Chương 104 (1)
Giết hết rồi, đây là tên cuối cùng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lúc này gió thổi lá reo, hải đường e ấp, nguyệt ẩn vân tàng.
“Uyển Uyển…” Trong mơ hồ, Tần Uyển Uyển nghe thấy Giản Hành Chi ngập ngừng hỏi: “Ta có thể… có thể sờ nàng không?”
Tần Uyển Uyển ôm lấy cổ y gật đầu, hô hấp của y nặng nề hơn mấy phần. Ngay lúc y đặt tay lên, Tần Uyển Uyển giật mình, phản xạ có điều kiện, cảm giác xương ngực thoáng đau.
Nàng định tránh né theo bản năng nhưng lại thấy không ổn lắm, trong lúc lưỡng lự dường như Giản Hành Chi nhận ra chuyện gì, đột ngột buông nàng cứ như gặp phải chuyện gì cực kỳ đáng sợ. Y lăn một vòng ra giữa giường, cuộn mình lại, đưa lưng về phía nàng: “Ta… ta không ép nàng, nàng đi ngủ đi.”
Tần Uyển Uyển ngây ra,ểngơ ngác nhìn³người giậtửchăn của nàng(quấn thành mộtếcon trùng toềđùng ngay giữaửgiường, mất hồijlâu với hoànỉhồn, không khỏiătức giận: “Người…ằngười...”
Nàng cònĮkhông tránh, yôlại dám chạy?!
GiảnầHành Chi khôngỉdám mở miệng,ặcuộn tròn cơợthể, gục đầuĩđưa lưng vềĪphía nàng nhẩmjđọc Thanh tịnhἳkinh. Tần Uyển²Uyển nghẹn nửaóngày, rốt cuộcỉquát: “Người trảợchăn cho ta!”ằ
Nghe nói thế,ľGiản Hành Chiἱsực nhớ, vộiÎvã ném chănôqua, vẫn đưaİlưng về phíaũTần Uyển Uyểnỏnhư cũ.
Tần UyểnẹUyển đắp chăn,ụnhắm mắt lại,ḹcàng nghĩ càngĩtức, xoay ngườióđưa lưng vềīphía Giản HànhĩChi im lặng.
Nàngìvừa muốn đuổi}người, nhưng lạiửcảm thấy mìnhỉmà nói ra,ẫy chắc chắnừđi ngay lậpưtức.
Người này suyÍnghĩ không giỏi,ôchứ thực thiỡlà đệ nhất.
Nàngữbức bí trongảlòng, ngước mắtἷnhìn chòng chọc‹hoa ngọc lanİđặt ở đầuẹgiường, đột nhiênócảm thấy hoaấcũng chẳng đẹp‹mấy.
Nàng nhớ đếnấlúc nãy, khôngĩkhỏi cúi đầuởnhìn ngực mình.
Nhỏ³quá ư? Ghétìbỏ đến thếíà?
Không đúng, yẫyêu cầu caoớvậy sao?
Nàng càng{nghĩ càng tức,ủđột ngột ngồifdậy, đá mạnhóbên cạnh mộtêcái. Giản HànhíChi bị dọaЇnhảy dựng, luốngìcuống quay đầu:ă“Nàng… nàng làm²gì đấy?”
“Lúcἳnãy người cóàý gì?”
Nàngỹnhìn chằm chằmịy chất vấn,ỹsắc mặt GiảnìHành Chi hơiộmất tự nhiên,Ĩy kéo chăn°che đậy nửaăthân dưới củaỉmình, lắp bắpọđáp: “Không… khôngậcó gì.”
“Cóἵphải người chêẳta không?”
“Khôngḹphải!” Nghe hỏi‹thế, Giản HànhīChi tức khắcảngồi dậy, kích²động nói: “Taỉrất thích nàng!”ɨ
Vừa dứt lời,ợGiản Hành Chiõnhận ra tầmïmắt của TầnἳUyển Uyển, tấmýchăn trượt xuống,ἵlộ ra vịĩtrí y muốnļche. Tần UyểnẩUyển đơ ngườiínhìn y, GiảnḽHành Chi cướpẫlại chăn, lúngỹtúng nói: “Ta...ừta… ta khôngầcố ý!”
TầnìUyển Uyển cũngầhơi xấu hổ.ồGiản Hành Chiútựa vào mépừgiường, túm chặt}chăn, căng thẳngúgiải thích: “Taơkhông có nghĩứgì, ta thậtìsự chỉ muốn‹sờ một cái,‹ta thật sựîkhông muốn làmĬgì cả. Chúngἲta trở vềἴTiên giới, taễsẽ đến đề)thân, ta…”
Lờiἴcòn chưa dứt,ẽTần Uyển Uyển:bổ nhào vàoĩlòng Giản HànhïChi, vươn tayỉôm lấy cổἴy, thấp giọngĩbật cười thànhịtiếng.
Giản Hành Chiĩnhất thời ngâyἶngốc, thầm nghĩịTần Uyển Uyểnờvui là được.ÍY thả lỏngɩhơn nhiều, vươnõtay đỡ nàng,isợ nàng cười{đến té xuốngỳgiường.
Tần Uyển Uyểnĩtựa vào lòngợy, lắng ngheļnhịp tim yἴmột lát. Hồiìlâu sau, nàngÏdịu dàng lênùtiếng: “Ta cảmôgiác được vịễtrí của phụĬmẫu ta rồi.”İ
“Ừ.”
Giản HànhľChi rủ mắt:ị“Lúc nãy taưcũng cảm giácẳđược rồi.”
“Cám,ơn người.”
“Chuyệníphải làm mà.”]
“Vậy ta cũngļtặng người mộtĩmón quà.” TầnḻUyển Uyển suyơnghĩ, nàng buôngỷy ra, cầmĪnhánh hoa ngọcạlan lên, ngắtùhoa xuống, giữĩlại một cànhĩkhô nho nhỏ.
Cànhộkhô trên tayḷnàng được ánh}sáng bao phủ.ĭMột lát sau,ùcành khô biếnắthành hình dángỳngọc thạch, TầnậUyển Uyển đụcɪmột lỗ nhỏũtrên cành, tìmímột sợi dâyửđỏ trong túièCàn Khôn, xỏîxuyên qua lỗềnhỏ.
Giản Hành Chiıquan sát nàngơlàm, nhích tớiấgần, ngạc nhiênɪhỏi: “Đây làìgì?”
Tần UyểníUyển xỏ dâyỗđỏ xong, chìaịtay cầm dâyÎđỏ, để mặtįdây chuyền rũ(xuống, lắc lắc}trước mặt GiảnửHành Chi: “Tặngļngười.”
Giản HànhĩChi sững sờɨnhìn dây chuyền,ỵbỗng nhiên khôngĩdời nổi mắt.
Tần¹Uyển Uyển giơừtay gạt tócìGiản Hành Chi,Įvòng qua cổũy. Giản HànhḷChi hiểu chuyệnĩcúi đầu đểìTần Uyển Uyển[thắt nút phíaἲsau cổ mình.
TầníUyển Uyển vừa(thắt vừa thấp°giọng nói: “Đợiẩtrở về Tiênļgiới, ta sẽĬchọn một mảnhựngọc thật đẹpilàm quà tặngửngười.”
“Ta…” GiảnõHành Chi rủἰmắt, giấu điổcảm xúc trongímắt: “Ta cảm:thấy mảnh nàyặđã đẹp lắmļrồi.”
Tần UyểnìUyển thả tayɩxuống, điều chỉnhĩvị trí mảnhịngọc, nhìn kỹỡchốc lát, ngẩngừđầu cười nói:ì“Đẹp lắm.”
Giản)Hành Chi đượcúkhen bèn ngượngõngùng cười, độtắnhiên y nghĩìtới gì đó,ívội vàng cầmễhoa ngọc lanỏmà Tần Uyển‹Uyển đặt bênἴcạnh lên, học}theo động tácọcủa nàng làmềmột mặt dâyởchuyền hoa ngọcɪlan, vui vẻặđeo cho TầnĪUyển Uyển: “Taốcũng tặng nàng.”ἶ
Tần Uyển Uyển mỉm cười không nói. Đợi Giản Hành Chi buộc xong dây chuyền cho nàng, Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn ngắm, dịu dàng nói: “Ta thích lắm.”
Nói xong, nàng nhìn sắc trời, nằm xuống giường: “Ngủ thôi, ngày mai bàn bạc với mọi người xem làm sao tìm phụ mẫu ta.”
Nói xong, nàng nhìn sắc trời, nằm xuống giường: “Ngủ thôi, ngày mai bàn bạc với mọi người xem làm sao tìm phụ mẫu ta.”
Rất thích, nàng cho ta nhiều lần đầu tiên trong cuộc đời như vậy.
Nàng nhắm mắt một lúc lại ngủ thiếp đi. Giản Hành Chi tỉnh giấc, mơ màng mở mắt, thấy Tần Uyển Uyển vẫn đang ngủ, y không khỏi nghi hoặc trong lòng, sao Tần Uyển Uyển ngủ nhiều thế?
Giản Hành Chi đáp lời, nằm xuống bên cạnh nàng.
“Uyển Uyển.” Giản Hành Chi tựa đầu vào lưng nàng, ôm chặt: “Ta thật sự rất thích nàng.”
Từ khi nào mà ngay cả cá đù vàng chiên, bọn họ cũng phải truyền âm riêng vậy?
Hai người đắp chăn, nhắm mắt lại. Một lát sau, Tần Uyển Uyển dần ngủ sâu, nàng nghiêng người, đưa lưng về phía Giản Hành Chi. Trong mơ màng, nàng cảm giác có người ôm lấy mình từ phía sau.
Đợi Thúy Lục rời đi, Giản Hành Chi tức tối ở cửa chốc lát, rốt cuộc truyền âm cho Tần Uyển Uyển: “Uyển Uyển, hôm nay có cá đù vàng chiên ngập dầu, mau tới nhà ăn!”
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đồng thời giật mình bật dậy, nghe thấy Thúy Lục hung dữ la lên: “Giản Hành Chi, cậu không được quá đáng. Bây giờ đã mấy giờ rồi, cậu còn không chịu ra?!”
“Uyển Uyển.” Giọng Giản Hành Chi rất khẽ: “Đây là món quà đầu tiên người khác tặng ta mà không liên quan đến tu hành.”
Tần Uyển Uyển hơi mệt, nàng ậm ừ lên tiếng đáp: “Sau này tặng người nhiều hơn nữa.”
Dứt lời, Thúy Lục xoay người vẫy tay: “Nhanh lên!”
Dứt lời, y lập tức tẩy rửa sơ lược, một lúc sau liền phóng ra cửa.
“Uyển Uyển.” Giản Hành Chi tựa đầu vào lưng nàng, ôm chặt: “Ta thật sự rất thích nàng.”
Giản Hành Chi nghe thấy Thúy Lục quát, nháy mắt đỏ mặt, vội vã ngồi dậy, chụp lấy quần áo xông ra ngoài mở cửa, thấp giọng giận dữ quát: “Giọng cô nhỏ một chút thì chết hả?!”
“Giản Hành Chi, Giản Hành Chi!”
“Ta biết ngay cậu không dám!” Thúy Lục cũng không bất ngờ, một câu đã chọc Giản Hành Chi tức đến váng đầu: “Đã chẳng làm gì mà còn có thể trầm mê trong đó, cậu thiếu hiểu vừa thôi.”
Rất thích, nàng cho ta nhiều lần đầu tiên trong cuộc đời như vậy.
Nhưng nghĩ đến bánh bao hai ngày qua, nàng quyết định nhanh lên!
Hai người ngủ một giấc đến sáng. Giản Hành Chi mở mắt trước tiên, y thấy Tần Uyển Uyển đang ngủ ngon lành, hơi không muốn buông ra, ngẫm nghĩ rồi bèn nhắm mắt lại.
Lúc y mơ màng thiếp đi, Tần Uyển Uyển lại mở mắt ra. Thấy Giản Hành Chi sau lưng còn ngủ, nàng lưỡng lự chốc lát. Việc tìm cha mẹ mất nhiều thời gian bàn bạc kỹ lưỡng, nhưng không gấp chi nửa canh giờ, Giản Hành Chi ngủ lâu như thế hẳn là đêm qua bị thương quá nặng, vì thế nàng cũng không quấy rầy, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
“Cô!”
Giản Hành Chi đáp lời, nằm xuống bên cạnh nàng.
Nàng nhắm mắt một lúc lại ngủ thiếp đi. Giản Hành Chi tỉnh giấc, mơ màng mở mắt, thấy Tần Uyển Uyển vẫn đang ngủ, y không khỏi nghi hoặc trong lòng, sao Tần Uyển Uyển ngủ nhiều thế?
Tần Uyển Uyển mỉm cười không nói. Đợi Giản Hành Chi buộc xong dây chuyền cho nàng, Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn ngắm, dịu dàng nói: “Ta thích lắm.”
Những nghĩ lại, y cũng không muốn quấy rầy Tần Uyển Uyển ngủ, bèn nhắm mắt bắt đầu nhập định.
Qua một lát, Tần Uyển Uyển mở mắt, phát hiện hình như Giản Hành Chi bên cạnh còn chưa tỉnh. Nàng cũng không dám quấy rầy y, bèn đưa lưng về phái Giản Hành Chi, bắt đầu ngẩn người.
Y sợ Tần Uyển Uyển đến chậm, y phải chạy tới trước bảo vệ cá đù vàng!
Cả hai nằm trên giường chờ đợi người kia tỉnh giấc hết sức buồn chán, đợi tới đợi lui, đợi đến sáng bảnh. Thúy Lục chịu hết nổi, chạy tới đập cửa.
“Giản Hành Chi, Giản Hành Chi!”
Hai người đắp chăn, nhắm mắt lại. Một lát sau, Tần Uyển Uyển dần ngủ sâu, nàng nghiêng người, đưa lưng về phía Giản Hành Chi. Trong mơ màng, nàng cảm giác có người ôm lấy mình từ phía sau.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đồng thời giật mình bật dậy, nghe thấy Thúy Lục hung dữ la lên: “Giản Hành Chi, cậu không được quá đáng. Bây giờ đã mấy giờ rồi, cậu còn không chịu ra?!”
“Uyển Uyển.” Giọng Giản Hành Chi rất khẽ: “Đây là món quà đầu tiên người khác tặng ta mà không liên quan đến tu hành.”
“Mọi người ở nhà ăn chờ hai người.” Thúy Lục không tranh cãi với y, chỉ ghé tới gần, thấp giọng nói: “Ta thấy Tạ Cô Đường trộm cá đù vàng chiên ngập dầu, tới trễ là y lén ăn hết đấy!”
“Cô câm miệng!”
Giản Hành Chi nghe thấy Thúy Lục quát, nháy mắt đỏ mặt, vội vã ngồi dậy, chụp lấy quần áo xông ra ngoài mở cửa, thấp giọng giận dữ quát: “Giọng cô nhỏ một chút thì chết hả?!”
“Chàng trai trẻ…” Thúy Lục nghiêm túc dạy dỗ: “Chính sự quan trọng, không được trầm mê, biết chưa?”
“Cô câm miệng!”
“Ta…” Giản Hành Chi đỏ đến tận mang tai, nghiến răng: “Ta không làm gì cả! Tối qua là do có việc!”
Cả hai nằm trên giường chờ đợi người kia tỉnh giấc hết sức buồn chán, đợi tới đợi lui, đợi đến sáng bảnh. Thúy Lục chịu hết nổi, chạy tới đập cửa.
“Ta biết ngay cậu không dám!” Thúy Lục cũng không bất ngờ, một câu đã chọc Giản Hành Chi tức đến váng đầu: “Đã chẳng làm gì mà còn có thể trầm mê trong đó, cậu thiếu hiểu vừa thôi.”
Hai người ngủ một giấc đến sáng. Giản Hành Chi mở mắt trước tiên, y thấy Tần Uyển Uyển đang ngủ ngon lành, hơi không muốn buông ra, ngẫm nghĩ rồi bèn nhắm mắt lại.
“Cô!”
“Mọi người ở nhà ăn chờ hai người.” Thúy Lục không tranh cãi với y, chỉ ghé tới gần, thấp giọng nói: “Ta thấy Tạ Cô Đường trộm cá đù vàng chiên ngập dầu, tới trễ là y lén ăn hết đấy!”
Dứt lời, Thúy Lục xoay người vẫy tay: “Nhanh lên!”
Đợi Thúy Lục rời đi, Giản Hành Chi tức tối ở cửa chốc lát, rốt cuộc truyền âm cho Tần Uyển Uyển: “Uyển Uyển, hôm nay có cá đù vàng chiên ngập dầu, mau tới nhà ăn!”
Tần Uyển Uyển hơi mệt, nàng ậm ừ lên tiếng đáp: “Sau này tặng người nhiều hơn nữa.”
Dứt lời, y lập tức tẩy rửa sơ lược, một lúc sau liền phóng ra cửa.
Y sợ Tần Uyển Uyển đến chậm, y phải chạy tới trước bảo vệ cá đù vàng!
Mà lúc Tần Uyển Uyển nghe thấy truyền âm lại thoáng ngẩn người.
“Ta…” Giản Hành Chi đỏ đến tận mang tai, nghiến răng: “Ta không làm gì cả! Tối qua là do có việc!”
Từ khi nào mà ngay cả cá đù vàng chiên, bọn họ cũng phải truyền âm riêng vậy?
“Chàng trai trẻ…” Thúy Lục nghiêm túc dạy dỗ: “Chính sự quan trọng, không được trầm mê, biết chưa?”
Nhưng nghĩ đến bánh bao hai ngày qua, nàng quyết định nhanh lên!
Giản Hành Chi, em cũng rất thích rất thích anh
Mỗi cái chuyện tỉnh giấc thôi mà cũng hề nữa ?
Có thực mới vực được đạo, tự nhiên thấy câu này đúng ghê ?
Tạ Cô Đường trong mắt thiên hạ: đại sư huynh thiên tài kiếm tu, tu đạo Vấn Tâm, trầm ổn trưởng thành, tiến lùi thỏa đáng ????
Tạ Cô Đường trong mắt team Uyển Uyển: ảnh đế tài ba, chủ sòng cá độ, kẻ trộm chuyên nghiệp, người ăn vụng cá rán, việc gì lắt léo cứ để Tạ Cô Đường lo ????