Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 108 (2)

Chương 108 (2)

Ngươi bị vứt bỏ rồi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Có điều không chờ bọn họ rời chỗ, sương đen bốc từ dưới đất lên, mọi thứ xung quanh đều hóa thành màu đen đậm đặc.

“Thần quân đại nhân nói…” Một giọng nói máy móc truyền từ trong sương đen ra: “Chư vị yên tâm chớ nóng, không được rời chỗ, kẻ vi phạm ——”

Một thanh niên chạy ra ngoài đột nhiên kêu lên thảm thiết, toàn thân y phát ra ánh sáng xanh, biến thành thứ duy nhất mà mọi người có thể nhìn thấy trong mắt trừ màu đen ra.

Dưng như y b ngưiàta hút lyìsinh lc, daòtht tc khckhô qut. Tiếngfthét kêu lênăchc lát, ngưi)đã hóa thànhđng xương trng,(rơi xung đt.

“Giếtĩkhông tha.”

Bênngoài Thy kínhri lon, còntrong mê cung,Gin Hành Chivà Tn UynUyn nhìn pháp}trn cc lnbên trên mtêđt. Ti trungtâm pháp trn,mt đt ntra ging nhưđóa hoa nĩbung, sau đóếánh sáng rơivào trung tâm,pháp trn. Tôngi Diu Ngônïnhìn pháp trn,ìánh mt duİdàng: “Mnh NgcLinh Lung cuiɩcùng, ly linhlc mt mìnhta, mun khôngókinh đng ThưngúTuế thì không]đ m khóaļpháp trn này.Ta đoán ngươi°s phá tưng,îc ý n¸giu pháp trnĩnày bên dưimt tưng… Tôngi Diu Ngôníquay đu nhìnísang Gin HànhChi: “Hôm nay°đúng là cm:t ngươi.”

Không,cn cm t!”ĩNghe nói thế,{Tn Uyn Uynõlp tc phnİkích: “Chúng tađang mun tìmīNgc Linh Lung,ngươi giúp đnhư thế, đat ri.”

“Ha.”Tôn gi DiuNgôn lc đu:ĬTht đáng yêu.”

Dt li, khíđen tp hpxung quanh đuľy, bên trênĩloáng thoáng có]khí tc quenthuc.

“Mu thân ta?”ê

Tn Uyn Uynlp tc phnng li, GinýHành Chi nmly tay nàng,ĩthp ging nói:“Nàng và NamPhong đi trưc.”

Tn Uyn Uynļngưc mt, chưakp phn ng:đã thy GinđHành Chi đtngt rút kiếmêchém v phíaTôn gi DiuNgôn, hô to:jThúy Lc, TfCô Đưng!”

TnòUyn Uyn thyvy, không hlưng l xôngra ngoài, lênItiếng triu hi:Ĩ“Nam Phong!”

Nam:Phong lp tcɩbiến ln ngaykhi Tn UynUyn triu hi,íTn Uyn Uynìnhy lên ngưinó, c haichy như bayòv phía liìra. Cũng chínhilúc này, Tôngi Diu Ngônnhc tay, myļchc con rifxut hin li vào, vungdao v phía[Tn Uyn Uyn,{đng thi thânɪhình hn dchchuyn, đui theoũTn Uyn Uyn.i

Gin Hành Chiİđui theo sauúlưng hn. Ngayìkhonh khc hn(sp chm vàoTn Uyn Uyn,íy chém mtInhát, Tôn gièDiu Ngôn bõép tránh né.

MtĮtia sét mangtheo pháp quyết³thưng gii đánhm xung, Tônĩgi Diu Ngônnhy ra. ThúyıLc và TCô Đưng ngăncon ri haiòbên, chp mtTn Uyn Uynđã lao rangoài.

“Gii lm.” Nhìn¸thy Tn UynUyn cưi NamîPhong chy rakhi mê cung,¸ánh mt Tôngi Diu NgônĬl ra vftàn nhn. Hnngưc mt nhìnlinh lc ngưngt ln naítrên tri, lnhging nói: “Thưng¹Tuế, đ conùgái bà điįtìm bà. Látna, ta sđi tìm cácõngưi.”

Dt li,Ihn quay đunhm vào giaípháp trn.

Gin HànhChi bám sáttheo.

Ngay lúc yxut hin trênvùng tri pháptrn, dây leoĩbên trong điênĩcung bay lên,sm sét caĩThưng Tuế cũngđng thi đánhxung. Gin HànhChi tránh néôdây leo, Tônúgi Diu Ngôntránh né smsét, cùng nhauchy v phíaɩánh sáng dndn ngưng tti trung tâmôpháp trn.

ThúyîLc và TïCô Đưng chémįgiết đám conìri, đang đnhɪquay đu giúpđ, cht ngheging Gin HànhîChi vang lên:“Cm trn dchàchuyn này raùngoài ch ta,Їlúc trn dchchuyn sáng lên,chém nhát kiếmîcui cùng vàoítrn.”

Dt li,Ïmt lá bùa]bay nhanh tįtrên tri xung,°T Cô Đưngòbt ly lábùa.

Gin Hành Chiĩtruyn thn thcvào trưng kiếm,õvung mnh mtãkiếm v phíaT Cô Đưng!¸

Quang kiếm chiếuĪsáng toàn bkhông gian khiếnếngưi khác không{th m mt.Khonh khc chmvào quang kiếm,mưi my conìri cũng tanìthành tro bi,mà T CôfĐưng cm trnădch chuyn và²Thúy Lc cùngânhau nhy ra¹li thoát hìnhxoáy nưc.

Ngay lúcbn h nhyưra, quang kiếmЇchém ti liévào. Mt tiếngn m, haingưi cùng quayíđu, nhìn thysau lưng trngètri, ch cómt cánh rngkhô.

T Cô Đưngvà Thúy Lcth hng hc,îThúy Lc cúiīđu nhìn phùjchú trong tayT Cô Đưng:ìĐây là gì?”Į

Trn dch chuyn.ӎ

T Cô Đưngnut nưc bt,cm lá bùapháp trn trêntay, kh run.

ThúyàLc không lêntiếng, nàng tangm nghĩ, chnói: “Y nhtļmình và TàêThn bêntrong, bin phápôduy nht đếra ngoài làým mt lhng.”

“Nơi này…íT Cô Đưngb sung: “Thôngĩthưng chia thànhđsau lưng vàìchính din, yím mt mtt bên trong,cn chúng tam mt mtkhác bênngoài.”

Cho nên)y bo chúngìta chém mt}nhát kiếm cuicùng.”

Thúy Lchiu ra, haingưi đu imlng.

T Cô Đưngjnhìn chm chmêlá bùa, trongIđu đu làĪli nói đêm[qua ca LcBt Phàm.

Kết giiɩRanh gii sinht t phá,]sư ph conkhông gi đưcbao nhiêu ngàyna, chúng takhông còn thigian.”

Vì saolúc trưc boìcon ti? Bivì con tuĩVn Tâm Kiếm,}không ai thíchhp nhim vnày hơn con.”

“Cô Đưng.” LcBt Phàm nhcÎnh y: “Conlà Vn TâmKiếm, Vn TâmóKiếm vô tâm,Ïcon nh ch?”

Vn Tâm Kiếmvô tâm, cho²nên y s{không mm lòng.

Chonên y làɨngưi đưc chntiếp cn GinHành Chi vàįphá hy GinHành Chi.

Y nhmĩmt nh tiìRanh gii sinh¹t, nghìn dmsông băng, cmũgiác ni tâmlnh lo tngchút mt.

Y loèđo đng dy,đưa lá bùacho Thúy Lc.

Đithôi.” Y khànging bưc vîtrưc: “Đi vútrưc, đi tìmTn Uyn Uyn.”ï

Gin Hành Chitin bưc ThúyLc và TưCô Đưng, mtýmình đơn đcanh dũng chiếnĩđu.

Y và Tôngi Diu Ngônɪcùng chy thng{ti Ngc LinhơLung ti trungĨtâm pháp trn,ɪsm sét ngăncn tc đ}ca Tôn giDiu Ngôn, hnbèn dùng dâyèleo ngăn cny.

Khonh khc haingưi sp chmơvào Ngc LinhLung, sm sétíđánh xung Tônjgi Diu Ngôn,dây leo munăđâm xuyên GinìHành Chi túdưi đt, chai không hếcó ý đnhtránh nè. Gin}Hành Chi đmc dây leofđâm xuyên bngmình, Tôn giÎDiu Ngôn bɨsm sét đánhlên ngưi, cĩhai đng thiÍchp ly NgcõLinh Lung. GinéHành Chi khôngìh do dĩngưng thn thcthành linh lctn công Tônígi Diu Ngôn,ĩcưp ly NgcâLinh Lung ri{rút lui.

Tôn giDiu Ngôn bìăn đau, nghiếnrăng gin d)quát: “Mun chết!”

Dt li, hn¹mc k tt³c, rút kiếmđui theo GinÏHành Chi chém.

Smését đánh tngïtia v phíaíhn, cùng lúc:đó vô sɩkhí đen tòbn phương támhưng kéo đếnt tp lênngưi hn.

Đưa NgcLinh Lung choâta!”

Hn quátln. Gin HànhfChi không giaoáchiến vi hn,mt mc tránhné, đng thitìm kiếm hưngĪchy ca khíxung quanh, ngưngót thn thcùti kiếm.

Thc hica y đauưđn đến táimt, y vnmc k không]màng, linh lcįbình thưng vnkhông th nàoīchém rách khônggian này, đâycũng là nguyênônhân y khôngđ T CôĐưng hoc ThúyLc mt mìnhÏ li đây.

“Ngươi°tưng bn chúngs cu ngươisao?”

Tôn giDiu Ngôn nhnÎra y đnhĮlàm gì, btcưi khinh mit.

Hnɨchém rơi búitóc ca GinĮHành Chi, tócIy xõa ra.êKiếm th haiìca Tôn giDiu Ngôn đuisát mà lên,ĺGin Hành Chiìnhm mt, cmgiác hưng lung[khí lưu chuyn.

“Bn²chúng s khôngĭcu ngươi, bnôchúng ch đangli dng ngươithôi! Gin Hành,Chi, trên đi(này, ngươi chcó ta!”

Dứt lời, Tôn giả Diệu Ngôn tránh thoát một tia sét, lại đánh về phía Giản Hành Chi lần nữa.

Cũng chính lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng băng nứt truyền từ sau lưng đến.

Giản Hành Chi nhíu mày, y nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.

Cũng chính lúc này, Giản Hành Chi mở bừng mắt.

Bọn họ hủy trận dịch chuyển rồi.

(*) Phi thiên là chỉ những vị nữ thần được miêu tả trong bích họa ở Đôn Hoàng, bạn có thể xem lại clip trang phục các nữ thần này trong chương 88

Tìm được rồi!

Máu tươi thấm ra bàn tay, y quỳ một gối dưới đất, một tay nắm Ngọc Linh Lung, một tay nắm kiếm.

“Thật đáng thương…” Tôn giả Diệu Ngôn ngồi xuống, đặt tay lên vai y: “Ngươi cũng bị vứt bỏ rồi.”

Y chạy về phía vị trí luồng khí ôn hòa nhất, giơ tay chém một nhát, cắm mạnh xuống đất!

Cũng chính lúc này, Giản Hành Chi mở bừng mắt.

Nàng quay phắt đầu lại, nhìn thấy khe hở khối băng dần mở rộng, cuối cùng ầm ầm nổ tung, để lộ người phụ nữ nhắm mắt ngủ say bên trong.

“Ngươi tưởng ngươi giống như Lận Ngôn Chi năm đó, hi sinh bản thân vì tất cả mọi người, nhốt ta ở trong cơ thể hắn, người khác sẽ cứu hắn?”

Mấy chục thanh quang kiếm đồng loạt chém xuống, xuyên thấu lưng y.

Tiếng vừa dứt, khí tức trận dịch chuyển ở đầu kia lập tức biến mất.

Máu tươi thấm ra bàn tay, y quỳ một gối dưới đất, một tay nắm Ngọc Linh Lung, một tay nắm kiếm.

Nàng đuổi theo sấm sét chạy lên Huyền Sơn, càng lên cao, băng tuyết càng nhiều. Đến cuối cùng băng tuyết ngập trời phủ khắp đỉnh núi, nàng xông tới trước cửa một hang động.

Linh lực ngưng tụ từ thần thức của y tập trung trên mũi kiếm, cắm vào lá bùa, phá thủng luồng khí, xuyên qua kết giới không gian. Y cắn răng kêu lên: “Tạ Cô Đường, chém!”

Tìm được rồi!

Bên kia thật lâu không hồi đáp, y khổ sở chống đỡ đường liên thông ra ngoài, đợi Tạ Cô Đường chém nhát cuối cùng.

Không có hồi đáp.

Dứt lời, Tôn giả Diệu Ngôn bước tới cạnh y.

Linh lực ngưng tụ từ thần thức của y tập trung trên mũi kiếm, cắm vào lá bùa, phá thủng luồng khí, xuyên qua kết giới không gian. Y cắn răng kêu lên: “Tạ Cô Đường, chém!”

Giản Hành Chi nhíu mày, y nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.

“Tạ Cô Đường.” Giản Hành Chi lạnh giọng thúc giục: “Chém.”

(*) Phi thiên là chỉ những vị nữ thần được miêu tả trong bích họa ở Đôn Hoàng, bạn có thể xem lại clip trang phục các nữ thần này trong chương 88

Tôn giả Diệu Ngôn dường như cũng không gấp gáp, hắn bước đi từ tốn sau lưng y: “Có phải ngươi cảm thấy mình rất vĩ đại không?”

“Tạ Cô Đường.” Giản Hành Chi lạnh giọng thúc giục: “Chém.”

“Ngươi tưởng ngươi giống như Lận Ngôn Chi năm đó, hi sinh bản thân vì tất cả mọi người, nhốt ta ở trong cơ thể hắn, người khác sẽ cứu hắn?”

Dứt lời, Tôn giả Diệu Ngôn bước tới cạnh y.

Khoảnh khắc nhìn thấy trường kiếm trên thắt lưng Thái Hằng, Giản Hành Chi mở to mắt.

“Tạ Cô Đường!” Tay Giản Hành Chi siết chặt kiếm run rẩy, y cúi đầu, giọng nói rất nhỏ rất khẽ: “Ta xem cậu và Thúy Lục là bằng hữu.”

Tần Uyển Uyển chạy như bay vào hàng động, la lên: “Cha! Mẹ! Hai người đang ở đâu?!”

Bên kia thật lâu không hồi đáp, y khổ sở chống đỡ đường liên thông ra ngoài, đợi Tạ Cô Đường chém nhát cuối cùng.

Giản Hành Chi ngây người.

Rốt cuộc y nghe thấy tiếng Thúy Lục.

“Xin lỗi.”

Cấm chế tức khắc biến mất, sấm sét cũng mất theo.

Không có tiếng hồi đáp.

Nàng gõ rất lâu, hoang mang đứng trong hang động: “Hai người đang ở đâu?”

Giọng Thúy Lục rất điềm tĩnh: “Nhưng chúng ta và cậu không phải bằng hữu.”

Giản Hành Chi nghe thấy âm thanh, xoay đầu lại, nhìn thấy Tần Uyển Uyển cưỡi Nam Phong chạy như điên trong khung ảnh.

Tiếng vừa dứt, khí tức trận dịch chuyển ở đầu kia lập tức biến mất.

“Không tin?”

Giản Hành Chi ngây người.

Bọn họ hủy trận dịch chuyển rồi.

Hủy vật dẫn duy nhất đưa y ra ngoài.

“Thật đáng thương…” Tôn giả Diệu Ngôn ngồi xuống, đặt tay lên vai y: “Ngươi cũng bị vứt bỏ rồi.”

“Không tin?”

Tôn giả Diệu Ngôn mỉm cười, giơ tay lên, một khung ảnh xuất hiện giữa không trung.

“Uyển Uyển.” Một giọng nam ho khan vang lên bên cạnh. Tần Uyển Uyển sững sờ quay đầu, nhìn Thái Hằng mặc áo trắng, eo đeo kiếm, sắc mặt tái nhợt đứng ở miệng hang.

Giản Hành Chi nghe thấy âm thanh, xoay đầu lại, nhìn thấy Tần Uyển Uyển cưỡi Nam Phong chạy như điên trong khung ảnh.

“Xin lỗi.”

Một tay nàng ôm lấy cổ mình, một tay bắt lấy Nam Phong, cúi người, phóng nhanh giữa rừng.

Tôn giả Diệu Ngôn mỉm cười, giơ tay lên, một khung ảnh xuất hiện giữa không trung.

Nàng đuổi theo sấm sét chạy lên Huyền Sơn, càng lên cao, băng tuyết càng nhiều. Đến cuối cùng băng tuyết ngập trời phủ khắp đỉnh núi, nàng xông tới trước cửa một hang động.

Rõ ràng trước hang động có một cấm chế, Tần Uyển Uyển xoay người bước xuống lưng Nam Phong, kết pháp ấn Tịch Sơn, áp lên cấm chế.

Dứt lời, Tôn giả Diệu Ngôn tránh thoát một tia sét, lại đánh về phía Giản Hành Chi lần nữa.

Cấm chế tức khắc biến mất, sấm sét cũng mất theo.

Tần Uyển Uyển chạy như bay vào hàng động, la lên: “Cha! Mẹ! Hai người đang ở đâu?!”

Nàng dẫn Nam Phong chạy vào trong, điên cuồng gõ mặt băng: “Cha? Mẹ?”

Không có tiếng hồi đáp.

“Tạ Cô Đường!” Tay Giản Hành Chi siết chặt kiếm run rẩy, y cúi đầu, giọng nói rất nhỏ rất khẽ: “Ta xem cậu và Thúy Lục là bằng hữu.”

Nàng dẫn Nam Phong chạy vào trong, điên cuồng gõ mặt băng: “Cha? Mẹ?”

Tôn giả Diệu Ngôn dường như cũng không gấp gáp, hắn bước đi từ tốn sau lưng y: “Có phải ngươi cảm thấy mình rất vĩ đại không?”

Nàng gõ rất lâu, hoang mang đứng trong hang động: “Hai người đang ở đâu?”

Hủy vật dẫn duy nhất đưa y ra ngoài.

Cũng chính lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng băng nứt truyền từ sau lưng đến.

Nàng quay phắt đầu lại, nhìn thấy khe hở khối băng dần mở rộng, cuối cùng ầm ầm nổ tung, để lộ người phụ nữ nhắm mắt ngủ say bên trong.

Rõ ràng trước hang động có một cấm chế, Tần Uyển Uyển xoay người bước xuống lưng Nam Phong, kết pháp ấn Tịch Sơn, áp lên cấm chế.

Người phụ nữ mặc áo đỏ phục sức Phi thiên Đôn Hoàng(*), một tay kết pháp ấn trước người, một tay khác là pháp trận sâm sét, giơ ngang một bên mặt, dường như đang làm phép với ai đó.

Giản Hành Chi nhíu mày, y nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.Tôn giả Diệu Ngôn mỉm cười, giơ tay lên, một khung ảnh xuất hiện giữa không trung.(*) Phi thiên là chỉ những vị nữ thần được miêu tả trong bích họa ở Đôn Hoàng, bạn có thể xem lại clip trang phục các nữ thần này trong chương 88

Nàng sững sờ nhìn người phụ nữ bị đóng băng, chậm chạp mở đôi mắt xinh đẹp của mình ra.

Nàng sững sờ nhìn người phụ nữ bị đóng băng, chậm chạp mở đôi mắt xinh đẹp của mình ra.

“Uyển Uyển.” Một giọng nam ho khan vang lên bên cạnh. Tần Uyển Uyển sững sờ quay đầu, nhìn Thái Hằng mặc áo trắng, eo đeo kiếm, sắc mặt tái nhợt đứng ở miệng hang.

Khoảnh khắc nhìn thấy trường kiếm trên thắt lưng Thái Hằng, Giản Hành Chi mở to mắt.

“Sư…” Môi y run run, khó tin thốt lên: “Sư phụ?”

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đừng mà, Giản Hành Chi thật sự coi Tạ Cô Đường là bằng hữu, anh đừng làm vậy mà ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đau lòng thiệt chứ, sao lại đối xử với anh như vậy, Giản Hành Chi tin tưởng hai người vậy mà, bảo vệ hai người vậy mà…

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cơ duyên quái quỷ gì đây, cha nữ chính là sư phụ anh?

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

phản bội thiệt hả trời :((

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Tạ Cô Đường, uổng công tui thích anh. Anh mà phản bội anh Hành là tui hận anh, hận anh luôn. Tội nghiệp Giản Hành Chi ở chap này quá.

Phieu
Phieu
2 Năm Cách đây

Trời ơi đau lòng cho anh tôi quá đi mất, Tạ Cô Đường ơi là Tạ Cô Đường, Thúy Lục ơi là Thúy Lục huhuhu

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!