Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 106 (2)

Chương 106 (2)

Biết tình biết người, mới biết tình người; biết căn biết nguyên, mới biết thế sự

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Ông chủ Vương ngây người, nghe Giản Hành Chi hỏi: “Trường hợp nào có thể trả hàng? Nếu vật phẩm hư hại thì trả lại hay đổi hàng?”

“Nếu có hư hại, chứng minh là vấn đề ở hàng hóa của ta…” Ông chủ Vương  hoang mang: “Đương nhiên là trả lại.”

“Vậy mà ông còn không cho trả?”

Giản Hành Chi chỉ vào xấp vải: “Ta đã ngửi rồi, mùi thơm sáp dầu trên đó giống y đúc mùi chỗ ông, dấu vết cũng là mấy ngày trước, vậy mà ông nói người ta tự làm?”

Nghe thế, tt c đungây ngưi.

Lc HànhChu không khifâm thm gittay áo y,ính ging nhc²nh: “Ngài phiôkhiến bn hĪhòa hp, khôngth to ramâu thun.”

Viìca ông có,vn đ, vyámà ông khôngÍtr tin?”

“Nóihay lm!” Triutú tài nghevy lp tcĩv tay, mngĩr nói: “Tađã nói…

Ôngĩvui cái gì?”

Gin Hành Chiúquay đu nhìnTriu tú tài,hi tiếp: “Ôngcó cái gìmà vui? Tahi ông, mttháng nhà ôngchi tiêu baonhiêu?”

“Ta… Triuïtú tài bЇhi đến ngungưi, hoang mangđáp: “Ta… takhông biết.”

Khôngbiết? Vy mttháng ông kiếm(đưc bao nhiêu?”

“Hai lưng.” Scòmt Triu tú,tài không ttɨlm: “Nhưng bình{thưng ta hayİviết thư giúpngưi ta, cũngícó thêm myjlưng.”

“Xp viìnày bao nhiêu]tin?”

“Bn lưng.”âTriu tú tàilnh ging nói:“Cái này liênÍquan gì cu?”

“Mt tháng ông:kiếm đưc hailưng. Lúc nãytrên đưng, tamua mt xâuáh lô ngàoíđưng hết nămóđng, mt nmfrau hai đng,mt miếng ththeo hai mươiIđng. Ông kiếmmt tháng haiɪlưng, li cònóăn mc chnhát như thế,ông tng hinương t ôngsng thế nàochưa? Vì saoóbà ta mngông? Nếu bàjta ăn khôngngon, mc khôngĮđp, tht lưngIbuc bng, ôngcòn tn bnđlưng bc muavi, ông cótng hi bàɩta mun gìĩchưa? Ông muavi là vìnghĩ cho bàİta sao? Hayïlà vì chtóliu vi nàyİmc lên ngưibà ta cóïth khiến tt²c mi ngưiithy đưc ôngcó th kiếmíra tin, ôngđi x viĩbà ta rtđtt. Ông cóêtng hi bàÏta cn gìjchưa?”

“Cu… cu…ɨTriu tú tàiùtc đến mttrng bch, chvào Gin HànhChi không nóiĩnên li.

Gin HànhChi giơ taych vào ôngch Vương: “Ông,ľ ca hàngjln, coi thưngïkhách hàng, biếtsai không sa,(gian thương!”

Yli ch vphía Triu tú¸tài: “Ông, hưivinh ngu ngc,ích k, phếĺvt vô dng,îtiu nhân! Cácông như haiɪmà mt, đúnglà ni nàoúp vung ny,Îxng la vaïđôi. Mau trtin cho ôngìta...” Gin HànhChi ra lnhcho ông chìVương: “Bng hiuľca ông cònïcó th tmáthi treo, ôngíta v nhàkhông chng cònĩcó th váli v rách,ígi bà giàjngc kia li.”

“Cu khinh ngưiquá đáng!”

Nghenói thế, Triutú tài không)nhn đưc, bùnhào v trưcĨđnh đánh GinİHành Chi.

Gin HànhìChi tóm lytay ông ta,ýcnh cáo: “Ta,khuyên ông đngđng th viĩta, ông munđánh thì chnk yếu mtêchút, đánh lãoÎVương Bát(*) kiakìa.”

(*) Têngi con baba

Dt li, yđy nh mtcái, Triu tútài lui vĩsau my bưc,ɪva phi ngưiľông ch Vương.èÔng ch Vươngđ ly ôngĪta, mng GinİHành Chi: “Cugi ai làlão Vương Bát?”¹

Ông đy.” GinHành Chi nóiļmt cách đươngónhiên, ông cháVương th phìéphò. Thy Triu³tú tài lixông lên lnna, ông tacũng nhn hếtni, v lybăng ghế bêncnh, hô to:“Mi ngưi lênđcho ta! Tin(thuc ta chi,đánh chết tênkhn nói năngľby b này!”İ

“Các ngưi khôngnói lý.”

Gin,Hành Chi nhìnngưi làm thuêãca tim, ôngũch Vương, Triutú tài cùngxông v phíađmình, nht thihết hn: “Tanói sai cáigì?!”

“Ta liuìmng vi cu!”

Ông ch Vươngđp mt cáighế qua, GinïHành Chi tránhísang bên cnh.Ông ch Vươngb nhào vĨtrưc, Triu túètài níu ôngĩta li, cưp³băng ghế: “Đưata băng ghếĪ!”

Lão đ,ĩđ cm khôngòni cái nàyđâu!” Ông chVương ngăn Triuítú tài li,ĭtrong lúc nóichuyn đã sa¸cách xưng hô,ýrút mt câygy g dưiimt bàn ra:“Cm cái này!”ũ

Nói xong, ông{ch Vương rútmt cây gyIg khác dưibàn, hung dếtrng Gin HànhýChi: “Ông đây°không lăn lnímy năm, đámɩot con cácângưi leo lênđu ri tari! Hôm nayáông cho cu{nếm mùi, choɪcu biết chacu là ai!”

Nói xong, ôngıch Vương vung:gy dn giaóđinh và Triutú tài cùngļnhau xông lên.ĮGin Hành Chitránh né hành}đng ngang ngưc[ca bn h,ãliên tc cnhĭcáo: “Ta khôngĩra tay vingưi phàm, các²ngưi đng épta.”

Va dtîli, ông chVương và TriuÏtú tài haifmt giáp công,ĩGin Hành Chiúlp tc ngiixung, c thếhai ngưi phangЇgy g vàoòđu ngưi cònli.

Lão đ Đuīông ch Vươngïchy máu: “Cúnày ca đ}đau tht đy.”ĭ

Vương đi ca…Triu tú tàichy máu, scmt trng xanh:Lc tay ca]huynh mnh thtđy…

“Ta đãnói… Gin HànhũChi va mming, hai ngưiĩkia nghe thyîging nói ca¹y thì gingnhư tiêm thuckích thích, nhàov phía y.

Dưngnhư bn hhoàn toàn quênmt ý đnhban đu, cİđui đánh yĩmt mch. GinéHành Chi bbn h truyđui đến chtvt, nhy lên(quy hàng, khôngànhn đưc quátln: “Còn đánhna, ta đánhùtr đy!”

“Tiđây!”

Ông chVương và Triutú tài dnếgia đinh đngĪbên dưi, giơgy v phíay hô to:ò“Có gii thìĩcu xung đây!õĐánh chết chúngíta đi! Tacho cu biết,]hôm nay chúngíta liu mngôvi cu.”

Khôngĩsai!” Triu tú)tài hào hngôla lên: “Điýtrưng phu chếtìcó nh taãlông hng hocĭnng ta tháisơn, hôm nayɩcó th maymn quen biếtVương đi ca,đcùng chết viVương đi caĩti đây, đinay ca taìsng có giátr ri!”

“Cónhng li nàyfca lão đ!”Ông ch Vươngxoay đu qua,c hai nhìnīnhau thâm tình:ı“Ca ca ta²hôm nay khôngıs gì na,ído mt vngsinh t, VươngɪKim Quý ta[nhn ngưi huynhļđ này! SauЇnày không cusinh cùng ngày,cùng tháng, cùngnăm —— ɪ

Nhưng cu chếtcùng năm, cùngtháng, cùng ngày!”

Triu tú tàiɨnghĩa khí tiếpôli.

Đưc, đưc, đưc…Gin Hành Chiĩnhìn huynh đèbn h tìnhìthâm, tc quáïhóa cưi, thanhkiếm git trêntht lưng: “Vyhôm nay tavì các ngưiưphá quy tcýmt ln, đļcác ngưi biết,cái gì giľlà m cũngkhông nhn ra!”

“Các huynh đ!”

Ông ch Vươngnghe nói thế,óvung tay hô:įLên!”

Dt li,ĩtt c cùngnhau xông ti,ũGin Hành Chiđm mi ngưiļmt cú, đánhđến mc ngưibay tá l.

Đámđông ngoài Thykính kinh hoàngìxem hết tíđu đến cui,Nam Phong lpbp: “Gin đoquân… Gin đoľquân… rt gingmt nhân vtÍta tng đcĨtrong thoi bn…

Nhân vt phndin.”

Tn UynUyn m ming,tâm như trotàn.

Mi ngưi đufim lng khôngïnói, nhìn GinHành Chi đánhívô cùng sng°khoái trong Thykính, đng lotĩtrm mc.

Bng nhiên,bn h nhìnɪthy mt ngưiéph n chyãvào khung cnh,,hô to viíTriu tú tàib đánh bayra “Tưng công!!!”², sau đóĪTriu tú tàiđáp thng xungıđt. Thúy Lcđng lên: “Thôi,àthu dn hànhîlý, v nhà.”¹

“Hay là đithêm chút na?”é

Tn Uyn Uyngưng cưi: “Dùgì cũng tiıri…

Dưới câu tha thứ vạn năng “Dù gì cũng tới rồi”(*), Thúy Lục hít sâu một hơi, ngồi xuống lại.

Thúy Lục hơi kích động, Tần Uyển Uyển nhìn bản đồ, bên trên viết bốn chữ:

“Con người không phải dựa vào vận số.”

Huyền Sơn…

Tần Uyển Uyển mỉm cười nhìn về nơi xa, Giản Hành Chi mù mờ: “Hả?”“Bỏ đi.” Giản Hành Chi nhún vai: “Dù gì cũng là ảo ảnh, không phải thật.”(*) Tức đề cập tới những câu thường được nói khi dùng để thuyết phục, tha thứ, năn nỉ. Vì dùng được nhiều trong mọi trường hợp nên những câu này thường được gọi là vạn năng.

“Chuyện này…” Lạc Bất Phàm gượng cười: “Mặc dù cách thức không ngờ, nhưng kết quả cũng rất không ngờ…”

Trên Thủy kính, dưới sự trố mắt của tất cả mọi người, Giản Hành Chi hung dữ đi ra, nhìn cả đám bị đánh sưng mặt sưng mũi bên ngoài, lạnh nhạt hỏi: “Đánh nữa không?”

Lúc này, Thủy kính đã biến thành một tấm ván mộc, bắt đầu hiển thị thành tích từ thấp đến cao.

“Oa!!!”

“Ta đã nói số ta hên…” Giản Hành Chi cảm khái: “Vậy mà cũng qua được, xem ra vị trí Minh chủ nắm chắc rồi.”

“Tướng công!!!”

(*) Tức đề cập tới những câu thường được nói khi dùng để thuyết phục, tha thứ, năn nỉ. Vì dùng được nhiều trong mọi trường hợp nên những câu này thường được gọi là vạn năng.

Tiếng phụ nữ khóc vang lên, đám người Lạc Hành Chu chạy theo ra, nhìn thấy một người phụ nữ mặc vải thô, ôm Triệu tú tài cả người đầy máu trong lòng. Triệu tú tài nôn ngụm máu, thắm thiết nhìn người phụ nữ.

Dứt lời, mọi người cảm giác mặt đất chấn động, giọng Lạc Bất Phàm vang lên: “Các vị, cuộc thi kết thúc, mời các vị chuẩn bị rời khỏi Mật cảnh.”

Tiếng phụ nữ khóc vang lên, đám người Lạc Hành Chu chạy theo ra, nhìn thấy một người phụ nữ mặc vải thô, ôm Triệu tú tài cả người đầy máu trong lòng. Triệu tú tài nôn ngụm máu, thắm thiết nhìn người phụ nữ.

“Hương nương…” Triệu tú tài ấp úng lên tiếng: “Ta… ta sợ là ta không xong rồi…”

Giản Hành Chi nhìn theo cảm khái, quay đầu tổng kết với Lạc Hành Chu: “Cậu xem, cuối cùng vẫn phải tìm một thê tử. Giống như bọn họ…” Giản Hành Chi chỉ đám người ông chủ Vương còn ngất xỉu dưới đất: “Chẳng ai cõng.”

“Tướng công, chàng đừng chết, chàng đừng bỏ lại ta!”

Nghe nói thế, Hương nương sực tỉnh, vươn tay thăm dò chóp mũi Triệu tú tài, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, lộ ra ánh mắt kiên nghị: “Tướng công, ta đưa chàng đi chữa trị. Chàng còn sống, sau này chúng ta sống hòa thuận, không bao giờ cãi nhau nữa, nhất định phải sống thật hạnh phúc!”

“Hương nương…” Triệu tú tài không chịu dời mắt, nhìn chằm chằm Hương nương: “Ta… ta có lỗi với nàng… Ta không biết… củi gạo dầu muối đắt thế nào… Ta không biết… cuộc sống khó khăn ra sao… Nhưng ta thật sự, thật sự không cố ý…”

Tên đứng đầu là Tôn giả Diệu Ngôn, chuyện này chẳng có gì đáng nói, nhưng tên thứ hai vậy mà lại là Giản Hành Chi, chuyện này vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.

“Bỏ đi.” Giản Hành Chi nhún vai: “Dù gì cũng là ảo ảnh, không phải thật.”

“Ta biết…” Hương nương khóc lóc gật đầu: “Ta biết, chàng chỉ không hiểu thôi.”

Mặc dù trận đánh này của Giản Hành Chi khiến y thành nhân vật phản diện, nhưng ông chủ Vương và Triệu tú tài không đánh không quen, Hương nương và Triệu tú tài sinh tử hiểu tình thâm.

“Ta mua vải tặng nàng là vì… vì có một ngày, ta thấy nàng cứ đứng trước cửa tiệm ngắm nhìn. Ta muốn mua cái mà nàng thích…”

“Ta không phục!”

“Ta thích…” Hương nương ôm Triệu tú tài: “Chàng mua cái gì, ta cũng thích, chỉ cần chàng sống, cái gì ta cũng thích!”

“Đừng khóc nữa.” Giản Hành Chi thấy Hương nương khóc lóc không ngừng, chịu hết nổi, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Ông ta chỉ ngất xỉu thôi, mau đưa đến đại phu đi, khóc nữa thì người cũng đi toong đấy.”

Dưới câu tha thứ vạn năng “Dù gì cũng tới rồi”(*), Thúy Lục hít sâu một hơi, ngồi xuống lại.

“Hương nương…” Triệu tú tài chậm rãi nhắm mắt lại: “Nếu như có kiếp sau, ta nhất định… sẽ đối xử với nàng thật tốt.”

Giản Hành Chi quay đầu nhìn Lạc Hành Chu, bày ra vẻ mặt “Ta đã nói mà.”

“Chàng đã đối xử với ta rất tốt rồi…” Hương nương đau lòng khóc nức nở: “Chàng không tốt, sao ta lại lấy chàng? Tướng công, chàng tỉnh lại đi! Đừng bỏ lại Hương nương! Tướng…”

“Hương nương…” Triệu tú tài không chịu dời mắt, nhìn chằm chằm Hương nương: “Ta… ta có lỗi với nàng… Ta không biết… củi gạo dầu muối đắt thế nào… Ta không biết… cuộc sống khó khăn ra sao… Nhưng ta thật sự, thật sự không cố ý…”

Đây rõ ràng là hi sinh một mình y, tạo phúc cho tất cả.

“Đừng khóc nữa.” Giản Hành Chi thấy Hương nương khóc lóc không ngừng, chịu hết nổi, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Ông ta chỉ ngất xỉu thôi, mau đưa đến đại phu đi, khóc nữa thì người cũng đi toong đấy.”

Giản Hành Chi đang khoe khoang chiến tích của mình với Tạ Cô Đường, cảm giác được Tần Uyển Uyển nhìn mình, y quay đầu: “Sao thế?”

Nghe nói thế, Hương nương sực tỉnh, vươn tay thăm dò chóp mũi Triệu tú tài, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, lộ ra ánh mắt kiên nghị: “Tướng công, ta đưa chàng đi chữa trị. Chàng còn sống, sau này chúng ta sống hòa thuận, không bao giờ cãi nhau nữa, nhất định phải sống thật hạnh phúc!”

Tất cả mọi người đứng đấy cảm thấy trời đất quay cuồng. Một lát sau, ánh sáng xung quanh mọi người biến hóa dữ dội, cuối cùng lúc ổn định lại thì phát hiện mình đã trở về bãi cỏ ban đầu.

Tần Uyển Uyển phóng mắt nhìn về nơi xa, lòng khẽ xao động.

Dứt lời, không biết Hương nương lấy sức lực từ đâu ra cõng Triệu tú tài lên, chạy một mạch về phía phòng khám.

Giản Hành Chi nhìn theo cảm khái, quay đầu tổng kết với Lạc Hành Chu: “Cậu xem, cuối cùng vẫn phải tìm một thê tử. Giống như bọn họ…” Giản Hành Chi chỉ đám người ông chủ Vương còn ngất xỉu dưới đất: “Chẳng ai cõng.”

Mặc dù Tôn giả Diệu Ngôn giải quyết vấn đề mặt ngoài, nhưng cũng chỉ khiến ông chủ Vương và Triệu tú tài nhường nhau một bước, còn Hương nương và Triệu tú tài cùng lắm chỉ duy trì hòa hợp ngoài mặt, vốn không giải quyết được vấn đề.

“Cái này…” Lạc Hành Chu do dự: “Chúng ta có nên giúp một tay không?”

“Bỏ đi.” Giản Hành Chi nhún vai: “Dù gì cũng là ảo ảnh, không phải thật.”

Tần Uyển Uyển không nói nhiều, nghe thấy Lạc Bất Phàm phía trước bắt đầu tuyên bố kết quả: “Mời đội Từ chối bánh bao dưa muối và đội Vô Tương Tông tất thắng bước lên nhận lấy tư liệu thi đấu ngày hôm sau. Lưu ý đặc biệt, bởi vì đội ngũ thăng cấp lần này chỉ có hai đội, cho nên cửa ải thứ hai và thứ ba gộp lại làm một, mong hai đội chú ý.”

“Chàng đã đối xử với ta rất tốt rồi…” Hương nương đau lòng khóc nức nở: “Chàng không tốt, sao ta lại lấy chàng? Tướng công, chàng tỉnh lại đi! Đừng bỏ lại Hương nương! Tướng…”

Dứt lời, mọi người cảm giác mặt đất chấn động, giọng Lạc Bất Phàm vang lên: “Các vị, cuộc thi kết thúc, mời các vị chuẩn bị rời khỏi Mật cảnh.”

Dứt lời, không biết Hương nương lấy sức lực từ đâu ra cõng Triệu tú tài lên, chạy một mạch về phía phòng khám.

Giản Hành Chi quay đầu nhìn Lạc Hành Chu, bày ra vẻ mặt “Ta đã nói mà.”

“Ta thích…” Hương nương ôm Triệu tú tài: “Chàng mua cái gì, ta cũng thích, chỉ cần chàng sống, cái gì ta cũng thích!”

“Hương nương…” Triệu tú tài chậm rãi nhắm mắt lại: “Nếu như có kiếp sau, ta nhất định… sẽ đối xử với nàng thật tốt.”

Tất cả mọi người đứng đấy cảm thấy trời đất quay cuồng. Một lát sau, ánh sáng xung quanh mọi người biến hóa dữ dội, cuối cùng lúc ổn định lại thì phát hiện mình đã trở về bãi cỏ ban đầu.

Lúc này, Thủy kính đã biến thành một tấm ván mộc, bắt đầu hiển thị thành tích từ thấp đến cao.

Mê cung Huyền Sơn.

Giản Hành Chi biết tình huống của mình nên cũng không kỳ vọng mấy, đi thẳng về phía chỗ Tần Uyển Uyển, ngồi chỗ khán giả, nói thẳng: “Xem ra chúng ta phải vạch một kế hoạch khác rồi.”

“Kế hoạch gì?” Tần Uyển Uyển ngây ngốc.

Giản Hành Chi suy nghĩ: “E là việc thông qua tuyển chọn vào Huyền Sơn không được rồi, chỉ có thể dựa vào cách thứ hai. Ta thấy…”

“Cái này…” Lạc Hành Chu do dự: “Chúng ta có nên giúp một tay không?”

Tần Uyển Uyển mỉm cười nhìn về nơi xa, Giản Hành Chi mù mờ: “Hả?”

“Oa!!!”

Đám đông đột nhiên phát ra tiếng kêu hoảng hốt, Giản Hành Chi hờ hững xoay đầu, kế tiếp bất ngờ nhìn thấy cái tên đứng thứ hai trên Thủy kính viết: Giản Hành Chi.

Tần Uyển Uyển bị y hỏi thì bừng tỉnh, dời mắt, hơi mất tự nhiên: “À, không có gì.”

“Uyển Uyển.” Nàng dời mắt, nhưng Giản Hành Chi lại sáp tới gần, thúc khuỷu tay vào nàng: “Biểu hiện lúc nãy của ta thế nào?”

Tên đứng đầu là Tôn giả Diệu Ngôn, chuyện này chẳng có gì đáng nói, nhưng tên thứ hai vậy mà lại là Giản Hành Chi, chuyện này vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.

“Tướng công!!!”

“Ta không phục!”

Nhận ra chuyện này, đám đông đều ngớ người. Lạc Bất Phàm khẽ ho một tiếng: “Vì người quên mình, có thể nói là cao thượng; truy căn tìm nguyên, có thể nói là thông minh. Điểm tuyệt đối là đương nhiên.”

Có người trong đám đông lập tức đứng dậy, kích động nói với Lạc Bất Phàm: “Y đánh Triệu tú tài đến suýt chết mà cũng có thể đạt điểm tuyệt đối?”

“Chuyện này…” Lạc Bất Phàm gượng cười: “Mặc dù cách thức không ngờ, nhưng kết quả cũng rất không ngờ…”

“Hương nương…” Triệu tú tài ấp úng lên tiếng: “Ta… ta sợ là ta không xong rồi…”

Lạc Bất Phàm vừa nhắc nhở, lúc này mọi người mới nhận ra.

Lạc Bất Phàm vừa nhắc nhở, lúc này mọi người mới nhận ra.

Mặc dù Tôn giả Diệu Ngôn giải quyết vấn đề mặt ngoài, nhưng cũng chỉ khiến ông chủ Vương và Triệu tú tài nhường nhau một bước, còn Hương nương và Triệu tú tài cùng lắm chỉ duy trì hòa hợp ngoài mặt, vốn không giải quyết được vấn đề.

Đám đông đột nhiên phát ra tiếng kêu hoảng hốt, Giản Hành Chi hờ hững xoay đầu, kế tiếp bất ngờ nhìn thấy cái tên đứng thứ hai trên Thủy kính viết: Giản Hành Chi.

Tần Uyển Uyển vui vẻ nhảy xuống, đi lấy tài liệu bản đồ cửa ải tiếp theo.

Mặc dù trận đánh này của Giản Hành Chi khiến y thành nhân vật phản diện, nhưng ông chủ Vương và Triệu tú tài không đánh không quen, Hương nương và Triệu tú tài sinh tử hiểu tình thâm.

“Ta biết…” Hương nương khóc lóc gật đầu: “Ta biết, chàng chỉ không hiểu thôi.”

Trừ danh tiếng Giản Hành Chi không tốt ra thì có thể coi như kết quả hoàn mỹ.

“Ta mua vải tặng nàng là vì… vì có một ngày, ta thấy nàng cứ đứng trước cửa tiệm ngắm nhìn. Ta muốn mua cái mà nàng thích…”

Đây rõ ràng là hi sinh một mình y, tạo phúc cho tất cả.

Nhận ra chuyện này, đám đông đều ngớ người. Lạc Bất Phàm khẽ ho một tiếng: “Vì người quên mình, có thể nói là cao thượng; truy căn tìm nguyên, có thể nói là thông minh. Điểm tuyệt đối là đương nhiên.”

“Ta đi lấy.”

Nghe vậy, Tần Uyển Uyển không khỏi nhìn về phía Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi đang khoe khoang chiến tích của mình với Tạ Cô Đường, cảm giác được Tần Uyển Uyển nhìn mình, y quay đầu: “Sao thế?”

“Kế hoạch gì?” Tần Uyển Uyển ngây ngốc.

Có người trong đám đông lập tức đứng dậy, kích động nói với Lạc Bất Phàm: “Y đánh Triệu tú tài đến suýt chết mà cũng có thể đạt điểm tuyệt đối?”

Tần Uyển Uyển bị y hỏi thì bừng tỉnh, dời mắt, hơi mất tự nhiên: “À, không có gì.”

“Uyển Uyển.” Nàng dời mắt, nhưng Giản Hành Chi lại sáp tới gần, thúc khuỷu tay vào nàng: “Biểu hiện lúc nãy của ta thế nào?”

“Tốt lắm.”

Biết người biết tình, mới biết tình người; biết căn biết nguyên, mới biết thế sự.

“Ta đã nói số ta hên…” Giản Hành Chi cảm khái: “Vậy mà cũng qua được, xem ra vị trí Minh chủ nắm chắc rồi.”

“Con người không phải dựa vào vận số.”

“Tốt lắm.”

Biết người biết tình, mới biết tình người; biết căn biết nguyên, mới biết thế sự.

Tần Uyển Uyển mỉm cười nhìn về nơi xa, Giản Hành Chi mù mờ: “Hả?”

Tần Uyển Uyển không nói nhiều, nghe thấy Lạc Bất Phàm phía trước bắt đầu tuyên bố kết quả: “Mời đội Từ chối bánh bao dưa muối và đội Vô Tương Tông tất thắng bước lên nhận lấy tư liệu thi đấu ngày hôm sau. Lưu ý đặc biệt, bởi vì đội ngũ thăng cấp lần này chỉ có hai đội, cho nên cửa ải thứ hai và thứ ba gộp lại làm một, mong hai đội chú ý.”

“Ta đi lấy.”

Tần Uyển Uyển vui vẻ nhảy xuống, đi lấy tài liệu bản đồ cửa ải tiếp theo.

Sau khi lấy về, tất cả mọi người chạy tới gần.

“Ải tiếp theo là gì?”

Thúy Lục hơi kích động, Tần Uyển Uyển nhìn bản đồ, bên trên viết bốn chữ:

Mê cung Huyền Sơn.

Huyền Sơn…

Tần Uyển Uyển phóng mắt nhìn về nơi xa, lòng khẽ xao động.

Giản Hành Chi biết tình huống của mình nên cũng không kỳ vọng mấy, đi thẳng về phía chỗ Tần Uyển Uyển, ngồi chỗ khán giả, nói thẳng: “Xem ra chúng ta phải vạch một kế hoạch khác rồi.”

Rốt cuộc nàng sắp gặp được cha mẹ rồi.

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Wao nay em phải nhìn Giản Hành Chi với cặp mắt khác rồi ấy, xịn quớ xịn quớ

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Giản Hành Chi giỏi quá giỏi quá giỏi quá đi, điểm tuyệt đối luôn, quá iuuuuuuuuu

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Không phải may mắn đâu, làm gì có ai may mắn mãi thế, là do chính anh đó.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Sắp được về nhà rồi

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Woah Từ chối bánh bao dưa muối mãi đỉnh!!!

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!