Chương 105 (2)
Cuộc thi: Đối nhân xử thế
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Mọi người cùng bước vào thị trấn. Lạc Hành Chu dẫn Liễu Phi Sương bước tới cạnh Giản Hành Chi, nhỏ giọng nói: “Giản đạo quân, Tần cô nương bảo ngài tới à?”
Ừ.”
Giản Hành Chi ôm kiếm, nhíu mày, hơi hối hận. Lạc Hành Chu và Liễu Phi Sương nhìn nhau, sau đó an ủi Giản Hành Chi: “Giản đạo quân, ngài không cần lo lắng, ta và Phi Sương sẽ giúp ngài.”
“Không cần.” Giản Hành Chi nhìn lên trời, dời mắt, lạnh nhạt nói: “Cạnh tranh công bằng, chúng ta đều là người chính đạo, tuyệt đối không gian lận.”
Nghe nói thế, Lạc Hành Chu và Liễu Phi Sương theo bản năng nhìn sang phương hướng Giản Hành Chi vừa nhìn, lập tức nhận ra nơi này có người đang quan sát, Lạc Hành Chu tức khắc đổi lại vẻ mặt chính nghĩa: “Ta biết Giản đạo quân không đồng ý với yêu cầu này, chỉ đùa chút thôi. Dù ngài đồng ý, ta cũng tuyệt đối không giúp.”
“Đúng vậy.” Liễu Phi Sươngẩgật đầu: “Chúngīta không thểìbất công vớiıngười khác.”
Nhómįngười nói vàiílời kịch rồiỷbước tới đoạnỉcuối con đường.ЇNơi này làimột ngã tư,ộtại trung tâmịgiao lộ cóồmột người đangļbán hoa, trongủmắt nữ tuồthì đó là)một người đànờông, còn trong°mắt nam tuἱthì đó làfmột người phụặnữ, mà trong‹mắt khán giảľngoài Thủy kinhđthì đóịlà một bộḻxương khô.
“Đề thứènhất…” Giọng LạcỹBất Phàm vangìlên trên trời:ĭ“Người bán hoaìđứng ở giaoểlộ phía trướcỉlà tình nhân{của các người,)lúc nãy nhìnĩthấy các ngườiởđứng lại ởἲlối vào thanhùlâu. Người nàyɪsẽ đối thoạiἲvới các vịĩmột đoạn, hãyợphân biệt hàmẽý thật sựổtrong lời nóiỹcủa người này,ἴkhiến người nàyỉvui vẻ.”
Dứtflời, Giản Hành°Chi nhìn thấyểtất cả tuyểníthủ dự thiḻxung quanh đềuấbiến mất, chỉícòn lại thiếuìnữ bán hoaệđứng đấy.
Giản HànhĬChi ôm kiếmìnhìn thiếu nữíbán hoa, suyınghĩ rồi bướcềtới.
Từ góc nhìnècủa Tần UyểnἴUyển, Thủy kínhЇtách tất cảẻtuyển thủ dựỗthi ra, trướcímặt mỗi ngườióđều là bộ²xương khô cầmìgiỏ hoa, mọiặngười đều điἵtới đó.
Động tácĩcủa người bánỉhoa thống nhất,ọnhìn thấy tuyểnừthủ dự thiɪthì hừ mộtũtiếng, xoay đầuịđi: “Ngươi cònốvề làm gì?ỹThanh lâu nhiềuÎmỹ nhân nhườvậy, không tốtôsao?”
Nghe nói¹thể, tuyển thủļdự thi bắtïđầu trổ hếtâtài năng, vừaốdỗ vừa khuyên.
LạcẵHành Chu vâyỹquanh cô gáiẫbán hoa xinẵlỗi.
Liễu Phi Sươngửbiến ra pháp¸thuật cho thiếuĩniên bán hoa.
Tônĩgiả Diệu Ngônìrút một đóaửhoa trong giỏicài lên đầuýthiếu nữ, dịuÎdàng nói: “Mỹỗnhân đẹp nhấtữtrên đời khôngãphải đang ởḽtrước mặt taảsao?”
…
Mỗi tuyểnЇthủ dự thiẩđều đã hànhụđộng, chỉ có]Giản Hành Chiởôm kiếm đứngởyên.
Tần Uyển Uyểnỉcăng thẳng siết‹chặt nắm tay:ổ“Tiêu rồi, tiêuậrồi, y màừmở miệng là)âm điểm.”
Màớlúc này GiảnôHành Chi rấtÍđắn đo.
Mặc dùḻđây là ảoíảnh nhưng cũngịlà nữ giới,įquan trọng nhấtũlà Tần UyểnịUyển còn đangĩđứng bên ngoàiẽxem.
Ba mươi điểmỵcó quan trọngḻkhông?
Quan trọng, nhưngỹTần Uyển Uyểnịđang nhìn ởòbên ngoài.
“Ngại quá.”íGiản Hành Chiịsuy nghĩ, rốtầcuộc đưa raừquyết định: “Vịạhôn thê củaĺta chỉ cóàthể là mộtìngười. Đề này,íta bỏ cuộc!”ử
Nghe nói thế,úthiếu nữ bánấhoa cứng đờĪtại chỗ. GiảnịHành Chi quayɪđầu bỏ đi,ļcùng lúc yờđi ra khỏiἵtiểu không gian,ἰcô gái bánởhoa phía sauïy tan thànhỗtro bụi.
Tần UyểnḹUyển nhìn GiảnìHành Chi ômýkiếm rời điἱtrong Thủy kính,ỹcảm thấy timởđập nhanh.
Nam Phongĩxoay đầu quaĨnhìn Tần UyểnộUyển, cảm khái:ớ“Chủ nhân, Giảnơđạo quân thậtἰthông minh.”
“Hả?”ắ
Tần Uyển Uyểnóhơi thất thần,ỉThúy Lục cũng]gật đầu theo:ỵ“Y mất baẹmươi điểm, nhưngặthắng được muội.”Ĩ
“Đối nhân xửĪthế…” Tạ CôụĐường lĩnh ngộịgật đầu: “Thậtúđúng là khônịkhéo.”
“Mọi ngườiĨđừng đứng đây,xem diễn nữa!”ἷTần Uyển UyểnĪnghe bọn họỉchọc mình, hơiìchán nản: “Mauặnghĩ cách làmẫsao đi, yẹsai một câuïnữa là loạiɨthẳng luôn đấy!”ờ
“Có thể làmïgì được?”
Thúy[Lục bất lực,{quay đầu nhìnĩThủy kính: “Phóđthác cho trời:đi.”
Trong Thủyḻkính, Giản HànhớChi tiếp tụcỏrời khỏi khôngἳgian cô gáiỉbán hoa, nhìnIthấy mọi ngườiĮlục tục điứra.
Đề này khôngồkhó, coi nhưằtặng điểm, gương‹mặt mỗi ngườiựđều vui cườiἳhớn hở.
“Giản đạo(quân.” Lạc HànhùChu dẫn LiễuựPhi Sương vuiãvẻ đi tới:ở“Ngài sao rồi?”Í
“Bỏ cuộc.”
GiảníHành Chi bình°tĩnh đáp. Lờiḻnày nói ra,ỡmọi người đềuỡnhìn sang.
“Bỏ cuộc?”²Lạc Hành Chuĩhoang mang: “Saoíngài lại bỏơcuộc?”
“Ta khôngĩthể dỗ dànhỏngười khác trướcẵmặt Uyển Uyển.”¸
Giản Hành ChiЇđáp hết sức)chí lý, LạcựHành Chu bậtícười: “Haiz, cóĩphải chuyện toItát đâu, đó°đều là ảoểảnh, dỗ dànhícũng không…”
“Chàngọdỗ dành thếînào?”
Liễu PhiıSương quay phắtĩđầu lại. Nhậnúra điều gì,ĩsắc mặt LạcồHành Chu cứng{đờ tại chỗ.
Tuỉsĩ có đạoÍlữ tại đóửđồng loạt rùngɨmình, ánh mắt[nhìn về phíaéGiản Hành Chiỉmang theo sựỡsùng bái.
Chỉ cóĩTôn giả DiệuἵNgôn độc thânỡkhông hề ápậlực, ung dungἲnói: “Ba mươiîđiểm mất rồi.ļGiản đạo quân,ásai một đềỳnữa, tiểu độiòcác người sẽêkhông còn cơíhội.”
“Vậy thìụsao?”
Giản HànhỵChi liếc mắtĭnhìn hắn, cứngằmiệng nói: “Sáuẻmươi điểm làíđạt, nhiều thêmἵcũng lãng phí.ïChỉ có ba:mươi điểm, bổnêtọa nhường ngươiịthì đã sao?”ế
Nói xong, Giản¹Hành Chi dời°mắt, vung tayễlên, thúc giụcĮLạc Bất Phàm:ụ“Đề tiếp theo!”ầ
Mọi người ngheễthấy “Đề tiếp{theo” , tâmἷtrạng vội vàng)dời khỏi ngườiặGiản Hành Chi,ónghe giọng LạcỵBất Phàm truyềnītừ trên trờiḽxuống: “Đề thứâhai, độ khóỡtăng lên, cần³lấy được thiệnḹcảm của nhânũvật mấu chốt.ọMời mọi ngườiĩđến tiệm tơÏlụa Vương giaỉở phố Tây,ỷtrên đường điềsẽ gặp mộtìnhân vật mấuụchốt, mọi ngườiởcần phải tìmỏđược người này,álấy được thiệnìcảm của ngườiăđó, cũng lấyíđược đề bàiùtiếp theo. Thiệnìcảm của nhânỉvật mấu chốtùcao bao nhiêu,ỏđiểm số củaĭmọi người caođbấy nhiêu. Điểmịtuyệt đối củaằđề bài làìba mươi điểm,Īcác vị lênɪđi!”
Vừa dứtọlời, tất cảýmọi người đềuĩxông về phía(phố Tây đằngểtrước. Giản HànhỉChi chậm chạpἲđi đằng sau³bọn họ, nhìníthấy mọi ngườiọchạy tới phốầTây, sử dụngỳthần thức tìmákiếm người cầnĩgiúp đỡ trênḻcon phố tấpộnập.
Phố Tây ồnỷào đông đúc,ḹngười qua kẻỳlại, Giản HànhịChi cứ điẹmãi, chợt nhìnịthấy một ôngồlão quét rác.ớÔng ta mặcɩy phục chắpĨvá, tóc hoaơrâm, cầm một:cây chổi khóİnhọc quét rác,àtrông có vẻílà người thảmỵnhất trên conựđường này!
Giản HànhįChi liếc nhìnấqua rồi dờiỡmắt, tiếp tụcờđi về phíaἱtrước.
Tần Uyển Uyểnỉnhìn thấy cảnhứtượng này, ngườiịsắp phát nổỵđến nơi, chỉềtức không thểÍxông vào nhắcἳnhở Giản HànhăChi: “Là ôngòta! Chắc chắnữlà ông ta!ểÔng ta thảmìnhư vậy, vừa²nhìn là biếtìcần giúp đỡ,²chắc chắn làĩông ta!”
TầnéUyển Uyển nghĩ¹như thế, tuísĩ thông minhĩcũng đã nghĩónhư thế. Tônãgiả Diệu NgônÍbước đến trước,ókính cẩn lểnìtiếng: “Lão bá,ỉta thấy thânἲthể ông không,khỏe, chi bằngıđể ta quétígiúp ông.”
Ôngỉlão nghe nóiıthế thì ngẩngĩđầu lên, cầmἳcây chổi, cảmikích nói: “Đaítạ, hôm nayfta đau thắtÍlưng, có thểĩphiền cậu giúpữta quét conɩđường này không?”ờ
Nghe ông lãoĪđề xuất yêuưcầu, tất cảưmọi người đềuấxoay đầu qua.èTôn giả DiệuĩNgôn gật đầu,íchìa hai tayíra, kính cẩnýđợi ông lãoľđưa cây chổiĬcho mình, mỉm¸cười nói: “Đươngínhiền là được.”ɨ
Tới rồi!
Tình tiếtỗphỏng vấn kinhừđiển giúp Chủįtịch quét rácἳtới rồi!
Chỉ cầnìtừng đọc quaítiểu thuyết, khôngơai không biếtứcâu chuyện này!
Ông‹lão nhìn thấyịTôn giả Diệu(Ngôn cung kínhổnhư thế thìïvui mừng: “Thanhừniên lịch sựềhiểu chuyện nhưìcậu thật hiếmìthấy, vậy lãoởhủ…”
Lời còníchưa dứt, LạcựHành Chu đãìtóm lấy câyĭchổi: “Gia gia,ἳthanh niên hiểuíchuyện lịch sựặvẫn còn nhiềuĩlắm, ví dụỏnhư ta đây.ẳÔng đưa chổi{cho ta, taựquét cho!”
“Không!”ḷ
Một tu sĩỉtrong đám ngườiỉlao ra, nắmÍlấy đầu kiaẽcây chổi, ánhứmắt nhìn ôngılão sáng quắc:ĩ“Gia gia, đểÍta!”
“Biết thứĬtự trước sauíkhông hả?” Ánhỉmắt Tôn giảủDiệu Ngôn hơiĭlạnh lẽo, vươnịtay bắt lấyậcây chổi: “Cácấngười tránh raốhết cho ta.”f
Ba người giằng co tại chỗ, mặc dù thân phận Tôn giả Diệu Ngôn cao quý, nhưng mọi người đều là tinh anh được các môn phái đề cử tranh giành vị trí Minh chủ, tu vi bên trong bí cảnh lại bị giới hạn, không thể dùng linh lực, võ nghệ mọi người đều tương đương, bây giờ chẳng ai muốn nhường ai.
Giản Hành Chi hoang mang, sau đó nhìn thấy đám tu sĩ kia uy hiếp ông lão quét rác vừa nãy, kéo ông ta sang một bên: “Ông lão, chúng ta dẫn ông đi lánh nạn! Ông đừng sợ!”
Ông lão bị kẹp ở giữa, hoảng sợ nhìn tu sĩ giằng co, lắp bắp lên tiếng: “Hay là… hay là để ta tự quét đi thôi…”
Ông lão hét lên, Giản Hành Chi nhanh chóng phản ứng lại, gọi đám tu sĩ kia: “Các người làm gì đấy?!”
Giản Hành Chi đặt ông lão xuống, ông lão mù mờ: “Thiếu hiệp, vì sao cậu lại nói chuyện tốt này cho bọn họ biết?”
“Không.” Tôn giả Diệu Ngôn giơ tay lên ngừng lời ông lão: “Ông tránh ra, chuyện này để ta giải quyết.”
Giản Hành Chi thấy Tôn giả Diệu Ngôn ra tay, chẳng nói chẳng rằng trực tiếp xông vào cuộc chiến, lôi kéo ông lão, nháy mắt đánh mười mấy chiêu với Tôn giả Diệu Ngôn.
“Thì ra…” Giản Hành Chi khó tin: “Ông là nhân vật mấu chốt thật.”
Nghe thế, ông lão nuốt nước bọt, lui sang một bên.
“Không nói cho bọn họ biết, bọn họ chịu đi sao?” Giản Hành Chi đưa hồ lô ngào đường cho ông lão: “Được rồi, ta đi đây, đau thắt lưng thì về nhà nghỉ đi, quét cái gì mà quét?”
Ông lão nhìn chằm chằm Giản Hành Chi, vươn tay gào to: “Thiếu hiệp!”
Tôn giả Diệu Ngôn nhìn Lạc Hành Chu và tu sĩ bên cạnh: “Các người có chắc không buông tay hay không?”
“Sao họ lại đuổi giết ông?!”
Mặc dù Lạc Hành Chu hơi chột dạ nhưng vẫn cắn răng nói: “Gia gia cũng chẳng nói đưa cây chổi cho ngài!”
Dứt lời, Tôn giả Diệu Ngôn đánh mạnh một chưởng về phía Lạc Hành Chu, đá một cước sang tu sĩ bên cạnh.
“Được lắm, đừng trách ta ăn hiếp tiểu bối!”
Lạc Hành Chu phản ứng cực nhanh. Ngay lúc Tôn giả Diệu Ngôn ra tay, y đã vung một chưởng về phía đối phương. Ba người bị ép đồng thời buông tay, Lạc Hành Chu đá tung cây chổi lên cao!
Ông lão nhìn thấy Giản Hành Chi – người duy nhất trông bình thường nhất hiện nay, lập tức xúc động kêu lên: “Thiếu hiệp, cứu ta!”
Nghe nói thế, mọi người đều đứng lại, nghe Giản Hành Chi hô: “Vương gia tiệm tơ lụa, giúp ông chủ Vương và Triệu tú tài xóa bỏ hiềm khích, Triệu tú tài và phu nhân ân ái như ban đầu! Mau đi đi!”
Dứt lời, Tôn giả Diệu Ngôn đánh mạnh một chưởng về phía Lạc Hành Chu, đá một cước sang tu sĩ bên cạnh.
“Ông lão.” Tôn giả Diệu Ngôn thấy tình hình không ổn, lập tức từ bỏ đuổi theo cây chổi, xoay đầu hô lớn: “Ta tới cứu ông!”
Mặc dù Lạc Hành Chu hơi chột dạ nhưng vẫn cắn răng nói: “Gia gia cũng chẳng nói đưa cây chổi cho ngài!”
Lạc Hành Chu phản ứng cực nhanh. Ngay lúc Tôn giả Diệu Ngôn ra tay, y đã vung một chưởng về phía đối phương. Ba người bị ép đồng thời buông tay, Lạc Hành Chu đá tung cây chổi lên cao!
Cây chổi vô chủ, tất cả tu sĩ xung quanh đều nhào tới, trong tích tắc cả khu phố Tây đánh nhau thành một đoàn.
“Yên tâm.” Giản Hành Chi nhìn người đuổi giết phía sau, lạnh giọng nói: “Ta sẽ không bỏ lại ông lão như ông.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Một lát sau, đám người không hề lưỡng lự nhấc chân chạy về phía tiệm tơ lụa Vương gia.
Mà lúc này, Giản Hành Chi gãi đầu, bước đi không mục đích trên phố.
Nhân vật mấu chốt, rốt cuộc cái gì là nhân vật mấu chốt?
Ông lão hoàn toàn không tin, ông ta vốn không thể hiểu nổi tại có nhiều người đột nhiên lao ra cướp cây chổi của mình, còn đòi giúp ông ta, cho ông ta tiền, bắt cóc ông ta.
“Không! Cứu ta! Cứu mạng!”
“Được lắm, đừng trách ta ăn hiếp tiểu bối!”
Không lẽ là quét rác ngớ ngẩn như thế thật à?
“Thiếu hiệp!!!”
Lúc này ông ta chỉ tin vào Giản Hành Chi, dốc ruột dốc gan gào lên: “Ngài nhất định phải cứu ta!”
Y suy nghĩ không ra, nhìn thấy gần đó bán hồ lô ngào đường, không nhịn được mua một xâu hồ lô, lại tiện tay mua một trái dừa đã đục lỗ, vừa ăn vừa dạo phố. Dạo đến cuối phố, y lại suy nghĩ quay ngược trở về.
Không lẽ là quét rác ngớ ngẩn như thế thật à?
Uống hết trái dừa, ăn hết viên hồ lô cuối cùng, Giản Hành Chi chợt nghe thấy tiếng huyên náo đằng trước. Y ngẩng đầu nhìn cây chổi rơi từ trên trời xuống, mười mấy tu sĩ bổ nhào về phía y.
Ông lão bị kẹp ở giữa, hoảng sợ nhìn tu sĩ giằng co, lắp bắp lên tiếng: “Hay là… hay là để ta tự quét đi thôi…”
Giản Hành Chi giơ chân đá, cây chổi lập tức bay về hướng ngược lại, tu sĩ lập tức đuổi theo cây chổi.
Ba người giằng co tại chỗ, mặc dù thân phận Tôn giả Diệu Ngôn cao quý, nhưng mọi người đều là tinh anh được các môn phái đề cử tranh giành vị trí Minh chủ, tu vi bên trong bí cảnh lại bị giới hạn, không thể dùng linh lực, võ nghệ mọi người đều tương đương, bây giờ chẳng ai muốn nhường ai.
Giản Hành Chi hoang mang, sau đó nhìn thấy đám tu sĩ kia uy hiếp ông lão quét rác vừa nãy, kéo ông ta sang một bên: “Ông lão, chúng ta dẫn ông đi lánh nạn! Ông đừng sợ!”
“Không.” Tôn giả Diệu Ngôn giơ tay lên ngừng lời ông lão: “Ông tránh ra, chuyện này để ta giải quyết.”
Vẻ mặt ông lão cảm kích: “Thiếu hiệp, chỉ cần cậu có thể đến tiệm tơ lụa, khiến ông chủ Vương và Triệu tú tài xóa bỏ hiềm khích, giúp Triệu tú tài và phu nhân ân ái như ban đầu, cậu có thể lấy được phần thưởng lớn! Hôm nay, cậu cứu lão hủ, lão hủ không có gì báo đáp, chỉ có thể trợ giúp thiếu hiệp một chút thôi!”
“Buông ta ra! Buông ta ra!
Ông lão sợ hãi cầu cứu, bắt đầu ra sức vùng vẫy. Đám tu sĩ đè ông lão lại giống như một toán giặc cướp, trói ông ta đi về hướng ngõ nhỏ, còn an ủi nói: “Ông đừng sợ, chúng ta không phải người xấu. Chúng ta là người tới bảo vệ ông!
“Buông ta ra! Buông ta ra!
“Không! Cứu ta! Cứu mạng!”
Ông lão hét lên, Giản Hành Chi nhanh chóng phản ứng lại, gọi đám tu sĩ kia: “Các người làm gì đấy?!”
Tôn giả Diệu Ngôn nhìn Lạc Hành Chu và tu sĩ bên cạnh: “Các người có chắc không buông tay hay không?”
“Cứu ta!”
Dứt lời, hắn đá văng tu sĩ kéo ông lão, chụp lấy ông ta.
Ông lão nhìn thấy Giản Hành Chi – người duy nhất trông bình thường nhất hiện nay, lập tức xúc động kêu lên: “Thiếu hiệp, cứu ta!”
Y suy nghĩ không ra, nhìn thấy gần đó bán hồ lô ngào đường, không nhịn được mua một xâu hồ lô, lại tiện tay mua một trái dừa đã đục lỗ, vừa ăn vừa dạo phố. Dạo đến cuối phố, y lại suy nghĩ quay ngược trở về.
“Các người buông ông ta ra.” Giản Hành Chi chỉ hồ lô ngào đường vào đám đông: “Đừng ép ta ra tay.”
Dứt lời, Giản Hành Chi xoay người rời đi, cũng ngay lúc đó chỉ số khác nhau hiện lên trên đầu mỗi người
Một cú lật không chỉ làm tu sĩ trong Mật cảnh cả kinh, mà khán giả xem Thủy kính cũng chấn kinh.
Tu sĩ trong mật cảnh phản ứng nhanh, vội giải thích với ông lão: “Không phải, ông lão, chúng ta thật sự tới giúp ông mà.”
Ông lão hoàn toàn không tin, ông ta vốn không thể hiểu nổi tại có nhiều người đột nhiên lao ra cướp cây chổi của mình, còn đòi giúp ông ta, cho ông ta tiền, bắt cóc ông ta.
Cạm bẫy! Chắc chắn đều là cạm bẫy!
“Thiếu hiệp!”
“Cứu ta!”
Chỉ có trên đầu Giản Hành Chi hiện lên con số: Ba mươi.
Lúc này ông ta chỉ tin vào Giản Hành Chi, dốc ruột dốc gan gào lên: “Ngài nhất định phải cứu ta!”
“Các người buông ông ta ra.” Giản Hành Chi chỉ hồ lô ngào đường vào đám đông: “Đừng ép ta ra tay.”
Nghe thế, ông lão nuốt nước bọt, lui sang một bên.
Giản Hành Chi không hiểu, ông lão cũng không hiểu, chỉ khóc lóc thảm thiết trên lưng Giản Hành Chi: “Ta không biết, bọn họ đột nhiên chạy ra, nói muốn lấy cây chổi của ta, muốn giúp ta quét rác. Ta nói không cần, bọn họ lại không chịu… còn muốn tắm cho ta, mua y phục, đấm lưng cho ta… Ta sợ lắm! Thiếu hiệp, ngài tuyệt đối đừng bỏ ta lại. Ta lớn tuổi rồi, chạy không nổi!”
“Ông lão.” Tôn giả Diệu Ngôn thấy tình hình không ổn, lập tức từ bỏ đuổi theo cây chổi, xoay đầu hô lớn: “Ta tới cứu ông!”
Dứt lời, hắn đá văng tu sĩ kéo ông lão, chụp lấy ông ta.
Ông lão nhìn chằm chằm Giản Hành Chi, vươn tay gào to: “Thiếu hiệp!”
Mà lúc này, Giản Hành Chi gãi đầu, bước đi không mục đích trên phố.
Giản Hành Chi thấy Tôn giả Diệu Ngôn ra tay, chẳng nói chẳng rằng trực tiếp xông vào cuộc chiến, lôi kéo ông lão, nháy mắt đánh mười mấy chiêu với Tôn giả Diệu Ngôn.
“Thiếu hiệp!”
Ông lão thừa dịp Tôn giả Diệu Ngôn không chú ý, cắn lấy tay hắn ta. Tôn giả Diệu Ngôn bị đau liền buông tay, Giản Hành Chi chụp lấy ông lão kéo ra sau lưng. Những tu sĩ khác thấy vậy, lập tức bủa vây, Giản Hành Chi cõng ông lão nhảy lên bờ tường, chạy băng băng trên mái nhà.
“Sao họ lại đuổi giết ông?!”
Ông lão nghe không hiểu, Giản Hành Chi đột ngột dừng bước, quay đầu hô to với tu sĩ đuổi theo sau lưng: “Được rồi, ta biết đề bài rồi!”
Giản Hành Chi không hiểu, ông lão cũng không hiểu, chỉ khóc lóc thảm thiết trên lưng Giản Hành Chi: “Ta không biết, bọn họ đột nhiên chạy ra, nói muốn lấy cây chổi của ta, muốn giúp ta quét rác. Ta nói không cần, bọn họ lại không chịu… còn muốn tắm cho ta, mua y phục, đấm lưng cho ta… Ta sợ lắm! Thiếu hiệp, ngài tuyệt đối đừng bỏ ta lại. Ta lớn tuổi rồi, chạy không nổi!”
“Hả?”
“Yên tâm.” Giản Hành Chi nhìn người đuổi giết phía sau, lạnh giọng nói: “Ta sẽ không bỏ lại ông lão như ông.”
“Thiếu hiệp!!!”
Một cú lật không chỉ làm tu sĩ trong Mật cảnh cả kinh, mà khán giả xem Thủy kính cũng chấn kinh.
Ông lão cảm động đến rơi nước mắt. Cũng chính lúc đó, dường như ông lão đột ngột bừng tỉnh, giao nhiệm vụ cho Giản Hành Chi giống như NPC: “Thiếu hiệp, ta cho cậu biết một bí mật. Buổi tối hôm qua có một thần tiên, ông ta nói cho ta biết hôm nay tiệm tơ lụa Vương gia sẽ có tranh chấp. Triệu tú tài và thê tử của ông ta cãi vã, ông ta đến tiệm tơ lụa Vương gia mua một xấp vải về lấy lòng thê tử, giá cả không rẻ. Ông chủ Vương cam kết với ông ta rằng phụ nữ thấy cái này đều sẽ vui, kết quả chẳng những thê tử thấy cuộn vải không vui, còn trách ông ta xài tiền lung tung, hai người vì thế tranh cãi. Triệu tú tài trở lại tiệm tơ lụa Vương gia, yêu cầu trả toàn bộ tiền, nhưng cuộn vải vô tình dính chút bùn trên đường đi, ông chủ Vương kiên quyết không nhận lại hàng.”
Nhân vật mấu chốt, rốt cuộc cái gì là nhân vật mấu chốt?
Giản Hành Chi nghe vậy, kinh ngạc quay đầu nhìn ông lão.
Vẻ mặt ông lão cảm kích: “Thiếu hiệp, chỉ cần cậu có thể đến tiệm tơ lụa, khiến ông chủ Vương và Triệu tú tài xóa bỏ hiềm khích, giúp Triệu tú tài và phu nhân ân ái như ban đầu, cậu có thể lấy được phần thưởng lớn! Hôm nay, cậu cứu lão hủ, lão hủ không có gì báo đáp, chỉ có thể trợ giúp thiếu hiệp một chút thôi!”
“Thì ra…” Giản Hành Chi khó tin: “Ông là nhân vật mấu chốt thật.”
Uống hết trái dừa, ăn hết viên hồ lô cuối cùng, Giản Hành Chi chợt nghe thấy tiếng huyên náo đằng trước. Y ngẩng đầu nhìn cây chổi rơi từ trên trời xuống, mười mấy tu sĩ bổ nhào về phía y.
“Hả?”
Ông lão nghe không hiểu, Giản Hành Chi đột ngột dừng bước, quay đầu hô to với tu sĩ đuổi theo sau lưng: “Được rồi, ta biết đề bài rồi!”
Ông lão thừa dịp Tôn giả Diệu Ngôn không chú ý, cắn lấy tay hắn ta. Tôn giả Diệu Ngôn bị đau liền buông tay, Giản Hành Chi chụp lấy ông lão kéo ra sau lưng. Những tu sĩ khác thấy vậy, lập tức bủa vây, Giản Hành Chi cõng ông lão nhảy lên bờ tường, chạy băng băng trên mái nhà.
Nghe nói thế, mọi người đều đứng lại, nghe Giản Hành Chi hô: “Vương gia tiệm tơ lụa, giúp ông chủ Vương và Triệu tú tài xóa bỏ hiềm khích, Triệu tú tài và phu nhân ân ái như ban đầu! Mau đi đi!”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Một lát sau, đám người không hề lưỡng lự nhấc chân chạy về phía tiệm tơ lụa Vương gia.
Giản Hành Chi đặt ông lão xuống, ông lão mù mờ: “Thiếu hiệp, vì sao cậu lại nói chuyện tốt này cho bọn họ biết?”
“Không nói cho bọn họ biết, bọn họ chịu đi sao?” Giản Hành Chi đưa hồ lô ngào đường cho ông lão: “Được rồi, ta đi đây, đau thắt lưng thì về nhà nghỉ đi, quét cái gì mà quét?”
Dứt lời, Giản Hành Chi xoay người rời đi, cũng ngay lúc đó chỉ số khác nhau hiện lên trên đầu mỗi người
Chỉ có trên đầu Giản Hành Chi hiện lên con số: Ba mươi.
Móa ông tôn giả đúng là hay ra dẻ thiệt, như mấy anh tra nam ấy ?
Móa nhìn tu sĩ cấp cao đi giành qua giành lại cây chổi kìa chời, giám khảo cũng tàn ác thiệt ?
Giản Hành Chi tốt thật ấy, tuy bình thường hơi kiêu ngạo xíu nhưng tính tình như trẻ con, lương thiện thật sự, muốn ôm cái quá, em là ông lão em cũng thích anh nhất.
Đến chap này thì tui ngẩng đầu hỏi trời xanh, Tà Thần hay thằng khùng,???? (Xin lỗi các bạn ?)