Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 100 (2)

Chương 100 (2)

Hôm nay, Tần Uyển Uyển là người nổi nhất

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Bọn họ bước vào đình, Thúy Lục, Tạ Cô Đường, Nam Phong rót rượu cho họ, Giản Hành Chi quỳ gối bên cạnh Tần Uyển Uyển rót rượu cho nàng.

Những người này trông cao nhất không quá Trúc Cơ, thấy Tần Uyển Uyển thì hơi dè dặt nhưng vẫn chủ động giới thiệu bản thân.

“Tại hạ Chưởng môn phái Ngô Đồng, Xuân Nguyên.”

“Tại hạ Giáo chủ Lôi Đình Giáo, Lôi Thiên Phách.”

“Tại hạ Cung chủ Cửu Thiên Huyền Nữ, Vân Nhất Thủy.”

Mọi người giới thiệu một vòng, đều là Chưởng môn. Tần Uyển Uyển hơi yên tâm, đoán chừng mặc dù tu vi nhóm người này không cao nhưng thân phận không thấp.

Mà Thúy Lc và TЇCô Đưng đuЇliếc nhìn nhau,àkhông khi suyìnghĩ sao chưatng nghe mtTông môn nàotrong đám nàyíthế?

Tn Uyn Uynch bn hếgii thiu bnĩthân xong, liếcnhìn Nam Phong.Nam Phong lptc tiếp li,úgii thiu TnĭUyn Uyn: “Đâylà Tông chThưng Thin Tôngchúng ta, TnıUyn Uyn.”

“Tn]Uyn Uyn?”

MiЇngưi lp tc³m to mt,Lý Xuân Nguyênchn kinh hi:{Chính là TnUyn Uyn mtơchưng đánh luiT Cô Đưng,ĩmt cưc đáĩvăng đi nhâníThúy Lc QuúThành?”

Tn UynìUyn mm cưigt đu: “Đúngìvy.”

Lý Xuân[Nguyên th dài,nhìn mi ngưi:ЇQu nhiên anhhùng xut thiếuİniên, nh nămđó ta vàíT Cô Đưngįđánh nhau mtìtrn, thng yýphi cn đếnmưi chiêu, khôngíng Tn chưngìmôn li chĩmt chiêu đãicó th đánhbi!”

Nghe vy,tay châm tràca T CôĐưng run lên.ÍNhóm Tn UynòUyn nhìn vóphía T CôĐưng, ý vsâu xa.

T CôĨĐưng còn chưatiêu hết nhngli này, chtnghe ngưi bêncnh ph ha.

Đúngévy.” Vân NhtìThy th dài::“Năm đó, lúcìta thng TùCô Đưng đãădùng mưi bachiêu.”

Li vaúbuông, mi ngưi[đng lot tiếpĩli.

“Ta dùng bychiêu.”

“Ta dùngsáu chiêu!”

“Taăvô chiêu thng{hu chiêu!”

Đám°ngưi đu võɩming mt phen,Lý Xuân Nguyênýcm khái: “HóaIra chư vngi đâyđu là ngưiītng đánh biT Cô Đưng,hôm nay cóth gp nhauti đây đúngĩlà duyên phn!Nào, mi ngưiànâng chung đim mt phen.”

Nói xong, Lý]Xuân Nguyên giơchung lên, ttưc mi ngưivui v phha. Tn UynUyn xu hnâng chung, nhìnT Cô ĐưngЇngi qu bênĬcnh siết chtkiếm.

Lòng nàng hơi)hong, bt đusuy nghĩ đâyếrõ ràng khôngãphi là Điíhi Liên minhĭTiên gii, đâyărt cuc làInơi nào?”

Nhngili đám ngưinày nói đuìlà tht sao?

Tht[ra tr TïCô Đưng… LýXuân Nguyên ungmt chung rưu,ĩcm khái: “Tiũh cũng đãtng giao đuɩvi Thúy Lc,đ nht caoìth Qu Thành.”j

Đúng vy.” LôiThiên Phách bày¹v mt hiítưng: “Nh nămđó, ta vàóThúy Lc gpĮnhau Hoa[Thành, không nóiímt li đãáđánh. Khi y,ta tung mtĩchiêu Mãn thiênèkinh lôi đãđánh cô talông chim ttán!”

“Ngươi nóiíchuyn chú ýchút đi!” ThúyàLc nghe vy,đp trà trêntay, quay đumng: “Nhiu nămqua, Thúy Lcchưa tng raĬkhi Qu Thành,ôngươi nói by}nói b gìđy!”

À.” Lôi)Thiên Phách chtd gt đu:²Vy có lìta nh nhm,tóm li… Hncao ging, hàoľhng nói: “Taļdùng sm sétđánh cô talông chim ttán, chuyn nàytuyt đi không¸sai!”

“Ngươi…

Nghenói thế, ThúyLc mun đp{b đu ngưiũnày ti ch,nhưng li bÏTn Uyn Uyngi li: “ThúyĪThúy.”

Thúy Lcĩlnh mt nhìnòsang, thy TnıUyn Uyn nháyЇmt vi nàngta.

Thúy Lc hítĩsâu mt hơi,Їrt cuc vnnhn xung, ngiv ch, tiếpôtc pha trà.

VânjNht Thy nhìntương tác chìt hai ngưi,ômm cưi viúTn Uyn Uyn:í“Ngưi hu nàyếca Tn chưngâmôn hình nhưrt bo vđi nhân ThúyįLc.”

“Bn hthuc đng nguyên.”]Tn Uyn Uynògii thích, sauđó quyết đnhákhách sáo nói:Chư v đulà ngưi tiľtham gia Điihi Liên minháTiên gii?”

Đươngnhiên!” Lý XuânNguyên gt đu,ĩv mt chínhtrc: “Ma chngùthin thế, Tuáchân gii bđe da, pháiNgô Đng talà danh mônchính phái, chuyntr ma khôngth chi t!”ĭ

Đúng vy!” LôiThiên Phách tiếpïli: “Lôi đìnhđánh tan hc(ám, chuyn giúpđ chính nghĩaìnhư vy sao(có th thiếuLôi Đình Giáota?”

Đám ngưimm năm mingmưi bày tchính trc mt³phen. Tn UynUyn nhíu mày.

Đâyìđúng là Điɪhi Liên minhTiên gii khôngsai, nhưng saotoàn là mtđám ngưi thếnày? Nếu Tuîchân gii tht}s da vàođám ngưi nàyõđu vi TàThn, nàng cmthy Tu chânĩgii phi thay)đi phương ánIđi kháng ——

Víd như đu[hàng.

Tn Uyn Uynľkhó hiu. ThúyLc, T CôÍĐưng, Nam Phongĭcũng nghch ra,,còn Gin HànhıChi cau mày:nhìn đám ngưikia, thm nghĩtiu thế giinày sp toiíri.

Hay là phithăng ri điìsm cho ri.

NhómTn Uyn Uyn:ôm theo hoàiĭnghi trò chuynvi bn h.ùĐám ngưi này,cái khác khôngbiết ch tângbc nhau liìcc k lihi, chng baoãlâu sau TnɨUyn Uyn đãb bn htâng bc đến²choáng váng, Gin:Hành Chi cũng¸vui v quanĺsát.

Mc dù Tuɩchân gii spìngm, nhưng nhimìv ca ycó th hoànthành ri!

Y hàođhng nhìn bngdanh sách nhimìv ca mình,èkết qu lithy thanh tiếnđ 【Giúp đn chính trɩthành ngưi ninht Đi hiLiên minh Tiên(gii】trên danh sáchnhim v khôngéth đng đychút nào!

Sc mt,Gin Hành Chiđi biến, ylp tc ngng,ĩđang đnh nhcnh Tn Uyn²Uyn, cht ngheÍthy tiếng chuôngõvang trên cao.Chim tưc hongĺht bay lên,ging mt thiếuniên truyn tbên trên xung,bình tĩnh raļlnh: “Đóng trn.”

Ging thiếu niênnày ging htging nói trongīthư mi lúc¹trưc. Tt cïmi ngưi đngįlot quay đuĨnhìn tm màngmng phía sauĩnúi cao sánglên, tm màngìdn dn nhtăđi, núi caobên trong cũng[t t trongãsut.

Tn Uyn Uynchn kinh quayđu, nhìn ngưiĩbên cnh: “Đylà gì?”

À.”Lý Xuân Nguyênínhìn núi cao,vui v giithích: “Đi hiLiên minh Tiên,gii sp btđu ri, lãot Vô TươngļTông đang đóngýđi trn hsơn.”

Vì saoéchúng ta liă bên ngoàiđi trn hĬsơn?”

Tn UynUyn ng ngưi,îđám ngưi ly]làm l nhìn³Tn Uyn Uyn:“Ngưi có thvào đi đinïVô Tương Tôngơngh s ch)có đi Tôngàmôn như baòTông bn Thành,}tiu Tông mônÍchúng ta làmİgì có tưĩcách? Mi ngưiĺđến đây ănmt ba cơmɪlà xong, đohu không cnhoang mang… Lý³Xuân Nguyên nháymt: “Ln đuđi kiếm cơmìà?”

Mọi người đều bị hai chữ “kiếm cơm” này làm thất kinh, rốt cuộc Tần Uyển Uyển cũng nhận ra đây là nơi nào.

Tần Uyển Uyển đi theo Giản Hành Chi xông vào đại trận hộ sơn, pháp quyết hóa thành lưỡi dao ánh sáng bay xung quanh bọn họ, nàng tránh né lưỡi dao tứ phía, hô to: “Chúng ta là người tới tham gia Đại hội Liên minh Tiên giới!”

Bình thường hoạt động tiên gia cỡ lớn đều sẽ thiết lập một vài tiệc cơ động, nhóm người này tới là để kiếm cơm ăn!

Tạ Cô Đường xấu hổ cúi đầu, thấp giọng đáp: “Chưởng môn, là con.”

Bình thường hoạt động tiên gia cỡ lớn đều sẽ thiết lập một vài tiệc cơ động, nhóm người này tới là để kiếm cơm ăn!

Giản Hành Chi giơ tay chém đứt mười mấy mũi tên, Tần Uyển Uyển gian nan lách người giữa không trung.

Trước đây có đám người khoác lác tham ăn biếng làm như bọn họ, Vô Tương Tông bèn xem họ như kẻ kiếm cơm mà tống đến đây!

Trang phục cả người nàng vừa nặng vừa thùng thình, tay áo bất cẩn liền bị lửa đốt. Giản Hành Chi nhìn thấy, vội chém đứt tay áo, kéo nàng tránh sang một bên, lớn tiếng nói: “Đi theo ta!”

“Còn đợi gì nữa?”

Lạc Thủy trên tay Giản Hành Chi hóa thành vạn thanh kiếm, phóng như mưa về phía đại trận hộ sơn của Vô Tương Tông. Nắm đấm Thuý Lục rực lửa, tung một cú về phía đại trận hộ sơn; kiếm khí của Tạ Cô Đường hóa rồng. Cùng lúc đó, Tần Uyển Uyển giơ tay ngưng tụ linh lực lên Uyên Ngưng; Nam Phong dán lên vai Tần Uyển Uyển, túm chặt lấy quần áo nàng, hô to: “Cố lên! Chủ nhân cố lên! Mọi người cố lên!”

Thúy Lục phản ứng trước tiên, kích động la lên: “Xông lên đi!”

Bọn họ hất văng tất cả pháp trận chắn đường mình, rốt cuộc cũng nhào vào đại điện Vô Tương Tông.

Nghe nói thế, mọi người không kịp do dự, quay đầu hóa thành một luồng sáng lao về phía đại trận hộ sơn của Vô Tương Tông.

Nghe vậy, Tần Uyển Uyển nhìn Ninh Bất Ngôn, Liễu Nguyệt Hoa, Tống Tích Niên, Tông chủ Thiên Kiếm Tông –  Lạc Bất Phàm, cùng với thiếu niên áo trắng trông dáng dấp như mười sáu tuổi ngồi trên trao, đang mỉm cười nhìn họ, biểu cảm giống như sắp nhịn hết nổi.

“Đừng đóng cửa!”

Người vui vẻ nhất ở đây chỉ có Giản Hành Chi.

Lạc Thủy trên tay Giản Hành Chi hóa thành vạn thanh kiếm, phóng như mưa về phía đại trận hộ sơn của Vô Tương Tông. Nắm đấm Thuý Lục rực lửa, tung một cú về phía đại trận hộ sơn; kiếm khí của Tạ Cô Đường hóa rồng. Cùng lúc đó, Tần Uyển Uyển giơ tay ngưng tụ linh lực lên Uyên Ngưng; Nam Phong dán lên vai Tần Uyển Uyển, túm chặt lấy quần áo nàng, hô to: “Cố lên! Chủ nhân cố lên! Mọi người cố lên!”

“Mặc kệ đi, ta đền cho cô!”

Nháy mắt đại trận Vô Tương Tông bị tấn công đến chấn động ầm ầm, đệ tử Vô Tương Tông sợ hãi kêu lên: “Không hay rồi! Có người tấn công sơn môn! Kết trận!”

Chúng nhân sững sờ nhìn người cô gái cả người bốc khói, tóc tai bù xù, quần áo toàn lỗ, trang điểm nhòe nhoẹt, quầng thâm mắt nổi bật giống như mấy năm không ngủ, cùng hai người một chim bên cạnh chẳng tốt hơn là bao, không ai nói được lời nào.

Nàng muốn khóc quá.

“Đừng đóng cửa!”

Giản Hành Chi quay đầu gọi Thúy Lục đang định quay lại nhặt trâm cài, dùng kiếm khí phá mở một con đường. Tần Uyển Uyển tóc tai tán loạn, thỉnh thoảng còn bị châm một đốm lữa giữa hỏa tiễn tấn công dày đặc.

Mà Tạ Cô Đường hẳn là người thảm nhất nơi này, Chưởng môn Lạc Bất Phàm khiếp sợ nhìn y, hồi lâu mới nặn ra một câu: “Cô… Cô… Cô Đường?”

Tần Uyển Uyển đi theo Giản Hành Chi xông vào đại trận hộ sơn, pháp quyết hóa thành lưỡi dao ánh sáng bay xung quanh bọn họ, nàng tránh né lưỡi dao tứ phía, hô to: “Chúng ta là người tới tham gia Đại hội Liên minh Tiên giới!”

Giản Hành Chi đầu tàu gương mẫu, đá văng cổng lớn, cùng đáp xuống đất với Tạ Cô Đường. Tần Uyển Uyển xoay người giẫm lên vai hai người, dừng ở tư thế vung kiếm. Thúy Lục vào điện cuối cùng, đập cánh hót vang sau lưng Tần Uyển Uyển.

“Còn muốn gạt chúng ta!”

Hộ vệ dẫn đầu Vô Tương Tông kích động hét to: “Hỏa công!”

Nói xong, hỏa tiễn mang theo pháp quyết bay thẳng về phía họ, hóa thành mười mấy mũi tên lửa giữa không trung, kết hợp với lưỡi dao ánh sáng truy đuổi bọn họ.

Giản Hành Chi giơ tay chém đứt mười mấy mũi tên, Tần Uyển Uyển gian nan lách người giữa không trung.

Trang phục cả người nàng vừa nặng vừa thùng thình, tay áo bất cẩn liền bị lửa đốt. Giản Hành Chi nhìn thấy, vội chém đứt tay áo, kéo nàng tránh sang một bên, lớn tiếng nói: “Đi theo ta!”

Hộ vệ dẫn đầu Vô Tương Tông kích động hét to: “Hỏa công!”

Tần Uyển Uyển phóng vèo vèo theo y giữa pháp trận, xông về phía cung điện trên đỉnh núi. Tốc độ của bọn họ quá nhanh, trụy sức trên đầu nàng đều rớt cả, Thúy Lục kinh hãi la lên: “Trâm cài của ta!”

Trước đây có đám người khoác lác tham ăn biếng làm như bọn họ, Vô Tương Tông bèn xem họ như kẻ kiếm cơm mà tống đến đây!

Mọi người đều bị hai chữ “kiếm cơm” này làm thất kinh, rốt cuộc Tần Uyển Uyển cũng nhận ra đây là nơi nào.

“Mặc kệ đi, ta đền cho cô!”

Nghe thấy tiếng “ting” vang lên trong đầu, y biết tại khoảnh khắc này Tần Uyển Uyển là người nổi nhất Đại hội Liên minh Tiên giới!

Giản Hành Chi quay đầu gọi Thúy Lục đang định quay lại nhặt trâm cài, dùng kiếm khí phá mở một con đường. Tần Uyển Uyển tóc tai tán loạn, thỉnh thoảng còn bị châm một đốm lữa giữa hỏa tiễn tấn công dày đặc.

P/s (Zens Zens):

Nàng vừa dập lửa, vừa chém giết. Thúy Lục sử dụng hình người không tiện, dứt khoát hóa thành một con chim khổng lồ, trực tiếp phun lửa về phía đám người.

Bọn họ hất văng tất cả pháp trận chắn đường mình, rốt cuộc cũng nhào vào đại điện Vô Tương Tông.

Giản Hành Chi đầu tàu gương mẫu, đá văng cổng lớn, cùng đáp xuống đất với Tạ Cô Đường. Tần Uyển Uyển xoay người giẫm lên vai hai người, dừng ở tư thế vung kiếm. Thúy Lục vào điện cuối cùng, đập cánh hót vang sau lưng Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển phóng vèo vèo theo y giữa pháp trận, xông về phía cung điện trên đỉnh núi. Tốc độ của bọn họ quá nhanh, trụy sức trên đầu nàng đều rớt cả, Thúy Lục kinh hãi la lên: “Trâm cài của ta!”

Chúng nhân sững sờ nhìn người cô gái cả người bốc khói, tóc tai bù xù, quần áo toàn lỗ, trang điểm nhòe nhoẹt, quầng thâm mắt nổi bật giống như mấy năm không ngủ, cùng hai người một chim bên cạnh chẳng tốt hơn là bao, không ai nói được lời nào.

“Còn muốn gạt chúng ta!”

Giữa bầu không khí im phăng phắc, Nam Phong ngẫm nghĩ, cảm thấy mình không thể tách khỏi đội ngũ, nó đang nằm trên vai Tần Uyển Uyển thì đột ngột đứng lên, cao giọng hô: “Tông chủ Thượng Thiện Tông – Tần Uyển Uyển giá lâm, mọi người hoan nghênh!”

Nghe vậy, Tần Uyển Uyển nhìn Ninh Bất Ngôn, Liễu Nguyệt Hoa, Tống Tích Niên, Tông chủ Thiên Kiếm Tông –  Lạc Bất Phàm, cùng với thiếu niên áo trắng trông dáng dấp như mười sáu tuổi ngồi trên trao, đang mỉm cười nhìn họ, biểu cảm giống như sắp nhịn hết nổi.

***

Nói xong, hỏa tiễn mang theo pháp quyết bay thẳng về phía họ, hóa thành mười mấy mũi tên lửa giữa không trung, kết hợp với lưỡi dao ánh sáng truy đuổi bọn họ.

Nàng muốn khóc quá.

Thúy Lục không trực tiếp xuất hiện bằng hình người mà hóa thành chim bói cá, đáp lên vai Tần Uyển Uyển, đưa lưng về phía chúng nhân, ngửa mặt nhìn trời.

Mà Tạ Cô Đường hẳn là người thảm nhất nơi này, Chưởng môn Lạc Bất Phàm khiếp sợ nhìn y, hồi lâu mới nặn ra một câu: “Cô… Cô… Cô Đường?”

Tạ Cô Đường xấu hổ cúi đầu, thấp giọng đáp: “Chưởng môn, là con.”

Người vui vẻ nhất ở đây chỉ có Giản Hành Chi.

Thúy Lục phản ứng trước tiên, kích động la lên: “Xông lên đi!”

Nghe thấy tiếng “ting” vang lên trong đầu, y biết tại khoảnh khắc này Tần Uyển Uyển là người nổi nhất Đại hội Liên minh Tiên giới!

***

Bọn họ hất văng tất cả pháp trận chắn đường mình, rốt cuộc cũng nhào vào đại điện Vô Tương Tông.P/s (Zens Zens): Vâng, nổi lềnh bềnh luôn =))

 

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

10 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
lilyolender
lilyolender
2 Năm Cách đây

Cái truyện j mà đọc cười xỉu, chương nào cũng cười là sao, thiệt mong tuyến tình cảm của tạ cô đường và thúy lục ghê

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Móa mấy người thắng được Tạ Cô Đường?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Vãi đám người này nổ cũng vừa ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đúng là nổi nhất thật, nhưng mà theo nghĩa khác ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tạ Cô Đường bị tha hóa quá rồi, chưởng môn muốn hông nhận ra luôn ?

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

Rạp xiếc trung ương real 10000%

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Phải nói là cười mà suýt đập mặt xuống đất luôn á mấy cái người này.

wanan
wanan
2 Năm Cách đây

Nhịn cười rung giường, đánh thức c dậy luôn rồi ????

Chấy
Chấy
2 Năm Cách đây

Còn ai nổi hơn chị nữa :))))

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Vãn vãn kiểu: móa vậy trang điểm làm màu cho cố chị dậy mấy cha nọi ???????????? ,

10
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!