Chương 108 (2)
Ngươi bị vứt bỏ rồi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Có điều không chờ bọn họ rời chỗ, sương đen bốc từ dưới đất lên, mọi thứ xung quanh đều hóa thành màu đen đậm đặc.
“Thần quân đại nhân nói…” Một giọng nói máy móc truyền từ trong sương đen ra: “Chư vị yên tâm chớ nóng, không được rời chỗ, kẻ vi phạm ——”
Một thanh niên chạy ra ngoài đột nhiên kêu lên thảm thiết, toàn thân y phát ra ánh sáng xanh, biến thành thứ duy nhất mà mọi người có thể nhìn thấy trong mắt trừ màu đen ra.
Dường như y bị ngườiàta hút lấyìsinh lực, daòthịt tức khắcỹkhô quắt. Tiếngfthét kêu lênăchốc lát, người)đã hóa thànhỷđống xương trắng,(rơi xuống đất.
“Giếtĩkhông tha.”
Bênẻngoài Thủy kínhớrối loạn, cònồtrong mê cung,ἳGiản Hành Chiỉvà Tần UyểnẩUyển nhìn pháp}trận cực lớnễbên trên mặtêđất. Tại trungỳtâm pháp trận,‹mặt đất nứtứra giống nhưậđóa hoa nởĩbung, sau đóếánh sáng rơiỉvào trung tâm,pháp trận. Tôn‹giả Diệu Ngônïnhìn pháp trận,ìánh mắt dịuİdàng: “Mảnh NgọcἱLinh Lung cuốiɩcùng, lấy linhỏlực một mìnhỉta, muốn khôngókinh động ThượngúTuế thì không]đủ mở khóaļpháp trận này.ẽTa đoán ngươi°sẽ phá tường,îcố ý ẩn¸giấu pháp trậnĩnày bên dướiựmặt tường…” Tônộgiả Diệu Ngôníquay đầu nhìnísang Giản HànhễChi: “Hôm nay°đúng là cảm:tạ ngươi.”
“Không,cần cảm tạ!”ĩNghe nói thế,{Tần Uyển Uyểnõlập tức phảnİkích: “Chúng taỏđang muốn tìmīNgọc Linh Lung,ḷngươi giúp đỡừnhư thế, đaἶtạ rồi.”
“Ha.”ệTôn giả DiệuẳNgôn lắc đầu:Ĭ“Thật đáng yêu.”ḻ
Dứt lời, khíạđen tập hợpỉxung quanh đầuľy, bên trênĩloáng thoáng có]khí tức quenộthuộc.
“Mẫu thân ta?”ê
Tần Uyển Uyểnỳlập tức phảnữứng lại, GiảnýHành Chi nắmịlấy tay nàng,ĩthấp giọng nói:ứ“Nàng và NamἵPhong đi trước.”ụ
Tần Uyển Uyểnļngước mắt, chưaễkịp phản ứng:đã thấy GiảnđHành Chi độtỉngột rút kiếmêchém về phíaỳTôn giả DiệuẩNgôn, hô to:j“Thúy Lục, TạfCô Đường!”
TầnòUyển Uyển thấyἳvậy, không hềồlưỡng lự xôngữra ngoài, lênItiếng triệu hồi:Ĩ“Nam Phong!”
Nam:Phong lập tứcɩbiến lớn ngayỷkhi Tần UyểnỉUyển triệu hồi,íTần Uyển Uyểnìnhảy lên ngườiẫnó, cả haiẹchạy như bayòvề phía lốiìra. Cũng chínhilúc này, Tônốgiả Diệu Ngônềnhấc tay, mấyļchục con rốifxuất hiện ởắlối vào, vungọdao về phía[Tần Uyển Uyển,{đồng thời thânɪhình hắn dịchỷchuyển, đuổi theoũTần Uyển Uyển.i
Giản Hành Chiİđuổi theo sauúlưng hắn. Ngayìkhoảnh khắc hắn(sắp chạm vàoỵTần Uyển Uyển,íy chém mộtInhát, Tôn giảèDiệu Ngôn bịõép tránh né.
MộtĮtia sét mangẽtheo pháp quyết³thượng giới đánhỉầm xuống, Tônĩgiả Diệu Ngônệnhảy ra. ThúyıLục và TạỉCô Đường ngănịcon rối haiòbên, chớp mắtầTần Uyển Uyểnỹđã lao raặngoài.
“Giỏi lắm.” Nhìn¸thấy Tần UyểnắUyển cưỡi NamîPhong chạy raỡkhỏi mê cung,¸ánh mắt Tônỉgiả Diệu NgônĬlộ ra vẻftàn nhẫn. Hắnἱngước mắt nhìnịlinh lực ngưngḷtụ lần nữaítrên trời, lạnhặgiọng nói: “Thượng¹Tuế, để conùgái bà điįtìm bà. Látỉnữa, ta sẽẳđi tìm cácõngười.”
Dứt lời,Ihắn quay đầuἶnhắm vào giữaípháp trận.
Giản HànhấChi bám sátἵtheo.
Ngay lúc yἵxuất hiện trênḽvùng trời phápịtrận, dây leoĩbên trong điênĩcuồng bay lên,ậsấm sét củaĩThượng Tuế cũngạđồng thời đánhỉxuống. Giản HànhởChi tránh néôdây leo, Tônúgiả Diệu Ngônỹtránh né sấmẻsét, cùng nhauửchạy về phíaɩánh sáng dầnấdần ngưng tụỏtại trung tâmôpháp trận.
ThúyîLục và TạïCô Đường chémįgiết đám conìrối, đang địnhɪquay đầu giúpỷđỡ, chợt ngheềgiọng Giản HànhîChi vang lên:‹“Cầm trận dịchàchuyển này raùngoài chờ ta,Їlúc trận dịchỳchuyển sáng lên,ἷchém nhát kiếmîcuối cùng vàoítrận.”
Dứt lời,Ïmột lá bùa]bay nhanh từįtrên trời xuống,°Tạ Cô Đườngòbắt lấy láỵbùa.
Giản Hành Chiĩtruyền thần thứcậvào trường kiếm,õvung mạnh mộtãkiếm về phíaổTạ Cô Đường!¸
Quang kiếm chiếuĪsáng toàn bộẵkhông gian khiếnếngười khác không{thể mở mắt.ḷKhoảnh khắc chạmọvào quang kiếm,ịmười mấy conìrối cũng tanìthành tro bụi,ờmà Tạ CôfĐường cầm trậnădịch chuyển và²Thúy Lục cùngânhau nhảy ra¹lối thoát hìnhẽxoáy nước.
Ngay lúcổbọn họ nhảyưra, quang kiếmЇchém tới lốiévào. Một tiếngἳnổ ầm, haiỉngười cùng quayíđầu, nhìn thấyỗsau lưng trốngètrải, chỉ cóἰmột cánh rừngửkhô.
Tạ Cô Đườngἴvà Thúy Lụcầthở hồng hộc,îThúy Lục cúiīđầu nhìn phùjchú trong tayἴTạ Cô Đường:ì“Đây là gì?”Į
“Trận dịch chuyển.”é
Tạ Cô Đườngớnuốt nước bọt,ịcầm lá bùaởpháp trận trênịtay, khẽ run.
ThúyàLục không lênịtiếng, nàng taựngẫm nghĩ, chỉịnói: “Y nhốtļmình và TàêThần ở bênḷtrong, biện phápôduy nhất đểếra ngoài làýmở một lỗἰhổng.”
“Nơi này…”íTạ Cô Đườngἳbổ sung: “Thôngĩthường chia thànhđsau lưng vàìchính diện, yímở một mặtổtừ bên trong,ỏcần chúng taẹmở một mặtủkhác ở bênữngoài.”
“Cho nên)y bảo chúngìta chém một}nhát kiếm cuốiỉcùng.”
Thúy Lụcẳhiểu ra, haiỏngười đều imỉlặng.
Tạ Cô Đườngjnhìn chằm chằmêlá bùa, trongIđầu đều làĪlời nói đêm[qua của LạcịBất Phàm.
“Kết giớiɩRanh giới sinhịtử tự phá,]sư phụ conẽkhông giữ đượcắbao nhiêu ngàyễnữa, chúng taợkhông còn thờiằgian.”
“Vì saoựlúc trước bảoìcon tới? Bởiứvì con tuĩVấn Tâm Kiếm,}không ai thíchứhợp nhiệm vụẻnày hơn con.”ộ
“Cô Đường.” LạcẩBất Phàm nhắcÎnhở y: “Conảlà Vấn TâmἴKiếm, Vấn TâmóKiếm vô tâm,Ïcon nhớ chứ?”ẽ
Vấn Tâm Kiếmọvô tâm, cho²nên y sẽ{không mềm lòng.
Choạnên y làɨngười được chọnἲtiếp cận GiảnἶHành Chi vàįphá hủy GiảnịHành Chi.
Y nhắmĩmắt nhớ tớiìRanh giới sinh¹tử, nghìn dặmịsông băng, cảmũgiác nội tâmỉlạnh lẽo từngỉchút một.
Y lảoèđảo đứng dậy,ḽđưa lá bùaḹcho Thúy Lục.
“Điứthôi.” Y khànỉgiọng bước vềîtrước: “Đi vềútrước, đi tìmẹTần Uyển Uyển.”ï
Giản Hành Chiỹtiễn bước ThúyềLục và TạưCô Đường, mộtýmình đơn độcắanh dũng chiếnĩđấu.
Y và Tônịgiả Diệu Ngônɪcùng chạy thẳng{tới Ngọc LinhơLung tại trungĨtâm pháp trận,ɪsấm sét ngănợcản tốc độ}của Tôn giảềDiệu Ngôn, hắnịbèn dùng dâyèleo ngăn cảnảy.
Khoảnh khắc haiẵngười sắp chạmơvào Ngọc LinhấLung, sấm sétíđánh xuống Tônjgiả Diệu Ngôn,ḷdây leo muốnăđâm xuyên GiảnìHành Chi từúdưới đất, cảạhai không hềếcó ý địnhừtránh nè. Giản}Hành Chi đểỉmặc dây leofđâm xuyên bụngḻmình, Tôn giảÎDiệu Ngôn bịɨsấm sét đánhἵlên người, cảĩhai đồng thờiÍchụp lấy NgọcõLinh Lung. GiảnéHành Chi khôngìhề do dựĩngưng thần thứcọthành linh lựcảtấn công Tônígiả Diệu Ngôn,ĩcướp lấy NgọcâLinh Lung rồi{rút lui.
Tôn giảịDiệu Ngôn bịìăn đau, nghiếnἶrăng giận dữ)quát: “Muốn chết!”ỉ
Dứt lời, hắn¹mặc kệ tất³cả, rút kiếmởđuổi theo GiảnÏHành Chi chém.
Sấmését đánh từngïtia về phíaíhắn, cùng lúc:đó vô sốɩkhí đen từòbốn phương támấhướng kéo đếnἲtụ tập lênἶngười hắn.
“Đưa NgọcịLinh Lung choâta!”
Hắn quátỗlớn. Giản HànhfChi không giaoáchiến với hắn,ỉmột mực tránhỉné, đồng thờiẵtìm kiếm hướngĪchảy của khíọxung quanh, ngưngótụ thần thứcùtại kiếm.
Thức hảiỳcủa y đauưđớn đến táiớmặt, y vẫnịmặc kệ không]màng, linh lựcįbình thường vốnἶkhông thể nàoīchém rách khôngịgian này, đâyẩcũng là nguyênônhân y khôngộđể Tạ CôỉĐường hoặc ThúyịLục một mìnhÏở lại đây.
“Ngươi°tưởng bọn chúngẹsẽ cứu ngươiỉsao?”
Tôn giảằDiệu Ngôn nhậnÎra y địnhĮlàm gì, bậtỉcười khinh miệt.
Hắnɨchém rơi búiồtóc của GiảnĮHành Chi, tócIy xõa ra.êKiếm thứ haiìcủa Tôn giảỷDiệu Ngôn đuổiḽsát mà lên,ĺGiản Hành Chiìnhắm mắt, cảmủgiác hướng luồng[khí lưu chuyển.
“Bọn²chúng sẽ khôngĭcứu ngươi, bọnôchúng chỉ đangỹlợi dụng ngươi‹thôi! Giản Hành,Chi, trên đời(này, ngươi chỉịcó ta!”
Dứt lời, Tôn giả Diệu Ngôn tránh thoát một tia sét, lại đánh về phía Giản Hành Chi lần nữa.
Cũng chính lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng băng nứt truyền từ sau lưng đến.
Giản Hành Chi nhíu mày, y nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.
Cũng chính lúc này, Giản Hành Chi mở bừng mắt.
Bọn họ hủy trận dịch chuyển rồi.
(*) Phi thiên là chỉ những vị nữ thần được miêu tả trong bích họa ở Đôn Hoàng, bạn có thể xem lại clip trang phục các nữ thần này trong chương 88
Tìm được rồi!
Máu tươi thấm ra bàn tay, y quỳ một gối dưới đất, một tay nắm Ngọc Linh Lung, một tay nắm kiếm.
“Thật đáng thương…” Tôn giả Diệu Ngôn ngồi xuống, đặt tay lên vai y: “Ngươi cũng bị vứt bỏ rồi.”
Y chạy về phía vị trí luồng khí ôn hòa nhất, giơ tay chém một nhát, cắm mạnh xuống đất!
Cũng chính lúc này, Giản Hành Chi mở bừng mắt.
Nàng quay phắt đầu lại, nhìn thấy khe hở khối băng dần mở rộng, cuối cùng ầm ầm nổ tung, để lộ người phụ nữ nhắm mắt ngủ say bên trong.
“Ngươi tưởng ngươi giống như Lận Ngôn Chi năm đó, hi sinh bản thân vì tất cả mọi người, nhốt ta ở trong cơ thể hắn, người khác sẽ cứu hắn?”
Mấy chục thanh quang kiếm đồng loạt chém xuống, xuyên thấu lưng y.
Tiếng vừa dứt, khí tức trận dịch chuyển ở đầu kia lập tức biến mất.
Máu tươi thấm ra bàn tay, y quỳ một gối dưới đất, một tay nắm Ngọc Linh Lung, một tay nắm kiếm.
Nàng đuổi theo sấm sét chạy lên Huyền Sơn, càng lên cao, băng tuyết càng nhiều. Đến cuối cùng băng tuyết ngập trời phủ khắp đỉnh núi, nàng xông tới trước cửa một hang động.
Linh lực ngưng tụ từ thần thức của y tập trung trên mũi kiếm, cắm vào lá bùa, phá thủng luồng khí, xuyên qua kết giới không gian. Y cắn răng kêu lên: “Tạ Cô Đường, chém!”
Tìm được rồi!
Bên kia thật lâu không hồi đáp, y khổ sở chống đỡ đường liên thông ra ngoài, đợi Tạ Cô Đường chém nhát cuối cùng.
Không có hồi đáp.
Dứt lời, Tôn giả Diệu Ngôn bước tới cạnh y.
Linh lực ngưng tụ từ thần thức của y tập trung trên mũi kiếm, cắm vào lá bùa, phá thủng luồng khí, xuyên qua kết giới không gian. Y cắn răng kêu lên: “Tạ Cô Đường, chém!”
Giản Hành Chi nhíu mày, y nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.
“Tạ Cô Đường.” Giản Hành Chi lạnh giọng thúc giục: “Chém.”
(*) Phi thiên là chỉ những vị nữ thần được miêu tả trong bích họa ở Đôn Hoàng, bạn có thể xem lại clip trang phục các nữ thần này trong chương 88
Tôn giả Diệu Ngôn dường như cũng không gấp gáp, hắn bước đi từ tốn sau lưng y: “Có phải ngươi cảm thấy mình rất vĩ đại không?”
“Tạ Cô Đường.” Giản Hành Chi lạnh giọng thúc giục: “Chém.”
“Ngươi tưởng ngươi giống như Lận Ngôn Chi năm đó, hi sinh bản thân vì tất cả mọi người, nhốt ta ở trong cơ thể hắn, người khác sẽ cứu hắn?”
Dứt lời, Tôn giả Diệu Ngôn bước tới cạnh y.
Khoảnh khắc nhìn thấy trường kiếm trên thắt lưng Thái Hằng, Giản Hành Chi mở to mắt.
“Tạ Cô Đường!” Tay Giản Hành Chi siết chặt kiếm run rẩy, y cúi đầu, giọng nói rất nhỏ rất khẽ: “Ta xem cậu và Thúy Lục là bằng hữu.”
Tần Uyển Uyển chạy như bay vào hàng động, la lên: “Cha! Mẹ! Hai người đang ở đâu?!”
Bên kia thật lâu không hồi đáp, y khổ sở chống đỡ đường liên thông ra ngoài, đợi Tạ Cô Đường chém nhát cuối cùng.
Giản Hành Chi ngây người.
Rốt cuộc y nghe thấy tiếng Thúy Lục.
“Xin lỗi.”
Cấm chế tức khắc biến mất, sấm sét cũng mất theo.
Không có tiếng hồi đáp.
Nàng gõ rất lâu, hoang mang đứng trong hang động: “Hai người đang ở đâu?”
Giọng Thúy Lục rất điềm tĩnh: “Nhưng chúng ta và cậu không phải bằng hữu.”
Giản Hành Chi nghe thấy âm thanh, xoay đầu lại, nhìn thấy Tần Uyển Uyển cưỡi Nam Phong chạy như điên trong khung ảnh.
Tiếng vừa dứt, khí tức trận dịch chuyển ở đầu kia lập tức biến mất.
“Không tin?”
Giản Hành Chi ngây người.
Bọn họ hủy trận dịch chuyển rồi.
Hủy vật dẫn duy nhất đưa y ra ngoài.
“Thật đáng thương…” Tôn giả Diệu Ngôn ngồi xuống, đặt tay lên vai y: “Ngươi cũng bị vứt bỏ rồi.”
“Không tin?”
Tôn giả Diệu Ngôn mỉm cười, giơ tay lên, một khung ảnh xuất hiện giữa không trung.
“Uyển Uyển.” Một giọng nam ho khan vang lên bên cạnh. Tần Uyển Uyển sững sờ quay đầu, nhìn Thái Hằng mặc áo trắng, eo đeo kiếm, sắc mặt tái nhợt đứng ở miệng hang.
Giản Hành Chi nghe thấy âm thanh, xoay đầu lại, nhìn thấy Tần Uyển Uyển cưỡi Nam Phong chạy như điên trong khung ảnh.
“Xin lỗi.”
Một tay nàng ôm lấy cổ mình, một tay bắt lấy Nam Phong, cúi người, phóng nhanh giữa rừng.
Tôn giả Diệu Ngôn mỉm cười, giơ tay lên, một khung ảnh xuất hiện giữa không trung.
Nàng đuổi theo sấm sét chạy lên Huyền Sơn, càng lên cao, băng tuyết càng nhiều. Đến cuối cùng băng tuyết ngập trời phủ khắp đỉnh núi, nàng xông tới trước cửa một hang động.
Rõ ràng trước hang động có một cấm chế, Tần Uyển Uyển xoay người bước xuống lưng Nam Phong, kết pháp ấn Tịch Sơn, áp lên cấm chế.
Dứt lời, Tôn giả Diệu Ngôn tránh thoát một tia sét, lại đánh về phía Giản Hành Chi lần nữa.
Cấm chế tức khắc biến mất, sấm sét cũng mất theo.
Tần Uyển Uyển chạy như bay vào hàng động, la lên: “Cha! Mẹ! Hai người đang ở đâu?!”
Nàng dẫn Nam Phong chạy vào trong, điên cuồng gõ mặt băng: “Cha? Mẹ?”
Không có tiếng hồi đáp.
“Tạ Cô Đường!” Tay Giản Hành Chi siết chặt kiếm run rẩy, y cúi đầu, giọng nói rất nhỏ rất khẽ: “Ta xem cậu và Thúy Lục là bằng hữu.”
Nàng dẫn Nam Phong chạy vào trong, điên cuồng gõ mặt băng: “Cha? Mẹ?”
Tôn giả Diệu Ngôn dường như cũng không gấp gáp, hắn bước đi từ tốn sau lưng y: “Có phải ngươi cảm thấy mình rất vĩ đại không?”
Nàng gõ rất lâu, hoang mang đứng trong hang động: “Hai người đang ở đâu?”
Hủy vật dẫn duy nhất đưa y ra ngoài.
Cũng chính lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng băng nứt truyền từ sau lưng đến.
Nàng quay phắt đầu lại, nhìn thấy khe hở khối băng dần mở rộng, cuối cùng ầm ầm nổ tung, để lộ người phụ nữ nhắm mắt ngủ say bên trong.
Rõ ràng trước hang động có một cấm chế, Tần Uyển Uyển xoay người bước xuống lưng Nam Phong, kết pháp ấn Tịch Sơn, áp lên cấm chế.
Người phụ nữ mặc áo đỏ phục sức Phi thiên Đôn Hoàng(*), một tay kết pháp ấn trước người, một tay khác là pháp trận sâm sét, giơ ngang một bên mặt, dường như đang làm phép với ai đó.
Giản Hành Chi nhíu mày, y nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.Tôn giả Diệu Ngôn mỉm cười, giơ tay lên, một khung ảnh xuất hiện giữa không trung.(*) Phi thiên là chỉ những vị nữ thần được miêu tả trong bích họa ở Đôn Hoàng, bạn có thể xem lại clip trang phục các nữ thần này trong chương 88
Nàng sững sờ nhìn người phụ nữ bị đóng băng, chậm chạp mở đôi mắt xinh đẹp của mình ra.
Nàng sững sờ nhìn người phụ nữ bị đóng băng, chậm chạp mở đôi mắt xinh đẹp của mình ra.
“Uyển Uyển.” Một giọng nam ho khan vang lên bên cạnh. Tần Uyển Uyển sững sờ quay đầu, nhìn Thái Hằng mặc áo trắng, eo đeo kiếm, sắc mặt tái nhợt đứng ở miệng hang.
Khoảnh khắc nhìn thấy trường kiếm trên thắt lưng Thái Hằng, Giản Hành Chi mở to mắt.
“Sư…” Môi y run run, khó tin thốt lên: “Sư phụ?”
Đừng mà, Giản Hành Chi thật sự coi Tạ Cô Đường là bằng hữu, anh đừng làm vậy mà ?
Đau lòng thiệt chứ, sao lại đối xử với anh như vậy, Giản Hành Chi tin tưởng hai người vậy mà, bảo vệ hai người vậy mà…
Cơ duyên quái quỷ gì đây, cha nữ chính là sư phụ anh?
phản bội thiệt hả trời :((
Tạ Cô Đường, uổng công tui thích anh. Anh mà phản bội anh Hành là tui hận anh, hận anh luôn. Tội nghiệp Giản Hành Chi ở chap này quá.
Trời ơi đau lòng cho anh tôi quá đi mất, Tạ Cô Đường ơi là Tạ Cô Đường, Thúy Lục ơi là Thúy Lục huhuhu