Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 105 (2)

Chương 105 (2)

Cuộc thi: Đối nhân xử thế

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Mọi người cùng bước vào thị trấn. Lạc Hành Chu dẫn Liễu Phi Sương bước tới cạnh Giản Hành Chi, nhỏ giọng nói: “Giản đạo quân, Tần cô nương bảo ngài tới à?”

Ừ.”

Giản Hành Chi ôm kiếm, nhíu mày, hơi hối hận. Lạc Hành Chu và Liễu Phi Sương nhìn nhau, sau đó an ủi Giản Hành Chi: “Giản đạo quân, ngài không cần lo lắng, ta và Phi Sương sẽ giúp ngài.”

“Không cần.” Giản Hành Chi nhìn lên trời, dời mắt, lạnh nhạt nói: “Cạnh tranh công bằng, chúng ta đều là người chính đạo, tuyệt đối không gian lận.”

Nghe nói thế, Lạc Hành Chu và Liễu Phi Sương theo bản năng nhìn sang phương hướng Giản Hành Chi vừa nhìn, lập tức nhận ra nơi này có người đang quan sát, Lạc Hành Chu tức khắc đổi lại vẻ mặt chính nghĩa: “Ta biết Giản đạo quân không đồng ý với yêu cầu này, chỉ đùa chút thôi. Dù ngài đồng ý, ta cũng tuyệt đối không giúp.”

Đúng vy.” Liu Phi Sươnggt đu: “Chúngīta không thìbt công viıngưi khác.”

Nhómįngưi nói vàiíli kch ribưc ti đoncui con đưng.ЇNơi này làimt ngã tư,ti trung tâmgiao l cómt ngưi đangļbán hoa, trongmt n tuthì đó là)mt ngưi đànông, còn trong°mt nam tuthì đó làfmt ngưi phn, mà trongmt khán giľngoài Thy kinhđthì đólà mt bxương khô.

Đ thènht… Ging LcBt Phàm vangìlên trên tri:ĭ“Ngưi bán hoaìđng giaol phía trưclà tình nhân{ca các ngưi,)lúc nãy nhìnĩthy các ngưiđng li li vào thanhùlâu. Ngưi nàyɪs đi thoivi các vĩmt đon, hãyphân bit hàmý tht strong li nóica ngưi này,khiến ngưi nàyvui v.”

Dtfli, Gin Hành°Chi nhìn thytt c tuyníth d thixung quanh đubiến mt, chícòn li thiếuìn bán hoađng đy.

Gin HànhĬChi ôm kiếmìnhìn thiếu níbán hoa, suyınghĩ ri bưcti.

T góc nhìnèca Tn UynUyn, Thy kínhЇtách tt ctuyn th dthi ra, trưcímt mi ngưióđu là b²xương khô cmìgi hoa, mingưi đu điti đó.

Đng tácĩca ngưi bánhoa thng nht,nhìn thy tuynth d thiɪthì h mtũtiếng, xoay đuđi: “Ngươi cònv làm gì?Thanh lâu nhiuÎm nhân nhưvy, không ttôsao?”

Nghe nói¹th, tuyn thļd thi btïđu tr hếtâtài năng, vad va khuyên.

LcHành Chu vâyquanh cô gáibán hoa xinli.

Liu Phi Sươngbiến ra pháp¸thut cho thiếuĩniên bán hoa.

Tônĩgi Diu Ngônìrút mt đóahoa trong giicài lên đuýthiếu n, duÎdàng nói: “Mnhân đp nhttrên đi khôngãphi đang trưc mt tasao?”

Mi tuynЇth d thiđu đã hànhđng, ch có]Gin Hành Chiôm kiếm đngyên.

Tn Uyn Uyncăng thng siếtcht nm tay:“Tiêu ri, tiêuri, y màm ming là)âm đim.”

Màlúc này GinôHành Chi rtÍđn đo.

Mc dùđây là oính nhưng cũnglà n gii,įquan trng nhtũlà Tn UynUyn còn đangĩđng bên ngoàixem.

Ba mươi đimcó quan trngkhông?

Quan trng, nhưngTn Uyn Uynđang nhìn òbên ngoài.

“Ngi quá.”íGin Hành Chisuy nghĩ, rtcuc đưa raquyết đnh: “Vhôn thê caĺta ch cóàth là mtìngưi. Đ này,íta b cuc!”

Nghe nói thế,úthiếu n bánhoa cng đĪti ch. GinHành Chi quayɪđu b đi,ļcùng lúc yđi ra khitiu không gian,cô gái bánhoa phía sauïy tan thànhtro bi.

Tn UynUyn nhìn GinìHành Chi ômýkiếm ri đitrong Thy kính,cm thy timđp nhanh.

Nam Phongĩxoay đu quaĨnhìn Tn UynUyn, cm khái:Ch nhân, Ginơđo quân thtthông minh.”

“H?”

Tn Uyn Uynóhơi tht thn,Thúy Lc cũng]gt đu theo:“Y mt bamươi đim, nhưngthng đưc mui.”Ĩ

Đi nhân xĪthế T CôĐưng lĩnh nggt đu: “Thtúđúng là khônkhéo.”

“Mi ngưiĨđng đng đây,xem din na!”Tn Uyn UynĪnghe bn hchc mình, hơiìchán nn: “Maunghĩ cách làmsao đi, ysai mt câuïna là loiɨthng luôn đy!”

“Có th làmïgì đưc?”

Thúy[Lc bt lc,{quay đu nhìnĩThy kính: “Phóđthác cho tri:đi.”

Trong Thykính, Gin HànhChi tiếp tcri khi khônggian cô gáibán hoa, nhìnIthy mi ngưiĮlc tc đira.

Đ này khôngkhó, coi nhưtng đim, gươngmt mi ngưiđu vui cưihn h.

“Gin đo(quân.” Lc HànhùChu dn LiuPhi Sương vuiãv đi ti:“Ngài sao ri?”Í

“B cuc.”

GiníHành Chi bình°tĩnh đáp. Linày nói ra,mi ngưi đunhìn sang.

“B cuc?”²Lc Hành Chuĩhoang mang: “Saoíngài li bơcuc?”

“Ta khôngĩth d dànhngưi khác trưcmt Uyn Uyn.”¸

Gin Hành ChiЇđáp hết sc)chí lý, LcHành Chu btícưi: “Haiz, cóĩphi chuyn toItát đâu, đó°đu là onh, d dànhícũng không…

Chàngd dành thếînào?”

Liu PhiıSương quay phtĩđu li. Nhnúra điu gì,ĩsc mt LcHành Chu cng{đ ti ch.

Tusĩ có đoÍl ti đóđng lot rùngɨmình, ánh mt[nhìn v phíaéGin Hành Chimang theo ssùng bái.

Ch cóĩTôn gi DiuNgôn đc thânkhông h áplc, ung dungnói: “Ba mươiîđim mt ri.ļGin đo quân,ásai mt đna, tiu điòcác ngưi sêkhông còn cơíhi.”

Vy thìsao?”

Gin HànhChi liếc mtĭnhìn hn, cngming nói: “Sáumươi đim làíđt, nhiu thêmcũng lãng phí.ïCh có ba:mươi đim, bnêta nhưng ngươithì đã sao?”ế

Nói xong, Gin¹Hành Chi di°mt, vung taylên, thúc gicĮLc Bt Phàm:Đ tiếp theo!”

Mi ngưi nghethy “Đ tiếp{theo, tâmtrng vi vàng)di khi ngưiGin Hành Chi,ónghe ging LcBt Phàm truynīt trên trixung: “Đ thâhai, đ khótăng lên, cn³ly đưc thincm ca nhânũvt mu cht.Mi mi ngưiĩđến tim tơÏla Vương gia ph Tây,trên đưng đis gp mtìnhân vt mucht, mi ngưicn phi tìmđưc ngưi này,ály đưc thinìcm ca ngưiăđó, cũng lyíđưc đ bàiùtiếp theo. Thinìcm ca nhânvt mu chtùcao bao nhiêu,đim s caĭmi ngưi caođby nhiêu. Đimtuyt đi cađ bài làìba mươi đim,Īcác v lênɪđi!”

Va dtli, tt cými ngưi đuĩxông v phía(ph Tây đngtrưc. Gin HànhChi chm chpđi đng sau³bn h, nhìníthy mi ngưichy ti phTây, s dngthn thc tìmákiếm ngưi cnĩgiúp đ trêncon ph tpnp.

Ph Tây nào đông đúc,ngưi qua kli, Gin HànhChi c đimãi, cht nhìnthy mt ônglão quét rác.Ông ta mcɩy phc chpĨvá, tóc hoaơrâm, cm mt:cây chi khóİnhc quét rác,àtrông có vílà ngưi thmnht trên conđưng này!

Gin HànhįChi liếc nhìnqua ri dimt, tiếp tcđi v phíatrưc.

Tn Uyn Uynnhìn thy cnhtưng này, ngưisp phát nđến nơi, chtc không thÍxông vào nhcnh Gin HànhăChi: “Là ôngòta! Chc chnlà ông ta!Ông ta thmìnhư vy, va²nhìn là biếtìcn giúp đ,²chc chn làĩông ta!”

TnéUyn Uyn nghĩ¹như thế, tuísĩ thông minhĩcũng đã nghĩónhư thế. Tônãgi Diu NgônÍbưc đến trưc,ókính cn lnìtiếng: “Lão bá,ta thy thânth ông không,khe, chi bngıđ ta quétígiúp ông.”

Ônglão nghe nóiıthế thì ngngĩđu lên, cmcây chi, cmikích nói: “Đaít, hôm nayfta đau thtÍlưng, có thĩphin cu giúpta quét conɩđưng này không?”

Nghe ông lãoĪđ xut yêuưcu, tt cưmi ngưi đuxoay đu qua.èTôn gi DiuĩNgôn gt đu,íchìa hai tayíra, kính cnýđi ông lãoľđưa cây chiĬcho mình, mm¸cưi nói: “Đươngínhin là đưc.”ɨ

Ti ri!

Tình tiếtphng vn kinhđin giúp Chįtch quét rácti ri!

Ch cnìtng đc quaítiu thuyết, khôngơai không biếtcâu chuyn này!

Ônglão nhìn thyTôn gi Diu(Ngôn cung kínhnhư thế thìïvui mng: “Thanhniên lch shiu chuyn nhưìcu tht hiếmìthy, vy lãoh

Li còníchưa dt, LcHành Chu đãìtóm ly câyĭchi: “Gia gia,thanh niên hiuíchuyn lch svn còn nhiuĩlm, ví dnhư ta đây.Ông đưa chi{cho ta, taquét cho!”

Không!”

Mt tu sĩtrong đám ngưilao ra, nmÍly đu kiacây chi, ánhmt nhìn ôngılão sáng quc:ĩ“Gia gia, đÍta!”

“Biết thĬt trưc sauíkhông h?” Ánhmt Tôn giDiu Ngôn hơiĭlnh lo, vươntay bt lycây chi: “Cácngưi tránh rahết cho ta.”f

Ba người giằng co tại chỗ, mặc dù thân phận Tôn giả Diệu Ngôn cao quý, nhưng mọi người đều là tinh anh được các môn phái đề cử tranh giành vị trí Minh chủ, tu vi bên trong bí cảnh lại bị giới hạn, không thể dùng linh lực, võ nghệ mọi người đều tương đương, bây giờ chẳng ai muốn nhường ai.

Giản Hành Chi hoang mang, sau đó nhìn thấy đám tu sĩ kia uy hiếp ông lão quét rác vừa nãy, kéo ông ta sang một bên: “Ông lão, chúng ta dẫn ông đi lánh nạn! Ông đừng sợ!”

Ông lão bị kẹp ở giữa, hoảng sợ nhìn tu sĩ giằng co, lắp bắp lên tiếng: “Hay là… hay là để ta tự quét đi thôi…”

Ông lão hét lên, Giản Hành Chi nhanh chóng phản ứng lại, gọi đám tu sĩ kia: “Các người làm gì đấy?!”

Giản Hành Chi đặt ông lão xuống, ông lão mù mờ: “Thiếu hiệp, vì sao cậu lại nói chuyện tốt này cho bọn họ biết?”

“Không.” Tôn giả Diệu Ngôn giơ tay lên ngừng lời ông lão: “Ông tránh ra, chuyện này để ta giải quyết.”

Giản Hành Chi thấy Tôn giả Diệu Ngôn ra tay, chẳng nói chẳng rằng trực tiếp xông vào cuộc chiến, lôi kéo ông lão, nháy mắt đánh mười mấy chiêu với Tôn giả Diệu Ngôn.

“Thì ra…” Giản Hành Chi khó tin: “Ông là nhân vật mấu chốt thật.”

Nghe thế, ông lão nuốt nước bọt, lui sang một bên.

“Không nói cho bọn họ biết, bọn họ chịu đi sao?” Giản Hành Chi đưa hồ lô ngào đường cho ông lão: “Được rồi, ta đi đây, đau thắt lưng thì về nhà nghỉ đi, quét cái gì mà quét?”

Ông lão nhìn chằm chằm Giản Hành Chi, vươn tay gào to: “Thiếu hiệp!”

Tôn giả Diệu Ngôn nhìn Lạc Hành Chu và tu sĩ bên cạnh: “Các người có chắc không buông tay hay không?”

“Sao họ lại đuổi giết ông?!”

Mặc dù Lạc Hành Chu hơi chột dạ nhưng vẫn cắn răng nói: “Gia gia cũng chẳng nói đưa cây chổi cho ngài!”

Dứt lời, Tôn giả Diệu Ngôn đánh mạnh một chưởng về phía Lạc Hành Chu, đá một cước sang tu sĩ bên cạnh.

“Được lắm, đừng trách ta ăn hiếp tiểu bối!”

Lạc Hành Chu phản ứng cực nhanh. Ngay lúc Tôn giả Diệu Ngôn ra tay, y đã vung một chưởng về phía đối phương. Ba người bị ép đồng thời buông tay, Lạc Hành Chu đá tung cây chổi lên cao!

Ông lão nhìn thấy Giản Hành Chi – người duy nhất trông bình thường nhất hiện nay, lập tức xúc động kêu lên: “Thiếu hiệp, cứu ta!”

Nghe nói thế, mọi người đều đứng lại, nghe Giản Hành Chi hô: “Vương gia tiệm tơ lụa, giúp ông chủ Vương và Triệu tú tài xóa bỏ hiềm khích, Triệu tú tài và phu nhân ân ái như ban đầu! Mau đi đi!”

Dứt lời, Tôn giả Diệu Ngôn đánh mạnh một chưởng về phía Lạc Hành Chu, đá một cước sang tu sĩ bên cạnh.

“Ông lão.” Tôn giả Diệu Ngôn thấy tình hình không ổn, lập tức từ bỏ đuổi theo cây chổi, xoay đầu hô lớn: “Ta tới cứu ông!”

Mặc dù Lạc Hành Chu hơi chột dạ nhưng vẫn cắn răng nói: “Gia gia cũng chẳng nói đưa cây chổi cho ngài!”

Lạc Hành Chu phản ứng cực nhanh. Ngay lúc Tôn giả Diệu Ngôn ra tay, y đã vung một chưởng về phía đối phương. Ba người bị ép đồng thời buông tay, Lạc Hành Chu đá tung cây chổi lên cao!

Cây chổi vô chủ, tất cả tu sĩ xung quanh đều nhào tới, trong tích tắc cả khu phố Tây đánh nhau thành một đoàn.

“Yên tâm.” Giản Hành Chi nhìn người đuổi giết phía sau, lạnh giọng nói: “Ta sẽ không bỏ lại ông lão như ông.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Một lát sau, đám người không hề lưỡng lự nhấc chân chạy về phía tiệm tơ lụa Vương gia.

Mà lúc này, Giản Hành Chi gãi đầu, bước đi không mục đích trên phố.

Nhân vật mấu chốt, rốt cuộc cái gì là nhân vật mấu chốt?

Ông lão hoàn toàn không tin, ông ta vốn không thể hiểu nổi tại có nhiều người đột nhiên lao ra cướp cây chổi của mình, còn đòi giúp ông ta, cho ông ta tiền, bắt cóc ông ta.

“Không! Cứu ta! Cứu mạng!”

“Được lắm, đừng trách ta ăn hiếp tiểu bối!”

Không lẽ là quét rác ngớ ngẩn như thế thật à?

“Thiếu hiệp!!!”

Lúc này ông ta chỉ tin vào Giản Hành Chi, dốc ruột dốc gan gào lên: “Ngài nhất định phải cứu ta!”

Y suy nghĩ không ra, nhìn thấy gần đó bán hồ lô ngào đường, không nhịn được mua một xâu hồ lô, lại tiện tay mua một trái dừa đã đục lỗ, vừa ăn vừa dạo phố. Dạo đến cuối phố, y lại suy nghĩ quay ngược trở về.

Không lẽ là quét rác ngớ ngẩn như thế thật à?

Uống hết trái dừa, ăn hết viên hồ lô cuối cùng, Giản Hành Chi chợt nghe thấy tiếng huyên náo đằng trước. Y ngẩng đầu nhìn cây chổi rơi từ trên trời xuống, mười mấy tu sĩ bổ nhào về phía y.

Ông lão bị kẹp ở giữa, hoảng sợ nhìn tu sĩ giằng co, lắp bắp lên tiếng: “Hay là… hay là để ta tự quét đi thôi…”

Giản Hành Chi giơ chân đá, cây chổi lập tức bay về hướng ngược lại, tu sĩ lập tức đuổi theo cây chổi.

Ba người giằng co tại chỗ, mặc dù thân phận Tôn giả Diệu Ngôn cao quý, nhưng mọi người đều là tinh anh được các môn phái đề cử tranh giành vị trí Minh chủ, tu vi bên trong bí cảnh lại bị giới hạn, không thể dùng linh lực, võ nghệ mọi người đều tương đương, bây giờ chẳng ai muốn nhường ai.

Giản Hành Chi hoang mang, sau đó nhìn thấy đám tu sĩ kia uy hiếp ông lão quét rác vừa nãy, kéo ông ta sang một bên: “Ông lão, chúng ta dẫn ông đi lánh nạn! Ông đừng sợ!”

“Không.” Tôn giả Diệu Ngôn giơ tay lên ngừng lời ông lão: “Ông tránh ra, chuyện này để ta giải quyết.”

Vẻ mặt ông lão cảm kích: “Thiếu hiệp, chỉ cần cậu có thể đến tiệm tơ lụa, khiến ông chủ Vương và Triệu tú tài xóa bỏ hiềm khích, giúp Triệu tú tài và phu nhân ân ái như ban đầu, cậu có thể lấy được phần thưởng lớn! Hôm nay, cậu cứu lão hủ, lão hủ không có gì báo đáp, chỉ có thể trợ giúp thiếu hiệp một chút thôi!”

“Buông ta ra! Buông ta ra!

Ông lão sợ hãi cầu cứu, bắt đầu ra sức vùng vẫy. Đám tu sĩ đè ông lão lại giống như một toán giặc cướp, trói ông ta đi về hướng ngõ nhỏ, còn an ủi nói: “Ông đừng sợ, chúng ta không phải người xấu. Chúng ta là người tới bảo vệ ông!

“Buông ta ra! Buông ta ra!

“Không! Cứu ta! Cứu mạng!”

Ông lão hét lên, Giản Hành Chi nhanh chóng phản ứng lại, gọi đám tu sĩ kia: “Các người làm gì đấy?!”

Tôn giả Diệu Ngôn nhìn Lạc Hành Chu và tu sĩ bên cạnh: “Các người có chắc không buông tay hay không?”

“Cứu ta!”

Dứt lời, hắn đá văng tu sĩ kéo ông lão, chụp lấy ông ta.

Ông lão nhìn thấy Giản Hành Chi – người duy nhất trông bình thường nhất hiện nay, lập tức xúc động kêu lên: “Thiếu hiệp, cứu ta!”

Y suy nghĩ không ra, nhìn thấy gần đó bán hồ lô ngào đường, không nhịn được mua một xâu hồ lô, lại tiện tay mua một trái dừa đã đục lỗ, vừa ăn vừa dạo phố. Dạo đến cuối phố, y lại suy nghĩ quay ngược trở về.

“Các người buông ông ta ra.” Giản Hành Chi chỉ hồ lô ngào đường vào đám đông: “Đừng ép ta ra tay.”

Dứt lời, Giản Hành Chi xoay người rời đi, cũng ngay lúc đó chỉ số khác nhau hiện lên trên đầu mỗi người

Một cú lật không chỉ làm tu sĩ trong Mật cảnh cả kinh, mà khán giả xem Thủy kính cũng chấn kinh.

Tu sĩ trong mật cảnh phản ứng nhanh, vội giải thích với ông lão: “Không phải, ông lão, chúng ta thật sự tới giúp ông mà.”

Ông lão hoàn toàn không tin, ông ta vốn không thể hiểu nổi tại có nhiều người đột nhiên lao ra cướp cây chổi của mình, còn đòi giúp ông ta, cho ông ta tiền, bắt cóc ông ta.

Cạm bẫy! Chắc chắn đều là cạm bẫy!

“Thiếu hiệp!”

“Cứu ta!”

Chỉ có trên đầu Giản Hành Chi hiện lên con số: Ba mươi.

Lúc này ông ta chỉ tin vào Giản Hành Chi, dốc ruột dốc gan gào lên: “Ngài nhất định phải cứu ta!”

“Các người buông ông ta ra.” Giản Hành Chi chỉ hồ lô ngào đường vào đám đông: “Đừng ép ta ra tay.”

Nghe thế, ông lão nuốt nước bọt, lui sang một bên.

Giản Hành Chi không hiểu, ông lão cũng không hiểu, chỉ khóc lóc thảm thiết trên lưng Giản Hành Chi: “Ta không biết, bọn họ đột nhiên chạy ra, nói muốn lấy cây chổi của ta, muốn giúp ta quét rác. Ta nói không cần, bọn họ lại không chịu… còn muốn tắm cho ta, mua y phục, đấm lưng cho ta… Ta sợ lắm! Thiếu hiệp, ngài tuyệt đối đừng bỏ ta lại. Ta lớn tuổi rồi, chạy không nổi!”

“Ông lão.” Tôn giả Diệu Ngôn thấy tình hình không ổn, lập tức từ bỏ đuổi theo cây chổi, xoay đầu hô lớn: “Ta tới cứu ông!”

Dứt lời, hắn đá văng tu sĩ kéo ông lão, chụp lấy ông ta.

Ông lão nhìn chằm chằm Giản Hành Chi, vươn tay gào to: “Thiếu hiệp!”

Mà lúc này, Giản Hành Chi gãi đầu, bước đi không mục đích trên phố.

Giản Hành Chi thấy Tôn giả Diệu Ngôn ra tay, chẳng nói chẳng rằng trực tiếp xông vào cuộc chiến, lôi kéo ông lão, nháy mắt đánh mười mấy chiêu với Tôn giả Diệu Ngôn.

“Thiếu hiệp!”

Ông lão thừa dịp Tôn giả Diệu Ngôn không chú ý, cắn lấy tay hắn ta. Tôn giả Diệu Ngôn bị đau liền buông tay, Giản Hành Chi chụp lấy ông lão kéo ra sau lưng. Những tu sĩ khác thấy vậy, lập tức bủa vây, Giản Hành Chi cõng ông lão nhảy lên bờ tường, chạy băng băng trên mái nhà.

“Sao họ lại đuổi giết ông?!”

Ông lão nghe không hiểu, Giản Hành Chi đột ngột dừng bước, quay đầu hô to với tu sĩ đuổi theo sau lưng: “Được rồi, ta biết đề bài rồi!”

Giản Hành Chi không hiểu, ông lão cũng không hiểu, chỉ khóc lóc thảm thiết trên lưng Giản Hành Chi: “Ta không biết, bọn họ đột nhiên chạy ra, nói muốn lấy cây chổi của ta, muốn giúp ta quét rác. Ta nói không cần, bọn họ lại không chịu… còn muốn tắm cho ta, mua y phục, đấm lưng cho ta… Ta sợ lắm! Thiếu hiệp, ngài tuyệt đối đừng bỏ ta lại. Ta lớn tuổi rồi, chạy không nổi!”

“Hả?”

“Yên tâm.” Giản Hành Chi nhìn người đuổi giết phía sau, lạnh giọng nói: “Ta sẽ không bỏ lại ông lão như ông.”

“Thiếu hiệp!!!”

Một cú lật không chỉ làm tu sĩ trong Mật cảnh cả kinh, mà khán giả xem Thủy kính cũng chấn kinh.

Ông lão cảm động đến rơi nước mắt. Cũng chính lúc đó, dường như ông lão đột ngột bừng tỉnh, giao nhiệm vụ cho Giản Hành Chi giống như NPC: “Thiếu hiệp, ta cho cậu biết một bí mật. Buổi tối hôm qua có một thần tiên, ông ta nói cho ta biết hôm nay tiệm tơ lụa Vương gia sẽ có tranh chấp. Triệu tú tài và thê tử của ông ta cãi vã, ông ta đến tiệm tơ lụa Vương gia mua một xấp vải về lấy lòng thê tử, giá cả không rẻ. Ông chủ Vương cam kết với ông ta rằng phụ nữ thấy cái này đều sẽ vui, kết quả chẳng những thê tử thấy cuộn vải không vui, còn trách ông ta xài tiền lung tung, hai người vì thế tranh cãi. Triệu tú tài trở lại tiệm tơ lụa Vương gia, yêu cầu trả toàn bộ tiền, nhưng cuộn vải vô tình dính chút bùn trên đường đi, ông chủ Vương kiên quyết không nhận lại hàng.”

Nhân vật mấu chốt, rốt cuộc cái gì là nhân vật mấu chốt?

Giản Hành Chi nghe vậy, kinh ngạc quay đầu nhìn ông lão.

Vẻ mặt ông lão cảm kích: “Thiếu hiệp, chỉ cần cậu có thể đến tiệm tơ lụa, khiến ông chủ Vương và Triệu tú tài xóa bỏ hiềm khích, giúp Triệu tú tài và phu nhân ân ái như ban đầu, cậu có thể lấy được phần thưởng lớn! Hôm nay, cậu cứu lão hủ, lão hủ không có gì báo đáp, chỉ có thể trợ giúp thiếu hiệp một chút thôi!”

“Thì ra…” Giản Hành Chi khó tin: “Ông là nhân vật mấu chốt thật.”

Uống hết trái dừa, ăn hết viên hồ lô cuối cùng, Giản Hành Chi chợt nghe thấy tiếng huyên náo đằng trước. Y ngẩng đầu nhìn cây chổi rơi từ trên trời xuống, mười mấy tu sĩ bổ nhào về phía y.

“Hả?”

Ông lão nghe không hiểu, Giản Hành Chi đột ngột dừng bước, quay đầu hô to với tu sĩ đuổi theo sau lưng: “Được rồi, ta biết đề bài rồi!”

Ông lão thừa dịp Tôn giả Diệu Ngôn không chú ý, cắn lấy tay hắn ta. Tôn giả Diệu Ngôn bị đau liền buông tay, Giản Hành Chi chụp lấy ông lão kéo ra sau lưng. Những tu sĩ khác thấy vậy, lập tức bủa vây, Giản Hành Chi cõng ông lão nhảy lên bờ tường, chạy băng băng trên mái nhà.

Nghe nói thế, mọi người đều đứng lại, nghe Giản Hành Chi hô: “Vương gia tiệm tơ lụa, giúp ông chủ Vương và Triệu tú tài xóa bỏ hiềm khích, Triệu tú tài và phu nhân ân ái như ban đầu! Mau đi đi!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Một lát sau, đám người không hề lưỡng lự nhấc chân chạy về phía tiệm tơ lụa Vương gia.

Giản Hành Chi đặt ông lão xuống, ông lão mù mờ: “Thiếu hiệp, vì sao cậu lại nói chuyện tốt này cho bọn họ biết?”

“Không nói cho bọn họ biết, bọn họ chịu đi sao?” Giản Hành Chi đưa hồ lô ngào đường cho ông lão: “Được rồi, ta đi đây, đau thắt lưng thì về nhà nghỉ đi, quét cái gì mà quét?”

Dứt lời, Giản Hành Chi xoay người rời đi, cũng ngay lúc đó chỉ số khác nhau hiện lên trên đầu mỗi người

Chỉ có trên đầu Giản Hành Chi hiện lên con số: Ba mươi.

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Móa ông tôn giả đúng là hay ra dẻ thiệt, như mấy anh tra nam ấy ?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Móa nhìn tu sĩ cấp cao đi giành qua giành lại cây chổi kìa chời, giám khảo cũng tàn ác thiệt ?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Giản Hành Chi tốt thật ấy, tuy bình thường hơi kiêu ngạo xíu nhưng tính tình như trẻ con, lương thiện thật sự, muốn ôm cái quá, em là ông lão em cũng thích anh nhất.

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

Đến chap này thì tui ngẩng đầu hỏi trời xanh, Tà Thần hay thằng khùng,???? (Xin lỗi các bạn ?)

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!