Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 108 (1)

Chương 108 (1)

Ngươi bị vứt bỏ rồi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi tán gẫu linh tinh vài chuyện rồi trở về phòng, chuẩn bị cho chuyện ngày mai.

Tần Uyển Uyển chủ yếu chuẩn bị đồ cần thiết sau khi vào mê cung, mà Giản Hành Chi thì bận rộn chuẩn bị quà gặp mặt cha mẹ Tần Uyển Uyển.

Hai người mất một đêm trang bị đầy túi Càn Khôn, cuối cùng mới có chút lòng tin đối với chuyện bước vào Huyền Sơn.

666 nhìn Giản Hành Chi bận rộn, cảm thấy bất lực, dối lòng khen ngợi: “Chủ nhân, ngài đừng căng thẳng như vậy. Ngài… ngài rất được lòng người khác mà.”

“Ta không biết mình cóđưc lòng ngưiļkhác không… GinHành Chi treoătúi Càn Khônlên tht lưng,ïkéo ca rangoài: “Nhưng khôngĭcó mt aiìthích ngưi tngîđánh con gáih, ln nàyÎta phi biuĬhin tht tt.Đi tr v(Tiên gii, haifđi nhân TháiíSơn mi khôngghét ta!”

“Xongôchưa?”

Thy GinHành Chi kéoĨca ra, nhómTn Uyn Uynõch bên ngoàiquay sang. GinHành Chi vtúi Càn Khôn,èvui v nói:“Xong ri.”

Đoànngưi tràn đyưlòng tin điĨti chân núiêHuyn Sơn. Lúcĩnày, xung quanhđã sm tp³hp rt nhiuìngưi, hôm nay(ch có haiđi vào đubán kết nên[xác nhn thânphn rt nhanh.íĐi làm xong,]Lc Bt Phàmếgii thích đơngin quy tccho bn h,hi li lncui: “Còn câuìhi nào không?”

Không có.”

TnéUyn Uyn chpìhai tay saulưng, đáp mt¹cách t tin.

Gươngĩmt Tôn gi{Diu Ngôn mmcưi, gt đunói: “Bn taêcũng không.”

Đưcếri.” Lc BtõPhàm nhc tay,)mt cng ánhĬsáng xut hin¸trưc mt haiìđi: “Mi haiăđi đng thiíbưc vào mêcung.”

Va dtli, Tn UynUyn đi đu,dn nhóm GinïHành Chi bưcĮvào.

Sau khi vàoìcng ánh sáng,Ĩth đu tiênĮnhìn thy làİmt ng r,êGin Hành Chiôvà Tn UyníUyn nhìn nhau.Tn Uyn Uynïly bn siЇdây ra, trànĩđy mong điĪnhìn mi ngưi:Đây là cáchta nghĩ raĨti qua.”

Ttìc mi ngưinhìn v phía]si dây, TnUyn Uyn giiĮthích vi bnơh: “Ti qua,įta tìm bn°si dây dàiɨnht có th.êMi ngưi buc:si dây trêneo, chn mtócon đưng màđi, ta có³th cm ngv trí caïmi ngưi, sauđó v raèbn đ, rili phng đoánl tuyến khíthi. Mi ngưiìda theo yêucu ca ta:mà chy, chyhết tt cngõ ct thì)ch còn liếmt li thoát.”

Ý hay.”

TCô Đưng gtļđu, lp tcànói: “Vy bucđi.”

Khoan đã.”ìGin Hành ChiĬngăn mi ngưili, tràn đyɪt tin nói:ì“Ta có cáchInhanh hơn.”

Ttc mi ngưifcùng nhìn vphía y, GinjHành Chi nóiĩchc như đinh:Trưc đây tađào c màcũng thưng đngâtrúng mê cung,có mt binpháp bách phátĩbách trúng.”

“Binpháp gì?”

TníUyn Uyn tòĮmò, Gin Hành]Chi quay đuЇnhìn đon cuivách tưng trưcĩmt, t tinnói: “Đi thng.”ì

Đi… thng?”

TnýUyn Uyn ngĺngưi, Gin HànhChi gt đu,İly bn đtrong tay nàng:í“Nàng xem, hinɩgi chúng tađang hưngTây, li raĩ hưng Đông.”ì

Đúng vy.” TnãUyn Uyn khóİhiu: “Sau đóthì sao?”

Chúngõta c nhmthng hưng Đôngămà đi… GinHành Chi vch}mt đưng thngĩtp trên bnìđ: “Là xong.”

Mi ngưi khônghiu, Gin HànhChi nhìn cĩnhóm: “Các ngưiĩcó thc mcãgì?”

Đây làómê cung… ThúyLc không nhnóđưc nhc nhíy: “Có tưngchn, làm saocu đi thngíđưc?”

Đp tưngđi.” Gin Hành²Chi đáp mtıcách đương nhiên:}Đp ra mtīcon đưng làíđi đưc chígì?”

C nhómýngch ra. Mtlát sau, T¸Cô Đưng nhíuêmày: “Ta nhtưng trong mêcung thưng cópháp trn đcébit, không phá¸hy đưc.”

Đólà do cuÎkhông đ mnh.”Gin Hành ChiÏkhoát tay: “Mêcung đu làtưng tht hocɪlà o giác,trn pháp duytrì mt tưngóch có my:loi. Năm đó,(ta đã tìmra bin phápîlâu ri, điãtheo ta!” GinîHành Chi giơĺtay, xoay đuâhùng h nhìnïbc tưng chnfphía trưc con²đưng ca bnh. Y xntay áo, giơtay xoay giaɨkhông trung, mtpháp n hinîlên. Y hpâthu linh khí,Iquát ln mtÏtiếng, đánh thngv phía bcđtưng!

Bên ngoài Thykính, tt cmi ngưi đutr mt.

Lát sau,cht nghe mttiếng nđùng, mt tưngĮm m spxung. Gin HànhúChi đng giaĬbi bm xoayđu nhìn cíđám tròn mt,ïgi bn h:Đi!”

“Cái này…ĩLc Bt Phàmchn kinh nhìncnh tưng kia,²quay đu hiĩLiu Nguyt Hoabên cnh: “Cáijnày có tínhăn gian không?”¹

Liu Nguyt Hoanht thi khônginói nên li.{Mt lát sau,İbà cn răngõnói: “Phá hyiđưc cũng làòbn lĩnh, chúng[ta c quanísát xem.”

Pháếhy xong bctưng đu tiên,Ĭnhóm Tn UynIUyn không baogi hoài nghi)phương pháp nàyĨna. Mi ngưièđi theo GinHành Chi, GinHành Chi dybn h phápn phá tưng,dc đưng cgp tưng làăphá, toàn bmê cung đuínghe tiếng nĩm m,m m.

Bn:h đi thngv phía liíra, sau khiđánh sp hếtítưng, mi ngưingưc mt nhìnthy mt ngba, tưng đngítrưc đã bphá hy.

“Cái này…Nam Phong nhìnxung quanh: “Hìnhnhư là nơiɨlúc đu chúngãta ti?”

Ttɩc im lngkhông nói. Thúy:Lc quan sátxung quanh chc]lát, khng đnhkết lun caĺNam Phong: “Hìnhnhư chúng taquay v ri.”

Gin Hành Chikhông lên tiếng.

TnìUyn Uyn suynghĩ, li lyîsi dây ra:“Hay là dùngcách đơn gin]mt chút…

Đng¹lên tiếng.”

GinHành Chi vươnũtay gi tayTn Uyn Uyn,éc nhóm imphăng phc. GinHành Chi nhmmt li, sìdng thn thcphân bit linhЇlc lưu đngèxung quanh.

Sau khinhm mt quanùsát tt cĺkhí, y}nhìn thy đimɩcui, phát hinÍdưng nhưkhí(chm phi mtècái gì đó,chy t bêndưi tr v.

Đâylà không giantun hoàn.”

GinIHành Chi mmt, nhc nhmi ngưi.

Tạ Cô Đường lập tức hiểu: “Nơi này có trận pháp, bọn họ không chỉ dùng tường thật thay đổi lộ tuyến, mà còn thay đổi toàn bộ không gian?”

Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau bọn họ, nhanh chóng cảm nhận được bất thường.

“Không chỉ là trận pháp…” Giản Hành Chi nhìn quanh bốn phía: “Hình như nơi này là một môi trường đặc biệt, nguyên tố mất cân bằng, bản thân là một không gian tuần hoàn, vừa khéo chính Đông mở một cánh cửa để chúng ta có thể ra ngoài. Một khi cánh cửa đóng lại, chúng ta không thể nào thoát thân.”

“Ta ở phía trước chờ mọi người!”

“Nguyên tố mất cân bằng?”

Song phương đánh qua đánh lại, hoàn toàn không có thời gian ngơi nghỉ.

Nam Phong không hiểu, Tần Uyển Uyển giải thích cho Nam Phong: “Vạn sự vạn vật, thời gian, không gian trên đời này đều do nguyên tố cấu thành. Các loại nguyên tố cần duy trì quan hệ cân bằng mới có thể duy trì hình thái bình thường mà người thường chúng ta nhận biết. Khi một trong các nguyên tố biến hóa, nhiều hơn hoặc ít đi đều sẽ tạo thành trạng thái khác với bình thường chúng ta nhận thức.”

Thúy Lục nghe ra nguồn gốc âm thanh, vội vã lên tiếng. Cùng lúc này, Giản Hành Chi đã xông lên trước, lần lượt giơ tay đánh sụp bức tường hướng chính Đông.

“Hiện tại chúng ta đang bị bao vây, là trận pháp không gian tuần hoàn do con người tạo ra…” Giản Hành Chi rút kiếm, dẫn mọi người đi về phía vị trí nguyên tố đảo ngược, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng không gian lớn này là tự nhiên, người bình thường không thể mở ra, mà lối ra duy nhất lại rất dễ đóng lại. Nếu để Tôn giả Diệu Ngôn giành đến lối ra trước ——”

Dưới sự nhắc nhở của Tần Uyển Uyển, Giản Hành Chi theo bản năng phóng lên trên, dây leo chui từ dưới đất lên chỉ còn cách nửa tấc là bắt được y.

Tần Uyển Uyển cũng không do dự, leo lên người Nam Phong đuổi theo Giản Hành Chi đằng trước.

Đột nhiên Thủy kính hóa thành màu đen, nhóm Lạc Bất Phàm và Liễu Nguyệt Hoa ngây người, lập tức đứng dậy: “Là Ngọc Linh Lung!”

Giản Hành Chi cầm kiếm, chém mạnh lên chỗ tất cả các “khí” giao nhau, chỗ giao nhao nổ tung, cuồng phong ùn ùn kéo đến, ánh sáng chói lóa khiến người ta không thể mở mắt. Một lát sau, tất cả mọi người rơi xuống đất, nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng vách tường sụp đổ “ầm ầm ầm”.

“Không chỉ là trận pháp…” Giản Hành Chi nhìn quanh bốn phía: “Hình như nơi này là một môi trường đặc biệt, nguyên tố mất cân bằng, bản thân là một không gian tuần hoàn, vừa khéo chính Đông mở một cánh cửa để chúng ta có thể ra ngoài. Một khi cánh cửa đóng lại, chúng ta không thể nào thoát thân.”

Nam Phong không hiểu, Tần Uyển Uyển giải thích cho Nam Phong: “Vạn sự vạn vật, thời gian, không gian trên đời này đều do nguyên tố cấu thành. Các loại nguyên tố cần duy trì quan hệ cân bằng mới có thể duy trì hình thái bình thường mà người thường chúng ta nhận biết. Khi một trong các nguyên tố biến hóa, nhiều hơn hoặc ít đi đều sẽ tạo thành trạng thái khác với bình thường chúng ta nhận thức.”

Tạ Cô Đường nhìn pháp ấn trên tay Giản Hành Chi, lập tức ghi nhớ, tay bừng sáng pháp ấn, xông về phía tiếng vách tường sụp đổ cách đó không xa.

“Là Tôn giả Diệu Ngôn đang phá tường!”

Thúy Lục nghe ra nguồn gốc âm thanh, vội vã lên tiếng. Cùng lúc này, Giản Hành Chi đã xông lên trước, lần lượt giơ tay đánh sụp bức tường hướng chính Đông.

Dứt lời, Tạ Cô Đường đã phá mở vách tường cuối cùng của Tôn giả Diệu Ngôn, chém một nhát về phía hắn!

“Chắc chắn hắn sẽ bịt lối ra lại!”

Giản Hành Chi phá sập một bức tường, Tôn giả Diệu Ngôn cũng đánh sập một bức tường. Giản Hành Chi tiến về trước một trượng, Tôn giả Diệu Ngôn cũng tiến về trước một trượng.

Nàng không dám lên tiếng nhắc nhở, lúc này Giản Hành Chi và Tôn giả Diệu Ngôn đang tranh nhau từng khắc một, lỡ như để Tôn giả Diệu Ngôn xông lên trước, đóng cửa lại, mọi người sẽ vĩnh viễn ở lại đây.

Lần đầu tiên, linh lực Giản Hành Chi biến mất rất nhanh. Lần thứ hai, lần thứ ba…

Giản Hành Chi mở miệng khẳng định.

“Chắc chắn hắn sẽ bịt lối ra lại!”

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ý thức được nếu để Tôn giả Diệu Ngôn tới trước, đóng mê cung lại, vậy vấn đề không phải là bọn họ thua cuộc, mà là có thể phải ở lại đây mãi mãi, không thể ra ngoài.

“Tạ đại ca!”

Nhận ra điểm này, nghe thấy tiếng vách tường sụp đổ cách đó không xa, dây thần kinh tất cả mọi người đều căng ra.

“Nguyên tố mất cân bằng?”

Tạ Cô Đường nhìn pháp ấn trên tay Giản Hành Chi, lập tức ghi nhớ, tay bừng sáng pháp ấn, xông về phía tiếng vách tường sụp đổ cách đó không xa.

Tần Uyển Uyển bừng tỉnh, hét to: “Nhảy lên!”

“Tạ đại ca!”

Dứt lời, nàng tóm lấy Nam Phong, nhún người nhảy một cái. Cũng ngay khoảnh khắc này, cú đấm của Giản Hành Chi đập vỡ bức tường cuối cùng, cánh cổng hình xoáy nước xuất hiện hơn mười trượng trên bãi đất trống bên ngoài, đồng thời mặt đất phát ra ánh sáng vàng và dây leo.

Tần Uyển Uyển luống cuống quay đầu, giọng Tạ Cô Đường trầm ổn: “Ta giữ chân bọn chúng.”

Đây là ánh sáng của pháp trận, Giản Hành Chi chạm phải pháp trận gì? Là pháp trận bảo vệ tường sao?

Dứt lời, Tạ Cô Đường đã phá mở vách tường cuối cùng của Tôn giả Diệu Ngôn, chém một nhát về phía hắn!

Tôn giả Diệu Ngôn cách bọn họ không xa, khoảng cách cũng chỉ ba bức tường. Hắn đã sớm biết hành động của Tạ Cô Đường, bèn nâng tay phóng ra vô số chỉ bạc. Người phía sau hắn dường như đều bị chỉ bạc khống chế, lập tức rút dao đón đầu Tạ Cô Đường!

Tần Uyển Uyển không dám lơ là, nhắm mắt lại, bắt đầu truy tìm nơi linh lực Giản Hành Chi đi.

Giản Hành Chi không chú ý chi tiết này, nhưng Tần Uyển Uyển lại nhạy bén phát hiện luồng sáng vàng yếu ớt kia.

Thuý Lục cũng gia nhập cuộc chiến, dặn dò Tần Uyển Uyển: “Theo Giản Hành Chi đi trước!”

Tần Uyển Uyển thử truy tìm nhiều lần, rốt cuộc tại lần cuối cùng nhìn thấy đuôi họa tiết kim quang. Linh lực chảy vào họa tiết, mặc dù chỉ có phần chóp cuối, nhưng Tần Uyển Uyển bỗng nhiên nhận ra đây là cái gì.

“Ta ở phía trước chờ mọi người!”

Tần Uyển Uyển cũng không do dự, leo lên người Nam Phong đuổi theo Giản Hành Chi đằng trước.

Nhưng bọn họ nhanh, Tôn giả Diệu Ngôn cũng không chậm. Tạ Cô Đường và Thúy Lục bị hình nhân giữ chân, thỉnh thoảng có thể chạm vào Tôn giả Diệu Ngôn mấy cái, nhưng thân thủ hắn cực nhanh, luồn lách như con lươn, hành động tiến lên không chậm lại chút nào.

Tôn giả Diệu Ngôn cách bọn họ không xa, khoảng cách cũng chỉ ba bức tường. Hắn đã sớm biết hành động của Tạ Cô Đường, bèn nâng tay phóng ra vô số chỉ bạc. Người phía sau hắn dường như đều bị chỉ bạc khống chế, lập tức rút dao đón đầu Tạ Cô Đường!

Giản Hành Chi phá sập một bức tường, Tôn giả Diệu Ngôn cũng đánh sập một bức tường. Giản Hành Chi tiến về trước một trượng, Tôn giả Diệu Ngôn cũng tiến về trước một trượng.

Pháp trận này giống y hệt pháp trận triệu hồi Ngọc Linh Lung ở Quỷ Thành!

Song phương đánh qua đánh lại, hoàn toàn không có thời gian ngơi nghỉ.

Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau bọn họ, nhanh chóng cảm nhận được bất thường.

Tạ Cô Đường lập tức hiểu: “Nơi này có trận pháp, bọn họ không chỉ dùng tường thật thay đổi lộ tuyến, mà còn thay đổi toàn bộ không gian?”

Mỗi lần Giản Hành Chi phá tường đều cần dùng linh lực đánh sập bức tường, mà mỗi lần vách tường bị đánh sập đều có một luồng ánh sáng vàng yếu ớt loé lên.

Nhưng bọn họ nhanh, Tôn giả Diệu Ngôn cũng không chậm. Tạ Cô Đường và Thúy Lục bị hình nhân giữ chân, thỉnh thoảng có thể chạm vào Tôn giả Diệu Ngôn mấy cái, nhưng thân thủ hắn cực nhanh, luồn lách như con lươn, hành động tiến lên không chậm lại chút nào.

Giản Hành Chi không chú ý chi tiết này, nhưng Tần Uyển Uyển lại nhạy bén phát hiện luồng sáng vàng yếu ớt kia.

Nhưng lòng nàng vẫn luôn lưu ý, quan sát luồng ánh sáng vàng trên vách tường kia.

Tần Uyển Uyển luống cuống quay đầu, giọng Tạ Cô Đường trầm ổn: “Ta giữ chân bọn chúng.”

Nàng không dám lên tiếng nhắc nhở, lúc này Giản Hành Chi và Tôn giả Diệu Ngôn đang tranh nhau từng khắc một, lỡ như để Tôn giả Diệu Ngôn xông lên trước, đóng cửa lại, mọi người sẽ vĩnh viễn ở lại đây.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ý thức được nếu để Tôn giả Diệu Ngôn tới trước, đóng mê cung lại, vậy vấn đề không phải là bọn họ thua cuộc, mà là có thể phải ở lại đây mãi mãi, không thể ra ngoài.

Nhưng lòng nàng vẫn luôn lưu ý, quan sát luồng ánh sáng vàng trên vách tường kia.

“Giản Hành Chi!”

Đây là ánh sáng của pháp trận, Giản Hành Chi chạm phải pháp trận gì? Là pháp trận bảo vệ tường sao?

Tần Uyển Uyển không dám lơ là, nhắm mắt lại, bắt đầu truy tìm nơi linh lực Giản Hành Chi đi.

Lần đầu tiên, linh lực Giản Hành Chi biến mất rất nhanh. Lần thứ hai, lần thứ ba…

Tần Uyển Uyển thử truy tìm nhiều lần, rốt cuộc tại lần cuối cùng nhìn thấy đuôi họa tiết kim quang. Linh lực chảy vào họa tiết, mặc dù chỉ có phần chóp cuối, nhưng Tần Uyển Uyển bỗng nhiên nhận ra đây là cái gì.

Pháp trận này giống y hệt pháp trận triệu hồi Ngọc Linh Lung ở Quỷ Thành!

Ngọc Linh Lung xuất hiện, trừ ngẫu nhiên ra, nếu cố gắng triệu hồi thì cần năng lượng cực lớn để làm vật dẫn. Linh lực của Giản Hành Chi không biết mất mà là chảy vào pháp trận này…

“Hiện tại chúng ta đang bị bao vây, là trận pháp không gian tuần hoàn do con người tạo ra…” Giản Hành Chi rút kiếm, dẫn mọi người đi về phía vị trí nguyên tố đảo ngược, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng không gian lớn này là tự nhiên, người bình thường không thể mở ra, mà lối ra duy nhất lại rất dễ đóng lại. Nếu để Tôn giả Diệu Ngôn giành đến lối ra trước ——”

“Giản Hành Chi!”

Tần Uyển Uyển bừng tỉnh, hét to: “Nhảy lên!”

Ngọc Linh Lung xuất hiện, trừ ngẫu nhiên ra, nếu cố gắng triệu hồi thì cần năng lượng cực lớn để làm vật dẫn. Linh lực của Giản Hành Chi không biết mất mà là chảy vào pháp trận này…

Dứt lời, nàng tóm lấy Nam Phong, nhún người nhảy một cái. Cũng ngay khoảnh khắc này, cú đấm của Giản Hành Chi đập vỡ bức tường cuối cùng, cánh cổng hình xoáy nước xuất hiện hơn mười trượng trên bãi đất trống bên ngoài, đồng thời mặt đất phát ra ánh sáng vàng và dây leo.

“Đây là…”

Dưới sự nhắc nhở của Tần Uyển Uyển, Giản Hành Chi theo bản năng phóng lên trên, dây leo chui từ dưới đất lên chỉ còn cách nửa tấc là bắt được y.

Giản Hành Chi nhún người trở mình giữa không trung, Lạc Thủy tuốt khỏi vỏ. Y ngự kiếm giữa khe hở đám dây leo cuồng bạo lao ra bắt mình, nắm lấy Tần Uyển Uyển, giơ tay đánh văng dây leo ùn ùn kéo tới, dẫn nàng lăn đến vị trí pháp trận cách đó không xa. Y ngẩng đầu nhìn thấy Thúy Lục và Tạ Cô Đường còn bị nhốt trong dây leo, bèn giơ tay chém một quang kiếm, bổ ra một con đường cho hai người, hô to: “Tạ Cô Đường! Thúy Lục!”

“Là Tôn giả Diệu Ngôn đang phá tường!”

Thuý Lục cũng gia nhập cuộc chiến, dặn dò Tần Uyển Uyển: “Theo Giản Hành Chi đi trước!”

Hai người nghe thấy giọng nói, nhìn con đường Giản Hành Chi mở ra cho bọn họ, lập tức vội vàng lui đến bên cạnh Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển. Vừa đáp xuống đất, mọi người đã cảm thấy mặt đất chấn động dữ dội.

“Đây là…”

Hai người nghe thấy giọng nói, nhìn con đường Giản Hành Chi mở ra cho bọn họ, lập tức vội vàng lui đến bên cạnh Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển. Vừa đáp xuống đất, mọi người đã cảm thấy mặt đất chấn động dữ dội.

Thúy Lục kinh hoàng.

Thúy Lục kinh hoàng.

Đột nhiên Thủy kính hóa thành màu đen, nhóm Lạc Bất Phàm và Liễu Nguyệt Hoa ngây người, lập tức đứng dậy: “Là Ngọc Linh Lung!”

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

3 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Thì ra… đi mê cung cũng có thể đi theo cách này ?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Mảnh cuối cùng ở trong mê cung!

An Linh
An Linh
1 Năm Cách đây

Giản – không bao giờ cư xử bình thường – Hành Chi =))

3
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!