Chương 106 (2)
Biết tình biết người, mới biết tình người; biết căn biết nguyên, mới biết thế sự
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Ông chủ Vương ngây người, nghe Giản Hành Chi hỏi: “Trường hợp nào có thể trả hàng? Nếu vật phẩm hư hại thì trả lại hay đổi hàng?”
“Nếu có hư hại, chứng minh là vấn đề ở hàng hóa của ta…” Ông chủ Vương hoang mang: “Đương nhiên là trả lại.”
“Vậy mà ông còn không cho trả?”
Giản Hành Chi chỉ vào xấp vải: “Ta đã ngửi rồi, mùi thơm sáp dầu trên đó giống y đúc mùi chỗ ông, dấu vết cũng là mấy ngày trước, vậy mà ông nói người ta tự làm?”
Nghe thế, tất cả đềuἷngây người.
Lạc HànhỉChu không khỏifâm thầm giậtờtay áo y,ínhỏ giọng nhắc²nhở: “Ngài phảiôkhiến bọn họĪhòa hợp, khôngệthể tạo raỉmâu thuẫn.”
“Vảiìcủa ông có,vấn đề, vậyámà ông khôngÍtrả tiền?”
“Nóiồhay lắm!” Triệuịtú tài ngheỉvậy lập tứcĩvỗ tay, mừngĩrỡ nói: “Taỹđã nói…”
“Ôngĩvui cái gì?”ẹ
Giản Hành Chiúquay đầu nhìnữTriệu tú tài,ựhỏi tiếp: “Ôngỗcó cái gìịmà vui? Taừhỏi ông, mộtựtháng nhà ôngỳchi tiêu baoἲnhiêu?”
“Ta…” Triệuïtú tài bịЇhỏi đến nguỵngười, hoang mangấđáp: “Ta… taằkhông biết.”
“Khôngἱbiết? Vậy mộtỵtháng ông kiếm(được bao nhiêu?”ḽ
“Hai lượng.” Sắcòmặt Triệu tú,tài không tốtɨlắm: “Nhưng bình{thường ta hayİviết thư giúpỉngười ta, cũngícó thêm mấyjlượng.”
“Xấp vảiìnày bao nhiêu]tiền?”
“Bốn lượng.”âTriệu tú tàiẽlạnh giọng nói:ễ“Cái này liênÍquan gì cậu?”ἳ
“Một tháng ông:kiếm được haiủlượng. Lúc nãyἱtrên đường, taịmua một xâuáhồ lô ngàoíđường hết nămóđồng, một nắmfrau hai đồng,ỉmột miếng thịtớheo hai mươiIđồng. Ông kiếmặmột tháng haiɪlượng, lại cònóăn mặc chỉnhátề như thế,ịông từng hỏiḹnương tử ôngửsống thế nàoẻchưa? Vì saoóbà ta mắngẽông? Nếu bàjta ăn khôngịngon, mặc khôngĮđẹp, thắt lưngIbuộc bụng, ôngἲcòn tốn bốnđlượng bạc muaịvải, ông cóẩtừng hỏi bàɩta muốn gìĩchưa? Ông muaạvải là vìỉnghĩ cho bàİta sao? Hayïlà vì chấtóliệu vải nàyİmặc lên ngườiềbà ta cóïthể khiến tất²cả mọi ngườiithấy được ôngẵcó thể kiếmíra tiền, ôngẹđối xử vớiĩbà ta rấtđtốt. Ông cóêtừng hỏi bàÏta cần gìjchưa?”
“Cậu… cậu…”ɨTriệu tú tàiùtức đến mặtồtrắng bệch, chỉẩvào Giản HànhủChi không nóiĩnên lời.
Giản HànhỉChi giơ tayỉchỉ vào ôngẵchủ Vương: “Ông,ľỷ cửa hàngjlớn, coi thườngïkhách hàng, biếtỹsai không sửa,(gian thương!”
Yịlại chỉ vềỡphía Triệu tú¸tài: “Ông, hưivinh ngu ngốc,ẩích kỷ, phếĺvật vô dụng,îtiểu nhân! Cácợông như haiɪmà một, đúngỉlà nồi nàoỗúp vung nấy,Îxứng lứa vừaïđôi. Mau trảἰtiền cho ôngìta...” Giản HànhἱChi ra lệnhẽcho ông chủìVương: “Bảng hiệuľcủa ông cònïcó thể tạmáthời treo, ôngíta về nhàỗkhông chừng cònĩcó thể váỉlại vớ rách,ígiữ bà giàjngốc kia lại.”ệ
“Cậu khinh ngườiỏquá đáng!”
Ngheạnói thế, Triệuỉtú tài không)nhịn được, bổùnhào về trướcĨđịnh đánh GiảnİHành Chi.
Giản HànhìChi tóm lấyịtay ông ta,ýcảnh cáo: “Ta,khuyên ông đừngậđộng thủ vớiĩta, ông muốnảđánh thì chọnọkẻ yếu mộtêchút, đánh lãoÎVương Bát(*) kiaữkìa.”
(*) Tênỵgọi con baỉba
Dứt lời, yỉđẩy nhẹ mộtẵcái, Triệu túềtài lui vềĩsau mấy bước,ɪva phải ngườiľông chủ Vương.èÔng chủ Vươngỹđỡ lấy ôngĪta, mắng GiảnİHành Chi: “Cậuằgọi ai làἷlão Vương Bát?”¹
“Ông đấy.” GiảnỏHành Chi nóiļmột cách đươngónhiên, ông chủáVương thở phìéphò. Thấy Triệu³tú tài lạiἵxông lên lầnỉnữa, ông taẩcũng nhịn hếtịnổi, vớ lấyỉbăng ghế bênủcạnh, hô to:ự“Mọi người lênđcho ta! Tiền(thuốc ta chi,ἱđánh chết tênồkhốn nói năngľbậy bạ này!”İ
“Các người khôngẻnói lý.”
Giản,Hành Chi nhìnἰngười làm thuêãcửa tiệm, ôngũchủ Vương, Triệuịtú tài cùngἲxông về phíađmình, nhất thờiỹhết hồn: “Taằnói sai cáiἵgì?!”
“Ta liềuìmạng với cậu!”ἲ
Ông chủ Vươngỉđập một cáiễghế qua, GiảnïHành Chi tránhísang bên cạnh.ẩÔng chủ Vươngỉbổ nhào vềĨtrước, Triệu túètài níu ôngĩta lại, cướp³băng ghế: “Đưaἳta băng ghếĪ!”
“Lão đệ,ĩđệ cầm khôngònổi cái nàyổđâu!” Ông chủẹVương ngăn Triệuítú tài lại,ĭtrong lúc nóiẽchuyện đã sửa¸cách xưng hô,ýrút một câyἴgậy gỗ dướiimặt bàn ra:‹“Cầm cái này!”ũ
Nói xong, ông{chủ Vương rútἱmột cây gậyIgỗ khác dướiợbàn, hung dữếtrừng Giản HànhýChi: “Ông đây°không lăn lộnímấy năm, đámɩoắt con cácângười leo lênỉđầu rồi taỉrồi! Hôm nayáông cho cậu{nếm mùi, choɪcậu biết chaảcậu là ai!”ấ
Nói xong, ôngıchủ Vương vung:gậy dẫn giaóđinh và Triệuịtú tài cùngļnhau xông lên.ĮGiản Hành Chiộtránh né hành}động ngang ngược[của bọn họ,ãliên tục cảnhĭcáo: “Ta khôngĩra tay với‹người phàm, các²người đừng épỉta.”
Vứa dứtîlời, ông chủḹVương và TriệuÏtú tài haifmặt giáp công,ĩGiản Hành Chiúlập tức ngồiixuống, cứ thếỷhai người phangЇgậy gỗ vàoòđầu người cònỉlại.
“Lão đệ…” Đầuīông chủ Vươngïchảy máu: “Cú‹này của đệ}đau thật đấy.”ĭ
“Vương đại ca…”ễTriệu tú tàiịchảy máu, sắcẵmặt trắng xanh:ị“Lực tay của]huynh mạnh thậtừđấy…”
“Ta đãẵnói…” Giản HànhũChi vừa mởựmiệng, hai ngườiĩkia nghe thấyîgiọng nói của¹y thì giốngἷnhư tiêm thuốcἶkích thích, nhàoἷvề phía y.
Dườngởnhư bọn họịhoàn toàn quênớmất ý địnhốban đầu, cứİđuổi đánh yĩmột mạch. GiảnéHành Chi bịậbọn họ truyỉđuổi đến chậtịvật, nhảy lên(quầy hàng, khôngànhịn được quátẩlớn: “Còn đánhẫnữa, ta đánhùtrả đấy!”
“Tớiửđây!”
Ông chủụVương và Triệuỉtú tài dẫnếgia đinh đứngĪbên dưới, giơỳgậy về phíaắy hô to:ò“Có giỏi thìĩcậu xuống đây!õĐánh chết chúngíta đi! Taẳcho cậu biết,]hôm nay chúngíta liều mạngôvới cậu.”
“Khôngĩsai!” Triệu tú)tài hào hứngôla lên: “Đạiýtrượng phu chếtìcó nhẹ tựaãlông hồng hoặcĭnặng tựa tháiịsơn, hôm nayɩcó thể mayờmắn quen biếtảVương đại ca,đcùng chết vớiἵVương đại caĩtại đây, đờiἷnay của taìsống có giáữtrị rồi!”
“Cóỗnhững lời nàyfcủa lão đệ!”ẩÔng chủ Vươngặxoay đầu qua,ỉcả hai nhìnīnhau thâm tình:ı“Ca ca ta²hôm nay khôngısợ gì nữa,ídạo một vọngỏsinh tử, VươngɪKim Quý ta[nhận người huynhļđệ này! SauЇnày không cầuệsinh cùng ngày,ầcùng tháng, cùngọnăm —— ”ɪ
“Nhưng cầu chếtệcùng năm, cùngẽtháng, cùng ngày!”ự
Triệu tú tàiɨnghĩa khí tiếpôlời.
“Được, được, được…”ễGiản Hành Chiĩnhìn huynh đệèbọn họ tìnhìthâm, tức quáïhóa cười, thanhạkiếm giắt trênọthắt lưng: “Vậyậhôm nay taằvì các ngườiưphá quy tắcýmột lần, đểļcác người biết,cái gì gọiľlà mẹ cũngụkhông nhận ra!”ẽ
“Các huynh đệ!”ẳ
Ông chủ Vươngẩnghe nói thế,óvung tay hô:į“Lên!”
Dứt lời,ĩtất cả cùngặnhau xông tới,ũGiản Hành Chiễđấm mỗi ngườiļmột cú, đánhỹđến mức ngườiặbay tá lả.
Đámịđông ngoài Thủyịkính kinh hoàngìxem hết từíđầu đến cuối,ỷNam Phong lắpệbắp: “Giản đạoḷquân… Giản đạoľquân… rất giốngắmột nhân vậtÍta từng đọcĨtrong thoại bản…”ỉ
“Nhân vật phảnἱdiện.”
Tần UyểnỉUyển mở miệng,ḹtâm như troἳtàn.
Mọi người đềufim lặng khôngïnói, nhìn GiảnớHành Chi đánhívô cùng sảng°khoái trong Thủyớkính, đồng loạtĩtrầm mặc.
Bỗng nhiên,ἰbọn họ nhìnɪthấy một ngườiéphụ nữ chạyãvào khung cảnh,,hô to vớiíTriệu tú tàiớbị đánh bayặra “Tướng công!!!”², sau đóĪTriệu tú tàiỡđáp thẳng xuốngıđất. Thúy Lụcỉđứng lên: “Thôi,àthu dọn hànhîlý, về nhà.”¹
“Hay là đợiỳthêm chút nữa?”é
Tần Uyển Uyểnạgượng cười: “Dùḷgì cũng tớiırồi…”
Dưới câu tha thứ vạn năng “Dù gì cũng tới rồi”(*), Thúy Lục hít sâu một hơi, ngồi xuống lại.
Thúy Lục hơi kích động, Tần Uyển Uyển nhìn bản đồ, bên trên viết bốn chữ:
“Con người không phải dựa vào vận số.”
Huyền Sơn…
Tần Uyển Uyển mỉm cười nhìn về nơi xa, Giản Hành Chi mù mờ: “Hả?”“Bỏ đi.” Giản Hành Chi nhún vai: “Dù gì cũng là ảo ảnh, không phải thật.”(*) Tức đề cập tới những câu thường được nói khi dùng để thuyết phục, tha thứ, năn nỉ. Vì dùng được nhiều trong mọi trường hợp nên những câu này thường được gọi là vạn năng.
“Chuyện này…” Lạc Bất Phàm gượng cười: “Mặc dù cách thức không ngờ, nhưng kết quả cũng rất không ngờ…”
Trên Thủy kính, dưới sự trố mắt của tất cả mọi người, Giản Hành Chi hung dữ đi ra, nhìn cả đám bị đánh sưng mặt sưng mũi bên ngoài, lạnh nhạt hỏi: “Đánh nữa không?”
Lúc này, Thủy kính đã biến thành một tấm ván mộc, bắt đầu hiển thị thành tích từ thấp đến cao.
“Oa!!!”
“Ta đã nói số ta hên…” Giản Hành Chi cảm khái: “Vậy mà cũng qua được, xem ra vị trí Minh chủ nắm chắc rồi.”
“Tướng công!!!”
(*) Tức đề cập tới những câu thường được nói khi dùng để thuyết phục, tha thứ, năn nỉ. Vì dùng được nhiều trong mọi trường hợp nên những câu này thường được gọi là vạn năng.
Tiếng phụ nữ khóc vang lên, đám người Lạc Hành Chu chạy theo ra, nhìn thấy một người phụ nữ mặc vải thô, ôm Triệu tú tài cả người đầy máu trong lòng. Triệu tú tài nôn ngụm máu, thắm thiết nhìn người phụ nữ.
Dứt lời, mọi người cảm giác mặt đất chấn động, giọng Lạc Bất Phàm vang lên: “Các vị, cuộc thi kết thúc, mời các vị chuẩn bị rời khỏi Mật cảnh.”
Tiếng phụ nữ khóc vang lên, đám người Lạc Hành Chu chạy theo ra, nhìn thấy một người phụ nữ mặc vải thô, ôm Triệu tú tài cả người đầy máu trong lòng. Triệu tú tài nôn ngụm máu, thắm thiết nhìn người phụ nữ.
“Hương nương…” Triệu tú tài ấp úng lên tiếng: “Ta… ta sợ là ta không xong rồi…”
Giản Hành Chi nhìn theo cảm khái, quay đầu tổng kết với Lạc Hành Chu: “Cậu xem, cuối cùng vẫn phải tìm một thê tử. Giống như bọn họ…” Giản Hành Chi chỉ đám người ông chủ Vương còn ngất xỉu dưới đất: “Chẳng ai cõng.”
“Tướng công, chàng đừng chết, chàng đừng bỏ lại ta!”
Nghe nói thế, Hương nương sực tỉnh, vươn tay thăm dò chóp mũi Triệu tú tài, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, lộ ra ánh mắt kiên nghị: “Tướng công, ta đưa chàng đi chữa trị. Chàng còn sống, sau này chúng ta sống hòa thuận, không bao giờ cãi nhau nữa, nhất định phải sống thật hạnh phúc!”
“Hương nương…” Triệu tú tài không chịu dời mắt, nhìn chằm chằm Hương nương: “Ta… ta có lỗi với nàng… Ta không biết… củi gạo dầu muối đắt thế nào… Ta không biết… cuộc sống khó khăn ra sao… Nhưng ta thật sự, thật sự không cố ý…”
Tên đứng đầu là Tôn giả Diệu Ngôn, chuyện này chẳng có gì đáng nói, nhưng tên thứ hai vậy mà lại là Giản Hành Chi, chuyện này vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.
“Bỏ đi.” Giản Hành Chi nhún vai: “Dù gì cũng là ảo ảnh, không phải thật.”
“Ta biết…” Hương nương khóc lóc gật đầu: “Ta biết, chàng chỉ không hiểu thôi.”
Mặc dù trận đánh này của Giản Hành Chi khiến y thành nhân vật phản diện, nhưng ông chủ Vương và Triệu tú tài không đánh không quen, Hương nương và Triệu tú tài sinh tử hiểu tình thâm.
“Ta mua vải tặng nàng là vì… vì có một ngày, ta thấy nàng cứ đứng trước cửa tiệm ngắm nhìn. Ta muốn mua cái mà nàng thích…”
“Ta không phục!”
“Ta thích…” Hương nương ôm Triệu tú tài: “Chàng mua cái gì, ta cũng thích, chỉ cần chàng sống, cái gì ta cũng thích!”
“Đừng khóc nữa.” Giản Hành Chi thấy Hương nương khóc lóc không ngừng, chịu hết nổi, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Ông ta chỉ ngất xỉu thôi, mau đưa đến đại phu đi, khóc nữa thì người cũng đi toong đấy.”
Dưới câu tha thứ vạn năng “Dù gì cũng tới rồi”(*), Thúy Lục hít sâu một hơi, ngồi xuống lại.
“Hương nương…” Triệu tú tài chậm rãi nhắm mắt lại: “Nếu như có kiếp sau, ta nhất định… sẽ đối xử với nàng thật tốt.”
Giản Hành Chi quay đầu nhìn Lạc Hành Chu, bày ra vẻ mặt “Ta đã nói mà.”
“Chàng đã đối xử với ta rất tốt rồi…” Hương nương đau lòng khóc nức nở: “Chàng không tốt, sao ta lại lấy chàng? Tướng công, chàng tỉnh lại đi! Đừng bỏ lại Hương nương! Tướng…”
“Hương nương…” Triệu tú tài không chịu dời mắt, nhìn chằm chằm Hương nương: “Ta… ta có lỗi với nàng… Ta không biết… củi gạo dầu muối đắt thế nào… Ta không biết… cuộc sống khó khăn ra sao… Nhưng ta thật sự, thật sự không cố ý…”
Đây rõ ràng là hi sinh một mình y, tạo phúc cho tất cả.
“Đừng khóc nữa.” Giản Hành Chi thấy Hương nương khóc lóc không ngừng, chịu hết nổi, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Ông ta chỉ ngất xỉu thôi, mau đưa đến đại phu đi, khóc nữa thì người cũng đi toong đấy.”
Giản Hành Chi đang khoe khoang chiến tích của mình với Tạ Cô Đường, cảm giác được Tần Uyển Uyển nhìn mình, y quay đầu: “Sao thế?”
Nghe nói thế, Hương nương sực tỉnh, vươn tay thăm dò chóp mũi Triệu tú tài, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, lộ ra ánh mắt kiên nghị: “Tướng công, ta đưa chàng đi chữa trị. Chàng còn sống, sau này chúng ta sống hòa thuận, không bao giờ cãi nhau nữa, nhất định phải sống thật hạnh phúc!”
Tất cả mọi người đứng đấy cảm thấy trời đất quay cuồng. Một lát sau, ánh sáng xung quanh mọi người biến hóa dữ dội, cuối cùng lúc ổn định lại thì phát hiện mình đã trở về bãi cỏ ban đầu.
Tần Uyển Uyển phóng mắt nhìn về nơi xa, lòng khẽ xao động.
Dứt lời, không biết Hương nương lấy sức lực từ đâu ra cõng Triệu tú tài lên, chạy một mạch về phía phòng khám.
Giản Hành Chi nhìn theo cảm khái, quay đầu tổng kết với Lạc Hành Chu: “Cậu xem, cuối cùng vẫn phải tìm một thê tử. Giống như bọn họ…” Giản Hành Chi chỉ đám người ông chủ Vương còn ngất xỉu dưới đất: “Chẳng ai cõng.”
Mặc dù Tôn giả Diệu Ngôn giải quyết vấn đề mặt ngoài, nhưng cũng chỉ khiến ông chủ Vương và Triệu tú tài nhường nhau một bước, còn Hương nương và Triệu tú tài cùng lắm chỉ duy trì hòa hợp ngoài mặt, vốn không giải quyết được vấn đề.
“Cái này…” Lạc Hành Chu do dự: “Chúng ta có nên giúp một tay không?”
“Bỏ đi.” Giản Hành Chi nhún vai: “Dù gì cũng là ảo ảnh, không phải thật.”
Tần Uyển Uyển không nói nhiều, nghe thấy Lạc Bất Phàm phía trước bắt đầu tuyên bố kết quả: “Mời đội Từ chối bánh bao dưa muối và đội Vô Tương Tông tất thắng bước lên nhận lấy tư liệu thi đấu ngày hôm sau. Lưu ý đặc biệt, bởi vì đội ngũ thăng cấp lần này chỉ có hai đội, cho nên cửa ải thứ hai và thứ ba gộp lại làm một, mong hai đội chú ý.”
“Chàng đã đối xử với ta rất tốt rồi…” Hương nương đau lòng khóc nức nở: “Chàng không tốt, sao ta lại lấy chàng? Tướng công, chàng tỉnh lại đi! Đừng bỏ lại Hương nương! Tướng…”
Dứt lời, mọi người cảm giác mặt đất chấn động, giọng Lạc Bất Phàm vang lên: “Các vị, cuộc thi kết thúc, mời các vị chuẩn bị rời khỏi Mật cảnh.”
Dứt lời, không biết Hương nương lấy sức lực từ đâu ra cõng Triệu tú tài lên, chạy một mạch về phía phòng khám.
Giản Hành Chi quay đầu nhìn Lạc Hành Chu, bày ra vẻ mặt “Ta đã nói mà.”
“Ta thích…” Hương nương ôm Triệu tú tài: “Chàng mua cái gì, ta cũng thích, chỉ cần chàng sống, cái gì ta cũng thích!”
“Hương nương…” Triệu tú tài chậm rãi nhắm mắt lại: “Nếu như có kiếp sau, ta nhất định… sẽ đối xử với nàng thật tốt.”
Tất cả mọi người đứng đấy cảm thấy trời đất quay cuồng. Một lát sau, ánh sáng xung quanh mọi người biến hóa dữ dội, cuối cùng lúc ổn định lại thì phát hiện mình đã trở về bãi cỏ ban đầu.
Lúc này, Thủy kính đã biến thành một tấm ván mộc, bắt đầu hiển thị thành tích từ thấp đến cao.
Mê cung Huyền Sơn.
Giản Hành Chi biết tình huống của mình nên cũng không kỳ vọng mấy, đi thẳng về phía chỗ Tần Uyển Uyển, ngồi chỗ khán giả, nói thẳng: “Xem ra chúng ta phải vạch một kế hoạch khác rồi.”
“Kế hoạch gì?” Tần Uyển Uyển ngây ngốc.
Giản Hành Chi suy nghĩ: “E là việc thông qua tuyển chọn vào Huyền Sơn không được rồi, chỉ có thể dựa vào cách thứ hai. Ta thấy…”
“Cái này…” Lạc Hành Chu do dự: “Chúng ta có nên giúp một tay không?”
Tần Uyển Uyển mỉm cười nhìn về nơi xa, Giản Hành Chi mù mờ: “Hả?”
“Oa!!!”
Đám đông đột nhiên phát ra tiếng kêu hoảng hốt, Giản Hành Chi hờ hững xoay đầu, kế tiếp bất ngờ nhìn thấy cái tên đứng thứ hai trên Thủy kính viết: Giản Hành Chi.
Tần Uyển Uyển bị y hỏi thì bừng tỉnh, dời mắt, hơi mất tự nhiên: “À, không có gì.”
“Uyển Uyển.” Nàng dời mắt, nhưng Giản Hành Chi lại sáp tới gần, thúc khuỷu tay vào nàng: “Biểu hiện lúc nãy của ta thế nào?”
Tên đứng đầu là Tôn giả Diệu Ngôn, chuyện này chẳng có gì đáng nói, nhưng tên thứ hai vậy mà lại là Giản Hành Chi, chuyện này vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.
“Tướng công!!!”
“Ta không phục!”
Nhận ra chuyện này, đám đông đều ngớ người. Lạc Bất Phàm khẽ ho một tiếng: “Vì người quên mình, có thể nói là cao thượng; truy căn tìm nguyên, có thể nói là thông minh. Điểm tuyệt đối là đương nhiên.”
Có người trong đám đông lập tức đứng dậy, kích động nói với Lạc Bất Phàm: “Y đánh Triệu tú tài đến suýt chết mà cũng có thể đạt điểm tuyệt đối?”
“Chuyện này…” Lạc Bất Phàm gượng cười: “Mặc dù cách thức không ngờ, nhưng kết quả cũng rất không ngờ…”
“Hương nương…” Triệu tú tài ấp úng lên tiếng: “Ta… ta sợ là ta không xong rồi…”
Lạc Bất Phàm vừa nhắc nhở, lúc này mọi người mới nhận ra.
Lạc Bất Phàm vừa nhắc nhở, lúc này mọi người mới nhận ra.
Mặc dù Tôn giả Diệu Ngôn giải quyết vấn đề mặt ngoài, nhưng cũng chỉ khiến ông chủ Vương và Triệu tú tài nhường nhau một bước, còn Hương nương và Triệu tú tài cùng lắm chỉ duy trì hòa hợp ngoài mặt, vốn không giải quyết được vấn đề.
Đám đông đột nhiên phát ra tiếng kêu hoảng hốt, Giản Hành Chi hờ hững xoay đầu, kế tiếp bất ngờ nhìn thấy cái tên đứng thứ hai trên Thủy kính viết: Giản Hành Chi.
Tần Uyển Uyển vui vẻ nhảy xuống, đi lấy tài liệu bản đồ cửa ải tiếp theo.
Mặc dù trận đánh này của Giản Hành Chi khiến y thành nhân vật phản diện, nhưng ông chủ Vương và Triệu tú tài không đánh không quen, Hương nương và Triệu tú tài sinh tử hiểu tình thâm.
“Ta biết…” Hương nương khóc lóc gật đầu: “Ta biết, chàng chỉ không hiểu thôi.”
Trừ danh tiếng Giản Hành Chi không tốt ra thì có thể coi như kết quả hoàn mỹ.
“Ta mua vải tặng nàng là vì… vì có một ngày, ta thấy nàng cứ đứng trước cửa tiệm ngắm nhìn. Ta muốn mua cái mà nàng thích…”
Đây rõ ràng là hi sinh một mình y, tạo phúc cho tất cả.
Nhận ra chuyện này, đám đông đều ngớ người. Lạc Bất Phàm khẽ ho một tiếng: “Vì người quên mình, có thể nói là cao thượng; truy căn tìm nguyên, có thể nói là thông minh. Điểm tuyệt đối là đương nhiên.”
“Ta đi lấy.”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển không khỏi nhìn về phía Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi đang khoe khoang chiến tích của mình với Tạ Cô Đường, cảm giác được Tần Uyển Uyển nhìn mình, y quay đầu: “Sao thế?”
“Kế hoạch gì?” Tần Uyển Uyển ngây ngốc.
Có người trong đám đông lập tức đứng dậy, kích động nói với Lạc Bất Phàm: “Y đánh Triệu tú tài đến suýt chết mà cũng có thể đạt điểm tuyệt đối?”
Tần Uyển Uyển bị y hỏi thì bừng tỉnh, dời mắt, hơi mất tự nhiên: “À, không có gì.”
“Uyển Uyển.” Nàng dời mắt, nhưng Giản Hành Chi lại sáp tới gần, thúc khuỷu tay vào nàng: “Biểu hiện lúc nãy của ta thế nào?”
“Tốt lắm.”
Biết người biết tình, mới biết tình người; biết căn biết nguyên, mới biết thế sự.
“Ta đã nói số ta hên…” Giản Hành Chi cảm khái: “Vậy mà cũng qua được, xem ra vị trí Minh chủ nắm chắc rồi.”
“Con người không phải dựa vào vận số.”
“Tốt lắm.”
Biết người biết tình, mới biết tình người; biết căn biết nguyên, mới biết thế sự.
Tần Uyển Uyển mỉm cười nhìn về nơi xa, Giản Hành Chi mù mờ: “Hả?”
Tần Uyển Uyển không nói nhiều, nghe thấy Lạc Bất Phàm phía trước bắt đầu tuyên bố kết quả: “Mời đội Từ chối bánh bao dưa muối và đội Vô Tương Tông tất thắng bước lên nhận lấy tư liệu thi đấu ngày hôm sau. Lưu ý đặc biệt, bởi vì đội ngũ thăng cấp lần này chỉ có hai đội, cho nên cửa ải thứ hai và thứ ba gộp lại làm một, mong hai đội chú ý.”
“Ta đi lấy.”
Tần Uyển Uyển vui vẻ nhảy xuống, đi lấy tài liệu bản đồ cửa ải tiếp theo.
Sau khi lấy về, tất cả mọi người chạy tới gần.
“Ải tiếp theo là gì?”
Thúy Lục hơi kích động, Tần Uyển Uyển nhìn bản đồ, bên trên viết bốn chữ:
Mê cung Huyền Sơn.
Huyền Sơn…
Tần Uyển Uyển phóng mắt nhìn về nơi xa, lòng khẽ xao động.
Giản Hành Chi biết tình huống của mình nên cũng không kỳ vọng mấy, đi thẳng về phía chỗ Tần Uyển Uyển, ngồi chỗ khán giả, nói thẳng: “Xem ra chúng ta phải vạch một kế hoạch khác rồi.”
Rốt cuộc nàng sắp gặp được cha mẹ rồi.
Wao nay em phải nhìn Giản Hành Chi với cặp mắt khác rồi ấy, xịn quớ xịn quớ
Giản Hành Chi giỏi quá giỏi quá giỏi quá đi, điểm tuyệt đối luôn, quá iuuuuuuuuu
Không phải may mắn đâu, làm gì có ai may mắn mãi thế, là do chính anh đó.
Sắp được về nhà rồi
Woah Từ chối bánh bao dưa muối mãi đỉnh!!!