Chương 106 (1)
Biết tình biết người, mới biết tình người; biết căn biết nguyên, mới biết thế sự
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Vận cứt chó.” Thúy Lục không nhịn được cảm khái, vẻ mặt khó tin: “Không ngờ còn có vận cứt chó như vậy.”
“Không hổ là người đàn ông từng làm Long Ngạo Thiên…” Tần Uyển Uyển chầm chậm vỗ tay, ngỡ ngàng khen: “Quá dữ.”
“Ta biết mà.” Tạ Cô Đường ôm Nam Phong, nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt tràn đầy tán thưởng: “Tiền bối chắc chắn có cách!”
Dứt lời, mọi người nhìn Giản Hành Chi trong Thủy kính bước tới tiệm tơ lụa Vương gia.
Lúc này, tiệm tơ lụa Vương gia đã kín người, nhưng rõ ràng tu sĩ ít hơn trước một chút, những tu sĩ chắc chắn không thể đạt 60 điểm vừa bị loại bỏ khỏi bí cảnh lúc nãy.
Giản Hành Chi bước vàoịđại sảnh, nhìnừthấy một thưèsinh trông ốmưyếu đứng đốiễdiện một ôngìchủ giàu sangẹbức người, mặtảmày dữ tợn,ọnét mặt vôịcùng tức giận:ẽ“Ông đã nóiĩta mua xấp]vải này về,ĩchắc chắn nươngềtử ta sẽÏthích. Nếu bàἰấy không thích,°ông có thể{lấy lại. Bâyểgiờ nương tửĩta không nhữngļkhông thích, cònıầm ĩ lênɩvới ta. ÔngIkhông bồi thườngἲta tiền thìẽthôi, ít nhấtĩphải trả lạijtiền vải choìta!”
“Triệu túậtài, bán hàngéquan trọng nói‹chuyện cát lợi,ıđồ ông đãÎchọn, tiền ôngĺđã đưa, lấyḻđồ ra khỏiêcửa hàng rồi,ơđây chính làửđồ của ông,ănào có aiơăn bánh baoívào bụng rồiìnói bánh ănềkhông ngon, đòiЇtrả tiền chứ?”ụông chủ Vươngếnói chuyện từữtốn nhưng lạiỏhùng hổ dọaĪngười, giơ tayơvỗ vào chấmíbẩn trên cuộnêvải: “Huống chiăkhông phải Vươngɨmỗ ta không:chịu nhận lạiịhàng, ta khôngểtham chút tiềnèlẻ này, nhưngưông trả lạiihàng thì ítĩnhất phải trảĩvề nguyên dạng.³Vải này thấmịsáp dầu rồi,ìông bảo taİsau này bánịthế nào?”
“Ông…ễông nói bậy!”ợTriệu tú tàiẫgiơ tay chỉỗhướng vểt bẩn:ò“Lúc ta ômĺcuộn vải nàyἳvề vẫn luônựtrông chừng cẩnĮthận, rõ ràngĪvết bẩn nàyỹcó trước đóìrồi.”
“Có trướcĪđó, sao ôngĺcòn mua?” ôngἶchủ Vương cườiịkhẩy: “Rõ ràngằlà ông nóiảxạo!”
“Cửa tiệm,ông lớn, xemịthường khác, đồἲlừa đảo!”
“Ôngĩlàm hư đồḽcòn muốn trảịhàng, tiểu nhân!”ị
Hai bên nóiĩmột hồi thìỉmắng nhau, LạcĩHành Chu vộiửvàng bước lênÍngăn bọn họ:ỵ“Hai người đừngẹcãi nữa, chẳng}phải là xấpẫvải thôi sao?úTiền này đểỳta trả…” Dứtỷlời, Lạc HànhÎChu lấy linhồthạch trong túiặra, đặt vào[tay Triệu túềtài, dịu giọngộnói: “Triệu tiênỗsinh, ta trảỉtiền này giúp²ông ta.”
Nói°xong, mọi người‹bừng tỉnh, àoẵào móc tiềnẽra, bắt đầuâtranh giành trảịtiền: “Để ta!ḷTiền này taặtrả!”
Triệu túìtài không nói,ểông ta bịủLạc Hành Chuữkéo, mặt đỏjlên. Thật lâuừsau, ông taļđột nhiên hấtýtay Lạc HànhɩChu, kích độngÎnói: “Các ngườiỷtưởng ta là,tiểu nhân hamĬtiền tài sao?!ỉRõ ràng tiềnɨnày là ôngễta nên trả,ìông ta khôngḹtrả, các ngườiỡtrả, chỉ đểỉgiải quyết choľqua. Các ngườiácho rằng taỵlà tiểu nhânİtống tiền sao?!”ở
Nghe mắng thế,īngười tại đóìđều ngây ngốc.
Bênúngoài Thủy kính,ÍThúy Lục cũngổbất ngờ.
“Người này…êkhông lấy tiền…”IThúy Lục nhìnùsang Tần UyểnỏUyển: “Vậy phảiắlàm sao đây?”ľ
“Đề này bốnửmươi điểm…” TầnĭUyển Uyển nhìnìkhung cảnh, phânũtích: “Không thểẳnào quá đơnἴgiản. Yêu cầuộcủa ông taἰlà Triệu túítài và ôngἳchủ Vương bắt‹tay giảng hòa,Íhòa hợp vớiửthê tử nhưỡlúc ban đầu.ờNói cách khác,ἴgiải quyết vấnẳđề này khôngửchỉ giải quyếtõmột mình chuyệnḻcửa tiệm vàĩtú tài, vấnèđề này phảiĬsuy nghĩ sâuἳhơn, hướng gốcỡrễ mà giảiἳquyết.”
“Gốc rễ?”ã
Nam Phong ngheïkhông hiểu. TầnἱUyển Uyển nhìnἲkhung cảnh, suy(nghĩ nói: “Sởĩdĩ Triệu túįtài này muaỹvải là vìἲyêu thương phuửnhân, mà trảẩcuộn vải cũngýlà vì tranhằchấp với phuốnhân. Ông lãoóquét rác lúcỉnãy nói phuầnhân ông ta)trách ông taềtiêu tiền, cóỉthể thấy khôngỹchừng không phải{phu nhân khôngĩthích cuộn vải,(mà là vìừgia cảnh Triệu)gia bần hàn,ăphu nhân sợ‹tốn tiền. CònḽTriệu tú tàiìkhông biết nóiảchuyện, mở miệng¸ngậm miệng đềuìnói ông chủɪVương không giữ:lời. Ông chủứVương là thươngđgia, tỷ xemįtính tình ôngãta cường thếĪnhư vậy, saoịcó thể chấpánhận Triệu túἲtài chỉ trích?ậLại thấy cuộnôvải bị tổnốhại, Triệu túỉtài còn muốnɪhoàn tiền, sợflà lúc nàyéông chủ Vương,đang nổi nóng,ìchắc chắn muốnỡphân đúng saiựvới Triệu túọtài. Vì vậy,ởhai người mớiἶlâm vào cụcõdiện bế tắc.”i
“Cho nên điểmịquan trọng thậtἴsự trong đề{bài này làựở chỗ phuộnhân.”
Tạ CôẳĐường suy nghĩ,íTần Uyển Uyểnìgật đầu.
“Ta đoánἷbốn mươi điểmЇnày hẳn làẫđánh giá khảĪnăng suy luậnềlàm việc củajtuyển thủ, bướcỹđầu tiên giảiĩquyết vấn đềậlà làm rõĩnhu cầu củaἰmỗi người. ThứụTriệu tú tàiờthật sự muốnălà làm hòa¸với phu nhân,³mà cái ôngĪchủ Vương muốnđlà danh dựɨcủa cửa tiệm.”ạ
“Tiếp theo làắphải thăm dòẩtính cách củaựmỗi người, dựaévào tính cáchễcủa họ màìnói chuyện, tránhỡkích động họ.”ả
“Sau đó phảiļhiểu rõ rốtđcuộc phu nhânạlà người thếỡnào, vì saoĩbà ấy khôngỹchịu nhận cuộnĬvải.”
“Cuối cùngủbắt đầu từɪnguyên nhân phu}nhân không chịuİnhận cuộn vải,İkhiến bà ấyỉchấp nhận. Phuἳnhân chấp nhậnẩcuộn vải chứngẵtỏ quan hệịphu thê hòaɪhợp, Triệu túÍtài vui vẻ,ũmang cuộn vảiἳđi, vấn đềôcủa ông chủ)Vương cũng đượcộgiải quyết.”
“Đềắnày tổng cộngọbốn mươi điểm,ɨtheo đó màíchia, một giaiĪđoạn là mườiỏđiểm.” Tần Uyển¹Uyển hơi căngἶthẳng: “Đề bàiiphức tạp nhưἳvậy, làm saoồGiản Hành Chiilàm được?”
“Giản Hành Chi không làm được…” Thúy Lục nhìn khung cảnh, đau lòng tức giận: “Nhưng tên Tôn giả Diệu Ngôn thì làm được!”
“Nói thế là sao?”
“Đúng vậy.” Vẻ mặt Triệu tú tài thoáng đau lòng: “Ta nghèo khổ, khiến Hương nương chịu thiệt, sống không được sung sướng. Ta giúp người ta viết thư được ít tiền, vốn muốn mua một cuộn vải may y phục đẹp cho Hương nương, không ngờ bà ấy nổi trận lôi đình, bảo ta không lo đọc sách mà làm chuyện vô dụng, tiêu tiền không cần thiết. Vì vậy ta mới cãi nhau với bà ấy…”
Dứt lời, lại thấy trong Thủy kính, sau khi tất cả mọi người bị Triệu tú tài quát, bọn họ cảm thấy hơi mất mặt, có tu sĩ cố gắng lấy góc độ ông chủ Vương để khuyên: “Ông chủ, cũng chỉ chút ít tiền, thôi bỏ đi.”
“Không…” Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Đây còn chưa phải kết quả tốt nhất.”
Người bên cạnh đều nói hết câu này tới câu kia, y lại sờ sờ ngửi ngửi vết bẩn rồi đi dạo quan sát xung quanh.
Giọng một thiếu niên vang lên trong đám người, tất cả nhìn sang, thấy Tôn giả Diệu Ngôn cười híp mắt hỏi Triệu tú tài: “Triệu tiên sinh nói phu nhân ở nhà không thích, không biết vì sao phu nhân không thích?”
“Tiền là chuyện nhỏ.” Ông chủ Vương nghe vậy, tức giận quát: “Nhưng chuyện liên quan đến danh dự cửa tiệm, cái này mới quan trọng!”
Tạ Cô Đường nhìn phương án Tôn giả Diệu Ngôn đề xuất, nhíu mày: “E rằng ván này sắp kết thúc rồi.”
“Phu nhân không có ác ý…” Tôn giả Diệu Ngôn tiếp tục khuyên: “Mà là…”
“Vậy…”
Dứt lời, lại thấy trong Thủy kính, sau khi tất cả mọi người bị Triệu tú tài quát, bọn họ cảm thấy hơi mất mặt, có tu sĩ cố gắng lấy góc độ ông chủ Vương để khuyên: “Ông chủ, cũng chỉ chút ít tiền, thôi bỏ đi.”
Giọng một thiếu niên vang lên trong đám người, tất cả nhìn sang, thấy Tôn giả Diệu Ngôn cười híp mắt hỏi Triệu tú tài: “Triệu tiên sinh nói phu nhân ở nhà không thích, không biết vì sao phu nhân không thích?”
“Cửa hàng các người quy định thế nào?” Giản Hành Chi xoay đầu qua, đột nhiên cắt ngang lời tất cả mọi người, nhìn sang ông chủ Vương.
Nghe Triệu tú tài tỏ ra yếu thế, sắc mặt ông chủ Vương cũng đỡ hơn, chỉ bảo: “Nương tử ông như vậy là vì tiếc tiền, chứ không phải không thích thật, ông cũng đừng đến quậy chỗ ta chứ.”
Dứt lời, mọi người nhìn thấy đầu Tôn giả Diệu Ngôn hiện lên số “Mười” từ trên Thủy kính.
Tần Uyển Uyển và Thúy Lục nhìn nhau, lập tức hiểu đây nghĩa là tìm đúng phương hướng.
“Tiền là chuyện nhỏ.” Ông chủ Vương nghe vậy, tức giận quát: “Nhưng chuyện liên quan đến danh dự cửa tiệm, cái này mới quan trọng!”
“Bà ấy nói không thích.”
Đây là phương án tuyệt hảo.
Thúy Lục nhìn sang, Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Triệu tú tài nghèo khổ đã lâu, sau khi kiếm được tiền thì lập tức mua cuộn vải tặng phu nhân, e là không chỉ vì làm quà cho phu nhân mà còn có ý chứng minh bản thân. Tính cách ông ta kiêu ngạo như vậy, mặc dù trực tiếp mua cuộn vải tặng phu nhân có thể giải quyết vấn đề của phu nhân, nhưng lại mất đi một trong những nguyên nhân căn bản nhất khi tặng cuộn vải của Triệu tú tài, e là ông ta không chịu. Cho dù đồng ý, ông ta cũng sẽ vì bản thân vô dụng mà buồn bã, quan hệ giữa phu thê mãi mãi tồn tại khúc mắc như thế.”
Nhắc đến chuyện này, Triệu tú tài hơi khó chịu: “Bảo màu sắc hoa văn già nua, vừa đắt vừa không đẹp, mắng ta đọc sách đến ngốc rồi, mua thứ vô dụng này tặng bà ấy.”
Triệu tú tài nghe thấy lời đề nghị của Tôn giả Diệu Ngôn, ông trầm mặc chốc lát rồi nói: “Không phiền công tử, xấp vải này là thứ ta muốn mua tặng thê tử, nên do ta bỏ tiền ra. Chẳng qua hôm nay thê tử ta không cần, ta cũng không muốn tặng nữa.”
“Phu nhân nói thế đúng là không ổn.” Tôn giả Diệu Ngôn an ủi: “Dù sao đây cũng là tấm lòng của Triệu tiên sinh, chỉ vì thương phu nhân nên mới mua thứ này cho bà ấy.”
Nghe thấy lời Tần Uyển Uyển nói, Thúy Lục cau mày: “Chẳng lẽ còn có kết quả tốt hơn sao?”
Tần Uyển Uyển và Thúy Lục nhìn nhau, lập tức hiểu đây nghĩa là tìm đúng phương hướng.
“Đúng vậy.” Vẻ mặt Triệu tú tài thoáng đau lòng: “Ta nghèo khổ, khiến Hương nương chịu thiệt, sống không được sung sướng. Ta giúp người ta viết thư được ít tiền, vốn muốn mua một cuộn vải may y phục đẹp cho Hương nương, không ngờ bà ấy nổi trận lôi đình, bảo ta không lo đọc sách mà làm chuyện vô dụng, tiêu tiền không cần thiết. Vì vậy ta mới cãi nhau với bà ấy…”
“Bà ấy nói không thích.”
Nghe Triệu tú tài tỏ ra yếu thế, sắc mặt ông chủ Vương cũng đỡ hơn, chỉ bảo: “Nương tử ông như vậy là vì tiếc tiền, chứ không phải không thích thật, ông cũng đừng đến quậy chỗ ta chứ.”
“Phải đấy.” Tôn giả Diệu Ngôn tiếp lời, nói xuôi theo ông chủ Vương: “Hàng hóa cửa tiệm ông chủ Vương đều là tốt nhất, chẳng qua phu nhân yêu thương Triệu tiên sinh, nghĩ cho Triệu tiên sinh nên mới không dám giữ mà thôi. Thế này đi…” Tôn giả Diệu Ngôn mỉm cười, lấy tinh thạch ra: “Cuộn vải hôm nay xem như ta tặng phu nhân.”
Dứt lời, y nhìn Triệu tú tài, lại nhìn ông chủ Vương: “Hai vị thấy thế nào?”
Đây là phương án tuyệt hảo.
Vừa giải quyết nỗi buồn phiền của phu nhân ở nhà, vừa giải quyết vấn đề khó khăn của hai người.
Tần Uyển Uyển không lên tiếng, nàng vẫn luôn nhìn Giản Hành Chi. Y vẫn đứng bên cạnh cuộn vải, nhìn chằm chằm vết bẩn kia.
Tạ Cô Đường nhìn phương án Tôn giả Diệu Ngôn đề xuất, nhíu mày: “E rằng ván này sắp kết thúc rồi.”
“Không…” Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Đây còn chưa phải kết quả tốt nhất.”
“Phu nhân nói thế đúng là không ổn.” Tôn giả Diệu Ngôn an ủi: “Dù sao đây cũng là tấm lòng của Triệu tiên sinh, chỉ vì thương phu nhân nên mới mua thứ này cho bà ấy.”
“Nói thế là sao?”
Thúy Lục nhìn sang, Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Triệu tú tài nghèo khổ đã lâu, sau khi kiếm được tiền thì lập tức mua cuộn vải tặng phu nhân, e là không chỉ vì làm quà cho phu nhân mà còn có ý chứng minh bản thân. Tính cách ông ta kiêu ngạo như vậy, mặc dù trực tiếp mua cuộn vải tặng phu nhân có thể giải quyết vấn đề của phu nhân, nhưng lại mất đi một trong những nguyên nhân căn bản nhất khi tặng cuộn vải của Triệu tú tài, e là ông ta không chịu. Cho dù đồng ý, ông ta cũng sẽ vì bản thân vô dụng mà buồn bã, quan hệ giữa phu thê mãi mãi tồn tại khúc mắc như thế.”
Nghe thấy lời Tần Uyển Uyển nói, Thúy Lục cau mày: “Chẳng lẽ còn có kết quả tốt hơn sao?”
Tần Uyển Uyển không lên tiếng, nàng vẫn luôn nhìn Giản Hành Chi. Y vẫn đứng bên cạnh cuộn vải, nhìn chằm chằm vết bẩn kia.
Người bên cạnh đều nói hết câu này tới câu kia, y lại sờ sờ ngửi ngửi vết bẩn rồi đi dạo quan sát xung quanh.
Vừa giải quyết nỗi buồn phiền của phu nhân ở nhà, vừa giải quyết vấn đề khó khăn của hai người.
Triệu tú tài nghe thấy lời đề nghị của Tôn giả Diệu Ngôn, ông trầm mặc chốc lát rồi nói: “Không phiền công tử, xấp vải này là thứ ta muốn mua tặng thê tử, nên do ta bỏ tiền ra. Chẳng qua hôm nay thê tử ta không cần, ta cũng không muốn tặng nữa.”
“Phu nhân không có ác ý…” Tôn giả Diệu Ngôn tiếp tục khuyên: “Mà là…”
“Phải đấy.” Tôn giả Diệu Ngôn tiếp lời, nói xuôi theo ông chủ Vương: “Hàng hóa cửa tiệm ông chủ Vương đều là tốt nhất, chẳng qua phu nhân yêu thương Triệu tiên sinh, nghĩ cho Triệu tiên sinh nên mới không dám giữ mà thôi. Thế này đi…” Tôn giả Diệu Ngôn mỉm cười, lấy tinh thạch ra: “Cuộn vải hôm nay xem như ta tặng phu nhân.”
“Cửa hàng các người quy định thế nào?” Giản Hành Chi xoay đầu qua, đột nhiên cắt ngang lời tất cả mọi người, nhìn sang ông chủ Vương.
Tên chương hay quá à~
Giản Hành Chi giỏi ngầm đó nhe, mà ván này để Uyển Uyển thi chắc dễ như ăn kẹo rồi, đổi thành Giản Hành Chi thú vị hơn.