Chương 104 (2)
Giết hết rồi, đây là tên cuối cùng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển chạy một trước một sau đến nhà ăn, nhìn thấy một thau cá đù vàng chiên bày trên bàn. Ánh mắt hai người ăn bánh bao dưa muối mấy bữa nay sáng rực, Giản Hành Chi đẩy Thúy Lục và Nam Phong ra, kéo Tần Uyển Uyển tới ngồi xuống, bắt đầu gắp cá cho Tần Uyển Uyển, vừa gắp vừa cảm ơn Tạ Cô Đường đối diện: “Lão Tạ, ta nghe nói cá này là cậu lấy hả, được lắm đó!”
“Ta vốn định tự mình ăn.”
Mặt Tạ Cô Đường không cảm xúc, nói một cách bình tĩnh: “Gần đây, ăn chay quá rồi.”
“Vậy mà cậu bằng lòng chia cho mọi người…” Giản Hành Chi vừa ăn cá, vừa tiếp tục cảm ơn: “Thật có đức độ!”
“Không phải có đức độ.”ỵNam Phong vừaóăn cá vừaạtranh công: “Làịta nhìn thấyἵTạ đạo quânỳbưng cá trởỷvề, vội nói‹cho Thúy Lụcİtỷ tỷ, ThúyĨLục tỷ tỷ¸mới chặn cáẹlại!”
“Mọi ngườiỉăn cá…” ThúyớLục vui vẻẳnói: “Đều nhờếta hết!”
TạíCô Đường ngheủnói thế, ngướcĩmắt nhìn ThúyỏLục, kiềm chếưphẫn nộ khôngÎnói ra củaỉmình.
Thúy Lục kiêuįhãnh lôi nguyênĭvẹn xương cá:trong miệng ra,]quay đầu nhìnồGiản Hành Chi:ī“Tối qua cậuọlàm gì vậy?”{
“À, ám sátơTôn giả DiệuắNgôn.”
Nghe nóiḻthế, cả đámũim phăng phắc.õMột lát sau,ìThúy Lục hoờkhù khụ: “Mắcíxương rồi…”
TạĩCô Đường giơặtay đánh mộtìchưởng vào lưngīThúy Lục, hỗnệhợp máu lẫnỉxương cá phunĩra. Tần UyểnẩUyển cầm xươngìcá, nhìn đếnêtrố mắt.
Thúy Lụcīcầm lấy khănἳtừ tay NamêPhong, quay đầuİlại, chùi miệngἳnói: “Cậu… cậuổgiết người rồi?”]
“Chưa.” Giản HànhĬChi gặm cá:ΓTa làm sao,giết được hắn?]Thử thôi, tìmạra vị tríἰphụ mẫu UyểnồUyển rồi.”
“Ởệnơi nào?”
ThúyòLục lập tứcɨhỏi, Giản Hành]Chi hất cằmɩvề phía hướngĨĐông: “Ở sauổnúi đấy.”
Ngheīnói thế, ThúyõLục và TạЇCô Đường nhìn¹nhau, cả haiıđều trầm mặc.
TầnữUyển Uyển lậpẵtức nhận raècó vấn đề:í“Sau núi làĮnơi thế nào?”í
“Là vùng cấmècủa Vô TươngấTông – HuyềnĩSơn.”
Tạ CôốĐường mở miệngựgiải thích. TầnɪUyển Uyển vàḽGiản Hành Chiἶđều không biếtợđây là nơiễnào. Tần UyểnõUyển hỏi tiếp:ï“Huyền Sơn?”
“HuyềníSơn là tênícủa nó.” ThúyỉLục giải thích:İ“Tương truyền vạnĩnăm trước, VôḽTương Tông chưa(thành lập, nơiừnày vốn làíđồng bằng. Mộtởngày nọ, mộtởngôi sao rơiĬtừ trên trời]xuống, hình thànhôngọn núi. Ngôiẹsao kia khôngíphải vật củađthế giới này,ủvì thế núiạnày trở thànhãnơi Thiên Đạoìbỏ quên, linhɩkhí dồi dào,ἱkhông chịu sựĺquản lý củaèThiên Đạo, câyĩcỏ sinh trưởngĩkhác thường, nhưngỏcũng chính vìĨthế rất nhiềuἲlinh thảo dịĭbảo mọc lênìtrên núi, trongốđó có mộtĺcon linh thúẽtên là ácľthú. Nó thíchễác ghét thiện,ἱlà chúa tểîmột phương trênīnúi. Một hôm,émột nhóm ngườiἳlên núi muốnỉthu gom linhặthảo, trời giángétuyết lớn, bọnễhọ gặp phảiầcon ác thúínày. Ác thú²hứa với bọnļhọ rằng chỉịcần có mộtỉngười bằng lòngấở lại, nhữngấngười kia cóḽthể tùy ýílựa chọn mộtìbảo vật rờiôđi, mà trongỏsố những ngườiấrời đi chỉỉcần có mộtụngười bằng lòngľmang trăm lượngồhoàng kim trởîlại chuộc y,ặngười ở lạiínày có thểýan toàn xuốngổnúi.”
“Nếu nhưăkhông trở lạiừthì sao?” GiảnặHành Chi hỏiétiếp.
Tạ Cô Đường}thấp giọng đáp:ỉ“Lúc đó núiấngập tuyết dày,ẻác thú giữḷngười này lạiếmột năm, nếuịkhông ai trởĺlại, người nàyìsẽ đông chếtựtrên núi.”
“Vậyửcó người ởễlại thật sao?”ἱGiản Hành Chiớnhướng mày.
Thúy Lụcụgật đầu.
“Lúc ấyỵcó một vịậthư sinh, trờiỉsinh tính tình¸lương thiện, giaľcảnh bần hàn,ẽvì tìm mộtĨgốc linh thảoícho mẫu thânἷnên đi theođtiểu đội lênĭnúi. Trong lúcíđám người lưỡngịlự, y lựajchọn ở lại,úsau đó nhờἷmột vị Đại:ca chọn gốcÍlinh thảo cóĨthể cứu mẫuἲthân y xuống°núi, lại nhờ[một vị thươngínhân lấy trămổlượng hoàng kimỹtrở về chuộc°y. Mọi ngườiằđều hứa vớiịy, bảo yĩở lại, nhưngithực tế gốcịlinh thảo cứuịmẫu thân yĩcũng chẳng đángừtiền, không ngườiịnào chịu dùngἳcơ hội duyẽnhất chọn gốcḻlinh thảo kia.”¸
“Vì vậy mẫuẵthân y chết.”ỷ
Tần Uyển Uyểnấđã hiểu. ThúyởLục thở dài,,kể tiếp: “Đúngļvậy, đám ngườiìkhông cứu được‹mẫu thân y,ámột là sợἵy oán hận,Ĩhai là khôngḽmuốn dùng trămīlượng hoàng kiméđể cứu mộtẹngười bèo nướcịgặp nhau, ba}là dáng vẻílúc đùn đẩyícầu xin ởἷtrên núi quáđmất mặt, màịnhững người kiaásau khi bánếbảo vật đềuửđã thành ngườiỳcó tiếng tăm,ékhông muốn ngườiểkhác biết chuyệnểquá khứ này.òThư sinh khôngíthân không thích,ậchết ở trênînúi cũng chẳngỡai truy cứu,)vì vậy đámíngười đó đềuïkhông trở lại,ïđể một mìnhïthư sinh ởớtrên núi chờjđợi đến chết.”ộ
“Chuyện này liênỉquan gì HuyềnÎSơn?”
“Sau khi¹thư sinh chết,ἳHuyền Sơn đổ(một trận tuyếtἴlớn.” Thúy Lụcỉquay đầu nhìnỉvề phía HuyềnỉSơn: “Tuyết màu¹đen rơi xuốngíđất lập tứcĬtrở thành tàừkhí, từ đóɪtà khí vâyủquanh Huyền Sơn,âxâm chiếm thầnìtrí con người.ọNơi này khôngửbị Thiên Đạoừquản chế, ácἵniệm chúng sinhòtụ tập. Nhiềuľnăm sau, TàỡThần xuất thếɪtại đây, ngườiệsáng lập raἶmôn phái VôấTương Tông phụngľtheo ý trờiẻđến, phong ấn³Huyền Sơn, thànhễlập Vô TươngũTông, từ đóịngoại trừ Chưởngımôn Vô TươngíTông thì chẳngụai biết làmísao bước vàoầHuyền Sơn nữa.”ệ
“Cho nên nămỷđó Tà Thầnẳbị nhốt tạiĩHuyền Sơn?” GiảnìHành Chi tòựmò: “Thế sao[bây giờ hắnụlại sống phâyỉphây bên ngoàiỉvậy?”
“Chạy thoát.”éTạ Cô Đườngıgiải đáp: “Nghìnặnăm trước, nhânïgian có mộtỳvị quân vươngôquá tàn bạo,ỏđến mức sinhèlinh đồ thán,ĭác niệm hoànhẳhành nhân gian.ЇSau khi sứcỉmạnh Tà Thầnữmở rộng, hắnỷbiết được cáchủgieo ma chủng,ỉChưởng môn điắđến Huyền Sơnībị hắn gieođma chủng khốngảchế, thả hắnâra ngoài, từằđó họa loạnịTu chân giới.ảMãi đến mộtầtrăm năm trước,ữhắn bị MinhìTịnh thần quânỉphong ấn mớiấbiến mất.”
“Vậy…”ĮTần Uyển Uyểnḹđã hiểu: “ChuyệnĺTà Thần đúngἳlà mối hậnámột người, nhưngítrút xuống muônḷdân.”
Mọi ngườiãtrầm mặc. GiảnìHành Chi uốngımột ngụm trà,ịcười khẽ: “Làmẽgì có mốiìhận một người,ìtrút xuống muônọdân? Chẳng quaílà trùng hợpĩgặp phải mộtỏcọng rơm đèợsập lầu bãùđậu(*) mà thôi.”ự
(*) Lầu bãĪđậu: chỉẩtòa nhà bịẫăn xén ănĩbớt nguyên vậtýliệu trong quáằtrình xây dựngÎnên không kiênũcố, nguy hiểm.
“Thảoìluận chuyện xưaỷcũng chẳng thúỹvị.” Thúy Lụcìthấy bọn họįbùi ngùi, giọngjđiệu lại nhẹĭnhàng hơn: “Bây[giờ chuyện quanítrọng là làmùsao vào đó.”ô
“Hay là…” GiảnữHành Chi suyịnghĩ: “Chúng taìtrói Nguyệt Hàîlại?”
“Ta cảmơthấy ý kiếnìnày khả thi.”ú
Thúy Lục vỗ tay: “Ta ngứa mắt hắn lâu rồi.”
“Đệ tử đã báo danh cho Tôn giả, không biết Tôn giả dự định bắt Giản Hành Chi thế nào?”
Đánh không thắng, cần giúp đỡ, mời Đại ca ra tay.
Tôn giả Diệu Ngôn siết nắm tay, kiềm chế cảm xúc sau tấm lụa mỏng: “Những môn phái khác đâu, nghe hắn ám sát ta, bọn họ không giúp sao?”
“Đúng vậy.” Tạ Cô Đường gật đầu: “Chưởng môn một phái lại keo kiệt đến vậy, trói hắn là quá hợp lý.”
Trong chuyện cắt giảm khẩu phần của đám người Giản Hành Chi, Nguyệt Hà làm vô cùng suôn sẻ.
Tần Uyển Uyển nghe quyết định của bọn họ, hoảng hốt hỏi: “Mọi người dám chắc trói Chưởng môn người ta không sao chứ?”
Kẻ đầu tiên hắn giết là tên đó!
Tần Uyển Uyển nghe quyết định của bọn họ, hoảng hốt hỏi: “Mọi người dám chắc trói Chưởng môn người ta không sao chứ?”
“Lui xuống đi.” Giọng Tôn giả Diệu Ngôn lạnh lùng: “Nhớ cắt luôn dưa muối của bọn chúng đi.”
“Vâng!”
“Không sao.” Thúy Lục đang kéo dây khóa tiên của mình, Tạ Cô Đường và Giản Hành Chi đang bắt đầu quan sát kiếm mình có cần mài hay không. Thúy Lục xoay đầu qua, nghiêm túc nói: “Dây khóa tiên của ta được chế tạo đặc biệt, có thể trói được!”
Hắn không nói, Nguyệt Hà cũng không dám lên tiếng. Hồi lâu sau, Tôn giả Diệu Ngôn rốt cuộc mở miệng: “Chuyện tuyển chọn Minh chủ thế nào rồi?”
“Ta không hỏi cái này…”
Lúc nhóm người Giản Hành Chi nhắm về phía Minh chủ Liên minh Tiên giới báo danh, tại đại điện trên hòn đảo trôi lơ lửng của Vô Tương Tông, Tôn giả Diệu Ngôn ngồi trên cao, Nguyệt Hà quỳ gối dưới đất, báo cáo kết quả đêm qua: “Đệ tử đuổi theo trận dịch chuyển đến chỗ ở của Giản Hành Chi, tu vi Giản Hành Chi quá cao, nếu đệ tử ra tay, e là tổn thất nghiêm trọng. Mong lão tổ đích thân ra tay, lập uy cho Vô Tương Tông!”
“Không sao.” Thúy Lục đang kéo dây khóa tiên của mình, Tạ Cô Đường và Giản Hành Chi đang bắt đầu quan sát kiếm mình có cần mài hay không. Thúy Lục xoay đầu qua, nghiêm túc nói: “Dây khóa tiên của ta được chế tạo đặc biệt, có thể trói được!”
Nhóm người nghe vậy, động tác chững lại.
Tần Uyển Uyển gắng gượng nói: “Ý của ta là…”
“Mọi người…” Nam Phong ngồi nghe cả nửa ngày, không nhịn được rụt rè lên tiếng: “Huyền Sơn mà mọi người nói…”
Nó vừa nói vừa đặt cáo thị lên mặt bàn: “Là Huyền Sơn, trận địa cuối cùng của đại hội tuyển chọn Minh chủ sao?”
“Có báo danh cho bổn tôn không?” Tôn giả Diệu Ngôn tránh né câu hỏi bắt Giản Hành Chi, cố nói lảng sang chuyện khác.
Tôn giả Diệu Ngôn nhắm mắt lại, run run cánh môi.
Nhóm người nghe vậy, động tác chững lại.
Thúy Lục vỗ tay: “Ta ngứa mắt hắn lâu rồi.”
“Đã chuẩn bị ổn thỏa như ngài căn dặn, trận chung kết sắp xếp tại Huyền Sơn, không biết lão tổ dự định khi nào ra tay bắt Giản Hành Chi lập uy?”
Giản Hành Chi bước đến trước tiên, đọc kỹ một lát, vui vẻ reo lên: “Không sai! Uyển Uyển!” Y xúc động quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Ta đã nói mà, nàng đã định sẵn phải trở thành nữ Minh chủ Liên minh Tiên giới!”
Hắn đột ngột mở mắt, lộ vẻ dữ tợn.
Tôn giả Diệu Ngôn không đáp, hắn đỡ trán, lắng nghe Nguyệt Hà bên dưới lải nhải.
“Báo danh.”
Thúy Lục buông dây, tức khắc lên tiếng: “Báo danh ngay lập tức!”
Nghe thấy lời này, Tôn giả Diệu Ngôn liền nhức đầu.
Lúc nhóm người Giản Hành Chi nhắm về phía Minh chủ Liên minh Tiên giới báo danh, tại đại điện trên hòn đảo trôi lơ lửng của Vô Tương Tông, Tôn giả Diệu Ngôn ngồi trên cao, Nguyệt Hà quỳ gối dưới đất, báo cáo kết quả đêm qua: “Đệ tử đuổi theo trận dịch chuyển đến chỗ ở của Giản Hành Chi, tu vi Giản Hành Chi quá cao, nếu đệ tử ra tay, e là tổn thất nghiêm trọng. Mong lão tổ đích thân ra tay, lập uy cho Vô Tương Tông!”
Tên cuối cùng…
“Ta không hỏi cái này…”
Tôn giả Diệu Ngôn không đáp, hắn đỡ trán, lắng nghe Nguyệt Hà bên dưới lải nhải.
Tần Uyển Uyển gắng gượng nói: “Ý của ta là…”
Nói cả nửa ngày, tổng kết lại là:
Đánh không thắng, cần giúp đỡ, mời Đại ca ra tay.
Tôn giả Diệu Ngôn siết nắm tay, kiềm chế cảm xúc sau tấm lụa mỏng: “Những môn phái khác đâu, nghe hắn ám sát ta, bọn họ không giúp sao?”
“Không bằng không chứng, e là những môn phái khác sẽ không ra tay.” Nguyệt Hà cố căng da mặt: “Huống chi quan hệ của chúng ta cũng không tốt như vậy…”
Nguyệt Hà kính cẩn hành lễ rời đi. Tôn giả Diệu Ngôn đột ngột ho khan. Sau khi hắn ho ra máu, người hầu hình dáng con rối bên cạnh kính cẩn dâng khăn cho hắn.
Nghe thấy lời này, Tôn giả Diệu Ngôn liền nhức đầu.
“Đúng vậy.” Tạ Cô Đường gật đầu: “Chưởng môn một phái lại keo kiệt đến vậy, trói hắn là quá hợp lý.”
Hắn không nói, Nguyệt Hà cũng không dám lên tiếng. Hồi lâu sau, Tôn giả Diệu Ngôn rốt cuộc mở miệng: “Chuyện tuyển chọn Minh chủ thế nào rồi?”
“Đã chuẩn bị ổn thỏa như ngài căn dặn, trận chung kết sắp xếp tại Huyền Sơn, không biết lão tổ dự định khi nào ra tay bắt Giản Hành Chi lập uy?”
“Mọi người…” Nam Phong ngồi nghe cả nửa ngày, không nhịn được rụt rè lên tiếng: “Huyền Sơn mà mọi người nói…”
“Có báo danh cho bổn tôn không?” Tôn giả Diệu Ngôn tránh né câu hỏi bắt Giản Hành Chi, cố nói lảng sang chuyện khác.
Nó vừa nói vừa đặt cáo thị lên mặt bàn: “Là Huyền Sơn, trận địa cuối cùng của đại hội tuyển chọn Minh chủ sao?”
“Đệ tử đã báo danh cho Tôn giả, không biết Tôn giả dự định bắt Giản Hành Chi thế nào?”
Tôn giả Diệu Ngôn không lên tiếng. Một lát sau, rốt cuộc hắn mở miệng.
Thúy Lục buông dây, tức khắc lên tiếng: “Báo danh ngay lập tức!”
“Chắc chắn Giản Hành Chi sẽ tham gia tuyển chọn Minh chủ Liên minh Tiên giới. Trên Huyền Sơn, bổn tôn tự có tính toán.”
Nghe tháy Tôn giả Diệu Ngôn hứa bắt Giản Hành Chi, Nguyệt Hà thở phào, bái lạy một cái, cao giọng hô: “Lão tổ uy vũ, lão tổ anh minh!”
Giản Hành Chi bước đến trước tiên, đọc kỹ một lát, vui vẻ reo lên: “Không sai! Uyển Uyển!” Y xúc động quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Ta đã nói mà, nàng đã định sẵn phải trở thành nữ Minh chủ Liên minh Tiên giới!”
Tôn giả Diệu Ngôn không lên tiếng. Một lát sau, rốt cuộc hắn mở miệng.
“Lui xuống đi.” Giọng Tôn giả Diệu Ngôn lạnh lùng: “Nhớ cắt luôn dưa muối của bọn chúng đi.”
“Vâng!”
Nghe tháy Tôn giả Diệu Ngôn hứa bắt Giản Hành Chi, Nguyệt Hà thở phào, bái lạy một cái, cao giọng hô: “Lão tổ uy vũ, lão tổ anh minh!”
Trong chuyện cắt giảm khẩu phần của đám người Giản Hành Chi, Nguyệt Hà làm vô cùng suôn sẻ.
Nguyệt Hà kính cẩn hành lễ rời đi. Tôn giả Diệu Ngôn đột ngột ho khan. Sau khi hắn ho ra máu, người hầu hình dáng con rối bên cạnh kính cẩn dâng khăn cho hắn.
“Không bằng không chứng, e là những môn phái khác sẽ không ra tay.” Nguyệt Hà cố căng da mặt: “Huống chi quan hệ của chúng ta cũng không tốt như vậy…”
“Trừ tên lỗ mãng kia…” Tôn giả Diệu Ngôn thở dốc, hung dữ hỏi con rối bên cạnh: “Vô Tương Tông không còn ai khác đảm đương Chưởng môn được sao?!
“Bẩm chủ nhân…” Giọng nói con rối đều đều: “Đã giết hết rồi, đây là tên cuối cùng.”
Tên cuối cùng…
Tôn giả Diệu Ngôn nhắm mắt lại, run run cánh môi.
Vậy đợi sau Đại hội Liên minh Tiên giới… sau Đại hội Liên minh Tiên giới…
Vậy đợi sau Đại hội Liên minh Tiên giới… sau Đại hội Liên minh Tiên giới…
Hắn đột ngột mở mắt, lộ vẻ dữ tợn.
“Chắc chắn Giản Hành Chi sẽ tham gia tuyển chọn Minh chủ Liên minh Tiên giới. Trên Huyền Sơn, bổn tôn tự có tính toán.”
Kẻ đầu tiên hắn giết là tên đó!
Trước sau gì cũng phải đi, đúng là hệ thống giao nhiệm vụ luôn có lý do hết ha
Bắt được thì hôm qua đã bắt rồi, không thấy tôn giả phải chạy trốn sao mà hỏi quài, tôn giả quạo bây giờ ?
Móa tên này giết sạch cả Vô Tương Tông luôn rồi sao?
Tôn giả ấu trĩ quá z =))))) bị bắt nạt lại cắt khẩu phần ăn của người ta