Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 101

Chương 101

Làm sao phi thăng trong một đêm?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

“Hệ thống cảnh cáo, hệ thống cảnh cáo, tuyến nhiệm vụ đã lệch hướng nghiêm trọng. Xin người thực thi nhiệm vụ nghiêm túc lý giải hàm ý của chữ NỔI NHẤT.”

Sau một tiếng “ting”, tin báo truyền đến không phải tin chúc mừng của hệ thống, ngược lại là tiếng 666 nghiêm túc cảnh cáo. Giản Hành Chi ngây người, ngẩng đầu nhìn màn hình, thanh tiến độ không hề nhúc nhích làm Giản Hành Chi tức đến muốn lật bàn.

Vạn người chú mục như thế không gọi là nổi nhất thì rốt cuộc cái gì mới nổi?!

“Tông chủ Thượng Thiện Tông?” Thiếu niên ngồi tại cao tọa bên trên mỉm cười: “Bổn tọa bế quan quá lâu, chưa từng nghe môn phái này, không biết Thượng Thiện Tông có mấy vị đạo quân Độ Kiếp, từng lập công lao hiển hách gì cho Tu chân giới?”

Li ca thiếu niên ltĩvào tai nhưngăhình như vnũnghe không hiu,úTn Uyn Uynđng trên vaiGin Hành Chivà T CôīĐưng, gi nguyênĩtư thế giơkiếm, đy đuđu là gingãnói:

CuĨta, cu ta,ıcu ta.

Nhìn TnUyn Uyn khôngũnói nên li,âthiếu niên còn[đnh nói tiếp,Lc Bt Phàmcht th dài,ìxu mt xoayjđu, xua tay:“Bưc xung trưcđi.”

Nói xong,Lc Bt Phàm[quay đu giithích vi thiếuÏniên: “Tôn gikhông cn nghihoc, đây làĐi đ tca bn Tôngvà bng huca y, khôngphi Thưng ThinıTông gì. Bnh nghch ngmết tin xôngľvào Vô TươngýTông, hi vngíTôn gi th[li.”

Nghe thyïLc Bt PhàmIgii thích, đámngưi Tn UynfUyn cp đuđi theo T³Cô Đưng đngémt hàng sauílưng Lc BtÍPhàm.

Thiếu niên nhìnàbn h, dimt v liLc Bt Phàm,Їôn hòa nói:“Bn ta luôncho rng ngưica Thiên KiếmɪTông cng nhcĬchính trc, khôngng còn cóĩngưi thú vnhư vy. ThanhHư T, ngươiĩlàm Chưng mônếmy năm nay,¸trái li ThiênKiếm Tông thayđi quá ln.”ĩ

Lc Bt Phàmĩgưng cưi, khôngtiếp li. Thiếuìniên quay đunhìn v phíaìngưi khác: “Nếuđu là vãnbi, bn tacũng không tínhtoán na. Bnĩta ng saytrong băng tuyếtchín trăm năm,sau khi tnh¹li nghe nóiba Tông bnThành cùng xâyÍdng Liên minhTiên gii chngđli Tà Thn.Hin ti Tà,Thn im hơi{lng tiếng mt)trăm năm, nhưngvài ngày trưc,ļVô Tương Tôngtính đưc thiênmnh.”

Dt li,thiếu niên nhcâtay, mt đtvang dy, mtdng c quansát sao triItri t dưiòđt lên. Dngïc kia phát¸sáng, sau đónhìn thy dingân hà rngăln xut hinİgia không trung.Mt tinh túîva chm vàoĮmt tinh túếkhác, ánh sángbùng n, nutmt c dijngân hà.

Đây làLiu Nguyt Hoasng s nhìncnh tưng này.âThiếu niên nhnhàng m ming:Đây là quđo sao màïVô Tương Tôngnhìn thy, ngôiļhung tinh nutmt ngân hàkia chính làɪTà Thn. Ánhsáng Tà Thn¹bùng n, chúngsinh không cònîtn ti. Đây…İThiếu niên nhìnõmi ngưi: “ChínhÎlà vn mnhdit thế catương lai, cho)nên bn tatriu tp chưív đến đâylà vì muníhi chư vmt câu. Hungtinh như thếti thưng, chưįv d đnhquay v sngĪnt nhng ngàycui cùng, hayùlà tp hpíLiên minh Tiênígii, cùng đánhTà Thn?”

Khôngícó ai mun°ch chết.” TngTích Niên ngheıthế, siết chtnm đm, nghiếnĩrăng: “Nhưng… nhưnghôm nay TàThn đâuúcũng không biết,ɩchúng ta làmsao đánh?”

Mingưi nhìn y,ókhông nói gìènhiu.

C thiên hđu biết chuynóThm Tri MinhĨVn Tâm Tôngđmang ma chngínhp ma, tànsát ph tôQuân th NhcóThành. Hin tiĩNhc Thành đãri lon, ngưitrong tc Quânïth vn cònđđang tranh giànhv trí Thànhăch, căn bnikhông rnh thamd Đi hiãLiên minh Tiên°gii. Còn VnTâm Tông do}Tng Tích Niênĩkế tha vtrí Tông ch,ngưi sáng sut]đu biết, điNhc Thành bìnhĩn, Vn Tâm¹Tông s làmc tiêu vnĭti ca NhcúThành.

Thm Tri Minhb ma chngİlàm hi, némli cc dinìri rm caơVn Tâm Tôngưcho Tng TícháNiên. Nếu nóiai mun giếtīTà Thn nhtĪti đây, thìôđó chính làv Chưng môntr tui munbáo thù cho)sư ph này.

Nhưngdù là yưthì cũng không}có bao nhiêulòng tin đi(vi vic ditįtr Tà Thn.

Khôngsai.” Ninh BtNgôn nghe thyli ca TngİTích Niên, hơiĨlo lng nói:“Tà Thn xutqu nhp thn,Íđến nay chưaai tng gp,Ĩcho dù chúngơta kết thànhđng minh nhưngîkhông tìm đưck đch thì²phi làm sao?”

“Ai nói chưaai tng gpéTà Thn?” Thúy[Lc nghe vy,Ïđng trên vaiTn Uyn Uynĩlên tiếng. Ttèc mi ngưicùng nhìn sang,ch thy ThúyÏLc xoay ngưibiến t thân}chim thành hìnhángưi nhy xung,ơbưc ti ghếìngi bên cnhÍNinh Bt Ngôn,giơ tay lênch Gin HànhChi và TnùUyn Uyn: “Haingưi này tngđánh nhau vi:Tà Thn, chibng các vhi bn hth xem?”

“Xinıhi các hılà?” Thúy Lcêlên tiếng, thiếuniên hơi nghihoc. Thúy Lcnâng chung tràĪlên, kính thiếuòniên: “Tôn giDiu Ngôn, tiýh Thúy LcQu Thành, hinnay là Thànhch Qu Thành.”

Trăm nghe khôngbng gp mt.”ÎThiếu niên nghevy gt đu,úli quay sangếnhìn Tn UyniUyn và GinìHành Chi: “Vybn h thì)sao?”

“Hai v:cao th caĮThưng Thin Tông,ıChưng môn TnăUyn Uyn.” TCô Đưng tiếpİli, ch vàoTn Uyn Uyn,Tn Uyn Uyngưng cưi đápl. T CôìĐưng li chvào Gin HànhChi: “Trưng lãoãGin Hành Chi.”

“Tông môn này…Thiếu niên tòmò: “Không phisư ph cunói không tnti sao?”

“Tôngãnày lánh điưkhông ra, ngưikhác không biết.”ĩV mt T¸Cô Đưng nghiêmÍtúc gii thích:“Hai v caoĩnhân vì đuiégiết Tà Thn,giúp đ chínhīnghĩa nên mixut sơn.”

“Bnĩh là aiĩkhông quan trng.”[Thúy Lc thythiếu niên truyhi, bc mình}nói: “Nghe bnîh nói chuynTà Thn đi.”Î

“Các ngưi đãgp Tà Thn?Hn trông thếnào? Làm saoĩtìm?”

Tng TíchĩNiên nghe vycũng biết chuyniquan trng nhtôhôm nay chínhlà Tà Thn,îquay đu nhìnv phía TnUyn Uyn.

Hin gi,ìTn Uyn Uyn:và Gin Hành(Chi đang mangĭdin mo Tiên gii, TngTích Niên vnũkhông nhn rahai ngưi. TnUyn Uyn bàhi cũng khônghong ht, thành³tht đáp: “MiЇln chúng taĬnhìn thy TàľThn, hn đuóbám vào cơếth ngưi khác,èhn là hnkhông có thcĮth, không th²truy tìm.”

Vychng phi nóiếcũng như khôngôsao?”

Tng TíchNiên siết chtnm đm đpɪlên bàn, phnèn nói. Gin}Hành Chi cưiônho: “Đu ócngươi như thếsao lên đưcìChưng môn vy?Tông môn cácngưi chc spđon vào tayngươi ri.”

“Ngươi…

“Mt linh thõchưa có thcth chng táhoc là linhílc hn khôngđ, hoc làsc mnh caõhn không hoànĩchnh. Hn khôngăth ngưng tthành thc th,écũng không tìmđưc thân thícó th thcįs dung hpЇvi linh thca mình.” GinĩHành Chi nhcnh mi ngưi:ô“Nói cách khác,Tà Thn hinnay tht srt yếu, đâycũng là nguyênnhân hn lénīlén lút lút.įMà loi quáiâvt ly ácĺnim ca loàingưi làm thchăn như hnsuy yếu nhưİthế tiuãthế gii nàyìchng t tiuļthế gii nàyîcó th hnɨchế hn, chonên tương laiïhn có thdit thế chcĺchn là đãly đưc cơưduyên nào đó.Ly kinh nghimưt my lnıđánh nhau vihn, chúng taĩđoán cơ duyênca hn chính}là Ngc Linh:Lung.”

“Ngc LinhLung?”

Tng TíchNiên ngây ngưi,îGin Hành Chiògt đu: “Không(sai, hn đangĮthu gom NgcLinh Lung, chonên mc dùchúng ta khôngtìm đưc hn,}nhưng chúng tacó th maiáphc ch Ngc³Linh Lung đihn. Cùng lúcđó, chúng tatiến hành bachuyn cùng mtlúc: Th nhtdit tr maèchng, gim btngun gc nănglưng ca hn;Th hai tìmìkiếm Ngc LinhíLung, ôm câyĪđi th; Thba thành lpìLiên minh Tiêngii, ch ditɨthế, đánh mt:trn.”

Chúng taĩđã dit trma chng, tìmũđưc Ngc LinhĩLung… Liu NguytHoa nhíu mày:Nhưng vn phichun b đánhmt trn ditthế sao?”

Thiênưmnh khó trái.”Gin Hành Chiïnhìn dng cÎquan sát saoľtri: “Mi chuynđu cn chunb.”

Vy… LcếBt Phàm suyúnghĩ: “ta ngheýnói hin nayNgc Linh Lungđã hin thếbn mnh, ch¹còn li mnhìcui cùng. Mnhcui cùng… s{hin thế đâu?”

Chuyn này…Gin Hành Chiưquay đu nhìníthiếu niên trênthưng ta: “Phiđhi Tôn giDiu Ngôn, VôèTương Tông cácɪngưi s trưngfbói toán, khôngtính đưc sao?”

Trong tay cuįcó hai mnhNgc Linh Lung…òThiếu niên mmcưi: “Cu giaoľNgc Linh Lungĩcho bn ta]mt lát, bnta có thɨda vào NgcơLinh Lung tínhra v trífc th.”

“Tôn³gi Diu Ngônàtính sai ri.”Tn Uyn Uynũnghe vy, lptc lên tiếng:Lúc đánh nhauòvi Tà Thn Hoa Thành,ïNgc Linh Lungĩvà Long đanÍca chúng tađu b cưpìđi ri, hin°ti mun đưacũng đưa khôngđưc.”

“Hm?” Thiếuniên nhưng mày::“Bn ta tínhÍsai ri sao?”ɪ

Đúng vy.”

ThúyìLc gt đu:Không th đưaĩđưc.”

Tình cnhЇging co, NinhBt Ngôn suyònghĩ, quay đunhìn thiếu niên:ì“Tôn gi, lyļsc mnh caÎngài, l nàokhông tính raìđưc Ngc LinhLung hin thếti đâu?”

“Tínhra, nhưng cnthi gian.” Gingĩthiếu niên lnhínht: “Nếu khôngícó Ngc Linh°Lung, vy phinìchư v ch°đi.”

Thế thì¹làm phin Tôngi, chúng tas đi chunīb chuyn khác.”²Lc Bt Phàmđnhìn v phíaíđám ngưi: “Nhngngưi khác trưctiên căn dnđ t cácTông bt đuĩđiu tra rõma chng. Đng}thi, Liên minhTiên gii xâydng li, chunb khai đu,ɩhn nên cóĨmt v Minhch ch huy.V Minh chinày la chn:thế nào, mi{ngưi có ýkiến gì?”

“Lần này đối mặt Tà Thần không chỉ có ba Tông bốn Thành chúng ta…” Liễu Nguyệt Hoa suy nghĩ: “Chi bằng triệu tập bách tông so tài một phen, chọn lựa Minh chủ. Một là có thể chuẩn bị đánh một trận diệt thế, chọn ra nhân tài tinh anh có thể bồi dưỡng. Hai là lúc tuyển chọn có thể đồng thời kiểm tra ma chủng rất nhiều Tông môn, tiết kiệm thời gian. Ba là cũng cho các Tông môn khác chút cơ hội, tránh các Tông môn khác cảm thấy ba Tông bốn Thành chúng ta độc chiếm, khiến bọn họ đánh mất ý chí chiến đấu.”

Tạ Cô Đường cúi đầu, theo Lạc Bất Phàm rời đi.

“Lần này đối mặt Tà Thần không chỉ có ba Tông bốn Thành chúng ta…” Liễu Nguyệt Hoa suy nghĩ: “Chi bằng triệu tập bách tông so tài một phen, chọn lựa Minh chủ. Một là có thể chuẩn bị đánh một trận diệt thế, chọn ra nhân tài tinh anh có thể bồi dưỡng. Hai là lúc tuyển chọn có thể đồng thời kiểm tra ma chủng rất nhiều Tông môn, tiết kiệm thời gian. Ba là cũng cho các Tông môn khác chút cơ hội, tránh các Tông môn khác cảm thấy ba Tông bốn Thành chúng ta độc chiếm, khiến bọn họ đánh mất ý chí chiến đấu.”

“Ta không có ý kiến.”

Giản Hành Chi hơi lo lắng, Tần Uyển Uyển cũng không dám chắc, lẩm bẩm hỏi: “Huynh ấy có bị đánh không? Có bị bắt cấm túc không?”

Thúy Lục lười nhác lên tiếng. Lạc Bất Phàm gật đầu: “Phương pháp này rất tốt.”

Tần Uyển Uyển cắn bánh bao, ưu thương nói: “Tông môn lớn như vậy mà sao chút thịt cũng không có thế?”

Nói xong, thiếu niên chỉ một vị thanh niên vẻ mặt trắng bệch, mặc trường bào thêu vẽ nhật nguyệt: “Đây là Tông chủ đương nhiệm Vô Tương Tông, Nguyệt Hà. Sau này nếu có chuyện gì, các người trực tiếp tìm Nguyệt Hà là được.”

Lời còn chưa dứt, Tạ Cô Đường đã nằm úp xuống bàn, vùi mặt vào hai tay, không nói nữa.

“Ninh thị cũng không có ý kiến.”

Vừa đút vừa quan sát bọn họ.

“Nếu mọi người đều không có ý kiến…” Giọng Tống Tích Niên lạnh nhạt: “Vấn Tâm Tông cũng không có ý kiến.”

“Ấy, không phải…”

Nói xong, Thúy Lục cảm khái: “May mà ta là chim.”

Tạ Cô Đường không nói, lảo đảo ngồi xuống. Giản Hành Chi rót nước cho y, Tạ Cô Đường nhận lấy nước, uống ừng ực. Giản Hành Chi vỗ lưng y an ủi: “Lão Tạ, cậu đừng uống vội quá, có gì khó khăn thì nói với ta, ta chắc chắn nghĩ cách giúp cậu.”

Dù sao cũng không tới phiên Chưởng môn trẻ tuổi là y, ai làm Minh chủ chẳng được?

Nhóm người theo người hầu tới phòng khách, người hầu chia phòng cho mọi người, ai nấy về phòng rửa mặt nghỉ ngơi. Đợi đến giờ cơm chiều, mọi người cùng nhau đến nhà ăn, vẫn chưa thấy Tạ Cô Đường trở về. Giản Hành Chi gặm bánh bao, hơi lo lắng: “Sao lão Tạ còn chưa trở về, có khi nào bị Thiên Kiếm Tông giam giữ rồi không?”

Giản Hành Chi ngây người. Tần Uyển Uyển cũng sực nhớ, quay đầu nhìn y, cùng oán trách với Thúy Lục: “Đều tại người!”

Mọi người thảo luận xong xuôi, quay đầu nhìn về phía Tôn giả Diệu Ngôn ngồi bên trên.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Tần Uyển Uyển cầm một cái bánh bao hỏi dò: “Tạ đại ca, hay là ăn bánh bao nhé? Dưa muối ăn ngon lắm.”

Thiếu niên mỉm cười: “Bổn tọa cần thời gian để tính ra vị trí cụ thể của Ngọc Linh Lung. Chuyện Minh chủ, chư vị quyết định là được.”

“Nghe nói môn quy Thiên Kiếm Tông nghiêm ngặt…” Thúy Lục không dám khẳng định, nhưng ngẫm nghĩ lại, nàng quay sang nhìn Giản Hành Chi: “Đều tại cậu!”

Nói xong, thiếu niên chỉ một vị thanh niên vẻ mặt trắng bệch, mặc trường bào thêu vẽ nhật nguyệt: “Đây là Tông chủ đương nhiệm Vô Tương Tông, Nguyệt Hà. Sau này nếu có chuyện gì, các người trực tiếp tìm Nguyệt Hà là được.”

“Nếu mọi người đều không có ý kiến…” Giọng Tống Tích Niên lạnh nhạt: “Vấn Tâm Tông cũng không có ý kiến.”

“Vâng.”

Cả đám im re, Giản Hành Chi không dám mở miệng, yên lặng đút hạt dưa cho Nam Phong.

Mọi người kính cẩn đáp lời, thiếu niên đứng dậy duỗi lưng: “Haiz, bổn tọa mệt rồi, cứ vậy đi, chư vị tự nhiên.”

Mọi người kính cẩn đáp lời, thiếu niên đứng dậy duỗi lưng: “Haiz, bổn tọa mệt rồi, cứ vậy đi, chư vị tự nhiên.”

Thúy Lục lười nhác lên tiếng. Lạc Bất Phàm gật đầu: “Phương pháp này rất tốt.”

Nói xong, Tôn giả Diệu Ngôn dẫn người rời đi trước. Nguyệt Hà xoay người, bình tĩnh nhìn mọi người: “Chư vị theo người hầu về phòng khách nghỉ ngơi trước, hôm nay ta sẽ thông báo chuyện tranh cử Minh chủ Đại hội Liên minh Tiên giới cho bách tông, ngày mai sẽ thương nghị quy trình tuyển chọn cụ thể với chư vị.”

Nói xong, thị nữ lần lượt bước lên, dẫn mọi người rời đi.

“Vâng.”

Lạc Bất Phàm đi phía trước trừng Tạ Cô Đường: “Cô Đường, con đi theo ta.”

“Ninh thị cũng không có ý kiến.”

“Vâng.”

Giản Hành Chi ôm thú bông Nam Phong size đại đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển và Thúy Lục, cùng lo lắng nhìn Tạ Cô Đường theo Lạc Bất Phàm đi xa.

“Ta không có ý kiến.”

“Chủ nhân…” 666 nhìn Giản Hành Chi vẫn luôn im lặng, gấp gáp nói: “Nhiệm vụ của ngài còn chưa hoàn thành. Nói chuyện đi, mau bàn bạc với mọi người xem NỔI NHẤT thật sự là thế nào!”

Tạ Cô Đường cúi đầu, theo Lạc Bất Phàm rời đi.

Nói xong, Tôn giả Diệu Ngôn dẫn người rời đi trước. Nguyệt Hà xoay người, bình tĩnh nhìn mọi người: “Chư vị theo người hầu về phòng khách nghỉ ngơi trước, hôm nay ta sẽ thông báo chuyện tranh cử Minh chủ Đại hội Liên minh Tiên giới cho bách tông, ngày mai sẽ thương nghị quy trình tuyển chọn cụ thể với chư vị.”

Giản Hành Chi ôm thú bông Nam Phong size đại đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển và Thúy Lục, cùng lo lắng nhìn Tạ Cô Đường theo Lạc Bất Phàm đi xa.

“Các người nói xem tiệc cơ động chỗ Đào viên kia có gà nướng không?”

Giản Hành Chi trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng an ủi: “Chuyện đó… mặc dù ta biết chuyện ngày hôm nay đả kích rất lớn với cậu, nhưng cậu cũng đừng lầm đường lạc lối. Nếu ai nói với ngươi cậu phi thăng trong một đêm… vậy thì chắc chắn tên đó bốc phét.”

“Y không sao chứ?”

Mọi người thảo luận xong xuôi, quay đầu nhìn về phía Tôn giả Diệu Ngôn ngồi bên trên.

Giản Hành Chi hơi lo lắng, Tần Uyển Uyển cũng không dám chắc, lẩm bẩm hỏi: “Huynh ấy có bị đánh không? Có bị bắt cấm túc không?”

Giản Hành Chi nhìn nó tự trách, gõ đầu nó: “Nghĩ lung tung gì đấy? Ngươi đã làm hết chức trách rồi! Đi.” Giản Hành Chi cắp nách Nam Phong, lột một viên kẹo nhét vào miệng nó: “Đi về nghỉ.”

“Nghe nói môn quy Thiên Kiếm Tông nghiêm ngặt…” Thúy Lục không dám khẳng định, nhưng ngẫm nghĩ lại, nàng quay sang nhìn Giản Hành Chi: “Đều tại cậu!”

Tạ Cô Đường bình tĩnh lại, ngồi thẳng dậy, nhìn bánh bao dưa muối đầy bàn, thở dài đứng dậy: “Nghỉ ngơi thôi.”

Giản Hành Chi ngây người. Tần Uyển Uyển cũng sực nhớ, quay đầu nhìn y, cùng oán trách với Thúy Lục: “Đều tại người!”

Nói xong, thị nữ lần lượt bước lên, dẫn mọi người rời đi.

“Ấy, không phải…”

Giản Hành Chi chưa kịp giải thích đã thấy Tần Uyển Uyển và Thúy Lục bỏ đi trước.

Giản Hành Chi chưa kịp giải thích đã thấy Tần Uyển Uyển và Thúy Lục bỏ đi trước.

“À ừ…” Giản Hành Chi bị 666 thúc giục, gắng gượng mở miệng: “Các người cảm thấy NỔI NHẤT thật sự là thế nào?”

Giản Hành Chi đứng tại chỗ suy nghĩ, giơ Nam Phong lên, hỏi nó: “Ngươi cũng cảm thấy tại ta?”

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Mọi người quay đầu lại nhìn, phát hiện Tạ Cô Đường đã trở lại.

“Tiền bối.” Y nghiêm túc chăm chú nhìn Giản Hành Chi: “Có cách nào phi thăng trong một đêm không?”

“Cái này…” Nam Phong gượng cười: “Trên đời này không có chuyện gì có thể trách Giản đạo quân, đều tại ta! Nếu không phải tiếng kêu cuối cùng kia của ta, mọi người đã không mất mặt…”

Nam Phong vốn định an ủi Giản Hành Chi, nhưng bỗng nhiên càng an ủi lại càng buồn hơn.

Giản Hành Chi nhìn nó tự trách, gõ đầu nó: “Nghĩ lung tung gì đấy? Ngươi đã làm hết chức trách rồi! Đi.” Giản Hành Chi cắp nách Nam Phong, lột một viên kẹo nhét vào miệng nó: “Đi về nghỉ.”

“Muội đưa ít dưa muối cho ta.” Thúy Lục gọi Tần Uyển Uyển, nhắc nhở Giản Hành Chi: “Thiên Kiếm Tông là Tông môn của y, cho dù giữ lại cũng là chính đáng, sao có thể gọi là giam giữ? Mà này, tại sao bữa cơm toàn là dưa muối bánh bao, Vô Tương Tông chiêu đãi chúng ta thế này à?”

Nam Phong vốn định an ủi Giản Hành Chi, nhưng bỗng nhiên càng an ủi lại càng buồn hơn.

Nhóm người theo người hầu tới phòng khách, người hầu chia phòng cho mọi người, ai nấy về phòng rửa mặt nghỉ ngơi. Đợi đến giờ cơm chiều, mọi người cùng nhau đến nhà ăn, vẫn chưa thấy Tạ Cô Đường trở về. Giản Hành Chi gặm bánh bao, hơi lo lắng: “Sao lão Tạ còn chưa trở về, có khi nào bị Thiên Kiếm Tông giam giữ rồi không?”

“Muội đưa ít dưa muối cho ta.” Thúy Lục gọi Tần Uyển Uyển, nhắc nhở Giản Hành Chi: “Thiên Kiếm Tông là Tông môn của y, cho dù giữ lại cũng là chính đáng, sao có thể gọi là giam giữ? Mà này, tại sao bữa cơm toàn là dưa muối bánh bao, Vô Tương Tông chiêu đãi chúng ta thế này à?”

“Các người nói xem tiệc cơ động chỗ Đào viên kia có gà nướng không?”

Giản Hành Chi đứng tại chỗ suy nghĩ, giơ Nam Phong lên, hỏi nó: “Ngươi cũng cảm thấy tại ta?”

Nghe hỏi thế, cả đám đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. Một lát sau, tất cả mọi người đều biến mất tăm khỏi phòng.

Tần Uyển Uyển cắn bánh bao, ưu thương nói: “Tông môn lớn như vậy mà sao chút thịt cũng không có thế?”

“Vâng.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Mọi người quay đầu lại nhìn, phát hiện Tạ Cô Đường đã trở lại.

Nhìn y hơi ngẩn ngơ, Nam Phong vội vàng đứng lên đỡ y: “Tạ đạo quân, ngài không sao chứ?”

Tạ Cô Đường không nói, lảo đảo ngồi xuống. Giản Hành Chi rót nước cho y, Tạ Cô Đường nhận lấy nước, uống ừng ực. Giản Hành Chi vỗ lưng y an ủi: “Lão Tạ, cậu đừng uống vội quá, có gì khó khăn thì nói với ta, ta chắc chắn nghĩ cách giúp cậu.”

Nhìn y hơi ngẩn ngơ, Nam Phong vội vàng đứng lên đỡ y: “Tạ đạo quân, ngài không sao chứ?”

Tạ Cô Đường uống cạn nước, đặt cốc xuống, ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi.

Mặc kệ y nổi hay không nổi, bọn họ chẳng ai muốn đụng đến nhiệm vụ của Giản Hành Chi nữa.

“Tiền bối.” Y nghiêm túc chăm chú nhìn Giản Hành Chi: “Có cách nào phi thăng trong một đêm không?”

Giản Hành Chi trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng an ủi: “Chuyện đó… mặc dù ta biết chuyện ngày hôm nay đả kích rất lớn với cậu, nhưng cậu cũng đừng lầm đường lạc lối. Nếu ai nói với ngươi cậu phi thăng trong một đêm… vậy thì chắc chắn tên đó bốc phét.”

Lời còn chưa dứt, Tạ Cô Đường đã nằm úp xuống bàn, vùi mặt vào hai tay, không nói nữa.

“Y không sao chứ?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Tần Uyển Uyển cầm một cái bánh bao hỏi dò: “Tạ đại ca, hay là ăn bánh bao nhé? Dưa muối ăn ngon lắm.”

Tạ Cô Đường không lên tiếng. Thúy Lục thở dài: “Để y yên tĩnh chút đi, tình huống hôm nay, ai là người cũng chịu không nổi.”

Tạ Cô Đường uống cạn nước, đặt cốc xuống, ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi.

Nói xong, Thúy Lục cảm khái: “May mà ta là chim.”

Cả đám im re, Giản Hành Chi không dám mở miệng, yên lặng đút hạt dưa cho Nam Phong.

Dù sao cũng không tới phiên Chưởng môn trẻ tuổi là y, ai làm Minh chủ chẳng được?

Vừa đút vừa quan sát bọn họ.

Tạ Cô Đường bình tĩnh lại, ngồi thẳng dậy, nhìn bánh bao dưa muối đầy bàn, thở dài đứng dậy: “Nghỉ ngơi thôi.”

“Chủ nhân…” 666 nhìn Giản Hành Chi vẫn luôn im lặng, gấp gáp nói: “Nhiệm vụ của ngài còn chưa hoàn thành. Nói chuyện đi, mau bàn bạc với mọi người xem NỔI NHẤT thật sự là thế nào!”

“À ừ…” Giản Hành Chi bị 666 thúc giục, gắng gượng mở miệng: “Các người cảm thấy NỔI NHẤT thật sự là thế nào?”

Nghe hỏi thế, cả đám đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. Một lát sau, tất cả mọi người đều biến mất tăm khỏi phòng.

Mặc kệ y nổi hay không nổi, bọn họ chẳng ai muốn đụng đến nhiệm vụ của Giản Hành Chi nữa.

 

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tống Tích Niên là sư huynh lúc đầu đúng hông, lâu quá rồi không nhớ nổi luôn.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Để ý Giản Hành Chi thích đút kẹo cho Nam Phong lắm nhé.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Rồi anh tự dựa vào sức mình đi thôi ?

wanan
wanan
1 Năm Cách đây

Hành Chi cứ bế Nam Phong hoài cứ như NP mới là sủng vật của ổng v ? còn hay cho ăn nữa chứ

Chấy
Chấy
1 Năm Cách đây

Sau này Nam Phong có được lên thiên giới cùng mọi người k ta?

Phieu
Phieu
1 Năm Cách đây

Anh Tạ Cô Đường ngày càng đáng yêu ấy

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!