Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 109 (1)

Chương 109 (1)

Trên đời này không chỉ có một Lận Ngôn Chi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Người người đều nói Tuế Hành đạo quân tính tình lạnh nhạt, một lòng vấn kiếm.

Mười sáu tuổi một mình rời khỏi Tông môn, mười tám tuổi sư phụ vẫn lạc, từ đó phiêu bạc bên ngoài đến khi phi thăng.

Y có đồng môn, có trưởng bối Tông môn, nhưng chưa từng quay đầu liếc mắt.

Mọi người đều nói đó là vì đạo tâm Giản Hành Chi y kiên định, nhưng bản thân y biết đó là vì y không bận lòng.

Y chưa từng thiết lập quan hệ quá lâu với bất cứ ai, dù là sư phụ y thì cũng chỉ thỉnh thoảng gặp mặt, mỗi lần gặp đều lấy kiếm đối mặt.

Sư ph nói Tông mônìbn h ly)chiến luyn kiếm,cho nên ch,ng đo tronglúc đánh nhau,mi ln ygp sư phĮđu thương tíchĩchng cht.

Khi còn²nh đã tngãti thân btmãn, nhưng mtļđêm n, ycm giác cóángưi bôi thuccho mình. Yɨlén lút mđmt, nhìn thyásư ph, đtnhiên y vuiêv.

T đó vsau, y khôngcòn bt mãngì na.

Năm mưiísáu tui, yètìm thy mt³tng thiên thch,đích thân đúckiếm tng sưâph làm quàɨsinh nht.

Nhưng sưiph cm kiếmtht lâu khôngnói, cui cùngìném kiếm xungh nưc bêncnh, lnh gingnói: “Con điđi.”

Y bătrc xut sưmôn, t đókhông nơi đĩv.

Mà hôm nay,y li nhìnĪthy thanh kiếmèkia. Dáng vngưi đàn ôngtrong Thy kínhy ht ngưiĨy nhìn thytrong m LnNgôn Chi, khôngìh có nađim tương tsư ph trongký c. Thếnhưng thanh kiếmđkia, cách ôngĩy bưc đi,cách ông ynói chuyn, ych cn liếcmt đã nhnóra đây làúngưi đã nuôidưng y trưngthành.

“Bt ng sao?”

Tôn gi DiuïNgôn quan sátèy, Gin HànhChi sng snhìn Thy kínhïkhông nói.

Tht ra,ta cũng rtđbt ng.” Tônđgi Diu Ngônīcm nhn cmfxúc ca y,{xoay đu nhìnõngưi trong Thyĩkính: “Ta chưatng nghĩ bnĩchúng li dùngcách như thế.”í

Gin Hành Chinghe không rõ,ɪy cũng khôngímun nghe.

Y châlng lng nhìnĩThy kính.

Trên Thykính, Tn UynUyn sng stìthoáng chc rilp tc mngưr: “Cha, chaìkhông sao.”

Dtìli, Thưng Tuếbay t trênócao xung, dudàng nhìn Tn°Uyn Uyn. TnăUyn Uyn nm²ly tay ThưngɩTuế, bàn tayÍbà rt lnh,(sau khi Uynİxác nhn ThưngTuế vô sbng linh lc,ĩnàng th phào.

Cha,m.” Tn UynUyn vi vàngĨm ming: “Con)có mt ngưi,bn b TàThn vây khn,chúng ta điīcu…

Không cn.”

Thưng Tuế nmĩly tay nàng,Tn Uyn Uynngây ngưi. Nàngļngưc mt nhìnĩThưng Tuế, theo¸bn năng lpɩli câu nói:Không cn sao?”

Trong lúc nóichuyn, hang đngívang lên tiếngfbưc chân. TníUyn Uyn quayđu, nhìn thy{T Cô ĐưngЇvà Thúy Lccùng xut hin li vào.

GinHành Chi khôngđi theo saubn h, TnUyn Uyn khônglên tiếng, nàngĩnhìn chm chmhai ngưi li vào.

Nàng khôngìdám lên tiếnghi, mà haiɩngưi livào cũng làmónhư không thyĩnàng, kính cnhành l viIThưng Tuế vàThái Hng: “Tiênquân.”

“Hai ngưi…ɨTn Uyn Uyngi v đimõtĩnh, nhưng gingÍnói vn hơiìrun ry: “Haingưi biết phmu ta kheįmnh đây?”

Phi.”

T CôếĐưng đáp mtcách bình thn,)Tn Uyn Uyngưng cưi: “Thúy}Lc t ttng gp phmu ta nêncũng không ly¹làm l. VyT đi ca——

Trăm nămĩtrưc, Thiên KiếmiTông… V mtĩT Cô Đưngkhông h cóchút biu cm:ơ“Tng gp.”

Trămónăm trưc, Thiên)Kiếm Tông?”

TnUyn Uyn quayđu nhìn vĩphía Thưng Tuế,Thưng Tuế nmưc tay nàng,ár mt giithích: “Chúng tađã quyết đnhkế hoch hômnay.”

Kế hochgì?”

Ging TnUyn Uyn runry.

Mi ngưi khôngnói, Tn UynUyn ch himt câu: “Mnói cho con[biết… Nàng nhìnıchm chm ThưngTuế: “Gin HànhChi tht slà mt hnbn phách màİnăm đó LnNgôn Chi táchra sao?”

Phi.”ìThưng Tuế cúiđu tr li.²Tn Uyn Uynht mnh taybà ra, xoayngưi quay trâv.

T Cô Đưngívà Thúy Lcđu ti, cũngcó nghĩa làbn h đã¸t b GinôHành Chi.

Bn hnghe theo ThưngİTuế và TháiHng, bn hcó mt kếīhoch, mà GinHành Chi làmt hn bnphách ca LnĨNgôn Chi.

Nàng đãbiết bn hămun làm gì.

Nhưngcòn chưa bưcĨti ca hang,ùnàng cht ngheɩthy ging nóilnh lùng caThưng Tuế vangũlên: “Sao conkhông nghe mnói hết?”

TnUyn Uyn dngìbưc, Thưng Tuếfm ming: “Khôngphi chúng taɨmun hi y,đây là kếhoch mà bnthân y đãļđnh ra trămïnăm trưc.”

Tn]Uyn Uyn khôngnhúc nhích, ThưngTuế đi vphía nàng.

“T nhcon đã khôngcó Kim Đan,²th cht yếut, y tiênļkhng đnh conïsng không quába trăm tui.Chúng ta nghĩìhết mi cách,ưt x cu)y, cui cùngìtìm thy nhânìqu ca conhơn mt trămnăm trưc ɩtiu thế giiɨnày.”

Tn UynUyn im lngɩlng nghe. ThưngTuế nh linăm đó: “Chúngta biết conlà ngưi tuũĐo nghìn kiếpơhoá mng, trthành con gáim. M khôngđ tâm chuynnày, ai màchng luân hi,con là đacon mà mĺtrăm cay nghìnĩđng sinh ra,èm nhìn conİt không biếtnói đến khi³gi m làm, con làÍcon ca chúngĩta. Chúng taĩtruy tìm quákh ca conùmi phát hinhóa ra conévn không tuthành Đo nghìn]kiếp hoá mng,İđáng lý đãchết t kiếpīth mt nghìn.ĺLà Ln NgônChi đã giúpăcon, nhưng cũngĩlà nht kũh ca ThiênjĐo, vì vyThiên Đo khôngcho phép condùng phương thcnhư thế tríthành tiên thai.Con đã đnhīsn ba trămjnăm vn lc,}có Kim Đanhay không thìíđây đu làùs mnh cacon.”

Cho nên?”

Ging Tn Uyn)Uyn khn đc.

Chonên ch cómt cách duynht cu con…êThái Hng bưcra, vươn tayíkéo thê t:ɪĐó là lyīđưc s đngý ca ThiênôĐo, đ concó đ côngđc. Thế giinày vn dĩcó mt ngưicông đc rtÎln, ngưi đólà Ln Ngôn(Chi. Khi y,y lp chídit tr TàíThn, cho nênchúng ta thathun vi y.Chúng ta giúp¹y tiêu ditĪTà Thn, sauđó y lyiđưc công đccu thế, dùngɪcông đc đóïcu con.”

Vésau thì sao?”

Nhưng v sauĺchúng ta đãtht bi.” GingThái Hng khôngɩmy dao đng:ɪChúng ta cóôrt nhiu hnýchế tiuíthế gii này,không th nhúngĬtay quá nhiu.îChúng ta vnmun khóa hntrong cơ thfLn Ngôn Chi,thông qua trămnăm đ hóajđ tiêu dităhn hoàn toàn.ìNhưng con biếtįđy, bt lun²là Qu Thành,)Hoang Thành, Hoa°Thành đu luôncó ngưi giúpìTà Thn. TiQu Thành, Hoa,Dung phn bi;ti Hoang Thành,ýthân nhân tươngìtàn; ti HoaThành, vì yêuĩsinh hn. Cucéđi Ln NgônýChi không hcó mt nơibình an. Choãđến cui cùng,ôLn Ngôn Chichia hn pháchra làm hai,Īchúng ta vàĨTà Thn đichiến mt trn,đôi bên bthương, t đókhông còn tìmđưc hn.”

Nhngđiu này, conɨđu biết.” Tn³Uyn Uyn quayđu nhìn Thưng:Tuế và TháiĩHng: “Cho nênfrt cuc kếihoch ca haingưi là gì?”

V sau, haingưi h trngĩthương… Thúy Lcâlên tiếng tiếpli: “Mang mt,hn bn pháchca Thn quânđến Thiên KiếmTông. Thn quânãch đng đýxut bin phápócui cùng tiêudit Tà Thn,Íđ hai vTiên quân mangêmt hn bnphách ca ngàichuyn thế lnjna, sau khihn phách cangài đưc biúb hùng mnhthì quay liîtiu thế giinày, đương nhiên¸lúc đó TàõThn s tìmĮđưc ngài, dunghp hn phách.ĩCh cn hn¸phách Thn quânquy v, Thnquân s hoàntoàn thc tnh,²dùng hn pháchca ngài nhtTà Thn, chúngįta ra tayđúng lúc làjcó th tiêuɩdit Tà Thntrit đ. Màtrưc đó, chúngĭta phi giÏv không biết³gì c, tránhũđ Tà Thnîphát hin.”

Vy…ĬTn Uyn Uynđã hiu, cmļthy trái timnhư b đcăkhoét: “Là ai…ímang Ln NgônĩChi chuyn thế?”Î

Là cha.”

TháiīHng lên tiếng.ÏTn Uyn Uynđưa mt nhìnông, v mtThái Hng đimîtĩnh: “Cha đưay đến mttiu thế gii°khác, liơsư môn cacha trưc khithành tiên.”

Chaɪlà sư phy.”

Tn UynUyn m mingkhng đnh, TháiHng r mt:Í“Nuôi dưng màthôi.”

Cha biếty sp chết…Tn Uyn Uynđđ hc mt,nhìn chm chmThái Hng: “Cho:nên cha khôngЇdám thân thiếtvi y, cũngìkhông đ yvà ngưi khácõthân thiết.”

Đâylà con đưngchính y chn.”j

Đây không phicon đưng GinăHành Chi chn!”[

Tn Uyn Uynquát to. Nàngsiết cht nmÎtay, nhìn chămĩchú Thái Hng:{Cha có biếthơn mt trămfnăm nay, y¹chưa tng chedù mt ln.ľCha có biếty chưa tngļhiu làm saođ sng chungvi ngưi khác,Ĭchưa tng ănĩbánh trôi, hùlô ngào đưng,thm chí yơkhông hiu làmthế nào biuêđt tình cmbình thưng. Phĺquân, mt tayľcha nuôi yln, sao chaïnhn tâm nhưvy!”

Thái Hằng không dám trả lời, ông rủ mắt, không dám nghe lời của Tần Uyển Uyển, chỉ giải thích chuyện xảy ra với nàng: “Vốn dĩ thần hồn của y còn phải dưỡng một thời gian, nhưng Ngọc Linh Lung xuất thế, Tà Thần ra tay trước thời hạn, chúng ta bất đắc dĩ đành triệu hồi con đến đây. Thân thể y quá mạnh mẽ, cha cũng chưa từng nghĩ y sẽ mạnh đến mức này. Một khi bước vào tiểu thế giới, Tà Thần cướp lấy thân thể hùng mạnh của y, chúng ta không chắc có thể diệt trừ. Vì vậy, chúng ta giao dịch với một chủng tộc chuyên ăn năng lượng phụ trách bảo vệ trật tự thế giới ở một thế giới khác, triệu hồi thần hồn của các con, đặt trong thân thể thích hợp nhất. Bọn họ sẽ chỉ dẫn con phá hỏng kế hoạch của Tà Thần, đợi trật tự thế giới này được bảo vệ, bọn họ sẽ lấy được năng lượng.”

Xung quanh Giản Hành Chi đột nhiên hóa thành một con đường dài dằng dặc, hai bên đường đều là những hồi tưởng niên thiếu đau khổ và không cam tâm của y và Lận Ngôn Chi. Giọng Tà Thần văng vẳng từ nơi xa: “Ngươi có thể đi bao lâu? Con đường này, ngươi không đi đến điểm cuối.”

Khoảnh khắc tiếng nói vừa dứt, Thủy kính vỡ vụn.

“Ngay cả 38 cũng…”

Giản Hành Chi chống người dậy, từ từ đứng lên: “Ở Thiên Kiếm Tông, ngươi là Bách Tuế Ưu, nhưng khi đó ngươi không biết ta là ai.”

Tà Thần ngây người, ánh mắt thanh niên như đá quý được nước trong tẩy rửa, sạch sẽ xinh đẹp, cứng cáp rắn chắc.

Tần Uyển Uyển nghe nói thế, không nhịn được bật cười, quay đầu nhìn về phía Tạ Cô Đường: “Vậy huynh thì sao?”

Thúy Lục mở miệng giúp y: “Ban đầu, y cũng chẳng biết gì. Về sau ngay trước đêm chúng ta rời khỏi Hoa Thành, kết giới Ranh giới sinh tử bị phá do Tà Thần ảnh hưởng, Lạc Bất Phàm đột nhiên liên lạc với mọi người, nói ra cơ mật trăm năm trước. Vì thế, chúng tiên môn quyết định liên thủ, lấy cuộc tuyển chọn Minh chủ Liên minh Tiên giới làm mồi, thực tế là dẫn dụ Tà Thần, để hắn dung hợp với Giản Hành Chi trước thời hạn. Hôm nay, thời cơ đã đến, đêm qua Lạc Bất Phàm giao nhiệm vụ cho y, bảo y giúp đỡ ta bỏ lại Giản Hành Chi cho Tà Thần.”

“Ta nói ta ghen tị…” Tà Thần mỉm cười: “Ngươi tin không?”

Tạ Cô Đường cúi đầu không đáp, Tần Uyển Uyển truy hỏi: “Thúy Lục vì Minh Tịnh thần quân đi theo chúng ta, vậy huynh thì sao? Huynh vì cái gì? Ngay từ lúc bắt đầu, huynh đã mang mục đích khác?”

Thái Hằng không dám trả lời, ông rủ mắt, không dám nghe lời của Tần Uyển Uyển, chỉ giải thích chuyện xảy ra với nàng: “Vốn dĩ thần hồn của y còn phải dưỡng một thời gian, nhưng Ngọc Linh Lung xuất thế, Tà Thần ra tay trước thời hạn, chúng ta bất đắc dĩ đành triệu hồi con đến đây. Thân thể y quá mạnh mẽ, cha cũng chưa từng nghĩ y sẽ mạnh đến mức này. Một khi bước vào tiểu thế giới, Tà Thần cướp lấy thân thể hùng mạnh của y, chúng ta không chắc có thể diệt trừ. Vì vậy, chúng ta giao dịch với một chủng tộc chuyên ăn năng lượng phụ trách bảo vệ trật tự thế giới ở một thế giới khác, triệu hồi thần hồn của các con, đặt trong thân thể thích hợp nhất. Bọn họ sẽ chỉ dẫn con phá hỏng kế hoạch của Tà Thần, đợi trật tự thế giới này được bảo vệ, bọn họ sẽ lấy được năng lượng.”

Tôn giả Diệu Ngôn hay còn gọi là Tà Thần, gương mặt hắn dần dần hóa thành dáng vẻ Lận Ngôn Chi, ngồi xổm xuống, ghé bên tai Giản Hành Chi: “Nghe chưa? Đây là mong muốn của bọn chúng, không ai chờ đợi ngươi, không ai quan tâm Giản Hành Chi. Tất cả bọn chúng bao gồm Thái Hằng, Thượng Tuế, Thúy Lục, Tạ Cô Đường… thậm chí Tần Uyển Uyển, người mà bọn chúng chờ đợi đều là Minh Tịnh chân quân – Lận Ngôn Chi.”

Tạ Cô Đường không đáp, y muốn đáp nhưng lại nói không nên lời.

“Hơn nữa một khi Tà Thần dùng Ngọc Linh Lung mở Đăng Tiên Môn rời khỏi tiểu thế giới, vậy ác niệm ba nghìn thế giới đều là năng lượng của hắn.” Thượng Tuế bổ sung thêm: “Như vậy, dù cho mẹ và phụ quân con, thậm chí chúng tiên Thiên giới đều hết cách với hắn.”

“Huynh nói đi!”

“Từ khi ngươi ra đời đã là công cụ của bọn chúng. Trong mắt bọn chúng, Giản Hành Chi chưa từng tồn tại, chưa từng có mặt…” Tà Thần thò đầu tới, quan sát vẻ mặt của y, đặt tay lên tim: “Chà, ngươi thật đáng thương.”

Tần Uyển Uyển gào lên.

“Ta không biết ta có cao thượng như Lận Ngôn Chi không…” Giản Hành Chi thở hổn hển: “Ta chỉ biết một chuyện.”

“Năm đó Lận Ngôn Chi bị ảnh hưởng nhập ma, hôm nay ta cũng có thể. Cái bọn họ đánh cược là thiện của Lận Ngôn Chi vĩnh viễn là thiện, mà cái ngươi đánh cược là thiện cũng sẽ biến thành ác. Chỉ cần ta nhập ma, ta sẽ phản bội bọn họ, ngươi nuốt chửng ta sẽ chỉ càng mạnh hơn, mà bọn họ cũng hết cách, đúng không? Nhưng nếu lòng ta còn mang điều tốt đẹp, ngươi không nuốt chửng được ta.”

Thúy Lục mở miệng giúp y: “Ban đầu, y cũng chẳng biết gì. Về sau ngay trước đêm chúng ta rời khỏi Hoa Thành, kết giới Ranh giới sinh tử bị phá do Tà Thần ảnh hưởng, Lạc Bất Phàm đột nhiên liên lạc với mọi người, nói ra cơ mật trăm năm trước. Vì thế, chúng tiên môn quyết định liên thủ, lấy cuộc tuyển chọn Minh chủ Liên minh Tiên giới làm mồi, thực tế là dẫn dụ Tà Thần, để hắn dung hợp với Giản Hành Chi trước thời hạn. Hôm nay, thời cơ đã đến, đêm qua Lạc Bất Phàm giao nhiệm vụ cho y, bảo y giúp đỡ ta bỏ lại Giản Hành Chi cho Tà Thần.”

Tay Giản Hành Chi đầy máu, y run rẩy giơ tay nắm lấy mặt dây chuyền trên cổ.

“Ta không tin.”

“Ngươi…” Máu của Giản Hành Chi đọng trên tóc, y ngước mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”

“Mê cung đặt ở một không gian tuần hoàn là do các người cố ý?” Tần Uyển Uyển chợt hiểu.

“Phải.” Thúy Lục mở miệng khẳng định: “Đặt ở đây là để tiện giam giữ Giản Hành Chi và Tà Thần. Bên ngoài không gian tuần hoàn, Thiên Kiếm Tông và những Tông môn khác đã bày sẵn trận pháp, chỉ đợi Tà Thần và Giản Hành Chi dung hợp hồn phách, Minh Tịnh thần quân quy vị. Dưới sự khống chế chốc lát của ngài, chúng ta có thể cùng nhau giết chết Tà Thần.”

Dứt lời, Thượng Tuế ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển.

“Kết giới Ranh giới sinh tử bị phá liên quan gì chuyện Giản Hành Chi?” Tần Uyển Uyển nhìn chằm chằm Tạ Cô Đường.

“Huynh nói đi!”

“Ranh giới sinh tử giam giữ vô số tà ma, ác niệm thành đàn…” Rốt cuộc Tạ Cô Đường mở miệng giải thích: “Hiện tại được Thiên Kiếm Tông cực khổ chống đỡ, nhưng Thiên Kiếm Tông không chịu đựng được bao lâu. Vì vậy, Giản Hành Chi nhất định phải khống chế Tà Thần trước khi Thiên Kiếm Tông không còn gắng gượng nổi, để chúng ta có cơ hội đánh bại từng tên một. Nếu đợi đến khi tà ma Ranh giới sinh tử thoát ra rồi lại giết Tà Thần, Tu chân giới hai mặt thụ địch, không thể có phần thắng.”

“Uyển Uyển.” Giản Hành Chi mở miệng, nụ cười nhuốm máu mang theo mấy phần sáng trong: “Lúc nãy vẫn luôn nắm chặt hoa ngọc lan ta tặng.”

“Hơn nữa một khi Tà Thần dùng Ngọc Linh Lung mở Đăng Tiên Môn rời khỏi tiểu thế giới, vậy ác niệm ba nghìn thế giới đều là năng lượng của hắn.” Thượng Tuế bổ sung thêm: “Như vậy, dù cho mẹ và phụ quân con, thậm chí chúng tiên Thiên giới đều hết cách với hắn.”

“Ngươi cứ thử xem?” Y mỉm cười, dù cho cả người thảm hại nhưng vẫn như phượng hoàng tắm lửa: “Xem thử có chuyện nào mà Giản Hành Chi ta —— không làm được.”

Dứt lời, Thượng Tuế ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển.

Dứt lời, y đi thẳng về phía trước, một mạch chém giết những hồi tưởng kia, thấp giọng quát: “Tên khốn kiếp nhà người, ra đây chịu chết cho ông!!!”

“Uyển Uyển, tiên lộ mênh mông, con và y ở chung không lâu, ngày sau sẽ quên thôi.”

“Vì sao?” Giản Hành Chi nhìn hắn xuyên qua vệt máu: “Ngươi đã biết kế hoạch của bọn họ, vì sao còn muốn làm theo? Ngươi không sợ sao?”

“Cho nên?” Tà Thần đứng dậy, cười khẩy: “Ngươi cho rằng ngươi còn cao thượng hơn Lận Ngôn Chi? Tâm ngươi đã bẩn rồi, nếu ta muốn nuốt chửng ngươi, ngươi tưởng ngươi còn có thể duy trì lý trí? Chỉ là ta không muốn dùng cách quá phiền phức mà thôi.”

“Đợi y lấy thân tế Tà Thần, Tu chân giới này mới có thể lấy lại được bình yên, con sẽ có được công đức cứu thế…” Thượng Tuế nhìn con gái mình đỏ mắt, gian nan lên tiếng: “Đến lúc đó, con có thể làm một thần tiên bình thường, trường thọ bất tử, vĩnh hưởng tiên niên.”

“Mê cung đặt ở một không gian tuần hoàn là do các người cố ý?” Tần Uyển Uyển chợt hiểu.

Tà Thần mỉm mỉm cười không nói. Giản Hành Chi thở dốc: “Đợi khi đến Hoang Thành, ngươi cảm giác được tình cảm của ta đối với Tần Uyển Uyển, lòng ngươi rối loạn. Ngươi và ta là một thể, không phải ngươi ghen tị với ta, người ngươi ghen tị là Tạ Cô Đường, cho nên ngươi nhắc nhở ta. Thế nhưng sau này ngươi phát hiện ra một chuyện ——”

Tạ Cô Đường không đáp, y muốn đáp nhưng lại nói không nên lời.

Khoảnh khắc tiếng nói vừa dứt, Thủy kính vỡ vụn.

“Hửm?”

Tôn giả Diệu Ngôn hay còn gọi là Tà Thần, gương mặt hắn dần dần hóa thành dáng vẻ Lận Ngôn Chi, ngồi xổm xuống, ghé bên tai Giản Hành Chi: “Nghe chưa? Đây là mong muốn của bọn chúng, không ai chờ đợi ngươi, không ai quan tâm Giản Hành Chi. Tất cả bọn chúng bao gồm Thái Hằng, Thượng Tuế, Thúy Lục, Tạ Cô Đường… thậm chí Tần Uyển Uyển, người mà bọn chúng chờ đợi đều là Minh Tịnh chân quân – Lận Ngôn Chi.”

Giản Hành Chi nắm chặt kiếm, tiếp tục hỏi: “Ở Hoang Thành, tại sao lúc đầu ngươi nhắc nhở ta thích Uyển Uyển, lúc sau lại vì ta động lòng mà muốn giết ta?”

“Từ khi ngươi ra đời đã là công cụ của bọn chúng. Trong mắt bọn chúng, Giản Hành Chi chưa từng tồn tại, chưa từng có mặt…” Tà Thần thò đầu tới, quan sát vẻ mặt của y, đặt tay lên tim: “Chà, ngươi thật đáng thương.”

“Ngươi không đau khổ sao?” Tà Thần không để ý tới câu hỏi của y, chỉ nhắc nhở: “Bọn chúng đều đã từ bỏ ngươi. Ngươi chưa bao giờ thật lòng, lần đầu tiên thật lòng lại là kết quả này, không đau lòng sao?”

“Ngươi…” Máu của Giản Hành Chi đọng trên tóc, y ngước mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”

“Ranh giới sinh tử giam giữ vô số tà ma, ác niệm thành đàn…” Rốt cuộc Tạ Cô Đường mở miệng giải thích: “Hiện tại được Thiên Kiếm Tông cực khổ chống đỡ, nhưng Thiên Kiếm Tông không chịu đựng được bao lâu. Vì vậy, Giản Hành Chi nhất định phải khống chế Tà Thần trước khi Thiên Kiếm Tông không còn gắng gượng nổi, để chúng ta có cơ hội đánh bại từng tên một. Nếu đợi đến khi tà ma Ranh giới sinh tử thoát ra rồi lại giết Tà Thần, Tu chân giới hai mặt thụ địch, không thể có phần thắng.”

“Ngươi là một hồn bốn phách của ta…” Tà Thần lại gần y, ánh mắt tham lam nhìn y: “Chúng ta mới là cùng một người, chúng ta nên hợp nhất lại, như vậy mới trở nên nguyên vẹn. Ta đã chuẩn bị hơn một trăm năm, chỉ cần ngươi trở về, ta sẽ là sinh vật mạnh nhất tiểu thế giới này. Chỉ cần chúng ta lấy được Ngọc Linh Lung, phá mở giới hạn Thiên Đạo áp lên ta, năng lượng ba nghìn thế giới sẽ tùy ta sử dụng, chúng ta sẽ không còn địch thủ.”

Tà Thần mỉm cười không nói, Giản Hành Chi tiếp tục hỏi: “Vì sao ngay từ đầu, ngươi không tìm ta, ăn ta?”

Giản Hành Chi lại gần hắn: “Chuyện ta động lòng khiến thần hồn của chúng ta có khả năng không tương thích.”

“Vì sao?” Giản Hành Chi nhìn hắn xuyên qua vệt máu: “Ngươi đã biết kế hoạch của bọn họ, vì sao còn muốn làm theo? Ngươi không sợ sao?”

Tần Uyển Uyển nghe nói thế, không nhịn được bật cười, quay đầu nhìn về phía Tạ Cô Đường: “Vậy huynh thì sao?”

Tà Thần mỉm cười không nói, Giản Hành Chi tiếp tục hỏi: “Vì sao ngay từ đầu, ngươi không tìm ta, ăn ta?”

“Ngay cả 38 cũng…”

“Đợi y lấy thân tế Tà Thần, Tu chân giới này mới có thể lấy lại được bình yên, con sẽ có được công đức cứu thế…” Thượng Tuế nhìn con gái mình đỏ mắt, gian nan lên tiếng: “Đến lúc đó, con có thể làm một thần tiên bình thường, trường thọ bất tử, vĩnh hưởng tiên niên.”

“Ngươi không đau khổ sao?” Tà Thần không để ý tới câu hỏi của y, chỉ nhắc nhở: “Bọn chúng đều đã từ bỏ ngươi. Ngươi chưa bao giờ thật lòng, lần đầu tiên thật lòng lại là kết quả này, không đau lòng sao?”

“Người Uyển Uyển đợi là Giản Hành Chi…” Giản Hành Chi cầm kiếm: “Mà ta mãi mãi đều là Giản Hành Chi.”

Giản Hành Chi nắm chặt kiếm, tiếp tục hỏi: “Ở Hoang Thành, tại sao lúc đầu ngươi nhắc nhở ta thích Uyển Uyển, lúc sau lại vì ta động lòng mà muốn giết ta?”

Tần Uyển Uyển gào lên.

“Ta nói ta ghen tị…” Tà Thần mỉm cười: “Ngươi tin không?”

Tạ Cô Đường cúi đầu không đáp, Tần Uyển Uyển truy hỏi: “Thúy Lục vì Minh Tịnh thần quân đi theo chúng ta, vậy huynh thì sao? Huynh vì cái gì? Ngay từ lúc bắt đầu, huynh đã mang mục đích khác?”

“Ta không tin.”

Giản Hành Chi chống người dậy, từ từ đứng lên: “Ở Thiên Kiếm Tông, ngươi là Bách Tuế Ưu, nhưng khi đó ngươi không biết ta là ai.”

“Đợi đến Quỷ Thành, ngươi biết ta là ai, cho nên ngươi giam giữ Hoa Dung, thay đổi pháp trận của hắn, muốn lợi dụng pháp trận để hòa làm một với ta, nhưng ngươi chưa kịp hoàn thành. Và cũng chính lúc đó, ngươi bắt đầu có thể cảm nhận cảm xúc của ta, đúng không?”

Tà Thần mỉm mỉm cười không nói. Giản Hành Chi thở dốc: “Đợi khi đến Hoang Thành, ngươi cảm giác được tình cảm của ta đối với Tần Uyển Uyển, lòng ngươi rối loạn. Ngươi và ta là một thể, không phải ngươi ghen tị với ta, người ngươi ghen tị là Tạ Cô Đường, cho nên ngươi nhắc nhở ta. Thế nhưng sau này ngươi phát hiện ra một chuyện ——”

Tà Thần lạnh mặt, Giản Hành Chi bật cười: “Ngươi là ác, sở dĩ ngươi dám nuốt chửng ta là vì ngươi biết ta cũng có thể trở thành ác. Cho nên bây giờ, ngươi cho ta xem những thứ này, sao ngươi không dám để ta nhìn tiếp? Bởi vì ngươi sợ ta nhìn thấy những điều tốt đẹp khác trên đời này, ngươi chỉ dám để ta xem những thứ ghê tởm.”

Giản Hành Chi lại gần hắn: “Chuyện ta động lòng khiến thần hồn của chúng ta có khả năng không tương thích.”

Tà Thần lạnh mặt, Giản Hành Chi bật cười: “Ngươi là ác, sở dĩ ngươi dám nuốt chửng ta là vì ngươi biết ta cũng có thể trở thành ác. Cho nên bây giờ, ngươi cho ta xem những thứ này, sao ngươi không dám để ta nhìn tiếp? Bởi vì ngươi sợ ta nhìn thấy những điều tốt đẹp khác trên đời này, ngươi chỉ dám để ta xem những thứ ghê tởm.”

“Năm đó Lận Ngôn Chi bị ảnh hưởng nhập ma, hôm nay ta cũng có thể. Cái bọn họ đánh cược là thiện của Lận Ngôn Chi vĩnh viễn là thiện, mà cái ngươi đánh cược là thiện cũng sẽ biến thành ác. Chỉ cần ta nhập ma, ta sẽ phản bội bọn họ, ngươi nuốt chửng ta sẽ chỉ càng mạnh hơn, mà bọn họ cũng hết cách, đúng không? Nhưng nếu lòng ta còn mang điều tốt đẹp, ngươi không nuốt chửng được ta.”

“Uyển Uyển, tiên lộ mênh mông, con và y ở chung không lâu, ngày sau sẽ quên thôi.”

“Cho nên?” Tà Thần đứng dậy, cười khẩy: “Ngươi cho rằng ngươi còn cao thượng hơn Lận Ngôn Chi? Tâm ngươi đã bẩn rồi, nếu ta muốn nuốt chửng ngươi, ngươi tưởng ngươi còn có thể duy trì lý trí? Chỉ là ta không muốn dùng cách quá phiền phức mà thôi.”

“Ta không biết ta có cao thượng như Lận Ngôn Chi không…” Giản Hành Chi thở hổn hển: “Ta chỉ biết một chuyện.”

“Hửm?”

“Uyển Uyển.” Giản Hành Chi mở miệng, nụ cười nhuốm máu mang theo mấy phần sáng trong: “Lúc nãy vẫn luôn nắm chặt hoa ngọc lan ta tặng.”

“Ngươi là một hồn bốn phách của ta…” Tà Thần lại gần y, ánh mắt tham lam nhìn y: “Chúng ta mới là cùng một người, chúng ta nên hợp nhất lại, như vậy mới trở nên nguyên vẹn. Ta đã chuẩn bị hơn một trăm năm, chỉ cần ngươi trở về, ta sẽ là sinh vật mạnh nhất tiểu thế giới này. Chỉ cần chúng ta lấy được Ngọc Linh Lung, phá mở giới hạn Thiên Đạo áp lên ta, năng lượng ba nghìn thế giới sẽ tùy ta sử dụng, chúng ta sẽ không còn địch thủ.”

Tà Thần ngây người, ánh mắt thanh niên như đá quý được nước trong tẩy rửa, sạch sẽ xinh đẹp, cứng cáp rắn chắc.

“Người Uyển Uyển đợi là Giản Hành Chi…” Giản Hành Chi cầm kiếm: “Mà ta mãi mãi đều là Giản Hành Chi.”

Giản Hành Chi không đáp, y cầm kiếm ngẩng dầu. Mở đầu con đường dài dằng dặc là máu tưới đầy đất, đứa trẻ tội lỗi ra đời, là Lận Phượng Hi ngấn lệ khổ sở cầu xin, là Ninh Huy Hà hoài thai chín tháng vẩy máu cổ mổ, là Hoa Dung một tay nuôi lớn vung đao, là Giản Hành Chi niên thiếu giương mắt nhìn Thái Hằng, mong chờ cái ôm ấp áp.

“Kết giới Ranh giới sinh tử bị phá liên quan gì chuyện Giản Hành Chi?” Tần Uyển Uyển nhìn chằm chằm Tạ Cô Đường.

Dứt lời, trường kiếm đột ngột đánh về phía Tà Thần. Tà Thần nhìn quang kiếm, hơi thất vọng: “Nếu ngươi cứ cứng đầu —— vậy để ta xem thử ——”

Dứt lời, trường kiếm đột ngột đánh về phía Tà Thần. Tà Thần nhìn quang kiếm, hơi thất vọng: “Nếu ngươi cứ cứng đầu —— vậy để ta xem thử ——”

Xung quanh Giản Hành Chi đột nhiên hóa thành một con đường dài dằng dặc, hai bên đường đều là những hồi tưởng niên thiếu đau khổ và không cam tâm của y và Lận Ngôn Chi. Giọng Tà Thần văng vẳng từ nơi xa: “Ngươi có thể đi bao lâu? Con đường này, ngươi không đi đến điểm cuối.”

Giản Hành Chi không đáp, y cầm kiếm ngẩng dầu. Mở đầu con đường dài dằng dặc là máu tưới đầy đất, đứa trẻ tội lỗi ra đời, là Lận Phượng Hi ngấn lệ khổ sở cầu xin, là Ninh Huy Hà hoài thai chín tháng vẩy máu cổ mổ, là Hoa Dung một tay nuôi lớn vung đao, là Giản Hành Chi niên thiếu giương mắt nhìn Thái Hằng, mong chờ cái ôm ấp áp.

Tay Giản Hành Chi đầy máu, y run rẩy giơ tay nắm lấy mặt dây chuyền trên cổ.

“Ngươi cứ thử xem?” Y mỉm cười, dù cho cả người thảm hại nhưng vẫn như phượng hoàng tắm lửa: “Xem thử có chuyện nào mà Giản Hành Chi ta —— không làm được.”

Dứt lời, y đi thẳng về phía trước, một mạch chém giết những hồi tưởng kia, thấp giọng quát: “Tên khốn kiếp nhà người, ra đây chịu chết cho ông!!!”

Khung cảnh bị y chém đứt, mảnh vỡ hóa thành dao sắc cắt qua toàn thân y.

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Giản Hành Chi… đừng là con cờ trong ván cờ của mấy người nhé? Không phải đúng không?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cuộc đời Lận Ngôn Chi không hề có một nơi bình an, đọc tới đây buồn quá chời buồn ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Thật ra nếu các người nói ra sự thật thì chắc chắn Giản Hành Chi cũng sẽ giúp mà, đâu cần phải phản bội khiến người khác tổn thương như thế này.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ừa Giản Hành Chi mãi mãi là Giản Hành Chi, không phải là hồn phách của ai khác, không phải Lận Ngôn Chi gì cả

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Giản Hành Chi mãi đỉnh ♡♡♡♡♡♡♡

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Giản Hành Chi là Giản Hành Chi. Kiếp trước đã qua rồi. Giản Hành Chi là của Tần Uyển Uyển.

Chấy
Chấy
2 Năm Cách đây

Cuối cùng cũng có một chương mà không ai tỏ ra dở hơi nữa. Nhưng sao nặng lòng thế này…

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!