Chương 107
Vấn Tâm Kiếm tình cảm lạnh nhạt, ta lại chẳng cảm thấy
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Quay về bàn bạc thôi.”
Tần Uyển Uyển đóng bản đồ lại, gọi mọi người cùng quay về.
Trở lại phòng cho khách, Giản Hành Chi mở kết giới. Tất cả mọi người tập trung lại nhìn Tần Uyển Uyển trải bản đồ ra, trên bản đồ chỉ có một ngọn núi lớn, dưới chân là một cái khung vuông, trong khung vuông trống rỗng viết hai chữ “Mê cung”. Bên trên khung vuông vẽ một cửa ra vào, ngoài cửa ra vào là một bản đồ bình thường, điểm cuối đường núi uốn lượn viết ba chữ “Hang Tuyết Thần”.
“Hai cửa ải hợp lạiơlàm một. Chúngẻta xuyên quaômê cung, tiến}vào Huyền Sơn,ằcuối cùng aiẹlấy được hoaḽsen băng trongjhang Tuyết Thần,‹người đó thắng.”ằ
Giản Hành Chiĩđã hiểu quyítắc đại khái,ĩy vỗ tayãmột cái: “Đángjlý nên đơnũgiản như thếỉtừ sớm, cònậbày đặt kiểmỏtra đối nhânêxử thế gì‹chứ.”
“Vậy chúngĩta có cầnìchuẩn bị gìíkhông?”
Tần Uyển³Uyển suy nghĩ,ằnhìn sang ThúyjLục và TạĩCô Đường: “ThúyợLục tỷ tỷἵvà Tạ CôİĐường có hiểuếrõ Huyền Sơnỵkhông?”
“Huyền Sơn{là cấm địaàcủa Vô TươngĩTông, ta khôngìhiểu biết lắm…”ẻThúy Lục lắcìđầu: “Chỉ đànhἰđi tới đâu,ítính tới đó.”ɩ
“Vậy cứ thếéđi.” Tần UyểnỳUyển thu dọnỉđồ đạc, mỉmịcười với mọi¸người: “Mọi ngườiênghỉ ngơi choɩtốt, ngày maiĩchúng ta cùngínhau xuất phát.”é
“Được!” Nam Phongịhào hứng lênđtiếng: “Ta chuẩnIbị thêm ítἲđồ ăn.”
“Ngươiặchuẩn bị đồịăn làm gì?ỉChúng ta không]phải đi duľxuân…” Giản HànhἳChi gõ đầuḻnó: “Tự mangớthêm chút kẹoìvà hạt khôỹđi.”
“Giản đạoáquân.” Nam Phongĩbất lực xoa¸trán: “Ngài đừngưgõ đầu ta,îgõ đần luônọthì sao?”
Giản²Hành Chi ngheïvậy bật cười,ídựa lên cộtÏnhà: “Gõ đầníthì bảo chủɪnhân ngươi nuôiÎngươi.”
“Nếu chủĩnhân chê taìđần thì sao?”íNam Phong vôốcùng lo lắng:ỉ“Ta còn muốnýtheo chủ nhânḽphi thăng nữa.”ù
“Vậy ta nuôi.”ļGiản Hành Chiỳmỉm cười ômįnó lên, điĩra ngoài: “Đi,ỉta dẫn ngươiÏđi tắm, nàngἷấy không nuôi,ịta nuôi giúpựnàng.”
Nghe thế,ậrốt cuộc NamḷPhong cũng yênỉtâm hơn. Giản}Hành Chi mangấNam Phong raịcửa, mọi ngườiựnhìn nhau, xácìnhận không cóỗviệc gì liền¹tạm biệt TầnỵUyển Uyển, aiĩvề phòng nấy.
GiảnỳHành Chi ômîNam Phong raἵcửa, trời chiềuïđang ngả vềễTây, thái dươngĩchiếu rọi đìnhİviện ấm áp.ἲGiản Hành Chiúbưng chậu múcЇnước ra, đặtủNam Phong vàoḹchậu, cầm bảnáchải nhỏ bắt,đầu chà vỏỵcho nó.
Nam Phongợdán lên chậu,ɩnhỏ giọng nói:ị“Giản đạo quân,²ngài nhẹ tayạchút.”
“Chà choỳngươi mà đỏi³hỏi nhiều thế.”ḷGiản Hành Chiígiội nước cho]nó, sức lựcđtrên tay nhẹįhơn một chút:ɨ“Được rồi chứ?”ỳ
Nam Phong khôngìlên tiếng, ngâmừmình trong nước[ấm, nhắm mắtìlại hưởng thụ.
TầnỉUyển Uyển dọnằdẹp xong đồìđạc bước raễcửa, nhìn thấyḹGiản Hành Chiảđang giúp NamĮPhong tắm. Nàngĩngồi trên bậc²thềm, nhìn GiảnἳHành Chi tắmìrửa cho NamịPhong.
Trong suốt hànhítrình của bọn]họ, mặc dùíNam Phong làÏlinh sủng củaịTần Uyển UyểnĨnhưng cũng làḷmột yêu quáiĩnam, hầu hếtỉđều do GiảnầHành Chi chămīsóc nó. TầnứUyển Uyển nhìnĮNam Phong bịềchà trong chậuỉgỗ, chống cằmầhỏi: “Sao độtỹnhiên lại tắmɪcho nó?”
“Tự}nó không thíchɨtắm.” Giản Hành¹Chi chê trách:Ï“Chẳng phải ngàyímai gặp phụờmẫu nàng sao?”Ĭ
Tần Uyển Uyểnἶnghe nói thếļthì ngây người,ỡGiản Hành Chiỹnghiêm túc chàựrửa Nam Phong,ờdường như hơiỉngượng ngùng: “Tắmủnó sạch mộtữchút, tăng thêmíthể diện choẹnàng.”
Nghe vậy,ỡNam Phong lénểlút dời mắtInhìn Tần UyểnĨUyển, nhỏ giọngĺhỏi: “Chủ nhân,ingày mai sắpẹgặp phụ mẫuĨngười rồi?”
“Aiêbiết được?” TầnļUyển Uyển khôngḷkhẳng định. ThấyjNam Phong đãĪtương đối sạch,íGiản Hành Chiľcầm một chiếcịkhăn bọc nóẵlại, lau sạchïrồi đặt dướiĨđất, cảnh cáoộnó: “Đừng đểđdơ, nếu khôngìta đánh ngươi.”f
“Biết rồi.” NamíPhong không vui,°lắc lắc đâu,)bò về phòngừmình.
Tần Uyển Uyểnẻnhìn Nam Phongẳrời đi, GiảnịHành Chi đứngḽdậy đổ nước,ủlàm xong hếtɨthảy liền ngồiἷxuống cạnh nàng,,ngẫm nghĩ mộtỗlúc rồi ngượngẻngùng hỏi: “Àờừ… Uyển Uyển,ẵnàng nói xemặta có nênĬchuẩn bị chútạlễ vật không?”[
Tần Uyển Uyểnènghe vậy, kinhịngạc xoay đầuìnhìn Giản HànhɩChi: “Chuẩn bịỉlễ vật làmìgì?”
“Lần đầuõtiên gặp phụ)mẫu nàng…”
GiảnỡHành Chi ngậpẩngừng nói khôngộhết câu, TầnịUyển Uyển mỉmḽcười hỏi: “Gặpéhay không cònủchưa biết, saoọngười có lòngḻtin thế? Lỡứngày mai khôngįgặp được thìḷsao?”
“Không gặpỡthì tìm tiếp…”íGiản Hành Chiĩđáp một cáchɨnghiêm túc: “Đãỳgặp mà khôngĩđể lại ấnĺtượng tốt, lỡ…”ĬGiản Hành Chi{không đủ tựỷtin: “Lỡ họïkhông thích taồthì sao?”
TầnăUyển Uyển nhìnἵGiản Hành Chiļkhông có chútĩlòng tin nào,ếkhông khỏi bậtãcười: “Người sợọcái gì? Khôngỳthích thì người(đánh họ đi?”ỵ
“Xí.” Giản HànhıChi biết TầnỵUyển Uyển nóiỉđùa, xoay đầuậđi: “Nàng tưởngòta ngốc à?”Ī
“Yên tâm.” TầnɩUyển Uyển đặt[tay lên vaiũy, an ủi:ủ“Họ chắc chắnốthích người.”
“Cáiḹnày chưa chắc…”ĪGiản Hành Chiđtự biết thânỉbiết phận, mócếmột bình rượuừhồ lô trongĬtúi Càn Khônớra, thờ ơĩnói: “Trước giờ‹ta không đượcīngười khác ưaĩthích, lúc trướcọở sư mônýcũng chẳng aiḹđể ý ta.”ã
Tần Uyển Uyểnịnghe Giản HànhđChi nói, suyínghĩ rồi hỏi:ἴ“Đừng lo lắng,ầnếu họ khôngἳthích người, taậsẽ nói với}họ.”
“Nàng nói đấy.” Giản Hành Chi vui vẻ, tay cầm hồ lô chỉ vào Tần Uyển Uyển: “Nàng đừng gạt ta.”
“Ông ấy mạnh lắm sao?”
Thúy Lục nghe vậy, thấp giọng cười một tiếng, quay đầu nhìn y: “Chưởng môn các người nói với ta tình cảm Vấn Tâm Kiếm vô cùng lạnh nhạt, nhưng hôm nay ta lại chẳng thấy như vậy.”
“Gạt người làm gì?”
Giọng Tạ Cô Đường trầm ổn: “Sư phụ nói gần thêm một chút nữa, vững chắc mới tốt.”
“Sư phụ này của người…” Tần Uyển Uyển không biết an ủi thế nào, chỉ đành thấp giọng nói: “Đúng là một người phóng khoáng.”
Tần Uyển Uyển cầm hồ lô rượu của y, Giản Hành Chi bất mãn lẩm bẩm: “Nói cứ như nàng chưa từng lừa vậy.”
“Trở thành người bảo vệ thì sẽ không ra nữa.” Tạ Cô Đường giải thích: “Nhưng hiện nay sư phụ ta vẫn còn ở bên trong, ta chỉ tu hành trong đó thôi.”
“Người nói gì?” Tần Uyển Uyển uống một ngụm rượu trong bình, quay đầu nhìn y.
Có thể khiến Giản Hành Chi tán thưởng, Tần Uyển Uyển liền biết người này chắc chắn không phải người tầm thường, không khỏi nảy sinh chút khát vọng: “Vậy sau này có cơ hội, chúng ta trở về bái kiến sư phụ người một lần.”
Giản Hành Chi lập tức hắng giọng: “Ta… ta không nói gì cả, ta chỉ hỏi… hỏi phụ mẫu nàng là người thế nào?”
“Gạt người làm gì?”
“Mẫu thân ta à…” Tần Uyển Uyển hồi tưởng: “Ngang ngược càn quấy, bề ngoài xinh đẹp, bên trong đanh đá, ai cũng chẳng dám chọc bà. Phụ thân ta tốt tính, từ nhỏ đến lớn chưa thấy ông đỏ mặt bao giờ.”
“Có điều nếu như nàng và ta thành thân…” Giản Hành Chi nhướng mày, quay đầu nhìn nàng: “Vậy dẫn nàng đến mộ gặp một lần cũng được.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển nhớ lại cha mẹ mình, kể thao thao bất tuyệt với Giản Hành Chi.
Nói xong, Tần Uyển Uyển nhớ lại cha mẹ mình, kể thao thao bất tuyệt với Giản Hành Chi.
Hai người tranh cãi ỏm tỏi. Tạ Cô Đường ngồi trên mái nhà, ngắm nhìn Huyền Sơn xa xa.
Giản Hành Chi im lặng lắng nghe nàng kể về cha mẹ mình, không ngừng phát họa hình tượng của hai người. Tần Uyển Uyển nói một lát, sực nhớ: “Sư phụ người thì sao? Ông ấy là người thế nào?”
“Nàng nói đấy.” Giản Hành Chi vui vẻ, tay cầm hồ lô chỉ vào Tần Uyển Uyển: “Nàng đừng gạt ta.”
“Đa tạ.”
“Ông ấy?” Giản Hành Chi nhớ lại vị trưởng bối nuôi lớn mình, nhíu mày: “Không nhớ lắm, lần nào gặp ông ấy cũng bị đánh, chỉ nhớ kiếm của ông ấy.”
Thúy Lục hỏi một cách thờ ơ, Tạ Cô Đường trầm mặc một lát, chỉ đáp: “Thế Thành chủ Quỷ Thành vì sao phải hạ mình chạy loạn khắp nơi cùng bọn họ?”
“Ông ấy mạnh lắm sao?”
“Mạnh.” Giản Hành Chi gật đầu: “Rất mạnh.”
Có thể khiến Giản Hành Chi tán thưởng, Tần Uyển Uyển liền biết người này chắc chắn không phải người tầm thường, không khỏi nảy sinh chút khát vọng: “Vậy sau này có cơ hội, chúng ta trở về bái kiến sư phụ người một lần.”
“Mẫu thân ta à…” Tần Uyển Uyển hồi tưởng: “Ngang ngược càn quấy, bề ngoài xinh đẹp, bên trong đanh đá, ai cũng chẳng dám chọc bà. Phụ thân ta tốt tính, từ nhỏ đến lớn chưa thấy ông đỏ mặt bao giờ.”
“Không có cơ hội đâu.” Giản Hành Chi lấy lại hồ lô, uống một ngụm, giọng nói bình thản: “Năm ta mười tám tuổi đang rèn luyện ở bên ngoài, đột nhiên nghe thấy ông ấy vẫn lạc rồi. Ông ấy chết cũng không cho ta biết, nên ta cũng không trở về. Sư phụ nói con đường tu đạo duyên mỏng, không chừng một ngày nào đó người quen biết đều sẽ biến mất, tương giao quá sâu chỉ tăng thêm đau lòng. Ông ấy dạy ta tu hành, nếu sau này ta muốn báo đáp ông ấy thì hãy tu luyện thật tốt, làm rạng danh Tông môn, vì Thiên Đạo hiến dâng sức lực bản thân.”
Dứt lời, Thúy Lục nhảy xuống khỏi mái nhà, xoay người rời đi.
Thật lâu sau, Tạ Cô Đường giơ tay lên hành đại lễ với Lạc Bất Phàm: “Chưởng môn.”
“Sư phụ này của người…” Tần Uyển Uyển không biết an ủi thế nào, chỉ đành thấp giọng nói: “Đúng là một người phóng khoáng.”
Nghe được lời này, Tạ Cô Đường sững người. Thúy Lục nhìn bóng người đi tới cách đó không xa, đứng thẳng dậy: “Lạc Bất Phàm tới rồi, ta đi trước.”
“Có điều nếu như nàng và ta thành thân…” Giản Hành Chi nhướng mày, quay đầu nhìn nàng: “Vậy dẫn nàng đến mộ gặp một lần cũng được.”
“Ông ấy?” Giản Hành Chi nhớ lại vị trưởng bối nuôi lớn mình, nhíu mày: “Không nhớ lắm, lần nào gặp ông ấy cũng bị đánh, chỉ nhớ kiếm của ông ấy.”
“Ai thành thân với người?” Tần Uyển Uyển trừng mắt: “Không biết xấu hổ.”
“Ấy, nàng đừng trở giọng.”
Giản Hành Chi nghe thấy nàng phủ nhận, bèn ầm ĩ với nàng.
Giản Hành Chi nghe thấy nàng phủ nhận, bèn ầm ĩ với nàng.
Ông quan sát Tạ Cô Đường, vẻ mặt Tạ Cô Đường khẽ dao động.
Hai người tranh cãi ỏm tỏi. Tạ Cô Đường ngồi trên mái nhà, ngắm nhìn Huyền Sơn xa xa.
“Ranh giới sinh tử là nơi các người tu hành, sao Tông môn nỡ để hạt giống tốt mà họ trăm cay nghìn đắng bồi dưỡng thành như cậu ra ngoài, chạy ngược chạy xuôi theo bọn Giản Hành Chi vậy?”
Thúy Lục cầm rượu đi ngang, nhận ra Tạ Cô Đường ở trên, nàng ta suy nghĩ rồi nhún người nhảy một cái, đáp lên mái nhà.
“Mạnh.” Giản Hành Chi gật đầu: “Rất mạnh.”
“Một mình à?”
“Một mình à?”
Thúy Lục cầm rượu đi ngang, nhận ra Tạ Cô Đường ở trên, nàng ta suy nghĩ rồi nhún người nhảy một cái, đáp lên mái nhà.
Thúy Lục tò mò, Tạ Cô Đường gật đầu. Thúy Lục đưa bầu rượu dư cho y: “Uống một bình không?”
“Đa tạ.”
Tạ Cô Đường nhận rượu trong tay Thúy Lục, cả hai ngồi trên mái nhà nhìn núi cao phương xa tạo thành một bóng đen khổng lồ trong đêm. Thúy Lục uống một ngụm rượu: “Ta nghe nói lúc trước cậu luôn canh giữ tại Ranh giới sinh tử.”
“Ừ.”
“Cậu đã sớm có thể Hóa Thần rồi mà?” Thúy Lục quay đầu nhìn y.
Tần Uyển Uyển cầm hồ lô rượu của y, Giản Hành Chi bất mãn lẩm bẩm: “Nói cứ như nàng chưa từng lừa vậy.”
“Không phải Vấn Tâm Kiếm các người sau khi Hóa Thần mới bước vào Ranh giới sinh tử bảo vệ phong ấn sao?”
Thúy Lục tò mò, Tạ Cô Đường gật đầu. Thúy Lục đưa bầu rượu dư cho y: “Uống một bình không?”
“Trở thành người bảo vệ thì sẽ không ra nữa.” Tạ Cô Đường giải thích: “Nhưng hiện nay sư phụ ta vẫn còn ở bên trong, ta chỉ tu hành trong đó thôi.”
“Không phải Vấn Tâm Kiếm các người sau khi Hóa Thần mới bước vào Ranh giới sinh tử bảo vệ phong ấn sao?”
Giản Hành Chi lập tức hắng giọng: “Ta… ta không nói gì cả, ta chỉ hỏi… hỏi phụ mẫu nàng là người thế nào?”
“Cậu đã sớm có thể Hóa Thần rồi mà?” Thúy Lục quay đầu nhìn y.
Tạ Cô Đường nhận rượu trong tay Thúy Lục, cả hai ngồi trên mái nhà nhìn núi cao phương xa tạo thành một bóng đen khổng lồ trong đêm. Thúy Lục uống một ngụm rượu: “Ta nghe nói lúc trước cậu luôn canh giữ tại Ranh giới sinh tử.”
Giọng Tạ Cô Đường trầm ổn: “Sư phụ nói gần thêm một chút nữa, vững chắc mới tốt.”
“Ranh giới sinh tử là nơi các người tu hành, sao Tông môn nỡ để hạt giống tốt mà họ trăm cay nghìn đắng bồi dưỡng thành như cậu ra ngoài, chạy ngược chạy xuôi theo bọn Giản Hành Chi vậy?”
Tạ Cô Đường uống ngụm rượu cuối cùng, nhảy từ trên cao xuống. Chờ một lát, Lạc Bất Phàm đã bước tới trước mặt y.
Thúy Lục hỏi một cách thờ ơ, Tạ Cô Đường trầm mặc một lát, chỉ đáp: “Thế Thành chủ Quỷ Thành vì sao phải hạ mình chạy loạn khắp nơi cùng bọn họ?”
Thúy Lục nghe vậy, thấp giọng cười một tiếng, quay đầu nhìn y: “Chưởng môn các người nói với ta tình cảm Vấn Tâm Kiếm vô cùng lạnh nhạt, nhưng hôm nay ta lại chẳng thấy như vậy.”
Nghe được lời này, Tạ Cô Đường sững người. Thúy Lục nhìn bóng người đi tới cách đó không xa, đứng thẳng dậy: “Lạc Bất Phàm tới rồi, ta đi trước.”
Dứt lời, Thúy Lục nhảy xuống khỏi mái nhà, xoay người rời đi.
Tạ Cô Đường uống ngụm rượu cuối cùng, nhảy từ trên cao xuống. Chờ một lát, Lạc Bất Phàm đã bước tới trước mặt y.
“Ai thành thân với người?” Tần Uyển Uyển trừng mắt: “Không biết xấu hổ.”
Ông quan sát Tạ Cô Đường, vẻ mặt Tạ Cô Đường khẽ dao động.
Thật lâu sau, Tạ Cô Đường giơ tay lên hành đại lễ với Lạc Bất Phàm: “Chưởng môn.”
Con kiến thôi mà, cũng phải tắm rửa nữa hả ?
Anh sợ gì, không phải kiếp trước họ còn muốn gả con gái cho anh sao?
Em cũng không thấy vậy, Tạ Cô Đường cũng tình cảm lắm ấy chứ.
Mình cũng rất rất thích anh giai Tạ Cô Đường nè.