Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 106 (1)

Chương 106 (1)

Biết tình biết người, mới biết tình người; biết căn biết nguyên, mới biết thế sự

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

“Vận cứt chó.” Thúy Lục không nhịn được cảm khái, vẻ mặt khó tin: “Không ngờ còn có vận cứt chó như vậy.”

“Không hổ là người đàn ông từng làm Long Ngạo Thiên…” Tần Uyển Uyển chầm chậm vỗ tay, ngỡ ngàng khen: “Quá dữ.”

“Ta biết mà.” Tạ Cô Đường ôm Nam Phong, nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt tràn đầy tán thưởng: “Tiền bối chắc chắn có cách!”

Dứt lời, mọi người nhìn Giản Hành Chi trong Thủy kính bước tới tiệm tơ lụa Vương gia.

Lúc này, tiệm tơ lụa Vương gia đã kín người, nhưng rõ ràng tu sĩ ít hơn trước một chút, những tu sĩ chắc chắn không thể đạt 60 điểm vừa bị loại bỏ khỏi bí cảnh lúc nãy.

Gin Hành Chi bưc vàođi snh, nhìnthy mt thưèsinh trông mưyếu đng đidin mt ôngìch giàu sangbc ngưi, mtmày d tn,nét mt vôcùng tc gin:Ông đã nóiĩta mua xp]vi này v,ĩchc chn nươngt ta sÏthích. Nếu bày không thích,°ông có th{ly li. Bâygi nương tĩta không nhngļkhông thích, cònım ĩ lênɩvi ta. ÔngIkhông bi thưngta tin thìthôi, ít nhtĩphi tr lijtin vi choìta!”

Triu tútài, bán hàngéquan trng nóichuyn cát li,ıđ ông đãÎchn, tin ôngĺđã đưa, lyđ ra khiêca hàng ri,ơđây chính làđ ca ông,ănào có aiơăn bánh baoívào bng riìnói bánh ănkhông ngon, đòiЇtr tin ch?”ông ch Vươngếnói chuyn ttn nhưng lihùng h daĪngưi, giơ tayơv vào chmíbn trên cunêvi: “Hung chiăkhông phi Vươngɨm ta không:chu nhn lihàng, ta khôngtham chút tinèl này, nhưngưông tr liihàng thì ítĩnht phi trĩv nguyên dng.³Vi này thmsáp du ri,ìông bo taİsau này bánthế nào?”

Ông…ông nói by!”Triu tú tàigiơ tay chhưng vt bn:òLúc ta ômĺcun vi nàyv vn luôntrông chng cnĮthn, rõ ràngĪvết bn nàycó trưc đóìri.”

“Có trưcĪđó, sao ôngĺcòn mua?” ôngch Vương cưikhy: “Rõ rànglà ông nóixo!”

“Ca tim,ông ln, xemthưng khác, đla đo!”

Ôngĩlàm hư đcòn mun trhàng, tiu nhân!”

Hai bên nóiĩmt hi thìmng nhau, LcĩHành Chu vivàng bưc lênÍngăn bn h:“Hai ngưi đngcãi na, chng}phi là xpvi thôi sao?úTin này đta tr Dtli, Lc HànhÎChu ly linhthch trong túira, đt vào[tay Triu tútài, du gingnói: “Triu tiênsinh, ta trtin này giúp²ông ta.”

Nói°xong, mi ngưibng tnh, àoào móc tinra, bt đuâtranh giành trtin: “Đ ta!Tin này tatr!”

Triu túìtài không nói,ông ta bLc Hành Chukéo, mt đjlên. Tht lâusau, ông taļđt nhiên htýtay Lc HànhɩChu, kích đngÎnói: “Các ngưitưng ta là,tiu nhân hamĬtin tài sao?!Rõ ràng tinɨnày là ôngta nên tr,ìông ta khôngtr, các ngưitr, ch đgii quyết choľqua. Các ngưiácho rng talà tiu nhânİtng tin sao?!”

Nghe mng thế,īngưi ti đóìđu ngây ngc.

Bênúngoài Thy kính,ÍThúy Lc cũngbt ng.

“Ngưi này…êkhông ly tin…IThúy Lc nhìnùsang Tn UynUyn: “Vy philàm sao đây?”ľ

Đ này bnmươi đim… TnĭUyn Uyn nhìnìkhung cnh, phânũtích: “Không thnào quá đơngin. Yêu cuca ông talà Triu túítài và ôngch Vương bttay ging hòa,Íhòa hp vithê t nhưlúc ban đu.Nói cách khác,gii quyết vnđ này khôngch gii quyếtõmt mình chuynca tim vàĩtú tài, vnèđ này phiĬsuy nghĩ sâuhơn, hưng gcr mà giiquyết.”

“Gc r?”ã

Nam Phong ngheïkhông hiu. TnUyn Uyn nhìnkhung cnh, suy(nghĩ nói: “Sĩdĩ Triu túįtài này muavi là vìyêu thương phunhân, mà trcun vi cũngýlà vì tranhchp vi phunhân. Ông lãoóquét rác lúcnãy nói phunhân ông ta)trách ông tatiêu tin, cóth thy khôngchng không phi{phu nhân khôngĩthích cun vi,(mà là vìgia cnh Triu)gia bn hàn,ăphu nhân stn tin. CònTriu tú tàiìkhông biết nóichuyn, m ming¸ngm ming đuìnói ông chɪVương không gi:li. Ông chVương là thươngđgia, t xemįtính tình ôngãta cưng thếĪnhư vy, saocó th chpánhn Triu tútài ch trích?Li thy cunôvi b tnhi, Triu tútài còn munɪhoàn tin, sflà lúc nàyéông ch Vương,đang ni nóng,ìchc chn munphân đúng saivi Triu tútài. Vì vy,hai ngưi milâm vào ccõdin bế tc.”i

Cho nên đimquan trng thts trong đ{bài này là ch phunhân.”

T CôĐưng suy nghĩ,íTn Uyn Uynìgt đu.

“Ta đoánbn mươi đimЇnày hn làđánh giá khĪnăng suy lunlàm vic cajtuyn th, bưcđu tiên giiĩquyết vn đlà làm rõĩnhu cu cami ngưi. ThTriu tú tàitht s munălà làm hòa¸vi phu nhân,³mà cái ôngĪch Vương munđlà danh dɨca ca tim.”

“Tiếp theo làphi thăm dòtính cách cami ngưi, daévào tính cáchca h màìnói chuyn, tránhkích đng h.”

“Sau đó phiļhiu rõ rtđcuc phu nhânlà ngưi thếnào, vì saoĩbà y khôngchu nhn cunĬvi.”

“Cui cùngbt đu tɪnguyên nhân phu}nhân không chuİnhn cun vi,İkhiến bà ychp nhn. Phunhân chp nhncun vi chngt quan hphu thê hòaɪhp, Triu túÍtài vui v,ũmang cun viđi, vn đôca ông ch)Vương cũng đưcgii quyết.”

Đnày tng cngbn mươi đim,ɨtheo đó màíchia, mt giaiĪđon là mưiđim.” Tn Uyn¹Uyn hơi căngthng: “Đ bàiiphc tp nhưvy, làm saoGin Hành Chiilàm đưc?”

“Giản Hành Chi không làm được…” Thúy Lục nhìn khung cảnh, đau lòng tức giận: “Nhưng tên Tôn giả Diệu Ngôn thì làm được!”

“Nói thế là sao?”

“Đúng vậy.” Vẻ mặt Triệu tú tài thoáng đau lòng: “Ta nghèo khổ, khiến Hương nương chịu thiệt, sống không được sung sướng. Ta giúp người ta viết thư được ít tiền, vốn muốn mua một cuộn vải may y phục đẹp cho Hương nương, không ngờ bà ấy nổi trận lôi đình, bảo ta không lo đọc sách mà làm chuyện vô dụng, tiêu tiền không cần thiết. Vì vậy ta mới cãi nhau với bà ấy…”

Dứt lời, lại thấy trong Thủy kính, sau khi tất cả mọi người bị Triệu tú tài quát, bọn họ cảm thấy hơi mất mặt, có tu sĩ cố gắng lấy góc độ ông chủ Vương để khuyên: “Ông chủ, cũng chỉ chút ít tiền, thôi bỏ đi.”

“Không…” Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Đây còn chưa phải kết quả tốt nhất.”

Người bên cạnh đều nói hết câu này tới câu kia, y lại sờ sờ ngửi ngửi vết bẩn rồi đi dạo quan sát xung quanh.

Giọng một thiếu niên vang lên trong đám người, tất cả nhìn sang, thấy Tôn giả Diệu Ngôn cười híp mắt hỏi Triệu tú tài: “Triệu tiên sinh nói phu nhân ở nhà không thích, không biết vì sao phu nhân không thích?”

“Tiền là chuyện nhỏ.” Ông chủ Vương nghe vậy, tức giận quát: “Nhưng chuyện liên quan đến danh dự cửa tiệm, cái này mới quan trọng!”

Tạ Cô Đường nhìn phương án Tôn giả Diệu Ngôn đề xuất, nhíu mày: “E rằng ván này sắp kết thúc rồi.”

“Phu nhân không có ác ý…” Tôn giả Diệu Ngôn tiếp tục khuyên: “Mà là…”

“Vậy…”

Dứt lời, lại thấy trong Thủy kính, sau khi tất cả mọi người bị Triệu tú tài quát, bọn họ cảm thấy hơi mất mặt, có tu sĩ cố gắng lấy góc độ ông chủ Vương để khuyên: “Ông chủ, cũng chỉ chút ít tiền, thôi bỏ đi.”

Giọng một thiếu niên vang lên trong đám người, tất cả nhìn sang, thấy Tôn giả Diệu Ngôn cười híp mắt hỏi Triệu tú tài: “Triệu tiên sinh nói phu nhân ở nhà không thích, không biết vì sao phu nhân không thích?”

“Cửa hàng các người quy định thế nào?” Giản Hành Chi xoay đầu qua, đột nhiên cắt ngang lời tất cả mọi người, nhìn sang ông chủ Vương.

Nghe Triệu tú tài tỏ ra yếu thế, sắc mặt ông chủ Vương cũng đỡ hơn, chỉ bảo: “Nương tử ông như vậy là vì tiếc tiền, chứ không phải không thích thật, ông cũng đừng đến quậy chỗ ta chứ.”

Dứt lời, mọi người nhìn thấy đầu Tôn giả Diệu Ngôn hiện lên số “Mười” từ trên Thủy kính.

Tần Uyển Uyển và Thúy Lục nhìn nhau, lập tức hiểu đây nghĩa là tìm đúng phương hướng.

“Tiền là chuyện nhỏ.” Ông chủ Vương nghe vậy, tức giận quát: “Nhưng chuyện liên quan đến danh dự cửa tiệm, cái này mới quan trọng!”

“Bà ấy nói không thích.”

Đây là phương án tuyệt hảo.

Thúy Lục nhìn sang, Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Triệu tú tài nghèo khổ đã lâu, sau khi kiếm được tiền thì lập tức mua cuộn vải tặng phu nhân, e là không chỉ vì làm quà cho phu nhân mà còn có ý chứng minh bản thân. Tính cách ông ta kiêu ngạo như vậy, mặc dù trực tiếp mua cuộn vải tặng phu nhân có thể giải quyết vấn đề của phu nhân, nhưng lại mất đi một trong những nguyên nhân căn bản nhất khi tặng cuộn vải của Triệu tú tài, e là ông ta không chịu. Cho dù đồng ý, ông ta cũng sẽ vì bản thân vô dụng mà buồn bã, quan hệ giữa phu thê mãi mãi tồn tại khúc mắc như thế.”

Nhắc đến chuyện này, Triệu tú tài hơi khó chịu: “Bảo màu sắc hoa văn già nua, vừa đắt vừa không đẹp, mắng ta đọc sách đến ngốc rồi, mua thứ vô dụng này tặng bà ấy.”

Triệu tú tài nghe thấy lời đề nghị của Tôn giả Diệu Ngôn, ông trầm mặc chốc lát rồi nói: “Không phiền công tử, xấp vải này là thứ ta muốn mua tặng thê tử, nên do ta bỏ tiền ra. Chẳng qua hôm nay thê tử ta không cần, ta cũng không muốn tặng nữa.”

“Phu nhân nói thế đúng là không ổn.” Tôn giả Diệu Ngôn an ủi: “Dù sao đây cũng là tấm lòng của Triệu tiên sinh, chỉ vì thương phu nhân nên mới mua thứ này cho bà ấy.”

Nghe thấy lời Tần Uyển Uyển nói, Thúy Lục cau mày: “Chẳng lẽ còn có kết quả tốt hơn sao?”

Tần Uyển Uyển và Thúy Lục nhìn nhau, lập tức hiểu đây nghĩa là tìm đúng phương hướng.

“Đúng vậy.” Vẻ mặt Triệu tú tài thoáng đau lòng: “Ta nghèo khổ, khiến Hương nương chịu thiệt, sống không được sung sướng. Ta giúp người ta viết thư được ít tiền, vốn muốn mua một cuộn vải may y phục đẹp cho Hương nương, không ngờ bà ấy nổi trận lôi đình, bảo ta không lo đọc sách mà làm chuyện vô dụng, tiêu tiền không cần thiết. Vì vậy ta mới cãi nhau với bà ấy…”

“Bà ấy nói không thích.”

Nghe Triệu tú tài tỏ ra yếu thế, sắc mặt ông chủ Vương cũng đỡ hơn, chỉ bảo: “Nương tử ông như vậy là vì tiếc tiền, chứ không phải không thích thật, ông cũng đừng đến quậy chỗ ta chứ.”

“Phải đấy.” Tôn giả Diệu Ngôn tiếp lời, nói xuôi theo ông chủ Vương: “Hàng hóa cửa tiệm ông chủ Vương đều là tốt nhất, chẳng qua phu nhân yêu thương Triệu tiên sinh, nghĩ cho Triệu tiên sinh nên mới không dám giữ mà thôi. Thế này đi…” Tôn giả Diệu Ngôn mỉm cười, lấy tinh thạch ra: “Cuộn vải hôm nay xem như ta tặng phu nhân.”

Dứt lời, y nhìn Triệu tú tài, lại nhìn ông chủ Vương: “Hai vị thấy thế nào?”

Đây là phương án tuyệt hảo.

Vừa giải quyết nỗi buồn phiền của phu nhân ở nhà, vừa giải quyết vấn đề khó khăn của hai người.

Tần Uyển Uyển không lên tiếng, nàng vẫn luôn nhìn Giản Hành Chi. Y vẫn đứng bên cạnh cuộn vải, nhìn chằm chằm vết bẩn kia.

Tạ Cô Đường nhìn phương án Tôn giả Diệu Ngôn đề xuất, nhíu mày: “E rằng ván này sắp kết thúc rồi.”

“Không…” Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Đây còn chưa phải kết quả tốt nhất.”

“Phu nhân nói thế đúng là không ổn.” Tôn giả Diệu Ngôn an ủi: “Dù sao đây cũng là tấm lòng của Triệu tiên sinh, chỉ vì thương phu nhân nên mới mua thứ này cho bà ấy.”

“Nói thế là sao?”

Thúy Lục nhìn sang, Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Triệu tú tài nghèo khổ đã lâu, sau khi kiếm được tiền thì lập tức mua cuộn vải tặng phu nhân, e là không chỉ vì làm quà cho phu nhân mà còn có ý chứng minh bản thân. Tính cách ông ta kiêu ngạo như vậy, mặc dù trực tiếp mua cuộn vải tặng phu nhân có thể giải quyết vấn đề của phu nhân, nhưng lại mất đi một trong những nguyên nhân căn bản nhất khi tặng cuộn vải của Triệu tú tài, e là ông ta không chịu. Cho dù đồng ý, ông ta cũng sẽ vì bản thân vô dụng mà buồn bã, quan hệ giữa phu thê mãi mãi tồn tại khúc mắc như thế.”

Nghe thấy lời Tần Uyển Uyển nói, Thúy Lục cau mày: “Chẳng lẽ còn có kết quả tốt hơn sao?”

Tần Uyển Uyển không lên tiếng, nàng vẫn luôn nhìn Giản Hành Chi. Y vẫn đứng bên cạnh cuộn vải, nhìn chằm chằm vết bẩn kia.

Người bên cạnh đều nói hết câu này tới câu kia, y lại sờ sờ ngửi ngửi vết bẩn rồi đi dạo quan sát xung quanh.

Vừa giải quyết nỗi buồn phiền của phu nhân ở nhà, vừa giải quyết vấn đề khó khăn của hai người.

Triệu tú tài nghe thấy lời đề nghị của Tôn giả Diệu Ngôn, ông trầm mặc chốc lát rồi nói: “Không phiền công tử, xấp vải này là thứ ta muốn mua tặng thê tử, nên do ta bỏ tiền ra. Chẳng qua hôm nay thê tử ta không cần, ta cũng không muốn tặng nữa.”

“Phu nhân không có ác ý…” Tôn giả Diệu Ngôn tiếp tục khuyên: “Mà là…”

“Phải đấy.” Tôn giả Diệu Ngôn tiếp lời, nói xuôi theo ông chủ Vương: “Hàng hóa cửa tiệm ông chủ Vương đều là tốt nhất, chẳng qua phu nhân yêu thương Triệu tiên sinh, nghĩ cho Triệu tiên sinh nên mới không dám giữ mà thôi. Thế này đi…” Tôn giả Diệu Ngôn mỉm cười, lấy tinh thạch ra: “Cuộn vải hôm nay xem như ta tặng phu nhân.”

“Cửa hàng các người quy định thế nào?” Giản Hành Chi xoay đầu qua, đột nhiên cắt ngang lời tất cả mọi người, nhìn sang ông chủ Vương.

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

2 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tên chương hay quá à~

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Giản Hành Chi giỏi ngầm đó nhe, mà ván này để Uyển Uyển thi chắc dễ như ăn kẹo rồi, đổi thành Giản Hành Chi thú vị hơn.

2
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!