Chương 101
Làm sao phi thăng trong một đêm?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Hệ thống cảnh cáo, hệ thống cảnh cáo, tuyến nhiệm vụ đã lệch hướng nghiêm trọng. Xin người thực thi nhiệm vụ nghiêm túc lý giải hàm ý của chữ NỔI NHẤT.”
Sau một tiếng “ting”, tin báo truyền đến không phải tin chúc mừng của hệ thống, ngược lại là tiếng 666 nghiêm túc cảnh cáo. Giản Hành Chi ngây người, ngẩng đầu nhìn màn hình, thanh tiến độ không hề nhúc nhích làm Giản Hành Chi tức đến muốn lật bàn.
Vạn người chú mục như thế không gọi là nổi nhất thì rốt cuộc cái gì mới nổi?!
“Tông chủ Thượng Thiện Tông?” Thiếu niên ngồi tại cao tọa bên trên mỉm cười: “Bổn tọa bế quan quá lâu, chưa từng nghe môn phái này, không biết Thượng Thiện Tông có mấy vị đạo quân Độ Kiếp, từng lập công lao hiển hách gì cho Tu chân giới?”
Lời của thiếu niên lọtĩvào tai nhưngăhình như vốnũnghe không hiểu,úTần Uyển Uyểnằđứng trên vaiἷGiản Hành Chiἶvà Tạ CôīĐường, giữ nguyênĩtư thế giơἵkiếm, đầy đầuịđều là giọngãnói:
CứuĨta, cứu ta,ıcứu ta.
Nhìn TầnụUyển Uyển khôngũnói nên lời,âthiếu niên còn[định nói tiếp,ồLạc Bất Phàmἳchợt thở dài,ìxấu mặt xoayjđầu, xua tay:ị“Bước xuống trướcễđi.”
Nói xong,ịLạc Bất Phàm[quay đầu giảiậthích với thiếuÏniên: “Tôn giả‹không cần nghiἶhoặc, đây làỗĐại đệ tửảcủa bổn Tôngỳvà bằng hữuỉcủa y, khôngỷphải Thượng ThiệnıTông gì. Bọnἴhọ nghịch ngợmếtự tiện xôngľvào Vô TươngýTông, hi vọngíTôn giả thứ[lỗi.”
Nghe thấyïLạc Bất PhàmIgiải thích, đámỉngười Tần UyểnfUyển cụp đầuỡđi theo Tạ³Cô Đường đứngémột hàng sauílưng Lạc BấtÍPhàm.
Thiếu niên nhìnàbọn họ, dờiịmắt về lạiỉLạc Bất Phàm,Їôn hòa nói:ẹ“Bổn tọa luônẳcho rằng ngườiắcủa Thiên KiếmɪTông cứng nhắcĬchính trực, khôngỏngờ còn cóĩngười thú vịḹnhư vậy. ThanhḻHư Tử, ngươiĩlàm Chưởng mônếmấy năm nay,¸trái lại ThiênẽKiếm Tông thayịđổi quá lớn.”ĩ
Lạc Bất Phàmĩgượng cười, khôngốtiếp lời. Thiếuìniên quay đầuḷnhìn về phíaìngười khác: “Nếuắđều là vãnểbối, bổn tọaềcũng không tínhịtoán nữa. Bổnĩtọa ngủ sayổtrong băng tuyếtủchín trăm năm,ứsau khi tỉnh¹lại nghe nóiịba Tông bốnợThành cùng xâyÍdựng Liên minhỗTiên giới chốngđlại Tà Thần.ểHiện tại Tà,Thần im hơi{lặng tiếng một)trăm năm, nhưngỉvài ngày trước,ļVô Tương Tôngậtính được thiênịmệnh.”
Dứt lời,ấthiếu niên nhấcâtay, mặt đấtốvang dậy, mộtỵdụng cụ quanỡsát sao trờiItrồi từ dướiòđất lên. Dụngïcụ kia phát¸sáng, sau đóốnhìn thấy dảiắngân hà rộngălớn xuất hiệnİgiữa không trung.ỵMột tinh túîva chạm vàoĮmột tinh túếkhác, ánh sángỗbùng nổ, nuốtễmất cả dảijngân hà.
“Đây là…”‹Liễu Nguyệt Hoaổsững sờ nhìnạcảnh tượng này.âThiếu niên nhẹỵnhàng mở miệng:ạ“Đây là quỹḻđạo sao màïVô Tương Tôngỉnhìn thấy, ngôiļhung tinh nuốtởmất ngân hàẫkia chính làɪTà Thần. Ánhỏsáng Tà Thần¹bùng nổ, chúngửsinh không cònîtồn tại. Đây…”İThiếu niên nhìnõmọi người: “ChínhÎlà vận mệnhặdiệt thế củaổtương lai, cho)nên bổn tọaỡtriệu tập chưívị đến đâyẻlà vì muốníhỏi chư vịớmột câu. Hungḽtinh như thếẳtại thượng, chưįvị dự địnhụquay về sốngĪnốt những ngàyềcuối cùng, hayùlà tập hợpíLiên minh Tiênígiới, cùng đánhἴTà Thần?”
“Khôngícó ai muốn°chờ chết.” TốngẻTích Niên ngheıthế, siết chặtỉnắm đấm, nghiếnĩrăng: “Nhưng… nhưngἰhôm nay TàặThần ở đâuúcũng không biết,ɩchúng ta làmộsao đánh?”
Mọiỉngười nhìn y,ókhông nói gìènhiều.
Cả thiên hạủđều biết chuyệnóThẩm Tri MinhĨVấn Tâm Tôngđmang ma chủngínhập ma, tànẵsát phụ tửôQuân thị NhạcóThành. Hiện tạiĩNhạc Thành đãầrối loạn, ngườiἶtrong tộc Quânïthị vẫn cònđđang tranh giànhịvị trí Thànhăchủ, căn bảnikhông rảnh thamỹdự Đại hộiãLiên minh Tiên°giới. Còn VấnựTâm Tông do}Tống Tích Niênĩkế thừa vịừtrí Tông chủ,ḷngười sáng suốt]đều biết, đợiắNhạc Thành bìnhĩổn, Vấn Tâm¹Tông sẽ làịmục tiêu vấnĭtội của NhạcúThành.
Thẩm Tri Minhởbị ma chủngİlàm hại, némởlại cục diệnìrối rắm củaơVấn Tâm Tôngưcho Tống TícháNiên. Nếu nóiắai muốn giếtīTà Thần nhấtĪtại đây, thìôđó chính làẹvị Chưởng mônồtrẻ tuổi muốnἶbáo thù cho)sư phụ này.
Nhưngἰdù là yưthì cũng không}có bao nhiêuứlòng tin đối(với việc diệtįtrừ Tà Thần.
“Khôngḻsai.” Ninh BấtἶNgôn nghe thấyốlời của TốngİTích Niên, hơiĨlo lắng nói:ἰ“Tà Thần xuấtợquỷ nhập thần,Íđến nay chưaầai từng gặp,Ĩcho dù chúngơta kết thànhỡđồng minh nhưngîkhông tìm đượcệkẻ địch thì²phải làm sao?”ặ
“Ai nói chưaầai từng gặpéTà Thần?” Thúy[Lục nghe vậy,Ïđứng trên vaiảTần Uyển Uyểnĩlên tiếng. Tấtècả mọi ngườiỵcùng nhìn sang,ớchỉ thấy ThúyÏLục xoay ngườiổbiến từ thân}chim thành hìnhángười nhảy xuống,ơbước tới ghếìngồi bên cạnhÍNinh Bất Ngôn,ἱgiơ tay lênảchỉ Giản HànhỉChi và TầnùUyển Uyển: “Haiịngười này từngổđánh nhau với:Tà Thần, chiḷbằng các vịἲhỏi bọn họỉthử xem?”
“Xinıhỏi các hạılà?” Thúy Lụcêlên tiếng, thiếuợniên hơi nghiợhoặc. Thúy Lụcảnâng chung tràĪlên, kính thiếuòniên: “Tôn giảỉDiệu Ngôn, tạiýhạ Thúy LụcẩQuỷ Thành, hiệnỳnay là Thành‹chủ Quỷ Thành.”ẵ
“Trăm nghe khôngốbằng gặp mặt.”ÎThiếu niên ngheỳvậy gật đầu,úlại quay sangếnhìn Tần UyểniUyển và GiảnìHành Chi: “Vậyạbọn họ thì)sao?”
“Hai vị:cao thủ củaĮThượng Thiện Tông,ıChưởng môn TầnăUyển Uyển.” TạừCô Đường tiếpİlời, chỉ vàoḽTần Uyển Uyển,ằTần Uyển Uyểnỉgượng cười đápỉlễ. Tạ CôìĐường lại chỉịvào Giản HànhỉChi: “Trưởng lãoãGiản Hành Chi.”ỉ
“Tông môn này…”ỉThiếu niên tòἴmò: “Không phảiỵsư phụ cậuỹnói không tồnệtại sao?”
“Tôngãnày lánh đờiưkhông ra, ngườiủkhác không biết.”ĩVẻ mặt Tạ¸Cô Đường nghiêmÍtúc giải thích:ḷ“Hai vị caoĩnhân vì đuổiégiết Tà Thần,ủgiúp đỡ chínhīnghĩa nên mớiἴxuất sơn.”
“Bọnĩhọ là aiĩkhông quan trọng.”[Thúy Lục thấyỉthiếu niên truyạhỏi, bực mình}nói: “Nghe bọnîhọ nói chuyệnằTà Thần đi.”Î
“Các người đãủgặp Tà Thần?ỏHắn trông thếẫnào? Làm saoĩtìm?”
Tống TíchĩNiên nghe vậyờcũng biết chuyệniquan trọng nhấtôhôm nay chínhữlà Tà Thần,îquay đầu nhìnễvề phía TầnịUyển Uyển.
Hiện giờ,ìTần Uyển Uyển:và Giản Hành(Chi đang mangĭdiện mạo ởẹTiên giới, TốngỉTích Niên vốnũkhông nhận raỹhai người. TầnỉUyển Uyển bịàhỏi cũng khôngầhoảng hốt, thành³thật đáp: “MỗiЇlần chúng taĬnhìn thấy TàľThần, hắn đềuóbám vào cơếthể người khác,èhẳn là hắnỉkhông có thựcĮthể, không thể²truy tìm.”
“Vậyạchẳng phải nóiếcũng như khôngôsao?”
Tống TíchỡNiên siết chặtẳnắm đấm đậpɪlên bàn, phẫnènộ nói. Giản}Hành Chi cườiônhạo: “Đầu ócồngươi như thếặsao lên đượcìChưởng môn vậy?ọTông môn cácờngười chắc sắpỉđoạn vào tayắngươi rồi.”
“Ngươi…”ị
“Một linh thểõchưa có thựcửthể chứng tỏáhoặc là linhílực hắn khôngỉđủ, hoặc làờsức mạnh củaõhắn không hoànĩchỉnh. Hắn khôngăthể ngưng tụệthành thực thể,écũng không tìmộđược thân thểícó thể thựcįsự dung hợpЇvới linh thểụcủa mình.” GiảnĩHành Chi nhắcẩnhở mọi người:ô“Nói cách khác,ỉTà Thần hiệnỏnay thật sựằrất yếu, đâyửcũng là nguyênạnhân hắn lénīlén lút lút.įMà loại quáiâvật lấy ácĺniệm của loàiấngười làm thứcἲhăn như hắnắsuy yếu nhưİthế ở tiểuãthế giới nàyìchứng tỏ tiểuļthế giới nàyîcó thứ hạnɨchế hắn, choủnên tương laiïhắn có thểắdiệt thế chắcĺchắn là đãựlấy được cơưduyên nào đó.ịLấy kinh nghiệmưtừ mấy lầnıđánh nhau vớiẽhắn, chúng taĩđoán cơ duyênồcủa hắn chính}là Ngọc Linh:Lung.”
“Ngọc LinhẵLung?”
Tống TíchịNiên ngây người,îGiản Hành Chiògật đầu: “Không(sai, hắn đangĮthu gom NgọcụLinh Lung, choỹnên mặc dùểchúng ta khôngỉtìm được hắn,}nhưng chúng taệcó thể maiáphục chỗ Ngọc³Linh Lung đợiỷhắn. Cùng lúcịđó, chúng taἷtiến hành baốchuyện cùng mộtịlúc: Thứ nhấtỹdiệt trừ maèchủng, giảm bớtἱnguồn gốc năngḻlượng của hắn;ἶThứ hai tìmìkiếm Ngọc LinhíLung, ôm câyĪđợi thỏ; Thứủba thành lậpìLiên minh Tiênἵgiới, chờ diệtɨthế, đánh một:trận.”
“Chúng taĩđã diệt trừịma chủng, tìmũđược Ngọc LinhĩLung…” Liễu NguyệtềHoa nhíu mày:ỉ“Nhưng vẫn phảiẵchuẩn bị đánhἰmột trận diệtịthế sao?”
“Thiênưmệnh khó trái.”ἶGiản Hành Chiïnhìn dụng cụÎquan sát saoľtrời: “Mọi chuyệnắđều cần chuẩnốbị.”
“Vậy…” LạcếBất Phàm suyúnghĩ: “ta ngheýnói hiện nayẫNgọc Linh Lungỉđã hiện thếởbốn mảnh, chỉ¹còn lại mảnhìcuối cùng. Mảnhỏcuối cùng… sẽ{hiện thế ởẻđâu?”
“Chuyện này…”ỳGiản Hành Chiưquay đầu nhìníthiếu niên trênầthượng tọa: “Phảiđhỏi Tôn giảứDiệu Ngôn, VôèTương Tông cácɪngười sở trườngfbói toán, khôngựtính được sao?”ḹ
“Trong tay cậuįcó hai mảnhạNgọc Linh Lung…”òThiếu niên mỉmḻcười: “Cậu giaoľNgọc Linh Lungĩcho bổn tọa]một lát, bổnệtọa có thểɨdựa vào NgọcơLinh Lung tínhờra vị trífcụ thể.”
“Tôn³giả Diệu Ngônàtính sai rồi.”ậTần Uyển Uyểnũnghe vậy, lậpỳtức lên tiếng:ẹ“Lúc đánh nhauòvới Tà Thầnἶở Hoa Thành,ïNgọc Linh Lungĩvà Long đanÍcủa chúng taỏđều bị cướpìđi rồi, hiện°tại muốn đưaầcũng đưa khôngỏđược.”
“Hửm?” Thiếuỉniên nhướng mày::“Bổn tọa tínhÍsai rồi sao?”ɪ
“Đúng vậy.”
ThúyìLục gật đầu:ỉ“Không thể đưaĩđược.”
Tình cảnhЇgiằng co, Ninh‹Bất Ngôn suyònghĩ, quay đầuửnhìn thiếu niên:ì“Tôn giả, lấyļsức mạnh củaÎngài, lẽ nàoẻkhông tính raìđược Ngọc LinhậLung hiện thếốtại đâu?”
“Tínhổra, nhưng cầnờthời gian.” Giọngĩthiếu niên lạnhínhạt: “Nếu khôngícó Ngọc Linh°Lung, vậy phiềnìchư vị chờ°đợi.”
“Thế thì¹làm phiền Tônịgiả, chúng taựsẽ đi chuẩnībị chuyện khác.”²Lạc Bất Phàmđnhìn về phíaíđám người: “Nhữngẫngười khác trướcỗtiên căn dặnễđệ tử cácỉTông bắt đầuĩđiều tra rõỡma chủng. Đồng}thời, Liên minhằTiên giới xâyầdựng lại, chuẩnịbị khai đấu,ɩhẳn nên cóĨmột vị Minhộchủ chỉ huy.ằVị Minh chủinày lựa chọn:thế nào, mọi{người có ýịkiến gì?”
“Lần này đối mặt Tà Thần không chỉ có ba Tông bốn Thành chúng ta…” Liễu Nguyệt Hoa suy nghĩ: “Chi bằng triệu tập bách tông so tài một phen, chọn lựa Minh chủ. Một là có thể chuẩn bị đánh một trận diệt thế, chọn ra nhân tài tinh anh có thể bồi dưỡng. Hai là lúc tuyển chọn có thể đồng thời kiểm tra ma chủng rất nhiều Tông môn, tiết kiệm thời gian. Ba là cũng cho các Tông môn khác chút cơ hội, tránh các Tông môn khác cảm thấy ba Tông bốn Thành chúng ta độc chiếm, khiến bọn họ đánh mất ý chí chiến đấu.”
Tạ Cô Đường cúi đầu, theo Lạc Bất Phàm rời đi.
“Lần này đối mặt Tà Thần không chỉ có ba Tông bốn Thành chúng ta…” Liễu Nguyệt Hoa suy nghĩ: “Chi bằng triệu tập bách tông so tài một phen, chọn lựa Minh chủ. Một là có thể chuẩn bị đánh một trận diệt thế, chọn ra nhân tài tinh anh có thể bồi dưỡng. Hai là lúc tuyển chọn có thể đồng thời kiểm tra ma chủng rất nhiều Tông môn, tiết kiệm thời gian. Ba là cũng cho các Tông môn khác chút cơ hội, tránh các Tông môn khác cảm thấy ba Tông bốn Thành chúng ta độc chiếm, khiến bọn họ đánh mất ý chí chiến đấu.”
“Ta không có ý kiến.”
Giản Hành Chi hơi lo lắng, Tần Uyển Uyển cũng không dám chắc, lẩm bẩm hỏi: “Huynh ấy có bị đánh không? Có bị bắt cấm túc không?”
Thúy Lục lười nhác lên tiếng. Lạc Bất Phàm gật đầu: “Phương pháp này rất tốt.”
Tần Uyển Uyển cắn bánh bao, ưu thương nói: “Tông môn lớn như vậy mà sao chút thịt cũng không có thế?”
Nói xong, thiếu niên chỉ một vị thanh niên vẻ mặt trắng bệch, mặc trường bào thêu vẽ nhật nguyệt: “Đây là Tông chủ đương nhiệm Vô Tương Tông, Nguyệt Hà. Sau này nếu có chuyện gì, các người trực tiếp tìm Nguyệt Hà là được.”
Lời còn chưa dứt, Tạ Cô Đường đã nằm úp xuống bàn, vùi mặt vào hai tay, không nói nữa.
“Ninh thị cũng không có ý kiến.”
Vừa đút vừa quan sát bọn họ.
“Nếu mọi người đều không có ý kiến…” Giọng Tống Tích Niên lạnh nhạt: “Vấn Tâm Tông cũng không có ý kiến.”
“Ấy, không phải…”
Nói xong, Thúy Lục cảm khái: “May mà ta là chim.”
Tạ Cô Đường không nói, lảo đảo ngồi xuống. Giản Hành Chi rót nước cho y, Tạ Cô Đường nhận lấy nước, uống ừng ực. Giản Hành Chi vỗ lưng y an ủi: “Lão Tạ, cậu đừng uống vội quá, có gì khó khăn thì nói với ta, ta chắc chắn nghĩ cách giúp cậu.”
Dù sao cũng không tới phiên Chưởng môn trẻ tuổi là y, ai làm Minh chủ chẳng được?
Nhóm người theo người hầu tới phòng khách, người hầu chia phòng cho mọi người, ai nấy về phòng rửa mặt nghỉ ngơi. Đợi đến giờ cơm chiều, mọi người cùng nhau đến nhà ăn, vẫn chưa thấy Tạ Cô Đường trở về. Giản Hành Chi gặm bánh bao, hơi lo lắng: “Sao lão Tạ còn chưa trở về, có khi nào bị Thiên Kiếm Tông giam giữ rồi không?”
Giản Hành Chi ngây người. Tần Uyển Uyển cũng sực nhớ, quay đầu nhìn y, cùng oán trách với Thúy Lục: “Đều tại người!”
Mọi người thảo luận xong xuôi, quay đầu nhìn về phía Tôn giả Diệu Ngôn ngồi bên trên.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Tần Uyển Uyển cầm một cái bánh bao hỏi dò: “Tạ đại ca, hay là ăn bánh bao nhé? Dưa muối ăn ngon lắm.”
Thiếu niên mỉm cười: “Bổn tọa cần thời gian để tính ra vị trí cụ thể của Ngọc Linh Lung. Chuyện Minh chủ, chư vị quyết định là được.”
“Nghe nói môn quy Thiên Kiếm Tông nghiêm ngặt…” Thúy Lục không dám khẳng định, nhưng ngẫm nghĩ lại, nàng quay sang nhìn Giản Hành Chi: “Đều tại cậu!”
Nói xong, thiếu niên chỉ một vị thanh niên vẻ mặt trắng bệch, mặc trường bào thêu vẽ nhật nguyệt: “Đây là Tông chủ đương nhiệm Vô Tương Tông, Nguyệt Hà. Sau này nếu có chuyện gì, các người trực tiếp tìm Nguyệt Hà là được.”
“Nếu mọi người đều không có ý kiến…” Giọng Tống Tích Niên lạnh nhạt: “Vấn Tâm Tông cũng không có ý kiến.”
“Vâng.”
Cả đám im re, Giản Hành Chi không dám mở miệng, yên lặng đút hạt dưa cho Nam Phong.
Mọi người kính cẩn đáp lời, thiếu niên đứng dậy duỗi lưng: “Haiz, bổn tọa mệt rồi, cứ vậy đi, chư vị tự nhiên.”
Mọi người kính cẩn đáp lời, thiếu niên đứng dậy duỗi lưng: “Haiz, bổn tọa mệt rồi, cứ vậy đi, chư vị tự nhiên.”
Thúy Lục lười nhác lên tiếng. Lạc Bất Phàm gật đầu: “Phương pháp này rất tốt.”
Nói xong, Tôn giả Diệu Ngôn dẫn người rời đi trước. Nguyệt Hà xoay người, bình tĩnh nhìn mọi người: “Chư vị theo người hầu về phòng khách nghỉ ngơi trước, hôm nay ta sẽ thông báo chuyện tranh cử Minh chủ Đại hội Liên minh Tiên giới cho bách tông, ngày mai sẽ thương nghị quy trình tuyển chọn cụ thể với chư vị.”
Nói xong, thị nữ lần lượt bước lên, dẫn mọi người rời đi.
“Vâng.”
Lạc Bất Phàm đi phía trước trừng Tạ Cô Đường: “Cô Đường, con đi theo ta.”
“Ninh thị cũng không có ý kiến.”
“Vâng.”
Giản Hành Chi ôm thú bông Nam Phong size đại đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển và Thúy Lục, cùng lo lắng nhìn Tạ Cô Đường theo Lạc Bất Phàm đi xa.
“Ta không có ý kiến.”
“Chủ nhân…” 666 nhìn Giản Hành Chi vẫn luôn im lặng, gấp gáp nói: “Nhiệm vụ của ngài còn chưa hoàn thành. Nói chuyện đi, mau bàn bạc với mọi người xem NỔI NHẤT thật sự là thế nào!”
Tạ Cô Đường cúi đầu, theo Lạc Bất Phàm rời đi.
Nói xong, Tôn giả Diệu Ngôn dẫn người rời đi trước. Nguyệt Hà xoay người, bình tĩnh nhìn mọi người: “Chư vị theo người hầu về phòng khách nghỉ ngơi trước, hôm nay ta sẽ thông báo chuyện tranh cử Minh chủ Đại hội Liên minh Tiên giới cho bách tông, ngày mai sẽ thương nghị quy trình tuyển chọn cụ thể với chư vị.”
Giản Hành Chi ôm thú bông Nam Phong size đại đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển và Thúy Lục, cùng lo lắng nhìn Tạ Cô Đường theo Lạc Bất Phàm đi xa.
“Các người nói xem tiệc cơ động chỗ Đào viên kia có gà nướng không?”
Giản Hành Chi trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng an ủi: “Chuyện đó… mặc dù ta biết chuyện ngày hôm nay đả kích rất lớn với cậu, nhưng cậu cũng đừng lầm đường lạc lối. Nếu ai nói với ngươi cậu phi thăng trong một đêm… vậy thì chắc chắn tên đó bốc phét.”
“Y không sao chứ?”
Mọi người thảo luận xong xuôi, quay đầu nhìn về phía Tôn giả Diệu Ngôn ngồi bên trên.
Giản Hành Chi hơi lo lắng, Tần Uyển Uyển cũng không dám chắc, lẩm bẩm hỏi: “Huynh ấy có bị đánh không? Có bị bắt cấm túc không?”
Giản Hành Chi nhìn nó tự trách, gõ đầu nó: “Nghĩ lung tung gì đấy? Ngươi đã làm hết chức trách rồi! Đi.” Giản Hành Chi cắp nách Nam Phong, lột một viên kẹo nhét vào miệng nó: “Đi về nghỉ.”
“Nghe nói môn quy Thiên Kiếm Tông nghiêm ngặt…” Thúy Lục không dám khẳng định, nhưng ngẫm nghĩ lại, nàng quay sang nhìn Giản Hành Chi: “Đều tại cậu!”
Tạ Cô Đường bình tĩnh lại, ngồi thẳng dậy, nhìn bánh bao dưa muối đầy bàn, thở dài đứng dậy: “Nghỉ ngơi thôi.”
Giản Hành Chi ngây người. Tần Uyển Uyển cũng sực nhớ, quay đầu nhìn y, cùng oán trách với Thúy Lục: “Đều tại người!”
Nói xong, thị nữ lần lượt bước lên, dẫn mọi người rời đi.
“Ấy, không phải…”
Giản Hành Chi chưa kịp giải thích đã thấy Tần Uyển Uyển và Thúy Lục bỏ đi trước.
Giản Hành Chi chưa kịp giải thích đã thấy Tần Uyển Uyển và Thúy Lục bỏ đi trước.
“À ừ…” Giản Hành Chi bị 666 thúc giục, gắng gượng mở miệng: “Các người cảm thấy NỔI NHẤT thật sự là thế nào?”
Giản Hành Chi đứng tại chỗ suy nghĩ, giơ Nam Phong lên, hỏi nó: “Ngươi cũng cảm thấy tại ta?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Mọi người quay đầu lại nhìn, phát hiện Tạ Cô Đường đã trở lại.
“Tiền bối.” Y nghiêm túc chăm chú nhìn Giản Hành Chi: “Có cách nào phi thăng trong một đêm không?”
“Cái này…” Nam Phong gượng cười: “Trên đời này không có chuyện gì có thể trách Giản đạo quân, đều tại ta! Nếu không phải tiếng kêu cuối cùng kia của ta, mọi người đã không mất mặt…”
Nam Phong vốn định an ủi Giản Hành Chi, nhưng bỗng nhiên càng an ủi lại càng buồn hơn.
Giản Hành Chi nhìn nó tự trách, gõ đầu nó: “Nghĩ lung tung gì đấy? Ngươi đã làm hết chức trách rồi! Đi.” Giản Hành Chi cắp nách Nam Phong, lột một viên kẹo nhét vào miệng nó: “Đi về nghỉ.”
“Muội đưa ít dưa muối cho ta.” Thúy Lục gọi Tần Uyển Uyển, nhắc nhở Giản Hành Chi: “Thiên Kiếm Tông là Tông môn của y, cho dù giữ lại cũng là chính đáng, sao có thể gọi là giam giữ? Mà này, tại sao bữa cơm toàn là dưa muối bánh bao, Vô Tương Tông chiêu đãi chúng ta thế này à?”
Nam Phong vốn định an ủi Giản Hành Chi, nhưng bỗng nhiên càng an ủi lại càng buồn hơn.
Nhóm người theo người hầu tới phòng khách, người hầu chia phòng cho mọi người, ai nấy về phòng rửa mặt nghỉ ngơi. Đợi đến giờ cơm chiều, mọi người cùng nhau đến nhà ăn, vẫn chưa thấy Tạ Cô Đường trở về. Giản Hành Chi gặm bánh bao, hơi lo lắng: “Sao lão Tạ còn chưa trở về, có khi nào bị Thiên Kiếm Tông giam giữ rồi không?”
“Muội đưa ít dưa muối cho ta.” Thúy Lục gọi Tần Uyển Uyển, nhắc nhở Giản Hành Chi: “Thiên Kiếm Tông là Tông môn của y, cho dù giữ lại cũng là chính đáng, sao có thể gọi là giam giữ? Mà này, tại sao bữa cơm toàn là dưa muối bánh bao, Vô Tương Tông chiêu đãi chúng ta thế này à?”
“Các người nói xem tiệc cơ động chỗ Đào viên kia có gà nướng không?”
Giản Hành Chi đứng tại chỗ suy nghĩ, giơ Nam Phong lên, hỏi nó: “Ngươi cũng cảm thấy tại ta?”
Nghe hỏi thế, cả đám đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. Một lát sau, tất cả mọi người đều biến mất tăm khỏi phòng.
Tần Uyển Uyển cắn bánh bao, ưu thương nói: “Tông môn lớn như vậy mà sao chút thịt cũng không có thế?”
“Vâng.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Mọi người quay đầu lại nhìn, phát hiện Tạ Cô Đường đã trở lại.
Nhìn y hơi ngẩn ngơ, Nam Phong vội vàng đứng lên đỡ y: “Tạ đạo quân, ngài không sao chứ?”
Tạ Cô Đường không nói, lảo đảo ngồi xuống. Giản Hành Chi rót nước cho y, Tạ Cô Đường nhận lấy nước, uống ừng ực. Giản Hành Chi vỗ lưng y an ủi: “Lão Tạ, cậu đừng uống vội quá, có gì khó khăn thì nói với ta, ta chắc chắn nghĩ cách giúp cậu.”
Nhìn y hơi ngẩn ngơ, Nam Phong vội vàng đứng lên đỡ y: “Tạ đạo quân, ngài không sao chứ?”
Tạ Cô Đường uống cạn nước, đặt cốc xuống, ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi.
Mặc kệ y nổi hay không nổi, bọn họ chẳng ai muốn đụng đến nhiệm vụ của Giản Hành Chi nữa.
“Tiền bối.” Y nghiêm túc chăm chú nhìn Giản Hành Chi: “Có cách nào phi thăng trong một đêm không?”
Giản Hành Chi trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng an ủi: “Chuyện đó… mặc dù ta biết chuyện ngày hôm nay đả kích rất lớn với cậu, nhưng cậu cũng đừng lầm đường lạc lối. Nếu ai nói với ngươi cậu phi thăng trong một đêm… vậy thì chắc chắn tên đó bốc phét.”
Lời còn chưa dứt, Tạ Cô Đường đã nằm úp xuống bàn, vùi mặt vào hai tay, không nói nữa.
“Y không sao chứ?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Tần Uyển Uyển cầm một cái bánh bao hỏi dò: “Tạ đại ca, hay là ăn bánh bao nhé? Dưa muối ăn ngon lắm.”
Tạ Cô Đường không lên tiếng. Thúy Lục thở dài: “Để y yên tĩnh chút đi, tình huống hôm nay, ai là người cũng chịu không nổi.”
Tạ Cô Đường uống cạn nước, đặt cốc xuống, ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi.
Nói xong, Thúy Lục cảm khái: “May mà ta là chim.”
Cả đám im re, Giản Hành Chi không dám mở miệng, yên lặng đút hạt dưa cho Nam Phong.
Dù sao cũng không tới phiên Chưởng môn trẻ tuổi là y, ai làm Minh chủ chẳng được?
Vừa đút vừa quan sát bọn họ.
Tạ Cô Đường bình tĩnh lại, ngồi thẳng dậy, nhìn bánh bao dưa muối đầy bàn, thở dài đứng dậy: “Nghỉ ngơi thôi.”
“Chủ nhân…” 666 nhìn Giản Hành Chi vẫn luôn im lặng, gấp gáp nói: “Nhiệm vụ của ngài còn chưa hoàn thành. Nói chuyện đi, mau bàn bạc với mọi người xem NỔI NHẤT thật sự là thế nào!”
“À ừ…” Giản Hành Chi bị 666 thúc giục, gắng gượng mở miệng: “Các người cảm thấy NỔI NHẤT thật sự là thế nào?”
Nghe hỏi thế, cả đám đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. Một lát sau, tất cả mọi người đều biến mất tăm khỏi phòng.
Mặc kệ y nổi hay không nổi, bọn họ chẳng ai muốn đụng đến nhiệm vụ của Giản Hành Chi nữa.
Tống Tích Niên là sư huynh lúc đầu đúng hông, lâu quá rồi không nhớ nổi luôn.
Để ý Giản Hành Chi thích đút kẹo cho Nam Phong lắm nhé.
Rồi anh tự dựa vào sức mình đi thôi ?
Hành Chi cứ bế Nam Phong hoài cứ như NP mới là sủng vật của ổng v ? còn hay cho ăn nữa chứ
Sau này Nam Phong có được lên thiên giới cùng mọi người k ta?
Anh Tạ Cô Đường ngày càng đáng yêu ấy