần Uyển Uyểnãtao nhã đặtètay lên tayïhai người, ghiệnhớ ba cụmĨtừ càn quấy,ớngang ngược, tựĭtin, liếc nhìnỡchúng nhân.
Đám đôngjbàng hoàng nhìnìhọ. Tần UyểníUyển bước xuống,íGiản Hành Chi¹giữ lấy tayồnàng, Thúy Lục)hóa thành ngườiẵcầm lẵng hóa,ḷNam Phong lấyɨra một câyãdù lớn, Tạ°Cô Đường bướciphía trước, hôủto về phíaɩthảm đỏ vốnệchẳng có ai:đ“Tránh ra, tránhơra! Tông chủḻThượng Thiện Tông²xuất hành, kẻịkhông phận sựằtránh đường!”
Nói xong, Thúy Lục bắt đầu rắc hoa. Tần Uyển Uyển dẫn Giản Hành Chi giẫm lên thảm đỏ, che dù, mỉm cười bước về phía trước dưới mưa hoa.
Nói xong, Thúy Lục bắt đầu rắc hoa. Tần Uyển Uyển dẫn Giản Hành Chi giẫm lên thảm đỏ, che dù, mỉm cười bước về phía trước dưới mưa hoa.
Mà nhóm Tần Uyển Uyển được thị nữ dẫn vào một hoa viên, bên trong đặt một bộ bàn ghế. Thị nữ đưa bọn họ đến lương đình, kính cẩn nói: “Các vị nghỉ ngơi một lúc, lát nữa bữa tiệc bắt đầu, món ăn sẽ được mang lên.”
Tất cả mọi người tại đó sững sờ nhìn họ đi tới cổng, Tạ Cô Đường giao thư mời cho thị vệ đang ngây ngốc nhìn họ: “Tông chủ Thượng Thiện Tông đích thân đến đây, các người còn không mau sắp xếp!”
Một thị nữ vội vàng bước lên, kính cẩn nói: “Tông chủ, mời đi theo ta.”
Đang nói chuyện, vài tu sĩ đứng bên ngoài, tay cầm chung rượu, nịnh nọt nhìn Tần Uyển Uyển ngồi giữa nhóm người: “Hôm nay có duyên gặp mặt đạo hữu, không biết đạo hữu có bằng lòng nể mặt đối ẩm một chung rượu nhạt?”
“A!” Thị vệ hoàn hồn, vội đáp: “Sắp xếp, sắp xếp ngay!”
Nói cách khác, chuyện bảo người mạnh như Thúy Lục và Tạ Cô Đường làm trợ thủ để khoe mẽ này, có khả năng bọn họ get không tới.
Nói xong, thị vệ quay đầu vào trong gọi: “Người đâu, mau đưa Tông chủ Thượng Thiện Tông đến Đào viên nghỉ ngơi!”
Mọi người cùng cảm khái.
“Đúng vậy.” Tạ Cô Đường cũng cảm thấy kỳ lạ: “Từ cổng lớn đến đây, hình như chẳng gặp được một tu sĩ kỳ Kim Đan trở lên, hơn nữa cũng chưa từng gặp người quen.”
Một thị nữ vội vàng bước lên, kính cẩn nói: “Tông chủ, mời đi theo ta.”
Tất cả mọi người tại đó sững sờ nhìn họ đi tới cổng, Tạ Cô Đường giao thư mời cho thị vệ đang ngây ngốc nhìn họ: “Tông chủ Thượng Thiện Tông đích thân đến đây, các người còn không mau sắp xếp!”
“Không chỉ thế…” Ông lão lắc đầu, ánh mắt khá sắc bén: “Thậm chí có khả năng là Kim Đan.”
“Hiểu chuyện.”
Thúy Lục và Tạ Cô Đường cũng xem như có tiếng tại Tu chân giới, Đại hội Liên minh Tiên giới lớn như thế, theo lý không thể đến một người cũng chẳng có.
Tần Uyển Uyển hơi gật đầu, ra hiệu cho Giản Hành Chi. Giản Hành Chi nhanh chóng lấy linh thạch ra, ném cho thị nữ, giọng điệu ngạo mạn: “Phần thưởng của ngươi.”
“Nhưng môn phái lúc nãy hình như cũng không tệ…” Một vị thư sinh nhíu mày: “Từ khí tức của họ mà xét, trong đó có người là Trúc Cơ thì phải?”
Thị nữ hành lễ cười một tiếng, giơ tay lên: “Mời.”
“Nơi này chẳng có một tên Kim Đan.” Thúy Lục nhìn xung quanh, chê bai: “Có thể không chói lóa được sao?”
Thị nữ hành lễ cười một tiếng, giơ tay lên: “Mời.”
Nhóm Tần Uyển Uyển theo thị nữ đi xa, đám người trước cổng mới từ từ thoát khỏi cơn bàng hoàng. Một ông cụ nói: “Vì để tranh giành sự chú ý, mấy năm nay đám tiểu môn tiểu phái này ngày càng màu mè.”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển lập tức đáp: “Mời ngồi.”
“Nhưng môn phái lúc nãy hình như cũng không tệ…” Một vị thư sinh nhíu mày: “Từ khí tức của họ mà xét, trong đó có người là Trúc Cơ thì phải?”
Nói xong, thị vệ quay đầu vào trong gọi: “Người đâu, mau đưa Tông chủ Thượng Thiện Tông đến Đào viên nghỉ ngơi!”
“Không chỉ thế…” Ông lão lắc đầu, ánh mắt khá sắc bén: “Thậm chí có khả năng là Kim Đan.”
Giản Hành Chi nghe vậy, lập tức nói: “Sao có thể? Vậy chẳng phải chúng ta thất bại rồi?”
“Mạnh thật đấy!”
“Mạnh thật đấy!”
“Hơn nữa…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ít nhiều gì Đại hội Liên minh Tiên giới cũng phải có chương trình, vì sao thị nữ kia chỉ nói chuyện ăn uống với chúng ta, còn chuyện khác thì hết thảy không đề cập?”
Mọi người cùng cảm khái.
Mà nhóm Tần Uyển Uyển được thị nữ dẫn vào một hoa viên, bên trong đặt một bộ bàn ghế. Thị nữ đưa bọn họ đến lương đình, kính cẩn nói: “Các vị nghỉ ngơi một lúc, lát nữa bữa tiệc bắt đầu, món ăn sẽ được mang lên.”
“Quả nhiên…” Giản Hành Chi nhìn ánh mắt lén lút nhìn trộm của đám người, tự tin cười: “Quả nhiên chúng ta là người chói lóa nhất ở đây.”
Tần Uyển Uyển giả vờ lạnh lùng, gật đầu: “Đi đi.”
Tần Uyển Uyển giả vờ lạnh lùng, gật đầu: “Đi đi.”
“Hiểu chuyện.”
Thị nữ hành lễ rời đi. Đám người đi rồi, Tần Uyển Uyển quan sát xung quanh một vòng, trông thấy mọi người đang lén lút nhìn họ.
“Quả nhiên…” Giản Hành Chi nhìn ánh mắt lén lút nhìn trộm của đám người, tự tin cười: “Quả nhiên chúng ta là người chói lóa nhất ở đây.”
“Nơi này chẳng có một tên Kim Đan.” Thúy Lục nhìn xung quanh, chê bai: “Có thể không chói lóa được sao?”
Tần Uyển Uyển hơi gật đầu, ra hiệu cho Giản Hành Chi. Giản Hành Chi nhanh chóng lấy linh thạch ra, ném cho thị nữ, giọng điệu ngạo mạn: “Phần thưởng của ngươi.”
“Đúng vậy.” Tạ Cô Đường cũng cảm thấy kỳ lạ: “Từ cổng lớn đến đây, hình như chẳng gặp được một tu sĩ kỳ Kim Đan trở lên, hơn nữa cũng chưa từng gặp người quen.”
Thị nữ hành lễ rời đi. Đám người đi rồi, Tần Uyển Uyển quan sát xung quanh một vòng, trông thấy mọi người đang lén lút nhìn họ.
“A!” Thị vệ hoàn hồn, vội đáp: “Sắp xếp, sắp xếp ngay!”
Thúy Lục và Tạ Cô Đường cũng xem như có tiếng tại Tu chân giới, Đại hội Liên minh Tiên giới lớn như thế, theo lý không thể đến một người cũng chẳng có.
“Hơn nữa…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ít nhiều gì Đại hội Liên minh Tiên giới cũng phải có chương trình, vì sao thị nữ kia chỉ nói chuyện ăn uống với chúng ta, còn chuyện khác thì hết thảy không đề cập?”
Mọi người đưa ra nhiều thắc mắc như vậy, tất cả đều cảm thấy bất thường. Giản Hành Chi suy nghĩ, bắt lấy một trọng điểm kỳ lạ: “Tu vi của bọn họ thấp như vậy, liệu có thể cảm nhận được sự hùng mạnh của chúng ta không?”
Tất cả mọi người nghe thấy lời y chợt hoang mang, Tạ Cô Đường nghiêm túc phân tích: “Hẳn là có thể cảm giác được chúng ta rất mạnh, nhưng rốt cuộc là trình độ gì, phỏng chừng bọn họ không nhìn ra.”
Tất cả mọi người nghe thấy lời y chợt hoang mang, Tạ Cô Đường nghiêm túc phân tích: “Hẳn là có thể cảm giác được chúng ta rất mạnh, nhưng rốt cuộc là trình độ gì, phỏng chừng bọn họ không nhìn ra.”
Nói cách khác, chuyện bảo người mạnh như Thúy Lục và Tạ Cô Đường làm trợ thủ để khoe mẽ này, có khả năng bọn họ get không tới.
Giản Hành Chi nghe vậy, lập tức nói: “Sao có thể? Vậy chẳng phải chúng ta thất bại rồi?”
Đang nói chuyện, vài tu sĩ đứng bên ngoài, tay cầm chung rượu, nịnh nọt nhìn Tần Uyển Uyển ngồi giữa nhóm người: “Hôm nay có duyên gặp mặt đạo hữu, không biết đạo hữu có bằng lòng nể mặt đối ẩm một chung rượu nhạt?”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển lập tức đáp: “Mời ngồi.”
Mặc dù mọi người nghi ngờ trong lòng, nhưng hôm nay người ta dâng cơ hội để Tần Uyển Uyển khoe mẽ, mọi người vẫn quyết định lựa chọn làm theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục ngụy trang thân phận của mình, nhường đường cho những tu sĩ kia.
Anh đúng là cái đồ thiếu nghị lực mà
Hình như có gì đó hông ổn ở đây
Cái đội ngũ này, có khí phách, co đc dãn được, mặt dày vô đối, kĩ xảo siêu quần
Phải chăng mọi người đến sớm quá. Thường thì khi đi thảm đỏ, ai thực lực mạnh nhất sẽ đi sau cùng thì phải.
Có phải đi nhầm chỗ rồi khum?
Trời sao giống nhà giàu mới nổi quó