Chương 103 (1)
Tiện tay hái hoa, nàng thích không?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển ngủ một giấc thật ngon. Trời vừa sáng, nàng đã nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi ở đầu giường, vui vẻ nhìn nàng: “Uyển Uyển, nàng dậy rồi?”
“Người…”
Tần Uyển Uyển hết hồn nhìn y: “Người dậy sớm vậy?”
“Ta đã luyện kiếm, tẩy rửa xong rồi.” Giản Hành Chi thành thạo kéo nàng dậy, giúp nàng lau mặt, lôi nàng đến bên chậu nước, đưa bàn chải lông đã quẹt bột muối và cốc nước cho nàng, vui vẻ nói: “Ta vừa nói với Thúy Lục rồi, hôm nay cô ta dẫn chúng ta đi gặp Tôn giả Diệu Ngôn kia. Tìm được cơ hội…” Giản Hành Chi lấy một phù chú trong tay áo ra: “Chúng ta liền kiểm tra xem hắn có phải ma chủng hay không, chỉ cần phải, chúng ta có lý do ra tay rồi.”
“Nếu không thì sao?”
Tần Uyển Uyển cầm lấy}cốc nước vàơbàn chải, sữngásờ nhìn y.ľGiản Hành ChiĬsuy nghĩ, nhíuệmày: “Vậy chỉἰđành trực tiếpíra tay thôi.”ì
“Vậy chẳng phảifngười ra tayÎluôn càng tốtìà?” Tần UyểnýUyển ngủ đếnḽmụ mị: “Cònĩvòng vo nhưithế?”
Nhưng khôngìđợi Giản HànhĩChi lên tiếng,³Tần Uyển Uyểnỉtỉnh táo hơn,ơnàng chợt nghĩ:ủ“Ấy, vẫn khôngãnên gây phiềnἶphức cho ThúyặLục tỷ tỷ,(xuất binh phảiặcó lý doɨchính đáng.”
Nóiáxong, Tần UyểnọUyển bắt đầuàđánh răng, Giản°Hành Chi đứngảmột bên gậtfđầu: “Đúng, côđta cũng nóiẽnhư thế. UyểnẵUyển, nàng thậtạthông minh!”
TầnưUyển Uyển ngheïy khen ngợiìbỗng hơi sợỡhãi trong lòng,ôlén lút nhìnĮy. Nàng đánhãrăng sạch sẽ,âphun nước, GiảnòHành Chi lậpỡtức đưa khănễtới, tiếp tụcẳbàn bạc vớiõnàng: “Chúng taĩtiêu diệt hắn,ăcứu phụ mẫuịnàng. Nàng cóơthể làm Minhɨchủ Liên minh¸Tiên giới rồi.”ἲ
“Chuyện Liên minhụTiên giới trọngĨđại…” Tần UyểnứUyển và yἳđến bên gương]đồng ngồi xuống,ẵnghe y nóiámột cách quaĩloa như thế.ợNàng cầm lược,ủvận hành tâmÏpháp Xuân Sinh,ýnơi lược chải]qua, tóc bịíđốt cháy đềuimọc dài lại.
Nàngèvừa chải vừa:thở dài: “Chúngếta không nênâgây rối nữa,ồnghiêm chỉnh cứuíphụ mẫu ta,ôlấy Ngọc LinhẽLung về, phiùthăng là đượcựrồi.”
“Nàng làmľMinh chủ…” GiảnẽHành Chi quanắsát nàng chảiĩtóc một látâcảm thấy chộnẵrộn, giả vờîthuận tay cầmâlấy lược trênỳtay nàng, ngưngừtụ linh lựcἰở đầu ngónẫtay, chải quaểsợi tóc mượtèmà của nàng,ỉgiọng nói dịuừdàng hơn nhiều:é“Đó là nểἶmặt bọn họ,ỳcó gì khôngùđược?”
Tóc TầnfUyển Uyển rấtũđẹp, cầm trênỏtay vừa mượtâvừa mát.
Y sợểchải đau nàng,ỗcẩn thận khốngỉchế sức lực,Ĭnghiêm túc quanìsát sợi tóc,ìxem thử nơiĺnào còn rối,ứnơi nào bịíđốt.
Tần Uyển Uyểnínhìn hai ngườiìtrong gương. Nghe¸y nói, nàngăkhông khỏi buồnĭcười: “Đến lúcưnào thì ngườiụmới hết kiêu)ngạo như thế?iGì mà taɩnể mặt ngườiḷta? Minh chủừLiên minh Tiênýgiới phải làầtinh anh mớiấđược, ta đục¹nước béo cò,èdựa vào sự{giúp đỡ củaÍngười mà bướcẳlên thì cóứtư cách gì?”ī
“Nàng nói nhưểvậy, ta khôngặđồng ý.” GiảnắHành Chi chảiıtóc xong hài¸lòng, cầm trâmôcài bên cạnh:ọ“Trên đường tuâhành, ai màĮchẳng gặp chútêcơ duyên? Taếcũng vậy, TạôCô Đường cũngḽvậy, hoặc làἱThúy Lục, MaiạTuế Hàn cũng:đều dựa vàoănăm phần thiênɨmệnh, năm phầnặcố gắng. Taĩchính là cơữduyên của nàng,ɨnàng thua kémủgì bọn họ?”ó
Nói xong, GiảníHành Chi giơũtrâm cài lên,ỗcài vào tócắTần Uyển Uyển.ẹY cảm thấyầkhông đúng lắm,ílại đổi sangjcài chỗ khác.
TầníUyển Uyển nhìníy mày mòátóc mình cảįnửa ngày, nhịnἲkhông được nói:ỡ“Hay là đểỏta tự làm.”ầ
“Không được.” GiảnĬHành Chi cauįmày từ chối:ị“Ta phải họcἶcái này.”
Dứtưlời, Giản HànhἵChi gọi 666,íđổi một quyểnò“Bí tịch búiổtóc” . Đốiẫchiếu quấn tócìhồi lâu, rốtằcuộc y cũngíbúi được mộtịkiểu tóc đơnἱgiản cho TầnùUyển Uyển.
Lúc này,ìTần Uyển Uyểnỗđã sắp ngủ¸gục tới nơi.ìĐến khi nàngĩcảm giác GiảnıHành Chi nângýmặt mình lên,ấcố gắng vẽìlông mày cho:mình, Tần UyểnἵUyển mới choàngắtỉnh, vội vãḻđứng dậy: “Khôngjvẽ nữa, khôngởvẽ nữa, chúngĬta còn phải[đi tìm Tônɨgiả Diệu Ngôn.”ồ
Nghe nói thế,ἶGiản Hành ChiĪtiếc nuối bỏἷbút vẽ màyÎxuống, theo TầnĩUyển Uyển đi]về phía nhàêăn của sânïviện cho khách.
Đợiįđến nhà ăn,ữThúy Lục, TạỉCô Đường, NamâPhong cùng nhìnịsang. Thấy đầuĭTần Uyển Uyển,]Thúy Lục nhănặmày: “Sao hômInay đầu muộiễto thế?”
“Cô…”ỉGiản Hành Chiịđang định lênỏtiếng, Tần UyểnỉUyển đã ngănỉy lại, nhìnệThúy Lục: “Đầuḹto thông minh.ìKhông quan trọng,ịchúng ta mauíchóng ăn cơm,ἲđi tìm Tônắgiả Diệu Ngôn.”ı
“Được rồi.” ThúyĪLục gật đầu:ă“Ta bảo ngườiíđi thông báoἷrồi, chúng ta:cùng đến đó,(có điều taḽnói trước…” ThúyẩLục cảnh cáoɩnhìn Giản HànhīChi: “Muội trôngɨkỹ Giản HànhịChi, không tìmĬđược lý do,âít nhất khôngİthể ra tayĨlúc có mặtổta.”
Dù saoùThúy Lục cũngélà người đạiãdiện Quỷ Thành,ἴTần Uyển Uyểnệhiểu rõ chuyệnįnày, nàng gậtđđầu nói: “Tỷiyên tâm.”
Nhómứngười ăn bánhĬbao xong thìɨđi tìm Tôngúchủ Vô TươngẹTông là Nguyệt²Hà. Thúy Lụcệvà Nguyệt Hàètrò chuyện mộtìphen, sau đó(vào thẳng đề]tài: “Chắc hẳnỹngười hầu đãỉnói mục đíchăta đến đâyỉtrước rồi, taìcó vài tinỵtức về NgọcâLinh Lung, cầnIbạc bạc vớiậTôn giả, phiềnĪngài chuyển lờiíđể chúng taếgặp mặt Tônìgiả Diệu Ngôn.”í
Nguyệt Hà ngheínói thế, ngướcắmắt lên. Sắcìmặt hắn táiãnhợt, hành động¹chậm chạp, độngɩtác ngước mắtĩtrông hơi sởnĩgai ốc.
“Tôn giảặbế quan…” NguyệtìHà hờ hữngïđáp: “Không gặpÎngười khác.”
“Nhưng…”ìThúy Lục nhíuímày: “Chuyện nàyịcó liên quan²đến Ngọc LinhậLung.”
“Không gặp.”ï
Nguyệt Hà từ}chối dứt khoát,ổnụ cười ThúyìLục cứng đờẽtrên mặt, nhiềuḻnăm qua chưaἳcó người nàođtừ chối nàngḷta thẳng thừngềnhư vậy, nhấtơlà trước mặtĮnhiều người thếợnày.
Nhưng đã nóiɩđến đây, bọnụhọ cũng chẳngỗcòn chỗ nàoẳđể nói.
Thúy Lụcậcười khẩy mộtjtiếng, đứng dậyÎnói: “Tôn giảốDiệu Ngôn thậtẽcao giá, vậyļtại hạ khôngỳquấy rầy thêm,¹cáo từ.”
Nóiíxong, Thúy Lụcɪdẫn mọi ngườiầra ngoài. Điỳtới cửa, TạɩCô Đường dừngỉbước: “Tông chủ.”ỉ
Nguyệt Hà ngẩng°đầu, nhìn TạẻCô Đường cau¸mày: “Quý Tôngộchỉ có bánhẻbao dưa muốiứsao?”
Nguyệt Hàỏkhựng lại. Mộtỗlát sau, hắnЇbình tĩnh đáp:î“Vậy ta tăngḷthêm cho cậuìtrứng gà.”
TạâCô Đường chắpĬtay, theo ThúyẳLục rời đi.
ThúyếLục tức sôiìmáu, bước điờcực nhanh. Lúc(ngang qua đìnhÍviện, nhìn thấyổvài gã saiửvặt đang ănĺcơm tán gẫu,ītrên bàn đềuắlà thịt, Thúy°Lục lập tứcỵxoay người, hungẩdữ quát: “Bọnihọ cố ý!”đ
Mọi người khôngínói, Nam Phongįhoang mang: “Cốảý cái gì?”}
“Ngươi xem.” ThúyẫLục chỉ vềẽphía chiếc bàn,ũtức giận nói:ợ“Ngay cả hạ)nhân của bọnịhọ còn ănểthịt, bữa nàoἳcũng cho chúngọta ăn bánhòbao. Đây khôngèphải là báoẻthù trả đũa,íkỳ thị ngượcéđãi thì làἲgì?”
“Cô nóiừđúng.”
Tạ CôἴĐường lạnh giọngênói: “Ta đãỉsớm nhận raồchuyện này rồi.”ù
“Không ngờ bọnỉhọ cố ýựcho chúng taЇăn bánh bao.”ềNam Phong cũngẳtức giận theo:ắ“Quá đáng!”
“Nhưḹvậy có thểἱthấy…” Giản HànhįChi nghiêm túc:phân tích: “Tônỷgiả Diệu NgônЇkia chắc chắnḻlà Mai TuếỏHàn, cố ýḻtrả thù chúngỉta!”
“Không sai.”ḹThúy Lục gậtịđầu: “Loại ngườiḹnày chết còn²chưa hết tội!”ĩ
“Đúng.” Tạ Cô Đường cũng tán thành: “Người này chắc chắn là Tà Thần, chúng ta giết hắn là thay trời hành đạo.”
“Đúng.” Tạ Cô Đường cũng tán thành: “Người này chắc chắn là Tà Thần, chúng ta giết hắn là thay trời hành đạo.”
“À này…”
666 cảm khái, cũng không khuyên y nữa.
Nhận thấy hành vi của y, 666 lập tức cảnh giác hỏi: “Chủ nhân, ngài đang làm gì vậy?”
Nhìn nhóm người lòng đầy căm phẫn, Tần Uyển Uyển không nhịn được lên tiếng: “Mọi người suy đoán thẳng từ bánh bao đến Tà Thần, có phải qua loa quá rồi không?”
“À này…”
“Cho nên…” 666 bừng tỉnh: “Tôn giả Diệu Ngôn là Mai Tuế Hàn, chắc cú luôn!”
“Nếu không thì sao?” Thúy Lục xoay đầu: “Còn lý do gì cho chúng ta ăn bánh bao?!”
“Nói nhảm.” Giản Hành Chi đứng dậy, ẩn thân chạy về phía cung điện cách đó không xa, linh hoạt trèo qua tường rào: “Nếu Tôn giả Diệu Ngôn chính là Mai Tuế Hàn, Mai Tuế Hàn ký thác lên hồn phách Lận Ngôn Chi, vậy chỉ cần hơi động tay động chân, trận pháp hắn thiết lập sẽ không phân biệt được ta và hắn.”
Giản Hành Chi đợi đến buổi tối, ánh trăng chiếu lên mặt, mọi âm thanh xung quanh đều yên tĩnh. Y biến trở về khuôn mặt của Giản Chi Diễn, sử dụng pháp quyết ẩn thân, nhảy thẳng lên cao, đến vị trí đã tính toán, giơ tay cắn rách ngón tay, ngưng nhập thần thức vào máu, vẩy thẳng lên kết giới.
Đợi quyết định xong những chuyện này, Tần Uyển Uyển hết chuyện, bèn trở về phòng mình, tĩnh tọa tu luyện.
Tần Uyển Uyển không nói. Nàng nhìn một đám cao thủ ở đây bởi vì vấn đề thức ăn mà quyết định cùng nhau tru diệt Tà Thần, không khỏi bắt đầu hoài nghi thế giới quan.
Mà lúc này, Giản Hành Chi đang đảo vài vòng tại Vô Tương Tông, xác định nơi ở của Tôn giả Diệu Ngôn.
“Ngài…” 666 hoảng hốt đến lắp bắp: “Ngài cứ thế đi giết người vậy à?”
“Thôi.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Chúng ta trở về trước. Hiện giờ không gặp được Mai Tuế Hàn, chúng ta phải bàn tính phương án kế tiếp.”
Thúy Lục nhắc nhở nàng. Nói xong, nàng ta đau lòng sờ tóc: “Tối qua, lông ta rụng nhiều lắm.”
Gió thổi tới, lá trúc xung quanh xào xạc vang dội. Giản Hành Chi ngưng mắt nhìn đại điện đen kịt, cầm kiếm không lên tiếng.
“Các người bàn tính đi.”
“Các người bàn tính đi.”
Giản Hành Chi ôm kiếm đi lướt qua họ: “Ta đi dạo xung quanh.”
666 bị lối tư duy này làm chấn kinh, một lát sau mới nói: “Ngài… ngài không nói với bọn họ một tiếng ư?”
“Nói rồi sao?” Giản Hành Chi nhắm mắt tính toán điểm yếu nhất của pháp trận, hơi bực mình đáp: “Nếu nói sẽ dính líu tới bọn Thúy Lục và Tạ Cô Đường, bọn họ không biết ta giết người là tốt nhất. Uyển Uyển nhát gan, nghĩ Đông nghĩ Tây, để nàng nghĩ thêm thì người cũng giết xong rồi.”
Nói xong, Giản Hành Chi rẽ ngoặt qua hành lang, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
“Dĩ nhiên.” Giản Hành Chi cầm kiếm đi tới sân viện, dừng bước, quan sát xung quanh, lạnh nhạt nói: “Nếu Tôn giả Diệu Ngôn không phải Mai Tuế Hàn, ta giết hắn chẳng phải gây nghiệt à? Dù gì cũng phải xác nhận chứ.”
Tần Uyển Uyển và mọi người nhìn nhau, hơi lo lắng hỏi: “Y… y sẽ không sao chứ?”
Tôn giả Diệu Ngôn với tư cách là nhân vật cấp bậc lão tổ mạnh nhất Vô Tương Tông, ở trên một hòn đảo trôi lơ lửng trên đỉnh núi Vô Tương Tông. Giản Hành Chi nhắm mắt sử dụng thần thức nhìn lén pháp trận của đảo kia, sau đó lập tức thu hồi thần thức trước khi đối phương nhận ra.
“Muội nên lo người khác có sao thì hơn.”
“Ngài nhận thân thích nhanh thật đấy…”
Thúy Lục nhắc nhở nàng. Nói xong, nàng ta đau lòng sờ tóc: “Tối qua, lông ta rụng nhiều lắm.”
“Nếu không thì sao?” Thúy Lục xoay đầu: “Còn lý do gì cho chúng ta ăn bánh bao?!”
Tối qua cụ thể xảy ra chuyện gì, Tần Uyển Uyển không dám hỏi nữa, chỉ đành cùng quay về với mọi người. Sau khi bàn bạc xong xuôi, bọn họ quyết định hỏi thăm tin tức, nắm rõ thói quen và tình hình cụ thể của Tôn giả Diệu Ngôn rồi xử lý sau.
“Với lại…” Giản Hành Chi gối tay sau gáy, không nhịn được mỉm cười: “Ta và nàng ở bên nhau, ta còn chưa tặng nàng lễ vật gì đàng hoàng. Ta tìm ra hai vị Thái Sơn đại nhân, coi như chúc mừng tân hôn chúng ta rồi.”
Đợi quyết định xong những chuyện này, Tần Uyển Uyển hết chuyện, bèn trở về phòng mình, tĩnh tọa tu luyện.
Tần Uyển Uyển không nói. Nàng nhìn một đám cao thủ ở đây bởi vì vấn đề thức ăn mà quyết định cùng nhau tru diệt Tà Thần, không khỏi bắt đầu hoài nghi thế giới quan.
“Làm gì?”
Mà lúc này, Giản Hành Chi đang đảo vài vòng tại Vô Tương Tông, xác định nơi ở của Tôn giả Diệu Ngôn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, 666 không khỏi lấy làm lạ: “Ủa? Sao kết giới này không ngăn ngài lại?”
Giản Hành Chi lấy làm lạ: “Bây giờ không gặp được người, muốn giết hắn, cứ trực tiếp tới tìm chứ sao?”
Tôn giả Diệu Ngôn với tư cách là nhân vật cấp bậc lão tổ mạnh nhất Vô Tương Tông, ở trên một hòn đảo trôi lơ lửng trên đỉnh núi Vô Tương Tông. Giản Hành Chi nhắm mắt sử dụng thần thức nhìn lén pháp trận của đảo kia, sau đó lập tức thu hồi thần thức trước khi đối phương nhận ra.
Nhận thấy hành vi của y, 666 lập tức cảnh giác hỏi: “Chủ nhân, ngài đang làm gì vậy?”
“Làm gì?”
Giản Hành Chi xem lướt qua họa tiết pháp trận mà y vừa nhìn thấy trong đầu, tính toán nơi yếu nhất, nằm trên cây đào, lười nhác nói: “Chuẩn bị giết người.”
Một lát sau, giọng một thiếu niên truyền từ đại điện ra: “Không biết khách quý viếng thăm, không kịp tiếp đón từ xa.”
“Ngài…” 666 hoảng hốt đến lắp bắp: “Ngài cứ thế đi giết người vậy à?”
Giản Hành Chi ôm kiếm đi lướt qua họ: “Ta đi dạo xung quanh.”
“Nếu không thì sao? Còn phải tắm gội dâng hương à?”
“Thôi.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Chúng ta trở về trước. Hiện giờ không gặp được Mai Tuế Hàn, chúng ta phải bàn tính phương án kế tiếp.”
Giản Hành Chi lấy làm lạ: “Bây giờ không gặp được người, muốn giết hắn, cứ trực tiếp tới tìm chứ sao?”
Kết giới chạm vào máu của y giống như sóng nước dập dềnh, Giản Hành Chi nhún người nhảy vào chỗ kết giới lăn tăn, âm thầm lăn lên bãi cỏ bên trong kết giới.
666 bị lối tư duy này làm chấn kinh, một lát sau mới nói: “Ngài… ngài không nói với bọn họ một tiếng ư?”
“Nói rồi sao?” Giản Hành Chi nhắm mắt tính toán điểm yếu nhất của pháp trận, hơi bực mình đáp: “Nếu nói sẽ dính líu tới bọn Thúy Lục và Tạ Cô Đường, bọn họ không biết ta giết người là tốt nhất. Uyển Uyển nhát gan, nghĩ Đông nghĩ Tây, để nàng nghĩ thêm thì người cũng giết xong rồi.”
Giản Hành Chi xem lướt qua họa tiết pháp trận mà y vừa nhìn thấy trong đầu, tính toán nơi yếu nhất, nằm trên cây đào, lười nhác nói: “Chuẩn bị giết người.”
“Với lại…” Giản Hành Chi gối tay sau gáy, không nhịn được mỉm cười: “Ta và nàng ở bên nhau, ta còn chưa tặng nàng lễ vật gì đàng hoàng. Ta tìm ra hai vị Thái Sơn đại nhân, coi như chúc mừng tân hôn chúng ta rồi.”
“Ngài nhận thân thích nhanh thật đấy…”
666 cảm khái, cũng không khuyên y nữa.
“Muội nên lo người khác có sao thì hơn.”
Giản Hành Chi đợi đến buổi tối, ánh trăng chiếu lên mặt, mọi âm thanh xung quanh đều yên tĩnh. Y biến trở về khuôn mặt của Giản Chi Diễn, sử dụng pháp quyết ẩn thân, nhảy thẳng lên cao, đến vị trí đã tính toán, giơ tay cắn rách ngón tay, ngưng nhập thần thức vào máu, vẩy thẳng lên kết giới.
Kết giới chạm vào máu của y giống như sóng nước dập dềnh, Giản Hành Chi nhún người nhảy vào chỗ kết giới lăn tăn, âm thầm lăn lên bãi cỏ bên trong kết giới.
Nhìn thấy cảnh tượng này, 666 không khỏi lấy làm lạ: “Ủa? Sao kết giới này không ngăn ngài lại?”
Nói xong, Giản Hành Chi rẽ ngoặt qua hành lang, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
“Nói nhảm.” Giản Hành Chi đứng dậy, ẩn thân chạy về phía cung điện cách đó không xa, linh hoạt trèo qua tường rào: “Nếu Tôn giả Diệu Ngôn chính là Mai Tuế Hàn, Mai Tuế Hàn ký thác lên hồn phách Lận Ngôn Chi, vậy chỉ cần hơi động tay động chân, trận pháp hắn thiết lập sẽ không phân biệt được ta và hắn.”
“Cho nên…” 666 bừng tỉnh: “Tôn giả Diệu Ngôn là Mai Tuế Hàn, chắc cú luôn!”
Tối qua cụ thể xảy ra chuyện gì, Tần Uyển Uyển không dám hỏi nữa, chỉ đành cùng quay về với mọi người. Sau khi bàn bạc xong xuôi, bọn họ quyết định hỏi thăm tin tức, nắm rõ thói quen và tình hình cụ thể của Tôn giả Diệu Ngôn rồi xử lý sau.
“Dĩ nhiên.” Giản Hành Chi cầm kiếm đi tới sân viện, dừng bước, quan sát xung quanh, lạnh nhạt nói: “Nếu Tôn giả Diệu Ngôn không phải Mai Tuế Hàn, ta giết hắn chẳng phải gây nghiệt à? Dù gì cũng phải xác nhận chứ.”
“Ngài đột nhiên thông minh như vậy, ta sợ lắm.”
Tần Uyển Uyển và mọi người nhìn nhau, hơi lo lắng hỏi: “Y… y sẽ không sao chứ?”
“Ngài đột nhiên thông minh như vậy, ta sợ lắm.”
666 nghe Giản Hành Chi phân tích, không khỏi giơ tay lên ôm ngực. Giản Hành Chi không trả lời, quan sát xung quanh.
Sân viện xung quanh thoáng đãng tĩnh mịch, ánh trăng chiếu rọi lên sa thạch màu trắng, tôn lên tảng đá hình tròn màu đen vô cùng nổi bật giữa sa thạch.
666 nghe Giản Hành Chi phân tích, không khỏi giơ tay lên ôm ngực. Giản Hành Chi không trả lời, quan sát xung quanh.
Gió thổi tới, lá trúc xung quanh xào xạc vang dội. Giản Hành Chi ngưng mắt nhìn đại điện đen kịt, cầm kiếm không lên tiếng.
Một lát sau, giọng một thiếu niên truyền từ đại điện ra: “Không biết khách quý viếng thăm, không kịp tiếp đón từ xa.”
Ảnh kiêu ngạo tới già luôn ấy, tâm tính vậy rồi, không sửa được đâu.
Miếng ăn là miếng tồi tàn mà, đụng tới là có chiện liền ?
E là không dễ vậy đâu.
Anh khen Uyển Uyển thông minh, Uyển Uyển cũng sợ, 666 khen anh thông minh, 666 cũng sợ ? Giản Hành Chi anh sao á.
Không cho ăn thịt, vậy chắc chắn là Tà Thần rồi!!!!