Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 103 (1)

Chương 103 (1)

Tiện tay hái hoa, nàng thích không?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tần Uyển Uyển ngủ một giấc thật ngon. Trời vừa sáng, nàng đã nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi ở đầu giường, vui vẻ nhìn nàng: “Uyển Uyển, nàng dậy rồi?”

“Người…”

Tần Uyển Uyển hết hồn nhìn y: “Người dậy sớm vậy?”

“Ta đã luyện kiếm, tẩy rửa xong rồi.” Giản Hành Chi thành thạo kéo nàng dậy, giúp nàng lau mặt, lôi nàng đến bên chậu nước, đưa bàn chải lông đã quẹt bột muối và cốc nước cho nàng, vui vẻ nói: “Ta vừa nói với Thúy Lục rồi, hôm nay cô ta dẫn chúng ta đi gặp Tôn giả Diệu Ngôn kia. Tìm được cơ hội…” Giản Hành Chi lấy một phù chú trong tay áo ra: “Chúng ta liền kiểm tra xem hắn có phải ma chủng hay không, chỉ cần phải, chúng ta có lý do ra tay rồi.”

“Nếu không thì sao?”

Tn Uyn Uyn cm ly}cc nưc vàơbàn chi, sngás nhìn y.ľGin Hành ChiĬsuy nghĩ, nhíumày: “Vy chđành trc tiếpíra tay thôi.”ì

Vy chng phifngưi ra tayÎluôn càng ttìà?” Tn UynýUyn ng đếnm m: “Cònĩvòng vo nhưithế?”

Nhưng khôngìđi Gin HànhĩChi lên tiếng,³Tn Uyn Uyntnh táo hơn,ơnàng cht nghĩ:y, vn khôngãnên gây phinphc cho ThúyLc t t,(xut binh phicó lý doɨchính đáng.”

Nóiáxong, Tn UynUyn bt đuàđánh răng, Gin°Hành Chi đngmt bên gtfđu: “Đúng, côđta cũng nóinhư thế. UynUyn, nàng thtthông minh!”

TnưUyn Uyn ngheïy khen ngiìbng hơi shãi trong lòng,ôlén lút nhìnĮy. Nàng đánhãrăng sch s,âphun nưc, GinòHành Chi lptc đưa khănti, tiếp tcbàn bc viõnàng: “Chúng taĩtiêu dit hn,ăcu ph munàng. Nàng cóơth làm Minhɨch Liên minh¸Tiên gii ri.”

Chuyn Liên minhTiên gii trngĨđi… Tn UynUyn và yđến bên gương]đng ngi xung,nghe y nóiámt cách quaĩloa như thế.Nàng cm lưc,vn hành tâmÏpháp Xuân Sinh,ýnơi lưc chi]qua, tóc bíđt cháy đuimc dài li.

Nàngèva chi va:th dài: “Chúngếta không nênâgây ri na,nghiêm chnh cuíph mu ta,ôly Ngc LinhLung v, phiùthăng là đưcri.”

“Nàng làmľMinh ch GinHành Chi quansát nàng chiĩtóc mt látâcm thy chnrn, gi vîthun tay cmâly lưc trêntay nàng, ngưngt linh lc đu ngóntay, chi quasi tóc mưtèmà ca nàng,ging nói dudàng hơn nhiu:éĐó là nmt bn h,có gì khôngùđưc?”

Tóc TnfUyn Uyn rtũđp, cm trêntay va mưtâva mát.

Y schi đau nàng,cn thn khngchế sc lc,Ĭnghiêm túc quanìsát si tóc,ìxem th nơiĺnào còn ri,nơi nào bíđt.

Tn Uyn Uynínhìn hai ngưiìtrong gương. Nghe¸y nói, nàngăkhông khi bunĭcưi: “Đến lúcưnào thì ngưimi hết kiêu)ngo như thế?iGì mà taɩn mt ngưita? Minh chLiên minh Tiênýgii phi làtinh anh miđưc, ta đc¹nưc béo cò,èda vào s{giúp đ caÍngưi mà bưclên thì cótư cách gì?”ī

“Nàng nói nhưvy, ta khôngđng ý.” GinHành Chi chiıtóc xong hài¸lòng, cm trâmôcài bên cnh:Trên đưng tuâhành, ai màĮchng gp chútêcơ duyên? Taếcũng vy, TôCô Đưng cũngvy, hoc làThúy Lc, MaiTuế Hàn cũng:đu da vàoănăm phn thiênɨmnh, năm phnc gng. Taĩchính là cơduyên ca nàng,ɨnàng thua kémgì bn h?”ó

Nói xong, GiníHành Chi giơũtrâm cài lên,cài vào tócTn Uyn Uyn.Y cm thykhông đúng lm,íli đi sangjcài ch khác.

TníUyn Uyn nhìníy mày mòátóc mình cįna ngày, nhnkhông đưc nói:“Hay là đta t làm.”

Không đưc.” GinĬHành Chi cauįmày t chi:“Ta phi hccái này.”

Dtưli, Gin HànhChi gi 666,íđi mt quynò“Bí tch búitóc. Đichiếu qun tócìhi lâu, rtcuc y cũngíbúi đưc mtkiu tóc đơngin cho TnùUyn Uyn.

Lúc này,ìTn Uyn Uynđã sp ng¸gc ti nơi.ìĐến khi nàngĩcm giác GinıHành Chi nângýmt mình lên,c gng vìlông mày cho:mình, Tn UynUyn mi choàngtnh, vi vãđng dy: “Khôngjv na, khôngv na, chúngĬta còn phi[đi tìm Tônɨgi Diu Ngôn.”

Nghe nói thế,Gin Hành ChiĪtiếc nui bbút v màyÎxung, theo TnĩUyn Uyn đi]v phía nhàêăn ca sânïvin cho khách.

Điįđến nhà ăn,Thúy Lc, TCô Đưng, NamâPhong cùng nhìnsang. Thy đuĭTn Uyn Uyn,]Thúy Lc nhănmày: “Sao hômInay đu muito thế?”

“CôGin Hành Chiđang đnh lêntiếng, Tn UynUyn đã ngăny li, nhìnThúy Lc: “Đuto thông minh.ìKhông quan trng,chúng ta mauíchóng ăn cơm,đi tìm Tôngi Diu Ngôn.”ı

Đưc ri.” ThúyĪLc gt đu:ă“Ta bo ngưiíđi thông báori, chúng ta:cùng đến đó,(có điu tanói trưc… ThúyLc cnh cáoɩnhìn Gin HànhīChi: “Mui trôngɨk Gin HànhChi, không tìmĬđưc lý do,âít nht khôngİth ra tayĨlúc có mtta.”

Dù saoùThúy Lc cũngélà ngưi điãdin Qu Thành,Tn Uyn Uynhiu rõ chuynįnày, nàng gtđđu nói: “Tiyên tâm.”

Nhómngưi ăn bánhĬbao xong thìɨđi tìm Tôngúch Vô TươngTông là Nguyt²Hà. Thúy Lcvà Nguyt Hàètrò chuyn mtìphen, sau đó(vào thng đ]tài: “Chc hnngưi hu đãnói mc đíchăta đến đâytrưc ri, taìcó vài tintc v NgcâLinh Lung, cnIbc bc viTôn gi, phinĪngài chuyn liíđ chúng taếgp mt Tônìgi Diu Ngôn.”í

Nguyt Hà ngheínói thế, ngưcmt lên. Scìmt hn táiãnht, hành đng¹chm chp, đngɩtác ngưc mtĩtrông hơi snĩgai c.

“Tôn gibế quan… NguytìHà h hngïđáp: “Không gpÎngưi khác.”

Nhưng…ìThúy Lc nhíuímày: “Chuyn nàycó liên quan²đến Ngc LinhLung.”

Không gp.”ï

Nguyt Hà t}chi dt khoát,n cưi ThúyìLc cng đtrên mt, nhiunăm qua chưacó ngưi nàođt chi nàngta thng thngnhư vy, nhtơlà trưc mtĮnhiu ngưi thếnày.

Nhưng đã nóiɩđến đây, bnh cũng chngcòn ch nàođ nói.

Thúy Lccưi khy mtjtiếng, đng dyÎnói: “Tôn giDiu Ngôn thtcao giá, vyļti h khôngquy ry thêm,¹cáo t.”

Nóiíxong, Thúy Lcɪdn mi ngưira ngoài. Điti ca, TɩCô Đưng dngbưc: “Tông ch.”

Nguyt Hà ngng°đu, nhìn TCô Đưng cau¸mày: “Quý Tôngch có bánhbao dưa muisao?”

Nguyt Hàkhng li. Mtlát sau, hnЇbình tĩnh đáp:îVy ta tăngthêm cho cuìtrng gà.”

TâCô Đưng chpĬtay, theo ThúyLc ri đi.

ThúyếLc tc sôiìmáu, bưc đicc nhanh. Lúc(ngang qua đìnhÍvin, nhìn thyvài gã saivt đang ănĺcơm tán gu,ītrên bàn đulà tht, Thúy°Lc lp tcxoay ngưi, hungd quát: “Bnih c ý!”đ

Mi ngưi khôngínói, Nam Phongįhoang mang: “Cý cái gì?”}

“Ngươi xem.” ThúyLc ch vphía chiếc bàn,ũtc gin nói:“Ngay c h)nhân ca bnh còn ăntht, ba nàocũng cho chúngta ăn bánhòbao. Đây khôngèphi là báothù tr đũa,ík th ngưcéđãi thì làgì?”

“Cô nóiđúng.”

T CôĐưng lnh gingênói: “Ta đãsm nhn rachuyn này ri.”ù

Không ng bnh c ýcho chúng taЇăn bánh bao.”Nam Phong cũngtc gin theo:Quá đáng!”

Nhưvy có ththy… Gin HànhįChi nghiêm túc:phân tích: “Tôngi Diu NgônЇkia chc chnlà Mai TuếHàn, c ýtr thù chúngta!”

Không sai.”Thúy Lc gtđu: “Loi ngưinày chết còn²chưa hết ti!”ĩ

“Đúng.” Tạ Cô Đường cũng tán thành: “Người này chắc chắn là Tà Thần, chúng ta giết hắn là thay trời hành đạo.”

“Đúng.” Tạ Cô Đường cũng tán thành: “Người này chắc chắn là Tà Thần, chúng ta giết hắn là thay trời hành đạo.”

“À này…”

666 cảm khái, cũng không khuyên y nữa.

Nhận thấy hành vi của y, 666 lập tức cảnh giác hỏi: “Chủ nhân, ngài đang làm gì vậy?”

Nhìn nhóm người lòng đầy căm phẫn, Tần Uyển Uyển không nhịn được lên tiếng: “Mọi người suy đoán thẳng từ bánh bao đến Tà Thần, có phải qua loa quá rồi không?”

“À này…”

“Cho nên…” 666 bừng tỉnh: “Tôn giả Diệu Ngôn là Mai Tuế Hàn, chắc cú luôn!”

“Nếu không thì sao?” Thúy Lục xoay đầu: “Còn lý do gì cho chúng ta ăn bánh bao?!”

“Nói nhảm.” Giản Hành Chi đứng dậy, ẩn thân chạy về phía cung điện cách đó không xa, linh hoạt trèo qua tường rào: “Nếu Tôn giả Diệu Ngôn chính là Mai Tuế Hàn, Mai Tuế Hàn ký thác lên hồn phách Lận Ngôn Chi, vậy chỉ cần hơi động tay động chân, trận pháp hắn thiết lập sẽ không phân biệt được ta và hắn.”

Giản Hành Chi đợi đến buổi tối, ánh trăng chiếu lên mặt, mọi âm thanh xung quanh đều yên tĩnh. Y biến trở về khuôn mặt của Giản Chi Diễn, sử dụng pháp quyết ẩn thân, nhảy thẳng lên cao, đến vị trí đã tính toán, giơ tay cắn rách ngón tay, ngưng nhập thần thức vào máu, vẩy thẳng lên kết giới.

Đợi quyết định xong những chuyện này, Tần Uyển Uyển hết chuyện, bèn trở về phòng mình, tĩnh tọa tu luyện.

Tần Uyển Uyển không nói. Nàng nhìn một đám cao thủ ở đây bởi vì vấn đề thức ăn mà quyết định cùng nhau tru diệt Tà Thần, không khỏi bắt đầu hoài nghi thế giới quan.

Mà lúc này, Giản Hành Chi đang đảo vài vòng tại Vô Tương Tông, xác định nơi ở của Tôn giả Diệu Ngôn.

“Ngài…” 666 hoảng hốt đến lắp bắp: “Ngài cứ thế đi giết người vậy à?”

“Thôi.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Chúng ta trở về trước. Hiện giờ không gặp được Mai Tuế Hàn, chúng ta phải bàn tính phương án kế tiếp.”

Thúy Lục nhắc nhở nàng. Nói xong, nàng ta đau lòng sờ tóc: “Tối qua, lông ta rụng nhiều lắm.”

Gió thổi tới, lá trúc xung quanh xào xạc vang dội. Giản Hành Chi ngưng mắt nhìn đại điện đen kịt, cầm kiếm không lên tiếng.

“Các người bàn tính đi.”

“Các người bàn tính đi.”

Giản Hành Chi ôm kiếm đi lướt qua họ: “Ta đi dạo xung quanh.”

666 bị lối tư duy này làm chấn kinh, một lát sau mới nói: “Ngài… ngài không nói với bọn họ một tiếng ư?”

“Nói rồi sao?” Giản Hành Chi nhắm mắt tính toán điểm yếu nhất của pháp trận, hơi bực mình đáp: “Nếu nói sẽ dính líu tới bọn Thúy Lục và Tạ Cô Đường, bọn họ không biết ta giết người là tốt nhất. Uyển Uyển nhát gan, nghĩ Đông nghĩ Tây, để nàng nghĩ thêm thì người cũng giết xong rồi.”

Nói xong, Giản Hành Chi rẽ ngoặt qua hành lang, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

“Dĩ nhiên.” Giản Hành Chi cầm kiếm đi tới sân viện, dừng bước, quan sát xung quanh, lạnh nhạt nói: “Nếu Tôn giả Diệu Ngôn không phải Mai Tuế Hàn, ta giết hắn chẳng phải gây nghiệt à? Dù gì cũng phải xác nhận chứ.”

Tần Uyển Uyển và mọi người nhìn nhau, hơi lo lắng hỏi: “Y… y sẽ không sao chứ?”

Tôn giả Diệu Ngôn với tư cách là nhân vật cấp bậc lão tổ mạnh nhất Vô Tương Tông, ở trên một hòn đảo trôi lơ lửng trên đỉnh núi Vô Tương Tông. Giản Hành Chi nhắm mắt sử dụng thần thức nhìn lén pháp trận của đảo kia, sau đó lập tức thu hồi thần thức trước khi đối phương nhận ra.

“Muội nên lo người khác có sao thì hơn.”

“Ngài nhận thân thích nhanh thật đấy…”

Thúy Lục nhắc nhở nàng. Nói xong, nàng ta đau lòng sờ tóc: “Tối qua, lông ta rụng nhiều lắm.”

“Nếu không thì sao?” Thúy Lục xoay đầu: “Còn lý do gì cho chúng ta ăn bánh bao?!”

Tối qua cụ thể xảy ra chuyện gì, Tần Uyển Uyển không dám hỏi nữa, chỉ đành cùng quay về với mọi người. Sau khi bàn bạc xong xuôi, bọn họ quyết định hỏi thăm tin tức, nắm rõ thói quen và tình hình cụ thể của Tôn giả Diệu Ngôn rồi xử lý sau.

“Với lại…” Giản Hành Chi gối tay sau gáy, không nhịn được mỉm cười: “Ta và nàng ở bên nhau, ta còn chưa tặng nàng lễ vật gì đàng hoàng. Ta tìm ra hai vị Thái Sơn đại nhân, coi như chúc mừng tân hôn chúng ta rồi.”

Đợi quyết định xong những chuyện này, Tần Uyển Uyển hết chuyện, bèn trở về phòng mình, tĩnh tọa tu luyện.

Tần Uyển Uyển không nói. Nàng nhìn một đám cao thủ ở đây bởi vì vấn đề thức ăn mà quyết định cùng nhau tru diệt Tà Thần, không khỏi bắt đầu hoài nghi thế giới quan.

“Làm gì?”

Mà lúc này, Giản Hành Chi đang đảo vài vòng tại Vô Tương Tông, xác định nơi ở của Tôn giả Diệu Ngôn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, 666 không khỏi lấy làm lạ: “Ủa? Sao kết giới này không ngăn ngài lại?”

Giản Hành Chi lấy làm lạ: “Bây giờ không gặp được người, muốn giết hắn, cứ trực tiếp tới tìm chứ sao?”

Tôn giả Diệu Ngôn với tư cách là nhân vật cấp bậc lão tổ mạnh nhất Vô Tương Tông, ở trên một hòn đảo trôi lơ lửng trên đỉnh núi Vô Tương Tông. Giản Hành Chi nhắm mắt sử dụng thần thức nhìn lén pháp trận của đảo kia, sau đó lập tức thu hồi thần thức trước khi đối phương nhận ra.

Nhận thấy hành vi của y, 666 lập tức cảnh giác hỏi: “Chủ nhân, ngài đang làm gì vậy?”

“Làm gì?”

Giản Hành Chi xem lướt qua họa tiết pháp trận mà y vừa nhìn thấy trong đầu, tính toán nơi yếu nhất, nằm trên cây đào, lười nhác nói: “Chuẩn bị giết người.”

Một lát sau, giọng một thiếu niên truyền từ đại điện ra: “Không biết khách quý viếng thăm, không kịp tiếp đón từ xa.”

“Ngài…” 666 hoảng hốt đến lắp bắp: “Ngài cứ thế đi giết người vậy à?”

Giản Hành Chi ôm kiếm đi lướt qua họ: “Ta đi dạo xung quanh.”

“Nếu không thì sao? Còn phải tắm gội dâng hương à?”

“Thôi.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Chúng ta trở về trước. Hiện giờ không gặp được Mai Tuế Hàn, chúng ta phải bàn tính phương án kế tiếp.”

Giản Hành Chi lấy làm lạ: “Bây giờ không gặp được người, muốn giết hắn, cứ trực tiếp tới tìm chứ sao?”

Kết giới chạm vào máu của y giống như sóng nước dập dềnh, Giản Hành Chi nhún người nhảy vào chỗ kết giới lăn tăn, âm thầm lăn lên bãi cỏ bên trong kết giới.

666 bị lối tư duy này làm chấn kinh, một lát sau mới nói: “Ngài… ngài không nói với bọn họ một tiếng ư?”

“Nói rồi sao?” Giản Hành Chi nhắm mắt tính toán điểm yếu nhất của pháp trận, hơi bực mình đáp: “Nếu nói sẽ dính líu tới bọn Thúy Lục và Tạ Cô Đường, bọn họ không biết ta giết người là tốt nhất. Uyển Uyển nhát gan, nghĩ Đông nghĩ Tây, để nàng nghĩ thêm thì người cũng giết xong rồi.”

Giản Hành Chi xem lướt qua họa tiết pháp trận mà y vừa nhìn thấy trong đầu, tính toán nơi yếu nhất, nằm trên cây đào, lười nhác nói: “Chuẩn bị giết người.”

“Với lại…” Giản Hành Chi gối tay sau gáy, không nhịn được mỉm cười: “Ta và nàng ở bên nhau, ta còn chưa tặng nàng lễ vật gì đàng hoàng. Ta tìm ra hai vị Thái Sơn đại nhân, coi như chúc mừng tân hôn chúng ta rồi.”

“Ngài nhận thân thích nhanh thật đấy…”

666 cảm khái, cũng không khuyên y nữa.

“Muội nên lo người khác có sao thì hơn.”

Giản Hành Chi đợi đến buổi tối, ánh trăng chiếu lên mặt, mọi âm thanh xung quanh đều yên tĩnh. Y biến trở về khuôn mặt của Giản Chi Diễn, sử dụng pháp quyết ẩn thân, nhảy thẳng lên cao, đến vị trí đã tính toán, giơ tay cắn rách ngón tay, ngưng nhập thần thức vào máu, vẩy thẳng lên kết giới.

Kết giới chạm vào máu của y giống như sóng nước dập dềnh, Giản Hành Chi nhún người nhảy vào chỗ kết giới lăn tăn, âm thầm lăn lên bãi cỏ bên trong kết giới.

Nhìn thấy cảnh tượng này, 666 không khỏi lấy làm lạ: “Ủa? Sao kết giới này không ngăn ngài lại?”

Nói xong, Giản Hành Chi rẽ ngoặt qua hành lang, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

“Nói nhảm.” Giản Hành Chi đứng dậy, ẩn thân chạy về phía cung điện cách đó không xa, linh hoạt trèo qua tường rào: “Nếu Tôn giả Diệu Ngôn chính là Mai Tuế Hàn, Mai Tuế Hàn ký thác lên hồn phách Lận Ngôn Chi, vậy chỉ cần hơi động tay động chân, trận pháp hắn thiết lập sẽ không phân biệt được ta và hắn.”

“Cho nên…” 666 bừng tỉnh: “Tôn giả Diệu Ngôn là Mai Tuế Hàn, chắc cú luôn!”

Tối qua cụ thể xảy ra chuyện gì, Tần Uyển Uyển không dám hỏi nữa, chỉ đành cùng quay về với mọi người. Sau khi bàn bạc xong xuôi, bọn họ quyết định hỏi thăm tin tức, nắm rõ thói quen và tình hình cụ thể của Tôn giả Diệu Ngôn rồi xử lý sau.

“Dĩ nhiên.” Giản Hành Chi cầm kiếm đi tới sân viện, dừng bước, quan sát xung quanh, lạnh nhạt nói: “Nếu Tôn giả Diệu Ngôn không phải Mai Tuế Hàn, ta giết hắn chẳng phải gây nghiệt à? Dù gì cũng phải xác nhận chứ.”

“Ngài đột nhiên thông minh như vậy, ta sợ lắm.”

Tần Uyển Uyển và mọi người nhìn nhau, hơi lo lắng hỏi: “Y… y sẽ không sao chứ?”

“Ngài đột nhiên thông minh như vậy, ta sợ lắm.”

666 nghe Giản Hành Chi phân tích, không khỏi giơ tay lên ôm ngực. Giản Hành Chi không trả lời, quan sát xung quanh.

Sân viện xung quanh thoáng đãng tĩnh mịch, ánh trăng chiếu rọi lên sa thạch màu trắng, tôn lên tảng đá hình tròn màu đen vô cùng nổi bật giữa sa thạch.

666 nghe Giản Hành Chi phân tích, không khỏi giơ tay lên ôm ngực. Giản Hành Chi không trả lời, quan sát xung quanh.

Gió thổi tới, lá trúc xung quanh xào xạc vang dội. Giản Hành Chi ngưng mắt nhìn đại điện đen kịt, cầm kiếm không lên tiếng.

Một lát sau, giọng một thiếu niên truyền từ đại điện ra: “Không biết khách quý viếng thăm, không kịp tiếp đón từ xa.”

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ảnh kiêu ngạo tới già luôn ấy, tâm tính vậy rồi, không sửa được đâu.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Miếng ăn là miếng tồi tàn mà, đụng tới là có chiện liền ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

E là không dễ vậy đâu.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh khen Uyển Uyển thông minh, Uyển Uyển cũng sợ, 666 khen anh thông minh, 666 cũng sợ ? Giản Hành Chi anh sao á.

Chấy
Chấy
1 Năm Cách đây

Không cho ăn thịt, vậy chắc chắn là Tà Thần rồi!!!!

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!