Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 104 (1)

Chương 104 (1)

Giết hết rồi, đây là tên cuối cùng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Lúc này gió thổi lá reo, hải đường e ấp, nguyệt ẩn vân tàng.

“Uyển Uyển…” Trong mơ hồ, Tần Uyển Uyển nghe thấy Giản Hành Chi ngập ngừng hỏi: “Ta có thể… có thể sờ nàng không?”

Tần Uyển Uyển ôm lấy cổ y gật đầu, hô hấp của y nặng nề hơn mấy phần. Ngay lúc y đặt tay lên, Tần Uyển Uyển giật mình, phản xạ có điều kiện, cảm giác xương ngực thoáng đau.

Nàng định tránh né theo bản năng nhưng lại thấy không ổn lắm, trong lúc lưỡng lự dường như Giản Hành Chi nhận ra chuyện gì, đột ngột buông nàng cứ như gặp phải chuyện gì cực kỳ đáng sợ. Y lăn một vòng ra giữa giường, cuộn mình lại, đưa lưng về phía nàng: “Ta… ta không ép nàng, nàng đi ngủ đi.”

Tn Uyn Uyn ngây ra,ngơ ngác nhìn³ngưi gitchăn ca nàng(qun thành mtếcon trùng tođùng ngay giagiưng, mt hijlâu vi hoànhn, không khiătc gin: “Ngưi…ngưi...”

Nàng cònĮkhông tránh, yôli dám chy?!

GinHành Chi khôngdám m ming,cun tròn cơth, gc đuĩđưa lưng vĪphía nàng nhmjđc Thanh tnhkinh. Tn Uyn²Uyn nghn naóngày, rt cucquát: “Ngưi trchăn cho ta!”

Nghe nói thế,ľGin Hành Chisc nh, viÎvã ném chănôqua, vn đưaİlưng v phíaũTn Uyn Uynnhư cũ.

Tn UynUyn đp chăn,nhm mt li,càng nghĩ càngĩtc, xoay ngưióđưa lưng vīphía Gin HànhĩChi im lng.

Nàngìva mun đui}ngưi, nhưng licm thy mìnhmà nói ra,y chc chnđi ngay lpưtc.

Ngưi này suyÍnghĩ không gii,ôch thc thilà đ nht.

Nàngbc bí tronglòng, ngưc mtnhìn chòng chchoa ngc lanİđt đugiưng, đt nhiênócm thy hoacũng chng đpmy.

Nàng nh đếnlúc nãy, khôngĩkhi cúi đunhìn ngc mình.

Nh³quá ư? Ghétìb đến thếíà?

Không đúng, yyêu cu caovy sao?

Nàng càng{nghĩ càng tc,đt ngt ngifdy, đá mnhóbên cnh mtêcái. Gin HànhíChi b daЇnhy dng, lungìcung quay đu:ă“Nàng… nàng làm²gì đy?”

Lúcnãy ngưi cóàý gì?”

Nàngnhìn chm chmy cht vn,sc mt GinìHành Chi hơimt t nhiên,Ĩy kéo chăn°che đy naăthân dưi camình, lp bpđáp: “Không… khôngcó gì.”

“Cóphi ngưi chêta không?”

Khôngphi!” Nghe hithế, Gin HànhīChi tc khcngi dy, kích²đng nói: “Tart thích nàng!”ɨ

Va dt li,Gin Hành Chiõnhn ra tmïmt ca TnUyn Uyn, tmýchăn trưt xung,l ra vĩtrí y munļche. Tn UynUyn đơ ngưiínhìn y, GinHành Chi cưpli chăn, lúngtúng nói: “Ta...ta… ta khôngc ý!”

TnìUyn Uyn cũnghơi xu h.Gin Hành Chiúta vào mépgiưng, túm cht}chăn, căng thngúgii thích: “Taơkhông có nghĩgì, ta thtìs ch muns mt cái,ta tht sîkhông mun làmĬgì c. Chúngta tr vTiên gii, tas đến đ)thân, ta…

Licòn chưa dt,Tn Uyn Uyn:b nhào vàoĩlòng Gin HànhïChi, vươn tayôm ly cy, thp gingĩbt cưi thànhtiếng.

Gin Hành Chiĩnht thi ngâyngc, thm nghĩTn Uyn Uynvui là đưc.ÍY th lngɩhơn nhiu, vươnõtay đ nàng,is nàng cưi{đến té xunggiưng.

Tn Uyn Uynĩta vào lòngy, lng ngheļnhp tim ymt lát. Hiìlâu sau, nàngÏdu dàng lênùtiếng: “Ta cmôgiác đưc vtrí ca phĬmu ta ri.”İ

.”

Gin HànhľChi r mt:Lúc nãy taưcũng cm giácđưc ri.”

“Cám,ơn ngưi.”

Chuyníphi làm mà.”]

Vy ta cũngļtng ngưi mtĩmón quà.” TnUyn Uyn suyơnghĩ, nàng buôngy ra, cmĪnhánh hoa ngclan lên, ngtùhoa xung, giĩli mt cànhĩkhô nho nh.

Cànhkhô trên taynàng đưc ánh}sáng bao ph.ĭMt lát sau,ùcành khô biếnthành hình dángngc thch, TnUyn Uyn đcɪmt l nhũtrên cành, tìmímt si dâyđ trong túièCàn Khôn, xîxuyên qua lnh.

Gin Hành Chiıquan sát nàngơlàm, nhích tign, ngc nhiênɪhi: “Đây làìgì?”

Tn UyníUyn x dâyđ xong, chìatay cm dâyÎđ, đ mtįdây chuyn rũ(xung, lc lc}trưc mt GinHành Chi: “Tngļngưi.”

Gin HànhĩChi sng sɨnhìn dây chuyn,bng nhiên khôngĩdi ni mt.

Tn¹Uyn Uyn giơtay gt tócìGin Hành Chi,Įvòng qua cũy. Gin HànhChi hiu chuynĩcúi đu đìTn Uyn Uyn[tht nút phíasau c mình.

TníUyn Uyn va(tht va thp°ging nói: “Đitr v Tiênļgii, ta sĬchn mt mnhngc tht đpilàm quà tngngưi.”

“Ta… GinõHành Chi rmt, giu đicm xúc trongímt: “Ta cm:thy mnh nàyđã đp lmļri.”

Tn UynìUyn th tayɩxung, điu chnhĩv trí mnhngc, nhìn kchc lát, ngngđu cưi nói:ìĐp lm.”

Gin)Hành Chi đưcúkhen bèn ngưngõngùng cưi, đtnhiên y nghĩìti gì đó,ívi vàng cmhoa ngc lanmà Tn UynUyn đt bêncnh lên, hc}theo đng tácca nàng làmmt mt dâychuyn hoa ngcɪlan, vui vđeo cho TnĪUyn Uyn: “Tacũng tng nàng.”

Tần Uyển Uyển mỉm cười không nói. Đợi Giản Hành Chi buộc xong dây chuyền cho nàng, Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn ngắm, dịu dàng nói: “Ta thích lắm.”

Nói xong, nàng nhìn sắc trời, nằm xuống giường: “Ngủ thôi, ngày mai bàn bạc với mọi người xem làm sao tìm phụ mẫu ta.”

Nói xong, nàng nhìn sắc trời, nằm xuống giường: “Ngủ thôi, ngày mai bàn bạc với mọi người xem làm sao tìm phụ mẫu ta.”

Rất thích, nàng cho ta nhiều lần đầu tiên trong cuộc đời như vậy.

Nàng nhắm mắt một lúc lại ngủ thiếp đi. Giản Hành Chi tỉnh giấc, mơ màng mở mắt, thấy Tần Uyển Uyển vẫn đang ngủ, y không khỏi nghi hoặc trong lòng, sao Tần Uyển Uyển ngủ nhiều thế?

Giản Hành Chi đáp lời, nằm xuống bên cạnh nàng.

“Uyển Uyển.” Giản Hành Chi tựa đầu vào lưng nàng, ôm chặt: “Ta thật sự rất thích nàng.”

Từ khi nào mà ngay cả cá đù vàng chiên, bọn họ cũng phải truyền âm riêng vậy?

Hai người đắp chăn, nhắm mắt lại. Một lát sau, Tần Uyển Uyển dần ngủ sâu, nàng nghiêng người, đưa lưng về phía Giản Hành Chi. Trong mơ màng, nàng cảm giác có người ôm lấy mình từ phía sau.

Đợi Thúy Lục rời đi, Giản Hành Chi tức tối ở cửa chốc lát, rốt cuộc truyền âm cho Tần Uyển Uyển: “Uyển Uyển, hôm nay có cá đù vàng chiên ngập dầu, mau tới nhà ăn!”

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đồng thời giật mình bật dậy, nghe thấy Thúy Lục hung dữ la lên: “Giản Hành Chi, cậu không được quá đáng. Bây giờ đã mấy giờ rồi, cậu còn không chịu ra?!”

“Uyển Uyển.” Giọng Giản Hành Chi rất khẽ: “Đây là món quà đầu tiên người khác tặng ta mà không liên quan đến tu hành.”

Tần Uyển Uyển hơi mệt, nàng ậm ừ lên tiếng đáp: “Sau này tặng người nhiều hơn nữa.”

Dứt lời, Thúy Lục xoay người vẫy tay: “Nhanh lên!”

Dứt lời, y lập tức tẩy rửa sơ lược, một lúc sau liền phóng ra cửa.

“Uyển Uyển.” Giản Hành Chi tựa đầu vào lưng nàng, ôm chặt: “Ta thật sự rất thích nàng.”

Giản Hành Chi nghe thấy Thúy Lục quát, nháy mắt đỏ mặt, vội vã ngồi dậy, chụp lấy quần áo xông ra ngoài mở cửa, thấp giọng giận dữ quát: “Giọng cô nhỏ một chút thì chết hả?!”

“Giản Hành Chi, Giản Hành Chi!”

“Ta biết ngay cậu không dám!” Thúy Lục cũng không bất ngờ, một câu đã chọc Giản Hành Chi tức đến váng đầu: “Đã chẳng làm gì mà còn có thể trầm mê trong đó, cậu thiếu hiểu vừa thôi.”

Rất thích, nàng cho ta nhiều lần đầu tiên trong cuộc đời như vậy.

Nhưng nghĩ đến bánh bao hai ngày qua, nàng quyết định nhanh lên!

Hai người ngủ một giấc đến sáng. Giản Hành Chi mở mắt trước tiên, y thấy Tần Uyển Uyển đang ngủ ngon lành, hơi không muốn buông ra, ngẫm nghĩ rồi bèn nhắm mắt lại.

Lúc y mơ màng thiếp đi, Tần Uyển Uyển lại mở mắt ra. Thấy Giản Hành Chi sau lưng còn ngủ, nàng lưỡng lự chốc lát. Việc tìm cha mẹ mất nhiều thời gian bàn bạc kỹ lưỡng, nhưng không gấp chi nửa canh giờ, Giản Hành Chi ngủ lâu như thế hẳn là đêm qua bị thương quá nặng, vì thế nàng cũng không quấy rầy, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

“Cô!”

Giản Hành Chi đáp lời, nằm xuống bên cạnh nàng.

Nàng nhắm mắt một lúc lại ngủ thiếp đi. Giản Hành Chi tỉnh giấc, mơ màng mở mắt, thấy Tần Uyển Uyển vẫn đang ngủ, y không khỏi nghi hoặc trong lòng, sao Tần Uyển Uyển ngủ nhiều thế?

Tần Uyển Uyển mỉm cười không nói. Đợi Giản Hành Chi buộc xong dây chuyền cho nàng, Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn ngắm, dịu dàng nói: “Ta thích lắm.”

Những nghĩ lại, y cũng không muốn quấy rầy Tần Uyển Uyển ngủ, bèn nhắm mắt bắt đầu nhập định.

Qua một lát, Tần Uyển Uyển mở mắt, phát hiện hình như Giản Hành Chi bên cạnh còn chưa tỉnh. Nàng cũng không dám quấy rầy y, bèn đưa lưng về phái Giản Hành Chi, bắt đầu ngẩn người.

Y sợ Tần Uyển Uyển đến chậm, y phải chạy tới trước bảo vệ cá đù vàng!

Cả hai nằm trên giường chờ đợi người kia tỉnh giấc hết sức buồn chán, đợi tới đợi lui, đợi đến sáng bảnh. Thúy Lục chịu hết nổi, chạy tới đập cửa.

“Giản Hành Chi, Giản Hành Chi!”

Hai người đắp chăn, nhắm mắt lại. Một lát sau, Tần Uyển Uyển dần ngủ sâu, nàng nghiêng người, đưa lưng về phía Giản Hành Chi. Trong mơ màng, nàng cảm giác có người ôm lấy mình từ phía sau.

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đồng thời giật mình bật dậy, nghe thấy Thúy Lục hung dữ la lên: “Giản Hành Chi, cậu không được quá đáng. Bây giờ đã mấy giờ rồi, cậu còn không chịu ra?!”

“Uyển Uyển.” Giọng Giản Hành Chi rất khẽ: “Đây là món quà đầu tiên người khác tặng ta mà không liên quan đến tu hành.”

“Mọi người ở nhà ăn chờ hai người.” Thúy Lục không tranh cãi với y, chỉ ghé tới gần, thấp giọng nói: “Ta thấy Tạ Cô Đường trộm cá đù vàng chiên ngập dầu, tới trễ là y lén ăn hết đấy!”

“Cô câm miệng!”

Giản Hành Chi nghe thấy Thúy Lục quát, nháy mắt đỏ mặt, vội vã ngồi dậy, chụp lấy quần áo xông ra ngoài mở cửa, thấp giọng giận dữ quát: “Giọng cô nhỏ một chút thì chết hả?!”

“Chàng trai trẻ…” Thúy Lục nghiêm túc dạy dỗ: “Chính sự quan trọng, không được trầm mê, biết chưa?”

“Cô câm miệng!”

“Ta…” Giản Hành Chi đỏ đến tận mang tai, nghiến răng: “Ta không làm gì cả! Tối qua là do có việc!”

Cả hai nằm trên giường chờ đợi người kia tỉnh giấc hết sức buồn chán, đợi tới đợi lui, đợi đến sáng bảnh. Thúy Lục chịu hết nổi, chạy tới đập cửa.

“Ta biết ngay cậu không dám!” Thúy Lục cũng không bất ngờ, một câu đã chọc Giản Hành Chi tức đến váng đầu: “Đã chẳng làm gì mà còn có thể trầm mê trong đó, cậu thiếu hiểu vừa thôi.”

Hai người ngủ một giấc đến sáng. Giản Hành Chi mở mắt trước tiên, y thấy Tần Uyển Uyển đang ngủ ngon lành, hơi không muốn buông ra, ngẫm nghĩ rồi bèn nhắm mắt lại.

“Cô!”

“Mọi người ở nhà ăn chờ hai người.” Thúy Lục không tranh cãi với y, chỉ ghé tới gần, thấp giọng nói: “Ta thấy Tạ Cô Đường trộm cá đù vàng chiên ngập dầu, tới trễ là y lén ăn hết đấy!”

Dứt lời, Thúy Lục xoay người vẫy tay: “Nhanh lên!”

Đợi Thúy Lục rời đi, Giản Hành Chi tức tối ở cửa chốc lát, rốt cuộc truyền âm cho Tần Uyển Uyển: “Uyển Uyển, hôm nay có cá đù vàng chiên ngập dầu, mau tới nhà ăn!”

Tần Uyển Uyển hơi mệt, nàng ậm ừ lên tiếng đáp: “Sau này tặng người nhiều hơn nữa.”

Dứt lời, y lập tức tẩy rửa sơ lược, một lúc sau liền phóng ra cửa.

Y sợ Tần Uyển Uyển đến chậm, y phải chạy tới trước bảo vệ cá đù vàng!

Mà lúc Tần Uyển Uyển nghe thấy truyền âm lại thoáng ngẩn người.

“Ta…” Giản Hành Chi đỏ đến tận mang tai, nghiến răng: “Ta không làm gì cả! Tối qua là do có việc!”

Từ khi nào mà ngay cả cá đù vàng chiên, bọn họ cũng phải truyền âm riêng vậy?

“Chàng trai trẻ…” Thúy Lục nghiêm túc dạy dỗ: “Chính sự quan trọng, không được trầm mê, biết chưa?”

Nhưng nghĩ đến bánh bao hai ngày qua, nàng quyết định nhanh lên!

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Giản Hành Chi, em cũng rất thích rất thích anh

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Mỗi cái chuyện tỉnh giấc thôi mà cũng hề nữa ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Có thực mới vực được đạo, tự nhiên thấy câu này đúng ghê ?

Gaugau
Gaugau
7 Tháng Cách đây

Tạ Cô Đường trong mắt thiên hạ: đại sư huynh thiên tài kiếm tu, tu đạo Vấn Tâm, trầm ổn trưởng thành, tiến lùi thỏa đáng ????

Tạ Cô Đường trong mắt team Uyển Uyển: ảnh đế tài ba, chủ sòng cá độ, kẻ trộm chuyên nghiệp, người ăn vụng cá rán, việc gì lắt léo cứ để Tạ Cô Đường lo ????

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!