Chương 109 (1)
Trên đời này không chỉ có một Lận Ngôn Chi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Người người đều nói Tuế Hành đạo quân tính tình lạnh nhạt, một lòng vấn kiếm.
Mười sáu tuổi một mình rời khỏi Tông môn, mười tám tuổi sư phụ vẫn lạc, từ đó phiêu bạc bên ngoài đến khi phi thăng.
Y có đồng môn, có trưởng bối Tông môn, nhưng chưa từng quay đầu liếc mắt.
Mọi người đều nói đó là vì đạo tâm Giản Hành Chi y kiên định, nhưng bản thân y biết đó là vì y không bận lòng.
Y chưa từng thiết lập quan hệ quá lâu với bất cứ ai, dù là sư phụ y thì cũng chỉ thỉnh thoảng gặp mặt, mỗi lần gặp đều lấy kiếm đối mặt.
Sư phụ nói Tông mônìbọn họ lấy)chiến luyện kiếm,ỉcho nên chỉ,ngộ đạo trongứlúc đánh nhau,ỡmỗi lần y‹gặp sư phụĮđều thương tíchĩchồng chất.
Khi còn²nhỏ đã từngãtủi thân bấtệmãn, nhưng mộtļđêm nọ, yἳcảm giác cóángười bôi thuốcửcho mình. Yɨlén lút mởđmắt, nhìn thấyásư phụ, độtỉnhiên y vuiêvẻ.
Từ đó vềộsau, y khôngỉcòn bất mãnằgì nữa.
Năm mườiísáu tuổi, yètìm thấy một³tảng thiên thạch,ἴđích thân đúcἶkiếm tặng sưâphụ làm quàɨsinh nhật.
Nhưng sưiphụ cầm kiếmợthật lâu khôngẽnói, cuối cùngìném kiếm xuốngẻhồ nước bênổcạnh, lạnh giọngởnói: “Con điểđi.”
Y bịătrục xuất sưἲmôn, từ đóởkhông nơi đểĩvề.
Mà hôm nay,ἱy lại nhìnĪthấy thanh kiếmèkia. Dáng vẻựngười đàn ôngồtrong Thủy kínhịy hệt ngườiĨy nhìn thấyứtrong mộ LậnọNgôn Chi, khôngìhề có nửaẳđiểm tương tựἶsư phụ trongỉký ức. Thếḽnhưng thanh kiếmđkia, cách ôngĩấy bước đi,ổcách ông ấyấnói chuyện, yừchỉ cần liếcἱmắt đã nhậnóra đây làúngười đã nuôiổdưỡng y trưởngẹthành.
“Bất ngờ sao?”ộ
Tôn giả DiệuïNgôn quan sátèy, Giản HànhỉChi sững sờἲnhìn Thủy kínhïkhông nói.
“Thật ra,ἷta cũng rấtđbất ngờ.” Tônđgiả Diệu Ngônīcảm nhận cảmfxúc của y,{xoay đầu nhìnõngười trong Thủyĩkính: “Ta chưaệtừng nghĩ bọnĩchúng lại dùngỷcách như thế.”í
Giản Hành Chiủnghe không rõ,ɪy cũng khôngímuốn nghe.
Y chỉâlẳng lặng nhìnĩThủy kính.
Trên Thủyịkính, Tần UyểnựUyển sửng sốtìthoáng chốc rồiờlập tức mừngưrỡ: “Cha, chaìkhông sao.”
Dứtìlời, Thượng Tuếầbay từ trênócao xuống, dịuấdàng nhìn Tần°Uyển Uyển. TầnăUyển Uyển nắm²lấy tay ThượngɩTuế, bàn tayÍbà rất lạnh,(sau khi Uyểnİxác nhận ThượngấTuế vô sựắbằng linh lực,ĩnàng thở phào.
“Cha,ẵmẹ.” Tần UyểnịUyển vội vàngĨmở miệng: “Con)có một người,bạn bị TàḹThần vây khốn,ỉchúng ta điīcứu…”
“Không cần.”ậ
Thượng Tuế nắmĩlấy tay nàng,ềTần Uyển Uyển‹ngây người. Nàngļngước mắt nhìnĩThượng Tuế, theo¸bản năng lặpɩlại câu nói:‹“Không cần sao?”ỵ
Trong lúc nóiἷchuyện, hang độngívang lên tiếngfbước chân. TầníUyển Uyển quayịđầu, nhìn thấy{Tạ Cô ĐườngЇvà Thúy Lụcồcùng xuất hiệnởở lối vào.
GiảnặHành Chi khôngịđi theo sauữbọn họ, TầnẵUyển Uyển khôngậlên tiếng, nàngĩnhìn chằm chằmḻhai người ởịlối vào.
Nàng khôngìdám lên tiếngỳhỏi, mà haiɩngười ở lốiẫvào cũng làmónhư không thấyĩnàng, kính cẩnỗhành lễ vớiIThượng Tuế vàἵThái Hằng: “Tiênἴquân.”
“Hai người…”ɨTần Uyển Uyểnἲgiả vờ điềmõtĩnh, nhưng giọngÍnói vẫn hơiìrun rẩy: “Haiἵngười biết phụịmẫu ta khỏeįmạnh ở đây?”ị
“Phải.”
Tạ CôếĐường đáp mộtảcách bình thản,)Tần Uyển Uyểnịgượng cười: “Thúy}Lục tỷ tỷỗtừng gặp phụồmẫu ta nênựcũng không lấy¹làm lạ. VậyḽTạ đại caị——”
“Trăm nămĩtrước, Thiên KiếmiTông…” Vẻ mặtĩTạ Cô Đườngἱkhông hề cóỏchút biểu cảm:ơ“Từng gặp.”
“Trămónăm trước, Thiên)Kiếm Tông?”
TầnờUyển Uyển quayầđầu nhìn vềĩphía Thượng Tuế,ầThượng Tuế nắmưcổ tay nàng,árủ mắt giảiἵthích: “Chúng taỉđã quyết địnhẹkế hoạch hômịnay.”
“Kế hoạchừgì?”
Giọng TầnồUyển Uyển runồrẩy.
Mọi người khôngịnói, Tần UyểnịUyển chỉ hỏiảmột câu: “Mẹỉnói cho con[biết…” Nàng nhìnıchằm chằm ThượngἰTuế: “Giản HànhịChi thật sựἱlà một hồnἰbốn phách màİnăm đó LậnẵNgôn Chi táchịra sao?”
“Phải.”ìThượng Tuế cúiệđầu trả lời.²Tần Uyển Uyểnặhất mạnh tayựbà ra, xoayỉngười quay trởâvề.
Tạ Cô Đườngívà Thúy Lụcịđều tới, cũngừcó nghĩa làἶbọn họ đã¸từ bỏ GiảnôHành Chi.
Bọn họḹnghe theo ThượngİTuế và TháiẹHằng, bọn họỗcó một kếīhoạch, mà GiảnẩHành Chi làắmột hồn bốnἶphách của LậnĨNgôn Chi.
Nàng đãựbiết bọn họămuốn làm gì.
Nhưngốcòn chưa bướcĨtới cửa hang,ùnàng chợt ngheɩthấy giọng nóiởlạnh lùng củaỏThượng Tuế vangũlên: “Sao conủkhông nghe mẹḻnói hết?”
TầnịUyển Uyển dừngìbước, Thượng Tuếfmở miệng: “Khôngậphải chúng taɨmuốn hại y,ựđây là kếἱhoạch mà bảnậthân y đãļđịnh ra trămïnăm trước.”
Tần]Uyển Uyển khôngịnhúc nhích, ThượngἰTuế đi vềỷphía nàng.
“Từ nhỏẩcon đã khôngổcó Kim Đan,²thể chất yếu‹ớt, y tiênļkhẳng định conïsống không quáḻba trăm tuổi.ộChúng ta nghĩìhết mọi cách,ưtứ xứ cầu)y, cuối cùngìtìm thấy nhânìquả của conặhơn một trămẵnăm trước ởɩtiểu thế giớiɨnày.”
Tần UyểnἴUyển im lặngɩlắng nghe. ThượngợTuế nhớ lạiἲnăm đó: “Chúngọta biết conḻlà người tuũĐạo nghìn kiếpơhoá mộng, trởảthành con gáiễmẹ. Mẹ khôngụđể tâm chuyệnẳnày, ai màộchẳng luân hồi,‹con là đứaệcon mà mẹĺtrăm cay nghìnĩđắng sinh ra,èmẹ nhìn conİtừ không biếtứnói đến khi³gọi mẹ làỹmẹ, con làÍcon của chúngĩta. Chúng taĩtruy tìm quáềkhứ của conùmới phát hiệnủhóa ra conévốn không tuẩthành Đạo nghìn]kiếp hoá mộng,İđáng lý đãẽchết từ kiếpīthứ một nghìn.ĺLà Lận NgônἶChi đã giúpăcon, nhưng cũngĩlà nhặt kẽũhở của ThiênjĐạo, vì vậyịThiên Đạo khôngọcho phép conịdùng phương thứcἶnhư thế trởíthành tiên thai.ỉCon đã địnhīsẵn ba trămjnăm vẫn lạc,}có Kim Đanụhay không thìíđây đều làùsố mệnh củaẵcon.”
“Cho nên?”ỉ
Giọng Tần Uyển)Uyển khản đặc.
“Choộnên chỉ cóẳmột cách duyỉnhất cứu con…”êThái Hằng bướcầra, vươn tayíkéo thê tử:ɪ“Đó là lấyīđược sự đồngụý của ThiênôĐạo, để conạcó đủ côngỳđức. Thế giớiảnày vốn dĩặcó một ngườiịcông đức rấtÎlớn, người đóỹlà Lận Ngôn(Chi. Khi ấy,ἴy lập chíủdiệt trừ TàíThần, cho nênừchúng ta thỏaỷthuận với y.ặChúng ta giúp¹y tiêu diệtĪTà Thần, sauủđó y lấyiđược công đứcἵcứu thế, dùngɪcông đức đóïcứu con.”
“Vềésau thì sao?”ỏ
“Nhưng về sauĺchúng ta đãẹthất bại.” GiọngỉThái Hằng khôngɩmấy dao động:ɪ“Chúng ta cóôrất nhiều hạnýchế ở tiểuíthế giới này,ἵkhông thể nhúngĬtay quá nhiều.îChúng ta vốnụmuốn khóa hắnễtrong cơ thểfLận Ngôn Chi,ẵthông qua trămḷnăm độ hóajđể tiêu diệtăhắn hoàn toàn.ìNhưng con biếtįđấy, bất luận²là Quỷ Thành,)Hoang Thành, Hoa°Thành đều luônểcó người giúpìTà Thần. TạiḽQuỷ Thành, Hoa,Dung phản bội;ẵtại Hoang Thành,ýthân nhân tươngìtàn; tại HoaỉThành, vì yêuĩsinh hận. Cuộcéđời Lận NgônýChi không hềịcó một nơiḷbình an. Choãđến cuối cùng,ôLận Ngôn Chiỉchia hồn pháchẫra làm hai,Īchúng ta vàĨTà Thần đạiựchiến một trận,ỉđôi bên bịỉthương, từ đóứkhông còn tìmḽđược hắn.”
“Nhữngờđiều này, conɨđều biết.” Tần³Uyển Uyển quayẻđầu nhìn Thượng:Tuế và TháiĩHằng: “Cho nênfrốt cuộc kếihoạch của haiḽngười là gì?”ự
“Về sau, haiồngười họ trọngĩthương…” Thúy Lụcâlên tiếng tiếpịlời: “Mang một,hồn bốn pháchἳcủa Thần quânịđến Thiên KiếmἲTông. Thần quânãchủ động đềýxuất biện phápócuối cùng tiêuạdiệt Tà Thần,Íđể hai vịỉTiên quân mangêmột hồn bốnḹphách của ngàiἲchuyển thế lầnjnữa, sau khiἶhồn phách củaừngài được bồiúbổ hùng mạnhἰthì quay lạiîtiểu thế giớiớnày, đương nhiên¸lúc đó TàõThần sẽ tìmĮđược ngài, dungạhợp hồn phách.ĩChỉ cần hồn¸phách Thần quânửquy vị, Thầnặquân sẽ hoànἷtoàn thức tỉnh,²dùng hồn pháchẫcủa ngài nhốtἲTà Thần, chúngįta ra tayạđúng lúc làjcó thể tiêuɩdiệt Tà Thầnḽtriệt để. Màằtrước đó, chúngĭta phải giảÏvờ không biết³gì cả, tránhũđể Tà Thầnîphát hiện.”
“Vậy…”ĬTần Uyển Uyểnἱđã hiểu, cảmļthấy trái timộnhư bị đụcăkhoét: “Là ai…ímang Lận NgônĩChi chuyển thế?”Î
“Là cha.”
TháiīHằng lên tiếng.ÏTần Uyển Uyểnịđưa mắt nhìnἴông, vẻ mặtẩThái Hằng điềmîtĩnh: “Cha đưaỉy đến mộtẳtiểu thế giới°khác, ở lạiơsư môn củaẩcha trước khiịthành tiên.”
“Chaɪlà sư phụấy.”
Tần UyểnἷUyển mở miệngịkhẳng định, TháiỹHằng rủ mắt:Í“Nuôi dưỡng màủthôi.”
“Cha biếtỉy sắp chết…”ệTần Uyển Uyểnđđỏ hốc mắt,ἷnhìn chằm chằmἵThái Hằng: “Cho:nên cha khôngЇdám thân thiếtḹvới y, cũngìkhông để yứvà người khácõthân thiết.”
“Đâyỉlà con đườngữchính y chọn.”j
“Đây không phảiỏcon đường GiảnăHành Chi chọn!”[
Tần Uyển Uyểnἷquát to. Nàngḷsiết chặt nắmÎtay, nhìn chămĩchú Thái Hằng:{“Cha có biếtἶhơn một trămfnăm nay, y¹chưa từng cheỉdù một lần.ľCha có biếtỳy chưa từngļhiểu làm saoỏđể sống chungắvới người khác,Ĭchưa từng ănĩbánh trôi, hồùlô ngào đường,ựthậm chí yơkhông hiểu làmạthế nào biểuêđạt tình cảmἷbình thường. Phụĺquân, một tayľcha nuôi yựlớn, sao chaïnhẫn tâm nhưịvậy!”
Thái Hằng không dám trả lời, ông rủ mắt, không dám nghe lời của Tần Uyển Uyển, chỉ giải thích chuyện xảy ra với nàng: “Vốn dĩ thần hồn của y còn phải dưỡng một thời gian, nhưng Ngọc Linh Lung xuất thế, Tà Thần ra tay trước thời hạn, chúng ta bất đắc dĩ đành triệu hồi con đến đây. Thân thể y quá mạnh mẽ, cha cũng chưa từng nghĩ y sẽ mạnh đến mức này. Một khi bước vào tiểu thế giới, Tà Thần cướp lấy thân thể hùng mạnh của y, chúng ta không chắc có thể diệt trừ. Vì vậy, chúng ta giao dịch với một chủng tộc chuyên ăn năng lượng phụ trách bảo vệ trật tự thế giới ở một thế giới khác, triệu hồi thần hồn của các con, đặt trong thân thể thích hợp nhất. Bọn họ sẽ chỉ dẫn con phá hỏng kế hoạch của Tà Thần, đợi trật tự thế giới này được bảo vệ, bọn họ sẽ lấy được năng lượng.”
Xung quanh Giản Hành Chi đột nhiên hóa thành một con đường dài dằng dặc, hai bên đường đều là những hồi tưởng niên thiếu đau khổ và không cam tâm của y và Lận Ngôn Chi. Giọng Tà Thần văng vẳng từ nơi xa: “Ngươi có thể đi bao lâu? Con đường này, ngươi không đi đến điểm cuối.”
Khoảnh khắc tiếng nói vừa dứt, Thủy kính vỡ vụn.
“Ngay cả 38 cũng…”
Giản Hành Chi chống người dậy, từ từ đứng lên: “Ở Thiên Kiếm Tông, ngươi là Bách Tuế Ưu, nhưng khi đó ngươi không biết ta là ai.”
Tà Thần ngây người, ánh mắt thanh niên như đá quý được nước trong tẩy rửa, sạch sẽ xinh đẹp, cứng cáp rắn chắc.
Tần Uyển Uyển nghe nói thế, không nhịn được bật cười, quay đầu nhìn về phía Tạ Cô Đường: “Vậy huynh thì sao?”
Thúy Lục mở miệng giúp y: “Ban đầu, y cũng chẳng biết gì. Về sau ngay trước đêm chúng ta rời khỏi Hoa Thành, kết giới Ranh giới sinh tử bị phá do Tà Thần ảnh hưởng, Lạc Bất Phàm đột nhiên liên lạc với mọi người, nói ra cơ mật trăm năm trước. Vì thế, chúng tiên môn quyết định liên thủ, lấy cuộc tuyển chọn Minh chủ Liên minh Tiên giới làm mồi, thực tế là dẫn dụ Tà Thần, để hắn dung hợp với Giản Hành Chi trước thời hạn. Hôm nay, thời cơ đã đến, đêm qua Lạc Bất Phàm giao nhiệm vụ cho y, bảo y giúp đỡ ta bỏ lại Giản Hành Chi cho Tà Thần.”
“Ta nói ta ghen tị…” Tà Thần mỉm cười: “Ngươi tin không?”
Tạ Cô Đường cúi đầu không đáp, Tần Uyển Uyển truy hỏi: “Thúy Lục vì Minh Tịnh thần quân đi theo chúng ta, vậy huynh thì sao? Huynh vì cái gì? Ngay từ lúc bắt đầu, huynh đã mang mục đích khác?”
Thái Hằng không dám trả lời, ông rủ mắt, không dám nghe lời của Tần Uyển Uyển, chỉ giải thích chuyện xảy ra với nàng: “Vốn dĩ thần hồn của y còn phải dưỡng một thời gian, nhưng Ngọc Linh Lung xuất thế, Tà Thần ra tay trước thời hạn, chúng ta bất đắc dĩ đành triệu hồi con đến đây. Thân thể y quá mạnh mẽ, cha cũng chưa từng nghĩ y sẽ mạnh đến mức này. Một khi bước vào tiểu thế giới, Tà Thần cướp lấy thân thể hùng mạnh của y, chúng ta không chắc có thể diệt trừ. Vì vậy, chúng ta giao dịch với một chủng tộc chuyên ăn năng lượng phụ trách bảo vệ trật tự thế giới ở một thế giới khác, triệu hồi thần hồn của các con, đặt trong thân thể thích hợp nhất. Bọn họ sẽ chỉ dẫn con phá hỏng kế hoạch của Tà Thần, đợi trật tự thế giới này được bảo vệ, bọn họ sẽ lấy được năng lượng.”
Tôn giả Diệu Ngôn hay còn gọi là Tà Thần, gương mặt hắn dần dần hóa thành dáng vẻ Lận Ngôn Chi, ngồi xổm xuống, ghé bên tai Giản Hành Chi: “Nghe chưa? Đây là mong muốn của bọn chúng, không ai chờ đợi ngươi, không ai quan tâm Giản Hành Chi. Tất cả bọn chúng bao gồm Thái Hằng, Thượng Tuế, Thúy Lục, Tạ Cô Đường… thậm chí Tần Uyển Uyển, người mà bọn chúng chờ đợi đều là Minh Tịnh chân quân – Lận Ngôn Chi.”
Tạ Cô Đường không đáp, y muốn đáp nhưng lại nói không nên lời.
“Hơn nữa một khi Tà Thần dùng Ngọc Linh Lung mở Đăng Tiên Môn rời khỏi tiểu thế giới, vậy ác niệm ba nghìn thế giới đều là năng lượng của hắn.” Thượng Tuế bổ sung thêm: “Như vậy, dù cho mẹ và phụ quân con, thậm chí chúng tiên Thiên giới đều hết cách với hắn.”
“Huynh nói đi!”
“Từ khi ngươi ra đời đã là công cụ của bọn chúng. Trong mắt bọn chúng, Giản Hành Chi chưa từng tồn tại, chưa từng có mặt…” Tà Thần thò đầu tới, quan sát vẻ mặt của y, đặt tay lên tim: “Chà, ngươi thật đáng thương.”
Tần Uyển Uyển gào lên.
“Ta không biết ta có cao thượng như Lận Ngôn Chi không…” Giản Hành Chi thở hổn hển: “Ta chỉ biết một chuyện.”
“Năm đó Lận Ngôn Chi bị ảnh hưởng nhập ma, hôm nay ta cũng có thể. Cái bọn họ đánh cược là thiện của Lận Ngôn Chi vĩnh viễn là thiện, mà cái ngươi đánh cược là thiện cũng sẽ biến thành ác. Chỉ cần ta nhập ma, ta sẽ phản bội bọn họ, ngươi nuốt chửng ta sẽ chỉ càng mạnh hơn, mà bọn họ cũng hết cách, đúng không? Nhưng nếu lòng ta còn mang điều tốt đẹp, ngươi không nuốt chửng được ta.”
Thúy Lục mở miệng giúp y: “Ban đầu, y cũng chẳng biết gì. Về sau ngay trước đêm chúng ta rời khỏi Hoa Thành, kết giới Ranh giới sinh tử bị phá do Tà Thần ảnh hưởng, Lạc Bất Phàm đột nhiên liên lạc với mọi người, nói ra cơ mật trăm năm trước. Vì thế, chúng tiên môn quyết định liên thủ, lấy cuộc tuyển chọn Minh chủ Liên minh Tiên giới làm mồi, thực tế là dẫn dụ Tà Thần, để hắn dung hợp với Giản Hành Chi trước thời hạn. Hôm nay, thời cơ đã đến, đêm qua Lạc Bất Phàm giao nhiệm vụ cho y, bảo y giúp đỡ ta bỏ lại Giản Hành Chi cho Tà Thần.”
Tay Giản Hành Chi đầy máu, y run rẩy giơ tay nắm lấy mặt dây chuyền trên cổ.
“Ta không tin.”
“Ngươi…” Máu của Giản Hành Chi đọng trên tóc, y ngước mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”
“Mê cung đặt ở một không gian tuần hoàn là do các người cố ý?” Tần Uyển Uyển chợt hiểu.
“Phải.” Thúy Lục mở miệng khẳng định: “Đặt ở đây là để tiện giam giữ Giản Hành Chi và Tà Thần. Bên ngoài không gian tuần hoàn, Thiên Kiếm Tông và những Tông môn khác đã bày sẵn trận pháp, chỉ đợi Tà Thần và Giản Hành Chi dung hợp hồn phách, Minh Tịnh thần quân quy vị. Dưới sự khống chế chốc lát của ngài, chúng ta có thể cùng nhau giết chết Tà Thần.”
Dứt lời, Thượng Tuế ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển.
“Kết giới Ranh giới sinh tử bị phá liên quan gì chuyện Giản Hành Chi?” Tần Uyển Uyển nhìn chằm chằm Tạ Cô Đường.
“Huynh nói đi!”
“Ranh giới sinh tử giam giữ vô số tà ma, ác niệm thành đàn…” Rốt cuộc Tạ Cô Đường mở miệng giải thích: “Hiện tại được Thiên Kiếm Tông cực khổ chống đỡ, nhưng Thiên Kiếm Tông không chịu đựng được bao lâu. Vì vậy, Giản Hành Chi nhất định phải khống chế Tà Thần trước khi Thiên Kiếm Tông không còn gắng gượng nổi, để chúng ta có cơ hội đánh bại từng tên một. Nếu đợi đến khi tà ma Ranh giới sinh tử thoát ra rồi lại giết Tà Thần, Tu chân giới hai mặt thụ địch, không thể có phần thắng.”
“Uyển Uyển.” Giản Hành Chi mở miệng, nụ cười nhuốm máu mang theo mấy phần sáng trong: “Lúc nãy vẫn luôn nắm chặt hoa ngọc lan ta tặng.”
“Hơn nữa một khi Tà Thần dùng Ngọc Linh Lung mở Đăng Tiên Môn rời khỏi tiểu thế giới, vậy ác niệm ba nghìn thế giới đều là năng lượng của hắn.” Thượng Tuế bổ sung thêm: “Như vậy, dù cho mẹ và phụ quân con, thậm chí chúng tiên Thiên giới đều hết cách với hắn.”
“Ngươi cứ thử xem?” Y mỉm cười, dù cho cả người thảm hại nhưng vẫn như phượng hoàng tắm lửa: “Xem thử có chuyện nào mà Giản Hành Chi ta —— không làm được.”
Dứt lời, Thượng Tuế ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển.
Dứt lời, y đi thẳng về phía trước, một mạch chém giết những hồi tưởng kia, thấp giọng quát: “Tên khốn kiếp nhà người, ra đây chịu chết cho ông!!!”
“Uyển Uyển, tiên lộ mênh mông, con và y ở chung không lâu, ngày sau sẽ quên thôi.”
“Vì sao?” Giản Hành Chi nhìn hắn xuyên qua vệt máu: “Ngươi đã biết kế hoạch của bọn họ, vì sao còn muốn làm theo? Ngươi không sợ sao?”
“Cho nên?” Tà Thần đứng dậy, cười khẩy: “Ngươi cho rằng ngươi còn cao thượng hơn Lận Ngôn Chi? Tâm ngươi đã bẩn rồi, nếu ta muốn nuốt chửng ngươi, ngươi tưởng ngươi còn có thể duy trì lý trí? Chỉ là ta không muốn dùng cách quá phiền phức mà thôi.”
“Đợi y lấy thân tế Tà Thần, Tu chân giới này mới có thể lấy lại được bình yên, con sẽ có được công đức cứu thế…” Thượng Tuế nhìn con gái mình đỏ mắt, gian nan lên tiếng: “Đến lúc đó, con có thể làm một thần tiên bình thường, trường thọ bất tử, vĩnh hưởng tiên niên.”
“Mê cung đặt ở một không gian tuần hoàn là do các người cố ý?” Tần Uyển Uyển chợt hiểu.
Tà Thần mỉm mỉm cười không nói. Giản Hành Chi thở dốc: “Đợi khi đến Hoang Thành, ngươi cảm giác được tình cảm của ta đối với Tần Uyển Uyển, lòng ngươi rối loạn. Ngươi và ta là một thể, không phải ngươi ghen tị với ta, người ngươi ghen tị là Tạ Cô Đường, cho nên ngươi nhắc nhở ta. Thế nhưng sau này ngươi phát hiện ra một chuyện ——”
Tạ Cô Đường không đáp, y muốn đáp nhưng lại nói không nên lời.
Khoảnh khắc tiếng nói vừa dứt, Thủy kính vỡ vụn.
“Hửm?”
Tôn giả Diệu Ngôn hay còn gọi là Tà Thần, gương mặt hắn dần dần hóa thành dáng vẻ Lận Ngôn Chi, ngồi xổm xuống, ghé bên tai Giản Hành Chi: “Nghe chưa? Đây là mong muốn của bọn chúng, không ai chờ đợi ngươi, không ai quan tâm Giản Hành Chi. Tất cả bọn chúng bao gồm Thái Hằng, Thượng Tuế, Thúy Lục, Tạ Cô Đường… thậm chí Tần Uyển Uyển, người mà bọn chúng chờ đợi đều là Minh Tịnh chân quân – Lận Ngôn Chi.”
Giản Hành Chi nắm chặt kiếm, tiếp tục hỏi: “Ở Hoang Thành, tại sao lúc đầu ngươi nhắc nhở ta thích Uyển Uyển, lúc sau lại vì ta động lòng mà muốn giết ta?”
“Từ khi ngươi ra đời đã là công cụ của bọn chúng. Trong mắt bọn chúng, Giản Hành Chi chưa từng tồn tại, chưa từng có mặt…” Tà Thần thò đầu tới, quan sát vẻ mặt của y, đặt tay lên tim: “Chà, ngươi thật đáng thương.”
“Ngươi không đau khổ sao?” Tà Thần không để ý tới câu hỏi của y, chỉ nhắc nhở: “Bọn chúng đều đã từ bỏ ngươi. Ngươi chưa bao giờ thật lòng, lần đầu tiên thật lòng lại là kết quả này, không đau lòng sao?”
“Ngươi…” Máu của Giản Hành Chi đọng trên tóc, y ngước mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ranh giới sinh tử giam giữ vô số tà ma, ác niệm thành đàn…” Rốt cuộc Tạ Cô Đường mở miệng giải thích: “Hiện tại được Thiên Kiếm Tông cực khổ chống đỡ, nhưng Thiên Kiếm Tông không chịu đựng được bao lâu. Vì vậy, Giản Hành Chi nhất định phải khống chế Tà Thần trước khi Thiên Kiếm Tông không còn gắng gượng nổi, để chúng ta có cơ hội đánh bại từng tên một. Nếu đợi đến khi tà ma Ranh giới sinh tử thoát ra rồi lại giết Tà Thần, Tu chân giới hai mặt thụ địch, không thể có phần thắng.”
“Ngươi là một hồn bốn phách của ta…” Tà Thần lại gần y, ánh mắt tham lam nhìn y: “Chúng ta mới là cùng một người, chúng ta nên hợp nhất lại, như vậy mới trở nên nguyên vẹn. Ta đã chuẩn bị hơn một trăm năm, chỉ cần ngươi trở về, ta sẽ là sinh vật mạnh nhất tiểu thế giới này. Chỉ cần chúng ta lấy được Ngọc Linh Lung, phá mở giới hạn Thiên Đạo áp lên ta, năng lượng ba nghìn thế giới sẽ tùy ta sử dụng, chúng ta sẽ không còn địch thủ.”
Tà Thần mỉm cười không nói, Giản Hành Chi tiếp tục hỏi: “Vì sao ngay từ đầu, ngươi không tìm ta, ăn ta?”
Giản Hành Chi lại gần hắn: “Chuyện ta động lòng khiến thần hồn của chúng ta có khả năng không tương thích.”
“Vì sao?” Giản Hành Chi nhìn hắn xuyên qua vệt máu: “Ngươi đã biết kế hoạch của bọn họ, vì sao còn muốn làm theo? Ngươi không sợ sao?”
Tần Uyển Uyển nghe nói thế, không nhịn được bật cười, quay đầu nhìn về phía Tạ Cô Đường: “Vậy huynh thì sao?”
Tà Thần mỉm cười không nói, Giản Hành Chi tiếp tục hỏi: “Vì sao ngay từ đầu, ngươi không tìm ta, ăn ta?”
“Ngay cả 38 cũng…”
“Đợi y lấy thân tế Tà Thần, Tu chân giới này mới có thể lấy lại được bình yên, con sẽ có được công đức cứu thế…” Thượng Tuế nhìn con gái mình đỏ mắt, gian nan lên tiếng: “Đến lúc đó, con có thể làm một thần tiên bình thường, trường thọ bất tử, vĩnh hưởng tiên niên.”
“Ngươi không đau khổ sao?” Tà Thần không để ý tới câu hỏi của y, chỉ nhắc nhở: “Bọn chúng đều đã từ bỏ ngươi. Ngươi chưa bao giờ thật lòng, lần đầu tiên thật lòng lại là kết quả này, không đau lòng sao?”
“Người Uyển Uyển đợi là Giản Hành Chi…” Giản Hành Chi cầm kiếm: “Mà ta mãi mãi đều là Giản Hành Chi.”
Giản Hành Chi nắm chặt kiếm, tiếp tục hỏi: “Ở Hoang Thành, tại sao lúc đầu ngươi nhắc nhở ta thích Uyển Uyển, lúc sau lại vì ta động lòng mà muốn giết ta?”
Tần Uyển Uyển gào lên.
“Ta nói ta ghen tị…” Tà Thần mỉm cười: “Ngươi tin không?”
Tạ Cô Đường cúi đầu không đáp, Tần Uyển Uyển truy hỏi: “Thúy Lục vì Minh Tịnh thần quân đi theo chúng ta, vậy huynh thì sao? Huynh vì cái gì? Ngay từ lúc bắt đầu, huynh đã mang mục đích khác?”
“Ta không tin.”
Giản Hành Chi chống người dậy, từ từ đứng lên: “Ở Thiên Kiếm Tông, ngươi là Bách Tuế Ưu, nhưng khi đó ngươi không biết ta là ai.”
“Đợi đến Quỷ Thành, ngươi biết ta là ai, cho nên ngươi giam giữ Hoa Dung, thay đổi pháp trận của hắn, muốn lợi dụng pháp trận để hòa làm một với ta, nhưng ngươi chưa kịp hoàn thành. Và cũng chính lúc đó, ngươi bắt đầu có thể cảm nhận cảm xúc của ta, đúng không?”
Tà Thần mỉm mỉm cười không nói. Giản Hành Chi thở dốc: “Đợi khi đến Hoang Thành, ngươi cảm giác được tình cảm của ta đối với Tần Uyển Uyển, lòng ngươi rối loạn. Ngươi và ta là một thể, không phải ngươi ghen tị với ta, người ngươi ghen tị là Tạ Cô Đường, cho nên ngươi nhắc nhở ta. Thế nhưng sau này ngươi phát hiện ra một chuyện ——”
Tà Thần lạnh mặt, Giản Hành Chi bật cười: “Ngươi là ác, sở dĩ ngươi dám nuốt chửng ta là vì ngươi biết ta cũng có thể trở thành ác. Cho nên bây giờ, ngươi cho ta xem những thứ này, sao ngươi không dám để ta nhìn tiếp? Bởi vì ngươi sợ ta nhìn thấy những điều tốt đẹp khác trên đời này, ngươi chỉ dám để ta xem những thứ ghê tởm.”
Giản Hành Chi lại gần hắn: “Chuyện ta động lòng khiến thần hồn của chúng ta có khả năng không tương thích.”
Tà Thần lạnh mặt, Giản Hành Chi bật cười: “Ngươi là ác, sở dĩ ngươi dám nuốt chửng ta là vì ngươi biết ta cũng có thể trở thành ác. Cho nên bây giờ, ngươi cho ta xem những thứ này, sao ngươi không dám để ta nhìn tiếp? Bởi vì ngươi sợ ta nhìn thấy những điều tốt đẹp khác trên đời này, ngươi chỉ dám để ta xem những thứ ghê tởm.”
“Năm đó Lận Ngôn Chi bị ảnh hưởng nhập ma, hôm nay ta cũng có thể. Cái bọn họ đánh cược là thiện của Lận Ngôn Chi vĩnh viễn là thiện, mà cái ngươi đánh cược là thiện cũng sẽ biến thành ác. Chỉ cần ta nhập ma, ta sẽ phản bội bọn họ, ngươi nuốt chửng ta sẽ chỉ càng mạnh hơn, mà bọn họ cũng hết cách, đúng không? Nhưng nếu lòng ta còn mang điều tốt đẹp, ngươi không nuốt chửng được ta.”
“Uyển Uyển, tiên lộ mênh mông, con và y ở chung không lâu, ngày sau sẽ quên thôi.”
“Cho nên?” Tà Thần đứng dậy, cười khẩy: “Ngươi cho rằng ngươi còn cao thượng hơn Lận Ngôn Chi? Tâm ngươi đã bẩn rồi, nếu ta muốn nuốt chửng ngươi, ngươi tưởng ngươi còn có thể duy trì lý trí? Chỉ là ta không muốn dùng cách quá phiền phức mà thôi.”
“Ta không biết ta có cao thượng như Lận Ngôn Chi không…” Giản Hành Chi thở hổn hển: “Ta chỉ biết một chuyện.”
“Hửm?”
“Uyển Uyển.” Giản Hành Chi mở miệng, nụ cười nhuốm máu mang theo mấy phần sáng trong: “Lúc nãy vẫn luôn nắm chặt hoa ngọc lan ta tặng.”
“Ngươi là một hồn bốn phách của ta…” Tà Thần lại gần y, ánh mắt tham lam nhìn y: “Chúng ta mới là cùng một người, chúng ta nên hợp nhất lại, như vậy mới trở nên nguyên vẹn. Ta đã chuẩn bị hơn một trăm năm, chỉ cần ngươi trở về, ta sẽ là sinh vật mạnh nhất tiểu thế giới này. Chỉ cần chúng ta lấy được Ngọc Linh Lung, phá mở giới hạn Thiên Đạo áp lên ta, năng lượng ba nghìn thế giới sẽ tùy ta sử dụng, chúng ta sẽ không còn địch thủ.”
Tà Thần ngây người, ánh mắt thanh niên như đá quý được nước trong tẩy rửa, sạch sẽ xinh đẹp, cứng cáp rắn chắc.
“Người Uyển Uyển đợi là Giản Hành Chi…” Giản Hành Chi cầm kiếm: “Mà ta mãi mãi đều là Giản Hành Chi.”
Giản Hành Chi không đáp, y cầm kiếm ngẩng dầu. Mở đầu con đường dài dằng dặc là máu tưới đầy đất, đứa trẻ tội lỗi ra đời, là Lận Phượng Hi ngấn lệ khổ sở cầu xin, là Ninh Huy Hà hoài thai chín tháng vẩy máu cổ mổ, là Hoa Dung một tay nuôi lớn vung đao, là Giản Hành Chi niên thiếu giương mắt nhìn Thái Hằng, mong chờ cái ôm ấp áp.
“Kết giới Ranh giới sinh tử bị phá liên quan gì chuyện Giản Hành Chi?” Tần Uyển Uyển nhìn chằm chằm Tạ Cô Đường.
Dứt lời, trường kiếm đột ngột đánh về phía Tà Thần. Tà Thần nhìn quang kiếm, hơi thất vọng: “Nếu ngươi cứ cứng đầu —— vậy để ta xem thử ——”
Dứt lời, trường kiếm đột ngột đánh về phía Tà Thần. Tà Thần nhìn quang kiếm, hơi thất vọng: “Nếu ngươi cứ cứng đầu —— vậy để ta xem thử ——”
Xung quanh Giản Hành Chi đột nhiên hóa thành một con đường dài dằng dặc, hai bên đường đều là những hồi tưởng niên thiếu đau khổ và không cam tâm của y và Lận Ngôn Chi. Giọng Tà Thần văng vẳng từ nơi xa: “Ngươi có thể đi bao lâu? Con đường này, ngươi không đi đến điểm cuối.”
Giản Hành Chi không đáp, y cầm kiếm ngẩng dầu. Mở đầu con đường dài dằng dặc là máu tưới đầy đất, đứa trẻ tội lỗi ra đời, là Lận Phượng Hi ngấn lệ khổ sở cầu xin, là Ninh Huy Hà hoài thai chín tháng vẩy máu cổ mổ, là Hoa Dung một tay nuôi lớn vung đao, là Giản Hành Chi niên thiếu giương mắt nhìn Thái Hằng, mong chờ cái ôm ấp áp.
Tay Giản Hành Chi đầy máu, y run rẩy giơ tay nắm lấy mặt dây chuyền trên cổ.
“Ngươi cứ thử xem?” Y mỉm cười, dù cho cả người thảm hại nhưng vẫn như phượng hoàng tắm lửa: “Xem thử có chuyện nào mà Giản Hành Chi ta —— không làm được.”
Dứt lời, y đi thẳng về phía trước, một mạch chém giết những hồi tưởng kia, thấp giọng quát: “Tên khốn kiếp nhà người, ra đây chịu chết cho ông!!!”
Khung cảnh bị y chém đứt, mảnh vỡ hóa thành dao sắc cắt qua toàn thân y.
Giản Hành Chi… đừng là con cờ trong ván cờ của mấy người nhé? Không phải đúng không?
Cuộc đời Lận Ngôn Chi không hề có một nơi bình an, đọc tới đây buồn quá chời buồn ?
Thật ra nếu các người nói ra sự thật thì chắc chắn Giản Hành Chi cũng sẽ giúp mà, đâu cần phải phản bội khiến người khác tổn thương như thế này.
Ừa Giản Hành Chi mãi mãi là Giản Hành Chi, không phải là hồn phách của ai khác, không phải Lận Ngôn Chi gì cả
Giản Hành Chi mãi đỉnh ♡♡♡♡♡♡♡
Giản Hành Chi là Giản Hành Chi. Kiếp trước đã qua rồi. Giản Hành Chi là của Tần Uyển Uyển.
Cuối cùng cũng có một chương mà không ai tỏ ra dở hơi nữa. Nhưng sao nặng lòng thế này…