Chương 100 (2)
Hôm nay, Tần Uyển Uyển là người nổi nhất
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Bọn họ bước vào đình, Thúy Lục, Tạ Cô Đường, Nam Phong rót rượu cho họ, Giản Hành Chi quỳ gối bên cạnh Tần Uyển Uyển rót rượu cho nàng.
Những người này trông cao nhất không quá Trúc Cơ, thấy Tần Uyển Uyển thì hơi dè dặt nhưng vẫn chủ động giới thiệu bản thân.
“Tại hạ Chưởng môn phái Ngô Đồng, Xuân Nguyên.”
“Tại hạ Giáo chủ Lôi Đình Giáo, Lôi Thiên Phách.”
“Tại hạ Cung chủ Cửu Thiên Huyền Nữ, Vân Nhất Thủy.”
…
Mọi người giới thiệu một vòng, đều là Chưởng môn. Tần Uyển Uyển hơi yên tâm, đoán chừng mặc dù tu vi nhóm người này không cao nhưng thân phận không thấp.
Mà Thúy Lục và TạЇCô Đường đềuЇliếc nhìn nhau,àkhông khỏi suyìnghĩ sao chưaḹtừng nghe mộtốTông môn nàoửtrong đám nàyíthế?
Tần Uyển Uyểnịchờ bọn họếgiới thiệu bảnĩthân xong, liếcỉnhìn Nam Phong.ẫNam Phong lậpỉtức tiếp lời,úgiới thiệu TầnĭUyển Uyển: “Đâyẹlà Tông chủộThượng Thiện Tôngẽchúng ta, TầnıUyển Uyển.”
“Tần]Uyển Uyển?”
MọiЇngười lập tức³mở to mắt,ẻLý Xuân Nguyênỡchấn kinh hỏi:{“Chính là TầnỉUyển Uyển mộtơchưởng đánh luiễTạ Cô Đường,ĩmột cước đáĩvăng đại nhâníThúy Lục QuỷúThành?”
Tần UyểnìUyển mỉm cườiỉgật đầu: “Đúngìvậy.”
Lý Xuân[Nguyên thở dài,ỉnhìn mọi người:Ї“Quả nhiên anhợhùng xuất thiếuİniên, nhớ nămậđó ta vàíTạ Cô Đườngįđánh nhau mộtìtrận, thắng yýphải cần đếnệmười chiêu, khôngíngờ Tần chưởngìmôn lại chỉĩmột chiêu đãicó thể đánhẵbại!”
Nghe vậy,ợtay châm tràỉcủa Tạ CôỉĐường run lên.ÍNhóm Tần UyểnòUyển nhìn vềóphía Tạ CôởĐường, ý vịệsâu xa.
Tạ CôĨĐường còn chưaứtiêu hết nhữngỵlời này, chợtằnghe người bênἷcạnh phụ họa.
“Đúngévậy.” Vân NhấtìThủy thở dài::“Năm đó, lúcìta thắng TạùCô Đường đãădùng mười baụchiêu.”
Lời vừaúbuông, mọi người[đồng loạt tiếpĩlời.
“Ta dùng bảyấchiêu.”
“Ta dùngểsáu chiêu!”
“Taăvô chiêu thắng{hữu chiêu!”
…
Đám°người đấu võɩmiệng một phen,ỹLý Xuân Nguyênýcảm khái: “HóaIra chư vịằngồi ở đâyởđều là ngườiītừng đánh bạiẩTạ Cô Đường,ỳhôm nay cóễthể gặp nhauủtại đây đúngĩlà duyên phận!ỉNào, mọi ngườiànâng chung đốiấẩm một phen.”ọ
Nói xong, Lý]Xuân Nguyên giơệchung lên, tấtưcả mọi ngườiἷvui vẻ phụặhọa. Tần UyểnỉUyển xấu hổἴnâng chung, nhìnốTạ Cô ĐườngЇngồi quỳ bênĬcạnh siết chặtịkiếm.
Lòng nàng hơi)hoảng, bắt đầuỉsuy nghĩ đâyếrõ ràng khôngãphải là Đạiíhội Liên minhĭTiên giới, đâyărốt cuộc làInơi nào?”
Nhữngilời đám ngườiậnày nói đềuìlà thật sao?
“Thật[ra trừ TạïCô Đường…” LýờXuân Nguyên uốngớmột chung rượu,ĩcảm khái: “Tạiũhạ cũng đãỉtừng giao đấuɩvới Thúy Lục,ằđệ nhất caoìthủ Quỷ Thành.”j
“Đúng vậy.” LôiḹThiên Phách bày¹vẻ mặt hồiítưởng: “Nhớ nămḽđó, ta vàóThúy Lục gặpĮnhau ở Hoa[Thành, không nóiímột lời đãáđánh. Khi ấy,ặta tung mộtĩchiêu Mãn thiênèkinh lôi đãớđánh cô taỗlông chim tứẫtán!”
“Ngươi nóiíchuyện chú ýềchút đi!” ThúyàLục nghe vậy,ậđập trà trênἵtay, quay đầuợmắng: “Nhiều nămἶqua, Thúy Lụcấchưa từng raĬkhỏi Quỷ Thành,ôngươi nói bậy}nói bạ gìỗđấy!”
“À.” Lôi)Thiên Phách chộtứdạ gật đầu:²“Vậy có lẽìta nhớ nhầm,ịtóm lại…” Hắnỵcao giọng, hàoľhứng nói: “Taļdùng sấm sétἰđánh cô taầlông chim tứỉtán, chuyện nàyịtuyệt đối không¸sai!”
“Ngươi…”
Ngheḷnói thế, ThúyềLục muốn đập{bể đầu ngườiũnày tại chỗ,ẳnhưng lại bịÏTần Uyển Uyểnἵgọi lại: “ThúyĪThúy.”
Thúy Lụcĩlạnh mắt nhìnòsang, thấy TầnıUyển Uyển nháyЇmắt với nàngịta.
Thúy Lục hítĩsâu một hơi,Їrốt cuộc vẫnấnhịn xuống, ngồiỷvề chỗ, tiếpôtục pha trà.
VânjNhất Thủy nhìnỷtương tác chủìtớ hai người,ômỉm cười vớiúTần Uyển Uyển:í“Người hầu nàyếcủa Tần chưởngâmôn hình nhưỏrất bảo vệἵđại nhân ThúyįLục.”
“Bọn họụthuộc đồng nguyên.”]Tần Uyển Uyểnògiải thích, sauắđó quyết địnhákhách sáo nói:ấ“Chư vị đềuọlà người tớiľtham gia Đạiihội Liên minháTiên giới?”
“Đươngữnhiên!” Lý XuânửNguyên gật đầu,ĩvẻ mặt chínhắtrực: “Ma chủngùthiện thế, Tuáchân giới bịệđe dọa, pháiấNgô Đồng taễlà danh mônẳchính phái, chuyệnồtrừ ma khôngẳthể chối từ!”ĭ
“Đúng vậy!” LôiỗThiên Phách tiếpïlời: “Lôi đìnhữđánh tan hắc(ám, chuyện giúpỏđỡ chính nghĩaìnhư vậy sao(có thể thiếuợLôi Đình Giáoịta?”
Đám ngườiỏmồm năm miệngặmười bày tỏἴchính trực một³phen. Tần UyểnạUyển nhíu mày.
Đâyìđúng là Đạiɪhội Liên minhợTiên giới khôngỉsai, nhưng saoấtoàn là mộtἰđám người thếềnày? Nếu Tuîchân giới thật}sự dựa vàoủđám người nàyõđấu với TàốThần, nàng cảmỉthấy Tu chânĩgiới phải thay)đổi phương ánIđối kháng ——
Víἰdụ như đầu[hàng.
Tần Uyển Uyểnľkhó hiểu. ThúyỉLục, Tạ CôÍĐường, Nam Phongĭcũng nghệch ra,,còn Giản HànhıChi cau mày:nhìn đám ngườiợkia, thầm nghĩềtiểu thế giớiụnày sắp toiírồi.
Hay là phiỉthăng rời điìsớm cho rồi.
NhómỏTần Uyển Uyển:ôm theo hoàiĭnghi trò chuyệnừvới bọn họ.ùĐám người này,ỉcái khác khôngụbiết chứ tângọbốc nhau lạiìcực kỳ lợiệhại, chẳng baoãlâu sau TầnɨUyển Uyển đãợbị bọn họἰtâng bốc đến²choáng váng, Giản:Hành Chi cũng¸vui vẻ quanĺsát.
Mặc dù Tuɩchân giới sắpìngủm, nhưng nhiệmìvụ của yẵcó thể hoànἲthành rồi!
Y hàođhứng nhìn bảngἳdanh sách nhiệmìvụ của mình,èkết quả lạiậthấy thanh tiếnắđộ 【Giúp đỡồnữ chính trởɩthành người nổiụnhất Đại hộiỹLiên minh Tiên(giới】trên danh sáchẳnhiệm vụ khôngéthề động đậyἳchút nào!
Sắc mặt,Giản Hành Chiỉđại biến, yủlập tức ngẩng,ĩđang định nhắcỉnhở Tần Uyển²Uyển, chợt ngheÍthấy tiếng chuôngõvang trên cao.ịChim tước hoảngĺhốt bay lên,ἱgiọng một thiếuịniên truyền từựbên trên xuống,ẫbình tĩnh raļlệnh: “Đóng trận.”ị
Giọng thiếu niênịnày giống hệtỳgiọng nói trongīthư mời lúc¹trước. Tất cảïmọi người đồngįloạt quay đầuĨnhìn tấm màngẵmỏng phía sauĩnúi cao sángởlên, tấm màngìdần dần nhạtăđi, núi caoἴbên trong cũng[từ từ trongãsuốt.
Tần Uyển Uyểnἴchấn kinh quayịđầu, nhìn ngườiĩbên cạnh: “Đấyẽlà gì?”
“À.”ịLý Xuân Nguyênínhìn núi cao,ἰvui vẻ giảiịthích: “Đại hộiảLiên minh Tiên,giới sắp bắtộđầu rồi, lãoỗtổ Vô TươngļTông đang đóngýđại trận hộịsơn.”
“Vì saoéchúng ta lạiăở bên ngoàiἲđại trận hộĬsơn?”
Tần UyểnἴUyển ngớ người,îđám người lấy]làm lạ nhìn³Tần Uyển Uyển:ẳ“Người có thểἶvào đại điệnïVô Tương Tôngơnghị sự chỉ)có đại Tôngàmôn như baòTông bốn Thành,}tiểu Tông mônÍchúng ta làmİgì có tưĩcách? Mọi ngườiĺđến đây ănẳmột bữa cơmɪlà xong, đạoἳhữu không cầnỉhoang mang…” Lý³Xuân Nguyên nháyặmắt: “Lần đầuἶđi kiếm cơmìà?”
Mọi người đều bị hai chữ “kiếm cơm” này làm thất kinh, rốt cuộc Tần Uyển Uyển cũng nhận ra đây là nơi nào.
Tần Uyển Uyển đi theo Giản Hành Chi xông vào đại trận hộ sơn, pháp quyết hóa thành lưỡi dao ánh sáng bay xung quanh bọn họ, nàng tránh né lưỡi dao tứ phía, hô to: “Chúng ta là người tới tham gia Đại hội Liên minh Tiên giới!”
Bình thường hoạt động tiên gia cỡ lớn đều sẽ thiết lập một vài tiệc cơ động, nhóm người này tới là để kiếm cơm ăn!
Tạ Cô Đường xấu hổ cúi đầu, thấp giọng đáp: “Chưởng môn, là con.”
Bình thường hoạt động tiên gia cỡ lớn đều sẽ thiết lập một vài tiệc cơ động, nhóm người này tới là để kiếm cơm ăn!
Giản Hành Chi giơ tay chém đứt mười mấy mũi tên, Tần Uyển Uyển gian nan lách người giữa không trung.
Trước đây có đám người khoác lác tham ăn biếng làm như bọn họ, Vô Tương Tông bèn xem họ như kẻ kiếm cơm mà tống đến đây!
Trang phục cả người nàng vừa nặng vừa thùng thình, tay áo bất cẩn liền bị lửa đốt. Giản Hành Chi nhìn thấy, vội chém đứt tay áo, kéo nàng tránh sang một bên, lớn tiếng nói: “Đi theo ta!”
“Còn đợi gì nữa?”
Lạc Thủy trên tay Giản Hành Chi hóa thành vạn thanh kiếm, phóng như mưa về phía đại trận hộ sơn của Vô Tương Tông. Nắm đấm Thuý Lục rực lửa, tung một cú về phía đại trận hộ sơn; kiếm khí của Tạ Cô Đường hóa rồng. Cùng lúc đó, Tần Uyển Uyển giơ tay ngưng tụ linh lực lên Uyên Ngưng; Nam Phong dán lên vai Tần Uyển Uyển, túm chặt lấy quần áo nàng, hô to: “Cố lên! Chủ nhân cố lên! Mọi người cố lên!”
Thúy Lục phản ứng trước tiên, kích động la lên: “Xông lên đi!”
Bọn họ hất văng tất cả pháp trận chắn đường mình, rốt cuộc cũng nhào vào đại điện Vô Tương Tông.
Nghe nói thế, mọi người không kịp do dự, quay đầu hóa thành một luồng sáng lao về phía đại trận hộ sơn của Vô Tương Tông.
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển nhìn Ninh Bất Ngôn, Liễu Nguyệt Hoa, Tống Tích Niên, Tông chủ Thiên Kiếm Tông – Lạc Bất Phàm, cùng với thiếu niên áo trắng trông dáng dấp như mười sáu tuổi ngồi trên trao, đang mỉm cười nhìn họ, biểu cảm giống như sắp nhịn hết nổi.
“Đừng đóng cửa!”
Người vui vẻ nhất ở đây chỉ có Giản Hành Chi.
Lạc Thủy trên tay Giản Hành Chi hóa thành vạn thanh kiếm, phóng như mưa về phía đại trận hộ sơn của Vô Tương Tông. Nắm đấm Thuý Lục rực lửa, tung một cú về phía đại trận hộ sơn; kiếm khí của Tạ Cô Đường hóa rồng. Cùng lúc đó, Tần Uyển Uyển giơ tay ngưng tụ linh lực lên Uyên Ngưng; Nam Phong dán lên vai Tần Uyển Uyển, túm chặt lấy quần áo nàng, hô to: “Cố lên! Chủ nhân cố lên! Mọi người cố lên!”
“Mặc kệ đi, ta đền cho cô!”
Nháy mắt đại trận Vô Tương Tông bị tấn công đến chấn động ầm ầm, đệ tử Vô Tương Tông sợ hãi kêu lên: “Không hay rồi! Có người tấn công sơn môn! Kết trận!”
Chúng nhân sững sờ nhìn người cô gái cả người bốc khói, tóc tai bù xù, quần áo toàn lỗ, trang điểm nhòe nhoẹt, quầng thâm mắt nổi bật giống như mấy năm không ngủ, cùng hai người một chim bên cạnh chẳng tốt hơn là bao, không ai nói được lời nào.
Nàng muốn khóc quá.
“Đừng đóng cửa!”
Giản Hành Chi quay đầu gọi Thúy Lục đang định quay lại nhặt trâm cài, dùng kiếm khí phá mở một con đường. Tần Uyển Uyển tóc tai tán loạn, thỉnh thoảng còn bị châm một đốm lữa giữa hỏa tiễn tấn công dày đặc.
Mà Tạ Cô Đường hẳn là người thảm nhất nơi này, Chưởng môn Lạc Bất Phàm khiếp sợ nhìn y, hồi lâu mới nặn ra một câu: “Cô… Cô… Cô Đường?”
Tần Uyển Uyển đi theo Giản Hành Chi xông vào đại trận hộ sơn, pháp quyết hóa thành lưỡi dao ánh sáng bay xung quanh bọn họ, nàng tránh né lưỡi dao tứ phía, hô to: “Chúng ta là người tới tham gia Đại hội Liên minh Tiên giới!”
Giản Hành Chi đầu tàu gương mẫu, đá văng cổng lớn, cùng đáp xuống đất với Tạ Cô Đường. Tần Uyển Uyển xoay người giẫm lên vai hai người, dừng ở tư thế vung kiếm. Thúy Lục vào điện cuối cùng, đập cánh hót vang sau lưng Tần Uyển Uyển.
“Còn muốn gạt chúng ta!”
Hộ vệ dẫn đầu Vô Tương Tông kích động hét to: “Hỏa công!”
Nói xong, hỏa tiễn mang theo pháp quyết bay thẳng về phía họ, hóa thành mười mấy mũi tên lửa giữa không trung, kết hợp với lưỡi dao ánh sáng truy đuổi bọn họ.
Giản Hành Chi giơ tay chém đứt mười mấy mũi tên, Tần Uyển Uyển gian nan lách người giữa không trung.
Trang phục cả người nàng vừa nặng vừa thùng thình, tay áo bất cẩn liền bị lửa đốt. Giản Hành Chi nhìn thấy, vội chém đứt tay áo, kéo nàng tránh sang một bên, lớn tiếng nói: “Đi theo ta!”
Hộ vệ dẫn đầu Vô Tương Tông kích động hét to: “Hỏa công!”
Tần Uyển Uyển phóng vèo vèo theo y giữa pháp trận, xông về phía cung điện trên đỉnh núi. Tốc độ của bọn họ quá nhanh, trụy sức trên đầu nàng đều rớt cả, Thúy Lục kinh hãi la lên: “Trâm cài của ta!”
Trước đây có đám người khoác lác tham ăn biếng làm như bọn họ, Vô Tương Tông bèn xem họ như kẻ kiếm cơm mà tống đến đây!
Mọi người đều bị hai chữ “kiếm cơm” này làm thất kinh, rốt cuộc Tần Uyển Uyển cũng nhận ra đây là nơi nào.
“Mặc kệ đi, ta đền cho cô!”
Nghe thấy tiếng “ting” vang lên trong đầu, y biết tại khoảnh khắc này Tần Uyển Uyển là người nổi nhất Đại hội Liên minh Tiên giới!
Giản Hành Chi quay đầu gọi Thúy Lục đang định quay lại nhặt trâm cài, dùng kiếm khí phá mở một con đường. Tần Uyển Uyển tóc tai tán loạn, thỉnh thoảng còn bị châm một đốm lữa giữa hỏa tiễn tấn công dày đặc.
P/s (Zens Zens):
Nàng vừa dập lửa, vừa chém giết. Thúy Lục sử dụng hình người không tiện, dứt khoát hóa thành một con chim khổng lồ, trực tiếp phun lửa về phía đám người.
Bọn họ hất văng tất cả pháp trận chắn đường mình, rốt cuộc cũng nhào vào đại điện Vô Tương Tông.
Giản Hành Chi đầu tàu gương mẫu, đá văng cổng lớn, cùng đáp xuống đất với Tạ Cô Đường. Tần Uyển Uyển xoay người giẫm lên vai hai người, dừng ở tư thế vung kiếm. Thúy Lục vào điện cuối cùng, đập cánh hót vang sau lưng Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển phóng vèo vèo theo y giữa pháp trận, xông về phía cung điện trên đỉnh núi. Tốc độ của bọn họ quá nhanh, trụy sức trên đầu nàng đều rớt cả, Thúy Lục kinh hãi la lên: “Trâm cài của ta!”
Chúng nhân sững sờ nhìn người cô gái cả người bốc khói, tóc tai bù xù, quần áo toàn lỗ, trang điểm nhòe nhoẹt, quầng thâm mắt nổi bật giống như mấy năm không ngủ, cùng hai người một chim bên cạnh chẳng tốt hơn là bao, không ai nói được lời nào.
“Còn muốn gạt chúng ta!”
Giữa bầu không khí im phăng phắc, Nam Phong ngẫm nghĩ, cảm thấy mình không thể tách khỏi đội ngũ, nó đang nằm trên vai Tần Uyển Uyển thì đột ngột đứng lên, cao giọng hô: “Tông chủ Thượng Thiện Tông – Tần Uyển Uyển giá lâm, mọi người hoan nghênh!”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển nhìn Ninh Bất Ngôn, Liễu Nguyệt Hoa, Tống Tích Niên, Tông chủ Thiên Kiếm Tông – Lạc Bất Phàm, cùng với thiếu niên áo trắng trông dáng dấp như mười sáu tuổi ngồi trên trao, đang mỉm cười nhìn họ, biểu cảm giống như sắp nhịn hết nổi.
***
Nói xong, hỏa tiễn mang theo pháp quyết bay thẳng về phía họ, hóa thành mười mấy mũi tên lửa giữa không trung, kết hợp với lưỡi dao ánh sáng truy đuổi bọn họ.
Nàng muốn khóc quá.
Thúy Lục không trực tiếp xuất hiện bằng hình người mà hóa thành chim bói cá, đáp lên vai Tần Uyển Uyển, đưa lưng về phía chúng nhân, ngửa mặt nhìn trời.
Mà Tạ Cô Đường hẳn là người thảm nhất nơi này, Chưởng môn Lạc Bất Phàm khiếp sợ nhìn y, hồi lâu mới nặn ra một câu: “Cô… Cô… Cô Đường?”
Tạ Cô Đường xấu hổ cúi đầu, thấp giọng đáp: “Chưởng môn, là con.”
Người vui vẻ nhất ở đây chỉ có Giản Hành Chi.
Thúy Lục phản ứng trước tiên, kích động la lên: “Xông lên đi!”
Nghe thấy tiếng “ting” vang lên trong đầu, y biết tại khoảnh khắc này Tần Uyển Uyển là người nổi nhất Đại hội Liên minh Tiên giới!
***
Bọn họ hất văng tất cả pháp trận chắn đường mình, rốt cuộc cũng nhào vào đại điện Vô Tương Tông.P/s (Zens Zens): Vâng, nổi lềnh bềnh luôn =))



Cái truyện j mà đọc cười xỉu, chương nào cũng cười là sao, thiệt mong tuyến tình cảm của tạ cô đường và thúy lục ghê
Móa mấy người thắng được Tạ Cô Đường?
Vãi đám người này nổ cũng vừa ?
Đúng là nổi nhất thật, nhưng mà theo nghĩa khác ?
Tạ Cô Đường bị tha hóa quá rồi, chưởng môn muốn hông nhận ra luôn ?
Rạp xiếc trung ương real 10000%
Phải nói là cười mà suýt đập mặt xuống đất luôn á mấy cái người này.
Nhịn cười rung giường, đánh thức c dậy luôn rồi ????
Còn ai nổi hơn chị nữa :))))
Vãn vãn kiểu: móa vậy trang điểm làm màu cho cố chị dậy mấy cha nọi ???????????? ,