Chương 111 (2)
Thần giáng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Trong lúc nói chuyện, mặt đất rúng động. Thượng Tuế bảo vệ Thái Hằng, cả hai và Thúy Lục cùng nhìn chằm chằm mặt đất.
“Là… là cái gì đang cử động?”
Nam Phong căng thẳng mở miệng.
Thái Hằng nhìn xung quanh: “Hắn đang chuyển cái gì đến đây.”
Nghe thấy lời này, Thúy Lục giơ tay lên đập mạnh xuống đất, đất bắn tung tóe, lộ ra mặt đất đá xanh.
Sau đó, một tế đàn chui từ dưới chân lên, nâng bọn họ bay thẳng về phía chân trời!
Dây leo màu đen trên tế đàn manh nha chui ra, Thượng Tuế quát lớn một tiếng: “Tất cả lui xuống!”
Dứt lời, bà ấn mộtầpháp ấn lênẳtế đàn, cốégắng đè dâyêleo xuống.
Tất cả]mọi người đồngổthời bay lên,Irời khỏi tếĭđàn, lơ lửng¹giữa không trung,ơnhìn Thượng Tuếắđang quỳ mộtôgối đối khángỉvới Tà Thần,èchỉ có NamìPhong còn đứngêtại chỗ. Nóârun rẩy ngănẽtrước mặt TầnìUyển Uyển, nuốtĩnước bọt, nhìnơdây leo bịịThượng Tuế trấnỉáp, vung vẩyợdao thép trênἰđầu: “Đừng… đừngìqua dây!”
Bọnáhọ vừa đi,ḻpháp trận bảoìvệ Tần UyểnụUyển bị pháỡmở, sấm sétỵkhông hề kiêng¸dè đánh hếtɩlên người TầnЇUyển Uyển. Cơịthể nàng runľlên, cắn răngíkhông lên tiếng.
MàớThượng Tuế dốcệsức truyền linhủlực lên phápỡấn, đè chặtđnhững khí đenĨcó thể đánhềvề phía TầníUyển Uyển bấtừcứ lúc nào.
Tếĩđàn trên khôngἶtrung dừng lại,ửtất cả mọiĭngười đều thấyïđược tế đànỏcao như mộtậngọn núi. Phùἴvăn bên dưới]tế đàn chuyểnầđộng, chỉ ngheợtừng tiếng “răngýrắc” vang lên,ıbàn tròn hoaĩsen đá xanhơchậm rãi mọcựlên bên trênôtế đàn. Kếìđó, một viênếNgọc Linh Lungïphát sáng giữa°không trung, xoayủtròn thành mộtỉvòng tròn.
Vòng trònẵchưa hoàn chỉnh,ôcòn thiếu mộtỉmảnh cuối cùng,ínhưng điều nàyạcũng không ảnhḽhưởng vầng kimủquang mà nóýphát ra. Dườngếnhư bị NgọcậLinh Lung nàyétác động, NgọcđLinh Lung trênĩcơ thể TầnơUyển Uyển cũng‹phát ra quầngạsáng.
Một ảo ảnhɩThanh long gầmïthét lao vềìphía chân trời.ẻTrước bàn hoaỗsen đá xanh,įtừng nấc thangixếp chồng lênḷnhau, hướng thẳngἰlên trời.
Vô sốÍxác khô rítĩgào nhào từãdưới tế đànổlên. Nghe tiếngầrít gào, nhómặngười Thúy Lục²quay đầu, thấyĩxung quanh đãïđầy xác khô.
Tấtổcả mọi người²xông về phíaÏbậc thang trênïtế đàn, mộtệngười canh giữ]môt khu vực,ỉkhông để xácểkhô leo lên.
LạcỹBất Phàm thởểdốc, hoang mangÍnhìn cảnh tượng(này, không nhịnảđược truyền âm}cho con trai:ừ“Hành Chu?! Conóvà những đệótử khác đangũở đâu?!”
“Cha.”í
Giọng Lạc HànhìChu trầm ổn:ἰ“Chúng con đangɨở Vô TươngưTông. Con đãἴdựa theo cănãdặn của Thành(chủ Thúy Lục,àsắp xếp đệἵtử Liên minhĪTiên giới đưaĪngười thường đếnĨkhu vực anấtoàn. Bên phíaẻchúng con chốngỉđỡ được, chaàyên tâm.”
“PhiîSương?” Liễu NguyệtḽHoa run runɨlên tiếng: “Con…”î
“Mẹ.” Liễu PhiľSương thở dốc:á“Con không sao,ỉbọn chúng đềuịnhắm về phíaámọi người.”
“Áiἴchà chà.” Mộtđgiọng nói truyềnẳtừ không trungἲtới, không thểụđoán được phươngìhướng: “Thật đúngɪlà một vở{tuồng tình thânẳthắm thiết, yêuìnhau không rờiịcảm động trờiìđất, khiến ngườiĩta thổn thức¸khôn nguôi.”
“Cóἷđiều đáng tiếc…”ắ
Một bóng dángἲchậm chạp xuấtéhiện sau lưngĩThượng Tuế, hắnắngưng mắt nhìnIbóng lưng Thượng[Tuế đối khángờvới dây leo,ἱnghiêng đầu mởủmiệng: “Các ngườiầđều yếu quáĩrồi. Thượng Tuế,ḹbà và TháiịHằng bây giờἰsao lại kémằnhư vậy? Sớm(biết bà phôítrương thanh thếị——”
Tà Thầnĭnâng pháp trượngịlên, khí đenòngưng tụ trênĬpháp trượng củaìhắn. Thượng Tuếởnghiến răng, nhìnằTần Uyển Uyển°vẫn còn ngồiứdưới sấm sét.
Bàợbiết rõ nếuởnhư lúc nàyệbà rời đi,âdây leo dướijtế đàn sẽílập tức nhắmḷvề phía TầnọUyển Uyển, NamľPhong không cảnÍnổi đám dâyèleo này. TầnéUyển Uyển đangạở thời khắcfmấu chốt độİkiếp, một khiỉxảy ra bất]cứ chuyện gìúđều có thểfmất mạng đạo:vong.
Nhưng nếu bàļkhông đi, chưaīchắc bà cóÎthể chịu nổiĪmột đòn nàyịcủa Tà Thần.
ThượngậTuế rủ mắt,òtrấn sức mạnhílên dây leo,ụdùng chính linhịlực của mìnhửbao bọc lấyĬchúng.
Khí đen ngưngòtụ tại phápĮtrượng Tà Thần,ìhắn nghiêng đầu,ἷpháp trượng độtýngột đánh vềḹphía Thượng Tuế:ị“Ta nên giếtɨbà từ lâu!”ừ
Thượng Tuế quỳàdưới đất không²nhúc nhích, phápİtrượng mang theoạlinh lực dồiìdào, Thái Hằngâtrừng to mắt.ɨNhưng cũng chínhẫlúc này, ThúyềLục đột nhiênıxuất hiện ngănúcản trước mặtЇThượng Tuế, đấmỉmột quyền vềờphía Tà Thần!
Ánh}lửa trên nắmàđấm nháy mắtóbị khí đen)dập tắt, cơìthể bị linhĭlực ép thốiởlui. Tà Thầnếnhìn chằm chằmỷThúy Lục, nghiêngắđầu: “Thúy Lục?”ỳ
“Tà Thần.”
“Tađkhông phải TàẹThần…” Tà Thầnýhất cằm: “TaЇlà Thần quânicủa cô, LậníNgôn Chi.”
“Ngươiἱkhông phải Thầnảquân.” Thúy Lụcἴthở dốc: “ThầnĮquân không cóớbộ dạng nhưằngươi.”
“Vậy thìĪlà thế nào?}Bộ dạng nhưìGiản Hành Chi?”ựTà Thần cườiũlớn: “Cô choũrằng hắn vàïta khác nhauịcái gì? Ngheἱbảo muốn dùngЇhắn để huyếtĩtế thiên hạ,ɩchẳng phải hắnủcũng chạy mấtệxác sao? Nếuỉđều không phảiìLận Ngôn Chi,ἷcô phục vụắhắn hay taɩcó gì khácẩbiệt?!”
Thúy Lụcìkhông đáp, TàõThần nhìn vẻàmặt nghiến răngἰcủa nàng ta,ídường như nhìnÎthấu nội tâmīcủa nàng, hắnứthấp giọng nhắcỉnhở: “Lận NgônềChi đã chếtìrồi.”
“Không…” ThúyἴLục run runfcánh môi: “Thầnịquân sẽ trởềvề.”
“Hắn chếtểrồi, hai hồnằba phách củaìhắn ở trongľcơ thể ta.ĮNếu như cô:không thừa nhậnổta là LậnīNgôn Chi, GiảnớHành Chi cũngfkhông phải, vậyẹnghĩa là hắnỉmãi mãi khôngửtồn tại.”
“Không…”²
“Thúy Lục…” TàếThần nghiêng đầu:ḽ“Cô đã khôngỷcó tín ngưỡng,ệcũng không cóđlý do chiếnĺđấu.”
“Ta…” ThúyấLục siết chặtĩnắm đấm, khôngằnói nên lời.
Nàngịta nhìn ngườiígiống y đúcígương mặt LậnỏNgôn Chi trướcỷmặt, nhớ đếnɨGiản Hành ChiĮđã hồn pháchễnguyên vẹn, nhớἷtới Tạ CôèĐường cuối cùng{đến Ranh giớiἵsinh tử.
Nàng taỷbiết Lận NgônôChi đã khôngἵvề được nữa.
Nếuữvậy nàng taữcòn lý doịgì để chiếnôđấu?
Nàng ta vốnẹchỉ là một[con chim bóiịcá nho nhỏ,ímột linh thúἶbị tu sĩĪđiều khiển. Nếuỷnhư không gặpẹđược Lận NgônựChi, nàng taįđã chết dưới)mưa gió vớiứsố kiếp mộtýcon chim bóiỉcá từ lâu.
LàíLận Ngôn Chiòcứu nàng ta,ủLận Ngôn Chiộdạy nàng taữthiện ác, LậnêNgôn Chi choênàng ta sinhἴmạng, cuộc đờiỉnàng đều ngưỡngẳvọng Lận NgôníChi phía trước.
LúcÎy còn sống,}nàng ta dốcửlòng theo đuổi.íSau khi yĩchết, nàng taớthực thi trọn¹vẹn tất cảἷkế hoạch củaãy, bảo vệểThành Vô Cấuựy để lại.
NhưngổLận Ngôn Chiỉđã chết.
Vì saoẵnàng ta cònļở lại đây?ĩNàng ta cònèlý gì đểἳchiến đấu?
“Tránh ra.”ậ
Thấy Thúy Lụcịhoang mang, TàđThần lạnh lùngálên tiếng: “Taởcó thể thaồcho cô mộtįcon đường sống.”}
Thúy Lục đứngăyên bất động.
ThượngïTuế tụng niệmḽpháp chú, máuἴtừ cơ thểặbà chảy xuống³dây leo dưới:chân, từng tấcἵdây leo hóaấthành màu đỏ.
Vẻ[mặt Tà Thầnùkhẽ biến, raịlệnh cho nàngIta lần nữa:õ“Tránh ra!”
“ThúyõLục tỷ tỷ!”ợ
Nam Phong hôỹto. Nghe thấyữgiọng nói này,ỹđầu Thúy LụcĪbất giác vangờlên câu nóiôcủa Giản HànhýChi lúc nàng¹ta bỏ yἱlại mê cung:ĩ“Ta xem cácễngười là bằng)hữu.”
Nàng bấtớgiác nhìn TầnIUyển Uyển bênĭtrong sấm sét.
“Xinýlỗi…”
Thúy Lụcḽsiết chặt nắmắđấm, chậm chạpỡngẩng đầu: “Tađkhông thể nhường.”ị
“Vậy thì chếtởđi!”
Tà Thầnïđột ngột xông[lên, Thúy Lụcữkhông hề lưỡngÎlự, trực tiếpẳva chạm vớiịTà Thần. Nắmỳđấm bốc cháyọngọn lửa đánhỉmạnh lên bóngĨngười phía trước,ıTà Thần trướcễmắt nàng bỗng¹tản ra thànhἳsương đen.
Ngọn lửaẩđánh vào sương°đen, sương đenỉbị đốt cháy²tan đi. Cùngỵlúc đó, sươngЇđen quét quaítoàn thân ThúyíLục, cắn xéɪmáu thịt toànìthân nàng taêtựa như dã°thú. Lúc này,ẳThượng Tuế tốtểcuộc hoàn toànïkiểm soát nhữngĪdây leo kia,ựxoay người vungịmạnh một cái,ĩrút những dâyĨleo đỏ tươiòtừ dưới mặtậđất lên, đánhâvề phía sươngỡđen xung quanh!
Nơiédây leo máuivung qua, sươngộđen tức khắcĩbị đốt cháy.ịSương đen chưaụbị cháy tiếpàtục ngưng kếtíthành hình dángảLận Ngôn Chi,ảtấn công cựcẻnhanh về phíaĩThượng Tuế!
Nhóm ngườiĩThúy Lục khôngỉchần chờ nữa,ḻcùng đánh vềfphía Tà Thầnđhình người ởơgiữa. Tà Thầnẽgiơ tay biếnộthành kiếm, khíɨđen xung quanhîồ ạt phóngèvề phía hắnẻgiống như sứcĩmạnh lấy mãiùkhông hết, dùngổmãi không cạn,ờtránh né cựcịnhanh đòn tấnĺcông của tấtIcả mọi người.
“Nếuạmuốn chết ——”ịTà Thần ngưngftụ ma khí}giơ kiếm: “Vậyỉthì chết chung!”ể
“Chết hết đi!ỉSau khi chết,ềbổn tọa xéἲnát Thiên Đạoụnày. Ta thậtľmuốn xem thửẵba nghìn thếỗgiới, ai làm²gì được ta!”ệ
“Ranh giới sinhĩtử ——” TàἱThần nhảy lênệcao, chém mạnhîvề hướng ThiênựKiếm Tông, caoỉgiọng quát: “Chưẹtà vạn ác,ἵtất cả hiệnɩthế, cùng bổnỗtọa —— hủyẩdiệt ThiênàĐạo!”
Nhát kiếm này bay thẳng về phía Thiên Kiếm Tông, Lạc Bất Phàm trợn to mắt, hét lớn: “Cô Đường!”
Người kia trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói: “Tiểu thế giới này có một vị chân thần, thân thể cô ấy có thể làm vật chứa tà vật. Nếu bọn họ không tiêu diệt được tà vật, Thiên giới sẽ giúp bọn họ.”
Giản Hành Chi nghe thấy mấy lời này mà mắc mệt: “Nàng đã thành thần rồi còn chưa đủ nổi sao?!”
666 điều khiển bàn phím cực nhanh, bắt đầu điều chỉnh tọa độ: “Chủ nhân, ngài đừng rơi xuống nhanh như vậy. Ta dùng điểm tích lũy thử nghiệm từng tọa độ, sau khi tìm được vị trí, chỉ cần điểm tích lũy vào sổ, chúng ta sẽ có khả năng mở đường liên thông hai thế giới.”
“Chưởng môn.” Giọng nói trầm ổn xưa nay của Tạ Cô Đường vang vọng ở chân trời: “Cô Đường ở đây.”
“Kẻ nào tiến lên một bước…” Quang kiếm trên tay Tạ Cô Đường xoay một vòng, vạn mũi kiếm trên trời đồng loạt chĩa về phía dung nham: “Giết không tha!”
Lời còn chưa dứt, kết giới thức hải vỡ vụn, 38 nhìn thấy 666 đội mũ nồi hồng phấn. Hai hệ thống đối mặt nhau, thuốc lá trên tay 38 rơi bịch xuống đất.
Lúc nói chuyện, Tạ Cô Đường đang xếp chân, nhắm mắt ngồi trên vách đá ở sông băng, dưới chân y là dung nham cuộn mình, dưới dung nham là vô số tà ma vùng vẫy muốn chui từ dưới đất lên. Một thanh quang kiếm treo giữa vùng trời bên trên dung nham, bất cứ một sinh vật nào bò ra, quang kiếm lập tức chia nhỏ một thanh kiếm diệt trừ.
Lời này khiến 666 nghẹn họng, nó tắc nửa ngày mới mở miệng: “Còn một cách có thể tăng tiến độ hoàn thành của nữ chính.”
Quang kiếm màu đen phóng từ phương xa tới, đập ầm ầm lên kết giới Ranh giới sinh tử.
“Không được, không đủ điểm tích lũy!” 666 gào lên: “Đợi thêm chút nữa! Cần đợi nữ chính trở thành người nổi nhất!”
Trong nháy mắt, yêu ma reo hò nhào ra, pháp ấn trên tay Tạ Cô Đường bay lượn, quang kiếm hóa vạn kiếm treo cao trên vùng trời. Y chậm rãi đứng dậy, rút trường kiếm trên thắt lưng.
Nghe thấy “Sơn chủ Tịch Sơn” thiên binh lập tức hiểu ra: “Ngài muốn đến tiểu thế giới mà Sơn chủ Tịch Sơn đang ở?”
“Vấn Tâm Kiếm Thiên Kiếm Tông đời thứ mười hai – Tạ Cô Đường, cung kính tiếp đón chư vị.”
“Thành tích cô tốt nhất sao không nghĩ ra cách? Chỉ biết đợi điểm tích lũy! Chờ điểm tích lũy đến thì chim non cũng biết bay rồi!”
“Tuế Hành.” Trên trời truyền đến giọng nói không phân biệt được nam nữ, mang theo thần tính lạnh băng, không chứa bất cứ tình cảm nào, bình tĩnh nói với y: “Bất kể người, tiên, thần, thậm chí thế giới một phương đều có vận mệnh của mình. Tà vật kia sinh ra ở thế giới của bọn họ, theo lý nên kết thúc ở thế giới đó.”
“Kẻ nào tiến lên một bước…” Quang kiếm trên tay Tạ Cô Đường xoay một vòng, vạn mũi kiếm trên trời đồng loạt chĩa về phía dung nham: “Giết không tha!”
“Tuế Hành đạo quân.” Nhìn thấy Giản Hành Chi, thiên binh gượng cười: “Ngài có thủ dụ hạ giới không?”
“Hiện giờ nữ chính đang độ kiếp tâm ma, đợi cô ấy độ kiếp xong thì có thể cận kề hoàn thành tiến độ. Bây giờ, ta sẽ nghĩ cách hack hệ thống bên kia, truyền một phần thần thức của ngài qua đó, ngài giúp cô ấy độ kiếp tâm ma là có thể gia tăng tiến độ.”
***
***
Lúc thế giới nhỏ đang rối loạn, Giản Hành Chi vừa chạy tới Nam Thiên Môn. Giản Hành Chi chạy tới trước mặt thiên binh trấn thủ Nam Thiên Môn, trực tiếp ra lệnh: “Mở trận dịch chuyển, ta phải hạ giới.”
“Còn phải đợi? Sao cô phế vật vậy?”
“Tuế Hành đạo quân.” Nhìn thấy Giản Hành Chi, thiên binh gượng cười: “Ngài có thủ dụ hạ giới không?”
“Bổn tọa muốn hạ giới mà còn đến lượt ngươi xía vào?!”
“Cho nên?” Giản Hành Chi nhìn chòng chọc thiên binh: “Nếu biết tà vật này cực kỳ âm tà, các người để người của tiểu thế giới này tự sinh tự diệt, không quản sao?!”
Giản Hành Chi quát lớn, nhưng nhớ tới hiện giờ không phải lúc ra tay, chỉ đành nén giận, giải thích: “Ta hạ giới cứu người! Cả nhà Sơn chủ Tịch Sơn đều bị vây dưới hạ giới cầu viện, ta làm gì kịp lấy thủ dụ?!”
Quang kiếm màu đen phóng từ phương xa tới, đập ầm ầm lên kết giới Ranh giới sinh tử.
“Cơ thể ta thì sao?”
Nghe thấy “Sơn chủ Tịch Sơn” thiên binh lập tức hiểu ra: “Ngài muốn đến tiểu thế giới mà Sơn chủ Tịch Sơn đang ở?”
“Lúc này, Tà vật ở tiểu thế giới đó đang cố gắng chọc thủng gông xiềng của Thiên Đạo, rời khỏi tiểu thế giới. Tà vật này âm tà vô cùng, hút lấy ác niệm con người mà sống. Một khi thoát khỏi sự phong tỏa của tiểu thế giới, ác niệm ba nghìn thế giới đều thuộc về hắn, cho dù là Tiên giới, e rằng cũng phải có một cuộc ác chiến. Thiên đế đã sớm hạ lệnh không cho phép mở kết giới tiểu thế giới này.”
“Ngươi biết?”
Lúc nói chuyện, Tạ Cô Đường đang xếp chân, nhắm mắt ngồi trên vách đá ở sông băng, dưới chân y là dung nham cuộn mình, dưới dung nham là vô số tà ma vùng vẫy muốn chui từ dưới đất lên. Một thanh quang kiếm treo giữa vùng trời bên trên dung nham, bất cứ một sinh vật nào bò ra, quang kiếm lập tức chia nhỏ một thanh kiếm diệt trừ.
Giản Hành Chi nhíu mày, thiên binh gật đầu, vẻ mặt lập tức nghiêm túc: “Tuế Hành đạo quân, nếu là tiểu thế giới này, hạ quan không thể mở trận.”
Nhát kiếm này bay thẳng về phía Thiên Kiếm Tông, Lạc Bất Phàm trợn to mắt, hét lớn: “Cô Đường!”
“Vì sao?”
“Lúc này, Tà vật ở tiểu thế giới đó đang cố gắng chọc thủng gông xiềng của Thiên Đạo, rời khỏi tiểu thế giới. Tà vật này âm tà vô cùng, hút lấy ác niệm con người mà sống. Một khi thoát khỏi sự phong tỏa của tiểu thế giới, ác niệm ba nghìn thế giới đều thuộc về hắn, cho dù là Tiên giới, e rằng cũng phải có một cuộc ác chiến. Thiên đế đã sớm hạ lệnh không cho phép mở kết giới tiểu thế giới này.”
Giản Hành Chi cầm kiếm xoay người, thiên binh thở phào. Nhưng ngay lúc thiên binh lơ là cảnh giác, Giản Hành Chi đột ngột xoay lại, nhún người nhảy xuống dưới!
“Cho nên?” Giản Hành Chi nhìn chòng chọc thiên binh: “Nếu biết tà vật này cực kỳ âm tà, các người để người của tiểu thế giới này tự sinh tự diệt, không quản sao?!”
“Không phải…” 38 cuống cuồng mở miệng: “Bà xã, nghe anh giải thích…”
“Tuế Hành.” Trên trời truyền đến giọng nói không phân biệt được nam nữ, mang theo thần tính lạnh băng, không chứa bất cứ tình cảm nào, bình tĩnh nói với y: “Bất kể người, tiên, thần, thậm chí thế giới một phương đều có vận mệnh của mình. Tà vật kia sinh ra ở thế giới của bọn họ, theo lý nên kết thúc ở thế giới đó.”
“Vậy nếu bọn họ không tiêu diệt nổi thì sao?”
Trong nháy mắt, yêu ma reo hò nhào ra, pháp ấn trên tay Tạ Cô Đường bay lượn, quang kiếm hóa vạn kiếm treo cao trên vùng trời. Y chậm rãi đứng dậy, rút trường kiếm trên thắt lưng.
Giản Hành Chi quay đầu về phía thiên cung xa xôi, hỏi người đứng đầu Tiên giới.
Người kia trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói: “Tiểu thế giới này có một vị chân thần, thân thể cô ấy có thể làm vật chứa tà vật. Nếu bọn họ không tiêu diệt được tà vật, Thiên giới sẽ giúp bọn họ.”
Lúc thế giới nhỏ đang rối loạn, Giản Hành Chi vừa chạy tới Nam Thiên Môn. Giản Hành Chi chạy tới trước mặt thiên binh trấn thủ Nam Thiên Môn, trực tiếp ra lệnh: “Mở trận dịch chuyển, ta phải hạ giới.”
“Nghe không hiểu thì đừng hỏi nữa.” 666 ra sức gõ bàn phím: “Chuẩn bị sẵn sàng, ta đưa một phần thần thức của ngài qua đó.”
Nghe nói vậy, Giản Hành Chi trừng to mắt.
“Vậy nếu bọn họ không tiêu diệt nổi thì sao?”
Y siết chặt kiếm, nhìn chằm chằm thiên cung. Một lát sau, y xoay đầu, nhìn về phía trận dịch chuyện.
“Vì sao?”
“Được rồi.” Y gật đầu: “Vậy ta không đi nữa.”
Rơi xuống thiên cung, trước mắt là hào quang sặc sỡ, y nhìn thấy vô số tinh tú, nghe thiên binh sau lưng la lên: “Tuế Hành đạo quân, không dùng pháp trận dịch chuyển, ba nghìn thế giới, ngài tìm không ra đâu!”
Giản Hành Chi cầm kiếm xoay người, thiên binh thở phào. Nhưng ngay lúc thiên binh lơ là cảnh giác, Giản Hành Chi đột ngột xoay lại, nhún người nhảy xuống dưới!
“Ngươi biết?”
Rơi xuống thiên cung, trước mắt là hào quang sặc sỡ, y nhìn thấy vô số tinh tú, nghe thiên binh sau lưng la lên: “Tuế Hành đạo quân, không dùng pháp trận dịch chuyển, ba nghìn thế giới, ngài tìm không ra đâu!”
Giản Hành Chi quay đầu về phía thiên cung xa xôi, hỏi người đứng đầu Tiên giới.
“Cách gì?”
“666.” Giản Hành Chi vừa rơi vừa hét to: “Giúp ta tìm Tần Uyển Uyển, nhiệm vụ còn làm không?!”
(*) Viết tắt của
Artifical Intelligence
“Không được, không đủ điểm tích lũy!” 666 gào lên: “Đợi thêm chút nữa! Cần đợi nữ chính trở thành người nổi nhất!”
“Cái gì mới là người nổi nhất?!”
“Cái gì mới là người nổi nhất?!”
“Được rồi.” Y gật đầu: “Vậy ta không đi nữa.”
Giản Hành Chi nghe thấy mấy lời này mà mắc mệt: “Nàng đã thành thần rồi còn chưa đủ nổi sao?!”
“Mau lên!”
“Ta mặc kệ các người…” Giản Hành Chi nhìn 666: “Ta đi đây.”
666 điều khiển bàn phím cực nhanh, bắt đầu điều chỉnh tọa độ: “Chủ nhân, ngài đừng rơi xuống nhanh như vậy. Ta dùng điểm tích lũy thử nghiệm từng tọa độ, sau khi tìm được vị trí, chỉ cần điểm tích lũy vào sổ, chúng ta sẽ có khả năng mở đường liên thông hai thế giới.”
“Còn phải đợi? Sao cô phế vật vậy?”
“Đã lúc nào rồi mà ngài còn mắng ta phế vật?!” 666 tức giận: “Ngài có biết ta là AI(*) có thành tích tốt nhất trong đám học viện tại học viện AI không?!”
“Được rồi.” Y gật đầu: “Vậy ta không đi nữa.”666 phản ứng trước tiên, nó vớ lấy bàn phím, nghiến răng mắng: “Anh lại dám hút thuốc sau lưng tôi!!! Anh phản bội tôi! Tôi sẽ xóa mã nguồn của anh!”(*) Viết tắt của “Ngươi biết?”Quang kiếm màu đen phóng từ phương xa tới, đập ầm ầm lên kết giới Ranh giới sinh tử.Artifical Intelligence“Nghe không hiểu thì đừng hỏi nữa.” 666 ra sức gõ bàn phím: “Chuẩn bị sẵn sàng, ta đưa một phần thần thức của ngài qua đó.”Rơi xuống thiên cung, trước mắt là hào quang sặc sỡ, y nhìn thấy vô số tinh tú, nghe thiên binh sau lưng la lên: “Tuế Hành đạo quân, không dùng pháp trận dịch chuyển, ba nghìn thế giới, ngài tìm không ra đâu!”, nghĩa là Trí tuệ nhân tạo.
“Thành tích cô tốt nhất sao không nghĩ ra cách? Chỉ biết đợi điểm tích lũy! Chờ điểm tích lũy đến thì chim non cũng biết bay rồi!”
Lời này khiến 666 nghẹn họng, nó tắc nửa ngày mới mở miệng: “Còn một cách có thể tăng tiến độ hoàn thành của nữ chính.”
“Mau lên!”
“Cách gì?”
“Hiện giờ nữ chính đang độ kiếp tâm ma, đợi cô ấy độ kiếp xong thì có thể cận kề hoàn thành tiến độ. Bây giờ, ta sẽ nghĩ cách hack hệ thống bên kia, truyền một phần thần thức của ngài qua đó, ngài giúp cô ấy độ kiếp tâm ma là có thể gia tăng tiến độ.”
“Cái gì gọi là hack hệ thống của nàng?”
Giản Hành Chi cảm giác tầm mắt đều hóa thành code chữ số, vội vã lên tiếng. 666 gõ phím Enter cuối cùng: “Trôi nổi!”
“Nghe không hiểu thì đừng hỏi nữa.” 666 ra sức gõ bàn phím: “Chuẩn bị sẵn sàng, ta đưa một phần thần thức của ngài qua đó.”
Giản Hành Chi quát lớn, nhưng nhớ tới hiện giờ không phải lúc ra tay, chỉ đành nén giận, giải thích: “Ta hạ giới cứu người! Cả nhà Sơn chủ Tịch Sơn đều bị vây dưới hạ giới cầu viện, ta làm gì kịp lấy thủ dụ?!”
“Cơ thể ta thì sao?”
Nghe nói vậy, Giản Hành Chi trừng to mắt.
Giản Hành Chi cảm giác tầm mắt đều hóa thành code chữ số, vội vã lên tiếng. 666 gõ phím Enter cuối cùng: “Trôi nổi!”
Dứt lời, tầm mắt Giản Hành Chi tối đen.
Y siết chặt kiếm, nhìn chằm chằm thiên cung. Một lát sau, y xoay đầu, nhìn về phía trận dịch chuyện.
“Cái gì gọi là hack hệ thống của nàng?”
Cùng lúc đó, 38 trong thức hải của Tần Uyển Uyển đang vô cùng buồn chán hút thuốc, chợt nó la lên: “Thời đại nào rồi còn hack hệ thống?! Đây là phạm pháp đấy biết không? Mày là AI nhà nào? Có tin tao báo cảnh sát xóa mã nguồn của mày…”
Lời còn chưa dứt, kết giới thức hải vỡ vụn, 38 nhìn thấy 666 đội mũ nồi hồng phấn. Hai hệ thống đối mặt nhau, thuốc lá trên tay 38 rơi bịch xuống đất.
666 phản ứng trước tiên, nó vớ lấy bàn phím, nghiến răng mắng: “Anh lại dám hút thuốc sau lưng tôi!!! Anh phản bội tôi! Tôi sẽ xóa mã nguồn của anh!”
“Không phải…” 38 cuống cuồng mở miệng: “Bà xã, nghe anh giải thích…”
“Ta mặc kệ các người…” Giản Hành Chi nhìn 666: “Ta đi đây.”
Lận Ngôn Chi chết thật rồi sao?
Chân thành nên được chân thành đáp trả, Giản Hành Chi xem họ là bằng hữu, thì họ cũng thế~
Tạ Cô Đường ngầu quá đi mấttttt
Thiên Kiếm Tông không làm tui thất vọng mà, xịn quá xịn
Tội nghiệp 666, anh toàn chửi hệ thống thôi ?
Dừa lắm nhe 38, mà hút thuốc cũng là phản bội hả ?
Vừa đọc vừa tưởng tượng ra hồi cuối hoành tráng mà cảm động rưng rưng. Nhất là scene của anh Tạ huhu.