Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 107

Chương 107

Vấn Tâm Kiếm tình cảm lạnh nhạt, ta lại chẳng cảm thấy

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

“Quay về bàn bạc thôi.”

Tần Uyển Uyển đóng bản đồ lại, gọi mọi người cùng quay về.

Trở lại phòng cho khách, Giản Hành Chi mở kết giới. Tất cả mọi người tập trung lại nhìn Tần Uyển Uyển trải bản đồ ra, trên bản đồ chỉ có một ngọn núi lớn, dưới chân là một cái khung vuông, trong khung vuông trống rỗng viết hai chữ “Mê cung”. Bên trên khung vuông vẽ một cửa ra vào, ngoài cửa ra vào là một bản đồ bình thường, điểm cuối đường núi uốn lượn viết ba chữ “Hang Tuyết Thần”.

“Hai ca i hp liơlàm mt. Chúngta xuyên quaômê cung, tiến}vào Huyn Sơn,cui cùng aily đưc hoasen băng trongjhang Tuyết Thn,ngưi đó thng.”

Gin Hành Chiĩđã hiu quyítc đi khái,ĩy v tayãmt cái: “Đángjlý nên đơnũgin như thết sm, cònbày đt kimtra đi nhânêx thế gìch.”

Vy chúngĩta có cnìchun b gìíkhông?”

Tn Uyn³Uyn suy nghĩ,nhìn sang ThúyjLc và TĩCô Đưng: “ThúyLc t tvà T CôİĐưng có hiuếrõ Huyn Sơnkhông?”

“Huyn Sơn{là cm đaàca Vô TươngĩTông, ta khôngìhiu biết lm…Thúy Lc lcìđu: “Ch đànhđi ti đâu,ítính ti đó.”ɩ

Vy c thếéđi.” Tn UynUyn thu dnđ đc, mmcưi vi mi¸ngưi: “Mi ngưiêngh ngơi choɩtt, ngày maiĩchúng ta cùngínhau xut phát.”é

Đưc!” Nam Phonghào hng lênđtiếng: “Ta chunIb thêm ítđ ăn.”

“Ngươichun b đăn làm gì?Chúng ta không]phi đi duľxuân… Gin HànhChi gõ đunó: “T mangthêm chút koìvà ht khôđi.”

“Gin đoáquân.” Nam Phongĩbt lc xoa¸trán: “Ngài đngưgõ đu ta,îgõ đn luônthì sao?”

Gin²Hành Chi ngheïvy bt cưi,ída lên ctÏnhà: “Gõ đníthì bo chɪnhân ngươi nuôiÎngươi.”

“Nếu chĩnhân chê taìđn thì sao?”íNam Phong vôcùng lo lng:“Ta còn munýtheo ch nhânphi thăng na.”ù

Vy ta nuôi.”ļGin Hành Chimm cưi ômįnó lên, điĩra ngoài: “Đi,ta dn ngươiÏđi tm, nàngy không nuôi,ta nuôi giúpnàng.”

Nghe thế,rt cuc NamPhong cũng yêntâm hơn. Gin}Hành Chi mangNam Phong raca, mi ngưinhìn nhau, xácìnhn không cóvic gì lin¹tm bit TnUyn Uyn, aiĩv phòng ny.

GinHành Chi ômîNam Phong raca, tri chiuïđang ng vTây, thái dươngĩchiếu ri đìnhİvin m áp.Gin Hành Chiúbưng chu múcЇnưc ra, đtNam Phong vàochu, cm bnáchi nh bt,đu chà vcho nó.

Nam Phongdán lên chu,ɩnh ging nói:“Gin đo quân,²ngài nh taychút.”

Chà chongươi mà đi³hi nhiu thế.”Gin Hành Chiígii nưc cho]nó, sc lcđtrên tay nhįhơn mt chút:ɨĐưc ri ch?”

Nam Phong khôngìlên tiếng, ngâmmình trong nưc[m, nhm mtìli hưng th.

TnUyn Uyn dndp xong đìđc bưc raca, nhìn thyGin Hành Chiđang giúp NamĮPhong tm. Nàngĩngi trên bc²thm, nhìn GinHành Chi tmìra cho NamPhong.

Trong sut hànhítrình ca bn]h, mc dùíNam Phong làÏlinh sng caTn Uyn UynĨnhưng cũng làmt yêu quáiĩnam, hu hếtđu do GinHành Chi chămīsóc nó. TnUyn Uyn nhìnĮNam Phong bchà trong chug, chng cmhi: “Sao đtnhiên li tmɪcho nó?”

“T}nó không thíchɨtm.” Gin Hành¹Chi chê trách:ÏChng phi ngàyímai gp phmu nàng sao?”Ĭ

Tn Uyn Uynnghe nói thếļthì ngây ngưi,Gin Hành Chinghiêm túc chàra Nam Phong,dưng như hơingưng ngùng: “Tmnó sch mtchút, tăng thêmíth din chonàng.”

Nghe vy,Nam Phong lénlút di mtInhìn Tn UynĨUyn, nh gingĺhi: “Ch nhân,ingày mai spgp ph muĨngưi ri?”

“Aiêbiết đưc?” TnļUyn Uyn khôngkhng đnh. ThyjNam Phong đãĪtương đi sch,íGin Hành Chiľcm mt chiếckhăn bc nóli, lau schïri đt dưiĨđt, cnh cáonó: “Đng đđdơ, nếu khôngìta đánh ngươi.”f

“Biết ri.” NamíPhong không vui,°lc lc đâu,)bò v phòngmình.

Tn Uyn Uynnhìn Nam Phongri đi, GinHành Chi đngdy đ nưc,làm xong hếtɨthy lin ngixung cnh nàng,,ngm nghĩ mtlúc ri ngưngngùng hi: “À… Uyn Uyn,nàng nói xemta có nênĬchun b chútl vt không?”[

Tn Uyn Uynènghe vy, kinhngc xoay đuìnhìn Gin HànhɩChi: “Chun bl vt làmìgì?”

Ln đuõtiên gp ph)mu nàng…

GinHành Chi ngpngng nói khônghết câu, TnUyn Uyn mmcưi hi: “Gpéhay không cònchưa biết, saongưi có lòngtin thế? Lngày mai khôngįgp đưc thìsao?”

Không gpthì tìm tiếp…íGin Hành Chiĩđáp mt cáchɨnghiêm túc: “Đãgp mà khôngĩđ li nĺtưng tt, lĬGin Hành Chi{không đ ttin: “L hïkhông thích tathì sao?”

TnăUyn Uyn nhìnGin Hành Chiļkhông có chútĩlòng tin nào,ếkhông khi btãcưi: “Ngưi scái gì? Khôngthích thì ngưi(đánh h đi?”

“Xí.” Gin HànhıChi biết TnUyn Uyn nóiđùa, xoay đuđi: “Nàng tưngòta ngc à?”Ī

“Yên tâm.” TnɩUyn Uyn đt[tay lên vaiũy, an i:“H chc chnthích ngưi.”

“Cáinày chưa chc…ĪGin Hành Chiđt biết thânbiết phn, mócếmt bình rưuh lô trongĬtúi Càn Khônra, th ơĩnói: “Trưc gita không đưcīngưi khác ưaĩthích, lúc trưc sư mônýcũng chng aiđ ý ta.”ã

Tn Uyn Uynnghe Gin HànhđChi nói, suyínghĩ ri hi:Đng lo lng,nếu h khôngthích ngưi, tas nói vi}h.”

“Nàng nói đấy.” Giản Hành Chi vui vẻ, tay cầm hồ lô chỉ vào Tần Uyển Uyển: “Nàng đừng gạt ta.”

“Ông ấy mạnh lắm sao?”

Thúy Lục nghe vậy, thấp giọng cười một tiếng, quay đầu nhìn y: “Chưởng môn các người nói với ta tình cảm Vấn Tâm Kiếm vô cùng lạnh nhạt, nhưng hôm nay ta lại chẳng thấy như vậy.”

“Gạt người làm gì?”

Giọng Tạ Cô Đường trầm ổn: “Sư phụ nói gần thêm một chút nữa, vững chắc mới tốt.”

“Sư phụ này của người…” Tần Uyển Uyển không biết an ủi thế nào, chỉ đành thấp giọng nói: “Đúng là một người phóng khoáng.”

Tần Uyển Uyển cầm hồ lô rượu của y, Giản Hành Chi bất mãn lẩm bẩm: “Nói cứ như nàng chưa từng lừa vậy.”

“Trở thành người bảo vệ thì sẽ không ra nữa.” Tạ Cô Đường giải thích: “Nhưng hiện nay sư phụ ta vẫn còn ở bên trong, ta chỉ tu hành trong đó thôi.”

“Người nói gì?” Tần Uyển Uyển uống một ngụm rượu trong bình, quay đầu nhìn y.

Có thể khiến Giản Hành Chi tán thưởng, Tần Uyển Uyển liền biết người này chắc chắn không phải người tầm thường, không khỏi nảy sinh chút khát vọng: “Vậy sau này có cơ hội, chúng ta trở về bái kiến sư phụ người một lần.”

Giản Hành Chi lập tức hắng giọng: “Ta… ta không nói gì cả, ta chỉ hỏi… hỏi phụ mẫu nàng là người thế nào?”

“Gạt người làm gì?”

“Mẫu thân ta à…” Tần Uyển Uyển hồi tưởng: “Ngang ngược càn quấy, bề ngoài xinh đẹp, bên trong đanh đá, ai cũng chẳng dám chọc bà. Phụ thân ta tốt tính, từ nhỏ đến lớn chưa thấy ông đỏ mặt bao giờ.”

“Có điều nếu như nàng và ta thành thân…” Giản Hành Chi nhướng mày, quay đầu nhìn nàng: “Vậy dẫn nàng đến mộ gặp một lần cũng được.”

Nói xong, Tần Uyển Uyển nhớ lại cha mẹ mình, kể thao thao bất tuyệt với Giản Hành Chi.

Nói xong, Tần Uyển Uyển nhớ lại cha mẹ mình, kể thao thao bất tuyệt với Giản Hành Chi.

Hai người tranh cãi ỏm tỏi. Tạ Cô Đường ngồi trên mái nhà, ngắm nhìn Huyền Sơn xa xa.

Giản Hành Chi im lặng lắng nghe nàng kể về cha mẹ mình, không ngừng phát họa hình tượng của hai người. Tần Uyển Uyển nói một lát, sực nhớ: “Sư phụ người thì sao? Ông ấy là người thế nào?”

“Nàng nói đấy.” Giản Hành Chi vui vẻ, tay cầm hồ lô chỉ vào Tần Uyển Uyển: “Nàng đừng gạt ta.”

“Đa tạ.”

“Ông ấy?” Giản Hành Chi nhớ lại vị trưởng bối nuôi lớn mình, nhíu mày: “Không nhớ lắm, lần nào gặp ông ấy cũng bị đánh, chỉ nhớ kiếm của ông ấy.”

Thúy Lục hỏi một cách thờ ơ, Tạ Cô Đường trầm mặc một lát, chỉ đáp: “Thế Thành chủ Quỷ Thành vì sao phải hạ mình chạy loạn khắp nơi cùng bọn họ?”

“Ông ấy mạnh lắm sao?”

“Mạnh.” Giản Hành Chi gật đầu: “Rất mạnh.”

Có thể khiến Giản Hành Chi tán thưởng, Tần Uyển Uyển liền biết người này chắc chắn không phải người tầm thường, không khỏi nảy sinh chút khát vọng: “Vậy sau này có cơ hội, chúng ta trở về bái kiến sư phụ người một lần.”

“Mẫu thân ta à…” Tần Uyển Uyển hồi tưởng: “Ngang ngược càn quấy, bề ngoài xinh đẹp, bên trong đanh đá, ai cũng chẳng dám chọc bà. Phụ thân ta tốt tính, từ nhỏ đến lớn chưa thấy ông đỏ mặt bao giờ.”

“Không có cơ hội đâu.” Giản Hành Chi lấy lại hồ lô, uống một ngụm, giọng nói bình thản: “Năm ta mười tám tuổi đang rèn luyện ở bên ngoài, đột nhiên nghe thấy ông ấy vẫn lạc rồi. Ông ấy chết cũng không cho ta biết, nên ta cũng không trở về. Sư phụ nói con đường tu đạo duyên mỏng, không chừng một ngày nào đó người quen biết đều sẽ biến mất, tương giao quá sâu chỉ tăng thêm đau lòng. Ông ấy dạy ta tu hành, nếu sau này ta muốn báo đáp ông ấy thì hãy tu luyện thật tốt, làm rạng danh Tông môn, vì Thiên Đạo hiến dâng sức lực bản thân.”

Dứt lời, Thúy Lục nhảy xuống khỏi mái nhà, xoay người rời đi.

Thật lâu sau, Tạ Cô Đường giơ tay lên hành đại lễ với Lạc Bất Phàm: “Chưởng môn.”

“Sư phụ này của người…” Tần Uyển Uyển không biết an ủi thế nào, chỉ đành thấp giọng nói: “Đúng là một người phóng khoáng.”

Nghe được lời này, Tạ Cô Đường sững người. Thúy Lục nhìn bóng người đi tới cách đó không xa, đứng thẳng dậy: “Lạc Bất Phàm tới rồi, ta đi trước.”

“Có điều nếu như nàng và ta thành thân…” Giản Hành Chi nhướng mày, quay đầu nhìn nàng: “Vậy dẫn nàng đến mộ gặp một lần cũng được.”

“Ông ấy?” Giản Hành Chi nhớ lại vị trưởng bối nuôi lớn mình, nhíu mày: “Không nhớ lắm, lần nào gặp ông ấy cũng bị đánh, chỉ nhớ kiếm của ông ấy.”

“Ai thành thân với người?” Tần Uyển Uyển trừng mắt: “Không biết xấu hổ.”

“Ấy, nàng đừng trở giọng.”

Giản Hành Chi nghe thấy nàng phủ nhận, bèn ầm ĩ với nàng.

Giản Hành Chi nghe thấy nàng phủ nhận, bèn ầm ĩ với nàng.

Ông quan sát Tạ Cô Đường, vẻ mặt Tạ Cô Đường khẽ dao động.

Hai người tranh cãi ỏm tỏi. Tạ Cô Đường ngồi trên mái nhà, ngắm nhìn Huyền Sơn xa xa.

“Ranh giới sinh tử là nơi các người tu hành, sao Tông môn nỡ để hạt giống tốt mà họ trăm cay nghìn đắng bồi dưỡng thành như cậu ra ngoài, chạy ngược chạy xuôi theo bọn Giản Hành Chi vậy?”

Thúy Lục cầm rượu đi ngang, nhận ra Tạ Cô Đường ở trên, nàng ta suy nghĩ rồi nhún người nhảy một cái, đáp lên mái nhà.

“Mạnh.” Giản Hành Chi gật đầu: “Rất mạnh.”

“Một mình à?”

“Một mình à?”

Thúy Lục cầm rượu đi ngang, nhận ra Tạ Cô Đường ở trên, nàng ta suy nghĩ rồi nhún người nhảy một cái, đáp lên mái nhà.

Thúy Lục tò mò, Tạ Cô Đường gật đầu. Thúy Lục đưa bầu rượu dư cho y: “Uống một bình không?”

“Đa tạ.”

Tạ Cô Đường nhận rượu trong tay Thúy Lục, cả hai ngồi trên mái nhà nhìn núi cao phương xa tạo thành một bóng đen khổng lồ trong đêm. Thúy Lục uống một ngụm rượu: “Ta nghe nói lúc trước cậu luôn canh giữ tại Ranh giới sinh tử.”

“Ừ.”

“Cậu đã sớm có thể Hóa Thần rồi mà?” Thúy Lục quay đầu nhìn y.

Tần Uyển Uyển cầm hồ lô rượu của y, Giản Hành Chi bất mãn lẩm bẩm: “Nói cứ như nàng chưa từng lừa vậy.”

“Không phải Vấn Tâm Kiếm các người sau khi Hóa Thần mới bước vào Ranh giới sinh tử bảo vệ phong ấn sao?”

Thúy Lục tò mò, Tạ Cô Đường gật đầu. Thúy Lục đưa bầu rượu dư cho y: “Uống một bình không?”

“Trở thành người bảo vệ thì sẽ không ra nữa.” Tạ Cô Đường giải thích: “Nhưng hiện nay sư phụ ta vẫn còn ở bên trong, ta chỉ tu hành trong đó thôi.”

“Không phải Vấn Tâm Kiếm các người sau khi Hóa Thần mới bước vào Ranh giới sinh tử bảo vệ phong ấn sao?”

Giản Hành Chi lập tức hắng giọng: “Ta… ta không nói gì cả, ta chỉ hỏi… hỏi phụ mẫu nàng là người thế nào?”

“Cậu đã sớm có thể Hóa Thần rồi mà?” Thúy Lục quay đầu nhìn y.

Tạ Cô Đường nhận rượu trong tay Thúy Lục, cả hai ngồi trên mái nhà nhìn núi cao phương xa tạo thành một bóng đen khổng lồ trong đêm. Thúy Lục uống một ngụm rượu: “Ta nghe nói lúc trước cậu luôn canh giữ tại Ranh giới sinh tử.”

Giọng Tạ Cô Đường trầm ổn: “Sư phụ nói gần thêm một chút nữa, vững chắc mới tốt.”

“Ranh giới sinh tử là nơi các người tu hành, sao Tông môn nỡ để hạt giống tốt mà họ trăm cay nghìn đắng bồi dưỡng thành như cậu ra ngoài, chạy ngược chạy xuôi theo bọn Giản Hành Chi vậy?”

Tạ Cô Đường uống ngụm rượu cuối cùng, nhảy từ trên cao xuống. Chờ một lát, Lạc Bất Phàm đã bước tới trước mặt y.

Thúy Lục hỏi một cách thờ ơ, Tạ Cô Đường trầm mặc một lát, chỉ đáp: “Thế Thành chủ Quỷ Thành vì sao phải hạ mình chạy loạn khắp nơi cùng bọn họ?”

Thúy Lục nghe vậy, thấp giọng cười một tiếng, quay đầu nhìn y: “Chưởng môn các người nói với ta tình cảm Vấn Tâm Kiếm vô cùng lạnh nhạt, nhưng hôm nay ta lại chẳng thấy như vậy.”

Nghe được lời này, Tạ Cô Đường sững người. Thúy Lục nhìn bóng người đi tới cách đó không xa, đứng thẳng dậy: “Lạc Bất Phàm tới rồi, ta đi trước.”

Dứt lời, Thúy Lục nhảy xuống khỏi mái nhà, xoay người rời đi.

Tạ Cô Đường uống ngụm rượu cuối cùng, nhảy từ trên cao xuống. Chờ một lát, Lạc Bất Phàm đã bước tới trước mặt y.

“Ai thành thân với người?” Tần Uyển Uyển trừng mắt: “Không biết xấu hổ.”

Ông quan sát Tạ Cô Đường, vẻ mặt Tạ Cô Đường khẽ dao động.

Thật lâu sau, Tạ Cô Đường giơ tay lên hành đại lễ với Lạc Bất Phàm: “Chưởng môn.”

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Con kiến thôi mà, cũng phải tắm rửa nữa hả ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh sợ gì, không phải kiếp trước họ còn muốn gả con gái cho anh sao?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Em cũng không thấy vậy, Tạ Cô Đường cũng tình cảm lắm ấy chứ.

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

Mình cũng rất rất thích anh giai Tạ Cô Đường nè.

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!